Chinh Phục Học Trưởng
|
|
CHƯƠNG 5
*****
Bảo vệ trông coi nhà tắm cũ ngái ngủ, chẳng buồn khóa cửa, Tạ Lỗi đi thẳng vào phòng thay đồ, hầu hết ngăn tủ đã rớt khóa, tìm mãi mới thấy một ngăn đàng hoàng thì bên trong lại xếp đầy báo và tạp chí từ năm 2000. Trên người hắn chỉ mặc áo phông cộc tay và quần short, rất dễ cởi, nhưng hắn lại ngập ngừng, không dám bước vào.
Nếu hắn chờ ở đây, có lẽ sẽ gặp được người nọ.
“Học trưởng, tôi không muốn anh thấy mặt tôi, tôi muốn đùa giỡn thân thể anh trong phòng tắm không có ánh đèn. Tôi cho anh ngậm, tôi miết núm vú anh, anh có thích không?”
“Nếu anh thích, vậy thì đến phòng tắm chờ tôi, nếu anh không muốn, tôi cũng sẽ cho anh nhìn mặt tôi, nhưng từ nay tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa.”
“Chỉ khi từ bỏ danh dự, mới có thể tìm đến cực lạc, đây là lời thoại trong tiểu thuyết của anh, anh còn nhớ không?”
Tạ Lỗi sao có thể không nhớ, tiểu thuyết của hắn thường đi theo một motif cố định, tiểu thụ ngây thơ vì lý do nào đó mà rơi vào tay tiểu công, ban đầu cũng không muốn, nhưng về sau lại hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng.
Thâm tâm hắn cũng hi vọng mình được ở trong tình huống đó, bề ngoài đứng đắn chân thật, lọt vào tay một gã biến thái, bị đùa giỡn, rồi trầm mê đến tận cùng.
Ban đầu hắn viết tiểu thuyết chỉ là để trút hết ra vọng tưởng của mình, thế nhưng không ngờ lại có một ngày, có một người nhìn thấu khát khao của hắn qua những gì hắn viết, cho hắn cơ hội được sống trong tiểu thuyết của mình, hắn có nên nắm lấy hay không?
Tạ Lỗi nhìn chiếc gương cáu bẩn trong phòng thay đồ, nhìn thấy chính mình mới vừa qua tập luyện, mái tóc húi cua ngắn ngủn lấp lánh mồ hôi, chẳng rõ vì mới rèn luyện cường độ cao hay vì căng thẳng. Khuôn mặt hắn ửng hồng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cởi áo, bởi vì gần đây thường để tay trần đánh bóng rổ, làn da phơi nắng hơi ngăm đen, hắn thử gồng, bắp tay săn chắc, cơ thịt sít sao, còn nổi cả gân xanh. Hắn đặt tay trước ngực, cơ ngực so ra thì kém vận động viên, nhưng hắn có thể đu xà 30 cái, hoặc hít đất vài trăm lần, phía dưới còn có sáu múi cơ bụng rõ rệt. Hắn có dáng vóc tiêu chuẩn của người Tây Bắc, bả vai rộng lớn, vòng eo săn chắc, nhìn từ góc độ nào cũng là một người đàn ông cao lớn rắn rỏi, một quân nhân kiểu mẫu trời sinh.
Nhưng khi hắn cởi quần ngoài ra, quần lót trắng tinh càng tôn lên làn da rám nắng của thân thể, xoay người nhìn lại, hai cánh mông được buộc chặt bởi dây lưng, nhờ vận động trường kỳ mà vô cùng săn chắc, cong vểnh.
Hắn nhịn không được, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miết qua đường cong một bên mông, tuy cũng có chút khoái cảm, nhưng tự sờ mình thực sự chẳng hấp dẫn gì nhiều.
Nếu là ngón tay của một người khác thì sẽ ra sao, nếu là ngón tay của người nọ, thì sẽ cảm thấy thế nào?
Đột nhiên, tiếng nước ào ào vang lên, Tạ Lỗi giật bắn mình, vội vàng cầm lấy chậu rửa mặt, trốn vào thật sâu bên trong nhà tắm.
Ánh đèn mờ ảo chỉ tạm đủ để phân biệt đường đi, nơi này ngay cả chút hơi nước cũng không có, đúng là rất ít người sử dụng, hắn thấy buồng tắm sáng nhất hình như có ai ở trong, vì vậy liền men theo con đường lộn xộn, bước về phía đó.
Nhà tắm cũ giờ còn xuống cấp hơn cả trong trí nhớ của hắn, tận cùng bên trong chỉ còn sót lại một bóng đèn mờ mịt, đèn 10 watt, có cũng như không. Nơi này có một nhà tắm hơi kiểu cũ, đèn cũng hỏng từ lâu. Tạ Lỗi khẽ đẩy cánh cửa kính mờ, thấy bên trong là một chiếc ghế gỗ ẩm ướt, hắn nhẹ nhàng đưa tay sờ thử, lại phát hiện trên ghế có một chiếc khăn mặt, không biết ai đặt đó từ lúc nào. Ngay khi hắn đang định đứng dậy, phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh.
“Khăn mặt tôi đặt đó đấy, sạch lắm.”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Lỗi là, âm thanh ấy hóa ra không hèn mọn gian ác như hắn vẫn tưởng tượng, mà trái lại còn thanh thoát, dễ nghe vô cùng.
Hắn căng thẳng nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa đúng lúc nhìn thấy người nọ khép cửa kính lại, ánh đèn nhàn nhạt hắt vào từ phía xa, chiếu lên một bóng dáng cao gầy.
Trong buồng tắm hơi chật hẹp, hắn và đối phương chỉ cách nhau một bước chân.
