Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 55.
“Nữ nhân kia thật là lợi hại. ” Từ Chiến Thắng lòng còn sợ hãi: “Ta đối loại nữ nhân này không có cách , sớm biết rằng chúng ta hẳn là nên đổi, ta đi tra đệ đệ, ngươi đi tra mẹ.” Lê Húc vừa ăn cơm căn tin : “Đệ đệ có điểm kỳ quái.” Từ Chiến Thắng giảo chiếc đũa trên mặt mì xào: “Nói như thế nào?” “Ân… Phản ứng quá mức …” Lê Húc nghĩ tìm từ, nửa ngày nói: “Ta nói điều tra ca ca hắn , hắn sắc mặt khẩn trương , như là sợ Vu Nhất Xuyên xảy ra chuyện gì, theo lý thuyết huynh đệ bất đồng phụ cũng không cùng mẫu hẳn là cảm tình cũng không có bao nhiêu . Hắn như vậy quả thực là so với thân huynh đệ còn thân hơn … Còn có ta nói chuyện ba ba hắn, ta hỏi hắn Vu Nhất Xuyên có thể bơi lội hay không , hắn cả người đều phát run, giống như là bị kích thích rất lớn , không biết vì cái gì ta cảm thấy được hắn rất đáng thương .” “A?” Từ Chiến Thắng không hiểu: “Bị kích thích lớn như vậy sao ?” “Ai ~! Ta cũng không có biện pháp dùng ngôn ngữ biểu đạt, cảm tình huynh đệ bọn họ tốt như vậy?” Lê Húc lầm bầm lầu bầu : “Nếu quả thật là tốt như vậy, như vậy Vu Nhất Xuyên mới có thể bởi vì Lô Uy đánh đệ đệ của hắn đi trả thù… Ân, như vậy thành lập .” “Đúng vậy, như vậy hắn còn có động cơ phạm tội , nhưng vấn đề vẫn là —— không có chứng cớ.” Từ Chiến Thắng buông tay đang cầm đũa : “Huống chi là tiểu án nhiều năm như vậy.” “ Đúng vậy a. ” Lê Húc thở dài: “Đệ đệ của hắn nói hắn không biết bơi lội, chính là cho dù hắn biết bơi lội nhưng không cứu người thì phải làm thế nào đây , đây là vấn đề đạo đức, không phải vấn đề pháp luật .Ai~! Vì cái gì ta cảm thấy được chúng ta luôn luôn điều tra vô dụng a.” “Ân, ta mấy ngày nay luôn nhớ tới máu ở trong cái nhà bị đột nhập kia , gặp máu nhưng không biết chính là án gì , đáng tiếc lúc ấy ta không lo điều tra …” Từ Chiến Thắng nâng cằm: “Không có người bị hành hung đi?” Lê Húc cười: “Như thế nào?” “Như thế nào như thế nào chính là như thế nào , ta làm sao biết.” Từ Chiến Thắng đem chiếc đũa cắm vào mặt mì: “Nói sao đi nữa thì cũng không biết.” ——————————————- Tan học Diệp Miêu ở thư viện tự học, cùng Trình Quang Lỗi chung ký túc xá ngồi ở bên cạnh hắn cầm vở bài tập của hắn chép , chép xong rồi đem vở xếp lại : “OVER! Tạ ơn a!” Diệp Miêu vẫn là ngơ ngác xem sách , không có phản ứng, Trình Quang Lỗi đem vở lắc lắc trước mắt hắn : “Động rồi?” Diệp Miêu mới lấy lại tinh thần: “Không có việc gì.” “Không đúng, ta xem ngươi hôm nay một bộ dạng si ngốc , có tâm sự ?Ta chép bài tập của ngươi , ta không chê phiền toái nghe một chút.” “Thật sự không có .” “Quên đi, vừa lúc không có việc , ta ngủ.” Trình Quang Lỗi gục xuống bàn chuẩn bị ngủ: “Mau làm bài tập tiếng Anh , chờ ta tỉnh hảo chép lại .” Diệp Miêu gật đầu một chút , ánh mắt vẫn nhìn sách vở, Trình Quang Lỗi mở một con mắt nhắm một con mắt: “Không được, ngươi có tâm sự, ta không sợ phiền toái khuyên ngươi một chút, bằng không đợi lát nữa bài tập cũng làm sai ta liền chép sai.” Diệp Miêu cúi đầu, sau một lúc lâu thở dài: “Ta thích một người.” “Hiểu được , vì tình sở khốn, nói thương yêu phiền toái nhất. ” Trình Quang Lỗi chậc lưỡi: “Nàng không thích ngươi?” “Hắn ngày hôm qua nói yêu.” Diệp Miêu nhẹ giọng nói xong, lắc đầu. “Chuyện này không phải rất tốt sao, ngươi thích nàng, nàng yêu ngươi, OK , vấn đề giải quyết, ngủ!” “Không đơn giản như vậy.” “Hiểu được ,gia đình không chấp nhận ?” “Không phải…” “Hiểu được , có phu chi phụ?” “Cái gì a!” “Vong niên luyến?” “Cái gì a!” “Thầy trò luyến?” “…” “Loạn luân?” “Xem như ta sợ ngươi , đừng đoán! Ta nói ta nói. ” Diệp Miêu cúi đầu nhìn ngón tay giảo cùng một chỗ : “Người ta thích , hắn cùng ta nghĩ không quá giống nhau.” “Ân?” “Hắn… Ta vẫn cảm thấy hắn là người tốt nhất, chính là, ta đột nhiên nghĩ tới có thể…” Diệp Miêu nhẹ nhàng mà thở dài, lông mi thật dài rũ xuống : “Ta không biết nên nói như thế nào, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến có lẽ hắn cùng ta nghĩ không giống , hắn làm cho ta tin tưởng hắn, ta cũng rất muốn tin tưởng hắn, nhưng là ta cũng có thể tin tưởng chính mình…” “Không hiểu ngươi đang nói cái gì. ” Trình Quang Lỗi đánh cái ngáp: “Nói thương yêu thật là phiền phức, không hiểu.” Diệp Miêu cười cười: “Ngươi ngủ đi, ta làm hảo bài tập gọi ngươi.” “Ân.” Trình Quang Lỗi nhắm mắt lại: “Bất quá ta cảm thấy được , thích một người nên tin tưởng hắn, hai người ngay cả tín nhiệm đều không có còn nói chuyện tình yêu gì?” “Ta không phải không tin hắn, ta nhiều năm như vậy cũng chỉ tin hắn, chính là… có chút trực giác…” “Trực giác mới không thể tin, ngươi sao lại giống nữ nhân như thế, thích liền cùng một chỗ là tốt rồi, suy nghĩ chi nhiều phiền toái.” Trình Quang Lỗi đã muốn ngủ: “Đừng để mất đi rồi hối hận…” Diệp Miêu sửng sốt một chút, hắn chưa từng nghĩ tới có thể mất đi Vu Nhất Xuyên , nếu mất ca ca … Căn bản không thể tưởng tượng. Hắn không phải không tin tưởng ca ca , nhiều năm như vậy cũng đã tin tưởng đến bây giờ, này ôm hôn môi ngọt ngào không phải giả … Hắn nhớ tới ngày đầu tiên gặp mặt ca ca , tay ca ca nhẹ nhàng vỗ cái gáy mình , nhẹ giọng nói chuyện với hắn , thanh âm thiếu niên mười bảy tuổi nhào vào lổ tai, có điểm dương, có điểm ấm, đó