Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 65.
Đại diện bạn học Vu Nhất Xuyên đến thăm hắn khi đồng sự thiết kế viện vừa mới ra về. Trong phòng bệnh không ít hoa quả lẵng hoa, tình huống Vu Nhất Xuyên đã có chuyển biến tốt đẹp, theo ICU chuyển tới phòng bệnh bình thường , chính là người vẫn không có tỉnh. Y Phân ngồi ở bên giường lau mặt cho hắn , Cốc Sam đem hoa cắm xong , an ủi: “A di đừng quá lo lắng , Nhất Xuyên bình thường tốt như vậy , nhất định sẽ khá hơn, người tốt có hảo báo.” “Người tốt có hảo báo?” Y Phân ngược lại nở nụ cười một chút: “Nhất Xuyên lúc trước ở trong trường học thế nào? Ngươi nói cho ta biết đi.” “Đủ nghĩa khí , thật là bạn hữu tốt . ” Cốc Sam giơ lên ngón tay cái: “Trong ban có người nào không nói hắn hảo, bình thường giúp vài người điểm danh , đáp trả sao bài tập đều là ăn sáng, người lại hào phóng. Hắn sau khi tốt nghiệp cũng không có tự cao tự đại, bình thường cùng nhau tụ hội hắn cũng giúp chúng ta ra chủ ý. Trước kia có nữ sinh sinh bệnh, hắn nửa đêm thức dậy đưa đến bệnh viện , còn ra tiền thuốc men…” Hắn ngừng một chút: “Sau nữ sinh kia lại thích hắn, quấn quít lấy hắn , …” Y Phân đột nhiên mở miệng: “ Là Âu Dương Mẫn Tư sao?” “Mẫn Tư học tỷ? Không phải, nga đúng rồi, Mẫn Tư học tỷ mới vừa đại diện viện thiết kế đến thăm hắn , bọn họ quan hệ cũng tốt lắm.Ta còn tưởng rằng Mẫn Tư học tỷ cùng hắn sẽ thành một đôi , Mẫn Tư lớn lên xinh đẹp , điều kiện trong nhà lại tốt , đáng tiếc Nhất Xuyên không thích . Nhất Xuyên vẫn nói hắn có bạn gái, nhưng ta cùng hắn quan hệ tốt như vậy , cũng chưa mang cho ta gặp , mẹ nó , thật không đủ nghĩa khí.” Cốc Sam nhìn nam nhân trên giường : “Ngươi nhanh lên tỉnh lại, đem bạn gái của ngươi đến gặp ta , ta thật muốn nhìn đại mỹ nữ như thế nào mà cho ngươi khăng khăng một mực bốn năm đại học cũng không trêu chọc nữ sinh…” Diệp Miêu đang đưa lưng về phía bọn họ sửa sang lại giỏ hoa trên bàn , tay hắn dừng ở trong không khí, hắn đột nhiên rất nhỏ lắc lắc đầu. Cốc Sam nhìn Y Phân: “A di, Nhất Xuyên có … mang bạn gái đến gặp người không?” “Ta a , gặp qua, Nhất Xuyên đứa bé này, giao bạn gái không nói cho ta, nhưng ta là mụ mụ hắn , ta nhìn ra được a, hài tử kia thật sự tốt lắm, bộ dáng tính cách đều tốt , ta cũng thực thích hắn. ” Y Phân nhìn mặt Vu Nhất Xuyên ngủ say : “Mụ mụ bắt đầu là không muốn các ngươi cùng một chỗ, chính là hiện tại mụ mụ đồng ý , ngươi muốn thế nào đều được , muốn kết hôn với ai cũng được , được không?” “A di ngươi đừng khổ sở, thân thể Nhất Xuyên rất tốt sẽ không có việc. ” Cốc Sam nhìn nhìn phòng bệnh: “Nhưng Nhất Xuyên bị thương nặng như vậy, vì cái gì bạn gái hắn không tới chiếu cố hắn ?” Y Phân cười khổ: “Hắn có nỗi khổ a, Nhất Xuyên đã làm chuyện có lỗi với hắn , là trước đây Nhất Xuyên không đúng .” “Đùa giỡn tính tình cũng phải nhìn thời điểm a , cho dù có lỗi, Nhất Xuyên đối nàng cũng là một mảnh thâm tình …” Cốc Sam tạm dừng một chút: “Thực xin lỗi a di, ta không phải nói Nhất Xuyên không được, hắn nhất định sẽ khá hơn.” “Xem mạng của hắn .” Y Phân nắm tay Vu Nhất Xuyên , nhẹ giọng nói. Cốc Sam nghiêng đầu sang chỗ khác xem Diệp Miêu: “Ngươi chính là Nhất Xuyên luôn mồm đệ đệ đi? Ca ca ngươi đối ngươi tốt như vậy, các ngươi huynh đệ cảm tình thật tốt, ngươi cần phải hảo hảo đối ca ca ngươi, có biết hay không?” Diệp Miêu chậm rãi xoay người: “Ta hiểu được.” ———————————————— Lão Trương mặc cảnh phục màu đen đi đến bệnh viện, Lê Húc còn bị cách chức tạm thời chỉ mặc y phục hàng ngày, đi theo phía sau lão Trương , khi đến phòng bệnh Vu Nhất Xuyên đột nhiên nhìn thấy một người. Người kia có một khuôn mặt cùng Vu Nhất Xuyên cơ hồ giống nhau như đúc, Lê Húc liếc mắt một cái liền đoán ra Hắn là ai . Vu Cảnh Đường cầm “chước phí đan” dừng bước: “Các ngươi là?” ( Ai có thể cho ta biết cái này là gì không a?) “Ngươi là thân sinh phụ thân của Vu Nhất Xuyên đi !? ” Lê Húc đi qua : “Chúng ta có một số việc muốn tìm Vu Nhất Xuyên.” “Chuyện gì?” Vu Cảnh Đường dù bận vẫn ung dung nhìn nhị vị cảnh sát: “Hỏi ta không được sao?” “Không có cách nào khác hỏi ngươi. ” Lão Trương nhìn hắn: “ Muốn điều tra một vài vụ án , nên hỏi hắn.” Vu Cảnh Đường mỉm cười: “Nga? Bất quá thật đáng tiếc , các ngươi sẽ thất vọng mà trở về .” “Vì cái gì?” “Ta mới đi ra phòng bác sĩ điều trị chính của Nhất Xuyên , hiện tại hắn còn đang hôn mê sâu, có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, có thể sao?” Vu Cảnh Đường không có lộ ra nôn nóng hoặc là vẻ mặt thống khổ, ngữ khí của hắn vẫn đang là bình thản bình tĩnh, cho dù lời hắn nói cũng đủ làm cho mỗi một người nhà bệnh nhân thương tâm khổ sở. Hai cảnh sát ngược lại không thể lại truy vấn tiếp , ai mà không có cha mẹ. Vu Cảnh Đường nói tiếp : “Không tin các ngươi cũng có thể đến hỏi phía bệnh viện , Nhất Xuyên thời điểm đưa tới bị bỏng thật sự nghiêm trọng,may mắn hắn mang mặt nạ phòng cháy không có thương tổn đến mặt, nhưng hút vào khói bụi làm cho phổi của hắn bị hao tổn nghiêm trọng. Hơn nữa đầu của hắn bị va đập mạnh , hắn thực có thể sẽ trở thành người sống đời sống thực vật, cho nên thật có lỗi , các ngươi muốn hỏi hắn …chẳng những hiện tại hỏi không được, hơn nữa có thể là vĩnh viễn.” Lão Trương lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Lê Húc : “Chúng ta vẫn là đi trước .” Hai người xoay người phải đi, Vu Cảnh Đường gọi lại bọn họ: “Có thể nói cho ta biết Vu Nhất Xuyên làm sai chuyện gì không ? Ta làm thân sinh phụ thân của hắn , hẳn là có quyền biết.” “Thật có lỗi, án chưa có xác định , chúng ta không tiện nói, hơn nữa đối hắn cũng chỉ là hoài nghi. ” Lão Trương nhìn hắn: “Cũng thỉnh ngài nén bi thương, chúc con của ngài sớm ngày khang phục.” “Cám ơn.” Vu Cảnh Đường đối hắn nở nụ cười một chút. ——————————————— Hai