Lời Hứa Cả Đời
|
|
♣Chương 15♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Nửa canh giờ sau, Trữ Nhược đóng lại mật đạo rồi nhảy ra khỏi căn nhà nhỏ, liếc mắt thấy Âu Dương Huyền Ca quần áo hỗn độn, thần sắc hoảng hốt, đang kéo áo một gã thủ vệ liên miên cằn nhằn.
Thủ vệ bị hắn quấy nhiễu đến choáng váng đầu óc, chỉ đành phân phó hai thủ hạ khác: “Âu Dương trang chủ say rượu rồi, mau đưa ngài ấy trở về.”
Âu Dương Huyền Ca phe phẩy quạt: “Ai nói ta say? Ai muốn các ngươi đưa ta đi?” Trữ Nhược thừa dịp đám người bận rộn vây quanh Âu Dương Huyền Ca, hắn cố sức nhanh chóng trở lại trong phòng khách. Trữ Nhược đứng ở giữa phòng hồi tưởng lại cảnh tượng trong địa lao, cảm thấy càng kinh hãi, lại nhớ đến những ngày Mộ Cẩm xuất hiện ở trước mặt mình làm gì đều cẩn thận, nửa người cũng lạnh thấu.
Không phải chưa từng hoài nghi, tỷ như y từ trong tủ đồ lấy cho mình bộ y phục màu xanh mà không phải màu trắng mà y vốn thích; lại tỷ như y nói rằng chưa từng thấy qua viên thuốc màu xanh; điều khiến người ta nghi ngờ nhất chính là y đã mất đi “Mộ hương” . Nhưng trong những lúc đó, bản thân mình đều tìm lý do này lý do nọ để giải thích cho y.
Nghĩ như thế, Mộ Cẩm cũng từng đề cập đến việc mình có một đệ đệ sinh đôi tên là “Mộ Sắt”, hai người lớn lên giống nhau như đúc, cơ hồ không ai nhận ra.
Mộ Cẩm từ nhỏ đã không muốn làm giáo chủ của Quang Hoa giáo, lúc mười bốn tuổi, bởi vì Tả hộ pháp luôn yêu cầu hà khắc đối với y nên y đã trốn đi, thế nên lúc đó mới trùng hợp được Trữ Nhược cứu sống, mười năm sau thì tương tri tương hứa (thân thiết gắn bó).
Mộ Cẩm trong lúc tình cờ có nhắc đến đệ đệ Mộ Sắt của mình, hình như là một người vô cùng hứng thú đối với chuyện kế thừa, tặng chức vị giáo chủ cho Mộ Sắt quả là rất tốt, nhưng bất đắc dĩ theo quy định của Quang Hoa giáo là chỉ có con cả mới được kế thừa chức vị, Mộ Cẩm cũng từng nói đùa rằng: “Nếu cùng tiểu Sắt thương lượng, bảo nó giả dạng ta thì nhất định không ai nhìn ra, ta sẽ có thể dẫn theo ngươi xa chạy cao bay, cho dù Tả hộ pháp cũng không thể phát hiện, chúng ta sẽ đi xa thật xa, cùng nhau du ngoạn, đi khắp cả Cửu Mạch, ngươi thấy được không?” Y lại giận dữ nói, “Nhưng tiểu Sắt trời sanh tính cường ngạnh, có lẽ sẽ cho rằng chủ ý này là một sự bố thí nên không muốn nhận, cho dù tiếp nhận rồi cũng rất có thể bởi vì phong cách hành sự của nó mà khiến Quang Hoa giáo từ trên xuống dưới một lần nữa trở lại tình cảnh khi cha ta còn tại thế.”
Trữ Nhược nhớ đến y lúc ấy cười nói với mình: “Chờ qua hai năm nữa, Tả hộ pháp đã không còn đủ khả năng gây chướng ngại, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau. Ngươi không tiện đến thăm ta thì cùng lắm ta thu thập khăn gói đến chỗ của ngươi, không cần hàng năm phải ngóng trông mấy ngày này nữa.” Hắn nheo mắt suy nghĩ, nhìn Mộ Cẩm nói: “Hay là ta cho Tả hộ pháp uống thuốc khiến cho võ công của ông ta bị phế, trở thành một lão nhân bình thường?”
Mộ Cẩm quả quyết nói: “Không thể, Tả hộ pháp là cao nhân tiền bối, cũng là trưởng bối của ta, là người nuôi nấng ta từ nhỏ đến lớn, ta sao lại có thể kê thuốc hại ông?”
Trữ Nhược mếu máo: “Ta chỉ nói là nói giỡn thôi mà.”
Hắn sờ sờ cổ, mới mười hai tuổi đã bị người ta tóm ở trong tay, cảm giác “Dạ ca” nghẹn ở yết hầu vẫn còn nhớ rõ mồn một, hắc y nhân kia một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, khiến người ta trong lòng run sợ.
Hai tay Trữ Nhược siết chặt, suy nghĩ mông lung trong đầu dần dần rõ ràng.
Mộ Cẩm bị Mộ Sắt hại, nhốt trong địa lao, Mộ Sắt thế thân vị trí của y, trở thành Quang Hoa giáo chủ, trở thành phu quân của giang hồ đệ nhất mỹ nữ, và trở thành người mà Trữ Nhược hắn tâm tâm niệm niệm.
Đang miên man suy nghĩ, trên vai bị người nào đó nhẹ nhàng vỗ lên, Trữ Nhược kinh ngạc giật mình, lo sợ không yên quay đầu lại, Âu Dương Huyền Ca đã buộc tóc, sửa sang quần áo xong xuôi đứng ở phía sau, mê hoặc nhìn hắn: “Làm ngươi sợ à? Thấy ngươi phản ứng mạnh như vậy khiến ta cũng giật mình.”
Trữ Nhược phục hồi hô hấp, mệt mỏi nói: “Không, là ta đang tập trung suy nghĩ chuyện khác.” Hắn từ từ ngồi xuống ở trước bàn, rót cho Âu Dương Huyền Ca một ly trà, chính mình cũng cầm lấy một cái ly khác, sau khi chậm rãi uống xong nước trà, thần sắc tự nhiên nói: “Âu Dương, hôm nay đa tạ ngươi.”
“May mà ta ở chỗ ngươi chỉ mới uống mấy ly, bằng không thì không hề có mùi rượu mà vẫn bị nói là say, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ?” Hắn nghịch ly trà, cười nói, “Ngươi không cần nói cám ơn ta, nghe xa cách lắm, nếu còn cần ta giúp gì thì ta nhất định hết lòng. Nói đi nói lại, ngươi đã tìm được thứ ngươi muốn chưa? Ngươi vào căn nhà đó làm gì?”
Trữ Nhược cắn miệng ly trà đã cạn, im lặng trong chốc lát, hàm hồ nói: “Tìm được rồi. Ta chỉ muốn xác định một vật đã bị thất lạc mà thôi.”
Âu Dương Huyền Ca hiểu chuyện gật đầu: “Ngươi không tiện nói ra thì ta cũng không hỏi nhiều. Tìm được là tốt rồi.”
Trữ Nhược cảm kích, cầm tay hắn: “Âu Dương, đa tạ ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca nháy mắt mấy cái: “Ta có thể hiểu thế này là ngươi đã có hảo cảm hơn với ta được không?”
Trữ Nhược im lặng, Âu Dương Huyền Ca cười to: “Trữ Nhược a Trữ Nhược, ta có thể chờ.”
Mộ Cẩm cũng từng nói rằng y có thể chờ, chờ hắn giữ đạo hiếu với sư phụ ba năm. Ba năm sau, người chờ hắn bị giam trong một nơi mịt mù tăm tối.
