Độc Sủng Nam Hậu
|
|
Chương 45 - VĨNH KHÔNG ĐỂ KHÍ CHI HỢP LẠI TÂM Sau đó Lãnh Nhược Tư cứ kè kè bên cạnh ta, nhưng ta căn bản không để ý tới hắn “Triệt Nhi, ngoan ngoãn đem thuốc này uống đi” Lãnh Nhược Tư dụ hống ta.
Ta không để ý tới hắn. Hừ ! Mới không cần nghe lời của ngươi “Triệt Nhi, có sinh khí thế nào cũng không nên lấy thân thể chính mình đùa giỡn a !”
“Tránh ra! Ta không muốn nhìn thấy ngươi” Hắn sẽ không nghĩ đến mỗi ngày hướng ta nói ngon ngọt là được chứ? Mới không đơn giản như vậy đâu !
Rốt cuộc muốn thế nào mới có thể làm Triệt Nhi tha thứ cho hắn chứ? Chỉ cần hắn nói, chính mình nhất định sẽ làm được. Lãnh Nhược Tư thương tâm mà đi ra để cho Tiểu Lan vào uy ta uống thuốc “Vương gia, không cần sinh khí. Không thì chúng ta sẽ lo lắng. Đem thuốc uống đi!” Tiểu Lan đỡ ta đứng lên rồi uy ta.
“Rất đắng. Ta không muốn uống” Thật đắng.
“Vương gia, thuốc đắng dã tật a !” Lúc này Tiểu Hương cũng đi vào.
Chờ ta uống xong, các nàng muốn nói lại thôi rồi nhìn ta “Làm sao vậy? Các ngươi có cái gì muốn nói thì nói đi !”
“Vương gia, ngươi vì cái gì không tha thứ cho Hoàng Thượng? Hoàng Thượng đúng là sai, nhưng Hoàng Thượng không phải vì quá yêu ngươi nên mới như vậy sao. Nói sao thì Hoàng Thượng cũng đã nhận sai, ta cho tới bây giờ chưa thấy Hoàng Thượng ăn nói khép nép với ai như vậy” Tiểu Lan nghĩ.
“Đúng vậy ! Vương gia, Hoàng Thượng thật sự rất yêu ngài. Không cần sinh khí, người không phải cũng thương ngài ấy sao?” Tiểu Hương khó hiểu nhìn ta.
“Ta sẽ không tha thứ cho hắn. Khi ta tan nát cõi lòng, một khắc đó ta đã thề sẽ không tha thứ cho hắn nữa. Ta muốn trở về Mộ Dung quốc” Nát tâm rồi thì sẽ không dẽ dàng gì để chữa lành lại.
“Cái gì? Vương gia, ngài muốn đi về?” Tiểu Lan các nàng kinh ngạc không thôi.
“Đúng. Ta đã quyết định. Ta mệt rồi, các ngươi đi ra đi để cho ta nghỉ ngơi !” Dù sao ở chỗ này chỉ biết thương tâm mà thôi, đi trở về nhắm mắt làm ngơ.
Luôn luôn ở ngoài cửa nghe lén, Lãnh Nhược Tư nghe thấy ta muốn đi thì sắc mặt trắng bệch, thân mình vô lực tựa vào tường. Triệt Nhi sẽ đi ? Sẽ rời khỏi hắn. Không! Hắn tuyệt đối sẽ không cho Triệt Nhi rời hắn mà đi. Hắn nói hắn tan nát cõi lòng, vậy ta nhất định làm tâm hắn sống lại. Nhất định vậy, vô luận như thế nào cũng phải làm được !
Sau nửa tháng Lãnh Nhược Tư ngày ngày canh giữ ở bên giường ta, mặc kệ ta làm như thế nào hắn vẫn không chịu đi. Trải qua nửa tháng điều dưỡng, cơ thể của ta khôi phục lên một chút, nhưng vẫn không thể xuống giường hoạt động. Hôm nay Tiểu Vân Vân khóc chạy vào “Phụ hậu, Phụ hậu ! không cần đi được hay không? Ta không muốn Phụ hậu rời đi” Hắn gắt gao ôm lấy ta.
“Tiểu Vân Vân, ai nói với ngươi a?” Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta nghe thấy các cung nữ nói”
Cái gì? Đến cả cung nữ cũng biết thì toàn hoàng cung chắc không có ai là không biết rồi? Má ơi ! Tin này lan cũng quá nhanh đi? “Được rồi. Tiểu Vân Vân đừng khóc”
“Không muốn, ta không cho Phụ hậu đi đâu! Ta không muốn” Hắn rất thích Phụ hậu, rất thích a !
Thật sự là hài tử khiến người yêu thương! Nhưng ta lưu lại có ý nghĩa gì? Ta nửa ngày không nói chuyện, Lãnh Nhược Tư sợ hãi liền đem Tiểu Vân Vân đi ra rồi đóng cửa lại. Hắn đi vào ngay lúc ta đang phiền toái mà cầm lấy tay của ta “Triệt Nhi, không cần đi có được không? Là trẫm nhầm lẫn, là trẫm oan uổng ngươi. Không cần đi được không?” Hắn rơi lệ thương tâm nhìn chăm chú vào ta.
Vì cái gì? Vì cái gì thấy hắn thương tâm khổ sở thì tâm của ta liền đau như vậy? Vì cái gì hắn làm ta thương tâm như vậy, ta còn thương hắn? “Không. Khi ngươi cùng Thục phi đi qua trước mặt ta, ta liền quyết định sẽ không tha thứ cho ngươi nữa”
“Triệt Nhi, trẫm cùng Thục phi không có gì. Trẫm chỉ là diễn trò a! Triệt Nhi không cần rời khỏi trẫm được hay không? Trẫm không thể mất ngươi, tuyệt đối không thể” Hắn hai mắt tràn ngập thống khổ.
“Ngươi nghĩ ta còn đủ tự tin tin tưởng ngươi lần nữa sao? Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Ngươi vẫn vì một câu nói của Thục phi, cũng chỉ tin tưởng những gì chính mình nhìn thấy. Tại cái hoàng cung này không phải chỉ một vị Thục phi, ta không muốn thấy chuyện như vậy nữa. Vấn đề không phải là người khác làm cái gì, mà ở chỗ ngươi. Nhược Tư, ngươi cho tới bây giờ vẫn không tin tưởng ta, không tín nhiệm ta. Một tình yêu không có tín nhiệm thì hôn nhân cũng không đáng kể gì. Ta không muốn về sau phải chịu cái loại khổ sở này lần nào nữa cho nên ta muốn rời khỏi ngươi” Ta vừa khóc vừa nói.
“Không phải như thế. Triệt Nhi, trẫm không phải không tin tưởng ngươi” Hắn không tin là không tin chính mình a! Lãnh Nhược Tư thống khổ nhìn ta.
Nhưng lời hắn nói với ta tất cả đều giả dối “Được rồi. Không cần nói gì hơn, ta không muốn nghe nữa. Ta mệt mỏi quá rồi, để cho ta nghỉ ngơi đi !” Còn nghe nữa, ta sợ chính mình hiểu sai ý .
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ làm ta tin tưởng lại. Lãnh Nhược Tư kiên định ly khai để làm nên một sự kiện lịch sử hậu cung lớn nhất Lãnh quốc từ khi thành lập đến nay. Ba ngày sau, chuyện này đã lan truyền khắp Lãnh quốc, “Vương gia. Vương gia, tin lớn, tin lớn” Tiểu Hương vội vàng chạy vào.
“Tiểu Hương từ từ mà nói. Đừng có gấp a !” Ta buồn cười nhìn nàng.
“Vương gia, tin động trời. Hoàng Thượng vì ngươi mà phế đi tổ chế”
“Tổ chế? Tổ chế là cái gì?” Ta không rõ nhìn nàng.
“Lãnh quốc bao năm qua mỗi quý đều tuyển phi vào để làm phong phú thêm hậu cung. Nhưng Hoàng Thượng vì ngươi mà phế đi chế độ này. Từ nay về sau không tuyển phi nữa. Không chỉ như thế, hoàng thượng hạ chỉ không sủng hạnh phi tử ở hậu cung, nếu có người muốn rời đi Hoàng Thượng sẽ cho nàng rời đi. Vương gia, hoàng thượng thật sự yêu ngươi a! Người không cần đi nữa rồi. Người cũng thương ngài ấy lắm mà !” Nàng không muốn Vương gia khổ sở. Vương gia gần đây căn bản không có cười qua dù chỉ một lần.
