Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái
|
|
Chương 40: Quãng đời còn lại Bầu trời mờ mịt, ven đường cây cối tiêu điều, xa xa nhìn lại, nơi này an tĩnh bên trong vưu hiển tịch liêu, thời gian như lập tức vắng lặng ngưng đọng. Từ Bình đi ngoài đường, gió lạnh từng cơn, thổi vào người lạnh đến thấu xương.
Hắn đem khăn quàng cổ trên của Lục Quân Thừa đan chặt chẽ gói kỹ lưỡng, đè ép cái mũ mao nhung trên đầu.
Lúc này hắn đang ở ven đường mở khóa xe cho người ta, tay bị đông cứng đến đỏ lên bị hắn xoa xoa, chỉ sợ tay quá cứng không làm được.
Sau khi mở khóa xong nhận tiền, Từ Bình nhanh chóng tiến vào bên trong oto ngồi. Hắn đấm đấm chân, thẳng đến khi bàn chân không còn lạnh, mới thoáng thở ra một hơi.
Ngày mai sẽ là nguyên đán, Lục Quân Thừa có thể tạm thời nghỉ ngơi một lúc, Từ Bình cảm thấy đáy lòng cao hứng.
Những ngày qua Lục Quân Thừa bận quá, hắn có lúc nửa đêm tỉnh lại đi vệ sinh, đã gần hừng đông, nam nhân vẫn chưa về nhà. Lo lắng tăng ca như thế sẽ làm Lục Quân Thừa mệt mỏi, mỗi ngày hắn đều nấu canh đặt trong hòm giữ nhiệt chờ nam nhân trở về uống. Sợ đối phương không uống, hắn đặt đồng hồ báo thức, đồng hồ báo thức vừa vang, hắn ngồi dậy chờ người trở về nhìn nam nhân ăn canh.
Chuông điện thoại di động vang lên, Từ Bình lấy điện thoại ra xem, lại là Lục Quân Thừa gọi tới.
Hắn cười híp mắt nhận, hỏi: "Sao vậy, hiếm thấy anh hôm nay gọi điện thoại cho em."
"Công ty có văn kiện trọng yếu đặt ở bên trong tủ sắt, không biết có phải là nhớ sai mật mã không, không mở được. Bây giờ em có thời gian tới đây không? Phần văn kiện này cần đưa đến cho đối phương gấp."
Từ Bình vội vã nổ máy xe chạy tới. Có thể sử dụng năng lực của chính mình hỗ trợ Lục Quân Thừa, Từ Bình cao hứng vô cùng, cúp điện thoại, đem vô-lăng chuyển một hướng khác, nhấn cần ga một cái, tăng nhanh tốc độ chạy về công ty Lục Quân Thừa.
Từ Bình đứng trước sảnh ghi danh liền bị gọi đi lên lầu, hắn nhấc theo hòm công cụ đi tới chỗ, thư ký nhận ra Từ Bình là sư phụ mở khóa lần trước, cười híp mắt dẫn đường cho hắn, mở cửa văn phòng tổng tài, liền thấy Lục Quân Thừa đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.
Lục Quân Thừa kết thúc điện thoại, bảo thư ký xuống. Hắn dắt tay Từ Bình, hôn khóe môi người yêu một cái, nói: "Bên ngoài lạnh thấu đi."
Từ Bình lắc lắc đầu, không thèm để ý nói: "Không có gì, hiện tại cũng đã tới đây. Tủ sắt đâu? Em giúp anh xem một chút."
Lục Quân Thừa đem người tới tủ sắt, kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh, tay vòng qua ngực nhìn Từ Bình làm việc.
Cũng may Từ Bình lúc làm việc rất ít phân tâm, nếu không bị nam nhân nhìn như vậy, không sợ xấu hổ mới là lạ. Hắn ổn định tâm thần, chuyên tâm giải tỏa.