Chuyện này vốn là chuyện cá nhân, không thể để Âu Dương Huyền Ca cũng bị liên lụy, dù gì hắn cũng là một trong những người bị lừa.
Trữ Nhược hạ quyết tâm, từ trong bọc lấy ra một chiếc nhẫn nho nhỏ mang lên tay, mới vừa mở cửa phòng thì liền thấy Mộ Cẩm cũng vừa giơ tay định gõ cửa, hai người trông thấy nhau đều sửng sốt, Mộ Cẩm hỏi: “Đã trễ thế này. Còn chưa ngủ?”
Trữ Nhược bất động thanh sắc đưa ngón tay giấu vào trong ống tay áo rộng thùng thình, vội vàng cởi chiếc nhẫn kia cất vào trong túi tùy thân, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chưa ngủ mà.”
Mộ Cẩm nói: “Bởi vì ta muốn tới thăm ngươi một chút.”
Trữ Nhược ảm đạm cười: “Không dám.”
Mộ Cẩm hỏi: “Ngươi ra ngoài làm gì? Bởi vì ngủ không được muốn đi dạo, hay là cũng muốn gặp ta?”
Trữ Nhược nhìn thẳng y: “Ta là đi gặp Âu Dương.”
“Ngươi gặp hắn làm gì?” Trong giọng nói Mộ Cẩm ẩn chứa tức giận, phía sau vang lên một thanh âm trong trẻo: “Hắn tới gặp ta, là vì bàn bạc mấy ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.” Âu Dương Huyền Ca đi tới, cười ôn nhu với Trữ Nhược, “Ta chờ mãi không thấy người đến nên chỉ đành tự mình tới tìm.”
Trữ Nhược không đoán trước được y sẽ xuất hiện, đột nhiên bất ngờ nên liền biết thời biết thế đi theo phía sau Âu Dương Huyền Ca, nói với Mộ Cẩm : “Đêm hàn sương nặng, ngươi sớm trở về đi.”
Âu Dương Huyền Ca đóng cửa phòng: “Y đêm nay nhất định sẽ không đến nữa đâu.” Hắn thấy Trữ Nhược trên mặt thần sắc bất định, cười nói, “Ngươi chắc chắn không phải tới tìm ta. Chẳng lẽ thật sự muốn tìm y, ta có phải đã phá hoại chuyện tốt?”
Trữ Nhược xua tay: “Đương nhiên không phải. May mà có ngươi giúp ta giải vây.”
Âu Dương Huyền Ca lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, Trữ Nhược đứng dậy: “Đã không còn sớm, không quấy rầy.” Xoay người định đi, Âu Dương Huyền Ca giữ chặt cánh tay hắn, khẩn thiết hỏi: “Trữ Nhược, đã nhiều ngày qua, ngươi chẳng mảy may có ý nguyện muốn đi cùng ta sao? Cho dù chỉ là một chút cũng được rồi.”
Trữ Nhược không quay đầu lại: “Ta chỉ xem Âu Dương là bạn tốt, là người chí hữu tương giao đáng quý.”
Âu Dương Huyền Ca suy sụp buông tay: “Trữ Nhược, nghe ta nói một câu, phàm trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ.”
Trữ Nhược đáp: “Ta nhớ rồi.”
|
♣Chương 16♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Ra khỏi phòng Âu Dương Huyền Ca, hắn đi thẳng đến nhà đá, không biết có phải vì đã quá muộn hay không mà thủ vệ cũng ít đi vài tên, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi uể oải . Trữ Nhược thầm suy nghĩ sau đó liền vận khí, xem xét khoảng trống rồi lao thẳng về phía cửa, lên lên xuống xuống, ẩn núp ở sau cửa nhưng rốt cuộc vẫn không thể đột phá tiến vào. Hắn khẽ cắn môi, chỉ đành thò tay vào trong túi lấy một nắm bột phấn, lại dùng khăn trắng bịt mặt lại, thoải mái tiêu sái đi đến gần. Thủ vệ kinh hô chạy đến bao vây: “Người nào?”
Trữ Nhược không nói gì, thẳng đến khi tất cả đám người bao vây chặt hắn, đao kiếm sắp sửa vung lên thì hắn giương tay, bột phấn trắng toát phiêu tán trên không trung, mọi người đều bất ngờ, đợi khi kịp phản ứng muốn che miệng mũi lại thì đã muốn không còn kịp.
Trữ Nhược nín thở, nhìn đám người chung quanh nằm vật xuống, yên lặng không một tiếng động mới lập tức đột nhập vào trong nhà đá. Trữ Nhược vừa định thở phào một hơi, dưới chân đạp phải thứ gì đó mềm mại, Trữ Nhược trong lòng cả kinh, cúi đầu nhìn thấy chính là một gã thủ vệ ngủ gà ngủ gật, người nọ dụi dụi mắt, còn chưa kịp bật người dậy phát ra âm thanh, đã bị Trữ Nhược dùng một cây châm nhỏ cắm vào huyệt đạo, bũn rũn ngã xuống.
Hai bàn tay này, ngoại trừ trị bệnh cứu người, lật sách chế thuốc, nguyên lai còn có thể đả thương người.
Trữ Nhược không có thời gian nghĩ nhiều, ngựa quen đường cũ mở ra mật đạo, tìm được gian phòng giam trước kia. Hắn mang chiếc nhẫn vào, cẩn thận xem xét ổ khóa, rồi cẩn thận nhét chiếc nhẫn vào.
Trong lòng chỉ mặc niệm, hy vọng vật nhỏ này danh bất hư truyền, có thể phát huy công dụng.
Tiếng lộp cộp vang lên, ổ khóa rơi xuống, Trữ Nhược trong lòng mừng rỡ, không nghĩ tới đồ vật nhỏ này lại hữu dụng như vậy, khó trách bọn người kia xem nó như bảo bối.
Trữ Nhược bước từng bước đến trước mặt người ngồi trong tù, run rẩy dùng ngón tay nâng khuôn mặt người đó lên.
Đầu ngón tay như chạm phải hàn băng, Trữ Nhược rùng mình, điều tiết hơi thở rồi khẽ nhắm mắt lại, tay kia thì ấn vào động mạch của người nọ.
Cả người đều bị mùi “mộ hương” trên thân người nọ bao phủ, tim đập mạnh đến mức cơ hồ muốn vỡ cả lồng ngực, nhưng giờ phút này chỉ có thể vứt bỏ hết thảy tạp niệm, cẩn thận bắt mạch.
Qua thời gian hai nén hương, Trữ Nhược mặt xám như tro tàn mở mắt ra, ngồi chồm hỗm bên cạnh người kia, trong lồng ngực trống rỗng một mảnh.
Hắn nhớ tới ba năm trước thay sư phụ bắt mạch, hắn ôm chặt lấy hai đầu gối, vùi mặt vào trên đùi lạnh ngắt của ông, muốn khóc lại chẳng thể rơi nước mắt.
Phía sau đột nhiên sáng ngời, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Trữ Nhược, ngươi và Âu Dương nói chuyện đi đến địa lao của Quang Hoa giáo sao?”
Hắn vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi không thích có người nhìn thấy, vậy trực tiếp nói với ta một tiếng không phải tốt hơn sao, cần gì phải vất vả tự mình chuốc mê tất cả các thủ vệ?”
Trữ Nhược biểu tình đờ đẫn, hai tay nắm chặt cổ tay người bên cạnh, hàn khí theo làn da chảy vào trong kinh mạch của mình, hàm răng cũng bất giác hơi hơi phát run.
