Tuyệt Đối Xâm Chiếm
|
|
Nâng lên khuôn mặt hoảng hốt của Phương Lâm Phàm, Hồ Thiên Quảng quỳ gối giữa hai chân cậu, cúi đầu, ôn nhu hôn lên bờ môi của cậu, đôi môi mềm mại hơi có mùi tinh dịch, còn có hương vị nước mắt, truyền vào miệng Hồ Thiên Quảng, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng Phương Lâm Phàm, cẩn thận liếm từng chỗ trong khoang miệng, nhấm nháp hương bị của Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm theo bản năng nhắm mắt lại, một cỗ hơi thở dày đặc phả vào mặt cậu, nhưng cái hôn của Hồ Thiên Quảng không mang theo ý tứ xâm phạm, đầu lưỡi ở bên trong khoang miệng mời gọi cái lưỡi yên lặng bên trong, lập tức ôm lấy cái lưỡi đùa bỡn, kích thích hệ rễ, phân bố ra chất lỏng ngọt ngào, Hồ Thiên Quảng lặp đi lặp lại nhấm nháp tư vị của Phương Lâm Phàm.
“Ưm…”
Phương Lâm Phàm dán sát lưng vào cửa sổ, phát ra tiếng rên rỉ sắp không thể hô hấp, khóe mắt ướt át đỏ lên, hé miệng cho Hồ Thiên Quảng đi vào càng sâu, đầu lưỡi mềm mại lúc đầu còn chống cự, cho đến khi không còn chỗ trốn mới để cho đầu lưỡi kia cuốn lấy, mặc kệ là đầu lưỡi, hay là gốc lưỡi, đều bị Hồ Thiên Quảng triệt để liếm qua một lần, chỉ bạc trong suốt chảy ra đầy khóe miệng Phương Lâm Phàm, từng giọt từ cằm nhỏ lên ngực, nhỏ lên núm vú sưng đỏ như châu.
Đến lúc hai người sắp hít thở không thông, Hồ Thiên Quảng mới buông Phương Lâm Phàm ra, thở hổn hển nhìn chằm chằm Phương Lâm Phàm đang há miệng thở.
Hắn không rõ cảm giác của mình đối với Phương Lâm Phàm là gì, hắn thích ôm nữ nhân thoải mái lại mềm mại, Phương Lâm Phàm lại là một nam nhân, ôm vào không có một chút mềm mại, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, bế lại ôm, như thế nào cũng không dừng được.
Nếu Phương Lâm Phàm thật sự là bà xã hắn, lúc này hắn chỉ biết nói một câu với cậu, một câu ngay cả vì cái gì muốn nói cũng không rõ, đã thốt ra: “Bà xã, anh yêu em.”
Phương Lâm Phàm nghe được rõ ràng, chính vì rất rõ ràng, mới có vẻ bi ai.
Ai sẽ tin tưởng lời yêu nói ra sau khi hứng khởi làm tình? Cái đó so với sao trên trời còn khó nắm, so với bọt biển còn dễ tan biến hơn.
Mà cậu lại bi ai nghĩ muốn tin tưởng.
Vô cùng buồn cười.
Giơ tay lên đẩy kính mắt, Phương Lâm Phàm dùng động tác này, cùng mắt kính mông lung ngăn cản ánh mắt bi ai của mình, cậu có thể ở dưới thân nam nhân kêu rên, khóc hô cao trào, thận chí bị hắn không chế hủy đi tự tôn, nhưng tuyệt đối không được để lộ bi ai của mình trước mặt nam nhân.
“Ôm tôi về nhà.” Ngữ khí Phương Lâm Phàm lại khôi phục mệnh lệnh lạnh lùng.
Hồ Thiên Quảng khó chịu với thái độ khi làm tình xong liền lạnh như băng, còn dùng loại ngữ điệu của thủ trưởng nói với nhân viên ra lệnh cho hắn, nếu không phải người này đang trần trụi ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mông chảy ra tinh dịch của hắn, hắn sẽ không mềm lòng như vậy.
“Mẹ kiếp! Cậu là cái đồ tử tinh anh nam nhân, vừa rồi còn vui vẻ gọi tôi là ông xã, lão tử mới rút côn thịt ra cậu liền trở mặt!” Hồ Thiên Quảng túm lấy quần lót, thô lỗ xoa xoa rãnh mông dính đầy tinh dịch của Phương Lâm Phàm, cởi quần áo của mình quấn nhanh lấy cậu, sau đó ôm lấy.
