Mơ Xanh Nấu Rượu
|
|
Mơ Xanh Nấu Rượu Tên gốc:Thanh Mai Chử Tửu Tác giả: Bại Bắc Thiểu Niên Edit + Beta: Ẩn Thân Nguồn: kho tàng đam mỹ – Fanfic Thể loại: Muộn tao kim chủ công x ôn nhuận thế thân thụ, hiện đại, HE, cẩu huyết, ngược, có H. Nhắn nhủ: Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, bản dịch phi thương mại Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Văn án
Giang Sam từng làm thế thân cho người nào đó ở bên Tống tiên sinh hơn một năm, sau mấy năm, hai người lần thứ hai có liên hệ.
Tóm tắt:
Thụ thời đại học bởi vì vấn đề tiền bạc mà bị công bao dưỡng qua một đoạn thời gian, kết thúc quan hệ sau mấy năm lại gặp gỡ, bất ngờ 囧 lại ở cùng nhau, chỉ là lần này không có quan hệ tiền bạc ở trong đó nữa (kỳ thực thụ đã sớm thích công, nhưng bởi vì thân phận mà không có nói ra)
Công lúc đầu vốn là đem thụ làm thế thân, xem như có chút tra, kỳ thực chỉ là không rõ tình cảm của chính mình, một mực quyến luyến quá khứ, sau đó trong lúc cùng thụ ở chung mà buông thả quá khứ, cùng thụ bên nhau.
Tuy rằng có chút ngược + cẩu huyết, nhưng bởi vì thụ ôn nhuận cùng rộng rãi mà không thể nào có cảm giác ngược ~ toàn thể nói thật là văn không tệ.
CP: Tống Trí Văn X Giang Sam
PS: Có thịt!
|
Chương 1:
Giang Sam gửi về nhà 20 ngàn đồng, sau đó gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện này, lại hỏi: “Mấy ngày trước có gửi nhánh sâm hoa kỳ, nhận được à?”
Bà thao thao bất tuyệt nói: “Nhận được rồi, ba con ăn nói rất tốt. Cậu của con cũng muốn, con xem có phải là nên gửi thêm…”
Nói còn chưa dứt lời, bị ba ngồi ở bên cạnh trách móc: “Cái vật kia nhìn cũng không rẻ, tiền Giang Sam còn phải giữ lại cưới vợ.”
Mẹ thế là đè nén nói: “Đến cùng bao nhiêu tiền chứ?”
Giang Sam nói: “Con quên mất, hẳn là một, hai ngàn, không mắc.”
“Vậy cũng không mua . Tiền của con cứ giữ cho tốt, hiện tại không phòng ở, đều không có cô gái nào nguyện ý gả đâu.”
Giang Sam cười khổ, không cùng người nhà tán gẫu nhiều, liền cúp điện thoại.
Cậu không có cách nào cùng người nhà nói là mình không thể cùng con gái kết hôn.
Cuối cùng lại đi thành Đông mua hai bình sâm hoa kỳ ngậm ngùi gửi đến nhà cậu, lúc trước cha sinh bệnh thời điểm trong nhà khó khăn, thân thích tuy nhiều, mà chân chính đồng ý giúp đỡ cũng chỉ có một người cậu này.
Năm ấy, Giang Sam học đại học năm thứ hai, trong nhà đột nhiên gọi điện thoại tới nói cha kiểm tra bị ung thư gan, chuyện này đối với cậu mà nói là hoàn toàn sấm sét giữa trời quang, trong nhà vốn cũng không giàu có, bệnh của cha đem cái gia đình này càng kéo vào vực sâu, nhưng chỉ cần có thể trị liệu, bọn họ không thể từ bỏ, sau đó, các thân thích cũng không tiếp tục nhận điện thoại nhà cậu nữa, sợ là vay tiền.
Giang Sam bị bức ép đến nghĩ đi bán thận, một lần vô tình, cậu có được một số tiền lớn, điều này mới tháo bỏ được khẩn cấp trong nhà. Mà lai lịch của số tiền này, cậu hiện tại đã không muốn suy nghĩ nhiều.
Ngày đó từ trong bệnh viện đón xe về nơi ở, tài xế đột nhiên kêu một tiếng: “Nha, Maybach.”
Giang Sam cũng nhìn sang, hình bóng xe chợt lóe lên lưu lại một đường tuyến màu đen rồi biến mất về phương xa.
Tài xế cảm thán: “Người có tiền a. Tôi không biết chừng nào mới có thể sờ được bánh lái loại xe này.”
Giang Sam bị hắn chọc cười: “Vẫn là dễ dàng thôi.”
Anh trước đây hay dùng loại xe này để đón cậu, điều này gợi lên một đoạn hồi ức của cậu, tài xế đến cùng lại nói cái gì, cậu lại không tỉ mỉ nghe.
Giang Sam trở lại, sau đó ở trên mạng tra xét tiền tích trữ trong ngân hàng của mình, đã có chừng bốn mươi vạn, lẽ ra, tại cái thành phố này tiện tay bóc một căn phòng vẫn là dễ dàng, nhưng cậu không có mua phòng. Cậu làm ở một hãng thuốc lớn, bởi vì làm tốt lắm, lại rất được ông chủ coi trọng, một năm thu nhập có đến ba mươi vạn trở lên, cái này cũng là nguyên nhân trong thời gian ngắn cậu có thể giúp gia đình thoát khỏi cảnh kinh tế khốn khó.
Giang Sam nằm ở trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, sau một lúc do dự, cậu từ trên tủ đầu giường tìm thấy điện thoại, tìm tới số của Hái tỷ, gọi đi.
Dù sao đã có ba, bốn năm không liên lạc, cậu không biết Hái tỷ có hay không thay đổi số điện thoại, nhưng cậu không muốn gọi điện thoại cho người kia, không thể làm gì khác hơn là liên hệ Hái tỷ.
Tiếng chuông là khúc nhạc truyền kỳ rất hot gần đây, âm thanh kỳ ảo của Vương Phỉ không vang quá lâu, điện thoại đã được nghe .
Một giọng nam ngữ khí thanh thoát mà nhăn nhó truyền đến: “Này, vị nào a?”
