Sắc Dụ Vương Đạo
|
|
Chương 8(1)
Biển hoa hướng dương mênh mông vô bờ, xinh đẹp rực rỡ, hai mỹ nam tử tướng mạo làm cho người ta kinh thán biếng nhác ôm nhau một chỗ, nhàn nhã nhìn bầu trời sáng xanh vạn dặm không mây.
“Em thích anh vì cái gì?” Thiếu niên có vẻ cao lớn, diện mạo lãnh tuấn cúi đầu hỏi mỹ nam tử mỹ diễm lại không mất suất khí trong lòng. Y thật sự không hiểu Hứa Tịch thích y vì cái gì, hắn đòi tiền không có tiền,muốn thế không thế( thế ở đây là quyền thế), có thể nói là hai bàn tay trắng, duy nhất có thể nhìn chính là khuôn mặt, nhưng với điều kiện của Hứa Tịch, hẳn là tùy tùy tiện tiện có thể tìm được một xe tải nam nhân bộ dạng suất hơn mình, vừa có tiền có thế.
“Chờ em ngẫm lại nga!” Hứa Tịch nắm cằm nghĩ nghĩ, nhíu mày.”Kỳ quái! Em không tìm thấy lý do thích anh nha! Tính tình anh vừa thối vừa cứng, còn siêu ngốc siêu xuẩn, không hiểu phong tình, mặt lúc nào cũng như tảng băng ngàn năm(chỗ nì ta chém),ngoài bộ dạng cũng không tệ lắm, thật là một chút ưu điểm cũng không có!”
Nghe xong, mặt Đoạn Ngân Táp muốn tái rồi, nắm tay khanh khách rung động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh kém như thế sao?”
Hứa Tịch gật đầu, bỗng nhiên vỗ tay kêu to: “Em quên , anh còn có một ưu điểm!”
“Là cái gì?” Đoạn Ngân Táp vội vàng hỏi.
“Cái kia của anh đặc biệt lớn, mỗi lần đều làm người ta thích đã chết!” Hứa Tịch tiến đến ,tà ác cười bên tai y.
“Hứa Tịch! ! !” Đoạn Ngân Táp giận dữ hét, sắp tức chết rồi. Quả nhiên đối với yêu nghiệt đáng chết này, trăm ngàn không thể ôm hi vọng, nếu không nhất định sẽ chết vì tức điên.
“Sao anh lại tức giận ? Tất cả những gì em nói đều là sự thật a! Cái kia của anh thật sự rất lớn, so với rất nhiều nam nhân cái kia dài hơn, thô hơn!” Hứa Tịch vẻ mặt vô tội, tiếp tục cố ý lửa cháy đổ thêm dầu.
“Nghe ý tứ của em, em tựa hồ đã xem qua rất nhiều cái kia của nam nhân?” Đoạn Ngân Táp nghĩ tới khả năng này sắp tức điên rồi.
“Đúng vậy!” Hứa Tịch hào phóng gật đầu.
“Em không biết xấu hổ! Em nói rõ cho anh , em đã xem qua của ai ?” Khuôn mặt Đoạn Ngân Táp che kín mây đen, tức giận tận trời quát.
“Rất nhiều người !” Nhìn nam nhân sắp ghen tị đến điên rồi, Hứa Tịch rốt cuộc nhịn không được phốc xích cười ra tiếng.”Ha ha ha! Đậu của anh! Bé ngốc, trước đây em cũng chỉ xem qua của mấy đệ đệ lúc tắm rửa! Còn có Tiểu Thành !”
“Dám đùa giỡn anh! Yêu tinh chết tiệt!” Đoạn Ngân Táp nổi trận lôi đình, bắt lấy Hứa Tịch liền đánh lên cái mông căng tròn của hắn vài cái, đau khiến hắn oa oa kêu to, nhanh chóng cầu xin tha thứ.
“Ai a! Đau chết em ! Nhẹ chút! Em không dám nữa , đừng đánh !”
Đoạn Ngân Táp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề kia, dừng tay, biết rõ Hứa Tịch đang giả vờ đáng thương, nhưng y vẫn nhịn không được đau lòng. Y ở trong lòng bất đắc dĩ ai than một tiếng, mình giống như là búp bê của Hứa Tịch, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố đùa bỡn!
“Thân ái, đừng nóng giận ! Nhìn anh khó chịu, em sẽ đau lòng!” Hứa Tịch ôm cổ y, đáng yêu làm nũng.
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi lên mặt Hứa Tịch, hắn còn không biết xấu hổ nói lời này, không phải hắn cố ý làm cho mình khó chịu sao?
“Bảo bối, kỳ thật em đã thích anh từ rất rất lâu rồi !” Hứa Tịch giơ lên khóe môi, đột nhiên nói.
“Trước kia em không phải nói em đối với anh vừa thấy chung tình sao?” Đoạn Ngân Táp khinh thường hừ nói. Yêu nghiệt lại nói hươu nói vượn , lúc y mới biết hắn chưa bao lâu, hắn nói hắn thật lâu thật lâu trước kia đã thích y .
“Đó là lừa gạt anh! Đứa ngốc! Anh cảm thấy em thành thục ổn trọng như thế, khả năng sẽ đi làm cái loại chuyện nông cạn vừa thấy chung tình này sao?” Hứa Tịch quát y một chút.
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, bất quá vẻ mặt của y đã thể hiện rõ y chẳng dám tin tưởng lời của Hứa Tịch. Hứa Tịch thành thục ổn trọng? Trời ạ! Đây thật sự là chuyện cười lớn nhất toàn thế kỷ! Y chưa từng gặp qua người nào thích hồ nháo như Hứa Tịch, có đôi khi tư tưởng của hắn cực kỳ buồn cười.
“Anh không tin? Em nói thật! Em thật sự từ rất lâu trước kia đã thích anh! Tuy rằng chúng ta quen biết chỉ có mấy tháng, nhưng em đã biết anh từ rất lâu trước! Em vẫn là độc giả trung thành của anh, em cực kỳ cực kỳ thích sách của anh, là bạn tri âm của anh qua“Cái bóng”!” Hứa Tịch đứng đắn nói, trên mặt treo đầy ý cười ôn nhu.
Đoạn Ngân Táp lắp bắp kinh hãi, y lần đầu tiên nghe Hứa Tịch nhắc tới việc này, tuy rằng y vẫn biết Hứa Tịch là hắn độc giả, tuy nhiên không nghĩ tới Hứa Tịch lại thích sách của hắn như thế, nhưng vẫn thông qua sách làm bạn cùng y.
“Anh biết không? Sách của anh luôn thấu một cỗ bi thương nồng đậm cùng tuyệt vọng, làm cho mọi người nhịn không được lo lắng rơi lệ, nhưng thật sâu trong đó là sự vô pháp. Em cuối cùng cảm thấy nhân vật chính trong “Đảo Ảnh” kỳ thật là bản thu nhỏ của chính tác giả, em càng thích nhân vật chính của “Cái bóng” hơn, lại càng mê luyến ‘ Thương Tang ‘, muốn đau lòng cho y, bảo hộ y.” Hứa Tịch ôn nhu vuốt ve mặt nam nhân, ánh mắt trong suốt như có thể nhìn thấu tận linh hồn nam nhân.
Nam nhân kinh ngạc cực kỳ, trái tim vốn lạnh giá cô tịch, vỡ nát hôm nay lại một lần nữa hung hăng chấn động, cổ họng có chút khó, có chút ách, muốn nói một điều gì đó, nhưng lại không biết dùng ngôn ngữ biểu đạt tâm tình và cảm xúc của mình lúc này thế nào.
“Em đã thầm mến anh thật lâu ! Em tìm anh khắp nơi, chính là muốn gặp anh một lần! Khi em biết anh là tiểu soái ca, lại chưa kết hôn, em vui chết ! Lần đầu thấy anh,em liền nói với chính mình, anh là của em, em tuyệt đối không để cho anh chạy, em sẽ hảo hảo chiếu cố anh, bảo hộ anh !” Hứa Tịch nhìn ánh mắt Đoạn Ngân Táp, lộ ra nụ cười xinh đẹp mê người , con ngươi nhu hòa làm người ta có thể say chết trong đó.
