Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái
|
|
Chương 15: Say rượu tình mê Đảo mắt đã đến chủ nhật, là thời gian Từ Bình cùng Lục Quân Thừa hẹn nhau đi uống rượu.
Lục Quân Thừa lái xe tới đón hắn, nói là chỗ đó khá xa.
Chín giờ rưỡi nghe dưới lầu có tiếng xe, Từ Bình thò đầu ra cửa sổ xem, Lục Quân Thừa đang từ bên trong xe đi ra.
Hắn mở cửa sổ nhìn xuống, phía dưới Lục Quân Thừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt giao nhau, Lục Quân Thừa khẽ cười.
Từ Bình phút chốc đỏ mặt, đem đầu thu về, hắn xuống lầu mở cửa cho Lục Quân Thừa.
Lục Quân Thừa hôm nay ăn mặc tương đối nhàn nhã, ngày thường dùng sáp chải tóc cố định tóc, lúc này tóc lại thoáng xốc xếch rải rác ở trán, tay áo ngắn vàng nhạt lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, cái quần màu đen bao khỏa lên một đôi chân dài, cao to kiên cường, kiêu căng khó thuần.
Từ Bình cùng Lục Quân Thừa đứng chung một chỗ, quả thực đối lập. Thân thể đơn bạc nhỏ bé căn bản không đáng chú ý, ở trên mặc áo thun ba lỗ trắng nhỏ, quần cộc màu đen, bên ngoài nhìn vào, giống như dáng dấp cụ ông mùa hè chơi cờ dưới gốc đại thụ.
Dáng vẻ ấy của Từ Bình rơi vào đáy mắt Lục Quân Thừa, lại thấy ngon lành. Trắng mịn đến cùng như nước, cái mông cong vểnh lại tròn, cẳng chân tinh tế không cong, nếu đôi chân này quấn bên hông mình....
Từ Bình thấy Lục Quân Thừa bình tĩnh khá là quái dị, hỏi "Anh sao vậy? Vào đi."
Suy tư của Lục Quân Thừa bị cắt đứt, ho nhẹ một tiếng vào cửa.
"Lầu một là cửa hàng, chỗ này chứa rất nhiều hàng, anh cẩn thận đừng đụng vào."
Lục Quân Thừa nghĩ thầm nơi này đúng là nhỏ hẹp, buồng tắm nhà hắn so với chỗ này còn lớn hơn. (anh đại gia thì nói làm gì -_-)
Lên lầu, bố cục gian phòng Từ Bình liếc mắt một cái là có thể thấy hết.
Vào cửa bên tay trái là phòng vệ sinh, đi vào trong bên phải là nhà bếp, tận cùng bên trong đặt một chiếc giường đơn, đối diện giường là tủ quần áo cùng máy vi tính, bên trái là cửa sổ. Căn phòng rất nhỏ, lại tràn ngập khí tức sinh hoạt.
"Cái đó, phòng của tôi cũng không phải rất lớn, anh tùy tiện ngồi, đúng rồi, anh ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Tôi lấy cho anh chén cháo, nếu như anh không chê..."
Lục Quân Thừa cười cười, hắn đích xác là để bụng đói tới đây, vì muốn cùng Từ Bình ăn sáng. Hắn kéo ghế tới vị trí đối diện Từ Bình ngồi xuống. Bàn hơi nhỏ, hắn ngồi như vậy có vẻ hơi hẹp.
Cháo hoa, hạt gạo rất mềm, nuốt xuống cuống họng liền nghe mùi thơm. Một đĩa dưa muối xì dầu, một đĩa bì ướp muối.
Đối với nam nhân mà nói, bữa sáng như vậy, phân lượng phi thường không đủ, thậm chí căn bản ăn không đủ no. Nhưng Lục Quân Thừa lại dị thường thỏa mãn, Từ Bình ở khoảng cách gần ngồi đối diện nhã nhặn húp cháo, đầu lưỡi nho nhỏ ngậm lấy cái thìa, nuốt...
Lục Quân Thừa bất ngờ hóa đá, hắn có chút chật vật buông tầm mắt, tâm lý dâng lên một chút bất đắc dĩ.
---------
Lục Quân Thừa chạy xe hai tiếng, rốt cục đến nơi.
"Tửu —— trang ——" Từ Bình nhìn bảng hiệu ghi hai chữ lớn, xe mới vừa lái vào, liền thấy đại môn một loạt người đứng hai bên nghiêng mình.
Từ Bình: "..."
Hắn thấy tình cảnh này rất giống trên ti vi, hắn quay đầu len lén liếc Lục Quân Thừa một cái, nghĩ thầm quả nhiên là người có tiền.
Hai người xuống xe, Lục Quân Thừa giới thiệu cho Từ Bình: "Nơi này là tửu trang tư nhân của tôi, tôi hàng năm đều vận chuyển các loại rượu tốt nhất từ các nơi trên thế giới đem về đây cất giấu, lúc tâm tình tốt, sẽ tới đây uống một trận."
Tửu trang mang phong cách truyền thống I-ta-li-a, biệt thự ngoại bộ dùng ngói đỏ xây nóc nhà, mặt tường lót đá, mái hiên cùng khuông cửa đều có mấy bức điêu khắc tinh xảo. Đến gần biệt thự, bích họa cổ lão thần bí tao nhã, nội thất phong cách giản lược, bên ngoài là bể bơi, làm cho nơi này tăng thêm một phần khí tức hiện đại.
Lục Quân Thừa thấy bộ dạng Từ Bình ngốc ngốc, bật cười. Hắn dắt cổ tay nhỏ gầy của đối phương, đi vào.
Từ Bình phục hồi tinh thần, rút tay về, đỏ mặt hỏi: "Nơi này thật là đẹp, chúng ta bây giờ đi đâu ?"
Lục Quân Thừa quay đầu lại chớp mắt, cười trêu nói: "Đi theo tôi thì biết."
-------------
Từ Bình bán nhếch miệng giật mình nhìn hầm rượu, phục cổ làm bằng gỗ, trên kệ tất cả đều là từng hàng rượu, hòa với ánh sáng lạnh ở phía trên, khiến người ta gặp ảo giác bụi phủ đầy rượu ngon.
Từ Bình không tự chủ nuốt nước miếng, hỏi một vấn đề rất ngu: "Chỗ rượu này... đều là của anh sao?"
"Đương nhiên, có phải là phi thường hài lòng không ?"