Giang Sam nghe ra là thanh âm Hái tỷ, chẳng biết vì sao, cậu sinh ra một chút căng thẳng: “Hái tỷ, là em, Giang Sam.”
“Giang Sam? Giang Sam nào?” Thanh âm của đối phương mang theo nghi hoặc.
Loại nghi hoặc này không phải là giả bộ, Giang Sam nói: “Hái tỷ, ngài thật là quý nhân nhiều chuyện quên. Em là người lúc trước anh giới thiệu cho Tống tiên sinh,Giang Sam.”
“Ồ? A. Là cậu. Cậu có chuyện gì sao? Hiện tại ông chủ Tống rất bận, cậu tìm tôi cũng vô dụng.”
Giang Sam có chút buồn cười, cậu biết Hái tỷ vẫn không có nhớ tới cậu, chỉ là làm bộ nhớ ra rồi, bất quá cậu cũng không muốn nhắc nhở y, chỉ nói: “Là như vầy. Lúc trước Tống tiên sinh đã cho em hai mươi vạn đồng, ban đầu em nói là mượn. Hiện tại em vừa vặn có số tiền kia, liền muốn đem tiền này trả lại ngài ấy. Em biết ngài ấy là người bận bịu, khẳng định không thời gian để ý đến em, nên nghĩ Hái tỷ anh có thể hay không giúp em việc này, đem tiền cho ngài ấy.”
“Nha.” Thải Thải ngược lại là chấn kinh rồi, lập tức hắn muốn biết có phải là Giang Sam muốn mở ra lối riêng dây dưa với ông chủ Tống hay không, liền nói: “Vậy cậu đem tiền đưa tôi đi. Mà tôi không bảo đảm ông chủ Tống sẽ lại cùng cậu thân mật.”
Giang Sam nói rằng: “Ừm. Tốt. Anh đem tài khoản của anh cho em đi. Em ngày mai đi ngân hàng chuyển cho anh.”
Thải Thải thấy cậu thẳng thắn như thế, lại nghe tiếng nói của cậu sạch sẽ, trong sáng giống như nắng sớm ánh trên sông núi, không khỏi cũng có chút hảo cảm, nói: “Cậu không sợ tôi tham tiền của cậu không đưa cho ông chủ Tống sao?”
Giang Sam nói: “Em biết Hái tỷ anh nhìn không lọt mắt chút tiền này. Hơn nữa chuyện của Tống tiên sinh, anh sẽ không như vậy.”
Thải Thải rất khoa trương “Ồ” một tiếng, lại hỏi: “Cậu mới vừa nói cậu tên là gì a?”
Giang Sam liền nói một lần: “Giang Sam. Chắc là anh ấn tượng không sâu, lúc trước ở trước mặt Tống tiên sinh, các anh bảo em Tiểu Khả, nói hình dáng em giống Đại Khả.”
Lần này Thải Thải nghĩ tới, nói: “Há, hóa ra là cậu a. Tôi nhớ tới cha cậu bị bệnh, phải không?”
“Ừm. Cám ơn anh còn nhớ, ông hiện tại đã tốt rồi.”
“Há, vậy thì tốt.”
Nói tới chỗ này, hắn đối với Giang Sam tới lui có không ít điều muốn nói , thế nhưng muốn nói lại thôi, bất quá Giang Sam đã nói: “Vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi, anh đem tài khoản cho em, em ngày mai chuyển khoản cho anh.”
Đối với Giang Sam mà nói, lúc này đã muộn lắm rồi, nhưng đối với Thải Thải mà nói, lúc này chỉ mới vừa là thời điểm tốt bắt đầu một ngày.
A Vũ xem Thải Thải nhận điện thoại xong có chút thất thần, liền hỏi: “Tỷ, điện thoại của ai vậy?”
Hái Thải đáp: “Cậu không quen biết, chính là tôi cũng thiếu chút nữa đem cậu ấy quên mất. Nói đến, cậu ta ngược lại là một người tốt.”
“Rốt cuộc là người nào a, lại thần bí như thế?”
“Trước đây tôi giới thiệu cho ông chủ Tống một người. Theo hắn hơn một năm, hiện tại đột nhiên nói muốn trả tiền ông chủ Tống, cũng không biết là tiền gì.”
“Tống Trí Văn?”
“Trừ y ra còn có ai.” Hái Thải đáp, cong ngón tay út hơi phe phẩy tóc bên má: “Bất quá cậu ta ngược lại là một câu cũng không có hỏi chuyện ông chủ Tống. Nói đến, cũng có hơn ba năm không gặp cậu ta rồi.”
“Cần phải hỏi ông chủ Tống sao, hai ngày trước còn có tin tức cấp trên đến, bảo là muốn diễn kịch phổ hóa.” A Vũ nói, đối người này thật không có cảm thấy hứng thú, bởi vì muốn leo lên giường ông chủ Tống quá nhiều người , thường xuyên có người muốn từ Thải Thải nơi này mà bấu víu quan hệ với ông chủ Tống.
MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 2
Chương 2:
Thải Thải ngày thứ hai nhận được tin nhắn nhắc nhở, Giang Sam thông qua ngân hàng Trung Tín chuyển hai mươi vạn đến tài khoản của hắn, mà đến tối, Giang Sam mới gửi cho hắn cái tin nhắn, nói đã chuyển khoản cho hắn, hỏi hắn nhận được chưa.
Thải Thải trả lời nhận được, hắn sẽ nói với ông chủ Tống.
Giang Sam lần thứ hai hướng hắn nói cám ơn.
Thải Thải lòng nói người này cũng thật là khách khí, lại cố gắng nghĩ lại, hắn nhớ tới Tiểu Khả là một cậu con trai sạch sẽ, thanh tú, hào hoa phong nhã, thời điểm đó cậu chỉ có thể xem là diện mạo con trai, cậu còn chưa là nam nhân.
Ban đầu là hắn đưa Tống Trí Văn đi đại học Y khoa thăm hỏi một giáo sư, hai người cùng hai bảo vệ từ lối nhỏ vườn trường đi qua, Tống Trí Văn đột nhiên ngừng lại, Thải Thải theo tầm mắt của hắn nhìn sang, lúc này kêu lên một tiếng, nha, thật giống Đại Khả, bất quá nhìn nhỏ hơn.
