Anh Là Hạnh Phúc Của Em Phải Không?
|
|
Lâm Nhược Nhiên ngoài mạnh trong yếu kêu lên: “Em thế nào, tất cả mọi người đều là đàn ông, em…”
Âu Dương Vân Thiên nhấn mạnh từng chữ: “Không-có-khả-năng.”
Lâm Nhược Nhiên rũ vai. Mình đương nhiên biết là không thể, muốn áp đảo Vân Thiên, so với lên vũ trụ còn khó hơn. Mẫu đàn ông như anh, sớm biết mình ở trước mặt chỉ có thể bị ăn sạch từ đầu tới chân thôi.
Đèn phòng ngủ tắt, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, hai người đều xấu hổ nhưng lại có chút mong chờ.
Được bàn tay to lớn ấm áp của Âu Dương Vân Thiên ôm lấy, Lâm Nhược Nhiên cảm thấy thật an toàn. Có thể mang lại cảm giác an toàn cho một đặc công như cậu, chỉ có anh mà thôi.
Áo ngủ bị cởi hết, cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cho tim Lâm Nhược Nhiên đập mạnh không ngừng.
Dịu dàng hôn, bắt đầu từ trên trán, sau đó đến mắt, chóp mũi, gương mặt, đôi môi.
Rất thích cảm giác môi lưỡi quấn vào nhau, cậu ôm chặt lấy cổ Âu Dương Vân Thiên, liên tục hôn lấy anh.
Từ môi đến cằm, chậm rãi chuyển xuống ngực, dùng lưỡi liếm láp đùa giỡn nụ hoa xinh xinh mẫn cảm, đồng thời ngón tay anh chậm rãi vuốt ve đến khi chạm vào môi cậu, nhẹ nhàng niết, rồi đưa vào trong miệng.
Từ đáy lòng nổi lên từng trận tê dại, Lâm Nhược Nhiên vô thức ngậm lấy ngón tay Vân Thiên, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
“Nhược Nhiên, em thật ngoan…”
Âu Dương Vân Thiên vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, chầm chậm hôn đến bụng, Nhược Nhiên có cảm giác khớp xương toàn thân đều mềm nhũn, một chút sức chống cự cũng không có, chỉ có thể khẽ rên rỉ nức nở như một con thú nhỏ.
Phân thân đã thẳng đứng từ lâu, bị ngậm trong khoang miệng nóng ướt, Lâm Nhược Nhiên nâng thắt lưng, thỏa mãn kêu lên.
“Ahhh… Vân Thiên…”
Đầu lưỡi mềm nhẹ quấn quanh, đồng thời ngón tay cũng liên tục xoa nắn, Nhược Nhiên cảm thấy, mình thật sự đã bị Vân Thiên làm tan chảy hoàn toàn.
Sau một đợt cao trào, Âu Dương Vân Thiên vừa dịu dàng an ủi vừa hôn lên chỗ mẫn cảm giữa hai chân Lâm Nhược Nhiên, lại một lần nữa khiến cậu rên rỉ không ngừng.
Bất an giãy dụa thắt lưng, Lâm Nhược Nhiên càng ngày càng khao khát được tiếp nhận nhiều hơn.
Thân thể bị lật lại, đổi thành nằm úp sấp trên giường, sau đó chiếc cổ tinh tế ngập tràn những nụ hôn nóng bỏng của Âu Dương.
“Ưm… ahh… Vân Thiên, đừng…”
Giọng Âu Dương trầm thấp mà rõ ràng, phảng phất như thẩm thấu vào từng tế bào của Lâm Nhược Nhiên: “Yên tâm, sẽ không lưu lại vết tích nào cho người khác thấy đâu.”
Anh chậm rãi hôn từ bả vai cậu xuống đến thắt lưng, sau đó, ngay cả cái mông cong cong cũng được anh nhẹ nhàng nhéo một cái.
Nhìn Lâm Nhược Nhiên nằm dưới khẽ rên rỉ như một con mèo nhỏ, Âu Dương Vân Thiên nghĩ cậu lúc này thật sự rất đáng yêu, khi được mình vuốt ve, trông cậu thật yếu đuổi mỏng manh khiến người ta không kìm được mà muốn yêu thương.
Con người ta, cho dù là ai, mỗi lần đắm chìm trong tình yêu đều trở nên thật yếu đuối! Lâm Nhược Nhiên hiện tại đã dỡ bỏ tất cả phòng bị, hoàn toàn mở rộng cánh cửa tâm hồn lẫn thể xác đón anh vào. Thật ngoan ngoãn, quả thực không giống như bình thường chút nào, Âu Dương cảm thấy dáng vẻ này của cậu càng thêm đáng yêu.
Cảm giác được nơi phía sau chưa từng bị người khác đụng qua có cái gì đó vừa nóng ấm vừa ẩm ướt di chuyển, không ngừng liếm nhẹ, tiếng rên rỉ của Nhược Nhiên bỗng nhiên cao vút.
“Ahhh… Vân Thiên, đừng…”
Địa phương rất mẫn cảm bị một sự ấm áp đặc biệt kích thích, Lâm Nhược Nhiên thoáng cái liền nhịn không được
Bị đầu lưỡi kích thích và vé vuốt nơi đang đóng chặt kia, ngón tay dính dầy chất bôi trơn khẽ tiến vào khám phá, cẩn thận từng chút, từng chút một.
Cảm thấy đau đớn, Lâm Nhược Nhiên bắt đầu lo lắng vặn thắt lưng, muốn chống cự.
“Ngoan nào, đừng cử động.”
“Đau…”
“Chờ chút nữa sẽ không đau.”
Ngón tay ở phía sau thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng di chuyển, tay còn lại xoa nắn an ủi trên người Nhược Nhiên. Chậm rãi buông lỏng lỏng, cậu thấy dường như không còn đau như lúc đầu nữa, dần dần nổi lên khoái cảm khiến cho cậu ngày càng thoải mái.
Cảm giác trên lưng mình có thêm một trọng lượng cơ thể đè xuống, Nhược Nhiên đột nhiên tỉnh ngủ.
“Em không muốn, em không muốn…”
Giãy dụa muốn người trên lưng xuống, nhưng lại bị Âu Dương Vân Thiên đè lại.
“Lúc này mà em còn dám nói như thế hả.”
“Em không muốn kiểu này, đáng ghét.”
“Vậy em muốn thế nào?” Mang theo vẻ mặt đen như đít nồi, giọng điệu của Âu Dương Vân Thiên nghiêm túc, nắm lấy bả vai Lâm Nhược Nhiên hỏi.
