Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi
|
|
Chương 125: Ko Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác gió quất tới, thân thể không trọng lượng cùng vực sâu thăm thẳm dưới chân làm cậu có cảm giác máu trong người đang sôi trào cùng gào thét. Hạt cát xẹt qua bên má, mang lại chút đau đớn, Liên Kỳ Quang mở to mắt, nhìn một mảnh vàng rực trước mắt, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cảm giác nhẹ nhàng khi sắp chết đời trước. Khoảnh khắc gần chạm tới mặt đất, dưới chân Liên Kỳ Quang đột nhiên lan tràn tầng tầng băng sương, nhanh chóng tản ra, đông kín mặt đất. Liên Kỳ Quang liếc mắt một cái, chậm rãi từ trên bậc thang băng đi xuống, đợi đến lúc hai chân chạm tới đất vàng, băng tuyết nháy mắt tan chảy. Không để ý tới phi hành khí trên đỉnh đầu, Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn bản đồ được phát, xác định phương hướng. Trận đấu lần này không cho phép sử dụng thiết bị trí năng, tấm bản đồ hình thức cũ kĩ này trong mắt những học viên khác chẳng khác gì thiên thư, nhưng trong mắt Liên Kỳ Quang thì rõ tới không thể rõ hơn. Trước kia mặc kệ là làm nhiệm vụ hay ở trong căn cứ, trên người cậu luôn mang theo bản đồ. Lúc làm nhiệm vụ là vì tìm kiếm mục tiêu. Mà trong căn cứ là vì không muốn bị lạc. Theo Liên Kỳ Quang bước đi, dưới chân tản ra băng sương hình thành một lồng phòng hộ vây lấy cậu, hạt cát dưới chân cùng mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, trong mắt cậu chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Dị năng dần dần biến mất trong cơ thể làm Liên Kỳ Quang vốn không tính toán lãng phí dị năng như vậy, chính là ánh mặt trời đâm vào da thịt bỏng rát đau đớn, số dị năng tích tụ trong bụng lại bắt đầu xao động, tốc độ dị năng biến mất cũng nhanh hơn. Bất đắc dĩ, Liên Kỳ Quang đành phải hóa băng thành thuẫn, bao lấy mình bên trong, như vậy, xao động trong bụng cũng chậm rãi bình ổn, dị năng tiêu tán cực nhanh cũng khôi phục bình thường. Trên phi hành khí, nhìn thiếu niên nhỏ gầy giữa một vòng băng sương từng bước từng bước bước đi trong sa mạc, đám người trên phi hành khí đều há to miệng. Thân Đồ Ti Hạo nhìn cọng dây thừng định dùng để leo xuống, đột nhiên có chút không muốn dùng. Trong phòng giám sát, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tràn đầy lo lắng, cái ly trong tay đã bóp thành mảnh vụn, bất quá khí thế xao động trên người vẫn như cũ không thể áp chế. Lúc nhìn thấy Liên Kỳ Quang không biết sống chết trực tiếp nhảy xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ hận không thể lập tức chạy tới đó túm người về. Có trời mới biết khoảnh khắc bóng dáng kia rớt xuống, trái tim cùng nhịp thở của anh đều ngừng lại. Hiên Lãng sờ sờ cánh tay, chịu đựng áp lực từ người Hạ Hầu Thiệu Huyền, mở miệng: “Boss, anh đừng quá lo lắng, quy tắc thi đấu không phải đổi thành đơn độc tác chiến rồi sao? Không có ai cản trở, chị dâu muốn KO đám nhóc kia thì ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động.” Trong sa mạc, Liên Kỳ Quang đi đã được bốn tiếng, giờ chính là giữa trưa, cũng là lúc mặt trời nắng gắt nhất, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, từ túi tiền lấy ra một bịch dịch dinh dưỡng. Buổi sáng không ăn cơm, bụng Liên Kỳ Quang đã bắt đầu kêu gào, chính là trước nay vốn ghét dịch dinh dưỡng nên vẫn có chút không muốn uống. Bởi vì thường xuyên đói bụng nên trong không gian của Liên Kỳ Quang chứa đầy thức ăn, bất quá Trọng Mục đã nói, hành trình thi đấu lần này bị giám sát toàn bộ, căn bản không thể lấy ra ăn, Thiệu Huyền đang nhìn, cậu không muốn bị loại. Lớp màng băng quanh người đã bắt đầu mỏng dần, mặc cho dị năng cường đại cỡ nào cũng không có khả năng liên tục phóng ra suốt bốn tiếng mà không có bất kì điểm khác thường. Nhìn dịch dinh dưỡng trong tay, Liên Kỳ Quang bỏ lại vào túi, lặng lẽ đặt tay lên miệng bịch, rót nước hồ trong không gian vào trong. Không bao lâu sau, Liên Kỳ Quang lại lấy dịch dinh dưỡng ra, nắm lấy miệng bịch, ngửa đầu uống. Hương vị chua chát kích thích vị giác, Liên Kỳ Quang chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng, bụng cũng có chút đau đớn. Liên Kỳ Quang cố chống đỡ nửa ngày, rốt cục nhịn không được cúi gập người, nôn đến chết đi sống lại, số dịch dinh dưỡng vừa uống bị nôn sạch. Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trắng hệt tờ giấy, không có một tia huyết sắc. Cảm thụ dị năng trong cơ thể, trong lòng Liên Kỳ Quang có chút an ủi, tuy dịch dinh dưỡng bị nôn ra hết, nhưng sức mạnh của nước hồ đã được hấp thu. Liên Kỳ Quang nghỉ ngơi một lát rời mở bản đồ ra xem, sau đó tiếp tục đi tới. Bên kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn gương mặt tái nhợt của Liên Kỳ Quang, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, đồng thời phóng ánh mắt không tốt về phía Hiên Lãng. Hiên Lãng cả kinh, vội vàng lùi về sau, không ngừng xua tay: “Boss, tôi oan a! ! Tôi đã lén đổi dịch dinh dưỡng của chị dâu thành loại tốt nhất, một ngày một bịch, ba ngày dễ như chơi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thu hồi ánh mắt, lại nhìn Liên Kỳ Quang trên màn hình, đau lòng vạn phần. Anh biết Liên Kỳ Quang không uống dịch dinh dưỡng, nhưng không ngờ lại phản ứng lớn tới vậy. Một ngày trôi qua, không ngừng có học viên bị loại, trời dần dần tối sầm, cảm giác nhiệt độ xung quanh hạ xuống, Liên Kỳ Quang thu hồi băng thuẫn, nhìn xung quanh rồi tùy tiện chọn một sườn núi cao ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn mặt trời lặn về phía tây, Liên Kỳ Quang túm lấy một vốc cát, nhìn những hạt cát li ti theo gió tản ra, Liên Kỳ Quang nằm xuống, độ ấm của lớp cát dưới thân vẫn chưa hoàn toàn tản đi, nhìn lên không trung, chỉ cảm thấy bình tĩnh trước nay chưa từng có. Bụng bắt đầu kêu gào, Liên Kỳ Quang trở mình, một tay áp lên bụng, một tay bụm miệng, nước hồ theo kẽ ngón tay chậm rãi chảy vào miệng. Chính là một màn này, trong mắt người khác chính là một ngày không ăn cơm, hơn nữa còn không ngừng phóng dị năng, Liên Kỳ Quang đã tới cực hạn. Còn Liên Kỳ Quang, lúc này đang thoải thoải mái mái ngủ một giấc, ngày mai lại tiếp tục hành trình, ngày mốt tới đích, an bài tốt đẹp biết bao. Chính là, có lẽ không quen nhìn thấy Liên Kỳ Quang an bình, kẻ thiếu đánh đã tìm tới. “Xem ai kìa? Này không phải kẻ bình dân đi cửa sau kia à?” Theo tiếng trào phúng, ba thiếu niên, cùng hai thiếu nữ đi tới, vây quanh Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang mở to mắt, thu tay, chậm rãi ngồi dậy, mặt không biểu cảm nhìn đám người. “Thế nào? Chống đỡ hết nổi rồi?” Một thiếu niên tiến lên hai bước, vẻ mặt giễu cợt nhìn Liên Kỳ Quang: “Hừ! Tên bình dân này đúng là có bản lĩnh, thế nhưng mê đảo Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo thành vậy? Bất quá cũng khó trách, gương mặt này quả thực không tồi.” “Nói ra thì cũng chỉ là món đồ chơi trên giường mà thôi, giờ không phải bị người ta tùy tay vứt đi sao?” Một cô gái xem thường nhìn Liên Kỳ Quang, trào phúng nói. Trong phòng giám sát, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn năm kẻ đang vây lấy Liên Kỳ Quang, sắc mặt xanh mét. Hiên Lãng cùng Trọng Mục ở bên cạnh xem mà kinh hãi. Liên Kỳ Quang đứng dậy, thờ ơ không thèm để tâm tới những lời trào phúng kia, nhấc chân muốn rời đi. “Muốn trốn?” Một người lắc mình chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, ánh mắt đáng kinh lướt từ trên xuống dưới đánh giá thân thể Liên Kỳ Quang dưới lớp áo khoác rộng thùng thình. “Hạ Hầu Thiệu Huyền đã nói, lần này là đơn độc tác chiến, cho phép cướp đoạt cùng chém giết.” Thiếu niên