là thật nhiều ôn nhu. Hắn nhớ tới buổi tối đêm ba mươi kia , đầy trời pháo hoa tan lúc sau, Vu Nhất Xuyên đối hắn nói tân niên khoái hoạt, kế tiếp là nụ hôn kia , là ấm áp , trong đêm đông lạnh lưu lại dấu vết rõ ràng . Hắn nhớ tới ngày mùa hè sáng sớm kia , hai người lần đầu tiên thân mật tiếp xúc, như vậy bối rối mà ngây ngô , mang theo thanh lương ngọt ngào , ca ca một lần một lần hát ‘’ ngươi là thiên sứ của ta ‘’ , giống như là mới ngày hôm qua. Hắn nhớ tới sau khi ba ba qua đời trời đông giá rét, ca ca đem áo khoác trên vai mình, khi đó mình là thật sự xem hắn là người duy nhất dựa vào. Hắn nhớ tới dưới một vòng trăng tròn , bọn họ cười tựa đầu cùng một chỗ, nói lời thề cả một đời , hắn thề muốn cùng ca ca qua cả một đời , kiếp sau kiếp sau mặc kệ trả giá đại giới gì .Cảm tình này , tất cả đều là thật phát ra từ phổi từ tim thấm vào toàn thân mỗi một tấc da thịt… Hắn tại sao có thể không tin ca ca , vì sao không tin hắn? Hắn đã sớm đem ca ca so với tánh mạng của mình còn trọng yếu hơn , hắn vì cái gì mà không tin nam nhân so với tánh mạng của mình còn trọng yếu … Diệp Miêu đột nhiên đứng lên, hắn phi thường muốn gặp ca ca. Hắn đi ra phòng tự học , ra khỏi thư viện , hắn càng chạy càng nhanh , hắn muốn chạy ra trường học, đi tìm ca ca… Không có gì so với ca ca quan trọng hơn, không có! Người khác hoài nghi tính cái gì, nếu như mình cũng không tin hắn vậy còn gọi là tình yêu gì , đúng , chính là tình yêu, ta cùng ca ca trong lúc đó là tình yêu … Di động trong túi đột nhiên vang lên . Diệp Miêu không muốn nghe , hắn một đường chạy về phía trước . Chính là chuông điện thoại vẫn không dừng lại. Cửa trường cách thư viện một đoạn đường , Diệp Miêu dọc theo lộ chạy , hắn nghe thấy tiếng gió bên tai gào thét, không biết vì cái gì hắn đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước bị Lô Uy truy đuổi , đồng dạng, tầm mắt tại xóc nảy, mặt đường bắt đầu mơ hồ, còn có loại sợ hãi … Diệp Miêu nhìn thấy một người, đứng ở cửa trường học, đối hắn ngoắc. Hắn chậm rãi dừng bước lại, Kiều Tử Lam giơ lên di động: “Ngươi là nhìn thấy điện thoại của ta chạy đến sao?” “Là ngươi điện thoại cho ta ?” Diệp Miêu đến gần hắn: “Ngươi vì sao đến đây?” “Ta tới tìm ngươi a.” Kiều Tử Lam thản nhiên cười: “Đã lâu không gặp a bạn tốt.” “Chính là ta hiện tại không có thời gian, ta muốn đi tìm anh của ta, thực xin lỗi…” “Hắn hiện tại không rảnh gặp ngươi , ta vừa ly khai hắn , hắn nói có đấu thầu quan trọng.” “Hắn…” Diệp Miêu nhìn Kiều Tử Lam: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi vừa ly khai hắn?” “Ân. ” Kiều Tử Lam mỉm cười: “Ta mới vừa gặp qua hắn, không, chính xác là ta theo hắn từ đêm hôm qua , chỉ tới vừa rồi mới rời đi.” Ca ca tối hôm qua rời nhà , hắn… Diệp Miêu cảm thấy được trên người rét run, chưa từng có lạnh như thế , mùa đông rét lạnh nhất cũng không có lạnh như vậy . “Hắn đương nhiên là sẽ không nói cho ngươi biết , chính là ta cảm thấy được nên nói cho ngươi biết . ” Kiều Tử Lam ngón tay để trên má : “Chúng ta là bằng hữu a, không thể lừa gạt nhau, không phải sao?” Diệp Miêu nghe thanh âm của mình yếu đuối vô lực: “Ngươi, ngươi muốn nói cái gì?” “Ca ca của ngươi, Vu Nhất Xuyên ca ca. ” Kiều Tử Lam tới gần hắn: “Hắn cùng ta cùng một chỗ .” “Không có khả năng…” Diệp Miêu mạnh lắc đầu: “Ngươi nói bậy!” “Nếu lừa gạt ngươi hôm nay sẽ không đến gặp ngươi . ” Kiều Tử Lam nhẹ nhàng vỗ bả vai Diệp Miêu : “Hắn với ta nhiều năm trước đã cùng một chỗ.” “Ngươi nói bậy!” Diệp Miêu xốc tay hắn lên : “Ta không tin!” Ta không tin ngươi, ta không tin bất luận kẻ nào, ta chỉ tin tưởng ca ca, ca ca, làm cho ta tin ngươi được không… “Thật sự, ngươi còn nhớ rõ chuyện ta chuyển trường chuyển nhà không?” Kiều Tử Lam gần sát lổ tai hắn : “Ca ca của ngươi, ở gần nhà bắt cóc ta, hắn cưỡng hiếp ta…” Diệp Miêu ngây dại, hắn khó có thể tin nhìn phía Kiều Tử Lam, Kiều Tử Lam nở nụ cười một chút: “Ngươi không biết , tinh thần ta thất thường thật lâu, ba của ta sợ ta lại xảy ra chuyện , đành phải chuyển trường, chuyển nhà. Ta thời gian rất lâu đều không có đến trường, ta sợ bóng tối, sợ ban đêm, sợ người đụng vào ta , ta đều nhanh bệnh tâm thần , đều là ca ca ngươi làm hại !” Diệp Miêu thối lui về phía sau , hắn hoàn toàn nói không nên lời , Kiều Tử Lam khơi mào lông mi, thở dài chậm rãi nói: “Sau ta lại gặp được ngươi , ta thành GAY, nhảy ống tuýp , đạp hư thân thể của chính mình, ta hoàn toàn sa đọa , ta nói vận mệnh chúng ta bất đồng, bởi vì vận mệnh của ta, bị ca ca hoàn mỹ nhất trong lòng ngươi cải biến mạnh mẽ…” Diệp Miêu cả người phát run, hắn không cảm giác nước mắt theo hốc mắt dũng mãnh tiến ra, hắn chỉ cảm thấy suy yếu vô lực. Kiều Tử Lam ngón tay đặt ở trên môi làm cái thủ thế, hắn cười cười nhỏ giọng : “Làm sao vậy? Nghe liền chịu không nổi , ta đây là đương sự nên làm cái gì bây giờ ? Ngươi là tiểu Miêu cậu ấm được che chở , làm sao hiểu chuyện của ta? Chúng ta là bất đồng …” Hắn đột nhiên cười rộ lên: “Như vậy kế tiếp ta nhắc tới chuyện lần trước tìm ngươi , còn nhớ rõ ta và ngươi nói qua ta thích nam nhân kia không?” Hắn ôm lấy cổ Diệp Miêu đang lệ rơi đầy mặt , vô hạn ôn nhu nói: “Ta gọi là hắn là Nhất Xuyên ca ca.” END 55.
|
CHƯƠNG 56.
