Y Sinh Thế Gia
|
|
Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là theo sát ở phía sau hắn.
Hai người lên thang máy đến tầng mười, Thiệu Trường Canh gõ cửa một căn phòng, Thiệu Vinh thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành ngồi trước bàn làm việc, trông thấy Thiệu Trường Canh liền cười nói: “Thiệu tiên sinh đến rồi sao, mời anh ngồi.”
Thiệu Trường Canh mang theo Thiệu Vinh ngồi xuống ghế, nói thẳng: “Luật sư Trương, di vật của An Phỉ năm đó, tôi nghĩ toàn bộ nên chuyển giao cho con trai của cô ấy, hôm nay dẫn nó tới làm một chút thủ tục.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh ngẩn người, mấy chữ “con trai của cô ấy” nghe cực kì xa lạ, thật giống như Thiệu Vinh và Thiệu Trường Canh không có bất kỳ quan hệ nào.
Thiệu Vinh kẽ nắm chặt ngón tay, kiên trì nói: “Phương diện luật pháp tôi không hiểu lắm, thủ tục cần phải làm gì?”
Luật sư Trương cười cười nói: “Năm đó di chúc của An tiểu thư là do tôi xử lý, lúc ấy cậu mới sáu tuổi, không thể thừa kế di sản. Dựa theo di chúc của mẹ cậu, tất cả di vật đều tạm thời giao cho người giám hộ cậu bảo quản. Nay cậu đã trưởng thành, Thiệu tiên sinh muốn đem toàn bộ giao lại cho cậu, cậu chỉ cần ký tiếp nhận là được rồi.”
Luật sư Trương đem giấy tờ văn kiện và một cái bút đưa tới trước mặt Thiệu Vinh, “Đây là giấy tờ tôi và Thiệu tiên sinh đã kiểm tra tốt, tiền mẹ cậu gửi trong ngân hàng, bất động sản và két sắt đều kèm hết trong đây, cậu cứ từ từ xem kĩ một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào góc bên phải.”
Thiệu Vinh cúi đầu nhìn di sản liệt kê trong di chúc, một triệu đồng tiền mặt gởi trong ngân hàng, thời gian đến kỳ đúng là ngày sinh nhật mình đủ mười tám tuổi, hiển nhiên là Thiệu Trường Canh cố tình chọn. Số tiền kia gửi trong ngân hàng mười hai năm, tiền lãi có không ít.
Trừ tiền mặt ra, còn có một phần bất động sản, là một căn biệt thự ở ngoại ô thành Tây, chính là căn biệt thự nhỏ hai tầng hồi bé cậu ở cùng mẹ.
Ngoài ra còn có một két sắt cài mật mã, bên trong không biết có gì, nếu không đoán nhầm hẳn là đồ vật riêng tư của mẹ, hoặc là thư gửi cho mình.
Đột nhiên từ một cô nhi không có đồng nào đi học phải tìm người vay tiền biến thành người có tài sản hơn cả triệu, chênh lệch khổng lồ như thế nhưng Thiệu Vinh một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
Trên sổ tiết kiệm có một dãy số 0, hiển nhiên là tiền lãi suốt mười hai năm định kỳ gửi ngân hàng.
—— Cậu đột nhiên hiểu được tại sao Thiệu Trường Canh đem số tiền kia giao cho cậu.
Tiền lãi mười hai năm, một lần trả hết nợ, giữa chúng ta từ đây về sau không còn bất kì quan hệ nào nữa.
Là ý này sao?
Thiệu Vinh kinh ngạc nhìn mấy chữ buồn cười trên di chúc, đầy ngón tay cầm bút đột nhiên khẽ phát run.
Hai chữ Thiệu Vinh viết nhiều lần đã sớm thành quen, lúc này lại không có cách nào hạ bút được.
Chỉ cần ký tên vào đây, cậu lập tức sẽ có một khoản tài sản lớn, không những có thể ra nước ngoài du học, thậm chí nửa đời sau cũng không cần lo lắng, trước lúc mẹ qua đời đúng là đã xây cho cậu một con đường kiên cố nhất.
Có điều, ký tên vào, cũng đồng nghĩa với. . . . . .
Cậu hoàn toàn mất đi Thiệu Trường Canh.
Hoàn toàn mất đi.
Sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, nghiêng đầu lại nhìn Thiệu Trường Canh, lắp bắp nói: “Tôi, thật ra tôi. . . . . .”
Thật ra tôi cũng không muốn số tiền kia.
Thật ra tôi chỉ muốn cứu vãn đoạn quan hệ này.
Thật ra tôi vẫn rất muốn ở cùng với ông. . . . . .
Chỉ cần không phải quan hệ tình nhân, cái gì cũng có thể, nghe lời ông giống như trước cũng không sao, thậm chí không ra nước ngoài du học cũng không sao. . . . . .
Không cần một đao lưỡng đoạn triệt để như vậy.
Trong lòng Thiệu Vinh loạn thành một đoàn, đột nhiên cậu phát hiện mình còn không hiểu mình nghĩ gì, thậm chí hôm qua cái câu “tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa” vốn cũng là do mình nói.
Lúc này, trong đầu Thiệu Vinh chỉ lặp đi lặp lại câu “hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình,” “hắn không còn quan tâm mình nữa.” Nhận thức như vậy làm cậu cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ngoài miệng nói không muốn gặp hắn, nhưng đến giờ phút thật sự đưa ra quyết định cậu mới hiểu được, rất khó có thể tách khỏi hắn, khó chịu giống như trái tim bị bóp chặt, ngực bị ép đến đau, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.
Thiệu Vinh im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn di vật và bất động sản của mẹ, số tiền kia tôi không cần.” Thiệu Vinh đem sổ tiết kiệm nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Thiệu Trường Canh.
Giống như khi còn bé lúc ở sân bay đưa tiễn liều mạng kéo áo hắn nói, baba, con không cần đồ chơi, ba đừng đi có được không, con không cần đồ chơi đâu.
Biết rõ đây đã là kết cục đã định, nhưng vẫn ngu ngốc muốn cố gắng giữ lại cuối cùng. . . . . .