Từ Bình cuồng gật đầu, tuy rằng hắn sẽ không uống rượu, nhưng khung cảnh trước mắt này, thấy thế nào cũng đều cảm thấy chấn động.
Lục Quân Thừa tự tin nở nụ cười, xuyên qua giá rượu phía trước đi ra phía sau chọn mấy chai rượu, hắn một tay cầm hai chai, Từ Bình đứng tại chỗ, nhìn nam nhân mang theo bốn chai rượu hướng hắn đi tới.
"Cậu bây giờ ở nơi này tùy tiện tham quan, tôi đi chuẩn bị đồ ăn, một hồi cậu lên lầu hai, tôi chờ cậu ở đó."
Vì vậy Từ Bình bên trong hầm rượu bắt đầu đi dạo chung quanh, bất quá sợ bính đảo những rượu ngon này, hắn bước đi rất nhẹ nhàng.
Chờ Từ Bình lên tới lầu hai, liền thấy Lục Quân Thừa đang ở chỗ bàn ăn bày món ăn.
"Ồ, tôi đến đây."
Từ Bình tiến lên đem món ăn trong xe đồ ăn bày ra, Lục Quân Thừa chiêu đãi hắn rất tốt, chính mình lại không có lễ phép chỉ lo chơi.
Từ Bình đỏ mặt đối diện Lục Quân Thừa cười cười, lỗ tai hồng hồng, làm Lục Quân Thừa muốn đem người đè xuống ghế sa lon tùy ý gặm nhắm.
------------
Thật giống như thuận lý thành chương, hai người có chút men say.
Hơi say, lâng lâng.
Từ Bình nửa khép con ngươi, mi mắt run lên, mông lung nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt.
Hắn giơ ly rượu lên, rượu ngon thuần phức u ấm từ yết hầu chậm rãi trượt vào trong dạ dày, hắn thoải mái như muốn bay lên, nheo mắt lại thỏa mãn mỉm cười.
Lục Quân Thừa chẳng biết lúc nào ngồi bên cạnh Từ Bình, cúi người dán vào bên tai của hắn thấp giọng hỏi: "Uống ngon không?"
Từ Bình cộc lốc cười khúc khích: "Ngon, ngon lắm."
"Có muốn uống ngon hơn không?"
Ngon hơn?
Từ Bình hiếu kỳ quay đầu, hai người tầm mắt đụng nhau, sâu kín nhìn chằm chằm đối phương.
Một người mê man đơn thuần, một người mê hoặc thâm thúy.
"Cái gì uống ngon?"
Nam nhân cười nhẹ, hơi thở ra thổi vào mặt Từ Bình, rất nóng, rất nóng.
Lục Quân Thừa nhìn ly rượu uống một cái, tay phải nắm cằm dưới Từ Bình, môi hồng răng trắng, tràn ngập mê hoặc.
Từ Bình lần đầu hôn môi, hắn có chút khó chịu, muốn đem người đẩy ra; lại có chút thoải mái, đầu lưỡi trong miệng quấn càng chặt hơn, muốn thoải mái hơn.
Hắn ô ô lên tiếng, như động vật nhỏ yếu ớt, kích thích phát nam nhân phát sinh chinh phục cùng dục vọng chiếm hữu.
Lục Quân Thừa khắc chế đem hai người hơi tách ra, thấy Từ Bình có chút bất mãn trừng hắn, đôi mắt phảng phất hơi nước như đang nói chuyện, con ngươi đen láy bên trong phản chiếu bộ dáng của mình.
Nam nhân tay phải thủ sẵn sau gáyTừ Bình, thiếp mặt dụ dỗ: "Có muốn thoải mái hơn không ?"
"Muốn, muốn..."
Không đợi động tác Lục Quân Thừa, Từ Bình trực tiếp dán lên môi Lục Quân Thừa, cắn một cái, sau đó có chút bất mãn, hắn nhớ tới vừa nãy nơi này ăn thật ngon nha.
Lục Quân Thừa nở nụ cười, dụ dỗ: "Sai rồi, phải hé miệng."
Từ Bình hơi há mồm, một giây sau khoang miệng ùn ùn kéo đến lửa nóng tập kích, mang theo dục vọng chiếm hữu cường liệt, môi răng quấn quýt, hương rượu tràn ngập.
Có vệt nước từ cằm Từ Bình chảy ra, nam nhân liếm láp từng cái. Hắn một bên nhiệt liệt đem Từ Bình hôn đến thiên hôn địa ám, một bên trên người Từ Bình châm lửa xoa xoa.
Từ Bình bị trêu chọc khó chịu, thân thể muốn tránh thoát. Đột nhiên không biết bị nắm nơi nào, hắn hừ nhẹ, âm điệu bảy quẹo tám cong làm cho Lục Quân Thừa tâm đều mềm nhũn, lửa càng nóng.
Hắn hơi dời thân thể, đem Từ Bình đang xích lỏa ôm ngang vào ngực, chạm tới da thịt xúc cảm non mềm, như trứng gà lột, muốn cho người ta nuốt lấy, nhai vào bụng!
Đem người đưa tới trên giường, Lục Quân Thừa thật muốn tru một tiếng, cuối cùng chiếm được rồi! Hắn đem quần áo cởi sạch, đè lên Từ Bình.
Lửa nóng thân thể quấn quýt, Từ Bình lúc này dường như đặt mình vào mây mù, theo Lục Quân Thừa bồng bềnh.
Nhịp điệu tình như thủy triều bị Lục Quân Thừa lôi kéo, Từ Bình thoải mái khóe mắt nổi lên nước mắt.
Lục Quân Thừa liếm sạch sẽ nước mắt củaTừ Bình, mỗi lần động liền nói một lần "Em là của tôi."
Từ Bình tựa như cảm ứng, bảy quẹo tám cong trả lời: "Tôi mới không phải."
Nam nhân nói giọng khàn khàn: "Không phải? Vậy bây giờ là ai đang XXX em? !"
Từ Bình chỉ ô ô khóc, cắn môi không đáp.
Lục Quân Thừa vừa tức vừa bị dục vọng hỏa đốt, động tác càng thêm mãnh liệt.
|
Chương 16: Anh thích em Ninh Lam ngày hôm nay xuất viện, hắn đã thay xong quần áo ngồi ở bên giường chờ Phó Bách Chinh tới đón. Liên tục sốt nhẹ nửa tháng, hắn gầy hốc hác đi, vốn là người đơn bạc, bây giờ nhìn như tờ giấy, cằm nhọn nhỏ nhắn, ánh mắt u buồn, cả người càng lộ vẻ nhu nhược.