Nhớ tới Tiểu Khả lúc ấy vừa từ rừng cây nhanh chóng đi tới, gò má bị mặt trời chiếu lên rõ ràng từng nét mà tuấn tú.
Nhưng cậu không phải Đại Khả, Thải Thải cùng Tống Trí Văn đều biết.
Lại qua mười mấy ngày, Tống Trí Văn đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn đi đại học Y khoa một chút, xem có thể còn gặp được người kia không, tìm được rồi, xem có thể hay không liên lạc một chút.
Nói là liên lạc một chút, Thải Thải làm sao không biết ý tứ của Tống Trí Văn.
Thải Thải lúc mới bắt đầu không phải làm ma cô ( kẻ dắt gái bán ***), sau đó thì cũng coi như là nghề nghiệp.
Hắn là em bà con xa của Tống Trí Văn, biết nói sao đây, hắn là cháu của em chồng của mẹ Tống Trí Văn, hai người ban đầu không có thân cận gì, rồi bởi vì đều yêu thích nam nhân, Tống Trí Văn là một kẻ muộn tao, Thải Thải lại tùy hứng, nếu người khác gọi hắn là tiên sinh, hắn liền cùng người ta chửi nhau, vừa vặn tính cách bổ sung, quan hệ cư nhiên liền thân cận.
|
Thải Thải hiện tại kinh doanh một quán bar thịnh vượng do Tống Trí Văn tài trợ sinh ý, bắt đầu từ mười mấy năm trước, cuộc sống của hắn liền dựa cả vào Tống Trí Văn, cho nên trên căn bản liền đảm nhiệm ma cô chuyên nghiệp cho hắn.
Mười, hai mươi năm, hắn trước sau giới thiệu cho Tống Trí Văn không ít bạn tình, chính hắn cũng không nhớ rõ.
Giang Sam có thể chiếm cứ một chút ký ức của hắn, đúng là hiếm thấy.
Thải Thải ngược lại cũng phúc hậu, lúc Tống Trí Văn rảnh rỗi, đến nơi này của hắn uống rượu, hắn liền đem chuyện Giang Sam nói với y.
Tuy rằng hai người là bà con, lại từ nhỏ quen biết, thời điểm mười mấy tuổi liền bắt đầu quan hệ rất thân, mà Thải Thải vẫn còn có chút sợ Tống Trí Văn.
Tống Trí Văn tướng mạo không đáng sợ, lớn lên nhã nhặn, anh tuấn, mang một cặp kính không gọng, nhưng y rất ít cười, ánh mắt rất sâu, thời điểm y nhìn ngươi, ngươi hoàn toàn không biết y rốt cuộc có ý gì, cao hứng sao, hoặc là không cao hứng?
Thân ở vị trí cao quá lâu, uy nghiêm và thâm trầm trên người của y như mặc lên người tháo không xuống được.
Thải Thải đối với y, nói chuyện cũng phải cần cân nhắc trước, một là sợ lãng phí thời gian của y, hai là sợ phiền phức chọc giận y.
“Cậu ấy gửi hai mươi vạn vào trương mục của tôi, nói là trả lại anh, sợ quấy rầy anh bận bịu, mới để cho tôi chuyển giao.”
Hái Thải nói, tuy rằng hai mươi vạn còn chưa đủ Tống Trí Văn ăn một bữa cơm uống hai bình rượu, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng không phải con số nhỏ. Thải Thải nghĩ nhớ tới năm đó Tiểu Khả là một người khá keo kiệt.
“Giang Sam?” Tống Trí Văn rất hiển nhiên không nhớ ra được đây là người nào.
“Chính là người chúng ta gọi là Tiểu Khả. Gọi là Tiểu Khả, anh lại không cao hứng, bất quá phỏng chừng anh cũng không nhớ nổi cậu ta.”
Tống Trí Văn nghĩ tới, đích xác cũng không cao hứng.
Đại Khả là nốt chu sa trên đầu quả tim Tống Trí Văn, e sợ đời này cũng không có một người nào có thể thay thế được vị trí ấy, nguyên nhân cũng bởi vì Đại Khả đã chết.
Cậu là hàng xóm của Tống Trí Văn khi còn bé, hai người từ nhỏ cùng nhau đọc sách, quần áo tốt thường thường đều là đổi cho nhau mặc.
Thải Thải cảm thấy được Tống Trí Văn cong, ước chừng là bởi vì Đại Khả.
Mà Đại Khả đem Tống Trí Văn uốn cong rồi, chính cậu lại thẳng đến người người oán trách, bởi vì lớn lên đẹp trai, người cũng hào phóng, rất được con gái yêu thích, Tống Trí Văn khi đó quả thực như tuỳ tùng của Đại Khả, vì hắn thu thập tàn cục sau khi làm thương tổn con gái người ta.
Tống Trí Văn từ nhỏ đã là một kẻ bá đạo, lại cam nguyện làm tuỳ tùng, vậy mà người này rất hiển nhiên không như vậy.
Đại Khả chết cũng bởi vì Tống Trí Văn.
Theo Thải Thải suy đoán, hẳn là Tống Trí Văn hướng Đại Khả tỏ tình, đối phương không biết có tin tưởng hay không, lại đi ra ngoài uống rượu, uống say chết bởi tai nạn xe cộ.
Năm ấy Đại Khả mới hai mươi hai tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất đời người.
Tống Trí Văn thương tâm gần chết, quả thực muốn cùng Đại Khả chết theo, cũng may là được người khuyên nhủ .
Thải Thải nghĩ, Tống Trí Văn là một kẻ thông minh sẽ đối người mưu tính sâu xa, rất khó để yêu một ai, hơn nữa đối bạn tình không tính dài lâu, nếu như Đại Khả không chết, khả năng Tống Trí Văn ngược lại không đến nỗi cho tới bây giờ còn độc thân, nhưng người đã chết, còn chết ở độ tuổi đẹp nhất, lại cho là vì Tống Trí Văn mà chết, Tống Trí Văn liền áy náy vì yêu ngu ngốc, không làm sao có thể quên được.
Y sau đó lại tìm những người bạn tình, hơn nửa đều có một số đặc điểm giống Đại Khả.
