Ngủ Ngon, Paris
|
|
Chương 14
Thời tuổi trẻ vô cùng đam mê thơ ca của Neruda. Ông viết: “Tôi không biết trả lời thế nào. Có nhiều người chết đến vậy, nhiều đê điều bị ngày hạn làm vỡ tung đến vậy, nhiều đá va chạm thân thuyền đến vậy, nhiều đôi tay khi hôn nhau thì đan vào đến vậy, nhiều sự vật tôi muốn lãng quên đến vậy.”
—— “Ngủ ngon, Paris”
Bình tĩnh hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy, Thịnh Minh chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy. Hắn biết rõ, bước một bước về phía trước, chính là vòng tay của Châu Tử Bùi.
Biết trong lòng hắn còn có chút chuyện không thể thu xếp xong như thế, Châu Tử Bùi cũng không vội vã hỏi câu trả lời.
Chính bản thân Thịnh Minh cũng không lường trước, khi hắn vừa mới giơ lên chân định bước ra một bước này, thì nhận được một tin nhắn của Tiểu Vũ.
Đó là một dãy số quen thuộc đã lâu, một dãy số đã từng nhớ kĩ trong lòng.
Tin nhắn chỉ ít ỏi vài câu, đại để là hắn trở lại thành phố S rồi, nếu như buổi tối rảnh rỗi, muốn gặp nhau.
Lời thỉnh cầu buông thấp tư thái, nhìn như chữ chữ phát ra từ tâm can. Gặp mặt rồi cần nói những gì, trong lòng Thịnh Minh có lẽ cũng đã có dự liệu.
Giờ cơm trưa ở căn tin bát nháo, Châu Tử Bùi nghe rồi trầm mặc chốc lát, biểu tình nghiêm túc, chỉ nói, “Cậu đi đi.”
Chắc hẳn Châu Tử Bùi cũng là biết. Mục đích muốn hẹn gặp mặt lần này, không ngoài là đối phương có ý hòa hảo trở lại.
“Nói cho mình biết địa chỉ, buổi tối mình đi xe qua đón cậu.” Thấy Thịnh Minh chần chờ, chàng trai cúi đầu xúc miếng cơm, rầu rĩ nói: “Tuyệt đối không đi quấy rối, chỉ là đi đón cậu về thôi.”
Trong bụng Thịnh Minh nhẹ giọng cười cười, làm sao lại là sợ cậu muốn đi quấy rối, chỉ sợ cậu đi đứng còn chưa vững hẳn, hoạt động nhiều bất tiện mà thôi.
Buổi chiều vừa vặn không có tiết nên rảnh rỗi ở trong ký túc xá, Thịnh Minh soạn ra hết những ghi chép có liên quan Tiểu Vũ đã viết trong mấy năm trước.
Có một số là lấy tên “Chu Minh” mà đăng trên báo và tạp chí, có một số thuần túy là tự mình hứng chí viết để tiêu khiển. Lúc đó, bất luận là tiểu thuyết hay là tuỳ bút, trong văn tự đều đầy ắp bóng dáng Tiểu Vũ.
Có lẽ khi yêu một người chính là như vậy, trong mắt trong tim đều là người đó.
Hắn nhìn thấy quyển văn đề tên “Điểm cuối” nọ. Thời gian chú thích và tất cả đều nhắc nhở hắn, đó là một thiên văn tự cuối cùng đã vì Tiểu Vũ mà viết vào năm đó.
“Khi ở bên hắn, những lúc đau khổ còn nhiều hơn là lúc vui vẻ. Hắn rất tự do, đã quen hưởng thụ việc ngang qua như thoi đưa trong đám người, thích thú như cá gặp nước. Có lẽ bởi vì tuổi trẻ, cho nên vô tri. Chẳng biết cái gì là yêu, chỉ biết hưởng thụ được yêu, được bao vây bởi ấm áp. Mà tôi đợi hắn không được, cũng không định sẽ tiếp tục dày vò như vậy. Tôi không muốn người mà mình yêu, người bên cạnh mình chỉ có những khi thanh hoàng bất tiếp mới có thể nhớ tới tôi. Tôi nghĩ, tôi phải rời khỏi hắn.”
…
Vào buổi tối nhập đông đó, một lần nữa nhìn thấy Tiểu Vũ. Hắn đi xa về trông khá mệt mỏi.
Một năm trước, hắn thi vào miền bắc. Giờ đây, hắn lại về nam, tìm đến Thịnh Minh. Lời thăm hỏi chỉ là một câu có vẻ xa lạ “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Tìm một quán cà phê không lớn mà ngồi, đều tự gọi một ly đồ uống nóng.
Những lí do của hắn cũng chẳng khác mấy với trong tưởng tượng của Thịnh Minh, một bộ mặt hổ thẹn và hối hận cũng là trong dự đoán.
Sau khi nói xong, hắn dừng một chút, rồi đưa tay qua thử thăm dò nắm lấy bàn tay Thịnh Minh đang đặt trên bàn. Thịnh Minh thờ ơ giãy ra, hắn cũng không thử thêm nữa, rút tay về.
Trong lòng Thịnh Minh nghĩ đến câu thơ độc đáo của Neruda lúc trước: “Tôi không biết trả lời sao đây. Có nhiều đôi tay khi hôn nhau thì đan vào đến vậy, nhiều sự vật tôi muốn lãng quên đến vậy.”
Rất nhiều khi, cũng không phải không sẵn lòng tha thứ, mà là thực sự đã không còn yêu nữa. Dù người ướt viền mắt cũng được, lời hay nói cạn cũng được, tôi cũng không yêu người nữa.
Khi đẩy cửa đi ra, hắn không biết lúc ấy Tiểu Vũ vẫn đang ngồi trước bàn có biểu tình gì, mà điều này cũng đã không quan trọng nữa.
Trong lòng tựa hồ đã thoải mái rất nhiều, cứ như đã thực sự chào từ biệt một đoạn năm tháng vậy, như trút được gánh nặng.
Châu Tử Bùi quả thực cũng đến rồi, đang ngồi trên chiếc ghế ở một chỗ cách quán cà phê đó không xa. Cây hương chương đằng sau cao to thẳng tắp, trên những tầng tán lá không đồng đều, đã rụng hết lá cây. Đèn đường âm thầm chiếu xuống.
Thịnh Minh đi về phía chàng trai, chàng trai ngẩng mặt, mũi bị cóng đỏ bừng. Trong lòng Thịnh Minh có chút xúc động, đưa tay xoa xoa mái tóc nâu mềm mại của chàng trai, nói: “Về thôi.”
Châu Tử Bùi còn chống cây nạng, đứng lên rồi bèn vươn tay đi thử nhiệt độ trên tay Thịnh Minh.
“Lạnh lắm?”
Thịnh Minh nghe rồi, lắc lắc đầu. Hắn đỡ Châu Tử Bùi ở một bên, dắt người nọ đi chầm chậm, nhìn thấy Châu Tử Bùi hô hấp phả ra khói trắng. Châu Tử Bùi một tay chống nạng, một tay kia vững vàng giữ chặt hắn. Lòng bàn tay có một chút mồ hôi, có lẽ là ưu sầu vì Thịnh Minh gặp mặt Tiểu Vũ, có phần bất an. Cũng bởi vì bất an, cho nên bàn tay nắm lấy càng chặt.
Cả đường đi đợi không được một chiếc xe trống, hai người chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa đợi.