Đoạn Ngân Táp hốc mắt thực xót, thân thủ che mắt, khinh thường hừ lạnh : “Nói thật dễ nghe! Anh thấy em lão sắc ma nhất định là gặp anh vừa trẻ lại vừa suất, cho nên sắc tâm nổi lên mới đúng đi!” Thanh âm băng lãnh khàn khàn cực kỳ quái dị, làm cho người ta dễ dàng có thể nghe ra chủ nhân kỳ thật là ngượng ngùng.
” Tiểu hài tử đáng ghét! Dám nói em giống đại thúc biến thái!” Hứa Tịch tức giận hếch lên mày, lập tức lại giơ lên khóe môi.”Kỳ thật chỉ cần là anh, cho dù là tao lão nhân, hoặc là obasan(chỉ người phụ nữ già, lớn tuổi), em cũng sẽ thích anh!”
“Có điên mới tin tưởng em!” Đoạn Ngân Táp quay đầu, hừ lạnh. Kỳ thật trong lòng sớm đã cảm động rối tinh rối mù, bởi vì y bất hạnh nhiều hơn người bình thường, cho nên ở sâu trong nội tâm y yếu ớt hơn bất kỳ kẻ nào , khát vọng được yêu hơn bất kỳ kẻ nào . Hứa Tịch điên cuồng lại ôn nhu đã cứu y, y căn bản không thể thoát, chỉ có thể luân hãm.
“Mạnh miệng xấu xa này nọ!” Hứa Tịch lắc đầu cười khẽ, thân thủ kéo đầu Đoạn Ngân Táp chuyển qua đối mặt với mình, ôn nhu nhìn y.
“Bảo bối, đáp ứng em buông xuống được không?”
|
Chương 8(2)
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý của Hứa Tịch, trong lòng ngũ vị đầu tạp. Hóa ra Hứa Tịch biết, tuy rằng hắn luôn ở bên cạnh y, khuyên y, nhưng y thủy chung không bỏ xuống được chuyện cha mẹ, chuyện cha mẹ là nỗi đau vĩnh viễn không thể tiêu trừ trong cuộc đời y, là căn nguyên nỗi thống khổ tuyệt vọng của y.
“Em biết điều đó không dễ dàng, nhưng em thật sự hy vọng anh có thể buông hết thảy! Chỉ có như vậy anh mới có thể khoái hoạt, tìm được hạnh phúc chân chính!” Hứa Tịch đẩy mấy sợi tóc hỗn độn trên trán y ra, lộ ra một nụ cười chân thành.
“Anh…” Đoạn Ngân Táp muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng lại hoàn toàn không biết nói cái gì tốt.
“Em biết anh muốn nói cái gì! Anh hãy nghe em nói, em cũng không phải muốn anh quên, em biết đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa quên đi cũng giống như phủ nhận chính anh, phủ nhận cha mẹ anh! Vô luận thống khổ bất hạnh thế nào, kia cũng là cha mẹ anh, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh! Em muốn anh làm , chính là tiêu tan, buông, đi ra khỏi bi thương, ném đi tuyệt vọng, đừng mua dây buộc mình!”
“Hứa Tịch…”
“Bảo bối, kỳ thật anh căn bản không tin tình yêu! Không tin hạnh phúc! Anh vẫn cho rằng nhân sinh của mình cũng chỉ có thống khổ và tuyệt vọng, anh vĩnh viễn sẽ không được hạnh phúc, đúng không?”
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, thật không ngờ người hiểu y nhất cuối cùng lại là Hứa Tịch, bởi vì chuyện cha mẹ, y đã hoàn toàn tuyệt vọng về cuộc sống, y không tin tưởng bất kì điều gì, bao gồm cả Hứa Tịch.
Đến nay y vẫn chưa dám hoàn toàn tin tưởng tình yêu của Hứa Tịch, y cảm thấy Hứa Tịch sớm muộn gì cũng có một ngày rời xa y, tuyệt vọng về cuộc sống, cái loại thống khổ và sợ hãi này đã xâm nhập tận xương tủy y.
“Một người hạnh phúc hay bất hạnh, hoàn toàn là quyết định bởi thái độ hắn đối với cuộc sống. Nhân sinh không như ý, tám ,chín phần mười, nếu mỗi người đều nghĩ giống anh, như vậy địa cầu đã bị hủy diệt từ rất lâu trước đây rồi , bởi vì toàn nhân loại đều đi tự sát!” Hứa Tịch bất đắc dĩ mắng, sâu kín thở dài một hơi, quay đầu nhìn thần đường trên sườn núi, khóe môi gợi lên một độ cong xinh đẹp.”Em chưa từng nói với anh, tại sao em lại là song tính nhân đi !”
Đoạn Ngân Táp lắc đầu, nghi hoặc nhìn hắn, không rõ tại sao hắn đang nói chuyện khác lại lôi sang chuyện này , song tính nhân không phải đột biến gen, ngẫu nhiên mới có thể sinh ra sao?
“Em sinh ra là song tính nhân, là có nguyên nhân !Nhà mẹ em vì là dân tộc thiểu số, vô cùng coi trọng huyết thống, để bảo trì huyết thống thuần khiết, người nhà bọn họ toàn bộ đều là họ hàng gần kết hôn, bởi vậy hậu đại cũng không kiện toàn. Không phải song tính nhân, chính là tiên thiên tàn tật, còn có thể di truyền bệnh thần kinh, trong mười người chỉ có một người bình thường.” Hứa Tịch nói vân đạm phong thanh, trên mặt không có chút thống khổ hay oán hận.
Đoạn Ngân Táp kinh ngạc mở lớn miệng, vẻ mặt khó có thể tin. Y cũng thật không ngờ, gia đình Hứa Tịch lại xảy ra chuyện này, khó trách hắn và Phương Thành tất cả đều là song tính nhân, nguyên lai là di truyền.
“Đây là một gia tộc nhận hết nguyền rủa , mỗi một người đều là bi kịch đáng thương, nhưng bọn hắn không chịu thua vận mệnh ,đời đời truyền thừa, bảo tồn huyết mạch , bởi vì bọn hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng, hạnh phúc nhất định sẽ không xa xôi, vì hy vọng nhỏ bé này, bọn họ nhận hết ngàn nan vạn khổ lại như cũ kiên cường sống.”Trên mặt suất khí tràn đầy vẻ tự hào ,đẹp khiến người ta không dứt ra ánh mắt.”Bảo bối, điểm ấy của anh tính bất hạnh cái rắm! Này chính là một khúc nhạc đệm trong cuộc đời anh, không phải tất cả , nhân sinh của anh mới vừa bắt đầu, anh hẳn là nên thông suốt sống phóng khoáng! Chỉ có lạc quan mới có thể mang cho người khác hạnh phúc, mới có thể làm mẹ anh hạnh phúc! Cho nên anh sau này không được bi quan, tuyệt vọng, càng không được hơi chút liền khổ sở thương tâm, phải nhanh sống vui vẻ, bằng không cẩn thận em giết anh đấy!” Hứa Tịch bắn một cái lên trán y, nói xong còn dứ dứ nắm tay.
Thẳng tắp chăm chú nhìn Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp cái gì cũng không nói, tinh mâu thâm thúy như hiện lên một tầng sương mù, chứng tỏ tâm tình y có bao nhiêu kích động. Vì cái gì? Vì cái gì Hứa Tịch luôn có thể làm cho y cảm động, luôn có thể làm cho y một lần lại một lần không biết muốn nói cái gì, vì cái gì hắn cứ thích một lần lại một lần buộc y uất ức muốn rơi lệ?
“Có nghe hay không?” Thấy y không trả lời, Hứa Tịch kéo lỗ tai y giả bộ hung ác hỏi.
“Anh… Anh sẽ không! Anh… Anh không biết nên làm gì…” Đoạn Ngân Táp thấp giọng nói, khuôn mặt anh tuấn có chút ửng đỏ, tựa như một học sinh tiểu học vậy.