người đi ra bệnh viện, Lê Húc chỉ lắc đầu: “Không thể nào, cư nhiên bị thương nặng như vậy, cái này còn tra cái gì a.” “Ba ba hắn nhìn qua thực trẻ tuổi …” Lão Trương vuốt cằm : “Suất ca thật sự sẽ di truyền nga.” “Ngươi liền có cảm tưởng này a?” Lê Húc bất đắc dĩ nói: “Uy, nếu Vu Nhất Xuyên thực thành người thực vật , lúc trước chúng ta tra được liền toàn bộ uổng phí , người thực vật không cần chịu trách nhiệm hình sự , cũng không biết là nên nói tiện nghi cho tiểu tử này hay là tiểu tử này thật xui xẻo.” “Nói đến điều này cũng đều là hoài nghi của ngươi , chỉ là suy đoán, một chút chứng cớ cũng không có. ” Lão Trương lắc đầu: “Không có chứng cớ ,mặc kệ nói thế nào , quan toà tin tưởng chứng cớ, vốn đang chuẩn bị hỏi Vu Nhất Xuyên xem có thể tìm ra sơ hở hay không , ai~.” ——————————————————— Lửa vẫn còn cháy , nam nhân kia từ trong lửa hướng lại đây, hắn cầm tay của mình: “Ta tới cứu ngươi …” Lửa đốt trên người hắn , mặt của hắn trong lửa vặn vẹo , như ảnh chụp bị thiêu đốt hóa thành tro tàn. Diệp Miêu đột nhiên bừng tỉnh, hắn không dám mở to mắt, sợ vừa mở mắt liền thấy đại hỏa kia , hắn cố gắng giật giật ngón tay, không ngừng tự nói với mình vừa rồi chẳng qua là cảnh trong mơ, chính là không biết vì cái gì, bi thương không thể lái đi được … Ca ca đã chết… Ca ca mất… Kỳ thật ca ca còn sống không phải sao, hắn chính là vẫn chưa tỉnh lại, vừa rồi cái kia là mộng a… Diệp Miêu dùng sức mở to mắt, trước mắt là khoảng không. Hắn xốc chăn đứng lên, phòng bệnh ca ca cách nơi này không xa, hắn thực muốn nhìn một chút , hắn chưa từng có khát vọng nhìn thấy nam nhân kia như vậy. Đêm đã khuya, hành lang bệnh viện trống rổng chỉ có hắn một người , hắn chạy đến phòng bệnh Vu Nhất Xuyên , hắn thầm nghĩ nhìn hắn một cái , thầm nghĩ xác định hắn còn sống, cùng hắn sống ở cùng một thế giới, hô hấp trong không khí đồng dạng , cho dù hắn đã muốn không thể lại mỉm cười nói với mình : Miêu Miêu… Diệp Miêu chạy đến trước phòng bệnh Vu Nhất Xuyên , dùng sức đẩy cửa ra. Hắn ngây dại. Trên giường bệnh trống không. END 65.
|
CHƯƠNG 66.
Mà bên cửa sổ phòng bệnh đứng một người, người kia mặc bệnh phục màu lam , trên đầu vẫn quấnbăng gạc màu trắng , gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào , nam nhân chậm rãi quay đầu. Diệp Miêu lăng lăng nhìn hắn, nam nhân kia cũng nhìn lại , hai người không nói gì. Diệp Miêu gian nan mở miệng: “Ngươi… ngươi tỉnh…” Vu Nhất Xuyên trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu gật đầu. “Ngươi… tỉnh…” Diệp Miêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn phản ứng không kịp, ca ca tỉnh, nên làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ, bọn họ nên làm cái gì bây giờ… Hắn cảm thấy được mình không thể còn nhìn hắn như vậy , bằng không hắn sợ mình sẽ nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn , Diệp Miêu xoay người: “Ta đi kêu bác sĩ.” “Chờ một chút.” Diệp Miêu quay đầu lại, chờ hắn nói hết. Vu Nhất Xuyên vẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng nhíu mày: “Ngươi là… ai?” ———————————— Bác sĩ lấy đèn pin chiếu vào mắt Vu Nhất Xuyên : “Tình trạng thân thể không tồi.” Y Phân đứng ở một bên kéo tay Vu Nhất Xuyên : “Nhất xuyên a, ngươi xem , ta là ai?” Vu Nhất Xuyên rút tay ra, bộ dáng của hắn có chút sợ hãi, hai mắt thật to bối rối nhìn người trước mặt . Vu Cảnh Đường cúi xuống : “Ta là ai ? Ngươi biết ta không ?” Vu Nhất Xuyên theo bản năng lui về phía sau : “Ngươi… ai…” “Ngươi đừng dọa hắn. ” Y Phân ngăn lại chồng trước : “Nhất Xuyên vừa mới tỉnh lại, ngươi đừng dọa hắn.” “Ta dọa hắn? Hắn sáu năm chưa gặp ta , cư nhiên hỏi ta là ai?” Vu Cảnh Đường cười khổ lắc đầu: “Nhất Xuyên, ta là ba ba a.” Bác sĩ ngăn hai người lại : “Các ngươi đừng làm phiền a , ta dẫn hắn đi chụp CT”. Y Phân giữ chặt áo bác sĩ : “Hắn làm sao ? Vì sao tỉnh lại không biết ai ?” “Có thể là mất trí nhớ. ” Bác sĩ lãnh đạm nói : “Lúc đầu đã nói não bộ đã bị va chạm, thần kinh não vốn là chuyện phức tạp, tình huống nào cũng không ngạc nhiên, hiện tại ta dẫn hắn đi kiểm tra.” Hắn nói xong kéo Vu Nhất Xuyên đi ra ngoài, Vu Nhất Xuyên có chút sợ hắn, thân thể lui về phía sau . Vu Cảnh Đường đẩy đứa con về phía trước : “Sợ cái gì a, như vậy sao giống nam nhân ! Mất trí nhớ có cái gì , còn sống chính là tâm nguyện lớn nhất của ba ba , nhanh đi!” Vu Nhất Xuyên sợ tới mức trốn sang một bên : “Các ngươi là ai…” Bác sĩ kéo tay Vu Cảnh Đường xuống : “Hắn mới vừa tỉnh , dễ dàng bị kích thích, các ngươi đừng kích động như vậy , ta dẫn hắn làm xong kiểm tra toàn diện rồi nói sau.” ————————————————— Vu Nhất Xuyên ngồi ở ghế dài trong hoa viên bệnh viện , Y Phân lấy ra album ảnh chỉ cho hắn : “Đây là ngươi trước đây, ảnh chụp ngươi được một trăm ngày , rất đáng yêu, có ấn tượng hay không ?” “Ngươi cho hắn xem hắn một trăm ngày , hắn có ấn tượng mới kỳ quái đi. ” Vu Cảnh Đường đứng ở sau lưng đứa con , hắn mở phía sau album : “Đây là ngươi lúc tốt nghiệp sơ trung , cùng khuôn mặt hiện tại của ngươi mặt không khác biệt nhiều lắm , ngươi nghĩ ra gì không ?” “Hình này cách lâu như vậy,làm sao hắn nhớ.” Y Phân đem album mở lại phía trước: “Nhất Xuyên đừng nóng vội, chúng ta từ từ sẽ nhớ, vừa rồi là một trăm ngày , bây giờ là một tuổi, xem rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn , đội mũ quả dưa … Ngươi là tiểu bảo bối của mẹ…” Nàng vươn tay qua muốn sờ mặt đứa con , Vu Nhất Xuyên lập tức né phía sau: “Ngươi làm gì?.” Y Phân sửng sốt một chút, thở dài: “Ta là mụ mụ ngươi, ngươi sợ ta như vậy…” “Đừng trách hắn, hắn chỉ là không nhớ rõ. ” Vu Cảnh Đường ngồi vào bên kia đứa con : “Đã quên cũng tốt, mấy năm này ba ba thực xin lỗi ngươi, hiện tại có năng lực bồi thường ngươi , phụ tử chúng ta một lần nữa bắt đầu cũng tốt.” Y Phân nhìn hắn: “Mấy năm nay ngươi sống thế nào?” “Nhất Xuyên đi rồi lúc sau ta ra nước ngoài , đi New Zealand , buôn bán lời được ít tiền.” Vu Cảnh Đường trả lời vợ đơn giản ,mắt lại nhìn Vu Nhất Xuyên vẫn cuối đầu xem ảnh : “Trước kia ngươi nói ba ba là người sống thất bại , ba ba hiện tại thành công …” Hắn muốn sờ đầu đứa con , nghĩ nghĩ lại rụt tay về: “Ba ba cho ngươi thời gian, chậm rãi nghĩ, không cần nóng nảy.” Vu Nhất Xuyên chậm rãi ngẩng đầu: “Ngươi thật sự là ba ba của ta?” “Ân, có nhiều ảnh như vậy , đúng rồi, trong này còn có lúc ba ba và mụ mụ kết hôn , ta cũng lấy từ nhà trước kia tới…” Vu Cảnh Đường vội vàng mở ra một cuốn album khác : “Sau khi ly hôn , mỗi ngày ta đều nhớ tới trước kia …” “Các ngươi ly hôn ?