Sắc Dụ Vương Đạo
|
|
Chương 9(2)
Hủy thiên diệt địa cá nước thân mật xong, hết thảy trở lại tĩnh lặng, Hứa Tịch biếng nhác nằm trong ngực Đoạn Ngân Táp, chơi đùa lỗ tai và tóc y. Đoạn Ngân Táp ôm lấy Hứa Tịch, hút thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Y biết rõ không thể thích Hứa Tịch, nhưng y không thể khống chế được bản thân, hãm sâu vào! Hiện tại nên làm sao đây? Y và Hứa Tịch bất kể thế nào cũng sẽ không có kết quả, mình nên giấu giếm mọi chuyện, hưởng thụ khoái hoạt ngắn ngủi này? Hay nên nói cho Hứa Tịch biết, để hắn lập tức vứt bỏ mình, tìm hạnh phúc khác?
“Bảo bối, em vừa rồi hầu hạ anh có được không?” Hứa Tịch cắn lỗ tai y, tà khí cười nói.
“Chán chết!” Đang suy nghĩ Đoạn Ngân Táp liếc hắn một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Phải không?” Hứa Tịch nhướn mày, giương môi cười quyến rũ. Đột nhiên dùng sức kẹp chặt mông, cự long còn chôn trong cơ thể hắn lập tức thức tỉnh, Đoạn Ngân Táp không khỏi thở gấp.
“Tiểu đệ đệ của anh lại không nói như thế a!” Hứa Tịch đắc ý nhìn y.
“Yêu tinh chết tiệt!” Đoạn Ngân Táp tức giận véo mông hắn một cái.
“Ai nha, đau!” Hứa Tịch phát ra tiếng kêu yêu kiều, cố ý vặn vẹo mông, làm dưới bụng Đoạn Ngân Táp xông lên một cỗ nhiệt lưu, lần thứ hai có cảm giác.
“Đừng lộn xộn!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng đè cái mông quấy rối của hắn lại, gầm nhẹ . Yêu nghiệt không sợ chết này, làm nhiều lần như thế rồi còn chưa đủ, lại muốn câu dẫn y, chưa thấy ai dâm đãng như hắn.
“Sao vậy? Chịu không nổi!” Hứa Tịch trở mình ngồi vào lòng Đoạn Ngân Táp ôm cổ y, khiêu khích hôn lên mặt y.
“Dừng lại! Anh có việc muốn nói với em!” Đoạn Ngân Táp quay mặt đi né tránh nụ hôn của hắn. Đau dài không bằng đau ngắn, y quyết định nói cho Hứa Tịch mọi chuyện. Luyến tình lần trước đã dạy dỗ y đầy đủ, tình yêu mà có sự giả dối sẽ không thể tồn tại, tuy rằng nói ra hết thảy, Hứa Tịch tuyệt đối sẽ chán ghét y, chia tay y, nhưng y không muốn lừa dối Hứa Tịch, để Hứa Tịch hận y cả đời.
“Có chuyện gì? Có phải muốn một lần nữa, không thành vấn đề! Thể lực của em cực tốt, anh muốn chơi sao cũng được!” Hứa Tịch nháy mắt với y.
“Suốt ngày ngoài làm tình, em còn biết gì khác không?” Đoạn Ngân Táp chịu không nổi liếc mắt, thở dài, nghiêm túc nhìn Hứa Tịch: “Anh muốn đưa em đi gặp mẹ, sau khi em gặp bà, lúc đó hãy quyết định có muốn quen anh không!” Kỳ thật những lời này hơi thừa, khi Hứa Tịch nhìn thấy mẹ y , nhất định sẽ giống như cô ấy, không chút do dự vứt bỏ y.
“Thật tốt, có thể nhìn thấy mẹ của tiểu bảo bối!” Hứa Tịch kinh hỉ kêu lên, “Tuy nhiên, mẹ anh với việc chúng ta quen hay không quen có liên quan gì?” Hứa Tịch không hiểu mà nhíu mày, biểu tình tò mò, chẳng lẽ mẹ của tiểu bảo bối có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
“Thấy bà ấy em sẽ biết!” Đoạn Ngân Táp không trả lời vấn đề thẳng vấn đề của hắn, biểu tình vô cùng phức tạp.