“Đúng vậy ! Vương gia, Hoàng Thượng thật sự yêu người. Người hãy tha thứ cho hắn một lần đi” Tiểu Lan nhân cơ hội cổ động ta.
Cái gì ? Lãnh Nhược Tư vì ta phế đi hậu cung? Tim của ta dập mạnh mẽ khiến thần trí ta cũng hoảng loạn theo. Lúc này Lãnh Nhược Tư tới, Tiểu Lan các nàng tự giác lui xuống, “Triệt Nhi, trẫm thật sự không phải không tin tưởng ngươi. Trẫm trừ ngươi ra thì ai cũng không cần. Trẫm đã đem hậu cung phế đi tất cả, ngươi hiện tại cũng nên tin tưởng trẫm đi !”
Ta nên tin tưởng hắn sao? Không, hắn phế đi được thì cũng có thể tái lập mà không phải sao? Nhưng hắn vì ta làm như vậy, thật sự rất không dễ dàng., Hảo phiền! Phiền chết mất! “Ngươi ra ngoài cho ta”
Chẳng lẽ Triệt Nhi vẫn không chịu tha thứ hắn? Điều nên làm cũng đều làm, còn muốn phải làm gì nữa bây giờ? “Triệt Nhi, ngươi không tha thứ cho trẫm, trẫm sẽ không rời đi, nhất định ta sẽ người hồi tâm chuyển ý” Hắn kiên định.
Tâm đã lạnh băng của ta bị ánh mắt cực nóng của hắn làm cho ta có cảm giác sắp tan ra, dường như muốn làm nó nóng chảy “Ra ngoài cho ta, ra ngoài” Nếu hắn không ra ngoài, ta sẽ lập tức gật đầu tha thứ cho hắn .
Ánh mắt Lãnh Nhược Tư ảm đạm ly khai. Sau đó Tiểu Hương tiến vào sốt ruột nói: “Không xong rồi, Vương gia. Hoàng Thượng vẫn quỳ bên ngoài”
Cái gì? Hắn không đi? Trái tim yếu ớt của ta giống như bị chặt đứt, nước mắt nhịn không được nữa liền rớt xuống, “Không cần lo cho hắn. Một hồi hắn sẽ đi” Ta bắt buộc bản thân mình phải nhẫn tâm.
Tiểu Hương định khuyên nhưng thấy ta bất động nên đành đi ra. Đến sáng hôm sau, “Tiểu Lan đỡ ta ra ngoài đi một chút đi !” Kỳ thật là ta muốn nhìn Lãnh Nhược Tư còn ở đó hay không. Hắn hẳn đã đi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Tiểu Lan cùng Tiểu Hương đỡ ta xuống giường. Ta đi ra thấy bên ngoài không có ai, tâm của ta bổng thấy mất mát cực độ. Quả nhiên hắn chỉ làm bộ mà thôi. lúc này Hạo Nhiên đến đây, “Hoàng hậu không xong rồi. Hoàng Thượng bị bệnh”
“Cái gì? Hắn bị làm sao vậy? Mau dẫn ta đi” Ta lo lắng đi vào phòng Lãnh Nhược Tư.
Ngự y vừa mới từ bên trong đi ra, “Ngự y, Nhược Tư thế nào rồi?” Ta lo lắng không thôi.
“Hoàng Thượng mệt nhọc quá độ hơn nữa tối hôm qua lại nhiễm phong hàn, tình trạng có điểm hơi nghiêm trọng”
“Vậy hắn sẽ không có việc gì đúng không?” Hắn ngày hôm qua quỳ một đêm sao?
Ta vội vàng một mình đi vào. Thấy Lãnh Nhược Tư sắc mặt tái nhợt, lòng ta đau làm nước mắt chảy xuống và cuối cùng rơi ở trên mặt hắn khiến bừng tỉnh “Triệt Nhi, sao ngươi lại tới đây? Tha thứ cho trẫm được hay không? Trẫm cam đoan sẽ không có lần sau” Hắn cầu xin nhìn ta.
Ta vừa khóc vừa gật gật đầu. Sáng hôm qua khi hắn vì ta phế đi hậu cung thì ta đã tha thứ hắn, chỉ là dỗi nên không chịu tha thứ mà thôi. “Nhược Tư, có thể nói cho ta biết vì cái gì ngươi không tin ta không?”Đây là điều ta luôn muốn biết .
“Ngốc! Triệt Nhi, trẫm không phải không tin ngươi. Trẫm không tin là không tin chính mình, trẫm sợ có một ngày ngươi phát hiện trẫm không tốt như ngươi nghĩ, trẫm sợ ngươi phát hiện ra Bạch Nguyệt Thần so với trẫm hoàn mỹ hơn nhiều. Trẫm có dục vọng độc chiếm lớn hơn rất nhiều người. Trẫm yêu ngươi! Yêu đến phát cuồng. Cho nên trẫm không thể dễ dàng tha thứ chuyện trong mắt ngươi có nam nhân nào khác, chỉ sợ cả ngươi muốn cùng hắn làm bằng hữu cũng không thể” Hắn giải thích.
“Thật bá đạo nga! Nhưng ta chính là yêu ngươi bá đạo như vậy. Ta sẽ không yêu thương ai khác. Chuyện lần trước ta tới bây giờ vốn không có trách ngươi a! Nói sau thì ta cũng không có việc gì không phải sao? Nhưng ngươi lại cùng Thục phi……” Ta ủy khuất cúi đầu.
“Triệt Nhi, trẫm thật sự cùng Thục phi không có gì. Trẫm chỉ là diễn trò mà thôi” Hắn ngồi xuống ôm lấy ta.
“Nhưng ngươi đối với nàng tốt như vậy. Ngẫm lại ta liền sinh khí”
“Triệt Nhi đừng nóng giận. Trẫm thật sự cùng nàng không có gì. Được rồi, thân thể ngươi còn chưa khỏe, ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi, không thì ngươi sẽ bị lây bệnh. Hai ngày nữa trẫm đỡ hơn, trẫm lại đi tìm ngươi” Thật tốt quá ! Triệt Nhi rốt cục đã tha thứ cho hắn. Bất quá Triệt Nhi thật đúng là thích ăn dấm chua nhưng hắn rất thích vì Triệt Nhi ghen là vì hắn mà.
Quá hai ngày thì khỏe ? Nhưng ngự y nói hắn có vẻ nghiêm trọng, còn bọn Hạo Nhiên tỏ vẻ mặt lo lắng chẳng lẽ là gạt ta sao? Ta bị bọn họ đùa giỡn? Tức chết ta! Tức chết ta! Ta bị lừa! Ta sinh khí cắn nhanh môi “Triệt Nhi không cho cắn nữa, đã sắp xuất huyết, làm sao vậy?” Như thế nào là lạ ?
“Hạo Nhiên bọn họ gạt ta. Bọn họ cấu kết với ngự y nói ngươi bệnh nghiêm trọng. Ta mặc kệ, ngươi phải trừng phạt bọn họ thật nặng cho ta” Ta ủy khuất ở trong lòng hắn khóc lớn.
“Hảo, hảo, hảo. Triệt Nhi ngoan đừng khóc. Ngươi muốn trẫm đau lòng đến chết sao?” Ai ~~~~~~ chính mình đang phi thường cảm tạ khổ tâm của bọn họ nhưng vì Triệt Nhi đành phải ủy khuất bọn họ vậy .
Bọn Huy Hoàng luôn ở bên ngoài nghe lén vẻ mặt ngập tràn đau khổ. Thật không có thiên lý mà! Bọn họ làm chuyện tốt mà ! Vì cái gì còn bị Hoàng Thượng trừng phạt a? Hoàng Thượng không thể để cho bọn họ rơi lệ tới đổ máu? Bọn họ đây là vì ai a? Thật sự là khóc không ra nước mắt a ~~
|
Chương 46 - NHỤC NHÃ
Sau đó ta kè kè bên cạnh Lãnh Nhược Tư. Thật đúng là không nghe lời lão công đại nhân nói thì bản thân mình bị chịu thiệt ngay trước mắt ! Hai ngày sau, bệnh của Lãnh Nhược Tư hoàn toàn khỏi hẳn còn ta lại bị cảm, “Khụ khụ ~~~~~~”
“Triệt Nhi, ngươi không sao chứ? Đã bảo ngươi trở về phòng rồi mà ngươi không đi. Hiện tại bị lây bệnh rồi thấy không?” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ nhìn ta.