“Em muốn… nhìn thấy anh.” Lâm Nhược Nhiên nói không ra hơi, cậu ghét cái tư thế này, muốn đổi tư thế khác.
“Hừ, lúc nào rồi mà em còn muốn giận dỗi.”
Cơ thể bị lật lại, chuyển thành hai người đối mặt nhau.
Thấy cơ thể đẹp đẽ rắn chắc của Âu Dương Vân Thiên, tim Lâm Nhược Nhiên đập thình thịch.
Vóc người Vân Thiên thật đẹp, trên người không có chút sẹo nào.
Phát hiện người phía dưới đang có tư tưởng mất tập trung, Âu Dương Vân Thiên nhéo mũi cậu một cái: “Em chuyên tâm một chút cho anh.”
Lâm Nhược Nhiên che mũi, dùng ánh mắt kháng nghị.
Âu Dương Vân Thiên hừ nhẹ: “Em chẳng có chút lãng mạn gì cả.”
“Ai nói thế, em…”
Vừa định nói, môi đã bị một đôi môi khác ngăn lấy, không nói được khiến cậu đành phải thừa nhận rằng bản thân mình không lãng mạn.
Một lần nữa âu yếm vuốt ve người phía dưới một phen, bầu không khí có chút thay đổi, cảm giác ấm áp ngọt ngào lại tràn về, Âu Dương Vân Thiên gác chân Lâm Nhược Nhiên lên vai mình, sau đó đỡ lấy thắt lưng của cậu.
Cảm giác có cái gì đó cọ cọ tiểu huyệt của mình, sau đó, ba loại cảm giác nóng, cứng, đau đớn cùng lúc kéo tới.
Thắt lưng giãy dụa không an phận, Lâm Nhược Nhiên rên rỉ: “Vân Thiên, đau… không muốn…”
“Ngoan nào, thả lỏng, chờ chút sẽ không đau nữa.”
Vật thể thô to lại nóng rực chậm rãi tiến vào cơ thể, cái cảm giác mạnh bạo này khiến Lâm Nhược Nhiên thoáng cái chảy nước mắt.
Thì ra mới vừa rồi Vân Thiên dịu dàng như vậy, là để che dấu việc anh cần phải làm này!
Lâm Nhược Nhiên động đậy mãi không được, bị ôm chặt không rời, nghĩ thầm trước đây Vân Thiên rất nuông chiều mình, sao lúc này lại mạnh mẽ thế, quả nhiên đàn ông trên giường đều là cầm thú!
“Đau… Em không muốn…”
“Ngoan… Buông lỏng một chút.”
Bị xuyên vào càng lúc càng sâu trong cơ thể, Lâm Nhược Nhiên nức nở, sau đó nắm chặt lấy cánh tay Âu Dương Vân Thiên.
“Ngoan… Buông lỏng một chút.” Âu Dương Vân Thiên không ngừng lặp lại những lời này, đè lại thân thể đang giãy dụa của Lâm Nhược Nhiên.
Lâm Nhược Nhiên nước mắt tuôn trào: “Đáng ghét, thả lỏng kiểu gì! Đau quá! Anh phải làm mẫu một lần cho em biết chứ!”
Ngưng động tác tiến vào, Âu Dương Vân Thiên cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ của cậu: “Nhược Nhiên, em thật đáng yêu, thật sự… Anh sẽ yêu em thật nhiều.”
Sau khi toàn bộ chiều dài đã nằm trọn trong thân thể cậu, Âu Dương Vân Thiên không lập tức chuyển động, chờ cậu thích ứng được cảm giác này đồng thời cũng không ngừng hôn, vuốt ve, vỗ về người đang khóc kia.
“Đồ lừa đảo…” Lâm Nhược Nhiên hừ nhẹ, nức nở lên án.
Anh vuốt khẽ tóc mái trên trán của cậu.
Cơ thể dần thả lỏng, cảm giác sự đau đớn đang dần vơi đi.
Âu Dương Vân Thiên chậm rãi di chuyển, cảm giác kì dị bắt đầu xuất hiện trên người Nhược Nhiên. Theo mỗi lần ra vào, chỗ mềm mại ấm áp bên trong cơ thể không ngừng bị ma sát, khiến cậu cảm thấy một cỗ ngứa ngáy dâng lên như thủy triều, từng đợt sóng hưng phấn không ngừng xô tới.
Âu Dương chuyển động càng nhiều, thần trí Lâm Nhược Nhiên lại càng bị anh làm cho mê loạn. Khoái cảm dần dần tích lũy, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, ngay lúc chuẩn bị bùng nổ, Âu Dương Vân Thiên cúi người, vừa tiến vào thật sâu, vừa mạnh mẽ hôn lên đôi một cậu, nuốt lấy những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Cảm giác cực khoái dần tan biến, hai người nằm ôm nhau, bầu không khí trong phòng ngủ thật kiều diễm, tiếng thở dốc càng đặc biệt gợi tình.
Ôm lấy cậu, Âu Dương Vân Thiên một bên vuốt ve bờ vai, một bên nhẹ hỏi: “Còn đau không?”
“Ừm.”
“Cũng rất thoải mái đúng không!”
Lâm Nhược Nhiên không cam lòng bĩu môi.
Đột nhiên cảnh giác, Lâm Nhược Nhiên đưa tay chọt chọt lồng ngực Âu Dương, bộ dáng như ép cung phạm nhân: “Anh học những thứ này từ đâu… Hả? Nói!”
Vẻ mạnh mẽ vừa khôi phục liền trở thành ôn hòa vô hại, ấp úng một hồi, mới phun ra mấy từ: “Internet.”
“Anh thật đúng là con người hiếu học nha, sau này không cho phép xem nữa!”
“Tuân lệnh.”
|
Bế Nhược Nhiên vào phòng tắm, giúp cậu rửa sạch thân thể, sau đó lấy khăn tắm quấn kỹ rồi ôm ra ngoài.
Xương cốt nơi thắt lưng Lâm Nhược Nhiên đang đau nhức, rất tự nhiên tiếp nhận phục vụ của Âu Dương Vân Thiên.
“Này, anh so ra chỉ cao hơn em có chút xíu, sao có thể ôm em dễ dàng như vậy?” Dựa lưng vào lồng ngực Âu Dương, mười ngón tay đan vào nhau, chuẩn bị đi gặp Chu Công, Lâm Nhược Nhiên không cam lòng hỏi.
“Em rất gầy.”
“Ai bảo thế!”
“Ừm, được rồi, không gầy, là cơ thể chỉ có da thịt, không có mỡ thôi.”
