Bị Ép Chịu Trách Nhiệm
|
|
☆Chương 27
Hai vị anh hùng đầu đội tóc giả, trên người mặc vào lễ phục dạ hội cùng váy thủy thủ, ngẩng đầu biểu tình"anh dũng hy sinh" đi tuốt đằng trước, biểu diễn phục vụ mọi người.
Trình Bảo Nguyên phần vì nhát gan lại có chút chột dạ, từ nãy đến giờ vẫn cứ nấp ở phía sau hai người, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Khá may mắn chính là những lời bình phẩm, châm chọc khiêu khích các loại mà cậu dự đoán cũng không có ập đến.
Tựa hồ tất cả mọi người xung quanh , ai cũng đều không cảm thấy nam đóng giả nữ là sẽ có vấn đề gì, xem ra việc này tại trong mắt bọn họ quá lắm cũng chỉ là một trò vui đùa ác ý mà thôi.
Nhóm ba người bọn họ trình diễn khá là thuận lợi, phía trước hai tấm thân thể cường tráng, bắp thịt xoắn xuýt, do sự tương phản vô cùng to lớn này nên hấp dẫn đại đa số ánh mắt cùng những tràng cười to nhưng không ác ý.
Mà Trình Bảo Nguyên lại hoá trang vô cùng tự nhiên, tựa hồ không mấy ai chú ý, ngẫu nhiên có người nhận xét cũng cực kỳ ôn hòa "Ai ya, hiệu ứng của bộ này cũng không tệ lắm" "Cùng so với hai người phía trước, trình độ thằng nhóc này đã có thể xem như là đẹp mắt rồi nha" "Cậu nhóc này ai ya cũng quá thẹn thùng rồi đi, đầu đều nâng không lên nổi, ha ha, thoạt nhìn rất khả ái nha" bla bla.
Ban đầu Trình Bảo Nguyên khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, chỉ sợ sẽ khiến người ta nhìn ra được sơ hở nào đó, đến sau lại dần dần tê dại, thậm chí có thể thả lỏng ở trong lòng thở phào một cái, tạc mao nghĩ: "Cái gì gọi là nhóc này nhóc kia, tôi cũng có họ có tên được hay không?"
Bởi vì bình thường cậu trong suốt đến thái quá nên không ai nhớ kỹ tên cậu , việc này cũng không tính là phiền não gì, chân chính bị người quấy nhiễu chính là Đường Lăng, nãy giờ cứ nhìn chằm chằm về phía cậu.
Thật giống như sẽ khoét một cái lỗ trên người cậu vậy.
Trình Bảo Nguyên quẫn bách, lửa giận mang theo dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Đường Lăng, dự định hung dữ trừng hắn một hồi, kết quả lại bị ánh mắt dường như lóe sáng cùng khóe miệng nhếch lên lộ ra cái răng nanh trắng của Đường Lăng dọa cho sợ hãi lập tức lại thấp đầu quay qua chỗ khác.
"..." Thật vô dụng a! ~T_T~
Rốt cục bị mọi người xem như khỉ mà ngắm nghía xong,Trình Bảo Nguyên đỏ mặt lùi vào một góc tối trong sô pha, len lén thở phào nhẹ nhõm, lại tận lực không gây sự chú ý mà đem sườn xám kéo xuống một chút.
Bộ sườn xám mặc trên người này cậu khá là bó sát , tuy rằng cổ áo rất cao, vạt áo cũng quá chân, thoạt nhìn bao đến rất kín, nhưng bởi vì hai bên sườn của sườn xám cũng xẻ cao lên đến bắp đùi rồi, thế nên mặc kệ là đi hay là ngồi xuống đều sẽ có sắc nhục* lộ ra. (*mình không hiểu rõ nghĩa từ này lắm, theo mình ý ở đây có thể chỉ phần da thịt lộ ra bên ngoài làm cho người khác thấy và nảy sinh suy nghĩ dâm dục.) Trình Bảo Nguyên nhích qua nhích lại một hồi, ngồi thế nào cũng đều cảm thấy không được tự nhiên, cậu dự định tìm cơ hội lẻn vào nhà, đem bộ quần áo này thay ra.
Kết quả mông cậu vừa nâng lên đến phân nửa, Đường Lăng liền ngồi xuống bên cạnh, cánh tay khoác lên bờ vai của cậu đem cậu ấn ngồi trở lại ghế sô pha, sau đó còn không biết xấu hổ mà đem tay đặt ở trên đùi cậu sờ soạng một hồi.
"! ! !" Trình Bảo Nguyên quay đầu nhìn Đường Lăng, trong ánh mắt hận không thể phun ra lửa đem tên ác ma này thiêu chết.
"Quà tôi đưa cậu,có thích không?" Đường Lăng một mặt dùng ánh mắt tán thưởng trên dưới quét Trình Bảo Nguyên một lần, một mặt nhỏ giọng đắc ý hỏi.
"... Tôi thật hối hận tặng anh món quà đó." Trình Bảo Nguyên cũng nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Ưm, biết hối hận là tốt. Lần này thì quên đi, tôi trước tha thứ cậu, sau này cậu không được có lệ tôi như thế." Đường Lăng gật đầu nói.
"Đường Lăng anh thật quá đáng, cư nhiên để tôi mặc cái này -- tại trước mặt nhiều người như vậy! Dù cho anh không hài lòng quà tặng của tôi, anh cũng không nên trả thù tôi như thế chứ!"
"Lần trước đi dạo phố thấy cậu cứ nhìn chằm chằm bộ đồ này nửa ngày, tôi liền biết là cậu sẽ thích mà. Thế nào? Muốn cảm ơn tôi thế nào đây?"
"... Anh nghe tôi nói, vừa mới nãy thiếu chút nữa là tôi bị hù chết rồi đó. Vạn nhất bị người phát hiện tôi... Làm sao bây giờ? Anh rõ ràng nói qua chỉ cần tôi nghe lời anh, anh liền không tiết lộ chuyện này cho ai, làm sao mà anh có thể không giữ chữ tín như thế chứ?"
"Cậu không cần cứ cường điệu với tôi chuyện cậu nghe lời tôi nhất, trong lòng tôi tính cả rồi.Mà phải nói nha, cậu mặc bộ sườn xám này quả thật không tồi a, nhìn cái eo cậu xoay đến xoay đi, xoay đến mức tôi đều nhanh cứng ngắc..." nói đoạn, Đường Lăng ngắt vào eo Trình Bảo Nguyên một phát.
Trình Bảo Nguyên bị dọa sợ đến vội muốn né tránh: "Tôi tôi tôi nói cho anh biết, anh anh anh anh đừng có mà xằng bậy, có nhiều người như vậy mà!"
Đường Lăng nhíu mày, trách móc: "Đã biết cậu sau khi thay vào sườn xám là sẽ nhịn không được, chẳng qua cho dù cậu theo tôi làm nũng, tôi cũng không có cách nào lập tức cùng cậu đi phòng ngủ được đâu. Cậu trước tiên cứ nhịn nhịn đi, lát nữa tôi sẽ đền lại cho cậu ha." ( Ai mua cho ổng cái mắt kính với cái máy trợ thính đi, ổng bị mù mà còn bị điếc nữa. Tội vãi ( ̄- ̄) )
"Anh..." Trình Bảo Nguyên sợ hãi nhìn Đường Lăng.