“Yên tâm! Em sẽ dạy anh, anh cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần cùng em khoái hoạt thì tốt rồi!” Thấy tiểu tình nhân đỏ mặt , mắt Hứa Tịch muốn cười , ôm mặt nam nhân dùng sức hôn.”Tiểu bảo bối, tại sao anh lại đáng yêu như thế, làm em thích anh nga!”
|
Chương 8(3)
“Cút!” Mặt Đoạn Ngân Táp càng đỏ hơn, ảo não muốn đẩy y ra. Rõ ràng mình vô cùng thành thực , vì cái gì trước mặt tên yêu tinh đáng giận này, mình lại giống như một tiểu thí hài, mất mặt chết!
“Anh thật sự thật sự rất đáng yêu , em càng yêu anh hơn !” Hứa Tịch ôm chặt lấy y, lại in một dấu môi lên khuôn mặt y.
“Ghê tởm!” Đoạn Ngân Táp xấu hổ nổi giận mắng, đẩy hắn sang một một bên, đứng lên ngồi vào bên kia, quay đầu nhìn hoa hướng dương đón gió lay động bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Vì cái gì lại đối xử với anh tốt như vậy?”
Thanh âm Đoạn Ngân Táp rất nhỏ, nhưng Hứa Tịch vẫn nghe thấy rõ. Hứa Tịch đi đến bên người y ôm y từ phía sau, ôn nhu hôn tai y.”Bởi vì anh là người em yêu nhất a! Em đương nhiên muốn đối xử tốt với anh !” Đáp án vô cùng đương nhiên.
“Nếu em dám gạt anh, hoặc là ngày nào đó phản bội anh, anh nhất định sẽ giết em.” Đoạn Ngân Táp lặng yên thật lâu sau, xoay người cào tóc hắn, hung ác nhìn hắn.
Hứa Tịch không có chút sợ hãi, ngược lại cười đến vô cùng vui vẻ, cái gì cũng không nói, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi y, đây là đáp án của hắn. Đoạn Ngân Táp lần này không lại đẩy hắn ra, y kéo Hứa Tịch vào trong lòng, điên cuồng mà hôn hắn, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, thật giống như một người sắp chết chìm đột nhiên nhìn thấy một khối gỗ di động cứu mạng, nắm chặt không buông.
Hứa Tịch nhiệt tình hôn y, cái lưỡi đinh hương gắt gao cuốn lấy y, ở không trung dâm mỹ hôn , chảy ra một sợi chỉ bạc thật dài, tuy rằng sắc dục vô cùng, lại khiến cho người khác có thể cảm giác được bọn họ có bao nhiêu yêu nhau.
Hứa Tịch giống dĩ vãng nhiệt tình lớn mật, chủ động đẩy ngã Đoạn Ngân Táp cưỡi trên người y, điên cuồng cởi quần áo y, lưu lại một dấu hôn lên lồng ngực cường tráng của y.
Đoạn Ngân Táp cũng không có rảnh rỗi, y kéo quần áo Hứa Tịch, muốn tìm kiếm cặp nhũ đầy đặn ngạo nhân làm người ta mê luyến trong trí nhớ kia, nhưng phát hiện nơi đó cái gì cũng không có. Chỉ có một áo lót đặc chế, ép chặt cặp nhũ xinh đẹp ở bên trong, bởi vì quan hệ với Hứa Kiệt và Phương Tễ, Hứa Tịch vài ngày nay đều mặc cái áo lót này.
Đoạn Ngân Táp không nói hai lời, dùng sức xé, áo lót trắng lập tức biến thành mảnh nhỏ, cặp tuyết nhũ mượt mà trong trí nhớ lập tức bật ra. Bắt lấy tuyết nhũ ngày tư đêm tưởng, tinh mâu hiện lên một tia vui sướng, y lập tức há miệng hàm trụ anh đào hồng diễm mê người, dùng sức hút. Thơm quá, vẫn ngọt như vậy!
Đoạn Ngân Táp dùng sức hút , hai tay dùng sức xoa nắn tuyết nhũ đầy đặn. Bởi vì trước kia Hứa Tịch mỗi ngày đều để y ngậm đầu vú của hắn đi vào giấc ngủ, thành ra y đối với vú Hứa Tịch có một loại bệnh trạng mê luyến, vài ngày nay ở nhà Hứa Kiệt không thể đụng vào Hứa Tịch, y sắp nghẹn chết .
“Ân… Ân… A… A… Tiểu bảo bối, nhẹ chút… Đừng nóng vội, tất cả đều là của anh , chậm rãi hút… A… Ân…” Hứa Tịch ôm đầu y, nũng nịu ưm , đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Tiện nhân, thích như thế sao? Xem em kêu tao vậy!” Nghe được tiếng rên rỉ quen thuộc, nam nhân hưng phấn mắng, càng dùng sức hút, mau cắn đứt đầu vú Hứa Tịch rồi. Nam nhân luôn luôn lạnh lùng ổn trọng, giáo dưỡng tốt, chỉ cần cùng Hứa Tịch làm tình liền biến thành một người khác, miệng đầy thô tục, thô bạo dã man, so với tầng lớp nông công thấp nhất còn thô tục hơn.
“A… Mới không có… Em một chút cũng không thích… Ân ngô… A… Bảo bối, đừng cắn… Đau… A…” Hứa Tịch ngoài miệng thì kêu như thế, lại ưỡn cao bộ ngực để tiện cho Đoạn Ngân Táp hút mình hơn, sự thật như thế nào không cần nói cũng biết.
“Tao hóa, em lừa ai? Nếu khó chịu, làm sao em có thể kêu lãng như thế! Chờ anh nhìn xem cái miệng tao lãng của dâm phụ này có phải đã ẩm ướt rồi không!” Nam nhân cười dâm đãng, vói tay vào trong quần bò của Hứa Tịch, lập tức biến sắc mặt mắng: “Mẹ nó, em sao lại tao như thế, dám không mặc quần lót!” Trong quần bò màu trắng của Hứa Tịch trống không, nghĩ đến Hứa Tịch vẫn chỉ mặc một cái quần bò ở cùng y, y liền nhịn không được huyết mạch bí trướng.
“Thời tiết nóng thôi! Vừa rồi khi anh cưỡi ngựa, quần bò làm ‘Muội muội’ của người ta đau quá nga! Anh mau nhìn xem có phải sưng lên rồi không!” Hứa Tịch vô tội trát phượng mâu, đáng thương hề hề nói, nói ra những lời nói làm cho người ta phun máu mũi.
##################################
Kế típ là màn H phun máu mũi() mà mọi người đã chờ từ lâu
################################
Hai người ôm nhau kích tình hôn , hạ thể hai người rất nhanh liền cứng lên, dĩ vãng hai người mỗi ngày đều phải làm ít nhất vài lần, nay lại cấm dục thật nhiều ngày, khó có được cơ hội ở cùng nhau, hai người tự nhiên đều vô cùng kích động.
“Tiểu bảo bối, em muốn ăn cam!” Cảm giác được dưới cặp mông tuyết trắng có thiết bổng cứng rắn đỉnh lên , trong mắt Hứa Tịch hiện lên một tia sủng nịch, nhanh chóng buông nam nhân ra. Khi hai người tách ra khóe miệng còn vương một sợi chỉ bạc thật dài, dâm uế vô cùng.
“Khi nào em về nhà thì ăn, nơi này làm gì có quả cam nào!” Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, không kiên nhẫn mắng. Yêu tinh đáng chết làm mất vui, loại thời điểm củi khô lửa bốc này thế nhưng lại muốn ăn cam.
“Hồi em ở nhà tam cữu không thể ăn ! Bởi vì…” Hứa Tịch yêu mị hướng lỗ tai y thổi nhiệt khí, “Là hai cái ‘muội muội’ của em muốn ăn cam!”
Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa phun ra máu mũi, trừng lớn tinh mâu khó có thể tin nhìn tiểu mỹ nhân ngồi trên người mình, cả người trần trụi, cười quỷ dị với mình.
“Bảo bối, anh không nghe thấy sao? Hai cái ‘Muội muội’ của em rất muốn ăn cam, chẳng lẽ anh không muốn ăn “Muội muội nhãn cam” của em sao!” Hứa Tịch câu cổ nam nhân, liếm ngoạn khuôn mặt tuấn tú của y, thổi khí như lan cười quyến rũ nói.