Thiệu Trường Canh nhìn hốc mắt cậu đỏ lên, cười cười một chút, đẩy sổ tiết kiệm trở về, nhàn nhạt nói: “Ký đi, cái này vốn thuộc về cậu mà.”
“Tôi. . . . . .”
“Hôm qua không phải cậu la hét muốn tôi trả di sản cho cậu sao? Bây giờ tôi trả lại cho cậu, tất cả đều trả cho cậu.”
“Tôi. . . . . .”
“Còn yêu cầu gì đừng ngại cứ nói thẳng ra.” Thiệu Trường Canh cắt ngang lời cậu, “Nếu như cậu muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con, hôm nay vừa lúc có luật sư Trương ở đây, chúng ta làm thủ tục luôn đi, thuận tiện gạch bỏ tên cậu khỏi hộ tịch Thiệu gia.”
“. . . . . .”
“Sau này có thể không cần giữ họ Thiệu. Mang họ Tô của baba cậu, hoặc họ An của mẹ cậu, tôi cũng sẽ không có ý kiến.”
Sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt cũng không phát hiện, trong hốc mắt dâng lên một tầng nước, làm cho con người quen thuộc trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ.
—— Thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ sao?
—— Thậm chí cả quyền lợi tiếp tục mang họ Thiệu cũng không có sao?
Thiệu Trường Canh làm việc luôn luôn rất gọn gàng, không dây dưa kéo dài, cũng như trên bàn phẫu thuật nhìn thấy khối u liền không chút do dự cắt bỏ.
Thiệu Vinh bây giờ, đối với hắn mà nói, đã biến thành bộ phận hoại tử cần phải cắt bỏ. . . . .
Chỉ là một bộ phận, một bộ phận hoại tử hoàn toàn không có gì để lưu luyến mà thôi. . . . .
“Được rồi. . . . . . Tôi, tôi ký.”
Thiệu Vinh cúi đầu, dùng sức nắm chặt bút, ở trên giấy viết xuống tên của mình.
Bởi vì ngón tay đang run rẩy, hai chữ “Thiệu Vinh” viết đến cực kì khó coi, không biết từ đâu rơi xuống chất lỏng làm ướt trang giấy, mực nước màu đen chậm rãi nhòe đi.
Thiệu Vinh hít sâu một cái, cố nén chua xót trong mắt, đứng lên đưa giấy tờ lại cho luật sư Trương.
Luật sư Trương cười một cái, nói: “Những di vật này cậu nhớ bảo quản cho thật tốt, còn có chìa khóa phòng ốc nữa.”
Thiệu Vinh gật đầu, nhận lấy sổ tiết kiệm, giấy chứng nhận bất động sản, chìa khóa, còn có một tủ sắt không lớn không nhỏ từ trong tay luật sư Trương.
Đây là tất cả những gì mà người mẹ đã sớm qua đời để lại cho cậu.
Cũng là tất cả những gì mà cậu có từ nay về sau. . . . . .
Thiệu Vinh ôm di vật mẹ lưu lại trong ngực, lúc xoay người ra cửa đi bên cạnh người Thiệu Trường Canh. Cậu dừng bước lại, muốn cùng hắn nói vài câu, nhưng há miệng ra lại không nói được chữ nào.
“Sao vậy? Còn có lời muốn nói?” Thiệu Trường Canh lạnh lùng hỏi.
|
Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi có thể. . . Sẽ ra nước ngoài du học, có lẽ, thật lâu mới trở về. Sau này. . . . . . Một mình ông nhớ bảo trọng.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, coi như là trả lời.
“Vậy. . . . . . Tôi đi.”
“Ừ.”
Thiệu Vinh cắn môi, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Cậu cúi đầu, từ từ, từng bước từng bước, trong tầm mắt tò mò của mọi người đi ra khỏi cửa.
Ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào trời đã mưa, Thiệu Vinh lại không hề hay biết đi vào trong mưa, trên mặt không ngừng có chất lỏng trượt xuống, không biết rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.
Có phải bắt đầu từ hôm nay không thể nữa gọi là Thiệu Vinh nữa hay không?
Như vậy cậu nên gọi là gì?
Theo họ Tô của Tô Tử Hàng chưa từng gặp mặt? Hay là theo họ An của mẹ?
Bất luận là tên nào, nghe cũng xa lạ đến buồn cười.
Cái tên Thiệu Vinh đã này gọi mười tám năm, sống chung với Thiệu Trường Canh cũng đã mười hai năm. . . . . .
Rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm, không phải chỉ một phần giấy tờ là có thể hoàn toàn xoá bỏ.
Thiệu Vinh chính là Thiệu Vinh, chỉ sợ cho dù cậu muốn cùng hắn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cậu cũng không thể đổi họ khác nữa rồi.
Thiệu và Vinh, vĩnh viễn tương sinh, vĩnh viễn tương liên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả không phản đối, để cho các bạn nói.
|
Chương 51
Thiệu Vinh ôm tủ sắt thật to, mặt không biểu tình bước đi trong mưa. Áo trong bị mưa xối ướt đẫm, buộc quanh thắt lưng gầy trên người. Bộ dáng thiếu niên cúi đầu bước đi, chẳng biết tại sao vào thời khắc này trông đặc biệt cô đơn.
Cậu rốt cuộc đã được hoàn toàn giải phóng khỏi giam cầm của Thiệu Trường Canh, nhưng không hiểu tại sao. . . . . . Bản thân một chút cũng không vui.
Giống như một chậu cây bị chủ nhân giam giữ trong nhà ấm, cả ngày chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính thủy tinh. Nó luôn hi vọng sẽ có một ngày có thể thật sự hít thở không khí mới mẻ, luôn mong đợi một ngày có thể hưởng thụ ánh mặt trời, nhưng mà, khi chủ nhân rốt cuộc quyết định đập vỡ tất cả cửa kính thủy tinh còn nó được tự do, nó lại phát hiện mình cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng.
Thế giới ngoài cửa sổ thật ra vẫn giống như trước, nhưng thay vào đó là một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào, xuyên qua da tiến vào mạch máu, buốt đến thấu xương.
Nó đột nhiên hoài niệm lúc được người kia bảo vệ trong ấm áp.
Đáng tiếc, cửa kính thủy tinh đã vỡ, không thể phục hồi lại như cũ.
