Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái
|
|
Chương 5: Lúng túng mở khóa Từ Bình dựa theo địa chỉ Lục Quân Thừa cấp lái xe đi, không ngờ vừa tới nửa đường liền mưa to.
Mùa hạ mưa nói đến là đến, mặt đất dâng lên mùi bùn đất nồng nặc. Mưa to như hạt đậu đập trên người Từ Bình , cánh tay run lên, nổi cả một tầng da gà.
Hắn tìm áo mưa mặc, đem phần lớn che thùng dụng cụ tỉ mỉ cẩn thận không cho mưa ướt.
Từ Bình đến địa chỉ biệt thự thì toàn thân dưới đã ướt, tại cửa cùng bảo an ghi danh liền được cho đi vào.
Đem xe dừng lại, Từ Bình người run run lấy áo mưa treo ở đầu xe, nhấc thùng dụng cụ vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lục Quân Thừa.
"Đến rồi?"
"Đúng, tôi hiện tại phải đi như thế nào?"
"Cậu ở tại cửa chờ tôi, tôi đi đón cậu."
"Được rồi."
Lục Quân Thừa xuống lầu liền thấy dáng dấp Từ Bình ẩm ướt cộc cộc, hắn cau mày, đi lên nói: "Sao lại ướt thành như vậy, đi thay y phục trước."
Từ Bình lúng túng, "Không cần không cần, chỉ là quần hơi ướt mà thôi, quần áo không có việc gì, tôi đi mở khóa trước."
Lục Quân Thừa sắc mặt nhất thời trở nên không tốt, không nói hai lời đem người kéo vào một gian phòng tìm quần áo đưa cho Từ Bình, thúc giục "Nhanh chóng mặc quần áo, cậu cảm thấy không thành vấn đề, nhưng bạn tôi ghét bẩn."
"..."
---------------
Từ Bình bất đắc dĩ thay quần áo khác, cùng Lục Quân Thừa lên lầu nhìn thấy không ít người khuân đồ lục tục đi xuống, hắn nhìn bên cạnh nhướng nhướng.
Lục Quân Thừa nói: "Hôm nay nơi này làm tiệc đứng, mới giải tán không lâu."
"Ồ..."
Lục Quân Thừa đem người tới trước phòng, gõ cửa, nói với bên trong: "Tôi đem người đến." Tiếp liền quay đầu nói với Từ Bình: "Cậu đi vào an tâm mở khóa, một hồi thấy cái gì cũng không cần kinh ngạc, tôi ở phía dưới chờ cậu."
"? ?"
Từ Bình một đầu dấu chấm hỏi, còn chưa hỏi rõ chuyện gì cần phải kinh ngạc liền bị Lục Quân Thừa đẩy đi vào.
------------
"Xin chào, Từ sư phụ."
"Xin chào..."
Từ Bình nhìn nam nhân trước mắt, đối phương tướng mạo thường thường nhưng khí chất trầm ổn, vóc người cùng Lục Quân Thừa không khác lắm, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, hắn liếc mắt nhìn liền không dám nhìn nữa, thậm chí sản sinh ảo giác không thở nổi.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh cần mở khóa nào?"
"Đi vào liền biết, hi vọng cậu sau khi ra ngoài quản miệng mình cho tốt. Cậu là do Lục Quân Thừa tìm tới, tôi tin tưởng cậu nhất định tự mình biết mình, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"..."
Từ Bình một đầu dấu chấm hỏi rất nhanh có đáp án.
Hắn nhìn thấy có người ngồi ở trước giường khoác áo ngủ hai cánh tay lộ ra, khảo một đôi tay khảo nam nhân! Nam nhân kia rất... đẹp, hơn nữa trên cổ còn có vết tích rõ ràng.
Từ Bình nắm chặt thùng dụng cụ nâng lên, đầu ngoặt về một bên, tai hơi ửng hồng. Tuy rằng hắn biết không nhiều, cũng không có kinh nghiệm, nhưng cái tình huống hiện tại là cái gì có ngu ngốc cũng nhìn ra được.
Hắn dùng dư quang len lén nghiêm túc liếc nam nhân một cái, tâm lý gào lớn: Mặt người dạ thú a mặt người dạ thú, mặt ngoài nhìn chính trực như thế, lại lén lút bức bách người khác S/M, còn là một đồng tính luyến ái!
Phó Bách Chinh không quản Từ Bình trong đầu đang suy nghĩ cái gì, hắn lấy áo ngủ trên người Ninh Lam kéo lại, mới xoay người nói: "Tiểu Từ sư phụ, Lục Quân Thừa nói cậu kỹ thuật mở khóa không tồi, cho nên tôi mới tìm cậu, hiện tại cậu xem có thể mở được không."
"Có thể, có thể."
Từ Bình cả người lúng túng, hắn đem thùng dụng cụ thả trên sàn nhà tìm công cụ, chọn xong công cụ sau đó đến trước mặt Ninh Lam, thân thể hơi hơi hướng bên ngoài tự nói tầm mắt chính mình sẽ không thấy thứ không nên thấy, giơ tay của đối phương lên quan sát còng tay.
Hắn động động công cụ trong tay, đối với còng tay trái mở phải mở, không mấy phút còng tay liền mở ra.
"Tiên sinh, khóa mở được rồi, tôi đi ra ngoài trước."
--------------
Từ Bình nhấc thùng dụng cụ chật vật đi ra ngoài.
Sau xuống lầu nhìn thấy Lục Quân Thừa ở trên ghế salon nhàn nhã hút thuốc, hắn hơi căm tức đi tới, thở hồng hộc nói: "Sao anh có thể gọi tôi tới mở cái loại khóa như vậy? !"
Lục Quân Thừa nhìn Từ Bình, nhả khói thuốc, nheo khóe mắt nở nụ cười, nói: "Cái gì gọi là loại khóa như vậy, người ta là tình nhân, chuyện tình thú ngươi tình ta nguyện là một sự hưởng thụ."
Từ Bình tức giận đỏ mặt nói không nên lời, khuôn mặt một lần lại một lần thêm hắc tuyến, mắt trừng lên đặc biệt lớn, y như chiếc Pearl màu đen.
