Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 60.
Tấm bia đá trước mặt là khối đá cẩm thạch quý báu điêu khắc mà thành, không tự không hoa văn thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng không có, mang theo màu trắng của sương sớm của hoa cúc bên cạnh. Vu Nhất Xuyên tại trước mộ bia trầm mặc thật lâu. Con đường thành công có rất nhiều , hắn lựa chọn rất nhiều, nhưng hắn còn muốn chạy , đơn giản là còn có người thai hoan làm bạn trên đường , nếu bên người không có một người , như vậy dưới chân hắn liền căn bản không có đường. Hiện tại hắn lạc đường , giống như đứng ở mây mù dày đặc ,cỏ dại trong cánh đồng bát ngát , cảm thấy được làm gì đều là trống không, đi đến đâu, cũng không sao cả. Trên báo nói hắn anh tuấn bất phàm ‘’Thân giới xa xỉ’’, nhưng không ai biết chuyện hắn đã từng làm . Thái dương chiếu vào trên người hắn sáng ngời, mà bóng ma phía sau hắn , lạnh như băng u ám. Hắn có rất nhiều tiền, nhưng số tiền đầu tiên ý nghĩa đích thực dính máu chủ nhân khối mộ bia vô tự này . Mà hắn ngay từ lúc ban đầu , đã dính đầy máu người khác . Hiện giờ đã bị báo ứng . Kỳ thật trên tay của hắn đã sớm dính huyết , theo mười bảy tuổi năm ấy , hắn đối với người kia máu tươi đắt đầu, đi một bước một tầng , càng lún càng sâu, như lốc xoáy không thể tự kềm chế trầm luân, không thể rút ra không thể quay đầu lại. Hắn căn bản không cần hãm sâu như thế. ——————————————— “Cái gì? Ngươi nói Lê Húc bị cách chức tạm thời ?” Từ Chiến Thắng mở to hai mắt: “Vì cái gì!” “Có người đối tiểu Lê nhắc tố tụng hành chính , tố cáo hắn lấy đặc quyền cảnh sát điều tra công dân lung tung , hơn nữa sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng . ” lão Trương thở dài: “Cho nên bị tạm thời cách chức , ngươi có thể đoán được là ai làm đi?” Từ Chiến Thắng nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là tiểu tử Vu Nhất Xuyên kia, không cần đoán, hắn tại sao phải làm như vậy!” “Chột dạ a. ” Lão Trương lắc đầu: “Lê Húc không có cách nào lại điều tra tiếp.” “Không!” Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Ta sẽ tiếp tục điều tra !” “Đừng xằng bậy, một cái đã muốn bị hành chính tố tụng , ngươi đừng rập khuôn bước theo hắn , Vu Nhất Xuyên không dễ chọc, lưu manh không thể sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đầu óc này của ngươi không phải đối thủ người nọ .” Lão Trương vỗ vỗ vai hắn: “Kỳ thật chúng ta tra hắn lâu như vậy hoàn toàn không có chứng cớ, kết quả sẽ chỉ là công dã tràng, không bằng quên đi.” Từ Chiến Thắng vội vàng nói: “Quên đi? Không được! Quên đi là nói lên Lê Húc ngay từ đầu điều tra là sai lầm !” Lão Trương nhìn người trẻ tuổi vội vàng này lắc đầu: “Cho dù hắn đúng thì thế nào? Có thể bắt Vu Nhất Xuyên sao? Lê Húc nói hắn đánh người, chuyện nhiều năm như vậy không có chứng cớ còn có thể thế nào? Lê Húc nói hắn thấy chết mà không cứu, không có một cái pháp luật có thể bởi vì thấy chết mà không cứu bắt người, cũng không phải Vu Nhất Xuyên đem người chết đẩy xuống ! Lê Húc nói hắn cùng án tử của Phương Lỗi có liên quan, nhưng cho tới bây giờ tất cả đều là phỏng đoán, cho dù chứng minh tiền của Vu Nhất Xuyên đến từ cái chết của Phương Lỗi , có thể làm gì ? Người cũng không phải hắn giết …” “Chẳng lẽ cứ như vậy cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Không ai có thể trừng phạt hắn?” Từ Chiến Thắng cúi đầu, hắn liều mạng nghĩ: “Nếu chứng minh tiền của Vu Nhất Xuyên có là từ cái chết của Phương Lỗi , có phải có thể chứng minh hắn có được lợi ích từ cái chết của Phương Lỗi hay không… Có phải có thể chứng minh hắn có ý đồ cố ý muốn cho Phương Lỗi bị giết hay không…? “ Lão Trương đè lại bờ vai ,đánh gảy lời của hắn: “Hiểu rõ rồi nói sau , ngươi hiện tại loạn như vậy, làm sao mà tiếp tục ?” Từ Chiến Thắng vẫn đang cúi đầu, hắn chưa từng có cảm thấy mình ngu ngốc như vậy : “Thì phải chứng minh hắn cùng cái chết của Phương Lỗi có quan hệ , tiến tới chứng minh hắn là đồng phạm …” “Nếu thật có thể thuận lợi như vậy , cũng không cần đợi cho tiểu Lê bị hành chính khởi tố . ” Lão Trương thở dài: “Ta hiểu được tâm tình ngươi muốn giúp tiểu Lê , nhưng chuyện này không dễ dàng như vậy, rất nhiều chuyện phải kể đến quá trình . Vu Nhất Xuyên không thừa nhận, chúng ta liền không có cách nào, dù cho Vu Nhất Xuyên đã nghĩ muốn Phương Lỗi chết , chỉ cần không phải hắn động thủ giết người , chúng ta cũng không có biện pháp, cho dù muốn chứng minh hắn là đồng phạm cũng không có chứng cớ. Ngươi phải hiểu được loại chứng cớ là đồ vật này nọ rất dễ dàng bị hủy diệt, huống chi là lòng người, pháp trị xã hội nói chứng cớ, ta khuyên ngươi, chuyện này hay là thôi đi.” “Ta sẽ không!” Từ Chiến Thắng quật cường lắc đầu: “Lê Húc tra xét lâu như vậy vì được đến chân tướng, hiện tại thật vất vả tiếp cận , ta tuyệt đối không thể như vậy quên đi, ta muốn tiếp tục!” ———————————————————- Tan học Diệp Miêu ôm sách vở đi ra phòng học, có người ở phía sau gọi hắn: “Tan học ? Miêu Miêu.” Hắn không cần quay đầu lại thì biết người kia là ai, Diệp Miêu thấy thân thể cứng ngắc , Vu Nhất Xuyên đi tới: “Chúng ta đi ăn cơm .” Hắn thực tự nhiên vươn tay lại , Diệp Miêu hướng bên cạnh né tránh một chút: “Sao ngươi còn có thể ngụy trang giống như chuyện gì chưa phát sinh qua?.” Tay Vu Nhất Xuyên dừng giữa không trung , hắn chậm rãi thu hồi tay: “Nhiều người ở đây, chúng ta đi ra ngoài được không?.” Diệp Miêu lắc đầu: “Ta và ngươi không có gì để nói.” “Ngươi ngay cả cái cơ hội giải thích cũng không cho ta sao?” Vu Nhất Xuyên lôi kéo khủy tay hắn, mạnh kéo hắn ra ngoài : “Đi theo ta.” Diệp Miêu không có phản kháng, hắn thật muốn nghe xem người nam nhân này giải thích cái gì . Vu Nhất Xuyên kéo Diệp Miêu lên xe , lái xe đến một nơi cách trường học dừng lại , Vu Nhất Xuyên mở miệng nói: “Chúng ta nhận thức 6 năm , chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đối với ngươi đều là giả sao?” “Không phải.” Diệp Miêu nhìn tiền phương: “Ta đối với ngươi