Buổi đấu thầu vẫn còn tiếp tục, Vu Nhất Xuyên cầm bút chậm rãi nói, chuyện tối ngày hôm qua ảnh hưởng tâm tình của hắn, nhưng sẽ không ảnh hưởng biểu hiện của hắn. Hắn chưa bao giờ là người dễ dàng bị ảnh hưởng , cũng sẽ không dễ dàng đem cảm xúc chân thật biểu hiện ra ngoài. Đối hạng người gì, nói dạng lời nói gì , sắm dạng nhân vật gì, đây là xã hội hiện đại phải nhìn xem, cũng là am hiểu của hắn. Vu Nhất Xuyên nhìn phía ngoài cửa sổ. Trời mưa . Khi kết thúc đấu thầu Vu Nhất Xuyên mở ra di động, thấy có cuộc gọi nhỡ của đệ đệ , hắn một bên thư thập, một bên gọi lại : “Miêu Miêu?” Diệp Miêu bên kia tiếng mưa rơi sàn sạt, thanh âm của hắn nghe cũng như là ẩm ướt: “Ca, ta muốn gặp ngươi.” “Tốt, ngươi ở đâu?” Vu Nhất Xuyên cười nói. “Ta ở công viên bên cạnh nhà , ngươi có biết là ở đâu không ?” Diệp Miêu ngừng một chút: “Chính là nơi ba ba ta gặp chuyện không may , ta tại đó chờ ngươi.” Hắn cúp điện thoại. Vu Nhất Xuyên nắm chặt di động , hắn phân phó trợ lý thu thập xong hội trường liền vội vàng hướng phía ngoài chạy đi. Lái xe rất nhanh, một hồi đến bên hồ công viên , trời mưa bầu trời âm trầm nhan sắc , Vu Nhất Xuyên xuống xe, hắn cảm thấy được nước mưa đã làm ướt tây trang, dính ướt thân thể. Cách mưa bụi mông lung, hắn thấy cầu thang trong đình giữa hồ kia có người. Hắn không có ô, trực tiếp đội mưa chạy qua : “Miêu Miêu!” Diệp Miêu quay đầu, hắn nhìn ca ca đã chạy tới, nam nhân duy nhất của hắn . Hắn đối Vu Nhất Xuyên nở nụ cười một chút, thực dễ dàng bay qua rào chắn. Vu Nhất Xuyên tinh tường thấy đệ đệ đứng ở nơi gần nước nhất , từng bước tới gần , hắn rốt cuộc bất chấp quần áo, chỉ tận lực chạy nhanh qua. Diệp Miêu quay đầu nhìn hắn, môi động hai cái, sau đó hắn xoay người, nhảy xuống. Vu Nhất Xuyên cùng hắn cách thật sự xa, nhưng hắn rõ ràng nghe thấy được Vu Nhất Xuyên đang nói cái gì, hắn không có do dự, trực tiếp theo cầu thang nhảy xuống . Diệp Miêu nhìn không trung trên mặt nước dần xa , hắn không sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy lạnh. Hắn cảm nhận một bàn tay nâng hắn lên, hắn biết là ai, hắn nhắm mắt lại, tuyệt vọng bao phủ hắn , hắn thà rằng chết đi như vậy . Vu Nhất Xuyên rất nhanh nâng đệ đệ trồi lên mặt nước, hắn bắt lấy rào chắn ôm đệ đệ lên , mặt nước không còn động nhưng Vu Nhất Xuyên cảm thấy trọng lực trầm trọng của mặt nước đã hủy diệt hắn. Hoàn toàn hủy diệt. “Miêu Miêu, không có việc gì ?” Vu Nhất Xuyên ngồi ở đình ôm đệ đệ ôn nhu nói xong, hắn không biết có phải đây là một lần cuối cùng hay không. Diệp Miêu khụ ra một ngụm nước , hắn đẩy ra ca ca người ướt sủng , chậm rãi nói: “Ngươi… bơi lội rất khá…” “Ta…” Vu Nhất Xuyên cúi đầu: “Ngươi như thế nào ngu như vậy…” “Bởi vì ta thà rằng chết…” Thanh âm Diệp Miêu cực nhẹ nhàng , nghe giống cách một thế giới: “Ta thà rằng cùng ba ba chết ở trong nước…” “Đừng nói bậy. ” Vu Nhất Xuyên cầm tay hắn: “Ngươi chết ta làm sao bây giờ?” Diệp Miêu nhẹ nhàng lui về phía sau một chút, tránh được tay hắn: “Không phải còn có Tử Lam sao?” Vu Nhất Xuyên mạnh ngẩng đầu: “Hắn nói gì ?!” “Hắn nói không phải ngươi làm sao?” Diệp Miêu chậm rãi nở nụ cười: “Ta đã nghĩ tới, khi ta học trung học , bảo vệ cửa nói với ta , ca ca ta đã từng đến trường học , kỳ thật ngươi không phải tới tìm ta , ngươi là đến xem Tử Lam , bằng không ngươi làm sao xuống tay với hắn ? Ngươi vì cái gì xuống tay với hắn ? Hắn trêu chọc ngươi cái gì?” “Miêu Miêu ngươi đừng cười như vậy …” Vu Nhất Xuyên một phen đem Diệp Miêu kéo vào trong ngực: “Ta sai lầm rồi, ta cũng biết ta sai lầm rồi, ngươi tha thứ ta được không!” “Ta tha thứ ngươi? ” Diệp Miêu thong thả mà kiên quyết đẩy hắn ra : “Ta đây làm sao có mặt mũi gặp ba ba của ta?” Vu Nhất Xuyên nhìn đệ đệ, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Miêu xa xôi như vậy. “Không có khả năng .” Diệp Miêu lắc đầu, mưa làm ướt mặt của hắn. Sợi tóc đen dán trên mặt tái nhợt , mưa tiến vào áo,chảy ra xương quai xanh. Bờ môi của hắn, thân thể hắn, ánh mắt của hắn , lông mi ngón tay, không bao giờ … nữa thuộc về nam nhân kêu Vu Nhất Xuyên. Hắn xoay người đi . ——————————————————————- Diệp Miêu đi thật lâu dưới mưa , từ công viên đến học viện muốn gần nửa cái thành thị, hắn đi một mình trở về, khi đến cửa trường có người đã chạy tới bung dù cho hắn: “Làm sao vậy?” Hắn ngẩng đầu, thấy Đoạn Tranh, hắn muốn hỏi vì sao ở đây gặp hắn. Đoạn Tranh đem dù xanh toàn bộ che trên đầu của hắn: “Phụ đạo viên của ngươi nói ngươi không học khóa buổi chiều , ngươi chưa bao giờ trốn học , đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Miêu trầm mặc , hắn không muốn nói chuyện. Đoạn Tranh thở dài: “Đã xảy ra chuyện gì mà thành như vậy, không mang dù cũng không gọi xe, có việc thì gọi điện thoại cho ta a, ngươi đã quên? Đừng khóc a.” Hắn lau đi nước trên mặt Diệp Miêu , Diệp Miêu quay đầu đi tránh tay hắn: “Là mưa.” “A?” “Ta không khóc.” Đoạn Tranh thu hồi tay: “Đi thôi, trở về thay quần áo, như vậy sẽ cảm mạo.” Diệp Miêu đi theo hắn , thiên hạ to lớn, cũng không có khác nhau . Đoạn Tranh mang Diệp Miêu về nhà mình , lấy một cái khăn tắm lớn bao lấy hắn , một bên lấy khăn lau nước trên tóc : “Xảy ra chuyện gì? Đừng để ở trong lòng, nói ra sẽ hảo hơn rất nhiều.” “Không có việc gì.” Diệp Miêu tiếp nhận khăn tự mình lau tóc: “Đã muốn không có việc gì .” “Không muốn nói cũng được , ta có thể hiểu. ” Đoạn Tranh ôn hòa nhìn hắn: “Ta lấy cho ngươi một chén sữa nóng?.” Diệp Miêu không có cự tuyệt, hắn gật đầu: “Hảo.” Đoạn Tranh từ trong tủ lạnh lấy sữa rót vào chén thủy tinh bỏ vào lò vi ba , vừa nói: “Đợi lát nữa tắm rửa một chút, hảo hảo ngủ một giấc, chuyện gì không vui trước để qua một bên.” Diệp Miêu vẫn gật đầu: “Hảo.” “Không có gì không qua được , ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, qua vài năm nhìn lại hiện tại sẽ cảm thấy không có việc gì , ta so với ngươi lớn hơn sáu tuổi, sáu năm này cũng không phải là không lớn lên nga.” “Hảo.” “Ngươi nhân sinh còn dài.” “Hảo.” Đoạn Tranh thở dài: “Muốn khóc cứ khóc đi.” “Vì cái gì muốn khóc?” Diệp Miêu lau tóc ngẩng đầu: “Ta tốt lắm a, ngươi xem ta thực bình thường a, ngươi nói cái gì ta cũng nghe thấy, cũng có thể trả lời, ta tốt lắm…” Đoạn Tranh đi qua , hắn vỗ vỗ bả vai của mình : “Không chê cho ngươi mượn.” Diệp Miêu lắc đầu: “Ta không cần.” “Đừng khách khí.” Đoạn Tranh nắm bả vai thiếu niên : “Coi như cho ta chút mặt mũi.” “Ta không cần.” Diệp Miêu đẩy hắn ra: “Ta không cần.” Đoạn Tranh mạnh mẽ đem hắn ôm vào trong ngực: “Ngươi cậy mạnh làm gì! Khóc lên sẽ không ai cười ngươi! Ta không nhìn còn không được sao!” “Ta không cần!” Diệp Miêu ở trong ngực hắn giãy dụa: “Ta không khóc! Ta vì cái gì muốn khóc! Vì cái gì muốn khóc…” Đoạn Tranh cho tới bây giờ chưa tùng cường ngạnh như vậy , hắn khí lực rất lớn, gắt gao ôm thân thể thiếu niên , mạnh mẽ đặt trong ngực mình : “Đừng như vậy, ngươi còn có ta! Ta ở đây!” Cỡ nào giống lời nói từng nghe , có người cũng đồng dạng nói qua, Diệp Miêu hốt hoảng cảm thấy thanh âm Đoạn Tranh biến thành người đó , hắn bắt lấy vạt áo Đoạn Tranh , nghẹn ngào một chút, sau đó đình chỉ giãy dụa. “Ngươi còn có ta. ” Đoạn Tranh lặp lại nói: “Còn có ta bên cạnh ngươi, ta sẽ không rời đi ngươi.” Diệp Miêu nằm ở trong ngực hắn, nhẹ giọng khóc lên: “Vì cái gì ta muốn khóc… Vì cái gì ngươi muốn gạt ta… Vì cái gì gạt ta như vậy…” END 56.
|
CHƯƠNG 57.