Mà trong đó lớn lên gần giống nhất, đương nhiên phải kể tới người bị bọn họ sau lưng gọi thành Tiểu Khả, cũng chính là Giang Sam.
Giang Sam được gọi là Tiểu Khả, không phải là bởi vì tuổi tác hắn nhỏ, mà là vì hắn so với Đại Khả như một phiên bản thu nhỏ khác.
Đại Khả lớn lên thanh tú, nhưng cao gần một mét chín, yêu thích hoạt động bên ngoài, đều là ha ha ha cười, là người thích trẻ con; mà Tiểu Khả chỉ có hơn một thước bảy, thời điểm ban đầu nhìn thấy, cậu phi thường trầm mặc ít nói, trong đôi mắt mang theo u buồn cùng sầu khổ.
Tống Trí Văn đối Giang Sam còn có một chút ký ức, đầu óc của y bị các loại quan hệ kinh doanh cùng các hạng mục sinh ý chiếm cứ, rất ít để cho bạn tình, y nhớ tới Giang Sam, chỉ bởi vì cậu lớn lên rất giống Đại Khả, thế nhưng, tính cách lại không giống Đại Khả chút nào, không chỉ có không giống, quả thực là hai thái cực.
Một người phóng khoáng, hướng ngoại, cười nói vui vẻ, không để ý tâm tình người khác mà thích làm theo ý mình, người kia lại trầm mặc, u buồn, cẩn thận từng li từng tí một, không có điểm nào khiến người ta cảm thấy không được phục tùng.
Tống Trí Văn nghĩ đến Giang Sam, đối với cậu ấn tượng không xấu, thế nhưng cũng thực sự không cho là cậu có cái gì hấp dẫn người khác, cùng cậu ở chung, quả thực như cùng một người đối với mình cúi đầu nghe theo giống như vua chúa, như cha mẹ vậy.
Nếu là làm trợ lý, thư ký, Tống Trí Văn bảo yêu thích Giang Sam chu đáo, nếu là người trên giường, y liền cảm thấy quá vô vị , bởi vì quá không giống Đại Khả.
Tống Trí Văn hiện tại tuổi đã gần bốn mươi, từ lâu không còn là thiếu niên, ái tình đối với y mà nói rất xa xôi, thậm chí nghĩ đến Đại Khả, y đều không còn những tâm tình trước kia.
Bất quá, là nam nhân, cảm xúc mãnh liệt cùng huyết tính đương nhiên vẫn còn. Thân thể phấn khởi, động lòng thì không .
Nhưng y nghe Thải Thải, y liền đối người giống Đại Khả, Giang Sam nổi lên hứng thú.
Hắn nói: “Nếu như còn liên hệ được với cậu ta, tôi cũng vẫn muốn gặp gỡ cậu ấy.”
Thải Thải cảm thấy được Giang Sam người này cũng không tệ lắm, hiểu chuyện, có lễ phép, khiêm tốn, hơn nữa người này là phần tử trí thức, không thể so với những kẻ mười bảy mười tám tuổi đến quán rượu thông đồng cùng đại thúc, hắn từ trong phòng khách dựa vào mặt tường pha lê ở đại sảnh nhìn ra bên ngoài, trong đại sảnh là mấy thằng nhóc ranh không học hành đàng hoàn.
Cho nên Thải Thải muốn giúp Giang Sam lưu một hướng đi, bởi vì hắn tuy cho rằng Tống Trí Văn bất động chân tâm cũng không có tính lâu dài, nhưng đối với người bên cạnh nhưng là không sai biệt lắm, hơn nữa có người nói giường kỹ của y tương đối tốt, tuy rằng Thải Thải hắn không có tự mình thể nghiệm qua. Thứ nhất là không thể loạn luân a, thứ nhì là Tống Trí Văn nhìn không lọt mắt hắn.
Thải Thải lúc này liền đáp lại, còn nói: “Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, thấy cậu ấy không tới. Không phải anh không có thời gian hay sao?”
Thải Thải sau một câu nói là chuẩn bị kỹ càng, bởi vì có lúc Tống Trí văn hỏi dò hắn có hay không bạn bè giới thiệu, hắn tìm người, Tống Trí Văn lại không có thời gian.
Thời điểm Giang Sam nhận được điện thoại Thải Thải là lúc vừa mới đi công tác trở về.
Tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc, vừa nhét tai nghe, Hái Thải nói: ” Ông chủ Tống đến chỗ này của tôi ngồi một chút, tôi nói chuyện cậu trả lại y tiền nong, y muốn gặp cậu một lần, không biết cậu có thời gian hay không?”
“A?” Giang Sam kinh ngạc cảm thán rất nhẹ, cơ hồ khiến người nghe không ra, cậu do dự một chút mới nói; “Ừm…được rồi. Em lập tức tới.”
Giang Sam chính là người như thế, khắp nơi nghĩ đến người khác, không khiến người ta khổ sở vì mình.
|
Chương 3:
Thời điểm Giang Sam học năm tư y khoa chính quy đi phỏng vấn một công ty y dược xếp hạng cao nhất thế giới mà cậu hiện tại đang làm, cậu hoàn toàn không có bất kỳ tự tin nào, lúc mới bắt đầu đối mặt vấn đáp, cậu ít biết tiếp lời như thế nào, nhưng mỗi khi qua phỏng vấn, đến lượt sau, cậu ngược lại là trở nên tốt hơn rất nhiều, thành ra một năm này được gọi vào công ty tại vị trí thành phố của cậu chỉ có sáu thực tập sinh, trải qua nửa năm thực tập, cuối cùng công ty chỉ để lại hai người, một trong số đó tự nhiên chính là cậu.
Qua thời gian thực tập, tiểu tổ liên hoan, có tiền bối cười nói với cậu là Thanh tỷ nhìn cậu lớn lên đẹp trai, cho nên đem cậu lưu lại.
Đương nhiên, chỉ là lớn lên đẹp trai, vậy khẳng định là không để tâm tới, cậu sau đó lập công trạng cũng nói cậu không phải tiểu bạch kiểm, bình hoa.
Trên người cậu có một loại khí chất khiến người vừa nhìn vừa thích vừa tin phục, hơn nữa cậu nói tiếng phổ thông không sai, tiếng anh cũng rất tốt, làm người nghiêm túc mà cẩn thận, chân thật chịu khó.