Người đứng ở cửa cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không thấy sao? Ở Thiên Tự Hào lâu ta đã thấy rồi, chiếc nhẫn trên tay của ngươi chính là bảo bối ‘Linh tê nhất chỉ’ của ‘Diệu thủ không không’ Vu Bất Lạc. Trên giang hồ đồn đãi Vu Bất Lạc nửa năm trước thất thủ trong tay Ngự Kiếm sơn trang, bị Âu Dương chém đứt một ngón tay, cuối cùng chỉ có thể cầm ngón tay đứt chật vật bỏ chạy, mà ba tháng trước, Vu Bất Lạc lại lần nữa xuất hiện, mười ngón tay linh hoạt như lúc ban đầu, duy chỉ không nhìn thấy ‘Linh tê nhất chỉ’ nữa . Nguyên lai là tới tay ngươi.”
Trữ Nhược không đáp lại, coi như ngầm thừa nhận. Ngày đó Vu Bất Lạc mang theo ngón tay bị đứt đã đóng băng đến trên núi Kỳ Lân cầu chữa trị, quần áo tả tơi mặt nhiễm bụi đất, chính mình nhất thời nổi hứng, liền chỉ vào ‘Linh tê nhất chỉ’ nói: “Ngươi không có tiền trả cho ta, vậy lấy thứ này làm phí thuốc men cũng được.”
Vu Bất Lạc khổ không thể tả: “Trữ thần y, đây chính miếng ăn của gia hỏa ta, mất đi nó thì ta không thể thi triển ‘Diệu thủ không không’, cũng không biết vất vả biết nhường nào.” Hắn lựa lời nói, “Hay là ngài xem xem, ngài có cần thứ gì khác không, chỉ cần không phải sao trăng, Vu mỗ chắc chắn thay ngài mang tới.”
Trữ Nhược nghe xong lời này của hắn, nhớ tới gốc cây “mộ hương”, lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Mộ Cẩm, trong lòng ngọt ngào, vì thế càng nổi hứng chọc người khác, liền cố ý làm ra bộ dáng không thèm đếm xỉa, nhắm mắt gõ bàn nói: “ Muốn ‘Linh tê nhất chỉ’, hay là muốn ngón tay, chính ngươi chọn một đi, cho dù ngươi dùng hàn băng ngàn năm thì với thời tiết như vầy, hai ngày nữa ngón tay ngươi sẽ thối rửa, đến lúc đó ta cũng bất lực.”
Vu Bất Lạc cắn răng dậm chân, tháo “Linh tê nhất chỉ” ra đưa cho Trữ Nhược, Trữ Nhược tuy rằng cũng không phải thật tâm muốn, nhưng không cần thì cũng cứ nhận, thấy nó được chế tạo tinh xảo khéo léo nên cũng thường xuyên mang ở trên người.
“Linh tê nhất chỉ” vốn là bảo bối mở khóa của Vu Bất Lạc, vốn không nhiều người từng thấy qua, suy nghĩ liền biết chính là Âu Dương Huyền Ca đã chặt đứt ngón tay của Vu Bất Lạc, nói vậy Âu Dương Huyền Ca cũng đã miêu tả qua hình dáng của nó cho Mộ Cẩm nghe, dù Trữ Nhược vội vàng dùng ống tay áo che lại ngón tay thì vẫn bị đôi mắt sắc bén của hắn thấy được.
Người đứng ở cửa hỏi: “Trữ Nhược, ngươi vì sao không nhận lời ta? Có phải còn đang giận ta hay không?”
Trữ Nhược nín một hơi ở ngực, rầu rĩ nói: “Ta tức giận ngươi gì chứ?”
Hắn giật mình: “Là ta cũng không phải người mà ngươi tâm tâm niệm niệm, ngươi làm vậy để chọc giận ta.” Hắn cười đi lên phía trước, cầm lấy tay Trữ Nhược, Trữ Nhược lạnh lùng nhìn hắn, hắn cười nói, “Trữ Nhược, nếu ngày sau có bệnh có tật, ta còn có thể tới tìm ngươi chữa trị được không? Ngươi vẫn sẽ không thu phí ta chứ?”
Trữ Nhược cũng cười: “Nếu ta còn có thể thoát thân, ngày sau nhất định thực hiện hứa hẹn, vẫn như trước không lấy một xu.”
Hắn buông tay Trữ Nhược ra, nâng gương mặt của người đã vô tri vô giác kia, Trữ Nhược vội kêu lên: “Ngươi đừng chạm vào y!”
Hắn liếc nhìn Trữ Nhược, ôn nhu ngày xưa đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn nụ cười hàm chứa nửa phần trào phúng nửa phần khinh thường: “Mộ Cẩm Mộ Sắt, ở trong mắt ngươi có gì khác nhau, hắn là Mộ Cẩm, ta là Mộ Sắt, nhưng sao ngươi không vì ta mà rơi lệ, vì ta mà uống đến say khướt, vì ta mà đau lòng?” Mộ Sắt cúi xuống, tóm lấy thân thể Mộ Cẩm đã không còn sức sống, áp sát vào lỗ tai nói, “Ca ca, những thứ huynh có ta đều có.”
Thân phận, địa vị, thậm chí cả người huynh yêu.
Trữ Nhược nghĩ thầm, nếu Mộ Sắt sinh ra sớm hơn Mộ Cẩm một chút, hết thảy những thứ này đều nên là của hắn.
Hắn nghĩ đến những chuyện trước đây Mộ Cẩm đã làm, vì thế hắn hỏi: “Mộ Sắt, ngươi sao lại không để ta mang y đi? Ngươi đã có địa vị giáo chủ, có giang hồ đệ nhất mỹ nữ làm thê tử của ngươi, có trang chủ Ngự Kiếm sơn trang làm bạn tốt của ngươi. Ngươi sao không để ta lặng lẽ mang Mộ Cẩm rời đi?”
Mộ Sắt nắm lấy cằm của hắn, tà tà cười: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi chẳng phải là của ta à?”
Trữ Nhược nhìn thẳng hắn nói: “Ta không phải.”
Mộ Sắt nói: “Ta muốn ngươi.”
Trữ Nhược nói: “Không thể.”
Mộ Sắt hừng hực nhìn chăm chú vào hắn: “Ngươi xem, ta với y có gì khác nhau? Vóc dáng, thanh âm, vẻ mặt. Ngươi cần gì quan tâm một người đã sắp chết?” Hắn cảm thấy thân thể Trữ Nhược cứng đờ, liền cười nói, “Ngươi biết y trúng độc gì.”
Trữ Nhược cắn chặt răng: “Thiên hạ chí độc, ‘Có ích gì’ .”
“Có giải dược không?”
“Không có thuốc nào chửa được.”
“Một khi đã như vậy, ngươi còn muốn mang y đi sao?”
Trữ Nhược ảm đạm cười: “Nếu ta không phát hiện ngươi không phải là y, ta đây có thể cứ như thế yêu lầm cả đời, âm thầm phiền muộn. Nếu ta tìm được y, tất nhiên muốn dẫn y đi.”
|
♣Chương 17♣
Editor : Lệ Cung Chủ
Mộ Sắt lạnh lùng cười: “Ta không biết ngươi làm sao tìm được y. Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi cứ ở trong này nhìn y chết đi, sau đó ta sẽ đến hỏi lại ngươi.”
Hắn tháo ‘Linh tê nhất chỉ’ đồng thời cũng gỡ bọc đồ tùy thân của Trữ Nhược xuống, sau đó giương tay chưởng vào ngực Trữ Nhược, Trữ Nhược phun ra một ngụm máu tươi, dính vào vạt áo trước của Mộ Sắt, tựa như những đóa sen đỏ nở trước ngực.
