Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 5.
“Nhà của ta thế nào?” Trần Bội Bội đem bạn trai kéo vào cửa, mở đèn. Vu Nhất Xuyên không yên lòng , nhìn: “Không tồi, không tồi.” Nữ hài tử dẫn hắn giới thiệu: “Đây là phòng khách, đây là phòng ta, phòng ta đẹp không, búp bê này là ta thích nhất.” Nàng ôm một cái HELLO KITTY đi ra: “Ta thích nhất hồng nhạt , màu này thực đáng yêu , sang năm sinh nhật ngươi tặng ta một cái nga.” “Ân, hảo.” Vu Nhất Xuyên nhìn con mèo ngốc kia, đột nhiên nghĩ đến chính mình cấp đệ đệ cái tên Miêu Miêu kia. Nữ hài tử không buông tha: “Không cần có lệ , ngươi còn nhớ rõ sinh nhật của ta ngày mấy sao? Ta và ngươi từng nói qua .” ————————————————————- Diệp miêu xoay người, đứng ở phía sau hắn là một nam nhân cao lớn, thập phần tuổi trẻ lại tướng mạo hung ác, tóc màu vàng không hợp nội quy trường học, miệng ngậm một điếu thuốc đang cháy. Hắn không phải Vu Nhất Xuyên. Diệp Miêu cúi đầu, lập tức hướng một bên đi, nam nhân ngăn cản hắn: “Miêu Miêu?” Diệp Miêu trực giác người nam nhân này không là người tốt, không muốn để ý đến hắn, nam nhân vừa cười vừa nói: “Thật đáng yêu đích tên a, ngay cả người cũng đáng yêu như vậy …” Hắn thuận tay kéo cổ tay Diệp Miêu. Diệp Miêu dùng sức tránh tay hắn ra : “Ngươi là ai?” Trời đã tối hoàn toàn, tan học trong sân trường cơ hồ không còn ai, Diệp Miêu nghe thanh âm của mình vọng lại đây, hắn cảm thấy sợ hãi. “Ngươi là đệ đệ của tiểu tử Vu Nhất Xuyên đi, ta nghe bọn hắn nói qua, bộ dạng ngươi so với ca ca xinh đẹp hơn a.” Nam nhân dựa vào, hai tay bắt lấy bả vai thiếu niên : “Ánh mắt thật to ,thật là có điểm giống miêu…” “Buông!” Diệp Miêu chính là một học sinh trung học, thân thể vẫn chưa toàn bộ phát dục, thể lực căn bản không phải đối thủ của nam nhân, hắn tinh tường thấy hình xăm trên cổ tay nam nhân, càng thêm xác định người trước mặt này tuyệt đối không phải là cái đệ tử tốt. Diệp Miêu trừng mắt to cố gắng gia tăng khí thế, nghĩ thầm rằng: người này rốt cuộc cùng ca ca có quen hệ gì? Vì cái gì xả trên đầu chính mình?. Nam nhân phun điếu thuốc trên miệng,nắm mặt Diệp Miêu: “Thật là dễ thương, hiện tại đệ đệ của tiểu tử họ Vu kia ở trên tay của ta , ta thật cảm thấy được Miêu Miêu so với Bội Bội kia còn đáng yêu hơn, Miêu Miêu so với Bội Bội, ta còn có chút cao hứng.” Diệp Miêu nghe có chút hiểu được : “Ngươi tranh bạn gái với ca ta, mà đem khí tát trên đầu ta a, ngươi coi như cái nam nhân sao!” “Miệng lưỡi bén nhọn a, chính là ta hiện tại vừa lúc đụng ngươi, làm sao bây giờ? ” Nam nhân nắm lấy tóc Diệp Miêu đem hắn đặt trên vách tường: “Vốn ta đã nghĩ tìm họ Vu kia, nếu đem ngươi tấu một chút, anh của ngươi nhất định sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó sẽ đem anh của ngươi đánh cho răng rơi đầy đất, ta một hơi oán khí mới tính hết .” Diệp Miêu thật sự sợ, vô duyên vô cớ bị đánh, cũng bởi vì ca ca kia hẹn rồi không tới ? Ánh mắt cẩn thận nhìn về một bên, tự hỏi phương pháp thoát thân: “Ngươi muốn truy cô gái nào thì đi truy a, tìm ca ta phiền toái là đạo lý gì , cảm tình chuyện không thể miễn cưỡng…” Nam nhân không chút lưu tình nào đánh gảy lời của hắn: “Ta chính là người không nói đạo lý !” Hắn nói lời này đồng thời trên tay dùng sức, đem đầu Diệp Miêu trên vách tường đánh tới. “A!” Diệp Miêu nhịn đau không được kêu lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đánh hắn như vậy. ——————————————————————– “Tốt tốt, ngươi ngay cả sinh nhật của ta là khi nào cũng không nhớ rõ , ngươi còn nói ngươi thích ta.” Nữ hài tử phe phẩy bả vai bạn trai. “Ai nha đừng làm rộn , ” Vu Nhất Xuyên thấy thực phiền: “Ta phải đi.” “Trong lòng ngươi là đệ đệ kia , ta nhìn ra được ngươi hôm nay không có tâm tư cùng ta nói chuyện.” “Uy ,trong lòng ta mà không có ngươi,sẽ không hội cùng ngươi nháo đến hiện tại, Miêu Miêu còn đang chờ ta.” Trần Bội Bội kêu lên: “Miêu Miêu Miêu Miêu, ngươi thích đệ đệ của ngươi sao kêu thân thiết như vậy! Nhiều nam nhân truy ta ta cũng không để ý, ta đá Lô Uy, ta một lòng chỉ theo một mình ngươi, trong lòng ngươi còn nhớ thương người khác, ngươi làm … ta thất vọng!” “Hai chuyện khác nhau, ” Vu Nhất Xuyên nhẫn nại vỗ bạn gái: “Đệ đệ của ta đang đợi ta, cái hài tử ngốc kia, rất thành thực, ta không đến, hắn sẽ vẫn chờ, trời đã tối rồi, hắn một người, ai…” Hắn đột nhiên lo lắng muốn lập tức bay đến bên người đệ đệ, hiện tại trời lạnh như thế, hài tử ngốc kia… “Hắn cũng không phải thân đệ đệ ngươi, không có huyết thống quan hệ, ngươi nhận thức mới mấy tháng có thể có cái gì huynh đệ tình thâm a! Hắn đợi không được sẽ không chính mình trở về sao! Thật khó ba mẹ ta đêm nay mới về trễ, chúng ta có thể ở nhà ngoạn, liền như vậy một lần…” Nữ hài tử ủy khuất muốn khóc lên. ——————————————————————– Nam nhân bắt lấy tóc Diệp Miêu tóm