Ở tình huống như vậy, hơn nữa trường học không sai, thành tích không sai, người lớn lên lại đẹp, đương nhiên sẽ được lưu lại .
Cho dù đã công tác hai ba năm, Giang Sam vẫn không có trở nên khéo đưa đẩy, thỉnh bác sĩ lúc ăn cơm, mời uống rượu, cậu chưa bao giờ từ chối, ngoài ra, có chuyện gì cậu cũng sẽ không lười biếng, người khác làm hết thì thôi, cậu thường thường muốn làm đến mười lăm phần.
Cậu cảm giác mình không có thông minh như người khác, cũng sẽ không cùng người khác thủ đoạn khéo đưa đẩy, cho nên không thể làm gì khác hơn là càng thêm nỗ lực cùng thành khẩn .
Mà phần nỗ lực cùng thành khẩn này chính là đáng quý, cho nên người trong tổ đều yêu thích cậu, có một lần trợ thủ của ông chủ xuống dưới, nhìn thấy cậu, đều thích đến nỗi mỗi ngày đem cậu mang theo bên người.
Mà cho dù là được người yêu thích như vậy, công trạng cơ hồ nhiều hơn mấy lần trước, cậu cũng chưa bao giờ kiêu ngạo qua, vẫn như cũ chăm chỉ khiêm tốn.
Thắng không kiêu bại không nản, người thường khó có.
Thời điểm Giang Sam đi vào bao sương của quán bar, Thải Thải kinh ngạc “Nha” một tiếng, hắn người này, tâm tình gì đều hiện trên mặt, hơn nữa thường thường còn so với tình huống thực tế càng thêm khuếch đại, thêm vào hắn lại tỏ ra phải hơn mẫu nghi thiên hạ, nhìn lại như pha trò hề.
Bất quá dựa vào hắn là thân thích của ông chủ Tống, chính mình lại có một cửa hàng rất lớn, người bình thường đương nhiên không dám trước mặt cười hắn, mà phía sau nhiều lắm thì sẽ nói vài câu.
Trong phòng khách tia sáng ảm đạm, ám muội, nơi ở tuy lớn, bên trong lại không có mấy người.
Giang Sam liếc nhìn Thải Thải, Thải Thải trang điểm tươi đẹp, tóc lưu đến rất dài, Giang Sam mỉm cười chào hỏi: “Hái tỷ, chào anh!”
Thải Thải trước kia là không đùa Tiểu Khả, hắn hiện tại lại tiến lên túm chặt cánh tay Giang Sam, cũng làm cho Giang Sam hơi không dễ chịu, hắn trêu đùa: “Người khác nhìn thấy tôi, đều phải nói tôi càng ngày càng đẹp, cậu thế nào không nói?”
Giang Sam ngại ngùng cười: “Hái tỷ càng ngày càng đẹp.”
Hái Thải đáp: “Cậu vẫn như những năm qua, sáng sủa.”
Liền đánh giá Giang Sam: “Càng ngày càng đẹp trai, tôi thích.”
Lời này của hắn lại để cho Giang Sam ý tứ không được tốt, cậu đã thấy Tống Trí Văn ngồi ở một bên trên ghế salông.
Không nhìn thấy cũng khó, bởi vì trong phòng ngoại trừ Thải Thải, cũng chỉ có Tống Trí Văn .
Giang Sam biết Tống tiên sinh tên gọi Tống Trí Văn, sau khi cùng Tống Trí Văn chia tay.
Kỳ thực cũng không thể gọi là chia tay, hai người cùng nhau hơn một năm, có một ngày, tài xế của Tống Trí Văn đến trường học tìm cậu, gọi cậu đến trong rừng cây nhỏ, nói: “Tống tiên sinh nói cậu sau này không cần đi căn nhà Đồng gia nữa. Đây là ngài ấy đưa cho cậu, Caly có 10 vạn đồng, mật mã là sáu số sáu, cậu cầm đi.”
Tài xế ngữ khí rất ôn hòa, Giang Sam sửng sốt một chút, cười đẩy lại tay tài xế, nói: “Số tiền này không thể cầm, đại ca, anh lấy về trả lại Tống tiên sinh đi.”
Quan hệ của hai người, Giang Sam đương nhiên biết là bao dưỡng, mới bắt đầu cũng là nói tốt đẹp như thế.
Ban đầu là Thải Thải tìm tới cậu, cậu đang lo cha chữa bệnh không có tiền, trong nhà lại để cho cậu dù như thế nào cũng phải lưu ở trường học tập, cậu vì sự bất lực của chính mình mà thống khổ, Hái Thải nói có người muốn cùng cậu một chỗ, mỗi tháng 20 ngàn, hỏi cậu có nguyện ý hay không.
Giang Sam ban đầu rất mê man, nhưng ngay lúc đó cậu liền tóm lấy này cái phao cứu mạng, vẫn cùng Thải Thải cò kè mặc cả lên giá, nói có thể hay không trả trước, sau đó thành một năm hai mươi vạn.
Thải Thải độ chừng đều không nhớ rõ những chuyện này, mà Giang Sam lại nhớ rất rõ ràng.
Giang Sam không có cảm giác mình cùng Tống Trí Văn bên nhau là cưỡng ép, chịu nhục, tuy rằng cậu ban đầu quả thật là nơm nớp lo sợ bị dẫn tới phòng Đồng gia, nghĩ chính mình sẽ gặp phải biến thái, thậm chí sợ hãi nghĩ đến giết người quăng xác, nhưng cậu vì tiền, cậu không thể chết.
Mà rất hiển nhiên không có, cậu ở nơi đó gặp Tống Trí Văn, một người nam nhân nhã nhặn, phong nhã hào hoa, Giang Sam cơ hồ cảm động cho anh là Chúa cứu thế của mình
Ban đầu, cậu không có bất kỳ kinh nghiệm gì, nhưng cậu cái gì đều nguyện ý học, Tống Trí Văn muốn làm sao, cậu liền làm đến vậy.
Cơ hồ như nha hoàn cổ đại hầu hạ chủ nhân cũng không sai biệt lắm.
