Thị Ngược Thành Tính
|
|
CHƯƠNG 4
Chết tiệt, lúc này Lục Đỉnh Nguyên mới nhận ra, thì ra giữa mỗi cái móng vuốt, Hồ Thừa Thanh đều nối một sợi tơ rất mảnh rất mảnh. Thế là, một thứ vũ khí rất giản dơn, có thể dùng trăm phương ngàn cách, gần thì công kích, xa thì như roi, cái quan trọng nhất, là nó giống thứ ám khí có thể tùy ý vung ra thu lại. Bởi vì đề phòng không kịp, cho nên đối với sự công kích của những móng vuốt Lục Đỉnh Nguyên tránh né có chút chật vật. Hồ Thừa Thanh thừa thế truy kích, chiêu chiêu đoạt mạng, tuyệt không cấp cho Lục Đỉnh Nguyên bất kì cơ hội nào để thở dốc. Mặc dù Lục Đỉnh Nguyên rơi vào thế hạ phong, nhưng dù gì cũng là nhân vật thành danh hơn mười năm trên giang hồ, sao có thể là loại người hời hợt? Mỗi chiêu mỗi thức tất nhiên đều tiếp đón rất cẩn thận. Chớp mắt đã qua nửa canh giờ, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy nội lực bị kiềm hãm, động tác liền chậm đi nửa nhịp, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc này liền bị Hồ Thừa Thanh lợi dụng tăng cường công kích, mặc dù miễn cưỡng né được bốn móng vuốt liên tiếp nhưng vẫn bị một cái móng vuốt cuối cùng bên phải hung hăng tạo một vết thương. Hồ Thừa Thanh sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, móng vuốt vừa được thu hồi lại bay ra, chuẩn bị đoạt lấy tính mạng của Lục Đỉnh Nguyên. Nhưng chẳng lẽ Lục Đỉnh Nguyên lại khoanh tay ngồi không? Đánh xà dụng côn, trường tiên trong tay quấn lấy cây roi của đối phương đánh về phía ngược lại cũng vào đúng vị trí các móng vuốt đang lao ra làm cho đám ám khí trong nháy mắt mất đi độ chính xác. Hồ Thừa Thanh không còn cách nào chỉ có thể ấn cơ quan thu hồi ám khí vừa phóng đi được phân nửa, lại vung tay thu hồi roi đang bị trường tiên quấn lấy. Mà chỉ trong giây lát này, Lục Đỉnh Nguyên đã rút nhuyễn kiếm bên hông ra lao vào vùng phụ cận. Có cái gọi là một tấc dài một tấc cường, một tất đoản một tất hiểm. Hồ Thừa Thanh không giỏi về công kích gần, vũ khí của hắn đều là công kích xa mới có được ưu thế, Đối với Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên đến gần khiến hắn có chút khẩn trương. Hắn không biết là, so với hắn, cấp dưới của Lục Đỉnh Nguyên càng khẩn trương. Mọi người ở Nghiễm Hàn Cung hơi lâu năm một chúng đều biết, binh khí mà Lục Đỉnh Nguyên am hiểu nhất không phải là trường tiên đang lắc lư trong tay y mà là nhuyễn kiếm quanh năm triền bên hông của y. Lục Đỉnh Nguyên là dựa vào kiếm mà thành danh, mặc dù ở mười năm sau này, người nhớ rõ cũng đã không còn nhiều lắm, nhưng chỉ cần là người của Nghiễm Hàn Cung đều biết việc này. Mà lúc nhuyễn kiếm đi ra, nói lên Lục Đỉnh Nguyên đã bị ép đến mức không thể không dùng toàn lực để ứng phó. “Chết tiệt, móng vuốt kia cư nhiên cũng có độc!” Mà càng khẩn trương hơn ai hết lại là Tiểu Hà Tử. Hắn ở tại chỗ không ngừng dậm chân than thở. “Ngươi nói cái gì?” Đông Ly cách Tiểu Hà Tử gần nhất liền nghe được lời của hắn mà cũng không nhịn được mặt mày liền biến sắc. “Ngươi không thắc mắc tại sao chủ tử bị trúng một vết thương tạo thành lỗ hổng to như vậy lại không chảy chút máu sao?” Tiểu Hà tử chất vấn, rroif thấp giọng nói, “Kia căn bản là do trên móng vuốt cũng có độc!” “Đê tiện!” Đông Ly nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể ở xa xa mà nhìn, lòng đầy lo lắng. Lục Đỉnh Nguyên đương nhiên cũng biết bản thân lại trúng độc, hơn nữa loại độc này hiển nhiên là cấp tính mà không phải giống “Lãnh Ngưng Hương” là loại độc chậm rãi phát tác lấy đi mạng người. Trước mắt bắt đầu mơ hồ, hai tay hai chân cũng bắt đầu càng ngày càng nặng nề. Phải nhanh, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy dù không chết trong tay Hồ Thừa Thanh thì cũng sẽ vì không kịp giải độc mà mệnh táng cửu tuyền. Nếu nhất định trong hai người phải có một bước vào địa phủ mới có thể chấm dứt trận chiến này, như vậy y không ngại làm cho hai tay mình nhiễm máu tươi một lần nữa. Dù sao, máu Hồ gia, cũng không phải là lần đầu tiên dính vào. Đã có quyết định, Lục Đỉnh Nguyên công kích không phải là cẩn thận như lúc đầu mà là đại khai đại hợp hướng đến đánh nhanh thắng nhanh. Cuối cùng ở khoảnh khắc phía sau trúng một tiên phía trước nhận hai trảo y đã đem nhuyễn kiếm cắm vào yết hầu của Hồ Thừa Thanh. “Sao….có….thể…” Đến cuối cùng, Hồ Thừa Thanh vẫn là chết