chặt lại : “Bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì, còn không phải bị ta đánh, suất ca ca của ngươi, đến lúc đó cũng giống ngươi !” Diệp Miêu cảm thấy được đầu đau muốn nổ tung, chịu đựng đau miễn cưỡng nói: “Anh của ta… sẽ không… Ngươi đánh không lại anh của ta… Tranh nữ nhân cũng không phải đồi thủ anh của ta …” Nam nhân bạt tai thiếu niên , thập phần vang dội: “Ngươi thật mạnh miệng!” “Ngươi cái gì cũng không phải…đối thủ anh của ta, đành phải, đành phải để trút giận lên học sinh trung học…” Diệp Miêu cười rộ lên: “Năng lực thật lớn, khi dễ học sinh trung học đều phải chờ đánh lén lúc không có ai, có gan… có gan một mình đấu, quang minh chính đại đánh, ngươi có dám hay không!” Nam nhân buông tay ra,đứng lên, trên cao nhìn xuống hắn: “Yêu, còn dám khiêu khích a.” Hắn nâng chân lên một cước đá vào trên người Diệp Miêu: “Khiêu khích a.” Diệp Miêu đứng dậy, thở phì phò chậm rãi đi vài bước, nam nhân đứng ở phía sau hắn vẫn cười : “Khiêu khích?” Diệp Miêu chịu đựng đau, đột nhiên phát lực, hắn nhanh chóng phóng đi ra khỏi hành lang, nam nhân sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng: “Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!” Lập tức đuổi theo. Diệp Miêu không dám dừng lại, hắn liều mạng hướng phía trước chạy, nam nhân đuổi theo phía sau hắn, chửi bậy nói: “Ngươi dám chạy! Ta con mẹ nó muốn ngươi chết!” Diệp Miêu cái gì cũng không dám nghĩ, hắn hướng xuống thang lầu, lao ra dãy lớp học, từ dãy học đến trước cửa trường hai bên là đại thụ cao lớn, hắn chỉ cảm thấy con đường thật dài, đèn đường mờ nhạt cấp chiếu những lá rụng từ cây đại thụ, như quỷ ảnh lắc lư. ———————————————————— “Ai ai, là ta không tốt, ngươi tha ta đi, hôm nay là ta không đúng, ta thật sự phải đi , thực xin lỗi, đều là ta không tốt.” Vu Nhất Xuyên làm ra vẻ đầu hàng: “Ngươi thả ta đi đi.” Nữ hài tử ôm lấy cổ của hắn: “Không được, ngươi muốn hiểu chính xác ngươi không đúng, sẽ theo ta nữa giờ.” “Còn bồi nữa giờ, không được! Đệ đệ của ta…” “Không được nhắc đệ đệ của ngươi!” Vu Nhất Xuyên thật sự phát hỏa: “Ta đưa ngươi trở về, đem miêu miêu ở tại bên kia, sau đó cùng ngươi nữa giờ lại nữa giờ, ngươi còn muốn như thế nào nữa, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a.” Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài. Trần Bội Bội kêu lên: “Ngươi hiện tại đi rồi, chúng ta liền chia tay!” Vu Nhất Xuyên một bước cũng không dừng lại. Nữ hài tử kêu lên: “Thật sự chia tay! Chia tay!” Vu Nhất Xuyên đã muốn ra tới cánh cửa, không chút do dự đi ra ngoài. Vu Nhất Xuyên đem xe đạp đạp nhanh, trực giác chưa có về nhà mà là thẳng đến trường học, hắn chính là cảm thấy được đệ đệ sẽ luôn luôn tại trường học chờ hắn, nhưng mà khi hắn đuổi tới cửa phòng học , cũng là trống rỗng không có một người. Như thế nào không ở đây? Chẳng lẽ đã về? Vu Nhất Xuyên đột nhiên cảm thấy được trong lòng có một khoảng không. Hắn quay đầu nhìn lại dưới lầu, trong sân trường im lặng có gió đêm mùa đông thổi qua, hắn cảm thấy trước nay chưa có lạnh băng như thế. END 5.
|
CHƯƠNG 6.
Như thế nào lại đi, không phải nói chờ sao, coi như mình đến muộn cũng không có thể đi như vậy a, như vậy ta làm ca ca sẽ thực lo lắng a, ta sẽ thực lo lắng tuy rằng ta cũng không biết ta đang lo lắng cái gì,cũng không phải tiểu hài tử,cũng không phải không biết đường đi… Vu Nhất Xuyên đạp xe về nhà một bên nghĩ, ai rốt cuộc đi đâu a, ca ca ngươi chính là hy sinh bạn gái cũng phải tìm ngươi a… Hắn đạp xe thật chậm, một đường cẩn thận lưu ý có thân ảnh đệ đệ hay không, thẳng đến về đến gần nhà mới nhìn thấy đệ đệ. Diệp Miêu chậm rãi đi ở ven đường, cúi đầu, bóng dáng nhỏ gầy càng thêm có vẻ đơn bạc, Vu Nhất Xuyên đạp xe thật nhanh qua: “Hắc, như thế nào không đợi ta a?” Diệp Miêu không nói lời nào, vẫn đang cúi đầu đi về phía trước, Vu Nhất Xuyên tự biết đuối lý:” Đúng vậy ca ca không tốt, là ta chậm, kỳ thật cũng không trễ bao lâu a, đừng nóng giận…” Hắn phát giác đệ đệ không thích hợp: “Ôi chao túi sách của ngươi đâu?” Đèn đường cũng không sáng quá, nhưng Vu Nhất Xuyên đã nhìn được Diệp Miêu không thích hợp, hắn ném xe đạp vọt tới trước mặt đệ đệ: “Ngươi làm sao vậy? Làm cho ta nhìn xem.” Hắn mạnh mẽ nâng cằm đệ đệ lên, nhìn rõ mặt của hắn. Ngọn đèn ám hắn cũng có thể thấy rõ ràng trên mặt thiếu niên máu ứ đọng cùng sưng đỏ, Vu Nhất Xuyên hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì!” Diệp Miêu rốt cục nhìn thấy mặt ca ca , hắn giống như khôi phục thần trí , đột nhiên giữ chặt tay Vu Nhất Xuyên : “Ngươi không sao chứ?” “Lời này nên là ta hỏi, đã xảy ra chuyện gì, ai khi dễ ngươi !” Vu Nhất Xuyên cho tới bây giờ không nóng giận qua như vậy: “Đều là ta không tốt, ta không ở một hồi đã có người khi dễ ngươi, nếu ta ở đó thì tốt rồi, ai làm , mẹ nó ta đi phế hắn!” Diệp Miêu ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên mếu máo, bộ dáng như muốn khóc, rồi lại không khóc được. Vu Nhất Xuyên nhìn đau lòng, một phen đem đệ đệ đến trong lòng ngực: “Tốt lắm tốt lắm không có việc gì , nói cho ta biết là ai làm.” Diệp Miêu bị hắn gắt gao ôm, lại cái gì cũng không chịu nói, chính là lắc đầu, Vu Nhất Xuyên không buộc hắn, đành phải vỗ về: “Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì .” Vu Nhất Xuyên không là một người kiên nhẫn , mà hắn hiện tại phải lặp đi lặp lại vài câu an ủi khô cằn lại tuyệt không cảm thấy được phiền, Miệp Miêu không có cho hắn phản ứng gì, hắn cũng không biết sốt ruột, hắn liền đơn thuần cảm thấy được ôm đệ đệ như vậy là tốt lắm rồi. Sau một lúc lâu Diệp Miêu thấp giọng nói: “Ca ca ngươi phải cẩn thận.” Nói xong đẩy Vu Nhất Xuyên đi về phía trước . Vu Nhất Xuyên đi theo phía sau hắn: “Có ý gì? Vì cái gì ta phải cẩn thận, cùng ta có liên quan phải không?” Diệp Miêu không chịu nói , chỉ nói: “Đợi lát nữa về đến nhà ,chúng ta nói như thế nào?” Vu Nhất Xuyên giữ chặt tay hắn: “Ngươi nói thật là được, rốt cuộc ai đối ngươi như vậy, nếu cùng ta có liên quan liền nói cho ta biết, mẹ nó ta không thể để cho đệ đệ của ta bị người khi dễ như vậy!” Diệp Miêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không.” “Nói!” Vu Nhất Xuyên cảm thấy trong lòng giống như có hỏa đốt, ngữ khí cũng cường ngạnh lên: “Không nói không được đi!” Diệp Miêu lại không chịu nói , hai người giằng co , gió lạnh thổi qua, Diệp Miêu không tự giác run cả người, Vu Nhất Xuyên đành phải nhuyễn xuống : “Vẫn là về nhà đi, ngươi bị lạnh, sinh bệnh sẽ không tốt, ” Nói xong nắm tay đệ đệ đi: “Ôi chao, ngươi muốn ta cẩn thận, lại không chịu nói là ai, nếu là hắn tìm ta gây phiền toái, ta không có phòngbị ,không phải có chuyện sao! “ Hắn cố ý nói như vậy , sau đó cảm thấy tay đệ đệ trong lòng bàn tay run rẩy một chút. Quả nhiên Diệp Miêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Ca ca, ngươi phải đáp ứng ta chỉ có thể cẩn thận hắn, không thể đi tìm hắn, ta không muốn… các ngươi đánh nhau.” Vu Nhất Xuyên tận lực bình tĩnh gật đầu. Diệp Miêu nhìn hắn: “Ngươi không được gạt ta.” Vu Nhất Xuyên cũng nhìn hắn: “Ta không lừa ngươi.” “Ân.” Thanh âm Diệp Miêu có chút phát run:” Là cái nam nhân tóc vàng, hắn nói ngươi tranh nữ nhân…” “Ta biết là ai .” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn, hắn nhìn mắt đệ đệ : “Ngươi không phải sợ, về sau ca ca sẽ bảo hộ ngươi.” Diệp Miêu vội vàng nói: “Ca ca ngươi đáp ứng ta , không cần tìm hắn, người kia thực hung, khí lực rất lớn, hơn nữa, hơn nữa ngươi đánh nhau sẽ bị xử phạt… Ta, ta không sao .” “Này làm sao kêu không có việc gì, ” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Ta mang ngươi đi dược *** mua bông thuốc, vết thương không xử lý không được.” “Đừng lo, thật sự không có việc gì, ” Diệp Miêu miễn cưỡng cười cười: “Ta là nam hài tử.” Về đến nhà đã muốn khuya, cha mẹ đã sớm chuẩn bị cơm chiều tốt,ở nhà chờ hai người con trai, Vu Nhất Xuyên về nhà trễ bọn họ nhiều ít có thói quen , Diệp Miêu là hảo hài tử đột nhiên cũng về nhà trễ như vậy, bọn họ cũng rất lo lắng, nhất là nhìn đến vết thương trên mặt Diệp Miêu . “Sao lại thế này?” Diệp Tự Lập nhìn kỹ mặt đứa con: “Cùng người đánh nhau ? Bị người khi dễ ?” Vu Nhất Xuyên biểu tình lãnh đạm: “Đã muốn qua, không có việc gì .” Nói xong liền lôi kéo đệ đệ đi hướng toilet . Diệp Tự Lập ngăn lại: “Cái gì gọi là đã muốn qua đi, con ta xảy ra chuyện gì ta vẫn không thể hỏi? Rốt cuộc sao lại thế này?” Vu Nhất Xuyên đem tay hắn kéo khai: “Nam nhân đánh nhau không phải thực bình thường sao, có cái gì mà hỏi.” Diệp Tự Lập nắm tay kia của Diệp Miêu: “Người khác đánh nhau bình thường là người khác, tiểu Miêu của nhà ta luôn luôn nghe lời từ lúc còn nhỏ, chưa bao giờ đánh nhau, tiểu Miêu ngươi nói cho ba ba, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Miêu ngẩng đầu nhìn về phía Vu Nhất Xuyên, hắn không muốn nói là bởi vì ca ca, nhưng không biết nên như thế nào để chuyện này qua đi. Vu Nhất Xuyên cứng rắn nói: “Chuyện đã qua còn có cái gì để hỏi! Ta muốn mang Miêu Miêu rửa mặt, ngươi buông tay.” Y Phân vội vàng đi tới hoà giải: “Như thế nào cùng ba ba của ngươi nói chuyện, không lớn không nhỏ, lão Diệp a ngươi cũng đừng để ý , nam hài tử nghịch ngợm khó tránh khỏi…” Diệp Tự Lập quay đầu, thô cổ họng: “Con ta từ nhỏ đến lớn cũng sẽ không cùng người cãi nhau , càng không thể gây chuyện thị phi đi đánh nhau!” Y Phân cũng nhíu mày: “Vậy ý ngươi là con ta đem con của ngươi mang phá hư?” Diệp Tự Lập cũng không thèm nhìn nàng, quay đầu lại đối Vu Nhất Xuyên: “Ngươi buông tay! Ta tới hỏi tiểu Miêu.” Y Phân tiến lên từng bước đứng trước người con mình: “Ngươi đối với con