Lục Quân Thừa bị Từ Bình trừng, nở nụ cười, hắn đem khói dập tắt, nói: "Đừng dùng thái độ như vậy chứ, mở khóa thì mở khóa thôi, người khác như thế nào là chuyện của người ta, hơn nữa tôi tin tưởng cậu sẽ không nhìn loạn càng không nói lung tung, đúng không."
"Đó là đương nhiên!"
"Vậy không phải được rồi sao, nó chỉ là một đơn việc bình thường, có muốn tôi giúp cậu một tay nói Phó Bách Chinh trả tiền mở khóa không?."
Từ Bình sững sờ, vội vàng nói: "Không cần không cần, hơn nữa ổ khóa này căn bản không tới 1,200 tệ, tôi đem tiền trả lại cho anh anh lấy về đi."
Lục Quân Thừa cười nhạo, "Cậu đứa bé này sao lại đần như vậy a, có tiền không kiếm lời, chút tiền này trong mắt người khác một cọng lông cũng không bằng, hơn nữa..." Nam nhân tràn đầy ý tứ hàm súc đánh giá, nói tiếp: "Cậu vẫn là con chim non, đã hai mươi lăm mà vẫn không có kinh nghiệm về phương diện kia." Hắn thở dài một hơi, "Quả nhiên còn là một tiểu hài tử."
Từ Bình bị nói hai tai đỏ lên, nhưng hắn không để ý tới, tự mình lấy điện thoại di động ra mở weixin đem tiền lì xì trả lại Lục Quân Thừa.
Hắn nhìn Lục Quân Thừa khoát khoát tay, nói "Anh mau lấy lại tiền lì xì đi, tôi phải trở về."
Lục Quân Thừa không nói, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, người này cư nhiên còn đem tiền lì xì trả lại. Hắn đem điện thoại di động ném sang bên cạnh, không quản, thấy Từ Bình đi vào gian phòng lúc nãy, chốc lát sau đi ra, mặc trên người bộ quần áo ướt sũng.
Lục Quân Thừa nhìn thấy Từ Bình một thân quần áo ướt sũng cũng có chút giận.
"Cậu ngốc quá Từ Bình, mặc quần áo ướt như vậy đi về, y phục này tôi cho cậu mặc không lấy tiền."
Từ Bình không thèm quản Lục Quân Thừa nói cái gì, người và người quả nhiên là có sự khác nhau, nhiều lời vô ích. Hắn nhấc thùng dụng cụ lên không nói không rằng cứ như vậy chạy đi như một làn khói.
Lục Quân Thừa nhìn Từ Bình so với thỏ chạy còn nhanh hơn, tức giận đến nghiến răng, thằng nhóc này không chỉ rách rưới, còn rất bướng bỉnh.
--------------
Từ Bình sau khi về đến nhà đã gần hừng đông.
Hắn nhanh chóng đi tắm nước nóng, thân thể chưa kịp lau khô cứ như vậy một thân hơi nước vội vàng mở máy vi tính ra lục dữ liệu ngày hôm nay.
Dựa theo thời gian bình thường làm việc và nghỉ ngơi, lúc này hắn đã sớm đi vào giấc mộng gặp Chu công, nếu không phải vì cái đơn việc không giải thích được đêm nay...
Từ Bình ngẫm lại vẫn còn có chút sinh khí và không được tự nhiên, Lục Quân Thừa người này tại sao lại như vậy? Cư nhiên, cư nhiên gọi hắn đi mở loại khóa kia, lại cây ngay không sợ chết đứng cùng hắn nói S, S/M tình nhân ngươi tình ta nguyện là bình thường.
Còn cái người mặt ngoài chính trực sau lưng lại bắt người yêu làm loại chuyện này khẳng định cũng không phải người tốt lành gì, người bình thường ai lại để bạn của mình làm như vậy?
Từ Bình không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương, lúc này không biết chính hắn mới là người kiến thức nông cạn nhận thức cũng ngắn, sự việc đêm nay qua đi, trực tiếp đem đám người Lục Quân Thừa trở thành biến thái.
Hắn leo lên weixin muốn đem Lục Quân Thừa vào danh sách đen, lại phát hiện tiền lì xì như trước không bị lấy đi.
Hắn tức giận: Lục Quân Thừa đúng là người đáng ghét!
|
Chương 6: Xem mắt bất đắc dĩ Từ Bình mỗi đầu tháng đều sẽ đi ngân hàng gửi tiền về nhà, nói khó nghe hắn là bị nhà đuổi đi, nhưng mười mấy năm dưỡng dục cũng không thể làm cho hắn cứ như vậy không nhìn cha mẹ, hơn nữa hắn biết, trong nhà hắn còn đứa em trai, thêm một người, là thêm một khẩu phần.
Từ ngân hàng đi ra, bên ngoài nóng rát làm Từ Bình suýt nữa không mở mắt nổi. Khí trời nóng bức, dưới mặt trời đi chưa được mấy bước đầu hắn đã đầy mồ hôi.
Từ Bình lái xe điện chạy thật nhanh về cửa hàng, trở về cửa hàng sau khi uống hai bình nước lạnh Từ Bình mới tỉnh hồn lại. Hắn đi rửa tay, thấy cánh tay bắt đầu đỏ lên liền tìm thuốc mỡ thoa.
Từ Bình cũng không hiểu làn da của mình làm sao lại nhạy cảm như vậy, bị mặt trời phơi nắng lâu một chút, da dẻ liền bắt đầu đỏ lên, nghiêm trọng hơn còn có thể sưng lên. May nhờ hắn ở bên ngoài bôn ba mấy năm, một chút biến hóa đều không có, da dẻ không chỉ không thay đổi mà càng có sức đề kháng, so với lúc trước còn trắng hơn.
Thoa xong thuốc, cánh tay quả nhiên thoải mái rất nhiều, Từ Bình dựa vào ghế suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định gọi điện thoại về nhà nói cho bọn họ biết hắn mới gửi tiền qua.
Điện thoại vang lên một lúc mới có người tiếp, nói chuyện là ba Từ Bình.
"Bình à."
"Ba, con mới vừa đi ngân hàng gửi tiền về, gọi điện thoại nói cho ba biết."