không nhắm mắt, hắn không rõ chính mình khổ luyện mười năm lại tỉ mỉ trù tính suốt mấy tháng, tại sao vẫn thua ở trong tay Lục Đỉnh Nguyên? Lục Đỉnh Nguyên rút nhuyễn kiếm ra, sau đó lùi lại mấy bước, xác định Hồ Thừa Thanh đã chết thật sự, cuối cùng chống đỡ hét nổi mà quỳ xuống một gối. “Chủ tử…” Tiểu Hà Tử cùng Đông Ly đồng loạt vọt lên. “Đông Ly….Dẫn người đi kiểm tra phụ cận một chút…” Lục Đỉnh Nguyên dựa vào trong lòng Tiểu Hà Tử, một tay ngăn chặn tay của hắn gấp gáp xé quần áo của mình để kiểm tra miệng vết thương, “Vào trong xe hãy xem.” “Vâng!” “Vâng!” Hai người trăm miệng một lời, hành động nhanh chóng. Đông Ly để lại hai người giúp đỡ chiếu cố Lục Đỉnh Nguyên, những người còn lại đều được phân nhiệm vụ rõ ràng rồi rời đi theo bốn hướng khác nhau. Tiểu Hà Tử dưới sự giúp đỡ của một tên thuộc hạ khác liền trợ giúp Lục Đỉnh Nguyên đang gần như kiệt sức đi vào thùng xe. “Tê” Sau khi quần áo bị xé mở, người hít một ngụm khí lạnh là Tiểu Hà Tử mà không phải là Lục Đỉnh Nguyên. “Chủ tử….Trên roi cũng có độc.” “ta biết.” Nói cách khác, y ở dưới tình huống biết rõ trên roi có độc vẫn lựa chọn lấy thương đổi mạng. “Sao vậy? Không giải được?” Khẩu khí thực lạnh nhạt, tựa hồ không giải được cũng không có gì phải quan tâm. “Không phải, chỉ là ba loại độc đồng thời phát tác, khó tránh khỏi có chút phức tạp, chỉ sợ…” Tiểu Hà Tử nhíu mày, “Sẽ khiến ngài chịu khổ mấy ngày.” “A….” Lục Đỉnh Nguyên hừ nhẹ mà cười, tiếng cười là hàm ở trong cổ họng. “Tiểu Hà Tử biết chủ tử không thèm để ý, nhưng Tiểu Hà tử thấy chủ tử chịu khổ, Tiểu Hà tử rất khổ sở…” Tiểu Hà Tử vừa nói vừa xử lý vết thương cho Lục Đỉnh Nguyên, miệng vết thương đen thùi lại xanh tím làm cho ngữ khí của hắn không khỏi mang theo nghẹn ngào. Lục Đỉnh Nguyên sớm đã quen với việc Tiểu Hà Tử ồn ào, nhắm mắt dưỡng thần, không rảnh quan tâm hắn, mặc cho hắn lật tới lật lui miệng vết thương cũng không rên một tiếng. Thời gian ước chừng được một chén trà nhỏ, người tra xét chung quanh đã trở lại. “Chủ tử…” Đông Ly ở ngoài xe phục mệnh. “Sao rồi?” Lục Đỉnh Nguyên chờ Đông Ly báo cáo. “Không phát hiện ai khả nghi, nhửng kẻ lúc trước đã lui sạch sẽ, cũng không phát hiện người tiếp ứng, chỉ trừ chút chuyện.” Đông Ly tẫn trách báo cáo, chính là câu nói cuối cùng có chút quái dị. “Ân?” Lục Đỉnh Nguyên lúc này mới mở mắt, liền nhìn thấy Đông Ly đang ôm gì đó, tựa hồ là một nam nhân. Toàn thân đầy thương tích, vùng ngực có chỗ lõm xuống, cả người bẩn loạn không chịu nổi, tóc ngắn, trên mặt bởi vì huyết cùng bùn mà không thể nhìn ra diện mạo, mà khiến người khó hiểu là về cách ăn mặc của hắn. Có người mặc áo lót ra khỏi nhà sao? “Chậc chậc, gãy một chân, nứt hai xương sườn, tổn hại nội phủ, căn bản gần chết.” Tiểu Hà Tử cũng hướng ra ngoài mà nhìn, liền ồn ào lên. “Ngươi chữa được không?” Lục Đỉnh Nguyên liếc về phía Tiểu Hà Tử. “Chút tiểu thương ấy, chỉ cần ta ra tay…” Tiểu Hà Tử đắc ý không muốn để chủ tử khinh thường, vừa muốn thổi phồng một phen liền bị một câu “dẫn tới” của Lục Đỉnh Nguyên đánh gãy. “Chủ tử?” Tiểu Hà Tử kêu lên sợ hãi, hắn còn phải xem vết thương cho chủ tử, làm gì rảnh rỗi mà chữa trị cho người ngoài a! “Chủ tử, người này lai lịch không rõ!” Đông Ly cũng kêu lên, đối với thân phận của người bị trọng thương này cũng không yên tâm. “Dẫn tới.” Lục Đỉnh Nguyên nói xong liền nhắm mắt lại, cho thấy việc này đã được quyết định.
|
CHƯƠNG 5
“….” Đông Ly há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, cái gì cũng chưa nói. Đối với chủ tử, bọn họ đều rất hiểu lúc chủ tử bị thương là thời điểm tính tình của y không tốt nhất. Nói y tính tình hảo, là vì lúc bình thường chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, ngươi nói cái gì y cũng đáp ứng. Nói y tính tình không tốt, là khi vị chủ tử vốn không nhiều lời lại càng phát ra lặng yên như lúc này, nếu như ai nhằm vào lúc này mà nhạ vào khiến y không kiên nhẫn, kết cục sẽ rất không hảo. A! Tiểu Hà Tử không tiếng động thở dài. Đối với thói quen thường thường đem người trwor về thật sự không biết nên nói là may mắn vẫn là bất đắc dĩ. Dù sao, Tứ Hộ pháp bọn họ đều là lúc tuổi nhỏ hoặc gặp chuyện không may mà được chủ tử đem về, bọn họ không có quyền lợi ghét bỏ hoặc vứt bỏ người khác. Nhưng nếu chủ tử cứ như vậy, cũng không phải là biện pháp a!