cũng không phải.” “Vậy tại sao ngươi phải rời khỏi ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự với Đoạn Tranh cùng một chỗ?” Vu Nhất Xuyên bắt lấy vai hắn: “Ta đã biết sai lầm rồi, ngươi lại cho ta một lần cơ hội được không?” “Ta cho ngươi cơ hội, vậy ngươi có cho ba ba của ta cơ hội hay không ?” Diệp Miêu quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng : “Thời điểm ba ba của ta ở trong nước , ngươi vì cái gì không để cho hắn cơ hội sống sót ?” Vu Nhất Xuyên trầm mặc một hồi: “Ta không có.” Ánh mắt Diệp Miêu nhìn hắn tối đen : “Ngươi gạt ta.” “Ta không có, ta sẽ không lừa ngươi.” Vu Nhất Xuyên ôm cánh tay Diệp Miêu : “Ta lúc ấy rất nhiều năm không xuống nước , ta không xác định ta có thể hay không đi cứu một người trưởng thành, hơn nữa ta cũng không muốn hắn chết, ta lúc ấy liều mạng gọi người cứu hắn, thật sự.Ngươi có thể đi hỏi những người lúc ấy ở công viên , tuy rằng ta không có cứu hắn nhưng ta thật sự không muốn hắn chết…” “Hắn là ba ba của ta a!” “Chính bởi vì hắn là ba ba của ngươi, hắn không muốn ta và ngươi cùng một chỗ, hắn chán ghét ta, nếu hắn vẫn còn sống chúng ta lại không thể cùng một chỗ. Chính miệng hắn nói không thể để cho ngươi trở thành đồng tính luyến ái , càng không thể cùng người như ta ở một chỗ.” “Ngươi nói bậy!” Diệp Miêu kêu lên. “Ta nói đều là sự thật. ” Vu Nhất Xuyên bắt lấy tay đệ đệ : “Lúc ấy ngươi mới mười sáu tuổi, ta mới mười chín tuổi, chúng ta căn bản không có năng lực phản khán gia đình . Ngươi vẫn nghe lời ba ba của ngươi , không có khả năng vì ta mà dứt bỏ hắn , trong lòng ta rất rõ ràng, cho dù ngươi luyến tiếc ta như thế nào cũng sẽ vì hắn mà buông tha ta, hắn so với ta trọng yếu…” Diệp Miêu dùng sức rút tay về : “Chuyện này căn bản không phải là vấn đề ai trọng yếu hơn , ngươi không muốn cứu ba ba của ta kết quả hắn sẽ chết a! Ta sẽ không có ba ba , vì cái gì ngươi còn có thể nói năng hùng hồn như vậy ,đầy miệng đều là lý do ? !” “Không, ta không phải tìm lý do, ta là thật sự biết mình sai lầm rồi! Ta sớm đã biết sai lầm rồi! Ta nhìn ngươi khi biết thúc thúc qua đời , ta liền hối hận ! Ta thật sự hối hận, ta luyến tiếc ngươi khóc , ta thật sự luyến tiếc, ta khi đó liền hối hận , ta tình nguyện thúc thúc chia rẽ chúng ta cũng không muốn thấy ngươi khổ sở như vậy …” Vu Nhất Xuyên mạnh mẽ ôm đệ đệ: “Ngươi tha thứ ta được không, ta biết sai lầm rồi…” Diệp Miêu giãy dụa , hắn không muốn lại ở trong ngực người nam nhân này , như rơi vào tay giặc: “Ngươi sai đâu chỉ là một kiện sự này, ngươi vì sao muốn đối với Tử Lam như vậy , hắn rốt cuộc trêu chọc ngươi cái gì !” “Sự kiện kia cũng là lỗi của ta, ta xem ngươi tìm tân bằng hữu, luôn mồm đều là hắn, ta thực sinh khí… Thực xin lỗi, ta nhìn thấy bộ dáng Kiều Tử Lam , ta sợ ngươi sẽ thích hắn. Ta lúc bắt đầu cũng không muốn làm cái gì với hắn , ta chỉ là muốn cho hắn một chút giáo huấn , ta không muốn đối hắn làm cái gì…” Diệp Miêu đột nhiên đình chỉ giãy dụa, hắn ngẩng đầu: “Vậy ngươi vì cái gì cải biến chủ ý ? “ Ánh mắt Vu Nhất Xuyên có một chút mờ mịt, hắn tránh đi ánh mắt đệ đệ : “Ta không biết… Ta đã nghĩ thử một chút nam nhân trong lúc đó là làm như thế nào , ta đột nhiên có cái ý niệm trong đầu muốn bắt hắn thử một chút, đem hắn vào cái nhà trống kia.” Diệp Miêu nhìn nam nhân đang nghiêng mặt : “Ngươi thích hắn?” “Không, ta chỉ thích ngươi. ” Vu Nhất Xuyên vội vàng nói: “Chẳng lẽ điều này ngay cả ngươi cũng không tin?” “Vậy ngươi vì cái gì cùng với hắn làm sự kiện kia, chẳng lẽ không cùng ngươi mình thích cũng có thể làm sao ? Còn có hắn nói các ngươi cùng một chỗ, ngươi cùng hắn qua đêm, ngươi cùng hắn nhà hàng kia …” “Ngươi đang ghen phải không?” “Nếu ngươi không thích một người, này tính cái gì! Sự kiện kia chẳng lẽ đối với ngươi mà nói …cùng ai đều không có khác nhau?” Diệp Miêu ngừng một chút: “Bất quá cái đó và ta lại có quan hệ gì đâu?” Vu Nhất Xuyên xoa mặt đệ đệ : “Đừng như vậy, ta chỉ thích ngươi…” “Ngươi càng thích chính mình. ” Diệp Miêu rớt tay hắn ra : “Chuyện ngươi đối Tử Lam , không thể tha thứ, mặc kệ ngươi hiện tại đối hắn là dạng cảm tình gì , ngươi hủy đi hắn. Hắn vốn là một thiếu niên sáng sủa lạc quan tiền đồ rộng mở , đều bị ngươi hủy diệt rồi, toàn bộ là sai lầm của ngươi .” “Hảo, là lỗi của ta, ta nguyện ý bồi thường hắn, hắn muốn cái gì chỉ cần ta làm được đều sẽ làm tất cả, ta sẽ tận hết khả năng cầu hắn tha thứ. ” Vu Nhất Xuyên nhìn Diệp Miêu: “Như vậy ngươi có thể tha thứ ta sao?” Diệp Miêu thái độ vẫn lãnh đạm: “Người ngươi có lỗi là Tử Lam, hắn tha thứ ngươi là chuyện của các ngươi , cho dù ngươi vì bồi thường hắn cùng hắn một chỗ, cũng không có quan hệ với ta.” “Ngươi như thế nào nói như vậy…” Vu Nhất Xuyên cuối cùng lộ ra biểu tình tức giận : “Ngươi nghĩ rằng ta để ý hắn tha thứ ta hay không sao? Ta cũng là vì ngươi, ngươi vì cái gì không hiểu ? ! Ngươi còn chưa tin ta có bao nhiêu yêu ngươi!” Diệp Miêu nhìn hắn, hắn lắc đầu biểu tình khó có thể tin, sau đó hắn chậm rãi nói: “Ngươi rốt cuộc có hay không nhìn xung quanh? Ngươi cưỡng hiếp người khác, ngươi là tội phạm a! Ba ba của ta cho dù không phải ngươi đẩy xuống , nhưng ngươi thấy chết mà không cứu a! Ngươi còn miệng đầy đạo lý, ngươi đều là bị buộc , ngươi không cứu ba ba của ta là bởi vì ngươi muốn cùng ta một chỗ, ngươi cưỡng hiếp người khác là bởi vì ngươi sợ ta sẽ thích người khác, ngươi rốt cuộc là hạng người gì! Ta làm sao sẽ thích người như ngươi vậy!” Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ta là người như thế nào ?” “Ngươi là người lãnh huyết vô tình ! Ngươi rốt cuộc có tình người hay không ? Người khác thế nào ngươi cũng không sao cả phải không ?” Vu Nhất Xuyên không chút do dự đánh gảy lời của hắn: “ Đúng vậy, ta chỉ để ý ngươi.” “Trừ ta ra , bọn họ trong mắt ngươi là cái gì?” Diệp Miêu nhìn hắn, một chữ một chữ nói: “Ta ghét nhất bị người như ngươi yêu.” Hắn đẩy cửa xe đi xuống , không có quay đầu lại. END 60.
|
CHƯƠNG 61.