"Được rồi, tôi lập lại lần nữa, hiện tại tôi không có cách nào cùng cậu vào phòng ngủ, thực hiện việc trong đầu mà cậu tưởng. Với lại hôm nay còn là sinh nhật tôi, tôi không có khả năng sớm như vậy liền đem khách đều đuổi về... Đủ rồi, đừng dùng ánh mắt đó quyến rũ tôi nữa, tôi nói không được là không được. Thật phục cậu luôn, tôi biết rõ cậu mặc vào nữ trang sẽ rất hưng phấn, nhưng mà làm ơn nhìn hoàn cảnh đi ha." Đường Lăng buồn phiền kéo xuống vài cọng tóc ngắn trước trán, tựa hồ thực sự rất phiền lòng. ( LOL)
"......" Tôi mới là người phải phục anh đây nè! Đúng là ông nói gà bà nói vịt mà!
Trình Bảo Nguyên không còn lời nào để nói, bi phẫn quay đầu nhìn bức tường.
Ngay lúc Trình Bảo Nguyên cùng Đường Lăng khe khẽ thì thầm, bên này trò chơi đã tiến hành hết một vòng.
Nhờ có Đường Lăng xuất ra chiêu này, bầu không khí hiện tại một phát high lên, bang này bình thường cũng quậy phá có tiếng giờ nhờ trò chơi này, khẩu vị càng ngày càng nặng.
Lại là một vòng vui chơi, lần này quốc vương là người mang số 9 , cũng chính là vị nam sinh mặc váy thủy thủ khi nãy.
Cơ hội trả thù đã đến, chàng trai mặc váy thủy thủ lúc này đầu óc tràn đầy suy nghĩ đều là làm sao "Hồi báo" thật trịnh trọng cho vị khởi xướng cho mình mặc bộ trang phục này.
Chẳng qua suy nghĩ đến bản thân không thể phá hư tâm tình của chủ xị ngày hôm nay, "Phương thức báo đáp" cũng không thể quá đáng được.
Thế là, chàng trai váy thủy thủ vắt hết óc, rốt cục chọn một trò trừng phạt mà hắn ta cho rằng vừa có thể làm người ta ghê tởm, lại không đến mức hoàn toàn đem người ta ghê tởm đến chết: hắn yêu cầu Đường Lăng phải chọn lấy một nam sinh đang ngồi tại đây, trước mặt mọi người hôn môi ba phút.
Tiếng nói phát ra xong, xung quanh một mảnh ồn ào.
Hôn môi đối với vị thiếu gia đào hoa này khẳng định không có vấn đề gì, thế nhưng là cùng con trai hôn môi -- ha hả, trong đầu mọi người đều nghĩ "rốt cuộc có trò hay để nhìn".
Nhưng mọi người phát hiện Đường Lăng sau khi nghe xong yêu cầu này vẫn là như cũ mỉm cười, không có phản ứng gì đặc biệt -- tựa hồ hình phạt này đối với hắn không hề có chút khó khăn nào.
-- quả nhiên a, đừng nói hôn môi đối tượng là nữ hay là nam, đối với Đường đại thiếu gia mà nói đều chỉ là chuyện nhỏ.
Vị nam sinh váy thủy thủ khóe miệng giật một cái, không cam lòng bổ sung một câu: "Nụ hôn này không chỉ là miệng đối miệng, tôi còn muốn hôn lưỡi, đầu lưỡi hoàn toàn vói vào trong, duy trì ba phút đồng hồ!"
"Hửm?" Đường Lăng chớp chớp lông mi, sắc mặt rốt cuộc cũng lộ ra một chút khó xử -- ít nhất là đối với cảm nhận của nam sinh váy thủy thủ thì cái biểu tình này đại biểu "Đường Lăng đang rất khó xử".
Tâm lý nam sinh váy thủy thủ cân đối hơn rất nhiều.
Nam sinh lễ phục dạ hội rụt ở trong góc, nhỏ giọng nói: "Làm tốt lắm! Đây chính là báo ứng, Đường Lăng! Ka ka ka..."
Mọi người trong phòng nghe xong điều kiện bổ sung cũng đều cảm thấy hấp dẫn, từng gương mặt không có ý tốt chờ đợi nhìn Đường Lăng xấu mặt.
Đường Lăng thập phần phối hợp tâm lý mọi người, nhăn lại mày, trong biểu tình lộ ra một chút chán ghét, oán giận nói: "Quá ác rồi, Lâm tử, tôi chỉ là cho các cậu mặc một bộ quần áo mà thôi, cậu nhưng lại muốn tôi hôn con trai, ghê tởm như thế, căn bản là không thể để miệng hạ xuống có được không!"
"Xì--" mọi người đồng thanh.
Mặc vào váy thủy thủ Lâm tử kỳ thực lá gan không lớn, hắn thấy Đường Lăng tựa hồ mất hứng, liền thấy do dự, lắp bắp nói: "Cái này... này, nếu không... Tôi vẫn nên là đổi cái hình phạt khác đi..."
"..." Đường Lăng ngơ ngác, đại khái là hắn không nghĩ tới mình chỉ tùy tiện nói một câu, người này còn thật sự sẽ vì hắn mà đổi trò khác.
Cũng may là, khán giả vây xem xung quanh sợ không đủ kích thích, vừa nghe Lâm tử muốn sửa điều kiện, lập tức có người hô: "Đừng đổi! Hình phạt đều đã ra, không được đổi! Đường thiếu cố lên! Chúng tôi cổ vũ cậu."
Đường Lăng nhẹ nhàng thở ra, ho khan một tiếng, vỗ vỗ tay nói: "Được rồi,được rồi, không đổi. Mọi người đừng ồn nữa...Trước tiên để tôi chọn một người đã..."
Đường Lăng nói rồi, đường nhìn tại trên mặt mọi người xung quanh lướt qua một vòng.
Đường nhìn hắn lướt tới đâu, mấy nam sinh khi nãy còn đang ồn ào như uống máu gà lúc này đều đồng loạt cúi đầu hoặc quay đầu đi chỗ khác, chỉ sợ một cái nhìn thuận mắt, bị Đường Lăng chọn trúng.
Ai cũng đều thầm nghĩ muốn người khác bị chọn trúng, họ đều không hy vọng chính mình trở thành trò vui trong mắt người khác.
"Ôi, tuyển ai đây ta..." Đường Lăng có chút khó xử nói thầm.
Đừng chọn tôi là được rồi! Đây là chính là tiếng lòng của tất cả sinh vật giống đực trong phòng.
Đường Lăng tìm kiếm một vòng, cuối cùng đường nhìn đáp tại trên người Trình Bảo Nguyên, giả vờ gắng gượng , cam chịu nói: "Thôi vầy đi, tôi tùy tiện chộp đại một người -- liền cậu đi."