“A, học trưởng quả nhiên là dâm đãng.” Người nọ trầm trầm cười nhạo.
Âm thanh ấy như một cọng lông chim, xuyên qua bóng tối, nhẹ nhàng lướt qua trái tim hắn, khiến cho hắn khe khẽ run rẩy, chỉ trong khoảnh khắc đó, thân thể hắn lập tức có phản ứng, mà người nọ cũng chẳng ngần ngại tiến tới, lấy tư thế bao trùm, bao trùm cả người hắn.
*****
|
CHƯƠNG 6
*****
Đôi tay nọ như có thể nhìn xuyên bóng tối, nhanh chóng bắt được cặp mông Tạ Lỗi, lập tức mân mê, động tác vừa thô bạo, vừa hung tợn, làn da nóng hầm hập áp vào lưng Tạ Lỗi, tay phải mặc sức vuốt ve cánh mông mềm mại, tay trái luồn ra phía trước, từ lưng hắn, chuyển sang mạnh bạo dò xét cơ bụng hắn, hướng lên trước ngực hắn, cực kỳ thô lỗ xòe ra, nắm lấy cơ ngực hắn, tục tằn như một dã thú.
“Đã muốn nghịch anh thế này từ lâu lắm rồi.” Người nọ vừa thỏa thích đùa bỡn Tạ Lỗi, vừa nói những lời dâm tục, “Mỗi lần nhìn anh chạy bộ, đã muốn vạch quần anh ra xem bên trong vểnh thế nào, mẹ nó chứ, sờ sướng quá, tiểu đê tiện, có thích không?” Dứt lời, người nọ há miệng, thô bạo cắn lên vai Tạ Lỗi.
Sau những ngày dài mòn mỏi chờ mong, cuồng phong bão táp lúc này thật sự chính là vọng tưởng của Tạ Lỗi, hắn không nói nên lời, thân thể ngày thường luôn vững chãi như núi, hiện giờ lại bị người nọ mạnh mẽ ấn lên tường, lồng ngực đối phương áp trên lưng hắn, nhiệt độ nóng cháy xuyên thẳng qua da hắn, đâm vào xương tủy hắn, khiến cho hắn choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn, suýt thì ngã gục xuống.
Hai tay đối phương thăm thú khắp thân thể hắn, những cử chỉ thô bạo lại mang đến khoái cảm tuyệt vời, hắn hoa mắt chóng mặt, chỉ còn biết mặc cho người nọ chà đạp làn da mình, lúc này đối phương một tay nắm lấy cổ hắn, ép hắn quay đầu lại, đôi môi kèm theo hơi thở nóng rực áp lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào, xâm chiếm toàn bộ khoang miệng hắn.
Nụ hôn mãnh liệt như ngọn lửa ngút trời này là nụ hôn đầu của Tạ Lỗi, hoàn toàn khác hẳn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước hắn vẫn mường tượng khi còn học trung học. Hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ khi ấy, cũng không còn ước ao những nụ hôn se sẽ ưu tư như vậy, khi đầu lưỡi người nọ cuốn lấy đầu lưỡi hắn, tham lam mút liếm, Tạ Lỗi biết, mình đã bị trói buộc rồi.
Một bàn tay người nọ trượt dọc theo bả vai hắn, bắt lấy bàn tay hắn, kéo nó về phía sau. Ở giữa hai cánh mông bị chèn ép đến phát đau của hắn, hắn chạm tới một con thú dữ đang hiên ngang ngẩng đầu. Trong thoáng chốc, hắn vô thức muốn rụt tay về, nhưng đối phương lại giữ chặt lấy tay hắn, ép hắn nắm lấy vật nọ.
Bóng tối bao trùm đôi mắt, lại giúp hắn cảm nhận rõ chiều dài, sự thô to, và nhiệt độ kinh người.
“Lớn không?” Đối phương ghé sát vào tai hắn, thấp giọng hỏi.
Tim đập thình thình, hắn qua quýt gật đầu, người nọ không nhìn thấy, bèn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên thịt nhỏ trước ngực hắn, Tạ Lỗi lập tức thở hổn hển.
“Dâm đãng.” Người nọ cười nhẹ, mắng hắn, “Học trưởng, của tôi lớn không?”
“Lớn…” Tạ Lỗi muốn ngăn cản bàn tay trước ngực hắn, nhưng hắn chỉ có thể yếu ớt nắm lấy cổ tay người nọ, ngược lại còn giống như đang chào mời.
“Không đúng, phải nói là, của học đệ lớn quá, học trưởng thích lắm.” Lời lẽ dâm loạn vô cùng.
Hai ngón tay thoăn thoắt, vừa kéo vừa miết, Tạ Lỗi chỉ đành ngoan ngoãn tuân theo, “Của, của học đệ lớn, lớn quá, học trưởng thích lắm… Ư…” Bởi vì lời ra miệng quá mức dâm tục, Tạ Lỗi xấu hổ muốn khóc.
Người nọ mãn nguyện thở dài, “Tiếng anh gọi tôi học đệ, nghe hoài không chán…”
Dù đang đắm chìm trong bể dục, Tạ Lỗi vẫn nghe ra hàm ý của câu này, “Cậu nói chuyện với tôi rồi à?”
“Từ khi anh đón tiếp sinh viên mới, từ câu đầu tiên anh nói với tôi, tôi đã lên kế hoạch cho ngày này. Anh không biết tôi sưu tập tư liệu về anh khổ sở thế nào đâu, lúc phát hiện thân phận trên mạng của anh, anh không biết tôi vui sướng đến mức nào đâu.” Người nọ nắm lấy vai Tạ Lỗi, ép hắn xoay người lại, trong bóng tối, Tạ Lỗi chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng quắc như sao, ánh nhìn nóng rực, như đang muốn nuốt chửng lấy hắn, “Học trưởng, anh là của tôi…”
Người nọ tham lam ôm lấy hắn, thô bạo hôn môi hắn, mạnh mẽ kéo quần lót của hắn xuống, hai vật thể đồng dạng kề sát bên nhau, được người nọ một tay nắm lấy, bắt đầu vuốt lên xuống.