Đi được một đoạn, cũng không nghe Thịnh Minh mở miệng nhắc tới, rốt cục Châu Tử Bùi nhịn không nổi nữa, dừng lại, “Hắn ta đã nói những gì với cậu?”
Giọng điệu câu hỏi cố chấp, ương ngạnh. Dường như vật bảo bối của mình sắp bị cướp đi vậy, mang theo chút cảm giác về nguy cơ.
Thoạt đầu Thịnh Minh hơi mỉm cười, nhưng thấy thần tình Châu Tử Bùi nghiêm túc như vậy, cũng ngưng cười mà trả lời chàng trai: “Cậu ta nói, xin lỗi, cảm thấy rất hối hận. Cậu ta nói, muốn lại cùng mình bên nhau. Cậu ta nói…”
“Đừng gặp mặt hắn ta nữa.”
Thịnh Minh còn chưa nói xong, Châu Tử Bùi đã dùng một câu ngăn lại tất cả. Đừng gặp mặt hắn ta nữa, không cho cậu gặp mặt hắn ta nữa —— như là sự bảo hộ trắng trợn, muốn độc chiếm, cũng là ganh tị.
Thịnh Minh nghe rồi, tự mình lại tiếp tục: “Cậu ta nói, muốn lần nữa quay lại, muốn mình cho cậu ta cơ hội… Mình nói cho cậu ta, mình có người mình thích rồi. Nói xong rồi liền đi ra.”
Châu Tử Bùi ngây ra tại chỗ, không biết nên tiếp lời sao đây, chỉ nghe thấy con tim mình nhảy binh binh binh.
Khó có được dịp nhìn thấy cái bộ ngơ ngác này của anh chàng, Thịnh Minh cười chàng hai tiếng, nắm tay chàng trai thật chặt, “Đi thôi.”
Đường phố ban đêm không hề ồn ào náo động, ở trong gió cành hương chương khô rốc kêu xào xạc.
—
* Thanh hoàng bất tiếp (thời kì giáp hạt, những lúc gặp chuyện):
Thanh: chỉ hoa màu chưa chín. Hoàng: chỉ hoa màu đã chín. Hàm nghĩa: Hoa màu còn chưa chín hẳn, lương thực đã ăn hết, ẩn dụ nhân lực, của cải bởi vì nhất thời chưa tiếp ứng được mà tạm thời thiếu thốn.
|
Chương 15
“Nếu như không biết nên đi đâu, vậy thì hãy đến bên cạnh tôi. Nếu như không biết nên làm gì bây giờ, hãy đưa tay của bạn cho tôi.”
—— “Ngủ ngon, Paris”
Giữa trưa bọn họ cùng nhau chen vào căn tin đông đúc, buổi tối chọn một tiệm cơm gần trường giải quyết bữa tối. Bữa tối long trọng đầu tiên của họ, theo như lời Châu Tử Bùi, thì là chúc mừng mình thành công tháo được cái thanh nẹp đã trói buộc gần cả tháng trời.
Những khi Thịnh Minh đi thư viện đọc sách, Châu Tử Bùi nằm bò trên bàn uể oải ngủ. Những khi Châu Tử Bùi có trận bóng, Thịnh Minh đứng bên sân cỏ lẳng lặng xem.
Những buổi tối không có ai, đi bên bờ hồ ở trường, Châu Tử Bùi khăng khăng dắt tay Thịnh Minh, thậm chí có đôi lúc còn vô lại hôn hắn, nghe có tiếng người nói chuyện, bèn kéo Thịnh Minh né đi.
Những ngày cuối tuần cùng nhau ngồi xe về nhà. Khi xe điện ngầm xuyên qua đường hầm tối thui, hai người nghe nhạc và thỉnh thoảng chuyện phiếm trên trời dưới đất…
Công cộng khóa mơ mơ màng màng, Thịnh Minh và Thẩm Dao ngồi ở cuối lớp. Một người đọc sách, một người chơi game. Châu Tử Bùi lén lủi vào từ cửa sau phòng học, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Thịnh Minh, một khuôn mặt toe toét.
“Nhóc này thế nào đến đây?” Thẩm Dao buông PSP trong tay xuống hỏi.
“Môn tự chọn, cúp luôn.” Dứt lời nhìn Thịnh Minh một cái, hai lúm đồng tiền hai bên má lập tức nổi lên.
Thẩm Dao sát đầu qua, “Ê cậu có mang máy theo không, chơi trực tuyến a!”
“Không, cậu chơi một mình đi!”
“Xí, trình độ cỡ chú, ông đây thèm vào ——” Thẩm Dao bĩu môi, xoay qua chơi tiếp với nam sinh khác ở bên cạnh.
Giáo viên lịch sử đại cương đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Thịnh Minh đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nhìn Châu Tử Bùi một cái, người nọ đang áp nguyên một bên mặt lên mặt bàn mà ngắm hắn, hắn cũng không thèm để ý, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Những lúc đang học bài hay sáng tác trông hắn đều hết sức an tĩnh, dường như nguyên cả thế giới đều không liên quan đến hắn vậy. Châu Tử Bùi nghiêng một bên mặt nhìn hắn rất lâu, đưa tay che trước quyển sách.
Thịnh Minh ngẩng đầu lên, nghe người nọ úp người vào bàn hỏi kiểu vô lại, “Một quyển sách có dễ nhìn đến vậy sao?”
Thịnh Minh úp quyển sách lên bàn, là tiểu thuyết “Bà Dalloway” của Virginia Woolf. Hắn giải thích, “Virginia Woolf, cậu từng đọc chưa? Là sách hay. Cậu không phải thích đọc Yasunari Kawabata sao, cũng có thể đọc phong cách khác thử xem.”
Châu Tử Bùi nghe vậy, ngừng một chút, rồi xì cười ra tiếng. Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thịnh Minh, chỉ nén giọng nói: “Cậu là nói cái lần gặp mình ở thư viện kia sao?… Mình cố ý đó, lúc đó biết cậu yêu sách, thường đi thư viện, cho nên bèn đi thử vận, xem có thể gặp được không.”
“Cậu…” Đối mặt với việc Châu Tử Bùi khai cả ra một cách tự nhiên lại bình thản như thế này, Thịnh Minh hết lời, đành phải một lần nữa cầm lấy sách đọc.
“Cậu xem đi, mình không làm ồn cậu, ” Châu Tử Bùi cười đến cặp mắt cũng cong lên, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Cậu xem sách, mình xem cậu.”
Chàng trai luôn luôn thẳng thắn, không giống với sự kín đáo của người châu Á, điểm này Thịnh Minh đã sớm biết. Nhưng có đôi khi nghe chàng ta nói như vậy, cũng không khỏi ngượng ngùng. Khác với chàng trai, da mặt hắn cứ như còn mỏng hơn cả giấy Tuyên Thành.
Cũng không biết Thẩm Dao bên kia đang chơi trò gì, chơi quên mình, khi giáo viên trên bục giảng nói đến điển cố Tống thái tổ dùng rượu tước binh quyền thì, Thẩm Dao mừng rỡ la lên: “Ha ha, mình thắng rồi!” Nguyên cái phòng học đồng loạt bật lên một trận cười vang.
Châu Tử Bùi cũng nhịn không được cười to, “Tên Thẩm Dao này thật đúng là…”
“Được rồi, cuối tuần này thời tiết mà tốt, đi leo núi đi. Muốn đi không?”
“Ơ?”