Tiểu Hà Tử giúp Đông Ly đem người vào trong xe, mùi máu tươi nồng đậm liền truyền đến. Xem ra, người này chảy máu còn nhiều hơn chủ tử của hắn! Hai người trao đổi cái ánh mắt, đều là bất đắc dĩ. “Đông Ly, đi làm chuyện của ngươi đi!” Lục Đỉnh Nguyên mắt không động, nhẹ giọng nói. “Chủ tử, để Đông Ly hộ tống ngài trở về đi, việc có thể trì hoãn, nhiều lắm là chúng ta sẽ đuổi kịp trong hai ngày.” Chuyện “Thiên hạ đệ nhất tiên” đã giải quyết xong, Lục Đỉnh Nguyên đương nhiên không cần tiếp tục nam hạ. Nhưng bản thân y bị trọng thương, bên người lại chỉ có một Tiểu Hà Tử không giỏi võ công, làm sao nàng có thể yên tâm mà đi làm nhiệm vụ? Nhưng hiển nhiên là Lục Đỉnh Nguyên sẽ không đồng ý. Mặc dù không nói, nhưng bọn hắn đều biết Lục Đỉnh Nguyên rất yêu thương thuộc hạ, lộ trình mười ngày, muốn trở về trong hai ngày chỉ có thể không ăn không ngủ mà di chuyển, Nếu thật sự để bọn họ hộ tống, sợ là mười người đi làm nhiệm vụ phải đánh cược tính mệnh mà chạy đi. Quả nhiên, “Có Ảnh ở.” Ba chữ liền quyết định. Nếu Lục Đỉnh Nguyên không nói, Đông Ly cơ hồ đã quên sự tồn tại của “Ảnh”. Thu Chi Cung, ảnh vệ, chuyên huấn luyện hộ vệ cùng quản lý các tổ chức Tình báo cho Lục Đỉnh Nguyên. Nhìn trái nhìn phải, thật sự không thể nhìn thấy tung tích của “Ảnh”, không biết là hắn trốn quá giỏi, hay căn bản không ở phụ cận. “Ta vẫn là để hai người lại…” Đông Ly vẫn rất lo lắng, muốn nói ít nhất cũng phải để hai người lại cho chủ tử sai sử. « Đông Ly. » Lục Đỉnh Nguyên mở mắt, nhìn về phía Đông Ly, để cho nàng nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trầm trọng của mình. « Rõ ! » Đông Ly hiểu được chủ tử đã muốn tức giận, không dám dây dưa nữa, « Đông Ly cung tiễn chủ tử. » Thống lĩnh thủ hạ quỳ một gối xuống, thẳng đến khi nhìn không thấy xe mới đứng dậy, Thở dài, tiếp tục dẫn mười tên thủ hạ tiến đến phương nam. Hi vọng đến lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ trở về, vết thương của chủ tử đã không còn gì đáng ngại ! Đối với sự tùy hứng của chủ tử, Đông Ly chỉ có thể thở dài, mà Tiểu Hà Tử lại không chỉ đơn giản là thở dài như vậy. Hai cái mệnh đều treo lơ lửng, không thể nói rõ ai khẩn cấp hơn ai, chủ tử trước khi hôn mê chỉ nói một câu « Đều giao cho ngươi », Tiểu Hà Tử liền vì câu nói tín nhiệm này cơ hồ đem chính mình làm việc đến sắp chết. Càng đáng giận là, xuất môn ra ngoài, một cái trợ thủ cũng không có. Hai người trọng thương, không dám cũng không tiện ở trọ, liền ngày đi đêm nghỉ, cũng may dọc theo đường đi có Ảnh bình thường không thấy bóng dáng thường xuất hiện giúp đỡ, cuối cùng đến ngày thứ mười thì về đến địa giới của Nghiễm Hàn Cung. Gặp được nhân tiếp ứng, Tiểu Hà Tử mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Mười ngày, chủ tử tỉnh nửa canh ngất hai canh, mà tên gia khỏa không rõ lai lịch lại hoàn toàn không chút động tĩnh, Tiểu Hà Tử suốt mười ngày cơ hồ không nhắm mắt, chỉ sợ người nào có gì đó sơ xuất. Thẳng đến lúc về đến cung, độc của chủ tử cũng đã được thanh trừ không kém lắm, bệnh tình người kia cũng đã ổn định, sau khi an bài hai người ổn thỏa, Tiểu Hà Tử liền ngã xuống ngủ như chết. Hàn Lượng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh trắng xóa, đầu thực choáng, cả người đau nhức, không thể thích ứng phải nhắm mắt lại. Xa xa truyền đến tiếng chim hót, không khí tươi mát cùng mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ. Xong rồi ! Hàn Lượng nghĩ. Quả nhiên chính mình đã lăn đến tận chân núi, tuy rằng không chết, nhưng phỏng chừng cách cái chết cũng không xa. Xe rơi xuống từ độ cao như vậy, di động khẳng định là hỏng rồi, trong xe có 5 người, không biết bây giờ còn mấy cái có thể thở. Mở mắt lần nữa, một tiểu cô nương ăn mặc lố lăng —- nga không, là mặc cổ trang—- đem một cái mộc bồn đến gần, « Nha, công tử, người tỉnh. » Nhìn thấy Hàn Lượng mở mắt liền kinh hỉ kêu lên, « Ta đi nói cho tổng quản. » Không đợi Hàn Lượng phản ứng liền vội vàng ly khai. Đây là tình huống gì ? Hàn Lượng lúc này mới nhìn quanh bốn phía. Chính mình đang nằm trên giường trong một căn phòng làm bằng gỗ, hết thảy bài trí trong phòng đều là phong cách cổ xưa làm cho hắn cảm thấy đơn sơ mà giản dị. Chẳng lẻ ở chân núi có cái phim trường, mà chính mình lại ở bên trong ? Không đúng, hắn từng đến phim trường, bài trí nơi đó không thể dùng đơn sơ để hình dung, căn bản đều là giấy, ,ột bộ gió thổi qua liền gục. Nhưng lý trí tuy rằng chưa thanh tỉnh hoàn toàn, vẫn có thể thấy gia cụ cùng mọi thứ nơi đây đều là thật cùng rất có độ bền. Theo cánh cửa nửa mở nhìn ra ngoài, là một cái sân nho nhỏ, u tĩnh mà sạch sẽ dưới ánh nắng mặt trời, mấy loại cây nhỏ không biết tên, ẩn ẩn mùi hương của cỏ xanh, còn có xa xa truyền đến thanh âm ngựa hí như có như không, Nơi này không phải phim trường ! Hàn Lượng khẳng định. Những loại tùy ý có