“Ô ~~~~~~ Ta đã bị như vậy, ngươi còn hung (hung hăn, hung dữ) ta? Ta khụ khụ ~~~~~~” Ta kịch liệt khụ lên.
“Triệt Nhi ngoan, đừng khóc. Trẫm không hung ngươi. Đem thuốc này uống đi !” Hắn đau lòng còn không kịp sao còn có thể hung hắn đâu?
“Không uống, không uống. Rất đắng” Ngày ngày đều uống. Uống đến ta đều muốn ói ra.
Lãnh Nhược Tư không có cách nào khác đành dùng miệng đối miệng mà uy ta, “Triệt Nhi, đừng cáu kỉnh. Không uống thuốc thân thể sao có thể khỏe được đúng không?”
Cũng đúng ! Đợi khi uống thuốc xong, ta sẽ ngoan ngoãn “Yết hầu của ta đau” Giống như bị kim đâm.
“Đến uống ít mật ong đi! Lần sau không được như vậy nữa. Thân thể trẫm cường tráng, cảm mạo hai ba ngày thì tốt rồi, nhưng mà ngươi thì không giống như vậy. Bị lây bệnh khó chịu cũng là ngươi chính mình a !” Kỳ thật tâm hắn cũng đau muốn chết !
“Ân” Ta biết ta bị bệnh hắn so với ta còn đau và sốt ruột hơn bội phần.
“Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Duẫn Tuyết vội vàng vọt vào.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lãnh Nhược Tư khó chịu nói.
“Ta sao lại không thể tới đây chứ? Ta quan tâm Tiểu Triệt Triệt a !” Chuyện náo nhiệt như vậy mà nàng lại bỏ lỡ, rất không cam tâm nga ! Ô ~~~~~~ hối hận chết !
“Ta không sao” Nhược Tư ôm chặt lấy ta, rất sợ Duẫn Tuyết sẽ làm ra hành vi thương tổn ta như lần trước.
Lúc này bọn Huy Hoàng đến “Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu.”
“Đứng lên đi !”
“Các ngươi dám hùa nhau gạt ta !” Ta sinh khí nhìn bọn họ.
“Thực xin lỗi” Hạo Nhiên bọn họ biết sai cúi đầu.
“Được rồi. Triệt Nhi đừng nóng giận, không thì lát nữa sẽ không thoải mái. Huy Hoàng, các ngươi đã biết lỗi rồi, trẫm liền phạt các ngươi đi quản Vân Nhi luyện võ ba ngày.” Nhân cơ hội hắn có thể cùng Triệt Nhi hảo hảo bên nhau. Cũng có thể xem như thay Triệt Nhi báo thù .
“Tạ Hoàng Thượng” Hoàng Thượng quả nhiên là hiểu biết lí lẽ.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta không quấy rầy vợ chồng các ngươi ngọt ngào nữa”. Duẫn Tuyết lôi mọi người đi ra ngoài.
Ta thẹn thùng đem mặt chôn vào lòng Lãnh Nhược Tư, “Triệt Nhi, bọn họ đi rồi. Mau ra đây đi!” Triệt Nhi thẹn thùng như vậy thật đáng yêu.
Hừ ! Ai lại có da mặt dày như hắn a? Lãnh Nhược Tư nâng đầu ta lên rồi hôn thật sâu. Ta lúc đầu còn sửng sốt nhưng sau đó cũng nhiệt tình đáp lại. Qua rất lâu, ta thở hổn hển nằm ở trong lòng Lãnh Nhược Tư, “Triệt Nhi, nếu không phải thân mình ngươi hiện tại quá yếu, trẫm nhất định hảo hảo ‘ăn’ ngươi. Hảo hảo nghỉ ngơi đi” Hắn đỡ ta nằm ngay ngắn rồi giúp ta đắp chăn xong mới rời đi để làm việc của mình.
Sau nửa tháng phụ tử bọn họ nhất nhất canh giữ, mãi cho đến một ngày Tiểu Vân Vân sốt ruột chạy vào “Phụ hậu, Phụ hậu……”
“Tiểu Vân Vân làm sao vậy? Đừng có gấp, từ từ nói. Nhìn ngươi chạy tới đầu đầy mồ hôi rồi nè” Phát sinh chuyện gì?
“Phụ hậu, ngươi sao lại xuống giường? Thân thể ngươi còn rất suy yếu nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt. Đúng rồi, Phụ hậu ta vừa rồi không cẩn thận bắt gặp Thục phi sau lưng phụ hoàng có tình nhân”
“Tiểu vân vân không thể nói lung tung” Ta nghiêm túc nói.
“A! Ngươi là thái tử nên chuyện như thế này không thể nói lung tung. Không sẽ hại chết người” Tiểu Hương vội vàng khuyên bảo.
“Phụ hậu, ta không có nói lung tung. Thôi, mặc kệ. Phụ hậu lên giường nghỉ ngơi đi” Phụ hậu sắc mặt vẫn không được tốt, đều là lỗi của phụ hoàng.
“Tiểu Vân Vân, cơ thể của ta tốt hơn nhiều rồi. Nằm ở trên giường đã lâu nên hiện tại cả người rất không thoải mái” Ta không muốn nằm nữa đâu! Về chuyện Thục phi yêu đương vụng trộm ta cũng không để ở trong lòng.
“Phụ hậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Ta giúp ngươi mát xa” Tiểu Vân Vân cứng rắn đỡ ta trở về giường nằm rồi bắt đầu mát xa cho ta.
Kỹ thuật của Tiểu Vân Vân cũng không tệ lắm khiến ta thoải mái đến ngủ lúc nào không hay. Mười ngày sau, cơ thể của ta hoàn toàn khôi phục. Lúc này cái khổ của ta cũng hoàn toàn đến đây, bởi vì sau hai tháng Lãnh Nhược Tư không ngừng lôi kéo ta cùng hắn làm chuyện yêu đương, còn không phân ban ngày lẫn đêm tối nữa chứ ! Ta hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ ở dưới thân hắn hương tiêu ngọc vẫn thì cũng không có gì là không thể !
Chúng ta ngày ngày ở cùng một chỗ làm cho Tiểu Vân Vân bất mãn cực kỳ. Hắn oán giận “Phụ hoàng, người đừng có kè kè bên cạnh Phụ hậu nữa. Người đi giải quyết công tác của người đi!” Hắn cũng muốn Phụ hậu.
“Gấp cái gì? Ngươi nên đi học !” Tên này chết cũng không đáng yêu, dám cùng hắn tranh lão bà.
Đáng giận ! Phụ hoàng thật bá đạo. Tiểu Vân Vân không cam lòng nên không muốn đi tìm lão sư. “Sao ngươi cứ đối nghịch với Tiểu Vân Vân như vậy?”
“Trẫm cùng hắn đối nghịch? Là hắn cùng trẫm không qua được mới đúng” Lãnh Nhược Tư khó chịu nhìn ta.
“Được rồi. Đừng náo loạn, lo làm tốt công việc đi! Ta đi tìm mẹ con Du phi chơi”
Lãnh Nhược Tư căn bản là không có ý buông tay ta ra “Gấp cái gì? Triệt Nhi……” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com Thấy ánh mắt của hắn ta liền hiểu được hắn muốn làm gì. Tuyệt đối là dáng vẻ của đại sắc muốn ăn tiểu cừu “Đừng, hiện tại là ban ngày. Với lại hiện đang ở thư phòng, sẽ có người đi vào bất cứ lúc nào ” Ta bận rộn cự tuyệt hắn.
“Sợ cái gì? Ngươi là hoàng hậu của trẫm, chúng ta ân ái thì cần e ngại ai?” Hắn như trước không chịu buông tha ta. Tay còn không có quy củ mà dần thoát hạ quần áo của ta.
“Nhược Tư, đừng……” Lỡ người khác thấy cảnh này ta còn mặt mũi nào mà ra ngoài a?
