Tham Lang Đích Xâm Chiếm
|
|
Khuôn mặt tuấn mĩ của cha thay đổi hoàn toàn, khi giận đến cực điểm giống như là ác quỉ trong tranh vẽ, khiến cho ruột gan người ta cũng phải đóng băng, hàm răng trắng lộ ra, giống như là răng nanh chó sói, soàn soạt cấu xé, lúc nào cũng có thể đem con mồi xé xác.
Chưa từng nhìn thấy ác quỉ nào đáng sợ đến như vậy, máu trong người Dĩnh Hạ thiếu điều muốn chảy ngược.
Cảm giác lúc trước của cậu đối với cha nhiều lắm cũng chỉ là chán ghét, không cách nào kháng cự, nhưng mà bây giờ, cậu đã chính thức nhìn thấy khuôn mặt thật của cha, rốt cuộc cũng cảm giác thấy cha đúng là phần tử xã hội đen, hung tàn như vậy hoàn toàn vượt xa khả năng tưởng tượng của cậu.
Không phải người, chắc chắn không phải người, chỉ có thể dùng ác quỉ đến từ địa ngục để hình dung.
Dĩnh Lạc bởi vì tiếng gọi kia mà quay đầu lại một chút, vết thương trên đầu con lại rơi vào trong mắt, càng làm cho tâm tính tàn ngược của hắn chảy ra, nụ cười tàn nhẫn của hắn hiện lên.
Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.
Túm lấy Hùng Ca ném vào vách tường, cả người bay lên thật dễ dàng, đầu đập mạnh vào trong tường phát ra tiếng động trầm trầm, chỉ một thoáng, vách tường màu trắng dính đầy máu đỏ dữ tợn, thân thể mấy chục kí nhũn ra như bùn, trượt xuống đất.
Trong tiếng hét của mọi người, cô giáo mắt trợn trắng, ngất xỉu.
Dĩnh Lạc móc khăn tay từ trong túi lau đi máu dính trên tay hắn, vừa lau vừa nói: "Các người cũng thấy tôi bất quả chỉ đẩy nhẹ nó một cái, tự nó không đứng vững mà té bị thương, không liên quan đến tôi."
Hiệu trưởng nhìn tình cảnh lúc này đã không còn cách nào thu dọn, rút điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát, A Hào sau khi đoạt lấy, ném xuống đất nát bấy.
"Đại ca của tôi đã nói, thằng ranh con này tự mình té bị thương, các người cũng đã thấy được rồi mà." A Hào bỗng hù dọa: "Đừng để cho các ngài cảnh sát vì chuyện này mà đến uống trà với Đại ca chúng tôi, chúng tôi còn bận nhiều chuyện."
Hiệu trưởng, y tá cùng giáo viên phụ trách vừa nghe đến hai chữ "Đại ca", trong lòng đã hiểu rồi, hoảng sợ không dám lên tiếng.
Dĩnh Lạc lau tay xong, đem khăn tay cùng cái đồng hồ lúc nãy ném xuống đất, đem thứ mấy vạn đồng kia xem như rác rưởi, tiếp theo cúi người, hai tay ôm lấy Dĩnh Hạ, ai kia như tỉnh lại từ trong ác mộng, vừa mới tỉnh táo, cả người đã được cha bế lên vững vàng.
"Không..." Kháng cự một chút, hình tượng ác quỉ của cha quá sức mới mẻ, cậu vẫn sợ hãi như cũ.
"Ngoan nào." Dĩnh Lạc nói, con bởi vì trải qua sợ hãi quá lớn, bộ dáng run rẩy trong lòng hắn thật sự khiến hắn rất thương xót, thành ra giọng nói cũng ôn nhu lên.
Ôn nhu này thật sự tạo nên tác dụng, Dĩnh Hạ ngẩng đầu nhìn, sắc mặt của cha đã hòa hoãn, dựa vào trong khuôn ngực rộng giống như một bức tường, như là chỗ dựa của cậu. Nhìn quanh, những kẻ đánh cậu cũng nằm la liệt dưới dất, nhìn thấy mà giật mình, nhưng lại làm cho khóe mắt cậu nóng lên.
Cha bế cậu, ngay cả tất cả những khi dễ cùng ủy khuất mà cậu phải nhận ở bên ngoài cũng vô hình chung đều chuyển đi, cậu từng cho rằng có mối quan hệ huyết thống này thật sự rất bất đắc dĩ, hôm nay lại thành chỗ dựa của cậu.
Có cái gì đó không ngừng lớn lên trong lòng, thì ra, người yếu ớt như cậu cũng có chỗ dựa, mặc dù là dựa vào một ác quỉ.
"Về nhà." Dĩnh Lạc nói.
"Dạ... Túi sách..."
"Bỏ đi." Dĩnh Lạc trong lòng đã có ý định cho con chuyển trường, sách chỉ là... đồ vật có thể mua lại.
Dĩnh Hạ không dám nói thêm gì nữa, mềm mại nằm trong lòng cha, A Hào ở phía trước muốn mở đường, thình lình nghe thấy mấy tiếng người kêu to ở bên ngoài, phát ra từ một người trung niên thô lỗ.
"... Nói con tao đánh người? Tao kiện bọn mày phá sản..."
Ba gã đàn ông lần lượt đi vòa, phía trước là kẻ mang theo bộ dáng của Hùng Ca , đúng là cha của Hùng Ca, vừa thấy Dĩnh Lạc bế con, biết là khổ chủ rồi, liền gào thét nạt nộ.
"Chính mày là thằng vu oan giá họa con tao phải không! Nó tuổi còn nhỏ đã bị thương, tâm lí bị tổn thương thì làm sao bây giờ? Việc này muốn giải quyết cũng không khó, mày chỉ cần ói ra mấy chục vạn, bồi thường tổn hại tinh thần cho con tao!"
Vừa mở miệng ra đã muốn làm tiền, Dĩnh Lạc vẫn còn bế người, không tiện ra tay, lại chẳng muốn dây dưa với mấy kẻ lưu manh đầu đường xó chợ này, dứt khoát để cho thuộc hạ xử lí.
A Hào tuân lệnh, một phát liền đem đối phương quăng từ đầu bên này sang bên kia.
"Muốn bồi thường vậy thì đi tìm vách tường mà đòi bồi thường, chính là vách tường làm thằng con mày bị thương, tất cả mọi người đều thấy cả."
Cha Hùng Ca cũng bị đập lên tường, đau đến gào thét, mà A Hào vừa ra tay, hai tên phụ huynh kia cũng không chịu yếu thế, định vây lại đánh hội đồng, đáng tiếc, bọn chúng làm gì có cửa trở thành đối thủ chứ? Bốp bốp rầm rầm vài cái làm màu cho có, chỉ còn nghe thấy tiếng hiệu trưởng một bên kêu thất thanh u oán.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, gọi xe cấu cứu đến trường mau lên..." Nhìn học sinh đứa hôn mê đứa gãy tay, hiệu trưởng khóc không ra nước mắt.
Cha Hùng Ca đập vô tường đến đầu váng mắt hoa, vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, mới nhìn rõ tình huống thằng con của mình, cái trán sứt sẹo, máu me đầy mặt, miệng sùi bọt mép lăn quay trên đất, trên tường tuy có vết máu, hắn cũng chẳng mù đến mức thật sự cho rằng con mình tự tông vô tường, quay đầu lại nhìn thủ đoạn đánh nhau tàn nhẫn của A Hào, biết nhất định là gã cùng Dĩnh Lạc giở trò quỉ.
Gã tức giận nhào lại, cái này thế nào cũng phải một phát làm tiền mấy trăm vạn mới được!
"Tao cảnh cáo bọn mày, anh Mã sừng lão đầu là anh em kết nghĩa của tao, bọn mày có mắt không tròng đụng vô tao, anh Mã sẽ không bỏ qua cho bọn mày."
Dĩnh Lạc cau mày, hỏi A Hào: "Anh Mã là ai?"
"Đây là địa bàn của Thủy Võng Đường, em nhớ hình như có có một phân hội trưởng được gọi là anh Mã, tính tình phe phái, có thể có quan hệ với thằng điên này."
|
"Mấy đứa cặn bã tôi không muốn dạy dỗ, để cho anh Mã đó tự đến đây." Ngụ ý, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nếu đối phương trên đầu còn có một Trịnh Tử Câm, hắn có thể khoanh tay đứng một bên, trong giới dù sao cũng có qui củ trong giới.
Dĩnh LẠc sau khi giao phó liền đi ra ngoài, A Hào ở phía sau gọi điện thoại, nói nói vài câu thì tắt máy, sau đó vài giây, đến phiên điện thoại của cha Hùng Ca vang lên.
"Alo... Anh Mã, anh sao lại tự gọi đến... Anh qua đây sao? Vâng ạ, vâng ạ, nhờ anh qua đây lấy lại công bằng, thằng oắt không có mắt... Alo, alo...?
Tắt điện thoại, khó hiểu hỏi tên cùng đi: "Tại sao anh Mã lại đột nhiên tắt nhiện thoại?"
Người đi cùng lúc này mới chú ý đến nhóm Dĩnh Lạc đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu, vội vàng gọi: "Bọn nó bỏ chạy rồi, mau đuổi theo!"
Chẳng thèm chú ý đến con cái còn bị thương nằm trong phòng y tế, bọn chú vội vàng đuổi ra ngoài, Dĩnh Lạc cũng đã đi đến cổng trường, ba chiếc xe đang đợi ở bên ngoài, tài xế Thần Dịch vội vàng mở cửa sau, Dĩnh Lạc để cho Dĩnh Hạ ngồi vào, dặn dò Thần Dịch chạy êm một chút, đừng có làm động tới đứa con bảo bối của hắn.