Lục Quân Thừa bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Khát nước không, có muốn uống nước không?" Nói rồi, không đợi Từ Bình đáp lời, hắn liền gọi điện thoại bảo thư ký đem ly sữa bò nóng cùng món tráng miệng lại đây.
Thư ký nhận lệnh ông chủ, tự nhiên không dám lười biếng. Trong lòng nàng đã đoán được, tiểu sư phụ mở khóa kia nhất định là Tổng tài phu nhân, nếu không phải thân phận đó, hà tất phải đối với một tiểu ca mở khóa ba lần bốn lượt lấy lòng thậm chí dùng thủ đoạn nhỏ.
Thư ký đem đồ ăn vào phòng tổng tài, thấy tiểu ca mở khóa nhìn nàng một cái, cười híp mắt với tiểu ca, nhỏ giọng lui ra ngoài văn phòng không quấy rầy không gian riêng tư của tổng tài cùng phu nhân.
Chờ Từ Bình bố trí lại mật mã tủ sắt, thời gian đã qua nửa giờ.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy Lục Quân Thừa không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, yếu ớt nói: "Nhìn em như vậy làm gì..."
Lục Quân Thừa cười không nói, cầm lấy món tráng miệng, tự tay đút cho Từ Bình.
Từ Bình cắn một cái còn muốn cắn thêm cái nữa, nam nhân liền thu hồi tay, đem món tráng miệng bỏ vào trong miệng mình nhai.
"Hương vị không tồi."
Từ Bình: "..."
Lục Quân Thừa liền uy một cái tới, Từ Bình thấy tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn là ăn đi.
Đem món tráng miệng nuốt vào bụng, nam nhân liền bưng sữa bò đến bên miệng hắn. Từ Bình muốn tự mình lấy cốc, nam nhân không cho. Vì vậy chỉ có thể uống hết ly sữa bò trong tay nam nhân.
Hắn theo bản năng liếm liếm khóe môi, tai ửng hồng nói: "Bị người ta gặp được làm sao bây giờ..."
Lục Quân Thừa cười nhạt không nói. Hắn nắm lấy cằm Từ Bình, nghiêng người liếm láp khóe miệng người yêu, thấy Từ Bình bị hắn bắt nạt muốn khóc, mới đem người thả ra, mạn điều tư lý nói: "Đừng lo lắng, không ai nhìn thấy. Coi như thấy được, cũng không người nào dám nói lung tung."
Từ Bình: "..." Này chẳng lẽ là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao? !
Hắn trừng Lục Quân Thừa nửa ngày nói không ra lời, khuôn mặt của nam nhân kiên nghị cường tráng, bởi gần đây liên tục khổ cực tăng ca, người không chỉ có chút gầy gò, đáy mắt cũng nhiều uể oải.
Thấy nam nhân trước mắt có rõ ràng quầng thâm, Từ Bình đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa mắt người yêu.
Hắn hỏi: "Nguyên đán có thể nghỉ ngơi mấy ngày? Anh gầy đi rồi."
"Ba ngày, nếu như công ty không có tình huống đột xuất."
Từ Bình phiền muộn thở dài.
Lục Quân Thừa bị người yêu chọc cười, đem người kéo đến giữa hai chân ôm thật chặt, than thở nói: "Đau lòng sao?"
"... Ân."
Lục Quân Thừa an ủi: "Không cần lo lắng, thân thể của anh vẫn khỏe, ngủ nhiều một chút là được."
Từ Bình không nói lời nào. Kết quả hai người tựa sát ôm nhau bị giám đốc tiến vào đưa văn kiện thấy được.
Giám đốc sợ đến trong lòng run lên, đóng cửa lại, văn kiện che mặt nói rằng: "Xin lỗi xin lỗi, tôi cái gì cũng không thấy, hai người tiếp tục."