Khi Vu Nhất Xuyên vào cửa toàn thân đều là thủy, hắn mạnh mẽ đóng cửa lại, thiếu niên đang ngồi ở trên sàn nhà ngẩng đầu: “Không mang dù sao?” “Ngươi hôm nay tìm đệ đệ của ta đi ?.” Vu Nhất Xuyên đến gần hắn: “Ngươi nói gì ?.” Kiều Tử Lam ngửa đầu cười, bộ dáng hắn là thiếu niên mảnh khảnh , cười rộ lên hồn nhiên tươi đẹp nói không nên lời , nói : “Nói những gì nên nói , hoặc là nói chuyện ngươi không nghĩ cho hắn biết .” Vu Nhất Xuyên cúi xuống tới gần khuôn mặt tinh xảo của hắn : “Vì cái gì.” “Bởi vì ta với hắn là bằng hữu, là bằng hữu thì không nên có gì giấu diếm a .” Kiều Tử Lam vươn một ngón tay vuốt ve môi nam nhân : “Hơn nữa hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết , biết càng trễ hắn sẽ càng thống khổ, ngươi không thấy như vậy sao?” “ Đúng vậy a, ngươi làm đích thực hảo. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên , chậm rãi mỉm cười: “Ta thật sự hối hận năm đó đối với ngươi làm chuyện…” Trên tay của hắn hơi chút dùng sức, thanh âm thanh thúy dễ nghe của ngón tay bị gãy từ trong tay hắn phát ra , tay đứt ruột xót, Kiều Tử Lam đau đến kêu lên , mà Vu Nhất Xuyên cũng không có buông tay, hắn nói tiếp : “Ta hẳn là nên giết ngươi!” “Buông ra…” Mồ hôi theo trán thiếu niên chảy xuồng , hắn nhẹ giọng kêu lên: “Nhất Xuyên ca ca…” “Ai là ca ca ngươi ! ” Vu Nhất Xuyên cười buông tay ra, hắn đột nhiên giơ tay lên cho thiếu niên một bạt tai: “Đừng có nằm mộng!” Kiều Tử Lam bị hắn đánh mạnh nằm trên mặt đất , thiếu niên chậm rãi quay đầu: “Nhất Xuyên ca ca…” Vu Nhất Xuyên vươn tay bắt lấy cổ tinh tế của hắn , trên tay dùng sức: “Ta thật muốn giết ngươi!” Kiều Tử Lam hoàn toàn không nói nên lời , mặt hắn tái nhợt nhanh chóng đỏ lên, tay hắn bắt lấy cổ tay Vu Nhất Xuyên , phí công giãy dụa . “Ngươi không phải nặng độ uất ức sao? Ngươi vì cái gì không chết đi!” Vu Nhất Xuyên cũng không buông tay, ánh mắt đen kịt không hề có cảm xúc,tóc ướt đẫm rũ xuống , có giọt nước mưa uốn lượn trượt trên gương mặt lạnh lùng . “Nhất Xuyên…” Kiều Tử Lam nhắm mắt lại, tay hắn chậm rãi rũ xuống . Vu Nhất Xuyên buông tay ra , hắn đột nhiên nở nụ cười: “Ta làm sao có thể trách ngươi a, điều này vốn chính là lỗi của ta .” Kiều Tử Lam tê liệt ngã xuống , hắn che cổ không ngừng ho khan, Vu Nhất Xuyên cúi đầu nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực: “Ta sai rồi, ta mới vừa đối với ngươi thật hung , ngươi đừng trách ta nga.” Kiều Tử Lam vẫn đang nhắm mắt lại, dưới lông mi dài có chất lỏng trong suốt tràn ra, Vu Nhất Xuyên nâng mặt hắn lên , hôn một chút nước mắt của hắn : “Đừng khóc, ta sai rồi, ta giải thích được không?” Hắn ngắn ngủi nở nụ cười một tiếng: “Ngươi tha thứ ta đi, sau đó ngươi đi tìm Diệp Miêu, nói lời ngươi nói hôm nay là nói đùa , căn bản chuyện gì cũng chưa phát sinh qua…” Thân thể Kiều Tử Lam run nhè nhẹ: “Ngươi đã nói… cùng ta một chỗ…” “Ngoan, làm theo lời ta nói , đi nói với hắn , ngươi là bạn tốt của Miêu Miêu, ngươi khuyên nhủ hắn, nói hắn đừng sinh khí với ta ,chuyện ba ba hắn ta hối hận , ta thật sự hối hận , ta không nghĩ … Ta lúc ấy nhất thời hồ đồ…” Kiều Tử Lam không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên vẫn đang cười: “Được không, ngươi giúp ta, ta cả đời nhớ ân ngươi…” Hắn cúi đầu: “Van cầu ngươi, ngươi đi nói với hắn đi, ngươi nói là ngươi chỉ đùa , ta và ngươi trong lúc đó cái gì cũng đều không có…” Kiều Tử Lam cảm thấy có giọt nước dừng ở trên mặt, hắn chậm rãi mở to mắt, Vu Nhất Xuyên lặp lại nói: “Ngươi nói là ngươi chỉ đùa , ngươi khuyên nhủ hắn được không, ta không thể không có hắn, ta không thể không có hắn… Ta cầu ngươi … Ngươi bảo hắn trở về đi… Ngươi nói hắn tha thứ ta đi… Ngươi nói hắn…” Kiều Tử Lam ngồi dậy , hắn yên lặng ngồi đối diện nam nhân đang rơi lệ, nhìn nam nhân này có khi hung ác có khi ôn nhu đang khóc như một hài tử. ——————————————————————- Y Phân khó hiểu nhìn Diệp Miêu thu dọn đồ đạc : “Ngươi đây là muốn làm gì?” “Ta không có cách nào còn ở lại nhà này , thực xin lỗi.” Diệp Miêu không tính mang đi nhiều đồ đạc , hắn mở ra ngăn kéo lấy những thứ tất yếu : “Ta về sau sẽ đến thăm ngài.” Y Phân bắt lấy tay hắn: “Có ý gì, đã xảy ra chuyện gì?” “Mụ mụ, ngài đừng cản ta , mấy năm nay cám ơn ngài chiếu cố. “Trên mặt Diệp Miêu cũng không có nhiều biểu tình lắm , hắn nhìn khuôn mặt nữ nhân đang nghi hoặc : “Ca… Không, chuyện hắn làm , ta cũng biết .” Y Phân ngây dại, nàng buông tay ra. Diệp Miêu tiếp tục đem ảnh chụp chung cùng phụ thân trên bàn cất vào túi sách, sau đó hắn nhìn đến ảnh chụp trên ống đựng bút . Đó là Diệp Miêu cao hứng nhất thời chụp , hai thiếu niên tại lễ tốt nghiệp cười đến hoan hỉ, thiếu niên nhỏ ngu đần tay hình chữ V, thiếu niên phía sau tay đặt trên vai hắn , giống cánh chim tùy thời tùy chỗ bảo hộ hắn . Diệp Miêu thu hồi tầm mắt, hắn không có đụng vào cái ống đựng bút kia. Không còn gì thu thập , hắn mang lên túi đi ra ngoài, Y Phân không biết nên nói cái gì, nàng đi theo phía sau hắn, thử nói: “Không đợi hắn trở về?” “Tái kiến.” Diệp Miêu đi tới cửa, hắn đối nữ nhân cúi đầu: “Mụ mụ.” Hắn cũng không quay đầu lại rời đi. Đoạn Tranh ở bên ngoài chờ hắn, vừa thấy hắn đi ra liền mở cửa xe: “Lấy ít đồ như vậy?” “Không cần gì cả .” Diệp