Hứa Tịch không hỏi lại nữa, dù sao hắn lập tức có thể gặp mẹ Đoạn Ngân Táp, rốt cuộc mọi bí mật rồi sẽ phơi bày.
### ### ###
Đứng ở trước cổng trại an dưỡng lớn nhất thành phố, mặt Hứa Tịch có chút cứng ngắc, hắn không thể nào nghĩ ra Đoạn Ngân Táp sẽ dẫn hắn tới nơi này. Người bệnh trong trại an dưỡng này đa số tất cả đều chút thần kinh không bình thường, Đoạn Ngân Táp dẫn hắn tới nơi này gặp mẹ y, mẹ y không phải là…
Hứa Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp quay đầu né tránh ánh mắt của hắn, lặng yên dẫn hắn vào trại an dưỡng. Dọc đường đi nhìn các loại bệnh hoạn điên mê, hung ác dọa người, Hứa Tịch sắc mặt càng ngày càng kém, tâm tình càng ngày càng trầm trọng.
“Tiểu Táp, lại tới thăm mẹ sao?” Hai người ở cầu thang gặp một vị bác sĩ trung niên hơi béo phì, hắn là bác sĩ của mẹ Đoạn Ngân Táp.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, “Bác sĩ Dương, mẹ tôi sao rồi?” Kỳ thật vấn đề này không cần thiết, nhiều năm qua mẹ vẫn luôn như vậy, chưa từng có chuyển biến tốt đẹp.
“Vẫn như cũ! Tiểu Táp, cậu phải chuẩn bị tâm lý, mẹ cậu chỉ sợ là rất khó tốt lên!” Bác sĩ Dương bất đắc dĩ thở dài.
Đoạn Ngân Táp không khỏi ảm đạm, y biết bác sĩ Dương nói rất đúng sự thật, chỉ là y vẫn cứ kỳ vọng có thể có kỳ tích xảy ra, để người đàn bà đáng thương kia khôi phục bình thường.
Đoạn Ngân Táp tạm biệt bác sĩ Dương xong, mang Hứa Tịch đến tầng năm, nơi đó là nơi người bệnh nguy hiểm nhất ở. Mẹ Đoạn Ngân Táp ở phòng bệnh thứ ba tầng năm, mở cửa, Hứa Tịch nhìn thấy một người bệnh mặc đồ nữ, người đàn bà tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mặt dại ra, tuy rằng đã có tuổi, nhưng có thể thấy được lúc còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Hứa Tịch nhận ra người đàn bà này, bà ấy chính là người chụp cùng Đoạn Ngân Táp trong tấm ảnh cũ kia, cũng chính là mẹ Đoạn Ngân Táp.
“Mẹ, con tới thăm mẹ đây!” Đoạn Ngân Táp cầm bó hoa bách hợp cắm vào bình, ngồi bên cạnh Đoạn mẫu , ôn nhu nói.
Đoạn mẫu mắt điếc tai ngơ, vẫn ngây ngốc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, Đoạn Ngân Táp tựa hồ đã thành thói quen, thở dài, lại ôn nhu mà nói: “Mẹ, con mua táo mẹ thích nhất, con gọt cho mẹ ăn!”
Đoạn Ngân Táp mới vừa định đứng lên rửa táo, Đoạn mẫu trong lúc vô ý quay đầu nhìn thấy Hứa Tịch đứng một bên, đột nhiên vẻ mặt đại biến, điên cuồng nhào đến chỗ Hứa Tịch: “Tiện nhân, cô dám cướp lão công của tôi, tôi sẽ giết cô!”
Hứa Tịch hoảng sợ, vội vàng né tránh, Đoạn Ngân Táp nhanh chóng giữ chặt bà, kêu lên: “Mẹ, mẹ nhận sai người rồi, hắn không phải biểu tỷ!”