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên đánh gảy lời phụ thân. Vu Cảnh Đường sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu: “ Đúng vậy.” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Chuyện khi nào?” “Khi ngươi mười tuổi , thực xin lỗi, là mụ mụ không cần ngươi.” Y Phân nắm tay đứa con lạnh như băng: “ Đúng vậy, mụ mụ thực xin lỗi ngươi.” “Đừng nói chuyện này. ” Vu Cảnh Đường thấp giọng nói: “Vừa lúc hắn không nhớ rõ , chúng ta nói chuyện vui vẻ , chuyện không nên nhớ lại , vừa lúc quên mất .” “Ngươi… mấy năm nay một chút cũng không thay đổi , chỉ nghĩ cho mình. ” Y Phân lắc đầu: “Nhất Xuyên có quyền lợi được biết.” Vu Cảnh Đường sắc mặt cũng rất khó xem: “Ta là vì cho hắn tốt , ngươi có hiểu hay không? Ngươi cũng vẫn là giống như trước đây, vĩnh viễn không nghĩ cho ta.” “Các ngươi chính là như vậy, cho nên ly hôn ?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên xen mồm nói. Y Phân quay đầu đi, không nói gì. Vu Cảnh Đường thẳng thắn thành khẩn gật đầu: “Ba ba đã làm không ít chuyện sai , bất quá đều là quá khứ, ba ba đã sửa đổi,hiện tại ba ba có rất nhiều tiền, ngươi sẽ không lại cảm thấy được ba ba thất bại, ba ba mang ngươi đi New Zealand ,tất cả của ba ba là của ngươi…” Y Phân đánh gảy lời chồng trước : “Nhất Xuyên sao có thể cùng ngươi đi? Hắn là con độc nhất của ta .” “Lúc trước là ai bỏ hắn lại , làm cho hắn…” Vu Cảnh Đường dừng lại lời nói, hắn một lần nữa cười rộ lên: “Ngươi chiếu cố con mình thành như vậy, sao ta có thể để hắn lại cho ngươi ? Ở lại cái chỗ này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cảnh…” Hắn lại ngừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc trước ta đối với Nhất Xuyên không phải tốt lắm, nhưng ta sẽ đem tất cả của ta ,đều bồi thường cho hắn .” “Nhất Xuyên sẽ không cùng ngươi đi !” Y Phân đứng lên, nàng nhìn phía Diệp Miêu đứng ở xa xa : “Tiểu Miêu , ngươi lại đây.” Diệp Miêu luôn ở xa xa nhìn ca ca, hiện tại ca ca có ba ba mụ mụ , hắn không hề cô đơn. Bọn họ một nhà ba người viên mãn như vậy , mình mới là dư thừa , hắn đối với kế mẫu lắc đầu. Y Phân ngoắc hắn : “Ngươi lại đây, mụ mụ có chuyện hỏi ngươi.” Diệp Miêu không có cách nào, chỉ phải đi qua , Vu Nhất Xuyên im lặng ngẩng đầu, ánh mắt là xa lạ hoàn toàn . “Nhất Xuyên ngươi xem, hắn là đệ đệ của ngươi Diệp Miêu. Hắn là người ngươi thích nhất , nếu ngươi đi cùng ba ba ,hắn …” Vu Nhất Xuyên khó hiểu nhìn mẫu thân: “Hắn là đệ đệ của ta?” Y Phân sửng sốt một chút, lập tức khẳng định: “Đúng!” “Vậy hắn vì cái gì không cùng họ với ta ? Ta họ Vu, hắn họ Diệp. ” Vu Nhất Xuyên mắt nhìn Diệp Miêu: “Bộ dạng cũng không giống.” “Ngay cả tiểu Miêu ngươi cũng không biết ?” Y Phân không thể tin được nhìn Vu Nhất Xuyên: “ Rõ ràng lúc trước ngươi thích hắn như vậy , cũng không cần mạng vọt vào hỏa hoạn cứu hắn. Cư nhiên ngay cả tiểu Miêu cũng không biết ?” Diệp Miêu nhìn Vu Nhất Xuyên, không thể dời tầm mắt. Vu Cảnh Đường giải thích: “Tiểu hài tử này là con của đối tượng mẹ ngươi tái hôn , không có quan hệ huyết thống với ngươi .” Vu Nhất Xuyên lại nhìn thoáng qua Diệp Miêu: “Không có quan hệ huyết thống …sao gọi là huynh đệ .” “Nói đúng ! Ngươi đã mất trí nhớ , bên này cũng không có gì hay để lưu luyến , không bằng cùng ba ba đi New Zealand bắt đầu một lần nữa , công ty bên này của ngươi ba ba sẽ ủy thác người xử lí , ngươi đừng lo lắng, ” Vu Cảnh Đường vỗ vỗ bả vai đứa con : “Ba ba sẽ làm ngươi được hạnh phúc.” Vu Nhất Xuyên gật gật đầu: “Hảo.” Sau đó hắn nở nụ cười , thoải mái mà khoái trá. Diệp Miêu thẳng tắp nhìn hắn, nụ cười đơn thuần này mất đi tâm cơ thâm trầm của hắn, ánh mắt sáng ngời . Hắn là thật sự cái gì cũng không nhớ rõ hay chính là mình, cái gì cũng không nhớ rõ. “Nói bậy! Ta sẽ không để cho Nhất Xuyên đi theo ngươi!” Y Phân kêu lên: “Lúc trước ngươi đối với cái nhà này như thế nào ? Còn muốn ta lại nói ra sao! Ngươi ở bên ngoài tìm nữ nhân, một lần lại một lần, ngươi để bao nhiêu tâm ở nhà , ngươi đê tiện vô sỉ, ngươi căn bản không xứng làm phụ thân của hắn…” “Câm mồm!” Vu Cảnh Đường bắt lấy nữ bả vai nữ nhân : “Ngươi không được trước mặt Nhất Xuyên nói ta như vậy !” “Ngươi đã làm cái gì chính mình rõ ràng nhất, ta vì sao ly hôn , bởi vì ngươi làm chuyện thương thiên hại lí quá nhiều . Căn bản không có gì để trong mắt ngươi , trong mắt ngươi chỉ có chính mình, Nhất Xuyên biến thành như bây giờ đều là ngươi làm hại!” “Ta làm hại? A, lúc trước là ai muốn ly hôn? Là ai làm cho hắn đuổi theo phía sau xe?!” Vu Nhất Xuyên nhìn cha mẹ cãi nhau , hắn mờ mịt chuyển tầm mắt nhìn về phía Diệp Miêu: “Bọn họ chính là như vậy mới ly hôn ?” Hắn bởi vì bệnh nặng mới khỏi mà mặt tái nhợt thoạt nhìn tiều tụy , Diệp Miêu đột nhiên đau lòng, hắn ngồi xổm xuống cầm một ngón tay của hắn: “Ngươi đừng khổ sở.” Vu Nhất Xuyên bĩu môi: “Ta vì sao mà khổ sở, mấy ngày hôm trước mới nhận thức bọn họ.” Hai người đang khắc khấu đồng thời dừng lại, bọn họ liếc nhìn nhau, không nói gì thêm. END 66.
|
CHƯƠNG 67.