“Đừng cái gì? Đừng dừng sao?” Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của ta.
“Ta mới không có đâu!”
Lãnh Nhược Tư buồn cười đem ta ôm đến bên giường đặt trong thư phòng. Kế tiếp xuân ý vô hạn……
Vài canh giờ sau, “Nhược a a a a ~~~~~~~ chậm một chút a a a ~~~~~~~”
“Triệt Nhi, ngươi thật đẹp. Đẹp đến nỗi làm cho trẫm si mê không thôi.”
Lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm của Thục phi, “Cút ngay cho ta, ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
“A a a ~~~~~~~ Nhược Tư mau a a a ~~~~~~~ mau dừng lại ngô ~~~~~~~ có người ân ~~~~~~~ có người đến .”
Lãnh Nhược Tư căn bản là không để ý tới, Thục phi không để ý thị vệ cản trở mà đi vào. Lãnh Nhược Tư vội vàng kéo chăn qua che thân thể chúng ta “Ai cho phép ngươi vào đây?” Lãnh Nhược Tư bất duyệt.
Nguyên lai thị vệ nói Hoàng Thượng có chuyện trọng yếu chính là việc này a? Thục phi ghen tị phát cuồng “Hoàng Thượng thần thiếp có tin tốt muốn nói cho ngài biết. Thiếp có thai , đã được hai tháng” Nàng đắc ý liếc ta một cái.
Ta nguyên lai là rất thích hài tử khả ái, cũng thực vui vẻ nếu hoàng cung lại có thêm một vị nữa, nhưng ta ghét dáng vẻ đắc ý của Thục phi kia. Ta cúi đầu rồi khẽ cắn môi dưới, tất cả đều bị Lãnh Nhược Tư thu vào trong mắt. Hắn đau lòng hôn lên ta, ta cùng Thục phi ngây ngẩn cả người. Hắn lại tiếp tục động tác vừa rồi “A ~~~~~~~” Ta ngay cả cơ hội dùng tay che miệng lại để ngăn không cho thanh âm phát ra cũng không có.
Lãnh Nhược Tư “Ác ý” đẩy nhanh hơn tốc độ, làm cho ta rên rỉ không thể ức chế âm thanh phát ra càng lúc càng lớn. Đáng ghét, hại ta mất mặt như vậy, mà Thục phi vẫn còn quỳ, nhìn thấy xong lập tức tái mặt “Người đâu, tới đem Thục phi vào lãnh cung”
Cái gì? Ta cùng Thục phi nghe xong đều choáng váng, “Hoàng Thượng thiếp làm sai cái gì?” Vì cái gì nàng mang thai Hoàng Thượng còn đối với nàng như vậy?
“Ngươi nghĩ trẫm cái gì cũng không biết sao? Hài tử kia căn bản không phải của trẫm. Ba tháng trước trẫm cùng Triệt Nhi cãi nhau nên ở chỗ ngươi qua đêm. Mặc dù trẫm uống rượu nhưng trẫm nhớ rất rõ là trẫm chưa hề chạm qua ngươi, ngươi làm sao có khả năng mang thai hả? Hơn nữa ngươi mang thai ngày cũng không đúng. Nếu là của trẫm, ngươi hẳn là phải có mang ba tháng mới đúng. Thục phi, ngươi quá sơ suất” Hắn đã sớm biết Thục phi sau lưng hắn có nhân tình. Chỉ là hắn không muốn tra mà thôi, bởi vì hắn không ngại, chỉ cần có Triệt Nhi là đủ rồi, nữ nhân này với hắn mà nói căn bản không trọng yếu.
Nhưng nàng dám đến nhục nhã Triệt Nhi, thật sự không thể tha thứ. Cho dù là hài tử của hắn cũng không được nhục nhã Triệt Nhi, tuyệt đối không thể !
Thì ra là vậy. Tiểu Vân Vân ngày đó đúng là không có ăn nói lung tung. Mặt Thục phi không còn chút máu, thương tâm rơi lệ, khóc to, “Lãnh Nhược Tư, ta muốn cho ngươi trả giá thật lớn”
Nàng bị thị vệ mang đi trong khi vẫn còn đang kêu khóc. Nghe lời nàng vừa nói xong ta cảm thấy sợ hãi nàng sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ, “Triệt Nhi, đừng lo lắng. Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi”
Xem ra tiểu cừu ta hôm nay không bị đại sắc lang hắn ăn đến không còn cử động thì hắn không có khả năng buông tha ta. Nhưng ta thật sự bất an, cảm thấy dường như sắp có chuyện gì nguy hiểm đang hướng về phía Nhược
|
Chương 47 - SINH MỆNH BỊ ĐE DOẠ Từ sau khi Thục phi bị đày vào lãnh cung, tâm của ta luôn luôn bất an. Hôm nay, ta một mình ngồi ở hoa viên than thở, “Hoàng hậu, người đang nghĩ gì vậy?” Mẹ con Du phi đến đây.
“Không có gì. Các ngươi ngồi đi !” Ta cười cười nhìn bọn họ.
“Là lo lắng cho Hoàng Thượng sao? Yên tâm đi ! Hoàng Thượng không có việc gì đâu. Thục phi không có khả năng làm cái gì.” Du phi an ủi ta.
“Đúng vậy ! Phụ hậu đừng lo lắng, cùng chơi với Huyên nhi a !” Huyên nhi giữ chặt ta muốn ta cùng chơi với nàng.
Sau đó thì ta chơi với nàng, một hồi sau. “Huyên Nhi, chúng ta nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi” Bởi vì lo lắng cho Lãnh Nhược Tư nên mấy ngày nay ta ngủ không được tốt, thể lực cũng tự nhiên kém đi.
“Không chịu. Phụ hậu, tiếp tục chơi thôi !” Huyên Nhi không thuận theo mà còn lôi kéo ta.
“Huyên Nhi không thể lôi kéo hoàng hậu chơi nữa. Hoàng hậu thân mình chịu không nổi ” Du phi từ ái ôm lấy Huyên Nhi.
Ta cảm kích nhìn nàng, vội vàng ngồi xuống nghỉ ngơi. “Du phi. Thực xin lỗi, ta……” Ta áy náy nhìn nàng, bởi vì ta hại nàng mất đi trượng phu.
“Hoàng hậu không cần giải thích. Hoàng Thượng cho tới bây giờ chưa từng yêu ta. Có người hay không thì tình trạng của ta cũng không thay đổi. Huống hồ ta còn có Huyên Nhi, chỉ cần có nó thì ta đã hạnh phúc rồi !” Du phi vui vẻ nói.
“Nhất định”
Lúc này Lãnh Nhược Tư đến, “Triệt Nhi, các ngươi sao lại ở đây? Bọn Tiểu Hương đâu?” Đến cả huynh đệ Huy Hoàng cũng không thấy là sao ?
“Không biết. Gần đây không thấy bọn họ” Không biết họ đang làm gì rồi.
“Vậy sao? Xem ra trẫm quá sủng ái bọn họ rồi. Triệt Nhi, sắc mặt sao lại không tốt như thế?” Hắn lo lắng nhìn chăm chú vào ta.
“Có sao không?
“Hoàng Thượng cát tường. Hoàng hậu mấy ngày nay ngủ không được tốt mới như vậy” Du phi thay ta giải thích.
“Ngủ không tốt? Sao lại như thế?” Lãnh Nhược Tư không rõ nhìn nàng.
“Còn không phải do phụ hoàng không tốt, cứ làm cho Phụ hậu lo lắng” Huyên Nhi sinh khí chu cái miệng nhỏ nhắn.
Lo lắng? Nguyên lai Triệt Nhi vẫn lo lắng chuyện Thục phi sẽ làm chuyện bất lợi cho hắn? Thật sự là đứa ngốc mà. Bất quá Triệt Nhi như vậy càng làm hắn thích, Lãnh Nhược Tư ôm lấy ta rồi ôn nhu nói: “Triệt Nhi đừng lo lắng. Mau trở về giường rồi hảo hảo nghỉ ngơi”
“Ân” Hắn bên cạnh làm cho ta thấy an tâm.