“Vậy thì có khác gì đâu.”
Được ôm chặt từ phía sau, cảm giác thật ấm áp thoải mái có có thể hình dung, Nhược Nhiên chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm được Vân Thiên dịu dàng hôn lên gương mặt và vành tai của mình, khe khẽ thì thầm: “Anh yêu em.”
.
.
Ngày hôm sau, Lâm Nhược Nhiên vừa tỉnh dậy liền kêu đau, từng cơn đau đớn mãnh mẽ ập đến, nửa người dưới giống như bị xe cán qua vậy!
Thì ra thoải mái một chút, phải đổi bằng nhiều khổ cực như thế.
Biết Lâm Nhược Nhiên có tật cũ là tỉnh dậy phải đi đánh răng ngay, Âu Dương Vân Thiên liền nhẹ nhàng bế cậu vào phòng tắm, giúp cậu lấy nước súc miệng, kem đánh răng. Rửa mặt xong, anh lại ôm cục cưng lớn xác này ra khỏi phòng, đặt lên giường.
“Em đói bụng.” Trừng mắt nhìn Vân Thiên, Nhược Nhiên hùng hổ nói.
Đến khi nhìn thấy đồ ăn trong bát, Lâm Nhược Nhiên tức giận muốn lao tới bóp chết anh.
Cơm đậu đỏ! Anh cho rằng tôi là cái gì hử!
Nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa một trận, Lâm Nhược Nhiên nhất quyết không ăn, cáu kỉnh như con mèo nhỏ, chỉ còn thiếu giương nanh múa vuốt nữa là y chang.
Âu Dương Vân Thiên ngồi xuống bên nhường, cẩn thận dỗ dành: “Ngon lắm, thật đấy, em ăn rồi biết.”
“Đừng gạt em! Không ăn! Đi làm cái khác mau!”
“Ngoan nào, anh thổi cho đỡ nóng rồi, thử một miếng, đậu đỏ này anh phải ngâm nước một ngày một đêm đấy, em nhìn xem, khẳng định vừa mềm lại vừa dẻo, nếm thử xem này.”
Lâm Nhược Nhiên nhíu mày nghi ngờ.
“Ăn đi, nào.”
Không chịu nổi sự nhõng nhẽo, Nhược Nhiên đành xúc một thìa bỏ vào miệng, phát hiện quả nhiên thật thơm ngon mềm dẻo, đường hoàn toàn tan chảy thẩm thấu vào từng hạt nếp, hương vị không tồi chút nào.
Ăn hết một bát cơm đậu đỏ, Lâm Nhược Nhiên có cảm giác như mình bị mắc lừa, bởi vì rõ ràng cơ thể cậu vẫn mạnh khỏe, thế mà… Mới qua một đêm, đột nhiên phát hiện mình trở nên yếu thế mất rồi?
Nằm bẹp dí trên giường đến nửa buổi chiều, thừa dịp Âu Dương không chú ý, cậu lén vào thư phòng viết nhật kí.
“Ngày 7 tháng 12, trời ráo. Hôm nay, à không, là tối qua chứ, mình và Vân Thiên… Anh ấy còn nói mình không lãng mạn, thật quá đáng…”
Sau đó bị phát hiện, vội vàng giấu quyển nhật kí đi, lại bị Âu Dương Vân Thiên bế trở về phòng ngủ.
Ôm nhau nằm một chỗ, cùng nghe bản nhạc hòa tấu piano không biết tên của Âu Dương, một buổi chiều nhẹ nhàng, dường như cũng khiến cho căn phòng tràn ngập màu hồng.
“Em có thể yêu cầu một chút không?”
Lâm Nhược Nhiên đột nhiên nói như thế, lập tức Âu Dương Vân Thiên lộ ra vẻ mặt đề phòng.
“Vẻ mặt này là sao chứ!” Lâm Nhược Nhiên thấy Âu Dương không đồng ý, lập tức chất vấn.
“Ừm, em muốn làm gì?”
Lâm Nhược Nhiên cười hì hì: “Cũng không có gì, muốn sờ anh một chút.”
“Tối qua sờ chưa đủ sao? Đêm nay cho em sờ.”
“Không thèm, em muốn sờ bây giờ cơ, không cho phép anh chống cự!”
Lông mày Âu Dương Vân Thiên nhíu chặt, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu: “Biểu hiện hôm qua của em rất tốt, nhường em một ván, nhưng mà không được làm chuyện gì khác người đó.”
Lâm Nhược Nhiên cười đắc ý, sau đó ra lệnh: “Nhắm mắt lại.”
Âu Dương Vân Thiên nhíu mày làm theo.
Đưa tay nhè nhẹ vuốt hàng lông mi của anh, vẻ mặt cậu như có phát hiện mới: “Vân Thiên, lông mi anh thật dày, hâm mộ quá đi, từ lâu đã muốn được sờ vào rồi.”
Âu Dương Vân Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác được mũi mình bị cắn một cái, anh mở mắt.
“Hừ, mũi của anh sao lại đẹp thế chứ, đến chuyên gia phẫu thuật thẩm mĩ cũng không chỉnh sửa được như vậy, đáng ghét, sớm đã muốn cắn một cái.”
“Em đùa đủ chưa.” Thả dài một hơi, Âu Dương Vân Thiên hỏi.
Lâm Nhược Nhiên trừng to hai mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người trước mặt, cậu đương nhiên là sẽ không bị dọa, nhưng mà thầm nghĩ… Vẫn là hiền lành một chút đi!
“Ừm.”
Bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, Lâm Nhược Nhiên đã ngoan ngoãn rồi, rúc vào trong ngực người yêu.
.
.
Trải qua một cuối tuần khó quên, trước lúc đi làm, Lâm Nhược Nhiên không ngừng đi tới đi lui trước gương.
Âu Dương Vân Thiên cầm chìa khóa xe nói: “Không cần soi nữa, em rất tuấn tú.”
Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng, không tình nguyện rời khỏi phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng làm việc, ngay lập tức nghe được câu “Sắc mặt sếp hôm nay thật tốt nha.”
Lâm Nhược Nhiên liếc xéo đám cấp dưới, đoán xem những lời này là có ý gì.
Âu Dương Vân Thiên ở cục kiểm sát cũng được khen một câu y chang: “Sắc mặt hôm nay thật tốt.”, nhưng không một ai có thể đoán được tâm tư thật sự ẩn giấu đằng sau vẻ mặt nghiêm túc của anh.