Đoạn Ngân Táp hô hấp trở nên dồn dập, không tự chủ được nuốt nước miếng. Nghĩ đến Hứa Tịch dùng hai cái mật huyệt phía dưới ăn cam, tiểu đệ đệ của y sắp nổ mạnh. Y hung ác trừng Hứa Tịch, yêu tinh chết tiệt này không có một phút nào không câu dẫn y, dụ hoặc y!
“Tiểu bảo bối, thế nào? Muốn ăn a!” Hứa Tịch cười đến càng xinh đẹp, ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng trên lồng ngực rắn chắc cường tráng.
“Làm sao để có cam?” Đoạn Ngân Táp căn bản không thể cự tuyệt lời mời mê người như thế, thô suyễn hỏi.
“Chúng ta đến vườn trái cây của tam cữu ở trên núi, nơi đó cam ngọt nhất, lớn nhất , hơn nữa một người cũng không có!” Hứa Tịch lộ ra nụ cười sáng lạn, hắn rất thích nhìn thấy bộ dáng tiểu đáng yêu bị hắn câu dẫn đắc thủ thất thố, vì hắn điên cuồng.
“Một ngày nào đó anh sẽ chết trên người em!” Đoạn Ngân Táp cắn răng mắng, cầm lấy quần áo quăng bên cạnh, bắt đầu giúp Hứa Tịch mặc vào. Y rất muốn khẩn cấp đến vườn trái cây cùng Hứa Tịch làm, không thể trách y gấp, thật sự là nghĩ đến Hứa Tịch dùng nơi đó ăn cam, y rất nhanh muốn điên rồi. Y tin tưởng sau này nếu y tráng niên sớm thệ(die sớm), tuyệt đối là vì bị Hứa Tịch ép khô, tinh tẫn nhân vong.
“Loại chết kiểu này không phải rất tuyệt sao? Có thể chết trên người đại mỹ nhân như em, là giấc mộng của thật nhiều nam nhân nga!” Hứa Tịch không cho là đúng, che miệng cười, cả người vô lực ngồi trên người Đoạn Ngân Táp, ngoan ngoãn để y giúp mình mặc quần áo. Vừa rồi ngoạn hảo điên, hắn hiện tại toàn thân bủn rủn, một chút khí lực cũng không có.
“Tự kỷ!” Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, chịu không nổi mắng. Giúp Hứa Tịch mặc xong quần áo, mà bắt đầu tự mặc cho mình , rồi mới ôm lấy Hứa Tịch kéo qua cưỡi lên Tuyết, lập tức phi tới vườn trái cây của Phương Tễ ở trên núi.
|
Chương 9
Vườn cam của Phương Tễ ở trên núi bên cạnh, Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch cưỡi ngựa rất nhanh đến đó . Vừa lên núi liền nhìn thấy khắp núi đều là màu vàng của cam, ánh mặt trời chiếu xuống lòe lòe phát quang.
“A… Ân… Ngô ngô…” Để Tuyết ở ngoài vườn cam, Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch vào trong vườn, nhưng vừa mới tiến vào lập tức nghe thấy một tiếng rên rỉ kỳ quái ái muội. Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch vừa trải qua giao hoan, đối với loại âm thanh này tự nhiên sẽ không xa lạ, đây là tiếng rên rỉ hoan ái .
Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch hai mặt nhìn nhau, đã có người đến sớm hơn bọn hắn, là ai đây? Người có chìa khóa vườn cam ngoài Hứa Tịch, cũng chỉ còn Hứa Kiệt và Phương Tễ, chẳng lẽ là…
Hai người lặng lẽ trốn sau cây cam, thò đầu nhìn, chỉ thấy quả cam viên trung gian trì đường giữ có hai thân ảnh cao lớn ôm nhau điên cuồng triền miên, không phải đại bá và tam cữu của Hứa Tịch thì là ai.
“Cát oa tử, mông của em hảo nóng, nước tiểu của anh cũng sắp bị em hút ra!” Hứa Kiệt cưỡi trên người Phương Tễ , trảo cặp mông tinh tráng xinh đẹp điên cuồng thao làm, đồng thời giống như tượng đầu chó( cái nì ta cũng ko hỉu lém) mê luyến liếm hôn toàn thân Phương Tễ.
“A a… Súc sinh, nhẹ một chút, quá sâu … A ân… Ha a… Côn thịt của anh sao lại lớn như thế … Ha a… Thao chết em … Không cần… A a a… Ân ngô…”
Phương Tễ quỳ rạp trên mặt đất, thừa nhận công kích hung mãnh của người yêu, lỗ nhỏ hồng diễm kẹp chặt thịt heo bổng xanh đen, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng treo đầy khoái cảm. Trên thân thể kiện mỹ màu đồng cổ có một tầng tình dục đỏ bừng, ánh mắt đã có chút hoảng hốt , xem ra hai người hẳn là đã làm một đoạn thời gian rất dài .
“Tiểu bảo bối của anh, anh thao cho tiểu mông của em thích đến khó chịu?” Hứa Kiệt kéo Phương Tễ đối mặt với mình, cắn đầu vai mượt mà, hạ lưu cười. Dưới thân hung khí ra vào càng mạnh, nhanh hơn, làm cho y gọi càng lớn tiếng, không phát hiện bọn họ bị hai tiểu bối nhìn lén .
“A a… Thích cái đầu anh, lão gia khỏa cho anh khinh… Ân a… Điểm… Có nghe hay không… A a… Không cần, không cần… Ân a… Anh muốn giết chết em … Aha… Lại dám làm mạnh như thế, lão tử… Ân a… Thiến anh… Ha a… Ha a…” Phương Tễ vò tóc Hứa Kiệt, kéo thẳng cổ chửi bậy, nhưng cùng với tiếng rên rỉ kiều mỵ mê người của hắn kia, một chút lực đe dọa cũng không có.
“Thật không ngờ đại bá và tam cữu em lại đến nơi đây đánh dã chiến, thế nhưng còn gạt chúng ta bọn họ đi làm Di Tát, em đã nói bọn họ làm gì tin chúa Jesus!” Nhìn lén trong chốc lát, Hứa Tịch che miệng cười trộm.
“Bọn họ là đồng chí(gay)?” Bên cạnh hắn Đoạn Ngân Táp hoảng sợ, kinh hoảng nhỏ giọng hỏi. Y vẫn cảm thấy Phương Tễ và Hứa Kiệt vô cùng ái muội, cảm giác giống như tình nhân, thật không ngờ bọn họ thực là đồng chí.
“Anh không biết sao?” Hứa Tịch quay đầu nhìn y cười, hắn còn tưởng rằng y sớm đã nhìn ra, đứa nhỏ này cũng quá trì độn đi! Y không nghe thấy Tiểu Thành mỗi ngày đều gọi đại bá là ca phu sao?
“Hiện tại làm sao đây?” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, ảo não hỏi. So với chuyện Phương Tễ và Hứa kiệt là đồng chí này, y để ý việc Phương Tễ và Hứa Kiệt làm ở vườn cam, khiến y và Hứa Tịch không cơ hội “Ăn cam” .
“Nhìn anh gấp như vậy, anh muốn ăn ‘quả cam’ của em đến như thế sao? Tiểu sắc lang!” Hứa Tịch thấp giọng trêu chọc.
“Điên mới muốn ăn, anh đi đây!” Khuôn mặt Đoạn Ngân Táp ửng đỏ, thẹn quá hóa giận, đứng dậy muốn đi .
“Không cho phép đi! Nếu anh đi rồi, em giúp em chế tạo ‘Muội muội nhãn cam’ !” Hứa Tịch lập tức thân thủ giữ chặt y, cười đến tà ác.
“Nhưng bọn hắn…” Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, rồi mới phiền não chỉ Hứa Kiệt và Phương Tễ đang làm đến thiên hôn địa ám.
“Bọn họ đơn giản, giao cho em giải quyết! Hai vị lão đại thúc cũng thật là, đều cái tuổi này rồi còn ngoạn mãnh như thế, không sợ hỏng thắt lưng sao!” Trên mặt Hứa Tịch hiện lên một tia xấu xa, bảo Đoạn Ngân Táp đem di động của mình đưa cho hắn.