Giám đốc là bạn học thời đại học của Lục Quân Thừa, hai người quan hệ không tệ, sau khi tốt nghiệp liền đến công ty Lục Quân Thừa giúp hắn. Bề ngoài bọn họ là thủ trưởng cùng thuộc hạ, trên thực tế hai người giống như là bằng hữu. Giám đốc tuy rằng quanh năm ở nước ngoài công tác, nhưng đối với Lục Quân Thừa lại ít nhiều gì có chút biết rõ.
Không nghĩ tới lần này trở về, không chỉ chính mắt thấy được người yêu của Lục Quân Thừa, lại còn thấy hắn đem đối phương tới phòng làm việc. Tình huống này thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!
------------
Từ Bình đỏ mặt vùi vào cổ Lục Quân Thừa, khóc không ra nước mắt hỏi: "Tại sao người tiến vào không gõ cửa a... đều bị thấy được..."
Lục Quân Thừa an ủi người yêu, "Đừng lo lắng, hắn là bằng hữu của anh. Hắn có thói quen hay cười toe toét, không nghĩ lúc này hắn lại tới, cũng tiết kiệm cùng hắn nói."
Chờ Lục Quân Thừa đem Từ Bình động viên xong, giám đốc cầm văn kiện ở ngoài cửa giả vờ giả vịt gõ ba cái.
Giám đốc nhìn Từ Bình, cười híp mắt chào hỏi: "Chào tổng tài phu nhân, tôi tên Lâm Thiên Phùng."
Từ Bình bị một câu tổng tài phu nhân làm trong mềm ở ngoài cháy xém, lúng túng cũng không biết hướng chỗ nào, 囧 nghiêm mặt nhìn đối phương, nói: " Chào anh... tôi tên Từ Bình."
Lục Quân Thừa đem Từ Bình kéo đến bên người, trừng mắt nhìn Lâm Thiên Phùng, uy hiếp nói: "Thấy rồi thì thôi a."
Lâm Thiên Phùng vung vung tay, than thở: "Tôi đây là quan tâm bạn cũ, mừng thay cho cậu, lúc này đã ước định rồi đúng không?"
Lục Quân Thừa hừ nhẹ, dắt tay Từ Bình trước mặt Lâm Thiên Phùng lắc lắc,nhẫn đôi trên tay hai người đan xen làm Lâm Thiên Phùng có cảm giác đang ngược cẩu độc thân.
-------------
|
Nguyên đán sắp tới, trong công ty không tăng ca, dựa theo thời gian bình thường cho mọi người đi về nghỉ. Từ Bình ở trong phòng làm việc chờ Lục Quân Thừa xử lý xong công việc trong tay, thời gian vừa qua sáu giờ rưỡi.
Sắc trời đã sớm tối, xa xa nhìn lại, bóng đêm dường như nghiên mực, thâm trầm đến nhìn không ra.
Từ Bình nằm nhoài ra cửa sổ vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài, đèn đuốc sáng ngời, dưới chân ngựa xe như nước. Xa xa thiên gia vạn hộ cũng sáng ánh đèn, mơ hồ mông lung. Vào giờ phút này, mỗi nhà đều vây quanh trên một cái bàn ấm áp sung sướng ăn bữa tối, nghênh tiếp nguyên đán đến.
Lục Quân Thừa đứng dậy đi tới phía sau Từ Bình, hai tay vòng qua eo người yêu, nhẹ nhàng lay động khàn khàn nói: "May là có em bồi ở bên người, nếu không anh nhất định cô đơn."
Từ Bình xoay người, cùng nam nhân mặt thiếp mặt lẫn nhau. Đồng mâu trong mắt bọn họ làm nổi bật thân ảnh lẫn nhau, trong mắt hóa nhu tình mật ý.
Từ Bình bắt tay đặt ở trên mi tâm Lục Quân Thừa, lau một cái, giống như là muốn đem uể oải giữa hai lông mày nam nhân xóa đi.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Có đói bụng không, chúng ta trở lại ăn bữa tối."