Trên đường Lãnh Nhược Tư ôm ta trở về phòng, chúng ta gặp được Tiểu Hương với Huy Hoàng, Tiểu Lan với Hạo Nhiên cùng một chỗ, “Sao nhóm bọn họ lại ở cùng một chỗ a?” Ta kinh ngạc không thôi.
“Không tốt sao?” Hắn lại thấy rất tốt .
“Không có a ! Chỉ là ta ngày ngày ở cùng một chỗ với bọn họ nhưng một chút cũng không phát hiện, ta thật ngốc nga !” Tuy rằng ta không muốn thừa nhận cũng không được.
“Triệt Nhi không được nói mình như vậy. Ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi nha” Hắn ôm ta trở lại phòng rồi nhẹ nhàng đặt ta lên giường.
“Nhược Tư, ở lại với ta đi !” Ta không muốn ở một mình đâu !
“Hảo” Hắn vội vàng leo lên giường ôm lấy ta.
Đến tối, khi ta kêu Tiểu Hương, Tiểu Lan tiến vào. “Vương gia, người tìm chúng ta có việc gì sao?” Tiểu Lan không rõ nhìn ta.
“Hai người các ngươi không có gì nói với ta sao?”
Các nàng cùng lắc đầu. “Ta hôm nay không cẩn thận gặp được các ngươi cùng huynh đệ Huy Hoàng ở cùng một chỗ nga !” Ta buồn cười nói.
“Vương gia……” Tiểu Hương xấu hổ đến đỏ cả mặt.
“Được rồi, được rồi. Ta không có ý tứ gì khác, các ngươi tìm được nơi nương tựa tốt, ta cũng rất vui mà”
“Thật tốt quá ! Vương gia, người đồng ý ?” Tiểu Lan cũng vui vẻ không thôi.
Ta gật gật đầu. Mà lúc này ở lãnh cung, Thục phi lại đang tiến hành một chuyện bí mật không muốn cho người biết, “Tiểu Hồng, chủ tử ta trước kia đối với ngươi như vậy !” Thục phi thi ân nói.
“Nương nương đối với nô tỳ ân trọng như núi” Nếu không có nương nương nàng có lẽ đã chết.
“Tốt lắm. Ngươi mau giúp ta chuẩn bị một bộ quần áo cung nữ rồi mang ta ra khỏi lãnh cung” Nàng âm hiểm cười, nàng muốn cho Lãnh Nhược Tư trả đại giá.
Tối nay là tiệc quân thần mỗi năm một lần nên hoàng cung rất náo nhiệt. Vào ngày này, Lãnh Nhược Tư mở yến tiệc rồi mời các đại thần đến hoàng cung tham gia, các đại thần cũng sẽ mang gia quyến đến nên khiến hoàng cung náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều. Ta cùng Lãnh Nhược Tư đi ra “Tham kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu”
“Tất cả bình thân ! Yến hội bắt đầu”
Yến hội hôm nay các đại thần có thể không tuân thủ phép tắc quân thần mà tận tình cuồng hoan, mọi người vui đùa một cách cao hứng. “Tiểu Triệt Triệt, chúng ta cùng nhau đi chơi đi!” Duẫn Tuyết bắt lấy ta.
“Chính ngươi đi chơi đi, ta không muốn chơi nữa. Ta mệt quá” Ban ngày ta bị Lãnh Nhược Tư triền suốt, mệt chết ta!
“Duẫn Tuyết, buông Triệt Nhi ra. Triệt Nhi, đừng để ý nàng mà hãy lo nghỉ ngơi đi” Xem ra ban ngày thật sự đã làm mệt chết hắn.
“Được rồi. Tiểu Triệt Triệt, ngươi đúng là xui sẻo khi có một trượng phu bất mãn như vậy” Duẫn Tuyết châm chọc Lãnh Nhược Tư. Đọc truyện tại Web Truyen Online . com “Không cần ngươi nhiều chuyện” Nữ nhân này dám ở trước mặt Triệt Nhi làm xấu hình tượng hoàn mỹ của hắn, thật sự là lớn mật
“Nhược Tư, đừng nóng giận. Các ngươi không cần ồn nữa, để ta ngủ một chút” Ta không chút khách khí ở trong lòng Lãnh Nhược Tư thiu thiu ngủ, kỳ thật cũng không thật sự ngủ được.
“Hoàng Thượng, thỉnh dùng trà.” Một cung nữ dâng trà lên.
Lãnh Nhược Tư vừa muốn uống, ta giành trước một bước “Ta cũng muốn uống” Hảo khát nga!
Lãnh Nhược Tư lập tức đem chén trà mà uy ta uống. Uống được một nửa, sắc mặt ta trắng bệch nghiêng đầu sang một bên rồi phun ra một ngụm máu tươi. Lãnh Nhược Tư liền ôm chặt lấy ta, “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Như thế nào lại đột nhiên hộc máu chứ? Chẳng lẽ trà này có vấn đề?
“Hoàn hảo, ngươi…… Ngươi không có việc gì” Nói xong ta liền ngất đi. Lo lắng của ta thật sự không phải dư thừa .
“Triệt Nhi/ hoàng hậu……”
Mọi người sốt ruột nhìn chăm chú vào ta, thừa dịp mọi tầm mắt đều dừng ở trên người ta, cung nữ vừa rồi cầm chủy thủ đâm tới. Vì lo lắng cho ta nên Lãnh Nhược Tư căn bản không chú ý tới, chờ khi hắn chú ý tới thì chủy thủ đã muốn cắm thật sâu vào ngực hắn, hắn chỉ kịp đánh bay cung nữ kia.
Cung nữ bị đánh đến hấp hối, Lãnh Nhược Tư buông ta ra rồi cố gắng chống đỡ thân mình bị thương nặng mà hướng nàng đi tới, thấy rõ ràng bộ dáng của nàng liền kinh ngạc nói: “Thì ra là Thục phi ngươi. Đem giải dược giao ra đây” Hắn tuyệt đối không thể để cho Triệt Nhi gặp chuyện không may, tuyệt đối không thể.
“Ngươi…… Cho rằng ta…… Ta sẽ có giải…… Giải dược sao?” Thục phi cười to không thôi.
Lời của nàng vừa thốt ra đã bị một chưởng đánh chết. Sau hắn cũng chống đỡ không nổi mà ngã xuống, vết máu ở ngực nhanh chóng lan rộng khiến các đại thần choáng váng, chỉ có Duẫn Dung là còn giữ lại được chút tỉnh táo. “Ngự y mau đi xem hoàng hậu” Còn hắn sẽ chữa thương cho Lãnh Nhược Tư.
“Phụ hoàng, Phụ hậu các ngươi không cần chết a !” Tiểu Vân Vân khóc lớn không thôi.
Tiểu Hương cùng Tiểu Lan ôm lấy Tiểu Vân Vân trấn an hắn. Yến hội vì ta cùng Lãnh Nhược Tư bị thương mà đình chỉ. Duẫn Dung sai người đem chúng ta về phòng. Một lát sau. “Lão công, Hoàng Thượng cùng Tiểu Triệt Triệt thế nào rồi” Duẫn Tuyết hỏi ra vấn đề mọi người muốn hỏi.
“Tình huống thực không xong. Hoàng Thượng ngực trúng một đao làm thương tổn đến mạch máu, đao này có khả năng khiến người mất mạng. Còn hoàng hậu thân trúng kịch độc, hơn nữa độc kia ta giải không được” Duẫn Dung sắc mặt nghiêm trọng.
“Kia làm sao bây giờ a? Vương gia, nếu Hoàng Thượng cùng hoàng hậu bất luận ai trong hai người xảy ra chuyện thì Lãnh quốc liền thảm” Các đại thần lo lắng không thôi.
Hắn hiểu được, nếu hoàng hậu xảy ra chuyện, Mộ Dung quốc sẽ không bỏ qua cho Lãnh quốc. Hơn nữa tên Mộ Dung Vân yêu đệ thành si sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Mộ Dung quốc trong ngũ quốc đứng hạng thứ hai sau Lãnh quốc, Lãnh quốc bởi vì có Lãnh Nhược Tư mà trở thành ngũ quốc tối cường, nếu quả hắn xảy ra chuyện, Lãnh quốc không có khả năng so với quá Mộ Dung quốc. “Chuẩn bị xe ngựa đưa Hoàng Thượng cùng hoàng hậu mang đi, hy vọng hắn có thể nguyện ý cứu người”
“Đi đâu !” Mọi người nghi hoặc nhìn Duẫn Dung.