Thân thể Vu Nhất Xuyên chậm rãi tốt lên , nhưng trí nhớ vẫn không có dấu hiệu khôi phục .Đa số thời gian là ngồi ở trong phòng bệnh xem ảnh chụp trước đây , nghe cha mẹ kể lại . Y Phân thực nguyện ý làm cho Diệp Miêu thân cận với hắn , nàng cầm ống đựng bút trong nhà đưa Vu Nhất Xuyên xem : “Tấm hình này ngươi còn nhớ không ? Ngươi chụp cùng tiểu Miêu .” Ảnh chụp hai thiếu niên ,khuôn mặt hồn nhiên vui sướng, Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Chụp khi nào ? “ Diệp Miêu ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Thời điểm ta năm nhất trung học.” Vu Nhất Xuyên lệch đầu: “Ta đây bao nhiêu?” “Ngươi so với ta lớn hơn ba tuổi, khi đó đã lên đại học .” Diệp Miêu kiên nhẫn giải thích. Y Phân lại khóc lên: “Làm sao bây giờ tiểu Miêu, hắn cái gì cũng không biết, ngay cả ngươi cũng không biết, cứ như vậy thì ba ba hắn thật sự sẽ dẫn hắn đi , ta làm sao bây giờ a, Nhất Xuyên không ở bên cạnh ta , ta làm sao bây giờ a?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên xen mồm: “Nhưng ba ba nói trước kia ngươi bỏ ta lại, nếu đã đi còn trở về tìm để làm chi a?” Y Phân ngây người một chút, nước mắt lã chả rơi xuống: “Mụ mụ biết sai rồi, ngươi muốn trách mụ mụ thì cứ trách, không cần rời khỏi ta…” “Vì cái gì muốn bỏ ta lại?” Vu Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn nữ nhân đang khóc: “Ngươi vì cái gì mà khóc ? Khóc là có thể thay đổi sự thật sao?” Y Phân đứng lên, nàng bụm mặt chạy ra phòng bệnh, Diệp Miêu nhìn bóng dáng kế mẫu , nhẹ giọng nói: “Mụ mụ trong lòng vẫn khổ sở, nàng đã biết sai , ngươi tha thứ nàng đi, được không?” Vu Nhất Xuyên quay đầu nhìn Diệp Miêu: “Biết sai lầm rồi có thể tha thứ sao?” Diệp Miêu rõ ràng ngây người một chút, ánh mắt hắn nhìn nam nhân thoáng mê mang : “Có một số việc có thể, có một số việc không thể.” Vu Nhất Xuyên ” nga” một tiếng: “Chuyện gì có thể, chuyện gì không thể ?” Diệp Miêu không thể giải thích nhiều với hắn , Vu Nhất Xuyên nói tiếp : “Nữ nhân kia nói ngươi là người ta thích nhất , ngươi nhìn qua là một nam nhân a.” Diệp Miêu nhìn hắn, sau một lúc lâu nói: “Ngươi thật sự đã quên ta ?” “Bác sĩ nói ta mất trí nhớ ,thật có lỗi. ” Vu Nhất Xuyên trảo trảo đầu: “Ta cũng muốn nhớ , chính là nghĩ không ra, nữ nhân kia nói ta vì ngươi chạy vào trong hỏa hoạn, ta trước kia thật sự thích ngươi như vậy ?” “Có thể đi. ” Diệp Miêu thấp giọng nói: “Có thể, ngươi so với ta tưởng tượng còn muốn thích…” Vu Nhất Xuyên như có điều suy nghĩ: “Nhưng ta vì sao thích một nam nhân a? Ngày hôm qua nử tử đến thăm ta có quan hệ gì với ta? Bộ dáng nàng giống rất khổ sở, nàng thật ra rất đẹp.” “Nàng là học tỷ của ngươi , bất quá nàng giống như… thực thích ngươi. ” Diệp Miêu nhìn hắn, nhẹ giọng gọi hắn: “Ca…” Vu Nhất Xuyên không có phản ứng, nửa ngày nhìn hắn: “Ngươi bảo ta a? Nga, nghĩ tới, mụ mụ nói ngươi là đệ đệ không cùng huyết thống .” “Ca, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ ?” Diệp Miêu cúi đầu: “Cái gì cũng nghĩ không ra, thật tốt a…” “Được không?” Vu Nhất Xuyên còn thật sự nói: “Chẳng lẽ ta trước kia là người không tốt ?” “Ngươi…” Diệp Miêu nghĩ nghĩ: “Có lẽ vẫn là không biết tốt hơn .” “Nói như vậy ta thật là người xấu?” Vu Nhất Xuyên thật cẩn thận nhìn hắn: “Ta đây làm chuyện xấu gì ?” Diệp Miêu cúi đầu, hắn không biết nên nói như thế nào, Vu Nhất Xuyên thấy hắn có chút do dự liền gật gật đầu: “Hiểu được , nhất định là chuyện thật không tốt , nguyên lai ta thực là người xấu…” Hắn đột nhiên dừng lại. Diệp Miêu nâng đầu nhìn hắn, sau đó theo ánh mắt của hắn nhìn phía cửa. Một thiếu niên mảnh khảnh tái nhợt đứng ở cửa phòng bệnh , ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn Vu Nhất Xuyên, cũng không dám tới gần. “Tử Lam. ” Diệp Miêu đứng lên đi qua : “Sao ngươi lại tới đây?” Kiều Tử Lam so với lần trước nhìn thấy càng thêm gầy yếu, ánh mắt hồng hồng như mới khóc, hắn chậm rãi đến gần Vu Nhất Xuyên: “Nhất Xuyên ca ca…” Vu Nhất Xuyên vẫn ngồi ở trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi cũng là đệ đệ của ta?” “Ta…” Kiều Tử Lam ngồi bên giường bệnh , nhìn hắn: “Ta vừa gặp mụ mụ ngươi, nàng nói ngươi mất trí nhớ …” “Ân, bác sĩ nói như vậy. ” Vu Nhất Xuyên đối hắn cười cười: “Ngươi là đệ đệ của ta sao?” Kiều Tử Lam nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng muốn mình là đệ đệ ngươi.” “Vậy không phải rồi.” Vu Nhất Xuyên không hề nhìn hắn, chỉ cúi đầu xem ảnh . “Kỳ thật ta nên sớm một chút tới thăm ngươi…” Kiều Tử Lam nhẹ giọng : “Ta đã tới bệnh viện nhiều lần cũng không dám tiến vào, ta nên sớm một chút tới thăm ngươi, ngươi không nên tức giận.” Vu Nhất Xuyên ngẩng đầu: “Ta để làm chi phải giận ngươi, ta còn không biết ngươi, ngươi tên gì?” “Hắn là Kiều Tử Lam. ” Diệp Miêu đến gần hắn: “Kiều – cây , Tử – nửa đêm, Lam – trời xanh, ngươi hảo hảo nhìn hắn, ngẫm lại.” “Nga, Kiều Tử Lam. ” Vu Nhất Xuyên lập lại một lần, hắn lại cười cười: “Ta nhớ kỹ ngươi , kỳ thật bộ dáng của ngươi so với tên dễ nhớ hơn a.” “Ngươi thật sự là mất trí nhớ , bằng không ngươi sẽ không như vậy… cười với ta…” Kiều Tử Lam rũ mắt xuống : “Có thể mất trí nhớ thật sự quên hết mọi chuyện, ngươi đem chuyện ngươi làm với ta cũng quên không còn một mảnh, thật tốt…” “Ta đã làm cái gì với ngươi ?” Vu Nhất Xuyên có chút mạc danh kỳ diệu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Diệp Miêu: “Nguyên lai ta đã làm chuyện xấu, chính là đối với hắn .” Diệp Miêu gật gật đầu: “Ngươi thực có lỗi với hắn.” “A?” Vu Nhất Xuyên lập tức nói: “Thật có lỗi, tuy rằng ta không biết đã làm cái gì, nhưng thật xin lỗi, ta có thể làm cái gì để bồi thường ngươi ?” Kiều Tử Lam kinh ngạc nhìn nam nhân xin lỗi, hắn lắc đầu: “Ngươi bù không được.” “Thật là chuyện rất ác?” Vu Nhất Xuyên thử đụng tay Kiều Tử Lam, hắn nhỏ giọng nói: “Có thể nói cho ta biết là cái gì không?” Tay hắn đụng tới tay thiếu niên đặt ở bên giường , Kiều Tử Lam như điện giật né tránh , hắn lui về phía sau đứng lên, Vu Nhất Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi sợ ta? Xem ra ta lúc trước thật sự không tốt, thực xin lỗi, là lỗi của ta, xin ngươi tha thứ ta.” “Ngươi đã nói bồi thường, chính là ngươi gạt ta …” Kiều Tử Lam lắc đầu lui về phía sau : “Ngươi cái gì cũng quên, cái gì cũng quên, ngươi đối với ta làm chuyện như vậy ngươi cũng quên, ta hận ngươi!” Hắn vẫn lui về phía sau , một mực thối lui đụng