Lục Quân Thừa bắt được tay Từ Bình, đặt ở trước mặt hôn một cái, toét miệng nói: "Đói chết." Hắn ôm Từ Bình làm nũng cọ nhẹ, mấy chuyện xấu phía dưới tự động đội lên đỉnh, rất nhanh làm cho Từ Bình ngượng ngùng.
Từ Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má nam nhân, trừng mắt nói lầm bầm: "Không nghiêm túc, một lát không cho anh uống canh."
"Anh đến bảo, em nghỉ ngơi."
Từ Bình nhẹ giọng hừ hừ, nghĩ thầm hắn sẽ không cho Lục Quân Thừa uống canh, trận này nam nhân bận làm bản thân nhìn thấy đau lòng, không đối xử tốt với hắn một chút chính mình cảm thấy phi thường khó chịu.
-----------
Về đến nhà, Lục Quân Thừa mở tất cả đèn trong biệt thự. Tòa biệt thự trong nháy mắt đèn đuốc sáng ngời, Từ Bình nhìn thấy, lắc đầu nói câu lãng phí điện.
Lục Quân Thừa nhếch miệng cười cười, đột nhiên ôm Từ Bình tại chỗ xoay chuyển vài vòng, mãi đến lúc người yêu không vui, mới dừng lại, nói: "Anh cao hứng."
Dừng một chút, hắn lại cường điệu một lần, nhìn chăm chú vào Từ Bình nói: "Ngày hôm nay anh thật cao hứng, đây là lần đầu tiên chúng ta đón năm mới cùng nhau, vượt qua tân niên đầu tiên."
Từ Bình bị Lục Quân Thừa nói tới viền mắt đỏ, cuống họng phồng tăng, trong lòng vừa ngọt vừa chua.
Hắn khàn cổ họng nói: "Làm gì đột nhiên phiến tình như thế, làm cho em muốn khóc, sau này... chúng ta đều phải cùng nhau đón năm mới."
"Được." Nam nhân thấp giọng đáp, thân thủ đỡ ở sau gáy Từ Bình, đem người đè lên tường, nhiệt tình bá đạo hôn.
Từ Bình phát hiện Lục Quân Thừa có xu thế lập tức làm, mặt đỏ tới mang tai sử dụng lực khí toàn thân đem người đẩy ra, hai tay để tại giữa hai người, thở hổn hển nói: "Còn chưa được, chúng ta ăn cơm trước, đói bụng đau dạ dày sẽ không tốt."
Lục Quân Thừa ai thán, bàn tay phía sau lưng Từ Bình xoa xoa, khí tức phun trên cổ hắn, oán giận: "Thời điểm như thế này em còn nghĩ đến ăn cơm, anh thật thất vọng."
Từ Bình toàn thân ửng hồng, đem tay Lục Quân Thừa đặt ở sau lưng hắn kéo ra, bất đắc dĩ nói: "Là hai chuyện khác nhau, anh thất bại chỗ nào?"
Lục Quân Thừa trên cổ Từ Bình cắn một cái, oán hận nói: "Đêm nay em xin tha cũng không có hiệu lực!"
-----------
Từ Bình xác thực xin tha đều không hữu dụng.
Lúc đi tắm, hắn bị Lục Quân Thừa áp ở trong phòng tắm tùy ý cướp đoạt. Buồng tắm hai lần, gian phòng hai lần, nam nhân lại như không biết thoả mãn ăn thịt động vật, phía dưới sinh long hoạt hổ, đem hắn dằn vặt chết đi sống lại. Giờ khắc này hắn đang bị đặt ở trên ghế nằm, nam nhân lần thứ năm ở trên người hắn tiến vào.
0 giờ gõ một khắc, ngoài cửa sổ pháo hoa châm ngòi, màu sắc loá mắt.
Lục Quân Thừa phóng thích trên người Từ Bình, hắn thở hổn hển,mồ hôi ẩm ướt ôm Từ Bình vào trong ngực, thân thể xoay một cái, biến thành hắn nằm ở trên ghế, Từ Bình nằm úp sấp trên người hắn.