"Ôi, tốt tốt. Chính con cũng chú ý chút, đừng bạc đãi chính mình, một mình ở bên ngoài mấy năm cũng không dễ dàng."
Từ Bình mũi cay cay, "Không sao, con là nam nhân không có gì khó, nếu không đủ tiền thì gọi điện thoại cho con biết."
Từ phụ thở dài, nói: "Con cũng biết tính mẹ con, con đừng trách bà ấy, chờ bà nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Từ Bình trầm thấp đáp một tiếng.
"Đúng rồi, nói với con một chuyện, con tuổi cũng không nhỏ, mẹ con ngoài miệng không nói trong lòng cũng là vì con lo lắng, con gái nhà Lưu thẩm trong thôn cũng ở G thị làm công, hai nhà đã nói chuyện xong, để cho các con gặp nhau ăn bữa cơm."
Từ Bình: "..."
"Bình a, con còn nghe không?"
"Còn... Con biết rồi, con sẽ đi."
"Ôi chao tốt, tốt. Con cũng không cần chọn, con gái mà, biết làm việc nhà, là khuê nữ là được"
"..."
"Ba lấy số điện thoại con bé đưa cho con, con tìm giấy ghi một chút."
Từ Bình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy giấy bút ra viết dãy số. Sau khi cúp điện thoại, hắn nằm trên ghế ngẩn người, chính mình cũng bất thình lình đi xem mắt.
Từ Bình hai mươi lăm tuổi, không có bạn gái, chưa từng xem phim cấp ba, ngay cả lúc nghe người khác nói đến *huân đoạn tử đều sẽ đi chỗ khác. (*huân đoạn tử : chắc là chuyện kia kia...)
Trước đây lúc học mở khóa, trong ký túc xá ở chung nhiều người, buổi tối từng xem được loại video kia, từng cái từng cái nhìn mặt đỏ tới mang tai thở dốc liên tục, chỉ có hắn chịu không nổi tránh né, không phải là không có lòng hiếu kỳ, mà là không vượt qua nổi tâm lý ngượng ngùng.
Hắn không có chí lớn gì, tiền đủ chính mình ăn cơm, trả tiền thuê phòng là đã thỏa mãn. Người này một khi bình tĩnh lại, thân thể cũng rất ít khi có kích động, mấy lần có phản ứng sinh lý, hắn nhẫn năm phút đồng hồ là không sao, cho nên hắn ít suy nghĩ về phương diện kia.
Bây giờ trong nhà cho hắn đi xem mắt, vạn nhất nếu thành liền tránh không được thân thiết, chỉ là bổ não ra một chút, đầuTừ Bình đều tiếp thu một mảnh trống không.
Hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Từ Khôn.
[Anh, trong nhà bắt em đi xem mắt, em nên làm gì ?]
Từ Khôn rất nhanh trả lời cho hắn.
[ Không có sao, coi như đi ăn bữa cơm, thích hợp liền thuận theo tự nhiên mà phát triển, không thích hợp thì ăn xong rồi tan. Anh hiện tại bận rộn, lần sau đến thăm chú mang chú đi ăn bữa tiệc lớn.]
Từ Bình nhìn điện thoại di động tiếp tục ngẩn người.
-------------
Ngày xem mắt đã đến, Từ Bình có chút căng thẳng.
Nhìn mình trong gương, áo sơ mi màu trắng cộc tay cùng quần bò, giày là hôm trước trong cửa hàng có người giới thiệu mua. Tóc đặc biệt đi vào cửa hiệu cắt tóc làm, kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái lộ ra một đôi mắt đen láy, hắn nhìn một chút, bản thân cảm giác như trẻ lại. Tại cái cằm trơn bóng sờ một cái, xác định không cần cạo râu mới cầm bóp tiền, chìa khóa ra cửa.
-------------
Từ Bình đến chỗ hẹn sớm 15 phút, Lưu Hiểu Tuyết chưa tới, hắn tìm một chỗ đứng chờ, một lát sau điện thoại di động kêu lên.
Hắn nhìn màn hình, chính là cô gái xem mắt, vội vàng tiếp, "Xin chào."
"Xin chào, là Từ Bình sao?"
"Đúng thế. Tôi đã đến nơi rồi, ở bên này chờ."
"Tôi cũng đến rồi, mới vừa xuống xe đi lại đây."
Hai người rất nhanh chạm mặt, Từ Bình nhìn Lưu Hiểu Tuyết hơi câu nệ.
Lưu Hiểu Tuyết là cô gái xinh đẹp, vóc dáng rất cao, tóc uốn gợn sóng. Thân mặc một cái đầm ngắn màu xanh lam không có tay, thêm một đôi giày cao gót, đi bên cạnhTừ Bình, nhìn như sắp vượt qua 1m77 của Từ Bình.
Bọn họ tìm nhà hàng ăn cơm kiểu Tây ngồi xuống, nhân viên phục vụ rất nhanh tới đưa thực đơn chọn món.
Lưu Hiểu Tuyết hai tay nâng cằm nhìn Từ Bình nói: "Nhìn anh thật trẻ, dì nói anh hai mươi lăm tuổi đúng không."
Hắn ngượng ngùng cười cười, khẽ gật đầu "Đúng thế."
Lưu Hiểu Tuyết than thở, "Nữ nhân cùng tuổi quả nhiên không sánh được nam nhân, anh xem anh như vậy nhìn còn rất trẻ, mà tôi đã qua độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân rồi."
Từ Bình không biết nói tiếp như thế nào...
Cũng may Lưu Hiểu Tuyết cũng không ngại, chuyển đề tài hỏi: "Nghe nói công việc của anh là chuyên môn mở khóa có đúng không?"
"Ân, mở khóa, đổi khóa, sửa khóa cũng có thể."
"Một tháng thu nhập đại khái là bao nhiêu nha?"
Từ Bình nói đại khái một con số.
Lưu Hiểu Tuyết gật gật đầu, "Này cũng không tồi, chỉ là nghề này ra ngoài giới thiệu với người khác thế nào cũng không được xem trọng."
"..."
Lưu Hiểu Tuyết bị bộ dáng luống cuống củaTừ Bình chọc cười, nói: "Có phải anh cảm thấy lời tôi nói rất khó nghe? Hết cách rồi, xã hội chính là như vậy, hai người kết hôn, là sinh sống cùng nhau, cái gì cũng phải mở ra nói, củi gạo dầu muối dấm chua trà, phòng ở, gia cụ, chi phí điện nước, không có tiền, làm sao mà qua nổi..."