Vừa mới nhấc chân, Phương Lâm Phàm liền nhắc nhở: “Quần áo.”
“Lại ra lệnh tôi sẽ lấy quần lót nhét vào miệng cậu!” Hồ Thiên Quảng đong đưa cái quần lót bẩn trước mặt Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm quay mặt đi, im lặng không ra tiếng.
Hồ Thiên Quảng nhặt quần áo lên, tùy tiện cuốn thành một cục nhét vào trong ngực Phương Lâm Phàm, đi ra văn phòng còn chưa hết mùi tình dục.
Phương Lâm Phàm ôm chặt quần áo, nửa người trên lại quấn chặt trong âu phục của Hồ Thiên Quảng, miễn cưỡng che khuất mông, cảnh giữa bắp đùi trắng nõn như ẩn như hiện, tiểu huyệt sưng đỏ chảy xuống tinh dịch, thong thả chảy xuống rãnh mông, dính lên âu phục bên cạnh.
Né tránh bảo vệ công ty, Hồ Thiên Quảng tâm tình khoái trá ôm giám đốc của mình đi thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào ghế lái, quần áo ném sang một bên, cười tủm tỉm nói với giám đốc: “Giám đốc, tôi phải lái xe, cậu phải ôm chặt cổ của tôi.”
Xe có rèm che vang lên tiếng động cơ, Phương Lâm Phàm vươn cánh tay từ trong tay áo quá lớn, ngồi trong lòng ngực lái xe ôm hắn, lái xe cúi đầu có thể nhìn thấy lông mi dính nước mắt dưới đôi kính, đôi môi hồng nhuận hơi mở ra, còn có cái mông cong hơi lộ ra dưới áo vét của giám đốc.
Giám đốc tình dục!
Người làm cho giám đốc toát ra một loại tình dục không phải ai khác, chính là lái xe hắn này, Hồ Thiên Quảng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
|
Luôn ngồi trong văn phòng thiếu vận động thân thể nên năng lực chống cự kém hơn Hồ Thiên Quảng là tráng nam, giám đốc tắm rửa xong nằm xuống không bao lâu thì bắt đầu phát sốt.
Phương Lâm Phàm muốn xuống giường uống nước nhưng chân mềm nhũn liền ngã xuống, kinh động đến Hồ Thiên Quảng đang nằm bên cạnh, Hồ Thiên Quảng vội vàng nhảy xuống nâng cậu dậy, mới phát hiện mặt cậu đỏ ửng không bình thường, vội vàng sờ trán, mới phát hiện cậu phát sốt, nhanh tay bế cậu lên giường, rót nước cho cậu uống.
Toàn thân Phương Lâm Phàm bủn rủn, ngay cả khí lực cầm cốc nước cũng không có, Hồ Thiên Quảng nhìn thấy sắc mặt suy yếu của giám đốc, hối hận mình đã quá kích động, để cho giám đốc trần trụi cả người dán vào cửa sổ lạnh lẽo, rồi lại quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo làm tình với hắn, hơn nữa lại làm đến mấy giờ.
Tự trách trong chốc lát, Hồ Thiên Quảng bưng cốc nước uy Phương Lâm Phàm uống nước, Phương Lâm Phàm hơi mở đôi môi trắng bệch, ngậm vành cốc, uống từng ngụm từng ngụm nước, nóng rát trong yết hầu dịu đi không ít, trên mặt mới xuất hiện chút biểu tình thoải mái.
“Thuốc hạ sốt ở đâu?” Uy cậu uống nước xong, Hồ Thiên Quảng đứng dậy bới tung hòm thuốc.
“Ở trong ngăn tủ trong phòng bếp.” Tiếng nói của Phương Lâm Phàm khàn khàn khó nghe.
Kỳ lạ!
Không phải mình phát sốt, sao hắn lại trở nên luống cuống tay chân? Lo lắng nước sôi sẽ làm nóng nam tinh anh, thổi nguội nước, thấy nam tinh anh không cầm được cốc liền uy cậu ta uống nước, hiện tại lại lo lắng tìm thuốc hạ sốt cho cậu ta, cả quá trình vừa lo lắng vừa khẩn trương, giống như bà mẹ theo dõi cậu ta ngoan ngoãn uống thuốc, mởi có thể bỏ đi cảm giác tức giận.