Hắn liếm sạch sẽ mồ hôi trên mặt cùng nước mắt của Từ Bình, nhu tình nhìn chăm chú vào người yêu, thâm tình nói: "Anh yêu em."
Từ Bình nhẹ nhàng khóc nức nở, hắn vòng qua cô nam nhân, nằm úp sấp ở phía trên, ách thanh nói: "Em cũng yêu anh..."
Bọn họ an tĩnh tựa sát, ánh mắt cùng nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ tỏa ra.
Hai tay chặt chẽ giao nhau, ngón tay đeo nhẫn lóe lên. Lưỡng tâm đều vui mừng, cùng quãng đời còn lại.
[Hoàn chính văn]
|
Phiên ngoại: Từ Bình phản công không thành ngược lại bị... Lúc đệ tử của Từ Bình biết hắn cũng là thụ, khoảng cách vô hình giữa hai thầy trò trong nháy mắt biến mất, tiểu đồ đệ bắt đầu thân thiết hơn với Từ Bình.
Cuối tuần, công việc trong cửa hàng tương đối thanh nhàn, tiểu đồ đệ hết bận, thấy Từ Bình đang kiểm kê đơn hàng, như cái đuôi nhỏ tự động đi theo sau Từ Bình, hỏi: "Sư phụ, thầy cùng sư nương đã bên nhau bao lâu rồi a?" (haha... sư nương =]]])
Từ Bình 囧, thẹn thùng nói: "Tính tới nay đã được năm năm rồi."
Tiểu đồ đệ ước ao: "Oa, hai người tình cảm nhất định rất tốt."
Từ Bình cười yếu ớt, khẽ gật đầu.
"Hai người có cãi nhau không?"
Từ Bình tỉ mỉ suy nghĩ một chút, "Lâu lâu cũng có cãi vã mấy cái nhỏ nhặt, bất quá qua một buổi tối liền hòa hảo rồi."
Tiểu đồ đệ hâm mộ nói: "Thật tốt, em và vị kia nhà em cãi nhau, không vượt quá một tuần chiến tranh lạnh là không được."
Từ Bình mỉm cười, "Các ngươi đều còn nhỏ, chờ lớn chút ít sẽ rõ ràng rất nhiều chuyện không đáng phải cãi vã."
"Ai, em cũng đã quen rồi. Nhớ tới có một lần là tụi em làm cho phi thường lợi hại, em rất nóng giận, hai tháng không để ý tới hắn. Kết quả vì nói xin lỗi em....." Tiểu đồ đệ mặt đỏ hồng nói: "Hắn cho em thượng một lần."
Từ Bình kinh ngạc, hạ thấp đầu nhỏ giọng hỏi tiểu đồ đệ: "Là chủ động cho em... thượng sao."
"Đúng rồi!"
Từ Bình ước ao, lẩm bẩm: "Thầy kỳ thực... kỳ thực cũng muốn..."
Tiểu đồ đệ kỳ thực trong lòng khổ vô cùng, bởi vì cơ hội duy nhất cho hắn thượng, đã bị hắn làm lãng phí. Hắn chưa tiến vào thành công! Bất quá hắn vẫn là kiên cường chống đỡ mặt mũi, cùng sư phụ nói: "Có thể thư thái!"
"..."
"Nếu không sư phụ làm sao thượng sư nương được."
Từ Bình bị tiểu đồ đệ nói động tâm cực kỳ, hắn lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm gật đầu.
-----------
Từ Bình nghiêm túc suy nghĩ, giả như hắn muốn thượng Lục Quân Thừa, không có khả năng.
Đầu tiên, nam nhân so với hắn cường tráng rắn chắc, còn luyện qua tán đả, thứ hai, Lục Quân Thừa theo chủ nghĩa đại nam tử, nếu như Từ Bình ngay mặt nói với hắn muốn thượng hắn, phỏng chừng sẽ bị làm đến ngoan ngoãn, a, không phải phỏng chừng, là khẳng định.