Diệp Miêu một người đứng tại ngã tư thật lâu, hắn từng có cái gia đình rất tốt đẹp , sau mụ mụ mất, sau lại ba ba mất, sau lại mất đi ca ca , những thứ quan trọng gì đó cũng đã mất đi. Nhưng hắn ngay cả khóc cũng khóc không được. Nếu hắn còn khóc , như vậy Kiều Tử Lam nên làm cái gì bây giờ? Người ngoài cuộc cũng khóc thì đương sự nên làm cái gì ? Hắn không thể tưởng tượng được bạn tốt đã bị thương tổn như thế , cho nên Kiều Tử Lam vô luận làm cái gì hắn đều lựa chọn thông cảm, chính mình hy vọng nam nhân duy nhất kia có thể thiệt tình đối đãi Kiều Tử Lam, bồi thường lỗi lầm từng phạm phải. Nếu có thể , hắn thậm chí muốn cùng nam nhân kia cùng nhau chuộc tội. Chính là không được, nam nhân kia gián tiếp làm cho ba ba qua đời, hắn làm con độc nhất của ba ba không thể lựa chọn tha thứ. Diệp Miêu chưa bao giờ cảm thấy cô độc như vậy . ———————————————————————– Từ Chiến Thắng đem theo một túi đồ rất lớn mới mua gõ cửa thật lâu , nhưng vẫn không người mở cửa. “Tiểu tử này, tạm thời cách chức còn tưởng rằng ở nhà , đã chạy đi đâu a !!” Từ Chiến Thắng lầm bầm: “Hại ta một chuyến tay không,ta còn sợ hắn buồn bực,đến tìm hắn uống rượu…” “Ngươi tìm ta?” Một cái thanh âm quen thuộc theo hành lang truyện tới, Từ Chiến Thắng ngẩng đầu, Lê Húc mặc y phục hàng ngày tựa vào thang lầu , áo vàng nhạt , thâm sắc quần bò hạ thon dài hai chân một chút chấm đất, một bộ dáng thoải mái . “Vừa lúc đi ngang qua, ghé siêu thị mua một chút đồ ăn. ” Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Ngươi chạy đi đâu?” Lê húc cười cười, đi tới mở cửa: “Đi vào nói sau, chờ ta đã lâu rồi?” “Vừa tới.” Từ Chiến Thắng đi theo hắn vào cửa: “Ngươi nhìn qua tâm tình tốt lắm a.” Lê Húc đóng cửa lại: “Vì cái gì mà không hảo a , ta cũng không phải thật sự làm sai .” Từ Chiến Thắng đem túi đồ ăn phóng tới trên ghế sa lon, nhìn quanh bốn phía: “Nhà ngươi hảo sạch sẽ.” Lê Húc cùng Từ Chiến Thắng đều là mướn nhà ở , hoàn cảnh cũng là một trời một vực, Từ Chiến Thắng nhà loạn thất bát tao. Nhà Lê Húc quả thực có thể dùng sáng sủa sạch sẽ nghi cư ấm áp để hình dung, trên cửa sổ thực vật xanh , ngoài cửa sổ dương quang chiếu vào , ngay cả tâm tình cũng rất khá . “Ai bẩn giống như ngươi vậy!” Lê Húc đùa: “Về sau ai cùng ngươi kết hôn thật không hay ho rồi.” ( Ta nghi quá nha!!) “Cùng ta kết hôn có gì không hay ho ?! ” Từ Chiến Thắng không phục: “Ngươi không cố gắng ta sẽ kết hôn trước ngươi a , ai giống như ngươi hai mươi tám tuổi còn không có bạn gái.” “Ngươi không phải cũng không có sao !” Lê Húc từ túi đồ ném qua lon bia : “Này coi như ngươi mời ta ?” Từ Chiến Thắng một phen tiếp được: “Ai kêu ngươi bị tạm thời cách chức , nhìn ngươi đáng thương, sớm biết rằng ngươi tâm tình tốt như vậy, ta sẽ không đến giúp vui .” “Ta chẳng những tâm tình hảo, hơn nữa còn vận khí tốt.”Lê Húc cũng mở bia của mình : “Ta mấy ngày nay tra án tử Phương Lỗi, có tiến triển mới .” “Ngươi còn lo chuyện kia ? Lá gan ngươi thật đúng là lớn !” “Ta nhất định phải làm rõ ràng chân tướng. ” Lê Húc ngừng một chút: “Chúng ta vẫn quên một điểm , ta mấy ngày nay tra điểm này.” Từ Chiến Thắng thật chịu không nổi bộ dáng hắn nói rồi lại không nói : “Đừng thừa nước đục thả câu, điểm nào ?” Lê Húc uống ngay một hơi bia, nói: “Chính là Phương Lỗi ngày 7 tháng 11 xin phép , từ đó về sau không ai gặp hắn, mà chúng ta xem xét hắn là ngày 10 mới bị hại , như vậy ba ngày này, hắn ở nơi nào.” Từ Chiến Thắng lắc đầu: “Điều này làm sao biết, sự tình đã qua đi lâu như vậy , có thể tra ra sao ?” “Ta nói ta vận khí tốt là điều này , ta tìm được chỗ Phương Lổi ở 3 ngày đó …” “A?” “Là một khách sạn tư nhân , lão bản nhìn ảnh chụp Phương Lỗi suy nghĩ thật lâu , hắn nhận ra được.Người kia ở chỗ hắn ba ngày, hắn vì cái gì nhớ rõ Phương Lỗi…là bởi vì Phương Lỗi ở chỗ hắn ba ngày không có ra khỏi cửa , ngay cả người dọn dẹp phòng , người bán hàng cũng không được tiến vào phòng của hắn. Ăn cơm đều là ở trong phòng ăn mì ăn liền hoặc bánh bích quy.Một nam nhân đầy đủ tư chi một mình ở tại khách sạn không ra khỏi cửa, lão bản đã cảm thấy kỳ quái . Nhưng là sáng sớm ngày 10 , Phương Lỗi đi ra khỏi phòng , hắn không có trả phòng mà là trực tiếp xuất môn …” “Từ từ. ” Từ Chiến Thắng đánh gảy lời Lê Húc : “Hắn không có trả phòng , chứng minh hắn còn tính ở tiếp , hắn không nghĩ tới lập tức sẽ gặp phải tử vong.” “Hắn đi rồi không trở về.” Lê Húc bình tĩnh nói: “Hắn bị người giết.” Từ Chiến Thắng nghĩ nghĩ: “Hắn trốn ở trong phòng không ra khỏi cửa, đã nói lên hắn biết mình gặp nguy hiểm, như vậy Vu Nhất Xuyên có biết hay không?” “Vấn đề liền ở trong này, ngươi có biết ta là làm sao tìm được cái lão bản kia không?” Lê Húc mồm to uống bia, cười rộ lên: “Muốn trách thì trách Vu Nhất Xuyên rất có mị lực.” “Nói tiếp, một câu đừng có phân thành hai đoạn .” “Kỳ thật ta thực thích nhìn bộ dáng ngươi sốt ruột . ” Lê Húc vừa cười một chút: “Ta ở siêu thị mua đồ, nghe thấy hai cô gái trẻ tuổi nói về Vu Nhất Xuyên, ta liền đi theo nghe , nàng nói nam nhân kim cương này từng ghé qua khách sạn nhà nàng, nàng gặp qua hắn ngoài đời càng suất hơn . Ta lúc ấy đầu óc giật mình, ta hỏi nàng khách sạn ở đâu, sau đó tìm được ba ba của nàng, xuất ra ảnh chụp Phương Lỗi , nói thật ta không nghĩ tới sẽ trùng hợp như thế, đây là ‘’đạp phá thiết hài vô mịch xử ‘’, được đến toàn bộ không uổng công phu!” Từ Chiến Thắng tổng kết: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.” “Ân, lão bản khách sạn rất ít xem tin tức, nói cho hắn biết nam nhân trong ảnh đã chết hắn mới biết. Hắn cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó, hắn nói Phương Lỗi vừa ra đến trước cửa nói là đi ra mua một ít thức ăn liền trở về. Điều này chứng minh suy đoán của chúng ta , hắn biết mình đang ở trong nguy hiểm, nhưng hắn tin tưởng khi đó là an toàn . Nói cách khác, có thể có người hứa hẹn sẽ bảo hộ hắn, mà người kia không có làm như vậy, Phương Lỗi tín nhiệm người kia lại bị bán đứng, kết quả hắn đã chết,người bán đứng hắn vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta nhất định phải đem hắn ra trước công lý!” “Nếu thật là như vậy , chúng ta có thể tố cáo Vu Nhất Xuyên là đồng phạm nên cố ý giết người !” Từ Chiến Thắng suy nghĩ một chút: “Chính là lão bản chỉ biết Vu Nhất Xuyên , cũng không thể chứng minh cái gì đi.” “Ha hả. ” Lê Húc vỗ vỗ bả vai bạn tốt : “Lão bản cung cấp một manh mối rât trọng yếu .” “Là cái gì?” “Khi Phương Lỗi ở khách sạn ngày đầu tiên nói , hắn là Vu Nhất Xuyên giới thiệu tới, thỉnh lão bản chiếu cố hắn.” Lê Húc mỉm cười một chút: “Vu Nhất Xuyên là người duy nhất biết chỗ Phương Lỗi, quan toà sẽ nghĩ sao ?” END 61.
|
CHƯƠNG 62.