Trình Bảo Nguyên bất khả tư nghị* mở to hai mắt: "Cái gì?" (*không thể tin được.)
Đường Lăng không để ý đến cậu, trực tiếp nhìn về phía "Hoàng hậu" gật đầu, ôn nhu nói: "Xin mời 'hoàng hậu' xinh đẹp giám sát."
Rút trúng Hoàng Hậu vòng này là một cô gái bị Đường Lăng một ánh mắt phóng điện đến đỏ hết cả mặt.
Người được chọn đã xác định, các nam sinh lập tức khôi phục lại sức sống, bắt đầu vây xem con người bất hạnh này, kết quả phát hiện đối tượng bị Đường Lăng chọn trúng lại chính là vừa khi nãy bị ác chỉnh đổi trang phục nữ Trình Bảo Nguyên.
"A, là cậu ta a..." Nội tâm mọi người đồng lòng đều phát ra một tiếng cảm thán.
Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng kéo đi, vẫn còn đang tại kháng nghị: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì lại là tôi a! Nếu hắn ta kêu anh đi hôn đàn ông, anh hôn hắn ta là được rồi, mắc gì lại chọn tôi!"
Lâm tử nghe vậy liền đen mặt, che miệng.
Mọi người đều phì cười.
"Cậu so với đàn bà còn dong dài, Trình Bảo Nguyên, cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhờ cậu phối hợp một lát, trò chơi thôi mà, có thể chết sao..." Đường Lăng nói xong, một bên làm bộ ghét bỏ, nắm cằm Trình Bảo Nguyên nâng lên, hai mắt lóe sáng đầy chờ mong, cúi đầu, ngậm lấy hai cánh môi còn đang lải nhải này.
Đương -- nhiên -- là -- sẽ -- chết -- a a a a! Trình Bảo Nguyên còn không kịp hô lên những lời này, thì miệng đã bị người chặn lại.
Đầu lưỡi Đường Lăng ngựa quen đường cũ, từ khe hở ở cánh môi một đường trượt vào khoang miệng Trình Bảo Nguyên, đầu tiên là cùng chiếc lưỡi mềm mịn của Trình Bảo Nguyên thân thiết làm một phát bắt chuyện, sau đó bắt đầu càn quét trên diện tích lớn. Niêm mạc, lợi, bên trong khoang miệng mỗi một chỗ hắn đều không nguyện ý bỏ qua.
Trình Bảo Nguyên nhìn chằm chằm gương mặt phóng đại này của Đường Lăng, trong đầu lặp đi lặp lại 8 chữ: nhìn a, mọi người đều đang nhìn a!
"Sặc sặc sặc --" "A a a --" bên trong phòng hỗn hợp các loại tạp âm, mức đề-xi-ben đều nhanh có thể phá vỡ màng nhĩ con người ta.
Đường Lăng dường như nhận được sự cổ vũ từ đó, càng hôn càng nhập tâm.
Hắn chơi vui tới mức cứ như vậy đem đầu lưỡi Trình Bảo Nguyên kéo qua bên miệng mình, đùa giỡn một lát, lại lấy đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi mà nhét nó trở lại.
Đường Lăng đầu lưỡi tại khoang miệng Trình Bảo Nguyên bên trong qua lại quấy đảo, dây dưa, thỉnh thoảng mang theo tiếng nước làm người nghe phải mặt đỏ tim đập.
Trình Bảo Nguyên ánh mắt đóng chặt, nơi da thịt lôn ra đều bắt đầu phiếm hồng, cũng không biết là đang tức giận hay là bị dọa sợ, thân thể cứ phát run.
Sau khi Đường Lăng phát hiện, động tác hôn dừng một chút, đầu óc cũng liền tỉnh táo lại. Hắn đem đầu lưỡi rời khỏi, duỗi ra cánh tay ôm lấy bờ vai Trình Bảo Nguyên, hơi thương tiếc nhẹ nhàng hút lấy bờ môi Trình Bảo Nguyên, coi như an ủi, liền ra hiệu người phụ trách tính thời gian bên cạnh: "... Đã đến giờ chưa?"
"A? A... A, đến rồi... Đến rồi..." Cô gái tính giờ đã sớm nhìn đến hai mắt choáng váng, nơi nào còn thực sự nhìn thời gian.
"Thế này có được không a?" Đường Lăng thanh âm khàn khàn mà gợi cảm, lười nhác liếc về hướng Lâm tử.
" Được...Được rồi!" Lâm tử mặt đỏ bừng, không biết nghĩ tới cái gì, căn bản không dám đối mặt với Đường Lăng. ( Suy nghĩ đen tối chứ gì nữa╮(╯_╰)╭ )
Màn đối hôn kích thích kết thúc, trong phòng nhưng thình lình an tĩnh lại, nhất thời bầu không khí có chút kì quái.
|
Đường Lăng hoàn toàn không chú ý, ôm lấy Trình Bảo Nguyên bây giờ đầu đã hoàn toàn chôn đến ngực ngồi trở lại bên trong sô pha, liếm liếm đôi môi, dùng âm lượng mà những người phụ cận đều có thể nghe được phê bình nói: "Trình Bảo Nguyên, cậu làm gì mà cứ như con gà trắng vậy hả, đầu lưỡi căn bản đều không biết động, Sau này phương diện này nhớ luyện tập nhiều một chút a."
"Phụt... Ha ha ha ha..."
Hồi tưởng tràng diện vừa rồi, các nam sinh bắt đầu mờ ám cười to, các nữ sinh cũng đều đỏ mặt, oán trách Đường Lăng khi dễ người thành thật.
Trình Bảo Nguyên không tiếp lời, cậu bị Đường Lăng da mặt dày chọc cho tức giận đến mức trước mắt đều biến thành màu đen mất rồi.
Đường Lăng sau đó tâm tình đều trở nên tốt lắm, hắn tích cực chủ động phối hợp tham gia tất cả các hình phạt mà mọi người dành cho hắn, liên lụy cả Trình Bảo Nguyên ngồi bên cạnh hắn cũng xui xẻo theo.
Chỉ đáng thương Trình Bảo Nguyên không riêng chuyện không đâu bị Đường Lăng sỗ sàng, mọi người còn ở một bên nhìn cậu rồi còn xem cậu như trò cười.
Mỗi lần nhớ đến khoảng thời gian này Trình Bảo Nguyên liền phá lệ thống hận bản thân tính cách nhát gan cùng nhu nhược, rõ ràng không muốn làm, rõ ràng bị người ta khi dễ, cũng không dám lớn tiếng phản đối, không dám dũng cảm bảo vệ quyền lợi của chính mình.
Thật nghĩ cho Đường Lăng một cái tát lên mặt a, nhìn hắn còn dám hay không cười đến điên cuồng như thế. Trình Bảo Nguyên buồn bã ỉu xìu rụt tại sô pha mà YY.
Thật không dễ dàng thoát khỏi ác mộng của trò chơi Quốc Vương, mọi người bắt đầu chơi tiếp trò chơi Sát nhân.