Nhưng cậu không cảm thấy khuất nhục, bởi vì cậu cho là chính mình không có cái gì đáng giá Tống Trí Văn muốn tìm mua hai mươi vạn, lại nói, năm đó nhiều lắm, Giang Sam nhớ Tống Trí văn cũng chỉ tìm cậu bảy, tám lần, Giang Sam cảm thấy cho dù mình có được một cái mông vàng, cũng không đáng đến hai mươi vạn, huống chi cậu chỉ là cái nhục thể phàm thai.
E rằng nghĩ như thế, có chút tự cam chịu thấp hèn, mà Giang Sam cho rằng người không thể vong ân phụ nghĩa, cho nên, cậu cũng sẽ không lập dị cho rằng Tống Trí Văn mua mình là vũ nhục chính mình.
Mà chuyện tình yêu sao? Ban đầu cậu chỉ muốn tiền, đương nhiên là không có.
Sau khi quen thuộc thân thể của đối phương, tự học ở trong thư viện trường, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua khe hở lá cây buông xuống một mảnh vết lốm đốm, cậu cũng sẽ nghĩ, Tống tiên sinh một lúc nào đó lại tìm cậu đây?
Tưởng niệm là có, nhưng cậu khi đó cho là mình cũng không nên nghĩ đến tình yêu, bởi vì cha còn tại trên giường bệnh chịu khổ.
Cùng Tống Trí Văn kết thúc quan hệ, bệnh tình cha Giang cũng đã được khống chế, Giang Sam có một lần ở trên mạng đột nhiên nhìn thấy một tin tức, lý giải về của cải gia tộc họ Tống, cậu ban đầu còn tưởng gia tộc họ Tống có từ thời Dân quốc, nhấn vào mới phát hiện không phải, sau đó cậu nhìn thấy một cái tên, gọi “Tống Trí Văn” .
Chẳng biết vì sao, cậu nhìn thấy danh tự này lòng liền khẩn trương, cậu đi tìm kiếm danh tự này, ở trên mạng nhìn thấy bức ảnh Tống tiên sinh cùng người thật của anh có bất đồng rất lớn, người thật anh tuấn nhã nhặn hơn nhiều, trong hình người lại quá nghiêm túc, nghiêm túc đến thậm chí mang theo một điểm âm trầm.
Thế nhưng, đây là cùng một người, Giang Sam nhìn thấy bức ảnh liền hiểu.
Lúc này lần thứ hai nhìn thấy đại danh đỉnh đỉnh Tống Trí Văn, Giang Sam cảm thấy được anh cách mình xa quá, hoàn toàn không như Tống tiên sinh trước kia.
Nhưng cậu rất lễ phép mà chào hỏi: “Tống tiên sinh, chào ngài!”
Tống Trí Văn ở cùng nơi này với Thải Thải thật ra rất tùy ý, như Thải Thải cái loại GAY trang điểm tươi xinh “gái” đến giận sôi người, Tống Trí Văn cùng với hắn, muốn nghiêm túc, cũng không cách nào nghiêm túc, cho nên y tại nơi này, đều là đặc biệt thả lỏng.
Tống Trí Văn nhìn thấy Giang Sam, đôi mắt không khỏi thoáng trợn lớn hơn một chút, trong lòng cũng là căng thẳng, bởi vì cậu thật sự rất giống Đại Khả, đặc biệt ở cậu bớt đi chút ngây ngô, mang tới sắc thái thành thục sau này.
Tống Trí Văn vỗ vào ghế sô pha một chỗ bên người: “Lại đây ngồi.”
Hiển nhiên là đối xử như “thiếu gia” (call boy) tiếp rượu.
Giang Sam chần chờ một chút, đi qua ngồi.
Thải Thải đã tùy cơ ứng biến ra cửa phòng khách.
|
Chương 4:
Tống Trí Văn cùng Giang Sam ở chung với nhau năm đó nhiều lắm cũng chỉ lên giường, hai người cơ hồ không có bất kỳ giao lưu nào khác, bởi vì đối với Tống Trí Văn mà nói, không cần.
Y bận, có rất nhiều chuyện chờ y xử lý, y bây giờ không có thời gian cùng tâm tình với bạn giường bên người.
Đương nhiên, Giang Sam cũng là như thế, cậu là bạn tình, hầu hết là như vậy.
Chớ nhìn anh thoạt nhìn rất nhã nhặn, hiện tại tuổi gần bốn mươi, bởi vì nhiều năm lao tâm, uy nghiêm bên trong, tướng mạo mang theo âm trầm, nho nhã, nhưng anh thật ra là một người tinh lực dồi dào.
Ở chuyện khác ra làm sao, Giang Sam không biết, mà ở trên giường, anh phi thường có tinh thần.
Giang Sam không biết Tống Trí Văn, Tống Trí Văn gần nửa đời người, cơ hồ không đem người nhìn nhầm, chính mình hiểu rõ ràng người trẻ tuổi này.
Nhưng y không có cùng người trẻ tuổi này tâm sự, thảo luận nhân sinh.
Có lẽ là lúc này khá là thả lỏng, y chân trái khoát lên đùi phải, tư thế lười biếng nhìn Giang Sam bên cạnh, hỏi: “Thế nào lại nghĩ muốn trả tiền tôi, tôi không nhớ rõ có cho cậu vay tiền.”
Điều này làm cho Giang Sam có chút ngượng ngùng.
Lúc trước nói là hai mươi vạn một năm, tiền, hàng hai bên thoả thuận xong, hiện tại cậu trả lại tiền, xem có vẻ hơi lưu ý quan hệ lúc trước quá, cậu biết người có tiền đều là muốn người khác không nghịch lại ý mình, chỉ cần dùng lòng biết ơn tiếp thu là được.
Cậu biết Tống Trí Văn khẳng định không để ý chút tiền này, Giang Sam cũng là sau khi đi làm, bởi vì nguyên nhân công tác ở một nơi có chút không bình thường lắm, mới biết người có tiền lúc tiêu phí đến cùng là cao bao nhiêu.
Cho nên trả tiền lại, chỉ là vì chính cậu, không phải là vì Tống Trí Văn.