Hắn an tĩnh ngồi ở bên giường, xa xa nhìn lại đẹp như bức họa.
Lúc Phó Bách Chinh đẩy cửa vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Ninh Lam xuất thần. Hắn bất động thanh sắc đi tới, ôm vai Ninh Lam, ở trán hắn in một nụ hôn.
"Cuối cùng cũng hạ sốt."
Ninh Lam giương mắt nhìn Phó Bách Chinh một cái, liền buông xuống, thần sắc bình tĩnh.
Phó Bách Chinh trầm mặc, lấy ra một cái áo khoác giúp hắn mặc vào, Ninh Lam nghe lời mặc cho nam nhân động, như con rối mỹ lệ tinh xảo, không có một gợn sóng.
"Đừng như vậy được không? Coi như em không tha thứ cho anh, cũng đừng lấy thân thể của mình ra hả giận, đem thân thể dưỡng cho tốt, sẽ nghe theo em hết."
"Tôi muốn rời khỏi."
"Chỉ có cái này là không được."
Ninh Lam tự giễu nở nụ cười, không tiếp tục nói nữa.
Phó Bách Chinh một tay dắt Ninh Lam một tay cầm hành lý đi ra ngoài, Ninh Lam mắt lạnh làm trong lòng hắn khó chịu, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra. Phó Bách Chinh chỉ có thể dùng hành động nói cho người này, hắn yêu Ninh Lam, hắn sẽ không buông tay, hắn sẽ đối xử tốt với Ninh Lam cả đời, dù cho Ninh Lam vĩnh viễn không tha thứ cho mình.
-----------
Từ Bình đã một tuần không dám liên lạc với Lục Quân Thừa, trong tửu trang ngày ấy, hắn tỉnh lại phát hiện hai người ngủ cùng một cái giường, trên người đâu đâu cũng có vết tích.
Từ Bình bụm mặt cười khổ, cũng không biết là Lục Quân Thừa kỹ thuật quá tốt hay là thân thể mình tố chất hảo, sau khi làm xong cư nhiên không phát sốt, nơi đó cũng không có xuất huyết.
Hắn nguyên một tuần lễ mặc áo cao cổ, vết tích mới dần dần mờ đi, làm cho khách hàng nghĩ hắn sợ nắng to hay ngọn gió nào đó xuyên qua quần áo. Tình cờ có vài khách hàng quăng tới ánh mắt ý vị thâm trường...
Hắn và Lục Quân Thừa lên giường, chỉ cần nghĩ tới đây, Từ Bình cảm thấy rất điên cuồng.
Vì sự tình gì mà lại phát triển thành như vậy?
Điện thoại di động kêu lên đem tâm tư Từ Bình đánh gãy.
"Anh."
"Sao vậy, lâu rồi không liên lạc, nghe tiếng như mặt ủ mày chau."
Từ Bình thở dài, "Không có gì..."
Từ Khôn bật cười, "Chẳng lẽ xem mắt lại thất bại."
Từ Bình: "... Đúng là thất bại."
"Nếu không anh giới thiệu người khác cho chú."
"Không cần, không cần. Anh, kỳ thực, em không nghĩ sẽ kết hôn."
"..."
"Em nói thật, em chỉ muốn sau này già rồi, nuôi một con chó, ở nông thôn tìm cái nhà, loại một khối nhỏ...Em, em căn bản không có chuẩn bị kết hôn."
"Thằng nhỏ ngốc, hiện tại ai không nghĩ muốn có lão bà hài tử, chú nói chú từ sáng đến tối nghĩ tới cái gì, không kết hôn cùng chó sống hết đời, đừng nói là anh, trong nhà chú cũng không đáp ứng."
Từ Bình nói thật nhỏ: "Em biết... Em định tìm ngày cùng trong nhà nói rõ, bọn họ... Nhiều nhất cũng là đánh gãy một chân em thôi."
Từ Khôn: "... Chú bình tĩnh, nữ nhân vừa thơm vừa mềm, chú không ôm lấy, anh tìm cho chú hai người, ôm ôm liền thích."
"..."
"Nếu không anh cho chú tự chọn người."
"Không, tuyệt đối không nên."
"Vậy chú cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh cũng không ép chú kết hôn, nam nhân ba mươi mốt cành hoa, chú mới hai mươi lăm, tuổi trẻ lắm, đợi thêm mấy năm cũng không muộn."
"... Ân."
Kết thúc trò chuyện cùng Từ Khôn, Từ Bình mặt ủ mày chau nằm lại trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống không, tuy nhiên không rõ ràng đến tột cùng là trống rỗng nơi nào. Mí mắt càng ngày càng nặng, hắn nháy mắt mấy cái, chung quy vẫn là nhắm hai mắt lại ngủ.
-------------
"Thoải mái sao?"
Ân, thoải mái.
"Có muốn nhiều hơn không?Càng sâu hơn?"
Muốn, không, không muốn sâu như vậy.
Nam nhân cười khẽ, "Nói dối sẽ bị trừng phạt."
Không, đừng dùng sức như vậy.
Từ Bình khóc lóc muốn giãy dụa khỏi nam nhân phía trên, hắn giương mắt muốn nhìn rõ ràng đối phương là ai, lại bị cánh tay rắn chắc áp đến không cách nào nhúc nhích.
Hắn kêu rên thành tiếng, khóe mắt ửng hồng, cả người khô nóng khó nhịn.
Tại thời điểm nam nhân động tình rốt cục sử dụng lực, đem người đẩy ra, chính mình từ trên giường lăn xuống, hắn đau kêu thành tiếng, đồng thời ngẩng đầu lên thấy rõ dáng vẻ của nam nhân.
Từ Bình bị làm đau tỉnh lại, hắn xoa cánh tay đụng trên sàn nhà, khóe mắt chảy nước mắt. Điện thoại di động trên bàn không ngừng rung, hắn bò lên cầm điện thoại lên, màn hình hiện tên người mà hắn không muốn gặp nhất — Lục Quân Thừa.
Từ Bình nghiêm mặt ngồi ở bên giường, nhớ tới mặt nam nhân trong mộng, không nhận điện thoại.