Trò chơi này phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng quan sát, phán đoán cũng năng lực phản ứng, thỉnh thoảng còn cần chút may mắn thêm nữa. ( Mị không có biết cái trò này đâu.)
Mà Trình Bảo Nguyên vừa mới chính là loại người vận khí xui xẻo, nhưng mà nguyên nhân không phải tại cậu a, tại được Đường Lăng ám chỉ , vòng thứ nhất mọi người cơ hồ đều đi "Sát" cậu.
Trình Bảo Nguyên thành tấm bia đỡ đạn đầu tiên, xin cảm ơn đãi ngộ đặc thù này, mỗi lần cậu có hành động, mọi người đều sẽ biết: À, ván này Trình Bảo Nguyên là sát thủ...
Việc này làm Trình Bảo Nguyên nghẹn khuất đến muốn hư mất, thế là mặc kệ cậu là cảnh sát, sát thủ vẫn là dân thường tất cả phiếu cơ hội chỉ định cậu đều chọn Đường Lăng, cũng rất nỗ lực lôi kéo những người khác cũng theo chọn Đường Lăng.
Thế là, mọi người đều ngầm thừa nhận đao thứ nhất đưa Trình Bảo Nguyên, tiếp đó cũng chấp nhận một phiếu cho người bày ra Đường Lăng.
Đường Lăng đối với biểu hiện này thập phần rộng lượng cùng đạm mạc, thậm chí còn thật -- cao hứng?
Thuận đề, bởi Trình Bảo Nguyên trong buổi sinh nhật Đường Lăng nhiều lần phối hợp, cũng mang đến cho mọi người những tràng cười lớn, hiện tại Đường Lăng cũng đã không bài xích người bạn này nữa, mà đã đem cậu ta xem như người một nhà rồi.
Những người này rất tình nghĩa hoặc đập vai hoặc cho cậu một quyền, khí lực đều không quá lớn, cảm giác rất thân thiết hữu hảo.
Đây là việc mà từ trước đến nay Trình Bảo Nguyên chưa từng có thể nghiệm, cậu cảm thấy rất mới mẻ.
Chẳng qua là, đến vò đầu cận, cố ý làm rối tóc cậu sau đó ha ha cười lớn, cũng có khối người.
Trình Bảo Nguyên nhất thời lại có chút sầu khổ.
Chơi đến sắp nửa đêm, mọi người cũng lục tục ra về.
Trình Bảo Nguyên thừa dịp hỗn loạn mà trốn vào phòng thay quần áo, kết quả không đợi cậu đem sườn xám cởi xuống, Đường Lăng cũng đã đi theo vào phòng, không nói hai lời liền đè cậu ra hôn.
Hết chương 27
|
∆Chương 28 :
Đường Lăng nắm lấy một bên eo Trình Bảo Nguyên vừa hôn vừa chầm chậm di chuyển vào trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc gương trước tủ quần áo, đem thân thể Trình Bảo Nguyên xoay lại, mặt hướng về tấm gương.
Trong gương liền xuất hiện hình ảnh một thiếu niên trắng trẻo trên người vẫn còn đang mặc bộ sườn xám...
Sườn xám được cắt may vô cùng tinh tế, thiết kế phần eo ôm khít cực kì tôn dáng, làm người trong gương phá lệ nhỏ gầy thon dài, cũng không cần có quá nhiều trang sức, chỉ duy mỗi đường cong cơ thể ở độ tuổi thiếu niên cùng thân hình hoàn mỹ đan xen giữa thành thục và ngây ngô thôi cũng đã đủ hấp dẫn rồi.
Đường Lăng tán thán* từ phía sau ôm sát Trình Bảo Nguyên, hôn trán cùng hai má cậu. (*tán thưởng + cảm thán)
Bởi vì thẹn thùng, Trình Bảo Nguyên đôi mắt nãy giờ vẫn gắt gao đóng chặt.
"Cục cưng, anh giúp em cởi quần áo..." Đường Lăng tiếng nói trầm thấp nói. (Đang gạ tình nên sửa xưng hô.) Hắn một bên hôn tai Trình Bảo Nguyên, một bên đem hai tay luồn qua dưới nách cậu, cách một lớp vải tơ tằm vuốt ve qua lại chỗ bụng dưới. Một lát sau, Đường Lăng nâng cánh tay mò hướng lồng ngực Trình Bảo Nguyên, hắn cởi ra khoen cài dọc cổ, một tay kéo xuống vạt áo phía trước, còn tay kia trực tiếp tiến nhập vào bên trong, lòng bàn tay đè lên vị trí đầu vú, chốc chốc lại vân vê, xoa nắn nó.
"A..." Trình Bảo Nguyên phát ra một tiếng rên, bị Đường Lăng vừa hôn lại vừa sờ làm cho cả người cậu cứ như nhũn ra, nỗ lực mở to mắt, nhìn một cái liền nhìn thấy cảnh tượng đang phản chiếu trên tấm gương , trái lại còn bị dọa cho nhảy dựng.
Người trong gương kia là ai? Trình Bảo Nguyên kinh hãi nghĩ, cái người không biết xấu hổ, mặt ửng hồng tựa ở trong lòng đàn ông rên rỉ, chẳng lẽ là cậu sao -- vạt áo toàn bộ mở ra, lộ ra một nửa lồng ngực trắng nõn, cái người đang bị người ta dâm tà đùa giỡn, nhưng không có chút biểu tình thống khổ nào, ngược lại còn ẩn ẩn lộ ra thần sắc hưởng thụ -- cái người không có chút liêm sỉ này, dĩ nhiên lại là cậu? ! Từ lúc nào cậu lại biến thành như vậy?
Trình Bảo Nguyên cả kinh toàn thân lạnh run, thân thể nhất thời liền trở nên cứng ngắc.
Đường Lăng lập tức phát hiện, hắn nhàn nhã ngẩng đầu, nhìn Trình Bảo Nguyên bên trong gương, lại tiếp tục cúi đầu, ái muội liếm liếm vành tai cậu, ánh mắt một khắc không rời nhìn chằm chằm cảnh tượng phản chiếu trên gương, thanh âm khàn khàn hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Trình Bảo Nguyên cắn môi, thập phần ngượng ngùng cúi đầu, không dám đối diện cùng Đường Lăng, nói: "Không... Mọi người còn chưa đi hết đâu... Anh mau thả tôi ra..."
"Ha ha, này nếu như mọi người về hết rồi, thì có thể không buông em ra đúng không?" Đường Lăng cười nói.
"..." Trình Bảo Nguyên câm lặng.
"Nè, em thích không?" Đường Lăng mũi cạ vào bên má Trình Bảo Nguyên, thấp giọng hỏi.
"A?"
"Anh nói -- bộ sườn xám này tặng cho em, em thích không?"
"Tôi... A~... Đường Lăng, tôi còn chưa nói xong mà, anh... đừng động tay động chân..."
"Không sao cả, anh động tay động chân vẫn có thể cùng em tán gẫu." Đường Lăng ngữ khí mười phần vô lại.
