Độc Sủng Nam Hậu
|
|
Chương 40 - Kết giao bằng hữu mới
Du phi nghe ta nói xong thì vui vẻ trở về. Sau khi trở về, nàng tìm đến gặp Huyên nhi “Huyên Nhi, từ giờ trở đi con phải tôn kính hoàng hậu giống như tôn kính phụ hoàng và mẫu phi biết không”. Du phi nghiêm túc nói.
“Huyên Nhi biết bởi vì ngài ấy là Phụ hậu a !” Huyên Nhi vui vẻ không thôi.
“Huyên Nhi rất thích hoàng hậu phải không?”
“Đúng vậy, Phụ hậu hảo khả ái, đẹp quá nga !” Nàng rất thích Phụ hậu nga !
Huyên Nhi gật gật đầu. Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại đã muốn giữa trưa. “Phụ hậu, đứng lên ăn cơm đi”
“Tiểu Vân Vân là ngươi a !” Ta sờ sờ đầu của hắn.
“Phụ hậu, mau đứng lên ăn cơm đi! Không thì bụng sẽ chịu không nổi” Hừ ! Phụ hoàng thật không tiết chế, muốn làm mệt chết Phụ hậu sao ?
Tiểu Lan đỡ ta đứng lên, Tiểu Vân Vân uy ta. Ha ha ~~~~~~~ thật hạnh phúc nga! Nếu vĩnh viễn như vậy thật là tốt biết bao a ! “Ngây ngô cười……”
“Phụ hậu, người làm sao vậy? Phát ngốc cái gì a?”
“Không…… Không có gì” Ở trước mặt nhi tử, tôn nghiêm của phụ thân rất trọng yếu.
“Phụ hậu ăn nhanh lên đi ! Ăn xong rồi hảo thay thuốc”
“Ng !” Tiểu Vân Vân dường như không cao hứng.
Ta cơm nước xong xuôi, Tiểu Vân Vân giúp ta thay thuốc “Tiểu Vân Vân nhẹ chút, đau quá”. Hắn hôm nay sao lại thô lỗ như vậy a?
“Đau cái gì mà đau? Chính mình chịu đựng đi”
Ô ~~~~~~ Tiểu Vân Vân hảo hung (hung dữ) nga ! Đến cả Lãnh Nhược Tư cũng không như vậy hung qua ta. Ta khổ sở khóc. Thấy ta rơi lệ , Tiểu Vân Vân vội vàng hống ta. “Phụ hậu đừng khóc, là ta không đúng, ta không nên hung ngươi!”
“Tiểu quỷ chết tiệt, có biết bao nhiêu chuyện đáng học lại không học, thế nào lại học khi dễ người? Đáng đánh a?” Tiểu Lan hung ác nhìn hắn.
“Phụ hậu đừng khóc. Ta không phải cố ý, nhân gia ghen thôi !”
“Ghen? Ghen cái gì !“Tiểu Hương khó hiểu cực.
“Phụ hậu vì cái gì đối Huyên Nhi tốt như vậy !” Phụ hậu là của hắn, như thế nào có thể đối hài tử khác tốt hơn cả hắn như vậy chứ?
“Ta không có a !”
“Không có làm sai? Chỉ cho Phụ hậu đối tốt với Vân Nhi thôi”. Tiểu Vân Vân chu chu miệng.
Không hổ là phụ tử, hai người thật sự là bá đạo giống nhau “Tiểu Vân Vân, ta không có đối nàng tốt lắm a !” Ta ưa Tiểu Vân Vân hơn !
“Phải không? Ta không cho Phụ hậu ôm nàng, Phụ hậu chỉ cho ôm ta”. Có một phụ hoàng cùng hắn tranh đã khổ vô cùng giờ lại đến Huyên Nhi. Hắn xem như trực tiếp chết rồi còn gì.
“Được rồi ! ta căn bản là chưa có ôm mà ! Ngươi như vậy hung ta ! Ô ~~~~~~~~”
“Phụ hậu ngoan đừng khóc” Sớm biết thế đã không hung !
Lúc này Lãnh Nhược Tư đã trở lại, thấy ta khóc liền sốt ruột hỏi. “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì khóc a?”
Ta thầm oán nhìn Tiểu Vân Vân “Vân Nhi sao lại thế này?”
Tiểu Vân Vân sợ hãi cúi đầu, Tiểu Lan đem sự tình nói cho Lãnh Nhược Tư, hắn tức giận nói: “Vân Nhi, gan ngươi đúng là lớn ha, dám làm như vậy?” Hung đến làm khóc Triệt Nhi, cho dù là nhi tử của hắn cũng không thể tha thứ.
“Được rồi. Nhược Tư, không nên trách hắn! Tiểu Vân Vân lại đây a!”
“Phụ hậu……” Tiểu Vân Vân bổ nhào vào trong lòng ta.
“Không có việc gì , Tiểu Vân Vân đừng sợ” Ta ôm lấy hắn.
Xem ra về sau phải cẩn thận Vân Nhi. Vân Nhi đã đem Triệt Nhi chọc khóc nhưng Triệt Nhi còn che chở hắn. Xem ra Vân Nhi đã trở thành tình địch của hắn. Nếu là hắn dám nói như thế thì Triệt nhi sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy đâu! “Nhược Tư, vài ngày nữa thì vết thương của ta sẽ tốt, ta muốn ra ngoài chơi”
“Hảo”. Hắn đã sớm chuẩn bị.
“Ta không cần mang theo cả đại đội nhân mã để ra ngoài chơi nga !” Kia cùng ra ngoài không giống nhau.
“Hảo” Hắn sớm phái một trăm tinh binh ngụy trang thành dân chúng xen lẫn trong trong đám người nhằm âm thầm bảo hộ Triệt Nhi. Đương nhiên, việc này không thể để cho Triệt Nhi biết.
“Phụ hậu, ta cũng muốn đi” Thật muốn cùng Phụ hậu ra ngoài chơi nga !
“Không được” Lãnh Nhược Tư lập tức phủ quyết.
“Vì cái gì? Phụ hoàng, ta cũng phải đi.” Ta khóc nhìn Phụ hậu, không cho những người khác tiếp cận hắn a !
“Không cần” Hắn thấy hắn nên phòng không phải là người khác mà là Vân Nhi mới đúng. Dám cùng hắn tranh Triệt Nhi.
“Nhược Tư, đừng như vậy ! Để cho Tiểu Vân Vân cùng ta đi chơi !” Có hắn theo chơi cũng tốt a !
“Được rồi !” Triệt Nhi đã mở miệng thì hắn còn có thể nói không sao?
Ba ngày sau, thương thế của ta vừa tốt lên, ta liền mang theo Tiểu Vân Vân, Tiểu Lan, Tiểu Hương cùng huynh đệ Đường Hạo Nhiên đi ra ngoài “Vương gia, Lãnh quốc cũng thực náo nhiệt !” Tiểu Hương vui vẻ nói.
Đúng vậy! So với Mộ Dung quốc chỉ có hơn chứ không kém “Chúng ta đi dạo tuyệt lắm”
Chúng ta đi về phía phát ra tiếng náo nhiệt “Các ngươi xem nơi đó, có thật nhiều cái để xem. Chúng ta mau đi đi !”
Ta vui vẻ hướng phía kia chạy tới. Bởi vì đi quá nhanh nên không chú ý mà đụng trúng một người. Ta bị đánh ngã, Tiểu Lan bọn họ chạy nhanh đến đỡ ta đứng lên. “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý” Ta vội nói lời xin lỗi.
“Ngươi đụng phải bổn thiếu gia ta mà tưởng chỉ một câu ‘thực xin lỗi’ liền xong rồi sao?” Một kẻ kiêu ngạo thịnh nộ nói.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hạo Nhiên cực kì khó chịu
“Ngươi đúng là đẹp. Bồi thiếu gia ta một chút xem như bồi thường vậy” Hắn tràn đầy sắc tính nhìn ta.
“Mau lấy bàn tay bẩn thiểu của ngươi ra” Tiểu Vân Vân hung hăng đá hắn một cước.
“Ngươi dám đá bổn thiếu gia? Người đâu, tới giáo huấn hắn một chút cho ta” Hắn ôm cái chân đau đớn cả giận nói.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai a !” Hạo Nhiên hùa theo bọn họ đấu võ .