“Ngày mai cậu không cần đi làm, tôi sẽ gọi điện cho Dương trợ lý.” Sợ người này không màng thân thể lại muốn đi làm, Hồ Thiên Quảng nhét Phương Lâm Phàm vào trong chăn, hung hăng nói.
“Ngày mai có một hội nghị quan trọng phải họp, còn có hợp đồng quan trọng…”
Phương Lâm Phàm nói được một nửa, Hồ Thiên Quảng hổn hển cắt ngang, “Mẹ nó! Ở trong mắt lão tử cậu quan trọng nhất! Cậu con mẹ nó bỏ một cuộc họp hay một hợp đồng công ty cũng sẽ không đóng cửa! Đóng cửa lão tử sẽ nuôi cậu!”
“Anh không nuôi nổi nhân viên của tôi.” Phương Lâm Phàm lạnh lùng nói, tháo kính mắt xuống đặt trên đầu giường, xoay người quay lưng về phía Hồ Thiên Quảng.
Những lời này chặn ngang họng Hồ Thiên Quảng, thật sự rất muốn lột sạch người này, từ trong đến ngoài hung ác thao chết “cái miệng nhỏ nhắn” thành thật phía dưới của cậu, làm cho cái miệng phía trên rốt cuộc không há mồm nói được lời nói làm tức chết người, nếu không phải vì cậu phát sốt, tuyệt đối thao chết cậu!
Hồ Thiên Quảng tức giận tiến vào ổ chăn, tắt đèn bàn, giơ tay ôm lấy Phương Lâm Phàm, làm cho lưng cậu dán vào ngực mình, chân không chút khách khí đặt ở trên đùi cậu, ghé vào lỗ tai cậu hung tợn nói: “Hôm nay bỏ qua cho cậu, về sau lão tử sẽ hảo hảo giáo huấn cậu!”
Ôm ấp ấm áp, lồng ngực rộng lớn, Phương Lâm Phàm khẽ nhắm mắt, nhẹ tay nắm cánh tay đang vòng quanh ngực cậu, đầu ngón tay âu yếm các đốt ngón tay phình ra, tình tự khác thường dần dần khuếch tán trong lòng.
Bàn tay bị cậu âu yếm đảo lại cầm tay cậu, nhẹ nhàng nắm chặt, sau tai truyền đến thanh âm rầu rĩ của Hồ Thiên Quảng: “Đừng trêu chọc tôi, cho đến bây giờ lão tử mới bắn hai lần, nếu cậu còn sờ loạn, lão tử sẽ mặc kệ cậu có sốt không, trước thượng cậu rồi nói sau!”
Ngược lại, Phương Lâm Phàm lại đem môi tiến đến bàn tay, nhẹ nhàng hôn một cái, Hồ Thiên Quảng nghe được tiếng tim mình đập thình thịch càng ngày càng nhanh, tay lập tức liền với vào trong miệng Hồ Thiên Quảng, đầu ngón tay khuấy đảo khoang miệng, túm lấy lưỡi đùa bỡn, thân hình cường tráng liền đè lên Phương Lâm Phàm vẫn còn phát sốt, “Chết tiệt! Chết tiệt! Cho dù sẽ thao chết cậu, lão tử cũng sẽ không ngừng!”
Vừa bắt buộc Phương Lâm Phàm ngẩng đầu để đùa bỡn đầu lưỡi của cậu, Hồ Thiên Quảng vừa đưa cậu đặt ở dưới thân, hô hấp nóng bỏng hôn môi và hai má của cậu, Phương Lâm Phàm nằm trên gối thở phì phò, nước bọt giàn giụa, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ hắc ám làm không nhìn rõ biểu tình của cậu, chính là rên rỉ nhẹ nhàng lại vô cùng hấp dẫn, Hồ Thiên Quảng kéo mặt cậu lại, đầu ngón tay đùa bỡn đầu lưỡi cậu đến tê dại, khiến cho cậu không ngừng phát ra tiếng nức nở động lòng người, rút đầu ngón tay ra, ngón tay dính đầy nước bọt trong suốt ở dưới ánh trăng thấy được rõ ràng, bàn tay ẩm ướt của Hồ Thiên Quảng vuốt ve qua cằm, cổ của cậu, bàn tay bao trọn lấy ngực phải xoa nắn, vết chai thô ráp ma sát đầu vú, khoái cảm đến mức Phương Lâm Phàm kêu rên liên tục, đầu vú bị se bóp dựng thẳng lên, tê tê đau đau, lại thoải mái không thôi.