***
Ở chung với nhau, Lâm Nhược Nhiên và Âu Dương Vân Thiên tiến vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, rất khó chia lìa.
Lâm Nhược nhiên phát hiện, Âu Dương Vân Thiên quả nhiên lãng mạn hơn mình rất nhiều. Anh rất có lòng, thường tặng những món quà nhỏ cho cậu, từ cái kẹo cậu thích đến những CD nhạc thật hay, sau khi tan việc cũng sẽ lên kế hoạch, đưa Nhược Nhiên đi ăn ở nhà hàng mới mở, chín giờ rưỡi thì cùng xem phim, buổi tối cùng nhau lái xe ra bờ sông, thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ của thành phố dưới trời đêm.
Hiện tại tất cả việc nhà đều được một mình Âu Dương ôm lấy, Lâm Nhược Nhiên chỉ cần nằm một chỗ trên ghế sofa làm ông lớn là được rồi.
Cậu không nghĩ anh lại tài giỏi đến thế, là một tiến sĩ luật, không chỉ hoàn thành tốt công việc ở cục kiểm sát, ngay cả công việc nhà cũng rất mát tay.
Bị tình yêu cuồng nhiệt làm cho mơ hồ, Lâm Nhược Nhiên thầm nghĩ: nên mau chóng dọn hẳn đến nhà Vân Thiên ở thôi, được hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao như thế này thật là tuyệt.
Lâm Nhược Nhiên ở nơi này, ngoại trừ phòng ngủ, tất cả những nơi khác đều là vênh đến tận trời muốn gì làm nấy, chỉ có điều một khi đã vào phòng ngủ, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù cảm thấy có chút không cam lòng nhưng chẳng thể làm gì khác.
Một sáng chủ nhật đẹp trời, Lâm Nhược Nhiên ngủ quên, lúc mở mắt ra đã gần mười giờ rồi. Trong cơ thể còn lưu lại dư vị của buổi tối cuồng nhiệt hôm qua, cậu không muốn cử động, tiếp tục nằm ì trong chăn.
Híp mắt thấy Âu Dương Vân Thiên đang cầm cái bình, tưới nước cho mấy chậu cây cảnh trong phòng khách, sau đó lại thấy anh ra sân thượng ôm đống quần áo khô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng mở tủ, lấy bàn là ra, cắm vào ổ điện, bắt đầu là quần áo. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của bánh mì nướng.
Buông cái áo sơ mi đang là xuống, Âu Dương Vân Thiên đi tới, vuốt ve tóc Lâm Nhược Nhiên: “Tỉnh rồi à.”
“Vân Thiên, em yêu anh.”
Nhìn thấy đôi mắt ướt át của Lâm Nhược Nhiên, Âu Dương Vân Thiên không biết cậu bị làm sao, vẻ mặt không giống như gặp ác mộng hay là có chuyện buồn, cho nên yên tâm hôn lên thái dương cậu.
“Vân Thiên, đừng rời xa em.”
“Ừ.”
Những lời này vừa mới nói ra, ngay buổi tối hôm sau Lâm Nhược Nhiên không về nhà.
|
Chương 9 Bình thường, cho dù công việc bận rộn tới cỡ nào, buổi tối Lâm Nhược Nhiên nhất định sẽ về nhà, thế nhưng tối nay chờ mãi vẫn chưa thấy cậu về, cũng chẳng gọi điện thoại thông báo, Âu Dương Vân Thiên vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao. Mặc dù anh hiểu rất rõ tính chất công việc của cậu, cũng biết nó có rất nhiều điều phải giữ bí mật. Từ khi hai người bắt đầu ở cùng nhau, trong lòng anh đã luôn nhớ rõ.
Một mình ngồi trong phòng khách, anh thở dài.
Từ khi ở chung, hai người đều rất ăn ý tuân thủ một quy tắc, mặc dù không có thương lượng với nhau hay nói thẳng ra, nhưng cả hai đều im lặng mà làm theo, ví dụ như ở nhà chưa từng nói đến chuyện công việc, chưa bao giờ hỏi qua công tác của người kia, cho dù rất thân mật nhưng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Bọn họ đều rất tôn trọng công việc của nhau, chẳng bao giờ có ý định tìm hiểu thêm khiến người kia khó xử.
Hiện tại Âu Dương Vân Thiên đang rất lo lắng, anh bắt đầu sợ rằng Nhược Nhiên sẽ bị thương hay gặp chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này anh cảm thấy thật hối hận, anh đã để cậu chờ nhiều năm như vậy, lãng phí biết bao nhiêu thời gian và tuổi trẻ, nếu như anh đến bên cạnh và chăm sóc cho cậu sớm hơn thì hay biết mấy.
Một mình nằm trên chiếc giường lớn, thiếu mất cơ thể ấm áp hằng đêm anh vẫn ôm trong vòng tay, trong lòng anh cảm thấy thật trống rỗng.
Cuối cùng, buổi tối ngày hôm sau Lâm Nhược Nhiên đã trở về.
“Em có một cuộc họp phải giữ bí mật.”
Rốt cuộc Âu Dương cũng có thể buông xuống tảng đá lớn đang đè nặng trong tim mình.
“Lo lắng cho em sao?” Nắm lấy tay Vân Thiên, Nhược Nhiên gối lên đùi anh hỏi.
“Ừ.”
Mặc dù Vân Thiên chỉ “Ừ” một tiếng, nhưng Nhược Nhiên hiểu rõ, đây là phương thức biểu đạt tình cảm của anh.
Không lâu sau, Lâm Nhược Nhiên nhận được nhiệm vụ, cấp trên lại muốn cậu đảm nhận việc chỉ đạo một chương trình huấn luyện.
“Huhu, tội nghiệp mấy cái xương của em quá đi.” Trước khi lên đường, Lâm Nhược Nhiên nằm úp sấp trên ghế sofa khóc thét.
.
Ngày thứ bảy ba tuần sau đó, buổi sáng Âu Dương Vân Thiên có một cuộc họp ở viện kiểm sát, buổi trưa về nhà, vừa vào cửa liền thấy Lâm Nhược Nhiên đang nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.
Đồ ngốc này, sao lại ngủ ở đây chứ.
Đang đắp tấm chăn bông in hình hamtaro yêu thích, gương mặt say ngủ của Nhược Nhiên đỏ hồng, trông thật giống một chú heo con đáng yêu.
Âu Dương Vân Thiên nhẹ nhàng đi vào, thay quần áo ở nhà, rồi đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn tối, sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế sofa trông chừng Lâm Nhược Nhiên.