“Buông, để ta giết cái đồ không biết xấu hổ này!” Đoạn mẫu điên cuồng giãy dụa, muốn đẩy nhi tử ra.”Chu Tuyết Dao, tiện nhân vong ân phụ nghĩa, tôi đối với cô tốt như vậy, cô lại đoạt lão công của tôi, trả lão công lại cho tôi!” Đoạn mẫu giương nanh múa vuốt chỉ Hứa Tịch chửi ầm lên, một bộ hận không thể ăn thịt Hứa Tịch, rõ ràng tưởng nhầm hắn là người khác.
Hứa Tịch nhìn nhìn Đoạn mẫu phát cuồng, lại nhìn nhìn Đoạn Ngân Táp đang ôm lấy mẫu thân, vẻ mặt không biết làm thế nào, tâm tình phức tạp vô cùng.
“Tôi bóp chết cô đồ hồ ly tinh thấp hèn, để xem cô làm sao câu dẫn lão công của tôi nữa!” Đoạn mẫu khí lực lớn đến dọa người, rất nhanh đã đẩy nhi tử ra, vọt tới trước mặt Hứa Tịch, hung ác bóp cổ hắn.
“A…” Hứa Tịch muốn động thủ phản kháng, lại ngại bà là mẫu thân Đoạn Ngân Táp, chỉ có thể để bà bóp cổ mình, mặt rất nhanh liền trắng bệch ra vì thiếu dưỡng.
“Mẹ, mẹ mau buông hắn ra, mẹ sẽ bóp chết hắn mất!” Đoạn Ngân Táp không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, vội muốn chết, muốn đẩy tay mẹ ra, nhưng lại không thể.
“Đoạn Chấn Dương!” Đoạn mẫu quay đầu lại nhìn nhi tử, tựa hồ mới phát hiện sự hiện hữu của y, kinh ngạc kêu lên, lập tức buông Hứa Tịch ra.
“Khụ khụ…” Nghe được ba chữ Đoạn Chấn Dương, Hứa Tịch chấn động một chút, nhưng hắn không có thời gian nghĩ lại, bởi vì Đoàn mẫu lại bóp cổ Đoạn Ngân Táp , hắn ngay cả thở thời gian cũng không có, mà vội đi cứu Đoạn Ngân Táp.
“Đoạn Chấn Dương, anh là đồ lang tâm cẩu phế, tôi giết anh!” Đoạn mẫu càng siết chặt cổ Đoạn Ngân Táp, vừa khóc vừa mắng.”Anh vì Chu Tuyết Dao mà vứt bỏ tôi(không hiểu sao ta ghét con ả Chu Tuyết Dao này quá), anh không phải là người, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Bá mẫu, y là con của bà, không phải Đoạn Chấn Dương!” Hứa Tịch gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, nhưng chưa từng trải qua loại tình huống này, nhất thời không biết nên làm thế nào, hắn lại không dám động thủ với Đoạn mẫu, chỉ có thể cố gắng nghĩ biện pháp đẩy Đoạn mẫu ra.
Nhưng Đoạn mẫu căn bản nhận không ra con trai mình, bà chỉ biết là bà muốn báo thù, bà muốn giết trượng phu phản bội của mình.
May mắn là lúc này bác sĩ và hộ sĩ trong bệnh viện nghe thấy tiếng ồn ào chạy vào, mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được Đoạn mẫu ra, Hứa Tịch vuốt ngực Đoạn Ngân Táp giúp y thuận khí, Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa bị mẫu thân bóp chết, cũng sắp trợn trắng mắt ra.
“Các người mau buông ra, để tôi giết đôi gian phu dâm phụ này! Tiểu Táp, con ở đâu? Mau tới cứu mẹ!” Đoạn mẫu bị chế trụ, vẫn hung hăng trừng Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch, điên cuồng quát to.
“Người bệnh cảm xúc vô cùng kích động, mau cho bà ấy tiêm thuốc mê!” Bác sĩ Dương nói với hộ sĩ.
Nhìn mẫu thân điên cuồng đã mất đi lý trí, Đoạn Ngân Táp thống khổ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn nữa, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh…
|
Chương 10
Ngồi trên ghế dài trong hoa viên trại an dưỡng, Đoạn Ngân Táp mệt mỏi lấy thuốc ra hút, nhìn mẫu thân như vậy, y cũng sắp phát điên rồi.
“Cho anh!” Hứa Tịch đi tới, ném chai bia cho y.