Châu Tử Bùi đứng thẳng người dậy, “À, ngoại liên bộ trong khoa phát vé, mình lén lấy thêm một cái.”
“Ừ.”
“Vậy cuối tuần về nhà, sáng sớm thứ bảy xuất phát!” Châu Tử Bùi hưng phấn bừng bừng.
“Ừ.”
Thịnh Minh đã nhớ không rõ, lần đầu tiên đến nhà Châu Tử Bùi là khi nào.
Nhà rất lớn, trang hoàng cũng rất có không khí lãng mạn của Châu Âu. Một người ở trong căn nhà thế này, lãng phí đến mức có hơi bị quá đáng. Châu Tử Bùi giải thích rằng, những cái đó đều là ý của cha mẹ đấy, lại cười bảo, “Vậy nếu như hai người cùng ở, hẳn sẽ không có vẻ xa xỉ như thế nữa đâu.”
“Này, cậu qua đây cùng ở đi.” Đây đã là lần thứ vô số Châu Tử Bùi nhắc tới. Từ lúc Thịnh Minh đến nhà mình lần thứ hai, anh chàng đã thẳng thừng đề nghị, thay vì cuối tuần cả hai người đều sinh hoạt một mình, không bằng dọn đến sống cùng một chỗ sẽ rất có tình thú.
“…”
“Nè, đầu gỗ…”
“… Chắc trên giá sách vẫn còn chỗ để sách?”
“Vâng vâng.” Cặp mắt Châu Tử Bùi cũng sắp phóng ra ánh sáng rồi, chỉ còn biết gật đầu lia lịa —— thắng lợi ngay trước mắt.
“Cây treo đồ còn chỗ trống không?”
“Có có!” Đầu gật so với cái gì còn nhanh.
“… Vậy được rồi.”
Cứ như vậy, rốt cục cậu bạn Châu đã dựa vào tinh thần kiên trì không ngừng miệt mài không mệt của mình mà thu được thắng lợi trong trận chiến tinh thần này.
Trước đây Thịnh Minh vài độ cự tuyệt, cũng chỉ là ngại vì tình cảm và thể diện. Có lẽ hắn sẽ không nghĩ đến, ở một mức độ nào đó, Châu Tử Bùi đang lên kế hoạch ăn tươi hắn như thế nào.
Lúc chuông tan học vang lên, giảng đường có thể chứa hơn trăm người, chỉ còn lại thưa thớt.
Thịnh Minh bỏ sách vào trong cặp, đi theo phía sau Châu Tử Bùi, đang định đi về thì bị một giọng nói gọi lại.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Cát Giai.
“Cái này, ngày đó tớ dạo nhà sách vừa vặn thấy bản “Orlando” này, bèn mua cho cậu.”
Thịnh Minh nhìn quyển sách trên tay Cát Giai, trong lòng có phần cảm kích. Trước đây mượn Orlando ở thư viện, thích lắm, nhưng tiếc rằng mấy năm gần đây cũng không tái bản, ở đa số nhà sách đã không còn tìm được nữa.
“Cảm ơn nhiều.”
“… Tớ cũng thích quyển sách này, cậu cẩn thận đọc nhé.” Cô bé đưa sách rồi, liền vội vã đi mất.
Thịnh Minh không có nghĩ nhiều, chỉ cất sách vào cặp, đuổi theo Châu Tử Bùi.
—
* Công cộng khóa: là một môn bắt buộc, là khóa học mà bất kì học sinh chuyên ngành của trường đại học cao đẳng hay trung học nào đều phải tham gia. Công cộng khóa ở trường ĐHCĐ, chủ yếu có lý luận chính trị, đạo đức, ngoại ngữ, thể dục, sinh sản…
|
Chương 16
Rất nhiều năm sau này, tôi vô tình tìm được blog của cô gái ấy. Từ trang đầu tiên đọc đến trang cuối cùng, trước trước sau sau tất cả trong hai năm sinh viên, đều là những tổn thương cô ấy vì tôi mà chịu. Mặc dù cô ấy biết tôi không thể yêu mình, thì cũng chưa từng quên tôi. Tôi cảm thấy vô cùng xúc động, cũng bất lực. Trên đời này, luôn có một vài người mà bạn không cách nào yêu, bạn nhất định phải phụ lòng họ.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Hắn lấy sách ra, trong lúc lơ đãng lật xem, có một phong thư rơi ra từ trong đó.
Cô gái đã chép lại một xấp văn tự thật dày bằng nét bút uyển chuyển động nhân, kẹp vào trong sách gửi cả cho hắn.
Thịnh Minh đọc từng chút từng chút, một phần rất lớntrong đó là đến từ “Orlando”, văn tự của Virginia Woolf trôi chảy và tràn ngập sức tưởng tượng. Còn có một vài ghi chép hỗn tạp, từ chính Cát Giai, cảm xúc hóa thành những câu văn dài trau chuốt, có lúc còn là thơ từ làm lòng người xúc động.
“Lần đầu gặp cậu, chỉ cảm thấy trong sáng tinh khôi. Sau khi biết được cậu thích nhất đọc sách và sáng tác, am hiểu về chụp ảnh, lại may mắn nhìn thấy một số bút tích của cậu, quả thực, chữ cũng như người, hoành thụ phiết nại, đều là có góc có cạnh, thanh tú tuấn lãng.”
…
“Từng đêm từng đêm cô đều ngủ không được, đợi đến khi hừng đông đi tìm anh. Nhưng tìm được thì đã sao, cuối cùng chỉ có thể giống như một gốc sồi, ở ngoài cửa sổ nhìn trộm. Mặc dù cô viết một nghìn bài thơ, một trăm lần quay đầu, mất mười năm chờ anh, anh mãi mãi chỉ đứng ở chỗ cũ, như mây trên trời, chưa từng đọc hiểu nửa phần ý thơ của cô.”
…
“Mấy ngày trước, lúc đang ôn tập tiếng Đức, đọc được một câu ca từ viết thế này: ‘So viele Dinge bekommt man erst dann, wenn man sie nicht mehr gebrauchen kann. ( Rất nhiều thứ, khi mà mọi người không cần đến chúng nữa, có thể được đến. )’ cảm thấy nói đúng vô cùng. Thế là tớ quyết định viết một lá thư cho cậu. Thư này viết rất lâu, thứ nhất là bởi vì đọc “Orlando” thì tốn rất nhiều thời gian, để trích dẫn gửi cho cậu những câu văn kia; thứ hai, là trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm cân nhắc, tiến tiến lùi lùi, không ngừng thuyết phục bản thân.”
…
Những lời kèm theo cuối thư kia, đã nói cực kỳ rõ ràng.
Thịnh Minh đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, vì sao cô gái chọn “Orlando”. Bởi vì quyển sách đó vốn được ca tụng là “bức thư tình dài nhất, động lòng người nhất trên đời”.
Hai ngày sau, Thịnh Minh gặp lại Cát Giai. Hắn chú ý tới ánh mắt cố ý lảng tránh của cô gái, hắn đi lên phía trước, đưa cho cô một quyển “Đường mòn nước Úc”, nói: “Cảm ơn “Orlando” của cậu. Đây là tuyển tập của Matsuo Basho, tớ rất thích, tặng cho cậu.”
Cát Giai nhận sách, rũ mắt lướt vai đi qua.