Miêu ngồi vào trong xe, ánh mắt hắn vẫn nhìn cửa sổ nhà mình : “Đồ vật tối trọng yếu của ta , cũng đã mất…” Đoạn Tranh thở dài: “Vậy đi thôi.” Diệp Miêu gật đầu, hắn trầm mặc thật lâu, lúc sau nói: “Kỳ thật… Mụ mụ của ta sớm đã biết chuyện của hắn đi… Nàng gạt ta, xem ta giống như ngốc tử tiếp tục thân thiết gọi hắn là ca ca…” Đoạn Tranh lái xe, vừa nói: “ Quá khứ liền cho qua , nếu đã ly khai thì một lần nữa bắt đầu, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn , ngươi tin tưởng ta.” Diệp Miêu cúi đầu, trầm mặc . Hắn thấy bên cạnh cửa sổ xe, một chiếc BMWs bay nhanh qua . Hắn biết là xe của ai. Từ kính chiếu hậu , chiếc xe kia mạnh dừng lại,thanh âm phanh bén nhọn chói tai nhào vào , đâm vào màng tai thật đau. Diệp Miêu nhìn kính chiếu hậu, nam nhân quen thuộc kia bước xuống xe , chạy về hướng mình. Đoạn Tranh vẫn đang lái xe: “Nếu ngươi không muốn cùng ta ở cùng chỗ coi như xong, tuy rằng nhà của ta phòng ở còn trống , ta không miễn cưỡng. Nếu ngươi muốn cũng có thể ở ký túc xa , nhưng là phải hảo hảo chiếu cố chính mình.” Diệp Miêu không nghe được hắn đang nói cái gì,chỉ trầm mặc nhìn kính chiếu hậu nam nhân đang chạy theo. Đoạn Tranh nói tiếp : “Thân thể là của chính mình , thật tốt là ngày hôm qua không cảm mạo, đợi lát nữa ta mang ngươi đi một nhà hàng thái ăn cơm, cam đoan ngươi ăn đến cái gì cũng quên…” Hắn rốt cục chú ý tới Diệp Miêu dị thường, hắn nhìn phía kính chiếu hậu: “ Đúng là hắn ở phía sau.” Diệp Miêu không nói gì, giơ tay lên che mắt. Đoạn Tranh cầm tay lái: “Ta gia tốc , ngươi ngồi vững.” Hắn nhấn ga, xe như mủi tên chạy về phía trước . Vu Nhất Xuyên chạy thật nhanh, hắn nhớ tới khi mười tuổi mẫu thân vứt bỏ chính mình cũng là như thế này, hắn chạy theo phía sau xe , giống nhau liều mạng… giống nhau phí công… Diệp Miêu vẫn đang che mắt, hắn nhẹ giọng nói: “Dừng xe.” Đoạn Tranh không để ý tới hắn: “Không được.” “Dừng xe!” “Không được, ngươi hiện tại xuống xe là có lỗi với chính bản thân ngươi.” “Ta nói là ngươi dừng xe!” “Không được! Hắn muốn đuổi theo ngươi vì cái gì không chạy xe theo, mà là xuống xe chạy ! Hắn rõ ràng là tranh thủ ngươi đồng tình! Vì sao ngươi còn không rõ!” “Ngươi dừng xe, ngươi không ngừng xe ta liền nhảy!” “Hắn là tiểu nhân đê tiện ! Hắn là cố ý đuổi theo ngươi như vậy…” Diệp Miêu đã muốn mở cửa xe, gió gào thét thổi vào. Đoạn Tranh nhanh hạ phanh lại: “Ngươi còn muốn sống hay không…” Lời của Đoạn Tranh chỉ được một nữa , Diệp Miêu đã từ trong xe còn chưa dừng hẳn lao ra . Đoạn Tranh nhìn kính chiếu hậu , thiếu niên chạy dọc theo lộ hướng về nam nhân đang thở hổn hển kia. Chính mình thua. Kỳ thật ngay từ đầu, hắn đã không có một chút phần thắng . Hắn không có tâm ngoan như nam nhân kia , bởi vì hắn làm không được . —————————————- Diệp Miêu chạy đến trước mặt Vu Nhất Xuyên , hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân bởi vì chạy mà mặt đỏ lên: “Ngươi đừng đi theo ta .” “Không có khả năng …” Vu Nhất Xuyên thở phì phò: “Ta không thể thả ngươi đi.” “Ngươi ở phía sau xe , làm ta không đi được , ngươi biết – đúng hay không?” “Đúng.” Diệp Miêu thấp giọng nói: “Đê tiện.” “ Đúng vậy, ta thừa nhận.” Vu Nhất Xuyên vươn tay: “Theo ta về nhà.” Diệp Miêu lắc đầu: “Không.” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Vậy ngươi vì sao còn xuống xe, ngươi căn bản còn thích ta, không phải sao?” “Không. ” Diệp Miêu cúi đầu: “Người ta thích …. không phải ngươi.” Vu Nhất Xuyên kêu lên : “Cái gì!” “Người ta thích , thực ôn nhu, thực thiện lương, là người tốt nhất trên thế giới , hắn sẽ không hại người , sẽ không gạt ta, sẽ không… thấy chết mà không cứu …” Diệp Miêu nhìn hắn: “Mà ngươi…..là người ta hoàn toàn không biết.” Vu Nhất Xuyên không biết nên phản bác như thế nào. Diệp Miêu xoay người: “Ta đi đây, cầu ngươi không cần đi theo ta.” “Ngày hôm qua ngươi nhảy xuống nước là thử ta sao?” Vu Nhất Xuyên phía sau hắn mở miệng: “Ngươi biết rõ ta sẽ nhảy xuống đi? Cho dù ta biết kia là ngươi thử ta , cho dù ngươi sẽ vì vậy rời đi , ta cũng vẫn sẽ nhảy xuống , một trăm lần một nghìn lần cũng vậy , ngươi nhìn không ra ta có bao nhiêu yêu ngươi sao?!” Diệp Miêu đưa lưng về phía hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi càng yêu chính mình.” “Không đúng!” Vu Nhất Xuyên vội vàng nói: “Hảo, là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta, ta cầu ngươi không cần đi, ta không thể không có ngươi, ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ?” “Ai biết được.” Diệp Miêu không quay đầu lại, hắn đi về phía trước . Diệp Miêu không có biện pháp nói “ Nếu ngươi thật lòng yêu ta , hãy để cho ta đi”. Không có cách nào dùng tình cảm của hắn đi cự tuyệt hắn, không có cách nào làm được chuyện tuyệt tình như vậy. Tựa như không có cách nào nhìn Vu Nhất Xuyên đuổi theo phía sau xe , không thể để cho hắn cảm thấy được hắn bị từ bỏ. Tựa như có một số việc sẽ không để cho Vu Nhất Xuyên biết, như là mình có bao nhiêu yêu thương hắn. Không thể thỏa hiệp. Hắn đi trở về trong xe: “Thật ngại vừa rồi cho ngươi dừng xe.” “Ta nghĩ đến ngươi sẽ không trở về.” Đoạn Tranh cầm tay lái: “Có thể đi rồi chưa?” Diệp Miêu gật gật đầu, hắn biết Vu Nhất Xuyên sẽ không lại đuổi theo. END 57.
|
CHƯƠNG 58.