“Các ngươi đi rồi sẽ biết” Hy vọng hắn có thể xem mình là con dân Lãnh quốc mà khai ân cứu người, không thì vận mệnh Lãnh quốc …
|
Chương 48 - CỔ QUÁI QUỶ Y CÙNG ĐOẠN TÌNH RỐI LOẠN ! Duẫn Dung mang theo mọi người đi vào một nơi âm u lạnh lẽo, “Lão công đây là nơi nào thế?” Duẫn Tuyết hơi sợ hỏi. Nơi này rất âm u, thấy ghê ghê sao ấy.
“Vào rồi các ngươi sẽ biết”
Mọi người đều sợ hãi mà cúi mặt bước đi. Đi một hồi lâu nhìn lên thì thấy một cánh đồng hoa thơm cỏ lạ làm nơi này trông như là nhân gian tiên cảnh. “Thật đẹp nga !” Bọn Tiểu Hương vui vẻ nhìn chung quanh.
“Chúng ta đến rồi” Duẫn Dung đi phía trước bỗng ngừng lại.
“Vương gia, ai ở nơi này?” Huy Hoàng không rõ hỏi.
“Tại hạ Duẫn Dung xin cầu kiến quỷ y Hứa Dương” Duẫn Dung quỳ xuống.
Một lát sau, một vị tuấn mỹ nam tử đi ra, “Duẫn Dung nhà ngươi tìm ta có chuyện gì?” Hắn lạnh lùng nhìn Duẫn Dung.
“Hứa Dương, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu thụ trọng thương, hy vọng ngươi có thể trị cho họ”
“Hảo, đem Lãnh Nhược Tư vào đi” Nói xong liền đi vào.
Huy Hoàng đem Lãnh Nhược Tư nâng đi vào, còn mọi người thì ở lại bên ngoài sốt ruột chờ đợi, “Vương gia, ngươi không phải nói hắn không dễ dàng cứu người sao? Sao sảng khoái đáp ứng như vậy?” Toàn thể mọi người khó hiểu nhìn hắn.
“Ta cũng không biết. Hứa Dương là người rất cổ quái. Hắn nếu muốn cứu ai, ai cũng ngăn không được hắn, còn hắn không muốn cứu, cho dù có giết hắn, hắn cũng sẽ không cứu. Bất quá, hắn đồng ý cứu người thì tốt rồi” Duẫn Dung vui vẻ nói.
Mọi người gật gật đầu, một hồi lâu sau Hứa Dương đi ra “Thế nào ?” Mọi người lo lắng nhìn hắn.
“Lãnh Nhược Tư không có việc gì, hắn chỉ mất máu quá nhiều nên hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt” Nói xong hắn chuẩn bị trở về phòng.
“Từ từ, Hứa Dương hoàng hậu đâu?” Duẫn Dung ngăn lại hắn.
“Ta chưa từng nói là sẽ cứu hoàng hậu? Ta cứu Lãnh Nhược Tư vì nợ ân tình của ngươi, còn sinh tử của hoàng hậu với ta không quan hệ” Hắn lãnh khốc xoay người chuẩn bị rời đi.
“Van cầu ngươi, cứu Phụ hậu được hay không?” Tiểu Vân Vân ngăn lại hắn, cầu xin nhìn hắn.
“Không” Nguyên lai hoàng hậu là nam nhân a !
Bởi vì Hứa Dương không chịu cứu người hơn nữa tha6n thể Lãnh Nhược Tư còn chưa khoẻ nên mọi người đành ở lại chỗ của Hứa Dương. Ba ngày sau, Lãnh Nhược Tư tỉnh “Duẫn Dung đây là nơi nào? Triệt Nhi đâu?” Hắn lo lắng hỏi.
“Hoàng Thượng, đây là chỗ ở của quỷ y Hứa Dương. Ngài không có việc gì, hoàng hậu hắn…… Hắn……” Duẫn Dung không biết nói như thế nào.
“Triệt Nhi làm sao? Nói mau!” Lãnh Nhược Tư sốt ruột giữ chặt hắn.
“Độc của Hoàng hậu còn chưa được giải, bởi vì Hứa Dương không muốn cứu, hoàng hậu chống đỡ bất quá chỉ còn lại hai ngày” Duẫn Dung khổ sở cúi đầu, Tiểu Lan các nàng khóc không thôi.
“Cái gì? Không được, trẫm muốn ra nhìn xem” Hắn chống cái thân thể không tốt gì của mình đi vào phòng của ta.
“Triệt Nhi, Triệt Nhi” Triệt Nhi sắc mặt rất kém, thân nhiệt đã dần trở nên lạnh như băng. Hắn sợ Triệt Nhi cứ như vậy mà không tỉnh lại nên đau lòng ôm chặt lấy ta.
“Phụ hoàng cứu cứu Phụ hậu a ! Ta không muốn Phụ hậu chết a !” Tiểu Vân Vân thương tâm khóc lớn.
“Duẫn Dung, mang trẫm đi gặp Hứa Dương” Hắn nhất định phải cứu Triệt Nhi .
Duẫn Dung dẫn hắn đi tới trước phòng Hứa Dương, hắn vừa định vào cửa thì thanh âm Hứa Dương truyền đến, “Hoàng Thượng không cần vào, ta sẽ không cứu”
“Vì cái gì? Chỉ cần ngươi đồng ý cứu người, trẫm cái gì đều có thể cho ngươi” Chỉ cần có thể cứu Triệt Nhi, cái gì đối hắn cũng không trọng yếu.
“Không cần. Ta không cần, các ngươi có thể ly khai”
“Trẫm sẽ không đi trừ phi ngươi đáp ứng cứu người. Nếu không cứu thì trẫm sẽ quỳ mãi ở đây” Lãnh Nhược Tư kiên định.
“Muốn quỳ thì ngươi cứ từ từ mà quỳ đi !” Hắn không bận tâm.
Sau Lãnh Nhược Tư quỳ một ngày một đêm “Hoàng Thượng, thương thế của ngài còn chưa khỏi, mau đứng lên đi ! Vương gia sẽ không hy vọng ngàii như vậy” Tiểu Hương thương tâm khuyên hắn, nàng biết Vương gia yêu Hoàng Thượng còn hơn yêu chính mình a ! Vương gia thấy Hoàng Thượng như vậy sẽ thương tâm.
Lãnh Nhược Tư lắc đầu tiếp tục quỳ. Hắn thật đúng là quỳ một ngày một đêm, rốt cuộc là mỹ nam tử thế nào lại khiến cho một Hoàng Thượng cao cao tại thượng vì hắn mà làm như vậy? Nếu lúc trước hắn không phải hiểu lầm, chính mình cũng sẽ có được hạnh phúc như vậy “Không ổn, không ổn. Hoàng Thượng, hoàng hậu hộc máu đã muốn chống đỡ không được” Hạo Nhiên la to.
Vốn thân thể còn chưa khỏe lại quỳ một ngày một đêm nên Lãnh Nhược Tư vừa nghe liền chịu không nổi mà ngất đi. Tiểu Hương đúng lúc đỡ lấy hắn, ngay khi tất cả mọi người đều nản lòng thoái chí thì Hứa Dương đi ra. “Thấy ngươi si mê hắn như vậy nên ta phá lệ cứu hắn một lần”
“Thật vậy chăng? Cám ơn” Lãnh Nhược Tư cao hứng không thôi.
Lãnh Nhược Tư vội vàng dẫn hắn đi vào phòng của ta, hắn đến trước giường của ta thì ngây ngốc “Triệt Nhi, Triệt Nhi sao lại bị như vậy?” Hứa Dương giật mình ôm chặt lấy ta.
Bọn Lãnh Nhược Tư thấy thế toàn ngây người. Hứa Dương lập tức bắt đầu trị liệu cho ta.
“Hà Minh Mẫn, Hà Minh Mẫn”. Là ai? Là ai đang gọi ta? Ta ở trong bóng đêm thấy một người giống hệt ta “Ngươi là ai?”
“Ta là Mộ Dung Triệt chân chính” Hắn giải thích.
“Mộ Dung Triệt? Ngươi sao lại tới tìm ta !” Sẽ không muốn đòi lại thân thể này chứ?