thể thấy được như dây điện, ổ điện, cây giả, hoa giả, cùng nhân viên tổ phim luôn nói nhao nhao ồn ào không ngừng đều không có. Bên ngoài tuy rằng có chút thanh âm ồn ào, nhưng đều là ẩn ẩn rất xa, có chút nghe không rõ. « Tỉnh ? Cuối cùng tỉnh ? » Đột nhiên, một đạo tiếng nói cao vút xông vào màng tai Hàn Lượng. « Đã ngủ mười ngày, cũng nên tỉnh, nếu như vẫn không tỉnh lại bị chủ tử hỏi đến, ta cũng không biết phải bồi thường ra sao ! » Âm điệu quái dị làm cho Hàn Lượng nhíu mày. Này là sao vậy ? Diễn thái giám ? Người vừa đến liền sờ loạn một trận, Hàn Lượng nhăn mi nhìn hắn đối mình giở trò vẫn không lên tiếng. Loại cảnh tượng này làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, giống như lúc hắn làm cái kiểm tra cho bệnh nhân. Chẳng lẽ, nơi này là bệnh viện thích ngoạn vũ hội hóa trang ? Thừa dịp đối phương đang kiểm tra cho mình, Hàn Lượng lại tinh tế đánh giá xung quanh một lần nữa. Cửa sổ được khắc hoa làm bằng gỗ, bàn ghế làm bằng gỗ, trên bàn có ấm trà bát trà làm bằng sứ cùng mộc bồn đang bốc ra từng trận nhiệt khí, bên cạnh mộc bồn còn có khăn mặt, phỏng chừng bên trong là nước ấm linh tinh gì đó được đem đến cho hắn rửa mặt. hai người trước mặt đều mặc quần áo cổ xưa, mà chính mình một thân quần áo vận động hưu nhàn không biết đã đi đâu thay vào là cái loại quần áo kì kì quái quái hắn không biết, người trước mặt trong chốc lát bắt mạch cho hắn, trong chốc lát lại cẩn thận đông ấn tây sờ là một nam nhân có kiểu tóc kì quái, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Hàn Lượng nhìn ra đó là một đầu tóc dài, mà tiểu nha đầu phía sau hắn tất cung tất kính cũng có kiểu tóc cực kì phức tạp, hơn nữa nàng còn mang trâm gài tóc cùng phụ kiện linh tinh. Lại phải nói đến phương thực nói chuyện kỳ lạ của bọn họ…
|
CHƯƠNG 6
Hàn Lượng nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng ổn định cảm xúc của mình. Hắn không biết chính mình có nên hôn mê thêm một lần nữa hay không, đến nói cho hắn biết hết thảy không phải là sự thật, bất quá chỉ là một giấc mộng! Hắn đã muốn xác định trăm phần trăm nơi này không cùng thời không với nơi của hắn, như vậy —— hắn chính là xuyên qua! Mẹ nó! Cái loại tình tiết cẩu huyết chỉ xuất hiện trên phim ảnh cùng tiểu thuyết! Hắn không có ôm ấp nhiều tình cảm lãng mạn như vậy, trong lúc này hắn suy nghĩ đến là —– nơi này có điện hay không? Có hệ thống cung cấp nước uống không? Thậm chí đi WC có giấy vệ sinh chứ? Còn có thuốc sát trùng, tiêu viêm? Tại sao ông trời không cho hắn chết mà lại cho hắn đến nơi này? “Ân, khôi phục rất tốt, mười ngày nửa tháng là có thể sinh long hoạt hổ.” Ngay thời điểm Hàn Lượng còn đang ảo não, thanh âm tiêm tế kia lại vang lên, khiến cho đầu Hàn Lượng đau nhức như bị kim đâm. “May mắn ngươi gặp ta, loại vết thương của ngươi nếu như ở trong tay người khác…” “Ngươi có thể câm miệng!” Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Lượng sau khi tỉnh lại. Vì ngủ lâu mà tiếng nói khàn khàn rách nát, lại hung tợn, tuy nói là “có thể” nhưng bất luận là phương thức hay giọng nói, Hàn Lượng đều dùng thể mệnh lệnh, không có chút ý tứ thương lượng hoặc khẩn cầu. “Ngươi…ngươi…” Tiểu Hà Tử bị khí thế của hắn chấn cho sửng sốt, chưa thấy qua người được cứu lại hung dữ như vậy, ngón tay chỉ Hàn Lượng run run nửa ngày vẫn không nói ra cái gì, “Ta không so đo cùng một người bệnh!” Tiếng thét chói tai cơ hồ phá tan nóc nhà. Nói xong vung tay áo giống như một trận gió mà ly khai, đột ngột giống như lúc vừa đến. Tiểu nha đầu tùy thị một bên hiển nhiên chưa từng thấy qua việc như vậy, bị dọa đến cứng ngắc thân thể, đi cũng không được, ở cũng không xong, cơ hồ muốn khóc ra. Hàn Lượng cũng không để ý nàng, nhắm mắt lại cố gắng củng cố tâm lý của mình. Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Vô luận đến cái gì địa phương, đều tốt hơn so với đã chết! Đều tốt hơn so với đã chết!… Tuy rằng lần nữa cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng trong lòng Hàn Lượng so với ai đều hiểu được, có đôi khi sống so với chết chưa chắc đã hạnh phúc, chết mới thật sự là xong hết mọi chuyện, sống mới là bắt đầu của ác mộng. Mà nay, cái hắn đang đối mặt, không biết là phúc hay họa? “Chủ tử, ngài không biết đâu, ta chưa từng gặp qua người như vậy…” Tiểu Hà tử vừa thay dược cho Lục Đỉnh Nguyên vừa nhắc đi nhắc lại Hàn Lượng quá phận, Lục Đỉnh Nguyên đã quen với việc hắn ồn ào, cũng liền mặc hắn náo loạn bên tai. Chờ thay dược xong, Tiểu Hà tử hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên đi ngủ. “Chủ tử, không thể nằm, sẽ áp đến miệng vết thương ở mặt sau, vẫn là nằm nghiêng mà ngủ đi!” Trước ngực sau lưng đều có thương, Tiểu Hà Tử không khỏi khuyên nhủ. “Ta muốn ngủ, không còn việc của ngươi, ngươi đi đi!” Lục Đỉnh Nguyên không để ý tới hắn, vẫn nằm thẳng xuống như trước. Ai! Tiểu Hà Tử