Thiệu Vinh đứng dừng lại một lát, nhẹ nhàng hít mũi một cái, mùi vị nước mưa chảy vào miệng có chút chua xót.
Một tay ôm tủ sắt, một tay khác vươn ra muốn vẫy taxi, đáng tiếc xe cộ trong mưa vốn thưa thớt, khó lắm đợi được một chiếc thì cũng là đầy người.
Cái chỗ này cách trạm xe buýt khá xa, hơn nữa cậu ôm nhiều đồ như vậy khó mà đuổi kịp xe buýt, đón taxi là lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Vinh không nản chí, tiếp tục kiên nhẫn đứng tại chỗ đợi.
Cậu nghĩ, chậu cây này, từ từ rồi cũng quen với cuộc sống gió mưa, cuối cùng sẽ trở nên cao lớn và vững chắc.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải tập quen dần mà thôi.
Thật vất vả chờ được một chiếc xe không có ai, Thiệu Vinh vội vàng chạy tới, tài xế nhìn thấy toàn thân cậu ướt đẫm, nhịn không được cười hỏi: “Cậu nhóc không mang dù theo à? Sao không vào siêu thị trú tạm, để mưa xối như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy.” Nói xong còn chu đáo điều chỉnh độ ấm trong xe.
Ngồi vào trong xe ấm áp, Thiệu Vinh thoải mái rụt rụt cổ, quay đầu lại cười nói: “Cám ơn chú.”
Tài xế thấy cậu trai này lễ phép hiểu chuyện, cũng có hảo cảm với cậu, cười híp mắt hỏi: “Cậu đi đâu? Để tôi đưa cậu đi.”
“Đi Cẩm Tú. . . . . .” Thiệu Vinh đột nhiên ngừng lại một chút, đổi sang chỗ khác, “Đi ngoại thành Tây đi.”
Tài xế không hỏi nhiều nữa, khởi động xe xông vào trong mưa.
Thiệu Vinh nhớ rõ khi còn bé ở cùng mẹ trong căn biệt thự nhỏ nằm trên sườn núi ngoại thành Tây, nơi đó cách thành phố khá xa, hoàn cảnh rất an tĩnh. Thiệu Vinh cảm thấy cũng không thể cứ ở nhà Từ Cẩm Niên làm phiền người ta mãi, căn biệt thự kia hiện tại là chỗ đi tốt nhất của cậu, huống chi cậu cũng muốn đi xem chỗ mình ở lúc còn bé.
Thiệu Vinh ngồi trong xe vẫn cúi đầu không nói lời nào, không khí trong xe có chút trầm mặc, tài xế hảo tâm bỏ một đĩa CD vào nghe.
Sau khi một khúc nhạc dạo vang lên, trong xe chậm rãi vang lên tiếng hát của nữ ca sĩ ——
Anh còn nhớ không, đại dương ngoài cửa sổ bị ánh trăng nhuộm sáng,
Anh còn nhớ không, là tình yêu thắp sáng bóng đêm,
Tại sao sau đó chúng ta lại im lặng?
Bầu trời đầy sao, dần dần trở nên trống trải,
Ra đi mà cõi lòng tan nát, quay trở lại thuở ban đầu đợi chờ trong hoang vắng,
Vì cô đơn lạnh lẽo, em phải tìm người lấp khoảng trống trong lòng sao?
Chúng ta đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất trên thế gian,
Sau này những rắc rối của riêng mình, phải tự mình chịu đựng.
Lời ca và giai điệu bi thương làm cho đáy lòng Thiệu Vinh đột nhiên run lên.
Bài hát này cậu chưa từng nghe qua bao giờ, lúc này nghe giống như là đặc biệt hát cho cậu.
Chúng ta trở thành người xa lạ quen thuộc nhất trên thế gian, sau này những rắc rối của riêng mình, phải tự mình chịu đựng. . . . . .
Cậu và Thiệu Trường Canh sống nương tựa lẫn nhau mười hai năm, hôm nay thật sự đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, không còn bất kì quan hệ nào nữa.
Thiệu Vinh kiềm chế chua xót trong lòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài mưa dầm liên tục, cửa kính xe bị nước mưa xối khiến cho khung cảnh bên ngoài nhiễm một tầng sương mù mông lung.
Một chiếc xe màu bạc đột nhiên chạy lướt qua xe taxi Thiệu Vinh đang ngồi, chỉ trong nháy mắt, Thiệu Vinh đã có thể nhận ra chiếc xe kia.
—— Là xe của Thiệu Trường Canh.
Chiếc xe Jaguar màu bạc này từng đón cậu về nhà, đưa cậu đi học không biết bao nhiêu lần, vị trí ghế lái phụ kia đã từng là chỗ ngồi dành riêng cho cậu, cậu thậm chí còn nhớ rõ cả biển số xe của nó.
Thế nhưng giờ phút này, nhìn thoáng qua trông lại xa lạ như thế.
Nhìn chiếc xe kia rất nhanh đã biến mất ở trong mưa, nghe lời bài hát lặp đi lặp lại “người xa lạ quen thuộc nhất” bên tai, Thiệu Vinh cố nén khổ sở trong lòng, quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Chú tắt nhạc đi.”
Tài xế nghi ngờ liếc cậu một cái, nhưng vẫn đưa tay tắt nhạc đi.
Sau đó bên trong xe là một bầu không khí im lặng đến nặng nề.
***
Xe chạy đến gần biệt thự, Thiệu Vinh bước xuống, quay đầu lại trả tiền cho tài xế, chạy một đường đến trước biệt thự tìm chìa khóa mở cửa.
Sau khi mở cửa không khỏi ngây người tại chỗ ——
Biệt thự nhỏ này sớm đã không còn ấm áp giống như trong trí nhớ, trên sàn vốn trải thảm trắng tinh mềm mại giờ đây đã phủ một tầng bụi thật dày. Theo động tác mở cửa của cậu, có con chuột bất ngờ chạy ngang qua, trong góc tường thậm chí còn có một đống mạng nhện.
Ngôi nhà mười hai năm không người ở, lại nằm trong rừng cây cách xa thành phố, hiển nhiên đã trở thành nơi cư ngụ của các loài động vật, bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chuột gặm cắn đồ.