"..." Nhưng tôi không có cách nào cùng anh tán gẫu a! Trình Bảo Nguyên ở trong lòng gào thét.
"Vậy em nói xem, thích không?" Đường Lăng kéo ra vạt áo, cố ý để lộ ra mảng lớn da thịt của Trình Bảo Nguyên, "Thích cái này sao? Nhìn bộ dáng hiện tại của em xem, rất dễ thương nha."
Đường Lăng vuốt ve eo Trình Bảo Nguyên, mơn trớn một lát mới lưu luyến tiếp tục sờ xuống phía dưới, bàn tay từ đường xẻ váy lẻn vào, bất chấp vuốt ve, bỗng nhiên cười nói: "Biết chắc là em sẽ thích nó mà, nhìn, chỉ là nhìn vào gương tùy tiện sờ sờ em, em liền cương."
Trình Bảo Nguyên không trả lời, nhưng thân thể phản ứng ngày càng cường liệt.
Đường Lăng hiện tại đã rất quen thuộc phản ứng thân thể Trình Bảo Nguyên, mò nơi nào có thể cho cậu phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn, chạm chỗ nào có thể làm cho cậu lớn tiếng kêu la, hắn đều biết, chỉ cần ra tay, vài cái vuốt liền có thể cho Trình Bảo Nguyên hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của hắn.
"Thế nào, nói lời dễ nghe chút, làm anh cao hứng, liền cho em thoải mái một phát... Em biết đấy, chỉ có anh mới có thể làm cho em sảng khoái đến như vậy." Đường Lăng một bên khoe khoang, xoa nắn hạ thể đang sưng lên của Trình Bảo Nguyên, một bên thấp giọng cười.
Trình Bảo Nguyên phát ra từng đợt thở gấp dồn dập, cậu rất muốn chạy khỏi đây, nếu đổi lại là trước đây có lẽ cậu chỉ biết ỡm ờ nghe lời Đường Lăng sai bảo, nhưng những gì vừa nãy trải qua khiến tâm lý cậu lúc này lại xuất hiện một bóng mờ, vô ý thức không hề muốn dựa theo yêu cầu của Đường Lăng mà làm.
Đường Lăng thấy người trong lòng còn đang giận dỗi mà không nghe lời rất nhanh hắn liền không còn tính nhẫn nại, hắn rút cánh tay đặt ở trước người Trình Bảo Nguyên về, từ phía sau đẩy mạnh Trình Bảo Nguyên một phát, đem người đẩy sát đến phía trước tấm kính, lại nắm lấy hay cánh tay Trình Bảo Nguyên để chúng nó chống đỡ lấy mặt kính, nói:" Chuẩn bị tốt?."
"?" Trình Bảo Nguyên sửng sốt, không phản ứng kịp đây là đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là dựa theo lời nói của Đường Lăng mà làm.
Đường Lăng thân thể lui về phía sau một bước, cũng may eo Trình Bảo Nguyên cũng hướng sau, như cũ khiến cậu vịnh lấy tấm kính.
Thế là, tư thế Trình Bảo Nguyên biến thành hai tay chống lên mặt kính, mông đẩy về phía sau, hai chân hơi tách ra.
Trình Bảo Nguyên sắc mặt biến đổi, lần này cậu trái lại biết chuyện gì sắp xảy ra : khi Đường Lăng tắm rửa rất thích bắt cậu hai tay chống tường gạch để làm một lần.
"Anh.."
Cơ hồ ngay tại câu nói Trình Bảo Nguyên vừa phát ra, cậu liền nghe được "roẹt" một tiếng, phía sau đã mát lạnh.
Nguyên lai, Đường Lăng đã nhấc lên vạc phía sau của sườn xám Trình Bảo Nguyên đang mặc trên người, sau đó trực tiếp đem tất chân bao lấy nơi mông cậu xé hư mất.
"... Đường Lăng!" Trình Bảo Nguyên nghẹn vài giây, quẫn bách reo lên.
"Hửm?" Đường Lăng cởi ra áo sơmi, kéo khóa quần, lồng ngực xích lõa ôm lấy Trình Bảo Nguyên, vật cứng nóng bỏng dưới hạ thân trực tiếp chống ở mông Trình Bảo Nguyên, ma sát qua lại, "Anh đã sớm tưởng tại trước tấm gương trong phòng ngủ này cùng em làm một lần, hôm nay em còn cố ý mặc thế này tại trong phòng ngủ chờ anh, dự định là như thế này sao?"
"Không phải! Tôi không phải cố ý mặc thành thế này đâu..."
"Hô... Anh vừa mới nhìn thấy em mặc vào bộ sườn xám này đi tới, phía dưới của anh liền cứng đến không chịu được, vậy mà em còn một mực ngồi bên cạnh anh..."
"Việc này cũng là do chính anh ngồi vào bên cạnh tôi trước mà..."
"Em cái tiểu yêu tinh này, không giây phút nào chịu ngừng quyến rũ anh!"
"..."
Màn tổng kết tự biên tự diễn của Đường Lăng hoàn tất, liền đem quần lót Trình Bảo Nguyên tuột xuống đến bắp đùi, vội vã mà kéo xuống quần lót, khó dằn lòng nổi mà đỡ lấy dương vật đâm đi vào.
"A! A-----a! A... Đau --" Trình Bảo Nguyên đau đến mức kêu to không ngừng.
Hậu đình chưa qua bôi trơn cẩn thận sau khi bị dị vật xâm nhập, chợt co rút nhanh, trừu sáp* hơn nửa ngày, tuyến tiền liệt mới bắt đầu tiết dịch trơn, cảm giác bó sát mới tính có chút giảm bớt. (Theo mình hiểu là ma sát, ra vào...)
Đường Lăng một bên rất nhanh thẳng lưng ra vào, một bên kéo thân thể Trình Bảo Nguyên, khiến cậu đứng thẳng nhìn về phía trước.
Trình Bảo Nguyên ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu lên, ngay lập tức không khỏi chuyển nhanh đường nhìn, eo cũng mềm nhũn xuống.
Mặt gương thành thực chiếu ra hình tượng Trình Bảo Nguyên lúc này: bờ môi hồng nhuận, khóe mắt hàm chứa cảnh xuân, cái cổ ngửa ra sau hiện ra hầu kết; nửa người trên thập phần chật vật -- trước ngực vạt áo nghiêng nghiêng, lộ ra xương quai xanh cùng nửa lồng ngực; nửa người dưới trái lại chỉnh tề hợp quy tắc, nếu như không có vật đang trồi lên đem mặt vải tơ lụa ở dưới khố phồng lên một khối này, cộng thêm cậu đang bị Đường Lăng va chạm từ phía sau, vòng eo không ngừng rung động lên xuống -- khiến cho rõ ràng là sườn xám đoan trang, cao nhã, cứ thế mà bị cậu làm cho lộ ra vài phần dâm đãng cùng tình dục.
Đúng là không đàng hoàn, chẳng ra cái gì cả, quả nhiên cậu chỉ là một thằng hề cho người ta chơi đùa hòng tìm kiếm niềm vui mà thôi.