vào Diệp Miêu, Diệp Miêu bắt lấy cổ tay của hắn: “Ca ca ta đã biết lỗi rồi , ta biết nói với ngươi một câu thực xin lỗi căn bản bồi thường không được cái gì, chính là hắn hiện tại cái dạng này…” “Ta chính là hận hắn cái dạng này, Vu Nhất Xuyên ta hận ngươi!” Kiều Tử Lam nhìn chằm chằm nam nhân trên giường bệnh vẻ mặt mờ mịt : “Ngươi tại sao có thể quên ta, ta ở trong đầu ngươi cái gì cũng không để lại ấn tượng sao ! Tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy! Ngươi coi ta là cái gì!” Hắn tránh tay Diệp Miêu , xoay người chạy đi. Diệp Miêu quay đầu lại, hắn yên lặng nhìn Vu Nhất Xuyên, sau đó Vu Nhất Xuyên cũng nhìn hắn : “ Ta làm chuyện gì với hắn ?” “Ngươi… hủy hắn.” Diệp Miêu nghe thanh âm của mình suy yếu vô lực. Vu Nhất Xuyên nhìn cửa phòng bệnh , như có điều suy nghĩ hỏi: “Hắn có phải thích ta hay không ?” Diệp Miêu không có dũng khí trả lời hắn, Vu Nhất Xuyên nói tiếp : “Hắn là nam nhân a , vì sao thích ta? Còn ta ? Ta thích hắn sao?” “Hỏi chính ngươi đi.” Diệp Miêu đi ra ngoài: “Ta mệt mỏi quá, một chút trở lại thăm ngươi.” “Còn ngươi ?” Vu Nhất Xuyên ở phía sau hắn nói: “Ngươi thích ta sao?” ———————————————————————- Từ Chiến Thắng từ bệnh viện đi ra liền gọi điện thoại cho Lê Húc : “Ta mới vừa đi tìm bác sĩ chính của Vu Nhất Xuyên , hắn mất trí nhớ , ta còn tra cái quỷ gì a!” “Có loại chuyện này?” Lê Húc nắm di động: “Kịch truyền hình nga.” “Bác sĩ nói như vậy , nói hắn tri thức kỹ năng không có tổn thất, nhưng trí nhớ toàn bộ tiêu thất, hiện tại ngay cả cha mẹ của hắn , hắn cũng không biết , ta cũng không biết làm sao bây giờ ! ” Từ Chiến Thắng trảo trảo tóc: “Làm sao bây giờ a tiểu Húc.” “Thực mất trí nhớ hay giả mất trí nhớ a…” Lê Húc cũng ở bên kia điện thoại trảo tóc : “Mất trí nhớ đối với hắn có chỗ nào tốt ?” “Trốn tránh điều tra? Nhưng là chúng ta vẫn không có chứng cớ, hắn tìm luật sư giỏi có thể bác bỏ ngươi, hoặc là chỉ cần lấy cớ cho mình là được. Hắn giả mất trí nhớ không có chỗ nào hay , công ty hắn cũng loạn thành một đoàn , không ai chịu mất tiền a.” “Ân, nếu không ta xin phép cấp trên , mời chuyên gia y học xem hắn rốt cuộc có phải mất trí nhớ hay không ?” Từ Chiến Thắng oán giận : “Hắn hiện tại ở bệnh viện tốt nhất , bên này bác sĩ rành mạch nói với ta hắn mất trí nhớ , còn có thể tìm ai xem … Tiểu Húc , chúng ta giống như mất trắng a.” “Không có việc gì không có việc gì, hiện tại tra không được , sớm muộn gì cũng sẽ có sơ hở. ” Lê Húc an ủi: “Đừng nhụt chí, ngươi đến nhà của ta , ta ủy lạo ủy lạo ngươi.” Ủy: an ủi. Lạo: dùng lời nói để an ủi. Ủy lạo hay úy lạo là thăm hỏi để an ủi người hoạn nạn. END 67.
|
CHƯƠNG 68.
“Còn ngươi ?” Vu Nhất Xuyên ở phía sau hắn nói: “Ngươi thích ta sao?” Diệp Miêu không quay đầu lại, hắn không trả lời, đi ra ngoài. Đáp án rất sáng tỏ , sáng tỏ đến không thể đối mặt. ——————————————– Khi Diệp Miêu đi qua hoa viên bệnh viện nhìn thấy Vu Cảnh Dường, nam nhân ngồi trên ghế cúi đầu, trên đùi đặt một quyển ảnh. Diệp Miêu hảo tâm đi qua : “Bá bá , ngài không có việc gì ?” Vu Cảnh Đường ngẩng đầu: “Chỉ là xem qua ảnh chụp , nhớ tới chuyện Nhất Xuyên mới trước đây.” Diệp Miêu gật gật đầu: “Ngài đừng quá khổ sở , hắn sẽ khá hơn.” “Nhớ không ra mới tốt . ” Ánh mắt Vu Cảnh Đường nhìn ảnh chụp con mình : “Ta thực có lỗi với hắn nhiều lắm, hắn nhớ lại … chỉ sợ sẽ không để ý ta, cũng sẽ không nhận ba ba ta đây.” Diệp Miêu có điểm kinh ngạc, hắn do dự một chút vẫn là không có mở miệng, dù sao đây là chuyện nhà người khác . Hắn cúi đầu nhìn ảnh chụp Vu Nhất Xuyên thoạt nhìn không tới mười tuồi , nam hài tử giơ cao quốc kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo . Ngón tay Vu Cảnh Đường vuốt ve mặt đứa con trong ảnh : “Đây là khi hắn tiểu học chụp lúc kéo cờ , ta chụp cho hắn. Lúc ấy ta với mụ mụ hắn còn chưa ly hôn, tuy rằng cũng là mỗi ngày cải nhau, khi đó tuổi trẻ, cãi nhau cũng không chú ý hài tử, Nhất Xuyên mỗi lần gặp chúng ta cãi nhau đều chạy vào trong phòng trốn , không giống hiện tại, nhìn chúng ta cãi nhau cũng không phản ứng gì.” “Ca ca hắn đã không phải tiểu hài tử .” Diệp Miêu ngồi vào bên cạnh hắn. “Sau Y Phân cùng ta ly hôn, nàng kiên trì cùng với ta đoạn đến sạch sẽ, đứa con cũng không chịu nuôi , bỏ hắn lại lên xe đi , Nhất Xuyên ở phía sau đuổi theo, một bên khóc một bên kêu mụ mụ. Nữ nhân so với nam nhân tuyệt tình hơn , nàng ngồi ở trong xe cũng không quay đầu lại , Nhất Xuyên mới mười tuổi,chạy theo xe mấy con đường , nàng cũng không chịu xuống xe…” Diệp Miêu cúi đầu, hắn cảm thấy được tâm chậm rãi co rút , chua xót đau lòng giống một phen đao đâm vào , hắn chính là luyến tiếc ‘’hắn’’ khổ sở như vậy. Hắn nhẹ giọng nói: “Bá bá, ngươi vì cái gì cho ca ca còn nhỏ như vậy đuổi theo xe, khi đó ngươi đang làm gì ?” Vu Cảnh Đường cười khổ một chút: “Ta? Ta khi đó cảm thấy được bị một nữ nhân quăng, còn là một nữ nhân không được tốt lắm quăng, tức giận đến phải nổi điên . Ta cảm thấy được ta chưa bao giờ thất bại như vậy, nàng cư nhiên thật có thể bỏ xuống hết thảy rồi đi , ta lúc ấy căn bản không tin, Nhất Xuyên đuổi theo nàng, ta còn nghĩ nữ nhân kia nhất định sẽ thấy hài tử khóc sướt mướt mà trở về…” Diệp Miêu nhìn hắn: “Vậy ngươi cứ như vậy nhìn ca ca chạy xa như thế?” “Không. ” Vu Cảnh Đường lắc đầu: “Ta ở cửa nhà chờ Nhất Xuyên trở về, kết quả hắn là một người trở về , đại khái té ngã vài cái , trên người vừa đất vừa máu. Khi đó ta tức đến hồ đồ , liền hỏi hắn: ‘ mẹ ngươi đâu ’, hắn cúi đầu nói: ‘ mụ mụ đi rồi ’, sau đó ta liền…” Diệp Miêu cảm thấy tâm bị tóm chặt , hắn lập tức hỏi: “Ngươi làm như thế nào ?” “Ta lúc ấy liền cho hắn một bạt tai , ta nói: ‘ không có tiền đồ , ngay cả một nữ nhân cũng không trở lại! Mau cùng mẹ ngươi cút đi! ’, đứa bé kia liền ngẩng đầu nhìn ta nói: ‘ mụ mụ không cần ta , ta không biết nên cút đi đâu . ’ ánh mắt hắn lúc đó ta vẫn nhớ rõ, hốc mắt trống trơn , giống như mất hồn.” “Tại sao ngươi có thể làm như vậy!” Diệp Miêu đứng lên: “Ngươi thật quá đáng!” “Chuyện càng quá đáng hơn ta còn chưa nói. ” Vu Cảnh Đường thở dài: “Ta nói tiếp : ‘ mẹ ngươi không cần ta và ngươi , ta cũng không muốn ngươi, cổn! ’ sau đó ta đẩy hắn một chút, hắn ngã trên mặt đất, ta liền vào nhà đóng cửa.” Diệp Miêu không còn lời nào để nói, hắn chính là đau lòng hài tử mười tuổi bị cha mẹ vứt bỏ kia. “Lúc ấy ta rất tức giận , Y Phân nàng không phải