thở dài, biết chủ tử không có khả năng nghe hắn, thế là kéo chăn đắp cho Lục Đỉnh Nguyên, buông màn, thổi tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài. Thật không biết chủ tử đang nghĩ gì? Mỗi lần đều như vậy, Tiểu Hà tử luôn cảm thấy chủ tử giống như hy vọng miệng vết thương không lành lại nhanh chóng. Chờ Tiểu Hà Tử đi xa, Lục Đỉnh Nguyên mới sờ vết thương trên ngực. Bởi vì miệng vết thương nhiễm độc, lẫn này xo với dĩ vãng càng đau hơn, thời gian chữa khỏi càng lâu hơn. Mà cái loại cảm giác này cũng càng mãnh liệt —- xung quanh miệng vết thương hỏa lạt lạt, nơi miệng vết thương lại giống như có trái tim cổ động, nhảy dựng nhảy dựng, những chỗ khác cũng bắt đầu nhảy lên. Mỗi lần bị thương, hắn liền không hiểu ra sao mà hưng phấn! Cho nên nới quản không được chính mình một lần lại một lần đi khiêu chiến những ai thiên hạ đệ nhất gì đó. Nguyên nhân, bất quá là y muốn bị thương mà thôi! Loại tình huống này được phát hiện khi nào? Lục Đỉnh Nguyên không khỏi hồi tưởng. A, là lần y luận võ cùng Hồ Thiên Thanh! Nguyên bản chỉ là đơn thuần hậu bối tiến đến khiêu chiến tiền bối, lúc ấy tên tuổi của Hồ Thiên Thanh trên giang hồ rất vang dội. Y vốn không muốn giết người, chính là nghĩ trao đổi vài chiêu với Hồ Thiên Thanh, khiến cho hắn công nhận mình, nói vài câu khen ngợi, như vậy mình cũng sẽ có chút danh tiếng trên giang hồ. Ai có thể nghĩ đến, Hồ Thiên Thanh xuống tay không hề khoan dung, ngay khi bị hắn đánh trúng một tiên ở mặt sau, Lục Đỉnh Nguyên phát hiện bản thân không thích hợp. Máu bắt đầu đi xuống nửa người dưới bắt đầu va chạm, nơi nào đó nhảy dựng trướng đau, hô hấp bắt đầu dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành đỏ đậm. Năm đó chính mình tuổi nhỏ ngây thơ, cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra, mà Hồ Thiên Thanh đối diện lại phát hiện dị trạng của y. Hồ Thiên Thanh đã mấy chục tuổi, lại lăn lộn trên giang hồ không biết bao lâu, có cái gì không biết? Cái gì không chơi đùa? Thấy bộ dạng của y liền cười *** đãng, “Tiểu súc sinh ngay lúc này cũng có thể động dục? Vẫn là nói ngươi căn bản chính là đến lãnh giáo một loại công phu bằng roi khác? Ha ha ha…” Nửa canh giờ sau, Hồ Thiên Thanh không còn thật sự luận võ, mà là ngả ngớn quất y một thân thương, vết roi trùng lắp vết roi, khiến y một thân thương tích đầy mình, nhất là ngực cùng đùi, quần áo tơi tả, huyết nhục mơ hồ. Hồ Thiên Thanh vẫn chưa chịu từ bỏ, thỉnh thoảng đến gần miệng vết thương của y mà sờ nắn. Mà ngay lúc Hồ Thiên Thanh mang vẻ mặt *** đãng sờ đến hạ thể của y, trong nháy mắt y một kiếm xỏ xuyên qua trái tim của Hồ Thiên Thanh, còn sợ hắn không chết nên cơ hồ đem Hồ Thiên Thanh biến thành cái sàng thịt. Từ đó về sau, trên giang hồ bắt đầu truyền đi y như thế nào tàn nhẫn cùng mất đi nhân tính. A…. Lục Đỉnh Nguyên cười nhạo, lại có ai biết y từng trả giá cái gì ? Thật muốn tính toán, y đã giết mấy người đâu ? Tổng cộng có 11 người bị y khiêu chiến, bỏ qua phụ tử Hồ Thiên Thanh cùng Hồ Thừa Thanh, còn có chính người. « Thiên hạ đệ nhất đao » là vì tranh đấu nội bộ, lúc y đến tên đó chỉ kém bị loạn đao hóa thành thịt vụn, nhưng bút trướng này, lại ghi tạc danh nghĩa của y còn có « Thiên hạ đệ nhất kiếm » bởi vì lý do một người già nua như hắn lại bại trong tay một người trẻ tuổi liền làm sao cũng không chịu ra giang hồ, kết quả bị người giang hồ truyền thành chết trong tay y « Thiên hạ đệ nhất phiêu » chết cũng nói y nhất định có trách nhiệm, luận võ thua liền tự sát, người này không chết dưới tay y sớm muộn gì cũng chết dưới tay người khác, ai có thể cả đời không thua đây ? Thế là bút trương này lại tính cho y. Còn lại sáu người, quả thật là do y giết, vô luận y luận võ thắng hay thua. Thắng, trực tiếp lấy mạng bọn họ, thua, phái ảnh vệ cùng sát thủ Đông cung vây công ám sát nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Nguyên nhân liền bởi vì sáu người bọn họ cũng giống như Hồ Thiên Thanh, làm y bị thương, nhìn thấy dị trạng của y. Y không muốn, cũng không thể để cho người khác bắt được nhược điểm của y !
|
CHƯƠNG 7
Lục Đỉnh Nguyên vừa nghĩ liền đưa tay xuống phía dưới, vẫn là một mảnh mềm mại. Rút tay về che hai mắt, không tiếng động cười khổ. Còn hi vọng xa vời gì nữa? Y vẫn như cũ là một phế nhân! Uy chấn võ lâm lại như thế nào? Giàu nhất thiên hạ lại như thế nào?Y bất quá là một nam nhân phế vật ngay cả một lần phát tiết cũng không có! Trước khi đụng tới Hồ Thiên Thanh, y vẫn luôn cho rằng do mình tuổi còn trẻ, bản thân lại say mê võ học cho nên hoàn toàn không để bụng chuyện tính dục. Trận chiến mười năm trước khiến y hoàn toàn bừng tỉnh khỏi ảo mộng, nguyên lai căn bản là chính mình không bình thường, là thân thể mình có vấn đề. Sau đó, hạ thân y rốt cuộc chưa từng đứng lên, cho dù lúc bị thương máu sẽ lưu động nhanh hơn, sẽ thở