Lúc lật xem tạp chí, anh cũng rất cẩn thận, cố gắng không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đến tận hơn sáu giờ chiều, Lâm Nhược Nhiên mới thức dậy.
Ánh mắt mông lung chậm rãi hé mở, nhìn thấy người bên cạnh, cậu khẽ gọi: “Vân Thiên…”
“Em tỉnh rồi à?”
Biết rõ thói quen của Nhược Nhiên, anh vội vàng đứng dậy.
Lâm Nhược Nhiên còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, lồm cồm bò dậy lảo đảo đi tới phòng tắm. Mắt thấy cậu một tay đưa lên vò tóc, một tay duỗi thẳng phía trước, thiếu chút nữa thì đụng phải tường, Âu Dương Vân Thiên vội vàng kéo cậu lại.
Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ, Âu Dương Vân Thiên ôm lấy Lâm Nhược Nhiên, bế cậu vào phòng tắm, lấy nước súc miệng, thấy cậu vẫn nhắm mắt mà rửa mặt thì vội vàng ngăn lại, lấy kem đánh răng cho cậu.
Đánh răng xong, Lâm Nhược Nhiên đã có chút tỉnh táo hơn, sờ sờ mặt Âu Dương Vân Thiên, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: “Anh đã về…”
“Sáng nay anh có một cuộc họp, em về khi nào thế?”
“Lúc sáng… chín giờ.”
Âu Dương Vân Thiên nhẩm tính, phát hiện người này đã ngủ lâu như vậy rồi.
Dìu cậu đến bên giường, anh hỏi: “Sao em không vào phòng mà ngủ cho thoải mái, nằm trên sofa khó chịu lắm.”
Nhược Nhiên đã tiến vào mộng đẹp được một nửa, lẩm bẩm: “Trên giường không có anh…”
“Đói bụng không, muốn ăn gì không?”
Cậu lắc đầu: “Ưm, không ăn đâu, để em ngủ…”
Nhìn bộ dạng của cậu, có vẻ cường độ đợt tập huấn lần này rất lớn, chả trách trước khi lên đường cậu liên tục kêu đau.
Âu Dương Vân Thiên ăn cơm tối một mình, rồi chuẩn bị một ít điểm tâm, sau đó vẫn ở bên cạnh Lâm Nhược Nhiên.
Qúa nửa đêm, rốt cuộc cái người ngủ đến trời đất mịt mù kia cũng tỉnh lại.
Âu Dương Vân Thiên đã sớm chuẩn bị, sợ Nhược Nhiên cảm lạnh, anh dùng chăn bông quấn lấy người cậu ôm vào phòng tắm để cậu đánh răng rồi lại ôm đi ra.
“Em thật là, nếu còn ngủ thêm nữa, anh lo lắm nha.”
Soi gương nhìn mình một chút, Lâm Nhược Nhiên hừ một tiếng: “Mệt muốn chết, em có cảm giác như sắp nghoẻo đến nơi rồi ấy.”
“Không được nói lung tung.”
Để cậu uống nửa chén nước, anh hỏi: “Đói bụng không, có muốn ăn gì đó không?”
“Ừm.”
Âu Dương Vân Thiên vào bếp hâm nóng điểm tâm anh đã chuẩn bị lúc nãy, bưng ra. Ngửi thấy mùi thơm, Lâm Nhược Nhiên lộ ra vẻ mặt thèm thuồng như một con cún nhỏ. Bột đậu đỏ nóng hổi, lúc này là đồ ăn tốt nhất, ăn xong một bát, Nhược Nhiên thoải mái dựa người vào gối, chờ Âu Dương mang khăn tới lau miệng cho mình.
Một lần nữa dựa vào vai anh, Lâm Nhược Nhiên cười hạnh phúc: “Có nhớ em không?”
“Có.”
“Nhớ bao nhiêu.”
“Rất nhiều.”
“Rất nhiều là bao nhiêu.”
“Nhiều đến nỗi không thể đếm được.”
Nghe được đáp án, Lâm Nhược Nhiên tựa hồi rất hài lòng, nhắm mắt, lại muốn ngủ tiếp.
Buổi sáng hôm sau, Nhược Nhiên được nghỉ ngơi đầy đủ, đã sớm tỉnh giấc.
Âu Dương Vân Thiên có chứng huyết áp thấp, sau khi tỉnh lại vẫn có chút mơ màng, không đứng dậy ngay.
Nhược Nhiên đã khôi phục tinh lực, cười nũng nịu dán vào người Âu Dương Vân Thiên, sau đó vừa giở trò ăn đậu hủ vừa không quên khen ngợi: “Vân Thiên, dáng người anh thật đẹp.”
Âu Dương Vân Thiên đã có chút tỉnh táo hơn, trong đầu không ngừng vang lên cảnh báo.
“Em làm gì thế?”
Lâm Nhược Nhiên sáp lại, dựa vào trước ngực anh, hôn một chút sau đó nói: “Vân Thiên… để em ở trên có được không?”
Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên biến hóa nhanh chóng, nghiêm túc nhìn ánh mắt cười đến cong cong của Nhược Nhiên: “Không được!”
Kéo áo anh, cậu làm nũng, năn nỉ: “Đừng hẹp hòi như vậy mà, Vân Thiên, rộng lượng một chút đi, nha.”
“Không-có-khả-năng!”
Đổi thành tư thế ngồi dạng chân ở trên bụng Âu Dương Vân Thiên, Lâm Nhược Nhiên bắt đầu ra tay, cởi từng cúc áo: “Để em ở trên nha, em bảo đảm sẽ rất tuyệt vời, thử một chút thôi, nói không chừng anh lại thích đó.”
Cậu thừa dịp Âu Dương Vân Thiên chưa tỉnh táo bèn nhanh chóng ra tay, lập tức triển khai hành động, cởi bỏ quần áo của cả hai, sau đó dựa theo trình tự anh hay làm, đầu tiên là hôn môi, sau đó vừa hôn vừa vuốt ve chuyển dần xuống dưới.
Phát hiện Vân Thiên nhắm nửa con mắt, trên vẻ mặt lạnh lùng có chút say mê, Lâm Nhược Nhiên hài lòng.
Mình làm cũng không tệ nha.
Hôn từ ngực xuống bụng, sau đó lại xuống dưới nữa, ngậm lấy phân thân đang rục rịch đứng dậy của anh, dùng tay nắm chặt, liếm từ trên xuống dưới… Cậu nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của anh, cảm giác rất gợi tình, trong lòng có chút đắc ý. Lúc mình được Vân Thiên chăm sóc rất sung sướng, tin rằng Vân Thiên hiện tại cũng như vậy.