“Ngậm tôi được không, hả học trưởng dâm đãng?” Tuy ngoài miệng trưng cầu ý kiến, nhưng bàn tay người nọ đã ấn đầu hắn xuống, bắt hắn quỳ gối. Tạ Lỗi khuất phục dễ dàng, hắn cảm nhận được vật cứng rắn kia đập vào mặt mình, so với những gì hắn tự miêu tả trong tiểu thuyết, so với những gì hắn khao khát trong thâm tâm, giờ phút này là sự thật, sự thật cực kỳ chân thật. Hắn không chút do dự, há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi lập tức đảo quanh đỉnh tròn.
“A…” Người nọ mãn nguyện rên khẽ, “Học trưởng, lần đầu của anh thật hả, sao thành thạo thế?”
Dù đang mê muội, nhưng nghe thấy lời “Buộc tội” này, Tạ Lỗi vẫn cuống quýt thanh minh, “Tôi chưa làm bao giờ, chỉ xem phim thôi…”
“Tôi biết mà, nhìn anh cũng biết anh vẫn còn zin, bằng không sao chỉ ngậm suông như thế?” Người nọ nắm lấy cằm hắn, “Đưa lưỡi ra.”
Tạ Lỗi ngoan ngoãn nghe lời, lập tức cảm nhận được vật cứng trong miệng trượt qua trượt lại trên mặt lưỡi, rồi thình lình đâm vào thật sâu trong khoang miệng hắn. Dùng lưỡi đo đạc, chỉ có thể nói, chiều dài kinh người, Tạ Lỗi nhịn không được phải nôn khan.
Đối phương không chịu buông tha, tiếp tục lần thứ hai, nhưng Tạ Lỗi vẫn không thể ngậm trọn nó, vì vậy người nọ chỉ đành bỏ cuộc, túm lấy gáy hắn, bắt đầu ra vào. Trước sau kích thích, từ trong ra ngoài, Tạ Lỗi cố gắng thích ứng, chỉ chốc lát sau, khoang miệng đã ngập tràn chất lỏng, vật thể nọ rời khỏi miệng hắn, đập đập lên mặt hắn.
Người nọ nắm lấy bả vai hắn, đỡ hắn đứng dậy, nâng chân trái hắn lên đặt trên cánh tay mình, ngón tay trượt dọc xuống, nhẹ nhàng chạm tới lối vào mềm mại của hắn. Tạ Lỗi lập tức căng thẳng đến đờ người, không biết nên chờ mong hay nên e ngại, vô thức ngăn cản, “Đừng…”
Không ngờ đối phương lại thật sự nghe theo, buông tay, Tạ Lỗi bất giác cảm thấy thất vọng nhiều hơn là nhẹ nhõm.
“Anh nghĩ hôm nay anh có thể cho tôi vào sao?” Người nọ lại một lần nữa bắt Tạ Lỗi nắm lấy hung khí kia, thấp giọng cười cười, “Đừng vội, tôi còn rất nhiều trò vui, anh sẽ rất thích.”
Người nọ siết chặt lấy Tạ Lỗi, đưa đẩy eo lưng, phía dưới hai người ma sát mạnh bạo, Tạ Lỗi chỉ thấy khoái cảm cuộn trào, người nọ lại bắt lấy tay hắn, cùng nắm lấy nguồn cơn của khoái cảm, nhịp nhàng lên xuống, vành tai và tóc mai trượt qua nhau, hô hấp nóng rực, thân thể Tạ Lỗi căng cứng.
“Học trưởng không chịu được nữa à?” Đối phương cười nhạo, ấn Tạ Lỗi xuống, ép hắn ngồi lên ghế gỗ phía sau, thân thể người nọ luồn vào giữa hai chân hắn, phía dưới vẫn ma sát qua lại, Tạ Lỗi chỉ cảm thấy mình yếu ớt tới không ngờ, đôi chân ngày ngày thoải mái chạy năm cây số giờ đây không thể ngăn nổi đối phương xâm lược, mãi tới khi dòng chất lỏng trắng đục bắn lên đầy người, một đêm điên cuồng mới có dấu hiệu chấm dứt.
Ngón tay người nọ vuốt ve bừa bãi trên thân thể Tạ Lỗi, hứng lấy tinh hoa của cả hai, lại dùng đầu ngón tay quệt lấy một ít, ép Tạ Lỗi há miệng.
Mùi vị tanh mặn làm Tạ Lỗi ngượng muốn tránh né, nhưng đối phương lại khẽ cười, “Học trưởng, thích không?”
Thấy Tạ Lỗi không trả lời, người nọ lại vuốt ve bờ môi hắn, ép hỏi, “Thích không?”
Ngập ngừng một lát, Tạ Lỗi gật đầu, bàn tay người nọ cảm nhận được động tác của hắn, hài lòng nở nụ cười.
“Ngày mai lại đến, chúng ta chơi trò khác.” Người nọ tiến sát tới, nhẹ giọng bên tai hắn, “Giờ tôi sẽ ra ngoài, anh muốn nhìn mặt tôi, hay là muốn tiếp tục bị tôi đùa giỡn trong bóng tối?”
Người nọ liên tục dùng từ đó, đùa giỡn, Tạ Lỗi nghe mà rung động trong lòng.