dốc, sẽ hưng phấn, nhưng hạ thân vẫn không hề động tĩnh như trước, y chung quy là một phế nhân! Lục Đỉnh Nguyên ôm mặt đem mình chôn trong bóng tối, lại là một đêm khó ngủ! Ba ngày, thời gian ba ngày có thể làm gì? Thời gian ba ngày có thể làm cho Hàn Lượng biết được chính mình bất quá là xuyên về Trung Quốc cổ đại, địa điểm vẫn là ở trên Trái Đất! Thời gian ba ngày làm cho Hàn Lượng biết mình được một người tên Lục Đỉnh Nguyên cứu, Tiểu Hà Tử bất quá là thủ hạ của y – cái gì mà là một trong tứ đại hộ pháp, y thuật cao minh nhưng làm người cổ quái. Mà chỗ mình ở lại là đông cung của Nghiễm Hàn cung, cũng chính là nội viện của giáo chủ người ta, nói trắng ra, thân phận hiện tại của hắn chính là cái nam sủng, tùy thời chờ chủ nhân triệu hồi. Đối với điểm ấy Hàn Lượng liền có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người được họ Lục cứu đều tiến vào hậu cung của y? Dựa theo sự ăn khớp trong lời nói, vậy Hàn Lượng hắn cũng sẽ có hậu cung không phải ba nghìn cũng tám trăm sao? Mà theo cách nói của tiểu Hà tử la, trừ bỏ diện mạo còn có thể, hắn là bởi vì không có tác dụng khác mới vạn bất đắc dĩ bị ném tới nơi này. Cáp, hắn đường đường là một đại nam nhân cao hơn thước tám, đến nơi này liền trở thành hạng người vô năng sao? Nhưng khi hắn nhìn đến tiểu nha đầu hầu hạ hắn cũng có thể một tay đánh nát bàn gỗ thì hắn tin tưởng mình thật sự thuộc quần thể yếu nhược, chỉ có thể ngoan ngoãn bán sắc. Mà sau khi đã trải qua sinh tử, chút chuyện đó đối với Hàn Lượng không tính là cái gì. Dù sao chưa bị triệu đi liền không cần nóng nảy quan tâm. Điều khiến cho Hàn Lượng phát điên là, ba ngày, hắn đã ba ngày không tắm qua có khi còn có thể lâu hơn nữa! Hắn đã muốn cảm thấy bản thân đã có mùi tanh tưởi khó ngửi, không thể nhịn được nữa. Là, hắn hơi có một chút khiết phích, nhưng chết tiệt, hắn là một bác sĩ ngoại khoa, chỉ biết gãy xương chỉ cần bó thạch cao liền lành, lúc nào nghe nói gãy xương lại ngại tắm rửa? Theo ngày đầu tiên Tiểu Hà Tử lấy cớ thương thế khá nặng không nên dính nước để cự tuyệt hắn, hắn thẳng tắp nhịn liền ba ngày. Mà ba ngày, đã là cực hạn nhẫn nại của hắn! “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.” Buổi sáng rời giường, Hàn Lượng liền phân phó tiểu nha đầu theo hầu như vậy, sau đó liền ngồi ở mép giường chờ, không chịu thỏa hiệp. “Hà tổng quản, ngài suy nghĩ biện pháp đi, Hàn công tử không chịu ăn cơm uống dược, một mực muốn tắm rửa, nô tỳ thật sự không có cách nào, lại không thể cường ngạnh!” Tiểu nha đầu Xuân Hà vẫn luôn hầu hạ Hàn Lượng từ lúc bị thương nặng vào ở đông cung tới nay vạn bất đắc dĩ phải chạy đi tìm người hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên, Tiểu Hà Tử. “Bây giờ đã là buổi trưa, chẳng lé hắn náo loạn từ sáng cho đến giờ?” Tiểu Hà Tử có chút há hốc mồm, trừ bỏ chủ tử nhà mình, chưa thấy qua bệnh nhân gây sức ép như vậy. “Cũng gần như vậy!” Xuân Hà hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, cơ hồ nhăn lại thành một cái bánh bao. “Được, ta biết rồi, chờ ta cấp chủ tử dùng xong cơm, ta sẽ qua xem.” Phất tay đuổi tiểu nha đầu đi, Tiểu Hà Tử đem giỏ cơm vào chuẩn bị hầu hạ chủ tử dùng bữa. “Ở ngoài cửa than thở cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên bởi vì thương thế chưa tốt hẳn nên cũng không xuất môn, ở tại gian ngoài của phòng ngủ đọc sách. Tuy rằng hai người Tiểu Hà Tử cố gắng ép thanh âm tới cực thấp, nhưng Lục Đỉnh Nguyên nội lực thâm hậu nên cho dù cách một lớp rèm vải dày vẫn có thể nghe nhất thanh nhị sở. Hỏi, bất quá là cho Tiểu Hà Tử một cái cớ để rời đi. “A, còn không phải là cái tên Hàn Lượng kia!” Ba ngày, từ lúc Hàn Lượng bắt đầu tỉnh lại, Tiểu Hà Tử cơ hồ mỗi ngày ở trước mặt Lục Đỉnh nguyên nhắc đi nhắc lại tên này vài lần, nội dung tràn ngập oán giận cùng bất mãn, cơ hồ đem người nọ quở trách không có chỗ đúng, làm cho Lục Đỉnh Nguyên là người không bao giờ lưu tâm đến sự ồn ào của Tiểu Hà Tử cũng phải nhớ rõ cái tên này. “Không phải ta nói ngài a chủ tử, lần này ngài nhưng là cứu lầm người rồi, chưa thấy ai ở đậu mà còn sĩ diện như hắn!” “Tiểu Hà Tử,” Lục Đỉnh Nguyên một tay cầm chén, một tay lấy chiếc đủa chỉa chỉa bàn thức ăn trước mặt, “Triệt!” “Sao vậy chủ tử? Không hợp khẩu vị, ta gọi phòng bếp…” Tiểu Hà Tử ngẩn người, chủ tử không có ăn kiêng, sao chưa động tới đã bảo triệt? “Có nước miếng của ngươi.” Thực đạm, lại khiến mặt tiểu Hà Tử một trận xanh một trận trắng. “Nô…nô tài, cáo lui.” Tiểu Hà Tử dẹp bàn thức ăn, kinh sợ đi ra ngoài. Ra ngoài cửa liền quăng cho mình một bạt tai, “Ngươi là heo, sao có thể để nước miếng tung bay đến trong bát của chủ tử khiến nó tràn đầy nước miếng a?” “Phốc!” Một tiếng cười khẽ truyền đến, nhất thời làm cho hai hằng lông mày của Tiểu Hà Tử dựng thẳng. Ở trong viện này, ai dám cười nhạo hắn? Nhưng sau khi nhìn