ta rống cái gì! Ta biết ngươi không thích hắn, ngươi liền thích một mình con ngươi, con của ngươi bị thương ,ngươi liền đau lòng không chịu được, ngươi muốn đau lòng liền đau lòng đi, tốt lắm, ngươi đối với con ta rống cái gì…” “Không cần sảo …” Diệp Miêu nhẹ giọng nói. Nhưng thanh âm cha mẹ khắc khẩu chôn vùi lời của hắn. “Không cần sảo ! Có để yên không?!” Vu Nhất Xuyên đột nhiên quát:” Đúng vậy là ta trêu chọc ! Là ta trêu chọc người tìm Miêu Miêu gây phiền toái! Là ta làm hại!” Trong phòng an tĩnh lại. Sau một lúc lâu nữ nhân đột nhiên nói: “Nhất Xuyên ngươi không sao chứ? Ngươi như thế nào trêu chọc đến người khác? Ngươi không bị thương ?” Diệp Tự Lập thanh âm lạnh lùng : “Ngươi thấy rõ ràng, bị thương chính là Diệp Miêu, không phải Vu Nhất Xuyên bảo bối của ngươi.” Hắn quay đầu đối với Vu Nhất Xuyên: “Ngươi như thế nào gây phiền toái?” Diệp Miêu nhẹ nhàng lôi kéo tay áo ca ca , mà Vu Nhất Xuyên cũng không có chút gì do dự: “Ta quen một người bạn gái, bạn trai trước của nữ nhân kia hiện tại tới tìm ta gây phiền toái, kết quả ta không ở đó, hắn tìm Miêu Miêu, chính là như vậy.” “Chính là như vậy?” Thời điểm nam nhân nói đột nhiên giơ lên bàn tay đánh thiếu niên một bạt tai. “Ca ca!” Diệp Miêu kêu lên. Đầu Vu Nhất Xuyên hướng sang một bên, hắn không có phản kháng. Nhưng một cái tát càng vang giòn lên, là Y Phân phản xạ có điều kiện giơ tay lên đánh trượng phu một bạt tai: “Ngươi thế nhưng đánh con ta, ta luyến tiếc…” “Con của ngươi vì cái gì không thể đánh? Nếu giống như ngươi nói từ trước muốn ta đem hắn xem như thân nhi tử ,ta vì cái gì không thể đánh? Yêu sớm, gây chuyện, hiện tại đem phiền toái dẫn tới trong nhà, vì cái gì không thể quản giáo? !” “Ngươi căn bản là đau lòng con của ngươi, ngươi cư nhiên đánh Nhất Xuyên, vì con của ngươi đánh Nhất Xuyên của ta…” Thanh âm cha mẹ cãi nhau tại ban đêm yên lặng lọt vào tai rõ ràng, Diệp Miêu cúi đầu, hắn cho tới bây giờ không thấy qua bọn họ cãi nhau như vậy. END 6.
|
CHƯƠNG 7.
“Ca ca, ta có phải thực vô dụng hay không?.” “Không.” “Nếu ta mạnh hơn một chút, không có bị người khi dễ, sẽ không hại ba ba mụ mụ cãi nhau, hại ngươi bị đánh, hại ba ba thương tâm…” “Không phải là sai lầm của ngươi.” “Ca ca…” Vu Nhất Xuyên nghiêng mặt nhìn đệ đệ trên giường bên cạnh: “Nếu ta không để ngươi một mình, ngươi sẽ không bị người khi dễ, nếu ta không có đưa Bội Bội, ngươi sẽ cùng ta cùng nhau về nhà, nếu ta không có kết giao bạn gái, liền không có phiền toái như vậy .” Diệp Miêu nghiêng thân thể lui tại chăn : “Ba ba mụ mụ cãi nhau, bọn họ cùng một chỗ ba năm , cho tới bây giờ không cải nhau như vậy, đều là ta…” “Ai , rõ ràng là bởi vì ta, ngươi nhận trên người mình làm cái gì, ” Vu Nhất Xuyên ngồi dậy tựa vào đầu giường: “Cũng may ngươi không có việc gì, bằng không ta…” Hắn không có nói thêm gì nữa, bọn họ im lặng thật lâu, Diệp Miêu đột nhiên nói: “Ca ca, ngươi không cần đi tìm người kia đánh nhau, được không?” Vu Nhất Xuyên thở dài, ngừng một hồi nói: “Ta không phải đã đáp ứng ngươi sao. Ta sẽ không lừa ngươi.” Diệp Miêu khẽ ừ: “Vậy là tốt rồi.” Hắn nhắm mắt lại, Vu Nhất Xuyên lại thở dài, tắt đèn, chuẩn bị ngủ. Nhưng hắn nằm thật lâu đều không ngủ, cái đầu vàng Lô Uy làm Miêu Miêu bị thương, hắn không có khả năng cứ như vậy quên đi, huống chi, cho dù hắn không đi tìm Lô Uy, có thể bảo Lô Uy không đến tìm hắn sao? Vu Nhất Xuyên hiểu rõ băn khoăn của đệ đệ, Miêu Miêu vẫn là một bé ngoan, không đánh nhau không nói dối, ngay cả cãi nhau cũng sẽ không, hắn xem đánh nhau là chuyện đáng sợ… Ánh trăng theo ngoài cửa sổ chiếu vào ,di động chậm rãi trên mặt đất .Vu Nhất Xuyên yên lặng nghĩ, sau đó hắn nghe thấy giường bên cạnh có thanh âm rất nhỏ. “Ca ca, ngươi đang ngủ sao?” Cực nhỏ thanh âm, như là không muốn làm cho người nghe thấy. Vu Nhất Xuyên trong bóng đêm nhìn lại đệ đệ: “Ngươi còn chưa ngủ ?” Diệp Miêu nhỏ giọng nói: “Ta sợ…” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Không sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Diệp Miêu còn nói một lần nữa: “Ta sợ…” Vu Nhất Xuyên xốc chăn đứng lên, từng bước đến giường đệ đệ , chui vào, thân thể đệ đệ nho nhỏ, hắn giang hai cánh tay đem đệ đệ ôm trong lòng ngực: “Còn sợ sao?” Diệp Miêu ở trong lòng ngực ca ca, hắn cảm thấy được thân thể lạnh như băng được ấm áp vây quanh, tâm bối rối bỗng nhiên liền yên ổn , hắn nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ca ca còn có thể bị người kia tìm phiền toái.” “Không sợ, ta đã cùng Trần Bội Bội chia tay , hắn còn có lý do gì?.” Diệp Miêu không hiểu ngẩng đầu: “Chia tay?” “Ân, chính là hôm nay.” “Kia… Ca ca ngươi thất tình ?” “A? Cái gì?” “Ngươi rất khó chịu đi?” Diệp Miêu cầm lấy ngón tay Vu Nhất Xuyên : “Ngươi bởi vì thất tình rất khó chịu, cho nên mới cùng ba ba cãi nhau, đúng không?” “Đâu có a!” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Thất tình không có gì, chính là hại ngươi bị người khi dễ , ta mới khổ sở.” “Đừng lo ta, ca ca ngươi ngàn vạn lần không thể cùng người khác đánh nhau, ” Diệp Miêu còn thật sự nói: “Lớp chúng ta chính là có một người đánh nhau bị xử phạt, ghi vào hồ sơ, lão sư nói sẽ ảnh hưởng đến hắn về sau , ca ca ngươi còn muốn lên đại học, ngươi không thể xúc động a…” “Nguyên lai là như vậy, ta sẽ không .” Vu Nhất Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại giống như nổi trên mặt nước, nhưng trên tay hắn lại dùng lực, nhanh đem đệ đệ ôm vào trong ngực: “Ngoan, không sợ, ngủ đi.” Diệp Miêu nói tiếp : “Ba ba mụ mụ làm hung như vậy, ta rất sợ, bọn họ sẽ không ly hôn đi, nếu bọn họ ly hôn, chúng ta làm sao bây giờ, ca ca ngươi sẽ đi sao?” Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ai, đứa ngốc , lo lắng cái gì, cãi nhau chắc là không ly hôn , không cãi nhau không nói lời nào mới là ly hôn, ba mẹ ta chính là ly hôn như vậy, ta có kinh nghiệm, ngươi tin tưởng ta.” “Ân.” Diệp Miêu nhắm mắt lại, không thèm nhắc lại. Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ, hắn cảm giác được đệ đệ trong lòng ngực của hắn dần dần phát ra tiếng thở đều đều, Miêu Miêu đại khái đang ngủ. Tay hắn tận lực ôn nhu ôm đệ đệ, mà đồng thời,ý định báo thù mãnh liệt thổi quét toàn thân của hắn. Hắn không thể tha thứ người thương tổn đệ đệ , càng không thể tha thứ chính mình. Vu Nhất Xuyên tuân thủ lời hứa cùng Diệp Miêu, hắn không có đi tìm Lô Uy báo thù, mà là từ đó về sau mỗi ngày đúng hẹn cùng đệ đệ cùng đi cùng về, không có lại đến muộn về sớm. Diệp Miêu ngồi ở phía sau xe đạp Vu Nhất Xuyên, thời tiết càng ngày càng lạnh, tư vị gió thổi trên mặt thập phần khó chịu. Vu Nhất Xuyên tay vỗ vỗ đệ đệ sau lưng: “Lạnh a, trốn phía sau ta, đừng bị gió thổi tới .” Thanh âm Diệp Miêu bị gió thổi thoát phá: “Ngươi ở phía trước lạnh hơn đi, nếu không chúng ta ngày mai bắt đầu đi giao thông công cộng đi.” “Giao thông công cộng rất phiền toái, vừa phải chờ lại không có chỗ ngồi…” Vu Nhất Xuyên đột nhiên dừng nói chuyện, phanh xe lại. Thân thể Diệp Miêu đánh vào trên lưng ca ca, “Như thế nào đột nhiên ngừng?” Hắn vừa nói vừa nhảy xuống xe, sau đó nhìn thấy nam nhân đứng ở trước mặt ca ca. Là cái đầu vàng kia. “Đã lâu không gặp a, tiểu Miêu Miêu.” Lô Uy cười tủm tỉm cùng Diệp Miêu chào hỏi. Vu Nhất Xuyên đem đệ đệ hộ ở sau người: “Ta không có tìm ngươi , ngươi còn muốn thế nào?” Lô Uy đối với Nhất Xuyên cười: “Ngươi cùng Bội Bội chia tay ?” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Không có chuyện khác sao, không có chuyện khác ta phải đi.” Hắn đẩy xe đi, Lô Uy duỗi tay ra ngăn hắn lại: “Ta mấy ngày nay đều muốn hỏi ngươi vì cái gì muốn chia tay, bởi vì ta đánh đệ đệ của ngươi cho nên ngươi sợ? Lấy ấn tượng của ta đối với ngươi,ngươi không giống như là loại rùa đen rút đầu a, vì cái gì ?” Nơi này cách trường học rất gần, không ít đệ tử vây lại đây xem. “Không tại sao hết, ta không muốn gây chuyện thị phi, được không?” Vu Nhất Xuyên bình tĩnh nói: “Xin cho khai.” “Thật sự? Yêu, nhìn đoán không ra ngươi còn là một đệ tử tốt, vẫn là nói, bản chất ngươi chính là rùa đen rút đầu như vậy , hừ, đệ đệ của ngươi bị ta sửa một chút, , ta còn tưởng rằng ngươi là cái loại nam nhân sẽ nuốt không trôi khẩu khí này!” Lô Uy mang theo ngữ khí khinh bỉ: “Bội Bội như thế nào coi trọng ngươi như vậy, ngươi bị nàng quăng cũng xứng đáng, phi!” Vu Nhất Xuyên ngữ khí vẫn thực bình tĩnh như cũ: “Nói xong sao?” “Không được, tiểu Miêu Miêu nơi bị đánh còn đau không?” Lô Uy bước lại: “Ngày đó chạy trốn còn rất nhanh , ta đuổi không kịp, không lưu ngươi lại được , chính là ta hiện tại mới phát hiện, nguyên lai ca ca cùng đệ đệ giống nhau, đều là không dám đánh liền bỏ chạy a, nguyên lai thuộc tính rùa cũng là giống nhau a.” Đệ tử vây xem đều nói nhỏ khe khẽ lên, mà Vu Nhất xuyên không nói cái gì nữa, hắn giữ chặt tay Diệp Miêu nhanh bước đi. Trên hành lang, Diệp Miêu đi theo ca ca: “Ngươi có phải hay không sinh khí?” Vu Nhất Xuyên đi rất nhanh: “Không có.” “Ca ca, hắn nói ngươi như vậy, ” Diệp Miêu dừng bước lại: “Ngay cả ta cũng thực sinh khí.” “Không có việc gì, bị nói vài câu không làm sao hết , ” Vu Nhất Xuyên xoay người, hắn quay mặt về phía đệ đệ cười rộ lên: “Ta sẽ không gây chuyện, ta đáp ứng ngươi, ta là thật sự tínhlàm đệ tử tốt nga.” “Chính là… ta cảm thấy được trong lòng ngươi nghẹn một hơi…” “Sẽ không.” Vu Nhất Xuyên xoa mặt đệ đệ: “Cười một cái đi.” Diệp Miêu thành thật nói: “Ta cười không nổi.” “Đừng như vậy, nếu chuyện này ảnh hưởng đến cảm xúc của ngươi, ta mới thật sinh khí.” Vu Nhất Xuyên cúi đầu, tới gần lổ tai đệ đệ: “Trở về đi học đi, tối về nhà nói.” END 7.
|
CHƯƠNG 8.