Ngay khi Nhược Nhiên ôm lấy thắt lưng Âu Dương Vân Thiên, vuốt ve đùi trong, đồng thời cố gắng tách hai chân anh ra, thì cậu cảm giác Vân Thiên nâng nửa người dậy. Cậu muốn đè anh xuống không ngờ mình lại bị giữ lại.
“Em xác định là mình biết làm thế nào thì tốt?”
Cậu vội vàng gật đầu: “Ừm, chắc chắn sẽ không làm anh đau đâu.”
Âu Dương Vân Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thâm trầm gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy.”
Bị hôn một cách gắt gao, rất nhanh, Lâm Nhược Nhiên trở nên mơ mơ màng màng, bản thân mình bị đặt ở dưới lúc nào cũng không hay.
Càng ngày càng thoải mái, cả người đều thả lỏng, nơi cùng Âu Dương thân thiết trở nên ấm nóng tê dại, cơ thể có cảm giác như hoàn toàn tan chảy trong dục vọng.
Đến khi cậu phát hiện mình bị Vân Thiên đặt ở dưới thì cũng là lúc anh tiến vào huyệt động nóng ấm của mình, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây không phải là điều ban đầu mình muốn mà~~~.
Không thể ngăn lại cơn khoái cảm đang dâng trào, vô thức đong đưa eo phối hợp nhịp nhàng với luật động của Vân Thiên, Nhược Nhiên khép hờ đôi mắt ướt át nhìn anh.
Làm sao mà lúc đầu mình cứ nghĩ anh là một người đơn thuần chứ?
Bị lăn qua lật lại mấy lần, ra vào ở các loại tư thế, Âu Dương Vân Thiên dùng cơ thể của mình giáo huấn Lâm Nhược Nhiên một bữa, bảo cậu sau này đừng có mà mơ đến chuyện phản công nữa.
Vùi mình trong chăn, cảm giác từng tế bào trên thân thể đều nóng vô cùng, Lâm Nhược Nhiên thật oán giận, nhưng lại cảm thấy người đầu tiên bị oán giận hẳn là mình, ngây ngốc thế nào lại để cho người ta ăn từ đầu đến chân.
Âu Dương Vân Thiên mang theo hơi thở thơm mát, ngồi bên cạnh Nhược Nhiên, đưa tay vuốt tóc cậu.
“Em thật là ngoan.”
“Anh chẳng có ý định cho em cơ hội phản công phải không?” Lâm Nhược Nhiên dứt khoát hỏi trực tiếp, sau đó giơ ngón tay trỏ lên, cố gắng nịnh nọt: “Chỉ một lần thôi mà.” Vừa nói vừa chớp mắt đầy mong chờ.
Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên không chút thay đổi, lạnh lùng cười hừ hai tiếng coi như trả lời.
|
Gần cuối năm, Âu Dương Vân Thiên phải xét xử một vụ án lớn, công việc trở nên bận rộn hơn trước rất nhiều.
Lúc Lâm Nhược Nhiên đến viện kiểm sát tìm anh, thấy một núi hồ sơ nhỏ trước mặt, Ôn Thiên Thiên chả biết tìm được ở đâu một cái xe ba gác nhỏ, đặt đống hồ sơ lên rồi đẩy đi.
Vụ án có chút phức tạp, những nhân viên của viện kiểm sát tham gia vụ này đều có vẻ mặt ngưng trọng, đối với đống hồ sơ và mấy bản ghi chép lại càng cẩn thận từng li từng tí, ôm tới ôm lui giống như trẻ con có đồ chơi mới.
Chuyện này cũng ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt chung của hai người.
Vốn dĩ Lâm Nhược Nhiên và Âu Dương Vân Thiên chưa bao giờ bàn chuyện công việc lúc ở nhà, Âu Dương Vân Thiên cũng không phá vỡ quy tắc mình đề ra, nhưng mấy ngày gần đây, sau khi ăn tối xong anh liền chui vào thư phòng. Điều này khiến Lâm Nhược Nhiên cảm thấy bất mãn, bởi vì trước kia luôn là hai người cùng nhau ngồi trên ghế sofa, ôm nhau trò chuyện vui vẻ, vậy mà giờ đây chỉ có một mình cậu lẻ loi với tấm chăn lông.
Oán giận thì cứ oán giận, nhưng mà thấy anh cực khổ như vậy, cậu rất đau lòng.
Liên tục thức khuya cùng với áp lực công việc đè nặng, Âu Dương Vân Thiên gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng không tốt lắm, da mất đi độ sáng bóng, đôi mắt ngập đầy tơ máu.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy có lẽ nên nấu nồi súp bồi bổ cho anh.
Nghĩ đến thời tiết hanh khô của mùa đông, nghiên cứu kĩ chế độ dinh dưỡng, Lâm Nhược Nhiên quyết định sẽ nấu một nồi súp ngao hầm vịt (*), vừa đủ chất vừa ấm áp. Thừa dịp Âu Dương Vân Thiên đang chuyên tâm làm việc, cậu len lén làm thử theo sách dạy nấu ăn.
.
Trên đường đến cục cảnh sát, ghé vào tiệm mua một quyển sách hướng dẫn, Lâm Nhược Nhiên tranh thủ bớt chút thời gian nghiên cứu. Mấy ngày nay tuy cậu cố gắng che giấu tai mắt của đám cấp dưới, nhưng có lẽ sẽ không giấu được lâu.
Lâm Nhược Nhiên ngồi trong phòng làm việc, đầu óc cứ nghĩ đến chuyện nấu súp, mắt híp lại, con ngươi đảo tới đảo lui, cuối cùng dời mắt đến Phương Triển Nhan.
Đứng lên đi tới cửa phòng làm việc, nghiêng người dựa vào cửa, Lâm Nhược Nhiên liếc mắt nhìn Phương Triển Nhan, sau đó ngoắc ngoắc tay ý bảo cậu lại đây. Phương Triển Nhan nhất thời nổi da gà, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra ào ào.
“Nhan Nhan, hôm nay tan việc tôi muốn đến nhà cậu một chút.” Lâm Nhược Nhiên hạ thấp giọng, nói bên tai Phương Triển Nhan. Hiện tại Lâm Nhược Nhiên đến nhà Triển Nhan rất tiện, tên nhóc này cũng ở đường Trữ Tĩnh, học cách nấu súp xong có thể nhanh chóng trở về nhà.
Trong đầu Phương Triển Nhan đèn đỏ nhấp nháy liên tục, chuông cảnh báo không ngừng vang lên.