Huy Hoàng cùng Tiểu Lan bất đắc dĩ gia nhập cuộc chiến. Nhưng nhóm bọn họ dù sao cũng người đông thế mạnh, những người đó hướng ta cùng Tiểu Vân Vân, Tiểu Hương mà đánh đến. Tiểu Vân Vân đã được học qua võ công nên ít nhất có thể không để cho chính mình chịu khi dễ. Còn đối với chúng thì ta không biện pháp, tên đại thiếu gia kia nhằm ta mà đến “Ngươi…… Ngươi không cần lại đây” Ta bị dọa nên lui về phía sau.
“Hừ ! Đừng tỏ vẻ cao quý ? Bổn thiếu gia không lạ gì chuyện này!” Hắn dùng lực đẩy ta một phen.
“A ~~~~~” Thân mình ta ngã về phía, ta dọa thét chói tai.
Khi ta nghĩ sắp cùng với mặt đất kiss nhau thì có người đúng lúc bắt được ta. “Ngươi đối với một nữ nhân mà cũng nỡ động thủ?”
Ta ngẩng đầu thì thấy đó là một anh tuấn ca, “Ngươi là ai? Dám quản chuyện của bổn thiếu gia? Người đâu, đánh cho ta”.
Cái đám kia đã bị người này đánh chạy “Tiểu thư, ngươi không sao chứ !”
“Ta không phải tiểu thư, ta là nam” Nếu không phải hắn đã cứu ta, ta sớm đã đánh chết hắn. “Ngươi không thấy sao !”
Hắn sửng sốt rồi cười cười nói: “Thực xin lỗi, ta hiểu lầm”. Không nghĩ tới trên đời này lại có một mĩ nam tử như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nỗi.
“Không sao. Hẳn là ta nên nói lời cám ơn ân cứu mạng của ngươi, ngươi tên gì?” Hắn so với Lãnh Nhược Tư lễ phép hơn, ôn nhu hơn. Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Ta gọi là Bạch Nguyệt Thần.”
“Nhĩ hảo a ! Ta gọi là Mộ Dung Triệt, thật cao hứng được quen biết ngươi”. Ta vui vẻ nhìn hắn.
“Ta cũng vậy. Các ngươi chuẩn bị đi đâu?”
“Tùy tiện đi dạo a ! Ngươi không có việc gì thì cùng nhau đi. Bọn họ là gia nhân của ta”. Chỉ vào bọn Tiểu Vân Vân.
“Được !”
Sau đó chúng ta cùng nhau du ngoạn. Vui vẻ thật a ~~
|
Chương 41 - Lãnh Nhược Tư,Ta cắn chết ngươi Chúng ta và Bạch Nguyệt Thần cùng nhau đi dạo đã lâu, mua thật nhiều đồ này nọ, “Ta thấy chúng ta vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi !” Bạch Nguyệt Thần đề nghị.
“Tốt !” Thảm rồi, ta mua nhiều đồ lắm, còn tay nào để cầm nữa chứ? Mọi người ai nấy trên tay đều đầy túi này giỏ nọ thì cầm nữa sao được.
Đến một khách điếm, chúng ta lên lầu đem mọi thứ đặt trên bàn, cái bàn lập tức bị lấp đầy. “Khách quan, các vị muốn dùng gì?” Tiểu nhị cười cười hỏi.
“Đem những món ngon nhất dọn lên. Các ngươi muốn uống rượu không?” Bạch Nguyệt Thần hỏi.
“Không cần”. Ta cho tới bây giờ đều không uống rượu .
“Vậy sẽ không uống”. Kỳ thật hắn rất thích uống rượu nhưng không có người bồi hắn uống, muốn cũng vô dụng.
“Bạch công tử, ngươi thật sự không bận việc gì chứ? Chúng ta không có làm chậm trễ chuyện của ngươi phải không?” Ta lo lắng hỏi.
“Không có việc gì. Mà đừng gọi ta Bạch công tử, gọi ta Nguyệt Thần hay hơn. Ta chỉ là đi ra đây đi dạo thôi” May mắn là ta đã đi ra ngoài nếu không thì thế nào hội ngộ với Mộ Dung Triệt cậu chứ?
“Vậy là tốt rồi” Ta nhìn hắn cười cười.
Hắn ngẩn ngơ. “Nguyệt Thần ngươi thế nào ?” Thấy hắn ngẩn người, ta không rõ hỏi.
“Vương gia, ngươi thật đúng là mị lực vô cùng a ! Đến cả Bạch công tử lần đầu gặp ngươi đã bị ngươi làm mê mẩn đến đánh mất cả hồn” Tiểu Hương ở bên tai ta nói nhỏ.
“Tiểu Hương không cần loạn đâu”. Vạn nhất bị cái hũ dấm chua Lãnh Nhược Tư kia nghe thấy được, hắn sẽ “Cắn” chết ta.
Thấy Nguyệt Thần nửa ngày không hoàn hồn, ta vội nói. “Nguyệt Thần, ta còn có việc nên xin phép đi trước” Mau mau thoát than.
Chúng ta vừa mới đi xuống cầu thang nhưng vì quá vội vàng nên không cẩn thận đụng phải một người đang đi lên. Hắn tức giận đẩy ngã ta. “Ngươi sống nhiều nên chán rồi phải không ? Dám đụng lão tử?”
“Thực xin lỗi, ta không chú ý tới”. Ta nhanh giải thích, ta không muốn rước phiền toái, muốn nhanh đi khỏi đây.
“Ngươi đụng phải ta liền một câu thực xin lỗi xem như không có gì sao? Nhìn ngươi cũng không tệ lắm, theo ta về sơn trại làm áp trại phu nhân thì tốt” Hắn sắc meo meo nhìn ta.
“Không cần” Chỉ bằng hắn cũng xứng a?
“Không cần? Kia không phải do ngươi, các huynh đệ thượng”
Bọn họ vọt đi lên, bọn người Tiểu Lan lập tức bỏ đồ trên tay cùng bọn họ đánh đứng lên. Đối với chúng ta thế đơn lực bạc, sơn trại vương kia hướng ta mà đến, ta bị dọa nên liên tục lui về phía sau. Ngay khi hắn sắp bắt được ta thì bị Bạch Nguyệt Thần đánh bay ra ngoài. Bởi vì có hắn gia nhập, sức chiến đấu của chúng ta tăng vọt nhưng cũng vì vậy mà thu hút sự chú ý của quan phủ. “Các ngươi làm gì? Dừng tay lại cho bản quan”
“Đại nhân, chuyện này không liên quan đến chúng ta a ! Là bọn hắn ra tay trước”. Sơn trại vương đem trách nhiệm đổ lên người chúng ta .
“Vậy sao? Bắt tất cả bọn chúng lại cho ta”
Cái gì? Hắn như vậy mà chỉ tin tưởng lời nói của một bên? Thật sự là hôn quan mà. Ngay lúc Tiểu Lan nhịn không được muốn xuất đầu, Bạch Nguyệt Thần so với nàng nhanh một bước. “Chuyện này không liên quan chúng ta.”
“Nực cười ! Có người nào làm sai lại nói là mình làm a? Ít nói nhảm đi, bắt chúng lại cho ta” Hắn khinh bỉ nhìn chúng ta.
“Ngươi thật sự là tên đại hôn quan a”. Ta sinh khí chửi ầm lên. Lãnh Nhược Tư, ta trở về thì sẽ không để yên cho ngươi.
“Cái gì? Ngươi dám nhục mạ mệnh quan triều đình? Người đâu, tới thay bản quan giáo huấn hắn một chút” Hắn nổi giận muốn đánh ta.
Hạo Nhiên vừa định mở miệng nói chuyện thì Bạch Nguyệt thần giành trước một bước. “Đằng đằng, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh người?” Hắn đưa ra một bài tử.
Quan viên vừa thấy choáng váng. “Ngươi là đại tướng quân Bạch Nguyệt Thần!”
Bạch Nguyệt Thần gật gật đầu, “Không có việc gì nữa chứ? Chúng ta có thể đi rồi phải không?” Thật sự là tức chết ta. Sau khi trở về ta muốn hảo hảo giáo huấn Lãnh Nhược Tư.