“Cậu đi trước đi.” Hắn dồn hết can đảm, nói ra bốn chữ này.
“Ha ha.” Trong bóng tối, tiếng cười khẽ thay lời tạm biệt như hợp âm lay động lòng người, khiến trái tim mới vừa bình ổn của hắn lại bắt đầu trông ngóng ngày mai.
Chờ tới khi bên ngoài không còn tiếng động, Tạ Lỗi mới sờ soạng mở vòi nước, nước ban đầu rất lạnh, sau dần dần chuyển nóng, Tạ Lỗi bắt đầu tắm rửa, đồng thời lại hồi tưởng bàn tay gian ác vừa rời đi.
Xúc cảm lưu lại như đã ăn sâu vào xương tủy.
Phòng tắm tối tăm, tiếng rên rỉ vang vang, Tạ Lỗi nhớ đến từng chi tiết nhỏ xảy ra đêm nay, khát khao trong đầu càng thêm mãnh liệt, như lốc xoáy quét qua da thịt hắn, hắn đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương rồi.
*****
|
CHƯƠNG 7
*****
Trở lại ký túc xá, Lâm Viễn tò mò hỏi Tạ Lỗi, “Tạ Lỗi, sao thế, sao mặt đỏ thế?”
“Không sao, điểm danh đi.” Tạ Lỗi vội vàng lấp liếm, bước ra cửa thổi còi tập hợp.
Làm học trưởng năm thứ Ba, năm cuối đã bắt đầu thực tập tốt nghiệp, nên trong số các sinh viên còn lại, có thể nói hắn là anh cả. Mỗi tối, cả khoa Quốc phòng mặc quân trang rằn ri, nghiêm chỉnh đứng dưới lầu, nghe hắn điểm danh.
“Hơn nửa học kỳ đã trôi qua, năm Nhất và năm Hai phải thi khá nhiều, mọi người cố gắng ôn tập thật tốt, tuyệt đối không qua quýt, càng không được gian lận, nếu ai gian lận, làm mất mặt khoa chúng ta, đừng trách tôi không nể tình.” Hắn nghiêm khắc nói, đôi mắt sáng quắc như chim ưng đảo qua tất cả các sinh viên, vô tình đúng lúc ấy, đâu đó trong hàng ngũ bên dưới truyền đến một tiếng cười rất khẽ.
“Ha ha…”
Âm thanh kia, ngữ điệu kia, làm Tạ Lỗi giật mình biến sắc, hắn chỉ thẳng vào nơi phát ra tiếng cười, cả giận nói, “Ai vừa cười? Đứng ra!”
Nhưng các học đệ cực kỳ đùm bọc và bao che cho nhau, nhất quyết không bán đứng chiến hữu cho thế lực hắc ám, không ai nhận tội.
Thủ lĩnh hắc ám Tạ Lỗi giận muốn điên, “Giỏi, ngồi xổm xuống!”
Ai đã từng trải qua tập huấn quân sự đều biết ngồi xổm thời gian dài đau đớn cỡ nào, Tạ Lỗi thuyết giảng một tràng về tác phong kỷ luật, hạ cấp phải tôn trọng thượng cấp, nhưng thực ra đang âm thầm quan sát, chỉ có điều các học đệ ai cũng rất điềm tĩnh, thành khẩn đáng thương tha thiết nhìn hắn, Tạ Lỗi hết cách, rốt cuộc vẫn phải cho qua.
Nhưng đến tối, hắn tổ chức kiểm tra đột xuất trước khi tắt đèn, mà khu vực hắn điều tra đầu tiên, chính là ký túc xá của nhóm học đệ nọ.
Đối với sinh viên Quốc phòng, quan hệ giữa học trưởng và học đệ cực kỳ nghiêm túc, học đệ luôn phải vâng lời, bước vào cửa phải lập tức thay quần áo, gấp gọn gàng, chén nước trên bàn phải xếp thành đường thẳng, dép lê dưới đất cũng phải thẳng hàng, ai lên giường cũng phải nằm ngay ngắn, bất kể đã ngủ hay chưa.
Tạ Lỗi nhìn quanh một hồi, không thể tra ra thủ phạm, đành phải dặn dò nhớ đắp chăn, đừng nằm không.
Giờ thể dục sáng hôm sau, hắn thổi còi một tiếng thật dài, tất cả sinh viên lập tức rời giường, thay đồng phục huấn luyện, xếp thành hàng chỉnh tề, theo hắn vào sân thể dục chạy ba cây số, sau đó vận động thả lỏng.
“Vặn hông, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu…” Tạ Lỗi hô khẩu hiệu, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo tới một nhóm sinh viên năm nhất. Vừa nghĩ đến học đệ bí ẩn có thể đang ở đó theo dõi hắn, hắn đã khô nóng khó nói thành lời.
Hôm nay hiếm khi hắn lên lớp, năm Ba trốn học càng lúc càng hăng, nên người biết mặt giáo sư cũng không nhiều lắm. Tạ Lỗi đang nghiêm túc chép bài, thình lình điện thoại rung.
“Đến siêu thị X, tầng ba, mua hai thứ bày ngoài cùng bên trái.”
Tin nhắn kiểu này chỉ có thể đến từ học đệ thần bí, nhịp tim Tạ Lỗi lập tức loạn xà ngầu, nhưng xui rủi là cuối giờ, hắn bị giáo sư giữ lại.
“Tạ Lỗi à, thành tích em tốt như vậy, có định thi nghiên cứu sinh không?” Lão giáo sư hiền hòa hỏi, “Tôi biết sinh viên Quốc phòng thi đỗ nghiên cứu sinh không dễ, nhưng tôi xem qua luận văn của em rồi, rất sát với đề bài tôi mới ra. Thành tích của em cũng tốt, nên tiếp tục học lên, bây giờ xã hội đặt nặng bằng cấp lắm.”