Do nhiều năm không ai quét dọn, trong căn nhà không có chút không khí của sự sống, ngược lại lạnh lẽo giống như hiện trường quay phim kinh dị.
Thiệu Vinh khẽ nhíu nhíu mày, đi vào trong nhà, đặt tủ sắt lên bàn, mở cửa sổ ra cho không khí lưu thông, tiếp theo vô phòng tắm đã sớm phân không rõ màu sắc múc nước, bắt đầu quét dọn phòng ốc.
Cuộn tấm thảm bị chuột cắn rách nát lại rồi ném đi, cẩn thận lau sàn phòng khách một lần, lúc này mới cảm thấy nhìn khá hơn một chút, sau đó tìm thêm vài cái khăn lau sạch bụi bặm bám trên gia cụ.
Làm xong tất cả, Thiệu Vinh mệt đến thở không ra hơi, trên người cũng ra một tầng mồ hôi, áo sơmi vốn bị ướt bây giờ tăng thêm một tầng nước, dính ở trên người khó chịu vô cùng.
Thiệu Vinh vào phòng tắm định thay quần áo, đột nhiên nhớ đến mình không có mang theo bộ đồ nào, đành phải thôi đi trở ra.
Xoay người đem chăn mền, drap giường toàn bộ tháo xuống nhét vào trong máy giặt, tiếc là máy giặt không còn dùng được —— Cũng đúng, mười hai năm rồi, dùng được mới là lạ.
Thiệu Vinh bất đắc dĩ cười cười, cầm đống đồ ra ngoài giặt tay. Máy nước nóng hư, chỉ còn cách dùng nước lạnh, nhưng bột giặt trong phòng tắm đã quá hạn từ đời kiếp nào, vò cả buổi cũng không ra nổi miếng bọt. . . . .
Nhìn drap giường bẩn thỉu trong chậu nước lạnh buốt, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy mình ngu xuẩn cực kỳ. Có lẽ do mới vừa ký giấy tờ xong nên tâm trạng rối loạn, nơi mười hai năm không người ở cậu lại liều lĩnh chạy tới như vậy, cái gì cũng không mua.
Thật ra căn nhà này chỉ còn lớp vỏ bên ngoài, bên trong không còn cái gì nữa. . . . . .
Nơi ngày xưa ở cùng mẹ, nơi cậu vui vẻ không chút kiêng kị nằm lăn lộn trên mặt thảm, mới đây đã qua mười hai năm.
Mười hai năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn mạng nhện rách nát ở góc tường, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót khó có thể hình dung.
Nếu năm đó trước khi mẹ mất giao mình cho cậu chăm sóc, với tính cách lạnh lùng không thích nói chuyện của cậu, mình có lẽ sẽ không vui vẻ như ngày trước, nhưng ít ra cũng sẽ không khổ sở như lúc này.
Ít ra cũng sẽ không mất đi nhiều thứ quan trọng như vậy.
Thiệu Vinh ngồi run một lát, sau khi phục hồi tinh thần lại thì dùng nước sạch giặt tạm drap giường và chăn mền một lần, đi ra ban công phơi lên giá áo, rồi đi lòng vòng trong phòng một hồi sau đó lên lầu hai, vào xem phòng An Phỉ.
Đối với cậu mà nói, căn phòng này vẫn là cơn ác mộng đáng sợ nhất lúc còn bé.
Năm sáu tuổi ấy, ở trong căn phòng này, cậu đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình chết đi, cậu ôm thi thể mẹ ngồi suốt một đêm.
Cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi, từ lúc cậu đặt một chân vào căn phòng này đã dồn dập trở về.
Giống như bị rớt xuống bùn lầy, giống như bị dây leo quấn chặt, Thiệu Vinh thậm chí không biết hô hấp như thế nào.
Cho tới bây giờ vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh mẹ yên lặng nằm trên giường mặt không còn chút máu.
Ảo giác xuất hiện trong nháy mắt làm cho sắc mặt Thiệu Vinh trở nên tái nhợt, cậu lập tức lui về sau nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh, drap giường màu trắng, tất cả đều khiến cậu cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Thiệu Vinh cơ hồ là lao xuống lầu ngay lập tức, tim đập nhanh đến không khống chế được, trong toà nhà yên tĩnh vắng lạnh này giống như bị hơi thở chết chóc của mẹ bao phủ.
Trong không khí bốc mùi nấm mốc ẩm ướt, Thiệu Vinh cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, đầu ngón tay cậu vẫn còn run rẩy không ngừng.
Theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt chiếu vào trong góc, nơi đó đặt một con gấu của trẻ em, lỗ tai gấu bị chuột cắn rách thủng một lỗ, lộ ra bông vải trắng noãn bên trong.
Cậu còn nhớ rõ con gấu này, là quà mà lúc nhỏ baba tặng cậu.
Hình như là lúc bốn tuổi, lần đó ở nhà mừng năm mới, cậu và mẹ cùng xem tiết mục cuối năm, trên TV có rất nhiều đứa trẻ chúc tết cha mẹ, cậu đột nhiên muốn gọi điện thoại chúc tết baba đang ở Anh xa xôi, vậy nên la hét đòi mẹ bấm số của baba để ngốc nghếch chúc tết cho bằng được.
Ngày hôm sau baba liền tới thăm cậu, mang theo rất nhiều quà, con gấu này chính là một trong số đó.
Lúc ấy vóc dáng cậu rất nhỏ, con gấu này cao hơn cậu, ôm vào trong ngực còn bị đè lên mặt, ôm cũng khó khăn, chỉ có thể thò đầu ra từ bả vai gấu, vui sướng nói: “Cám ơn baba.”
Thật ra lúc đó cậu cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì đây là quà mà baba tặng cho cậu.
Hôm nay cậu đã cao lớn, con gấu này chỉ đến eo của cậu, tùy tiện đưa tay là có thể nhấc lên.
Chẳng qua là hơn mười hai năm, trên người con gấu dính đầy bụi bẩn, thậm chí màu sắc cũng nhìn không rõ, ngay lỗ tai còn bị con chuột cắn đến rớt bông vải tùm lum, nhìn mà giật mình.