Hồ Thiên Quảng giữ chặt cổ áo ngủ của Phương Lâm Phàm, không ngừng hôn môi cái lưng bóng loáng dần dần lõa lồ, râu hơi dài dưới cằm vuốt lên từng tấc da thịt trắng nõn trên lưng, cố ý vừa hôn lên tai Phương Lâm Phàm, vừa dùng râu kích thích cái cổ mẫn cảm của cậu.
|
“A…” Phương Lâm Phàm mong manh thở dài một tiếng, quay sang, khép hờ mắt hôn lên cằm Hồ Thiên Quảng, đầu lưỡi khẽ liếm râu, hưởng thụ cảm giác đau đớn kích thích do râu mang đến.
Môi cùng môi ôn nhu vỗ về chơi đùa, lưỡi cùng lưỡi kịch liệt giao triền, Hồ Thiên Quảng cùng Phương Lâm Phàm say mê trong đó, mông đặt ở khố hạ vặn vẹo khiêu khích tình dục của Hồ Thiên Quảng, Hồ Thiên Quảng không dằn nổi kéo cao áo ngủ của Phương Lâm Phàm, kéo đến phần eo, hơi kéo quần lót xuống, sờ soạng tiểu huyệt, thấy bên trong còn ướt át, côn thịt nóng bỏng cứng rắn ma sát rãnh mông, hắn không dùng tay trực tiếp đưa côn thịt tiến vào tiểu huyệt, mà lại đong đưa khố bộ, dùng côn thịt tìm kiếm vị trí đến tiểu huyệt, thong thả tiến vào tiểu huyệt ẩm ướt mềm mại.
“Ưm…” Theo côn thịt từng chút xâm nhập vào tràng bích, hô hấp của Phương Lâm Phàm càng ngày càng nặng, nam nhân nằm trên lưng cậu đã phun ra hô hấp trầm đục bên tai cậu, vừa lo lắng lại ôn nhu hôn lỗ tai cậu, khố bộ lại dùng sức va chạm mông cậu.
“Giám đốc, cậu nhịn một chút, tôi sẽ bắn ra rất nhanh!”
Đối với giám đốc dịu ngoan nằm trên giường tùy ý hắn làm, Hồ Thiên Quảng tràn đầy kích động, tối động tình chính là khi khố bộ gắt gao ép lên mông, làm cho côn thịt tiến vào chỗ sâu nhất trong tràng bích, ma sát điểm mẫn cảm, hưởng thụ tràng bích mấp máy ma sát, lại thong thả rút ra, mãnh lực tiến vào, mỗi một lần làm như vậy, giám đốc dưới thân sẽ kêu a một tiếng, đều là hưởng thụ cực điểm mỹ vị, câu dẫn Hồ Thiên Quảng không thể bảo trì ôn nhu, ấn nhanh hai vai cậu, dã man va chạm vào mông cậu.
“Giám đốc, lỗ nhỏ của cậu quá tuyệt vời, vẫn ngậm chặt của tôi vào bên trong, bên trong vừa chặt vừa ướt, nóng đến sắp hòa tan tôi, tôi sắp sướng đến chết!” Hồ Thiên Quảng căn bản không ngừng được động tác của mình, cũng không nghĩ bắn tinh sớm như vậy.
Vốn không còn bắn ra tinh dịch, giám đốc duy trì trạng thái cương, vô luận ma sát tính khí vào chăn như thế nào, cũng không bắn ra tinh dịch, côn thịt lại còn kích thích điểm mẫn cảm của cậu, làm cho cậu cúi đầu rên rỉ thống khổ trong khoái cảm, nắm chặt gối khẽ nâng mông, nghênh đón lái xe của cậu một lần lại một lần va chạm, lắc mông để cho tính khí ma sát lên chăn, dục vọng nảy lên muốn đạt cao trào, chính là chỉ có bắn ra dịch nước tiểu.
“A a… A Quảng… Tôi không bắn được…”
Phương Lâm Phàm kêu lên, khóe mắt đỏ bừng lộ ra lệ quang sáng ngời, Hồ Thiên Quảng hôn khóe mắt cậu một cái, nắm lấy tính khí của cậu nói: “Giám đốc bắn không được cũng không sao, tôi sẽ liếm sạch sẽ nước tiểu giúp cậu.”