Giáo sư đã nhiệt tình như thế, không thể không nể mặt, Tạ Lỗi đành phải ngại ngùng cười nói, “Cảm ơn giáo sư, nhưng sinh viên Quốc phòng muốn thi nghiên cứu sinh phải làm nhiều báo cáo lắm, để em trao đổi với Trương cán sự đã.”
“Nếu em muốn, tôi cũng có thể tác động Tiểu Trương.” Lão giáo sư vui vẻ nói.
Tạ Lỗi đành phải tiếp tục bàn bạc, dù sao thi nghiên cứu sinh cũng là điều hắn rất quan tâm. Vất vả lắm mới xong chuyện thì cũng muộn nửa giờ, hắn vội vàng chạy tới siêu thị.
Đây là siêu thị nhỏ nằm ngay trước cổng ký túc xá, thay vì siêu thị, gọi là tiệm tạp hóa thì đúng hơn, hàng hóa bên trong bị lũ sinh viên đảo lộn tung tóe, cả ông chủ cũng chẳng buồn sắp xếp lại, cứ để mọi người thỏa thích lục lọi.
Tạ Lỗi đi tìm dựa theo chỉ thị của tin nhắn, nhưng hắn không biết học đệ muốn hắn mua thứ gì.
“Chính là hai thứ này nha~”
Khi nhìn thấy “Hai thứ này”, nét mặt Tạ Lỗi tức khắc biến đổi, xấu hổ, ngượng nghịu, cùng với phấn khích khó hình dung…
*****
|
CHƯƠNG 8
*****
Đó là một bộ kẹp quần áo bằng nhựa, và một cây thước đo.
Tạ Lỗi cũng mơ hồ đoán ra mục đích sử dụng của chúng, nhịn không được phải nhắn tin lại ngay, “Cậu định làm gì?”
“Chẳng lẽ học trưởng nhìn mà không đoán được sao? Nhớ kỹ, tối đi tắm nhớ mang theo đấy.”
Tạ Lỗi xấu hổ, chỉ nhắn lại một tiếng ừ.
Nhưng đối phương lại đột ngột hồi âm bằng một tin nhắn hình, hình chụp một cánh tay rắn chắc đang vén lên vạt áo sơ-mi trắng, lộ ra phần bụng khỏe đẹp vô cùng.
Cơ bắp của người nọ không chắc nịch như Tạ Lỗi, mà duyên dáng và mềm dẻo cực kỳ, vòng eo cũng không như Tạ Lỗi, nhìn thoáng qua còn có vẻ mỏng manh, nhưng hồi tưởng lại cảnh người nọ cọ xát trên người mình, Tạ Lỗi chỉ biết cảm thán, không thể đánh giá qua vẻ ngoài được…
“Đêm nay thể hiện tốt sẽ được thưởng côn thịt bự nha~”
Tạ Lỗi ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Thế nào mới tính là thể hiện tốt?”
“Học trưởng chỉ cần buông thả hết mình là thể hiện tốt rồi.” Câu trả lời của đối phương làm Tạ Lỗi càng thêm đỏ mặt.
Cuộc đời rập khuôn ngày từng ngày đã hoàn toàn biến đổi, khát khao duy nhất của Tạ Lỗi hiện tại là màn tắm rửa ban đêm.
Tạ Lỗi cầm hai thứ kia đi thanh toán, hai vật dụng bình thường, giờ phút này lại tạo cảm giác khó xử cực kỳ.
Sau khi về ký túc xá, hắn mở ra nhìn kỹ, cây thước là thước dùng để vẽ bản đồ, rộng 3cm, dài 35cm. Kẹp quần áo cũng rất bình thường, đóng gói trong bao nhựa, mười chiếc kẹp rực rỡ sắc màu kẹp đối xứng quanh tấm bìa các-tông. Hắn gỡ một cái xem thử, loại này kẹp không mạnh lắm, hình số 8, đầu nhỏ để kẹp dây phơi đồ, đầu lớn kẹp đồ lót và bít tất. Thực ra Tạ Lỗi cũng dùng loại kẹp này rồi, nhưng hiện giờ cầm một chiếc trong tay, cảm nhận độ mạnh yếu của đầu kẹp, hắn không khỏi nhè nhẹ vỗ về trước ngực mình, qua lớp áo T-shirt mỏng manh, một cái núm nhỏ đã cứng lên từ lúc nào chẳng biết.
“Học trưởng đoán được hai thứ này dùng làm gì rồi chứ?”
Tạ Lỗi chỉ nhắn lại một chữ “Ừ” đơn giản.
Nhưng người nọ hiểu rõ tâm lý hắn, luôn luôn vạch trần hắn, “Học trưởng bề ngoài ra vẻ bình tĩnh thế thôi, chứ trong lòng hẳn đã không chờ nổi nữa rồi, đúng là dâm ngầm mà.”
Lời này làm Tạ Lỗi á khẩu, vừa đúng lúc có người mở cửa ký túc xá, “Học trưởng, ra chơi bóng đi.”
Tạ Lỗi nghe âm thanh nọ, hơi ngạc nhiên, người vừa lên tiếng là học đệ Lý Duyệt, cũng là người gọi hắn cùng chơi bóng rổ lúc hắn đang đi tới phòng số Bảy nhận “Lễ vật”. Thình lình hắn nhớ, hôm kéo cờ, Lý Duyệt cũng đứng rất gần hắn.
“Lý Duyệt…” Tạ Lỗi đứng dậy, Lý Duyệt ngờ vực nhìn hắn, “Dạ? Học trưởng?”