Thiệu Vinh đứng lên, đi tới nhặt con gấu lên, vỗ vỗ bụi đất trên mình nó, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên ghế sô pha.
Cậu nắm lấy tay gấu, giống như khi còn bé, nhỏ giọng nói: “Baba. . . . . . Con. . . . .”
Mấy chữ phía sau, rốt cuộc cũng nói không nên lời.
Mấy chữ kia đúng là: Con . . . . . Nhớ ba.
Con rất nhớ ba. . . . .
Ở nơi quen thuộc này, cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng bất chợt toàn bộ đều xông ra.
Lúc nhỏ, cậu thường ôm con gấu này đợi baba trở về, mỗi lần nhớ baba cậu sẽ ôm gấu nói, baba, con nhớ ba lắm, khi nào ba mới trở về. . . . . .
Thế nhưng hôm nay, cảnh còn mà người thì đã mất, nhìn những vật quen thuộc này chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Trong lúc bất chợt Thiệu Vinh cảm thấy rất hối hận, cậu nghĩ, lẽ ra cậu không nên trở lại nơi này. Nơi này chứa đựng nhiều kỷ niệm ấm áp tốt đẹp như vậy, cậu về tới đây chỉ càng khiến cho hiện thực tàn nhẫn đập nát những kỉ niệm này.
Mẹ đã chết.
Baba đoạn tuyệt quan hệ với cậu.
Con gấu hồi nhỏ thích nhất bị hư chẳng nhìn ra hình thù gì nữa.
Ngôi nhà từng là nơi ấm áp nhất biến thành phần mộ lạnh lẽo.
—— Còn ai thê thảm hơn tôi không?
Thiệu Vinh có được một khoản tiền và một cái tủ sắt, nhưng lại mất đi tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lúc viết chương này tôi đang ngồi nghe nhạc. . . . .
Tại sao sau đó chúng ta lại im lặng, chúng ta đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất trên thế gian này. . . . . . .
|
Chương 52
Thiệu Vinh bị một trận tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu ngồi trên ghế sô pha ôm con gấu chìm vào trong hồi ức rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc bị điện thoại đánh thức trời đã tối rồi, trong nhà không có bật đèn, ngoài cửa sổ vẫn có mưa nhỏ rơi xuống tí tách như cũ.
Thiệu Vinh lục lọi trong bóng tối, cầm điện thoại di động trên bàn, ấn nút trả lời, đầu bên kia liền truyền tới một thanh âm quen thuộc mang theo lo lắng: “Thiệu Vinh, tớ là Trần Lâm Lâm đây, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?”
Thiệu Vinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới Trần Lâm Lâm lại gọi điện thoại cho mình.
Cậu cẩn thận nhớ lại, ba ngày trước, buổi tối sinh nhật mười tám tuổi của mình chính là ngày mẹ Trần Lâm Lâm qua đời. Mấy ngày qua quá hỗn loạn, trong đầu đều bị chuyện của Thiệu Trường Canh chiếm cứ, cậu hoàn toàn quên mất người bạn tốt của mình. Nghĩ tới đây Thiệu Vinh có chút đau lòng, vội vàng nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, Lâm Lâm?”
“Nhà tớ là hiện trường phát hiện án mạng, bị cảnh sát niêm phong rồi, tớ vốn dĩ đang ở trong một nhà trọ gần đó, nhưng hôm nay có một người đàn ông tới, ổng nói ổng là ba tớ, bắt tớ phải ra nước ngoài với ổng, tớ không muốn gặp ông ta, cho nên tính đổi chỗ ở tránh được một lúc rồi mới tính tiếp. Trên người không mang đủ tiền, cậu có thể cho tớ mượn trước một chút được không?”
Thanh âm của cô nàng lẫn với tiếng thở hổn hển, hiển nhiên là mới chạy ra khỏi nhà trọ. Thiệu Vinh còn nhớ rõ Trần Lâm Lâm từng nói từ nhỏ đã sống với mẹ, chưa từng gặp qua ba, người đàn ông không để ý tới con gái mình tại sao lại đột nhiên xuất hiện thế này?
Người cha từ trên trời rơi xuống như vậy, bất kì ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận.
Thiệu Vinh im lặng một hồi, nói: “Bây giờ cậu cần tiền sao? Trong tay của tớ cũng không còn tiền mặt, phải đi ngân hàng rút mới được. Không thì cậu tìm Cẩm Niên giúp thử xem?”
Trần Lâm Lâm dừng một chút, nói: “Tớ vốn dĩ định tìm Cẩm Niên , nhưng mà. . . . . . Lúc chiều ông nội cậu ấy phát bệnh tim, lần này giống như rất nghiêm trọng, bệnh viện cũng thông báo bệnh tình nguy kịch, cả nhà cậu ấy bây giờ đều ở bệnh viện trông chừng, ba mẹ Cẩm Niên cũng trở về gấp rồi, cả nhà Từ gia đều rối loạn . . . . Tớ không muốn chạy đến làm phiền cậu ấy nữa, chỉ có thể làm phiền cậu.”
Ông cụ kia hôm qua Thiệu Vinh ở Từ gia đã gặp qua một lần, ông cụ đích thật bị bệnh đã lâu, khí sắc rất không tốt, bữa sáng hôm nay cũng không có xuất hiện, không nghĩ tới buổi chiều lại phát bệnh tim phải nhập viện. Hiện tại đoán chừng Từ gia đã loạn thành một đoàn, may là mình không có trở về làm phiền bọn họ.
Trần Lâm Lâm nói tiếp: “Trong tay cậu không có tiền mặt sao? Có thể tìm baba cậu giúp một chút được không? Tớ chỉ mượn gấp hai nghìn thôi, tháng sau tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút, nói: “Cậu đang tìm chỗ ở phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thôi thì thế này, tớ cho cậu cái địa chỉ, cậu tới chỗ tớ ở.”
“Hả?” Trần Lâm Lâm kinh ngạc nói, “Đến chỗ cậu ở?”
Thiệu Vinh gật đầu, “Tiện đường cậu ghé siêu thị mua một ít khăn rửa mặt, còn có drap giường mền gối nữa, chỗ này của tớ không có gì cả.”
Trần Lâm Lâm có chút do dự, “Baba của cậu không ở đó sao? Tớ tới đấy có được không?”