Giữa khóa Trần Bội Bội đến tìm Vu Nhất Xuyên, nàng so với Vu Nhất Xuyên thấp một năm, danh tiếng tại cấp ba rất lớn, nàng gần đến cửa phòng học Vu Nhất Xuyên lập tức bạn học ồn ào: “Vu suất ca , bạn gái của ngươi đến đây!” “Đừng nói lung tung!” Vu Nhất Xuyên đi ra ngoài: “Có chuyện gì?” Trần Bội Bội nhìn hắn: “Ngươi như thế nào mấy ngày này cũng không tới tìm ta a?” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Không phải chia tay sao.” Nữ hài tử nóng nảy: “Ngày đó ta nóng giận nói a.” “Đáng tiếc ta không phải.” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Thực xin lỗi, lời nói ra đối ta luôn luôn là thật.” Nữ hài tử ngẩn người, nàng nghĩ Vu Nhất Xuyên không đến tìm mình chính là sĩ diện, không nghĩ tới hắn cư nhiên là thật muốn chia tay, nàng kêu lên: “Ngươi như thế nào vô tình như vậy, ngươi không thích ta sao? Ngươi không phải nói ngươi thích ta sao?” Vu Nhất Xuyên thật không hiểu nữ nhân: “Không phải ngươi muốn chia tay sao, ngươi muốn chia tay ta đồng ý , ngươi còn có cái gì không hài lòng? Ngươi nói chia tay liền chia tay, ngươi nói quen nhau liền quen nhau, ta là cẩu nhà ngươi dưỡng a, kêu thì đến đuổi thì đi.” “Bội Bội! Ngươi tại sao lại đến tìm tiểu tử này!” Một thanh âm chói tai vang lên, cái kia đúng là âm hồn bất tán Lô Uy bước nhanh tới: “Khó trách ta đi lớp học người tìm không thấy, ngươi là đến tìm con rùa này a.” Vài bạn học Vu Nhất Xuyên lên tiếng : “Tìm tới cửa muốn đánh nhau a.” Vu Nhất Xuyên thân thủ ngăn bạn học lại: “Quên đi quên đi, không có gì ,đừng lắm chuyện.” Lô Uy cười kiêu ngạo:” Đúng vậy a, bạn học Vu Nhất Xuyên của các ngươi thật đúng là rùa đen rút đầu nhát gan sợ phiền phức, ta đánh đệ đệ hắn cũng không dám làm gì, bất quá nói lại, hắn là một tiểu bạch kiểm làm sao là đối thủ của ta! Biết sợ là tốt rồi.”Trần Bội Bội lăng lăng nhìn Vu Nhất Xuyên, Vu Nhất Xuyên mặt không đổi sắc nói: “Tùy tiện ngươi muốn nói như thế nào, ta chỉ muốn an tâm học tập, ngươi muốn không thi đại học, nhưng ta muốn.” “Bội Bội ngươi nhìn rõ ràng đi, tiểu tử này chính là một cái gối thêu hoa, loại tùy tiện khi dễ nga, ” Lô Uy tà tà cười khinh thường: “Chúng ta đi.” Trần Bội Bội đi theo hắn , đi vài bước lại quay đầu lại: “Thật không nghĩ ngươi yếu đuối như vậy .” Nói xong đi cũng không quay đầu . “Hiện tại biết cũng không muộn.” Vu Nhất Xuyên cười nhìn bóng dáng bạn gái trước nói. —————————————————————- Lô Uy gần đây tâm tình tốt lắm, bạn gái lại trở về, cướp đi bạn gái của tiểu bạch kiểm giống rùa đen rút không dám lên tiếng, ngay cả đệ đệ bị đánh cũng không đánh lại, “Nam nhân như vậy còn không bằng làm thái giám.” Lô Uy vừa đi vừa nói thầm: “Bất quá , nam nhân sao có thể đều giống ta , vừa cao vừa đẹp lại có năng lực đánh nhau…” Miệng hắn ca hát hướng nhà đi, trời đã khuya , vùng này lệch khỏi quỹ đạo nội thành, ban đem thực tối, bởi vậy hắn không có chú ý tới thân ảnh không biết khi nào thì bắt đầu đi sau hắn. Bóng người kia rất cao, rõ ràng là một nam nhân cao ốm, hắn cước bộ rất nhẹ, nhưng không thong thả, mà trên tay của hắn, cầm một cây thiết đen thật lớn, ở trong bóng phản xạ ra ánh sáng mỏng manh mà tàn khốc . ———————————————————- Vu Nhất Xuyên vào phòng ,Diệp Miêu ngồi trước bàn học ngẩng đầu: “Ngươi đã trở lại.” “Cùng ngươi đã nói , cuối kỳ thi buổi tối có tự học.” Vu Nhất Xuyên buông túi sách: “Liền một mình ngươi ở nhà a, ta xem ba mẹ cũng không thấy.” “Ân, ba ba trực đêm , mụ mụ cùng đồng sự tụ hội, phỏng chừng khuya mới trở về.” Diệp Miêu đi qua : “Ca ca ngươi ăn cơm chưa?” Sau đó hắn dừng bước lại: “Ca ca, trên người của ngươi vì cái gì hương vị kỳ quái… .” “Có sao? Ngươi nghe lầm rồi.” Vu Nhất Xuyên nâng lên cánh tay ngửi ngủi: “Không có a.” “Không có sao?” Diệp Miêu lại tiến sát vào , cơ hồ là dán trên thân thể Vu Nhất Xuyên : “Rõ ràng…” Hắn lời còn chưa dứt, Vu Nhất Xuyên đột nhiên đem hắn kéo vào trong lòng ngực. “Ca ca…” “Ta sẽ bảo hộ ngươi.” “Ca ca…” Diệp Miêu nhỏ giọng nói: “Ngươi làm sao vậy?” “Ta sẽ bảo hộ ngươi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, bất luận kẻ nào.” Vu Nhất Xuyên gắt gao ôm đệ đệ: “Ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi.” Vì cái gì ca ca giống như không thích hợp… Diệp Miêu ngẩng đầu lên: “Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi.” “Ta không cần ngươi bảo hộ, ta chỉ muốn…” Vu Nhất Xuyên đột nhiên nở nụ cười, hắn buông tay ra: “Đối ta cười một chút, được không?” Diệp Miêu nhìn ánh mắt dị thường sáng ngời, hắn cảm thấy được tim đập quá nhanh, quá nhanh . Vu Nhất Xuyên nhìn mặt đệ đệ dần dần phiếm hồng, đột nhiên hỏi: “Miêu Miêu ngươi thích ta sao?” Diệp Miêu có điểm không biết làm sao: “Cái gì… ý tứ…” Vu Nhất Xuyên ngón tay xoa môi hồng nhạt của Diệp Miêu: “Không nói đừng lo, ngươi thích ta, liền hôn ta một chút, được không?” Diệp Miêu nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói gì, Vu Nhất Xuyên cười khổ một tiếng: “Quên đi.” Ngay tại lúc hắn nói lời này, Diệp Miêu đột nhiên nhắm mắt lại, kiễng mủi chân, nhẹ nhàng trên mặt hắn trác một chút, mau như một trận gió nhẹ thoáng qua. Lúc sau Vu Nhất Xuyên thậm chí hoài nghi đệ đệ có hay không đụng tới mặt mình, nhưng hắn lúc ấy không nghĩ được cái gì , trước nay chưa có hạnh phúc thật lớn như vậy, cảm giác như thủy triều vây quanh hắn. —————————————————————— Đêm đã rất khuya , trăng lên cao giữa bầu trời. Một đôi tình nhân tay nắm tay thản nhiên đi tới. Nữ hài tử nói: “Ai, trên con đường này vì cái gì vẫn đều không có đèn,cái gì cũng không thấy rõ.” Thanh âm nam hài tử mang theo ý cười: “Thấy không rõ không tốt sao…” Thanh âm hôn môi thân mật truyền tới, nữ hài tử cười khanh khách: “Ngươi xấu lắm… Ôi chao ta đạp phải cái gì?” Hai người cúi đầu hướng dưới chân nhìn lại,đồng thời không khỏi sợ tới mức ngây người không chớp mắt, nữ hài tử lập tức hét rầm lên: “A! Chết người!” END 8.
|
CHƯƠNG 9.