Hai ngày hôm nay ta đắm chìm trong Thúc Phược Đông Cung.Hic.Tâm trạng cũng chưa ổn định được a!!!!!!! —————————————————- Y Phân nhìn đứa con đi vào cửa : “Tiểu Miêu hắn…” “Hắn đi rồi.” Vu Nhất Xuyên đứng cạnh cửa phòng: “Ta mới vừa thấy hắn ,đi cùng Đoạn Tranh .” Y Phân thật cẩn thận nhìn hắn: “Ngươi không sao chứ?” “Có việc cũng đã muộn. ” Vu Nhất Xuyên nặng nề ngồi xuống, hắn giơ tay lên để trên mặt: “Ngươi vì sao không ngăn hắn?” “Hắn nói hắn cũng biết , vốn chính là ngươi có lỗi với hắn cùng ba ba hắn , chúng ta giấu diếm hắn lâu như vậy, ta làm sao có mặt mũi mà ngăn hắn?” Y Phân lắc đầu: “Ta sợ hắn sẽ không tha thứ chúng ta .” Ánh mắt của nàng thẳng tắp nhìn di ảnh Diệp Tự Lập trên tường , đột nhiên chảy xuống nước mắt. “Hiện tại khóc cái gì? ” Vu Nhất Xuyên cười lạnh một tiếng: “Ngươi như thế nào không ở trước mặt hắn khóc , không chừng hắn sẽ không đi , hiện tại ở trong này khóc cho ai xem!” Y Phân cúi đầu lau nước mắt: “Ta là cảm thấy thực có lỗi với ba ba hắn , không có chiếu cố hảo hắn, hiện tại hắn đi rồi, hắn còn là một hài tử, một người ở bên ngoài… ta luyến tiếc…” “Sẽ trở về .” Vu Nhất Xuyên buông bàn tay, mặt của hắn hoàn toàn khôi phục bộ dáng trấn định bình thường : “Hắn nhất định sẽ trở về.” —————————————————– “Hai mươi vạn làm tiền vốn không sai biệt lắm,nhưng làm sao có thể dựa vào hai mươi vạn, chút tiền ấy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có hơn triệu, tiểu tử kia tốt nghiệp mới một năm. ” Lão Trương đem đầu thuốc lá diệt trong cái gạt tàn thuốc: “Cho dù có thêm tiền mặt cũng không nhanh vậy!” Từ Chiến Thắng trả lời: “Ân , cũng quá nhanh.” “ Ta nghĩ hắn có cách khác .” Lê Húc bất đắc dĩ nhìn Từ Chiến Thắng : “Cho nên ta cho rằng, công ty hắn không phải là sau khi hắn tốt nghiệp mới thành lập , mà là trước đó , tiền vốn của hắn , cũng tuyệt không chỉ hai mươi vạn như mụ mụ hắn nói .” “Loại chuyện buôn bán này ta không hiểu, nếu không chúng ta tìm người bên kinh tế hỏi một chút ?” Từ Chiến Thắng nâng mặt lên : “Bọn họ tra án kinh tế so với chúng ta có kinh nghiệm hơn.” Lão Trương cười cười: “Ta đã cùng đồng sự bên phòng kinh tế tra qua, người đứng tên công ty không phải là Vu Nhất Xuyên, mà là Y Phân.” “Tên mụ mụ hắn.” Lê Húc bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách chúng ta lúc ấy tra tài khoản của hắn không thu hoạch được gì, nguyên lai hắn căn bản không phải dùng thân phận của mình, người này thật giảo hoạt! Đúng hay không a Chiến Thắng ?” Từ Chiến Thắng chỉ nhìn hắn: “Ngươi không phải nói cho ta giúp ngươi tra án sao, tại sao lại kêu lão Trương ?” “Nhiều người tra không phải càng tốt sao. ” Lê Húc không cho là đúng, hắn nhìn về phía lão Trương: “Còn có manh mối gì?” “Đăng kí tài chính đúng là hai mươi vạn , nhưng là lúc sau, một lần thêm vào một ngàn vạn, sau lại liên tục thêm vào vài lần, tổng đăng kí quỹ cùng tài sản cố định linh tinh này tuyệt đối không ít hơn triệu , cho nên nói Vu Nhất Xuyên có hơn một triệu cũng không sai.” Lão Trương cảm thán nói: “Chúng ta làm cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không bằng nhân gia một, hai năm a.” “Tiền này của hắn , nhưng khó nói được có bao nhiêu là sạch sẽ.” Lê Húc thật không để ý, hỏi tiếp: “Đồng sự phòng kinh tế còn có nói cái gì không ?” Lão Trương lắc đầu: “Ta biết ngươi là hoài nghi tiền Phương Lỗi mượn là vào công ty hắn , nhưng dù sao sự tình qua lâu như vậy,tài khoản cho dù có vấn đề cũng tra không ra cái gì. Cho dù không rõ tiền từ đâu tới , nhưng Vu Nhất Xuyên là người không khéo như vậy , tất nhiên sẽ tìm được lý do giải thích hợp lí , chuyện này tìm không ra sở hở của hắn.” “Chứng cớ, chứng cớ, tóm lại không có chứng cớ. ” Lê húc thở dài: “Chúng ta hoài nghi hắn cùng án tử của Phương Lỗi có liên quan cũng vô dụng.” Lão Trương vỗ vỗ vai hắn: “Bất quá ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì, khẳng định không phải là Vu Nhất Xuyên giết Phương Lỗi , đây là không hề nghi ngờ , loại này rõ ràng là sát thủ gây ra.” “Ta chỉ là muốn tìm ra chân tướng.” Lê Húc vỗ vỗ bụi trên màu đen cảnh phục : “Nếu không làm … sẽ không xứng với thân quần áo này.” “Được, vì những lời này của ngươi , ta liền tin ngươi vô điều kiện , án tử này ta sẽ tiếp tục, ngươi yên tâm. ” Lão Trương nói xong đi ra ngoài: “Bất quá hiện tại ta còn có cái án khác phải làm , đi trước .” “Ân, có rảnh mời ngươi uống rượu.” Lê Húc làm thủ thế tái kiến , quay đầu lại: “Chiến Thắng , ngươi cảm thấy thế nào?” Từ Chiến Thắng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ bảo một mình ta giúp ngươi tra án.” Lê Húc không cảm thấy được có gì không đúng , chụp lấy bả vai Từ Chiến Thắng : “Nhiều người không phải càng dễ dàng tìm ra chân tướng sao? Huống chi lão Trương là lão cảnh sát kinh nghiệm phong phú, bình thường ai thỉnh hắn cũng thỉnh không được a.” “Hắn kinh nghiệm phong phú , ngươi gọi hắn giúp ngươi thì tốt rồi, dù sao ta luôn luôn làm mấy chuyện vụn vặt , không giúp được ngươi. ” Từ Chiến Thắng đẩy tay Lê Húc ra : “Tránh ra! Đây là phòng làm việc của ta.” “Ngươi có phải lầm trọng điểm hay không a…” Lê Húc không rõ hắn tức giận cái gì : “Ta đi đây.” “Đi mau đi mau, không muốn nhìn thấy ngươi!” “Mạc danh kỳ diệu, tính tình gì a, đi đây.” —————————— Họp ban giám đốc vẫn còn tiếp tục, nhưng Đoạn Tranh còn đang suy nghĩ chuyện Diệp Miêu , ngồi bên cạnh hắn là đường đệ Đoạn Thông đẩy đẩy khủy tay hắn : “Uy…” Đoạn Tranh lấy lại tinh thần: “Ân? Tan họp ?” Ngồi ở chủ tọa Đoạn Văn ( chém đại) gõ gõ mặt bàn : “Tan họp ngươi có hẹn sao?” Người bên cạnh cũng cười rộ lên, Đoạn Tranh cúi đầu: “Thực xin lỗi , ta thất thần .” Đoạn Thông ở một bên nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự là muốn bị mắng a , biết ca tâm tình không tốt còn dám thất thần, hắn trừng ngươi nhất định sẽ không hay ho…” “Ta đang nói chuyện của ngươi , ngươi còn không nghe ?” Đoạn Văn khép lại văn kiện: “Chuyện Hoa Khang tiểu khu xảy ra vấn đề còn không khiến cho ngươi coi trọng sao.” Đoạn Tranh sửng sốt một chút, hắn còn không biết chuyện này. “Nếu ta không áp chế đi , còn không biết ồn ào thành cái dạng gì.” Đoạn Văn nói tiếp: “Ta vốn định như vậy quên đi, chính là nếu ngươi vẫn là loại thái độ này ….ta sẽ họp ban giám đốc nói ra.” Đoạn Tranh lập tức đứng lên: “Ta thành khẩn giải thích.” “Thái độ không tồi.” Đoạn Văn gật đầu: “Tan họp ngươi lưu lại, một mình ta cùng với ngươi.” Đoạn Tranh ngồi xuống, hắn thu hồi tâm thần , không hề nghĩ chuyện khác. Sau khi kết thúc cuộc họp , mọi người đều tản ra, Đoạn Văn ý bảo Đoạn Thông giữ cửa , hắn vẫn ngồi ở trên ghế da lớn : “Chuyện Hoa Khang ngươi thật sự hoàn toàn không biết?” Đoạn Tranh đứng ở trước mặt hắn, lắc đầu: “Đã xảy ra chuyện gì? Tòa nhà kia đã bắt đầu rao bán a.” “Ngày hôm qua đài truyền hình thu được thư nặc danh, chỉ thẳng tên họ ngươi, cùng chất lượng kiến trúc Hoa Khang có vấn đề. May mắn giám đốc cùng ta quan hệ không tồi, hắn trực tiếp tìm ta hỏi ta sao lại thế này. Suốt đêm hôm qua xử lý chuyện này mới áp chế được , tốn không ít tiền…” Đoạn Văn nâng mắt lên : “Bởi vì phong thư nặc danh kia nói rất đúng , thậm chí liệt kê ra danh sách mua vật liệu và vấn đề của kiến trúc , ta không biết ngươi làm việc như thế nào?.” Đoạn Tranh kinh ngạc một chút: “Tư liệu bên trong này…” “Tư liệu này ngoại nhân không có khả năng có. ” Đoạn Văn đánh gảy lời của hắn: “Chính ngươi hảo hảo ngẫm lại đi.” “Chất lượng Hoa Khang tuyệt đối không có vấn đề, ta sẽ đích thân điều tra!” Đoạn Tranh lắc đầu: “Hơn nữa, chuyện mua vật liệu đã hơn một năm trước, sau ta niêm phong cất vào kho, cũng không có khả năng tiết ra ngoài.” “Thật vậy sao?” Đoạn Văn nở nụ cười một chút: “Chính là ta tối hôm qua căn cứ tư liệu trước kia ngươi trình lên so sánh , danh sách kia đích thật là nguyên kiện sao chép , chuyện này vừa lúc đụng tới ngươi ta quen biết , cho nên đè xuống . Nếu thư nặc danh gửi đến cho dù không phải đài truyền hình mà là phương tiện truyền thông khác có quan hệ không tốt với ta, ngươi có biết ý nghĩa của chuyện này không?” Đoạn Tranh cúi đầu: “Hoa Khang đã muốn bắt đầu phiên giao dịch , tất nhiên sẽ nhấc lên một hồi sóng lớn , chủ doanh nghiệp yêu cầu bồi thường, đối thủ cạnh tranh sẽ bắt lấy cơ hội thừa dịp mà chen vào, cho dù cuối cùng tra được chất lượng Hoa Khang không có vấn đề , cũng sẽ tổn hại hình tượng công ty nghiêm trọng.” “Biết là tốt rồi, ngươi làm việc luôn luôn thận trọng, ta tin tưởng ngươi, cho nên ta cho rằng lần này là có người hãm hại ngươi. ” Đoạn Văn ngừng một chút: “Hắn có thể tìm ra tư liệu đã niêm phong cất vào kho hơn một năm trước , chứng minh hắn đã sớm có chủ ý với ngươi …” “Cái gì?” Đoạn Tranh nhìn đường ca. “Lần này là vận khí tốt, nhưng khó cam đoan lần sau còn có vận khí như vậy , ngươi hảo hảo ngẫm lại ngươi từng đắc tội người nào. ” Đoạn Văn nhìn hướng đường đệ: “Người này có được tư liệu , lúc sau cách lâu như vậy đột nhiên làm khó dễ, chẳng những có thông minh , hơn nữa có đủ nhẫn nại , là một nhân vật khôn ngoan , ngươi phải cẩn thận!” END 58.