Đây là phương thức mà lẫn nhau đều có thể hiểu rõ. Thịnh Minh cũng cho cô đáp án ở trong sách, đáng tiếc đó cũng không phải điều mà cô gái kỳ vọng.
Cùng là hình thức dùng thư, trích dẫn một ít thơ haiku nổi tiếng của Nhật Bản, ngoài Matsuo Basho, còn có tác phẩm của Kobayashi Issa, Taneda Santoka và vân vân.
“Thuở thiếu thời từng hỏi lữ lộ, trăm năm sau chỉ thấy mây sâu.”
“Mưa xuân tầm tã đường phương thảo, cây phi bồng đang tươi tốt.”
“Mang tâm tình bình tĩnh mà an nghỉ trong bụi cỏ xanh mới mọc, ánh sáng của mặt trời chiều mỹ lệ như vậy, tôi đang thận trọng đi, không sống uổng tháng năm.”
…
Khi Cát Giai mở thư ra, trái tim đập kịch liệt, đối diện chữ viết thanh tú, chỉ dám vội vã lướt qua. Khi một câu cuối cùng “Orlando mà cậu tặng tớ tớ rất thích, cảm ơn. Nhưng là, thứ lỗi.” đập vào tầm mắt, trong đầu cô gái hoàn toàn trống rỗng, rồi lại bị cảm giác vô cùng mất mát càn quét qua.
Thịnh Minh cảm kích cô bé nhiều lắm, có một người có thể cùng nhau an tĩnh đọc văn như vậy, đã rất may mắn.
Trong thư, hắn cố gắng dùng lời lẽ kín đáo để nói rõ hàm ý với cô. Cuối cùng, dùng một chút lời nói tối nghĩa ghép lại để nói ra tâm sự —— không biết cô bé phải chăng đọc hiểu —— hắn không yêu con gái.
Cát Giai dù sao cũng là một cô gái thông minh, sau khi bình tâm và đọc thư cẩn thận, cũng có thể hiểu được một hai.
Cuối cùng cô gửi cho Thịnh Minh một tin nhắn, nói:
“Trước đây, tớ mơ mộng lén viết tên cậu trên mỗi mặt bàn trong thư viện, đó là phương thức mà tớ mong nhớ cậu. Giờ đây biết được cậu đã có người trong lòng, tuy rằng buồn, nhưng vẫn chúc cậu hạnh phúc. Mà chúng ta cũng vẫn là bạn, sau này có điều buồn khổ thì có thể nói với tớ. Ủy khuất lớn đến đâu cũng đều để cho tớ chia sẻ. Bởi vì là con gái, bị uất ức có thể khóc, mà cậu không thể… Có thể gặp gỡ cậu, là một chuyện rất tốt đẹp, tớ đã vạn phần cảm kích.”
Thịnh Minh đọc lại tin nhắn hai lần, vẫn là lòng có ưu sầu.
Hắn cất thư của cô gái vào ngăn kéo, cẩn thận đặt sách lên giá sách. Nhìn chăm chú một hồi, mới buông mắt.
Chuyện này, hắn không đề cập với Châu Tử Bùi, miễn cho người kia không an lòng. Châu Tử Bùi có lẽ không biết Cát Giai, nhưng Cát Giai có lẽ sẽ biết hắn, dựa vào trực giác phái nữ trời sinh, có lẽ ngày ấy lúc nhận sách mà Cát Giai đưa tới, trong lòng cô đã có đáp án.
—
* lữ lộ: con đường lữ hành
* hoành thụ phiết nại: các kiểu (lối) viết chữ của Trung Quốc
* thơ haiku: (tiếng Nhật: 俳句) (Bài cú) là loại thơ độc đáo của Nhật Bản, xuất phát từ ba câu đầu (発句 hokku, phát cú) của những bài renga (連歌 liên ca) có tính trào phúng gọi là renga no haikai (連歌の俳諧) mà sau gọi tắt là haikai (俳諧 bài hài).
Thể thơ Haiku được ra đời vào thế kỉ 17 và phát triển mạnh vào thời kì Edo (1603 – 1867) khi đã dần mất đi sắc thái trào phúng mà mang âm hưởng sâu thẳm của Thiền tông. Thiền sư thi sĩ lỗi lạc Matsuo Basho được thừa nhận là người khai sinh ra haiku và Yosa Buson, Masaoka Shiki đã hoàn thiện nó dưới diện mạo và tên gọi như chúng ta thấy ngày nay. Đây có lẽ là thể thơ ngắn nhất thế giới bởi mỗi bài haiku, mặc dù đôi khi ta vẫn thấy có những hình thức khác, nhưng thường chỉ vỏn vẹn 17 âm tiết trong 3 câu 5+7+5 (17 âm tiết tiếng Nhật có khi chỉ vài ba từ ít ỏi, 3 câu trong cú pháp haiku cũng thường được viết thành một dòng).
* phi bồng:
—
Sơ lược về một số tác giả được nhắc đến
Cận Sắc đại nhận quả là một người nhiệt ái văn học, cũng từ quyển “Ngủ ngon, Paris” này mà mình mới có cơ hội biết thêm về một số những tác gia nổi tiếng của thế giới.
(Chớ bình thường cũng chẳng tìm hiểu gì, đọc thì đọc nhưng ko biết gì nhiều về tác giả.)
1. Virginia Woolf: (25/1/1882 – 28/3/1941)
Tên thời con gái là Adeline Virginia Stephen, là một tiểu thuyết gia và là một nhà văn tiểu luận người Anh, bà được coi là một trong những nhân vật văn học hiện đại lừng danh nhất thế kỉ XX.
Bà có một câu châm ngôn rất nổi tiếng: “A woman must have money and a room of her own if she is to write fiction.” (“Một người phụ nữ phải có tiền và một căn phòng riêng nếu cô ta phải viết tiểu thuyết”.)
2. Matsuo Basho: (1644-1694)
松 尾 笆 焦 Tùng Vĩ Ba Tiêu, là nhà thơ Haiku nổi tiếng nhất của Nhật Bản, một thiền sư thi sĩ lỗi lạc của thời Edo (江戶) Nhật Bản, tên thật là Matsuo Munefusa, là con trai út thứ bảy của một samurai cấp thấp phục vụ cho lãnh chúa thành Ueno, một ngôi thành nằm giữa con đường đi từ Kyoto đến Ise. Basho được thừa nhận là người phát triển những câu đầu (発句, phát cú) của thể renga (連歌, liên ca) có tính hài hước gọi là Renga no Haikai thành một thể thơ độc lập mang âm hưởng sâu thẳm của Thiền đạo. Masaoka Shiki (1867-1902) hoàn thiện sự tách biệt này thêm nữa và chuyển sang gọi nó là thể haiku (俳句, bài cú hay hài cú).
3. Kobayashi Issa: (1763 – 1827 )
Issa, gọi đầy đủ là Kobayashi Issa, là nhà thơ lớn của thế giới về thơ haiku, người Nhật, ông được yêu mến cũng như Basho.
Issa (Nhất Trà), có nghĩa là “một chung trà”, là một trong nhiều bút danh của ông. Tên thật là Kobayashi Nobuyuki. Xuất thân từ một gia đình trung nông trong một ngôi làng thuộc địa hạt Shinano. Cuộc đời ông có nhiều đau khổ và bất hạnh.