“Đi thong thả. Người đâu, tới đem đám người kia bắt lại cho bản quan” Quan viên lập tức phản chiến.
Chúng ta vừa ra khỏi đó, ta liền lập tức cùng Bạch Nguyệt Thần nói lời từ biệt. Trở lại hoàng cung, vừa mới tiến cửa phòng Lãnh Nhược Tư liền tiến vào theo “Triệt Nhi, ngươi sao lại về sớm như vậy?” Khó lắm mới được ra ngoài hắn sao lại về sớm như vậy. Thật kỳ quái !
Bộ ta ở không mà trở về sao, “Ngươi làm hoàng đế thực nhàn quá nhỉ !” Nhàn đến nỗi khắp nơi đều là hôn quan !
“Trẫm nào có a?” Hắn tuy bề bộn nhiều việc nhưng Triệt Nhi trọng yếu hơn cho nên hắn mới ……
“Phải không? Đối với một vị hoàng đế cần lao như ngươi quản giáo thuộc hạ thì mỗi quan viên nhất định đều là quan tốt đi?” Ta cười xấu xa nhìn hắn.
“Đúng vậy ! Đó là đương nhiên”. Lãnh Nhược Tư tự tin tràn đầy nói, nhưng vì cái gì bọn Huy Hoàng mãnh liệt hướng chính mình nháy mắt chứ?
Hoàng Thượng không phải chúng ta không nhắc nhở ngài mà là chính ngài nói không suy ngẫm, chính ngài tự cầu phúc cho mình đi ! “Vậy ta táp chết ngươi cũng là lẽ đương nhiên !” Ta đem toàn bộ thịnh nộ của mình trút vào người hắn.
“Triệt Nhi, ngươi làm gì kì vậy?” Lãnh Nhược Tư ngây ngốc hỏi, gì chứ ? Sao đột nhiên táp hắn a?
“Ta làm gì? Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn a ! Ta hôm nay không táp chết ngươi thì ta không còn là Mộ Dung Triệt”.
“Triệt Nhi, ngươi bình tĩnh một chút, có chuyện hảo hảo nói”. Trời ơi! Triệt Nhi như thế nào mới đi ra ngoài một chuyến liền từ tiểu miêu biến thành cọp mẹ ? Xem ra về sau không thể để cho hắn đi ra ngoài nữa.
“Từ từ cái đầu ngươi.Cứ từ từ nói với ngươi không chừng đã bị đem đến đại lao mà nói rồi”.
“Đại lao? Triệt Nhi sao lại thế này? Ngươi có chuyện gì hay không a?” Hắn lo lắng coi ta có bị thương không?
“Có chuyện thì còn đứng ở đây được sao?”. Ta tức giận nhìn hắn.
“Triệt Nhi đừng nóng giận, ngươi tức chính mình còn trẫm đau lòng. Vân Nhi đây là có chuyện gì?” Hắn ôm lấy ta rồi quay đầu hỏi Tiểu Vân Vân.
Tiểu Vân Vân đem sự tình nói với hắn một lần Lãnh Nhược Tư khí rống to: “Hạo Nhiên đem tên hôn quan kia cắt chức cho trẫm”
“Dạ. Thần đi ngay”
“Triệt Nhi đừng nóng giận. Trẫm sẽ hảo hảo giáo huấn tên hôn quan kia, không cần sinh khí nữa”. Hắn cúi đầu hôn hôn ta. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Hai chúng ta không để người bên ngoài, hôn càng lúc càng sâu. Tiểu Vân Vân bị vắng vẻ nhịn không được dùng sức kéo Lãnh Nhược Tư ra, “Phụ hoàng, buông Phụ hậu. Chúng ta dã nói ban ngày Phụ hậu thuộc về ta”
Nhưng Lãnh Nhược Tư căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục thu lấy ngọt ngào từ ta. Cuối cùng Tiểu Vân Vân bất đắc dĩ bị những người khác dẫn ra ngoài. Chúng ta tới sáng hôm sau mới đi ra, ta vừa ra khỏi cửa phòng thì Tiểu Vân Vân liền chạy lại ôm lấy ta làm nũng nói: “Phụ hậu, ôm một cái”.
Ta buồn cười ôm lấy hắn, “Tiểu Vân Vân, ngươi nặng hơn cũng cao lên rồi” Hắn phát triển thật nhanh a !
“Đúng vậy ! Chờ ta cao lớn giống phụ hoàng ta sẽ bảo hộ Phụ hậu”. Hắn vui vẻ nói.
Lúc này Du phi cùng Huyên Nhi đến đây,“Phụ hậu, Phụ hậu, ta cũng muốn Phụ hậu ôm”. Nàng ôm lấy chân của ta.
Tiểu Vân Vân ghen ôm chặt lấy cổ của ta, rất sợ ta sẽ buông hắn. “Huyên Nhi, hoàng hậu hiện tại nào có tay để ôm ngươi ? Mẫu phi ôm ngươi nha” Du phi ôm lấy nàng ta rồi cười cười.
Du phi cùng chúng ta đi vào hoa viên mới buông hai đứa trẻ kia xuống. “Hoàng hậu cám ơn ngươi”. Du phi đột nhiên hướng ta nói lời cảm tạ,
“Vì cái gì muốn cám tạ ta a?” Ta có đã làm cái gì sao?
“Cám ơn hoàng hậu không chia lìa mẹ con chúng ta. Nô tì ngày đó trong lúc vô tình đã nghe thấy người cùng Hoàng Thượng đối thoại”. Du phi giải thích.
“Vậy sao? Không cần cảm tạ ta, đó là việc ta nên làm” Huyên Nhi vốn không thuộc về ta.
Lúc này Lãnh Nhược Tư, vợ chồng Duẫn Dung cùng Bạch Nguyệt Thần đến đây. “Triệt Nhi, ngươi sao lại đi ra đây? Thân thể ngươi chịu được sao?” Lãnh Nhược Tư ở bên tai ta nói nhỏ.
Ta bị ý tứ trong lời nói của hắn làm cho đỏ mặt không thôi, hắn thật đúng là không có gì không dám nói? Ngày hôm qua hắn lôi kéo ta làm không ngừng, nếu không phải ta cực lực cự tuyệt thì hôm nay chỉ sợ là không xuống giường được “Thần tham kiến hoàng hậu cùng Du phi nương nương”. Duẫn Dung vội vàng thỉnh an.
“Hoàng hậu?” Bạch Nguyệt Thần ngây ngốc nhìn ta.
“Đúng vậy ! Triệt Nhi là hoàng hậu của trẫm đồng thời là Vương gia Mộ Dung quốc. Trẫm muốn cám ơn ngươi đã cứu Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư vô cùng thân thiết hôn ta.
“Hoàng Thượng quá lời, thần không dám nhận” Nguyên lai hắn chính là đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung quốc a ! Hắn như vậy chỉ sợ các quốc gia khác cũng không có một người nào có thể so được với hắn.
“Tiểu Triệt Triệt, nghe nói ngươi thiếu chút nữa bị bắt vào đại lao chơi phải không?” Duẫn Tuyết buồn cười hỏi.
“Ngươi nghe thấy rồi chứ?” Ta nghiến răng nghiến lợi nói, hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Nhược Tư.
Duẫn Tuyết chết tiệt! Nàng thật sự không muốn hắn tốt phải không a? Thành công đã kích Triệt Nhi sinh khí. “Triệt Nhi không cần sinh khí, trẫm cam đoan tuyệt đối không có lần sau”. Hắn vừa dỗ ta vừa nhìn chằm chằm Duẫn Tuyết nhưng Duẫn Tuyết không chút nào để ý.
“Đây chính là ngươi nói nga ! Ta có thể không uống cái này không?” Nhìn Tiểu Lan cùng Tiểu Hương trên tay bưng một đống thuốc bổ thì da đầu ta liền run lên !
“Không được, Triệt Nhi, thân thể của ngươi kém như vậy làm sao có thể không uống chứ? Ngươi ngoan ngoãn uống đi, ngày mai trẫm sẽ mang ngươi đi cưỡi ngựa” Hắn dụ ta.
