Chiêu Tuyết (Giải Tội)
|
|
Chương 18: Túy lý mông lung.
Đương người say rượu, mông lung, mông lung, như mộng như thực.
“A….Lạnh quá……….” Thanh âm Tuần Tố mang điểm hương rượu, trầm thấp, mị tình.
“Cái gì…..Gì đó.” Tần Tố mơ mơ màng màng muốn quay đầu lại.
“Là rượu, nữ nhi hồng thượng hạng.” Thanh âm của Vương Tông Viêm cũng mang theo vài phần khàn khàn dục tình.
“Đừng……” Tần Tố lắc lắc đầu, tóc dài đen như mực tung rơi trên tấm lưng trắng như tuyết, điểm phần sắc vị.
“Ngoan, đừng lộn xộn.”
Tần Tố chống thân, mặt bàn lạnh băng khiến hắn thanh tỉnh chút ít. Tinh tế duyện hôn đã rơi xuống trên lưng, dọc theo cột sống mẫn cảm xuống phía dưới, tê dại khiến cánh tay đang chống bàn của hắn gần đến vô lực. Còn có tay ai kia, đùa bỡn nơi e thẹn ấy, càng khiến Tần Tố không chịu được.
“Ngươi…… Ngươi không cần phải trêu đùa ta……” Tần tố khóc nức nở cầu xin.
“Trêu đùa ngươi? Có muốn ta dạy ngươi cái gì mới thật là trêu đùa không?” Giai nhân cầu xin càng khơi dậy ham thích muốn trêu chọc hắn của y, Vương Tông Viêm tà ý hỏi.
“Mới không cần….A!” Thân thể hắn đột nhiên run mạnh, tay chống bàn mềm nhũn, ngã nằm sấp trên mặt bàn.
Thứ gì nhu mềm ướt át đang liếm cuối cột sống, còn dần dần dời xuống phía dưới!
“Tông Viêm, không cần phải, không cần phải……” Tần Tố nhuyễn cầu.
Đầu lưỡi nhu nhuận nóng rực nhẹ nhàng liếm tiểu huyệt hồng phấn kia khiến nó thẹn thùng co rụt lại, như thầm kín đón mời, càng ý xấu trêu chọc hắn.
“Ân….Ách……….Ngươi, ngươi………” Tần Tố sớm đã đẫm nước mắt, thở gấp liên tục.
“Vị nữ nhi hồng.” Vương Tông Viêm cười cười, liếm liếm khóe miệng.
Tần Tố gượng quay đầu lại, đã nhìn thấy một cảnh như vậy, càng xấu hổ đỏ bừng mặt: “Ai, ai bảo ngươi rót rượu vào đó!”
“Thanh Thư a, đây chính là tình thú, tình thú.” Vương Tông Viêm cọ cọ mũi hắn, cười thực tà tứ, “Xem ra vi phu phải hảo hảo dạy ngươi rồi.”
Cởi bỏ đai lưng, quấn tại chỗ đang hưng phấn mà ngẩng đầu của hắn.
“Ngươi làm cái gì?” Tần Tố bất mãn giãy dụa, cắn răng căm tức Vương Tông Viêm.
Vương Tông Viêm cười mà không đáp, trực tiếp đem một ngón tay thăm dò huyệt khẩu.
Tần Tố rên to một tiếng, lại ngã sấp xuống bàn, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Càn quấy bên trong nội bích non mềm, thuận tiện khiêu khích phía trước của giai nhân, Tần Tố kiều kiều thở gấp liên tục, hai mắt mê ly.
“Thanh Thư, muốn sao?” Ánh mắt y u ám, mê hoặc người dưới thân.
Tần Tố run giọng trả lời: “Mới không cần…….A……..”
Biết rõ nơi mẫn cảm của hắn, Vương Tông Viêm không chút lưu tình chơi đùa thân thể bên dưới.