“Ngươi không cần lo lắng, điều ngươi nghĩ sẽ không phát sinh. Ta chỉ muốn nhờ ngươi một chuyện” Hắn ưu thương nhìn ta.
“Vậy ngươi muốn nhờ ta việc gì?”
“Người vừa ôm ngươi tên gọi Hứa Dương, hắn là người ta yêu. Bởi vì ta hiểu lầm hắn cùng sư đệ của hắn có quan hệ mờ ám nên tức giận, sau hoàng huynh lại bức ta gả cho Lãnh Nhược Tư, ta không muốn nên mới tự sát. Chuyện sau đó thì ngươi đều biết. Nguyệt lão nói cho ta biết ta đã hiểu lầm hắn hơn nữa ta cùng hắn đáng lý đã là một đôi nhưng do ngươi cùng Lãnh Nhược Tư đã thành đôi. Chuyện cũng đã xảy ra, ta muốn nhờ ngươi giúp ta an ủi hắn, giúp hắn tìm một mối lương duyên khác ! Nhưng cũng đừng thương tổn hắn vì Nguyệt lão nói kiếp sau ta cùng hắn sẽ chân chính ở cùng một chỗ” Hắn cầu xin nhìn ta.
“Được rồi, cám ơn ngươi đem thân thể này cho ta” Nếu không phải nhờ hắn, ta cùng Nhược Tư cũng không có khả năng ở bên nhau.
“Cám ơn ngươi. Chúc ngươi hạnh phúc” Hắn vui vẻ tiêu sái.
Mà vừa rồi bởi vì là ý thức chân chính của Mộ Dung Triệt nên ta không ngừng hô: “Dương, Dương……”
Nghe thấy ta kêu tên nam nhân khác, Lãnh Nhược Tư ghen tị đến phát cuồng. Bọn họ có quan hệ gì? Vì cái gì Triệt Nhi hôn mê nhưng vẫn gọi tên hắn?
Đến khi trị liệu cho ta xong, Hứa Dương kỳ quái nói: “Vì cái gì Triệt Nhi lại trở thành hoàng hậu Lãnh quốc?”
“Hứa công tử, ngươi vì sao lại có miếng ngọc bội, vật bất ly thân của Vương gia?” Tiểu Hương khó hiểu cực. Ngọc bội kia là do tiên hoàng tặng cho Vương gia, Vương gia từ nhỏ đã mang theo bên người một tấc cũng không rời .
“Cái này sao? Là Triệt Nhi đưa cho ta. Triệt Nhi làm sao lại trở thành hoàng hậu Lãnh quốc vậy?” Hứa Dương nhíu chặt đôi lông mày.
“Lúc trước Vương gia bị buộc hòa thân làm hoàng hậu Lãnh quốc. Ta nhớ ra rồi, Vương gia từng nói qua hắn đã tìm được người đáng để hắn phó thác cả đời, người nọ chính là Hứa công tử nha !” Tiểu Hương bừng tỉnh đại ngộ. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com Nghe thế sắc mặt Lãnh Nhược Tư không phải có thể sử dụng một chữ kém để có thể hình dung. Đúng lúc này ta tỉnh lại “Ân ~~~~~~ đau quá.”
“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư cùng Hứa Dương sốt ruột xông tới.
Ta mở mắt trừ bỏ nhìn thấy Lãnh Nhược Tư ra còn thấy một vị nam tử cực tuấn mỹ, hắn hẳn là Hứa Dương. Hắn thật sự xuất sắc, trách không được Mộ Dung Triệt chân chính yêu hắn đến vậy, thật phiền mà ! Ta nào có tài năng không làm thương tổn hắn cơ chứ? Ai tới nói cho ta biết phải làm như thế nào a? Ai tới giúp ta a?
|
Chương 49 - CHƯƠNG 49
Thấy bộ dáng sốt ruột của hai người bọn họ ta không biết nên làm sao bây giờ ? Vừa muốn cự tuyệt Hứa Dương vừa không nỡ thương tổn hắn. Trời ạ! Mộ Dung Triệt đúng là cho ta một vấn đề nan giải mà! Làm thế nào mới tốt đây chứ? Đúng rồi, ta vốn mất trí nhớ nên sẽ không nhận hắn , chỉ cần tiếp tục không biết hắn không phải tốt lắm sao? “Nhược Tư đây là nơi nào? Còn hắn là ai?” Ta giả bộ nghi hoặc chỉ vào Hứa Dương.
“Triệt Nhi, ngươi đang nói cái gì a? Ta là Hứa Dương a! Dù cho có sinh khí thế nào cũng không nên giả bộ không biết ta a !” Hứa Dương kích động bắt lấy ta.
“Đau quá, mau thả ta ra !” Má ơi ! Dùng sức gì mà mạnh dữ vậy? Nghĩ ta là mình đồng da sắt sao?
“Đủ rồi. Buông Triệt Nhi ra cho trẫm. Ngươi làm đau hắn” Lãnh Nhược Tư bất duyệt nhìn Hứa Dương.
“Nhược……” Ta làm bộ sợ hãi trốn vào trong lòng Lãnh Nhược Tư.
Hứa Dương thấy ta như vậy thương tâm không thôi “Hứa công tử, Vương gia hắn không nhớ rõ ngươi đâu” Tiểu Hương giải thích.
“Không nhớ rõ ta ?” Hứa Dương không rõ nhìn nàng.
“Đúng, Vương gia mất trí nhớ. Lúc trước khi Vương gia được cứu lên thì cái gì cũng không nhớ rõ nữa, bao gồm tên họ của chính mình cũng không nhớ rõ”
“Được cứu? Triệt Nhi vì cái gì mất trí nhớ?” Hứa Dương khó hiểu cực kì.
“Lúc trước Vương gia bị buộc hòa thân không muốn mà tự sát. Ta nghĩ Vương gia lúc trước không muốn hòa thân là bởi vì Hứa công tử ngươi” Hứa công tử cũng thực đáng thương.
Triệt Nhi vì hắn tự sát? Nghĩ vậy Lãnh Nhược Tư ghen tị không thôi. Triệt Nhi hiện tại là hoàng hậu của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đem Triệt Nhi trả lại cho Hứa Dương.
Má ơi ! Tiểu Hương, ngươi giải thích thì cứ giải thích, mắc mớ gì chứ đem chuyện trước kia ta vì Hứa Dương tự sát nói ra. Ngươi không biết chủ tử ta đây hiện tại rất khó làm sao? Ta sao lại có một nha đầu như vậy chứ? Hứa Dương nghe thế vô cùng đau xót. Hắn hướng ta đi tới, bắt mạch cho ta, “Ngươi làm gì ?” Ta nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì. May là đầu không tụ huyết” Hứa Dương an tâm nói.
“Cám ơn ngươi. Trẫm mặc kệ ngươi cùng Triệt Nhi trước kia có quan hệ gì. Triệt Nhi bây giờ đã gả cho trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không đem hắn trả lại cho ngươi”. Lãnh Nhược Tư cố định.
“Ta biết, nhưng ta sẽ không từ bỏ” Hắn sẽ lại một lần nữa tìm lại tâm của Triệt Nhi.
Xong rồi, bọn họ có thể trang giành đến nỗi từ bỏ ta luôn không? “Phụ hậu, Phụ hậu……” Tiểu Vân Vân vui vẻ chạy vào.
Hắn xuất hiện liền đánh vỡ không khí ngưng trọng vừa rồi, “Tiểu Vân Vân, làm sao vậy !”
“Phụ hậu, ngươi không có việc gì thật tốt quá. Ngươi có biết hay không, phụ hoàng vì ngươi quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm, cái tên xấu xa này mới bằng lòng cứu ngươi” Tiểu Vân Vân tức giận chỉ vào Hứa Dương.
Cái gì? Nhược Tư trọng thương như vậy mà hắn lại…… Ta thầm oán nhìn chằm chằm Hứa Dương, “Triệt Nhi, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy. Đây không phải ngươi đã yêu cầu ta làm sao” Hắn đúng là vô tội mà.
“Ta?” Ta kinh ngạc chỉ vào chính mình.
“Đúng vậy! Là ngươi nói không cho ta cứu bất luận kẻ nào, trừ phi được ngươi đồng ý” Hứa Dương giải thích.