Trữ Nhược nhịn đau, xếp bằng ngồi xuống đống rơm khô, cố gắng điều tức chữa thương. Qua một ngày, khí huyết rối loạn cuối cùng được điều hoà, máu phun ra trong lồng ngực đã đông lại, người cũng xụi lơ hơn phân nửa. Trữ Nhược chậm rãi nhìn về phía Mộ Cẩm, ngón tay vươn đến “Hoa tam nguyệt” đang đậu trước ngực y, hai con “Hoa tam nguyệt” ngửi được mùi hương quen thuộc, lập tức tụ tập đến, cắm cái vòi thật dài vào ngón tay Trữ Nhược bắt đầu hút máu.
Trữ Nhược vươn tay vuốt gương mặt Mộ Cẩm, từ thái dương kéo dài khi đến cằm. Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa nắm lấy mạch tay Mộ Cẩm, cố gắng ngừng thở tập trung tinh thần phân tích rõ mạch tượng yếu ớt của Mộ Cẩm.
Mộ Sắt bước đi thong thả trong phòng vài vòng, cuối cùng vẫn vọt vào phòng của Âu Dương Huyền Ca.
Âu Dương Huyền Ca đang ngồi xếp bằng ở trên giường uống rượu, nhìn thấy Mộ Sắt xô cửa vào, hắn nôn nao, hỏi: “Ngực ngươi sao vậy?”
Mộ Sắt nói: “Đây là máu của Trữ Nhược.”
Âu Dương Huyền Ca nhíu mày: “Ngươi động thủ với hắn? Hắn sao rồi?”
Mộ Sắt mắt lạnh nhìn Âu Dương Huyền Ca: “Ngươi đau lòng?” Mộ Sắt đem “Linh tê nhất chỉ” cùng túi của Trữ Nhược quẳng đến trên bàn, “Ta cho hắn một chưởng, nhưng chỉ sử dụng vừa lực, không có nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Ngươi vì sao phải đả thương hắn?”
Mộ Sắt không trả lời.
Vì sao phải đả thương hắn? Có lẽ là do không quen nhìn cách hắn lạnh lùng trừng mắt với mình? Có lẽ là do không vui khi thấy ánh mắt hắn nhìn Mộ Cẩm vừa thương vừa yêu, còn nhìn mình thì vừa kinh vừa sợ?
Chính mình cho tới bây giờ đều đối với Trữ Nhược ôn nhu, chưa từng nói một câu nặng lời, chớ đừng nói chi là ra tay đả thương hắn.
Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Ngươi hối hận vì đả thương hắn?”
Mộ Sắt hừ một tiếng: “Này có gì phải hối hận?” Hắn vỗ vỗ chiếc túi trên bàn, “Ta còn lấy cả thuốc trị thương của hắn đến đây, ngươi nếu còn muốn gặp hắn một lần thì đưa hắn đi đi.”
Mộ Sắt xoay người, quyết tuyệt rời đi, Âu Dương Huyền Ca cười khổ một tiếng, đeo “Linh tê nhất chỉ” vào, nhặt lên túi của Trữ Nhược rồi đi ra ngoài.
Ngoài phòng mưa phùn bắt đầu rơi, làm cho khí trời trở nên càng thêm rét mươý. Lá vàng khô rụng đầy trên mặt đất, bước chân giẫm lên lầy lội tan hoang.
Trữ Nhược bắt mạch cho Mộ Cẩm đã qua thời gian hai nén hương, khoảnh khắc buông ngón tay ra, hắn cảm thấy được chính mình ngay cả sức mở mắt cũng không còn. Hắn thoáng động đậy thân thể đã tê rần, chỉ cảm thấy thần trí ngẩn ngơ, sức cùng lực kiệt, hắn thở dài, cố gắng đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong lồng ngực.
Ngoài cửa vang lên tiếng lộp cộp, một người chợt tiến vào nhà tù, từ trên cao nhìn xuống Trữ Nhược, Trữ Nhược miễn cưỡng mở mắt, thấy rõ gương mặt người tới, lại thấy ‘Linh tê nhất chỉ’ trên ngón tay hắn lòe lòe tỏa sáng, cảm thấy lập tức hiểu rõ, mỉm cười: “Âu Dương, ngươi đội mưa đến đây có việc gì thế?”
Âu Dương Huyền Ca trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: “Trữ Nhược, ta không mặt mũi lại đến gặp ngươi. Ta cũng gạt ngươi.”
Trữ Nhược cười: “Ngươi không có gạt ta, nhiều nhất chỉ là giấu ta.” Hắn thở hổn hển, “Nghĩ kĩ lại, ngươi chưa bao giờ ở trước mặt ta gọi qua đại danh Mộ giáo chủ, nhiều nhất cũng chỉ gọi ‘Mộ thiếu gia’, vậy không phải là gạt.” Hắn cười khổ một tiếng, “Sau đó ngươi cũng nhắc nhở ta phải ‘Suy nghĩ kĩ rồi hẳn đi’, là ta không nghe ngươi khuyên nên mới trở thành tù nhân.”
Lời tuy như thế, trong lòng vẫn đau khổ, chỉ là cố gắng khiến mình tin rằng Âu Dương không có lừa gạt mình, dường như vậy thì sẽ tốt hơn, ít nhất cũng không cho rằng người đã từng thổ lộ tình cảm với mình cũng phụ mình. Giống như tâm bị rách một lỗ hổng, máu tươi đầm đìa, từng chút mở rộng.
Nói nhiều lời như vậy, cộng thêm việc bị thương khiến tâm thần lao lực, Trữ Nhược đầu hoa mắt choáng, cổ họng ngọt tanh ớn lạnh, mở miệng phun ra một vũng tụ huyết. Huyết phun tung toé trên mặt đất ẩm trước mặt, hắn lấy ống tay áo lau miệng, trên áo trắng một vệt đỏ sậm chói mắt, khuôn mặt tái nhợt nhiễm thượng vẻ diễm lệ quỷ dị.
Âu Dương Huyền Ca quỳ rạp xuống đất, tiến lên đỡ lấy thân thể hắn lảo đảo sắp ngã, tay chân luống cuống thò vào trong túi Trữ Nhược, vội không ngừng hỏi: “Là viên nào? Loại màu nào?”
Trữ Nhược cười nói, khóe miệng còn vương bọt máu: “Màu xanh biếc.”
Khoảnh nhắc viên thuốc lục nhạt được cho vào miệng, hương vị mát lạnh đắng chát kỳ quái lan tràn giữa môi và răng.
Nhớ tới mười năm trước, người nọ nhíu mi nói “Cái quái gì vậy, toàn mùi bùn!” Lại có vệt nước vừa xanh vừa đen từ cái miệng nho nhỏ của y chảy xuống dưới, trên mặt đủ loại sắc thái.
Trữ Nhược vừa định cười thì một trận ho sặc kéo tới, Âu Dương Huyền Ca đề chưởng vận khí, đặt tay trên huyệt đạo phía sau lưng Trữ Nhược, thực khí ấm áp chậm rãi tiến vào lục phủ ngũ tạng, sau nửa canh giờ, Trữ Nhược thở dài, cười nói: “Âu Dương, lại phải đa tạ ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca chỉ có thể cười khổ: “Khi ta nghe ngươi nói những lời này cứ như hung hăng tát cho ta một cái vừa xót vừa đau.”