4. Taneda Santoka: (3/12/1882 – 11/10/1940)
Tên khai sinh là Taneda Shōichi 種田 正一. Ông là một trong ba nhà thơ chuyên viết Haiku lớn nhất Nhật Bản (Cùng với Basho và Buson), một nhà thơ Nhật được đọc nhiều và đánh giá cao nhất hiện nay. Thơ ông buồn, sâu sắc và giản dị, sử dụng lối nói đời thường với nhiều ý tưởng, so sánh độc đáo.
5. Kawabata Yasunari:
Kawabata Yasunari (tiếng Nhật: 川端 康成; 14 tháng 6 năm 1899 – 16 tháng 4 năm 1972) là tiểu thuyết gia người Nhật đầu tiên và người châu Á thứ ba, sau Rabindranath Tagore (Ấn Độ năm 1913) và Shmuel Yosef Agnon (Israel năm 1966), đoạt Giải Nobel Văn học năm 1968, đúng dịp kỷ niệm 100 năm hiện đại hóa văn học Nhật Bản tính từ cuộc Duy Tân của Minh Trị Thiên Hoàng năm 1868.
Những sáng tác văn chương, những tiểu luận mỹ học và phê bình văn học của Kawabata Yasunari, qua thời gian vẫn luôn đem lại hấp lực mạnh mẽ đối với nhiều nhà phương Đông học trên khắp các châu lục, có sức lôi cuốn rộng rãi độc giả trên thế giới, phản ảnh nhiều phương diện của văn hóa Nhật cũng như những rung cảm đầy đam mê mà tinh tế của tâm hồn Nhật.
6. Franz Kafka : (3/7 /1883 – 3/6/1924)
Là một trong những nhà văn lớn của thế kỉ 20. Sinh ra trong một gia đình Do Thái trung lưu tại Praha – cơ đồ về viết lách của ông – rất nhiều chưa hoàn thành và phần lớn xuất bản sau khi ông mất – đã trở thành những tác phẩm có tầm ảnh hưởng bậc nhất của văn học phương Tây.
7. Michel Eyquem de Montaigne (28/2/1533–13/9/1592)
Là một trong những nhà văn có ảnh hưởng nhất của thời kỳ Phục Hưng Pháp. Montaigne được xem là người đã đưa tiểu luận thành một thể loại văn học.
Tác phẩm lớn nhất sự nghiệp của ông, Tiểu luận (1572-1592) tổng hợp 107 bài tiểu luậ của ông về xã hội, chính trị, y học, nghệ thuật,… là một trong những cuốn sách lớn nhất làm thay đổi hệ thống quan điểm phương Tây. Ông đã gây ảnh hưởng tới rất nhiều nhà văn và triết học khác trên thế giới.
8. Pablo Neruda (12/7/1904 – 23/9/1973)
Là bút danh của Neftali Ricardo Reyes y Basoalto, nhà thơ Chile đoạt giải Nobel Văn học năm 1971.
Pablo Neruda sinh tại thị trấn Parral, miền trung Chile. Ông học tiếng Pháp và giáo dục học, rồi dạy tiếng Pháp, làm nhà ngoại giao, đi rất nhiều nơi trên thế giới; là một trong những nhân vật quan trọng trong chính quyền Chile và là đảng viên Đảng Cộng Sản Chile.
Pablo Neruda bắt đầu sự nghiệp văn chương từ rất sớm; hai mươi tuổi ông xuất bản tập thơ Viente poemas de amor y una canciún desesperada (Hai mươi bài thơ tình và một bài thơ tuyệt vọng), tập thơ bán chạy nhất ở Chile, làm cho ông trở thành một trong những nhà thơ trẻ nổi danh nhất ở Mỹ Latinh. Tập thơ Canto general (Bài ca chung), gồm 340 bài thơ, được coi là kiệt tác đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của ông. Neruda đã đi từ trường phái biểu tượng sang siêu thực và cuối cùng trở thành hiện thực. Là một nhà thơ nhập cuộc, nhà thơ chiến đấu, ảnh hưởng của thơ ông đối với các dân tộc nói tiếng Tây Ban Nha là rất lớn. Năm 1971 ông được trao giải Nobel vì những lời thơ phản kháng vang khắp thế giới, có một trí tưởng tượng mãnh liệt và chất trữ tình tế nhị. Neruda là nhà nghệ sĩ cách mạng đấu tranh cho phong trào giải phóng dân tộc ở Mỹ Latinh và hòa bình thế giới, là tác giả của những kiệt tác thơ tình cuồng nhiệt, những áng thơ triết lý sâu sắc và của cả những bản tụng ca những điều giản dị, đời thường. Ông được coi là một trong những nhà thơ hàng đầu của thế kỉ 20. Thơ ông được dịch nhiều và được yêu thích ở Việt Nam. Neruda mất tại thủ đô Santiago.
1 bài thơ của ông:
Ở Việt Nam
Ai đã gây nên chiến tranh?
Từ ngày hôm kia tôi đã nghe thấy nó.
Và tôi sợ.
Chiến tranh vang rền
tựa như đá ném vào tường
như tiếng sấm cùng với máu
như đang chết dần cả núi non.
Thế giới này
tạo ra không phải tôi.
Và không phải bạn.
Thế giới có từ xưa rồi.
Ai đe dọa cuộc đời móng nhọn?
Ai kề dao bên cổ cuộc đời?
Thế giới này chỉ sinh ra, có phải?
Còn ai đi chém giết vì điều này?
người đi xe đạp vô cùng sợ hãi
và vị kiến trúc sư.
Người mẹ nuôi đứa con thơ
trong đất bùn ẩn giấu
người mẹ ngủ trong hang
còn chiến tranh lan tràn
bằng lửa cháy
và những người chết ở đấy
là người mẹ cùng với đứa con.
Họ đã chết trong bùn.
Ôi đau thương!
và kế từ dạo ấy
đến bây giờ họ vẫn sống trong bùn.
Họ bắn súng và hát lên. Lạy Chúa tôi
giá mà nói cho bạn biết điều này
trước khi sáng tạo ra thế giới
giá mà, dù chỉ là lời nói nhỏ bên tai
rằng những người thân yêu nhất của bạn trên đời
cần phải chết khổ đau như vậy
không bao giờ biết được tại vì đâu?!
Chính những kẻ giết người này
sẽ đến giết tôi và bạn
chính những kẻ giết người này
sẽ đến đây đốt bạn và tôi
những kẻ phiêu lưu mạo hiểm hay cười
những kẻ huyênh hoang, rối rắm
sẽ bay đến đây
hủy diệt thế giới này.
Chúng đã bỏ lại trên đồng
máu của mẹ, cha, của những đứa con
bạn hãy đi tìm trong đó
xương và máu của mình
lẫn trong bùn đất của Việt Nam.
Bạn hãy tìm giữa đống xương người lạ
bị thiêu cháy, bây giờ chẳng của riêng ai
của tất cả mọi người
của chúng ta – của tôi và bạn
bạn hãy đi tìm
trong cái chết này cái chết của mình
bởi những kẻ giết người rồi sẽ săn lùng bạn
mang đến cho bạn cái chết trong bùn.
(Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng)
(tổng hợp)
|
Chương 17
Cậu là nhiệt lưu ào ạt, bao vây trong ngoài thân thể tôi.
—— “Ngủ ngon, Paris”
“Bánh mì đen, sốt mayonnaise, lạp xưởng, xà lách… Ừm, còn thiếu…” Thịnh Minh cầm một tờ danh sách trong tay, đối chiếu với đồ ăn đã lấy trong xe đẩy, “… trà xanh, trái cây…”
Châu Tử Bùi đẩy xe đẩy của siêu thị ngoan ngoãn đi theo một bên. Đây là ngày cuối tuần đầu tiên Thịnh Minh đồng ý ở chung, trước mắt đang chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày mai.