“A? Tiểu Triệt Triệt, chính ngươi thiếu chút nữa hại chết ngươi a?” Duẫn Tuyết sợ ngây người !
“Ha ha ~~~~~~~~~ ta có nói qua sao?” Ta tiếp tục giả ngu……
“Được rồi. Triệt Nhi, hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nói chuyện nữa” Triệt Nhi độc mặc dù đã giải nhưng sắc mặt vẫn rất kém, Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta.
Ta gật gật đầu, “Hứa công tử, ngươi có thể chữa khỏi tác dụng phụ Liệt Hỏa Liên trên người Vương gia hay không ?” Tiểu Lan hỏi.
“Có thể. Đợi thân thể Triệt Nhi tốt hơn, uống mấy thang thuốc sẽ không có chuyện gì nữa. Bất quá, tại sao thân thể Triệt Nhi lại suy yếu như vậy? Hắn bị hao tổn khí quan ta không thể trị liệu. Lãnh Nhược Tư, ngươi rốt cuộc là chiếu cố hắn như thế nào?” Hứa Dương tức giận bắt lấy hắn, hắn cảm thấy Triệt Nhi hiện tại không phải là người trước kia bởi vì hắn thấy trừ bỏ đau lòng không có cảm giác động tâm như trước kia.
Nói đến đây ta liền ủy khuất. Nghĩ đến trước kia hắn đối với Thục phi tốt như vậy, cho dù là giả nhưng ta vẫn rất sinh khí. “Câm mồm cho trẫm. Triệt Nhi, chuyện trước kia không cần nhớ lại nữa, hảo hảo nghỉ ngơi”. Đáng chết, đều là tại Hứa Dương hại Triệt Nhi lại sinh khí !
Ta không cam lòng nên không muốn ngủ. Nghỉ ngơi mấy ngày, ta cùng Lãnh Nhược Tư thân thể đều khỏe lại hoàn toàn. Hôm nay, ta đang dạo ở vườn hoa, thật sự đẹp quá nga ! Ta hái được mấy đóa hoa, vừa định đi tìm Lãnh Nhược Tư thì có một mĩ thiếu niên khí điên hướng ta đánh tới. Ta bị dọa nên nhắm hai mắt lại, có thể tưởng tượng tượng đau đớn chậm chạp không có tới, ta mở to mắt thì nhìn thấy, Lãnh Nhược Tư tức giận bắt lấy tay hắn. “Ngươi làm cái gì?” Vì cái gì công kích Triệt Nhi?
“Đau quá. Mau buông tay” Hắn là ai vậy? Vì cái gì ở đây?
“Đau? Nếu ngươi làm Triệt Nhi bị thương dù một sợi lông tơ, trẫm nhất định sẽ giết chết ngươi” Lãnh Nhược Tư căm tức hắn.
“Trẫm? Ngươi là đương kim hoàng thượng Lãnh Nhược Tư? Ngươi thật là có bản lĩnh a! Đến cả đương kim hoàng thượng cũng bị ngươi câu dẫn”. Hắn khinh bỉ ta.
Ta câu dẫn Lãnh Nhược Tư? Thật sự là hắn khinh ta giống một con mèo bệnh nên muốn nói gì thì nói sao? Ta tức giận ném cho hắn một cái tát ! Trừ bỏ thiếu niên kia cùng Hứa Dương vừa tới sửng sốt, bọn Duẫn Dung toàn lui về phía sau một bước, hoàng hậu nóng giận so với Hoàng Thượng còn đáng sợ hơn vạn lần, tránh xa một chút miễn cho bị bã táp đến. “Con mắt nào của ngươi thấy ta câu dẫn hắn? Ta thấy là ngươi muốn câu người khác thì có!” Ta nói lung tung.
Thiếu niên mặt đỏ bừng cúi đầu không nói. Nhìn hắn như vậy ta nghĩ ta đúng là “chó táp phải ruồi” mà ! Ta tùy tiện nói nhưng lại nói đúng mới ghê chứ. Ta thật tài tình đi? “Uy, ta vừa rồi là nói bậy, sẽ không bị ta nói đúng rồi chứ? Ngươi muốn câu dẫn ai a?” Đừa vui thật.
“Ngươi biết rõ còn cố hỏi”
Gì? Ta biết cái quỷ gì a !
“Được rồi. Thanh, ngươi sao lại trở lại? Triệt Nhi, hắn là sư đệ của ta” Hứa Dương giới thiệu. Triệt Nhi hiện tại không giống với trước kia, trước kia hắn nhát gan như vậy, hiện tại hắn lại rất có chủ kiến.
Sư đệ? Vậy đây là người hại Mộ Dung Triệt tức giận? Ta tuy không thích hắn nhưng cũng không hận hắn được. “Hứa Dương, ta có chuyện muốn nói với ngươi” Hắn gật đầu
Lãnh Nhược Tư lo lắng chăm chú nhìn ta, sợ ta sẽ cứ như vậy mà rời bỏ hắn, “Hứa Dương, người ngươi yêu là Mộ Dung Triệt của trước kia hay là Mộ Dung Triệt của hiện tại?”
“Này……” Hứa Dương do dự . Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com “Ngươi yêu là Mộ Dung Triệt trước kia có phải không? Hứa Dương, ta không còn là ta của trước kia. Mộ Dung Triệt trước kia đã vì ngươi mà chết, ta hiện tại chỉ yêu Lãnh Nhược Tư” Nói như vậy tuy biết rất tàn nhẫn nhưng dù gì thì ta cũng phải nói sự thật này với hắn.
“Triệt Nhi, ta một chút cơ hội cũng không có phải không?” Triệt Nhi nói đúng, tâm hắn vĩnh viễn chỉ yêu Mộ Dung Triệt trước kia, nhưng bảo hắn buông tay thì thật sự luyến tiếc.
“Đúng. Kiếp sau ta của trước kia nhất định sẽ gả cho ngươi, sẽ không buông tay ngươi ra lần nào nữa” Ta đồng ý với hắn.
“Triệt Nhi, kiếp sau ta tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi ra! Quyết không” Hắn cố định.
“Hảo. Đời này ngươi có thể suy xét Hạ Thanh, hắn rất yêu ngươi”
“Ta biết, nhưng ta không thương hắn. Nếu như ta có ý đó ta đã sớm yêu thương hắn” Hứa Dương giải thích.
Ai ~~~~~~ Thanh cũng thực đáng thương! Cuộc đối thoại giữa chúng ta đều bị Thanh đang trốn gần đó nghe thấy được. Hắn thương tâm mà khóc, hắn vẫn biết sư huynh không thương hắn, nhưng chính tai nghe thấy tâm vẫn thật sự đau, quá đau hắn nên buông tha cho ……
Chúng ta nói chuyện xong. Ta rốt cục có thể buông gánh nặng lớn này xuống, ta vui vẻ trở về tìm Lãnh Nhược Tư “Chúng ta mau hồi cung đi !” Ở đây mãi, ta nghĩ hắn cũng sắp phát cuồng lên rồi!
“Triệt Nhi, ngươi……” Hắn kinh ngạc khi nghe lời ta nói.
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì ! Chuyện xảy ra trước kia ta không nhớ rõ, mà nó cũng không trọng yếu. Ta chỉ biết hiện tại ta chỉ yêu ngươi, vĩnh viễn cũng như vậy. Nhược Tư, vì ngươi ta đã thương tổn một người vĩ đại như vậy nên ta không cho phép ngươi phụ ta nga ! Hơn nữa ngươi còn phải đáp ứng ta một sự kiện” Đã sớm muốn làm việc đó, cuối cùng cũng có cơ hội, ta âm hiểm cười không thôi.
“Đương nhiên. Trẫm vĩnh viễn sẽ không phụ ngươi. Triệt Nhi, từ lần đầu tiên gặp ngươi, trẫm đã yêu ngươi, tâm ý vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi nên không thể dung chứa thêm người khác nữa. Ngươi muốn trẫm đáp ứng chuyện gì?” Hắn như thế nào lại không có dự cảm không tốt chứ? Bất quá Triệt Nhi đã chọn hắn thì tốt rồi ! Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta.
“Trở về ngươi sẽ biết. Hiện tại phải đáp ứng ta không được phép đổi ý !”
|