Sau mười phút điện thoại vẫn kiên nhẫn rung, Từ Bình không thể nhịn được nữa, một cái nhận điện thoại rống: "Anh xong chưa!"
"Em rốt cục cũng chịu tiếp điện thoại của tôi."
"Ha ha!"
"Tôi đang ở dưới lầu, có mấy lời muốn nói với em, có thể xuống dưới không?"
"..."
"Nếu như em không xuống, tôi vẫn đứng ở chỗ này không đi."
"Vậy anh đứng đi!"
"Ân, tôi sẽ đợi đến hừng đông, em chung quy cũng phải mở cửa tiệm."
"... Vô lại!"
Từ Bình trong lòng đem Lục Quân Thừa mắng cái máu chó đầy đầu, hắn thò đầu ra cửa sổ, lúc này sắc trời đã dần tối, bóng đèn đường chiếu trên mặt đất, cũng chiếu vào chiếc xe màu đen dừng sát ở ven đường.
Lục Quân Thừa kiên cường cao to đứng lặng trước cửa tiệm, không nhúc nhích. Thấy Từ Bình thò đầu ra, cũng quay đầu nhìn hắn.
Lúc trước chưa thấy người thì không có cảm giác gì, hiện tại vừa nhìn thấy, Từ Bình tâm lý liền sinh khí. Dép lê cũng không mang, hắn liền chân trần chạy xuống lầu.
Phần phật mở cửa ra, mắc đen láy trừng nam nhân trước mắt.
Trưởng đến cao ghê gớm a, chỉ cần ngẩng đầu lên, giống như có thể đem người trợn lên gắt gao.
Lục Quân Thừa nhìn thấy Từ Bình thở phì phò, mỉm cười. Cũng không đi vào, hắn đứng ở trước cửa, nghiêm túc nhìn Từ Bình nói: "Chuyện ngày đó em cũng nhớ tới đi."
"..."
"Chính là tại tửu trang, chúng ta uống rượu, rồi lên giường."
Từ Bình: "......"
"Chúng ta đều rất thoải mái, em còn nói rất sảng khoái."
"......"
"Không sao, em không có ấn tượng, tôi còn nhớ."
"Ha ha."
"Từ Bình, có câu nói tôi nghĩ muốn nói với em rất lâu."
Có gió thổi qua, phất qua bên tai Lục Quân Thừa, thổi bay tóc đen của Từ Bình rơi vào trên cái trán nhỏ nhắn.
"Anh thích em."
"..."
"Rất thích."
Ầm ——
Từ Bình trực tiếp đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa không ngừng thở dốc, thậm chí nói không ra lời. Hắn có chút nóng, đầu hồ đồ, hắn hình như nghe Lục Quân Thừa tỏ tình với hắn?
Hắn giữ vững thần kinh mở cửa ra, thấy Lục Quân Thừa vẫn đứng ở ngoài cửa.
Từ Bình sững sờ, không biết làm sao nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa, lập tức liền cúi đầu. Hắn thấp giọng mở miệng, nhìn Lục Quân Thừa nói, phảng phất như đang lầm bầm lầu bầu.
"Anh mới thổ lộ với tôi?"
"Đúng thế. Anh thích em, Từ Bình."
"..."
Từ Bình mắt tối sầm lại, Lục Quân Thừa hơi cúi người, ngay sau đó trên trán có cảm giác ấm áp mềm mại hạ xuống.
Vậy hẳn là môi đi? Từ Bình đầu đình chỉ suy nghĩ, cứng đờ đứng tại chỗ không thể động đậy.
Lục Quân Thừa nhẹ giọng hỏi: "Em có phải muốn suy nghĩ?"
"Ân... tôi nghĩ..."
"Được, vậy anh về trước chờ đáp án của em."
"..."
"Trước khi cùng em nói tiếng ngủ ngon, hi vọng em trong mộng có anh."
Từ Bình chấn kinh, nhất thời nghĩ đến giấc mộng hồi nãy.
-------------
Từ Bình cả người như ngâm mình trong nước ấm, cả người như nhũn ra, toả nhiệt.
Lục Quân Thừa tỏ tình với hắn, hai người bọn họ đều là nam nhân, nhưng cái này đã không còn trọng yếu, dù sao bọn họ cũng đã lên giường.
Tâm lý trong chớp mắt phảng phất thiếu hụt một cái gì đó, Từ Bình cảm thấy thấp thỏm lo âu. Hắn sợ cuộc sống bị thay đổi, cứ như vậy thanh thanh thản thản, nuôi con chó, già đi không tốt sao?
Hắn thậm chí không tìm được bằng hữu nói ra ý nghĩ của hắn, đại khái người khác đều sẽ cảm thấy hắn là người bị bệnh thần kinh.
Bóng đêm dài dằng dặc, Lục Quân Thừa tỏ tình, đem nội tâm Từ Bình quấy nhiễu loạn một đoàn.
Hắn mất ngủ...
|
Chương 17: Tỏ tình bị từ chối Từ Bình hai mắt vô thần ngồi trên giường ôm chặt gối, đáy mắt mang theo hai vành mắt thâm quầng, tóc cũng không giống ngày thường nghịch ngợm nhếch lên, rơi vào trên trán, cả người cúi đầu ủ rũ không có thần thái.
Hắn ở trên giường lăn lộn cả đêm, quần áo nhiều nếp nhăn như quả dưa muối. Một đêm không chợp mắt, hắn đã suy nghĩ minh bạch.
Hắn lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Lục Quân Thừa, bây giờ chưa tới tám giờ rưỡi, hẳn là sẽ không quấy rối đến thời gian làm việc của đối phương.
Điện thoại cơ hồ chưa reo đã có người tiếp, Lục Quân Thừa bên kia nghe tâm tình rất vui vẻ.
"Từ Bình, anh đang chờ điện thoại của em."
"Ân..." Từ Bình hữu khí vô lực nói: "Tôi suy nghĩ một đêm, cảm thấy chúng ta không thích hợp, cho nên tôi không chấp nhận lời tỏ tình của anh."
Lục Quân Thừa như bị sét đánh, "Lý do ?"
"Bối cảnh gia đình của chúng ta, quan niệm cá nhân khác nhau quá nhiều, ở chung một chỗ e là không ổn, hơn nữa, chúng ta đều là nam nhân, cần kết hôn sinh con. Coi như tôi không cần, gia nghiệp của anh lớn như vậy, trong nhà của anh cũng sẽ không cho phép anh cả đời không có con."