"Cha?" Dĩnh Hạ nghi hoặc, cha vì sao không lên xe.
Dĩnh Lạc đóng cửa xe, lạnh mắt nhìn ba tên "phụ huynh" thở hồng hộc chạy từ trong vườn trường đuổi ra ngoài này.
Cửa xe đóng kín, không gian bít bùng bên trong gia tạo cho Dĩnh Hạ cảm giác bị ngăn cách, giống như có thêm một tầng bảo vệ, khiến cho cậu không phải đối diện trực tiếp với khí thế mạnh mẽ của cha, có thể ở góc độ bàng quan, quan sát cha tỉ mĩ.
Dáng đứng cực kì đẹp trai của cha đang ở phía trước, bộ âu phục đắc tiền mặc trên người, giống như là phần tử tinh anh thành đạt, đàn em như là sao trời vây xung quanh mặt trăng, càng thể hiện được trác ngạo không gì bì kịp của cha; trái ngược lại là cha của Hùng Ca, A Hầu và Đậu Tử, mặc dù nhìn kiểu gì, cũng thấy đê tiện thế nào ấy, đem hai cái so sánh với nhau, chính là sự khác biệt giữa mây và bùn.
Lại nhớ đến một màn ở trong phòng y tế lúc nãy, thì ra khi cha thật sự dùng bạo lực lại tàn nhẫn đến như vậy, căn bản không thèm chú ý đến sự sống chết của kẻ khác, như vậy lúc trước Dĩnh Hạ bị đánh vào mông đến đỏ lựng như mông khỉ, bất quả chỉ là cha trêu ghẹo mình thôi ---
Ôi, mặt sao tự nhiên nóng rực lên kì cục vậy?
Cha Hùng Ca đuổi ra ngoài mới phát hiện, mới lúc nãy có phần tử xã hội đen bên ngoài trường Hào Anh, hóa ra là người của Dĩnh Lạc, cái này cũng kiêng kị rồi, còn đang do dự chạy hay không chạy, thì có vài chiếc xe màu đen trờ tới, gã nhận ra là xe của người quen, kiêu ngạo lại dâng lên.
"Anh Mã đã tới rồi, bọn mày nếu chịu quì xuống nhận sai, cầm mấy trăm vạn đến đây xin lỗi, tao sẽ nói anh ta hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho mày!" Cha Hùng Ca chỉ vào mặt Dĩnh Lạc.
Dĩnh Lạc ngay cả nhìn gã cũng chẳng thèm nhìn, ngửa đầu nhìn trời, chờ anh Mã kia tự động mò đến đây.
Người đàn ông trung niên xuống xe, trên người mặc bộ âu phục màu đen, vóc dáng của hắn so với Dĩnh Lạc còn muốn cường tráng hơn, mỗi bước đi đều phát ra tiếng gió sột soạt, cha Hùng Ca lại càng chẳng biết sợ là gì, cúi người chào anh Mã kia, xoa xoa tay cười.
"Này mấy thằng không có mắt, không biết đây là địa bàn của anh Mã sao, chạy tới làm loạn, lại còn đánh A Hùng nhà tao. Anh Mã, anh xem A Hùng thường ngày trong trường giúp anh chiêu binh mãi mã, anh làm sao cũng phải giáo huấn bọn này nha..."
Dĩnh Lạc ở bên cạnh nghe thấy mấy câu này, khinh thường hừ một tiếng. Đã sớm nghe qua dưới trướng Trịnh Tử Câm có một đơn vị tự động mở rộng qui mô của mình, huấn luyện một nhóm học sinh côn đồ, mượn cơ hội thu thập càng nhiều đàn em càng tốt, buôn bán ma túy cần có rất nhiều kinh phí, thì ra chí là anh Mã này.
Lúc đầu còn tùy tiện tìm một trường cho Dĩnh Hạ đi học, không nghĩ tới lại làm hại con, Dĩnh Lạc quyết định trường học tiếp theo phải lựa chọn kĩ càng, đứa con này là bảo bối trong lòng hắn, sau này cũng không thể khinh thường được.
Anh Mã kia cũng chẳng quản cha Hùng Ca nói cái gì, cung kính đi đến trước người Dĩnh Lạc gập người 90 độ chào.
"Ngài Dĩnh."
Dĩnh Lạc rốt cuộc cũng nhìn gã, hừ lạnh. "Mày coi rồi làm đi."
Anh Mã kia không phải thằng ngu, gã hiểu rõ Dĩnh Lạc gọi điện thoại qua trước, chính là không muốn đem chuyện làm lớn lên, phía dưới tự giải quyết cho tốt là được. Cha Hùng Ca kia bất quá chỉ là một con tốt thí, gã nếu vì vậy mà đắc tội với Dĩnh Lạc, chuyện bị làm ầm ĩ ra, chẳng những mặt mũi Trịnh Tử Câm trên đầu gã giữ không được, bản thân gã cũng khó mà được Dĩnh Lạc bỏ qua.