Thật tốt quá! Nhanh như vậy lại có thể xuất môn vì thế ta ngoan ngoãn uống! Lãnh Nhược Tư ôn nhu cười cười hôn lên ta rồi ôm ta trở về phòng, lưu lại một Tiểu Vân Vân mặt đầy bất mãn cùng toàn thể mọi người sững sờ. Phụ hoàng thật đáng ghét, lão cùng hắn hưởng thụ Phụ hậu, hắn cũng muốn Phụ hậu bồi hắn mà! Phụ hoàng thật sự là đại hỗn đản trên cõi đời này mà. Đem Phụ hậu trả lại cho hắn a! Ô ~~
|
Chương 42 - TÉ NGỰA. TA CÓ THỂ MẤT ĐI TẤT CẢ NHƯNG KHÔNG THỂ MẤT ĐI HẮN ! Ta bị Lãnh Nhược Tư ôm trở về phòng gian liền bị hắn “Hung hăng” yêu thương. Sáng hôm sau ta tỉnh lại thì cả người vô lực, ta quay đầu thì thấy Lãnh Nhược Tư còn bên cạnh “Nhược Tư, ngươi không thiết triều sao?” Hiện tại có lẽ cũng đã giữa trưa a !
“Ngươi nga ! Ngủ như chết vậy. Trẫm đã hạ triều và trở lại từ lâu rồi” Lãnh Nhược Tư sủng nịch điểm điểm cái mũi của ta.
“A? Là như thế này a !” Ta còn nghĩ là hắn không đi chứ !
Ta xốc chăn xuống giường muốn tìm ít thức ăn nhưng vừa đứng đứng lên liền cảm thấy đau quá nga! Thân thể vừa chua xót vừa đau lập tức đổ xuống may mắn Lãnh Nhược Tư đúng lúc nắm được ta “Triệt Nhi, ngươi làm cái gì?”
Hắn đem ta bế trở về giường.
“Ta đói bụng !” Ta tở vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Không cần đi xuống, chờ một chút có thức ăn ngay !” Lãnh Nhược Tư ý vị thâm trường nhìn cửa, ta nghi hoặc không thôi.
Lúc này ta nghe thấy được thanh âm quen thuộc: “Phụ hậu, Phụ hậu muốn ăn cái gì đây” Tiểu Vân Vân cầm khay thức ăn chạy vào.
“Tiểu Vân Vân ngươi đã đến rồi”. Ta vui vẻ sờ sờ đầu của hắn.
“Phụ hậu ăn cái gì đi !” Hắn uy ta.
Ta cũng không cùng hắn tranh bởi vì ta thật sự rất dễ ăn! Chờ ta ăn xong, Tiểu Vân Vân liền chạy lên giường, tiến vào trong chăn mà ôm ta thật chặt “Phụ hoàng, hiện tại Phụ hậu thuộc về ta. Người đi giải quyết chuyện bận rộn của người đi !” Không nhanh thì Phụ hậu lại bị hắn đoạt đi nữa.
Lãnh Nhược Tư buồn cười nhìn hắn “Được rồi ! Triệt Nhi, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai trẫm mang ngươi đi ngoại ô dạo” Hắn vui vẻ đi ra ngoài.
Ra ngoài dạo rất tốt! “Phụ hậu, ta cũng phải đi”
“Được!” Nhiều người thì náo nhiệt thôi! Đem bọn Tiểu Lan đi theo hết thì tuyệt lắm.
Lúc này mẹ con Du phi cùng Tiểu Hương đến đây “Các ngươi đều đến thật tốt quá! Ngày mai các ngươi có muốn theo ta đi ra ngoài dạo chơi không?” Ta cao hứng hỏi.
“Phụ hậu đi đâu ngoạn a?” Hai mắt Huyên nhi sáng lên nhìn ta.
“Ngoại ô a !”
“Tốt ! Huyên Nhi muốn đi” Nàng vội vàng yêu cầu.
“Có thể, Du phi ngươi cũng cùng đi !” Ta cười cười nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng gật gật đầu. Đến buổi tối, ta nói cùng Lãnh Nhược Tư ta muốn dẫn bọn họ đi theo, Lãnh Nhược Tư khó chịu nhíu mày “Triệt Nhi, trẫm chỉ muốn cùng một mình ngươi ra ngoài dạo thôi !” Hắn làm trượng phu đã đủ thảm! Cùng nhi tử tranh lão bà không nói, hiện còn cùng lão bà chính mình tranh lão bà? Hắn không phải càng đáng thương hơn sao ?
“Không quan hệ! Nhiều người thì sẽ náo nhiệt hơn a! Bảo Duẫn Tuyết cũng đi theo luôn cho vui a!” Ta vui vẻ nằm ở trong lòng hắn.
“Ai ~~~~~~~ được rồi ! Đúng là không có cách với ngươi. Bất quá, tối hôm nay ngươi phải bồi thường trẫm thiệt tốt nga!” Hắn lập tức hóa thân thành đại sắc lang chuẩn bị nuốt tiểu cừu là ta!
“Ân ~~~~~~~ Nhược Tư, ngươi nhẹ thôi! Không được lưu lại dấu vết nga!” Không thì ngày mai sẽ không thể hảo hảo mà chơi.
Nhưng Lãnh Nhược Tư căn bản là không nghe ta nói mà còn ở trên người ta hết cắn lại cắn, làm xuân ý đầy phòng……
“Triệt Nhi, tỉnh tỉnh. Chúng ta sắp xuất phát rồi”
“Ân ~~~~~~~ Ngươi giúp ta mặc quần áo đi!” Ta hảo mệt mỏi nga! Đều do hắn triền ta hơn nửa đêm mới dừng
Lãnh Nhược Tư thâm tình nhìn chăm chú vào ta, vuốt vuốt cái trán của ta rồi giúp ta mặc quần áo sau đó mới ôm ta ra ngoài. Bọn Duẫn Tuyết đã sớm chờ ở bên ngoài, “Chúng ta xuất phát đi !”
Lãnh Nhược Tư ôm ta lên xe ngựa. Ở trên đường ta luôn luôn tựa vào người hắn mà ngủ, “Tiểu Triệt Triệt lại bị ngươi hại mệt thành như vậy ?” Duẫn Tuyết giễu cợt chúng ta.
“Im miệng cho trẫm. Nếu đánh thức Triệt Nhi, trẫm sẽ không tha cho ngươi” Thời điểm Triệt Nhi ngủ trên đường liên tục đánh thức, cả ngày tinh thần hảo kém, thực dễ dàng sinh bệnh !
Duẫn Tuyết biết Lãnh Nhược Tư sinh khí thức thời lập tức câm miệng. Đến ngoại ô bọn họ đi chơi trước, Lãnh Nhược Tư tìm một nơi có bóng râm mát mẻ rồi ôm ta để cho ta tiếp tục ngủ. Lần đi này Bạch Nguyệt Thần cũng tham gia nga! Bọn họ cùng nhau đi cưỡi ngựa !
Ta ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, “Chúng ta đã đến nơi rồi sao?” Ngủ thật thoải mái nga !
“Đúng vậy! Đến đã lâu. Ngươi xem, bọn họ toàn bộ đều chơi đến điên rồi”. Chỉ vào Tiểu Vân Vân và bọn họ.
“A? Ngươi như thế nào không gọi tỉnh ta chứ?” Ta sinh khí chu miệng.
“Được rồi. Triệt Nhi đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn. Đến ăn một chút gì đi”. Hắn dụ ta nói sang chuyện khác.
Được rồi! Ta cũng đói bụng, lần này xem như bỏ qua! Chờ ta ăn xong, ta thừa dịp Lãnh Nhược Tư thu thập này nọ, cưỡi lên ngựa tìm bọn Tiểu Vân Vân, “Triệt Nhi, trẫm đã nói qua không chuẩn ngươi một mình cưỡi ngựa sao?” Lãnh Nhược Tư ở phía sau hô to.
Ai để hắn quản a? Đi trước thật tuyệt vời. Ta đến bên bọn Tiểu Lan “Vương gia, ngươi tới rất nhanh nha !”
“Đúng vậy ! Nhược Tư cũng không chậm a!” Lãnh Nhược Tư đã muốn đuổi tới.