“Ô… Không được…” Cự tuyệt của giám đốc không có một chút tác dụng, chỉ đổi lấy lái xe càng ngày càng ra sức va chạm.
Cả mông đều bị đâm đến tê rần, lông của Hồ Thiên Quảng cọ xát vào mông, có khi bị đâm mạnh, lông cứng cũng ma sát huyệt khẩu non mềm, Phương Lâm Phàm cảm giác được lông lướt qua huyệt khẩu, thân thể dâm đãng liền càng thêm dâm đãng, tràng bích co rút lại dụ dỗ Hồ Thiên Quảng thô bạo thao tiểu huyệt của cậu, có thể làm cho lông ma sát huyệt khẩu của cậu, âm nang đập vào cậu.
“Ưm a… A a… Thật thoải mái… A Quảng, anh thao tôi thật thoải mái… A…”
Câu nói giống như khen ngợi này không thể nghi ngờ là thuốc kích thích mạnh nhất, hoàn toàn tháo kíp nổ thú tính của nam nhân, côn thịt ra vào nhiều lần, thao đến mức tiểu huyệt hé miệng, chờ đợi thịt heo lớn uy no cái động dâm đãng này, làm cho giám đốc thon gầy trắng nõn này bị thao đến thỏa mãn, thần tình si thái.
“Giám đốc, tôi cũng thực thoải mái, cùng tôi bắn ra, tôi sẽ đem toàn bộ tinh dịch bắn vào trong lỗ nhỏ của cậu, uy no cái lỗ nhỏ vừa dâm vừa lãng của cậu.” Hồ Thiên Quảng đã sắp cao trào cắn lỗ tai của Phương Lâm Phàm thốt ra những lời bằng giọng nam trầm khàn khàn.
|
“Ưm… Được… Nhanh lên uy tôi ăn no…” Phương Lâm Phàm hai mắt thất thần đáp lại Hồ Thiên Quảng, mới vừa nâng mông lên đã bị Hồ Thiên Quảng mãnh lực va chạm đến nằm úp sấp xuống, chỉ có thể duy trì tư thế nằm úp sấp, ôm gối lớn tiếng kêu rên, khuôn mặt đỏ ửng do phát sốt có một loại mị hoặc khác thường.
Hai tay Hồ Thiên Quảng ôm lấy Phương Lâm Phàm từ phía sau, khí lực toàn thân đều đè lên người cậu, chỉ có khố bộ liều mạng đong đưa, cặp chân thon dài phía dưới tách ra, có thể thấy rõ ràng một côn thịt thật lớn màu tím đỏ liên tục rút ra lại cắm vào tiểu huyệt đỏ bừng giữa hai mông.
Ngón chân cuộn lại bấu lấy chăn, mà nước chảy ra từ tính khí của Phương Lâm Phàm đã sớm làm ướt chăn giữa hai chân, nam nhân trên lưng kịch liệt ma sát tràng bích, một ít dịch ruột non chảy ra từ chỗ kết hợp, chỉ lát sau rãnh mông của cậu đã lộ ra thủy quang ướt át.
Tiểu huyệt nóng đến khó tin làm cho Hồ Thiên Quảng không rút được côn thịt, “Quá sung sướng! Giám đốc! Quá sung sướng! Giám đốc thật con mẹ nó lợi hại! Thích chết tôi!”
Ngôn ngữ hạ lưu thô tục lại không hề làm người ta chán ghét, ngược lại làm cho Phương Lâm Phàm đặc biệt có cảm giác, tràng bích vừa chặt dụ dỗ nam nhân càng sa vào vực sâu dục vọng, côn thịt trong cơ thể lại cương lớn vài phần, quy đầu cứng rắn tàn nhẫn nghiền nát điểm mẫn cảm.
“A ——” Phương Lâm Phàm hét lên một tiếng, tính khí cương cứng run run làm ra động tác bắn tinh, vài giọt chất lỏng màu vàng tràn ra linh khẩu, chảy vào chăn, nam nhân kịch liệt ma sát trong tràng bích đang co rút, khố bộ ép tới mông không hề động đậy, cắn lỗ tai của cậu, ôm chặt cậu vào ngực, côn thịt ở chỗ sâu trong tràng bích run run điên cuồng phun tinh dịch.
Tinh dịch phun mạnh mẽ làm tràng bích co rút lại, Phương Lâm Phàm ôm chặt gối, cả người run rẩy không ngừng, nước mắt thấm ướt gối.