Để bảo toàn, thì lâu la cũng chẳng có gì phải tiếc nuối, để duy trì vẻ ngoài bình thản giữa Sơn Si cùng Võng THủy.
Bây giờ đến phiên cha Hùng Ca sợ hãi rồi, thấy anh Mã đối với Dĩnh Lạc một vâng hai dạ, thầm nghĩ không ổn, gã ngày thường tác oai tác quái, bây giờ mới đá trúng vách sắt, trong lòng đại loạn, thấy anh Mã đi tới, nuốt nuốt nước miếng.
"Ực, anh Mã, đây là..."
Chát! Một cái bạt tai, đem mắt mũi nảy đầy đom đóm; trở tại lại tát, lại tát, liên tiếp mười mấy cái, cha Hùng Ca ngay cả trốn cũng chẳng dám trốn, thẳng đến khi mặt sưng đến mắt cũng chẳng mở ra được, máu mũi dầm dề, lỗ tai ù ù mới thôi.
Một tên đã đánh xong, tiếp theo là hai tên còn lại, luân phiên mà đánh, bọn chúng thiếu điều bất tỉnh đứng không được, anh Mã kia cho đàn em cố định họ lại, rồi lại không ngừng tát xuống, đến khi bất tỉnh mới thôi.
"Quì xuống tạ tội với ngài Dĩnh!" Anh Mã kia hướng đến cha Hùng Ca còn có chút ý thức.
Cha Hùng Ca biết bản thân mình đã đụng trúng ôn thần rồi, cũng không dám ý kiến, có chút run rẩy quì xuống trước Dĩnh Lạc, muốn nói ngài đại ngân đại lượng tha mạng, nhưng mặt sưng lên thành ra cái gì cũng chẳng nói được, gấp gáp đến trái cổ trượt lên trượt xuống cũng chẳng phun ra được chữ nào, chỉ có thể dập đầu thật mạnh, đến khi trán cũng tóe máu cũng chẳng dám dừng lại.
Anh Mã ngược lại nói với Dĩnh Lạc: "Là em quản giáo không nghiêm, mới để bọn chó này có mắt như mù mạo phạm tới Dĩnh công tử, xin cho em thay mặt tạ tội với công tử..."
"Quên đi." Dĩnh Lạc xua tay. "Đem mấy tên này đuổi ra khỏi thành phố, đừng để cho tôi cùng con tôi phải thấy lại bản mặt bọn họ."
"Vâng ạ, không thành vấn đề." Anh Mã nói.
Dĩnh Hạ ở trên xe thấy hết tất cả mọi việc, trái tim đập bình bịch, lần nữa nhìn thấy uy phong của cha. Hết thảy mọi người ai cũng sùng bái kẻ mạnh, chỉ cần đủ mạnh mẽ, liền dễ dàng hấp dẫn được kẻ yếu, trở thành thần tượng cho bọn họ ngưỡng mộ, cho dù kẻ mạnh này là kẻ xấu, cũng giống như vậy.
|
Thì ra đây là cha, cậu nghĩ thầm.
Tiếng còi xe cảnh sát hụ vang, chính là bảo vệ khi thấy phần tử bất lương tụ tập ngày càng đông mà sợ hãi gọi cảnh sát.
Dĩnh Lạc nhìn nhìn vào trong xe của mình, thấy đôi mắt tròn xoe của Dĩnh Hạ đang dán dính vào cửa kính nhìn đến đây, hôm nay con phải chịu đựng như vậy là đủ rồi, vẫn là dẫn con về nhà nghỉ sớm một chút.
"Mấy cái này cậu xử lí đi, tôi đi trước." Hắn giao phó hết tất cả những chuyện còn lại cho anh Mã kia, búng tay với đàn em, mọi người Sơn Si Đường lập tức lên xe rời đi.
Sau khi ngồi vào trong xe, Dĩnh Hạ lại bị cha ôm vào trong lòng, giương mắt nhìn, trước kia mặc dù cũng biết tướng mạo của cha rất anh tuấn, nhưng lại bởi vì cậu chung qui vẫn e ngại và ác cảm, cho nên không cảm giác được cái gì, hôm nay tâm tình lại bất đồng, lại nhìn thêm lần nữa, tự nhiên mặt lại đỏ còn tim thì đập loạn hết cả lên.
Dĩnh Hạ cậu thực sự là con của cha sao? Không khỏi tự ti mặc cảm, bản thân mình sao không được di truyền khí phách của cha?
Dĩnh Lạc phát hiện con nhìn mình không chớp mắt, cúi đầu hỏi: "Sao vậy, phát hiện cha rất tuấn tú?"