Lãnh Nhược Tư sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ta “Nhược Tư, không cần sinh khí! Ta không có việc gì !” Hắn cũng quá ngạc nhiên về ta còn gì?
“Đợi có việc thì đã muộn” Hắn tức giận nói.
“Tiểu Triệt Triệt, chúng ta đấu một trận thế nào ?” Duẫn Tuyết đề nghị.
“Đấu như thế nào?” Tất cả chúng ta đều tò mò nhìn nàng.
“Ai tới cái đình đằng kia trước là thắng.”
“Tốt! Chúng ta bắt đầu đi !” Tiểu Lan nhịn không được muốn thi tài .
Ngay lúc chúng ta đứng thành hàng ngang để bắt đầu, kiếm bên hông của Tiểu Vân Vân đột nhiên rớt xuống. Chết là nó rớt đâu không rớt lại rớt ở trước mặt ngựa của ta, ngựa bởi vì thình lình xảy ra tiếng động ngoài ý muốn mà bị sợ hãi nên chạy như điên. Ta bị hoảng sợ nên cố sức ôm chặt lấy cổ ngựa. Ô ~~~~~~~ đều do cái miệng quạ đen của Lãnh Nhược Tư, nói cái gì gặp chuyện không may? Hiện tại đã xảy ra chuyện !
Ta là có ham mê đua ngựa nhưng kỹ thuật còn chưa có tốt đến có thể khống chế ngựa bị chấn kinh a! Ta hoảng sợ kêu to: “Nhược Tư, cứu ta a !”
“Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư bị dọa tới sắc mặt xanh mét.
“Hoàng Thượng không tốt. Ngựa bị sợ hãi, tình hình cứ như vậy hoàng hậu nhất định ngã xuống”. Bạch Nguyệt Thần nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Đúng vậy! Hoàng Thượng, Nguyệt Thần nói không sai, phải nghĩ ra biện pháp mới được”. Duẫn Dung gật gật đầu, đồng ý ý tưởng của Nguyệt Thần.
Không đợi hắn nói hết lời, Lãnh Nhược Tư đã xông ra ngoài đuổi theo ta. Kết quả toàn bộ đều đuổi theo, Lãnh Nhược Tư cùng Bạch Nguyệt Thần nhanh nhất, huynh đệ Đường Huy Hoàng theo sau. Lãnh Nhược Tư đuổi theo ta, nhưng lúc này ta đến cả mở mắt cũng không dám mở “Triệt Nhi, không cần sợ hãi. Trẫm đến đây”
Hậu ~~~~~~~ Ngươi nói không sợ sẽ không sợ a? Ngươi cũng không phải sâu trong lòng ta. Lãnh Nhược Tư liều mạng muốn tới gần ta nhưng càng muốn tiếp cận lại càng cách xa. Lúc này ta đã chống đỡ không nổi nữa, thân thể sắp rơi xuống thì Bạch Nguyệt Thần càng ngày càng tiếp cận ta. Ngay lúc tay hắn sắp bắt được tay của ta thì ta rớt xuống, Bạch Nguyệt Thần phi thân lên nhưng vẫn chậm một bước. Ta nặng nề bị ném tới mặt đất rồi lăn vài vòng, Bạch Nguyệt Thần đúng lúc ôm lấy ta nhưng lúc này ta đã rơi vào hôn mê.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã đến đông đủ, Lãnh Nhược Tư sốt ruột vỗ vỗ mặt của ta mà kêu: “Triệt Nhi, Triệt Nhi.”
Duẫn Dung tự giác lại xem xét của ta thương thế, “Hoàng Thượng, mau dẫn hoàng hậu hồi cung đi! Tình huống không được tốt cho lắm”
Lãnh Nhược Tư mặt không huyết sắc vội vàng mang ta hồi cung. Trở lại cung liền nhẹ nhàng mà đem ta đặt xuống giường, “Duẫn Dung, Triệt Nhi rốt cuộc làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“Hoàng hậu bị trật khớp vai trái……”
Nghe thế mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là không có gì nghiêm trọng. Khi mọi người vừa buông lỏng gánh nặng trong lòng mình xuống thì Duẫn Dung lại nói “Thân thể Hoàng hậu còn yếu. Thần sợ lúc sửa lại cho hắn, hoàng hậu chịu không nổi mà dẫn phát tát bệnh tiềm ẩn trong cơ thể, nếu là như vậy tình huống sẽ rất nguy hiểm”
Lãnh Nhược Tư vừa nghe bị dọa tới lui vài bước. May mắn có Hạo Nhiên đỡ hắn, “Đau quá! Nhược Tư, hảo đau ta” Ta không ngừng thống khổ rên rỉ .
“Triệt Nhi, Triệt Nhi tỉnh tỉnh. Mau tỉnh lại” Hắn cẩn thận ôm lấy ta.
Ta gian nan mở to mắt, “Ta làm sao vậy? Tay đau quá nga !” Đau đến nước mắt ta cũng sắp chảy ra !
“Phụ hậu, tay người bị trật khớp” Tiểu Vân Vân lo lắng nhìn ta.
A? Trật khớp? Trách không được đau như vậy ! “Triệt Nhi, hiện tại Duẫn Dung sẽ giúp ngươi sửa lại cho đúng điểm bị thương. Ngươi kiên nhẫn một chút”
Sửa đúng? Cái gì sửa đúng? Sẽ không giống như trên phim truyền hình thường hay nói chứ? “Ta với ngươi thương lượng một chút được hay không?” Ta tở vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Chuyện gì?”. Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Ngươi trực tiếp đem ta đánh bất tỉnh để cho Duẫn Dung giúp ta sửa đúng đi” Như vậy ta sẽ không biết đau. Ta thật sự là thiên tài mà !
Chuyện này…… Muốn hắn ra tay đánh Triệt Nhi bất tỉnh đúng là không được a! Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn động thủ, “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy? Sao chưa động thủ?” Ta không rõ nhìn hắn.
Lãnh Nhược Tư không lên tiếng “Vậy, Huy Hoàng ngươi tới a !” Hắn cũng có thể ra tay mà ! Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Hoàng Thượng còn chưa động, hắn nào dám a? Hắn đâu phải không muốn sống nữ ! Kết quả cuối cùng không một ai dám động thủ, “Triệt Nhi, trẫm sẽ không đem ngươi đánh ngất. Có trẫm ở đây, không có việc gì. Nhịn một chút được hay không?” Hắn đau lòng nhìn ta chăm chú.
“Không cần. Đau quá! Ta chịu không nổi” Ta liều mạng lắc đầu khóc.
Nhìn ta như vậy, tâm Lãnh Nhược Tư giống như bị người xé thành từng mảnh khiến hắn đau đến chết lặng. Duẫn Dung thừa dịp ta không chú ý thình lình giúp ta sửa đúng, “A ~~~~~~~”. Ta lớn tiếng kêu thảm thiết. Thật sự là đau đến chịu không nổi, ta cắn vào bả vai Lãnh Nhược Tư nhưng cuối cùng ta vẫn đau đến ngẩn ra.
“Triệt nhi, Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Hắn một chút cũng không để ý đến vết thương do ta cắn mà chỉ lo lắng nhìn ta.
“Hoàng Thượng yên tâm đi ! Hoàng hậu tay trật khớp đã sắp sửa lại xong. Hắn chỉ là ngất đi, không có việc gì” Duẫn Dung giải thích.
Nghe thế Lãnh Nhược Tư mới yên tâm, những người khác cũng an tâm. Sau hắn vẫn ngồi bên cạnh canh giữ ta. Hắn thầm nghĩ về sau không bao giờ để cho Triệt Nhi cưỡi ngựa nữa. Loại sự tình này phát sinh một lần đã đủ làm hắn bị hù chết, hiện tại ngẫm lại mà lòng còn sợ hãi không thôi ! Hiện tại hắn rốt cục phát giác hắn- Lãnh Nhược Tư tuyệt đối không thể mất đi Mộ Dung Triệt. Mất đi hắn cảm giác thật sự là đáng sợ, hoàn hảo là lần này không có việc gì, lần này không có việc gì, Lãnh Nhược Tư sợ hãi gắt gao ôm ta, ôm ta……
|
Chương 43 - HIỂU LẦM, KHÔNG TÍN NHIỆM. THẬT RÙNG MÌNH ! Từ lúc Duẫn Dung giúp ta sửa đúng bả vai trật khớp thì ta hôn mê đến khi tỉnh lại đã được ba ngày. Ta tỉnh lại thì thấy Lãnh Nhược Tư còn ở trên giường cùng ta, ta giật giật thân mình thì thấy vết thương nơi bả vai đã tốt rồi nhưng nó vẫn khiến ta đau đến phát ra tiếng “Ân ~~~~~~~”
“Triệt Nhi, ngươi thế nào ?” Tiếng rên rỉ của ta làm Lãnh Nhược Tư đang mê man lập tức tỉnh lại.