“Không sao.” Thiệu Vinh ngập ngừng một chút, “Đây là chỗ của tớ, ông ấy sẽ không quản.”
Một tiếng sau, Trần Lâm Lâm đã xách một đống hành lý tới cửa, một tay kéo vali màu trắng cực lớn, một tay xách túi nhựa. Chăn, drap giường, khăn lông, bàn chải đánh răng, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, ngay cả xà bông thơm và sữa tắm đều có, quả nhiên là con gái làm việc tỉ mỉ.
Thiệu Vinh nhận hành lý của cô nàng, thuận tay khóa cửa lại.
Ánh mắt Trần Lâm Lâm nhìn quanh một lần trong phòng, biệt thự nhỏ hai tầng này phong cách thiết kế rất ấm áp, vật dụng trong nhà cũng không quá tinh xảo, có điều ở góc nhà hơi bị nhiều mạng nhện, trên vách tường cũng có tro bụi, Trần Lâm Lâm không nhịn được tò mò hỏi: “Căn nhà này bình thường rất ít người ở sao?”
“Ừ, đã lâu không có người ở rồi, tớ mới vừa quét dọn sơ qua một lần, có thể còn chưa được sạch sẽ.” Thiệu Vinh cười cười xin lỗi, “Trước ở tạm thế này đi, sáng mai cẩn thận quét dọn lại sau. Vất vả cho cậu.”
“Không sao, có chỗ ở là tốt rồi.” Trần Lâm Lâm cười cười, ngồi trên ghế dô pha, nhìn Thiệu Vinh hỏi, “Đúng rồi, sao một mình cậu lại chạy tới nơi này? Ba của cậu đâu?”
Sắc mặt Thiệu Vinh có chút cứng ngắc, một lát sau mới trả lời cho có lệ: “Baba tớ… Đi công tác rồi.”
Rõ ràng là Thiệu Vinh không muốn nói tới vấn đề này, Trần Lâm Lâm thấy sắc mặt bạn mình không tốt, liền thức thời không hỏi nữa.
Không khí bên trong nhà nhất thời có chút lúng túng, Thiệu Vinh trầm mặc một hồi mới hỏi: “Vụ án của mẹ cậu, bên cảnh sát có tiến triển gì chưa?”
Trần Lâm Lâm cười khổ lắc đầu, “Cảnh sát Tô phụ trách vụ án này đã tới tìm tớ nhiều lần, luôn hỏi mẹ tớ có đắc tội với người nào không. Nhưng tớ thật sự không biết mẹ có đắc tội với ai không, bà là người hiền lành như vậy, tính tình lại tốt như thế . . . . . . Rốt cuộc đã làm cái gì để người ta hận đến ra tay giết hại thế này.”
Nói tới đây, sắc mặt Trần Lâm Lâm trở nên tái nhợt, miệng cũng bắt đầu run run.
“Kết quả bên pháp y có rồi, là bị bắn một phát chí mạng, có thể là sát thủ người ta gọi tới, tớ không biết bối cảnh của mẹ lại phức tạp như vậy, tớ luôn nghĩ rằng mẹ chỉ là một y tá bình thường.”
Thiệu Vinh nhìn cô bạn một cái, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên hỏi những thứ này. . . . . .”
“Không sao, 3 ngày nay bị cảnh sát hỏi riết tớ đã quen rồi.” Trần Lâm Lâm cười nhạt một cái, “Tớ chỉ cảm thấy buồn cười, thi thể của mẹ tớ cũng chưa lạnh, vẫn còn ở trung tâm pháp y, tang lễ cũng chưa cử hành, người đàn ông kia lại đột nhiên xuất hiện tự xưng là ba tớ, lại còn nói muốn dẫn tớ ra nước ngoài.”
“. . . . . .”
Người chưa từng để ý tới mẹ con bọn họ giờ phút này lại xuất hiện quả thật giống như tát vào mặt cô nàng. . . Đừng nói Trần Lâm Lâm không muốn nhận thức ông ta, cậu là bạn của Trần Lâm Lâm cũng thấy không thích người này.
“Người tự xưng là ba cậu. . . . . Là người thế nào?” Thiệu Vinh không nhịn được hỏi.
“Ông ta nói mình tên là Âu Dương Lâm, là một pháp y, nghe nói tên Trần Lâm Lâm của tớ là do chính ổng đặt, chữ ‘Lâm’ cũng là chữ Lâm trong tên Âu Dương Lâm của ổng.”
“Âu Dương Lâm?” Thiệu Vinh cảm giác tên này có chút quen tai, nhưng không nhớ được đã nghe ở đâu.
Trần Lâm Lâm gật đầu, “Ổng còn nói mẹ tớ vốn chính là học pháp y, là học trò của ổng, nhưng sau đó mẹ tớ lại không chịu được mùi thi thể nên mới đổi sang học y tá, sau khi được cấp phép hành nghề thì vào bệnh viện làm việc. Sau khi bọn họ kết hôn đã xảy ra một chút việc ngoài ý muốn, vốn dĩ ổng định mang theo mẹ và tớ ra nước ngoài, nhưng lúc ấy bởi vì một vài nguyên nhân mà mẹ tớ không thể đi với ổng.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh cảm thấy câu chuyện có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.
Trần Lâm Lâm nói tiếp: “Thật ra ổng ở nước ngoài vẫn duy trì liên lạc với mẹ tớ, lần này mẹ tớ mang tớ ra nước ngoài du học chính là để đoàn tụ với ổng, trong điện thoại di động của ổng vẫn còn lưu hình chụp mỗi lần sinh nhật từ nhỏ đến lớn của tớ.”
“Buồn cười không?” Trần Lâm Lâm nhếch miệng, lộ ra nụ cười khó coi, “Lúc ổng nói điều này, tớ thật sự. . . . . . Rất muốn múc một chậu nước lạnh tới tạt vô mặt ổng.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Lâm Lâm, Thiệu Vinh không nhịn được đưa tay vỗ vỗ bả vai cô bạn.
“Lâm Lâm, đừng buồn nữa. . . . . . Những chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi.”
Đúng vậy, tất cả sẽ qua thôi.