“Em muốn làm gì?” Đoạn Ngân Táp đưa di động cho hắn, nghi hoặc nhìn hắn. Yêu nghiệt đáng chết cười gian trá như thế, không biết lại muốn làm chuyện xấu gì .
“Anh lập tức sẽ biết!” Khóe miệng Hứa Tịch giơ lên một tia cười xấu xa khủng bố, nhéo nhéo cổ họng, mở di động ấn một dãy số, rất nhanh chợt nghe thấy nơi đó Phương Tễ vang lên tiếng nhạc du dương.
Đoạn Ngân Táp nhăn mặt nhìn hắn, biểu tình càng thêm nghi hoặc, Hứa Tịch gọi điện cho tam cữu hắn làm cái gì? Hắn không sợ bị phát hiện sao?
“Ân a… Ngô ngô… Di động vang … A a…” Hai chân đặt trên vai người yêu, Phương Tễ đang bị Hứa Kiệt thao dục tiên dục tử, nghe di động vang, muốn nghe, nhưng bị Hứa Kiệt ngăn cản.
“Không cho phép nghe! Em đã đáp ứng anh, hôm nay cho anh thao một ngày , không cho em để ý những người khác!” Hứa Kiệt bá đạo nói, hắn tả cầu hữu cầu, thật vất vả mới khiến Cát oa tử đáp ứng hôm nay cho hắn thao đủ, sao có thể để cho người khác quấy rầy.
Phương Tễ nhìn di động, lại nhìn người yêu đang hưng phấn, cuối cùng cũng không có nghe điện thoại. Vô luận ngoài miệng mắng Hứa Kiệt , bình thường lạnh lùng đối đãi hắn như thế nào, nhưng trong lòng Hứa Kiệt vẫn là quan trọng nhất .
Thấy Phương Tễ không tiếp, Hứa Tịch cũng không ngoài ý muốn, điều này vẫn trong dự kiến của hắn. Khóe môi cười quỷ dị càng sâu , không nghe phải không? Hắn vẫn gọi, hắn không tin bọn họ có thể vẫn không nghe.
Quả nhiên di động vẫn vang, khiến Phương Tễ cuối cùng không kiên nhẫn đẩy Hứa Kiệt ra ngồi xuống, lấy di động ra nghe. Đoạn Ngân Táp tò mò nhìn xem Hứa Tịch muốn nói cái gì.
“Cát oa tử, anh là đại ca, anh đặc biệt thừa dịp đi công tác đến gặp các em, anh hiện tại đã đến New York , em mau tới đón anh!” Hứa Tịch hé miệng, một đạo nam âm thấp thẩm truyền ra.
Đoạn Ngân Táp hồ nghi khơi mào mày kiếm, này không phải là thanh âm của Hứa Tịch. Hứa Tịch rốt cuộc đang nói cái gì?
“Cái gì? Đại ca tới Mĩ , anh ở New York sao? Chúng ta lập tức tới đón anh!” Hứa Kiệt sửng sốt một chút, chợt cung kính nói, không hề biết mình đang bị lừa.
“Anh hiện tại ở khách sạn hoàng gia New York, anh chờ các em, các em nhanh đến đi!” Hứa Tịch nói xong liền treo điện thoại, che miệng lại cố gắng không cho mình phát ra tiếng cười, nhẫn đến bụng đều đau .
Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, đối với Hứa Tịch hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi, thế nhưng còn chơi loại trò đùa dai ngây thơ này. Lại ngẩng đầu nhìn Phương Tễ, lại phát hiện Phương Tễ thật sự bị lừa.
“Nhanh chút mặc quần áo, chúng ta mau đến gặp đại ca của em, đại ca của em đã đến!” Phương Tễ nhặt quần áo bên cạnh lên vừa mặc, vừa kêu lên với Hứa Kiệt.
“Nhưng chúng ta còn chưa có làm xong nha! Có thể làm xong rồi đi đón ca ca em được không?” Hứa Kiệt đáng thương hề hề cầu xin, thân thủ chỉ chỉ phân thân nhất trụ kình thiên(1 cột chống trời) của mình. Hắn gần đây sao đen đủi thế, nghĩ đến cuối cùng có cơ hội được hành động, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim(1), đáng giận!
“Làm thí! Anh trên đường lấy tay giải quyết, khó được đại ca đến thăm chúng ta, sao có thể để hắn chờ! Em đã hơn mười năm không nhìn thấy hắn !” Phương Tễ không kiên nhẫn mắng, lại khôi phục vẻ lạnh lung mê hoặc, mặc xong quần áo lập tức bước đi, căn bản mặc kệ Hứa Kiệt “Tính phúc” .
“Cát oa tử, đợi anh với!” Hứa Kiệt nhanh chóng mặc quần áo đuổi theo, như vậy rất đáng thương.
“Ha ha ha… Cười chết em ! Đại bá thật đáng thương nga! Thế nhưng lại phải lấy tay giải quyết!” Đám người vừa đi, Hứa Tịch rốt cuộc nhịn không được ôm bụng cười to.
“Em không sợ bị bọn họ phát hiện là em giở trò quỷ sao?” Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ thở dài, trên đời này chỉ sợ rốt cuộc tìm không ra người nào lớn mật, ác liệt hơn tên yêu nghiệt này, ngay cả trưởng bối của mình cũng dám lừa.
“Bị phát hiện thì sao, em chết không thừa nhận không phải tốt rồi sao !” Hứa Tịch không cho là đúng, trên mặt một chút biểu tình sợ hãi và áy náy cũng không có, chỉ có vui sướng sau khi trò đùa dai thành công.
Đoạn Ngân Táp á khẩu không trả lời được, quả nhiên ai có quan hệ với yêu nghiệt này, người đó xui xẻo(anh là chồng ẻm đó).
“Thân ái tiểu bảo bối, anh không muốn ăn cam sao?” Hứa Tịch thân thủ cầm quả cam trong suốt lóe sáng, vươn cái lưỡi đinh hương nhìn Đoạn Ngân Táp tà mị liếm một chút, rất câu nhân.
Đoạn Ngân Táp mới hơi tiêu giảm được một chút dục vọng, lại lập tức bị Hứa Tịch châm ngòi, liệt hỏa liền hừng hực cháy trong cơ thể, sắp làm y chết cháy . Đoạn Ngân Táp nuốt ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn mắng: “Lại phát tao , tao hóa!”
“Anh không phải là thích tao hóa này phát tao, cho anh dục tiên dục tử sao!” Hứa Tịch quyến rũ đến cực điểm ném cho y cái mị nhãn, quần áo vừa mặc vào không lâu lại cởi ra, lộ ra thân thể mềm mại tuyết trắng thần bí như ngọc, trần như nhộng nằm dưới tàng cây cam tốt nhất lướn nhất trong vườn. Rồi mới bóc cam, lấy ra thịt cam mỹ vị bên trong, chậm rãi đảo quanh thân thể tuyết trắng.
Đoạn Ngân Táp trừng to mắt nhìn thịt quả màu vàng di chuyển trên thân thể xinh đẹp mê người của Hứa Tịch, ma sát cặp vú đầy đặn xinh đẹp, cái rốn kiều nhỏ đáng yêu, rồi mới thẳng xuống phía hạ thể vòng quanh, tròng mắt muốn rớt ra .Nhìn thấy quả cam trong tay Hứa Tịch xẹt qua bụng, biến mất sau bụi rậm màu đen, máu trên người Đoạn Ngân Táp lập tức lao xuống phía hạ phúc, y rốt cuộc nhịn không được .
##############################
Yến tỷ cắt H rùi.Ta đã chờ đợi mãi. Tỷ ý hứa sẽ bổ sung sau mà ta tìm mãi chẳng thấy đâu.H ơi…H ơi…
##############################
Đoạn Ngân Táp ngã trên người Hứa Tịch, há miệng suyễn khí, đồng thời hầu hạ hai cái tiểu huyệt của Hứa Tịch, thật sự là quá mệt mỏi .Mỗi lần chơi một con rồng sáp song huyệt, y đều mệt chết khiếp, hoàn hảo y tuổi trẻ, nếu không y thật sự chịu không nổi chơi mạnh như thế.