luôn miệng nói yêu ta sao? Một chút lỗi lầm nhỏ của ta nàng cũng không thể nhẫn! Làm chuyện không nhìn đại cục cùng ta ly hôn… Chờ ta tỉnh táo lại , nhớ tới hài tử còn ở bên ngoài, vội vàng mở cửa ra, ngoài cửa một bóng người đều không có .” “Ca ca đi đâu ?” “Ta nghĩ hắn một hồi sẽ trở lại, kết quả đến tối hắn cũng không trở về, ngày hôm sau cũng không có, ta báo cảnh sát, mấy ngày sau cảnh sát báo cho ta tìm được rồi, ngươi có biết cảnh sát tìm được hắn ở đâu không?” Vu Cảnh Đường không có chờ Diệp Miêu mở miệng, hắn nói tiếp: “Hắn cùng mấy tiểu hài tử lưu lạc cùng nhau ngủ ở bên cạnh đống rác , trong ánh mắt tối đến ánh mặt trời cũng không chiếu được , hắn nhìn đến ta cũng không nói , ta ôm hắn hắn cũng không có phản ứng, ta biết đứa nhỏ này đã thay đổi. Chính là ta như thế nào biết hắn sẽ chạy đi , ta nghĩ hắn sẽ luôn luôn tại cửa chờ ta ,chuyện này không phải lỗi của ta…” ( Mk, zậy mà không phải lỗi của ông ah) Diệp Miêu cúi đầu, hắn dùng lực khắc chế mình không cần phát hỏa: “Sau đó ?” “Sau đó hắn sống cùng ta , khi đó ta bận rất nhiều chuyện , không có thời gian cũng không có biện pháp chiếu cố hắn, rất nhiều chuyện hắn đều phải tự làm , nhưng ta không làm … cho hắn thất vọng, ta vì hắn cũng không tái hôn, sau việc buôn bán của ta thất bại, lỗ rất nhiều tiền . Y Phân tới tìm ta, nói muốn đón hắn đi, lúc ấy ta thực không muốn, nhưng tình huống lúc đó sợ hắn đi theo ta sẽ chịu khổ . Ta nghĩ đứa nhỏ này vẫn khuyết thiếu tình thương của mẹ , sống cùng mẫu thân cũng không phải chuyện xấu, kết quả ta gặp lại hắn là bộ dáng này , Y Phân chiếu cố hắn như thế nào? Ta thực muốn giết người…” “Ngươi căn bản không có tư cách nói chuyện gì. ” Diệp Miêu đứng lên: Đúng vậy, trước đây ngươi không đúng , còn đi trách mụ mụ, ngươi có lỗi ca ca, ca ca biến thành như vậy ngươi còn muốn phủ bỏ trách nhiệm.Hiện tại hắn cái gì cũng không nhớ rõ, đối với hắn là chuyện tốt, đối với ngươi cũng vậy , nếu ngươi thật sự còn xem mình là một phụ thân nên tận hết mọi khả năng đối tốt với ca ca.” “Ta đã muốn làm vậy ” Vu Cảnh Đường cũng đứng lên: “Chuyện này không nhất định phải cho các ngươi thấy.” “Chỉ mong như vậy đi. Ngay tại vừa rồi, ta suy nghĩ cẩn thận một sự kiện: ta sẽ không để cho ca ca đi theo ngươi .” “Ngươi nói cái gì?” “Ta nói vậy thực không có lễ phép, nhưng là ý tưởng chân thật , ngươi không xứng cùng ca ca một chỗ, ca ca cần người chân chính đối hắn tốt.” Diệp Miêu nhìn hắn: “Ca ca không cần phụ thân đuổi hắn khỏi nhà , cũng không cần phụ thân miệng đầy lý do trốn tránh trách nhiệm , ngươi là người rất ích kỷ.” —————————————————————— Mất trí nhớ? Sản phẩm trong kịch truyền hình?Lê Húc như thế nào cũng vô pháp hoàn toàn tin tưởng,hắn bước trên hành lang bệnh viện , chậm rãi nghĩ nên nói như thế nào, làm sao để Vu Nhất Xuyên nói ra chân tướng. Hắn còn đang bị cách chức tạm thời, lại mặc cảnh phục giả trang bộ dáng đang làm việc . Nếu lúc ấy làm cho hắn bị xử phạt chính là Vu Nhất Xuyên, như vậy khi hắn nhìn đến mình , đầu tiên sẽ đưa ra dị nghị, nói không chừng liền lộ ra sơ hở, có thể chứng minh hắn ngụy trang mất trí nhớ , như vậy có thể tiếp tục điều tra … Lê Húc đi đến trước phòng bệnh, hắn thở sâu, ngón tay vói vào quần , đè xuống bút ghi âm , sau đó hắn đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh. Vu Nhất Xuyên đứng ở bên cửa sổ, hắn quay đầu lại, ánh mắt quét qua, dừng lại trên người Lê Húc . Lê Húc cố gắng cười rộ lên: “Đã lâu không gặp a, thương thế thế nào?” “Ngươi nhận thức ta?” Vu Nhất Xuyên mang theo nụ cười xin lỗi : “Thật ngại , ta đã quên ngươi là ai, ngươi xưng hô như thế nào?” “Ta…” Lê Húc nghĩ thầm rằng : tiểu tử này tinh như vậy, hắn ma xui quỷ khiến nói: “Ta là Phương Lỗi a, ngay cả ta ngươi cũng quên?” Hắn dùng tên người chết , hơn nữa là người chết có quan hệ chặt chẽ với Vu Nhất Xuyên , hắn cẩn thận quan sát phản ứng Vu Nhất Xuyên . “Nga, nhĩ hảo.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Xem ra ta và ngươi rất quen thuộc a, ngươi là… cảnh sát?” “Ân, ta là cảnh sát.” Lê Húc chỉ chỉ cảnh phục mình : “Kỳ thật ta có thể cùng ngươi quen thuộc như vậy , là bởi vì thân quần áo này .” “A… Đệ đệ của ta nói qua ta đã làm chuyện không tốt , xem ra thật sự không tốt a, cùng cảnh sát có quan hệ . ” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Như vậy, ngươi là tới bắt ta?” “Đúng !” Lê Húc đơn giản lừa : “Chuyện ngươi làm chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ chứng cớ, hiện tại ta tới bắt ngươi quy án.” Vu Nhất Xuyên có điểm sợ hãi lui về phía sau , nhưng phía sau hắn là cửa sổ bệnh viện , hắn căn bản không chỗ thối lui, ánh mắt trốn tránh Lê Húc: “Không, ta không muốn ngồi tù…” “Vậy ngươi sớm nên nghĩ đến ? Làm sai sẽ nhận trừng phạt, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt , đạo lý này ngươi là một người tốt nghiệp đại học,chẳng lẽ khôn rõ sao?” Lê Húc đến gần hắn: “Hiện tại theo ta về cảnh cục, pháp luật sẽ phán quyết công chính.” Vu Nhất Xuyên sợ đến nỗi hướng một bên lui: “Ta không… ta làm cái gì …” “Giết người phóng hỏa , ngươi cũng làm rồi , ngươi hiện tại trang nhu nhược làm gì !” Lê Húc không cố ý đè thấp cổ họng: “Mau cùng ta về cảnh cục!” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Phương cảnh quan, ta hiện tại cái gì cũng không nghĩ ra, ta làm chuyện gì xấu, ngươi nói cho ta biết đi, nếu ta thật sự có phá hư như vậy , ta liền đi theo ngươi.” Lê Húc cẩn thận nhìn mặt hắn, cái loại rõ ràng sợ hãi này không giống như là giả, hắn lau ghế dựa ngồi xuống, thanh thanh cổ họng nói: “Ngươi muốn biết? Ta cho ngươi biết, ta và ngươi nhận thức hơn sáu năm , tính ra vài án tử đều có thể gặp được, thật sự là nghiệt duyên! Khi cấp ba ngươi đánh một người, án lúc ấy là ta xử lý , chúng ta chính là nhận thức như vậy.” Vu Nhất Xuyên đứng dựa vào cửa sổ : “Ta đánh người? Ta đánh hắn thành như thế nào ?” Hắn ảo não trảo đầu: “Tại sao ta có thể làm loại sự tình này.” “Ngươi hiện tại giả bộ cái gì cũng không nhớ a, ngay cả ta cũng phải tin tưởng ngươi là thật sự không nhớ …” Lê Húc nói tiếp đi: “Chính là án kế tiếp án , ngươi thật có thể quên sao?” Vu Nhất Xuyên có chút khiếp đảm hỏi: “Ta… ta làm cái gì?” “Ngươi giết người, phụ thân người ngươi thích nhất.” Lê Húc nhìn chằm chằm ánh mắt tối đen của Vu Nhất Xuyên , một chữ một chữ nói: “Ngươi đẩy hắn xuống hồ, hắn đã chết.” END 68.
