Sói Đi Thành Đôi
|
|
Chương 67
Biên Nam ngẩn người, nhìn một hồi mới nhận ra người kia là ai.
Cậu vô cùng kinh ngạc, đang há miệng chưa nói được lời nào, người nọ đã quay đầu nhìn huấn luyện viên Thạch, chỉ vào cậu: “Đây là thực tập sinh mà anh đang chờ?”
“Ừ,” Huấn luyện viên Thạch liếc nhìn Biên Nam, “Hai người quen nhau?”
“Có thể xem là… quen.” Biên Nam phục hồi tinh thần lại gật đầu, mặc dù cậu mất chút sức mới nhận ra đây là ông chủ của Thật Nhàm Chán, nhưng ngày thường hay đến đó chơi với Khưu Dịch, cũng có thể xem như quen biết, chỉ là cậu hơi bất ngờ với việc ông chủ biết tên mình.
“Đây là cháu trai tôi,” Ông chủ vừa nói vừa phất tay, bước xuống bậc thang, “Anh nhớ chăm sóc nó đấy.”
Huấn luyện viên Thạch không nói gì, xoay người đi vào trung tâm huấn luyện.
Biên Nam không rõ quan hệ giữa huấn luyện viên Thạch và ông chủ rốt cuộc tốt hay xấu, vì vậy cũng không dám nói nhiều, đi vào theo ông Tưởng.
Sân tập của Triển Phi rất lớn, cao cấp hơn sân bóng của trường Thể thao nhiều. Nhìn người người đứng trong sân bóng vung vợt tennis, chẳng hiểu sao Biên Nam cảm thấy hơi ngứa tay, muốn cùng vào đánh mấy nháy.
Huấn luyện viên Thạch dẫn cậu và ông Tưởng đến phòng làm việc ở đằng sau. Sau khi giới thiệu trạng huống của Biên Nam, ông Tưởng và huấn luyện viên Thạch lại trò chuyện đôi câu, cuối cùng mới vỗ vai Biên Nam: “Vậy trò theo huấn luyện viên Thạch đi, tôi về đây.”
“Vâng.” Biên Nam đáp lời.
Nhìn bóng lưng ông Tưởng rời đi, cậu có xúc động muốn nhào tới hét một tiếng anh hai anh dẫn em theo với… gương mặt thoạt nhìn còn nghiêm túc không biết gấp mấy lần ông Tưởng của huấn luyện viên Thạch khiến cậu cảm thấy áp lực vô vàn.
“Tôi dẫn cậu đi dạo trước,” Huấn luyện viên Thạch nhìn đồng hồ, “Làm quen với hoàn cảnh một chút.”
“Được ạ,” Biên Nam gật đầu, “Phiền thầy rồi.”
“Không có gì,” Huấn luyện viên Thạch dẫn cậu ra khỏi phòng làm việc, “Bây giờ cậu cũng chưa phải thực tập sinh chính thức, không cần căng thẳng quá.”
“Em…” Biên Nam xấu hổ gãi đầu, “Chỉ hơi căng thẳng xíu thôi.”
“Huấn luyện viên Tưởng của cậu nói da mặt cậu dày lắm,” Huấn luyện viên Thạch quay đầu lại nhìn Biên Nam, “Lại còn căng thẳng nữa à?”
“Phải xem… hoàn cảnh ạ,” Đối với việc ông Tưởng giới thiệu mình với người khác như thế, Biên Nam không biết nói gì, “Bây giờ da mặt em rất mỏng, sau khi quen dần chắc sẽ dày thêm một chút…”
“Bên này là sân tư nhân, dành riêng cho hội viên, huấn luyện một kèm một,” Huấn luyện viên Thạch chỉ vào mấy khoảnh sân ngoài văn phòng, “Cậu và Dương Húc quen thân lắm sao?”
Chủ đề của huấn luyện viên Thạch xoay chuyển quá nhanh, Biên Nam còn đang tiêu hóa câu trước, mất cả buổi mới kịp phản ứng câu sau không hề có gì liên hệ với câu đầu: “Dương Húc? Dương Húc là ai?”
“Chú… của cậu,” Huấn luyện viên Thạch liếc Biên Nam một cái, dẫn cậu đi xuyên qua hành lang, chỉ vào sân tập ở bên kia, “Sân ở bên này tương đối nhiều, đều là sân công cộng, cũng có ca huấn luyện cố định.”
“Ồ,” Biên Nam bị kiểu nói chuyện mỗi câu mang hai nội dung của huấn luyện viên Thạch làm cho nhức cả đầu, “Chú của em?”
“Lúc thực tập cậu sẽ không trực tiếp theo tôi, tôi sẽ sắp xếp huấn luyện viên hướng dẫn cậu, chủ yếu là những ca huấn luyện ở bên này, công việc khá mệt đấy, nhưng mà muốn học thì đừng sợ mệt,” Huấn luyện viên Thạch nói, “Ông chủ của Thật Nhàm Chán tên là Dương Húc.”
“À… ồ,” Biên Nam cũng không biết nên trả lời như thế nào, chẳng qua đến tận bây giờ cậu mới biết ông chủ của Thật Nhàm Chán tên Dương Húc, cậu vẫn ngầm cho rằng ông chủ tên Nhàm Chán, “Bình thường em hay tới đó uống cà phê.”
“Tôi biết mà, chộp ai cũng bảo là cháu cậu ta.” Huấn luyện viên Thạch khinh bỉ nói, ít ra lúc này không còn gộp chung hai đề tài nữa.
“Anh Thạch,” Có người đi tới, chào hỏi huấn luyện viên Thạch, “Hôm nay không có ca trực à?”
“Tối nay lận, dẫn thực tập sinh đi dạo trước.” Huấn luyện viên Thạch cười cười.
“Ơ hay,” Người nọ dừng bước, nhìn sang Biên Nam, “Đích thân anh dẫn à, tiêu chuẩn cao nhỉ.”
Biên Nam cười với người nọ, xem ra bình thường huấn luyện viên Thạch sẽ không dẫn thực tập sinh đi làm quen với hoàn cảnh, không biết là nể mặt ông Tưởng hay Dương Húc đây.
“Tôi định sắp xếp cho Cố Vĩ, nhưng cậu ta không có ở đây nên tôi dẫn người đi xung quanh trước.” Nói xong, huấn luyện viên Thạch dẫn Biên Nam tới bên sân, “Cố Vĩ phụ trách hai ca huấn luyện nên bận lắm, đúng lúc dạo trước mới có trợ lý xin nghỉ, cậu vào thế chỗ đi.”
“Vâng.” Biên Nam nhìn những người đang huấn luyện trong sân, động tác của một vài người trông rất là chuyên nghiệp, coi bộ đã luyện tập khá lâu.
“Hôm nay cậu tự mình đi dạo, lát nữa tôi lấy chút tài liệu cho cậu xem trước,” Huấn luyện viên Thạch nói, “Ngày mai là cuối tuần, hai ngày này nếu có thời gian thì cậu cứ qua đây, cụ thể thế nào Cố Vĩ sẽ nói cho cậu biết, bình thường khi nào rảnh cứ tới đây, không có thời gian thì cuối tuần hẵng tới, cuối tuần đông người, tới giúp một chút coi như làm quen với công việc.”
“Được ạ.” Biên Nam gật đầu, thế là cuối tuần đi tong rồi, tuy rằng cuối tuần cũng không có việc gì làm, nhưng vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Huấn luyện viên Thạch lại dẫn cậu dạo quanh tất cả sân tập và phòng làm việc một vòng, sau đó quay về văn phòng lấy tài liệu cho cậu: “Thực tập sinh thường được sắp xếp đến phân bộ, huấn luyện viên Tưởng nói tố chất chuyên ngành của cậu không tệ, da mặt còn dày nữa, cho nên tôi xếp cậu qua bên tổng bộ, nhớ phải quý trọng cơ hội này.”
“Cảm ơn huấn luyện viên Thạch,” Biên Nam vội vàng nhận tài liệu, cậu thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc da mặt dày được tính là ưu điểm gì và có liên quan gì tới chuyện thực tập, chẳng qua phân bộ của Triển Phi đều nằm ở vùng ngoại ô, nếu xếp cậu đến phân bộ thì cậu khó mà đến được, vì vậy lại chèn thêm một câu, “Cảm ơn.”
“Gọi anh Thạch đi, huấn luyện viên Thạch nghe nghiêm túc quá tôi không quen lắm,” Huấn luyện viên Thạch nói, đoạn lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu, “Có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Dạ anh Thạch.” Biên Nam nhận danh thiếp ngắm nghía một chút, danh thiếp được in rất đơn giản, câu lạc bộ tennis Triển Phi, Thạch Giang.
Sau khi bàn giao những hạng mục công việc cơ bản, Biên Nam ra khỏi văn phòng của Thạch Giang, đi bộ đến cạnh sân tennis, tìm một băng ghế dài ngồi xuống, giở tài liệu ra bắt đầu xem.
Tài liệu toàn là giới thiệu về lịch sử, thành tích, phạm vi nghiệp vụ của Triển Phi, đọc chưa được hai dòng Biên Nam đã buồn ngủ, nhiều năm vậy rồi mà ngay cả chữ trong sách giáo khoa cậu cũng chưa bao giờ đọc kỹ.
Cậu lấy ra di động nhìn đồng hồ, bây giờ Khưu Dịch hẳn là tan học rồi, cậu gọi điện thoại qua.
“Sao rồi?” Khưu Dịch bắt máy rất nhanh.
“Uầy, bên tôi còn chưa reo mà cậu đã bắt máy,” Vừa nghe giọng của Khưu Dịch, Biên Nam bỗng thấy lòng mình thêm kiên định, “Có phải nhớ tôi không?”
“Đang gửi tin nhắn cho cậu đây,” Khưu Dịch cười cười, “Cậu đang làm việc hay là xong việc rồi thế?”