"Không... không..." Xấu hổ cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói: "Dạ..."
Không thể không thừa nhận cha rất tuấn tú, mặc kệ là tướng mạo, hay là lúc bạo nộ.
Tâm ý Dĩnh Lạc cũng dâng lên, nâng cằm con đối diện với mắt mình, nói: "Cha của con không phải như mèo con chó con có thể tùy tiện thấy trên đường. Nhớ cho kĩ, cha con vốn là "Ác quỉ Sơn Si Đường", sau này có kẻ nào dám chọc giận con, liền đem danh hào của cha nói cho nó biết, nghe hiểu không?!"
Giọng điệu nghiêm khắc, Dĩnh Hạ sợ đến mức đem một mảnh ngưỡng mộ đối với cha thu lại vào trong lòng, nhưng lại phát hiện vòng tay vây quanh mình càng lúc càng chặt, khiến cậu không thể không dính vào trong vòm ngực kia, tiếng trống ngực dâng lên mạnh mẽ.
Bịch, bịch, bịch ---
Chính là tiếng tim của cha đập, mạnh mẽ, cũng là chỗ dựa, làm cho cậu rất an tâm muốn ngủ một giấc.
A Hào ở phía trước hỏi: "Đại ca, cái trường Hào Anh này chẳng ra sao, mục nát lắm rồi, đổi trường học cho thiếu gia thôi, tìm một trường tư thục nào đó xem ra tốt hơn, tránh cho phát sinh chuyện phiền toái như vầy nữa."
Dĩnh Lạc trầm ngâm, nhìn cảnh vật bên ngoài xe, một hồi lâu mới nói: "Đem tài liệu về mấy trường trung học cao cấp đến cho tôi, còn nữa, đồng phục của trường..."
"Đồng phục?" A Hào khó hiểu.
"Đợi tôi xem qua đồng phục của trường mới quyết định tiếp."
Đơn giản mà nói, điều kiện của trường học chỉ là một trong những yếu tố, đồng phục mới là yếu tố quyết định để cho Dĩnh LẠc quyết Định có để cho Dĩnh Hạ bảo bối học ở trường đó hay không, về phần phương pháp giáo dục hay chương trình học? Nói giỡn chơi, để cho con ra ngoài học trung học đã khiêu chiến tính kiên nhẫn của hắn lắm rồi, tương lai cũng chẳng cần cho con đi học đại học, không có tiền đồ.
Hắn --- Dĩnh Lạc sẽ nuôi con cả đời.
|
Chương 8
Trong phòng riêng quán bar, Cư Vũ Lâu mời Dĩnh Lạc và Ông Hữu Tín đến uống rượu, bốn em gái xinh đẹp của quán bar ân cần mời rượu chơi đùa, rượu cũng đã ngà ngà, liền quay qua trao đổi tin tức trong Thiên Hà bang.
"Vậy sao, Thạch Mị đường gần đây cũng không bình an?" Cư Vũ Lâu nheo mắt hỏi.
Ông Hữu Tín vò vò mớ tóc cũng đã gần sói sọi của mình, khổ não nói: "Mấy công ti tài chính của tôi bị đưa lên báo nói là làm mấy hoạt động đòi nợ côn đồ, may mà thường ngày lót tay cho quản lí thị trường không ít, bọn nó đăng lung tung trên báo, tôi đang nghĩ cách tìm ra kẻ nặc danh kia..."
Cư Vũ Lâu hỏi ngược lại Dĩnh Lạc: "Thương Kiều gần đây thế nào?"
"Hắn ta cũng biết phải thu liễm lại, hành động này nọ gần như không thấy hắn đâu cả. Về phần dự án xây dựng của tôi, cùng với bên buôn ma túy kia đang kiếm người chịu tội, gần đây phải co lại một chút, hình như là có người đang theo dõi."
"Tôi cũng có loại cảm giác này." Cư Vũ Lâu lại hỏi: "Trịnh Tử Câm đâu?"
"Bên hắn sóng yên gió lặng, không gặp phải phiền toái lớn gì, tôi nghi ngờ những chuyện gần đây đều do hắn ta giở trò quỉ." Dĩnh Lạc thấp giọng nói.
Ông Hữu Tín cũng nói: "Hắn là thân tín của Đại thiếu gia, nếu là vì chuyện người nối nghiệp, cố ý làm loạn chuyện của chúng ta, để cho lão gia hướng về phía con cả cũng rất có khả năng."
"Uh." Cư Vũ Lâu trầm ngâm.
Ông Hữu Tín lúc này cho mấy em gái lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người, mới hạ giọng nói chuyện.
"Năm ngoái khu tam giác vàng bị cảnh sát quốc tế phá vỡ, thị trường ma túy bị một trận xanh xanh đỏ đỏ, tôi lại nghe được một tin tức, Trịnh Tử Câm mấy hôm nay đi tới Thái Lan, chính là để liên lạc với bên cung ứng ma túy, trong trường hợp đạt được thỏa thuận, sau này sợ rằng sẽ lũng đoạn thị trường đại lục..."