Trình Bảo Nguyên xấu hổ không thôi, hậu đình từng trận từng trận co rút lại, nhưng lại dẫn đến Đường Lăng càng thêm kích động, đánh vào mông cậu một cái tát. "Ư... Ưm... Tốt lắm, cục cưng, em thật lợi hại, cắn chặt lắm..."
Trình Bảo Nguyên càng cảm thấy quẫn bách khó chịu.
"Cục cưng, em gọi đi... anh thích nghe em kêu... kêu nhiều một chút..." Đường Lăng hưng phấn mà xoa nắn ngực Trình Bảo Nguyên, eo, hạ thân những bộ vị mẫn cảm.
"Ưm..." Trình Bảo Nguyên ngậm lấy ngón tay, miệng bị lấp kín, hạ thể vẫn như cũ bị tất liền quần bó buộc, khó chịu cực kỳ.
"Kêu lên đi, anh cho em bắn." Đường Lăng dụ hoặc.
"Không cần..." Trình Bảo Nguyên yếu ớt lắc đầu.
Đường Lăng đôi mắt lóe sáng, một bên sờ vào hạ thể Trình Bảo Nguyên, một bên tiếp tục dụ dỗ: "Đến đây đi, đừng xấu hổ... Anh biết rõ em thích thế này mà... Em thích cái này nhất, không phải sao? Nhìn trong gương xem, bộ dạng em mặc sườn xám thật là đẹp... Em cũng thích, phải không..."
"Tôi..."
"Em thích cùng anh làm loại sự tình này mà, chuyện này rất bình thường, không có gì phải giấu diếm hay thẹn thùng cả... anh cũng rất thích..." Đường Lăng một lần lại một lần, như đang thôi miên mà lặp lại.
"Ưm... ư ư..." Trình Bảo Nguyên dục hỏa cháy toàn thân, trong đầu nóng cháy loạn thành một đoàn.
"... Thích không? Thích mặc quần áo phụ nữ, cùng anh một chỗ không?" Đường Lăng thanh âm dụ hoặc lại hỏi.
"... Thích... Thích..." Trình Bảo Nguyên cũng động không ngừng, rốt cục chịu không nổi, khóc ròng nói, "Thích...tôi thích thế này...hu hu... Thích..."
"Bé cưng, ngoan..." Đường Lăng thật sâu đâm đi vào, rút ra, lại nện vào.
Hắn lặp lại đâm đến chỗ sâu nhất trong thân thể Trình Bảo Nguyên, một lần lại một lần xâm phạm cậu.
Đó là thống khổ nhất, cũng là ngọt ngào nhất.
Trình Bảo Nguyên hai mắt thất thần, lớn tiếng thở dốc, rên rỉ, trong vòng ôm ấp của Đường Lăng, cách quần lót cùng tất chân, bắn ra.
Đường Lăng cũng rất nhanh đạt được cao trào, hắn gắt gao từ phía sau ôm lấy Trình Bảo Nguyên, vui vẻ hôn Trình Bảo Nguyên, lặp lại thì thầm: "Thích anh. Em thích anh..."
Trình Bảo Nguyên nhìn chính mình quần áo chật vật trong gương, liền cũng tựa như bị thôi miên, lặp lại: "Thích... rất thích..."
Hết Chương 28
|
☆Chương 29
Sáng sớm hôm sau Trình Bảo Nguyên tỉnh lại, cậu khẽ giật giật thân thể, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên là yên lặng nằm chốc lát, trong đầu dần dần tỉnh táo trở lại, hồi ức quay trở về đêm hoang đường hôm qua, làm hai má nhất thời nóng như bị lửa đốt.
*Ngạc nhiên chưa, hết H mất tiêu rồi ●▽● . Nhớ đến những lời nói phóng đãng của mình đêm qua, Trình Bảo Nguyên không khỏi cuộn tròn người xấu hổ.
Cùng đồng hành với sự xấu hổ chính là thân thể cũng theo đó mà rã rời, ngay khi Trình Bảo Nguyên dự định có hóa thành người gỗ cùng chẳng còn mặt mũi gặp người thì cậu cảm giác cơ thể đột nhiên bị người ôm chặt.
"Ưm...cục cưng..." Đường Lăng âm thanh còn mang ngái ngủ từ đằng sau lưng cậu truyền đến.
"..."
Đường Lăng đem tay chân cứng ngắc của Trình Bảo Nguyên xoay qua đây, hướng chính diện mình. Tay chân hắn đều đặt ở trên người Trình Bảo Nguyên, đôi môi đặt trên má cậu chà chà, thanh âm khàn khàn nói một câu "Buổi sáng tốt lành* ", sau cùng lại nhẹ nhàng hôn cậu thêm một cái, xong liền nhắm mắt ngủ tiếp. (*gốc là "sớm an")
Trình Bảo Nguyên rụt cổ đợi chốc lát, không nghe thấy động tĩnh gì nữa, lúc này mới bạo gan giương mắt nhìn về phía Đường Lăng, một cái nhìn này lại làm cho cậu ngây người.
Cậu cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua Đường Lăng như bây giờ : ánh nắng ban mai bị rèm cửa sổ che khuất tạo nên một loại ánh sáng nhàn nhạt, rọi vào khuôn mặt người con trai trước mắt này làm nó như bừng sáng, chiếc mũi cùng xương gò má sắc bén hoàn toàn thu mình lại, đôi mày đen sậm thì giãn ra, bóng mờ dưới hàng mi như mấp máy, có vẻ như vô cùng ôn nhu, khóe môi hơi nhếch, như thể vẫn còn đang mang theo một tia mỉm cười, dường như giấc mơ của người ấy cũng rất ngọt ngào... (văn mình rất dở, chỉ edit được vậy thôi Q_Q )
Trình Bảo Nguyên si ngốc nhìn chốc lát, giật mình hồi thần, lại thấy kinh hãi không thôi -- cậu vừa nãy vậy mà lại nhìn gương mặt Đường Lăng đến phát ngốc, còn cảm thấy cái người đang giam cầm mình hóa ra cũng rất thiện lương, vô hại còn rất thánh thiện động lòng người.
Trời ạ, cậu nhất định là bị bệnh rồi, dù cho có bình tĩnh lại mà xem xét, dung mạo Đường Lăng xác thực là tuấn mỹ, nhưng vậy thì cùng cậu có quan hệ gì chứ? Thế nào cậu lại sản sinh ra cách nghĩ sai lầm như thế?
Trình Bảo Nguyên còn chưa phục hồi sau cơn hoảng hốt, Đường Lăng đã hừ hừ, lần thứ hai mở mắt.
Đôi mắt hắn như phủ một màn sương , bình tĩnh ngưng lại trong giây lát nhìn Trình Bảo Nguyên trong lòng đang bất an mà ngọ nguậy, Trình Bảo Nguyên lập tức như bị hạ lời chú, nằm im thin thít không dám lộn xộn.
Đường Lăng nhìn nửa ngày, ánh mắt chầm chậm trở nên thanh tỉnh, tỉnh táo lại.