“Ừm, mua đủ cả rồi.”
Đi tới trước quầy thu ngân, Châu Tử Bùi bỗng la lên: “Quên mất khăn giấy rồi, trong nhà dùng hết rồi!”
“Không sao, mình đi lấy.” Thịnh Minh chịu khó mà lại tốt bụng tiếp lời.
“Vậy mình tính tiền trước cho, cậu nhanh lên một chút.” Nhìn bóng dáng Thịnh Minh đi xa, với tốc độ nhanh nhất Châu Tử Bùi liếc qua thứ hàng gì đó để trước kệ chỗ quầy thu ngân, rồi làm như đã quen lắm lấy xuống một hộp ném vào trong xe đẩy —— tan trong nước, siêu mỏng.
Ôi dào, chẳng dễ dàng gì gạt đến cùng ở chung một chỗ, vậy kế tiếp tự nhiên là nên làm cái gì thì làm cái đó. Tuy nói còn nhiều thời gian, nhưng chỉ là chuyện sớm chiều, tạm thời mua để đấy, dù sao thì sớm muộn phải cần đến.
Lúc cô nhân viên thu ngân tính tiền, Châu Tử Bùi cứ ngẩng đầu nhìn quanh quất mãi, rất sợ đồ còn chưa tính xong, người đã đến rồi.
“Tổng cộng 86.4, cần túi không ạ?”
“Cho tôi hai cái túi.”
“Vậy 86.8, ” Cô gái nhận tiền, quét tiền giấy lên máy kiểm tra hai lần, “Thối lại tiền lẻ là 13.2, cảm ơn.”
Châu Tử Bùi xách túi, thấy Thịnh Minh vẫn chưa đến, nhanh tay lẹ mắt lấy đồ từ trong túi hàng ra bỏ vào trong túi quần —— xong việc.
Đến khi Thịnh Minh cầm vài gói khăn giấy đi ra, cậu chàng tươi cười mang theo hai lúm đồng tiền, một khuôn mặt xán lạn. Bên chân là hai túi đồ ăn lớn.
“Đi Hamo một chuyến, ” Châu Tử Bùi xách túi đi đằng trước, “Bữa trước mình đặt bánh kem ở đó.”
Thịnh Minh đi theo sau hỏi: “Bánh kem? Hôm nay là ngày gì?”
“Ngày đáng để chúc mừng…” Châu Tử Bùi một khuôn mặt mỉm chi, ôm chầm lấy bờ vai Thịnh Minh một phát, “Ngày đầu tiên sống chung chẳng lẽ không nên chúc mừng sao?”
“…”
“Nghe thằng cha Bành Tĩnh Vũ nói thợ ở đó tay nghề tốt, vậy thì thử xem.”
Hamo mà Châu Tử Bùi nói, là một tiệm bánh ngọt ở gần trường học, vừa vặn cách nhà Châu Tử Bùi cũng không xa. Danh tiếng của tiệm này, trước đây Thịnh Minh đã từng nghe nói, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đi nếm thử.
Trước cửa Hamo có một vườn hoa nho nhỏ, đặt vài cái bàn tròn nhỏ và dù che nắng lớn. Khăn trải bàn đồng bộ là kẻ vuông đỏ thẫm. Đẩy cửa bước vào, trước quầy bar liền có người chào đón: “Xin chào quý khách đến Hamo.”
Vừa mới vào phía trước cửa tiệm, chợt nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc —— là “To my last lover” của Đảo. Thịnh Minh thoáng bất ngờ cười cười, xem ra ông chủ và mình còn có sở thích khá giống nhau.
Châu Tử Bùi tiếp tục đi qua, đưa hóa đơn, “Tôi tới lấy bánh ngọt đặt hôm trước.”
Người đàn ông sau quầy bar có mái tóc đen sạch sẽ gọn gàng, nhận lấy tờ đơn rồi mỉm cười nói, “Vâng, xin chờ một chút.”
Nhìn xem xung quanh, người cũng không ít. Cảnh trí thực sự không tệ, mặt tiền tuy rằng không lớn, nhưng bài trí quả thực rất gọn gàng ngăn nắp, rất có hơi thở tiểu tư, rất hợp với sở thích của người trẻ tuổi. Thực đơn xếp trên quầy bar cũng là tỉ mỉ vẽ tay, trông ấm áp lại thân thiết. Trong tủ lạnh có bày bánh kem và điểm tâm làm trong ngày. Còn lò sưởi thì để vừa phải, không khô không nóng.
Không qua bao lâu, người đàn ông bưng hộp bánh kem đi ra từ bên trong, “Bánh kem socola mousse của bạn.” Thái độ ôn hòa.
“Cảm ơn, tạm biệt.” Châu Tử Bùi cầm bánh lên rồi cảm ơn.
“Không có gì, mong bạn lần sau trở lại.”
Thịnh Minh lại liếc nhìn người đàn ông một cái, phỏng chừng khoảng ba mươi tuổi, ống tay áo len màu xám xắn tới cánh tay.
Gặp qua nhiều người như vậy, luôn rất có hảo cảm đối với những người lễ độ khiêm tốn.
Anh ta chính là ông chủ sao?
Thịnh Minh chợt nhớ đến, trước đây chính mình cũng từng nghĩ, tương lai nếu như có cơ hội, sẽ tự mình mở một phòng sách. Bên trong bày đầy tác phẩm mà mình thích nhất, có thể cho người qua đường dừng lại đọc và nghỉ chân chốc lát. Phải có phong cách và bài trí an tĩnh nhất, trở thành ngôi nhà của tâm hồn.
Chẳng qua đó cũng chỉ là một giấc mộng xa xôi mà thôi.
…
Về nhà nếm bánh kem, mùi vị quả thực rất ngon, không uổng công mọi người đề cử. Hương vị socola mousse béo ngậy đậm đà, cơ hồ vừa vào miệng đã tan ngay, bánh ngọt cũng xốp mềm ngon miệng.
Thịnh Minh dùng ngón tay lau đi một vệt socola dính bên khóe miệng Châu Tử Bùi. Lúc đầu, anh chàng còn huyễn tưởng Thịnh Minh có thể nào sẽ mang theo chút thần sắc nghịch ngợm mà mút sạch sẽ socola trên ngón tay hay không, cuối cùng chỉ thấy hắn rút khăn giấy ra lau tay rất đường hoàng, còn bảo: “Ăn đến cả bên mép rồi kìa.”
Trong bụng Châu Tử Bùi không khỏi ai oán than thở, đầu gỗ, thật đúng là một khúc gỗ, bất giải phong tình.
“Mình đi tắm.”
Nghe được một câu như vậy của Thịnh Minh, Châu Tử Bùi chỉ biết ừ ừ gật đầu, còn nhanh hơn cả trống bỏi. Sau khi nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách róc rách, mới len lén lấy “cái hộp đó” ra khỏi túi quần, bỏ vào trong tủ đầu giường.
Nhân lúc Thịnh Minh đang tắm rửa, Châu Tử Bùi cẩn thận sắp xếp lại những thứ cần thiết cho chuyến đi chơi ngày mai.