Hứa Tịch cũng mệt chết, ôm đầu Đoạn Ngân Táp, ôn nhu hôn mặt y. Nằm trên mặt đất chốc lát, sau khi có một chút khí lực, hắn lập tức đẩy Đoạn Ngân Táp, ngồi trên người y, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Tiểu bảo bối, chúng ta ăn cam dầm đi, vất vả nửa ngày, cuối cùng ‘Làm’ hảo có thể ăn!” Hứa Tịch nằm úp sấp trên đùi Đoạn Ngân Táp, cầm lấy cam dầm lẫn cùng dâm dịch phân thân bẩn loạn vô cùng , hưng phấn hé miệng nuốt xuống.
“Ăn ngon thật! Không mệt công chúng ta cùng nhau đặc chế hoa quả dầm “Tính phúc”, hương vị quả nhiên không giống thường!” Hắn vui vẻ liếm sạch sẽ phân thân dâm uế, vẻ mặt mê luyến cười quyến rũ.
Xem Hứa Tịch ăn cao hứng như vậy, hạ phúc Đoạn Ngân Táp lại bắt đầu rục rịch , Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ thở dài, lại khẳng định y thật sự có một ngày sẽ chết trên người yêu tinh Hứa Tịch này.
“Thân ái tiểu bảo bối, bụng người ta hảo trướng nga! Anh đổ cam dầm lên hai cái tiểu huyệt của người ta, dính thật là khó chịu, anh mau đến giúp người ta đi!” Hứa Tịch ăn xong hoa quả dầm trên côn thịt Đoạn Ngân Táp, xoay người ôm cổ tiểu tình nhân làm nũng, lại một lần nữa cầu hoan.
Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, thể lực yêu tinh đáng chết này cũng quá cường , thế nhưng còn có khí lực chơi tiếp, hắn thích bị người thao như thế sao? Tử tao hóa, thối dâm phụ!
“Ngồi trên mặt anh!” Tuy rằng trong lòng mắng , nhưng Đoạn Ngân Táp cũng không cự tuyệt Hứa Tịch, không kiên nhẫn ra lệnh. Tuy rằng thật sự không nghĩ lại bị yêu tinh này câu dẫn, nhưng xác thực phải giúp yêu tinh lấy hết thịt cam trong hai cái tiểu huyệt ra , bằng không hắn sẽ tiêu chảy .
“Em yêu anh nhất!” Hứa Tịch cao hứng hôn Đoạn Ngân Táp, lập tức ngoan ngoãn đi đến trên mặt y mở đùi ra ngồi hảo, hai cái mật huyệt đối diện mặt Đoạn Ngân Táp.
Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng hắn một cái, rồi mới vươn ngón tay luồn vào hoa huyệt của Hứa Tịch, đem thịt đào bên trong đã sớm nát không ra dạng gì. Ngón tay vừa mới tiến đi, thân thể vô cùng mẫn cảm của Hứa Tịch liền chảy ra dâm thủy, hoa huyệt nguyên bản đã chết lặng lại có cảm giác.
“Ân… A a… Ngô ngô…” Tình dục của Hứa Tịch chưa lui thân thể lại nóng lên, hắn thoải mái ưm một tiếng .
“Không cho phép kêu! Thành thật một chút cho anh!” Đoạn Ngân Táp dùng sức véo cánh mông nõn nà của hắn cảnh cáo, tiếp tục đưa tay vào lấy hết thịt cam đã dính lên vách tường ra.
“A a… Đừng dùng tay, mau dùng miệng… Ân a… Em muốn anh liếm em, mau vói đầu lưỡi vào đi…” Hứa Tịch mắt điếc tai ngơ, dâm đãng vặn vẹo, yêu mị mê người trực tiếp kêu lên.
” Mẫu cẩu phát tao!” Đoạn Ngân Táp tức giận mắng một câu, nhưng vẫn không đành lòng để tình nhân thất vọng, lập tức vươn đầu lưỡi liếm hoa huyệt của Hứa Tịch, hé miệng đào thịt quả lẫn bạch dịch ra ăn.
“A a… Ân a… Hảo hài tử, anh thực ngoan… Aha…” Hứa Tịch thích cả người phát run, vừa ngồi trên mặt Đoạn Ngân Táp bài xuất thịt quả, vừa vuốt ve vú và bộ lộng ngọc hành của mình, thoải mái tự an ủi. Có thể quá mức thư thái, trên vú và ngọc hành cũng bắt đầu xuất hiện hoa hồng.
Đoạn Ngân Táp ăn toàn bộ thịt quả trong hoa huyệt Hứa Tịch, lại đến cúc huyệt. Khả năng vừa rồi thật sự làm quá mệt mỏi , giúp Hứa Tịch rửa sạch nơi riêng tư nửa ngày, Đoạn Ngân Táp tuy rằng trong lòng thực muốn làm, nhưng hạ phúc lại không chịu đứng lên.
“Bảo bối, em đột nhiên phát hiện bộ dáng hiện tại của em giống như đại tiện trên mặt anh nga(=.=’), mà anh tựa như đang ăn đại tiện của em vậy(@.@)!” Chờ Đoạn Ngân Táp ăn xong thịt quả trong cúc huyệt, Hứa Tịch đột nhiên cười xấu xa.
“Mẹ nó, em đi chết đi!” Đoạn Ngân Táp lập tức nổi trận lôi đình, thân thủ đẩy hắn ra ngồi xuống mắng. Y đã giúp hắn rửa sạch, hắn thế nhưng còn dám cười nhạo y.
“Tức giận! Bảo bối, bộ dáng tức giận của anh thật đáng yêu!” Hứa Tịch che miệng cười trộm.
“Em…” Đoạn Ngân Táp tức giận nói không ra lời, hổn hển mặc xong quần áo ném Hứa Tịch ở lại đi một mình .
“Uy ! Bảo bối, anh đi rồi, em làm sao đây?” Hứa Tịch nhíu mày kêu lên. Hảo keo kiệt, chính là khai cái tiểu vui đùa mà thôi, thế nhưng liền tức giận! Tuy nhiên đây đúng là tiểu đáng yêu của hắn!
“Em chết ở chỗ này đi!” Đoạn Ngân Táp quay đầu cười lạnh mắng, rồi mới bỏ đi trong cơn giận dữ. Mẹ nó, mình không chê bẩn, giúp hắn liếm nơi đó, hắn thế nhưng còn dám nói cái loại này. Tức chết y!
Nhìn Đoạn Ngân Táp rời đi, Hứa Tịch cũng không áy náy, ngược lại cười càng vui vẻ. Cục cưng Tiểu Táp của hắn, thật sự là nam nhân đáng yêu nhất thiên hạ! Hắn thật sự là thích y, nhất là khi y làm cái kia , hảo dũng mãnh nga! Hắn hiện tại toàn thân đều đau quá, nhất là thắt lưng của hắn, sắp muốn đứt luôn! Hắn muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút, mới có thể trở về…
Cùng lúc đó, Hứa Kiệt và Phương Tễ đang ở sân bay chạy đến New York đón người, hoàn toàn không biết bị Hứa Tịch lừa…
(1)Trình Giảo Kim là bạn thân của Tần Thúc Bảo từ thuở nhỏ. Khi ra trận ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau,3 búa đầu thì rất mạnh nhưng đến búa thứ 4 thì không được như vậy nữa. Ông tham gia khởi nghĩa ở Hỏa Cương và làm vua ở đó 3 năm. Khi Lý Mật lên làm vua một thời gian thì ông không phục nên cùng với Tần Thúc Bảo, sang Lạc Dương cùng Vương Thế Sung và Đan Hùng Tín (vốn là tướng cũ của Ngõa Cương quân đã bỏ đi trước đó). Từ Mậu Công sau khi hàng Đường đã giã dạng sang Lạc Dươngchiêu hàng 3 người, Giảo Kim và Thúc Bảo theo về. Ông theo Lý Thế Dân đánh dẹp các phản vương khác. Khi về triều được phong làm Lỗ Quốc Công.Về sau ông còn được làm tướng giúp đỡ Tiết Nhơn Quý chinh Đông,Tiết Đinh San chinh Tây.Ông là người sống thọ nhất trong 24 vị công thần Lăng Yên Các
|
Chương 10
Ngày hôm sau, Hứa Kiệt và Phương Tễ trở về lập tức đi tìm Hứa Tịch tính sổ, bọn họ biết kẻ dám trêu cợt bọn họ ở đây chỉ có Hứa Tịch. Nhưng Hứa Tịch chết cũng không thừa nhận, khiến Phương Tễ tức giận bắt hắn và Đoạn Ngân Táp chờ thu hoạch cam xong lập tức cút đi, sau này không được phép đến nhà y nữa. Về việc này Hứa Tịch không cho là đúng, kỳ thật cho dù Phương Tễ không đuổi bọn hắn đi, bọn hắn thu hoạch cam xong cũng sẽ đi , bởi vì Đoạn Ngân Táp còn phải tới Hawaii tham gia cuộc thi văn học thanh niên.