“Thanh thư chính là mạnh miệng, ha ha, bất quá ta rất thích.”
Chạm đến điểm mẫn cảm kia, Tần Tố rên cao, khóc âm khàn khàn dẫn động người khác muốn hung hăng khi dễ hắn.
“Muốn hay không, ân?”
Tần Tố bị rượu cồn cùng dục vọng mê hoặc đến mơ mơ màng màng không nghĩ được bất cứ thứ gì, hàm hàm hồ hồ ân một tiếng.
“Rốt cuộc là muốn, hay không muốn?”
“Muốn……Ta muốn.” Tần Tố lầm bầm nói.
“Ha ha, ngoan.”
Thân thể bị mãnh liệt tiến vào, đau đớn như muốn chết chỉ trong nháy mắt, tiếp đó là luật động vô cùng.
“A, Ngươi………Ngươi chậm một chút…….”
“Ngô….Ân, ngươi bỏ ra, bỏ ra!” Tần Tố bị đai lưng trói buộc, khó chịu muốn cởi bỏ, lại bị đè xuống.
“Ngoan, không được lộn xộn.” Thanh âm y khàn khàn mang theo uy hiếp, Tần Tố giãy dụa một cái, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn bất động.
Khó chịu phía trước cùng khoái cảm phía sau như muốn bức điên người, Tần Tố phát ra tiếng nức nở rên rỉ chọc người.
“Muốn cởi bỏ? Nên làm như thế nào, ân?” Giọng nói tà ý mê muội tiểu sơn dương.
Tần Tố mềm nhũn nằm trên bàn, đầu mông lung nghĩ nghĩ.
“Làm như thế nào?” Tự định không có kết quả, người nào đó đành xin giúp đỡ.
“Cầu ta.” Phát giác Thanh Thư lúc say rượu dễ dụ dỗ lại phá lệ mê người, Vương Tông Viêm đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Cầu ngươi…….A a!” Đai lưng đột nhiên bị cởi bỏ, dục vọng đọng lại nháy mắt bạo phát, cùng lúc tiểu huyệt cũng chặt lại
“Ngô.” Vương tông viêm cũng không nhịn được nữa tiết ra.
Tần Tố thở dồn dập, nằm trên bàn không muốn động.
“Thanh Thư?” Vương Tông Viêm ôm lấy Tần Tố, bế lên giường.
Tần Tố còn chưa có thanh tỉnh, ân một tiếng liền xoay người muốn ngủ.
“Hiếm khi ngươi say một lần, đừng mong ta sẽ bỏ qua ngươi như vậy.” Vương Tông Viêm hôn xương quai xanh của hắn, thấp giọng nói.
………
Đứt quãng rên rỉ cùng tiếng cầu xin đến canh ba mới dần dần ngừng lại.
|
Chương 19: Hoa lạc hữu kỳ.
Tối đến, dạo bước trong vườn hoa, anh đào lạc hạ.
Tại Vương phủ chờ đợi hơn nửa mùa xuân, hôm nay, cũng đến lúc kết thúc a.
Trò chơi nào rồi cũng đến hồi kết, thế nhưng hắn lại mang theo vài phần lưu luyến tự giễu.
Đăng cơ đại điển ngày mai, cùng theo thông lệ tuần hành, chính là hồi kết của âm mưu này, tất thảy đều sẽ được phơi bày, tất thảy đều kết thúc.
Người kia, sẽ giống như những đóa anh hoa này, lạc mịch.
“Đang nghĩ cái gì?” Người kia từ sau lưng ôm lấy hắn.
“Hoa tàn a.” Tần Tố khẽ nói.
“Thanh Thư của ta đây là đang thương xuân sao?” Vương Tông Viêm mang theo vài phần vui vẻ hỏi.
Tần Tố gật gật đầu. Thương xuân, thương người, thương tâm.
“Đúng lúc làm thủ thơ?” Vương Tông Viêm tại bên tai hắn thân mật hỏi.