Cuối tuần Đoạn Tranh mời Diệp Miêu đến nhà làm khách: “Xem, ta mua sô pha mới , không tồi đi?” Sô pha màu đỏ vải nhung , xúc cảm co dãn tương đối hảo, ngoài sô pha dài còn có một cái tiểu sô pha , Diệp Miêu ngồi lên trên ấn ấn: “Hảo nhuyễn a.” “Ngươi thích là tốt rồi, nằm ở trên này đọc sách và vân vân …sẽ thực thoải mái nga, ” Đoạn Tranh cũng leo lên ngồi : “Đương nhiên ngủ càng thoải mái.” Diệp Miêu do dự một hồi, nói: “Đoạn Tranh, ta hôm nay tới nhà ngươi, là có điều muốn nói với ngươi .” Đoạn Tranh ngẩng đầu: “Không dễ nghe thì không cần nói nga.” Nói xong vừa cười: “Ta chỉ nói giỡn thôi , bất quá ngươi không nên làm ta sợ, lá gan ta rất nhỏ.” Diệp Miêu nghĩ nghĩ: “Thực xin lỗi…” “Đừng nói nữa.” Đoạn Tranh vươn ngón trỏ làm cái thủ thế chớ có lên tiếng : “Ta hiểu được ngươi muốn nói gì.” Diệp Miêu nhìn hắn, Đoạn Tranh nói tiếp : “Người không phải chỉ sống trong quá khứ, ngươi mới hai mươi tuổi, nhân sinh dài như vậy, nên nhìn về phía trước a.Trên cái thế giới này người tốt rất nhiều rất nhiều, có thể yêu ngươi cũng rất nhiều rất nhiều, cũng không nhất định chỉ nhìn về một người , ta biết quên chuyện đã qua , một lần nữa bắt đầu sẽ rất khó. ” Hắn ngừng một chút, chậm rãi nói: “Ta cùng ngươi cùng nhau, được không?” “Ta không tính quên chuyện đã qua, sáu năm qua là những ngày ta vui sướng nhất. ” Diệp Miêu thản nhiên cười rộ lên: “Có ba ba, mụ mụ, còn có… ca ca, tuy rằng ca ca sau lại… không thấy nữa … Rốt cuộc không tìm về được …” “Hắn không phải sau lại không thấy, hắn vốn chính là người như vậy.” Đoạn Tranh không tính toán giấu diếm nữa : “Hắn tâm cơ quá sâu, làm việc quá ác, tỷ như đối với ta. Ta không có trêu chọc hắn cái gì, hắn lại lấy số liệu trong công ty ta muốn phá hủy ta . Ha hả, tuy rằng cũng coi như hắn có bản lĩnh , có thể lấy được tư liệu cơ mật như vậy . Nhưng là người như vậy không có cách nào để làm người yêu , hắn chỉ biết lần lượt thương tổn ngươi…” “Ba ba của ta cũng nói qua, hắn nói Vu Nhất Xuyên không đơn giản như vậy, ta cùng hắn ở một chỗ sẽ chịu thiệt… Kỳ thật các ngươi nói rất đúng, chính là … ta chính là ngốc. Nếu ba ba của ta còn sống, hắn lại nói với ta như vậy, vô luận bao nhiêu lần, ta cũng sẽ cùng hắn một chỗ, nhưng ba ba mất, ta cùng hắn là không thể .” “Ngươi đã biết không thể vì cái gì còn không chịu buông…” “Bởi vì ta thích hắn. ” Diệp Miêu nâng lên ánh mắt: “Ta thương hắn.” Đoạn Tranh không còn lời nào để nói. Yêu một người là không có lý do . Đoạn Tranh đứng lên ý đồ giảm bớt không khí: “Ta đi đun một chút nước ấm, ta pha cà phê cho ngươi uống.” Hắn đi đến phòng bếp giữa phòng khách, lấy một ít nước sau đó đun lên . Lửa màu lam nhạt cháy lên. Phòng khách và phòng bếp là thiết kế cùng một chỗ, Đoạn Tranh xoay người đi trở về : “Nước một hồi sôi, ta pha cà phê cho ngươi uống, cà phê ta pha phi thường tốt uống nga, người bình thường ta không pha cho hắn đâu.” Diệp Miêu nhìn mặt hắn cười đến ngốc : “Kỳ thật ngươi không cần làm cho ta…” Hắn đột nhiên ngửi được một chút hương vị kỳ quái , hơi hơi lạnh. Sau đó hắn thấy ngọn lửa màu lam theo khí than xông lên, hắn mạnh phác qua : “Cẩn thận!” Đoạn Tranh bị mạnh mẽ đổ lên một bên, đồng thời hắn nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc . Thiên địa lay động. —————————————————– Gió theo cửa kính xe mở xuống thổi vào , đem thanh âm radio trên xe bị thổi trúng hỗn độn, Vu Nhất Xuyên lái xe, tay phải tùy ý chuyển đài. “… Cho tới bây giờ hỏa hoạn ở Lục Ý tiểu khu vẫn không được khống chế, dẫn phát hoả hoạn là biệt thự 3-1 , người bị nhốt trong lửa vẫn chưa được cứu viện…” Tay Vu Nhất Xuyên dừng lại, hắn nghe thanh âm nữ phóng viên , khóe miệng hiện ra một cái mỉm cười không dễ dàng thấy. “Bị đại hỏa hoạn vây khốn tổng cộng có hai người, hiện trường nhân viên cứu hỏa luôn nghĩ cách cứu viện, theo nhân viên báo,người bị nhốt là hai nam nhân , trong đó một gã là sinh viên…” Vu Nhất Xuyên đột nhiên cảm thấy được tay chân lạnh như băng. Hắn dùng lực đạp chân ga, xe bay nhanh về phía trước, hắn một giây đồng hồ đều không thể dừng lại. ————————————— Lục Ý tiểu khu ở vùng ngoại thành, thuộc khu biệt thự sa hoa , hoàn cảnh xung quanh hữu sơn hữu thủy , cảnh sắc mê người, mà hiện tại khói đặc cuồn cuộn mang theo ngọn lửa cuốn lại đây, giống như nhân gian địa ngục. Vu Nhất Xuyên xe còn chưa dừng hẳn liền lao ra , hỏa hoạn còn không có khống chế được, vài cột nước màu trắng thẳng hướng đại hỏa , mấy xe cứu hỏa xe cứu thương hỗn độn đứng ở một bên, một nhân viên cứu hỏa màu cam cầm bộ đàm chỉ huy , Vu Nhất Xuyên đi qua: “Người bên trong cứu ra chưa!” Nhân viên cứu hỏa nhìn hắn lắc đầu một cái: “Hiện ở trong này rất nguy hiểm, ngươi đi mau!” Sóng nhiệt đập vào mặt, Vu Nhất Xuyên đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Chính là còn không có cứu ra? Sao lại thế này! Các ngươi như thế nào còn không tiến vào cứu người!” Phòng cháy viên không kiên nhẫn đẩy hắn