“Hôm nay chưa có gì làm, chỉ làm quen một chút thôi, cuối tuần tôi phải tới đây nhận việc của trợ lý cũ… à quên nói cậu nghe chuyện này, cậu đoán xem hôm nay tôi đụng phải người nào?”
“Biên Hạo.” Khưu Dịch không nghĩ ngợi gì nói ngay.
“Má, cậu có thấy phiền không,” Biên Nam bật cười, “Nếu thật sự là ổng thì tôi tức chết luôn rồi, tôi nói cho cậu nghe, tôi đụng phải ông chủ nhàm chán của quán Thật Nhàm Chán.”
“Ổng?” Khưu Dịch cũng rất bất ngờ, “Cái kiểu lừ đừ ngắc ngoải của ổng mà cũng đánh tennis à?”
“Tôi không biết nữa, nhưng mà ổng quen với huấn luyện viên Thạch, cái vị huấn luyện viên dữ dằn mà ông Tưởng giới thiệu cho tôi đó,” Biên Nam tặc lưỡi, “Tôi cũng không biết hai người bọn họ có thân nhau không nữa.”
“Hôm nào tới hỏi là được chứ gì,” Khưu Dịch ngẫm nghĩ, “Nếu thân thì, biết đâu chừng có thể giúp đỡ một chút.”
“Thôi bỏ đi, tôi thấy ngày nào ổng cũng như chưa tỉnh ngủ, chẳng đáng tin cậy gì cả,” Biên Nam cười cười, “Hôm nay còn nói với người ta tôi là cháu ổng, ai ngờ người ta hỏi cậu quen Dương Húc à, mẹ nó ngay cả Dương Húc là ai tôi cũng không biết…”
Khưu Dịch cười nửa ngày: “Ổng tên Dương Húc hả? Không phải Bông Liễu sao?”
“Nhưng mà ổng lại biết tên tôi nha, có phải kỳ lạ lắm không.” Biên Nam cầm tài liệu vỗ từng cái lên đùi, nhìn một người trẻ tuổi đứng đập bóng đối diện máy phát bóng trong sân, tuy rằng đủ lực, nhưng mới đập vài cái mà động tác đã biến hình, người nọ lại hoàn hoàn toàn không phát hiện, tiếp tục thoả sức vung tay.
“Tôi phải đi hỏi xem ổng có biết tôi tên gì không.” Khưu Dịch cũng tặc lưỡi một tiếng.
“Cậu tên Khưu đại bảo.” Biên Nam cười nói, nhìn anh chàng còn đang đập bóng mà ngứa ngáy cả người, “Thôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi phải qua nói với người anh em kia một tiếng, tư thế này quá kỳ cục.”
“Khi nào xong việc cậu nhớ gọi cho tôi,” Khưu Dịch nói, “Tối nay tôi được nghỉ không cần đến nhà hàng, cậu qua nhà tôi ăn đi?”
“Ừm, tôi muốn ăn cơm chiên trứng.” Biên Nam lập tức cảm thấy tâm tình cực tốt.
“Này, anh bạn,” Cậu cúp điện thoại, nhìn thêm hai phút rồi mới đứng lên đi tới bên sân bóng hô to, “Dùng sức vai ấy!”
Cái vị đang chơi bóng đập thêm hai phát nữa, sau đó từ từ quay đầu lại nhìn lướt qua bên này, bực dọc hỏi: “Cậu là ai?”
Sau khi người nọ xoay mặt lại, Biên Nam mới thấy rõ đối phương cũng cỡ tuổi mình, nhưng giữ lại chòm ria mép trông rất dở hơi.
Biên Nam cười nói: “Ban đầu anh đánh tốt lắm, mấy phát sau chỉ dùng cánh tay…”
“Tôi hỏi cậu là ai?” Người nọ ngắt lời cậu, nhíu mày hỏi tiếp.
“Tôi… chỉ đi ngang qua.” Thấy người nọ tỏ ra khó chịu, Biên Nam xoay người định đi.
“Đi ngang qua mà cậu mở miệng nói hay quá,” Người nọ vỗ lên lưới một cái, “Qua đây qua đây, hay là cậu cho làm mẫu cho tôi đi? Xem thử cậu giỏi cỡ nào?”
Biên Nam quay đầu lại nhìn người nọ, thành thật mà nói, ở trường Thể thao nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào nói chuyện với cậu như thế, dù là đánh nhau hay là tennis, chưa hề có ai nghi ngờ kỹ thuật của cậu.
Đột nhiên bị mỉa mai bởi một người lạ với kỹ thuật đánh bốn năm phát đã biến hình mỉa mai, Biên Nam rất tức giận, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, không trả lời, cầm tài liệu chuẩn bị bỏ đi.
“Chạy cái gì, không có bản lĩnh thì đừng bày đặt dạy đời lung tung.” Người nọ ở đằng sau nói thêm một câu, câu này nói rất lớn tiếng, vài học viên và huấn luyện viên ở sân tập kế bên đều nhìn sang đây.
Biên Nam dừng bước, đứng đưa lưng về phía người nọ chừng hai giây, đoạn ném tài liệu trong tay lên ghế, xoay người đi tới bên lưới: “Làm mẫu thế nào?”
“Tôi đánh thế nào cậu đánh thế nấy, dám không?” Người nọ chỉ chỉ máy phát bóng, vẻ mặt khinh thường.
Biên Nam không mở miệng, đi vòng qua bên cạnh tiến vào trong sân: “Đưa vợt cho tôi.”
Người nọ ném vợt, Biên Nam chụp lấy, xoay xoay vợt trong tay, vợt không tệ, nhưng kỹ thuật của người này và chất lượng vợt không cùng một đẳng cấp.
Cậu đứng trong sân, người nọ mở máy phát bóng, một quả bóng bay xéo sang nửa sân bên này.
Là tay thuận, đây là điểm mạnh của Biên Nam, cậu lùi hai bước, thân thể ngả ra sau, nhảy lên vung vợt đập bóng bay trở về.
Người nọ tựa bên mép lưới khoanh tay quan sát cậu.
Góc độ của quả bóng thứ hai hơi khó xơi, lần này là đánh trái tay, góc độ rất lớn.
Ngay lúc Biên Nam cất bước chạy qua, cậu trông thấy lon nước rỗng đặt bên chân người nọ, trong nháy mắt đó, cậu đã tìm được cách che giấu nhược điểm đánh trái tay của mình.
Cậu dùng độ lực không mạnh trở tay đập bóng, chuẩn xác bắn trúng cái lon kia.
Lon nước văng ra, xoay tròn rồi bay vào trong sân.
Sáu lần giao bóng tiếp theo, có ba lần Biên Nam đánh bóng về phía lon nước, lon nước ở trong sân linh king leng keng bị đập dẹp lép.
Mắt thấy sắc mặt người nọ hết sức khó coi, rồi lại nhìn sang vài người không rõ là học viên hay huấn luyện viên đứng ngoài sân, Biên Nam bỗng dưng choàng tỉnh khỏi cơn đắc ý, cảm thấy hình như mình khoe khoang hơi quá rồi…
Vì vậy cậu ngừng tay, trả vợt cho người nọ.
“Thực tập sinh mới tới à?” Người nọ híp mắt.
“… Phải.” Biên Nam có chút bối rối, gật đầu xong liền vội vã chạy ra khỏi sân.
“Cậu chưa nói kỹ thuật của tôi có vấn đề ở đâu.” Người nọ đứng phía sau lên tiếng.
Biên Nam quay đầu lại, trên mặt người nọ không có biểu cảm gì, cũng chẳng biết lời này là gây hấn hay là đang hỏi thật, do dự chừng hai giây, Biên Nam vẫn trả lời: “Độ lực của anh rất khá, chỉ là sau vài cú đánh anh không còn dùng lực ở vai nữa.”
“Thụ giáo.” Người nọ cười khẩy một tiếng.
*Thụ giáo = nhận lời dạy bảo.
Biên Nam không nói gì, cúi đầu băng qua hàng người đang xem náo nhiệt, đi về phía băng ghế bên kia.
Cậu cảm thấy chuyện hôm nay mình làm hơi ngu xuẩn.
Lúc chìa tay định lấy tài liệu, Biên Nam trông thấy Thạch Giang đang đứng bên bồn hoa phía sau băng ghế.
“Huấn luyện viên Thạch, em… em ngứa tay nên…” Biên Nam nhất thời lúng ta lúng túng, nói không chừng một màn vừa nãy đã bị Thạch Giang thấy hết, không biết sẽ để lại ấn tượng gì cho người ta đây.
“Đánh tinh ranh lắm,” Thạch Giang nói, “Rõ ràng lực đánh trái tay không bằng tay phải.”
“Đúng rồi, lần nào huấn luyện thầy Tưởng cũng nhắc em mãi.” Biên Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu, ông Tưởng từng nói, thành tích đánh tennis ngày xưa của Thạch Giang rất tốt, vì bị thương nên mới không tiếp tục nữa, chút trò vặt của cậu hẳn là liếc mắt đã nhìn thấu.
“Tại sao không tiếp tục chơi bóng ?” Thạch Giang hỏi.
Biên Nam không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cảm giác như đang bị phỏng vấn vậy, cậu nhìn chằm chằm tài liệu trong tay một lúc lâu mới mở miệng: “Không đủ đam mê, em cảm thấy có đánh tiếp cũng không tạo được thành tích tốt.”
“Ồ,” Thạch Giang đáp lời, không nói gì khác, “Cậu lấy tài liệu về xem đi, ngày mai qua đây là được.”
“Vâng,” Vừa nghe nói mình có thể về trước, Biên Nam tức thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi thử một câu, “Huấn luyện viên Thạch, người vừa rồi… nằm trong ca huấn luyện ạ?”
“Người kia ấy à,” Thạch Giang nhìn lướt qua sân bên kia, “Đó là cậu hai nhà La tổng.”
“Tôi cảm thấy mình tiêu rồi.” Chạm mặt Khưu Dịch đang chờ mình ở đầu hẻm, Biên Nam buồn bực nói.
“Sao vậy?” Khưu Dịch đưa cho cậu một cái kẹo que.