Năm đó lúc sáu tuổi cậu tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình chết, nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm đó rốt cuộc đã phai dần theo thời gian.
Kí ức hôm sinh nhật mười tám tuổi bị người cha mình yêu thương nhất cưỡng hiếp mà mình không thể mở miệng nói với ai, chỉ có thể một mình núp trong bồn tắm run rẩy, cuối cùng rồi sẽ từ từ phai dần mà thôi.
Không có chuyện gì không thể trôi qua được cả.
Cho dù lúc bước qua những chông gai này mình sẽ bị thương thật nhiều, nhưng sau cùng mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, không có gì có thể khiến mình đau khổ nữa.
Mưa phùn vẫn kéo dài đến đêm khuya, hai người trải drap giường sạch ra, lúc thu dọn phòng xong thì trời đã gần sáng.
Biệt thự nhỏ này có rất nhiều phòng, nhưng chỉ có hai phòng là dùng làm phòng ngủ. Một phòng là của An Phỉ, một phòng là phòng ngủ khi còn bé của Thiệu Vinh, ngoài ra còn có một thư phòng, trong đó bày một đống sách kinh điển, sát vách thư phòng là phòng vẽ tranh của mẹ, bên trong có rất nhiều tác phẩm mà lúc nhàn rỗi mẹ đã vẽ.
Thiệu Vinh vốn định để cho Trần Lâm Lâm ngủ trong phòng của mình, còn mình thì qua thư phòng ngủ ghế sô pha, bất quá Trần Lâm Lâm lên lầu nhìn thoáng qua phát hiện phòng đó là phòng ngủ của bé trai liền chủ động đem hành lí qua căn phòng khác cũng chính là phòng ngủ của An Phỉ.
Thiệu Vinh thấy cô nàng bận rộn thu dọn phòng ngủ vắng lạnh này, cũng không nói gì nữa.
Căn phòng này từng có người chết, lời như vậy bây giờ nói ra cũng không được thích hợp lắm. Có giường không ngủ đi ngủ ghế sô pha không khỏi quá kì quái đi, huống hồ. . . . . . Thiệu Vinh nghĩ mẹ cũng sẽ không để ý Trần Lâm Lâm ngủ trên giường của mình.
Sau khi sắp xếp hết tất cả mọi thứ xong, hai người lên lầu hai chia nhau ra ngủ. Thiệu Vinh nhìn trần nhà quen thuộc nhưng nằm thế nào cũng không ngủ được.
Qua hai tháng nữa là tựu trường rồi, trước kia vẫn rất muốn sang nước Anh du học, vì thi IELTS mà nỗ lực lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc lấy được di sản mẹ lưu lại giải quyết vấn đề học phí, Thiệu Trường Canh cũng hoàn toàn buông tay, cậu có thể thoải mái ra nước ngoài. . . . . .
Nhưng kỳ lạ chính là, lúc này đây ý nghĩ đó đã không còn mãnh liệt như lúc đầu.
Thậm chí còn tự cảm thấy mình muốn chạy sang nước Anh xa xôi học y quả thật giống như một thằng điên.
|
Mục đích ban đầu học y là vì muốn trợ giúp Thiệu Trường Canh, nhưng hôm nay cái loại mục đích ban đầu đó lại trở nên buồn cười biết bao nhiêu.
Mất ngủ đến 5 giờ sáng, lúc trời tờ mờ sáng Thiệu Vinh mới thiếp đi.
Có lẽ là do trở lại chỗ xưa, trong giấc mơ của cậu lần lượt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng khi còn bé.
Trong giấc mơ, người phụ nữ trẻ tuổi thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, tóc đen vén ở sau đầu, trên đầu cài một cây trâm màu bạc, mặc dù bệnh rất nặng nhưng vẫn không che được khí chất cao quý của cô.
Đứa trẻ tựa trong lòng cô có một đôi mắt thật to, đang cười rất vui vẻ, đứa trẻ đó thừa hưởng làn da trắng nõn của cô, đôi môi hồng cong lên trông rất đáng yêu.
Người phụ nữ ngồi trước bàn đọc sách, trên giấy không biết viết cái gì, đứa trẻ thì đang lăn qua lăn lại trên mặt thảm chơi xe chạy bằng điện, xe chạy đến bên chân người phụ nữ, người nọ liền bất đắc dĩ cười một tiếng, quay đầu lại nói: “Tiểu Vinh, đừng giỡn nữa, để mẹ xem mấy ngày nay con đi học học được cái gì rồi?”
“Mẹ, con học được cách viết tên của mình rồi!” Đứa trẻ vui vẻ chạy tới, cầm bút người phụ nữ đưa viết lên giấy hai chữ “Thiệu Vinh”, chữ viết tròn tròn, ngây ngô, nhìn qua rất trẻ con.
Người phụ nữ cười cười, nói: “Không tệ nha, biết cách viết chữ rồi. Vậy con biết làm toán chưa?”
Đứa trẻ nói: “Con biết tính cộng.”
“Ừ, vậy mẹ ra một đề, 7 số 7 cộng 8 số 8 cộng 9 số 9 bằng bao nhiêu?”
Đứa trẻ suy tư một lát, nghiêm túc đưa tay ra đếm, “7 cộng 8 là 15, lại cộng thêm 9 là . . . . . 24, đúng không mẹ?”
Người phụ nữ sờ sờ đầu cậu, “Mẹ nói 7 số 7 cộng thêm 8 số 8 rồi thêm 9 số 9.”
Sau đó nhanh chóng viết một dãy số lên trên giấy, 7777 777 + 8888 8888 + 9999 99999.
Đứa trẻ nhìn dãy số này, ngẩn người suy nghĩ, sau một hồi lâu mới lắc đầu nói: “Cái này khó quá, con không tính được.” Nói xong lại ủy khuất kéo kéo tay áo cô, “Cô giáo chỉ dạy con cộng hàng đơn vị, con chỉ biết cộng đến 100.”
Người phụ nữ mỉm cười sờ sờ đầu câu, “Sau này lớn lên sẽ biết. Nhất định phải nhớ, sau khi lớn lên xem lại đề toán này.”
Cảnh cuối cùng trong mơ chính là thi thể cứng ngắc và sắc mặt tái nhợt của mẹ.