cố ý nói ra quy định. Tầm mắt Liên Kỳ Quang rốt cuộc dời tới người thiếu niên nọ, mặt không biểu cảm: “Cho nên?” “A! Giao dịch dinh dưỡng của mày ra, bằng không, bọn này không cam đoan sẽ làm ra việc gì a.” Thiếu niên nọ vừa nói xong thì hai người kia cũng bật cười to. Liên Kỳ Quang liếc nhìn đám người, ánh mắt của bọn họ làm cậu ghê tởm, không muốn lãng phí thời gian, Liên Kỳ Quang bỏ qua bọn họ, muốn rời đi. Thiếu niên kia thẹn quá thành giận mắng một tiếng, quay người muốn túm lấy Liên Kỳ Quang, ác ý đột ngột ập tới làm ánh mắt Liên Kỳ Quang sắc lạnh, khí lạnh phóng xuất, không đợi thiếu niên chạm tới người Liên Kỳ Quang thì đã cảm thấy toàn thân lạnh toát, một cỗ lực thật lớn ập tới, thiếu niên hét thảm một tiếng, văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, gai băng phóng tới, đâm xuyên qua tứ chi thiếu niên, cố định cậu ta trên nền sa mạc. Máu đỏ tươi nhiễm đỏ gai băng, thấm vào lớp cát, thiếu niên nọ đã đau tới ngất đi, gai băng cố định cậu ta giữa vũng máu, thoạt nhìn hệt như một nghi thức hiến tế cổ xưa, làm người ta rợn da gà. Tuy hiện giờ khoa học kĩ thuật phát đạt, vết thương trên người chỉ cần vài phút có thể khép lại, nhưng về sau trong lòng nhất định có bóng ma. Nhìn thảm trạng của thiếu niên, bốn người còn lại nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Liên Kỳ Quang cũng tràn đầy kinh ngạc. Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn bốn người, rút tay ra khỏi túi: “Các người, cùng lên đi.” “Chết tiệt!” Mạt khinh thường trong đáy mắt Liên Kỳ Quang làm đám người thẹn quá thành giận, dị năng ngưng tụ trong tay, đánh về phía Liên Kỳ Quang. Ánh mắt Liên Kỳ Quang u ám, khoảnh khắc dị năng sắp đánh trúng, trước mắt Liên Kỳ Quang đột nhiên hình thành một tấm thuẫn băng sương, dị năng của cả bốn người vô thanh vô tức bị nuốt trọng. “Mày! Mày…” Đám người nhìn dị năng biến mất, cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Liên Kỳ Quang giơ tay trái, trong ánh mắt kinh hoảng của bọn họ, cả trăm gai băng hình thành lơ lửng trên không, bốn người hoảng sợ vô cùng, muốn chạy trốn, bất quá không chờ bọn họ hành động thì những tiếng kêu la thảm thiết đã không ngừng vang lên, cũng giống như người đầu tiên, bị đóng đinh xuống nền đất. Nhìn những thân thể huyết nhục mơ hồ trên mặt cát, Liên Kỳ Quang lạnh lùng bước tới trước, sắc mặt không đổi thu hết dịch dinh dưỡng bỏ vào túi, sau đó ngẩng đầu nhìn cồn cát cách đó không xa, trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi. Sau khi Liên Kỳ Quang đi rồi, phía sau cồn cát lú ra mấy cái đầu. Một nữ sinh xinh xắn nhịn không được thở phào một hơi, đưa tay lên vỗ vỗ ngực: “Cứ ngỡ tụi mình bị phát hiện rồi ấy, làm tôi sợ muốn chết.” “Năm người, một chiêu KO! Cậu ta, mạnh cỡ nào vậy.” Một nam sinh thấp giọng than. “Trước không nói tới chuyện mạnh hay không, hiện giờ, tôi quả thực muốn ói rồi a.” Nhìn năm đống máu thịt bên kia, những người còn lại cũng nhịn không được bụm miệng, chạy qua một bên bắt đầu nôn khan. Liên Kỳ Quang một mình đi trong sa mạc, trời đã hoàn toàn tối đen, độ nóng ban ngày hoàn toàn biến mất, gió lạnh gào thét, lạnh lẽo tới mức làm người ta run rẩy. Cũng không biết đi bao lâu, Liên Kỳ Quang đột nhiên dừng bước, giật giật lỗ tai, tiếng đánh nhau cơ hồ nhỏ tới mức không thể nhận ra làm Liên Kỳ Quang hơi nhíu mi. Bùng bắt đầu đau đớn làm Liên Kỳ Quang căn bản không muốn tìm thêm phiền toái, chính là nhìn xung quanh, âm thanh kia vừa vặn nằm trên con đường phải đi của mình, nếu đi đường vòng thì xa hơn rất nhiều. Cân nhắc một chút, Liên Kỳ Quang tiếp tục đi tới nơi phát ra tiếng đánh nhau. Ước chừng đi thêm nửa giờ, tiếng đánh nhau đã gần ngay trước mắt, dị năng đủ loại lóe sáng trong bóng đêm phá lệ lóa mắt. Đánh nhau ước chừng mười người, trong đó có hai người Liên Kỳ Quang nhìn khá quen mắt, hình như là Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo. Bên kia là một con mãng xà biến dị dài năm sáu mét, con mãng xà này hẳn có năng lực bậc thổ, bởi vì không có dị năng nên mười người kia mới miễn cường chống đỡ, nếu nó có dị năng thì cả đám đã bị diệt trong một giây. Bất quá… Ánh mắt Liên Kỳ Quang sáng rực, gương mặt tái nhợt cũng tăng thêm chút sinh khí. Rắn? Kia có phải nói…
|
Chương 126: Liên Kỳ Quang Không Bình Thường Hạ Hầu Hách Thiên lăn một vòng trên mặt đất tránh khỏi cú táp của mãng xà, phần lưng bị trầy xước truyền tới cơn đau rát làm cậu thực tức giận. Thật không biết đụng trúng vận rủi gì, vốn vô tình gặp gỡ, mục đích của hai bên là dịch dinh dưỡng của đối phương, chính là lúc hai bên sắp đánh tới lưỡng bại câu thương thì con rắn chết tiệc này xông ra. Năng lực của con rắn này đã đạt tới bậc thổ, mà mình, cho dù trước kia nhờ năng lượng hạch Hạ Hầu Thiệu Huyền cho mà đạt tới bậc nhân cấp tám thì vẫn không phải đối thủ của con quái vật này, huống chi hiện giờ trên người cả đám đều có thương tích. “Chết tiệc, đừng nói hôm nay phải chết ở đây đi?” Hiên Viên Triết phun ra một ngụm máu, lau miệng, vẫn giữ nụ cười nhạt thường trực. “Cậu muốn chết thì chết đi, đừng có kéo cả tôi vào.” Hạ Hầu Hách Thiên hừ lạnh: “Mục tiêu của tôi chính là người kia, còn không đánh thắng, có chết tôi cũng không cam tâm.” “Đánh thắng người ta?” Mục An Khí bĩu môi, phun cát trong miệng ra, hướng con cự mãng bực bội bĩu môi: “Kia chúng ta bị nó ăn cho rồi.” “Cậu!” “Tôi có dự cảm!” Thân Đồ Ti Hạo cười, bất quá vì ảnh hưởng tới vết thương trên mặt mà nhe răng trợn mắt: “Hôm nay chúng ta nhất định không chết, hơn nữa, tôi còn chưa tạo quan hệ tốt với thần tượng, mới không cần chết.” “Cậu vẫn còn nhớ thương người ta à?” Mục An Khí trở mặt xem thường. “Tôi quyết định rồi.” Thân Đồ Ti Hạo siết nắm tay: “Đợi sau khi trở về tôi sẽ chuyển trưởng, phải học chung lớp với thần tượng, thời xưa không phải có một câu rất đúng sao? Gần quan được ban lộc.” “Cậu có tin anh tôi đánh chết cậu không hả?” Hạ Hầu Hách Thiên lầm bầm. Tựa hồ bị đám người không để tâm tới chọc giận, cự mãng phát ra tiếng tê tê, thân mình cấp tốc trườn về phía đám người. Cái đuôi quét ngang, Hiên Viên Triết không cẩn thận bị quất trúng, cả người văng ra ngoài, mắt thấy cự mãng gần ngay trước mắt, Hạ Hầu Hách Thiên vốn định trốn tránh đột nhiên khựng lại, nhìn Hiên Viên Triết, thầm cắn răng, tức giận mắng một tiếng, sau đó bất chấp mặt khác, nhào qua chắn trước mặt Hiên Viên Triết, phóng dị năng hệ hỏa về phía cự mãng. Lúc cái miệng rộng của cự mãng sắp cắn phập lấy Hạ Hầu Hách Thiên, đột nhiên, băng sương bắt đầu lan tràn trên đỉnh đầu cự mãng, nháy mắt đã đông nó thành một tảng băng. Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm sợ tới ngây người. Liên Kỳ Quang chậm rì rì đi tới, cự mãng vẫn còn duy trì tư thế công kích, cai đầu bị đông lạnh, tỏa sáng bàn bạc dưới ánh trăng. Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh cự mãng, theo tiếng ‘răng rắc’ rất nhỏ, khối băng bắt đầu nứt ra theo hoa văn mạng nhện, ầm ầm một tiếng, băng vỡ, đầu cự mãng cũng theo đó bị tứ phân ngũ liệt, thân mình khổng lồ ngã ầm xuống. “! ! ! !” Mọi người. K…KO! ! ! ? ? “Thần tượng! !” Thân Đồ Ti Hạo hồi phục tinh thần đầu tiên, kinh hô ra tiếng. Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại bên cạnh Hạ Hầu Hách Thiên, trầm mặc hồi lâu, xoay người đi tới thi thể cự mãng. “Tôi nói này…” Hiên Viên Triết đẩy Hạ Hầu Hách Thiên đang đơ người ra, bất đắc dĩ: “Cậu nhào lên làm gì? Cảm thấy một mình tôi không đủ nhét kẽ răng cho nó à?” “Hừ!” Hạ Hầu Hách Thiên hừ lạnh: “Tôi mà là người thấy chết không cứu à? Hơn nữa, cậu chính là anh em của tôi.” Câu cuối cùng Hạ Hầu Hách Thiên nói thực khẽ, bất quá Hiên Viên Triết vẫn nghe thấy, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn vài phần. Mọi người luôn nói, Hiên Viên Triết cậu cùng Mục An Khí đều là kẻ hầu của Hạ Hầu Hách Thiên, bọn họ đi theo sau lưng Hạ Hầu Hách Thiên chẳng qua chỉ vì nịnh bợ, muốn bám lấy Hạ Hầu gia. Chính là không ai biết, nịnh nọt trong mắt người ngoài kia lại chính là tình cảm anh em sống chết có nhau. “Thần tượng, tôi biết cậu sẽ tới cứu tôi mà.” Thân Đồ Ti Hạo chạy tới bên người Liên Kỳ Quang, cười ha hả nói. Liên Kỳ Quang lạnh nhạt liếc nhìn Thân Đồ Ti Hạo, con ngươi u ám làm Thân Đồ Ti Hạo im bặt, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đi tới bên cạnh cự mãng, ngưng tụ gai băng trong băng, cắt xuống, một miếng thịt rắn đỏ tươi xuất hiện trong tay. Liên Kỳ Quang xoay người tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, đặt tay xuống đất, ngưng tụ thành một chiếc bàn băng, sau đó đặt thịt rắn lên. “Cậu định làm gì?” Hạ Hầu Hách Thiên đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi. “Ăn cơm.” Mặc dù có nước hồ chống đỡ, nhưng đã suốt một ngày một đêm chưa ăn cơm, Liên Kỳ Quang thực sự rất đói. Con cự mãng này tuy đã biến dị nhưng không mang theo virus, có thể ăn. “Kia, để tôi nướng giúp cậu.” Hạ Hầu Hách Thiên có chút mất tự nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, bắt đầu ngưng tụ dị năng hệ hỏa. “Nơi có rắn thì chắc chắn có đàn rắn, muốn chọc cả ngàn vạn con rắn ập tới tập kích thì cứ việc phóng lửa.” Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nói. Không phải Liên Kỳ Quang nhát gan sợ phiền, tuy dị năng cường đại nhưng cậu cũng không chịu nổi xa luân chiến, huống chi hiện giờ thân mình lại không khỏe. Đời trước, trong một lần nhận lệnh tới phòng thí nghiệm trong thành tìm kiếm thiết bị, trên đường về băng qua một khe núi nhỏ, một dị năng giả tiện tay giết chết một con xắn biến dị làm thức ăn đã bị cả đàn rắn công kích. Ngàn vạn con độc xà chen chúc trườn về phía bọn họ, đông nghìn nghịt làm người ta rợn da gà. Lần đó toàn đội bọn họ tổng cộng có hai trăm người, cuối cùng đã chết toàn bộ chỉ còn lại một mình cậu. Liên Kỳ Quang tuy không sợ rắn nhưng lần đó vẫn để lại bóng ba, hiện giờ nghĩ tới vẫn nhịn không được nổi da gà. Đàn rắn? Ngàn vạn con… cự mãng? Hệt như con này? Hạ Hầu Hách Thiên cứng người, những người xung quanh cũng ngây người, ý tứ của cậu ta là bọn họ lúc này đang nằm trong ‘vòng vây’ của đàn rắn? ? “Kia, cậu làm sao bây giờ?” Hạ Hầu Hách Thiên ý bảo miếng thịt rắn trước mặt Liên Kỳ Quang. Nhìn thịt rắn, trong tay ngưng tụ dao băng, xẹt xẹt vài cái, miếng thịt rắn vốn là một khối hoàn chỉnh nháy mắt bị thái lát thành những miếng mỏng. Dưới ánh nhìn kinh dị của đám người, Liên Kỳ Quang dùng đũa băng gắp một miếng thịt rắn vẫn còn dính máu tươi, sắc mặt bất biến bỏ vào miệng. “Cậu…” Hạ Hầu Hách Thiên trợn to mắt, nhìn Liên Kỳ Quang nhai thịt mà đám người nhất thời cảm thấy dạ dày quay cuồng, nhịn không được chạy qua một bên bắt đầu nôn mửa. “Cậu điên rồi!” Hạ Hầu Hách Thiên đi tới bên cạnh túm lấy vai Liên Kỳ Quang: “Mau phun ra, nếu cậu nói, này, uống dịch dinh dưỡng của tôi đi.” Nhìn Hạ Hầu Hách Thiên không chút do dự lấy ra bịch dinh dưỡng duy nhất còn lại của mình, ánh mắt Liên Kỳ Quang khẽ lóe sáng: “Không cần.” “Đừng cố nữa! Này sao có thể ăn chứ? Nó còn sống, mau phun ra!” “Vì sao không thể ăn?” Liên Kỳ Quang hất tay Hạ Hầu Hách Thiên, kẹp một miếng thịt rắn bỏ vào miệng, mặt không đổi nói. “Lúc tôi cùng đường, ngay cả xác chết cũng từng nếm qua, so ra, này đã là mỹ vị hiếm có.” Liên Kỳ Quang nghĩ nghĩ nói: “Xác người rất chua.” Xác chết? Cậu ta ăn thịt người? Đám người vừa nôn xong quay lại, nhất thời dạ dạy lại khó chịu, bắt đầu cuống cuồng nôn mửa. “Xác… xác chết, cậu mê sảng gì vậy hả?” Hạ Hầu Hách Thiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang. “Cậu là một quân nhân.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hách Thiên, lạnh nhạt nói: “Nếu có một ngày phải lên chiến trường, bị dồn vào tuyệt cảnh, trang bị không có, thức ăn không có, xung quanh chỉ có tầng tầng lớp lớp xác người, khi đó cậu sẽ làm thế nào?” “Tôi…” “Vì cái gọi là lòng tự trọng mà đói chết? Hay là, ăn thịt người?” Liên Kỳ Quang gắp một miếng thịt rắn quơ quơ trước mặt Hạ Hầu Hách Thiên, một giọt máu tươi nhiễu lên mặt làm Hạ Hầu Hách Thiên nhịn không được rùng mình. Hạ Hầu Hách Thiên trầm mặc hồi lâu, nhìn Liên Kỳ Quang không chút biến sắc ăn thịt tươi còn dính máu, chậm rãi vươn tay tới, từ phần ‘thức ăn’ của Liên Kỳ Quang bốc một miếng. Thịt rắn trong tay vẫn còn tí tách nhiễu máu tươi, Hạ Hầu Hách Thiên buồn nôn, sắc mặt cũng có chút khó coi. Liên Kỳ Quang nhìn Hạ Hầu Hách Thiên rối rắm, ăn thịt rắn, tâm tình đặc biệt tốt. Tuy còn chút mùi máu nhưng ít ra cũng tươi mới, dù gì cũng là thịt, so với dịch dinh dưỡng, Liên Kỳ Quang càng thích thứ này hơn. Hạ Hầu Hách Thiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răn, ngoan cường bỏ miếng thịt rắn vào miệng, mùi máu cùng thịt tươi tanh tưởi lan ràn trong miệng, Hạ Hầu Hách Thiên biến sắc, rốt cuộc không thể kiên trì, xoay người chạy qua một bên mà nôn. Thân Đồ Ti Hạo đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, thật cẩn thận nhìn gương mặt từ đầu đến cuối không hề biến sắc của cậu, nhỏ giọng nói. “Thần tượng, là ai khi dễ cậu? Thiếu tướng không bảo vệ cậu sao?” Tay Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục động đũa, nhàn nhạt nói: “Khi đó, tôi chưa biết Thiệu Huyền.” “…” Thân đồ ti hạo. “Cậu nói cùng đường là?” Hiên Viên Triết đi tới, nghi hoặc hỏi. Tuy vừa nãy tuyệt cảnh trên chiến trường mà Liên Kỳ Quang vừa nói chỉ là nêu ví dụ cho Hạ Hầu Hách Thiên, nhưng trực giác Hiên Viên Triết lại nói cho cậu biết chuyện xưa kia là thật, mà nhân vật của câu chuyện đó chính là Liên Kỳ Quang. Nhưng theo cậu biết, Liên Kỳ Quang từ nhỏ đã sống ở khu ba, không có khả năng tiếp xúc với chiến tranh, lại càng… Liên Kỳ Quang nắm chiếc đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm phần thịt rắn máu chảy đầm đìa, mặt không biến đổi nói: “Tin sai người, bị dồn vào tuyệt cảnh, thù này không báo, tôi chết không cam lòng.” “Cho nên?” Thân Đồ Ti Hạo truy hỏi. “Tôi ăn xác người hư thối suốt một tháng, còn sống, sau đó…” Nhớ tới mấy vị ‘bạn tốt’ kia, ánh mắt Liên Kỳ Quang trở nên sắc lạnh đến đáng sợ: “Tôi phế đi dị năng của bọn họ, chặt đứt tay chân, có dị năng thì vứt vào phòng thí nghiệm, không có dị năng thì quăng ra uy tang thi.” “Tang thi?” Thân Đồ Ti Hạo nghi hoặc. “Chính là cảm nhiễm thể.” Mục An Khí nhỏ giọng giải thích. Xung quanh một mảnh yên tĩnh quỷ dị, sự ngoan độc của Liên Kỳ Quang làm bọn họ cảm thấy rét run cả người. Phòng thí nghiệm là nơi nào bọn họ biết, kết tục tiến vào đó bọn họ cũng biết. Còn có cảm nhiễm thể… Hai dạng này thực khác biệt, nhưng vô luận là loại nào cũng đều là tra tấn sống không bằng chết. Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Liên Kỳ Quang đều trở nên quái dị. “Nhìn cái gì! Nhìn cái gì hả! !” Hạ Hầu Hách Thiên nôn xong quay lại chắn trước mặt Liên Kỳ Quang, trừng mắt nhìn đám người: “Cút hết cho tôi!” “Hách thiếu!” Một thiếu niên đứng lên, nhỏ giọng nói: “Thức ăn của chúng ta không còn đủ, phải cướp của học viện khác, cậu…” “Muốn cút thì cứ nói thẳng!” Thân Đồ Ti Hạo bật dậy, trừng mắt mắt: “Đều cút hết đi! !” “Muốn chạy? Đi a!” Hiên Viên Triết đứng lên, nhếch môi nhìn thiếu niên nọ: “Để dịch dinh dưỡng lại.” “Cậu!” Thiếu niên ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ: “Đừng có khinh người quá đáng!” “Khi dễ đấy thì sao, muốn chạy thì để dịch dinh dưỡng lại, bằng không…” Hiên Viên Triết mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương. “Hừ! Coi như các người giỏi!” Thiếu niên nhìn Liên Kỳ Quang phía sau Hiên Viên Triết, trong lòng khiếp đảm, hung hăng ném hai bịch dịch dinh dưỡng trong túi xuống đất, xoay người bỏ đi. Hiên Viên Triết ý bảo Mục An Khí nhặt dịch dinh dưỡng lên, nhìn về đám người còn lại, nhướng mi: “Còn ai muốn đi nữa?” Có một liền có hai, rất nhanh chỉ còn lại Hạ Hầu Hách Thiên, Thân Đồ Ti Hạo, Hiên Viên Triết, Mục An Khí cùng Liên Kỳ Quang, năm người. Mục An Khí nhìn dịch dinh dưỡng trong tay, xùy một tiếng, vẻ mặt rõ ràng thực ghét bỏ, bất quá lại lười phí võ mồm. Liên Kỳ Quang đứng dậy, không nhìn tới ánh mắt lo lắng của Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo, móc một đống bịch dinh dưỡng trong túi ra, ném cho Hạ Hầu Hách Thiên. “Cơm nước xong rồi phải đi ngủ.” Liên Kỳ Quang dứt lời liền xoay người rời đi. Không biết vì sao vừa nãy Liên Kỳ Quang đột nhiên tức cảnh sinh tình, cùng đám Hạ Hầu Hách Thiên nói những chuyện kia. Bất quá cậu hiểu rõ, là dị động trong bụng làm cậu trở nên bất thường, loại bất thường này làm cậu cảm thấy bản thân thực xa lạ. Cậu thực sợ hãi, thực nhớ Thiệu Huyền, nếu Thiệu Huyền ở đây, cậu có thể nói với anh, mà Thiệu Huyền cũng nhất định sẽ dỗ cậu, làm cậu cao hứng. Trong phòng giám sát là một mảnh im lặng quỷ dị, Hiên Lãng cùng Trọng Mục rụt đầu không dám hé răng, nhóm binh sĩ đang theo dõi các học viên khác cũng cố thở nhẹ, sợ chọc giận Hạ Hầu Thiệu Huyền đang đè nén phẫn nộ. Nhìn Liên Kỳ Quang cuộn mình dần thiếp đi trên mặt đất, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy trong lòng nghẹn đến khó chịu. Anh biết Liên Kỳ Quang từ địa cầu cổ tới, cũng biết cậu từng trải qua địa ngục đáng sợ khủng bố, nhưng, chỉ biết mà thôi. Anh không biết quá khứ của Liên Kỳ Quang, cũng không biết quá khứ ba ngàn năm trước, Liên Kỳ Quang từng kể anh nghe cậu sinh ra thế nào, vùng lên thế nào, chết đi thế nào, nhưng không nói mình đã từng thống khổ tuyệt vọng cỡ nào, sự hiểu biết của anh về Liên Kỳ Quang, về ba ngàn năm trước, chỉ giới hạn trong sử sách mà thôi. Anh không biết lúc bị những người mình tín nhiệm phản bội, Liên Kỳ Quang đã thống khổ cỡ nào, cũng không biết cậu bi thương thế nào khi hành hạ những người đó đến chết. Anh cũng từng trải qua khốn cảnh, cũng từng nếm qua thịt sống, nhưng không hề biết tới thứ mà Liên Kỳ Quang đã nói, thịt người. Nếu có một ngày, thật sự gặp phải hoàn cảnh mà Liên Kỳ Quang nói, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy, cho dù là anh, chỉ sợ thật sự đói chết, anh cũng không ăn được, nó là nền tảng đạo đức mấu chốt đã thấm sâu vào tận xương tủy của người sinh ra trong thời hòa bình. Liên Kỳ Quang như vậy làm anh thực đau lòng, cũng có chút khủng hoảng, anh cảm thấy Liên Kỳ Quang như vậy cách mình thật xa, xa đến mức không thể với tới. …
|
Chương 127: Tôi Tới Tìm Cậu Ngày kế, Liên Kỳ Quang liền cùng đám Hạ Hầu Hách Thiên đi cùng, dọc theo đường đi, nhìn thấy không ít học viên vì chém giết mà trọng thương mất đi năng lực tác chiến, cuối cùng bị phi hành khí mang đi. Đội Liên Kỳ Quang kì thực có rất ít người tới gây chuyện, dù sao, không nói đến sức chiến đấu, chỉ cần thân phận của Hạ Hầu Hách Thiên cùng Thân Đồ Ti Hạo cũng đủ làm đám người kia khiếp sợ. Tuy trên chiến trường không xét tới thân phận, thế nhưng đây dù sao cũng chỉ là cuộc thi, nếu đắc tội đám thiếu gia quyền quý kia, ai cũng không thể cam đoan sau này bị âm thầm tính kế hay không. Thật ra cũng có vài kẻ gan lớn, ý đồ muốn cướp thực vật của nhóm Liên Kỳ Quang, chính là không đợi Liên Kỳ Quang động thủ, Hạ Hầu Hách Thiên đã trực tiếp thu thập. “Này rốt cuộc là cái gì vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên cầm bản đồ loay hoay nửa ngày vẫn xem không hiểu, bực bội vứt xuống đất. “Nóng quá a!” Thân Đồ Ti Hạo vẻ mặt thực đau khổ, vô lực ngồi bệch xuống đất, quơ quơ tay quạt gió, híp mắt nhìn lên mặt trời nóng bỏng trên cao. “Đừng nóng vội.” Hiên Viên Triết tiến tới nhặt tấm bản đồ bị Hạ Hầu Hách Thiên ném đi, ôn tồn an ủi. “Giờ đã là giữa trưa, còn lại một ngày thời gian, chính là cậu xem đi, xung quanh nhìn đâu cũng chỉ có một dạng, chúng ta ngay cả phương hướng cũng tìm không ra! Nói không chừng đang đi ngược, càng đi càng xa.” Hiên Viên Triết nhìn bản đồ trong tay, trầm mặc hồi lâu, tầm mắt phóng về phía Liên Kỳ Quang đang khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần cách đó không xa. “Thần tượng à, dị năng của cậu cứ phát ra như vậy, không sao chứ?” Thân Đồ Ti Hạo đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, hơi lạnh ập tới làm cậu ta thoải mái thở phào một hơi. Liên Kỳ Quang mở mắt, thản nhiên liếc nhìn Thân Đồ Ti Hạo, không thèm phản ứng. Hiên Viên Triết cầm bản đồ giống như cân nhắc gì đó, thật lâu sau, Hiên Viên Triết gật gù, thầm hạ quyết tâm, xoay người đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, mở bản đồ đặt trước mặt Liên Kỳ Quang: “Liên thiếu, cậu có thể xem hiểu loại bản đồ này không?” Liên Kỳ Quang cúi đầu, phóng ánh mắt lên bản đồ trong tay Hiên Viên Triết, suy nghĩ một lát, đưa tay nhận lấy bản đồ xoay ngược lại: “Cậu cầm ngược.” “…” Hiên Viên Triết. Liên Kỳ Quang đứng dậy, cầm bản đồ trong tay, nhìn mặt trời trên cao chậm rãi bước tới. Hạ Hầu Hách Thiên nhìn hành động kì quái của Liên Kỳ Quang, có chút nghi hoặc, muốn tiến tới hỏi lại bị Hiên Viên Triết cản lại. Không bao lâu sau, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đưa tay chỉ về một hướng: “Đó là hướng đông.” “Cậu làm thế nào biết được?” Lần này mở miệng hỏi là Hạ Hầu Hách Thiên cùng thân Đồ Ti Hạo. Nhìn biểu tình ngu ngốc của hai người, Liên Kỳ Quang lười mở miệng, ngồi xổm xuống, trải bản đồ ra đất, Hiên Viên Triết vội chạy tới. “Nơi này.” Ngón tay Liên Kỳ Quang chỉ vào một điểm: “Là vị trí của chúng ta hiện giờ, đích đến ở đây. Trong sa mạc không có phương hướng, nhưng cũng có ích của nó, không cần đi vòng nhiều. Đích tới không còn quá xa, hiện giờ chúng ta có hai đường.” “Một cái đi thẳng, không cần quẹo gì cả, chiều mai sẽ tới. Một cái khác xa hơn, cần phải quẹo một lần, nhưng dựa theo tốc độ hiện giờ, lúc sáng sớm chúng ta có thể tới một ốc đảo, nơi đó hẳn có nguồn nước cùng thức ăn.” Hiên Viên Triết trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Nếu đi đường vòng thì bao xa?” “Không nhiều, năm mươi dặm, đêm mai có thể tới đích.” Nhóm người chìm vào trầm mặc, một lát sau, Mục An Khí mở miệng: “Theo cá nhân tôi thì nên đi đường vòng, hiện giờ mặc dù chúng ta có đủ dịch dinh dưỡng nhưng lại thiếu nước.” “Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…” Hạ Hầu Hách Thiên có chút do dự: “Trong sa mạc chẳng có tọa độ nào, nếu chúng ta đi sai đường, vòng quá xa thì làm sao bây giờ?” “Sẽ không.” Liên Kỳ Quang đột nhiên mở miệng: “Tôi biết phương hướng.” “Thần tượng, có vẻ rất muốn chọn đường này?” Liên Kỳ Quang vốn luôn trầm mặc lạnh nhạt, hiện giờ lại đột nhiên ra tay tương trợ, thực làm đám người có chút mất tự nhiên. Nhìn biểu tình kỳ quái của bọn họ, Liên Kỳ Quang mím môi, nhàn nhạt nói: “Tôi cần thức ăn ở đó.” Ngẫm lại sự phản cảm của Liên Kỳ Quang đối với dịch dinh dưỡng, mọi người nháy mắt hiểu rõ. “Thần tượng, sao cậu có thể xác định được phương hướng a.” Thân Đồ Ti Hạo nghi hoặc, sau đó tựa hồ nghĩ tới gì đó, nhất thời mở to mắt: “Thần tượng, cậu, cậu không phải có giấu thiết bị trí năng biết dò xét bản đồ đi?” “Cậu nghĩ cái gì vậy hả!” Hạ Hầu Hách Thiên vỗ cái ót Thân Đồ Ti Hạo. “Tôi không có ý gì mà.” Thân Đồ Ti Hạo ôm đầu, đau tới nhe răng trợn mắt, bất quá khó có dịp không cãi nhau với Hạ Hầu Hách Thiên: “Tôi chỉ cảm thấy thực thần kì a, cảm giác thần tượng thực quen thuộc với loại bản đồ cổ cùng phán đoán phương hướng.” “Này là năng lực tiêu chuẩn của lính đánh thuê.” Liên Kỳ Quang đặt bản đồ xuống, đứng dậy rời đi: “Chuẩn bị một chút đi, lập tức rời đi.” Lính… lính đánh thuê? Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây ngẩn cả người, này là ý gì a? Liên Kỳ Quang kỳ thực không nói, lúc trước cậu nhận lệnh đi ám sát người cầm quyền cao cấp nhất của một căn cứ, không cẩn thận lạc đường, kết quả xoay vòng vòng trong căn cứ kia suốt một đêm, suýt chút nữa bị tóm được, cũng vì thế mới bị tiểu thái tử cưỡng ép học cách phân biệt bản đồ. Nhóm Hạ Hầu Hách Thiên dùng tốc độ nhanh nhất nuốt dịch dinh dưỡng, thu thập một chút liền đứng dậy. Chính là, không chờ bọn họ rời đi thì đã nghe thấy xung quanh truyền tới tiếng ma xát sàn sạt, tựa hồ có loài sâu bọ gì đó đang trườn tới. Sâu? Nghe thấy âm thanh dày đặc như thủy triều kia, da đầu đám Hạ Hầu Hách Thiên đều run lên, kể cả Liên Kỳ Quang cũng nhíu mày. Âm thanh càng lúc càng gần, hai thiếu niên, một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt, bất quá, kinh khủng không phải ba người bọn họ mà là một biển nhện cùng bò cạp ở phía sau. Sâu biến dị, mỗi con đều lớn cỡ một con mèo trưởng thành, lớp xác ngoài đen láy hệt như khôi giáp không thể phá vỡ, răng nhanh cùng cái đuôi kịch độc dưới ánh mặt trời thoạt nhìn thực u ám, làm người ta lạnh sống lưng. Nhìn thấy nhóm Liên Kỳ Quang, ba người hệt như nhìn thấy cứu tinh, quơ tay hô to: “Cứu mạng! ! Cứu chúng tôi với! !” “Đám ngu xuẩn này! !” Hạ Hầu Hách Thiên tức giận mắng, hỏa diễm ngưng tụ trong tay. Liên Kỳ Quang đưa tay giữ lấy cổ tay Hạ Hầu Hách Thiên, mặt không đổi nhìn ba người kia. “Làm sao vậy?” Hạ Hầu Hách Thiên nghi hoặc. Liên Kỳ Quang xoay người: “Các người đứng bên cạnh tôi.” Đám Hạ Hầu Hách Thiên xoay mặt nhìn nhau, trong lòng tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo phân phó, tựa vào bên cạnh Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang nhìn biển sâu gần trong gang tấc, uy áp bậc huyền đỉnh cấp phóng ra, bao trùm lấy nhóm người. Biển sâu tới ngày càng gần, đám Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, nắm tay dần siết chặt. Ba người bị đuổi giết rất nhanh đã tới trước mặt Liên Kỳ Quang, đối với lời cầu cứu của bọn họ, Liên Kỳ Quang làm như không thấy. Mắt thấy đàn sâu đã sắp đuổi tới, ba người thầm mắt một tiếng, vội vàng chạy tới trước. Đàn sâu ập tới, Hạ Hầu Hách Thiên suýt chút nữa đã kêu thành tiếng, ngạnh cổ, cắn chặt răng. Chính là, ngay lúc này, chuyện ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra, đám sâu kia xông tới chỗ nhóm Liên Kỳ Quang thế nhưng tự động tách ra, lấy chỗ bọn họ làm trung tâm, từ hai bên xông tới trước. “Này là…” Đám Hạ Hầu Hách Thiên ngây dại, nhóm binh sĩ ngồi trong phòng giám sát cũng sững sờ. Này là tình huống gì a? Ba người chạy phía trước thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin nổi. Bọn họ muốn xoay người chạy về phía Liên Kỳ Quang, chính là đàn sâu đã đuổi tới, không chỉ vậy, con đường phía trước cũng bị chặn, cả biển sâu đen nghìn nghịt xông tới gần, vây ba người kia ở bên trong. “Cầu xin các người! Cầu xin các người cứu chúng tôi!” Bị dồn vào đường cùng, nữ sinh nọ khóc rống lên, nhìn biển sâu đông nghìn nghịt, cơ hồ sắp hỏng mất. Hạ Hầu Hách Thiên nhìn ba người bị vây, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, không chút để ý nhìn đàn sâu trước mắt: “Không được đi.” “Các người sao có thể như vậy! Đều là học viên của tinh cầu này, là quân nhân tương lai, các người sao có thể thấy chết mà không cứu! !” Nhìn đàn sâu, một nam sinh bị dồn ép tới nổi điên, nhất thời hoảng loạn quát: “Tôi phải tố cáo các người! Tôi phải để các người bị đuổi khỏi học viện, trục xuất khỏi Lam tinh.” “A, chờ mi sống được rồi nói sau.” Liên Kỳ Quang không chút để tâm tới lời uy hiếp của đối phương, nhẹ nhàng đáp. “Mày…” “Cầu xin các người cứu tôi!” Nam sinh này so ra vẫn còn vài phần lí trí: “Tôi là Từ gia khu một, chỉ cần các người cứu tôi, cha tôi nhất định sẽ hảo hảo báo đáp.” Sâu đã bò tới chân nữ sinh, cô ta hét lớn một tiếng, đá văng nó ra, bắt đầu gào khóc. “Thần tượng, này, này rốt cuộc là chuyện gì?” Thân Đồ Ti Hạo nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc mở miệng. “Đám sâu này đều có năng lực bậc nhân, tuy không có trí tuệ nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén. Đối mặt với đối tượng mạnh hơn, chỉ cần không chủ động trêu chọc, chúng nó sẽ không đối địch.” Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người đã động thủ chém giết đám sâu, lạnh nhạt nói: “Các người đã lấy thứ gì của chúng?” “Nói hưu nói vượn! !” Nam sinh một chưởng đánh văng một con sâu, thẹn quá thành giận nói: “Chúng ta chẳng lấy gì cả.” Người nọ sống chết không thừa nhận làm Liên Kỳ Quang cũng bất lực, xoay người rời đi: “Đuổi kịp.” “Mày đứng lại đó cho tao! Quay lại! !” Liên Kỳ Quang bỏ đi là nam sinh kia phẫn nộ rống lớn, một con nhện bị đánh văng bay về phía Liên Kỳ Quang. Hạ Hầu Hách Thiên vung tay phóng ra một ngọn lửa, Hiên Viên Triết thầm nghĩ không tốt, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì con nhện kia đã bị đốt thành tro bụi. Hạ Hầu Hách Thiên động thủ rõ ràng đã chọc giận đám sâu, nhất thời chúng bắt đầu bò về phía bọn họ. Hạ Hầu Hách Thiên nuốt nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Tôi, tôi không phải cố ý.” “Ha ha ha! Tụi mày không muốn cứu, vậy thì cùng chết đi! !” Nam sinh kia điên cuồng cười to, giống như không thấy con sâu đã cắn phập lấy cánh tay mình. Liên Kỳ Quang mặt không biểu cảm nhìn đám sâu đang chen chúc ùa tới, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh, trong tiếng cười to của nam sinh, băng sương bắt đầu lan tràn, lấy bọn họ làm trung tâm, trong vòng ba mét, chỉ cần có sâu tới gần sẽ lập tức đông thành khối băng. Nhìn bóng dáng đám người Liên Kỳ Quang lạnh lùng rời đi, nam sinh đang cười kia đột nhiên khựng lại, đôi mắt sung huyết đỏ ngầu tràn đầy kinh ngạc. “Thần tượng, cậu nói bọn họ lấy đi thứ gì đó, đó là gì?” Thân Đồ Ti Hạo đi theo bên cạnh Liên Kỳ Quang, nghi hoặc hỏi. “Là trứng đi?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nói. “Trứng sâu?” “Ấu trùng của sâu biến dị, trong đó ẩn chứa năm phần sức mạnh của sâu, có thể nhanh chóng đề cao dị năng.” “Bắt lấy đứa nhỏ của người ta, xứng đáng bị đuổi giết!” Hạ Hầu Hách Thiên xùy lạnh, thu hồi lại một tia thương hại trong lòng. “Cậu có vẻ rất rành chuyện này?” Mục An Khí trêu đùa. “Tôi cũng từng trải qua tình huống đó.” Liên Kỳ Quang bình thản nói. “…” Mục An Khí. “…” Những người khác. “Kia, vậy cậu làm thế nào?” Hạ Hầu Hách Thiên cẩn thận hỏi. “…” Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hủy ổ bọn nó, đánh phế hết đám sâu, một ngọn lửa đốt rụi.” “…” Thực tàn bạo! ! Tiếng gió gào thét, hai chiếc phi hành khí từ trên không trung chậm rãi đáp xuống chỗ đám sâu đang tụ tập. Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn lại, chân mày nhíu chặt. “Dù sao cũng là thi đầu, không thể nháo tới mạng người.” Nhìn ra Liên Kỳ Quang khó chịu, Hiên Viên Triết mở miệng giải thích. Liên Kỳ Quang giật giật khóe miệng, bất quá vẫn xoay người, tiếp tục đi tới. Chính là… Nhìn bóng dáng thuần một màu đen cách đó không xa, mày Liên Kỳ Quang lại nhíu lại. Cừu Ly Mạch chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt Liên Kỳ Quang năm mét, con người lạnh lùng đạm mạc nhìn cậu. “Tôi tới tìm cậu.”