Hồ Thiên Quảng lại đưa đẩy vài cái, mới bắn xong tinh dịch, há mồm thở dốc nằm trên lưng Phương Lâm Phàm, mồ hôi trên mặt dính vào lưng cũng đầy mồ hôi của Phương Lâm Phàm.
Phương Lâm Phàm bỏ ngón chân đang cuộn chặt của mình ra, côn thịt vẫn cắm trong tiểu huyệt chảy ra chất lỏng trắng ngà, càng làm tôn lên màu đỏ của tiểu huyệt bị làm đến thối nát, sắc tình không chịu nổi.
Hồ Thiên Quảng im lặng trong cơ thể cậu, hồi lâu mới rút ra, lật Phương Lâm Phàm lại, sờ trán, may mắn nhiệt độ không tăng, nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi không chịu nổi, sắc mặt đỏ bừng do phát sốt có chút tái nhợt, môi cũng hồng nhuần xinh đẹp, vừa thấy đã biết là bị cắn qua.
Lúc này Hồ Thiên Quảng mới yên tâm, hôn lên môi Phương Lâm Phàm một chút, tiến vào trong chăn, kéo hai chân cậu ra.
Một đầu lưỡi nóng ấm nhẹ nhàng liếm tính khí, Phương Lâm Phàm mở to hai mắt, không dám tin Hồ Thiên Quảng lại thực sự liếm nước tiểu của cậu, cậu cắn môi, nghĩ muốn kẹp chặt đùi, chính động tác của Hồ Thiên Quảng rất nhẹ mà cũng quá ôn nhu, đầu lưỡi liếm lớp da bên ngoài, ngậm đỉnh liếm sạch sẽ nước tiểu, hai đùi kích động đến run lên, kìm lòng không được ôm lấy cổ hắn, tư thế này không nghi ngờ là ngầm đồng ý, từ đáy lòng ngầm đồng ý Hồ Thiên Quảng.
Liếm sạch dịch nước tiểu trên tinh khí, liếm sạch tinh giữa trong rãnh mông, không hề ngại cậu bẩn, thậm chí hôn hạ thể cùng đùi trong của cậu.
“Thật bẩn…”
“Tôi cũng biết thật bẩn, nhưng lão tử chính là không nhịn được muốn liếm cậu sạch sẽ, hôn lão Nhị cùng lỗ nhỏ của cậu.” Ngữ khí của Hồ Thiên Quảng không nhanh, cắn vào đùi Phương Lâm Phàm một cái coi như trừng phạt, trong lòng ai oán sao mình lại bị một nam tinh anh mặt lạnh làm cho kỳ quái như vậy! Cảm thấy quan hệ của hắn cùng nam tinh anh đã trở nên không đơn giản!
Đau đầu! Nếu biết là vì sao trở nên không đơn giản thì tốt rồi! Nhưng lại nghĩ không ra.
|
8.
Mối tình đầu của Phương Lâm Phàm là hồi lớp 11, thầm mến một nam sinh cùng lớp.
Tuy rằng khi đó cậu là học sinh ưu tú vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thiếu niên trong độ tuổi dậy thì vẫn luôn ngượng ngùng, tuy vậy cậu vẫn hiểu được thích đồng tính không phải chuyện tốt, cho nên mỗi lần đều đi học sớm, thừa dịp không có ai trộm ngồi ở chỗ của nam sinh kia, hưởng thụ một lát cảm giác thầm mến ngọt ngào.
Thiếu niên đang dậy thì trong đầu luôn tràn ngập ảo tưởng cùng cảm xúc mãnh liệt, ngồi ở chỗ của người mình thầm mến, trong óc hiện lên rất nhiều ảo tưởng không thực tế, thân thể thiếu niên xuất hiện phản ứng thành thật nhất, làm thế nào cũng không khống chế được, úp người lên bàn cầm tính khí, thích thú kêu tên người đó tự an ủi.
Lần đầu tiên tự an ủi trong lòng chỉ có cảm giác tội lỗi, lần thứ hai nhẫn nại không được, tự an ủi xong cảm giác tội lỗi có hơi giảm một chút, lần thứ ba tự an ủi xong, thân thể được nếm vị ngon ngọt, vì thế có lần thứ tư, lần thứ năm… Cho đến lúc quá mức đắm chìm vào khoái cảm của ý nghĩ dâm loạn, mà quên cảnh giác, cậu đã che dấu không nổi bị người khác phát hiện.