Tần Tố dừng một chút, nhìn xem xung quanh một mảnh tàn hoa, trầm mặc thật lâu.
“Vị vãn tầm ý lại, tịch tịch nhân dục ai. Lạc hồng oán thanh lý, nhật mộ cận lan san.”Tần Tố nhẹ ngâm.
(cái này ta chịu thôi ko dịch được sát nghĩa nên đành tạm dịch thế này vậy: Chiều chưa tàn mà tâm đã mệt, tịch mịch bi ai. Ánh tà dương hòa tiếng oán than, ngày đã dần qua.)
“Thanh Thư, ngươi không khai tâm.” Vương Tông Viêm vuốt lọn tóc mai của hắn, nói, “Một mực không khai tâm.”
Tần Tố hạ mi không nói.
“Lạc hồng oán thanh lý, nhật mộ cận lan san. Không khỏi có chút bi thương.”
Còn có, một chút chán chường cùng thê lương.
Tần Tố đè xuống nỗi lòng, than nhẹ: “Khi nhìn hoa rơi, ít nhiều thương cảm mà thôi, không có việc gì.”
“Lại làm một thủ, phải nhẹ nhàng, không được làm thủ thơ thương cảm như vậy nữa.” Vương Tông Viêm vuốt ve tóc hắn, nói.
“Nhẹ nhàng…….” Tần Tố thì thào tự nói.
Nhẹ nhàng, nỗi lòng hắn giờ đây có thể nào nhẹ nhàng.
“Đề điểu ai cốc vũ, trần hương hoa kỷ hứa…….” (chim khóc từ cốc vũ, trần hoa hương mấy phần…..Cốc vũ – mưa rào, một trong 24 tiết trong một năm theo lịch TQ cổ, vào khoảng 19-21/4, trần hoa ở đây ko phải là 1 loài hoa mà chỉ hoa cỏ nơi trần thế.–> hợp với ý 2 câu sau ý chỉ – theo cách hiểu của ta nhé: mưa rào qua đi, hương hoa thơm ngát, quần áo người khô ráo nên bước đi nhẹ nhàng, thoải mái.)
Thấy Vương Tông Viêm ý vị thâm trường thoáng nhìn, lập tức phát giác tâm tình của mình vẫn chưa chuyển tốt, khẽ cười, tiếp tục nói: “Xuân trứ lan san y, điểm túc khinh bộ khứ.”
Vương Tông Viêm vỗ tay cười to: “Thơ này rất hay, rất hay. Xuân trứ lan san y, điểm túc khinh bộ khứ. Linh khí mười phần, lại rất sinh động, hiếm thấy hiếm thấy.”
Tần Tố mỉm cười, bài thơ này làm từ năm trước, dùng trong cảnh này lại khá phù hợp. Với tâm trạng hiện nay của hắn, sao có thể làm được thủ thơ nhẹ nhàng như thế.
“Hôm nay được Thanh Thư hai thủ hảo thơ, xem ra sau này thỉnh thoảng phải đòi ngươi làm chút. Đến mùa hè, ao trong phủ nở đầy hoa sen, cảnh đó rất đẹp, đến lúc ấy nhất định phải bắt ngươi làm vài thủ.” Vương Tông Viêm cười vỗ vỗ vai Tần Tố nói.
Tần Tố hơi gượng cười, chỉ sợ, rốt cục nhìn không được đi.
Cho dù mùa hè rất nhanh sẽ đến, bọn họ cũng không chắc chắn có thể thấy được.
Là do thởi gian trôi qua quá nhanh, thế tình thịnh suy trăm biến, hay do lòng người…..đổi thay chỉ trong chớp mắt.
Chúng ta chẳng thể nào khiến thời gian ngừng lại, chẳng thể nào lưu giữ khoảnh khắc mùa xuân ấm áp này.