ra : “Ngươi biết cái gì, chúng ta đã muốn đi cứu , đứng một bên , đừng gây thêm phiền toái !” Đang nói, hai người trong khói dày đặc chạy ra , lập tức có bác sĩ và y tá chạy qua đem người bị thương khiêng đến trên cáng , Vu Nhất Xuyên không cần phải nghĩ ngợi chạy qua theo , hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Đoạn Tranh. Hắn một phen nắm áo Đoạn Tranh : “Ở bên trong có phải đệ đệ của ta hay không ?!” Trên người Đoạn Tranh có rất nhiều huyết,bụi khói màu đen dính toàn thân hắn , hắn ngợp đến thở không nổi, mà nước mắt không ngừng theo trong mắt tràn ra . Vu Nhất Xuyên cái gì cũng hiểu được . Phòng cháy viên cứu Đoạn Tranh ra là một nam nhân trẻ tuổi , hắn nhìn phía Vu Nhất Xuyên: “Người cứu không được kia chính là đệ đệ ngươi ?” “Vì cái gì cứu không được ??.” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Ngươi nói vì cái gì cứu không được ?.” Hắn không phát hiện thanh âm bình tỉnh của mình gần như lãnh khốc, phòng cháy viên có chút giật mình nhìn hắn, nói: “Bởi vì nổ mạnh , chặt đứt một cây xà ngang , chính là đệ đệ của ngươi, hắn đi không được, hỏa ngay bên cạnh hắn, ta cố gắng nhiều lần cũng không đi vào được ….” Vu Nhất Xuyên cúi đầu nhìn về phía Đoạn Tranh đang được kiểm tra , lạnh lùng nói: “Vì cái gì người cứu không được không phải là ngươi ! .” “Sao nói như thế !” Bác sĩ bên cạnh ngẩng đầu: “Bên trong cứu không được đệ đệ ngươi là một mạng , cứu ra sẽ không là một mạng sao!” Vu Nhất Xuyên không có phản bác, hắn đột nhiên đoạt lấy mặt nạ bảo hộ của nhân viên cứu hỏa bên cạnh , xoay người hướng hỏa hoạn chạy vào , nhân viên cứu hỏa một phen giữ chặt hắn lại nhưng chỉ kéo được khoảng không, hắn gấp đến độ dậm chân: “Đừng có đi vào , quá nguy hiểm !” Vu Nhất Xuyên đã muốn vọt vào trong lửa , hắn cái gì cũng nghe không được . Hắn không nghĩ mình là người tốt, hắn biết mình ích kỷ hung ác , vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nhưng nếu như có thể dùng mạng mình đổi Miêu Miêu , hắn sẽ không chút do dự đáp ứng. Bốn phía đều là khói lửa , hắn dùng lực mở to mắt đi tìm , sau ngọn lửa màu đỏ , loáng thoáng có một người. “Miêu Miêu!” Hắn gọi lên: “Ta tới cứu ngươi.” Diệp Miêu sớm đã không phát ra thanh âm , khói xông vào cổ họng hắn , hắn nói không được. Sức nặng trên lưng hắn , nhiệt độ ngọn lửa cơ hồ làm cho hắn hoàn toàn hôn mê. Sắp chết đi!! Diệp Miêu mơ hồ nghĩ , có thể đi gặp ba ba … còn có mụ mụ… Ba ba nói đúng , không nên nói dối , không nên tranh luận, không nên không nghe lời , nhưng hắn thực thích ca ca, thực xin lỗi , ba ba… Thật tốt Đoạn Tranh không có việc gì, thật tốt vì đẩy hắn ra … Diệp Miêu chậm rãi nhắm mắt lại.Chính là…. còn không muốn chết , luyến tiếc ca ca… Nếu như có thể một lần nữa bắt đầu, thì tốt rồi… Sau đó hắn đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc. Hắn nghe thấy Vu Nhất Xuyên nói: “Miêu Miêu! Ta tới cứu ngươi.” Diệp Miêu cố gắng mở to mắt, nhiệt độ lửa tựa hồ hong khô hốc mắt hắn , hắn cảm thấy được ánh mắt khô khốc giống như dung vào máu, thế giới tất cả đều là màu đỏ, hắn kiệt lực hô: “Đừng tới đây…” Rõ ràng dùng hết khí lực , lại chỉ có thể phát ra thanh âm nhỏ bé , thanh âm phòng bị cháy đã che lấp hết thảy. Nhưng Vu Nhất Xuyên lại nghe thấy , hắn không chút suy nghĩ chạy qua , xuyên qua giữa đám lửa , hắn thấy quần áo mình bị cháy. Hắn bắt được tay Diệp Miêu , sau đó hắn lập lại một lần: “Ta tới cứu ngươi .” Diệp Miêu gắt gao bắt lấy tay ca ca , Diệp Miêu cảm thấy được chính là kiếp này một lần cuối cùng , hắn khàn khàn cổ họng cố gắng nói: “Ngươi đi mau…” “Không, ta mang ngươi đi.” Vu Nhất Xuyên nở nụ cười một chút, hắn buông tay đang nắm ra , bắt lấy khối cột nhỏ đang ngăn chặn thân thủ đệ đệ dùng sức nâng lên . Xi măng cốt thép quá nặng , hơn nữa bị lửa thiêu hết sức nóng , mỗi một giây đồng hồ cũng giống như dài một vạn năm , trên tay Vu Nhất Xuyên lập tức nổi lên đại khỏa bọt nước, nháy mắt bị cực nóng đốt , máu chảy ra. “Ca…” Diệp Miêu khóc lên: “Ngươi đừng lo ta …” Vu Nhất Xuyên cắn chặt răng nâng lên , hắn không thể trả lời đệ đệ , nhưng hắn rất muốn nói “không có việc gì , cùng lắm thì chúng ta cùng chết… Không, ngươi phải sống sót, phải chết thì một mình ta là đủ rồi , ta là người xấu , ngươi không giống …” Chỉ cần ta lại nghe ngươi gọi ta một tiếng thì tốt rồi , chỉ sợ ngươi không bao giờ … nữa nhận thức ta … Diệp Miêu cảm thấy được thân thể được nâng lên . Vu Nhất Xuyên ôm lấy đệ đệ: “Sống sót.” Hắn không có nhiều ngôn ngữ hơn , hắn cố gắng ném Diệp Miêu ra ngoài , cùng lúc đó ngọn lửa mạnh cao lên. Diệp Miêu nặng nề ngã trên mặt đất, đã có nhiều nhân viên cứu hỏa chạy lại đây dìu hắn: “Đi mau! Nhà ở sắp sụp!” Hắn cái gì cũng không nghe được, hắn chỉ nhìn thấy mặt ca ca sau ngọn lửa ,khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc , sắp phải rời khỏi hắn , vĩnh viễn nhìn không thấy … Toàn bộ thế giới là màu đen . END 62.
|
CHƯƠNG 63.