|
Chương 128: Bão Cát Cừu Ly Mạch xuất hiện Liên Kỳ Quang cũng không ngoài ý muốn, nếu Cừu Ly Mạch là cơ sở ngầm tiểu thái tử sắp xếp ở bên cạnh mình, Liên Kỳ Quang cũng có thể giải thích vì sao mỗi lần mình gặp chuyện ngoài ý muốn Cứu Ly Mạch luôn xuất hiện đúng lúc. Có chỉ thị Liên Kỳ Quang, nhóm người đi theo đường vòng, lúc màn đêm buông xuống thì một mảnh xanh biếc dần xuất hiện trước mắt. Liên Kỳ Quang có dị năng hệ mộc, vì thế rất mẫn cảm với hơi thở sinh mệnh, ngửi được hương vị tươi mát trong không khí, Liên Kỳ Quang hiểu ra đó thực sự không phải ảo ảnh. “A a a! ! Rốt cuộc cũng tới rồi, mệt chết a! !” Hạ Hầu Hách Thiên rốt cuộc nhịn không được mệt mỏi, than thở. “Này! Này là cái quỷ gì vậy! !” Thân Đồ Ti Hạo chạy tới trước kêu to, Liên Kỳ Quang nhíu mi, bước chân nhanh hơn, đợi đến lúc đi tới phiến xanh mướt kia, Liên Kỳ Quang cũng nhịn không được có chút kinh ngạc. “Đó là cây xương rồng.” Xác định xung quanh không có thứ gì có lực công kích, Liên Kỳ Quang yên tâm đi tới. “Cây xương rồng? Đó là thứ gì vậy?” “Một loại thực vật, bất quá hẳn đã biến dị.” Liên Kỳ Quang dừng lại trước một gốc xương rồng, trong tay ngưng tụ gai băng, đột nhiên bổ tới: “Có thể ăn, có thể dùng trong y học, có thể phòng phóng xạ.” “Thần kỳ như vậy?” Liên Kỳ Quang bổ một gốc xương rồng, rọc đi lớp vỏ cứng đầy gai, xẻ phần thịt non mềm bên trong bỏ vào miệng. “Ăn ngon không?” Thân Đồ Ti Hạo sáp qua, nhỏ giọng hỏi. “Có thể ăn.” Không thể nói rõ là ngon hay không, tóm lại là không chết người. Cừu Ly Mạch tiến tới, lưỡi dao gió bay ra, giống như Liên Kỳ Quang cắt phần ruột non bên trong ăn. Ánh mắt mọi người tập trung lên người Cừu Ly Mạch, muốn xem thử biểu tình cậu ta, chính là, bọn họ nhất định thất vọng rồi, Cừu Ly Mạch từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích chút nào. Hạ Hầu Hách Thiên đẩy Thân Đồ Ti Hạo qua, tiến tới, cũng cắt một miếng, dùng sức cắn thử, miệng đầy nước, mùi vị tươi mát cùng nồng đậm trộn lẫn vào nhau. “Thế nào?” “Có thể ăn.” Hạ Hầu Hách Thiên sắc mặt cổ quái nói ra đáp án hệt như Liên Kỳ Quang. Không tính là ăn ngon, nhưng cũng không khó ăn. “Này là đáp án gì a.” “Cậu muốn biết thì tự nếm thử không phải được rồi sao?” Hạ Hầu Hách Thiên khinh bỉ. Nhìn hai người lại bắt đầu nháo loạn, Liên Kỳ Quang xoay người rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Liên Kỳ Quang tựa lưng vào một gốc xương rồng bị róc sạch gai, ngửa đầu lẳng lặng nhìn ánh trăng đỏ trên bầu trời, suy nghĩ vô thức lại bay tới trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền. Liên Kỳ Quang vươn tay, mở ra, một chiếc quân hàm thiếu tướng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, dưới ánh trăng long lanh lóe sáng. Liên Kỳ Quang trầm mặc nhìn quân hàm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ma xát hoa văn trên nó, nghĩ tới sau khi thi đấu kết thúc có thể gặp lại Hạ Hầu Thiệu Huyền, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, gương mặt luôn không có chút biểu cảm thoạt nhìn ngây ngô đáng yêu rồi lại phá lệ hấp dẫn. Trong phòng giám sát, Hạ Hầu Thiệu Huyền tựa lưng vào ghế, nhìn nụ cười trên mặt Liên Kỳ Quang mà ánh mắt anh dần trở nên ấm áp, trái tim cũng đập nhanh hơn, khóe miệng nhịn không được cong lên. Hiên Lãng ở bên cạnh nhìn độ cung khóe miệng Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhịn không được trợn trắng mắt. Đang nghĩ tới cảnh gặp lại Hạ Hầu Thiệu Huyền mà cảm thấy vui sướng, Liên Kỳ Quang đột nhiên cảm thấy bụng truyền tới một cơn đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, siết chặt quân hàm, cuộn mình lại. Cơn đau lần này không giống khi trước chỉ đau một chốc rồi thôi, ngược lại càng lúc càng đau, hơn nữa theo cơn đau, Liên Kỳ Quang thậm chí còn cảm giác có thứ gì đó từ bụng mình chảy xuống. Liên Kỳ Quang ngã xuống mặt đất, cả người đau đớn tới phát run, sắc mặt cũng trắng đến mức làm người ta sợ hãi. Hạ Hầu Thiệu Huyền đang ngồi quan sát còn chưa kịp thu lại ý cười bên khóe miệng thì bị biến đổi trước mắt dọa hoảng, bật dậy, bởi vì quá mạnh mẽ mà làm ngã đổ chiếc ghế phía sau. “Boss!” “Chuẩn bị phi hành khí cho tôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm giọng ra lệnh. “Boss, chị dâu sẽ không đồng ý.” Hiên Lãng tuy cũng lo lắng, bất quá ít ra so với Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn còn một tia lí trí. Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh phóng ra áp khí bức người về phía Hiên Lãng, làm Hiên Lãng run chân suýt chút nữa quỵ sụp xuống: “Boss, nếu bây giờ anh tới đó, thân phận chị dâu có thể bị lộ ra, chị dâu vẫn chưa tốt nghiệp, nếu thân phận lộ ra thì sau này khẳng định có không ít nguy hiểm, boss không thể ở bên cạnh, ai có thể cam đoan an nguy của chị dâu?” Bên này Hiên Lãng tận tình khuyên nhủ Hạ Hầu Thiệu Huyền, bên kia, Cừu Ly Mạch cũng phát hiện Liên Kỳ Quang dị thường, vội vàng chạy tới đỡ cậu dậy. “Cậu làm sao vậy?” Nhìn Liên Kỳ Quang sắc mặt trắng bệch, Cừu Ly Mạch cau mày. “Không có việc gì.” Liên Kỳ Quang vừa uống chút nước hồ, hiện giờ cơn đau ở bụng đã giảm đi không ít, bình tĩnh đẩy Cừu Ly Mạch ra. Bị Liên Kỳ Quang đẩy ra, Cừu Ly Mạch cũng không tức giận, ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, vận chuyển dị năng hệ mộc trong cơ thể di chuyển tới đoàn năng lượng tích tụ ở bụng, trấn an nó. “Chị dâu! !” Hạ Hầu Hách Thiên sợ hãi kêu một tiếng, hoang mang rối loạn chạy tới. Liên Kỳ Quang mở mắt, nhìn biểu tình kinh hoảng của Hạ Hầu Hách Thiên, chậm rãi đứng lên. “Chị dâu, không tốt! Bên kia, bên kia…” Hạ Hầu Hách Thiên run run chỉ về một hướng, có chút nói năng lộn xộn. Trong lòng Liên Kỳ Quang dâng lên dự cảm xấu, phóng thẳng tới hướng Hạ Hầu Hách Thiên chỉ, Hạ Hầu Hách Thiên cũng vội vàng chạy theo. Ra khỏi rừng xương rồng, ba người Thân Đồ Ti Hạo đã chờ ở đó, Liên Kỳ Quang đi tới, theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Bão cát.” “Thần tượng, đó, đó là cái gì?” Nhìn những cơn gió lốc đang dùng tốc độ cực nhanh di chuyển về phía này, cát bụi đất đá bay tứ tung, dị thường khủng bố, âm thanh Thân Đồ Ti Hạo có chút phát run. “Bão cát.” Trong lòng Liên Kỳ Quang có chút bất an. Đối với hiện tượng thiên tai này, cho dù sức mạnh cường đại cỡ nào cũng bất lực. Nghĩ tới đời trước, cậu suýt chút nữa đã chết vì nó, lần đó sau khi được cứu về, cậu phải nằm bệch trên giường suốt nửa năm. “Bão cát? Đó là cái gì?” “Quản nó là cái gì?” Giọng điệu Liên Kỳ Quang có chút không tốt, âm thanh khàn khàn: “Mau chạy trốn!” “Trốn…” Nhìn cơn bão cát đang dần dần tiến tới, Hiên Viên Triết có chút cười khổ. Bọn họ đụng phải vận rủi gì a, đụng đủ thứ xui rủi. Có thể làm Liên Kỳ Quang biến sắc, lại còn mở miệng bảo phải trốn, nó khủng bố cỡ nào, bọn họ thực sự không dám nghĩ tới. Nghĩ nghĩ, Liên Kỳ Quang quay đầu lại nhìn đám người: “Các người ai biết lái phi hành khí?” Trừ Cừu Ly Mạch, nhóm Hạ Hầu Hách Thiên hai mặt nhìn nhau, tuy không hiểu vì sao Liên Kỳ Quang lại hỏi như vậy, bất quá đều giơ tay: “Chúng ta đều biết.” “Nếu là phi hành khí đã được cải tạo có trang bị vũ khí thì sao?” “…” Mọi người. Liên Kỳ Quang đi tới một khoảng đất trống, vung tay, một chiếc phi hành khí đỏ đen xuất hiện trước mắt mọi người. Hạ Hầu Hách Thiên trợn mắt há hốc: “Chị dâu, chị thế nhưng dám mang theo hàng cấm?” “Bớt nói xàm đi.” Liên Kỳ Quang nhíu mày, dẫn đầu nhảy lên phi hành khí: “Mau chạy đi.” Bên kia, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn đất cát bay tán loạn, còn có những tiếng kêu la thảm thiết thê lương, cau mày. “Boss, tổ cứu viện đã được phái đi, bất quá…” Hiên Lãng nhìn số học viên bị cuồn vào cơn bão cát, mất đi tung tích, sắc mặt tối sầm: “Bất quá, thương vong chỉ sợ khó tránh.” “Không phải trước đó đã dự báo thời tiết rồi sao? Này là chuyện gì! Đám kia làm ăn cái kiểu gì vậy!” Hạ Hầu Thiệu Huyền xanh mặt, nắm tay siết chặt, giận dữ quát. Đối mặt với cơn phẫn nộ của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hiên Lãng cúi đầu không hé răng. Phẫn nộ qua đi, nghĩ tới Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời luống cuống: “Chuẩn bị phi hành khí cho tôi.” “Boss.” Hiên Lãng đột nhiên ngẩng đầu. “Chuẩn bị phi hành khí cho tôi! Đây là mệnh lệnh! !” “Boss!” Hiên Lãng tiến tới cản trước mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Chị dâu đã lên phi hành khí, hiện giờ ở đây vô cùng hỗn loạn, anh phải ở lại chỉ huy!” “Boss.” Trọng Mục cũng đi tới, trầm giọng nói: “Năng lực chị dâu rất mạnh, lại có phi hành khí anh tặng, nhất định không có việc gì. Chính là, nơi này còn rất nhiều học viên, anh không thể vì chị dâu mà để bọn họ mất mạng.” Nhìn sắc mặt trầm trọng của Trọng Mục cùng Hiên Lãng, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc hồi lâu, xoay người hung hăng đấm mạnh nên mặt bàn. Nhóm Liên Kỳ Quang đã lên phi hành khí, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn phi hành khí lảo đảo bay lên không. Phi hành khí này đã trải qua cải tạo, tính năng cũng tương tự như phi thuyền, nếu không phải Hạ Hầu Hách Thiên từ nhỏ đã lăn lộn trong quân đội, chỉ sợ không thể nào xoay xở. Hạ Hầu Hách Thiên lúng túng mở công tắc phi hành khí, trong một rừng nút bấm tìm ra hệ thống tự động dò đường, sau đó dưới sự trợ giúp của Liên Kỳ Quang xác định điểm đến. Gió lốc đã ngày càng gần, dưới sự càn quét của gió lốc, phi hành khí lảo đảo hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn tới nát vụn. “Chúng ta, chúng ta sẽ không chết ở đây đi?” Thân Đồ Ti Hạo bấu vào thân xe, vì những trận lắc lư mà vài lần suýt bị hất xuống đất. Nhìn bão cát ngoài cửa sổ, Thân Đồ Ti Hạo khóc không ra nước mắt. “Không được a! !” Lại thêm một cú chấn động mạnh, Mục An Khí ngã xuống sàn, hai tay bấu lấy chiếc ghế bên cạnh, lớn tiếng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta bị nó cuốn vào chỉ là vấn đề thời gian! !” Liên Kỳ Quang mím môi trầm mặc nhìn cát đá bay ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hách Thiên: “Có thể mở nóc phi hành khí ra không?” “Cậu muốn làm gì?” Hạ Hầu Hách Thiên trừng mắt: “Nóc vừa mở ra thì tất cả chúng ta sẽ bị cuốn đi.” “Muốn sống thì nghe theo lệnh của tôi!” Cố nén cơn đau nhức trong bụng, Liên Kỳ Quang lạnh lùng nói: “Mở ra.” Nhìn biểu tình ngoan lệ khó có của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Hách Thiên cắn môi, vịn đồ vật hai bên lảo đảo đi tới, tìm ra một chiếc nút, quyết tâm, đè mạnh xuống. Theo chiếc nút bị nhấn xuống, nóc phi hành khí mở ra, nhất thời một luồng gió cuốn vào bên trong, mọi người trong xe bị nhất thời bị hất văng ngã lăn xuống sàn. Liên Kỳ Quang cắn răng tiến tới, băng sương trong tay dần ngưng tụ chắn phía nóc phi hành khí, tạm thời ngăn cản lại cơn gió lốc. “Ai có dị năng hệ thổ, lại đây hỗ trợ.” Liên Kỳ Quang lớn tiếng quát. Mục An Khí vịn chân ghế chậm rãi bò tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, gian nan đứng lên: “Tôi có dị năng hệ thổ, phải làm gì?” “Tạo ra đất bao quanh khối băng này.” Không rõ Liên Kỳ Quang muốn làm gì, bất quá lúc này cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Liên Kỳ Quang, đất đen từ tay Mục An Khí bay ra vờn quanh băng thuẫn, rất nhanh liền bám chặt vào nó, liếc mắt nhìn lại hệt như một miếng đất. Liên Kỳ Quang đẩy Mục An Khí ra, búng hạt giống ra ngoài, hạt giống bám vào đất liền nảy bầm, cành lá xanh biếc điên cuồng lan ra ngoài, rũ xuống bám lấy mặt đất. Liên Kỳ Quang khống chế thực vật sinh trưởng, cơn đau đớn trong bụng càng lúc càng mãnh liệt, Liên Kỳ Quang cơ hồ muốn ngất xỉu. Dây leo sinh trưởng trên không trung, không ngừng lan xuống, xa xa nhìn lại hệt như từ trên trời rớt xuống một vách tường. Dây leo rũ xuống đất, nhanh chóng mọc rễ bấu sâu vào trong đất cát, chặn đi cơn gió lốc. Dây leo không ngừng bị đánh gãy, lại nhanh chóng sinh trưởng, Liên Kỳ Quang cắn răng, cố gắng giữ thanh tỉnh. “Đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng rời đi!” Thấy Hạ Hầu Hách Thiên vẫn còn ngẩn người, Liên Kỳ Quang tức giận quát. “A? Vâng.” Hạ Hầu Hách Thiên hồi phục tinh thần, vội vàng bò lại bàn điều khiển, đóng lại nóc phi hành khí, tăng tốc độ lên cao nhất, phóng đi nhanh như chớp.
|
Chương 129: Hạ Hầu Trọng Tức Giận Trời đã sáng, trên không trung doanh địa không ngừng có phi hành khí xoay quanh, học viên tốp năm tốp ba được cứu trở về, có người đầy máu sống chết không rõ. Học viên được cứu tập trung ở sân tập trung, một vài nữ sinh khóc ấm ức, xung quanh là một nhóm binh sĩ cầm súng nghiêm trang phòng thủ, doanh địa mới hôm trước còn ồn ào náo động giờ lại đầy bi thương cùng áp lực. Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng trong phòng chỉ huy, nhìn đám học viên chật vật bên ngoài, mười ngón tay siết chặt, lòng bàn tay đau đớn. Gió lốc đã ngừng lại, chính là có phân nửa học viên mất tích, nửa còn lại phần lớn đều bị thương, có người lúc được mang về doanh địa đã đình chỉ hô hấp. Chính là đã qua một đêm mà Liên Kỳ Quang vẫn chưa trở về, thiết bị giám sát vì trận bão cát mà mất tác dụng, không thể tra xét. Hạ Hầu Thiệu Huyền không dám tưởng tượng tình cảnh của Liên Kỳ Quang lúc này, anh thực muốn đi tìm cậu, muốn tới sắp phát điên. Chính là anh không thể, Hiên Lãng cùng Trọng Mục nói đúng, anh không thể vì dục vọng của riêng mình mà không để ý tới mấy ngàn học viên khác. Nếu cứu Liên Kỳ Quang mà phải trả giá bằng sinh mệnh của mấy ngàn học viên, Hạ Hầu Thiệu Huyền anh không làm được. Ngay lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền sắp tự bức mình tới phát điên thì cánh cửa phòng chỉ huy bị mở ra thật mạnh, Hiên Lãng lộn nhào lăn vào, vẻ mặt kích động: “Bo… boss! Nhóm chị dâu đã trở lại!” Cái gì? Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền căng thẳng, bất chấp hình thượng, xoay người chạy ra ngoài. Trên doanh địa, một chiếc phi hành khí đỏ đen đan xen chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngoại hình khí phách làm không ít người ngẩng đầu nhìn. Phi hành khí dừng lại ở điểm tập trung, chậm rãi đáp xuống. Theo cửa mở ra, Hạ Hầu Hách Thiên là người đầu tiên lao ra, ngay sau đó là Thân Đồ Ti Hạo, Hiên Viên Triết… Nhìn điểm tập trung, đám Hạ Hầu Hách Thiên đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, có xúc động muốn khóc. Hạ Hầu Thiệu Huyền chạy tới, nếu có người cẩn thận sẽ phát hiện lúc này bàn tay anh đang run rẩy. “Anh.” Hạ Hầu Hách Thiên bước qua, nghẹn ngào. Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Hách Thiên, trong lòng an tâm không ít: “Không có việc gì là tốt rồi, chị dâu em đâu?” “Chị dâu! ?” Đám người xung quanh nghe thấy xưng hô này đều có chút sửng sốt, nhịn không được dựng thẳng lỗ tai. “Ở bên trong.” Hạ Hầu Hách Thiên dụi dụi mắt, ý chỉ phía sau. Theo Cừu Ly Mạch xuống phi hành khí, Liên Kỳ Quang cũng xuất hiện sau cánh cửa, đón nhận ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang khẽ nhếch lên khóe môi tái nhợt, thong thả nhảy xuống phi hành khí. Nhưng nháy mắt nâng chân lên, thân thể Liên Kỳ Quang đột nhiên lảo đảo, ngã ập xuống. “Liên thiếu! !” “Chị dâu! !” … Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, nháy mắt Liên Kỳ Quang ngã xuống, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, thân mình chợt lóe, trước lúc cậu ngã xuống đất đã ôm trọn vào lòng mình! “Người tới! Quân y! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền nổi điên quát to, hô hấp mỏng manh hệt như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào của người trong lòng cơ hồ làm anh sắp hỏng mất. “Anh…” Hạ Hầu Hách Thiên hoảng sợ mở to mắt, bàn tay run rẩy chỉ xuống dưới thân Liên Kỳ Quang, run rẩy nói: “Chị dâu, chị dâu…” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, chỉ thấy dưới thân Liên Kỳ Quang không biết từ khi nào đã nhiễm đầy máu tươi, đang từ từ lan ra xung quanh. Bỗng nhiên, Hạ Hầu Thiệu Huyền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu óc trống rỗng, ong ong tác hưởng. “Boss!” Một quân y vội vàng chạy tới. “Mau kiểm tra xem em ấy bị sao! Mau lên!” Hạ Hầu Thiệu Huyền khàn khàn rống giận: “Nếu em ấy có chuyện gì, tôi sẽ giết cậu!” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền đã sắp phát điên, quân y không dám nói thêm tiếng nào, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Kỳ Quang, lấy thiết bị trong không gian ra, bắt đầu kiểm tra. Không bao lâu sau, theo tiếng tít tít từ thiết bị, quân y chậm rãi trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, môi run run nói không nên lời. “Em ấy thế nào! !” Hạ Hầu Thiệu Huyền cố nén xúc động muốn giết chóc cuồn cuộn trong lòng, lạnh giọng quát. “Cậu ấy…” Quân y nuốt nuốt nước miếng: “Tôi, tôi kiểm tra lại lần nữa.” Quân y nói xong, lại từ không gian khí lấy ra một thiết bị khác, đến gần bụng Liên Kỳ Quang. Nhìn biểu thị trên thiết bị, quân y há to miệng, biểu tình trở nên vô cùng kinh hãi. “Mẹ nó! !” Hạ Hầu Hách Thiên túm lấy áo quân y, xách lên: “Chị dâu tôi rốt cuộc thế nào hả? Nói mau! ! Còn ma ma chít chít nữa có tin tôi làm thịt anh không?” “A! Không…” Quân y lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu. “Hách Thiên.” Hiên Lãng tiến tới kéo tay Hạ Hầu Hách Thiên: “Nhóc làm vậy thì sao người ta nói.” Hiên Lãng kéo Hạ Hầu Hách Thiên qua một bên, ngược lại nhìn về phía quân y, trầm giọng nói: “Chị dâu rốt cuộc thế nào, mau nói rõ ràng.” “Báo… báo cáo!” Quân y xoay người nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nuốt nuốt nước miếng, khô khan nói: “Cậu ấy… không phải! Phu… phu nhân, hình như, mang thai.” “Cái gì! !” “Cái gì…” Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, mọi người đều khiếp sợ cùng không thể tin nổi trừng mắt nhìn quân y. “Đúng vậy.” Quân y kiên định gật gật đầu: “Khẳng định là mang thai, tôi dám cam đoan, hơn nữa, còn là thai song sinh.” Mang thai… Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang sắc mặt tái nhợt trong lòng, trái tim co rút đau đớn. “Bất quá, thiếu tướng!” Quân y nhíu mày, vội vàng mở miệng: “Phu nhân vừa mới có thai hai tháng, chính là thời điểm nguy hiểm nhất, lại… lại không hảo điều dưỡng, trải qua kích thích quá lớn, tôi đề nghị, lập tức xin chỉ thị chính phủ, phái chuyên gia về lĩnh vực này tới trị liệu cho phu nhân, bằng không, tôi sợ không giữ được đứa nhỏ.” “Vậy cậu còn thất thần cái gì hả! Mau làm đi!” Hiên Lãng hồi phục tinh thần, cũng không cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói. “Vâng! !” Quân y nói xong liền mở quang não, gửi tin đi, tiếp đó nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Thiếu tướng, xin mang phu nhân về phòng cấp cứu, tôi sẽ tiến hành châm cứu an thai cho phu nhân.” “Được.” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trắng bệch gật gật đầu, ôm Liên Kỳ Quang muốn đứng dậy, nhưng nào ngờ lại choáng váng, suýt chút nữa ngã sấp xuống. “Boss!” Hiên Lãng vội lao tới đỡ, vẻ mặt lo lắng: “Chị dâu nhất định không có việc gì, anh đừng quá lo, vẫn là ôm chị dâu về đã.” “…” Hạ Hầu Thiệu Huyền cứng ngắc gật gật đầu, lảo đảo chạy tới phòng cấp cứu. “Hách Thiên, thần tượng cậu… cậu ta là người tự nhiên à?” Thân Đồ Ti Hạo ngơ ngác nhìn bóng lưng Hạ Hầu Thiệu, kinh ngạc nói. Hạ Hầu Hách Thiên nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu: “Tôi…” Tôi không biết. “Hách Thiên.” Hiên Viên Triết tiết tới đặt tay lên vai Hạ Hầu Hách Thiên, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy hiện giờ quan trọng nhất là cậu nên thông tri cho Hạ Hầu nguyên soái.” “A? Đúng! Đúng vậy!” Hạ Hầu Hách Thiên gật đầu, nói xong liền luống cuống tay chân muốn mở quang não, chính là nhìn cổ tay trơn bóng lúc này mới nhớ ra quang não đã bị lấy đi: “Chờ, tôi đi lấy quang não.” Nhìn vết máu ứ động trên mặt đất, Cừu Ly Mạch siết chặt hai tay, móng tay bấu sâu vào trong da thịt, những giọt máu đỏ tử kẽ móng tay chảy ra, chính là cậu không hề cảm giác. Liên Kỳ Quang… mang thai. Như vậy, người kia, nhất định sẽ điên mất. Rất nhanh, tin tức vợ của Hạ Hầu Thiệu Huyền, cháu trai Hạ Hầu gia mang thai, lại còn là thai song sinh nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu khu một, làm người người khiếp sợ. Mà Hạ Hầu Trọng lúc này đang ngồi trong phòng họp, nhìn quang não trong tay, cả người đều cứng ngắc, đầu óc không ngừng lóe sáng hai chữ. ‘Mang thai…’ Những người khác trong phòng họp nhìn gương mặt già nua đầy khiếp sợ của Hạ Hầu Trọng đều khó hiểu, nhịn không được thấp giọng thì thầm nghị luận. Thật lâu sau. Một tiếng cười khoái chí vang vọng cả phòng họp! “Ha ha ha! ! ! Ông đây có chắt trai rồi! ! Ha ha ha… cái đám lão già chết tiệt các người, xem xem còn ai dám ra vẻ trước mặt ông nữa! !” “…” Bên này, Liên Kỳ Quang đã được châm an thai, chính là tình huống vẫn không tốt. Liên Kỳ Quang không hề biết mình có thai, vì chuyện tiểu thái tử cùng thi đấu mà căng thẳng, ăn ngủ không tốt. Trong kì thi lại cố nén khó chịu không ngừng phóng xuất dị năng. Lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền táo bạo phẫn nộ đến sắp phá hủy cả doanh địa thì chuyên gia do chính phủ đặc phái tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền theo bọn họ lên phi hành khí, rời khỏi doanh địa. Bão cát đã ngừng, chỉ còn lại nhiệm vụ cứu hộ. Hiên Lãng không ngăn cản Hạ Hầu Thiệu Huyền nữa, mà cũng không dám cản, Hiên Lãng dám can đoan, nếu lần này mình xông tới ngăn, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất định sẽ chẻ đôi anh ra. Hiên Lãng thật không ngờ Liên Kỳ Quang lại mang thai, bởi vì, chỉ với sức chiến đấu vô cùng dọa người của Liên Kỳ Quang, không ai dám nghĩ cậu là người tự nhiên. Hạ Hầu Thiệu Huyền theo đám chuyên gia kia tới thẳng bệnh viện quân đội đệ nhất ở khu một, nhìn Liên Kỳ Quang cả người đầy máu được đưa vào phòng cấp cứu, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn làm anh hít thở không thông. Hạ Hầu Thiệu Huyền dựa vào vách tường kim loại, vô lực ngồi bệch xuống đất, không dám nghĩ, không dám nghĩ nếu Liên Kỳ Quang xảy ra chuyện thì mình nên làm thế nào. Đã không còn Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền còn có thể sống sao? Tiếng bước chân vội vàng truyền tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Hầu Trọng đang bước nhanh tới, phía sau chính là An Như Tâm, Hạ Hầu Tuyệt, Hạ Hầu Lạc Vũ. Trừ bỏ Quan Trạch cùng Hạ Hầu Vũ Trì đang ở khu ba, tất cả thành viên Hạ Hầu gia đều chạy tới. “Tiểu Huyền, Tiểu Quang nó…” Nhìn máu dính trên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, An Như Tâm suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. “Cái đứa vô liêm sỉ này! !” Hạ Hầu Trọng tiến lên, trong tay ngưng tụ lôi điện nặng nề đánh lên người Hạ Hầu Thiệu Huyền, tức giận tới phát run cả người. Tuy mới đầu nghe thấy có chắt trai, Hạ Hầu Trọng đã hưng phấn suýt chút nữa nhảy cẩng lên, nhưng đảo mắt nghĩ lại, Liên Kỳ Quang hình như vẫn còn là vị thành niên thì nhất thời trước mắt tối sầm, chỉ kém hôn mê. Dị năng của Hạ Hầu Trọng cao hơn Hạ Hầu Thiệu Huyền, tuy vẫn chưa tức tới hồ đồ, đã giảm bớt sức mạnh nhưng mỗi đòn đánh xuống vẫn như cũ da tróc thịt bong, máu tươi túa ra. Đối mặt với đòn roi của Hạ Hầu Trọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc đứng tại chỗ, không né tránh cũng không cãi lại. “Cái đồ vô liêm sỉ! Tiểu Quang nó mới bao nhiêu tuổi? Hiện giờ ngay cả vị thành niên cũng chưa phải, nó chỉ là một đứa nhỏ, anh thế nhưng lại…” Tay Hạ Hầu Trọng run run chỉ về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, biểu tình phẫn nộ. “Nó đã mang thai rồi, anh thế nhưng còn để nó tham gia thi đấu, giờ thì hay rồi! Đã xảy ra chuyện! !” Hạ Hầu Tuyệt ở bên cạnh cũng tức giận không kém, nhịn không được tát một cái. “Tiểu Quang là người tự nhiên, vẫn còn là vị thành niên, anh thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, này đủ phán anh tội tử hình! Anh chờ mà tiến vào tòa án quân sự đi!” Hạ Hầu Trọng nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, lại quất thêm một cú, đòn này trực tiếp thấu đến xương, Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn gòng mình không hé răng. Lúc này, hai nam nhân mặc quân phục đi tới, thấy một màn này thì liếc mắt nhìn nhau, bất quá vẫn đi tới: “Nguyên soái, chúng tôi phụng mệnh dẫn Hạ Hầu Thiệu Huyền về điều tra.” “Tôi muốn chờ em ấy tỉnh lại.” Nghe thấy lời hai người, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói. “Anh cảm thấy Tiểu Quang có thể tha thứ cho anh sao? Nó còn muốn gặp anh sao?” Hạ Hầu Trọng lại vung tay muốn đánh, bất quá bị An Như Tâm sắp khóc thành lệ nhân cản lại. “Ba à, còn đánh nữa Thiệu Huyền sẽ bị ba đánh chết mất.” Năng lực Hạ Hầu Trọng cường đại cỡ nào, An Như Tâm hiểu rõ, tuy Hạ Hầu Thiệu Huyền bất động không lên tiếng, nhưng miệng vết thương lộ cả xương trắng rõ ràng làm gương mặt anh không còn chút huyết sắc. “Hừ!” Hạ Hầu Trọng hừ lạnh một tiếng, thu tay: “Dẫn đi cho tôi! Không cần nể mặt mũi tôi, cứ theo quy củ mà làm!” “Rõ! Nguyên soái!” Hai người nọ tiến tới, đi đến bên cạnh Hạ Hầu Thiệu Huyền. “Xin theo chúng tôi đi một chuyến!” Hạ Hầu Thiệu Huyền quay đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, bên tai không ngừng vang vọng những lời Hạ Hầu Trọng đã nói. ‘Anh cảm thấy Tiểu Quang có thể tha thứ cho anh sao? Nó còn muốn gặp anh sao?’ “Hạ Hầu Thiệu Huyền, xin theo chúng tôi đi một chuyến!” Thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền bất động, hai người lặp lại. Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, trầm mặc theo hai người kia rời đi. Giờ phút này, anh có chút sợ hãi, không dám đối mặt với Liên Kỳ Quang. Anh sợ nhìn thấy hận ý cùng chán ghét trong ánh mắt cậu. “Ba!” Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền bị mang đi, An Như Tâm không đành lòng. “Đừng có gọi tôi là ba! Nếu ai dám cầu tình cho cái đứa ngỗ nghịch kia thì cút khỏi Hạ Hầu gia cho tôi.” Một câu làm An Như Tâm im bặt. Liên Kỳ Quang hôn mê chìm vào một mảnh tăm tối, trong lúc hoảng hốt dường như thấy được Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu vốn định chạy tới, nhưng nào ngờ Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên lùi về sau, Liên Kỳ Quang liều mạng đuổi theo, chính là Hạ Hầu Thiệu Huyền vẫn biến mất trong vùng tối tăm kia. ‘Thiệu Huyền, Thiệu Huyền…’ ‘Thiệu Huyền…’
|