“Tôi đến một mình, không gọi những người khác.” Nói xong, Lâm Nhược Nhiên liền đóng cửa phòng làm việc.
Một trận gió lạnh buốt thổi qua trán Phương Triển Nhan, lưu lại ba đường hắc tuyến.
***
“Sếp muốn học cách nấu súp ngao hầm vịt?”
“Ừ, dạy tôi đi.” Mang theo vẻ mặt khiêm nhường, Lâm Nhược Nhiên nghiêm túc nói.
Phương Triển Nhan chớp chớp mắt, quan sát cấp trên của mình từ trên xuống dưới.
“Nhanh một chút, đừng nhiều lời.” Trong một giây vẻ mặt ôn hòa khiêm tốn bay mất, đôi mắt hồ ly lập tức trừng lên.
Biết rõ nếu không ra tay dạy nấu sẽ chọc sếp phát điên lên mất, như vậy tuyệt đối không có lợi cho mình, Phương Triển Nhan lập tức bắt đầu. Hướng dẫn thật chi tiết cách ngâm ngao và nấm hương, rồi giải thích từng giai đoạn nêm ướp gia vị, còn có độ lửa và thời gian nấu, cuối cùng nói đến những điều cần chú ý. Phương Triển Nhan phát hiện cấp trên của mình nghe rất chăm chú, vừa nghe vừa ghi chép cẩn thận.
Sau khi nhớ kỹ, xác nhận với Phương Triển Nhan lần nữa, Lâm Nhược Nhiên nhìn tờ ghi chép của mình, gật đầu: “Ừm, cũng chẳng khác sách dạy nấu ăn là mấy.”
“Tôi về làm thử, nếu mùi vị không ổn thì…” Ném cho Phương Triển Nhan một ánh mắt uy hiếp.
Phương Triển Nhan mơ hồ ngửi thấy mùi sàn gỗ của trung tâm tập huấn.
Trước khi ra về, Lâm Nhược Nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn vẻ mặt như tống được ôn thần đi của Phương Triển Nhan, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, mập mờ nói: “Nhan Nhan, chuyện này hôm nay, là bí—mật —nhỏ của tôi và cậu nha. Nếu như cậu nói ra, cứ chuẩn bị…”
Đầu Phương Triển Nhan lắc lia lịa như cái trống bỏi, bảo đảm với cấp trên cho dù đánh chết cũng không nói.
Sau khi Lâm Nhược Nhiên rời đi, Phương Triển Nhan và cậu sinh viên người yêu bé nhỏ ngồi xuống uống trà an ủi lẫn nhau, cậu nhóc kia nói, nhất định Lâm Nhược Nhiên đã thích một ai đó rồi.
Phương Triển Nhan cố đoán xem là ai, rồi lại nghĩ tới những biểu hiện lúc trước của cấp trên ở cục cảnh sát, cảm thấy nếu như sếp đang chìm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thì cuộc sống của mình và các đồng nghiệp nhất định sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
***
Bỏ ra nguyên một ngày để chuẩn bị nguyên liệu, ngày tiếp theo, sau khi tan tầm, thừa dịp Âu Dương Vân Thiên còn đang ở viện kiểm sát chưa về, Lâm Nhược Nhiên liền vào bếp ra tay.
Có vẻ như lần này thuận lợi hơn lần trước rất nhiều. Nhìn nồi súp đang sôi, mùi thơn lan tỏa trong không khí, Lâm Nhược Nhiên chợt hiểu tâm tình của Âu Dương mỗi lần xuống bếp nấu ăn cho mình là thế nào.
Đó là cảm giác yêu và được yêu.
Hình như Âu Dương phải tăng ca, hơn mười giờ vẫn chưa thấy về. Ngoại trừ lo lắng, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của nồi súp, Lâm Nhược Nhiên có chút vui vẻ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu vội vã chạy ra đón.
“Vân Thiên!”
Âu Dương Vân Thiên về muộn, vẻ mặt buồn ngủ, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt như bài tú-lơ-khơ của anh, cậu cười ngọt ngào trước thềm cửa.
“Chủ nhân, anh đã trở về.”
Âu Dương Vân Thiên đang thay giày thì đột nhiên cứng đờ, nhìn cậu từ trên xuống dưới, suy đoán hôm nay cậu lại có ý tưởng quái dị gì rồi.
Người kia mang theo ý cười, mắt khép hờ, khẽ hất cằm lên.
Ôm lấy vai Âu Dương Vân Thiên, đầu ngón tay cảm nhận được hơi lạnh trên áo anh, Lâm Nhược Nhiên hi vọng nụ hôn của mình có thể sưởi ấm cho người yêu dấu.
Hai người đứng ở thềm cửa ôm hôn nhau thật lâu.
Ngoan ngoãn cầm lấy cặp tài liệu của Âu Dương, giúp anh cởi áo khoác ngoài, Lâm Nhược Nhiên theo sau anh vào phòng khách: “Chủ nhân, anh có mệt không, có muốn em xoa bóp cho không?”
Sóng vai ngồi trên ghế sofa, trong mắt Âu Dương Vân Thiên lộ ra chút xấu hổ: “Nhược Nhiên…”
“Chủ nhân, anh đã ăn cơm chưa?”
Không trở lời vấn đề, nụ hôn anh dành cho cậu càng dịu dàng hơn.
Đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc mềm, giọng nói của anh mang theo chút mệt mỏi, say đắm nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của cậu: “Nhược Nhiên, anh yêu em.” Giờ khắc này, dường như tảng băng vạn năm không đổi của Âu Dương Vân Thiên đã hoàn toàn tan chảy, lộ ra chân tình.
“Vân Thiên, em cũng yêu anh.”
“Thật xin lỗi, gần đây anh chỉ chú ý tới công việc…”
Lâm Nhược Nhiên lắc đầu: “Không sao mà.”
“Nhược Nhiên, chỉ em hiểu anh, thật sự.”
Cậu mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chủ nhân.”
Ngửi thấy mùi súp, trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Mùi thơm gì vậy?”
“Chủ nhân, em nấu súp cho anh, có muốn ăn một chút không?”
Yêu thương nhìn Lâm Nhược Nhiên một lần nữa, Âu Dương Vân Thiên thực sự cảm động. Không ngờ người này lại có thể xuống bếp, trước đây cậu là người cho dù chai dầu có ngã trước mắt cũng không thèm lấy lên.
Đôi mắt lấp lánh tràn đầy mong chờ nhìn Âu Dương Vân Thiên ăn hết báp súp, sau đó cậu liền hỏi: “Chủ nhân, anh thấy mùi vị như thế nào?”