Mắt đầu tiên nhìn thấy chính là màu trắng nóc nhà, Diệp Miêu ngồi dậy , trên lưng một trận đau nhức, hắn căn bản ngồi không dược , chính là kêu lên: “Ca…” Hộ sĩ một bên hoảng sợ: “Ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?” Hắn nghĩ tới, ca ca vọt vào trong lửa tung hắn ra ngoài , hắn hiện tại ở bệnh viện, vậy ca ca đâu? Diệp Miêu nắm lấy cổ tay hộ sĩ , khàn khàn nói: “Anh của ta ở đâu? ! Anh của ta ở đâu!” Hộ sĩ do dự một chút: “Ngươi tốt nhất vẫn là không nên biết…” “Ngươi nói mau, ca ca ta thế nào, hắn có phải hay không…” Diệp Miêu cảm thấy được tâm giống sụp xuống , hắn nghe thanh âm của mình mỏng manh: “Đã chết…” “Không có a, ai nói hắn đã chết.” Hộ sĩ lắc đầu: “Bất quá tình trạng không tốt lắm , hiện tại còn chưa thoát nguy hiểm , trên người bị bỏng rất nhiều, phế bộ cũng hút vào rất nhiều bụi, đáng sợ nhất chính là đầu hắn bị va chạm mạnh , có thể…” Nàng ngừng một chút: ” Sẽ tạm thời không tỉnh lại được.” Diệp Miêu không lên tiếng, hắn còn sống, hắn còn sống. “Ai, hắn còn trẻ tuổi như vậy , ngươi đừng quá lo lắng , hắn tuổi trẻ thân thể tốt như vậy, nói không chừng sẽ vượt qua được , ngươi đem thân thể của mình dưỡng hảo.” Hộ sĩ xoay người: “Ta đi kêu bác sĩ tới kiểm tra ngươi .” ————————————————————————— Lê Húc ở công ty Vu Nhất Xuyên , ánh mắt nữ thư kí hồng hồng : “ Vu tổng chúng tôi nằm viện , còn không biết có thể qua được hay không!.” Lê Húc thực tự nhiên hỏi: “Hắn làm sao vậy?” “Hắn tiến vào lửa cứu người. ” Thư kí rút khăn che ánh mắt : “Hắn thật là một người tốt.” Lê Húc cũng không biết Vu Nhất Xuyên là cái loại xá mình cứu người này a , hắn cảm thấy được là ngoài ý muốn: “Hắn cứu người? Hắn cứu ai?” “ Đệ đệ của Vu tổng , Vu tổng chúng tôi còn trẻ như vậy… suất như vậy …” Thư kí khóc ra : “Người tốt nhất định phải có hảo báo a!” Lê Húc không nói thêm nữa, đành phải về nhà, Từ Chiến Thắng cầm tờ báo chờ hắn trước cửa nhà: “Ngươi đã trở lại?” “Chờ ta đã lâu ? Lần sau đem chìa khóa nhà cho ngươi một cái .” Lê Húc bên cạnh mở cửa: “Ta vừa mới đi công tu Vu Nhất Xuyên tìm hắn, có chuyện muốn hỏi hắn một chút, kết quả có cái đại tin tức…” “Trên báo đăng , xá mình cứu người tình thâm huynh đệ , Vu Nhất Xuyên đã muốn bị viết thành anh hùng …” Từ Chiến Thắng xếp báo lại : “Ta thực không hiểu hắn là loại người gì , hắn rốt cuộc là người tốt hay người xấu a, có thể liều mạng như vậy cứu người , như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ thấy chết mà không cứu a.” Lê Húc cũng gật đầu: “Ta cũng hiểu được ngoài ý muốn, trực giác không ngừng nói cho ta biết hắn là người rất có tâm kế.Nhưng ta hỏi người bên cạnh hắn , không có một người không nói hắn tốt. Có đôi khi chính mình cũng hoài nghi phán đoán của mình, hắn thật ra là hạng người gì? Hắn có thể vọt vào đám cháy đi cứu đệ đệ không cùng huyết thống, lại vì sao nhìn kế phụ chết mà không cứu …” Hắn đột nhiên dừng lại lời nói. Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Ngươi lại nghĩ cái gì?” “Khi ta đi điều tra Diệp Miêu , hắn đối với chuyện Vu Nhất Xuyên phản ứng đặc biệt lớn. Hiện tại đến phiên Vu Nhất Xuyên, hắn đối với chuyện Diệp Miêu cũng không tầm thường như vậy . Có hay không khả năng , bọn họ cũng không phải quan hệ huynh đệ bình thường ?” Lê Húc chậm rãi nói: “Hoặc là nói, bọn họ so với huynh đệ càng tiến thêm một bước?” “So với huynh đệ càng tiến thêm một bước?” Từ Chiến Thắng suy nghĩ một chút: “Ý ngươi là, bọn họ là… một đôi? Không thể nào!” “Nếu như là như vậy, Vu Nhất Xuyên thấy Diệp Tự Lập chết mà không cứu liền có lý do , Diệp Tự Lập khẳng định sẽ không hy vọng con mình là đồng tính luyến ái, hắn tất nhiên phản đối bọn họ. Cho nên Vu Nhất Xuyên thấy hắn sắp chết không đi cứu, hắn đã chết sẽ không người ngăn trở bọn họ . Hơn nữa sự kiện Lô Uy kia hắn cũng có đủ động cơ, bị Lô Uy đánh đập không chỉ là đệ đệ, còn là.. người yêu.” Lê Húc đối với hai nam nhân dùng cái từ này vẫn không được tự nhiên , hắn ngừng một chút, nói tiếp : “Hai cái án này hắn đều có động cơ hợp lý .” “Chính là… Hắn có thể không muốn sống đi cứu Diệp Miêu, cảm tình của bọn họ thật đúng là thâm…” Từ Chiến Thắng thở dài: “Vu Nhất Xuyên nhưng thật ra là một người si tình a…” “Ngươi lầm trọng điểm . ” Lê Húc vỗ vỗ bả vai bạn tốt : “Ta sẽ không bởi vì hắn si tình hoặc là không si tình để điều tra , người phạm sai lầm phải bị trừng phạt.” —————————————————————- Đoạn Tranh cũng không có đại thương, phổi lúc sau đã không còn đáng ngại , hắn đến phòng bệnh Diệp Miêu : “Ngươi thế nào?” Diệp Miêu mặc bệnh phục màu lam nhạt , bộ dáng của hắn nhìn qua im lặng mà bình thản, hắn nhìn Đoạn Tranh: “Ngươi không có việc gì, thì tốt rồi.” “Ngươi thì sao?” Đoạn Tranh cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta không thể cứu ngươi…” “Ngươi đừng tự trách, ngươi xem ta hảo hảo a, không có việc gì , bác sĩ nói ta chỉ là hút vào nhiều bụi, trên lưng có ngoại thương cũng không nghiêm trọng, làm một hai lần trị liệu thì tốt rồi.” Dệp Mêu cười cười: “Rất nhanh có thể xuất viện .” “Ta không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào, lúc ấy ngươi đem ta đẩy ra, ta mới tránh được trực tiếp va chạm, là ngươi đã cứu ta, ngươi hiện tại thật là ân nhân cứu mạng của ta …” “Không có quan hệ, có thể đến giúp ngươi là tốt rồi, kỳ thật lúc trước ngươi giúp ta nhiều như vậy , không biết như thế nào tạ ơn ngươi , chớ để ở trong lòng.” Đoạn Tranh nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn : “Ngươi ý là không phải nói…..chúng ta huề nhau?” “Cái gì? Chúng ta là bằng hữu a, ” Diệp Miêu dựa vào gối đầu sau lưng : “Có phải người buôn bán các người , cái gì cũng có thể tính ra ?” “Không phải, ta là sợ, chúng ta rốt cuộc không thể nào …” Ánh mắt Đoạn Tranh chậm rãi u ám xuống: “Có phải ngươi sẽ trở về bên cạnh hắn hay không ? Hắn không sợ chết đi cứu ngươi, ngay cả ta… cũng cảm thấy được… Hắn thực yêu ngươi…” “Bác sĩ nói ca ca còn đang trong thời kì nguy hiểm…” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Nếu hắn chết, ta liền bồi hắn cùng nhau.” Đoạn Tranh thấy tâm mình chìm xuống, hắn miễn cưỡng hỏi: “Nếu hắn