Sắc mặt Cư Vũ Lâu thay đổi, hỏi: "Việc này xem ra nghiêm trọng rồi, chúng ta phải đi trước một bước, tìm được kẻ cung ứng hàng kia, nói chuyện hợp tác lâu dài... Hai người các anh ai đi một chuyến?"
"Tôi đi, sau khi bàn xong có thể tiện đường đến thăm hai đứa con gái một chút." Ông Hữu Tín nói.
"Ồ, hai vị thiên kim đến Nhật Bản du học cũng được một thời gian rồi, tương lai dự tính định cư ở đó luôn hay là trở về?"
"Còn phải xem ý của hai đứa nó nữa, bây giờ con cái rất có chủ kiến, chưa chắc nghe theo đề nghị của cha mẹ." Ông Hữu Tín cười ha hả.
Cư Vũ Lâu quay đầu nhìn Dĩnh Lạc: "Đứa bé con anh thì sao? Mười bảy tuổi, không nhỏ không lớn, nói chuyện có vấn đề gì không?"
"Hai cha con tôi hiện tại nói chuyện không có vấn đề gì cả." Dĩnh Lạc nói, hơi hơi cau mày, hắn so với con chỉ hơn mười bảy tuổi, căn bản không tồn tại sự khác biệt gì lớn.
"Lúc trước anh không chơi đến sáng sớm thì không quay về, sau khi có con thì không theo tôi lêu lổng, đột nhiên có cảm giác phải có trách nhiệm với gia đình? Xem ra anh cũng rất thích nghi với chuyện làm cha, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nghĩ biện pháp đá cậu ta đi, cho khỏi chướng mắt."
"Tiểu Hạ rất ngoan, so với nuôi một cô vợ còn dễ hơn rất nhiều."
"Thật sự là ví dụ thâm sâu, anh hại tôi một chút cũng không muốn tìm phụ nữ để mà kết hôn rồi." Chuyển sang Ông Hữu Tín: "Chuyện tương thân ông già nhà tôi nói lúc trước, anh nghe qua là được rồi, đừng làm khó dễ con gái nhà anh."
Ông Hữu Tín cười khan hai tiếng, không trả lời.
"Sợ tai vách mạch rừng, ngày mai hai người đến văn phòng tôi để bàn thêm vụ bên Thái Lan. Hữu Tín, tôi không muốn có việc gì trong phi vụ này, chuẩn bị thông tin của bên cung ứng chi tiết một chút, thị trường quốc tế thường rất kín tiếng, chỉ sợ là mồi câu của bên cảnh sát quốc tế." Cư Vũ Lâu nói.
"Việc này cứ để cho tôi làm." Ông Hữu Tín vỗ ngực đảm bảo.
Cư Vũ Lâu đứng dậy, hỏi: "Tôi muốn đi thị sát mấy câu lạc bộ đên, hai người có đi không?"
"Tôi không theo giúp vui đâu, phải về nhà ngủ." Dĩnh Lạc đứng dậy.
Hắn nhớ đến hôm nay dì CỐ xin nghỉ phép về quê, trong nhà không có ai cả. Tuy nói Dĩnh Hạ đã mười bảy tuổi, nhưng mà trong mắt cha, con chỉ là một bé thỏ, yếu ớt không có khả năng giải quyết nếu có chuyện xảy ra.
Ông Hữu Tín cũng nói phải về, ba người ở trong sảnh quán bar dưới vòng vây của thuộc hạ chuẩn bị rời đi, chị Quế quản lí quán bar còn đặc biệt đuổi theo, đưa cho ba người ba cái hộp gói tinh tế.
"Chocolate nhân rượu nhập khẩu từ nước ngoài, có thể giúp hưng phấn, ba người nếm thử đi." Chị Quế nói xong, cho mỗi người một hộp nhưng không nói gì nữa chỉ để lại nụ cười quyến rũ.
Ba người tiện tay cầm, đối với thứ này kì thật không có nhiều hứng thú lắm, Cư Vũ Lâu cùng Ông Hữu Tín sau khi lên xe, tiện tay thưởng cho đàn em, Dĩnh Lạc vốn cũng muốn đưa cho bọn A Hào, đột nhiên nhớ ra bé con ở nhà hình như cũng thích ăn vặt, chocolate mặc dù có nhân rượu, lương số lượng cũng không nhiều, để lại cho Dĩnh Hạ cũng rất được.
Mang theo hơi rượu, khi Dĩnh Lạc trở về tới nhà, trong phòng khách im lặng không một tiếng động, chỉ có một ngọn đèn nhỏ chờ chủ nhân trở về, hắn tháo cà vạt, đang muốn uống một li nước, thì nghe tiếng động vọng ra từ nhà bếp, hắn cảm thấy kì cục, dì Cố không có ở đây, lúc này hẳn là không có ai trong bếp giúp hắn nấu canh giải rượu mới đúng.