đến người đang ôm một chồng sổ sách dày đi đến, Tiểu Hà Tử nhất thời hạ bả vai xuống, có loại xúc động muốn xoay người bỏ chạy. “Ta… ta còn có việc cần làm, ngươi vào đi, bất quá chủ tử đang dùng ngọ thiện, công sự của ngươi chờ chủ tử ăn xong rồi hãy nói, chủ tử vốn ăn rất ít…” Đối với chủ nhân của Hạ cung —Hạ Thiên, cũng là một trong tứ hộ pháp của Nghiễm Hàn cung, Tiểu Hà Tử không biết sao lại có loại cảm giác tóc gáy dựng thẳng đứng. Hạ Thiên “nham hiểm” nhìn bộ dáng Tiểu Hà Tử muốn chạy lại không thể mà không ngừng lắc tới lắc lui liền cười càng vui vẻ, “Ta sẽ chờ chủ tử ăn cơm xong mới lại đến bẩm báo, cũng sẽ đem chén bát đến phòng bếp, ngươi còn muốn phân phó gì không?” Nói, một bàn tay liền hướng khuôn mặt của Tiểu Hà Tử phủ lên. “Không…Không có, ta đi trước!” Cơ hồ là nhảy dựng lên, Tiểu Hà Tử giống như chuột thấy mèo nên trong nháy mắt đã chạy mất không còn bóng dáng. “Ha ha a…” Hạ Thiên vui vẻ đến cười không ngừng. Hạ Thiên vén rèm đi vào phòng Lục Đỉnh Nguyên, lại nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đang ăn như bị bức dụng hình, lại là một trân buồn cười. “Ta nói, tay nghề đại trù của Nghiễm Hàn cung đã xuống dốc như vậy sao?” Vừa nói xong cũng không chờ Lục Đỉnh Nguyên lên tiếng, liền tự tiện ngồi xuống vị trí đối diện với Lục Đỉnh Nguyên. Tựa như quen với sự ôn ào của Tiểu Hà Tử, đối với việc Hạ Thiên không biết lớn nhỏ, Lục Đỉnh Nguyên cũng sớm tập mãi thành thói quen. “Ngươi lại trêu chọc Tiểu Hà Tử?” Đối với vấn đề của Hạ Thiên, lục Đỉnh Nguyên tự động xem nhẹ, chỉ hỏi lời mình muốn hỏi. “Cũng chỉ có hắn còn có thể trêu chọc,” Hạ Thiên đem sổ sách đặt lên trên một cái ghế, “Đông Ly tiểu nha đầu này chỉ đùa một chút liền huy kiếm rút đao, Phi Ảnh thì căn bản một năm căn bản chỉ gặp được vài lần, còn lại là Lục thúc cùng ngươi. Ngươi chịu cho ta trêu chọc sao? Vừa nói vừa vươn tay lấy món ăn mình thích đưa vào miệng. “Ân, hương vị không tệ a.” Thứ gì đem cấp Lục Đỉnh Nguyên liền do tự mình Tiểu Hà Tử đốc thúc, luôn so với làm cho bọn hắn tinh tế hơn một chút.
|
CHƯƠNG 8
“Ngươi không thấy bẩn sao? Gọi bọn họ đem cho ngươi đôi đũa đi.” Lục Đỉnh Nguyên mới ăn nửa bát cơm, vốn là ăn không vô, thật không đành lòng phụ sự quan tâm của Tiểu Hà Tử mới ép mình ăn nhiều một chút. Nhân Hạ Thiên chen ngang liền đơn giản buông bát đũa xuống. “Không cần không cần, này được rồi.” Hạ Thiên cũng không khách khí cầm lên đôi đũa Lục Đỉnh Nguyên vừa bỏ xuống. Chỉ thấy bốn món mặn ba món nhạt trên bàn lấy tốc độ gió cuốn lá vàng nhanh chóng biến mất. “Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?” Lục Đỉnh Nguyên vẫn đối khẩu vị tốt của Hạ Thiên sợ hãi than không thôi, cũng không rõ vì sao hắn giống như tùy thời đều có thể ăn rất nhiều nhưng vẫn không hề béo lên. “Hừ hừ, là ngươi không rõ lạc thú khi được ăn mỹ thực!” Lục Đỉnh Nguyên đã được nhìn thấy một bản lĩnh khác của Hạ Thiên, chính là ở thời điểm miệng đầy thức ăn vẫn có thể nói chuyện rõ ràng, thậm chí có thể so với lúc Tiểu Hà Tử nói không ngừng khiến người á khẩu không trả lời được. “Sao vậy? Thân thể không tốt sao? Nếu vẫn chưa tốt, ta liền đem về, ngày khác lại nhìn, dù sao cũng không vội.” Hạ Thiên vừa ăn vừa đem đũa chỉa chỉa vào sổ sách ở một bên. “Nếu không vội ngươi đem đến đưa ta làm gì?” Lại còn tự mình đến. “Cũng là Lục thúc thôi, nói là đã gần một tháng, sao vậy cũng phải nhìn ngươi một cái, muốn biết rõ bệnh của ngươi, tính của người kia không phải ngươi không biết.” Miệng Hạ Thiên nói người khác, Lục Đỉnh Nguyên cũng hiểu được, nếu Hạ Thiên không lo lắng cho y căn bản sẽ không tự mình đi một chuyến, tìm một tiểu tư đem lại đây là được. Tính tính chính mình trở về cũng có sáu, bảy ngày cộng thêm thời gian quay về mười ngày, bị thương cũng đã nửa tháng có thừa, quả thật cũng nên lộ mặt, bằng không chỉ sợ người lo lắng không chỉ có vài người như vậy. “Đã không còn đáng ngại, ngươi nói Lục thúc yên tâm. Hai ngày sau Đông Ly trở về, các ngươi cùng nhau lại đây đi.” Nói trắng ra là, Lục Đỉnh Nguyên quyết định lộ mặt, chuẩn bị khôi phục hội nghị mỗi tháng một lần. Hạ Thiên ngưng mắt nhìn Lục Đỉnh Nguyên nửa ngày, lại chỉ nói một tiếng “hảo.” Kỳ thực hắn muốn hỏi chuyện của Lãnh Ngưng Hương, trời biết lúc hắn cùng Lục thúc biết được Lục Đỉnh Nguyên trúng loại độc này cơ hồ muốn trực tiếp từ Hạ cung xông lên, nhưng biết loại hành vi này đối với việc dưỡng thương của Lục Đỉnh Nguyên không có nửa điểm có ích, thế là đành phải nhịn. Nhẫn đến hôm nay, cuối cùng cũng gặp được Lục Đỉnh Nguyên, nếu y nói không có việc gì, bộ dáng thoạt nhìn cũng không có vấn đề, hắn cũng không cần phải hỏi tận gốc. Nhiều lắm thì tìm cơ hội lại đi chọc chọc Tiểu Hà Tử, lấy chút tin tức từ hắn. Hạ Thiên đi rồi, Lục Đỉnh Nguyên lại cảm thấy nhàm chán, liền nhớ đến Hàn Lượng được Tiểu Hà Tử nhắc đi nhắc