còn sống ?” “Nếu hắn còn sống. ” Diệp Miêu nhẹ nhàng lay đầu một chút : “Vậy vẫn là không có khả năng…” Đoạn Tranh trầm mặc , hắn biết mình vĩnh viễn không chiếm được . Ngoài cửa sổ gió thổi vào, tóc trên trán Diệp Miêu phiêu động , hắn nhỏ giọng nói: “Tuy rằng nghĩ như vậy không đúng, cũng thực ích kỷ, chính là ta cảm thấy được chết đi cũng rất tốt .” Không biết vì cái gì Đoạn Tranh cảm thấy được hắn có chút xa lạ. “Đã chết sẽ không đau đớn.” Diệp Miêu ánh mắt mơ hồ , hắn như là lầm bầm lầu bầu: “ Ngày đó ca ca tới tìm ta, ta nói với hắn ta ghét nhất bị người như hắn yêu , ta là nói thật, hắn một chút cũng không tự kiểm điểm chính mình, tim của hắn quá độc ác. Đúng vậy , ta tin tưởng hắn yêu ta a, tin tưởng trong lòng hắn chỉ có ta a, chính là nếu chỉ có ta, không có thứ gì khác, ta sẽ cảm thấy thực đáng sợ… Thật sự đáng sợ, khi đó ta nhìn ánh mắt của hắn, hắc sâu như vậy, nhìn không tới , giống như lốc xoáy , nếu chìm xuống liền hoàn toàn hủy diệt rồi…” Đoạn Tranh nhìn Diệp Miêu, lạp lạp khủy tay hắn : “Ngươi làm sao vậy?” “Ngày đó ta thật sự cho là mình muốn chết, trong đầu lại toàn là hắn. Vừa nghĩ tới hắn , ta liền không muốn chết , ta luyến tiếc , ca ca thoạt nhìn rất mạnh mẽ, kỳ thật hắn thực ỷ lại ta. Ta không để ý tới hắn , hắn sẽ rất khó qua. Ta mất hắn làm sao bây giờ, ta luyến tiếc hắn khổ sở, tựa như ta luyến tiếc hắn ở phía sau xe đuổi theo ta… Ta là người không có tiền đồ , hắn rõ ràng là phá hủy một người như vậy, nhưng ta lại …” “Đừng khóc…” “Hắn nói hắn tới cứu ta, ta… ta mới không cần hắn tới cứu ta, ta không cần thiếu mạng của hắn, cũng không muốn hắn liều mạng… Ta muốn hắn hảo hảo , hắn bắt lấy tay của ta, lại buông ra, ta mới tin tưởng ca ca thật sự quá ác tâm , hắn thật sự có thể buông tay , thật sự có thể đem ta ra bên ngoài , bảo ta một người sống sót, hắn so với ta nhẫn tâm hơn… Ta làm không được, ta nói được nhưng làm không được, hắn bảo ta sống sót, không có khả năng … Ta sẽ không nghe hắn nói , hắn chết ta sẽ không muốn sống…” Đoạn Tranh nói không nên lời nói, hắn rất muốn nói “vậy ngươi chết ta làm sao bây giờ”, chính là hắn nói không nên lời. Hắn nghĩ có lẽ ngày đó hắn nên ở bên cạnh Diệp Miêu chờ lửa thiêu đến trên người , mà không phải tùy ý nhân viên cứu hỏa đem mình cứu đi. Lại nghĩ có lẽ hắn không thương Diệp Miêu bằng Vu Nhất Xuyên lãnh khốc tâm kia , hắn không làm được buông tha cho sinh mệnh chính mình . Cho nên hắn biết mình vĩnh viễn cũng không có khả năng thắng được Vu Nhất Xuyên , hắn dùng trái tim yêu Diệp Miêu, mà Vu Nhất Xuyên dùng chính là cái mạng. END 63.
|
CHƯƠNG 64.
Phòng bệnh ICU yên tĩnh đến mức chỉ có thanh âm dụng cụ,nam nhân nằm ở trên giường bệnh toàn bộ đầu đều là băng gạc màu trắng , xoang mũi là bình dưỡng khí , thương thế của hắn thật sự quá nặng. Y Phân ngồi ở bên giường , ánh mắt thẳng tắp nhìn đứa con, thế cho nên khi Diệp Miêu vào cửa nàng cũng không có nghe thấy. Diệp Miêu nhỏ giọng kêu nàng: “Mụ mụ.” Y Phân cũng không có phản ứng, trong mắt nàng chỉ có Vu Nhất Xuyên, Diệp Miêu dựa vào vách tường chậm rãi đi qua : “Mụ mụ, ta là Diệp Miêu.” Y Phân đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn: “Tiểu Miêu , ngươi đã trở lại?” Diệp Miêu nhìn nữ nhân gầy yếu , hai má hóp lại một trận chua xót: “Mụ mụ… Ta không đi .” Kỳ thật nàng đối hắn nhiều năm như vậy, là tốt lắm .Nàng chiếu cố hắn áo cơm , cuộc sống hàng ngày thăm hỏi ân cần. Nếu như không có nàng rất khó tưởng tượng chính mình sẽ ăn nhiều ít khổ, trong lòng hắn cũng hiểu được . Hắn đích xác từng hận nàng đối với mình giấu diếm, chính là hiện tại đã gặp nàng như vậy, Diệp Miêu không có biện pháp quyết tâm trách cứ nàng. Y Phân tác động khóe miệng, nàng có chút không bình thường nở nụ cười một chút: “Tiểu Miêu đã trở lại, Nhất Xuyên ngươi có nghe thấy không, tiểu Miêu về nhà , hắn nói hắn không đi .” “Mụ mụ … ca hắn…” Diệp Miêu chậm rãi đi qua , hắn ngồi vào bên người kế mẫu: “Ca ca sẽ không có việc gì , ngươi không cần như vậy.” “Nhất Xuyên ngươi có nghe thấy không, tiểu Miêu nói ngươi sẽ không có việc gì , ngươi nhanh tỉnh dậy nga, ngươi không phải thích hắn nhất sao?” Y Phân nắm tay Vu Nhất Xuyên : “Ngươi muốn như thế nào mụ mụ cũng không phản đối, dù cho ngươi nói ngươi cùng với tiểu Miêu một chỗ…” Diệp Miêu sửng sốt một chút, hắn thấp giọng nói: “Mụ mụ , ngươi cũng biết ?” Y Phân ngẩng đầu: “Tiểu Miêu, ngươi cũng thích Nhất Xuyên đi , ngươi thích hắn sẽ không muốn giận hắn , hắn hiện đang ngủ , ngủ đến không chịu tỉnh, ngươi mau hò hét hắn làm cho hắn mau hảo hảo đứng lên, hắn thích nhất ngươi, ngươi có biết hay không?” Diệp Miêu cầm tay kế mẫu : “Ca sẽ không có việc gì .” Y Phân gắt gao bắt lấy tay Diệp Miêu , ánh mắt mở thật to nhìn hắn: “Tiểu Miêu , ngươi không nên trách Nhất Xuyên, hắn có làm một số việc là hơi quá đáng. Đều là ta làm mẹ không tốt , là ta hại hắn, ngươi muốn trách thì trách ta đi, ngươi trách ta được không, ngươi đừng giận Nhất Xuyên, hắn không hiểu , hắn về sau sẽ hiểu, ngươi tha thứ hắn được không? Ngươi tha thứ hắn đi, van cầu ngươi, van cầu ngươi gọi hắn dậy , hắn như vậy làm sao bây giờ…” Dụng cụ màu xanh biếc ánh huỳnh quang bên cạnh chiếu trên mặt nữ nhân , mặt của nàng vặn vẹo quỷ dị, Diệp Miêu chỉ cảm thấy khổ sở. Y Phân buông tay ra, lại nhìn Vu Nhất Xuyên: “Nhất Xuyên ngươi nghe được không, tiểu Miêu nói ngươi sẽ không có việc gì, ngươi mau tỉnh dậy , hắn sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi mau tỉnh a, mụ mụ không phản đối các ngươi, mụ mụ chỉ cần ngươi hảo hảo , những thứ khác tùy ngươi cao hứng…” Diệp Miêu rốt cuộc nghe không vô, hắn khởi động thân thể theo vách tường chậm rãi đi ra ngoài. Đèn huỳnh quang màu trắng trên hành lang bệnh viện , ánh sáng xám trắng ánh vào vách tường , chung quanh đều là màu trắng mờ mịt , không có phương hướng. Ca ca… Ca ca… Nhĩ hảo đứng lên đi… Mụ mụ cần ngươi… Ta cũng… Cuối hành lang đứng một người nam nhân, Diệp Miêu ngây ngẩn cả người, Diệp Miêu nhìn hắn không thể dời tầm mắt đi chỗ khác . Nam nhân kia mặc áo khoác dài màu rám nắng , hai tay cắm ở túi tiền đi