Thiệu Vinh lập tức bừng tỉnh, trái tim đập kịch liệt ở trong ngực khiến cậu không nhịn được thở hổn hển.
Trần Lâm Lâm đứng bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Thiệu Vinh cậu làm sao vậy? Tớ kêu mãi mà cũng không thấy cậu trả lời, vừa đi vào liền nghe cậu nói mớ.” Trần Lâm Lâm đưa tay sờ sờ trán Thiệu Vinh, “Cậu nóng quá rồi nè.”
Thiệu Vinh hít sâu một cái, đáp: “Không có gì, chỉ là gặp ác mộng mà thôi.”
Cảnh trong mơ kia quá mức chân thật làm cho Thiệu Vinh thậm chí cảm giác như mình đã trở lại thời gian thơ ấu đơn thuần vui vẻ nhất. Nhưng cảnh cuối cùng trong mơ, cậu lại nhìn thấy thi thể của mẹ. . . . . . .
Cơn ác mộng này lúc mẹ vừa qua đời xuất hiện rất nhiều, sau khi Thiệu Trường Canh nhận nuôi cậu, mỗi lần cậu sợ mơ thấy ác mộng liền ôm Thiệu Trường Canh ngủ, thân thể Thiệu Trường Canh rất ấm áp, rúc vào trong ngực hắn rất an tâm rất thoải mái, bắt đầu từ ngày được hắn ôm ngủ, cơn ác mộng này cũng không còn xuất hiện nữa.
Nhưng tối hôm qua cơn ác mộng đáng sợ này lại trở về.
Dù cho chuyện xảy ra đã lâu, Thiệu Vinh vẫn còn sợ hãi như cũ, toàn thân lạnh run.
“Thiệu Vinh, sắc mặt cậu thật sự khó coi lắm, nếu không tớ đi mua cho cậu ít thuốc nhé.” Trần Lâm Lâm lo lắng nói, “Ngày hôm qua dầm mưa chắc cậu bị cảm rồi, cậu nằm nghỉ đi, tớ mua thuốc rồi về ngay.”
Thiệu Vinh vội vàng ngăn cô lại, “Không cần đâu, chỗ này xa thành phố, rất bất tiện. . . . . .”
“Không sao cả, hôm qua lúc tớ tới phát hiện dưới chân núi có một khu dân cư, có siêu thị có tiệm thuốc, đi rồi về chắc tầm nửa tiếng.” Trần Lâm Lâm ngừng một chút, nói, “Tớ đi mua ít thuốc, thuận tiện mua thêm đồ ăn, cho dù cậu không có bệnh hai chúng ta cũng phải ăn chứ.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô nàng biến mất ở cửa, lúc này Thiệu Vinh mới nắm chặt tay ngồi trên giường hít sâu để bình tĩnh lại.
Có lẽ là sốt thật rồi, từ lúc tỉnh dậy xuống giường liền cảm thấy cả người cháng váng, mọi thứ giống như đều quay mòng mòng. Thiệu Vinh vuốt vuốt huyệt thái dương, đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới xoay người đi vào thư phòng.
Trên bàn trong thư phòng có đặt cái két sắt màu bạc hôm qua lấy từ chỗ luật sư, két sắt này được bảo quản rất khá, màu sắc cũng còn rất mới.
Thiệu Vinh nhìn tủ sắt trên bàn, tim đột nhiên đập thật nhanh.
Rốt cuộc mẹ để lại cho mình cái gì mà phải giấu trong két sắt bảo mật như vậy?
Mật mã là gì? Mật mã két sắt hình như không có ghi lại trong di chúc thì phải?
Thiệu Vinh đi tới, thử nhập sinh nhật của mình vào mật mã.
Trên màn hình hiển thị một dòng chữ tiếng Anh: Invalid password.
Thiệu Vinh sửng sốt một chút.
Két sắt này hiển nhiên là mẹ mua từ nước ngoài, tất cả thông tin đều là tiếng Anh, bên trong còn có cài phần chống trộm.
Trình tự giải mật mã, mật mã giải sai lần thứ hai bây giờ chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
Đây là lần thứ hai nhập sai, nói vậy. . . . . . Lần đầu tiên nhập sai có lẽ là Thiệu Trường Canh đi? Chẳng lẽ hắn đã từng thử mở két sắt này nhưng chưa thành công?
Thậm chí ngay cả hắn cũng không biết mật mã?
Vì vậy. . . . . . Nhiều năm như thế cũng chưa có ai mở được két sắt này?
Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trực giác nói cho cậu biết bên trong nhất định cất giữ tư liệu vô cùng bí mật.
Có thể. . . . . . Phần tư liệu kia có liên hệ đến mình, cho nên mẹ mới dùng phương thức bí ẩn như vậy.
Nhưng mật mã rốt cuộc là cái gì?
Trong đầu một lần nữa hiện ra cảnh tượng lúc nhỏ mẹ thường xuyên hỏi cậu đề toán kia.
“7 số 7 cộng 8 số 8 cộng 9 số 9 bằng bao nhiêu?”
“Sau này lớn lên con sẽ biết. Nhất định phải nhớ xem lại cái đề này lần nữa đấy.”
Thiệu Vinh vội vàng lấy điện thoại ra, dùng máy tính để tính, nhìn một dãy số hiện lên trên màn hình: 109 666 6664.
Cậu mang theo tâm tình thấp thỏm nhanh chóng nhập vào mười mấy số này, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm tích tích tích nhắc nhở, mật mã két sắt thật sự hoàn toàn chính xác!
Thế nhưng Thiệu Vinh lại đột nhiên ngơ ngẩn ——
Trong két sắt chỉ đặt một quyển nhật ký và một chút tài liệu, quyển nhật kí màu đen dày nặng làm cho đáy lòng Thiệu Vinh đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an.
Cậu cầm quyển nhật ký lên, lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ bìa của nó, chất lượng rất tốt, qua nhiều năm như vậy trang giấy cũng không bị phai màu.
Nhật ký cất giấu mười hai năm, rốt cuộc che giấu thông tin gì?
Thiệu Vinh do dự một lúc lâu, rốt cuộc hiếu kỳ nhẹ nhàng lật ra trang thứ nhất.
———–
|