lại suốt ba ngày. Theo ngày bị thương ấy bắt đầu, chính mình cũng chưa nhìn hắn lần nào, lại ở Hàn Nghiễm cũng của mình mấy ngày, bản thân lại ngay cả diện mạo của hắn cũng chưa từng thấy qua, thanh âm cũng chưa từng nghe qua, bất giác có chút tò mò. Hướng tuần tra hộ viện hỏi thăm nới Tiểu Hà Tử đi liền một đường hướng về nơi bọn họ mà đến. Rất xa đã nghe được thanh âm cơ hồ cao tận trời xanh của Tiểu Hà Tử, “Ngươi bất quá là cái nam sủng, cũng dám kiêu ngạo như vậy? ngươi có biết nơi này là đất của ai? Ai làm chủ? Dám nói chuyện như thế với ta?” Lục Đỉnh Nguyên chọn mi, hoàn toàn không biết Tiểu Hà Tử lại an bài người kia như thế. Kỳ thật nói đến Tiểu Hà Tử cũng oan uổng, phong trống trong phủ vốn không nhiều, phòng của hạ nhân thì cũng có giường nhưng lại không thích hợp cho người bị thương nặng dưỡng thương. Chủ tử bảo hắn cứu, hắn nào dám chậm trễ? Liền ở hậu viện của Đông cung có mấy phòng trống rộng rãi thoáng mát, hắn liền đem người an bài ở nơi đây, còn cố ý an bài Xuân Hà có công phu không tầm thường hầu hạ, chỉ sợ người có chút sơ xuất không có cách nào ăn nói với chủ tử. Vốn chuẩn bị đợi thương thế tốt lên sẽ xin chỉ thị của chủ tử cho đổi gian phòng, ai ngờ Hàn Lượng ngay ngày đầu tiên tỉnh lại liền chọc giận hắn, thế là Tiểu Hà Tử đơn giản nói cho Hàn Lượng hắn bất quá là cái nam sủng đê tiện, ngay cả thị thiếp cũng không bằng. Ai ngờ Hàn Lượng này cũng lạ lùng, nửa điểm công phu cũng không có, ở nơi có cao thủ nhiều như mây cũng không có chút sợ hãi, thái độ vẫn ác liệt như cũ không nói, còn sĩ diện so với ai khác đều cao hơn, cũng không biết hắn dựa vào cái gì. “Câm miệng, chuyển qua.” Một đạo thanh âm tràm thấp lạnh lùng truyền đến, tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn nghe rất rõ ràng. Không biết tại sao, ở ngữ điệu lạnh băng như nhiệt độ vào cuối tháng mười hai kia Lục Đỉnh Nguyên cư nhiên có thể nghe ra một tia tức giận? Không khỏi tăng nhanh bước chân, Lục Đỉnh Nguyên đề thượng một ngụm chân khí, hướng nơi phát ra thanh âm mà phi thân đi. “Gì chứ?” Từ sau lúc vào cửa Tiểu Hà Tử chỉ nghe Hàn Lượng nói nghìn bài một điệu một câu “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa” trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cư nhiên liền thật sự ngây ngốc theo lời của hắn chuyển thân. “Xoay người.” Vẫn là tiếng nói trầm thấp, vẫn là ngữ điệu không cao không thấp không phập phồng, vẫn một dạng thể mệnh lệnh, không biết tại sao lại cố tình có lực lượng mê hoặc lòng người. “Xoay người?” Tiểu Hà Tử xoay xoay, tưởng quần áo của mình có gì không ổn hay gì đó đang muốn đánh giá lại không nghĩ rằng Hàn Lượng hung hăng tung ra một cước, cơ hồ làm cho hắn ngã xấp xuống. Nếu không phải phía trước có một cái bàn làm vật chắn hắn nhất định sẽ ngã thật khó coi. “Ngươi…” Tiểu Hà Tử lập tức lủi đứng lên, đang muốn phát tác lại nghe một tiếng “xì” cười khẽ theo cửa sổ truyền đến. Hàn Lượng cùng Tiểu Hà Tử nhất tề quay đầu, liền thấy Lục Đỉnh Nguyên đứng ngược sáng cười đến một mảnh sáng lạn. Lục Đỉnh Nguyên không phải loại người thích cười, cũng không phải người thường cười, muốn nhìn y cười, quả thực tựa như xem sao băng chỉ có thể xảo ngộ mà không thể cầu. Nhưng lần này, y cười đến có chút mạc danh kì diệu. Cứ thế khiến cho Tiểu Hà Tử vẫn thường theo bên người y đương trường bị dọa đến rớt cằm, ngay cả nói cũng có chút bất lợi, “Chủ…Chủ…Chủ tử…” Một tiếng “chủ tử” qua ba lần biến âm mới có thể phát ra đầy đủ. Người tới bị ánh sáng vàng chói sau lưng khiến cho hình dáng trở nên mơ hồ, làm cho Hàn Lượng vốn bị cận thị nặng phải mị mắt hồi lâu mới thấy rõ. Đối phương thực trắng, không phải là loại bệnh trạng, mà là thật sự trắng nõn. Một đầu tóc dài không có chải vuốt chỉnh tề mà tùy ý buông thả tạo cho người ta cảm giác nó thật dày Không biết là đối phương vốn gầy hay do quần áo rộng thùng thình tạo ảo giác, tóm lại mắt thấy y cao một thước tám nhưng không có vẻ khỏe mạnh to lớn hay cảm giác thô kệch, gầy gò nhưng không âm nhu Khuôn mặt đao tước xinh đẹp không thể xưng dương cương, muốn nói là trung tính cũng không tính. Loại này có chút tư sắc, chỉ cần đi ra đường cái là có thể trảo được một bó to, trừ bỏ sự sạch sẽ trên người đối phương cùng khí chất trong trẻo ẩn ẩn lạnh lùng coi như có điểm cá tính, còn lại thật sự không tính gì là đặc biệt. Nhưng không biết tại sao, Hàn Lượng biết mình nhớ kỹ y. Kỳ thực khả năng nhận thức của Hàn Lượng rất kém, người muốn cho hắn nhớ kỹ nếu không có khả năng đặc biệt —— tỷ như y thuật rất cao, hoặc là có điểm đặc biệt —– tỷ như âm thanh ồn ào khó nghe của Tiểu Hà Tử, muốn cho hắn nhớ kỹ rất là khó. Ba năm ở bệnh viện, số lượng đồng nghiệp hắn có thể nhớ rõ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay chính là chứng minh tốt nhất, Mà người này, không hiểu sao hắn lại nhớ kỹ.
|