“Ta đã không có việc gì, không cần lo lắng”. Ta miễn cưỡng cười cười nhìn hắn.
“Còn nói không có việc gì? Ngươi xem sắc mặt ngươi kém như vậy, vẫn còn rất đau sao?” Hắn lo lắng nhìn ta.
“Ân, bả vai đau quá” Nếu bị phát hiện thì không cần che giấu nữa.
“Người đâu, truyền Duẫn Dung đến ngay cho trẫm”
Duẫn Dung đến khám bệnh xong thì liền nói “Hoàng Thượng, bả vai trật khớp của hoàng hậu mặc dù đã được sửa lại nhưng vẫn phải hảo hảo điều dưỡng. Tục ngữ nói đã thương (bị thương) tới gân cốt cần một trăm ngày nếu điều dưỡng không tốt sẽ để lại bệnh”
“Trẫm đã biết. Duẫn Dung, hảo hảo giúp Triệt Nhi điều dưỡng. Trăm ngàn lần không được để phát sinh thêm bệnh tình” Hắn tràn đầy vẻ âu lo trong ánh mắt.
“Dạ, thần cáo lui trước”
“Triệt Nhi, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói nga !” Hắn lo lắng hôn hôn ta.
“Ân, Ta đói bụng !”
“Lập tức có thức ăn ngay” Hắn ôm lấy ta.
“Phụ hậu, Phụ hậu ngươi tỉnh rồi sao?” Tiểu Vân Vân vọt tiến vào.
“Tiểu Vân Vân, ngươi đã đến rồi” Ta vui vẻ nhìn hắn.
“Phụ hậu, ngươi tỉnh lại thật tốt quá ! Mau ăn một chút gì đi !” Tiểu Vân Vân uy ta ăn cháo.
Ta không chút khách khí ăn ngay “Triệt Nhi ăn từ từ. Coi chừng nóng” Lãnh Nhược Tư dặn.
Sau vài ngày được phụ tử bọn họ ngày ngày hầu hạ ta đã khá lên rất nhiều. Hôm nay, khi phụ tử bọn họ chơi với ta, mẹ con Du phi cùng Duẫn Tuyết đến “Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Duẫn Tuyết cao hứng chụp lấy bả vai bị thương của ta.
Oa ~~~~~~~ nàng đang hạ “Độc thủ” với ta. A ! đau chết mất ! “Duẫn Tuyết, ngươi làm cái gì vậy hả?” Lãnh Nhược Tư cùng Tiểu Vân Vân giận dữ hét lên.
Duẫn Tuyết bị tiếng rống làm cho hoảng hồn “Nghi ~~~~~~~ Phụ hậu ngươi sao lại khóc?” Huyên Nhi kinh ngạc không thôi.
Phụ tử Lãnh Nhược Tư căm tức nhìn Duẫn Tuyết, “Triệt Nhi ngoan, một lát sẽ không đau. Ngươi cố chịu một chút”. Nữ nhân này lại dám làm ra tình trạng này a?
Ta rưng rưng gật đầu, “Hoàng Thượng, hoàng hậu hắn làm sao vậy?” Du phi khó hiểu nói.
“Còn không phải lỗi của Duẫn cô cô sao. Bả vai Phụ hậu còn chưa tốt, nàng lại dùng lực lớn như vậy chụp lấy” Tiểu Vân Vân sinh khí đến đỏ cả mặt.
“A? Tiểu Triệt Triệt, thực xin lỗi a! Ta nghĩ ngươi đã khỏi hoàn toàn rồi! Ha ha a ~~~~~~~” Khó trách Lãnh Nhược Tư có bộ dáng như muốn giết nàng như thế.
“Không có gì” Đau quá a !
Chúng ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Cùng lúc đó Thục phi đang tiến hành một hoạt động bí mật, đương nhiên là nhằm vào ta nga ! Năm ngày sau, thương thế ta gần như khỏi hoàn toàn “Ta muốn đi ra ngoài chơi!” Đáng ghét ! Từ lúc ta bị thương cho tới nay Lãnh Nhược Tư không cho ta ra khỏi cửa phòng nửa bước.
“Triệt Nhi, ngươi ngoan a ! Đợi vài ngày nữa được hay không ?” Hắn thương thế mới tốt lên một chút, vạn nhất lại đụng hoặc bi ai đụng tới thì phải làm sao bây giờ?
“Không chịu. Ta muốn ra ngoài chơi, ta muốn đi !” Liều mạng ăn vạ tuyệt đối hữu dụng.
“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ.
“Phụ hoàng để cho Phụ hậu ra hoa viên ngồi là được rồi, như vậy cũng tốt cho sức khoẻ mà” Thấy Phụ hậu khổ sở hắn cũng khổ sở theo nga !
“Được rồi ! Tiểu Hương, Tiểu Lan các ngươi ở lại. Vân Nhi đi cùng trẫm”
“Ngươi muốn dẫn Tiểu Vân Vân đi đâu a?” Không có hắn ở cùng ta, ta không vui a !
“Trẫm dẫn hắn đi học a ! Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở hoa viên mà ngắm cảnh” Hắn sẽ không nghĩ đến việc muốn thái tử cả ngày bồi hắn chơi đi?
Được rồi ! Ta chính mình đi chơi, ta cùng bọn Tiểu Lan họ đi hoa viên, nhưng không có Tiểu Vân Vân thật sự là rất nhàm chán a ! “Vương gia ngươi có chuyện không vui sao?” Tiểu Hương hỏi.
“Không có !”!
“Tiểu Hương, Tiểu Lan các ngươi ở đây chờ ta, ta đi học xong sẽ đến liền”. Tiểu Vân Vân không ở đây thì ta cũng có thể tìm Du phi chơi a !
Ta vui vẻ hướng chỗ ở Du phi, đi đến nửa đường thì đúng lúc gặp được mẹ con Du phi cùng Bạch Nguyệt Thần, “Các ngươi đều ở đây a ! Thật tốt quá, chơi với ta đi!”
Ta lôi kéo bọn họ đi vào một cái đình. Kết quả chân trợt nên ngã về ao nước phía sau, Bạch Nguyệt Thần vội vàng bắt lấy ta nhưng bản thân hắn lại rơi vào ao. Thực tốt là hắn giỏi bơi lội, tự mình bơi lên “Ngươi không sao chứ?” Du phi lo lắng nhìn hắn.
“Không có việc gì” Bạch Nguyệt Thần lắc đầu.
“Ngươi quần áo đã ướt hết rồi. Ta nghĩ người nên mặc tạm quần áo của ta vậy ! Du phi, mẹ con nàng đi tìm Tiểu Lan nhờ nàng nấu giùm bát canh gừng. Hai chúng ta lát nữa sẽ trở lại” Ta mang Bạch Nguyệt thần trở về phòng mình.
Chúng ta vừa mới vào phòng thì người được phái tới giám sát ta liền trở về bẩm báo chủ tử của nàng “Nương nương, hoàng hậu mang Bạch công tử vào phòng ngài ấy rồi”
“Phòng? Thật tốt quá ! Chúng ta đi tìm Hoàng Thượng đi !” Nữ tử âm hiểm cười.
“Thục phi nương nương cát tường” Phụ tử Lãnh Nhược Tư đang đọc sách bỗng ngây người một chút.
“Ân, ngươi có chuyện gì sao?” Nàng đến làm gì chứ?
“Hoàng Thượng thần thiếp mới nấu một bát thuốc bổ nên muốn đem tới cho Hoàng Thượng dung. Nghe nói hoàng hậu mấy hôm trước bị thương, không bằng cũng thỉnh hoàng hậu cùng uống đi!”