"Ha." Lục Quân Thừa cười nhạo, Từ Bình thật sự quá mức ngây thơ. Hiện tại xã hội này, ai quy định cùng nhau nhất định phải là cả đời, đã kết hôn cũng có thể ly hôn, càng khỏi nói là hai nam nhân, hắn nên cảm tạ Từ Bình vì suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy a.
Lục Quân Thừa không còn tâm tình, ngữ khí cũng biến thành không bình tĩnh: "Chúng ta chỉ cần nghĩ về chuyện kết giao, những chuyện khác giao cho anh xử lý, như vậy em an tâm chưa ?"
"... Không cần đâu, tôi đã nói rõ với anh kết quả rồi, cứ như vậy đi, tạm biệt."
Từ Bình nói xong, liền đem điện thoại bỏ xuống. Thấy điện thoại di động vang lên, ba chữ Lục Quân Thừa làm cho hắn hoảng loạn. Hắn từ chối không tiếp, đem dãy số kéo vào trong danh sách đen, lại mở weixin, đem tài khoản Lục Quân Thừa cũng kéo vào danh sách đen.
Cứ như vậy đi...
Hắn dựa vào trên giường thất thần, ai cũng không liên lạc lại ai là kết quả tốt nhất. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó chịu...
Từ Bình dúi đầu vào gối, bản thân thôi miên nói: Vốn chỉ là bằng hữu bình thường, hà tất lưu ý quá mức.
----------------
Lục Quân Thừa phát hiện số điện thoại của mình cùng weixin đều bị Từ Bình kéo vào danh sách đen, trực tiếp nổi khí nở nụ cười. Tiết chế cảm xúc đem điện thoại ném trên mặt đất, điện thoại lăn mấy vòng, trượt vào dưới đáy ghế sô pha.
Nam nhân không cam lòng cào cào tóc, đáy mắt lộ ra dục vọng chiếm hữu khủng bố.
Giường đã lên rồi, tỏ tình cũng nói rồi, chỉ như thế đem hắn quăng đi? Nằm mơ.
--------------
Từ Bình hắt hơi một cái, một đêm không ngủ, hắn thực sự quá buồn ngủ. Lay dép lê xuống lầu, hắn vuốt vuốt bụng, dự định ra ngoài mua bữa sáng. Tâm tình không tốt, nhưng ngũ tạng phải được ưu tiên, cho nên nỗi buồn gì đó đều không đáng nhắc tới. Có chuyện gì, chờ lấp đầy bụng rồi nghĩ.
----------
Hoàn cảnh bên trong biệt thự Cảnh Thiên, bảo mẫu lại bắt đầu khó khăn. Bữa sáng đưa lên đều không được đụng tới, nếu tiên sinh biết, nhất định lo lắng.
Nàng cũng không hiểu, trước đây hai người ân ái như vậy, hiện tại sao lại căng đến nước này, tuy nói nàng tư tưởng phong kiến, cảm thấy nam vẫn là cùng nữ mới tốt, nhưng tiên sinh ở cùng Ninh thiếu gia, nhìn thấy hắn thật sự rất vui vẻ.
Bảo mẫu không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Phó Bách Chinh, "Tiên sinh, thiếu gia không chịu ăn sáng, bây giờ còn nằm ở trên giường, khuyên thế nào cũng không đứng lên."
"Không có gì, dì đem đồ ăn xuống đi, lát nữa tôi quay lại."
Phó Bách Chinh cúp điện thoại, liền bấm mã số.
"Đem đồ tới cho tôi."
--------------
Ninh Lam rất gầy yếu nằm trên giường, chỉ có một cái đầu nhô lên, không nhìn kỹ, sẽ không biết trên giường có người.
Phó Bách Chinh đứng ở bên giường, biết đối phương tỉnh, nhưng cố ý nhắm mắt lại không muốn gặp mình. Buông mi mắt hơi rung động, như con bướm nhỏ bị thương.
Hắn thở dài, nói: "Anh tìm được di vật của mẹ em, anh nghĩ em nhất định rất muốn nhìn xem bên trong chứa cái gì."
Vừa dứt lời, Ninh Lam quả nhiên mở mắt ra giãy dụa đứng dậy.
Phó Bách Chinh cúi người xuống đỡ Ninh Lam, để gối lót sau lưng hắn, cho hắn dựa vào thoải mái.
Ninh Lam tiếp nhận cái hộp, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Không có điều kiện sao?"
Tay Phó Bách Chinh dừng lại một chút, rồi vuốt ve mái tóc mềm mại của Ninh Lam, bình tĩnh nói "Không có điều kiện."
"A..."
Ninh Lam đánh giá cái hộp sắt, hộp với khóa phần lớn đã rỉ sắt, dính vào nhau.
"Tôi muốn mở hộp ra nhìn."
"Anh gọi thợ khóa tới đây xem có mở được không, ổ khóa này phần lớn đều rỉ sắt, mặc dù có chìa khóa nhưng cũng không mở ra được."
"Được..."
Thấy Phó Bách Chinh lấy điện thoại di động ra, Ninh Lam đột nhiên kéo nhẹ tay áo của hắn, ngửa đầu hỏi: "Có thể gọi Từ sư phụ lần trước a."
Phó Bách Chinh sững sờ, vì động tác nhỏ vô ý của Ninh Lam mà cảm thấy vui vẻ. Còn không đợi Ninh Lam hoàn hồn, thấy hắn lại hỏi lần nữa, mới nói: "Được, anh gọi hắn đến."
---------
Từ Bình nhận được điện thoại của Phó Bách Chinh, nghe địa chỉ là biệt thự Cảnh Thiên, có vẻ hơi bất ngờ. Hắn sửa sang xong thùng dụng cụ leo lên xe điện chạy đi, theo bản năng cảm thấy đơn việc này là Ninh Lam gọi hắn làm.
Từ Bình một đêm ngủ không ngon, dưới cái nắng gay gắt, dù cho đội mũ, đôi mắt cũng bị chiếu không mở ra được. Thật vất vả mới đến nơi, sau lưng hắn đã ướt đẫm, mồ hôi dính trên người, đặc biệt không thoải mái.
Bảo mẫu nhìn thấy Từ Bình, hòa ái cười cười, nói: "Tiểu sư phụ, tôi dẫn cậu đi phòng khách thay quần áo khác, y phục này ẩm ướt, mặc cũng không thoải mái."