|
CHƯƠNG 69.
“Ta đã giết người?” Vu Nhất Xuyên liều mạng lắc đầu: “Ta không có, ta sẽ không… “ Lê Húc đứng lên bắt lấy cổ tay của hắn: “Ngươi phủ nhận cũng vô dụng, chúng ta đã có chứng cớ chứng minh ngươi tự tay giết hắn, nhân chứng vật chứng đều có, hiện tại ta tới bắt ngươi quy án, công đạo cho người chết !” “Phương cảnh quan… Ta sẽ không giết người! Sao ta có thể giết người ! Ngươi đang gạt ta!” Vu Nhất Xuyên dùng sức tránh tay hắn đang bắt lấy cổ tay mình : “Ngươi khi dễ ta mất trí nhớ , ngươi đang gạt ta…” “Tốt, ngươi nói ta lừa ngươi. ” Lê Húc buông tay ra: “Như vậy ngươi nói cho ta biết, tình huống thực sự là thế nào ?” “Ta cái gì cũng không nhớ a, cho dù ngươi nói ta giết người , ta cũng không có cách phản bác ngươi. Nhưng ta không có khả năng làm ra cái loại chuyện giết người này , hơn nữa ngươi nói ta là giết phụ thân người mà ta thích nhất , ta vì sao muốn giết hắn a!” “Bởi vì hắn không muốn con hắn là đồng tính luyến ái. ” Lê Húc ngừng một chút, tiếp tục nói: “Người ngươi thích ,cũng giống ngươi , đều là nam nhân.” “Là đệ đệ của ta sao? Mẹ của ta nói qua ta thích nhất hắn. ” Vu Nhất Xuyên suy nghĩ một chút, phản bác nói: “Không đúng, ngươi gạt ta!” Lê Húc quyết định nói dối : “Ta không có lừa ngươi, ngươi tự tay giết phụ thân của đệ đệ ngươi .” “Theo ngươi nói , tự tay ta giết phụ thân của đệ đệ , vậy sao đệ đệ còn cùng ta ở một chỗ ? Hắn hiện tại mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc ta , cho tới bây giờ hắn không nói với ta chuyện ta giết người , hắn đối ta tốt lắm..” Khóe miệng Vu Nhất Xuyên hiện ra một chút ý cười: “Thật sự tốt lắm…” “Bởi vì hắn thích ngươi a!” Lê Húc lắc đầu: “Hơn nữa ngươi hiện tại cái dạng này, hắn không đành lòng mặc kệ ngươi a!” Vu Nhất Xuyên hỏi ngược lại: “Hắn thích ta?” “ Đúng vậy a, hắn thích ngươi , thích đến mức ta cũng nhìn ra.Trước kia ta đi điều tra ngươi, vừa nói chuyện của ngươi , sắc mặt hắn khẩn trương , hắn sợ ngươi gặp chuyện không may, là thật thích ngươi a.” Lê Húc nói tiếp : “Ta còn chưa nói xong, ngươi giết người đâu chỉ một người này , còn có đồng sự của ngươi …” Hắn đột nhiên dừng lại , hắn mạo danh Phương Lỗi đi điều tra , sao có thể nói tên Phương Lỗi ra . Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Đồng sự ta làm sao ? Sẽ không… cũng bị ta…” “Đúng !” Lê Húc gật đầu: “Ngươi vì tiền giết đồng sự, hiện tại ngươi có rất nhiều tiền, còn có công ty, đều là đồng sự của ngươi đổi mệnh lấy , hắn tín nhiệm ngươi, ngươi lại giết hắn!” Vu Nhất Xuyên biểu tình không tin được lắc đầu: “Ngươi nói bậy! Ta sẽ không giết người!” Lê Húc quyết định hù dọa hắn : “Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, ngươi chống chế cũng vô ích , vừa lúc ngươi mất trí nhớ , dù sao chúng ta đã có toàn bộ chứng cớ , có thể khởi tố ngươi …” “Ngươi xem như là một cảnh sát sao!” Một thanh âm quen thuộc từ cửa truyền đến. Lê Húc xoay người, Diệp Miêu cầm bình hoa đứng ở cửa phòng bệnh : “Lê cảnh quan, ta đã nghe được toàn bộ , tại sao ngươi có thể đối xử với một người mất trí nhớ như vậy? .” Lê Húc thẹn trong lòng, hắn có điểm xấu hổ: “Ta, ta là vì…” “Ngươi là vì điều tra, phải không?” Diệp Miêu đi vào phòng bệnh, hắn đem bình hoa để trên bàn: “Cho nên là có thể vặn vẹo sự thật, phải không?” Vu Nhất Xuyên giống như thấy cứu tinh chạy qua, lôi kéo tay đệ đệ : “Hắn nói ta giết ba ba ngươi …” Ánh mắt hắn tối đen mở thật to nhìn Diệp Miêu , giống sẽ tùy thời trào ra nước mắt, Diệp Miêu cầm tay hắn: “Hắn không phải ngươi giết .” Vu Nhất Xuyên cúi đầu, nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ : “Thật vậy chăng?” Diệp Miêu nhìn về phía Lê Húc: “Ngươi đi đi, ca ca ta cái gì cũng không nhớ , cho dù ngươi là cảnh sát cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác , hoặc là bắt người.” Lê Húc tự biết đuối lý, hắn nhìn Vu Nhất Xuyên, lại nhìn Diệp Miêu, xoay người rời đi. Vu Nhất Xuyên vẫn nắm tay đệ đệ : “Ba ba của ngươi thật sự không phải ta giết?” “Đó là ngoài ý muốn. ” Diệp Miêu nhìn ánh mắt ướt át của hắn : “Nhưng ngươi không có cứu hắn.” “Thì phải là nói… vẫn là cùng ta có quan hệ ?” Vu Nhất Xuyên biểu tình thất vọng nhìn Diệp Miêu : “Ta thật sự rất đáng giận , tại sao ta có thể làm loại việc này? Tại sao ta có thể phá hư thành như vậy ?… Ngươi, ngươi có phải trong lòng rất hận ta hay không …” Diệp Miêu cũng không trả lời hắn, hắn giơ cánh tay lên , chậm rãi chạm vào tóc Vu Nhất Xuyên , màu vàng dương quang theo ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn, Vu Nhất Xuyên nhìn nam hài tử biểu tình im lặng. Hắn cảm thấy được Diệp Miêu tựa như thiên sứ . —————————————— Thân thể Vu Nhất Xuyên đã dần khang phục, vấn đề mất trí nhớ thủy chung không có chuyển biến tốt đẹp. Vu Cảnh Đường có chút sốt ruột,vấn đề dẫn hắn xuất ngoại không chỉ nói một lần , thái độ Vu Nhất Xuyên hoàn toàn là không sao cả, Y Phân lôi kéo Diệp Miêu thỉnh hắn hỗ trợ, Diệp Miêu cũng bất lực: “Ca ca hắn không nhớ ta , ở trong mắt của hắn , ta cùng người khác không có khác nhau.” Thời điểm hắn nói lời này trong lòng không phải không khổ sở . Rõ ràng từng nói cả đời cùng một chỗ, rõ ràng từng nói vĩnh viễn bảo vệ mình, rõ ràng từng nói không có gì quan trọng hơn mình , kết quả là, cùng những người khác cũng không có gì bất đồng . Chính là nếu nam nhân kia nhớ lại , bọn họ nên đối mặt nhau như thế nào ? Dù sao trung gian là rất nhiều thương tổn cùng lừa gạt. Đoạn Tranh không còn đến tìm hắn, chỉ nhắn rất nhiều tin : ” ngươi định làm như thế nào? ” Diệp Miêu nắm di động suy nghĩ một hồi, trả lời: ”’liền như bây giờ đi. ” Đoạn Tranh chỉ chốc lát lại nhắn cho hắn : ”nếu ngày đó ta cùng ngươi chết, kết quả có thể khác nhau hay không ? ” Diệp Miêu nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, ngắn gọn địa trả lời: ” ta muốn ngươi hạnh phúc. ” Sau đó hắn khép lại di động. Kỳ thật hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới có thể có kết quả khác. Mười bốn tuổi ngày đó nhìn thấy Vu Nhất Xuyên , hắn không còn nghĩ qua có thể có kết quả khác. Thiếu niên mười bảy tuổi kéo hắn vào trong lòng ngực , tay vòng qua vuốt sau đầu mình, thanh âm nhào vào lổ tai, ấm áp chưa từng phai màu. Cảm giác này chính là ôn nhu, không có bất luận kẻ nào lại có thể cho hắn ôn nhu như vậy. Đoạn Tranh cũng là người rất tốt, hắn ở trong hỏa hoạn không có việc gì chính là vui mừng lớn nhất của mình . Vẫn không biết nên như thế nào báo đáp ân tình của hắn , cái này cũng coi như bồi thường một chút, hắn không muốn thiếu Đoạn Tranh cái gì, bởi vì hắn không thể hồi báo. Đoạn Tranh đối với mình cũng là thật tâm thích đi , nếu hắn có thể xuất hiện sớm hơn ca ca … Khi mình mười bốn tuổi đã không thể chứa thêm kẻ nào . Diệp Miêu thật muốn khóc, hiện tại người hắn thích nhìn hắn tựa như xem những người khác, hắn cùng người khác không có gì bất đồng, không có dấu vết lưu lại trong đầu hắn. Không phải yêu , không phải hận , không phải thích , không phải chán ghét, chính là trống rỗng không đấu vết, giống như thời gian mấy năm nay chưa bao giờ tồn tại qua, so với không thương hoặc là gạt bỏ càng làm cho đau lòng. Diệp Miêu cảm thấy có thể lý giải cảm thụ của Kiều Tử Lam . —————————————————————- “Đây là ta cấp một , đây là cấp hai , đây là khi kéo cờ, đây là khi cùng ba ba ném tuyết …” Vu Nhất Xuyên nhìn album ảnh lặp lại , giống như bắt buộc trí nhớ, sau đó hắn thấy ở cửa có người. “Kiều Tử Lam.” Hắn cao hứng kêu lên tên của hắn: “Ta không nhận sai đi.” “Không có.” Kiều Tử Lam mặc áo khoác dài màu trắng , hắn chậm rãi đi tới: “Ngươi nhớ ta ?” “Lần trước đã tới a! ” Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ăn mặc thật khá, màu trắng thực hợp với ngươi.” “ Thật vậy sao? Ngươi trước kia rất ít khen ta . ” Kiều Tử Lam đến gần hắn: “Thật sự xinh đẹp sao? Ngươi thích không?” “Ân. ” Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Chuyện lần trước ta giải thích với ngươi , ta đối với ngươi đã làm chuyện không tốt , xin ngươi tha thứ ta, đúng rồi, ba của ta nói ta hiện tại có rất nhiều tiền , nếu không ta bồi thường cho người một chút tiền ?” Kiều Tử Lam sửng sốt một chút, hắn cười rộ lên: “Ta không cần tiền của ngươi, nếu ta cần tiền , so với ngươi người có tiền cũng rất nhiều a.” Vu Nhất Xuyên làm ra một biểu tình khinh thường : “Tiền từ trong nhà có gì hiếm lạ, ta chính là cây cỏ phấn đấu đi lên , hơn nữa ta tuổi trẻ, so với mấy lão nhân suốt ngày thượng tiểu nam hài xinh đẹp mạnh hơn nhiều, hừ, trên TV nói ta đây là người đàn ông độc thân kim cương .” “Học được thật nhanh. ” Kiều Tử Lam chậm rãi dựa vào ngực hắn : “Ta cũng hiểu được ngươi tốt lắm…” “Ta đã làm chuyện không tốt với ngươi , vì cái gì ngươi còn cảm thấy ta tốt ?” Vu Nhất Xuyên cúi đầu: “Hay là ngươi thật sự thích ta?” “Trước khi ta gặp ngươi, thường nghe Diệp Miêu nói về ngươi, hắn nói ngươi suất, thông minh, hắn nói ngươi quá tốt làm cho ta tò mò : Ca ca Diệp Miêu là người vĩ đại như thế nào!Khi đó ta cũng rất hâm mộ Diệp Miêu , hắn có ca ca tốt như vậy. ” Kiều Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt nam nhân : “Ngươi biết không , trước khi ta gặp ngươi , ta thường tưởng tượng ngươi là dạng gì , kết quả khi nhìn thấy ngươi, đầu tiên đã cảm thấy…” Hắn mỉm cười một chút: “Ngươi cùng trong tưởng tượng của ta hoàn toàn giống nhau …” Vu Nhất Xuyên cũng cười cười: “Là như vậy sao?” “ Đúng vậy a, nếu như không có sự kiện kia , đại khái ta rất nhanh sẽ làm cho Diệp Miêu mang ta gặp ngươi lần thứ hai, lần thứ ba… Chính là, chúng ta qua nhiều năm mới gặp lại ,lần đó tại quán bar ngươi cho ta tiền , ta thay đổi rất nhiều nhưng ngươi vẫn nhận ra ta , ta thật cao hứng ,lúc ấy trong lòng thật sự cao hứng… Nhưng ta cũng hiểu được ngươi không có cảm giác , Diệp Miêu sạch sẽ như vậy …mà ta đây …” Trong mắt Kiều Tử Lam thủy quang di động : “Nếu như là khi ta mười lăm tuổi , có lẽ ngươi còn có thể nhìn ta vài lần đi …” Vu Nhất Xuyên không nói một lời nhìn hắn. “Kỳ thật ta vốn sạch sẽ giống như Diệp Miêu , nhưng trong một đêm, cái gì cũng bị hủy…” Kiều Tử Lam cầm tay Vu Nhất Xuyên:” Bị ngươi…” Vu Nhất Xuyên mở to hai mắt: “Ta làm cái gì ?” “Ngươi… Ngươi ngay cả sự kiện kia cũng có thể thoải mái quên đi như vậy , ta đây nhắc cho ngươi nhớ .” Kiều Tử Lam đem tay Vu Nhất Xuyên đặt trên lưng mình , hắn nhẹ giọng nỉ non , nói: “Ta vĩnh viễn không thể quên được buổi tối kia ,đau đớn bị người xé rách , không, là bị ngươi…” Vu Nhất Xuyên cả kinh lập tức rút tay về : “Ngươi đang nói cái gì! Ta… Ta hoàn toàn…” Kiều Tử Lam nói tiếp : “Não không nhớ rõ , như vậy thân thể đâu?” Hắn cầm tay Vu Nhất Xuyên kéo khóa áo khoác của mình , áo khoác màu trắng rơi trên mặt đất . Hắn vẫn là thân thể thiếu niên , tinh tế , gầy yếu, quần áo màu trắng bên trong hiển nhiên quá lớn, mà chân hắn mang giày bó lục sắc , lộ ra da thịt so với quần áo màu trắng bên trong còn muốn trắng đến trơn bóng chói mắt. “Đây là…” “Quần áo này là lúc trước ngươi khoác lên người ta , ta vẫn xem như bảo bối bảo quản , ngươi còn nhớ không? Khi đó ngươi nắm tay ta kéo ta vào trong lòng, ngươi bảo hộ ta, nhưng cũng chính là một khắc kia, ta biết ngươi là ai .” Kiều Tử Lam dựa vào trong ngực Vu Nhất Xuyên : “Bắt đầu từ bây giờ , ngươi nhớ rõ về ta ,có được không?” END 69.
|