Từ Bình: "..."
Mặc dù biết Lưu Hiểu Tuyết nói đều là sự thật, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.
"Anh có dự định đổi việc không?"
"Không..."
Lưu Hiểu Tuyết vén tóc trên vai, nói: "Ăn xong bữa cơm này rồi giải tán đi, chắc anh cảm thấy tôi hám làm giàu, bất quá tôi muốn nói tôi không có xem thường anh, tôi chính là muốn tìm người có nhà, có sự nghiệp, có năng lực kinh tế, hơn nữa chúng ta nhìn cũng không thích hợp, tôi đi ở bên cạnh anh, nhìn càng giống như chị anh."
Từ Bình hơi cúi đầu, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Hắn mím môi, bàn tay đặt ở dưới bàn lặng lẽ nắm chặt.
Một bữa cơm ăn khoảng hai tiếng, Từ Bình trả tiền, Lưu Hiểu Tuyết cũng không tranh cùng hắn.
Sau khi hai người tách ra, Từ Bình không trực tiếp về nhà, mà tản bộ dọc theo bờ sông.
Gần chạng vạng, ánh chiều tà chiếu vào mặt nước, có gió thổi qua, lay động ánh sáng nhỏ nhoi phản quang trên mặt nước bị tan nát.
Hắn phiền muộn nhìn mặt nước đến xuất thần, trong lòng mất mác, bất đắc dĩ, bàng hoàng. Mãi đến tận khi nghe người khác quát tiếng chó sủa , hắn mới tỉnh giấc chiêm bao.
Lưu Hiểu Tuyết kỳ thực nói không sai, hắn đến nhà cũng không mua nổi, sau này làm sao mà sinh hoạt. Hắn chỉ thỏa mãn với hiện tại, nhưng không có dự định về tương lai.
Hắn đúng là vô dụng...
Từ Bình sa sút ý chí, thậm chí muốn đi uống rượu. Nghĩ như thế, nhưng khi hắn đến trước một quán rượu lại bắt đầu do dự.
Loại địa phương này hắn chưa từng tiếp xúc, không biết bên trong hoàn cảnh làm sao, càng không rõ sẽ tốn bao nhiêu tiền. Hắn mở ví tiền ra liếc nhìn, buông vai xuống quay người đi đến siêu thị mua một túi bia rồi trở lại bờ sông.
|
Chương 7: Cùng hôn cùng ngủ Bóng đêm dày đặc, ôm theo gió nhẹ mát mẻ, thổi đi oi bức ban ngày. Phố đèn đuốc sáng choang, hoa mỹ hào quang chiếu vào mặt sông, trong trẻo lòe lòe.
Lục Quân Thừa lái xe đi trên cầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy Từ Bình ngồi ở bờ sông. Hắn nhíu mày, đem vô-lăng rẽ sang một hướng khác.
Từ Bình nhìn mặt sông xuất thần, đôi mắt đen không chớp một cái, chiếu ánh sáng trên mặt nước, như là sắc thái choáng váng ở trong mắt hắn.
Hắn hơi cúc khởi thân thể ôm chặt đầu gối, bên chân rải rác không ít lon bia rỗng.
Bia độ cồn không cao, hắn lại uống nhiều, thần trí có chút mơ màng. Hắn lắc lắc đầu, nhấc túi lấy bia dự định tiếp tục uống.
"Ở đây gặp được tiểu Từ sư phụ, có tính là duyên phận hay không."
Nghe âm thanh, Từ Bình chậm rãi quay người lại. Hắn ngẩng đầu lên, đầu tiên là một cặp chân dài, thân thể cao ngất, ơ, gương mặt thật đẹp trai.
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ, soái ca nhìn rất quen mắt, nhưng trong một chốc không nhớ nổi là ai.
Dáng dấpTừ Bình ngây ngốc làm Lục Quân Thừa cảm thấy rất đáng yêu, hắn mỉm cười, đến bên cạnh đối phương ngồi xuống, nhếch lên một đôi chân dài nói: "Tiểu Từ sư phụ ngày hôm nay không làm việc, chạy đến nơi này lười biếng uống rượu sao."
Từ Bình giờ khắc này không hiểu ý tứ Lục Quân Thừa, vắt hết óc nghĩ một hồi, đột nhiên kêu một tiếng.
Hắn đưa ngón trỏ ra chọt chọt cánh tay Lục Quân Thừa, ai oán nói: "Sao anh còn không lấy tiền về? Anh thật đáng ghét."
Lục Quân Thừa cười nhạo, sờ sờ cằm. Hắn một gương mặt anh tuấn như thế không được người ta ghi nhớ, mỗi ngày chỉ nghĩ đến một ngàn đồng tiền của hắn. Ánh mắt Lục Quân Thừa sáng quắc nhìn chằm chằm Từ Bình, không biết nói cái gì cho phải.
Từ Bình thấy Lục Quân Thừa không chớp mắt nhìn mình , cũng không cam lòng mà trừng lại. Chỉ tiếc hắn uống quá say, không tập trung không gây được lực chú ý, một chút lực sát thương đều không có. Hắc dụi dụi đôi mắt thấm một tầng hơi nước, ánh mắt toát lên một ít bất lực, một ít oan ức. Khuôn mặt trắng noãn bởi uống say nên đỏ bừng, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Lục Quân Thừa nhìn bộ dáng đáng yêu này của Từ Bình, nhịn xuống ngứa ngáy trong lòng, mang theo ý tứ mê hoặc hàm xúc nói: "Có chuyện không vui? Có chuyện gì có thể nói với tôi."
Từ Bình mím môi, rũ mi mắt xuống, "Không nói."
"Không nói cũng được, chỉ là lần sau nếu muốn đến bờ sông uống rượu, ban đêm gió lớn, hóng gió uống rượu, ngày thứ hai rất dễ sinh bệnh." Đổi đề tài, Lục Quân Thừa hỏi tiếp: "Không lẽ cậu thất tình?"