“Ở đâu ra thế?” Biên Nam nhìn một chút, là mùi dâu tây, cậu bỏ kẹo que vào miệng ngậm.
“Chuẩn bị cho cậu và nhị bảo,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Mỗi lần rảnh rỗi đứng đây chờ nhị bảo, tôi đều chuẩn bị cho nó chút quà vặt.”
“Má,” Biên Nam phì cười, “Sao cứ gộp chung nhị bảo với tôi vậy.”
“Hai người đâu khác gì mấy, mỗi khi gặp phải chuyện gì ở trường, lúc về nhị bảo lại nói với tôi, anh hai em tiêu rồi,” Khưu Dịch cười nói, “Cậu mới thực tập có mấy tiếng thôi, lúc về cũng bảo tiêu rồi.”
“Ông nội cậu,” Biên Nam đẩy Khưu Dịch một cái, rồi lại nhéo nhéo tay Khưu Dịch, “Hôm nay có khi tôi tiêu thật rồi, tôi y như thằng ngốc đi khoe khoang kỹ thuật đánh bóng với người ta, kết quả cậu biết người đó là ai không?”
Khưu Dịch cười cười: “Là ai cũng vậy thôi, không phải cậu làm trợ lý sao, giúp đỡ dạy học là chuyện bình thường mà.”
“Vấn đề là tôi chưa có bắt đầu, huấn luyện viên Thạch cũng không phải huấn luyện viên được sắp xếp hướng dẫn tôi, ” Biên Nam cau mày, “Người kia không phải là học viên, là con trai của ông tổng Triển Phi.”
“Ha,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Khoe khoang thế nào?”
Biên Nam rầu rĩ kể sơ về việc mình đánh lon nước: “Thạch Giang cũng nhìn thấy, có khi nào ổng sẽ có ấn tượng xấu về tôi không?”
“Không có gì phải lo cả,” Khưu Dịch suy nghĩ một chút, “Cùng lắm là cách thức của cậu hơi có vấn đề thôi, ngoài ra không còn điểm gì xấu, Thạch Giang cũng đâu nói gì đúng không?”
“Tôi thấy không yên tâm lắm, mới tới ngày đầu tiên mà đã…” Biên Nam cau mày.
“Vấn đề không nghiêm trọng, đừng lo lắng,” Khưu Dịch khoác vai Biên Nam, đẩy cậu vào trong hẻm, “Nhưng mà cái tật không chịu nhẫn nhịn của cậu phải sửa mới được, nếu không sau này lại chịu thiệt.”
“Ừm.” Biên Nam buồn bực nói.
“Làm cơm chiên trứng cho cậu ăn,” Khưu Dịch nói, “Ăn xong sẽ ổn thôi.”
“Cậu chọc con nít đó hả.” Biên Nam mỉm cười, thật ra Khưu Dịch cũng chưa nói gì, nhưng chỉ vài câu như thế đã khiến lòng cậu dễ chịu hơn nhiều.
Trở lại nhà Khưu Dịch, Khưu Dịch vào phòng bếp chuẩn bị, Biên Nam vào phòng trong.
Bởi vì sắp thi cuối kỳ, Khưu Ngạn ở trong phòng ôn bài một cách nghiêm túc, nhóc bị cảm còn chưa khỏi hẳn, vừa hít mũi vừa mải miết làm bài tập, Biên Nam cũng không quấy rầy nhóc, cậu trở lại phòng khách trò chuyện với bố Khưu.
“Chú ơi, mấy nay chú cứ ho sù sụ,” Biên Nam rót ly nước nóng cho bố Khưu, “Có phải buổi tối đá chăn nên bị nhiễm lạnh không?”
“Chú muốn đá chăn cũng không dễ, chú chỉ có thể hất chăn thôi.” Bố Khưu cười nói, chậm rãi uống hớp nước.
“A,” Biên Nam có chút xấu hổ, “Con chỉ thuận miệng nói vậy à.”
“Cũng đâu có gì,” Bố Khưu vỗ vai cậu, “Nghe Khưu Dịch nói, Tết này con muốn tới nhà chú ăn chùa phải không?”
“Chú cho không?” Biên Nam cười, bước đến bên người bố Khưu, “Ở nhà con buồn chán lắm, con qua đây ăn chùa, thuận tiện giúp mọi người một tay.”
“Muốn tới thì tới đi, dù sao Tết này nhà chú chỉ có ba người, con tới sẽ náo nhiệt hơn một chút,” Bố Khưu uống nước, “Không phải con qua vào đêm giao thừa chứ?”
“Không ạ, giao thừa con ở nhà, sau đó con mới qua ăn chùa.” Biên Nam cười ha ha.
“Vậy thì được, giao thừa vẫn nên ở nhà với bố mẹ, nếu không bố con sẽ buồn lắm.” Bố Khưu ho khan nói.
“Nhà con, chủ yếu là… bầu không khí có hơi…” Biên Nam vỗ nhẹ lên lưng bố Khưu, “Con thích dạng như nhà chú này, thoải mái.”
“Bây giờ chỗ này cũng không khác gì ngôi nhà thứ hai của con,” Bố Khưu cười nói, “Ngày nào cũng tới nhà chú điểm danh, giống như có thêm đứa con trai vậy.”
“Thế này không tốt sao,” Biên Nam kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, câu này của bố Khưu làm cho lòng cậu nảy sinh một loại cảm giác sung sướng đến lạ, như thể quan hệ giữa cậu và Khưu Dịch thoáng cái xích lại gần nhau hơn, trong đầu Biên Nam bắt đầu hiện lên những mong chờ khó nói thành lời với tương lai, cậu nhịn không được nhích tới bên người bố Khưu, “Nếu không con nhận chú làm cha nuôi đi.”
Bố Khưu sửng sốt, sau đó nở nụ cười, vỗ vài cái lên vai cậu, đang định mở miệng thì ngoài cửa truyền tới tiếng của Khưu Dịch: “Biên Nam, vào đánh trứng giúp tôi đi.”
Biên Nam hớn hở chạy vào phòng bếp với Khưu Dịch, vừa định đưa tay cầm chén đánh trứng thì phát hiện trứng đã đánh xong.
“Ơ đánh xong rồi mà?” Biên Nam mù mờ nhìn Khưu Dịch, cười nói, “Có phải nhớ tôi nên tìm cớ gọi tôi vào đây không?”
Khưu Dịch không lên tiếng, xới cơm trong nồi đã nấu xong đang để nguội.
“Cậu sao vậy?” Biên Nam ôm eo Khưu Dịch từ phía sau.
“Biên Nam,” Khưu Dịch dừng lại động tác, sờ sờ tay cậu rồi nhẹ nhàng nắm lấy, “Đừng nói mấy chuyện cha nuôi con nuôi với bố tôi.”
“Tại sao?” Lúc này Biên Nam thật sự mù tịt.
“Không có tại sao cả, cũng đừng thân thiết với bố tôi như thế,” Khưu Dịch thở dài, “Không tốt đâu.”
“Sao lại không tốt chứ? Tôi có làm gì đâu,” Biên Nam buông lỏng tay ra, “Cậu có ý gì?”
Khưu Dịch không nói nữa, vùi đầu múc cơm trong nồi ra.
Biên Nam đứng sau lưng Khưu Dịch sững sờ hồi lâu, đột nhiên hiểu được ý của Khưu Dịch.
“Cậu sợ quan hệ giữa tôi với bố cậu tốt quá, sau này khi biết… chuyện của hai ta… ông ấy sẽ khó chịu ư?
|
Chương 68
Khưu Dịch không trả lời Biên Nam, chỉ cúi đầu đặt chảo lên bếp, chăm chú nhìn chiếc chảo, chờ nó nóng lên rồi đổ dầu vào.
“Tại sao trứng hôm nay lại tách lòng đỏ và lòng trắng ra riêng?” Biên Nam đứng đằng sau, tựa vào tường hỏi một câu.
“Chiên như thế trứng mới mềm, cũng đẹp nữa.” Khưu Dịch trả lời.
“Ồ,” Biên Nam đáp lời, “Tốn công quá nhỉ.”
“Bình thường không có tách riêng, nhưng vì hôm nay cậu còn rầu rĩ về ngày thực tập giả đầu tiên mà,” Khưu Dịch rưới lòng trắng trứng vào trong chảo, lật lại chiên, “Nấu cho cậu ngon một chút.”
Biên Nam nghe mà ấm lòng, nhưng sau khi im lặng một hồi, cậu vẫn buồn bực mở miệng: “Thật ra khi gặp cậu, tâm trạng của tôi tốt lắm… nhưng bây giờ bị cậu làm hỏng rồi, một dĩa cơm chiên trứng không đền bù nổi đâu.”
“Tôi làm hỏng thế nào?” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam, “Tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút, không có ý gì khác cả.”
“Còn cần ý khác sao?” Biên Nam cảm thấy ngực mình nghẹn ứ, nhưng lại không biết làm thế nào để khơi thông, thật sự muốn tìm một cây thông cống để đi thông, “Mỗi ý này thôi đã đủ làm tôi phiền lòng rồi.”
Khưu Dịch không nói gì, thành thạo chiên xong lòng trắng trứng, đổ cơm đã trộn chung với lòng đỏ trứng vào trong chảo, chiên thêm một lát mới nói: “Chuyện này có gì để phiền lòng chứ.”
“Buồn cười thật,” Biên Nam tặc lưỡi, “Vốn dĩ đã lén lút như ăn trộm rồi, bây giờ còn phải cân nhắc mấy chuyện kia, yêu kiểu này cũng vất vả quá.”
“Đâu có gì vất vả hay không vất vả, đây là hiện thực.” Khưu Dịch lùa cơm trong chảo.
Biên Nam bỗng nhiên nổi cáu, câu nói bình tĩnh của Khưu Dịch khiến cậu hết sức khó chịu, cậu đập lên cái chén bên cạnh bếp: “Cậu thật là vô lý, hai ta yêu nhau còn chưa thuận lợi đây, bây giờ cậu còn lôi hiện thực với không hiện thực vào, có phải từ nhỏ cậu đã quen lo trước tính sau suy xét cân nhắc như thế không?”
Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, vùi đầu chiên cơm, tuần tự cho thêm gia vị.
“Tôi cảm thấy nếu thật sự thích một người, đến giai đoạn hiện giờ sẽ không suy xét những việc này,” Biên Nam nói thêm câu nữa, đoạn xoay người đi về phía cửa phòng bếp, trước khi ra ngoài lại dừng bước, “Chỉ cần giữ khoảng cách đừng thân thiết như người một nhà thôi chứ gì, được mà, không thành vấn đề.”
Sau khi Biên Nam bỏ đi, Khưu Dịch giảm lửa, cầm xẻng xúc thẫn thờ nhìn chảo một lúc lâu.
Hôm nay Biên Nam hơi khác ngày thường, lúc trước hai người cũng từng xung đột vặt vãnh như thế, nhưng mà Biên Nam chưa hề có phản ứng gì rõ ràng, không biết có phải do hôm nay đi thực tập gặp vấn đề hay không, cậu ấy phản ứng hơi mạnh.
Hoặc là… dồn đủ vài lần nên phát tác một lượt.
Khưu Dịch khẽ thở dài, cảm thấy hôm nay có lẽ mình hơi quá đáng.
Cậu làm xong cơm chiên trứng dựa theo khẩu vị của Biên Nam, đổ canh xương đã nấu chín trong nồi áp suất vào nồi lẩu điện, lát nữa có thể hâm nóng ăn.
Đang định gọi Biên Nam vào bưng thức ăn thì thấy Khưu Ngạn chạy vào phòng bếp, hưng phấn kêu lên: “Anh hai, xong chưa?”
“Xong rồi, em bưng cơm chiên ra đi,” Khưu Dịch xoa đầu nhóc, “Làm bài xong chưa?”
“Làm xong lâu rồi nha,” Khưu Ngạn bưng hai dĩa cơm chiên, “Em đang ôn tập thôi.”
“Giỏi thật, còn ôn tập nữa à.” Khưu Dịch cười cười, bưng nồi đi theo sau nhóc.
Lúc Khưu Dịch vào phòng khách, Biên Nam từ phòng trong đi ra, chỉ nhìn Khưu Dịch một cái, không nói lời nào, bước thẳng về phía phòng bếp.
Bưng thức ăn, lấy chén đũa, Biên Nam chạy tới chạy lui vài chuyến, từ đầu đến cuối chẳng nói gì với Khưu Dịch.
Bởi vì có cơm chiên trứng ngon tuyệt, cùng với cảm giác thành tựu do kỹ năng “ôn tập” mang đến, lúc ăn cơm Khưu Ngạn rất hưng phấn, nhóc nói rất nhiều, lát thì nói chuyện với bố, lát thì hồ hởi khoe khoang với Biên Nam, cả bữa cơm toàn nghe nhóc huyên thuyên.
Biên Nam nói ít hẳn đi, chỉ trò chuyện đôi câu về vụ thực tập hôm nay với bố Khưu, rồi lại phối hợp tán dóc với Khưu Ngạn, hoàn toàn không nói gì với Khưu Dịch, cơm chiên trứng cũng không ăn ngấu nghiến đến phát ra tiếng như mọi lần.
Cơm nước xong, Biên Nam đun chút nước nóng, giúp Khưu Ngạn rửa chén.
Lúc Khưu Ngạn và bố Khưu ngồi trong phòng khách trò chuyện hăng say, cậu vào phòng trong, đứng ở cửa nhìn Khưu Dịch.
Khưu Dịch hơi do dự, nhưng rồi cũng đứng dậy đi vào phòng.
“Tôi về trường trước,” Biên Nam mở balô của mình ra, lật lật tài liệu mà Thạch Giang đưa, “Còn một đống tài liệu phải đọc đây, ngày mai phải đến nữa, ngày mai huấn luyện viên phụ trách hướng dẫn tôi sẽ đi làm.”
“Về đi,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Ngày mai nhớ đừng lo chuyện bao đồng, nhìn xem những trợ lý khác làm việc như thế nào.”
“Ừ,” Biên Nam kéo balô lại, ném lên lưng, suy nghĩ gì đó rồi lại ngồi xuống ghế, “Khưu Dịch à.”
“Sao?” Khưu Dịch ngồi xuống đối diện cậu.
“Lúc ăn cơm tôi đã nghĩ rồi, có lẽ lời tôi nói ban nãy hơi xúc động thật,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, “Nhưng mà, chắc gì chuyện này đã như cậu nghĩ… tôi cảm thấy, bố cậu…”
Khưu Dịch tựa lưng vào ghế, không lên tiếng.
“Có thể bố cậu… tôi nói có thể thôi, có thể ông ấy sẽ không… phản đối…” Biên Nam nói một cách gian nan, “Từ nhỏ đến giờ, vì ông ấy và nhị bảo mà cậu làm biết bao nhiêu việc, cực khổ như vậy, tôi cảm thấy ông ấy… sẽ không làm khó cậu… tôi không biết nói sao nữa, thì là…”
“Bố tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tôi,” Khưu Dịch hạ giọng nói, “Ông ấy nghĩ rằng mọi chuyện trong nhà ông ấy chẳng giúp được gì, cho nên tất cả đều dồn lên người tôi, ông ấy cảm thấy mình liên lụy tôi, thế nên… vì lý do đó, ông ấy không thể tỏ thái độ với việc này, ý cậu là vậy phải không?”
Biên Nam nhìn chằm chằm Khưu Dịch một lát, không nói tiếp nữa, đứng lên đi tới cửa: “Thôi, tôi biết rồi.”
Khưu Dịch ngồi yên không nhúc nhích, nghe Biên Nam ở bên ngoài nói với bố Khưu phải về trường đọc tài liệu nên đi trước, lại nghe cậu ấy đùa giỡn với Khưu Ngạn thêm chốc lát, cuối cùng mới nghe tiếng cậu ấy mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi cửa sân mở ra đóng lại, Khưu Dịch thở dài một hơi, ngẩn ngơ nhìn chiếc ghế ban nãy Biên Nam ngồi.
Ánh mắt lúc Biên Nam bỏ đi làm cậu cảm thấy rất khó chịu, bất luận ý định ban đầu của cậu là gì, bất luận phương thức biểu đạt của cậu có chuẩn xác hay không, ánh mắt thất vọng của Biên Nam vẫn rõ mồn một.
Khưu Dịch móc một điếu thuốc trong hộp, đi ra khỏi phòng.
“Con đi đâu vậy?” Bố hỏi.
“Ra ngoài ngồi một lát.” Khưu Dịch kéo cửa.
“Lạnh thế này chạy ra ngoài làm gì?” Bố đẩy xe lăn, “Mau mặc áo vào.”
“Không sao đâu.” Khưu Dịch đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Gió bắc mạnh dần khi mặt trời lặn, bây giờ càng thổi dữ dội hơn, gió bắc len lỏi qua khe cửa phát ra tiếng rít bén nhọn, nghe cứ như tiếng thổi còi.
Khưu Dịch chỉ dựa vào chiếc áo len và bản lĩnh châm thuốc, cả người đã bị gió thổi lạnh ngắt.
Cậu ngồi xổm bên cạnh ao, nhìn giàn nho đã rụng sạch lá, chỉ còn lại nhánh cây khô héo.
Hút xong điếu thuốc không mùi không vị, Khưu Dịch ngồi thừ người ra nửa ngày, đến khi hai chân tê rần, toàn thân cũng lạnh muốn cứng lại, cậu mới lấy di động từ trong túi quần, nhìn đồng hồ.
Bây giờ chắc hẳn Biên Nam về đến ký túc xá rồi, cậu bấm số của Biên Nam.
Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn reo đến khi tự động ngắt, Biên Nam không có bắt máy.
Khưu Dịch cầm di động sững sờ một lát, lại nhấn số thêm lần nữa, Biên Nam vẫn không bắt máy.
Khưu Dịch thở dài, ngồi xuống mép ao.
Đây là lần đầu tiên Biên Nam như vậy, coi bộ giận thật rồi.
Khưu Dịch cắn môi, mở tin nhắn ra.
Xin lỗi.
Đừng giận tôi.
Tôi chỉ là…
Thật ra tôi…
Tay Khưu Dịch lạnh đến phát cứng, cứ bấm xong rồi tự xóa hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn xóa hết toàn bộ nội dung, thả di động vào trong túi quần.
Bây giờ có nói gì đi chăng nữa cũng vô nghĩa, lời đã nói ra, không thể nào thu về được, bất luận là xin lỗi hay an ủi cũng không thể thay đổi sự thật hiện giờ.
Cậu thích Biên Nam là sự thật.
Cậu không thể hoàn toàn chấp nhận tính hướng của mình là sự thật.
Bây giờ cậu không muốn cho bố biết, sợ tổn thương người nhà là sự thật.
Mà những việc này làm cho Biên Nam cảm thấy buồn lòng và thất vọng, cũng là sự thật.
Khưu Dịch không biết mình còn có thể nói gì.
Dường như nói gì cũng không thể tháo gỡ gút mắc hiện tại.
Với người luôn cẩn thận chín chắn như cậu mà nói, đoạn tình cảm bắt đầu vì xung động này đã tổn thương Biên Nam.
Khưu Dịch cào cào tóc, bản thân mình như vậy khiến cậu tâm phiền ý loạn.
…
“Cái này có gì hay mà đọc, chỉ là giới thiệu về lịch sử và huấn luyện viên của Triển Phi thôi mà,” Vạn Phi nhích lại gần Biên Nam xem thử, “Mày cũng đọc cả đêm rồi, có cần phải chăm chỉ thế không…”
“Ờ.” Biên Nam tựa lên ghế, mắt nhìn chằm chằm tài liệu, đáp lời.