“Tông Viêm……..” Tần Tố đột nhiên gọi tên y.
“Như thế nào?” Vương Tông Viêm cúi đầu, chuyên chú nhìn hắn.
Nhưng Tần Tố chỉ mỉm cười, lắc đầu, chậm rãi, mang theo vài phần bi ai cô độc.
Phật viết: Không thể nói, không thể nói.
“Mấy ngày nay luôn thấy ngươi âu sầu không vui, không lẽ là phiền muộn, ngày mai Thái tử đăng cơ, ta dẫn ngươi đi coi chút.”
Tần Tố cả kinh, cuống quýt lắc đầu: “Ngươi hẳn là còn việc phải làm a, Thái tử đăng cơ đại sự như vậy, ngươi như thế nào có thể rảnh rỗi?” Nếu y đi cùng, hắn làm cách nào có thể tố cáo ngự trạng? Tuyệt đối không thể.
“Yên tâm, ta không đi hắn càng cao hứng, so với cùng một đám cáo già qua qua lại lại, còn không bằng cùng Thanh Thư nhà ta ra ngoài du ngoạn.”
Tần Tố không dự đoán trước đến tình huống này nên có chút luống cuống, nếu ngày mai đi cùng Vương Tông Viêm, vậy hắn sao có thể lấy được minh thư với mật tín?
“Được rồi, quyết định như vậy đi.” Vương Tông Viêm cười nói, “Chúng ta nha, liền đứng trong đám đông, nhìn tư thế oai hùng của Thái tử điện hạ tuần hành quanh kinh thành a.”
Trong đầu hắn chuyển qua trăm ngàn ý niệm. Chỉ cần đêm nay không ngủ cùng y, vẫn là có cơ hội. Vì vậy gật gật đầu.
Hơi nheo mắt lại, ngáp một cái, lắc lắc đầu.
“Sao thế?” Vương Tông Viêm lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là có điểm mệt mỏi.” Tần Tố ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói.
“Ta gọi đại phu đến xem.” Vương Tông Viêm nói.
“Không cần, có lẽ là hôm qua ngủ quá muộn, hơi mệt, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút sẽ tốt thôi.” Tần Tố đỏ mặt, thanh âm cũng hạ thấp.
“Thanh Thư chính là tại oán ta càn quấy?” Vương Tông Viêm kề sát mặt lại gần, tà ý cười cười.
Tần Tố hàm giận liếc y nói: “Ta còn là sớm dùng bữa tối rồi nghỉ ngơi a.”
“Là là.” Vương Tông Viêm xoa xoa đầu hắn, mỉm cười đáp.
Đêm, Tần Tố ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ánh đèn chập chờn hiu hắt.
Sắp kết thúc rồi.
Thế nhưng, hắn lại đột nhiên không muốn kết thúc.
Nếu người kia thực sự chết đi, hắn đúng là vẫn sẽ có chút đau lòng a, có lẽ, không phải chỉ có một chút.
“Thanh Thư, ngươi còn chưa ngủ?” Vương Tông Viêm gõ gõ cửa, hỏi.
“Chưa có.”
|
Cửa bị đẩy ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Như thế nào? Không lẽ Thanh Thư nhà ta thiếu ta sẽ không ngủ được?” Vương Tông Viêm cố ý trêu chọc hắn, ngồi xuống bên giường hỏi.
Tần Tố nhìn y, ánh mắt buồn bã.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Vương Tông Viêm vuốt lại tóc hắn, ôn nhu hỏi.
Ngươi sẽ chết, bị ta hại chết.
Dù cho ngươi là kẻ thù của ta, ta vẫn không muốn ngươi chết.
Mê muội bởi ôn nhu thâm tình của ngươi, cảm khái bởi chí khí hùng tâm của ngươi.
Còn có, đau lòng bởi thế nhân đối ngươi hiểu lầm cùng khinh thường.