Hai chữ thất tình như cùng nhau đâm vào Từ Bình, hắn nâng mắt trừng nam nhân một cái, "Không cần anh quản." Tiếp đó ôm đầu ủy khuất nói: "Tôi không dám đi quán bar..."
Lục Quân Thừa trong lòng cười to, ngoài mặt lại trấn định nói: "Quán bar không có gì tốt, lần sau cậu muốn uống rượu, có thể tìm tôi, tôi dẫn cậu đi uống rượu ở chỗ tốt."
"... Không đi, tôi phải về nhà."
Từ Bình nói xong, loạng choạng đứng lên. Một đôi chân run phiêu phiêu, như đạp trên cây bông.
Lục Quân Thừa nhìn hắn đông đảo tây hoảng, đưa một tay ra đỡ, tay kia ôm sát cái eo nhỏ gầy.
Nam nhân hơi cúi đầu, dán vào lỗ tai Từ Bình nói: "Tôi đưa cậu về, cậu say thành như vậy trên đường không an toàn." Hắn đem cả người Từ Bình tiến vào trong lồng ngực, đối phương cũng mềm nhũn mặc hắn làm, ngoan vô cùng.
Từ Bình không lên tiếng, chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa có chút phiền. Hắn lầm bầm một câu, mí mắt cụp xuống, cuối cùng đem mặt chôn trong cổ Lục Quân Thừa mà ngủ.
Lục Quân Thừa gọi khẽ, thấy Từ Bình triệt để ngủ chết rồi liền thay đổi động tác, đem người ôm ngang vào trong ngực.
--------
Lục Quân Thừa đem Từ Bình về nhà mình, hắn đem người thả trên ghế sa lon, cúi người dán mặt vào mặt của đối phương, khóe miệng hơi cong lên, trên đôi môi hồng hào của Từ Bình hôn nhẹ.
Mềm mại, lành lạnh.
Nam nhân bị hơi thở của Từ Bình làm cho lòng ngứa ngáy, tăng thêm lực đạo ngậm bờ môi đối phương mút vào.
Ân, tư vị so với trong tưởng tượng tốt hơn, hắn thậm chí muốn đem đôi môi này nhai nát nuốt vào bụng.
Lục Quân Thừa hôn một hồi lâu, thấy môi Từ Bình đều bị hắn cắn sưng lên mới dừng lại động tác. Hắn liếm liếm môi, ánh mắt rất có tính xâm lược, như là thợ săn nhìn chằm chằm con mồi của mình.
"Em không chạy thoát được đâu."
-------------
Từ Bình cả người xích lõa nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm áp từ thân thể hắn mỗi một nơi đều chảy qua.Từ Bình mơ hồ cảm thấy thoải mái than thở một tiếng, sau đó mơ hồ nghe có người ở bên tai cười. Hắn nhu nhu lỗ tai, lầm bầm một tiếng đem đầu chuyển hướng, ý đồ tránh né âm thanh quấy nhiễu.
Lục Quân Thừa bị động tác nhỏ của Từ Bình chọc cười, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn một cái. Tiếp đó thân thủ đi xuống thăm dò, tại cái mông cong mềm mại củaTừ Bình bóp mấy cái, cảm giác thoải mái, Lục Quân Thừa mặt mày gian xảo hiện lên ý cười, yêu thích nắm không buông tay.
Hắn tỉ mỉ tắm rửa cho Từ Bình xong, dùng khăn tắm đem người bao lại ôm trở về trên giường.
Nam nhân đè xuống thân thể tinh tế của Từ Bình đánh giá: Khuôn mặt trắng nõn non mềm, lộ ra một tầng hồng hào, như trái táo tây ngon miệng. Mặt mày ôn hòa vô hại,thời điểm này lại trong suốt vô tội; đi xuống là sống mũi thẳng, hắn tự tay vuốt ve; cuối cùng là đôi môi hơi nhếch lên lại trơn bóng, hình dáng môi như vậy hôn lên rất thoải mái.
Lục Quân Thừa càng xem càng thoả mãn, ánh mắt từ từ nóng lên.
-----------
Từ Bình tỉnh lại, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cuống họng dị thường khô cạn. Hắn chống đỡ thân thể muốn xuống giường tìm nước uống, bên hông hơi nặng, người bắt đầu chậm rãi hoàn hồn.
Hắn xoay hông của mình nhìn lại, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, nhìn lên trên cánh tay...
Từ Bình cơ hồ liên tục lăn lộn từ trên giường chạy xuống, sao hắn lại cùng Lục Quân Thừa ngủ ở trên một cái giường?
Hắn thất kinh đánh giá chung quanh, mới phát hiện nơi này căn bản không phải là nhà của hắn! Giường còn một người chưa tỉnh, Từ Bình cũng không muốn cùng Lục Quân Thừa trên một cái giường mặt đối mặt, không để ý trên người vẫn mặc áo ngủ lỏng lẻo, hắn vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài.
|
Chương 8: Nắm lấy uy hiếp Từ Bình không có tâm trí làm việc, quấn chăn ngồi ở trên giường ngây người.
Hắn bị tình huống mình và Lục Quân Thừa ngủ trên một cái giường dọa cho phát sợ, đêm qua hắn rõ ràng là ở bên ngoài uống rượu, tại sao lại biến thành cùng Lục Quân Thừa ngủ chung một giường ?
Trong lòng cả kinh, hắn đột nhiên nghĩ có phải Lục Quân Thừa muốn cùng hắn cái này cái kia hay không...
Bằng hữu của Lục Quân Thừa là đồng tính, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lục Quân Thừa cùng bằng hữu của hắn quan hệ không tệ, có khi nào cũng như bạn hắn có 'khẩu vị' giống nhau, đều yêu thích nam nhân ?
Từ Bình đem đầu chôn ở trên đầu gối càng nghĩ càng không được tự nhiên, thẳng đến khi điện thoại di động vang lên nhiều lần mới lấy lại tinh thần.
Hắn từ bên gối cầm điện thoại di động lên xem, là Từ Khôn.
"Anh..."
Từ Khôn nghe được giọng nói Từ Bình không được tự nhiên, vội hỏi: "Làm sao vậy, âm thanh nghe không bình thường ?"