Trữ Nhược nói: “Ta bây giờ nghĩ lại. Mộ Cẩm Mộ Sắt cho dù là huynh đệ sinh đôi lớn lên giống nhau, người khác không nhận ra, ngươi cùng hai người bọn họ từ nhỏ đã thân thiết nên chắc chắn nhận ra. Ngươi nếu gạt ta, tất có đạo lý của ngươi, tình cảm ngươi đối với ta cũng tuyệt đối kém hơn tình nghĩa hai mươi năm với Mộ Sắt. Nếu ngươi vì một người mới quen biết có mấy ngày mà bán đứng bằng hữu, ta đây cũng khinh thường ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca giữ chặt tay hắn, khổ sở nói: “Trữ Nhược…”
Trữ Nhược cười nhạt, thần sắc mệt mỏi: “Nếu ta không tìm được nơi này, ngươi có phải sẽ gạt ta cả đời hay không?”
Âu Dương Huyền Ca gật đầu nói: “Đúng vậy.” Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Mộ Cẩm cúi mặt, ” Bạn tốt của ta chỉ có một mình Mộ Sắt, tuy rằng chúng ta ba người cùng nhau lớn lên, nhưng ta và Mộ Cẩm cũng không có giao tình sâu đậm.” Hắn thở dài nói, “Trữ Nhược Trữ Nhược, ta thà rằng ngươi vĩnh viễn cho rằng Mộ Sắt là Mộ Cẩm, nén giận hắn, mong nhớ hắn, vì hắn thống khổ thương tâm, quên không được hắn cũng tốt. Ít nhất ta có thể lẳng lặng ở bên cạnh ngươi, dẫn ngươi đi ngắm sông băng biển hoa, hy vọng có được một ngày nào đó, ngươi có thể quay đầu liếc nhìn ta một cái, sau đó cười với ta nói rằng ‘Kỳ thật ngươi rất tốt’ .” Hắn ngừng lại hỏi Trữ Nhược: “Trữ Nhược, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý đi cùng ta?”
Trữ Nhược giương mắt, ánh mắt ôn nhuận, hắn vỗ về hai gò má gầy yếu không chút sức sống của Mộ Cẩm, không nghĩ ngợi nói: “Y ở trong này, ta tuyệt đối không đi.”
Âu Dương Huyền Ca nghiêm nghị đứng dậy, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra khỏi nhà tù, ngay cả bóng dáng cũng không luyến tiếc lưu lại, tựa như gió biến mất trong địa lao.
Chỉ có đống cây cỏ khô trên mặt đất còn lưu lại độ ấm có thể chứng minh hắn từng đã từng tới.
Trữ Nhược buồn bả cười.
Thế nhân giai nói “Có ích gì” không thuốc nào chửa được, năm đó Ngô đại hiệp lên núi Kỳ Lân, nói rằng tiền giáo chủ Mộ Phi của Quang Hoa giáo võ công cái thế, bên cạnh khối người tinh thông dược lý, nhưng cũng thua dưới độc này, còn không ngừng khóc sụt sịt.
Ngày đó Mộ Phi trúng nửa bộ “Có ích gì”, thế cho nên võ công mất hết, bất đắc dĩ vung kiếm tự vẫn, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu quan hệ bất thường giữa Mộ Phi và Hoắc Nhiên, thế nhưng không một người nào dám nói cho Hoắc Nhiên biết chân tướng, chỉ đành che giấu nguyên nhân vì “Có ích gì”, nói lấp liếm rằng Mộ Phi bởi vì trúng quyền của bọn địch thủ, rơi vào đường cùng chỉ có thể tự tuyệt. Nhưng kể từ sau lúc đó, tất cả mọi người đối với Hoắc thần y vừa kính vừa sợ, cảm thán hắn có một đôi tay phiên vân phúc vũ, vừa có thể khởi tử hồi sinh, vừa có thể lấy đi tánh mạng người khác.
Mấy năm trôi qua, những người lên núi Kỳ Lân cầu chữa trị nếu không quen biết Hoắc thần y thì ngay cả nước cũng không dám uống nhiều hơn một ngụm, trong lời nói có chút kính sợ, sợ chọc giận vị nhân sĩ ẩn cư này, kết cục sẽ không thể xuống được núi.
“Mộ hương” điều chế ‘Có ích gì’ chỉ có một gốc cây, bởi vậy trên đời chỉ có một bộ “Có ích gì”, Mộ Phi uống nửa bộ, còn lại nửa bộ, không nghĩ tới lại cho con trai Mộ Phi uống.
Trữ Nhược nghĩ đến câu nói của sư phụ trước khi lâm chung—— “Tình có ích gì? Yêu có ích gì? Nhớ có ích gì? Quên có ích gì? Sinh có ích gì? Tử có ích gì? Trữ Nhược Trữ Nhược, có một ngày ngươi phát hiện có người trúng loại thiên hạ chí độc khó giải này, nếu ngươi cảm thấy xứng đáng, hãy dùng máu của mình đổi cho người đó, thay người đó giải độc này.”
Mười năm tâm huyết, chung hữu dụng đồ. (cuối cùng cũng có tác dụng)
Từng có tình yêu sáng tựa xuân hoa, từng có đêm dài chờ mong mòn mỏi, từng có điền mật nhĩ tấn tư ma (vành tai và tóc mai chạm vào nhau thân mật), từng có khờ dại chờ đợi mai sau này được bên nhau, cũng không uổng người đã bước vào cuộc sống của ta.
Trữ Nhược nâng ngón út, rạch trên cổ tay một đường máu vừa sâu vừa lớn, máu tươi phun ra ồ ạt, hắn nhẹ nhàng ngăn lại, đồng thời cũng rạch trên cổ tay Mộ Cẩm một đường máu, bắt đầu dùng nội lực trao đổi máu toàn thân của hai người. Cửa nhà tù bỗng nhiên bị đá văng, Trữ Nhược bị một sức mạnh lớn xả tới đẩy ngã ở bên tường, lưng đập vào vách tường, xương cốt giống như vỡ nát.
Là Mộ Sắt, hắn là người đầu tiên đối với Trữ Nhược hạ thủ nặng như vậy.
|
♣Chương 18♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Mộ Sắt nắm cằm Trữ Nhược, ép hắn ngẩng mặt đối diện cùng mình. Mộ Sắt tinh mắt thấy vết thương đỏ trên cổ tay Trữ Nhược, lập tức điểm mấy chỗ huyệt đạo trên cánh tay hắn, lại xé một vạt áo buộc chặt cổ tay hắn lại.
Vải vóc cột chặt đến nỗi giống như muốn cắt lìa cánh tay của Trữ Nhược.
Trữ Nhược đau đớn nhíu mày, Mộ Sắt oán hận nói: “Cứu không sống y, liền muốn tự tử cùng y sao? Y còn chưa có chết thì ngươi đã chết rồi đó biết không?”
Trữ Nhược không chút thay đổi nghiêng mặt qua một bên, bất đắc dĩ vì bị Mộ Sắt giữ chặt cằm nên hắn muốn quay đi cũng không được, chỉ có thể rũ xuống mí mắt không nhìn người trước mặt.
Hai người bọn họ rất giống, sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, cứ tựa như khoảng thời gian cầm tay nhìn nhau mỉm cười đã trở lại.
Mộ Sắt nhắm ngay môi Trữ Nhược hung hăng hôn lên, Trữ Nhược giãy dụa không ra, chỉ có thể nghiến chặt răng, Mộ Sắt cắn rách khóe miệng hắn, pha lẫn một mùi máu tươi hỗn tạp.
Đầu lưỡi của hắn cậy mở hàm răng của Trữ Nhược, Trữ Nhược không ngoan cố cắn hắn. Điều này làm hắn hơi chút ngạc nhiên, thu hồi chút cẩn thận còn sót lại, càng thêm không kiêng nể tiếp tục xâm phạm.