“Mày đọc kiểu gì mà nửa tiếng còn chưa lật qua trang,” Vạn Phi huơ huơ tay trước mắt Biên Nam, “Mày đọc không vô sắp ngủ gật hay là gặp chuyện rồi?”
“Đừng phiền tao.” Biên Nam nói.
“Ai thèm phiền mày, nhìn mày như vậy tao mới phiền đây.” Vạn Phi chỉ vào cậu.
“Qua chỗ khác chơi đi.” Biên Nam liếc Vạn Phi một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm tài liệu trước mặt.
“Mày…” Vạn Phi cau mày ngắm nghía Biên Nam một hồi, cuối cùng xoay người ngã xuống giường của mình, “Thôi bỏ đi, đợi chừng nào mày không muốn đánh tao, tao nói tiếp với mày.”
“Cảm ơn.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch không gọi tới nữa, Biên Nam liếc nhìn di động ném bên cạnh, trên màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Khưu Dịch.
Bây giờ cậu không muốn nhận điện thoại, nhất là điện thoại của Khưu Dịch, cậu cảm thấy nếu nghe máy, mình sẽ cãi nhau với Khưu Dịch trong điện thoại.
Nhưng Khưu Dịch không gọi tới nữa, cậu lại có chút mất mát, trong lòng càng buồn bực hơn.
Ngay cả một tin nhắn cũng không gửi!
|
Đậu má!
Thật ra Biên Nam cũng không biết rốt cuộc mình đang giận cái gì.
Từ khi bắt đầu hẹn hò với Khưu Dịch, đằng sau vui mừng và hưng phấn, không biết từ bao giờ đã xuất hiện cảm giác không thoải mái mơ hồ.
Có lẽ từ lúc vừa bắt đầu đã có rồi, chỉ tại cậu không nhận ra thôi.
Cậu không biết thích một người là như thế nào, cũng không biết hai người ở bên nhau là như thế nào.
Càng không biết hai thằng con trai ở bên nhau nên là như thế nào.
Nhưng loại cảm giác thích nhau mà không thoải mái thế này khiến cậu ngột ngạt quá.
Kể từ khi quyết định mặc kệ mọi thứ phải thổ lộ với Khưu Dịch, cậu chưa hề cân nhắc đến việc Khưu Dịch sẽ nghĩ những chuyện này.
Người xung quanh.
Gia đình.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Bây giờ Khưu Dịch ném mấy thứ này ra, cậu mới bất chợt phát hiện chúng nó đã chắn ngang giữa hai người từ lúc vừa bắt đầu.
Thế nên tuy rằng khó chịu, vô cùng khó chịu, cậu cũng không tài nào phản bác được.
Giống như Khưu Dịch nói vậy, những thứ này là sự thật.
Cậu giở lùi ra sau một trang, là sự thật.
Nhưng mà.
Cậu lại giở lùi ra sau thêm một trang nữa.
Có lẽ chút tức giận và bực bội của cậu đều nằm ở nơi này.
Cho dù những điều trên đều là sự thật, bây giờ cậu không muốn suy nghĩ nhiều.
Bởi vì cậu thích người trước mắt, muốn ở bên cạnh cậu ấy, muốn vui vẻ đi bên cậu ấy.
Nói chung cậu không thể nào bình tĩnh như Khưu Dịch.
Bình tĩnh như thể từ đầu đến cuối chẳng hề thích cậu.
Biên Nam lật tài liệu tới lui chừng mười lần, đến khi ký túc xá tắt đèn cậu cũng không biết bên trong rốt cuộc có nội dung gì.
Rửa mặt sơ qua rồi nằm dài xuống giường, cậu chỉ có thể cầu nguyện ngày mai Thạch Giang hoặc anh Cố Vĩ kia đừng chọn một phần để kiểm tra như lên bảng trả bài.
Trước khi nhắm mắt, cậu lại cầm di động lên xem thử, vẫn chỉ có ba cuộc gọi nhỡ, không có thêm cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn.
“Má.” Biên Nam ném di động tới chân giường, trùm chăn lên đầu, nhắm hai mắt lại.
Tình cảm là cái chi, nên yêu như thế nào… rốt cuộc Khưu Dịch có cảm giác gì với mình, Biên Nam không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ngủ thôi!
…
Vào cuối tuần, Triển Phi đông người hơn ngày thường một chút, chẳng qua ca huấn luyện của Triển Phi không phải dạng đăng ký trả tiền là vào được, thế nên sân tập cũng không nhộn nhịp như những câu lạc bộ tennis khác.
Thạch Giang chưa cho Biên Nam thời gian cụ thể, hơn chín giờ cậu đến trước cửa văn phòng của Thạch Giang, Thạch Giang cũng vừa mới đến.
“Tới sớm nhỉ.” Thạch Giang mở cửa văn phòng.
“Bình thường năm giờ rưỡi em đã phải dậy chạy bộ, hôm nay xem như muộn rồi.” Biên Nam cười ha ha.
“Cố Vĩ chắc đã tới rồi, cậu chờ tôi một lát,” Thạch Giang đặt chiếc túi trong tay lên bàn, lấy ra một cái hộp bên trong, “Lát nữa tôi dẫn cậu qua… cậu ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Biên Nam gật đầu, thật ra cậu chưa ăn, sáng sớm thức dậy nghĩ tới chuyện hôm qua, rồi lại thấy ba cuộc gọi nhỡ không hề thay đổi trong di động, khẩu vị gì cũng mất luôn.
“Ngoài cổng có một tiệm bán điểm tâm không tệ, ăn được lắm,” Thạch Giang mở hộp ra, cầm một chiếc bánh cắn một cái, “Mai mốt nếu như chưa ăn sáng cậu có thể tới đó ăn.”
“Ồ,” Đến khi thấy rõ Thạch Giang lấy ra bánh bà xã, Biên Nam thuận miệng hỏi một câu, “Bán cả bánh bà xã à?”
“Cái này không phải là tiệm đó bán,” Thạch Giang nói, cầm ly uống hớp nước, đi ngoài văn phòng, “Qua đây.”
Biên Nam nhìn thoáng qua nắp hộp, theo Thạch Giang đi ra ngoài: “Đây là… bánh bà xã của Thật Nhàm Chán?”
“Cậu là khách quen à?” Thạch Giang quay đầu lại, “Ngay cả bánh bà xã của tiệm đó cũng biết.”
“Có thể xem là khách quen,” Lẽ ra Biên Nam rất đắc ý vì đoán trúng xuất xứ của bánh bà xã, nhưng khi nghĩ đến Thật Nhàm Chán, cậu lại không khỏi nhớ tới Khưu Dịch, tâm trạng tức khắc xìu xuống, “Bánh bà xã của tiệm đó cho nhiều vừng lắm, rất thơm.”
Thạch Giang dẫn cậu đến bên sân bóng mà hôm qua cậu khoe tài đập lon, hôm nay nhị thiếu gia nhà họ La không có ở đây chơi máy phát bóng, một người trông như huấn luyện viên đang hướng dẫn vài thanh niên trẻ tuổi luyện bóng trong sân, nữ có nam có.
“Huấn luyện viên Cố,” Thạch Giang đi qua kêu một tiếng, “Qua đây một chút.”
Cố Vĩ quay đầu lại nhìn, ra khỏi sân bóng: “Anh Thạch, đây là thực tập sinh mới tới hả?”
“Phải, tên Biên Nam,” Thạch Giang gật đầu, “Nhưng mà chưa chính thức thực tập, tới đây làm quen trước một chút, cuối tuần sẽ tới giúp cậu.”
“Ngày thường không tới được à?” Cố Vĩ nhìn Biên Nam.
“Học kỳ sau em mới tới được, thi cuối kỳ xong cũng tới được,” Biên Nam đáp. Cố Vĩ khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đầu tròn não tròn, trông vô cùng thân thiện và dễ gần nếu so với Thạch Giang nghiêm nghị, Biên Nam cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, “Thi xong sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
“Vậy… được rồi,” Cố Vĩ chỉ chỉ vài người trên sân bóng, “Sáng nay chỉ huấn luyện mấy người này thôi, cậu ngồi xem trước đi.”
Biên Nam ngồi ở băng ghế bên sân, nhìn Cố Vĩ dạy cho những người kia.
Khi làm mẫu động tác, Biên Nam nhìn ra được Cố Vĩ đánh bóng cũng thường thôi, nếu như hai người so tài, cậu sẽ không thua.
Chẳng qua nhìn một hồi Biên Nam mới phát hiện, Cố Vĩ có thể làm huấn luyện viên không chỉ dựa vào kỹ thuật.
Giống như Khưu Dịch vậy, lúc giảng giải cho học viên, Cố Vĩ biểu đạt rất rõ ràng, chỉ cần nói vài câu là có thể truyền đạt trọng điểm một cách chính xác, học viên nghe hiểu rất nhanh…
Biên Nam vuốt mặt, tại sao lại nghĩ đến Khưu Dịch chứ.
“Tiểu Biên,” Sau khi giảng xong, Cố Vĩ gọi với sang phía Biên Nam, “Cậu giao bóng cho bọn họ đi, nhớ biến đổi nhiều một chút.”
“Được ạ.” Biên Nam vội đứng lên, lấy ra vợt tennis trong balô của mình, đi tới.
“Mấy người này tôi dạy lâu rồi, không phải lính mới,” Cố Vĩ nói, “Đánh mạnh một chút cũng được.”
“Vâng.” Biên Nam gật đầu, đi vào trong sân.
Đứng đối diện là một anh chàng hơn hai mươi tuổi, thân thể trông rất cường tráng, làn da phơi nắng ngăm đen lóng lánh, sau khi thấy Biên Nam thì tự tin hô to: “Đánh hết sức mình đi, không sao đâu!”
“Ồ.” Biên Nam cầm quả bóng, đập hai cái để thử cảm giác, hôm nay chưa khởi động, cậu có cảm giác người mình hơi căng cứng.
Cậu khởi động tay chân một chút, đang định phát bóng thì lại nghe anh bạn đối diện hô to một tiếng: “Đừng căng thẳng! Là thực tập sinh trợ giảng phải không, cứ đánh thoải mái đi!”