Từ Bình yếu ớt thở dài, trong óc tuôn ra mấy cái thủ đoạn trong phim truyền hình, lẽ nào, thật sự chỉ có thể dùng cách không bình thường mới có thể đem Lục Quân Thừa thượng à.
-------------
Buổi tối Lục Quân Thừa từ tiệc rượu công ty về đến nhà, không thấy người yêu như bình thường ra đón. Hắn thân thủ đem sơmi gỡ bỏ mấy cái nút buộc, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Ngồi trên ghế sa lon một chút, vẫn không nghe thấy động tĩnh. Lục Quân Thừa buồn bực, bây giờ còn chưa tới chín giờ, sẽ không ngủ sớm như vậy chứ.
Hắn đứng lên đi lên lầu, thấy cửa phòng đóng, ánh sáng từ khe cửa chuồn ra. Hắn đẩy cửa mà vào, chăn trên giường long ra một tiểu đoàn, người ở bên trong đang huyên náo không biết đang làm cái gì. Nam nhân đi tới, mở chăn.
"Tiểu Bình, em đang làm gì đó?"
Từ Bình kinh ngạc thốt lên một tiếng, tóm chặt lấy chăn, từ bên trong ló ra một cái đầu nhỏ, bởi ở bên trong chăn hơi ngộp, khuôn mặt hồng phác phác.
Lục Quân Thừa nguyên bản uống rượu nên thân thể có chút toả nhiệt, giờ khắc này nhìn thấy người yêu đáng yêu như thế, trực tiếp đi lên nâng mặt của đối phương hôn một cái nóng bỏng ẩm ướt.
Từ Bình không đẩy ra, tim đập nhanh hơn để cho nam nhân hôn. Âu yếm mười mấy phút, Từ Bình sờ cơ ngực Lục Quân Thừa mấy cái, tâm thần rung động, hắn nói: "Mới vừa uống rượu xong trở về thì tắm đi, em đi pha cho anh ly sữa bò."
"Được." Lục Quân Thừa nói, hôn lên mặt Từ Bình một cái mới đi vào buồng tắm.
------------
Chờ Lục Quân Thừa tiến vào buồng tắm, Từ Bình lúc này mới khẩn trương vén chăn lên, phía dưới chăn là tất cả dụng cụ tình thú hắn mặt dày đi mua, lúc hắn mua chủ quán còn nhiệt tình đề cử cho hắn mấy cái...
Nghĩ đạo cụ này một hồi dùng trên người Lục Quân Thừa... Từ Bình cả người đều nhiệt huyết sôi trào hận không thể kéo mở cửa sổ gào thét. Sau khi hắn pha cho Lục Quân Thừa ly sữa bò, thấy nam nhân đi ra, lập tức ngoan ngoãn bưng qua.
Lục Quân Thừa lấy ly sữa từ trong tay Từ Bình uống hết, có chút mệt mỏi đem đầu khoát lên vai Từ Bình.
Từ Bình thấy hắn hơi mệt, đau lòng hỏi: "Ăn tối chưa?"
"Ăn rồi, ăn no rồi mới dám uống rượu, nếu không trở về sẽ bị em nhắc liên tục."
Từ Bình cười hì hì, đem Lục Quân Thừa đè xuống giường nằm thẳng, cười quyến rũ nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, em đấm bóp cho anh, buông lỏng một chút."
Lục Quân Thừa nhắm mắt lại, Từ Bình mê muội đưa tay trên mặt nam nhân nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó hai ngón tay cái kề sát ở trên lông mày nam nhân, phía trên đầu đồng thời tả hữu mạt động, không tới hai phút, Lục Quân Thừa phát ra tiếng ngáy, đang ngủ.