“Tốt !” Mặc kệ nàng có mục đích gì, Triệt Nhi xác thực nên hảo hảo bồi bổ.
Bọn họ cùng nhau hướng về phòng ta mà đi. Ta đem quần áo đưa cho Bạch Nguyệt Thần, “Ngươi hẳn là nên mau thay đi” Trăm ngàn lần đừng hy vọng ta giúp a ! Ta sẽ không làm đâu, tất cả đều là Lãnh Nhược Tư giúp ta mặc .
Bạch Nguyệt Thần cười cười đi vào bình phong phía sau để thay quần áo. Lúc này bọn Lãnh Nhược Tư đến, hắn đẩy cửa ra thì thấy ta đang ở cùng Bạch Nguyệt Thần thay quần áo thì mặt đen lại. Tiểu Vân Vân bị dọa tới choáng váng, mà Thục phi thì cười gian không thôi, “Nhược Tư, ngươi đã trở lại” Ta vui vẻ nhìn hắn, hoàn toàn không phát hiện hắn khác thường.
“Trẫm trở về hình như không đúng thời điểm thì phải?” Hắn ngữ khí lạnh băng đến cực điểm.
“Nhược Tư, ngươi đang nói cái gì a?” Hình như là lạ .
“Hoàng Thượng, ngài hiểu lầm” Bạch Nguyệt Thần lại hiểu được ý nghĩ hiện tại của Lãnh Nhược Tư.
Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì a? Chẳng lẽ hắn……“Nhược Tư, ngươi hiểu lầm. Không phải như ngươi nghĩ đâu. Bạch Nguyệt Thần hắn……”
Lời của ta còn chưa nói hết thì hắn liền nắm chặt tay của ta “Đau quá. Nhược Tư, mau thả ta ra.”
Đau? Hắn còn biết đau a? Hắn hiện tại lòng đau đến chết lặng “Trẫm hiểu lầm cái gì chứ. Đây là trẫm tận mắt nhìn thấy mà còn giả được sao” Khó trách Triệt Nhi gặp chuyện không may Bạch Nguyệt Thần lại liều mình cứu hắn, bọn họ dám sau lưng hắn vụng trộm? Hơn nữa lần này càng quá đáng là họ dám ở phòng của ta và Triệt Nhi.
“Ngươi thật sự hiểu lầm rồi. Ta……”
“Hoàng hậu, ngươi thật là không đúng mà. Có hẹn hò thì cũng phải tìm nơi bí mật một chút a!” Thục phi ném đá xuống giếng.
Lãnh Nhược Tư vừa nghe thấy nhất thời mất đi lý trí. Thấy hắn như vậy ta biết có giải thích thế nào cũng vô dụng “Ta hỏi ngươi, ngươi tin tưởng lời nàng nói hay sao?” Ta ôm một chút kỳ vọng nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com Hắn không lên tiếng nhưng lại căm tức nhìn Bạch Nguyệt Thần. Nguyên lai…… Nguyên lai ở trong lòng hắn ta thật sự là hạng người tùy tiện như vậy. Chúng ta đã trải qua nhiều gian khổ như vậy nhưng hắn một chút tín nhiệm cũng chưa cho ta. Ha ha ha~~~~~~~ ta lại ngốc đến nỗi nghĩ hắn sẽ tin tưởng ta, chỉ là một chút cũng tốt a !
Ta ngoài dự kiến của mọi người cho hắn một cái tát, phẫn nộ nói “Lãnh Nhược Tư, ta hận ngươi. Ngươi ra ngoài cho ta.”
Ta đem mọi người đuổi ra ngoài hết để lại một mình mình ở trong phòng khóc. Vì cái gì? Vì cái gì rõ ràng là lỗi của Triệt Nhi nhưng Triệt Nhi lại oán hận nhìn hắn như vậy cơ chứ? Rõ ràng là lỗi của hắn a ! Lãnh Nhược Tư hai mắt nổi lên một tầng hơi nước chậm rãi ngưng tụ thành nước mắt hình thành lệ từ từ rớt xuống. Thục phi đắc ý đem Lãnh Nhược Tư tư mang về tẩm cung của mình.
Từ ngày đó Lãnh Nhược Tư không tới chỗ ta nữa. Ta mỗi ngày không ngừng khóc, khóc đến sưng cả mắt. Ai nói gì cũng không nghe. Tiểu Hương các nàng chỉ có thể lo lắng suông. Hắn vì cái gì không tin ta? Vì cái gì? Tình cảm của chúng ta như vậy mà lại không chịu nổi một kích thích như thế sao?
|
Chương 44 - THOÁT PHÁ TÂM ! Ta ở trong phòng đợi hắn hơn một tháng, cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt “Vương gia, ngài rốt cuộc làm sao vậy?” Bọn Tiểu Lan lo lắng không thôi.
Ta hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước cái gì cũng không nói. Lúc này Bạch Nguyệt Thần đến “Có thể để ta cùng hoàng hậu nói chuyện riêng một lát được không?” Hắn hỏi các nàng.
Tiểu Lan gật gật đầu rồi lui ra ngoài đóng cửa lại, “Hoàng hậu, người không cần như vậy. Chỉ cần nhờ Du phi đem sự tình nói rõ ràng với Hoàng Thượng thì tốt rồi. Ta hiện tại phải đi”. Đã một tháng, hắn không nói một lời nào mà chỉ khóc cả ngày khiến hắn ngày càng gầy yếu.
“Không được đi”
“Hoàng hậu, vì cái gì lại làm như vậy chứ?” Hắn thật sự không rõ vì cái gì làm như vậy?
“Không cần nói thêm gì nữa” Ta lạnh lùng nói.
“Hoàng hậu, người……” Bạch Nguyệt Thần bất đắc dĩ.
“Ngươi giúp ta ra ngoài một chút được không?” Ta không muốn cứ ở trong phòng như thế này.
Ta lôi hắn tới hoa viên. Cùng lúc này Lãnh Nhược Tư đang phiền toái ở thư phòng đi tới đi lui mà nghĩ “ Không biết Triệt Nhi thế nào ? Vì cái gì Triệt Nhi không tới nhận sai với ta chứ? Chỉ cần hắn hướng mình giải thích và cam đoan về sau không có loại chuyện giống như vậy phát sinh nữa có phải tốt rồi không a ! Vì cái gì ta đợi ước chừng hơn một tháng nhưng hắn vẫn không có tới?
“Hoàng Thượng, ngài có gì phiền não sao? Hôm nay thời tiết rất tốt, Không bằng thiếp bồi ngài đi hoa viên dạo một chút ?” Thục phi ôn nhu nói. Tuy rằng Hoàng Thượng chỉ ở chỗ nàng một buổi tối nhưng cuối cùng nàng đã thành công đem Mộ Dung Triệt luôn như hình với bóng cùng hoàng thượng dời đi.
Lãnh Nhược Tư cùng nàng đi đến chỗ của ta đang dạo. “Nguyệt Thần có thể đáp ứng ta một việc không? Đáp ứng ta không được đi tìm Du phi hay bất luận kẻ nào càng không được tới tranh luận đúng sai cùng Nhược Tư được chứ?” Kỳ thật ta cũng không biết ta vì cái gì làm như vậy? Ta nghĩ là ta không muốn chịu thua trước hắn.
“Hoàng hậu, người vì cái gì cố chấp như vậy chứ?” Người khổ không phải là hắn sao?
“Ngươi không cần phải xen vào việc này. Đáp ứng ta thì được rồi”. Đột nhiên ngực nhói lên một trận đau đớn, khiến ta phải dùng tay nắm chặt quần áo trước ngực.
“Hoàng hậu, người làm sao vậy? Người không sao chứ?” Hắn lo lắng ôm lấy ta.
“Ta…… Ta không sao. Chỉ là gần đây ngực hơi đau. Bất quá để yên một lúc thì tốt rồi” Chỉ là nhớ rõ trước kia ta không có tật xấu này a?
“Cụ thể đau ở chỗ nào?”
“Cũng không rõ nữa, hình như là phế bộ nhưng hình như cũng không phải” Nếu biết rõ ràng ta sớm đã nói rồi, còn chờ ngươi hỏi a !