|
CHƯƠNG 59.
Trình Quang Lỗi rốt cục ngủ hai tiếng mấy tỉnh lại, hắn thỏa mãn xoa mắt: “Ngủ ngon a, phòng tự học thật sự là chỗ ngủ tốt.” Diệp Miêu cười: “Còn không bằng trở về ký túc xá ngủ .” “Ký túc xá không có im lặng như nơi này. ” Trình Quang Lỗi thở dài: “Nếu phòng tự học có thể thêm giường thì tốt rồi.” “…” Diệp Miêu lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách. “Ngươi gần đây vì sao mỗi ngày đều ở trường học? Trước kia không phải không có chuyện gì liền về nhà sao?” Trình Quang Lỗi thuận miệng hỏi. Diệp Miêu không muốn nói chuyện trong nhà: “Học tập nha.” Hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi có biết nơi nào làm thêm không?” “Ngươi thiếu tiền a, ngươi không phải mỗi học kỳ đều lấy học bổng sao?” “Học bổng đóng học phí, sẽ không có sinh hoạt phí , ngươi có biết có thể làm thêm ở đâu không?” “Ta đây làm sao mà biết. ” Trình Quang Lỗi buông tay: “Bất quá người nhà ngươi không cho tiền đóng học phí sao? Ca ca ngươi có tiền lại suất …” “Hắn không phải ca ca ta.” Diệp Miêu đột nhiên đánh gảy lời của hắn, hắn ngừng một chút, rất nhỏ lắc đầu: “Ta với hắn vốn không có quan hệ huyết thống.” Trình Quang Lỗi ngây người một chút, hắn đã không nghĩ tới, Diệp Miêu không có cha mẹ, hắn đã là cô nhi, hắn nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi ta đã quên.” “Không có việc gì.” Diệp Miêu tận lực cười, di động trong tay đột nhiên sáng lên, hắn mở di động ra , là tin nhắn của Đoạn Tranh : -‘’ bây giờ có thể tới tìm ngươi không?’’. Diệp Miêu ấn ấn phím: -‘’có thể’’ . – ‘’hảo, ngươi ở đâu?’’ -‘’ thư viện phòng tự học’’ -‘’ ha hả, đã biết, như vậy ta ở dưới lầu chờ ngươi’’ . Diệp Miêu sửng sốt một chút, lời nói rất quen thuộc làm cho hắn nhớ tới chính mình nhiều năm trước . Thiếu niên ôm hộp bánh ngọt ngồi mấy giờ giao thông công cộng , đứng ở trong sân trường xa lạ đợi nam nhân kia. Khi đó ánh mặt trời tốt lắm, hoa cỏ rất thơm, chính mình đứng ở dưới lầu thư viện nhìn mặt ca ca ở cửa sổ trên lầu , đối hắn mỉm cười, đường xa như vậy đưa cho hắn một khối bánh ngọt hắn thích , vì làm cho hắn có thể vui một chút… Vì cái gì cảm thấy được như là chuyện đời trước . Hắn đứng lên xuống lầu, Đoạn Tranh quả nhiên chờ ở dưới lầu: “Tiểu Miêu Miêu.” Diệp Miêu đi qua : “Chuyện gì?” “Không có việc gì. ” Đoạn Tranh cười nói: “Chỉ muốn gặp ngươi.” Diệp Miêu gật đầu: “Ân, hiện tại thấy được.” “Nhìn thấy ngươi, tâm tình của ta cũng tốt lắm.” Đoạn Tranh không có đem chuyện công tác nói cho Diệp Miêu, hắn thầm nghĩ cùng Diệp Miêu chia xẻ khoái hoạt, mà không phải làm cho Diệp Miêu vốn cũng rất vất vả vì hắn chia sẻ chuyện không vui khác. “Xem ra ta còn có chút tác dụng .” Diệp Miêu đá hòn đá nhỏ bên chân , nói giỡn với Đoạn Tranh. Khuôn mặt Diệp Miêu dưới ánh mặt trời phản xạ dương quang , làm cho tâm Đoạn Tranh thoáng đau đớn, hắn nghĩ nghĩ nói: “Tìm ngươi còn có chuyện, ngươi có thời gian không?” Diệp Miêu ngẩng đầu: “Ngươi nói đi.” Ánh mắt hắn sáng ngời trong suốt , Đoạn Tranh cảm thấy được tim nhảy mạnh , hắn liếm liếm môi: “Công ty của chúng ta muốn mời một sinh viên thực tập , không biết ngươi có thời gian hay không, đãi ngộ đương nhiên không thể so với nhân viên chính thức , nhưng sẽ không rất thấp…” “Ngươi giúp ta như vậy , ta không có cách nào hồi báo.” Diệp Miêu lắc đầu: “Cám ơn hảo ý của ngươi, ta không thể nhận.” Đoạn Tranh vội vàng giải thích: “Không cần nghĩ phức tạp như vậy được không? Được rồi , ta xác thực cảm thấy được ngươi cần tiền, nhưng là cách kiếm tiền hợp pháp hợp lý có cái gì không tốt, hơn nữa ngươi thực tập còn có thể gia tăng kinh nghiệm … Ngươi đừng cười như vậy …” Diệp Miêu vẫn đang mỉm cười: “Ngươi thật là một người tốt.” “Đừng nói câu tiếp theo.” “Ân?” “Những lời này tiếp theo bình thường là ‘ nhưng chúng ta không hợp ’…” Đoạn Tranh nhìn ánh mắt của hắn: “Có thể nhìn thấy ngươi lại cười rộ lên, thật tốt.” Diệp Miêu vẫn đang cười, không nói lời nào. Ba ba từng nói qua, người khác đối với ngươi hảo một phần , ngươi sẽ đối người khác hảo thập phần… . Nếu có người thấy ngươi cười sẽ vui vẻ, cho dù tươi cười là miễn cưỡng , như vậy cũng là đáng giá . ————————————————- “Nhà hàng này là gần đây ta phát hiện , là nhà hàng mới mở , nhưng rất đặc biệt .” Đoạn Tranh đẩy ra cửa thủy tinh, thân sĩ phong độ mười phần cho Diệp Miêu đi vào trước. “Đây cũng là nhà hàng ?” Diệp Miêu nhìn phòng tối như mực : “Cái gì cũng không nhìn thấy.” Hắn cảm thấy tay của mình được ôn nhu dắt đi, thanh âm Đoạn Tranh mang theo ý cười: “Cho nên mới đặc biệt , chậm rãi thích ứng có thể nhìn thấy, chúng ta đi.” Hai người sờ soạng đi tới, Đoạn Tranh nói: “Không sợ đi?” “Sợ cái gì. ” Diệp Miêu dừng một chút: “Ngươi là không phải cố ý dẫn ta tới nơi này ?” “Nào có, ta giống người có tâm cơ như vậy sao?” Đoạn Tranh cười: “Ta ôm ngươi đi.” “Không được. ” Diệp Miêu hướng bên cạnh trốn một chút: “Ta sờ vách tường cũng có thể đi.” Đoạn Tranh không có miễn cưỡng hắn, hai người tại