Và còn…..Cô độc mà ngươi không muốn ai biết tới.
Một mình ngươi đi trên con đường tăm tối, không có bạn đồng hành, không có khích lệ, thậm chí, không có một ai, không có một người nào thực cùng ngươi đồng tâm hiệp lực, sinh tử tương hứa.
Ngươi nói ngươi muốn làm chút gì đó vì thiên hạ, bất kể phương thức, thậm chí, bất kể công lao. Nhưng ta, lại phải nhẫn tâm bóp chết hy vọng của ngươi, giấc mộng của ngươi, hùng tâm của ngươi.
“Thanh Thư a Thanh Thư, ta chỉ muốn dùng cách của ta làm chút gì đó. Không phải là lừa đời lấy tiếng, không phải là dùng tiền mua danh, chỉ là muốn…..thực sự làm chút gì đó cho thiên hạ, ngươi hiểu sao?”
Ta hiểu, thế nhưng, chính vì hiểu mới khiến ta càng thêm do dự, giằng xé.
Nếu như ngươi thật sự tội ác tày trời táng tận lương tâm, giết hại bậc trung lương, thậm chí thông đồng với địch phản quốc, ta có thể không chút do dự đưa ngươi lên đoạn đầu đài. Nhưng tại sao….tại sao phải để cho ta phát hiện điểm tốt của ngươi nhiều đến thế, đau đớn của ngươi nhiều đến thế, gian khổ của ngươi nhiều đến thế.
Vì cái gì, phải để ta hiểu ngươi?
“Ôm ta một cái, được không?” Tần Tố đột nhiên vòng tay ôm lấy Vương Tông Viêm, nhẹ nói.
“Hảo.”
Ta không thể nói được bất cứ điều gì, bởi chỉ cần mở miệng, ngươi nhất định sẽ đoán ra sự thật.
Ta có thể lừa gạt ngươi, không phải ta cao minh, mà do ngươi quá không đề phòng.
Ta có thể thắng ngươi, không phải ta thông minh, mà do ngươi tự nguyện bị ta che mắt.
Ta chẳng qua là ỷ vào ngươi yêu ta.
Trừ điểm ấy ra, Tần Tố cái gì cũng không có.
Ta nợ ngươi, ngươi nợ ta, chúng ta ai nợ ai nhiều hơn? Ván cờ sớm đã rối, tâm sớm đã loạn, chúng ta sớm đã không thể trở về…..
Ngay từ khi bắt đầu, ta gặp ngươi, là lừa dối. Ta và ngươi thổ lộ tình cảm, cũng là lừa dối. Ta và ngươi chân thành, vẫn là lừa dối.
Giả dối, tất cả đều giả dối.
Ngươi chưa từng biết đến con người thật của ta, ta đến cuối cùng mới hiểu rõ con người ngươi, tất thảy trước đó, là tình yêu ảo tưởng, tất thảy phía sau, là thứ tình cảm dựng xây bằng cát.
“Tông Viêm, ta yêu ngươi.” Y phục nửa cởi, Tần Tố mơ màng nói.
Vương Tông Viêm dừng lại, ôn nhu hôn trán hắn.
“Ngươi yêu muộn hơn ta, cần phải hảo hảo đền bù tổn thất cho ta.”
Tần Tố mỉm cười.
Không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì, lời yêu nửa thật nửa giả, chỉ là vỏ bọc bên ngoài…….
Có đúng hay không từ khi nào đó, ta cũng đã sa tâm.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi……
|
Chương 20: Tương phùng bất thức.
Sáng sớm.
Đổi hảo y phục, thoáng nhìn Vương Tông Viêm còn đang say ngủ, sau đó ảm đạm cầm sách rời phòng.
Đây là lần cuối cùng vào phòng đi.
“Từ công tử hôm nay thật sớm a.” Thị vệ ngoài cửa thư phòng đã quen với việc Tần Tố thỉnh thoảng đến mượn đọc, cười chào hỏi.