Đi đến nhà bếp, đèn bên trong sáng mờ mờ, Dĩnh Hạ ngồi ở trước bàn đang cầm li uống sữa, vừa mới thấy cha đi vào liền bối rối vội vàng thả li xuống, gọi: "Cha."
Dĩnh Lạc nhìn con, trên môi còn đọng lại một vòng trắng, đôi mắt tròn chớp chớp, làm cho trái tim người đàn ông run lên.
Được rồi, trong lòng Dĩnh Lạc nghĩ: về sớm một chút quả nhiên chính xác.
Dĩnh Hạ bị nhìn chằm chằn rất không tự nhiên, cúi đầu, hỏi nho nhỏ: "... Cha có muốn uống sữa không?"
|
Dĩnh Lạc lắc đầu, từ hồi đi học, sữa đã tuyệt tích trước mặt hắn rồi, thứ này rất không vừa ý hắn, cho nên dì Cố rất ít khi trữ sữa ở trong tủ lạnh. Sau khi Dĩnh Hạ đến, bà lo lắng đứa bé này đang trong tuổi dậy thì, muốn bổ sung cho đủ chất, bây giờ thành ra trong tủ lạnh thường có loại này.
Dĩnh Hạ thấy cha không nói chuyện, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, lại ngồi xuống, hai tay cầm lấy li, cái miệng nhỏ hé ra uống sữa.
"Con đói bụng?" Dĩnh Lạc hỏi, hắn có thể cho đàn em đi mua đồ ăn khuya.
"Hơi khát một chút, không ngủ được..."
Dĩnh Lạc đến bên cạnh con, tiện tay cầm lấy khăn giúp con lau miệng, Dĩnh Hạ mới biết được mặt mình có gì khác thường, quẫn bách muốn chui xuống hố, nhưng mà động cũng chẳng dám động, hình tượng ác quỉ mấy hôm trước của cha khắc quá sâu vào tim cậu, làm cho tâm linh của bé con đối với cha vừa kính lại vừa sợ.
Tất nhiên, cũng có chút bất đồng, ít nhất cậu đối với cha không còn chán ghét như trước, nhưng mà ngẫu nhiên nhớ lại thủ đoạn ác liệt của cha khi ra tay giáo huấn người khác, thành ra với việc cha tiếp cận lại cũng kiêng kị vài phần.
Cha ác ma, cha tuấn vĩ, cha ép buộc cậu, cha còn đôi khi ôn nhu, làm cho Dĩnh Hạ mê mang, không biết mình phải ứng đối với sự dung hợp kì dị này như thế nào.
Trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt liền hiện ra cái đó, điều này làm cho Dĩnh Lạc rất dễ dàng liền đoán ra được mâu thuẫn của con, lại làm cho tính thích khi dễ người của hắn nổi lên.
"Cha có chocolate." Mở ra hộp quà vặt chị Quế đưa cho, lớp giấy bạc quấn theo tạo hình kiểu bình rượu. "Lấy ăn đi."
"Con không..." Dĩnh Hạ không có thói quen ăn đồ ngọt.
Trả lời như vậy rất hợp với suy nghĩ của Dĩnh Lạc muốn, hắn thích nhất là ép buộc người khác, dứt khoát mở giấy bao, trực tiếp cầm chocolate đưa đến bên khóe môi con.
"Ăn."
Dĩnh Hạ thật sự là bất đắc dĩ mà, rất nghi ngờ lỗ tai của cha có chuyện, tại sao mỗi lần cậu nói không muốn, cha lúc nào cũng đem những lời này chuyển thành câu khẳng định?
"Sợ thứ này có độc?" Dĩnh Lạc thấy con không mở miệng, cố ý hỏi.
"Trước khi ngủ ăn chocolate... Không tốt, vì cafein... Mất ngủ..." Thấp giọng giải thích nguyên nhân không ăn.
Dĩnh Lạc cười tà tà, cầm lấy vai con, thân mật nói: "Không ngủ được, nói chuyện phiếm với cha cũng tốt mà."
"Nhưng mà..." Nhưng mà cha lúc nào động thủ cũng nhanh hơn động khẩu nhiều, trong lòng Dĩnh Hạ nghĩ.
"Không có nhưng gì hết, ăn."
Mạnh mẽ đem chocolate nhét vào trong miệng Dĩnh Hạ, hại cậu cũng chẳng dám cự tuyệt, khẽ cong môi nhai nhai rồi nuốt xuống, vị ngọt đậm của chocolate được nước bọt cùng khoang miệng ấm áp hòa tan, nhân rượu trong nháy mắt bị hấp thu.
"Uhm?" Khóe miệng cong lên, Dĩnh Hạ chưa từng ăn qua chocolate nhân rượu, đối với mùi vị ngoài dự đoán này có chút không biết, cậu nhìn cha phân vân, không biết có nên nói không.