Có phần giống… Tạ Lỗi càng nhìn càng thấy quen, nhưng vẻ mặt Lý Duyệt cực kỳ thật thà, không hề có chút hàm ý đặc biệt, Tạ Lỗi nhìn kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được người này và người đùa giỡn mình trong bóng tối là một.
Hắn đành phải tạm gác ngờ vực, thay áo thể thao rồi ra sân bóng rổ.
Dùng áo thể thao cộc tay làm đồng phục bóng rổ cũng là một điểm đặc biệt của sinh viên Quốc phòng, với tố chất thân thể vượt trội, sinh viên Quốc phòng muốn chơi thể thao, bình thường cũng chỉ còn cách tìm đối thủ cùng khoa để cân bằng lực lượng.
Tới sân bóng, Tạ Lỗi quên khuấy hoài nghi, nhập tâm hoàn toàn vào trận đấu. Trái bóng xẹt ngang xẹt dọc trong sân, Tạ Lỗi vừa chuyền, vừa ném, vừa phối hợp đồng đội, lúc này rào cản trước mặt hắn là một học đệ năm thứ hai, Tạ Lỗi bình tĩnh liếc sang bên, thân thể khẽ nghiêng, học đệ lập tức dang tay cản lại, nhưng hắn nhẹ nhàng chuyển hướng, linh hoạt bứt phá từ sườn bên kia.
Cản phá trước giỏ chính là Lý Duyệt, Tạ Lỗi suy tính thật nhanh, trùng gối giữ bóng, lấy tư thế chuẩn bị ném vào rổ, Lý Duyệt lập tức nhảy lên chắn, nhưng Tạ Lỗi vẫn chỉ dùng động tác giả, hắn xoay người, vòng qua Lý Duyệt rồi ném bóng, trái bóng vẽ một hình vòng cung duyên dáng trên không trung, chuẩn xác rơi vào rổ, triệt để tiêu diệt hi vọng vùng lên của đội bạn.
“Học trưởng xấu quá, cứ làm động tác giả.” Lý Duyệt oán trách, “Mà học trưởng nhìn ngoài chính trực như thế, không ngờ lại thích gạt người, trong ngoài quá bất nhất.”
Câu này tựa hồ còn mang hàm ý khác, Tạ Lỗi kéo cao vạt áo, lộ ra cơ bụng lấp lánh mồ hôi, như có điều suy nghĩ mà nhìn Lý Duyệt, “Chẳng phải đều do cách cậu xử sự sao?”
“Sao học trưởng nói thế chứ?!” Lý Duyệt cười, quay sang khoác vai Tạ Lỗi.
Chiều cao giống, đến gần nghe giọng nói cũng giống, Tạ Lỗi không thể không ngờ vực, chỉ có điều người nọ luôn hạ giọng thì thầm trong bóng tối, lại cực kỳ thích nói mấy lời tục tĩu, khác với Lý Duyệt hào hứng phấn chấn lúc này, nếu có thể nghe Lý Duyệt nói chuyện kiểu đó thì tốt.
Đúng lúc ấy thì điện thoại reo, Tạ Lỗi nghe máy.
“Học trưởng… Em gian lận bị tóm rồi…”
Tạ Lỗi nghe xong lại ngây người, giọng nói này cũng rất giống với người nọ!
“Học trưởng?” Đầu bên kia không ngừng gặng hỏi.
Tạ Lỗi ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc răn dạy, “Sao lại thế? Hay là coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi? Cậu có biết nếu bị trường xử phạt, cậu sẽ bị đuổi khỏi khoa Quốc phòng không? Sao cậu không chịu khôn lên hả? Sao không học hành tử tế vào? Lúc nào cũng muốn tìm đường ngang ngõ tắt!”
Mắng thì mắng, nhưng đối phương đã cầu xin như vậy, Tạ Lỗi không thể không đến phòng giảng dạy tìm giáo sư quen biết nhờ nói giúp, mà lúc này Lý Duyệt cũng chào tạm biệt để ra ngoài.
Tạ Lỗi nhìn nhìn bóng lưng Lý Duyệt, lại nhìn nhìn điện thoại, chiếu theo phong cách của người nọ, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi gian lận trong phòng thi, mà dù có gian lận thì cũng không thể bị bắt.
Hắn lại nhìn bóng lưng Lý Duyệt rời đi, cảm giác nếu hình ảnh đổi thành màu đen thì cũng khá giống.
Sau khi xin xỏ cho học đệ xúi quẩy nọ khỏi viết bản kiểm điểm, Tạ Lỗi lại nhịn không nổi phải lén đi tìm Lý Duyệt, muốn âm thầm quan sát Lý Duyệt xem có gì bất thường không, cuối cùng lại thấy Lý Duyệt tâm sự với một cô gái tóc dài bồng bềnh, cười cười nói nói rất thân thiết.
Tạ Lỗi từ trước tới nay chưa bao giờ lén theo dõi ai, bị Lý Duyệt bắt gặp, đành phải xấu hổ chào hỏi mấy câu rồi lập tức rời đi.
Đúng lúc đó, tin nhắn thần bí gửi tới.
“Học trưởng và Lý Duyệt thân mật quá, tôi phát ghen lên mất.”
Chẳng ngờ đi kèm tin nhắn còn có cả một bức hình chụp Lý Duyệt khoác vai Tạ Lỗi chuyện trò trên sân bóng.
Tạ Lỗi không khỏi ngỡ ngàng, nếu người kia là Lý Duyệt thì sao có thể vừa nói chuyện vừa chụp ảnh từ xa? Manh mối lại đứt đoạn.
“Học trưởng đã mắc hai lỗi, phải bị trừng phạt.”
“Sao lại hai lỗi?”