Từ Bình nghe xong, tâm lý oan ức lập tức liền trào ra. Xem mắt thất bại đã đành, kết quả mình và nam nhân ngủ một đêm, cũng không biết Lục Quân Thừa thừa dịp hắn uống say có làm những chuyện khác hay không...
Từ Bình không dám tiếp tục suy nghĩ, mãi đến khi Từ Khôn hô vài tiếng, mới hoàn hồn, hắn nhẫn nhịn tâm lý sợ sệt, cường trang trấn định nói: "Không có chuyện gì, chính là, chính là..."
"Làm sao vậy?"
Từ Bình linh quang lóe lên, tìm cái cớ nói "Chính là em xem mắt thất bại! Cô gái kia không thích em."
Từ Khôn đầu bên kia bật cười: "Tưởng chuyện gì, cô gái đó không thích chú là sự tổn thất của cổ, cô gái tốt, cô gái đẹp còn nhiều mà, lần tới anh dẫn chú đi gặp."
Từ Bình bị Từ Khôn chọc cười, tâm lý lập tức trở nên thoải mái không ít. Con mắt hơi chuyển động, hắn hỏi Từ Khôn: "Anh... Anh có thấy qua nam nhân yêu thích nam nhân chưa ?"
"Đồng tính chứ gì. Sao lại cảm thấy hứng thú với cái đó vậy, không lẽ chú xem mắt thất bại mà cảm thấy hứng thú với nam nhân chứ?"
"Không, không, anh nói nhăng gì đó, em chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút."
"Nam nhân nào ôm nữ nhân mà chẳng thoải mái, đừng có nghĩ đông nghĩ tây. Hiếm thấy chú chủ động hỏi anh chuyện này đó, có phải là muốn yêu rồi không, tranh thủ anh dẫn chú đi chơi, cứ quyết định vậy đi."
Từ Bình liên thanh đáp ứng.
--------------
Cúp điện thoại, Từ Bình mở máy vi tính ra lục một ít tin tức liên quan tới đồng tính, còn tra rộng một chút chuyện nọ chuyện kia, đỏ mặt đọc xong văn tự, tay hắn cũng không biết thả hướng nào.
Hắn đứng trước gương tủ quần áo, đem y phục của mình lật lên trên, không phát hiện vết tích gì, hơi co mông lại, ân... Cũng không có cảm giác gì không đúng.
Nhất định là không có phát sinh bất cứ chuyện gì, Từ Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. (ừ, chỉ có hôn vài cái, sờ vài cái, bóp vài cái thôi chứ hổng có gì đâu -_-)
-------------------
Khoảng thời gian buổi chiều Từ Bình không nhận đơn việc nào, cũng nhàn rỗi, nhớ tới bữa trước nợ Tần sư phụ một bữa cơm, quay người cầm lấy bóp tiền chìa khóa dự định đi chợ mua chút đồ ăn đem tới.
Hắn bình thường sinh hoạt cũng coi như tiết kiệm, vì muốn trả lại Tần sư phụ một phần nhân tình này, nên phi thường cam lòng dùng tiền.
Từ Bình mang theo mấy túi đồ ăn lớn cùng hoa quả đi đến nhà Tần sư phụ, kết quả không có ai ở nhà, chỉ có đứa nhỏ ở trong phòng khách xem phim hoạt hình. Đứa nhỏ nhận ra Từ Bình, thấy cũng không sợ, như con dế chạy loanh quanh Từ Bình.
Từ Bình đem hoa quả rửa sạch sẽ gọt xong đưa cho đứa nhỏ ăn, sợ nó buồn nên cố ý đợi một hồi cùng nó chơi, hai người chơi đến ngươi vỗ bảy ta vỗ bảy, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Hắn vừa nhìn màn hình thấy là Lục Quân Thừa thì không nhận, mặc cho điện thoại di động reo.
"Anh ơi, điện thoại anh reo."
Từ Bình mất tập trung, "Ân, anh biết rồi."
"Anh sao không nhận điện thoại nha?"
Bị ánh mắt hiếu kỳ của đứa nhỏ nhìn, Từ Bình không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài nhận.
"Chịu nhận điện thoại của tôi rồi sao?"
"..."
Lục Quân Thừa ung dung thong thả nói: "Tối hôm qua tôi có lòng tốt đem cậu uống rượu say về nhà, cậu không nói cám ơn thì thôi, cứ đi thẳng như thế không hay lắm đâu."
"..."
"Hay là cậu sợ giữa chúng ta phát sinh cái gì."
"..."
Trầm mặc nửa ngày, Từ Bình rốt cục nghẹn ra một câu, hắn nói: "Tiền kia anh lấy lại đi."
Bên đầu kia điện thoại Lục Quân Thừa không ngừng cười, tiếng cười khàn khàn xuyên qua điện thoại kề sát bên tai Từ Bình, hắn không nhịn được lấy tay ra xoa xoa lỗ tai, kết quả câu nói tiếp theo của đối phương khiến Từ Bình nổi điên.
"Cậu mở weixin ra xem đi."
Từ Bình cúp điện thoại, mở weixin, phía trên báo đã nhận của đối phương 5,200 tiền lì xì làm cho hắn trợn tròn mắt.
Hắn nhận tiền lì xì này hồi nào?
Nha đúng rồi, tiền lì xì là Lục Quân Thừa gửi, tối hôm qua hắn say bất tỉnh nhân sự, như vậy người lấy điện thoại của hắn không nghĩ cũng biết chỉ có thể là Lục Quân Thừa.
Từ Bình nghiến răng nghiến lợi gọi lại cho Lục Quân Thừa, gọi ba lần không ai tiếp.
Đây nhất định là cố ý!
Vô duyên vô cớ nhận 5,200 tệ tiền lì xì mà tức giận không xả ra được, Từ Bình chắc là người đầu tiên.
------------------
Lục Quân Thừa nghe thư ký báo cáo xong văn kiện trong tay, hiếm thấy một lần hảo tâm không làm khó dễ. Phất tay cho người đi ra ngoài, cầm điện thoại di động lên nhìn ba cuộc gọi chưa nhận của người kia không nhịn được cười.