Cậu là một người đồng tính luyến ái, có bệnh, khó trách sẽ làm cái loại chuyện này trong trường học.
Nghe nói người đồng tính luyến ái đều bị AIDS, không nên tới gần cậu ta.
Thầy, trong lớp chúng ta có một tên đại biến thái, làm sao bây giờ? Rất lo lắng cậu ta sẽ làm cái chuyện này ở chỗ ngồi của bọn em.
Em Phương Lâm Phàm, xét thấy em là một học sinh ưu tú của trường học chúng ta, thầy đã nói chuyện với ba mẹ em, đề nghị chuyển trường cho em.
Các cậu biết không, cậu ta dám tự an ủi ở chỗ của tớ, ghê tởm chết tớ, cái bàn của tớ phải quăng vào đống rác!
Tên tiểu tử chết tiệt mày sao lại làm ra loại chuyện bại hoại nề nếp gia đình như vậy? Mặt mũi của tao cùng ba mày đều bị mày làm cho mất hết!
Cái tát kia của mẹ đến nay còn nhớ rõ, đau đến mức trái tim cậu như ngừng đập, ôm chân ngồi co ro ở cuối giường, ngẩn người cả ngày.
Cho dù lên đại học, cậu cũng không dám chơi với con trai, tốt nghiệp đại học xong nối nghiệp gia đình, cậu lại càng không có lòng dạ nào hẹn hò với nam nhân, tình nguyện bỏ tiền mua một buổi tối làm tình không có tình yêu, ở dưới thân nam nhân xa lạ mở đùi, để cho biểu tượng nam tính tiến vào nơi thẹn thùng của mình, không hề cố kỵ kịch liệt giao hợp, phóng túng kêu rên phun trào, bày ra một mặt dâm đãng không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.
Hồ Thiên Quảng là một người ngoài ý muốn, như là nhìn thấu cậu, dùng sức mạnh dã man va chạm hạ thể cậu, đồng thời va chạm luôn trái tim của cậu, đưa cậu đến cao trào gần như không thể hô hấp, khiến cho thân thể cậu trống rỗng không thể suy nghĩ cảnh giác, rồi lại ôn nhu hôn môi cậu, âu yếm cậu, ôm cậu ngủ, không chê cậu dơ bẩn ghê tởm, nhồi vào thân thể cơ khát của cậu một loại cơ khát khác —— cơ khát tình yêu.
Hồ Thiên Quảng nghe thấy tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ trên tay mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn buồn ngủ vò vò mái tóc, xỏ dép lê lơ mơ đi vào bếp làm bữa sáng, không hề hung dữ như bình thường, săn sóc một cách bất ngờ.
Lúc này Phương Lâm Phàm mới cảm thấy có một loại cảm giác dấy lên trong lòng, loại cảm giác này không liên quan đến tình dục, cũng không phải loại cảm giác phức tạp kia, mà là cảm giác thỏa mãn vô cùng vô cùng đơn thuần.
“Tôi bón cậu.”
Một thìa cháo đưa đến trước miệng, Phương Lâm Phàm hơi ngây người một chút, thong thả nuốt cháo.
Cháo gạo rất thơm, từ lúc ở một mình, cuộc sống của cậu buồn tẻ vô vị, đã lâu rồi không có ai quan tâm cậu như vậy.
“Hôm nay phải kí hợp đồng.”
Hồ Thiên Quảng khó chịu lại bón một thìa cháo, “Biết ngay cậu sẽ không ngoan ngoãn nghỉ một ngày, kí hợp đồng xong về nhà ngay, nếu cậu lại phát sốt tôi sẽ đánh mông cậu!”
“Ân.”
Hồ Thiên Quảng nhìn bộ dạng thành thật ăn cháo của cậu, căn bản không hy vọng sắc mặt có chút tái nhợt của cậu tiếp tục mệt nhọc, ánh mắt mang theo đau lòng ngay cả mình cũng chưa phát giác.
Chờ Phương Lâm Phàm ăn xong cháo, Hồ Thiên Quảng cúi xuống liếm sạch miệng cậu, lau đi mồ hôi, nhìn thẳng vào ánh mắt dưới kính, vẫn là đôi mắt bình tĩnh vô ba (không gợn sóng) như cũ, nhưng lúc này ở trong mắt Hồ Thiên Quảng không hề phiền muộn, ánh mắt lẳng lặng có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
|