“Hôm qua học trưởng phạt tôi ngồi xổm, hôm nay lại kề vai sát cánh với người khác, chẳng lẽ không phải hai lỗi sao?”
Tạ Lỗi lập tức á khẩu.
Người nọ tất nhiên không dễ dàng bỏ qua cho hắn, “Xem ra kẹp và thước đo vẫn chưa đủ, học trưởng tự chuẩn bị hình phạt đi, tối nay tôi muốn xem thái độ nhận tội của anh.”
“Yêu cầu chính là không có yêu cầu, như vậy mới là đáng sợ nhất, đúng không?”
Câu nói cuối cùng của người nọ cũng xuất phát từ một tiểu thuyết của Tạ Lỗi, trong đó tiểu thụ mắc sai lầm, chủ nhân cũng bắt cậu tự chuẩn bị hình phạt. Tạ Lỗi không khỏi rùng mình, chẳng lẽ muốn hắn làm như tiểu thuyết sao? Chuyện đó, hắn có thể làm được sao?
*****
|
CHƯƠNG 9
*****
“Ý cậu là gì?” Tạ Lỗi cố giả bộ bình tĩnh, hỏi.
“Tiểu thuyết chính mình viết mà học trưởng quên rồi sao? Trong [Thiếu niên ngây thơ hóa cún nhỏ trung thành], nhân vật chính Tiểu Ưu phải làm gì mới được tha thứ?”
Tạ Lỗi sao có thể quên được, đó là chi tiết rất quan trọng để nhân vật chính Tiểu Ưu hoàn toàn khuất phục dưới chân chủ nhân, vì Tiểu Ưu bị một cô gái thổ lộ và cưỡng hôn, chủ nhân vô cùng tức giận, nên Tiểu Ưu cạo sạch lông ở chỗ kín, sau đó tự thủ dâm quay video rồi dâng lên chủ nhân, giao cho chủ nhân cất giữ đoạn video nguy hiểm ấy để chứng tỏ lòng trung thành của mình.
“Chuyện đó sao làm được!” Tạ Lỗi nắm lấy điện thoại bằng cả hai tay, nhắn tin cầu xin tha thứ.
“Xem ra đêm nay học trưởng không muốn đến nhà tắm rồi.” Đối phương đáp lời bằng một tin nhắn lạnh như băng.
Bàn tay cầm điện thoại của Tạ Lỗi cứng đờ, “Cậu như vậy hơi quá đáng.”
“Học trưởng sợ tôi giữ video rồi sẽ uy hiếp anh sao?”
“Thực ra tôi chỉ cần tiết lộ chuyện anh là gay, hơn nữa còn viết những thứ đó, anh đã gặp nguy hiểm rồi.”
“Nếu tôi thật sự muốn hại anh, sao còn phải chờ tới lúc này?”
“Đương nhiên, nếu vật anh tới phát khóc cũng tính là hại anh, thì tôi quả thực không còn cách nào phủ nhận.”
“Hơn nữa, học trưởng viết những chi tiết đó, chẳng phải cũng vì muốn được như vậy sao?”
Tạ Lỗi rất muốn phủ định, nhưng đối phương đã đọc hết tất cả những tác phẩm của hắn, tức là đã hiểu rõ tất cả những ý nghĩ suy đồi trong lòng hắn, hắn không thể phản bác, khi viết văn, chẳng phải hắn thực sự cũng hòa mình vào nhân vật sao?
“Không được, trong trường không có nơi nào riêng tư.”
Tạ Lỗi cố gắng lấy cớ.
“Phòng vinh quang.” Đối phương chỉ nhắn lại ba chữ vô cùng đơn giản, lại khiến Tạ Lỗi như bị sét đánh, người nọ quá am hiểu cuộc sống của hắn, hiểu rõ như lòng bàn tay, Tạ Lỗi căn bản chẳng phải suy nghĩ, chỉ cần làm theo lời người nọ là được rồi.
Hắn không nhịn nổi phải nhắn lại, “Sao cậu nghĩ ra chỗ đó?”
“Nếu anh dùng tất cả thời gian để suy tính xem làm cách nào chinh phục một người, thì anh cũng sẽ như tôi, luôn cân nhắc trước mọi tình huống.” Đối phương đáp lời rất bình tĩnh, nhưng ý tứ lộ ra lại khiến Tạ Lỗi bất giác rùng mình.
Bên cạnh văn phòng tuyển sinh trên tầng gác, ở trong góc có một căn phòng nhỏ chuyên dùng để trưng bày thành tích của sinh viên khoa Quốc phòng, bằng khen, giấy chứng nhận, huy chương, rực rỡ muôn màu, mà chìa khóa phòng vinh quang chỉ có rất ít người được nắm giữ, Tạ Lỗi là một trong số đó.
Trừ khi có sinh viên mới và lãnh đạo đến thăm, căn phòng kia không bao giờ mở cửa, nơi đó chính là một trong số rất ít ngõ ngách riêng tư của học viện này.
“Thật sự không quay được video đâu, cạo lông cũng quá nguy hiểm, cậu cũng biết ở ký túc xá bất tiện thế nào mà.” Tạ Lỗi tuy đã mê muội trong mối quan hệ bí hiểm này, nhưng là một sinh viên Quốc phòng có địa vị chính trị cao, bản năng tự vệ vẫn khiến hắn cự tuyệt yêu cầu quá mức mạo hiểm ấy.
“Vậy thì phải bồi thường nhiều hơn đó.”
“Học trưởng mặc lễ phục của Đội Hộ vệ Quốc kỳ đến phòng vinh quang, trên cửa sổ đặt một chiếc bịt mắt, nếu lúc tôi vào không thấy anh đeo nó, quan hệ của chúng ta lập tức chấm dứt.”