Giang Sam bị đôi mắt sâu thẳm lại như gương sáng của Tống Trí Văn nhìn, cậu sẽ không nói dối, cậu nói: “Lúc trước cần tiền của ngài, là bởi vì cha em mắc bệnh ung thư, trong nhà phi thường thiếu tiền, mà em hiện tại loa hoa có một chút tiền, trong nhà không còn khó khăn nữa, cho nên liền muốn đem số tiền này trả lại ngài.”
Cậu rất chân thành mà nhìn Tống Trí Văn, loại chân thành làm cho bất luận người nào đều sẽ bị hấp dẫn: “Em biết Tống tiên sinh ngài khẳng định nhìn không lọt số tiền này, em giữ số tiền này, Tống tiên sinh ngài cũng sẽ không coi là chuyện to tát. Coi như là Tống tiên sinh ngài đại nhân đại lượng, để em trả lại, em sau này liền có thể sống thoải mái hơn.”
Tống Trí Văn nở nụ cười: “Trước đây ở cùng với tôi, khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái?”
Giang Sam biết anh hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích: “Không phải. Em không phải ý này, chính là, chính là… Aiz… Tống tiên sinh, chính là em cảm thấy được, chúng ta lúc trước kỳ thực cũng coi như là bình đẳng ở chung, đó là một chuyện lãng mạn rất bình đẳng, muốn em nhận tiền của ngài, xác thực… Liền có vẻ em như đem bán. Trong lòng em xác thực bởi vậy có áp lực, kính xin ngài tác thành cho em.”
Giang Sam lớn lên rất tốt, âm thanh cũng êm tai, thái độ khiêm tốn lại thành khẩn, thực sự khiến người ta không giận được.
Tống Trí Văn lại nói: “Mà tôi cũng không có đạo lý ngủ với người miễn phí a. Cậu đây là đi ngược quy củ của tôi. Cậu có biết, quy củ thường thường là bức người lớn.”
Tống Trí Văn là cố ý làm khó dễ Giang Sam, Giang Sam đương nhiên biết rõ, cũng cảm thấy được Tống Trí Văn ước chừng là muốn trêu chọc mình.
Cậu thế là cũng không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là ngại ngùng cười.
Tống Trí Văn đột nhiên đưa qua tay, một tay nắm lấy cánh tay của cậu, một tay đè xuống bờ vai cậu, lại gần mặt cậu.
Tống Trí Văn đột nhiên tiếp cận khiến Giang Sam không kịp chuẩn bị, nhưng cậu chỉ cứng một giây đồng hồ, sau đó, cậu liền buông lỏng thân thể, đầu hơi hướng về sau, ngẩng mặt, ánh mắt mang theo uể oải mà nhu hòa, lẳng lặng nhìn Tống Trí Văn.
Tống Trí Văn vốn là muốn hôn cậu, lúc này lại ngừng lại. Y tại sao lại cùng Thải Thải giao hảo như vậy, y tự mình biết là bởi vì Thải Thải người này tùy tính, y có thể dựa theo tâm ý của chính mình mà tùy tâm sở dục buông thả bản thân.
Mà Tống Trí Văn y không thể, ngược lại, y tại mọi thời khắc đều khống chế chính mình đi làm rất nhiều chuyện, chuyện tính hướng, cũng là bí mật của y, y không phải một cái người tùy tính sở dục, y mà thích làm gì thì làm, kia chỉ sợ cũng không phải y.
Chỉ có thời điểm ở cùng bạn tình, y không còn là chủ tịch tập đoàn Tống thị, y là chính mình.
Y liếc mắt nhìn chăm chú Giang Sam: “Rất nhớ tôi hôn cậu?”
Giang Sam hơi hạ mắt: “Em cùng với ngài, còn chưa có xảy ra chuyện trên giường qua.”
Tống Trí Văn suy nghĩ lại một chút, cùng Giang Sam lên giường, thực sự không cái gì để nhớ, cậu không phải người không thể chờ đợi, cũng không có chống cự, cũng như không đặc biệt am hiểu kỹ xảo trên giường thậm chí còn không yêu thích một ít đồ chơi xinh đẹp, cậu chính là một người quy quy củ củ, thời điểm đang làm việc một bộ thần sắc nghe lời đoán ý, tựa hồ là muốn làm y vui lòng, nhưng thực hơi khiến người phát ngán.
Tống Trí Văn biết Giang Sam là cùng loại, nâng tay sờ sờ tỉ mỉ khuôn mặt năm nào, hừ một tiếng: “Hai năm qua không giao du bạn trai sao?”
Giang Sam mím môi im lặng một hồi, mới nói: “Không.”
“Không thể nào là bởi vì còn muốn tôi đi?”
“Không rõ lắm. Hơn nữa không gặp được người nào.”
Tại sao không quen bạn trai, Giang Sam chính mình quả thật là không rõ ràng, cũng từng đi qua GAY bar hai lần, nhưng cậu có chút bị giật mình, liền không qua lại nữa.
Cậu tính tình tốt, chỉ sợ sẽ không có người nghĩ ra kỳ thực cậu là người kĩ lưỡng và có tâm lý khiết phích.
Tống Trí Văn cảm thấy được Giang Sam đến trả tiền, ngoài nguyên nhân cậu nói kia, có lẽ là còn muốn thông đồng với mình.
Y thế là không chần chừ nữa, tay từ trên mặt của cậu tìm đến cổ cậu, Tống Trí Văn cảm nhận được hầu kết cậu bởi vậy mà nhúc nhích một chút, cậu đang khẩn trương.
Mà Tống Trí Văn không có dừng lại, ngón tay của y bắt đầu tháo nút buộc áo sơ mi của cậu.
Giang Sam giơ tay như muốn ngăn cản anh, nhưng sau đó chỉ là khoát lên eo Tống Trí Văn, Tống Trí Văn vùi đầu hôn trên cổ của cậu, rồi hôn xuống dần, anh nói: “Em tắm xong mới tới sao?”
Giang Sam trên người mang theo khí tức nhẹ nhàng khoan khoái da thịt sau tắm rửa, cậu còn dùng xà phòng thơm hương chanh.