Môi ma xát cùng răng đã muốn sưng đỏ lên, Trữ Nhược không chống cự, cũng không đáp lại, giống như một con rối gỗ không có cảm giác, mặc cho Mộ Sắt gây sức ép.
Mộ Sắt hừ một tiếng, cởi quần áo của Trữ Nhược, tùy tay ném bộ quần áo tuyết trắng sang một bên, hắn cũng cởi ra quần áo của mình ra, khí quan cương lên vì dục vọng dâng trào, hắn ma xát hạ thân của Trữ Nhược, làn da trắng nõn của Trữ Nhược bị bại lộ ở trong phòng giam âm lãnh, khiến cho hắn nhịn không được run rẩy một trận, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Vẫn còn nhớ rõ, ngày xưa khi hoan ái, thời tiết cũng lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ toàn thân tăng cao đến nỗi cơ hồ có thể toát ra khói trắng xung quanh.
**** (vâng cảnh H bị cắt mất bằng một câu lãng xẹt QAQ)
Máu của Mộ Cẩm vẫn chảy ra, là màu trắng trong suốt, nhiệt độ cơ thể y lạnh đến thấu xương.
Khi kịch độc “Có ích gì” đã chạy toàn thân thì sẽ khiến cho máu của người trúng độc biến thành loại màu sắc này.
Trữ Nhược điều chỉnh hơi thở, cởi bỏ mảnh y bào quấn quanh ở trên cánh tay, cùng Mộ Cẩm tương đối cổ tay, vận công bắt đầu hoán huyết.
Hắn cảm thấy được thân thể của chính mình đang từng chút từng chút ngưng kết thành băng.
Mộ Sắt đi ra khỏi cửa nhà đá, Âu Dương Huyền Ca đứng ở trong trời mưa phùn, cả người đều ướt đẫm.
Nhìn thấy Mộ Sắt, hắn quay đầu, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Trời mưa.”
Mộ Sắt thấy gương mặt hắn đều là nước, tóc dính bệt vào hai gò má, dưới chân toàn bong bóng nước, liền nói: “Ngươi khóc?”
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Ta vì cái gì mà khóc?”
Mộ Sắt nhìn bụi cây phía xa xăm nói: “Ngươi còn có thể cứu hắn.”
Âu Dương Huyền Ca nói: “Ngươi biết ta sẽ không.” Hắn nói tiếp, “Cho dù ngươi không ngăn cản ta, ta cũng sẽ không.”
Mộ Sắt hỏi: “Ngươi sau này có hối hận vì đã không ngăn cản ta, hay là ngươi cảm thấy hẳn nên nói cho hắn biết mọi chuyện từ đầu tới cuối?”
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Ta không hối hận.” Mặt mày vẫn thản nhiên .
Mộ Sắt nói: “Ngươi lừa ta. Cũng đang lừa chính ngươi.”
Âu Dương Huyền Ca chuyên chú nhìn hắn: “Nếu ta cứu hắn mà hắn nguyện ý ở bên ta, cho dù chỉ vài canh giờ sau hắn sẽ chết thì cũng đáng giá. Nhưng ta cứu hắn, trong lòng hắn muốn cũng chỉ là ngươi, như vậy có cứu hay không thì cũng có ý nghĩa gì?” Hắn chua sót nói, ” Âu Dương Huyền Ca ta đây sao lại vì một người vô tâm như thế mà hối hận!”
Lời nói kiên định quyết tuyệt, lại chỉ có chính hắn hiểu được, ngay khoảnh khắc hỏi Trữ Nhược “Ngươi có nguyện ý đi cùng ta hay không”, chỉ cần Trữ Nhược gật đầu, cho dù là một câu nói dối, chính mình cũng sẽ mang cho hắn đi khỏi Quang Hoa giáo.
Rốt cuộc vẫn không thể làm như vậy, rốt cuộc vẫn kín miệng như bưng, không phá hủy chuyện tốt của Mộ Sắt.
Đây đến tột cùng là bởi vì tình nghĩa hơn hai mươi năm, hay là bởi vì rốt cuộc yêu không đủ sâu nặng? Cũng có lẽ bởi vì Trữ Nhược thần sắc lạnh nhạt nói ra câu nói đó “Y ở trong này, ta tuyệt sẽ không đi.” Khiến cho nhiệt tình của hắn bị dập tắt?
Cũng có lẽ, tất cả đều đã kết thúc.
Mộ Sắt nói: “Trong lòng hắn muốn không phải ta, mà là Mộ Cẩm.” Hắn đột nhiên nói, “Âu Dương, cùng ta uống mấy ly được không?”
Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Vì cái gì?”
Mộ Sắt đáp: “Bởi vì ta vui vẻ.” Hắn từ góc sáng của nhà đá lấy ra một bầu rượu cùng hai ly rượu, rót đầy cho Âu Dương Huyền Ca cùng mình, “Ngươi xem, rượu này so với rượu quý của Ngự Kiếm sơn trang các ngươi thế nào?”
Âu Dương Huyền Ca ngửi ngửi, khen: “Không ngờ ngon hơn nhiều.”
Mộ Sắt uống một hơi cạn sạch: “Đây là ta đặc biệt chuẩn bị, ta đợi hôm nay lâu lắm rồi.”
Âu Dương Huyền Ca hỏi: “Ngươi vui vẻ như vậy, thế tại sao ngươi không cười?”
Mộ Sắt đáp: “Vì quá vui nên mới cười không nổi.”
|
♣Chương 19♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Uống cạn một bầu rượu, Mộ Sắt đứng dậy, Âu Dương Huyền Ca đuổi theo hắn, hai người không ai nói gì, lại đi vào địa lao âm u. Âu Dương Huyền Ca đột nhiên dừng bước, hắn nói: “Ta ở đây chờ.”
Mộ Sắt nói: “Cũng được.”
Trữ Nhược đang ở trong một giấc mộng thiển đạm (mờ nhạt, hời hợt).
Hắn mơ thấy mình vẫn đang ở trên núi Kỳ Lân, sư phụ cũng còn sống, cả khuôn mặt bị bộ râu rối bời che khuất, hắn mơ thấy mình cười hì hì, cầm một đĩa thịt gà đặt lên bàn, khoái hoạt hỏi: “Sư phụ, ta ngồi cạnh ông hay ngồi cạnh Mộ Cẩm?”
Trong nháy mắt hắn lại mơ thấy Mộ Cẩm thâm tình nhìn hắn nói: “Ba năm mà thôi, ta chờ ngươi.”
Một cái hôn nhẹ tựa cánh điệp, một lòng bàn tay ướt mồ hôi, một ôm trọn chặt chẽ.
Hắn giống như nhìn thấy ngày xưa ấy, kia một chậu nước tắm, kia một tấm bình phong gỗ, kia người trong lòng.
Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng.
(*tạm dịch: Xa từ ấy, nhớ khôn cùng, bao phen hồn mộng được tương phùng)
Sau đó Trữ Nhược tỉnh lại, hắn phát hiện vết thương trên cổ tay đã không còn chảy máu nữa, chỉ chảy ra một chút chất lỏng trong suốt. Hắn lạnh cóng đến cứng đờ, lại nhìn Mộ Cẩm, trên mặt y đã dần có chút hồng hào.
Rốt cục vẫn thành công.
Hắn giương mắt, thấy Mộ Sắt yên lặng đứng ở một bên. Mộ Sắt đến gần Mộ Cẩm vẫn còn chưa thức tỉnh, ngón tay run nhè nhẹ.