Tạ Lỗi nhẹ nhõm thở phào, lại đột nhiên giật mình, vội vàng nhắn tin đáp, “Có phải ngay từ đầu cậu đã định như thế đúng không?”
“Nếu không thì còn cách nào khác để học trưởng nhát gan tín nhiệm tôi hoàn toàn đây?”
“Thế nên phải nói trước, tôi còn mang theo dao cạo nữa nha~”
“Cả dây thừng nữa.”
“Hiểu ý của tôi không?”
“Không cạo chỗ đó được đâu.” Tạ Lỗi hoảng sợ đáp, hắn không dám tưởng tượng nếu bất cẩn bị bạn cùng phòng phát hiện chỗ riêng tư trụi lủi, uy tín gây dựng bao lâu sẽ tuột dốc thế nào.
“Nếu vậy thì dây thừng vẫn mang được, đúng không?”
Đến giờ Tạ Lỗi mới ý thức được mình vừa rơi vào bẫy của đối phương, đưa ra điều kiện không thể thỏa hiệp, mục đích thực sự chính là thứ này.
“Cậu cố tình.” Tạ Lỗi nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Nhưng trong lòng học trưởng cũng thích dây thừng đúng không? Nếu không thì sao chỉ từ chối mỗi dao cạo, phải chứ?”
Tạ Lỗi không biết nên trả lời thế nào.
“Nửa giờ sau tôi sẽ đến phòng vinh quang, hi vọng khi ấy sẽ nhìn thấy chìa khóa cắm trên cửa.”
Cánh cửa phòng vinh quang là cửa chống trộm hai chiều, cắm chìa khóa trên cửa thì không khóa được, chỉ khi rút chìa ra thì mới khóa được cửa từ bên trong.
Vì vậy nếu nhìn từ bên ngoài, ở trong có người hay không cũng không ai biết.
“Chuyện video và cạo lông chỉ bị hoãn lại mà thôi, tôi sẽ chờ tới ngày học trưởng tin tưởng tôi hoàn toàn.”
“Những nơi kín đáo không chỉ có phòng vinh quang, trong trường có rất nhiều chỗ để anh cởi sạch đồ đấy.”
“Có háo hức không? Lần đầu tiên của chúng ta đó.”
Tạ Lỗi nắm điện thoại, muốn lấy im lặng làm câu trả lời, nhưng đối phương lại ép hỏi.
“Trả lời tôi, có háo hức không?”
Tạ Lỗi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhắn lại, “Có.”
“Chỉ còn, 25 phút.”
Tạ Lỗi nhìn đồng hồ, giật mình, hắn mở rương đựng lễ phục, vội vàng đi tới phòng vinh quang.
Mở cửa phòng vinh quang, quả nhiên hắn thấy trên cửa sổ đặt một chiếc bịt mắt màu đen.
Bỗng nhiên hắn nhận ra, người có thể giữ chìa khóa căn phòng này không nhiều, phạm vi tìm kiếm liền rút gọn.
Trong trò chơi tràn đầy sắc dục này, Tạ Lỗi vẫn luôn nằm ở thế hạ phong, nhưng hắn có cảm giác, nếu tự mình tìm được học đệ thần bí nọ, thì trận đấu này không đến mức thất bại hoàn toàn.
Nhanh chóng thay lễ phục, đeo lên ngực chiếc huy chương sáng bóng, Tạ Lỗi đội mũ quân hàm, mặc quân trang, đi quân hài cực kỳ oai phong. Nhìn quanh bốn phía, trên tường treo đủ các loại bằng khen, huân chương, trong tủ kính bày một loạt cúp khen thưởng, vàng, bạc, đồng, pha lê, hình pho tượng, hình chiếc ly, hắn còn nhận ra một cái thuộc về mình, bên cạnh nó đặt một cuốn sách do phòng tư liệu biên soạn, hình bìa là cảnh hắn giơ cao gươm chỉ huy, Đội Hộ vệ Quốc kỳ nghiêm trang đứng phía sau.
Trong căn phòng tràn đầy vinh dự, Tạ Lỗi sẽ được trải nghiệm lần đầu tiên khó quên trong đời.
Đứng giữa căn phòng trải thảm đỏ lấp lánh hào quang, hắn chỉ thấy hoa mắt, toàn thân run rẩy, phấn chấn bừng bừng, thứ trong quần đã cương lên cứng rắn, ngay cả hai núm thịt nhỏ trước ngực cũng nhô cao, cọ cọ vào lớp áo sơ-mi ôm sát quanh người.
Trong căn phòng tràn đầy vinh quang rạng rỡ, Tạ Lỗi lại phấn khởi vì sắp bị đùa bỡn.
Hắn đeo miếng bịt mắt, đội mũ quân hàm, lẳng lặng đứng trước chiếc huân chương mà hắn dẫn dắt trung đội gian khổ giành được.
Ngón tay hắn lưu luyến trên miếng bịt mắt, cân nhắc liệu có nên vén nó lên một chút, để ngắm nghía vinh quang của chính mình?
Nhưng cuối cùng hắn lại không làm vậy, hắn không muốn học đệ bí ẩn nghĩ hắn gian lận, về phương diện khác, hắn không thể không phủ nhận, trong lòng hắn cũng rất sợ hãi nếu phải thật sự chấm dứt mối quan hệ này.
Hắn lặng im đứng đợi, mỗi giây trôi qua vừa dài đến vô tận, lại vừa ngắn ngủi tới bất ngờ bởi nỗi chờ mong và ảo tưởng trong lòng hắn. Khi âm thanh truyền đến, cánh cửa đóng lại, cạch một tiếng, hắn và người nọ đã cùng bị khóa tại phòng vinh quang.
*****
|