tới, dáng người hắn thon dài cao ngất, tướng mạo tuấn mỹ dị thường, nhìn không ra tuổi thật , trên mặt của hắn không lộ vẻ gì, lại làm cho người khác cảm thấy được khí chất siêu nhiên xuất chúng. Diệp Miêu là lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là ai . Bởi vì hắn có một khuôn mặt cùng Vu Nhất Xuyên cơ hồ giống nhau như đúc. Nam nhân đi tới, hắn không có nhìn về phía Diệp Miêu, trực tiếp đi vào phòng bệnh ICU kia . Diệp Miêu không tự chủ được theo sát hắn đi vào , nam nhân cũng không có quản hắn, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn Vu Nhất Xuyên trên giường bệnh , sau đó hắn mở miệng nói: “Ta với Nhất Xuyên sáu năm không gặp , ngươi khiến cho ta gặp hắn như vậy?” Diệp Miêu thấy bóng dáng kế mẫu rõ ràng động một chút, nữ nhân chậm rãi xoay người: “Vu Cảnh Đường?” “Khi ngươi mang hắn đi bảo ta không được gặp hắn , ngươi nói sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, hắn hiện tại cái dạng này , ngươi không làm ta … thất vọng sao?” Nam nhân cúi xuống nắm cằm nữ nhân : “Nếu con ta chết, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?” Nữ nhân thẳng tắp nhìn hắn: “Hắn sẽ không chết…” Diệp Miêu nhịn không được đi qua : “Mụ mụ trong lòng rất không dễ chịu , ngươi nói như vậy rất không công bình…” Vu Cảnh Đường quay đầu: “Ngươi chính là Diệp Miêu?” Hắn có một ánh mắt tối đen giống Vu Nhất Xuyên , chính là khóe mắt dài nhỏ hơn Vu Nhất Xuyên. Lông mi hắn dài dị thường , sóng mắt có chút âm nhu, càng như là ánh mắt nữ nhân . Diệp Miêu đột nhiên không có dũng khí nhìn hắn, chỉ rũ mắt xuống : ” Là ta .” Vu Cảnh Đường nhìn hắn: “Nhất Xuyên chính vì cứu ngươi biến thành như vậy? Ta còn không biết con ta là người xả thân cứu người a, hắn thích ngươi ?” Diệp Miêu ngẩng đầu, hắn không biết người nam nhân này vì cái gì liếc mắt một cái có thể nhìn ra, Vu Cảnh Đường khẽ gật đầu: “Nhất Xuyên như bây giờ, ngươi định làm như thế nào?.” Diệp Miêu nhìn nam nhân trên giường bệnh , hắn rõ ràng hẳn là nên hận hắn … Hắn trầm mặc không có mở miệng. Y Phân đột nhiên nói: “Vu Cảnh Đường , tại sao ngươi có thể làm trò trước mặt con của ngươi ép buộc người hắn thích ? ! Nhất Xuyên sẽ trách ngươi !” “Muốn trách ta , chờ hắn tỉnh lại trước đi ” Vu Cảnh Đường liếc Diệp Miêu một cái : “Ngươi đi ra ngoài đi.” Ánh mắt Diệp Miêu giống như ngưng kết ở trên người Vu Nhất Xuyên , muốn nhìn Vu Nhất Xuyên nhiều hơn một chút . Thân ảnh Vu Cảnh Đường bước lại đây, hắn ngăn trở trước người Diệp Miêu : “Ngươi đi trước đi, mời ngươi thông cảm tâm tình làm phụ thân của ta , ta không có cách nào khác nhìn người đem con ta biến thành như vậy mà không phát hỏa, thật có lỗi.” Diệp Miêu cúi đầu, hắn chậm rãi xoay người. Ca ca, tái kiến. ————————————————————- Lão Trương đem một tập hồ sơ để trên bàn tròn : “Xem, đây chính là ta từ cục lấy tới sự cố kia .” Lê Húc lấy lên xem: “Chuyện gì là sự cố? Nga, là Lục Ý hoả hoạn a, vì cái gì…” Hắn ngừng một chút: “Khí than nổ mạnh dẫn phát hoả hoạn, ai, thật sự phải chú ý an toàn a, ống dẫn khí than không phải trăm phần trăm an toàn.” “Nơi dẫn phát nổ mạnh là nhà ở tên Đoạn Tranh.” Lão Trương đem tờ giấy thứ hai lấy ra: “Ngươi thấy thế nào?” Từ Chiến Thắng ngồi ở bên cạnh Lê Húc kéo hồ sơ qua xem : “Diệp Miêu lúc ấy tại nhà Đoạn Tranh , hai người nhận thức đi, sau đó nổ mạnh châm lửa, Vu Nhất Xuyên biết, lúc sau phải đi cứu đệ đệ, ‘ tình thâm huynh đệ ’, cái gì thấy thế nào?” Lão Trương ngừng một chút, mở miệng nói: “Trọng điểm ở trong này, xem xét kết quả , ống dẫn là bị người làm hư.” Lê Húc cùng Từ Chiến Thắng hai mặt nhìn nhau, Lê Húc nghĩ nghĩ: “Lần trước ta đã nói với ngươi , ta và Chiến Thắng hoài nghi Vu Nhất Xuyên cùng Diệp Miêu không phải quan hệ huynh đệ đơn thuần , như vậy Vu Nhất Xuyên không có khả năng sẽ đưa Diệp Miêu vào nguy hiểm . Tuy rằng ta đối với người này ấn tượng thật không tốt, nhưng cũng không thể đem tất cả án đổ lên trên đầu của hắn…” Lão Trương lắc đầu: “Đoạn Tranh này cùng Diệp Miêu quan hệ rất gần, đồng sự bên đội điều tra từng tra qua . Bạn học Diệp Miêu cũng phản ánh Đoạn Tranh thường đi tìm hắn, đối với hắn phi thường quan tâm, hơn nữa rất có thể Vu Nhất Xuyên không dự đoán được lúc ấy đệ đệ của hắn sẽ ở trong phòng kia nha.” Từ Chiến Thắng a một tiếng: “Chẳng lẽ là tam giác luyến? A ! Ta tin tưởng thái độ làm người của Vu Nhất Xuyên , hắn sẽ thực chán ghét Đoạn Tranh quấn quít lấy Diệp Miêu, nhưng là cũng không đến mức muốn hắn chết đi, lòng người đều làm bằng thịt a. Lúc trước chúng ta hoài nghi Vu Nhất Xuyên cũng chỉ là hoài nghi hắn là tòng phạm hoặc là bị động phạm tội, chưa bao giờ cho rằng hắn thật sự đối ai hạ thủ, cho dù sự kiện Lô Uy kia , cũng không phải muốn lấy mạng của hắn , ta không tin hắn thực giết Đoạn Tranh.” Lê Húc như có điều suy nghĩ: “ Đúng vậy a, không có thâm cừu đại hận , không thể đem một người giết chết . Theo ta điều tra , Diệp Miêu rất xem trọng Vu Nhất Xuyên , không có khả năng là “di tình biệt luyến” nga . Cho dù là giết vì tình cũng phải có đầy đủ động cơ , Đoạn Tranh ngay cả tình địch cũng không tính.” “Các ngươi nói cũng có đạo lý. ” Lão Trương gật gật đầu, hắn tiếp tục nhìn xem xét kết quả: “Giết người bình thường có hai lý do, vì tiền hoặc là vì tình, có khả năng Đoạn Tranh là đối thủ làm ăn hay không ?” Lê Húc cũng đảo hồ sơ trước mặt : “Điều này có khả năng lớn hơn , đồng sự bên đội điều tra nói thế nào ? Lục Ý tiểu khu sao sang như vậy khẳng định có camera theo dõi a, ai động tay chân có thể sử dụng camera nhìn ra .” “Ai,người làm ăn đều là người có tiền, không chính mình động thủ tìm người động thủ , Đoạn Tranh là một công tử , không biết bao lâu chưa dùng khí than , cũng không biết là khi nào thì bị người ra tay.Tra qua băng ghi hình cũng không phát hiện người có liên quan tới Đoạn Tranh .” Lão Trương thở dài: “Tiếp tục tra đi, ôi chao~ các ngươi cảm thấy được Vu Nhất Xuyên thực không thành vấn đề?” Lê Húc buông tay: “Bất quá cũng khó nói, tốt nhất vẫn là đi điều tra một chút . Ta và ngươi cùng đến bệnh viện, ta vừa lúc cũng muốn hỏi hắn về án của Phương Lỗi .” END 64.
|