Lúc Thịnh Minh đi ra thì mặc một bộ áo ngủ màu trắng, bởi vì sợ lạnh, bên ngoài lại mượn áo ngủ thật dài của Châu Tử Bùi trùm thêm. Xoa xoa đầu tóc còn ướt, hỏi Châu Tử Bùi máy sấy ở đâu.
“Ngồi đây.” Châu Tử Bùi chuyển một cái sô pha đơn qua, bảo Thịnh Minh ngồi trước người mình. Lấy máy sấy ở trên kệ, mở gió nóng rồi giúp hắn sấy tóc. Mới đầu Thịnh Minh cảm thấy không được tự nhiên, tay chân nhất thời không biết nên để chỗ nào, sau đó gió nóng ào ạt thổi đến, ngón tay thon dài của Châu Tử Bùi như thoi đưa trong mái tóc, vuốt từng sợi từng sợi tóc đen cho hắn. Trong lòng Thịnh Minh nhất thời có dòng nước ấm chảy qua, bỗng nhiên, như là nhớ tới tình tiết tương tự trong bộ tiểu thuyết nào đó.
Hắn không nói lời nào, Châu Tử Bùi cũng im lặng, dường như là chỉ chuyên tâm sấy tóc.
Không bao lâu sau, gió nóng trên đỉnh đầu đã ngừng hẳn, nhưng nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên da đầu.
Châu Tử Bùi cất máy sấy đi, lấy quần áo sạch trong tủ ra, “Mình cũng tắm, nhanh lắm.” Thực ra là muốn nói, cậu đừng có ngủ trước, chờ mình ra.
Thịnh Minh ừ một tiếng chui vào trong chăn.
—
Tác giả:
Mở rồi mới hố, “Yêu ở Hamo” (click link down).
Yêm rốt cục muốn viết dụ thụ >< “
Phải dụ phải nữ vương!
Ôn nhu nhẹ nhõm lộ tuyến không buông tay ~
=> Phong cách viết hoàn toàn khác với G9Paris, đỉnh điểm của nữ vương, dụ thì thôi rồi =.=
—
* tiểu tư: là danh từ bắt đầu lưu hành tại Trung Quốc đại lục từ năm 1990, vốn là gọi tắt của “giai cấp tiểu tư sản”, đặc biệt hướng tới lớp người trẻ tuổi có tư tưởng sinh hoạt phương Tây, theo đuổi những thể nghiệm nội tâm, hưởng thụ vật chất và tinh thần.
* sô-pha đơn (ghế matxa)
|
Chương 18
Đi trên con đường mòn vây quanh núi là một màu xanh biếc cả tầm mắt. Biển cây nhấp nhô, còn có tre mọc vươn lên rất cao. Cậu đi trên đường, bước chân nhẹ nhàng, tôi thì chậm rãi đi theo cậu. Vinh khô tùy duyên, ngộ hợp tẫn hưng, coi như là một loại tâm cảnh. Cơ hội có thể cùng nhau du ngoạn cũng không nhiều, tôi lúc đó đã hiểu được phải trân quý.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Ngồi trên xe khách hơi xóc, Châu Tử Bùi có phần bất đắc dĩ.
Tối qua, chẳng qua là mười lăm phút đồng hồ mà thôi, người nọ đã ngã vào trên giường ngủ say như chết. Mặc anh chàng bò lên giường, chui vào chăn cũng vẫn không nhúc nhích.
“Nè…” Châu Tử Bùi nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng. Không có đáp lại.
“Nè, đầu gỗ!” Chưa từ bỏ ý định lại đưa tay đẩy đẩy, vẫn không đáp.
Châu Tử Bùi sát mặt vô, hôn sau tai hắn, gần gũi cận kề, “… Cậu muốn giả bộ ngủ, mình cứ như vậy muốn cậu đó…” Vẫn là không có đáp lại.
Quả thực ngủ như chết —— Châu Tử Bùi đen một cái mặt xơ cứng ở một bên.
Trong lòng hận đến răng cũng ngứa, đồ đều chuẩn bị cả rồi. Cũng chẳng biết đầu óc người bên cạnh này là cái gì cấu tạo thành, thật đúng là thần kinh thô.
Đành ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Thịnh Minh, bên phải chính là sống lưng hắn, dưới lớp áo ngủ vải bông màu trắng, theo nhịp hô hấp thong thả thăng trầm. Châu Tử Bùi nghiêng người ngủ, tay trái duỗi qua, nhẹ nhàng đặt lên eo Thịnh Minh, ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn rất gầy, xương lưng cũng nhô ra. Dựa vào gần như thế, trái tim đang ở cùng một bên, cả hít thở cũng mang theo tần suất tương đồng.
Họ cứ như vậy ngủ một đêm, cái gì cũng không có làm.
Sáng sớm Thịnh Minh tỉnh lại, trước tiên là cảm thấy ở dưới chăn tay Châu Tử Bùi đang khoát lên bên hông mình, có chút xấu hổ nhích người. Biết chàng trai đang ngủ sau lưng, động tác không dám quá lớn. Nhưng quả nhiên Châu Tử Bùi vẫn thức giấc, một bộ buồn ngủ còn chưa tỉnh hẳn lầm bầm, “… Ưm, chào buổi sáng.” Tay trái thế mà xiết xiết lại, vững vàng ôm Thịnh Minh vào trong lòng.
“… Chào, chào buổi sáng.” Thịnh Minh mở cái tay trên eo ra, “… Mình đi rửa mặt đánh răng.”
“Ừ…”
Sau khi đứng dậy lại chăm chú nhìn người còn đang ngủ trên giường một cái. Tóc màu nâu mềm mại phủ trên trán. Nửa cánh tay trần lộ ra ngoài chăn.
Đang đánh răng nửa chừng trong phòng tắm, Châu Tử Bùi ở trần đi vào, đứng trước gương chỉnh tóc như chẳng có việc gì. Chú ý tới người bên cạnh chỉ lo trên trên dưới dưới trái trái phải phải đánh răng, con mắt cũng không dám liếc nhìn một cái, trong bụng không khỏi cảm thấy buồn cười, có xấu hổ như vậy sao? Mình đây cái gì cũng chưa làm đâu nhé.
…
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cũng đến nơi.
Tài xế nhắc nhở hành khách trên xe: “Làm ơn mang theo đồ đạc quý giá, đừng để quên trên xe a.”
Châu Tử Bùi kéo lại khóa kéo ba lô, vỗ nhè nhẹ sau gáy Thịnh Minh, “Đi nào, đồ đạc quý giá.”
Thịnh Minh ngước lên, chỉ thấy Châu Tử Bùi lộ ra hai cái lúm đồng tiền cười với hắn, giống như một đứa nhỏ vậy, hắn thấy rồi cũng không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Đi trên con đường mòn vây quanh núi chính là xanh biếc ngập tầm mắt. Biển cây nhấp nhô, còn có tre mọc vươn lên rất cao.
Sự tươi mát của bóng râm miền núi dường như thích hợp để du ngoạn trong ngày hè hơn, nhưng vào đông, ánh nắng xuyên qua một tầng lại một tầng cành lá kín không kẽ hở, cuối cùng vẫn có thể ngoan cố chiếu lên con đường mòn trong rừng, vô cùng ấm áp.
Khát rồi thì lấy một chai trà xanh trong ba lô ra mà uống, ngòn ngọt thanh mát.