Biên Nam liếc nhìn anh ta, ném bóng lên không trung.
Cú đập này cậu vốn dĩ không định tung hết sức, nhưng đối mặt với yêu cầu khẩn thiết của đối phương, cậu vẫn quyết định nghe theo.
Lúc bóng rơi xuống, cậu hơi ngả người ra sau, vai và lưng đồng thời phát lực, vung tay đập một phát.
Bóng va vào vợt phát ra tiếng vang nặng trịch, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía sân đối diện.
Anh bạn kia đuổi theo hai bước, bóng lẻ loi văng ra ngoài đường biên.
“Ê!” Anh ta kêu to, quay đầu nhìn Biên Nam đứng bên này, “Lại đi.”
Bây giờ đến lượt anh ta phát bóng, Biên Nam phát hiện trình độ và sự tự tin của anh ta chênh nhau rất xa, vì vậy cậu trở tay đón bóng, góc độ không quá lắt léo, tốc độ của bóng cũng chậm lại.
“Cậu yếu thế!” Anh ta đánh bóng trở lại, độ lực cũng không tệ.
Đối với kiểu chơi bóng vừa đánh vừa la làng này, Biên Nam cũng bất đắc dĩ, nhưng vừa bị đối phương khiêu khích, tâm trạng vốn dĩ chẳng vui gì của cậu lại tiếp tục chìm xuống đáy.
Cậu nhảy lên đập mạnh bóng mà anh ta đánh tới, không chờ đối phương di chuyển, bóng đã bắn tới sát đường biên ngang.
“Ê!” Người nọ lại kêu to.
Sau vài phút ê ê, Cố Vĩ ngồi bên cạnh cười nói: “Anh Trần, người ta thuộc cấp bậc vận động viên chuyên nghiệp, anh cứ bảo người ta tung hết sức như thế, có khi anh khỏi luyện luôn đấy.”
“Bạn nhỏ,” Anh chàng tên Tiểu Trần dừng lại, nhìn Biên Nam, một lát sau mới mở miệng nói, “Cậu kiềm lại chút đi.”
“Được,” Biên Nam gật đầu, “Tôi tên Biên Nam.”
“Dùng bảy tám phần lực thôi,” Tiểu Trần nói, ngẫm nghĩ rồi lại sửa lời, “Năm phần trước đi, tôi thử xem thế nào đã.”
Biên Nam không nhịn được cười: “Vậy thì chính xác quá, nhưng tôi sẽ cố gắng.”
Giúp học viên luyện bóng theo yêu cầu của Cố Vĩ dễ dàng hơn huấn luyện ở trường nhiều, mấy học viên này đều là thanh niên trẻ tuổi, tính tình cởi mở, giao lưu với họ cũng xem như vui vẻ.
Không lâu sau, Biên Nam đã chơi thân với vài người, có lẽ vì lực chú ý bị dời đi, sau khi hai tiếng huấn luyện chấm dứt, tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều.
“Trâu bò thật,” Cố Vĩ cười, dẫn cậu đến phòng thay quần áo, “Chiếm hết hào quang của tôi rồi.”
“Anh bảo em đánh với bọn họ mà,” Biên Nam cười cười, “Em nghe lời anh thôi.”
“Tốt lắm,” Cố Vĩ vỗ vai cậu, “Tính tình của tôi với cậu rất hợp, cái thằng trợ lý lúc trước, mỗi lần gặp nó tôi cứ cảm thấy như nó nợ tôi tiền.”
“Em sẽ cố gắng không nợ tiền anh.” Biên Nam bật cười.
Buổi chiều còn một ca huấn luyện nhỏ, Biên Nam tắm rửa một cái, thay quần áo ngồi trong phòng thay đồ chờ Cố Vĩ cùng đi ăn cơm.
Cố Vĩ tắm rửa cứ như làm công trình vậy, nửa ngày cũng chưa tắm xong, Biên Nam nhìn đồng hồ, theo thói quen lấy di động ra, bấm số điện thoại của Khưu Dịch.
Sau khi tiếng chuông chờ điện thoại vang lên, Biên Nam mới kịp nhận ra động tác vô thức của mình, lúc cậu định cúp máy, Khưu Dịch ở đầu bên kia đã bắt máy.
“A lô?” Trong ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn của Khưu Dịch.
Biên Nam vội vàng cúp điện thoại, rồi chẳng hiểu sao lại cuống quýt tắt máy luôn.
Nghe giọng Khưu Dịch hình như bị cảm rồi?
|
Chương 69
“Cảm na, cảm nà, cảm ná…” Khưu Ngạn nhón chân lục lọi rổ nhỏ trong nhà bếp tìm ra một miếng gừng, vừa ngâm nga vừa rửa gừng, bỏ lên thớt dùng dao phay đập mấy cái, “Cảm, cảm, cảm rồi…”
“Anh bị cảm mà em hí hửng thế.” Khưu Dịch vào nhà bếp, lấy nồi hứng chút nước, bỏ một viên đường nâu vào, bắc lên bếp nấu.
Lúc cậu định lấy dao trong tay Khưu Ngạn, Khưu Ngạn sốt ruột nói: “Để em để em để em để em để em để em.”
“Rồi rồi rồi để em để em,” Khưu Dịch đứng sang một bên, “Em làm xong thì ngủ đi.”
“Sao hôm nay đại hổ tử không qua chơi?” Khưu Ngạn ném gừng đã đập nát vào nồi, cầm muỗng khuấy bên trong.
“Cậu ấy…” Khưu Dịch vô thức sờ di động trong túi, kể từ trưa Biên Nam gọi điện thoại qua, nghe giọng cậu xong là tắt luôn điện thoại đến giờ vẫn chưa mở lại, “Cậu ấy bắt đầu thực tập rồi, cuối tuần phải đi làm, hôm qua anh nói rồi mà.”
“Ồ,” Khưu Ngạn cúi đầu rầu rĩ nói, “Em quên mất.”
Khưu Dịch xoa đầu nhóc, không nói gì.
“Vậy mai anh vẫn phải đi dạy thêm à?” Khưu Ngạn quay đầu nhìn anh mình.
“Ừ,” Khưu Dịch dụi mũi, “Đã hẹn rồi, không tiện đổi giờ.”
“Lỡ anh lây bệnh cho người ta thì sao?” Khưu Ngạn cau mày nói.
“Làm gì dễ lây bệnh vậy,” Khưu Dịch cười cười, “Anh cách xa người ta một chút là được, em bị cảm mấy ngày cũng đâu có lây cho anh.”
“Ồ.” Khưu Ngạn dường như hơi buồn bực, nhóc cúi đầu cầm muỗng khuấy nồi, không nói nữa.
Khưu Dịch biết nhóc thất vọng, nếu cuối tuần mình nghỉ dạy thêm thì có thể ở nhà chơi với nhóc.
Nhưng dạy được vẫn phải dạy, bên nhà hàng đi được vẫn phải đi, Khưu Dịch chưa từng vì bệnh mà ngừng làm thêm, nhất là khi sắp tới Tết, cậu đã đồng ý trả chú một phần tiền.
Trả xong cũng không còn dư lại bao nhiêu, ít nhất phải lo được chi phí sinh hoạt hằng ngày, thêm một đống phí lặt vặt khác, Tết cũng cần tiền, học phí khai giảng của Khưu Ngạn, tiền thuốc cho bố…
Khưu Dịch quay đầu hắt xì một cái, vỗ vai Khưu Ngạn: “Được rồi, nước sôi rồi, em vào phòng bố ngủ đi, anh uống xong cũng đi ngủ.”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn bỏ muỗng xuống, về phòng ngủ.
Thật ra Khưu Dịch rất ít khi bệnh, cơ thể của cậu vẫn luôn khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng khó mà cảm một lần, lần này chỉ ngồi hứng gió trong sân chừng nửa tiếng đã bị cảm khiến cậu hơi bất ngờ.
Mà mỗi khi người ít bệnh ngã bệnh thì còn nặng gấp bội, bây giờ cậu đã thấy đầu choáng não căng, suy nghĩ không liên mạch cứ như hít rồi mới thở vậy.
Thuốc đã uống, nhưng không có hiệu quả gì, húp hết trà gừng, cậu cảm thấy đầu nặng trịch, thân mình cũng lạnh run.
Lúc trở vào trong, Khưu Ngạn đã qua phòng bố ngủ, đèn cũng đã tắt, cậu rón rén tìm nhiệt kế trong ngăn tủ, quay về phòng mình.
Kẹp nhiệt kế ngồi trên ghế ngẩn người hai chục phút, Khưu Dịch lấy nhiệt kế ra, vừa nhìn liền cau mày tặc lưỡi, thế mà sốt thật, 38 độ 3.
Cậu khẽ thở dài, lấy tấm chăn trải giường trong ngăn tủ ra, cởi quần áo nằm lên giường, trùm hai lớp chăn lên người.
Đêm nay ngủ khá khó chịu, toàn thân cứ lạnh run, bọc chăn mà vẫn thấy lạnh.
Nhắm mắt lại rồi, đột nhiên rất nhớ Biên Nam bao giờ cũng nóng hừng hực.
Lật qua lật lại lăn tới lộn lui đến hơn nửa đêm, cậu mới miễn cường có chút buồn ngủ, nhưng lại thấy đau đầu.
“Chết mất.” Khưu Dịch nín nửa ngày rồi không chịu nổi nữa, xốc chăn khoác áo chạy ra phòng khách, lục tung một lúc không thấy thuốc hạ sốt, đành lấy hai viên thuốc giảm đau uống tạm.
Trở lại giường nằm xuống, cả người lại bắt đầu lạnh run.
Mãi cho đến hừng đông, cậu cũng không biết rốt cuộc đêm nay mình có ngủ hay không.
Giờ dạy thêm buổi sáng là từ 10 giờ đến 11 giờ rưỡi, lúc Khưu Dịch rời giường, Khưu Ngạn đã mua bữa sáng ở đầu hẻm về.