Từ Bình người này mặt ngoài nhìn dễ ức hiếp, thực tế trong đầu rất bướng bỉnh, không muốn tiếp thu tiện nghi người khác cho không, sợ thiếu nợ bất luận là người nào. Lục Quân Thừa dễ dàng bắt bí được điểm 'ngay thẳng' đó của Từ Bình, tùy tiện nhét ít tiền liền có thể tóm lấy hắn uy hiếp.
Chỉ cần Từ Bình thiếu nợ hắn, dù cho không muốn để ý tới mình, hắn cũng có cơ hội đi treo Từ Bình.
|
Chương 9: Phong ba giải vây Từ Bình ngày hôm nay xem như gặp vận xui.
Buổi trưa nhận được một đơn việc gấp, cùng khách hàng nói chuyện giá tiền hết nửa ngày, đối phương cò kè mặc cả nửa giờ, rốt cục bàn xong xuôi giá cả. Đến chỗ khách hàng thay khóa điện tử xong, lúc thu tiền vị khách kia lại bắt đầu không hài lòng giá cả, cố ý ép phí thay khóa.
Từ Bình cùng khách hàng nói hồi lâu, đôi mắt đều đỏ lên vì khách hàng không muốn lấy giá đã thương lượng trước, hơn nữa thái độ đặc biệt hung.
Từ Bình có biện pháp gì? Làm nghề như bọn họ có lúc xác thực sẽ gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt là gặp tình huống khách hàng uống rượu say. Từ Bình đầy bụng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể cầm phí khách hàng ép thấp rời đi.
Trên đường Từ Bình bị tông vào đuôi xe dẫn tới tai nạn xe cộ, lúc đó chỉ có hắn tại hiện trường, phải vào cục nửa ngày lấy khẩu cung, sau khi chép xong ra trời cũng bắt đầu tối sầm.
Cùng khách hàng tranh luận mấy tiếng lại tới đây nói một hồi, Từ Bình miệng khô lưỡi khô cả người uể oải.
Vào lúc này hắn cũng không có ý định nhận thêm việc, lái xe điện chạy về nhà.
Trong túi quần điện thoại di động đột nhiên reo, hắn đem xe dừng ở ven đường nghe.
"Xin chào, xin hỏi là sư phụ mở khóa đúng không?"
"Đúng, tôi hiện tại —— "
"Tôi đang ở lộ Xuân Anh chỗ bãi đỗ xe của câu lạc bộ, anh thuận tiện tới đây mở khóa cửa xe giúp tôi đi."
Từ Bình vốn định nói có chuyện bận mượn cớ khước từ, nhưng nghe khách hàng nói địa chỉ, đơn giản hỏi nguyên nhân mở khóa cùng xe gì rồi đáp ứng.
Trước mắt hắn vị trí chỗ ở cùng câu lạc bộ này chỉ cách một con đường, qua cái ngã tư đường đi thẳng là đến.
Từ Bình nghĩ ngược lại chuyện làm ăn ở phía trước, không bằng làm xong tiện đường về nhà luôn.
Sau năm phút Từ Bình đến bãi đỗ xe của câu lạc bộ Xuân Anh, bấm số điện thoại của khách hàng, rất nhanh liền tìm tới vị trí của hắn.
"Xin chào, tiên sinh."
"Ai, sư phụ, anh nhanh chóng mở khóa xe cho tôi đi."
Từ Bình gật đầu, cũng không vội vã tìm công cụ mở khóa, hắn nhẹ giọng hỏi: "Chìa khóa dự bị của anh ở bên trong đúng không, bằng lái cùng chứng minh thư có đem theo không? Muốn mở khóa xe này cho anh, chúng ta cần phải chứng minh anh là chủ xe mới có thể mở, giấy chứng nhận cũng cần ghi chép một chút."
"Tôi nói sao anh lại nhiều chuyện như vậy, có việc không muốn làm sao? Trả tiền cho anh anh hỏi đông tới tây làm gì, nhanh đem khóa xe mở cho tôi."
Từ Bình khẽ cau mày, bất động thanh sắc quan sát vị khách này.
Bộ dáng rất trẻ trung, phỏng chừng mới hai mươi tuổi. Trên mặt nhàn nhạt, nhìn rất đẹp, chỉ là có chút khó chịu. Trên người mặc một cái sơ mi màu đỏ thắm bó sát người, hạ thân mặc một cái quần bò lưng thấp, quần lót lộ ra một ít...
Không biết làm sao, Từ Bình đột nhiên liền nghĩ đến đồng tính, hắn nghe nói có nam nhân thích tới chỗ này tìm đồng tính chơi.
Hắn càng xem càng cảm thấy được vị thanh niên này không giống chủ xe, là xe BMW không sai, giá cả phỏng chừng không có hai triệu là mua không nổi, hơn nữa phong cách cùng thanh niên trước mắt không tương đương, Từ Bình nội tâm sinh nghi.
Hắn thăm dò hỏi: "Tiên sinh anh có phải là chủ xe không, phía tôi chỉ có chủ xe ở đây đồng ý cung cấp giấy chứng nhận mới có thể mở ổ khóa, nếu không thì không có cách nào mở."
Thanh niên nhất thời liền phát hỏa, dựng thẳng lông mày trừng mắt mắng: "Anh có bệnh đúng không, gọi anh tới mở khóa anh không mở, kỳ kèo hỏi một đống lớn, tôi chính là chủ xe này rồi sao! Muốn giấy chứng nhận có cái trứng dùng, đồ dự bị chìa khóa đều ở bên trong, con mẹ nó anh nhanh chóng mở ổ khóa cho tôi, tôi không có thời gian!" Nói xong lại nhìn Từ Bình giơ giơ quả đấm.
Từ Bình: "..."
Hắn nhìn đối phương vóc người không kém mình bao nhiêu, dụng tâm không uổng, vì thái độ thanh niên này nôn nóng càng xác định hắn không phải chủ xe.
"Xin lỗi tiên sinh, nếu anh không thể cung cấp giấy chứng nhận chứng minh anh là người chủ xe này, tôi không có cách nào mở khóa, tôi đi trước."
"Con mẹ nó mày dám đi một bước xem, chỉ là mở khóa mà dám lớn lối như vậy, mày chán sống rồi!"
Thanh niên trực tiếp kéo Từ Bình không cho hắn đi, Từ Bình cũng tức giận, giãy dụa kéo dài khoảng cách. Hai người đang lúc lôi kéo, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.