“Trừ nhiều chỗ ngoại thương bên ngoài, đầu bị kịch liệt va chạm, trong não chấn động,bên trong khoang bụng xuất huyết, xương cánh tay gãy .” Thầy thuốc thu hồi bệnh án: “Có điều đưa tới đúng lúc, bằng không hậu quả so với hiện tại nghiêm trọng hơn nhiều lắm.” Cảnh sát đứng ở đối diện đã làm xong bản ghi chép: “Có thể , ngài tiếp tục làm việc của ngài đi.” Thầy thuốc gật gật đầu, tránh ra. Trung niên nam nhân đứng phía sau cảnh sát nói: “Lê cảnh quan ngươi thấy thế nào a, con ta không thể cứ bị đánh không minh bạch như vậy.” Lê Húc xoay người: “Chuyện điều tra chúng ta sẽ cố gắng hết sức, ngươi yên tâm. Có manh mối gì ta sẽ liên hệ với ngươi.” Hắn nói xong liền đi ra ngoài, một cảnh sát khác đã ở hành lang chờ hắn: “Tiểu Lê, xong rồi?” Lê Húc gật đầu: “Không sai biệt lắm , tiểu Từ, ngươi bên kia tình huống thế nào?” Hai người sóng vai hướng bên xe đi, đến trong xe hai người đem tình hình điều tra trao đổi một chút, Từ Chiến Thắng nghĩ : “Theo ta, xem tình hình điều tra, Lô Uy ở trong trường học thường gây chuyện thị phi, cùng trên xã hội cũng có rất nhiều tiếp xúc, lần này bị hạ độc thủ nặng như vậy, tám phần là côn đồ trong lúc đó báo thù, chúng ta theo người hắn tiếp trên xã hội điều tra đi.” Lê Húc lắc đầu: “Không cần thiết đi, hiện trường phạm tội có không ít huyết, người kia xuống tay khẳng định trên người bị huyết vang tung tóe, mà ở thùng rác cách đó không xa tìm thấy áo mưa có chứa vết máu, có thể thấy được là tội phạm lúc ấy mặc áo mưa xuống tay ,sau đó vứt bỏ, như vậy trên người sẽ không dính huyết,nếu xã hội đen báo thù sẽ che lấp dấu vết sao?” “Ngươi cảm thấy được cái gì?” “Kẻ phạm tội làm tốt vậy là một người thông minh, thiết lớn hung khí là tùy tiện người nào ở công trường xây dựng đều có thể nhặt được , mặt trên vân tay nhiều lắm tra cũng không ra cái gì, ra tay lại ngoan, một kích đem Lô Uy đánh ngất xỉu, hiện trường chọn nơi không có đèn đường hẻo lánh, thời điểm người đi qua rất ít, hơn nữa đôi tình nhân báo án lúc ấy sợ quá mức, phá hư hiện trường không sai biệt lắm…” Từ Chiến Thắng không kiên nhẫn : “Nói thẳng kết luận, nhiễu vòng luẩn quẩn lớn như vậy để làm chi.” “Ta cuối cùng cảm thấy được xã hội đen báo thù không tất yếu che lấp như vậy, ” Lê Húc nói: “Ngươi cảm thấy được có thể nào là ngươi trong trường học không, nghe nói Lô Uy ở trường học gây rất nhiều phiền toái.” Từ Chiến Thắng liền nở nụ cười: “Uy, xã hội đen liền thích đem huyết lộng một thân a, giặt quần áo nhiều phiền toái. Nói sao đệ tử có thâm cừu đại hận, trong lúc đó cần xuống tay nặng như vậy không?.” Lê Húc ngẫm lại: “Đúng.” Từ Chiến Thắng vỗ vỗ vai người lái : “Đi thôi, chúng ta sẽ đi tra ngay bây giờ .” “Hảo!” Lê Húc phát động xe: “Đây chính là một án tử để chúng ta hai cái mới vừa tốt nghiệp điều tra, cố lên!” —————————————————————— Sau cuộc thi cuối kì là nghỉ đông, Vu Nhất Xuyên cùng Diệp Miêu thành tích thi cuối kì cũng không tệ lắm, ngày nghỉ cũng thoải mái chút, từ lúc sau Diệp Miêu bị thương đêm đó , hai huynh đệ liền có thói quen ngủ một giường, Vu Nhất Xuyên vóc dáng to, không đến mười tám tuổi đã muốn một thước tám, ôm đệ đệ ngủ một cái giường hắn cũng không thấy khó chịu. Vu Nhất Xuyên luôn luôn tham ngủ, ngày đó hắn khó dậy sớm , cũng là bị một cái lạnh như băng dính trên lưng làm tỉnh. “Đây là cái gì…” Vu Nhất Xuyên thực tự nhiên lấy tay sờ, ngón tay đụng tới sàng đan, cái loại dính dính quen thuộc này hắn lập tức biết là cái gì . Đệ đệ còn ngủ trong ngực , Vu Nhất Xuyên nhìn khuôn mặt trắng của thiếu niên, thân thủ quát một chút: “Tiểu bằng hữu, làm cái mộng đẹp gì?” Diệp Miêu tỉnh lại, hắn chậm rãi mở to mắt: “Ân…” Vu Nhất xuyên cảm thấy được bộ dáng đệ đệ nửa mê nửa tỉnh giống con mèo nhỏ, hắn cười nhu tóc đệ đệ : “Làm chuyện xấu đi?” Diệp Miêu dần dần tỉnh táo lại: “Không có…” Sau đó chính hắn cũng cảm thấy trên thân thể của mình dính dính. Vu Nhất Xuyên thấy mặt đệ đệ nhanh chóng hồng lên, sau đó nhanh chóng nghiêng thân quay lưng với mình. Vu Nhất Xuyên từ phía sau lưng ôm Diệp Miêu: “Không quan hệ, Miêu Miêu là đại hài tử , nam nhân nằm mơ sau đó như vậy thực bình thường , đến đến.” Diệp Miêu không chịu quay đầu lại, mặt nóng muốn thiêu cháy. Vu Nhất Xuyên ôm lưng áo mảnh khảnh của đệ đệ: “Đừng thẹn thùng , mộng cái gì làm thành như vậy? Ngươi gặp mỹ nữ?” “Không có a không có a!” Diệp Miêu che mặt: “Ta cái gì mộng cũng chưa làm a, ta cũng không biết