"A? Không cần không cần, một hồi tôi về nhà đổi là tốt rồi."
"Đây là tiên sinh phân phó, trời nóng bức như vậy đi về cũng không dễ dàng, tiểu Từ sư phụ cậu hãy giúp tôi một chút."
"Vậy, được rồi..."
Trong mắt Từ Bình, không phân biệt bảo mẫu quản gia, chỉ có trưởng bối, trưởng bối phải được tôn kính. Hắn không đành lòng từ chối, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng khách thay quần áo.
Thay đổi quần áo xong, bảo mẫu đem Từ Bình tới trước phòng Ninh Lam liền lui ra.Từ Bình nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, Phó Bách Chinh liền đi ra mở cửa. Trong lòng Từ Bình, Phó Bách Chinh vẫn mang hình tượng "Y quan cầm thú", nhìn không ra có cái gì tốt, chỉ có thể khô cứng nói: "Xin chào, Phó tiên sinh."
"Ân, em ấy ở bên trong, cậu vào đi." Phó Bách Chinh ra hiệu, đứng ở ngoài cửa nhìn.
Từ Bình: "..."
-----------
Ninh Lam nhìn thấy Từ Bình, cười híp mắt cùng hắn chào hỏi, "Chúng ta lại gặp mặt, tiểu Từ sư phụ. "
"Ân!"
Rõ ràng hai người không quen biết, nhưng Từ Bình cảm thấy như đã quen rất lâu rồi, cảm giác thân thiết. Hắn nheo mắt lại nhìn Ninh Lam, nửa ngày nhíu mày lại nói: "Anh gầy đi nhiều quá, ngã bệnh sao?"
Ninh Lam rũ mắt, "Ân."
Từ Bình lo lắng hỏi: "Nghiêm trọng không, đã hết chưa?"
"Không có gì, chỉ là phát sốt mà thôi, đã tốt hơn rồi."
Từ Bình liếc đồ ăn trên bàn, vừa nhìn thì thấy đồ ăn chưa dùng được bao nhiêu. Hắn cắn môi, cái trán nhăn lại, xoa bụng của mình nói, "Tôi đi gấp quá, không ăn cơm trưa, thật đói."
Ninh Lam bật cười, "Nơi này có đồ ăn, anh có thể ăn bao nhiêu thì ăn đi."
Từ Bình không khách khí cầm lấy đũa gắp bánh ngọt đưa vào miệng, mới cắn một cái, liền kinh ngạc.
"Này, cái này ăn thật ngon!" Dứt lời, liền cầm lấy một đôi đũa khác, gắp lên một khối đưa cho Ninh Lam, thúc giục: "Anh cũng ăn, hai người so với một người ăn càng vui."
"..."
Thấy Ninh Lam còn đang do dự, Từ Bình vẫn duy trì đông tác đưa đũa.
Ninh Lam bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bánh ngọt ăn.
Từ Bình thấy Ninh Lam bắt đầu ăn, cười híp mắt như ý miêu tự đắc, thẳng thắn đem cái đĩa bưng đến trước mặt Ninh Lam, thúc giục hắn ăn.
Ninh Lam không muốn Từ Bình bưng quá lâu, không thể làm gì khác hơn là gắp từng miếng từng miếng bánh ngọt mà ăn. Gắp sáu, bảy miếng, hắn thực sự no đến mức ăn không vô.
Từ Bình thấy không sai biệt lắm, đem bánh ngọt thả lại mặt bàn, đem chén nước đưa cho Ninh Lam.
Ninh Lam từng cái tiếp nhận.
Phó Bách Chinh vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nhìn chăm chú vào tình huống trong phòng, tâm tình đột nhiên không đúng lắm. Hắn ngàn hống vạn hống đều không làm cho Ninh Lam ăn mấy cái, tiểu sư phụ mở khóa này chỉ có một chút đã làm cho hắn ăn nhiều như vậy.
Mình không thể đứng mãi ở chỗ này, Phó Bách Chinh nghĩ. Nếu nhìn nhiều một phút, hắn rất có thể bởi vì ghen mà đem tiểu sư phụ này đuổi ra ngoài. Từ Bình có thể làm cho Ninh Lam ăn uống, hắn vẫn rất cảm kích.
|
Chương 18: Sự cố đột phát Ninh Lam đem hộp đưa cho Từ Bình, Từ Bình tiếp nhận vừa nhìn, hộp đã gỉ không mở ra bằng cách bình thường được.
"Hộp này tôi đoán phải cưa khóa, nếu cưa e rằng khóa cũng bị hư."
"Được, tôi chỉ muốn lấy ra đồ vật bên trong."
Từ Bình hiểu rõ, mở thùng dụng cụ lấy ra cái cưa, nối dây điện, tìm tới góc xa chỗ Ninh Lam làm việc.
Hắn thấy Ninh Lam muốn đi tới, quay đầu ngăn lại nói: "Hộp sắt cưa khóa có mùi hôi, anh mở hết cửa sổ ra, tôi sợ khí đối với anh ảnh hưởng không tốt."
Ninh Lam không thể làm gì khác hơn là làm theo, biết mình ở trong lòng Từ Bình mang hình tượng nhu nhược, cảm thấy bất đắc dĩ.
Khoảng chừng hai mươi phút, Từ Bình liền đem toàn bộ hộp sắt mở ra, hắn rắc bột phấn lên cái hộp rồi lau khô ráo, lúc này mới đưa cho Ninh Lam.
Phó Bách Chinh cũng tiến vào, hắn yên lặng đi theo phía sau Ninh Lam, không nói một lời.
Trong hộp là di vật của mẹ Ninh Lam, không có thứ gì đáng tiền, bên trong đều là ảnh của Ninh Lam từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên, còn có hình Ninh phụ trước khi chết, một nhà ba người cùng chụp. Ninh phụ chết rồi, bọn họ cũng không còn chụp hình chung.
Ninh Lam ngồi ở bên giường mắt không chớp xem một tấm lại một tấm, đột nhiên nước mắt tràn đầy trên mi.
Phó Bách Chinh bên cạnh lấy ra khăn mùi soa lau nước mắt cho Ninh Lam, lại bị đối phương đẩy ra, còn rống: "Anh đừng đụng vào tôi! Đều là anh, nếu không phải anh, mẹ tôi sẽ không phải chết!"