Người nào không biết hiện tại chủ tử đem Từ công tử sủng lên trời a, còn phân phát tất cả cơ thiếp luyến đồng trong phủ, xem ra là động chân tình. Cũng chính bởi vậy, bất luận nghĩ thế nào, đều đem hắn đương như chủ tử.
“Sớm.” Tần Tố mỉm cười.
Vào thư phòng, cất sách, sau đó vào cách gian, mở ra mật thất, lấy minh thư cùng mật tín.
Cuối cùng nhìn thoáng qua bức họa treo trên tường, buồn bã, sau đó rời đi.
Giấu thư vào trong người, tiện tay cầm mấy cuốn sách, rời khỏi thư phòng.
Quay về phòng, gọi Vương Tông Viêm dậy.
“Hôm nay mặt trời mọc từ nơi nào?” Vương Tông Viêm lẩm bẩm, “Ngươi cư nhiên dậy sớm?”
Tần Tố cười thật ấm: “Ngươi rốt cuộc có dậy nổi hay không? Không dậy ta chính là một người đi dạo đi.”
“Dậy, dậy. Sách, Thanh Thư nhà ta dậy sớm như vậy, cư nhiên là vì nhìn nam nhân khác, ngươi nói ta có phải nên hảo hảo phạt ngươi?” Vương Tông Viêm ngồi dậy kề sát tai hắn hỏi.
Tần Tố cười không nói, lách mình tránh tay y.
“Đồ ăn sáng ta cũng bưng lên rồi, nếu ngươi không ăn, ta có thể tự mình hưởng dụng.” Tần Tố liếc xéo y, nói.
“Ha ha, Thanh Thư tối hôm qua nhiệt tình như vậy, sáng nay lại làm hiền thê, không lẽ là làm sai cái gì, muốn tướng công tha thứ?” Vương Tông Viêm tựa tiếu phi tiếu đùa Tần Tố.
Tần Tố lấy ngón tay chỉa chỉa đầu y, gắt giọng: “Ngươi lại trêu ta nữa, muốn ta cho ngươi ngủ trên sàn nhà.”
“Hảo hảo, Thanh Thư nhà ta lớn nhất.” Vương Tông Viêm cười ha ha, đứng dậy hôn mạnh một cái trên mặt Tần Tố, rửa mặt, mặc y phục.
Lúc quay lưng về phía y, ánh mắt hắn lãnh đạm bi ai. Thế nhưng một khi nhìn thẳng, hắn sẽ như con hát giỏi nhất, cười đến thuần khiết động lòng người.
Mệt mỏi, mệt mỏi, diễn tốt một lần cuối cùng này, rồi sau liền tan a.
Phụ lòng cũng được, có lỗi cũng được, luôn phải đến hồi kết đi.
Hít sâu một hơi, hồi phục tâm tình, cùng nhau dùng bữa sáng.
Lúc bước ra đại môn Vương phủ, Tần Tố quay đầu lại thoáng nhìn.
“Sao thế?” Vương Tông Viêm một thân khí phái sang quý, nhưng lại đơn giản chỉ là nhìn xem náo nhiệt.
“Không, không có gì.” Tần Tố khẽ cười, kéo tay y.
Sau khi hạ hết quyết tâm, người sẽ trở nên kiên định. Phải làm, không thể quay đầu lại.
Bọn họ chọn đúng giờ đi, vừa qua lúc kết thúc buổi lễ đăng cơ, tân hoàng tuần du theo đường cũ hồi cung, dân chúng đông nghịt, bị quan binh ngăn trở, tạo thành một lối đi rộng rãi ở giữa.
“Đợi lát nữa có thể trông thấy tân hoàng, nhưng ta thật rất không muốn lại thấy mặt hắn.” Vương Tông Viêm tại bên tai hắn thấp giọng nói.