“Phải không? Không thoải mái thì thỉnh ngự y đến xem đi !” Hy vọng không có việc gì thì tốt.
“Không có việc gì, đừng lo lắng” Không còn đau như vậy nữa, ta rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn.
Này một màn này hoàn toàn bị Lãnh Nhược Tư trông thấy. Hắn cố ý vô cùng thân thiết ôm lấy Thục phi đi qua trước mặt ta, trong nháy mắt ta nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng. Hai chúng ta đều có chung một ý tưởng: nguyên lai hắn đã muốn có “Giai nhân” làm bạn mới không có tới tìm mình.
Sau ta một mình đi trong hoàng cung điên đảo. Ta chỉ biết tâm của ta đau, đau đến nước mắt không ngừng rơi xuống. Trời cũng như muốn khổ sở thay ta mà bắt đầu mưa tầm tả. Ta ngồi dưới đất tùy ý mưa đánh vào người mình, vùi đầu khóc rống. Đến buổi tối, ta cả người ướt đẫm đi về, “Vương gia, ngươi như thế nào lại gặp mưa ? Nhanh đi thay quần áo đi ! Không thì sẽ cảm mạo !” Tiểu Hương giúp hắn tắm rửa thay quần áo sau đó mới đi ra ngoài.
Không lâu sau thì ta bắt đầu phát sốt, ta không quản cứ như vậy để qua một đêm. Sáng hôm sau khi Tiểu Hương đưa bữa sáng tiến vào, phát hiện ta khụ rất lợi hại giống như đến cả phế đều muốn khụ đi ra “Vương gia ngài làm sao vậy? Tiểu Hương lập tức đi tìm ngự y” Nàng sốt ruột chạy ra ngoài.
“Khụ khụ khụ ~~~~~~~ đẳng khụ khụ ~~~~~~~ đằng đằng khụ ~~~~~~~”
Tiểu Hương vội vàng chạy trở về, nâng ta dậy rồi khẽ vuốt ngực của ta “Tiểu Hương khụ khụ ~~~~~~~ ta khụ khụ ~~~~~~~ hối hận” Ta suy yếu cười.
“Hối hận cái gì?” Vương gia thật sự là mảnh mai đến làm người ta đau lòng.
“Hối hận đã cùng Nhược Tư trở về.”
“Không. Vương gia, ngài sẽ không hối hận. Người chỉ là quá thương tâm mà thôi” Tiểu Hương lắc đầu kiên quyết nói.
“Tiểu Hương ngươi có thể không vạch trần ta hay không a? Ta khụ khụ khụ ~~~~~~~” Đột nhiên ta khụ không ngừng.
Tiểu Lan luôn luôn nghe lén ngoài cửa sốt ruột tiến vào “Vương gia, ta đi tìm Duẫn Dung.”
Ta muốn kêu nàng lại nhưng cảm giác yết hầu khác thường. Ta dùng hai tay che miệng lại dùng sức khụ một tiếng, chất lỏng đỏ tươi theo khe hở chảy ra. Tiểu Hương bị dọa tới ngây người “Mau! Nhanh đi tìm Duẫn Dung” Tiểu Hương khóc rống.
Tiểu Lan vội vàng chạy đi. Nàng vội vàng đi vào thư phòng lôi Duẫn Dung đi, “Ngươi làm gì vậy?” Lãnh Nhược Tư ngăn nàng lại.
“Cút ngay! Lãnh Nhược Tư, ta nói cho ngươi biết, nếu Vương gia có mệnh hệ gì ta sẽ bắt ngươi cùng Thục phi chôn cùng”. Nàng tức giận đẩy Lãnh Nhược Tư ra rồi kéo Duẫn Dung đi. Ngày đó nàng vô tình nghe được Vương gia cùng Bạch công tử nói chuyện, hỏi Bạch công tử mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Triệt Nhi đã xảy ra chuyện? Hắn không phải cùng Bạch Nguyệt Thần cùng một chỗ sao? Lãnh Nhược Tư lo lắng chạy đến đây. Vừa vào cửa liền thấy máu trên người ta nên kêu to: “Triệt Nhi”
Hắn đi tới bắt lấy tay của ta “Ta…… Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi” Nói xong ta liền ngất đi.
Vì cái gì Triệt Nhi đã như vậy còn không chịu nhận sai? Vì cái gì? “Hoàng Thượng, tình trạng hoàng hậu không được tốt” Duẫn Dung sắc mặt ngưng trọng.
“Triệt Nhi làm sao vậy?” Hắn khẩn trương không thôi.
“Lần trước vi thần giúp hoàng hậu sửa đúng bả vai trật khớp đã gây ra bệnh tiềm ẩn. Lần này hoàng hậu bị lạnh lại mắc mưa dẫn tới phế bộ bệnh hơn nữa. Thực nghiêm trọng.”
“Vương gia có việc gì hay không ?” Tiểu Lan cùng Tiểu Hương khóc hỏi.
“Hoàng hậu tánh mạng không ngại, nhưng từ nay phế bộ cùng khí quản vĩnh viễn mang bệnh, thực dễ dàng phát sốt ho khan”
Tại sao có thể như vậy? Lãnh Nhược Tư sắc mặt trắng bệch không thôi. Lúc này mẹ con Du phi, Tiểu Vân Vân cùng Thục phi cùng nhau đến đây “Phụ hoàng, Phụ hậu làm sao vậy?” Tiểu Vân Vân thấy ta hôn mê bất tỉnh nên lo lắng khóc.
“Là nhiễm lạnh sao? Nhưng ngày đó hoàng hậu không rơi vào ao a ! Người rơi vào ao là Bạch Nguyệt Thần vẫn vô sự mà !” Du phi khó hiểu cực.
“Cái gì mà rơi vào ao ?” Lãnh Nhược Tư không rõ nhìn nàng.
Du phi đem sự tình nói lại với Lãnh Nhược Tư. Sau khi nghe xong, hắn choáng váng. Nguyên lai thật sự là hắn nhầm, nguyên lai hắn âu yếm Thục phi đem Triệt Nhi hại tới thảm như vậy. Hắn hảo hối hận, hảo hối hận a ! “Triệt Nhi thực xin lỗi, thực xin lỗi” Hắn sống chết bắt lấy tay của ta giải thích, dòng nước mắt nóng bỏng không có gì ngăn cản không ngừng rơi xuống.
Thực xin lỗi? Thực xin lỗi thì có ích lợi gì? Vì hắn ta buông tha hết thảy ở thế kỷ 21, không để ý ca ca phản đối cùng hắn đến Lãnh quốc. Kết quả là gì? Hắn như vậy thương tổn ta, ta mới không cần tha thứ cho hắn ! Ta vô thanh trả lời, sau hắn vẫn canh giữ bên cạnh ta, qua nửa tháng ta mới tỉnh “Triệt Nhi, ngươi rốt cục tỉnh. Thật tốt quá !” Lãnh Nhược Tư vui vẻ không thôi.
“Tránh ra. Đừng chạm vào ta” Ta dùng hết toàn bộ khí lực đẩy hắn ra.
“Triệt Nhi, tất cả là do trẫm nhầm lẫn. Tha thứ cho trẫm được hay không?” Hắn cầu xin nhìn ta. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đã quá muộn. Nếu là ở một tháng trước, hắn nói với ta như vậy, ta sẽ tha thứ hắn. Nhưng ta đợi một tháng cũng không đợi được hắn đến. Hiện tại đã quá muộn. Khi hắn thân mật ôm Thục phi, tâm của ta cũng đã nát đến không thể hợp lại được. Ta không để ý đến hắn, mặc kệ hắn nói cái gì làm cái gì ta hoàn toàn không để ý. Lãnh Nhược Tư thương tâm nhìn ta- một người ốm yếu cùng vô tâm, giống như lúc ấy ở Mộ Dung quốc.
Không. Hắn tuyệt đối không cho chuyện như vậy tái xảy ra. Hắn tuyệt đối không thể không có Triệt Nhi. Chỉ cần có thể vãn hồi tâm của Triệt Nhi, cho dù muốn hắn trả giá bằng cả sinh mệnh, hắn cũng không tiếc…
|