“Em còn chưa đi?” Đoạn Ngân Táp kinh ngạc ngẩng đầu, y cho rằng Hứa Tịch sớm đã bỏ đi.
Hứa Tịch gật đầu ngồi bên cạnh y, đột nhiên vươn tay cho y một quyền.”Em chưa từng thấy ai ngu ngốc như anh!”
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, không hiểu mà nhìn Hứa Tịch, không rõ hắn tại sao lại đánh y.
“Anh cho rằng sau khi em thấy mẹ anh như vậy, sẽ ghét bỏ anh, không cần anh sao?” Hứa Tịch tựa hồ cực kỳ tức giận, mắng y xối xả.
“Chẳng lẽ em không bị mẹ anh dọa sao?” Đoạn Ngân Táp giật mình hỏi, y cũng thiếu chút nữa bị mẹ bóp chết.
“Vô nghĩa, em đương nhiên bị dọa! Nhưng so nỗi kinh hách vừa nhận, em đau lòng cho anh hơn!” Hứa Tịch nhìn Đoạn Ngân Táp, đau lòng sờ dấu tay xanh tím trên cổ y.Bị mẫu thân của mình đối đãi như thế, sẽ có bao nhiêu thống khổ? Vừa rồi hắn hỏi bác sĩ Dương một chút về tình hình của Đoạn mẫu, mới biết được Đoạn Ngân Táp mỗi lần đến thăm bà, Đoạn mẫu đều tưởng Đoạn Ngân Táp là phụ thân y, điên cuồng muốn giết y. Hắn không dám tưởng tượng Đoạn Ngân Táp, mấy năm nay trải qua thế nào, y đã phải chịu quá nhiều áp lực.
“Em không sợ anh có một người mẹ điên sao?” Nghe thấy Hứa Tịch nói hắn đau lòng cho mình,trái tim Đoạn Ngân Táp hung hăng chấn động, giọng nói có chút nghẹn ngào. Mối tình đầu của y sau khi nhìn thấy mẹ y, không nói hai lời liền chia tay, vì sợ dây dưa với y còn thức suốt đêm chuyển nhà.
“Đoạn Ngân Táp, anh đánh giá quá thấp Hứa Tịch này, cũng quá xem thường tình cảm em đối với anh!” Hứa Tịch liếc mắt, Đoạn Ngân Táp xem hắn là loại người nào chứ!
“Vậy em sẽ không rời bỏ anh sao?” Đoạn Ngân Táp chờ mong hỏi.
“Thí nói! Nếu bởi vì mẹ anh có bệnh mà rời bỏ anh, em căn bản không có tư cách nói yêu anh!” Hứa Tịch căm tức lại cho y một quyền, nghĩ tới lý do Đoạn Ngân Táp cự tuyệt của mình cho tới nay, hóa ra là vì vậy, hắn liền nổi giận trong bụng.
Đoạn Ngân Táp ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước, lúc này y biết nói gì mới tốt đây, y chỉ có thể ôm chặt lấy Hứa Tịch.
“Ngu ngốc, em không chỉ là nữ nhân của anh, mà cũng là nam nhân của anh, bất kể anh có gì thống khổ, em đều sẽ giúp anh chia sẻ, đều sẽ bảo hộ anh!” Hứa Tịch ôn nhu sờ đầu Đoạn Ngân Táp, đem tình yêu của mình hoàn toàn truyền đạt cho y không hề giữ lại.
Đoạn Ngân Táp sợ nước mắt sẽ chảy ra, nhắm hai mắt lại, y vẫn nghĩ rằng sẽ không có ai thu nhận y, không có ai nguyện ý chia sẻ nỗi thống khổ, không có ai nguyện ý thương y, nhưng Hứa Tịch làm được. Ngàn vết thương trong tim Đoạn Ngân Táp khiến y thống khổ bao năm, trong nháy mắt được Hứa Tịch chữa khỏi.