Từ Bình đứng ở một bên không biết làm sao, hắn nhấc thùng dụng cụ yên tĩnh lui ra, đứng ở ngoài cửa thở dài.
Bảo mẫu lấy tiền cho Từ Bình, nghe trong phòng động tĩnh, lắc đầu than thở: "Bậy quá, bậy quá, nguyên bản hai người đang yên đang lành sao lại biến thành như vậy."
Từ Bình: "......"
Từ Bình ra khỏi biệt thự, tâm lý khó tránh khỏi có chút mất mát.
Tình cảm hai nam nhân, quả nhiên là rất khó đàm luận.
Bên này Từ Bình bởi vì nhìn thấy tình cảnh của Ninh Lam, vì chuyện tình cảm đồng tính thổn thức không thôi, mà một bên khác Lục Quân Thừa cũng đang vì hắn chuyện của hắn mà vắt hết óc.
Tạm thời ký xong văn kiện trong tay, Lục Quân Thừa dựa vào phía sau một chút, cho đầu óc mình có thời gian thanh tĩnh. Thư ký bưng cà phê tiến vào, liền nhìn thấy bộ dáng ông chủ hư hư thực thực thất thần.
Nàng nhẹ nhàng đem cà phê đưa đến tay ông chủ, đang muốn không một tiếng động lui ra, liền bị ông chủ gọi lại. Thư ký tâm ai thán, không phải là ông chủ tâm tình không tốt muốn bắt mình khai đao đi?
Thư ký nơm nớp lo sợ hỏi: "Ông chủ, có cái gì dặn dò?"
"Cô giúp tôi gọi điện thoại, gọi người lại đây mở ——" Lục Quân Thừa thấy bên trái có tủ đựng giấy tờ, nói tiếp: "Mở khóa tủ đựng giấy tờ."
|
Chương 19: Chuyển nguy thành an Bệnh viện xung quanh đều có màu trắng làm người ta sợ hãi, mùi thuốc sát trùng rất kích thích khứu giác. Bác sĩ, y tá lui tới, tựa hồ một giây sau sẽ đi đến trước mặt ta, nói cho ta biết cấp cứu không có hiệu lực.
Từ Bình tinh thần hoảng hốt ôm đầu gối ngồi ở trên ghế ngoài phòng cấp cứu, hắn rất sợ. Rõ ràng một giây trước vẫn tốt, tại sao đột nhiên liền biến thành như vậy?
Từ Bình hai tay ôm đầu, rất thống khổ.
Lục Quân Thừa, anh tuyệt đối đừng có chuyện gì...
Văn Thanh làm xong thủ tục bệnh viện, cũng tới bên ngoài phòng cấp cứu đợi. Ông chủ xảy ra tai nạn xe cộ, y nhận được tin tức lập tức chạy tới xử lý, đồng thời phong tỏa tất cả tin tức đối với bên ngoài.
Cha mẹ Lục Quân Thừa định cư ở nước ngoài đối với chuyện của hắn ít khi hỏi đến, người thân công khai ở chung thì hoà thuận, nhưng sau lưng lại cạnh tranh với nhau.
Đối thủ không chút lưu tình chèn ép, bởi vậy Văn Thanh rất nhanh quyết định, tạm thời không nói cho bất cứ người nào về tình hình của ông chủ.
Hắn thấy Từ Bình quần áo dính đầy vết máu ở trên ghế run lẩy bẩy, không đành lòng, đành bước qua an ủi: "Tiểu Từ sư phụ, hay là anh đi kiểm tra một chút đi, nhìn xem có nơi nào bị thương không. Ông chủ... anh phải tin tưởng ông chủ. Tôi cùng ông chủ làm việc nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn có vận may không ngờ. "
Từ Bình ngẩng đầu lên, mờ mịt nói: "Có thật không? Anh ấy sẽ không có việc gì chứ?"
Văn Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Tựa hồ là bị Văn Thanh cảm hoá, Từ Bình cau mày tự trách "Tôi thật là vô dụng, anh ấy vì tôi mà xảy ra chuyện, tôi lại chỉ có thể ở đây chờ, cái gì cũng không làm được, tôi..."
"Tiểu Từ sư phụ, anh nghe tôi nói, chuyện bây giờ anh cần làm chính là tỉnh táo lại, sau đó đi kiểm tra thân thể, sau khi xác định không thành vấn đề, tốt nhất là đi thay quần áo khác, ăn chút gì đó bổ sung thể lực. Anh cũng biết, ông chủ xảy ra chuyện, trong công ty nọi chuyện tôi đều tạm thời tiếp nhận, một lúc đều rất khó nhín chút thời gian tới đây, lúc này phải làm phiền anh chiếu cố ông chủ."
Từ Bình nghe xong, sửng sốt một chút. Rất nhanh hắn phản ứng lại, cảm kích nói: "Anh nói đúng, cứ ở đây chờ, không bằng lo cho mình xong rồi tới chăm sóc anh ấy!"
Thấy Từ Bình nghe lời của mình, Văn Thanh thở một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm phòng giải phẫu sáng đèn đỏ.
-----------------
Từ Bình ở bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, ngoại trừ có chút trầy da, cũng không vấn đề lớn gì. Hắn lạc lõng dựa vào tường, viền mắt nóng lên, hắn vốn là người bị thương nhưng Lục Quân Thừa đã thay hắn cản toàn bộ.
Từ Bình đi mua bộ quần áo sạch thay xong, vội vàng ăn bữa cơm liền chạy về bệnh viện. Hắn đi đến phòng giải phẫu, phát hiện đèn đã tắt, hắn gọi cho Văn Thanh, hỏi rõ phòng bệnh rồi trực tiếp chạy tới.
Từ Bình chạy tới phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ vẫn còn đó, nóng ruột tiến lên dò hỏi tình hình Lục Quân Thừa.
Bác sĩ trấn an nói: "Bệnh nhân coi như may mắn, không nguy hiểm đến tính mạng. Não bị rung động một chút, đùi phải bị gãy xương, đến khoảng ba tháng mới có thể bình thường, thương tổn gân cốt, khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý ăn uống, người trẻ tuổi thân thể tốt, không quá lâu sẽ khôi phục. Mỗi tháng nhớ tới bệnh viện kiểm tra một lần."
Từ Bình nghiêm túc nhớ kỹ lời bác sĩ nói, hận bên người không có bút để đem toàn bộ viết xuống. Bác sĩ đi rồi, Từ Bình như cún con bị vứt bỏ tự động ngồi ở bên giường Lục Quân Thừa trông coi, Văn Thanh nhìn bộ dáng hắn một tấc cũng không rời, vừa chua xót vừa cảm khái.