Thịnh Minh không hỏi gì, đưa trà qua, Châu Tử Bùi cũng không nói gì, chỉ nhận lấy uống. Uống rồi vặn chặt nắp chai cầm trong tay, vươn một tay khác kéo Thịnh Minh đi về phía trước.
Rừng núi hùng vĩ, người cũng không thấy nhiều.
Hai người chỉ cầm tay nhau đi đến phía trước, nhìn lần phong cảnh.
Trong đầu Thịnh Minh chợt lướt qua, là lời Giản Trinh: “Sơn lâm không tuyên thệ với tứ quý, vinh khô tùy duyên; hải dương không cần hứa hẹn sa ngạn, ngộ hợp tẫn hưng. Ngay cả ngôn ngữ đều nên bỏ qua, giữa người và tôi, chỉ có hoàn toàn im lặng, cùng tồn tại.”
Thịnh Minh mang theo DC một đường chụp ảnh, cảm giác nhìn thế giới này qua ống kính luôn là rất đặc biệt. Nhân lúc Châu Tử Bùi đang dò đường phía trước, Thịnh Minh ở đằng sau lén chụp lại một dáng điệu của anh chàng, có phần dương dương đắc ý.
Thịnh Minh nhìn người nọ, cảm thấy có đôi lúc anh chàng giống như một đứa nhỏ lớn tướng thật đấy, khi đi trên đường không chịu cô đơn, chơi đùa với đá nhỏ ven đường. Có lúc có thể đá đi rất xa, có lúc hòn đá lịch kịch lăn thẳng xuống núi.
Lúc dây giày bị lơi ra Thịnh Minh cũng không để ý. Châu Tử Bùi ngồi xổm xuống, buộc hai cái nút kết chặt chẽ trên giày thể thao vải của hắn.
“Được rồi.” Sau đó đứng lên, lại tiếp tục nắm chặt tay Thịnh Minh.
Động tác giản đơn, có đôi khi lại chạnh lòng đến thế.
Có vẻ như Châu Tử Bùi luôn thích nắm tay. Bàn tay kia rộng lớn thon dài, nhiệt độ mà lòng bàn tay không ngừng truyền đến, rất an tâm. Có lúc Thịnh Minh muốn giãy, anh chàng bèn ương ngạnh nắm cho thật chặt, bảo: “Đừng giãy, chỉ nắm một hồi.”
Trên đỉnh núi có một tòa giáo đường cũ. Lúc họ đến, vừa vặn gặp được mấy người đang chụp hình cưới ở đó.
Khi Thịnh Minh nhìn thấy máy ảnh Nikon trong tay nhiếp ảnh gia và trong túi xách còn cất rất nhiều ống kính, bất chợt lại nhớ tới cái máy ảnh SLR đã bị hỏng của mình.
Thấy Thịnh Minh nhìn đến xuất thần, Châu Tử Bùi đột nhiên mở miệng, “Cậu thích máy này?”
“Trước đây có một cái Nikon, không được tốt như vậy, tiếc là hư rồi.”
Châu Tử Bùi kéo hắn, cười bảo, “Mình có thể cân nhắc thử đi quán cơm rửa chén bát xem sao, có lẽ rửa khoảng ba bốn tháng, thì có thể mua cho cậu một cái.”
Thịnh Minh ngơ ngác nhìn chàng trai, trong lòng thoáng nóng lên, một lúc lâu sau mới cười xòa, “… Đừng ngốc.”
Châu Tử Bùi cầm tay hắn đứng ở xa xa nhìn tổ chụp ảnh trước giáo đường, “Nhưng mình nghiêm túc mà.”
Không phải không có cách mua cho cậu, ba mẹ vẫn thường xuyên gửi tiền đầy đủ cho mình. Nhưng lần đầu tiên thấy cậu thích một vật như thế, không phải tự mình mua cho cậu thì không có ý nghĩa nữa. Huống hồ, đó cũng là nên làm. Trận bóng đá khi ấy làm hư mất máy ảnh của một cậu trai, người kia, hẳn là cậu.
—
* Về tác giả Giản Trinh (vì web VN ko có thông tin nên mình dịch nhanh từ tiếng Trung, có những từ ngữ hơi khó hiểu, tạm thời cứ đọc vậy đã.)
Giới thiệu vắn tắt
Giản Trinh tên thật là Giản Mẫn Trinh (sinh ngày 09/10/1961). Bà là tác giả văn xuôi của Đài Loan có thiên phú cực cao, văn tự dưới ngòi bút của bà càng là thanh lương thoát tục, giống như hoa sen mới nở, xác thực có những điểm mà các tác gia đại lục không bì được, điều này có lẽ liên quan đến việc Cách mạng Đài Loan không có phát sinh sự đứt đoạn văn hóa, bảo trì khí chất văn hóa truyền thống.
Văn xuôi của Giản Trinh có một phong cách riêng, có thể nói là “khác lạ” trong số các nữ tác gia, với con mắt tinh đời, dùng ngòi bút trác việt, miêu tả thần thái sinh hoạt nhân gian, thường có những khoảnh khắc sợ hãi kinh tâm, khiến người ta cảm thấy như giữa hè bỗng tăng thêm một loại hàn ý. Tuy là nữ giới, nhưng văn lại có đại chí khí mà tác gia nam giới không theo kịp.
Phong cách sáng tác
Giản Trinh tâm tư thận trọng, mẫn cảm đa tài, đưa mắt nghiêng tai, xung quanh dù là người hay việc thì với ai cũng hữu tình, trong văn chương của bà luyện ra một loại câu thức toàn vẹn mà lại hòa hợp, loại suy, rất đáng xem. Lấy tự giác cực cao làm kế hoạch sáng tác, trước khi viết văn phải làm công tác chuẩn bị, lại đi thẳng vào bút pháp cảm tính. Bà xem bản thân như một người công nhân nghiêm túc trong lĩnh vực sáng tác văn học.
Tín niệm của bà là: “Viết một thiên văn xuôi, làm một tác giả, hoàn thành một hồi luyến ái, trở thành nhân thê, nắm giữ mẫu chức, làm mỗi một việc, sắm vai từng vai trò, đều coi như là nhân sinh chỉ có một lần này.”
* Về đoạn trích “Sơn lâm không tuyên thệ với tứ quý, vinh khô tùy duyên; hải dương không cần hứa hẹn sa ngạn, ngộ hợp tẫn hưng. Ngay cả ngôn ngữ cũng đều nên bỏ qua, giữa người và tôi, chỉ có hoàn toàn im lặng, cùng tồn tại.”
Đây là một đoạn trích từ tập văn “Hải thệ” của Giản Trinh, khá là nổi tiếng. Mình ko tìm thấy thông tin về nội dung / ý nghĩa của tập này để hiểu rõ, nên chỉ có thể giải nghĩa một số cụm từ như:
– sơn lâm: rừng núi, tứ quý: bốn mùa, hải dương: biển cả, sa ngạn: bờ cát
– Vinh khô tùy duyên: vinh = tươi tốt, khô = héo khô
Cảnh ngộ nhân sinh cũng không có sự chia ly nào là tuyệt đối xấu, cảnh do tâm sinh, hết thảy do tâm mà ra. Bản tính trong sáng, trí tuệ, mới là tất cả ý niệm.
– Ngộ hợp tẫn hưng: ngộ hợp = gặp nhau và xây dựng mối quan hệ
Tuân theo lẽ tự nhiên, vạn sự tùy duyên, không hứa hẹn cái gì, chỉ cần chính mình đi làm là được.
|