hành lang hắc ám đi thật lâu, nhưng vẫn chưa đến , Đoạn Tranh nhẹ giọng nói: “Kỳ thật nhân sinh giống như hành lang này… Ngươi nhìn không thấy phía trước có cái gì, đều là không biết, chính là nếu bên cạnh ngươi có một người , sẽ cảm thấy được không sợ hãi như vậy.” Diệp Miêu trầm mặc , hắn không muốn trả lời. “Ta không thích đi hắc lộ, nhưng hiện tại ngươi ở bên cạnh ta, ta đã nghĩ con đường này nếu cùng đi thì tốt tồi …” Đoạn Tranh dừng lại , Diệp Miêu cảm thấy hơi thở của hắn phác lại đây, hắn theo bản năng tránh né, mà bên cạnh chính là vách tường , hắn không thể lui, Đoạn Tranh dựa vào : “Ta sẽ vẫn cùng ngươi, ta sẽ vẫn bảo hộ ngươi, không cho ngươi lại bị một chút thương tổn, ngươi cho ta cơ hội này, được không?” Diệp Miêu lắc lắc đầu, nhưng hắn lại nói: “Về sau nói được không.” Trong bóng đêm Đoạn Tranh không nhìn thấy hắn cự tuyệt, chỉ nghe thấy hắn uyển chuyển trả lời . “Ân, ngươi chậm rãi nghĩ, ta biết trong khoảng thời gian này tâm tình ngươi thực loạn, ta không bức ngươi.” Đoạn Tranh nhẹ giọng nói. Hai người lại đi một hồi, rốt cục thấy ánh sáng bằng nến phía trước đại sảnh ,nam phục vụ đứng ở đại sảnh cúi đầu : “Hoan nghênh quang lâm.” Hai người đi vào đại sảnh nhà ăn , trải qua một đoạn hắc ám hành lang như vậy , thế nhưng bên trong thật khác biệt , trang hoàng phong cách gia đình ấm áp , ánh sáng của nến tăng thêm mấy phân lãng mạn tự nhiên , Đoạn Tranh đi đến bên cạnh một cái bàn: “Bên này ,ta đã đặt chỗ.” Diệp Miêu ngồi xuống, ngồi bên cạnh là một đôi tình lữ, trong đó nữ hài tử nói với bạn trai : “… Nơi này rất đặc sắc , nghe nói vừa rồi cùng đi qua hắc lộ rất im lặng kia , là có thể kéo gần khoảng cách của người với người , vừa rồi cái lộ kia được xưng là thánh địa thổ lộ nga…” Diệp Miêu đành phải làm bộ như không có nghe được, Đoạn Tranh cười gượng: “Bất quá giống như mất linh …” Nam phục vụ sinh cầm thực đơn lại đây: “Nhị vị hiện tại dùngcơm?” “Trước như vậy , chúng ta chọn xong gọi ngươi.” Đoạn Tranh tiếp nhận thực đơn đưa cho Diệp Miêu: “Từ từ xem, thời gian còn rất nhiều.” Diệp Miêu cúi đầu, ánh sáng nến vì hắn bao phủ một tầng ấm hoàng, Đoạn Tranh cảm thấy được lòng ấm áp như sắp tan chảy, hắn chậm rãi vươn tay, đặt lên tay Diệp Miêu đang để trên bàn. Diệp Miêu phản xạ có điều kiện ngẩng đầu: “Đừng…” Sau đó hắn nhìn thấy hai người đi vào. Hắn đã quên rút tay về . Vu Nhất Xuyên hiển nhiên sửng sốt một chút, hắn nhìn ánh mắt Diệp Miêu , sau đó tầm mắt của hắn dừng trên tay Đoạn Tranh. Nam nhân kia đặt tay lên , là tay của đệ đệ chỉ thuộc về mình. Diệp Miêu lăng lăng nhìn hắn, cùng bên cạnh hắn bằng hữu của mình, Kiều Tử Lam. Đoạn Tranh quay đầu lại, sau đó hắn chuyển hướng Diệp Miêu: “Muốn hay không đổi nơi khác ?” Diệp Miêu lắc đầu: “Vì cái gì chúng ta phải đổi? Rõ ràng là chúng ta tới trước .” Ngữ khí của hắn có chút run , cũng không giống thanh âm hắn bình thường. Đoạn Tranh cười khổ một tiếng: “Không quan hệ sao?” Vu Nhất Xuyên đã bước đi lại đây: “Miêu Miêu, ngươi như thế nào cùng hắn một chỗ?” Đồng thời tay hắn đưa qua , thực thô bạo bắt lấy cổ tay Diệp Miêu : “Theo ta đi.” “Mời ngươi chú ý hành động và lời nói của ngươi .” Đoạn tranh đứng lên, hắn giữ chặt tay kia của Diệp Miêu : “Cũng mời ngươi tôn trọng hắn.” “Buông tay!” Vu Nhất Xuyên nhìn Đoạn Tranh: “Chuyện của ta với hắn không tới phiên ngươi nhúng tay.” “Ngươi mới buông tay!” Đoạn Tranh chỉ vào cổ tay Diệp Miêu bị nắm đỏ bừng : “Hắn căn bản không muốn cùng ngươi đi, ngươi nhìn đoán không ra? !” Vu Nhất Xuyên nhìn đệ đệ: “Miêu Miêu…” “Đừng gọi ta như vậy .” Diệp Miêu nâng mắt lên đánh gảy lời của hắn. Trong phòng ăn ánh nến lay động chiếu trên mặt hắn, hắn không có biểu tình dư thừa , chính là bình tĩnh, hơn nữa kiên quyết. Vu Nhất Xuyên buông tay ra. Tay hắn ở sau người run một chút , Kiều Tử Lam lập tức đi tới cầm tay hắn, Vu Nhất Xuyên quay đầu lại liếc hắn một cái, sau đó nắm chặt tay hắn. Giống bắt lấy dây thừng cứu mạng. “Chúng ta đi thôi, Nhất Xuyên ca ca.” Kiều Tử Lam nhẹ giọng nói: “Là chúng ta thực xin lỗi Diệp Miêu chuyện trước đây.” Hắn cảm thấy tay Vu Nhất Xuyên thập phần dùng sức, nắm đến tay của mình thậm chí là đau, mà hắn không thể buông ra, Vu Nhất Xuyên nở nụ cười một chút: “Nói rất đúng.”Vu Nhất Xuyên lôi kéo tay hắn xoay người bước đi. Thân ảnh của bọn họ rất nhanh nhập vào hành lang hắc ám. Đoạn Tranh miễn cưỡng cười: “Đừng để y bọn họ , đừng dùng lỗi của người khác trừng phạt chính mình.” Diệp Miêu chậm rãi ngồi xuống, hắn rũ xuống lông mi thật dài, bộ dáng trầm mặc như là mỏi mệt đến cực điểm. —————————————– Vu Nhất Xuyên buông tay ra: “Vừa rồi vì cái gì muốn làm như vậy?” Hành lang tối đen Kiều Tử Lam nhìn không thấy mặt của hắn, mà độ ấm bàn tay nhanh chóng biến mất, hắn không có giải thích cái gì. “Kỳ thật ta cũng không đáng.” Vu Nhất Xuyên đi xa: “Ta đáp ứng ngươi đây là lần gặp mặt cuối cùng , hiện tại gặp qua , ta không bao giờ … muốn nhìn thấy ngươi nữa.” END 59.
|