Từ Bình liếc nhìn thời gian, không tới mười giờ, hắn đem điện thoại di động lấy ra dặn báo thức bốn giờ sáng, sau đó kề sát trên trán Lục Quân Thừa hôn một cái, trong lòng nam nhân tìm vị trí thật tốt ngủ. Trong lòng có chuyện cất giấu, Từ Bình trước bốn giờ sáng đã tỉnh.
Hắn tắt báo thức, tinh thần phấn chấn đứng dậy lặng lẽ lấy cái còng ra còn có đạo cụ con mèo nhỏ chế phục đi tới bên cạnh Lục Quân Thừa. Từ Bình nghiêng người trên tai nam nhân thổi một hơi, nam nhân không nhúc nhích.
Rất tốt, hắn nở nụ cười, bắt đầu cân nhắc trước phải cho nam nhân thay quần áo hay là đem người còng lại trước.
Cuối cùng Từ Bình quyết định trước tiên đem người còng lại, vạn nhất lúc thay quần áo hắn tỉnh rồi liền không dễ xử lí. Chỉ cần chế trụ nam nhân hành động, còn không là mặc cho chính mình xâu xé!
Từ Bình tất huyên náo lấy còng ra cùng chân khảo, đem tay phải Lục Quân Thừa duỗi thẳng đặt tại đầu giường, mở ra còng tay đang muốn cùm lại, nam nhân lúc này đột nhiên trở mình ôm hắn. Từ Bình cả kinh, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Hắn quay đầu thấy nam nhân vẫn không phản ứng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ Bình khẽ động, muốn từ cánh tay Lục Quân Thừa tránh thoát đứng dậy, sau một chốc, hắn một đầu đầy mồ hôi trốn không thoát cánh tay nam nhân cầm cố. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nam nhân khàn khàn cười, Từ Bình như thỏ con bị kinh sợ, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Lục Quân Thừa.
Lục Quân Thừa liếc nhìn Từ Bình cầm trong tay còng tay, con ngươi hơi nửa hí, biết mà còn hỏi "Làm cái gì đó, hơn nửa đêm?"
Từ Bình ôm chặt còng tay, trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được. Lục Quân Thừa muốn kéo còng tay ra, Từ Bình lấy thân thể đè lại, chặt chẽ che chở.
Hắn lắp bắp nói: "Cái đó, em nửa đêm tẻ nhạt... Muốn cùng anh chơi hội du hí..."
Lục Quân Thừa ý vị thâm trường a một tiếng, đáy mắt chợt lóe một đạo tinh quang, cười nói: "Anh cũng nhàm chán, chúng ta cùng nhau chơi đùa du hí đi."
Từ Bình lỗ tai đỏ đến mức giống như là muốn tích xuất huyết, trong lòng hắn có loại dự cảm xấu. Hắn nghe Lục Quân Thừa ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ, sau đó dùng cánh tay của hắn áp chế lại chính mình, mấy cái còng tay chân rất nhanh bị nam nhân lấy cầm trên tay đánh giá.
Còng tay còn có lục lạc đặc chế, nam nhân hơi lay động, phát ra thanh âm dễ nghe, ban đêm nghe đặc biệt thần bí.
Lục Quân Thừa đặt ở Từ Bình trên người, mặt dán vào mặt, kéo dài ngữ điệu nói "Em sẽ không —— phải là muốn thượng anh chứ?"
Từ Bình đỏ mặt thề thốt phủ nhận: "Không, không có!"
Lục Quân Thừa nhếch miệng tà tà nở nụ cười, đem Từ Bình như ốc sên triển khai, trong tình huốn người yêu chỉ có thể nhìn không thể phản kháng, từng cái từng cái đem còng tay chân còng Từ Bình lại.
Từ Bình hốt hoảng giật giật, không có cách nào tránh thoát.
Lục Quân Thừa gật đầu, cười nói: "Xem ra chất lượng quả thật không tệ."