Tim hắn đập gấp, khẩn trương, do dự, luống cuống.
Không biết hắn có thể thuận lợi chạy tới chỗ đội nghi thức hay không………
Còn có Vương Tông Viêm, y sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn….
Dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Đến thời khắc mấu chốt, hắn vẫn không đủ quyết tuyệt sao.
Xa xa truyền đến tiếng tung hô vạn tuế, còn có tiếng nhạc lễ.
Tới gần, tới gần.
Theo đám người quỳ xuống, lại âm thầm chú ý đoàn lễ đang đi đến.
Ngày này, cuối cùng đã tới. Giờ khắc này, cuối cùng cũng đã tới.
“Tông Viêm.”
“Ân?”
“……Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi…….Ta phụ ngươi……
Ra sức đứng dậy lách qua đám đông, xông vào giữa đội nghi.
Huyền sắc đại kiệu gần ngay trước mắt, trong mắt hắn có điên cuồng quyết tuyệt.
Không còn đường lui, đã không còn……..
Ba mươi bảy oan hồn Tần gia a, tất thảy đều đè lên lưng hắn.
Hắn không thể không làm.
Dù cho……
“Hoàng thượng, thảo dân Tần Tố có oan ức! Quốc cữu Vương Tông Viêm cường đoạt đại ca Tần Lam nhập phủ, khiến cho không chịu nổi ngược đãi mà tự sát thân vong, còn diệt Tần gia ta cả nhà. Y còn tư thông Liêu quốc phản quốc, chứng cứ tại đây, cầu Hoàng thượng minh giám!” Trước khi thị vệ xông ra bắt hắn, Tần Tố đã nhanh rút ra minh thư, quỳ rạp xuống trước xa giá.
Hắn một mực không dám quay đầu lại nhìn, bởi vì đã không thể quay lại.
Hắn thậm chí cảm giác được, Vương Tông Viêm đứng sau lưng không dám tin nhìn hắn.
Người kia chưa từng nghĩ đến a, người mình yêu, ngay cả tên họ cũng là giả.
“Dừng tay!” Cửu ngũ chí tôn phất tay ý bảo thị vệ dừng lại.
“Tần Tố? Vu cáo mệnh quan triều đình chính là tội lớn, ngươi xác định lời ngươi nói là thật?”
“Thảo dân mỗi câu mỗi chữ đều là thật, tuyệt không có nửa điểm hư giả!”
Thanh âm kia, rất quen thuộc.
|
Tần Tố cơ hồ nhịn không được ngẩng đầu muốn nhìn, nhưng sau cùng vẫn là kiềm chế cúi đầu quỳ xuống.
“Đem chứng cứ trình lên, trầm sẽ xác minh, nếu thật như ngươi nói, trẫm sẽ không trừng phạt ngươi tội tự tiện chặn xa giá, cũng sẽ vì ngươi mà chủ trì công đạo.”
“Tạ Hoàng thượng ân điển!”
Cửu ngũ chí tôn bên trong đại kiệu trầm mặc thật lâu.
Tần Tố nhịn không được ngẩng đầu lên, xuyên qua mạn sa mỏng manh, hắn vẫn có thể nhìn rõ người ngồi trong…..
“Không ngờ trẫm lại ở chỗ này gặp ngươi.”
Lý kỳ……
Ban đầu không quen biết, cuối cùng cũng không quen biết.
Lúc đó chỉ là tri kỷ, đồng dạng chán nản, đồng dạng gian nan. Hôm nay….Một người đã là cửu ngũ chí tôn, một người, chẳng qua chỉ là luyến đồng lưng gánh gia hận.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ……chỉ là càng ngày càng xa……
Tri kỷ, tri kỷ, có thể bọn họ chưa bao giờ biết rõ đối phương, cũng không biết mình.
Cho dù gặp lại, cũng chẳng thể nhìn…..
Gặp lại cũng không thể nhìn.
|