a!” “Đúng vậy sao? Ta đều là phải làm mộng tới mỹ nhân đẹp mới có thể đem sàng đan ướt nga, ” Vu Nhất Xuyên dán trên lổ tai đệ đệ: “Xem ra Miêu Miêu là cần phát tiết rồi đó.” Tay hắn theo lưng áo đệ đệ đi xuống phía trước, phi thường thuận lợi đụng tới thân dưới của thiếu niên chưa hoàn toàn phát dục: “Thật nhỏ a…” Diệp Miêu rất muốn đẩy ca ca ra, nhưng tình cảnh thẹn thùng chiếm thượng phong, hắn thuận theo không có phản kháng. Vu Nhất Xuyên cười nói: “Nhưng là thực đáng yêu…” Tay hắn khiêu khích gảy ngay trước đệ đệ, dùng khí nói: “Cùng đáng yêu giống Miêu Miêu.” Cảm giác kỳ dị nảy lên, Diệp Miêu chưa từng thể nghiệm qua, hắn theo bản năng kêu một tiếng: “A…” Thanh âm phát ra đến chính hắn cũng hoảng sợ, hoàn toàn không phải thanh âm nói chuyện bình thường a, Diệp Miêu không rõ ràng lắm cảm giác ca ca hiện tại mang đến cho mình tột cùng là như thế nào, nhưng tiềm thức hắn cảm thấy được , hẳn là nên cự tuyệt: “Không cần, ca ca.” Tay Vu Nhất Xuyên liền ngừng lại. Diệp Miêu đẩy ca ca ra , che dưới thân đứng lên: “Ta muốn rời giường , ca ca ngươi tái ngủ một hồi đi.” Hắn đưa lưng về phía Vu Nhất Xuyên nhanh chóng mặc quần áo, bởi vậy hắn nhìn không thấy trên mặt Vu Nhất Xuyên biểu tình phức tạp. Vu Nhất Xuyên nhìn đệ đệ mặc quần áo tử tế cũng như chạy trốn ra phòng, cười khổ một lần nữa nằm xuống, hắn không biết mình đang suy nghĩ gì. Nhưng rõ ràng chính là, vừa rồi khi đụng tới thân thể đệ đệ, dục vọng mãnh liệt làm cho hắn cơ hồ khó có thể khắc chế. Nếu đệ đệ vừa rồi không nói không cần, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì ?. Diệp Miêu rửa mặt xong tim vẫn đập bang bang, vừa rồi ca ca đụng thân thể của mình, nghĩ tới cảm giác kì dỵ đã cảm thấy mặt nóng lên, hắn lại đem nước tưới vào trên mặt, vẫn là cảm thấy được không thể bình tĩnh. Diệp Tự Lập đứng ở cạnh cửa toilet nhìn đứa con: “Trời lạnh như thế còn dùng nước lạnh rửa mặt?” Diệp Miêu không chú ý tới phụ thân phía sau, không khỏi hoảng sợ, vội lấy khăn mặt lau mặt: “Không có việc gì không có việc gì.” Diệp Tự Lập đi tới: “Tiểu Miêu giống như gần đây cao lớn a, đến, ba ba đo chiều cao cho ngươi.” Phụ tử hai người đi vách tường giữa phòng khách, nơi này có chiều cao Diệp Miêu từ nhỏ đến lớn , Diệp Tự Lập đem con đổ lên vách tường, ngón tay so qua : “Thật sự, so với lần trước cao nhiều như vậy.” Hắn bắt tay cho đứa con xem, cười tủm tỉm. “Thật sự a ” Diệp Miêu cũng thật cao hứng, tạm thời quên chuyện cùng ca ca : “Ba ba, ta sẽ dài cao như ngươi sao?” “Muốn cao như ba ba vậy phải ăn nhiều một chút, không được kiêng ăn.” Diệp Tự Lập sờ sờ đầu đứa con : “Mụ mụ ngươi nếu nhìn đến bộ dáng ngươi hiện tại,chắc sẽ rất cao hưng.” Diệp Miêu hiểu được hắn nhắc đến mẫu thân đã qua đời, yên lặng điểm đầu. “Ai, tiểu Miêu, hiện tại Y Phân không ở, ba ba hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời, không được lừa ba ba, biết không?” “Ân.” Diệp Tự Lập ngừng một chút, hỏi: “Ngươi cảm thấy được Y Phân mụ mụ thế nào?” Diệp Miêu không biết rõ ý tứ của hắn: “Rất tốt a.” “Ba ba ý là nói, ngươi cảm thấy được nàng đối với ngươi được không? Nàng đối với ngươi, cùng đối với Nhất Xuyên, hiển nhiên là có bất công , ngươi có thể nhận sao?” Diệp Tự Lập nghĩ nghĩ,nói rõ ràng: “Ngươi là cảm thấy được có nàng , hay là chỉ có chúng ta hai người cao hứng ?” Diệp Miêu nhìn phụ thân, dự cảm bất tường vờn quanh lên. Diệp Tự Lập nhìn đứa con: “Ba ba lúc trước tìm cho ngươi người mẹ này, chính là muốn nhiều người chiếu cố ngươi, không nghĩ tới Vu Nhất Xuyên đến đây, hắn đến lúc sau, Y Phân đối ai hảo hơn,ta cũng nhìn ra được, nếu ngươi cảm thấy được trong lòng không vui, ba ba liền cùng từ trước giống nhau, nhà chúng ta hai người vượt qua, được không?” Diệp Miêu hiểu được ý tứ phụ thân , hắn theo bản năng lắc đầu. Diệp Tự Lập thở dài: “Ngươi là hài tử duy nhất của ba ba, ba ba không thể cho ngươi chịu một chút ủy khuất, tuyệt không được.” “Ta cảm thấy được… hiện tại rất tốt.” Diệp Miêu lôi kéo tay phụ thân : “Có ba ba, có mụ mụ, có ca ca, chúng ta người một nhà rất tốt, thật sự, ta không muốn các ngươi ly hôn…” “Bậy, ai nói ly hôn.” Diệp Tự Lập phản cầm lại tay đứa con : “Chuyện này không nói đến nữa, đến, cùng ba ba cùng nhau tạc bánh trôi.” “Tạc bánh trôi?” “Đúng vậy a, ngươi trước đây thích ăn nhất .” Diệp Tự Lập xoa khuôn mặt con mình, Diệp Miêu cũng cười rộ lên, phụ tử hai bên vừa đi vừa nói giỡn tiến phòng bếp. END 9.
|