“Ừm.” Giang Sam tay cũng bắt đầu xoa xoa eo Tống Trí Văn, Tống Trí Văn bị cậu mò liền động dục, y đem áo sơ mi Giang Sam cởi xuống, liền mò lên áo may ô bên trong cậu cởi ra, Giang Sam vẫn duy trì vóc người rất tốt, bắp thịt đều đặn, vòng eo gầy yếu ớt, điều này làm cho Tống Trí Văn càng thêm hứng thú, y mút cắn một bên đầu nhũ trái của Giang Sam.
Có chút đau, phần lớn là tê dại, còn có một loại tâm tình không rõ thoát ra. Giang Sam trầm thấp hừ một tiếng, tay bắt đầu mò vào áo sơ mi Tống Trí Văn xoa xoa lưng anh.
Tống Trí Văn mút cắn một bên đầu nhũ cậu, lại đưa tay xoa nắn một bên khác, sau đó lần mò đi xuống, cách quần miêu tả bộ phận kia của cậu đã thoáng đứng lên.
Giang Sam quá mức giữ mình trong sạch, ngoại trừ cùng Tống Trí Văn xảy ra quan hệ, chưa từng cùng với người khác làm qua, cho nên thân thể phi thường mẫn cảm, hơn nữa cậu ít khi tự mình an ủi, thời gian dài ngột ngạt làm cho thời điểm cậu bị Tống Trí Văn ve vuốt gáy, hắn liền nổi lên mong muốn, hoặc là thời điểm cậu bị con ngươi sâu thẳm của Tống Trí Văn nhìn chằm chằm, thân thể của cậu liền không tự chủ nóng lên.
Tống Trí Văn tháo ra thắt lưng của cậu mở ra khuy quần cùng dây kéo, cách quần lót trêu đùa cậu, Giang Sam muốn đem chân đưa lên, nhưng lại đem chân mở ra.
Cậu có chút kích động, tim đập rất nhanh, giơ tay lên muốn ôm lấy đầu Tống Trí Văn, nhưng lại sợ chọc giận Tống Trí Văn, đành phải không trên không dưới ôm lấy bờ vai của anh. Tống Trí Văn cắn cho đầu nhũ hắn đỏ như anh đào, sau đó liền ngẩng đầu lên hôn môi của cậu, hai cái miệng dính vào nhau cơ hồ không thể tách ra.
Tống Trí Văn nửa người đặt ở trên Giang Sam, loại áp bức này khiến Giang Sam tinh thần mê ly, không ngừng dây dưa môi lưỡi mang theo một loại cứu vớt nhau trong lúc hoạn nạn giống như thân mật, tiếng nút dính mút vang lên trong căn phòng an tĩnh, còn kèm theo tiếng Giang Sam trầm thấp kêu rên, cậu đã đem thắt lưng Tống Trí Văn tháo ra, tay lần mò xuống bộ phận của anh.
Tống Trí Văn nơi đó cũng đã nổi lên phản ứng, vừa nóng vừa thô, Giang Sam hơi kéo ra nụ hôn của anh, sau đó dọc theo cằm của anh liếm hôn lên gáy cùng hầu kết của hắn, Tống Trí Văn phát ra một tiếng cười nhẹ, ngón tay không hề ve vuốt phía trước cậu, trái lại dọc theo hông của cậu tìm đến phía sau, ngón tay xoa xoa lên nụ hoa ở mông cậu.
Giang Sam sắc mặt đã ửng đỏ, trong mắt mịt mờ hơi nước, cậu ngửa đầu liếc mắt nhìn Tống Trí Văn một cái, sau đó ôm eo cùng lưng của anh đem anh xốc ngược lên lại đặt ở trên ghế salông, Tống Trí Văn còn chưa kịp ổn định thân thể của chính mình, Giang Sam đã phủ người lên, cậu mò lên vạt áo áo sơ mi của anh, cắn mút bụng của anh, liền mở ra dây lưng, sờ lên tính khí, lập tức, cậu dán môi mình lên, cách tầng quần lót liếm hôn bộ phận kia.
Tống Trí Văn lúc này mới ngồi vững vàng thân thể, cúi xem cái đầu chôn ở giữa hai chân mình, y sờ lên tóc cùng lỗ tai Giang Sam, tóc Giang Sam rất mềm mại, lỗ tai cũng mềm mại, khó trách cậu là người tốt tính không bao giờ nóng nảy.
Giang Sam từ bên trong quần lót rút ra trụ thịt, ngậm lấy đỉnh đầu, liền không ngừng ngậm xuống, Tống Trí Văn lúc này đã hưng phấn, y đè đầu Giang Sam xuống, làm cho cậu ngậm sâu hơn một chút.
Giang Sam khẩu giao thực sự không coi là tốt, nhưng cậu chịu ra sức, Tống Trí Văn ở trong miệng của cậu đạt cao trào, Giang Sam tránh không kịp, môi cùng trên mặt đều lưu lại không ít dịch thể, cậu không để ý, trái lại liền áp sát tới, xoa nắn, mút nút làm cho anh bắn hết ra.
Tống Trí Văn đạt cao trào xong có chút thất thần, Giang Sam sắc mặt ửng đỏ, thần sắc muốn mê loạn, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác non nớt mà sạch sẽ.
Tống Trí Văn ôm lấy cậu, cảm thấy cậu như một viên ô mai ngây ngô.
Anh vì cậu lau đi dịch thể trắng đục trên mặt cùng trên môi, Giang Sam lúc này mới có chút ngượng ngùng, cậu cúi thấp người giật giấy ăn từ trên khay trà trước ghế sa lon không xa, trước tiên đem ngón tay Tống Trí Văn lau sạch sẽ, mới lại lau chùi mặt cùng tay của mình.
Thời điểm Tống Trí Văn muốn cởi quần cậu, Giang Sam hơi né một chút: “Tống tiên sinh, nơi này không có bao, cũng không quá rộng.”
Tống Trí Văn lấy tay bóp phía trước cậu một cái, làm Giang Sam cắn môi nhíu mày.
“Em dáng dấp thế này có thể ra ngoài sao?” Tống Trí Văn giọng nói mang vẻ trêu đùa, bên ngoài trêu đùa còn có một chút thân mật. Vừa thỏa mãn ham muốn thái độ nam nhân đều sẽ rất tốt.
Giang Sam có chút lúng túng, cậu liền lại gần Tống Trí Văn, hôn môi của anh, Tống Trí Văn không có từ chối.
|