“Rất ngon.”
“Cảm ơn chủ nhân khen ngợi.”
Thấy Lâm Nhược Nhiên mở miệng một tiếng chủ nhân, hai tiếng chủ nhân, anh chợt có tâm tình muốn trêu đùa, bèn kéo tay cậu hỏi: “Muốn anh thưởng cái gì nào?”
Lâm Nhược Nhiên bắt đầu nghiêm chỉnh, hắng giọng: “Công việc vất vả, anh phải biết chú trọng đến thân thể. Em không giỏi trong việc chăm sóc người khác. Em không muốn anh ngã bệnh, cũng không được thức quá khuya, ưm, còn phải ăn cơm đủ bữa, uống thật nhiều nước, còn nữa, nếu có thời gian nghỉ ngơi thì hãy cố gắng mà nghỉ…”
Những lời còn chưa nói hết, dần tan biến trong những nụ hôn bất tận.
.
Âu Dương Vân Thiên nhốt mình trong thư phòng, bắt đầu “vật lộn” với đống hồ sơ trên bàn.
Một mình xem xong thời sự lúc nửa đêm, Lâm Nhược Nhiên vào bếp cắt hoa quả, bưng một đĩa đi tới trước cửa thư phòng, gõ gõ cửa, sau đó liền đi vào.
“Chủ nhân, anh ăn hoa quả đi.”
“Cảm ơn em.”
Lâm Nhược Nhiên tươi cười giới thiệu: “Là bưởi, ngọt lắm, không đắng chút nào, em đã ăn thử rồi. Anh gần đây làm việc căng thẳng, ăn chút bưởi cho hạ nhiệt.”
Quả thực Âu Dương Vân Thiên đang bị đống công việc trong tay khiến cho phiền não buồn bực không thôi, anh cầm lấy cái nĩa, xiên một miếng đưa vào trong miệng. Múi bưởi mang theo hương vị thật đặc biệt chậm rãi tan ra trong miệng.
“Ăn ngon không? Thấy thế nào?” Lâm Nhược Nhiên hỏi.
“Ừm.”
“Anh phải ăn cho hết đĩa bưởi này, chút nữa em sẽ kiểm tra.”
Âu Dương Vân Thiên gật đầu.
Lâm Nhược Nhiên cúi người xuống, tựa vào vai Âu Dương, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh thổi hơi, không quá bất ngờ khi phát hiện thân thể anh lập tức cứng đờ, từng cm trên cơ thể bắt đầu nóng lên, sau đó vẻ mặt đề phòng nhìn cậu chằm chằm.
“Thực ra thì… nếu muốn hạ nhiệt, ăn em so với ăn bưởi tốt hơn.” Dùng giọng điệu mềm nhũn bỏ lại những lời này, cậu liền lướt ra khỏi thư phòng.
Kiểm sát trưởng Âu Dương đang trong trạng thái cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài.
Để bồi thường cho việc vùi đầu vào công việc mà bỏ bê người yêu, Âu Dương Vân Thiên quyết định mở chi phiếu, hứa hẹn cho Nhược Nhiên một món quà lớn.
Lâm Nhược Nhiên vốn nghĩ rằng sau khi vụ án này kết thúc, Âu Dương Vân Thiên sẽ thực hiện lời hứa của mình, nhưng vụ án trong tay Âu Dương vừa xử lý xong, anh cùng nhóm đồng nghiệp còn đang mỏi mệt chưa kịp hồi sức, thì một vụ án mới lại xuất hiện.
.
Buổi tối chủ nhật, trong phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách vui tai, Âu Dương Vân Thiên cùng Lâm Nhược Nhiên ngồi đối mặt nhau trong bồn tắm. Từng làn hơi nước hờ hững trôi trong không khí, khiến cho ánh đèn dìu dịu có thêm mấy phần mờ ảo.
Lâm Nhược Nhiên híp mắt, nhìn Âu Dương ở phía đối diện.
Giọt nước trong veo trên mái tóc anh chậm rãi chảy xuống gương mặt nam tính, rồi từ cằm chảy dọc theo thân thể, cuối cùng tan biến trong bồn tắm lớn.
Âu Dương Vân Thiên im lặng không nói gì.
Lâm Nhược Nhiên hừ cười: “Nói cho anh biết, đây không phải là điều em muốn! Kém xa!”
“Anh xin lỗi.” Âu Dương Vân Thiên thành khẩn.
Vỗ vỗ mặt nước, Lâm Nhược Nhiên càng nghĩ càng không cam lòng: “Rõ ràng nói cùng nhau đi tắm suối nước nóng, giờ anh lại cho em leo cây.”
“Anh không cho em leo cây, chỉ là phải thay đổi thời gian thôi.”
“Đừng gạt em! Chờ vụ án này của anh kết thúc, tiếp theo lại có vụ án mới! Cuối cùng vẫn là cho em leo cây!”
Âu Dương Vân Thiên vội vàng vỗ về trấn an: “Sẽ không mà, hơn nữa anh còn có một kỳ nghỉ, chắc chắn sẽ có cơ hội đi suối nước nóng với em.”
“Em muốn đi bây giờ!”
“Đừng giận nữa mà, thực sự anh không đi được.”
“Em cũng bận chứ, chờ đến lúc anh có thời gian, có khi lúc ấy em lại bận bù đầu. Tóm lại là anh gạt em! Đồ lừa đảo!” Lâm Nhược Nhiên không chịu buông tha, càng nghĩ càng giận.
Cậu một lòng tin rằng mình và Vân Thiên sẽ có một kỳ nghỉ đầy lãng mạn ở suối nước nóng, hưởng thụ lạc thú hai người cùng nhau ngâm mình trong làn nước ấm áp, kết quả lại biến thành thế này đây.
Âu Dương Vân Thiên tự biết lần này mình đuối lý, cho nên kiên nhẫn dỗ dành khuyên nhủ, thành khẩn nhận lỗi, mất một đống công sức, mới có thể dỗ được Nhược Nhiên.
|
Chương 10 Len lén xem lịch, ngày 14 tháng 2 đang tới gần, tâm tình Lâm Nhược Nhiên càng ngày càng tốt. Không biết Vân Thiên sẽ tặng quà gì cho mình nhỉ, đây là valentine đầu tiên hai người ở bên nhau, chắc chắn sẽ vô cùng đặc biệt.
Thực là mong quá đi!
Lâm Nhược Nhiên càng ngày càng cảm thấy Âu Dương Vâ
|