“Hôm nay lạnh không?” Khưu Dịch cảm thấy đầu mình như bị bổ ra rồi dùng đinh đóng lại, không rõ là đau đầu hay căng não hay là chóng mặt nữa.
“Lạnh ạ,” Khưu Ngạn bám lên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, “Bố nói hôm nay sẽ có tuyết rơi.”
“Vậy em đừng đi lung tung, coi chừng lại bị cảm.” Khưu Dịch nói.
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn gật đầu.
Khưu Dịch vào phòng bố, bố đã mặc quần áo xong, cậu lấy chăn lông đắp lên đùi bố: “Bố còn ho không?”
“Hết ho rồi, thuốc lần trước rất hữu hiệu,” Bố nhìn cậu, “Hôm nay con có nên tới bệnh viện một chuyến không? Sao sắc mặt kém vậy.”
“Sổ mũi thôi, hôm qua ngủ không ngon,” Khưu Dịch đẩy bố ra bên bàn ngoài phòng khách, “Không cần đến bệnh viện, cảm thôi mà.”
“Nhìn con chắc không phải chỉ bị cảm thôi đâu,” Bố nhìn mặt cậu chằm chằm, “Có phải sợ tốn tiền không?”
“Bố đừng lo, con tự biết,” Khưu Dịch ngồi xuống đối diện bố, cầm bánh chiên cắn một cái, miệng nhạt toẹt, cậu hớp một ngụm sữa đậu nành ép miếng bánh xuống, “Bố lo cho mình là được rồi, đừng để ho nữa.”
Bố nhìn cậu một lúc lâu, thở dài: “Con có hơn gì đâu, vẫn là con nít thôi.”
“Con nít cũng chia nhiều loại,” Khưu Dịch cười cười, “Con là loại đặc biệt trong đó.”
Tránh để bố càu nhàu thêm nữa, Khưu Dịch ngốn hết bữa sáng vào miệng, đeo khẩu trang ra ngoài sớm hơn bình thường.
Tiết trời âm u, gió thổi vù vù, Khưu Dịch kéo khóa áo khoác lên đến đầu, trùm mũ kín mít, thế nhưng lúc chạy ra trạm xe vẫn bị gió thổi rát mặt.
Thuốc giảm đau đêm qua chắc đã hết tác dụng, mới vừa hứng gió lạnh, giờ lại chen chúc trong xe điện ngầm vừa ngộp vừa chật, cơn đau từ huyệt thái dương lan ra sau đầu.
Đến nhà học sinh, Khưu Dịch chỉ cảm thấy đầu mình đau như bị người ta đập một gậy.
Đau đầu mà còn đeo khẩu trang khiến việc dạy học không suôn sẻ cho lắm, chưa kể cậu vốn đã thở không ra hơi.
Mẹ học sinh cho cậu một viên Ibuprofen, uống xong hình như không còn đau như trước nữa, nhưng đầu vẫn ngộp như bị nhấn trong vò dưa muối.
*Ibuprofen là thuốc được xếp vào nhóm thuốc kháng viêm, nó có tác dụng hạ sốt, giảm đau.
Giữa trưa cũng không có khẩu vị, về nhà nấu cơm mà vị giác như mất hết, thức ăn và canh đều nấu mặn chát.
“Con như vậy sao được!” Ăn xong, bố ném đũa lên bàn, có chút tức giận, “Đi khám ngay cho bố!”
Khưu Dịch cảm thấy phản ứng của mình cũng trở nên trì trệ, bố ném đũa một lúc lâu, cậu mới hồi phục tinh thần: “Vâng.”
Xem ra phải tới bệnh viện rồi, chứ kiểu này dạy xong tiết buổi chiều tới nhà hàng làm sao chịu nổi.
Sau một lúc do dự, cuối cùng cậu gọi điện cho học sinh có tiết chiều nay, đổi giờ học thành chiều mai.
“Con không thể nghỉ dạy một buổi à?” Bố bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Nhà chiều mai và nhà chiều nay khá gần nhau, con có thể tới kịp,” Khưu Dịch nhìn bố mình, “Chiều con tới bệnh viện, uống thuốc rồi mai sẽ…”
“Sao con cứ phải như vậy!” Bố lớn giọng nói một câu, tiện tay đập lên bàn một cái.
Khưu Dịch im lặng nhìn bố mình, dọn dẹp bát đũa trên bàn, lúc Khưu Ngạn bưng bát đi rửa, cậu mới nói một câu: “Không tại sao cả, con chỉ sợ người con quan tâm sống không được tốt.”
Không đợi bố mở miệng, cậu đã xoay người trở vào phòng, đóng cửa lại.
Hôm qua ngủ không ngon lại mê man dạy học tới trưa, Khưu Dịch vừa vào phòng là ngã phịch xuống giường, cả người đau rệu rã, từ trán đến sau ót nảy từng cơn.
Cậu muốn ra ngoài tìm thuốc an thần nhưng sợ bố trông thấy lại lo lắng, chỉ đành bọc chăn nhắm mắt, định thử ngủ một giấc.
Lăn qua lăn lại trên giường hơn nửa tiếng mà cậu vẫn không tài nào ngủ được, bệnh cảm không nặng hơn nhưng cũng không có dấu hiệu thuyên giảm, đau đầu cũng không giảm, hít thở lại khó khăn, cảm giác này thật quá sức chịu đựng.
Cả người khó chịu không biết qua bao lâu, chợt nghe Khưu Ngạn ở ngoài phòng khách kêu to: “Anh Tiểu Đào!”
Khưu Dịch sửng sốt, chống tay muốn ngồi dậy, cửa phòng bị đẩy ra, Thân Đào bước vào.
“Sao mày lại tới đây?” Khưu Dịch ngã ngược xuống gối, nhíu mày.
“Bố mày gọi cho tao,” Thân Đào đi đến bên giường, đưa tay sờ trán Khưu Dịch, xoay người ném cái áo Khưu Dịch đặt một bên lên giường, “Mặc áo vào, chúng ta đi bệnh viện.”
“Bố tao gọi cho mày làm gì?” Khưu Dịch ngồi dậy, cầm áo mặc vào, “Tao đã nói chiều nay sẽ đi bệnh viện rồi mà.”
|
“Ông ấy gọi cho Biên Nam nhưng nó tắt máy, vậy nên mới gọi cho tao,” Thân Đào khom lưng nhìn mặt Khưu Dịch, “Mày với Biên Nam… không có chuyện gì chứ?”
Khưu Dịch mặc quần áo tử tế rồi xuống giường, đầu óc hơi choáng váng, cậu nhắm mắt tựa vào bàn cho đỡ choáng rồi mới mở miệng: “Không có gì.”
Thân Đào nhìn Khưu Dịch, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bảo: “Thôi, đến bệnh viện đã, mày sốt cao quá.”
“Đừng nói với bố là tao sốt.” Khưu Dịch nói.
“Ừ.”
Thân Đào gọi taxi, cùng Khưu Dịch đến bệnh viện.
Cảm nặng, sốt cao, viêm sưng, không có gì đáng ngại, bác sĩ kê đơn rồi cho đi truyền nước biển.
Khưu Dịch ngồi trong phòng tiêm, Thân Đào chạy ra nộp tiền khám và tiền thuốc rồi quay lại ngồi bên cạnh Khưu Dịch, chờ y tá ghim kim vào xong thì đưa tờ biên lai đến trước mặt Khưu Dịch, búng tay lên đó: “Hơn một trăm gần hai trăm, mặt sau còn nữa nè, càng sợ dùng tiền càng kéo dài càng tốn nhiều tiền hơn, đạo lý đơn giản như vậy mà mày không hiểu à?”
“Đâu ra nhiều lời nhảm nhí vậy.” Khưu Dịch nhìn chằm chằm túi nước biển đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống, nói thật cậu rất buồn bực, lần này bệnh coi như uổng công dạy thêm cuối tuần rồi.
“Sao thằng Biên Nam lại tắt máy, hai đứa mày cãi nhau à?” Thân Đào hỏi.
Khưu Dịch không trả lời, vẫn chăm chú nhìn túi nước biển.
“Có phải mày nói linh tinh gì với nó không?” Thân Đào cũng cùng nhìn chằm chằm túi nước biển.
“Tại sao nhất định là tao nói?” Khưu Dịch hỏi.
Thân Đào quay sang nhìn Khưu Dịch: “Biên Nam suy nghĩ đơn giản lắm, người có thể nói lời khiến cho hai đứa mày như vậy, chỉ có thể là mày thôi.”
“Vậy sao,” Khưu Dịch cười rồi thở dài, “Đúng là vậy thật.”
“Mày nói gì mới được?” Thân Đào tiếp tục hỏi.
“Đừng kiếm chuyện khi tao đang bệnh khó chịu trong người được không?” Khưu Dịch nhìn Thân Đào.
Thân Đào không nói nữa, qua hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tuy rằng vì mày tao mới chịu chấp nhận chuyện này, nhưng tao vẫn muốn lải nhải một chút, có vài lời mày không nhất thiết phải nói vào lúc này.”
“Ý gì đây.” Khưu Dịch không hiểu lắm, cậu cũng chưa từng yêu hay thích ai bao giờ, đây là lần đầu tiên. Ở phương diện này, Thân Đào có kinh nghiệm hơn cậu nhiều.
“Thì… chuyện mày với Biên Nam ấy,” Thân Đào suy tư, “Tao nói hơi khó nghe một chút, nhưng mày cũng đâu biết Biên Nam có thể kiên trì được bao lâu, có khi nó còn chưa nghĩ đến sau này thế nào, mày sát phong cảnh như vậy, nói không chừng hai đứa mày… khỏi đi tới bước cần phải suy xét nhiều kia luôn.”
“Có ai như mày không?” Khưu Dịch tặc lưỡi.
“Tao vẫn nói câu đó, trước đây Biên Nam toàn quen bạn gái,” Thân Đào tựa lưng vào ghế, “Chuyện này chẳng chắc chắn gì cả.”