Hắn tựa hồ vẫn chưa thể hoàn toàn thừa nhận sự thật rằng thân thể Mộ Cẩm đã có hơi ấm. Mười năm qua, mỗi ngày đều chỉ có thể ôm đến một cơ thể lạnh như băng, cảm giác tánh mạng của người trong lồng ngực đang dần dần trôi qua, lo lắng, sợ hãi, phiền muộn, cơ hồ đều chỉ biết chờ rồi lại chờ. Hoàn hảo, cuối cùng đã có kết quả.
Dùng thời gian mười năm để sắp đặt một kết cục.
“Ca ca, ca ca của ta.” Mộ Sắt ở bên tai Mộ Cẩm nhẹ nhàng gọi, hắn lay động thân thể Mộ Cẩm, động tác ôn nhu như thường ngày. Hắn hưng phấn, hắn thỏa mãn, hắn vui mừng khôn xiết, nhưng hắn lại chẳng thể cười nổi.
Thật sự là tới mức độ vui vẻ quá nên chẳng cười nổi ư?
Hắn nhìn chằm chằm Trữ Nhược, Trữ Nhược cũng nhìn hắn, hai con “Hoa tam nguyệt” bay tới, đậu trên ngón tay Trữ Nhược. Trữ Nhược miễn cưỡng nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Đi đi, máu mà các ngươi muốn ở đó, không ở chỗ ta đâu.”
“Hoa tam nguyệt” vẫn không đi, chúng nó vỗ đôi cánh màu đỏ thắm bay vòng quanh ngón tay Trữ Nhược, chúng phát ra tiếng vo ve thật nhỏ, giống như đang rên rĩ. Chúng nó cắm vòi vào đầu ngón tay Trữ Nhược, sau khi hút no máu, toàn thân cũng chuyển thành màu trong suốt, rơi xuống trên đầu gối của Trữ Nhược rồi chết đi.
Đôi mắt Mộ Sắt không hề chớp, Mộ Cẩm trong lồng ngực đã ấm áp hơn, y đang chậm rãi sống lại.
Nhưng Trữ Nhược đang chậm rãi chết đi.
Hắn muốn cười đắc ý nói cho Trữ Nhược biết, ngươi luôn yêu chính là ai? Ngươi luôn nhớ chính là ai? Là Mộ Cẩm sao? Kỳ thật không phải, chính là ta – Mộ Sắt.
Kể từ năm mười lăm tuổi, ta đã thay ca ca hẹn gặp cùng ngươi, dùng trăm phương nghìn kế đối tốt với ngươi, khiến cho ngươi không thể rời xa ta, khiến ngươi yêu thương ta, khiến trong lòng ngươi chỉ có một mình “Mộ Cẩm”.
Bởi vì ta muốn ngươi giải kịch độc “Có ích gì” trong người Mộ Cẩm. Bởi vì ta biết, thiên hạ chí độc “Có ích gì” không phải là không có thuốc nào chửa được.
Độc “Có ích gì” không phải do ta hạ. Sự thật là năm ấy, trong lúc Mộ Cẩm bị vây đánh ở Quang Hoa giáo thì bị trúng nửa bộ độc “Có ích gì”.
Mười năm qua, cho dù nghĩ hết biện pháp cũng không cách nào trừ tận gốc độc tố mãnh liệt này, chỉ có thể tạm thời kéo dài. Ai ngờ ông trời đưa đẩy, Mộ Cẩm nhẫn chịu không nổi sự quản giáo hà khắc của Tả hộ pháp, trùng hợp chạy trốn tới trên núi Kỳ Lân, lại trùng hợp gặp ngươi, Trữ Nhược.
Các ngươi hẹn năm sau gặp lại, năm thứ hai tới cũng là ta, Mộ Sắt. Ta vốn định tới tìm giải dược của “Có ích gì”, tiếc là không làm gì được nên đành không công mà về. Nhưng bởi vì chiếc túi thơm “Mộ hương” mà ngươi cho ta lại dẫn dụ một con “Hoa tam nguyệt” bay theo. Con “Hoa tam nguyệt” đó từng hút máu của ngươi, nó bị Tả hộ pháp bắt được rồi đem cẩn thận nghiên cứu, vì thế ta mới biết được, nguyên lai giải dược chính là máu của ngươi.
Nhưng để tạo thành giải dược thì cần thời gian mười năm.
Thời gian mười năm, cũng đủ ngươi yêu thương ta; thời gian mười năm, cũng đủ tới ngày ngươi vì “Mộ Cẩm” mà hy sinh chính mình.
Nhưng mà mười năm này, hàng năm cứ đến thời gian năm ngày gặp mặt, với ta mà nói, cũng giống như diễn kịch. Đánh trống khua chiên, màn sân khấu mở ra, diễn viên lên sân khấu, một khúc lại một khúc du dương trầm bổng, tình thâm ý nặng, hát xong rồi thì lại từ từ lui xuống.
Hết thảy đều nằm trong dự kiến.
Trữ Nhược Trữ Nhược, ta cũng chưa từng yêu ngươi, trong lòng ta chỉ có một người, đó chính là ca ca của ta, Mộ Cẩm.
Mộ Sắt vẫn không mở miệng, Mộ Cẩm trong lồng ngực đã tỉnh lại. Mộ Cẩm từ năm mười bốn tuổi đã bị độc phát tác, được phụ thân của Âu Dương Huyền Ca là Âu Dương Trầm lấy độc môn Hàn Băng chưởng chế ngự tâm mạch, rồi lâm vào hôn mê, sau mười năm, đây là lần đầu tiên có ý thức.
Y cố sức mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy đó là Trữ Nhược đang ngồi chồm hỗm ở trước mặt y, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai?”
Hắn chỉ còn ký ức trước mười bốn tuổi, đương nhiên sẽ không nhận ra Trữ Nhược đã trưởng thành, chỉ cho là một người xa lạ chưa từng gặp qua.
Trữ Nhược không chút hoang mang, mỉm cười: “Mộ Cẩm, ngươi không nhớ ta sao? Ta là Trữ Nhược, người mà ngươi đã gặp năm mười bốn tuổi.” Sắc mặt của hắn đã tái nhợt gần như trong suốt, “Ngươi đã nói, cả đời sẽ đối tốt với ta.”
Mộ Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, lại lắc đầu: “Bộ dáng của ngươi và hắn có điểm giống nhau, bất quá ngươi đẹp hơn hắn! Vả lại, ngươi đã là người lớn, Trữ Nhược vẫn là một đứa nhóc con!”
Trữ Nhược bĩu môi: “Ngươi thử nhìn lại chính ngươi mà xem.”
Mộ Cẩm cúi đầu vừa thấy, thần sắc lo sợ bất ổn: “Ta… Ta…”
Trữ Nhược thản nhiên nói: “Mộ Cẩm, ngươi đáp ứng năm thứ hai sẽ đến gặp ta, tại sao người tới luôn là đệ đệ của ngươi?”
Sắc mặt của Mộ Sắt chợt biến đổi, kinh hãi nói: “Ngươi đã biết? Ngươi biết từ khi nào?”
“Cách đây không lâu, cũng chính là mấy ngày trước.”
Ban đầu chỉ là hoài nghi, nhưng theo bản năng vẫn luôn trốn tránh không suy nghĩ đến, sau đó lại không thể không nghĩ.
Nhưng khi tìm được Mộ Cẩm, tất cả đều giống như thuận lý thành chương, như là trò khôi hài huynh đệ tranh quyền, nhưng bản thân lại hiểu được tất cả đều không phải như thế.
Cái ôm giống nhau như đúc, cảm giác tiếp xúc da thịt quá mức quen thuộc, thần thái nói chuyện giống nhau, còn có rất nhiều chi tiết nữa.