Cam trong vườn chỉ có mấy ngàn cân , rất nhanh đã thu xong rồi, ngày ly biệt sắp đến . Trong đại sảnh nhà ga, Phương Thành kéo Hứa Tịch lưu luyến không rời: “Tiểu Tịch, sau này nếu có cơ hội đến Mĩ, cậu nhất định phải tới gặp tớ, tớ sẽ cực kỳ nhớ cậu!”
“Sau này nhất định hàng năm tớ sẽ đến thăm cậu một lần, chỉ cần tam cữu cho phép!” Hứa Tịch quay đầu nhìn Phương Tễ đứng ở một bên, Phương Tễ lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, Phương Tễ tới nay vẫn còn vô cùng giận hắn.
“Ai kêu cậu chọc ca ca tức giận !” Phương Thành cũng quay đầu nhìn nhìn ca ca, hơi ý trách cứ.
“Ngẫu nhiên đùa một chút cảm giác rất tuyệt , sau này cậu cũng tìm cơ hội thử xem!” Hứa Tịch không cho là đúng, nhún nhún vai cười xấu xa.
Phương Thành bất đắc dĩ trợn trừng mắt, có điểm hiểu được vì sao ca ca đến nay còn tức Hứa Tịch , hắn có đôi khi thật sự ác liệt.
“Tự mình học cái xấu còn chưa tính, đừng dạy hư Vân oa tử! Cậu lại đây cho tôi, tôi có lời cùng cậu nói!” Thấy Hứa Tịch lại dạy hư đệ đệ của mình, để hắn học làm chuyện xấu, Phương Tễ vẫn không mở miệng bây giờ mới chịu nói chuyện. Đây là sau khi Hứa Tịch trêu cợt y, lần đầu tiên y nói chuyện với Hứa Tịch. Hứa Tịch thè lưỡi, cùng Phương Tễ đi tới một đầu khác đại sảnh.
“Đoạn tiên sinh, tôi có lời muốn nói với cậu! Có thể quấy rầy cậu một chút không?” Thấy Phương Tễ và Hứa Tịch rời đi, Phương Thành đi đến trước mặt Đoạn Ngân Táp vẫn đứng ở bên cạnh lặng yên không nói, khiếp đảm hỏi. Mặc dù đã cùng Đoạn Ngân Táp sinh hoạt dưới mái hiên một đoạn thời gian, nhưng vì hắn trời sanh hướng nội, Đoạn Ngân Táp lại trời sinh lạnh lùng, bọn họ còn chưa từng một mình tán gẫu.
“Có thể! Cậu có việc gì cứ nói!” Đoạn Ngân Táp gật đầu, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh lùng, nhưng so với những người khác đã thực khách khí , kỳ thật không cần đoán y cũng biết Phương Thành muốn nói với y chuyện Hứa Tịch.
“Đoạn tiên sinh, tôi muốn nhờ cậu một chuyện, mong cậu đừng từ chối!” Phương Thành biểu tình nghiêm túc nói.
“Chuyện gì? Cậu cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm hết sức.” Đoạn Ngân Táp lập tức đáp ứng.
“Cầu xin cậu, thỉnh nhất định phải hảo hảo quý trọng Tiểu Tịch! Tôi biết Tiểu Tịch thực thích cậu, mong cậu nhất định không được cô phụ hắn! Tiểu Tịch là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi hy vọng hắn có thể hạnh phúc!” Phương Thành chân thành thỉnh cầu. Hắn và Đoạn Ngân Táp tuy rằng ở chung hơn một tháng, nhưng hắn như cũ không biết nam hài lặng yên ít lời, vô cùng lạnh lùng này, cũng như cũ không rõ Tiểu Tịch vì sao lại chọn một người nhỏ hơn hắn vài tuổi làm bạn đời, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt của Tiểu Tịch, hắn tin tưởng nam hài trước mắt nhất định sẽ cho Tiểu Tịch hạnh phúc .
“Tôi sẽ, xin yên tâm!” Đoạn Ngân Táp không có chút do dự liền hứa hẹn, tuy rằng tính cách Hứa Tịch có lúc thật sự làm người ta chịu không nổi, nhưng hắn cũng có ưu điểm của hắn, ưu điểm duy nhất của hắn có thể bù lại khuyết điểm của hắn, làm cho mình thích hắn cả đời. Cuộc sống ở trấn cam trong khoảng thời gian này, giúp y càng thêm hiểu rõ Hứa Tịch, cũng tuyệt đối khẳng định tình cảm của bọn họ.
“Cám ơn cậu! Còn có chúc mừng cậu!” Phương Thành nở một nụ cười xinh đẹp.
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, mê hoặc nhìn Phương Thành không rõ câu chúc mừng cuối cùng kia của hắn là có ý tứ gì.
“Chúc mừng cậu được thiên sứ xinh đẹp, thiện lương nhất trên đời thích, có thể được Tiểu Tịch yêu tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất thế giới, hắn sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu!” Phương Thành mỉm cười giải thích.
Đoạn Ngân Táp giơ giơ lên khóe môi, trong lòng cũng không dám gật bừa trợn trừng mắt. Hứa Tịch là thiên sứ? Y không có nghe sai đi! Nếu Hứa Tịch là thiên sứ, như vậy trên cái thế giới này vốn không có ác ma tồn tại, tất cả mọi người đều là thiên sứ ! Bất quá… Trong mắt Đoạn Ngân Táp hiện lên mỉm cười, ngày đó ở thần đường, y quả thật cảm thấy Hứa Tịch giống một thiên sứ, một thiên sứ có thể mang đến cho y hạnh phúc.
Một đầu đại sảnh khác, Phương Tễ nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Tịch, hếch lên mày mắng: “Thật là có cái gì lão tử, còn có cái gì con! Cậu cùng Phúc oa tử hoàn toàn là một dạng!”
Hứa Tịch ôm vai Phương Tễ, giương môi cười: “Tam cữu, tôi biết sai lầm rồi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không lừa mọi người nữa !” Hắn biết Phương Tế nói những lời này, đã chứng tỏ rằng y hết giận .
“Lần sau? Còn muốn có lần sau? Xú tiểu tử, lại có lần sau, tôi lập tức đem tiểu thí hài họ Đoạn kia làm thịt!” Phương Tễ đẩy hắn ra, gợi lên khóe môi lạnh lùng cười.
“Tam cữu, thật đáng sợ nga!” Hứa Tịch không cho là đúng, cười đến càng đáng yêu , tuyệt không sợ hãi.
“Tiểu thí hài họ Đoạn là tình nhân của cậu sao?” Phương Tễ liếc trắng mắt, bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
“Bị cữu phát hiện rồi !” Hứa Tịch cũng không ngoài ý muốn y sẽ phát hiện, với tam cữu khôn khéo bị phát hiện là chuyện sớm muộn, hắn chưa từng nghĩ tới có thể thật sự giấu diếm được y.
“Tôi đã sớm biết! Từ trước lúc cậu tới Hứa Lạc đã gọi điện nói cho tôi biết, cậu bị một tiểu thí hài câu dẫn, làm ra chuyện bại hoại môn phong.” Phương Tễ cười lạnh, rút điếu thuốc ra.