"Ăn ngon không?"
"... Hình như bị hư..." Cố lấy dũng cảm nói: "Đắng lắm."
Dĩnh Lạc bị câu trả lời này làm cho dao động, nghĩ đến chị Quế cũng to gan lắm, hóa ra dám đem đồ ăn hư đưa cho mình, cái quán bar đó còn muốn mở cửa nữa hay không, chị quế muốn giỡn mặt sao? Nghĩ đi nghĩ lại thấy có chỗ không đúng, bản thân cũng cầm lên một viên ăn thử, mùi vị bình thường, thấy con muốn nhả ra lại không dám nhả, trong lòng liền hiểu.
"Tiểu Hạ không uống rượu?"
"Dạ không..."
"Vậy thì..." Dĩnh Lạc xấu xa lại cầm một viên: "Ăn thêm một viên, là con của Dĩnh Lạc thì phải làm quen với mùi rượu sớm một chút."
"Không được, cha... Con..." Dĩnh Hạ rất muốn nói chuyện với người đàn ông ác liệt này, cậu không có hứng thú đối với rượu, nhưng miệng vừa hé ra, một viên kẹo hình hồ lô liền đút vào trong, muốn cản cũng ko cản được.
Dĩnh Hạ tiếp tục nghiêm mặt, mùi rượu mặc dù rất thơm, nhưng mà vị đắng vẫn đọng đầy trên lưỡi không chịu tan đi, cũng không phải là không thể chịu được, nhưng cũng không thể nói là thích, cậu cũng không biết, tại sao cha lại muốn ép mình ăn thứ này, sữa uống ngon hơn nhiều mà.
Càng buồn bực, vẻ mặt lại càng ai oán đáng thương, không phải do Dĩnh Lạc không phải đặc biệt yêu thương cậu, bản tính thích khi dễ lại nổi lên, khi đút viên chocolate vào miệng con, ngón trỏ cùng ngón giữa cũng thuận tiện trượt vào, cảm giác được sự kháng cự của đầu lưỡi nóng ấm mềm mại đẩy đến, hắn chuyển động quanh quẩn một chút, cố ý dây dưa torng miệng.
Dĩnh Hạ lại không biết cha muốn làm trò quỉ gì nữa, cầm lấy tay cha muốn kéo ra, nhưng kéo không được, mà ngón tay lại giống như quân vương xâm thành chiếm đất, khuấy đảo trong miệng cậu.
"Uhm a..." Không cách nào nói chuyện, chỉ có thể nỉ non kháng cự.
Dĩnh Lạc thật ra là chơi đến nghiện, một tay nắm lấy vai con đang muốn bỏ trốn, một tay kia lại đảo đi đảo lại trong miệng con, mô phỏng theo động tác sắc tình nào đó, viên chocolate đã tan thành chất lỏng sền sệt, phủ lên ngón tay của mình, hương rượu thơm mát phả ra từ trong miệng con, tuy rằng ít, nhưng trên khuôn mặt của người nếm thử kia ửng hồng lên nhàn nhạt.
"Bé ngoan, liếm sạch sẽ..." Xấu xa nói nhỏ: "Nếu ko chịu liếm sạch, cha sẽ không thả cho..."
Dĩnh Hạ cảm giác thấy yêu cầu như vậy rất biến thái, nhưng mà có trốn cũng trốn không được, chỉ có thể nghe lời nhẫn nại mút liếm, vị chocolate đắng đắng ngọt ngọt, mà đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay thô ráp đầy mẫn cảm, cũng khiến cho người đàn ông cảm thấy thỏa mãn tận tâm khảm.
"Đúng vậy... Ngoan lắm..."
Khen ngợi, ngón tay không quên kéo ra đâm vào trong khoang miệng mềm mại, động tác xâm lược cực đoan làm trên khuôn mặt con hiện ra sợ hãi, cảm thấy động tác mút liếm kia có bao nhiêu khác thường cùng dâm tà, một loại tiếp xúc chứa đầy tính chất xâm lược, cảm thụ thấy quá sức thân mật chặt chẽ.
"Tiểu Hạ đáng yêu quá..."
Dĩnh Hạ đỏ mặt lắc mạnh đầu, cậu làm ra hành động xấu hổ như vậy, một chút cũng không đáng yêu.
Ở đâu không đáng yêu chứ? Dĩnh Lạc cười nhẹ, cúi đầu xuống khẽ hôn lên lên trán con, nơi này đáng yêu, rồi lại hôn lên đôi mắt tròn xoe trong veo, đáng yêu; lại hôn lên cánh mũi thẳng tinh tế, đáng yêu; rút ngón tay ra, quay sang vuốt ve lên cánh môi mềm mại, con không có chỗ nào không khiến cho người ta trìu mến.
|