Nam nhân đem y phục trên người Từ Bình xé ra, ánh mắt càn rỡ theo bàn tay trên da thịt trắng nõn của người yêu lưu luyến. Tiếp đó hắn đem chế phục mèo con mặc cho Từ Bình, chế phục tình thú đó, căn bản không giấu được cái gì.
Từ Bình run thân thể, tứ chi mở lớn cả người xích lỏa nằm trước mặt nam nhân quả thực xấu hổ cực kỳ. Lục Quân Thừa cúi người xuống, đè xuống từ trên cao hôn người yêu. Từ Bình lỏa thân cùng nam nhân mặc áo ngủ hình thành cường liệt thị giác so sánh.
Từ Bình nghẹn ngào lên tiếng, "Em sai rồi, buông em ra đi."
Lục Quân Thừa trừng phạt tự động cắn cắn rái tai của hắn.
"Thả em đi, lần sau không dám."
Không để ý tới người yêu xin tha, Lục Quân Thừa tại lãnh địa mình thượng dò xét, bá đạo lưu lại dấu vết của chính mình.
Nam nhân trầm thấp nở nụ cười, nói: "Là em muốn chơi du hí, sau khi đứng lên lại không cho anh chơi, chẳng phải là rất xấu sao. Chúng ta một hồi liên cơ, được không?"
Từ Bình quả thực muốn khóc, như đồ cúng sắp bị hiến tế, chỉ có thể mặc cho người xâu xé. Động tình thở dốc càng ngày càng nặng, trong phòng tản ra hương vị say lòng người. Hai người thân thể chặt chẽ không thể tách rời, Từ Bình tay chân không thể động, mặc cho nam nhân ở trên người hắn tùy ý rong ruổi, khai thác lãnh thổ.
Từ Bình cả người tê dại, mềm như một vũng nước. Hắn nước mắt mông lung nhìn Lục Quân Thừa, xin tha: "Em mệt mỏi quá, thả em đi."
Nam nhân dùng cái trán ẩm ướt mồ hôi dán lên hắn, trên khóe miệng hắn liếm liếm, nói: "Kêu một tiếng ông xã, sẽ tha cho em."
Từ Bình: "..."
Lục Quân Thừa trầm thấp cười lên, thoả mãn hôn Từ Bình, đem người hôn thở không nổi, mới thoáng rời đi, môi dán vào môi dụ dỗ: "Nếu không gọi ông xã, anh sẽ đem em khảo một giờ. Em xem thời gian đi, hiện tại đã sáu giờ rưỡi rồi a."
Từ Bình khóe mắt ửng hồng, hơi nước mông lung mềm mại đích xác trừng nam nhân, ủy khuất nói: "Ông, ông xã..."
Lục Quân Thừa tâm tình tốt, bật cười nói: "Ông xã yêu em."
-------------
Sau khi tự do, Từ Bình như con thỏ bị thương bị khi dễ, mềm mại đem mình cuộn thành một đoàn, ôm chăn không nói lời nào.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ thiệt thòi lớn rồi! Nguyên lai nghĩ đem Lục Quân Thừa thượng, kết quả phản công không thành ngược lại bị...
Hắn âm thầm kêu rên, nam nhân cánh tay dài đem hắn ôm vào trong lồng ngực.
Lục Quân Thừa hôn tai Từ Bình, ôn nhu nói: "Ngủ đi, nhìn em mệt mỏi một đêm, du hí chơi lâu nên nghỉ ngơi một chút."
Từ Bình tức giận đến quay đầu lại trừng nam nhân một cái, sau năm phút nằm trong lòng nam nhân ngủ say, phát ra tiếng ngáy ngọt ngào.
----------oOo----------
Cuối cùng cũng hoàn bộ này rồi, everybody say yeah!!!!
Cám ơn tất cả mọi người đã cùng mình đi hết bộ truyện này, bộ này không ngược, tương đối nhẹ nhàng, hy vọng mọi người không thấy nhàm chán. *cúi đầu*
|