Trình Bảo Nguyên có chút chột dạ lộ ra một nụ cười: "... Sớm."
Đường Lăng không trả lời, hắn trái lại nhe răng cười một cái, tiến về phía trước, cả khuôn mặt đều dán vào Trình Bảo Nguyên, tựa đứa nhỏ tặng cho Trình Bảo Nguyên vài nụ hôn vang dội. " Moa! Moa! "
"A!" Bị tập kích bất ngờ làm Trình Bảo Nguyên bị dọa cho nhảy dựng.
Trong tầm nhìn đột nhiên phóng đại một gương mặt anh tuấn, cùng với nụ hôn bất ngờ khi nãy lại khiến cậu tim đập thật nhanh, không hiểu vì sao mặt lại đỏ.
"Em dậy lâu chưa? Có mệt lắm không?" Đường Lăng hỏi.
"Ô? còn,còn rất tốt..." Trình Bảo Nguyên chuyển hướng đường nhìn, thấp giọng trả lời.
"..."
"..."
Hai người trầm mặc đi xuống, đều không nói chuyện, nhưng cảm giác này cứ lúng túng thế nào ấy.
Nhất thời phòng ngủ an tĩnh đến mức chỉ còn nghe được thanh âm tích tắc cỉa chiếc đồng hồ, Trình Bảo Nguyên tầm mắt dao động, lòng dạ thì nóng như lửa đốt, lòng bàn tay cũng dần dần chứa đầy mồ hôi.
Đường Lăng nhìn dáng vẻ của Trình Bảo Nguyên cứ xấu hổ y như là thiếu nữ mới lớn thì thấy rất là thú vị, không khỏi bắt đầu nảy sinh tâm tư đùa giỡn cậu, hỏi: "Sau khi em dậy thì cứ nhìn anh chằm chằm, em là có chuyện muốn thổ lộ với anh sao?"
"! !" Trình Bảo Nguyên chấn kinh: Đường Lăng không phải là đang ngủ sao? Hắn làm thế nào biết rõ mình nhìn chằm chằm hắn kia chứ?
Đại khái là do biểu tình của Trình Bảo Nguyên rất rõ ràng, trong lòng nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt, Đường Lăng ha ha cười ra tiếng, lại nói: "Em nhìn chằm chằm anh, đường nhìn nóng bỏng như thế, anh dù có đang nằm mơ cũng cảm thấy được nha."
"..." Rõ ràng đến như vậy sao? Trình Bảo Nguyên trong lòng vẫn còn nghi vấn.
"Nói đi..." Đường Lăng thúc giục, còn cố ý hạ thấp giọng.
Tiếng nói của hắn vốn đã là khàn khàn mê hoặc, lại thêm một đôi mắt phượng cong cong, quả nhiên từ đuôi mày khóe mắt đều mang ý vị phong lưu nói không thành lời.
Chút đạp hạnh này của Trình Bảo Nguyên , nơi nào bằng được Đường Lăng đã một phen tận lực dụ hoặc câu dẫn?
Đường Lăng lời còn chưa dứt, gương mặt nhỏ nhắn của Trình Bảo Nguyên đã liền tựa như muốn bị thiêu cháy.
Vì che giấu chính mình không hiểu vì sao thẹn thùng, cũng vì muốn phá vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người, không não Trình Bảo Nguyên đành phải vắt hết óc dựa theo lời Đường Lăng suy nghĩ, nghĩ rồi nửa ngày, rốt cục từ trong góc trong lôi ra một câu: "Có, đúng là có chuyện để nói... A... Ừm, đúng, đúng rồi, Đường Lăng, hôm qua anh nói anh có bạn gái, rốt cuộc người đó là ai vậy?"
Đường Lăng giật mình, thần sắc có chút kì quái, trầm mặc trong chốc lát, lại dần dần như rất bực bội, hắn thình lình túm lấy lỗ tai Trình Bảo Nguyên cả giận gào:" Liên-quan-mẹ-gì-cậu-- "
Trình Bảo Nguyên bị hắn gào đến mức mặt trắng bệch.
Đường Lăng thấy thế đành phải cố nhịn xuống, hít vào, thở ra, thanh từ trong hàm răng nhả ra từng chữ một: "-- cậu!"
"A a, chuyện này... Tôi tôi tôi tôi liền tùy tiện hỏi một chút... Anh đừng kích động, đúng, anh không muốn nói cho tôi biết cũng không sao hết..." Trình Bảo Nguyên thật sự bị dọa, cậu bưng lấy lỗ tai ngượng ngùng quay đầu đi, cũng không dám hỏi nhiều.
Cũng may, tuy rằng bị mắng, nhưng cảm giác kì quái sản sinh khi đối diện giữa cậu cùng Đường Lăng thì chung quy cũng tan biến không thấy. Trình Bảo Nguyên âm thầm thở phào một hơi.
Đường Lăng nhưng không vui lòng : "... Đệch mẹ! Cậu có ý gì!... Ê, tôi đang nói chuyện với cậu đó, nhìn tôi!"
Trình Bảo Nguyên nhếch môi ngẩng đầu, nét mặt hồng nhuận vì ngượng ngùng lúc ban sáng đã không còn giờ chỉ còn lại vẻ mặt nhát gan cùng lúng túng.
"Cậu!"
Đường Lăng chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông lên, lại phát tiết không được, tức giận thập phần-- hắn luôn là mò tới hiểu không được những tâm tư "tinh tế" kia của Trình Bảo Nguyên.
Tựa như bây giờ, mới sáng sớm, hắn làm sao cũng không hiểu Trình Bảo Nguyên ở chỗ này ương ngạnh với hắn vì cái gì.
Đường Lăng vừa rồi xác thực không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này của Trình Bảo Nguyên, hắn cảm thấy Trình Bảo Nguyên đã biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng là thị sủng mà kiêu*. (*ý chỉ được sủng ái,yêu thích mà kiêu căng, chảnh chọe ╮(╯_╰)╭ )
Nếu như lúc nãy hắn chủ động trả lời câu hỏi đó của Trình Bảo Nguyên, hắn cảm giác giống như là mình so với Trình Bảo Nguyên thấp hơn một bậc vậy đó. (À thì người ta không thích dưới cơ, người ta thích trên cơ (*¯︶¯*) )
Nhưng Đường Lăng sau lại nhìn thấy dáng dấp tội nghiệp của Trình Bảo Nguyên, lòng liền mềm nhũn, lập tức lại đổi giọng nói cho Trình Bảo Nguyên biết đó là "Cậu" -- hắn cho tới bây giờ đều không hống người, vì Trình Bảo Nguyên, hắn đã hi sinh đến mức này rồi, Trình Bảo Nguyên tới cùng còn có thể mất hứng chuyện gì nữa đây?
Đường Lăng phẫn nộ đứng lên đốt điếu thuốc, ở bên cửa sổ mạnh rút một hơi, thầm nghĩ: Trình Bảo Nguyên cái con người này, thực là vừa đàn bà lại nhỏ nhen. *Ở đây còn có thêm câu thành ngữ so sánh về phụ nữ cùng tiểu nhân gì gì đó mà mình không hiểu nên mạn phép cho qua Q_Q )
Hừ, nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học mới được, một hình phạt từ tinh thần lẫn xác thịt ! Đường Lăng hung hăng phun ra một mồm khói.