"Từ Bình, cậu sao lại ở đây?"
Từ Bình quay đầu lại, người tới chính là Lục Quân Thừa.
Lục Quân Thừa rất nhanh nhìn ra giữa hai người không bình thường, hắn trực tiếp đi lên đẩy thanh niên kia ra, đem Từ Bình kéo ra phía sau nhìn kỹ đối phương vài giây, xác định không có gì ngoại thương mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"
Từ Bình liền đem sự tình một năm một mười nói cho Lục Quân Thừa.
Nam nhân nghe xong, liếc mắt nhìn thanh niên vài lần, trong lòng rất nhanh có suy đoán.
Hắn rút ra một điếu thuốc mồi lửa, mạn bất kinh tâm nói: "Chỉ nhìn cái bộ dáng này của cậu mà lái nổi cái xe này sao? Hay là bị kim chủ bỏ rơi, không cam lòng nên đến lấy xe này đi, còn dám tìm vị sư phụ này gây phiền phức —— "
Lục Quân Thừa không nói hết lời, phun ra một miệng khói treo khóe mắt nhìn thanh niên cười cười, trong mắt lại cực kỳ âm lãnh.
Thanh niên rùng mình một cái, Lục Quân Thừa nhân vật này hắn có nghe nói qua, không nghĩ tới thợ mở khóa này cư nhiên lại quen biết người này, mặc dù không cam tâm cùng phẫn nộ nhưng giờ khắc này cũng chỉ có thể ảo não chạy đi.
--------------
Sau khi sự tình được giải quyết, Lục Quân Thừa lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, quay đầu cười híp mắt nhìn Từ Bình nói: "Tôi giúp cậu một lần, lần này sẽ không chạy trốn nữa đi."
Từ Bình: "..."
"Ha, không phải chứ, cậu xem cậu uống rượu say tôi đem cậu về nhà miễn cho cậu đầu đường xó chợ bị trộm lấy tiền, lúc này lại giúp cậu đem phiền toái đi, không cảm ơn tôi thì thôi, cũng không nên lộ ra biểu tình thâm cừu đại hận đi."
"Không phải..."
Từ Bình không được tự nhiên, hắn đối với việc Lục Quân Thừa giúp hắn giải vây hắn rất cảm kích, nhưng nghĩ đến chuyện người này thừa dịp mình say rượu ôm hắn ngủ cùng một cái giường, còn cố ý đưa tiền cho hắn, liền giận không chỗ phát tiết.
Hắn gật cái cổ khô cằn mà nói câu cảm tạ, sau đó lấy ra điện thoại di động ba ba ba bấm đến mấy lần.
Lục Quân Thừa cúi đầu nhìn nhất cử nhất động của Từ Bình, thấy hắn mở weixin gửi tiền lại cho mình, nhất thời vui khôn tả. Hắn hút một hơi khói, chậm rãi thổi qua gò má Từ Bình, thấy Từ Bình bị khói thuốc lượn lờ làm cho nổi giận nhìn hắn trừng mắt, liền cảm thấy đối phương vừa vui vừa đáng yêu.
Hắn nhìn chằm chằm cái cổ trắng tinh tế củaTừ Bình vài giây, nói: "Hiện tại có rảnh không ?"
Từ Bình nắm chặt tay đem thùng dụng cụ nâng lên chút, cảnh giác hỏi: "Hỏi cái này làm gì? !"
Lục Quân Thừa bật cười, "Cậu không cần phải sốt sắng như vậy, tôi cũng không có ăn cậu. Tôi định ra ngoài ăn tối, nhìn cậu khẳng định cũng chưa ăn, hỏi cậu có đi không, tôi mời khách."
Từ Bình rất muốn nói đi, nhưng hắn không nói ra được. Hơn nữa hắn cảm thấy Lục Quân Thừa đối với hắn thực sự không bình thường, ý nghĩ mục đích hắn đối với mình như vậy nhất thời bị sâu sắc thêm.
"Tôi, tôi không rảnh! Phải về lưu hồ sơ đơn việc."
"Ha, cậu lưu mấy cái đơn việc đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
"Ngược lại tôi không rảnh!" Từ Bình thấy Lục Quân Thừa cười đến chán ghét, có chút dữ dằn mà nói: "Anh nhanh chóng lấy tiền của anh lại đi!"
"Lấy cái gì mà lấy, coi như là phí cái còng tay đi."
Từ Bình dùng một ánh mắt loại xem bệnh thần kinh nhìn Lục Quân Thừa, nghĩ thầm người này thật là có bệnh.
"Tôi mở khóa xe cũng là 1,800, mở còng tay anh lại cho tôi tới 5,200."
Lục Quân Thừa gật đầu, dùng giọng nói nhà giàu mới nổi "À, chỉ có 5,200."
"... Có bệnh."
Từ Bình vừa tức vừa vô lực, lắc đầu một cái không muốn cùng Lục Quân Thừa nói thêm gì nữa.
Náo loạn hơn nửa ngày, tiền không kiếm được lại chọc tới người khác, hiện tại gặp phải người đầu óc có bệnh vẫn luôn đem tiền cho hắn, hắn nghĩ thầm ngày hôm nay thực sự là suy thần phụ thể.
"Từ Bình."
Phía sau truyền đến tiếng Lục Quân Thừa hiếm khi nghiêm túc, Từ Bình dừng lại, hơi quay đầu hỏi: "Cái gì ?"
"Cậu có phải rất chán ghét tôi không ?"
"..." Từ Bình muốn nói phải, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Lục Quân Thừa, lời nói liền kẹt ở bên mép. Trong lòng hắn hơi buồn phiền, kỳ thực, ngoại trừ việc Lục Quân Thừa vẫn luôn cho hắn tiền, người này cũng không tệ lắm, dù sao đại gia không tính quen biết, lại giúp hắn. Hiện tại xã hội này, có người gặp khó khăn, nếu là những người khác đều rất ít người dũng cảm đứng ra như thế.
Con ngươi chuyển động, hắn nhìn Lục Quân Thừa nói: "Chừng nào anh lấy tiền lại, lúc đó tôi mới không ghét anh."
|