Nguyên nhân chính là thời gian gặp nhau hàng năm đều rất ngắn ngủi, cho nên bản thân sẽ thường xuyên hồi tưởng từng chút từng chút lặp đi lặp lại nhiều lần, khắc ghi ở trong lòng, trở thành dấu vết giày vò chẳng thể xóa nhòa.
Trữ Nhược nhìn Mộ Sắt gằn từng tiếng nói: “Ngươi thật sự nghĩ rằng, ta chỉ có thể dựa vào ‘Mộ hương’ để phân biệt hai người các ngươi ai là ai sao?” Hắn phủi đi thi thể nho nhỏ của “Hoa tam nguyệt” trên đầu gối, “Vậy thì ta đây còn chẳng bằng cả con côn trùng này.”
Bây giờ nghĩ lại, mùi hương nồng nặc trên người Mộ Sắt nhất định là vì che đậy mùi “mộ hương” kéo dài không phai, để cho “Hoa tam nguyệt” dẫn Trữ Nhược tìm được Mộ Cẩm.
Thật sự là nhọc lòng.
Nhưng Mộ Sắt, ngươi cũng biết, cho dù mấy ngày hàng năm đối với ngươi mà nói chỉ là một vở kịch, nhưng với ta, đó chính là một sự thật đẹp đẽ nhất.
Ta sao lại quên ngươi.
Ta sao lại không nhận ra được ngươi.
Ta đem tất cả tình yêu của ta, đều cho ngươi.
Cho nên, nếu ngươi thật sự muốn Mộ Cẩm sống đến như vậy, ngươi muốn muốn giải dược của “Có ích gì” đến như vậy, thì ta liền cho ngươi.
Thứ cuối cùng ta có thể cho ngươi, đó chính là hạnh phúc sau này.
Âu Dương Huyền Ca cũng đi vào phòng, nhà tù nhỏ hẹp bởi vì có bốn người đột nhiên trở nên càng chật chội.
Mộ Sắt đỡ bả vai Mộ Cẩm, hắn liền đỡ bả vai của Trữ Nhược.
Mộ Sắt nhìn hắn, hơi hơi cau mày, Mộ Cẩm nheo mắt lại cẩn thận đánh giá, kinh ngạc nói: “Huyền Ca! Ngươi cũng lớn như vậy rồi à!”
Âu Dương Huyền Ca cười đáp: “Mộ Cẩm, đã lâu không gặp.” Hắn nhìn về phía Mộ Sắt, “Ta xin hỏi ngươi, hiện tại ta có thể mang Trữ Nhược đi được không?”
“Không được.” Mộ Sắt trả lời rõ ràng, chính hắn cũng không hiểu được vì sao lại vội vàng thốt ra hai chữ này như thế, “Ngươi muốn dẫn hắn đi đâu? Nếu như là muốn cầu danh y giải độc, ta đây khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý niệm đó đi.”
Âu Dương Huyền Ca mỉm cười: ” Danh y Đệ nhất thiên hạ đã ở đây, ta còn có thể cầu ai chứ? Ta chỉ muốn thực hiện lời hứa của ta, dẫn hắn đi xem tuyết trắng sông băng ở cực bắc, còn có thảo nguyên biển hoa cực nam.” Hắn cúi đầu, ôn nhu hỏi, “Trữ Nhược, ngươi có nguyện ý đi cùng ta hay không?”
Trữ Nhược nằm trong vòng tay hắn, Âu Dương Huyền Ca chỉ cảm thấy đầu ngón tay của hắn tái nhợt trong suốt, giống như cả người cũng sắp biến mất vào hư không, bất giác gắt gao ôm hắn vào trong ngực.
“Âu Dương, ta không đi được xa như vậy.” Hắn bình tĩnh nói, “Vả lại, thời điểm ngươi lần trước nói ‘hỏi ta một lần cuối cùng’, ta cũng đã trả lời ngươi.”
Nghĩ đến chính mình vẫn luôn cự tuyệt Âu Dương, chưa từng có đáp lại tấm lòng của hắn.
Âu Dương Huyền Ca trước sau như một, ngón tay thoáng co lại một chút, sau đó cười tao nhã, nói một tiếng: “Ta hiểu rồi.”
Âu Dương Huyền Ca đột nhiên ôm lấy Trữ Nhược. Trữ Nhược không còn sức lực để giãy dụa, cánh tay không chỗ đặt, chỉ phải vòng qua vai hắn. Mộ Sắt đứng dậy, tiến lên từng bước: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta không đi đâu cả.” Âu Dương Huyền Ca nhìn thẳng hắn, “Ta chỉ muốn mang hắn trở về phòng, tắm nước ấm, thay đổi quần áo.” Hắn cũng không quan tâm Mộ Sắt có đồng ý hay không, chỉ nhanh chóng rời khỏi nhà tù.
Trữ Nhược đột nhiên quay đầu hỏi Mộ Sắt: “Sư phụ của ta có phải đã sớm biết hay không?”
Mộ Sắt sửng sốt, chậm rãi gật đầu.
Mộ Sắt nghĩ đến năm đó khi mới gặp Hoắc thần y, trong ánh mắt Hoắc thần y đánh giá mình tràn ngập nghi ngờ, đúng vậy, một người nhất định sẽ chết, sao lại có thể khỏe mạnh hoạt bát trở lại núi Kỳ Lân để gặp đồ nhi của mình chứ?
Hắn hành lễ, Hoắc thần y giả ý tương phù (*), kì thực là thăm dò mạch. Hắn hiểu chuyện, chỉ đành đưa tay ra để ông bắt mạch.
(*biết trước sự thật nhưng vẫn giả vờ không biết)
Vì thế, tấy thảy đều hiểu rõ.
Hoắc thần y biết hắn không phải Mộ Cẩm năm xưa, mà là một người khác.
Hoắc thần y bảo Trữ Nhược ra nhà bếp, Trữ Nhược vội vàng chạy đi.
Hoắc thần y nhìn chằm chằm vào Mộ Sắt: “Xin hỏi Mộ thiếu hiệp, trong năm nay có thân nhân qua đời không?”
Hắn gầm mặt xuống, biểu tình bình tĩnh: “Có.”
Hoắc thần y ngồi xuống bên cạnh bàn, quay lưng về phía hắn nói: “Xin hỏi là vị nào?”
Hắn ngồi xuống đối diện ông: “Là gia huynh.”
Đầu ngón tay Hoắc thần y nhẹ nhàng run lên: “Xin hỏi Mộ thiếu hiệp vì sao đến đây?”
Hắn cười nhạt nói: “Vì một ước định mà đến.” Hắn lại đứng dậy hướng Hoắc thần y hành lễ, “Xin tiền bối đừng nói cho Trữ Nhược biết ta là Mộ Sắt, mà không phải là Mộ Cẩm mà hắn quen biết.”
Hoắc thần y cười lạnh nói: “Hắn sau này sẽ phải trải qua không biết bao nhiêu sinh lão bệnh tử sinh ly tử biệt, sao có thể ngay cả một chút việc nhỏ như vậy cũng chịu đựng không nổi?” Vừa mới dứt lời, Trữ Nhược đã bưng chén đĩa tiến vào, trên mặt tươi cười vui mừng.
Là sư phụ của hắn, rốt cuộc vẫn không thể nói ra tất cả sự thật.
Nếu biết kết cục như thế này, Hoắc thần y có phải hối tiếc không kịp hay không, chỉ hận chính mình lúc ấy không vạch trần, khiến đồ đệ duy nhất đánh mất không chỉ hạnh phúc cả đời mà còn cả tánh mạng?
|