“Tam cữu vì sao không nói sớm chút, hại chúng ta ngụy trang trước mặt mọi người như vậy thật vất vả!” Ánh mắt Hứa Tịch chợt lóe, trong lòng thầm mắng: Tam mao đáng giận, dám đem chuyện tình hắn và tiểu đáng yêu nói cho tam cữu, nhìn hắn sau khi về nước sửa chữa tiểu thí hài này thế nào, còn nói hắn bại hoại môn phong, đáng giận!
“Tôi sớm nói cho cậu, cậu còn không sớm mang tiểu tử họ Đoạn kia bỏ chạy!” Phương Tễ liếc mắt.”Tôi cũng không muốn quản chuyện của các người, dù sao cậu đã là người lớn! Tôi chỉ muốn xác định cậu thật sự muốn sống cùng tiểu tử họ Đoạn kia sao?” Y nhả ra ngụm khói, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Hứa Tịch.
“Tam cữu, tôi đã dẫn y đến gặp mọi người ,vấn đề này còn phải hỏi sao?” Nét mặt Hứa Tịch lộ một chút ý cười xinh đẹp sáng lạn.
“Cậu sống cùng đứa nhỏ kia, cậu sẽ rất mệt !” Phương Tễ lặng yên một lát, thấm thía nói.
“Tôi biết, nhưng tôi tin tưởng bọn tôi sẽ hạnh phúc !” Hứa Tịch cười rất đẹp, ánh mắt kiên định vô cùng. Hắn biết ý của Phương Tễ, hắn so với tiểu đáng yêu lớn vài tuổi, hơn nữa tiểu đáng yêu bởi vì gia đình, trên tính cách có chỗ thiếu hụt rất lớn, mình sống cùng y thế tất sẽ vất vả, nhưng hắn không hối hận vì lựa chọn của mình, bởi vì hắn tham món lợi nhỏ đáng yêu!
Phương Tễ nhìn nhìn hắn, lắc đầu giận dữ nói: “Sau này cậu sẽ vất vả ! Cha mẹ cậu như vậy, căn bản không có khả năng thông qua!”
“Cát oa tử, Tiểu Tịch, hai người đứng ở đây làm gì? Tôi đã mua được vé , chính là tuyến xe tiếp theo!” Hứa Tịch vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy Hứa Kiệt đi mua vé xe đi tới.
“Cám ơn đại bá, chúng ta đi thôi!” Hứa Tịch cười tủm tỉm nhận vé trong tay Hứa Kiệt, không tiếp tục nói chuyện với Phương Tễ nữa, mấy người đi qua chỗ Đoạn Ngân Táp và Phương Thành.
“Mua được vé rồi à?” Phương Thành nhìn thấy bọn họ lập tức cao hứng giơ lên khóe môi, nhưng nghĩ đến mua được vé tức là Hứa Tịch sắp phải đi , lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ dột.
“Tiểu Thành, đừng nhăn mặt nữa! Cười một cái! Cũng không phải đi rồi cả đời không gặp, chúng ta có thể thường xuyên gọi điện thoại, còn có thể lên mạng nói chuyện phiếm, hơn nữa sau này tớ hàng năm đều đến thăm cậu!” Hứa Tịch vỗ vỗ mặt Phương Thành an ủi.
“Tớ sẽ cực kỳ cực kỳ nhớ cậu !” Phương Thành gật đầu, hốc mắt đã có chút đỏ. Cứ nghĩ đến sau này sẽ có một đoạn thời gian rất dài không được gặp bằng hữu tốt nhất này, trong lòng hắn liền nhịn được một cảm giác buồn.
“Tớ cũng vậy! Tớ cũng sẽ vô cùng nhớ cậu !” Hứa Tịch ôn nhu sờ sờ đầu hắn, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ lời nói của chúng ta, chỉ cần nguyện ý, chúng ta cũng có thể được hạnh phúc ! Chỉ cần buông tay theo đuổi, tranh thủ, chúng ta giống nhau sẽ được sống thực phấn khích!”
“Tớ biết! Tớ nhất định sẽ cố gắng, đi ra tháp ngà !” Phương Thành gật đầu. Tối hôm qua hắn và Tiểu Tịch nói chuyện suốt một đêm, hắn đáp ứng Tiểu Tịch sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, hắn sẽ sống ở thế giới thuộc về bản thân, hắn đã quyết định vài ngày nữa phải đi tìm việc .
“Tớ đi đây! Byebye!” Lúc này xe lửa tiến đến, Hứa Tịch nói vài câu cùng Hứa Kiệt, Phương Tễ , ôn nhu hôn lên mặt Phương Thành, liền cùng Đoạn Ngân Táp lên xe lửa.
### ### ###
“Hảo nhàm chán nga!” Hứa Tịch ngồi cửa kính xe, nhìn cảnh vật nhanh chóng biến mất ngoài cửa sổ, lười biếng ngáp một cái. Bọn họ đã rời khỏi trấn cam, tuy nhiên hành trình còn rất dài, xe lửa đến Hawaii phải mất ba ngày hai đêm.
“Em cũng biết nhàm chán a! Vậy lúc trước em vì cái gì muốn ngồi xe lửa, mà không nghe anh?” Ngồi ở bên cạnh hắn Đoạn Ngân Táp lập tức căm tức mắng. Nhắc tới việc này y vẫn còn tức, y thực không rõ đầu óc Hứa Tịch rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì sao máy bay phóng thoải mái, rất nhanh không ngồi, lại ngồi như con rùa trên xe lửa chậm rì.
“Vì sao? Đương nhiên là vì xe lửa có thể nghiệm được lạc thú máy bay không có!” Hứa Tịch quay đầu nhìn y, lộ ra nụ cười mê người.
“Cái gì lạc thú?” Đoạn Ngân Táp khinh thường nói, y không tin ngồi xe lửa có thể có cái lạc thú gì đáng nói.
“Anh lập tức sẽ biết!” Hứa Tịch tà tà cười.
Đoạn Ngân Táp quả thật rất nhanh sẽ biết, y phát hiện có một sắc thủ(thủ=tay) sờ lên lưng mình , ái muội vuốt ve khiêu khích.
“Em làm gì vậy? Em đừng xằng bậy, nơi này là xe lửa!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng cảnh cáo.
“Không quan hệ, chúng ta ở một mình một toa xe, không có người phát hiện.Anh nhất định chưa từng làm trên xe lửa đi! Chúng ta liền thừa dịp ba ngày hai đêm này, hảo hảo thể nghiệm một chút ‘Tính phúc ‘ trên xe lửa đi! Hôm nay em quyết định cáo biệt tấm thân đồng nam, em sẽ đem lần đầu tiên phía trước của em hiến cho anh!” Hứa Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, đột nhiên cưỡi lên người Đoạn Ngân Táp, cười dâm đãng bắt đầu cởi quần áo y.
“Cút ngay!” Đoạn Ngân Táp lập tức kinh hãi, muốn đẩy y ra.
“Bảo bối, đừng thẹn thùng! Có thể được lần đầu tiên phía trước của em, là vinh hạnh của anh, anh liền ngoan ngoãn giao tiểu cúc hoa đáng yêu của anh ra đi! Em sẽ hảo hảo yêu thương anh!” Hứa Tịch bắt lấy bàn tay muốn phản kháng của y, cởi sạch quần áo y, nâng hai chân thon dài rắn chắc của y lên, rồi mới cởi quần của mình thả ra phân thân xinh đẹp ──
“Không cần ── ”
Trong xe lập tức truyền ra một tiếng kêu thảm thiết khủng bố đến cực điểm, âm thanh giống như giết heo, nhân viên phục vụ qua lại nhìn một cái, rồi mới giơ lên khóe môi tránh ra. Trong gian xe này trước đó tiên sinh đã thông tri cho bọn họ, hắn là bác sĩ, đi cùng hắn là bệnh nhân của hắn, bệnh nhân của hắn cực kỳ sợ tiêm, cho nên nếu ở bên ngoài nghe được tiếng vang gì thỉnh không cần để ý, kia khẳng định là hắn đang giúp bệnh nhân của hắn tiêm…
Toàn văn hoàn
|