Hắn tưởng tượng một chút dáng vẻ Trình Bảo Nguyên khi bị nghiêm phạt sẽ thống khổ xin tha, lòng không khỏi hưng phấn liền đem thuốc dụi tắt.
Thôi đi... Nhìn xem Trình Bảo Nguyên gần đây đều rất tận tâm tận lực phục vụ mình đến rất vui vẻ mà nói thì tạm thời tha cậu ta một lần đi!
Đường Lăng hồi ức quay về đêm trước dáng vẻ Trình Bảo Nguyên vừa dâm đãng lại ngoan ngoãn thuận theo, ngực dần dần nóng lên, tâm tình thình lình lại tốt hết cả lên.
Đường thiếu gia tâm tình trở nên tốt thì hậu quả chính là: Trình Bảo Nguyên vừa mới mặc xong quần áo từ bên giường đi tới cửa phòng ngủ, còn chưa kịp ra khỏi phòng, liền bị Đường Lăng đẩy đóng lại cánh cửa, cười dâm tà chặn ngang ôm lấy, nâng lên, ném lên trên giường.
Đôi môi còn mang theo mùi thuốc lá liền lấp kín tiếng hô của cậu, quần áo vừa mới mặc của Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng lung tung kéo xuống, quẳng trở lại mặt đất.
"A a! Anh làm gì..."
"Đương nhiên là chơi em, em đó nha, nhìn xem ông đây có chơi chết em không, xem thử em còn dám làm bộ làm tịch với anh không!" Đường Lăng tàn bạo hù dọa nói.
|
Hắn tách ra hai chân Trình Bảo Nguyên, một cái động thân, dương vật thuận lợi được đưa vào cửa huyệt mềm mại cực nóng, bắt đầu một vòng rút ra đâm vào.
"Nói, thoải mái hay không? Hửm? Có thoải mái không?"
"Không... Không thoải mái!"
"Nói dối!!" Đường Lăng cười lạnh một tiếng, nắm lấy dương vật dưới thân Trình Bảo Nguyên bắt đầu ma sát, thỉnh thoảng ngắm nghía hai cái túi tinh, "Phía dưới em cứng đến độ bắt đầu chảy nước rồi này, còn dám nói không thoải mái."
"Anh tự làm... Anh tự mình làm là , đừng đụng tôi!" Trình Bảo Nguyên nhỏ giọng hét lên.
"Anh càng là muốn chạm vào em thì sao. Em là bạn gái anh, không cho anh chạm, em để ai chạm hửm?"
Trình Bảo Nguyên cắn chặt môi dưới, cậu vừa xấu hổ lại khó chịu, sau khi bị Đường Lăng đè tại dưới thân một phen đùa cợt châm chọc, liền nhịn không được khóc lên.
Đường Lăng động tác đứng hình trong giây lát, lại cẩn thận thả lỏng cánh tay ôm lấy Trình Bảo Nguyên, tần suất ra vào chậm lại, cho cậu có thời gian thích ứng.
Nhưng Trình Bảo Nguyên vẫn là khóc, hạ thể vẫn là vểnh lên, nhưng hai tay lại đẩy ngực Đường Lăng, khóc y như là chết cha mất mẹ.
"Cậu lại muốn thế nào nữa!"
Đường Lăng nắm lấy eo Trình Bảo Nguyên, hắn thật muốn nhanh bị Trình Bảo Nguyên làm cho tức chết rồi, có người nào làm tình mà như Trình Bảo Nguyên bây giờ không -- khóc tang chắc? Đều mẹ nó, nhanh bị cậu ta khóc đến mềm luôn.
"Nói, tôi còn chưa có chết, cậu khóc cái gì hả?" Đường Lăng bực bội nắm lấy cằm Trình Bảo Nguyên.
"Tôi... phía dưới của tôi rất khó chịu..."
"Khó chịu?" Đường Lăng nhíu mày, xoa bóp phía dưới của Trình Bảo Nguyên càng thêm mềm nhẹ đầy kỹ xảo "Thế này thì sao?"
"A... Ưm... Đừng mà, a a..."
Đường Lăng nhìn Trình Bảo Nguyên mặt ửng đỏ, mặc kệ thanh âm vẫn là ánh mắt, đều mang theo tình dục, căn bản không phải là dáng vẻ khó chịu, không khỏi cười mắng: " Tiểu nhân yêu, thì ra là đang làm nũng với anh sao! Xem anh phạt em thế nào!" (nhân yêu là gay, nếu dịch ra thì nghe hài lắm, nên mình để nguyên vậy.)
Trình Bảo Nguyên đè lại tay Đường Lăng, hấp tấp nói: "Không phải... Tôi thực sự rất khó chịu... Đường Lăng, thế này, thế này kỳ quái lắm..."
"Nơi nào kỳ quái? Cậu cũng không phải lần đầu tiên !" Đường Lăng tùy ý nói xong, chắn lại đôi môi còn muốn tranh luận của Trình Bảo Nguyên, phần eo tiếp tục hoạt động.
"..."
Trình Bảo Nguyên hai mắt trống không, thật lâu không có hồi thần -- cậu bị một câu cuối cùng này của Đường Lăng đả kích rồi.
Qua hơn nửa ngày, Trình Bảo Nguyên mới miễn cưỡng nhặt lại tinh thần, trong đầu xuất hiện câu nói đầu tiên là : đúng rồi, loại hành vi này đâu phải lần đầu tiên.
Khí lực cả người đều như bị những lời này rút đi vậy.
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ , tầm nhìn lần thứ hai mơ màng, cậu mặc cho một người khác tại trên người mình ra vào rong ruổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đường Lăng không biết lại ghé vào lỗ tai cậu, hưng phấn mà nói câu gì đó.
Trình Bảo Nguyên nghe không rõ, cũng không có tâm tư muốn nghe, cậu cảm thấy mình thế là xong rồi -- cái thân thể này càng ngày càng không chịu sự khống chế của mình, cư nhiên có thể bị hành động sỉ nhục của người khác mà nhận được khoái cảm -- như thế này thì cả đời cậu đều xem như là triệt để xong hết rồi...
Đường Lăng lực độ đam vào rút ra cùng biên độ đều bắt đầu nhanh hơn, rất nhanh cũng liền bắn đi ra, hắn tinh thần phấn chấn, chỉ là ôm Trình Bảo Nguyên dây dưa một chút, phía dưới liền lại cương lên lần nữa, quấn lấy Trình Bảo Nguyên làm thành một đoàn.
Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua tấm màn cửa chiếu vào trong phòng, chiếu đến sàn phòng ngủ cũng ấm áp kinh người.
Hình ảnh lại quay trở lại trên chiếc giường.
Trình Bảo Nguyên nằm ở trên giường, nhìn về phía ánh sáng, viền mắt lần thứ hai ướt át.
Hết Chương 29
|