"Tiểu Từ sư phụ, hiện tại tôi phải đến công ty bên kia xử lý chút việc, ông chủ giao cho anh chiếu cố, nhờ anh."
"Được."
"Mặt khác..." Văn Thanh đưa cho Từ Bình một món đồ, là chứng minh thư Lục Quân Thừa cố ý lấy đi.
Từ Bình nhìn thấy chứng minh thư của mình, tiếp nhận đem nó bỏ vào túi áo Lục Quân Thừa. Hắn lẩm bẩm: "Vốn là anh ấy lấy của tôi, tôi đem chứng minh thư đặt ở trên người anh ấy, chờ anh ấy tỉnh lại tự giao cho tôi."
Văn Thanh lắc đầu, không biết nên nói gì, hắn nhỏ giọng đi ra ngoài đóng cửa lại. Từ khe cửa có thể thấy được Từ Bình không nhúc nhích trong coi Lục Quân Thừa.
Y thổn thức: Chỉ mong hai người bọn họ đừng đi đường vòng...
--------
Lục Quân Thừa tỉnh lại lúc nửa đêm. Hắn nhức đầu nhắm mắt lại thích ứng với thân thể không khỏe, một hồi lâu sau mới mở mắt.
Đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, ánh đèn vàng thanh nhã làm cho màu trắng tăng thêm mấy phần ấm áp. Chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng, không cần nghĩ, mình nhất định là ở trong bệnh viện.
Hắn tùy ý liếc sang bên phải, thấy dáng dấp Từ Bình yên tĩnh nằm úp sấp ở bên giường ngủ say làm cho hắn không khỏi ngừng thở, chỉ lo phát ra động tĩnh sẽ đánh thức Từ Bình.
Từ Bình mặc dù đang ngủ, lông mày vẫn hơi nhíu lên, hắn gối lên cánh tay nằm úp sấp ở bên giường, hô hấp thoáng trầm trọng.
Lục Quân Thừa nhìn đi nhìn lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Chung quy nhịn không được, bàn tay dọc theo hai má Từ Bình cẩn thận từng li từng tí một xoa xoa.
Hắn than thở: Mềm mại trượt trượt, muốn hôn một cái.
Từ Bình lông mi run rẩy, hơi cắn chặt môi dưới.
Lúc Lục Quân Thừa đụng tới mặt hắn, hắn đã tỉnh rồi. Nhưng hắn không dám mở mắt, bàn tay Lục Quân Thừa làm nhiệt độ trong lòng hắn toả nhiệt, vành mắt chua xót. Rõ ràng là người phấn chấn kiêu căng khó thuần, tại sao bởi vì mình mà biến thành như vậy.
Bộ dáng tự trách của Từ Bình bị Lục Quân Thừa phát hiện, nam nhân đưa tay đặt ở đôi mắt đối phương, khẽ vuốt, khàn khàn nói: "Đừng khóc."
Nước mắt Từ Bình trong khoảnh khắc chảy ra, hắn vùi đầu nghẹn ngào, nước mắt ở trên cánh tay trượt ra vết tích.
"Ngoan, đừng khóc."
Từ Bình tiếp tục khóc.
"Anh thấy khó chịu, đừng khóc."
Từ Bình vẫn khóc.
Lục Quân Thừa bất đắc dĩ, "Anh khát nước, cổ họng rất khô."
Từ Bình nghe nói như thế, lập tức không khóc. Hắn đứng lên rót ly nước cẩn thận từng li từng tí một đưa cho Lục Quân Thừa, rõ ràng là nước ấm, lại chưa yên tâm thổi một chút. Mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa tiếp nhận nước uống, cánh tay của hắn mới cảm thấy tê cứng.
"Cánh tay tê?"
"Không có!"
Lục Quân Thừa mỉm cười, "Em ngay cả nói dối cũng không biết, mặt mũi đỏ hết rồi."
Từ Bình: "..."
Hắn bất đắc dĩ nhìn một chút, thấy Lục Quân Thừa có sức lực trêu chọc hắn, liền thoáng thả cục đá treo ở trong lòng một ngày xuống.
"Anh có đói bụng không? Thân thể có không thoải mái không?" vừa nói vừa lấy tay đưa lên trán Lục Quân Thừa tỉ mỉ dò xét, xác định người không có phát sốt.
Lục Quân Thừa tâm thần rung động, biểu tình ủy khuất trang bị trên mặt biến mất, cảm thấy buồn cười.
"Thân thể anh vẫn khỏe, không nên nhìn anh như thể anh sắp chết rồi, không phải anh sẽ muốn mắng người, bị em nói như thế, anh cảm thấy thật đói."
"Vậy tôi lập tức trở lại làm đồ ăn cho anh ăn, anh chờ tôi."
Lục Quân Thừa nghẹn, nguyên bản hắn chỉ là muốn Từ Bình dời đi lực chú ý mới nói như vậy, nhưng không nghĩ con người ngay thẳng này lập tức tưởng thật.
"Hiện tại là ban đêm, em trở lại cũng mệt mỏi, hay là ngủ trước, buổi sáng hãy trở lại."
Từ Bình lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa cố chấp nói: "Ngược lại tôi hiện tại cũng ngủ không được, hơn nữa Văn Thanh nói muốn giao anh cho tôi chăm sóc, vậy tôi nhất định phải chịu trách nhiệm này. Anh ngủ trước đi, tôi ở nhà làm xong cơm lập tức đem tới." Hắn tiến lên đắp kín chăn cho Lục Quân Thừa, nghiêm túc nói: " Ngủ đi, ngủ ngon."
Lục Quân Thừa: "..."
------------
Từ Bình lái xe điện rời bệnh viện, thời gian đã bốn giờ năm mươi phút sáng.
Hắn gửi tin nhắn cho Văn Thanh, nói cho đối phương biết tình hình Lục Quân Thừa sau khi tỉnh lại, sau đó liền nhanh chạy tới chợ.
Chợ thực phẩm rất sớm đã họp, hơn nữa buổi sáng đồ ăn là tươi nhất, vì để Lục Quân Thừa bổ sung dinh dưỡng ăn uống ngon miệng, Từ Bình tinh thần run run, một điểm mệt mỏi đều không có.
|