“Nhưng bây giờ cậu ấy nghiêm túc muốn ở bên tao.” Khưu Dịch vân vê ống truyền nước biển.
“Tao không phủ nhận điểm này, nếu không mày đã chẳng nói mấy lời làm nó giận,” Thân Đào duỗi chân, “Tao thật sự không ngờ bỗng dưng mày lại xúc động như thế.”
“Tao cũng không ngờ.” Khưu Dịch nói.
“Vậy mày có nghĩ tới chưa, cửa ải gia đình mày nên qua như thế nào… còn chính bản thân mày nữa…” Thân Đào dừng một chút, “Có phải mày nói mấy cái này với nó không?”
Khưu Dịch không trả lời, cậu im lặng một lúc lâu, sau đó móc di động trong túi ra.
Thân Đào nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch cầm di động nhìn một chốc rồi nghiêng đầu liếc Thân Đào, Thân Đào lập tức đứng dậy: “Tao đi vệ sinh.”
Khưu Dịch cầm điện thoại ngẫm nghĩ nửa ngày, cuối cùng chọn tên ‘đại hổ tử’ trong danh bạ, gửi qua một tin nhắn.
Biên Nam, cho tôi chút thời gian.
…
Từ trước tới nay Biên Nam chưa từng nghĩ đến chuyện đi làm, đương nhiên cũng chưa nghĩ tới chuyện thực tập.
Hiện giờ còn chưa tính là bắt đầu thực tập, chỉ là đến phụ giúp thuận tiện làm quen với hoàn cảnh thôi, nhưng qua hai ngày cuối tuần, cậu vẫn cảm thấy mệt muốn chết.
Nội dung công việc cũng không phức tạp, chỉ giúp Cố Vĩ dạy học viên, lượng vận động không thể so với khi huấn luyện, nhưng trình độ của mỗi học viên khác nhau, có người tay thuận yếu, có người không biết đánh trái tay, có người không đủ lực, có người hay vênh váo… Cố Vĩ sẽ tóm tắt tình hình mỗi học viên cho cậu, nhưng khi bắt tay vào làm vẫn rất tốn sức.
Cậu phải dựa theo cách tập luyện của mỗi học viên để phối hợp theo những cách khác nhau, qua hai ngày, càng làm càng thấy khó nhằn.
Ngoài ra còn phải tiếp xúc với những huấn luyện viên và trợ lý khác, đôi khi phải giúp Cố Vĩ chạy vặt, chỉ mặt và tên của mấy người này thôi đã làm cậu tốn nửa ngày mới nhớ được, nhưng đến giờ vẫn chưa nhớ hết.
Đã thế mấy ngày nay trong lòng còn rối như tơ vò, cậu vẫn chưa mở điện thoại, vừa không muốn mở vừa không dám mở.
Cậu sợ mở máy rồi, di động sẽ vẫn im lặng như trước, hoặc sẽ có một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ không có tên Khưu Dịch, cậu càng sợ mở máy sẽ nhận được tin nhắn của Khưu Dịch, trông thấy nội dung nào đó làm mình bất an.
Mấy ngày nay cậu vẫn nhớ đến Khưu Dịch theo thói quen, gặp chuyện gì cũng muốn lấy di động ra gọi để nghe ý kiến của Khưu Dịch, để Khưu Dịch nghĩ cách giúp cậu, chỉ cần nghe được giọng của Khưu Dịch, cậu đã thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhưng bây giờ chẳng những không thể làm vậy mà còn rối loạn tâm trí vì Khưu Dịch, làm cậu gọi sai tên một huấn luyện viên tính tình khó ưa ba lần liên tiếp, đến nỗi bây giờ gặp cậu người ta chẳng thèm liếc mắt ngó một cái.
“Mẹ nó.” Biên Nam nằm trên giường ký túc xá, cầm điện thoại chửi một câu.
Hôm nay ngay cả cơm tối cũng chẳng muốn ăn, đùi gà Vạn Phi mua cho vẫn đặt trong hộp giữ nhiệt, mọi khi cậu đã ăn sạch từ lâu rồi, lúc này thậm chí chẳng buồn liếc mắt.
Vạn Phi có vẻ đã tuyệt vọng với trạng thái sống dở chết dở của cậu, mua cơm để đó rồi cùng mấy thằng trong ký túc xá ra tiệm net chơi.
Biên Nam một mình ngẩn người trong ký túc xá im ắng, nằm trên giường lật qua lật lại, tư thế nào cũng khiến cậu khó chịu.
So với Khưu Dịch cân nhắc nhiều thứ, có lẽ cậu nghĩ hơi ít rồi.
Cho dù hiện tại cậu và Khưu Dịch rơi vào cuộc chiến tranh lạnh chẳng hiểu ra sao, cậu vẫn không biết nên nghĩ gì, nghĩ mãi cũng không ra nguyên do.
Ngoại trừ quá bình tĩnh, điều khiến cậu bực bội nhất ở Khưu Dịch chính là mỗi câu mỗi chữ Khưu Dịch nói đều không hề sai.
Đây là hiện thực.
Mặc dù Biên Nam cảm thấy mình sống không thực tế cho lắm, nhưng cậu vẫn không có cách nào phủ nhận điều này.
Má nó bực quá.
Biên Nam xoay người, cứ nhìn di động mãi.
Khưu Dịch không muốn người nhà biết, cậu cũng không muốn ép buộc Khưu Dịch, nếu đổi lại là cậu…
Dám nói với bố không?
Con thích con trai, là bạn Khưu Dịch ở trong trại giam hai tháng mà bố tìm luật sư giúp đấy.
“A ──” Biên Nam vùi đầu vào gối hét lên.
Úp mặt vào gối chừng vài phút, Biên Nam quay đầu nhìn di động, nhấn nút khởi động máy.
Sau khi điện thoại giật mấy cái liên tục, Biên Nam nhìn thấy tên Khưu đại bảo trong đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Chỉ là một tin nhắn mà lại khiến ngón tay cậu run bần bật, do dự một chút mới bấm mở.
Biên Nam, cho tôi chút thời gian.
Lúc đọc những lời này, Biên Nam gần như có thể tưởng tượng được nét mặt của Khưu Dịch, mang theo sự bình tĩnh khiến cậu yên tâm và… bất đắc dĩ.
Cậu nhìn tới nhìn lui tin nhắn này nhiều lần, cuối cùng ngồi bật dậy, bấm gọi cho Khưu Dịch.
Chuông reo nửa ngày mới có người nhấc máy.
Lòng cậu đang hưng phấn đến lạ, hồi hộp thấp thỏm vừa định mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói vang dội của Khưu Ngạn: “Đại hổ tử!”
“Ủa,” Biên Nam giật mình, bỗng thấy ngượng ngùng, “Nhị bảo hả? Sao lại là em nghe điện thoại?”
“Anh hai ngủ rồi, em nghe giúp ảnh,” Khưu Ngạn hớn hở nói, “Đại hổ tử anh vừa tan ca à?”
“Anh hả? Anh tan ca từ lâu rồi, đang nằm trên giường đây,” Biên Nam cười nói, “Anh hai em ngủ sớm thế?”
“Dạ, truyền nước biển xong về nhà uống thuốc rồi ngủ luôn,” Khưu Ngạn nghe như vừa chạy vào phòng nhìn một cái rồi lại chạy ra, “Bây giờ còn đang ngủ, em đẩy mà ảnh vẫn không dậy.”
“Vậy là ngủ rất say… khoan đã,” Biên Nam bước xuống giường, “Truyền nước biển uống thuốc? Anh hai em bị sao vậy?”
“Cảm sốt ạ,” Khưu Ngạn sửng sốt, “Anh không biết sao? Anh hai bệnh mấy ngày rồi đó.”
“… Anh không biết,” Biên Nam đột nhiên nhớ tới trước khi tắt máy nghe được giọng nói hơi khàn Khưu Dịch, thế là lập tức sốt ruột, “Sốt? Sao mà sốt nghiêm trọng vậy?”
“Em cũng không biết nữa,” Khưu Ngạn rầu rĩ nói, “Anh Tiểu Đào đưa anh hai đi khám.”
“Anh… qua ngay,” Biên Nam mang giày, lập tức chạy ra khỏi ký túc xá, “Lát nữa em mở cửa cho anh, anh đón taxi qua, nhanh lắm.”
“Nhưng mà anh hai ngủ rồi, em gọi ảnh dậy nha?” Khưu Ngạn hỏi.
“Đừng đừng, đừng gọi, để anh hai em ngủ đi, anh chỉ… qua xem chút thôi.” Biên Nam vội nói.
Lúc chạy ra khỏi ký túc xá, Biên Nam phát hiện bên ngoài không biết đã bắt đầu đổ tuyết từ lúc nào, gió thổi rất mạnh.
Cậu kéo cao khóa áo, may là hôm nay không có bảo vệ gác cổng, nếu không vừa chạy ra khỏi cửa bị gió thổi lạnh cứng người, biết đâu chừng trèo tường không cẩn thận lại trượt té.
Chẳng qua lúc chạy ra tới cổng cậu cũng lảo đảo mém ngã dập mặt.
Chạy một mạch tới đầu đường, cậu mới bắt được một chiếc taxi, tuy biết hiện giờ Khưu Dịch không sao nữa, đã ngủ rồi, nhưng cậu vẫn giục bác tài liên tục.
Cậu thật sự không hiểu, quen Khưu Dịch lâu như vậy, cậu cảm thấy thể chất của Khưu Dịch rất tốt, nhìn cách đánh nhau là đủ biết, sao tự dưng lại bệnh nặng thế chứ.
Mệt mỏi?
Hay là… sốt ruột?
Nghĩ đến đây, Biên Nam tặc lưỡi, ai bảo chọc tôi giận làm chi! Đáng đời!
Tặc lưỡi xong lại quay đầu nói với bác tài: “Chú ơi, chú lái nhanh lên đi, cháu gấp đến độ muốn tè ra quần rồi…”
|