Hứa Tịch có thể cảm giác rõ ràng người trong ngực đang run rẩy và kích động, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đoạn Ngân Táp, không tiếng động an ủi y. Tiểu khả ái dù kiên cường thế nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, cuộc sống gia đình cực khổ như vậy, y có bao nhiêu vất vả! Hắn mới vừa nghe được Đoàn mẫu gọi tên Đoạn Chấn Dương, nếu hắn không đoán sai, phụ thân Đoạn Ngân Táp chắc hẳn là một trong mười nhà tài phiệt hàng đầu thế giới ──tổng tài tập đoàn Hoành Dương Đoạn Chấn Dương, hắn trước kia từng nghe nói qua chuyện Đoạn gia, nhưng không nghĩ tới lại có liên quan tới tiểu khả ái.
Đoạn Chấn Dương là một kẻ nổi danh phong lưu, ở bên ngoài dưỡng vô số tình nhân, đằng sau lại cấu kết với cháu gái thê tử, sau khi thê tử của y biết tất nhiên là khó có thể tiếp nhận, trượng phu và người thân phản bội làm cho bà thương tâm muốn chết, cuối cùng phóng hỏa tự sát! Không nghĩ tới Đoạn phu nhân không chết, mà lại phát điên!
“Mẹ anh trước kia không phải như thế, bà ấy vô cùng ôn nhu, thiện lương, đều tại kẻ kia hại bà thành như vậy!” Đoạn Ngân Táp sau khi khôi phục bình tĩnh, kể lại cho Hứa Tịch chuyện trong nhà, trong giọng nói đầy nỗi oán hận với phụ thân.
Sự tình và chuyện Hứa Tịch nghe được không sai biệt lắm, khi Đoạn Ngân Táp chín tuổi, Đoạn Chấn Dương háo sắc coi trọng sắc đẹp biểu tỷ của y Chu Tuyết Dao, Chu Tuyết Dao ham vinh hoa rất nhanh đã bị Đoạn Chấn Dương giàu có bắt làm tù binh, ruồng bỏ người dì vẫn luôn thương yêu mình, trở thành tình nhân của Đoạn Chấn Dương. Đoạn mẫu nhanh chóng phát hiện, đáng thương thống khổ, vì muốn bọn họ chia tay, nhiều lần đau khổ quỳ xuống cầu xin, nhưng hai người căn bản không để ý tới, cuối cùng đưa Đoạn mẫu vào đường cùng, mang Đoạn Ngân Táp phóng hỏa tự thiêu, may là được hạ nhân phát hiện cứu ra, nhưng Đoạn mẫu lại phát điên. Đoạn Chấn Dương mất hết nhân tính, không những không có chút áy náy nào, còn tuyên bố với mọi người Đoạn mẫu đã chết, đưa Đoạn mẫu vào bệnh viện tâm thần, rồi tái hôn với Chu Tuyết Dao( ta nguyền rủa 2 kẻ mất nhân tính này). Đoạn Ngân Táp thề nhất định phải cứu mẫu thân ra, mười lăm tuổi sau khi nổi danh với “Cái bóng”, y liền đưa Đoạn mẫu rời khỏi nước Mỹ, trở lại cố hương, mai danh ẩn tích sáng tác nuôi sống mẫu tử hai người.
Nghe xong, tâm Hứa Tịch ngũ vị đầu tạp( 5 cảm xúc: ngọt ,chua, cay, đắng, mặn), không khó tưởng tượng một mình Đoạn Ngân Táp sống với Đoàn mẫu tinh thần không bình thường, chắc chắn sẽ đau khổ. Hứa Tịch vói vào trong áo Đoạn Ngân Táp sờ vết thương trên lưng y, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đây là khi đó lưu lại sao?”
Đoạn Ngân Táp gật đầu, Hứa Tịch tâm như bị bóp chặt, “Lúc ấy nhất định rất đau!”
“Không sao!” Khi đó bốn phía tất cả đều là lửa, mẹ nở nụ cười rất đẹp, ôm lấy y nói muốn dẫn y đến thiên đường. Y thường xuyên muốn khi đó nếu bị chết cháy thì tốt rồi, y và mẹ có lẽ thật sự sẽ đến thiên đường, không cần chịu khổ.
“Sau này em sẽ hảo hảo bảo vệ anh và mẹ, em sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ hai người, em nhất định sẽ cho hai người hạnh phúc!” Hứa Tịch kiên định nói.
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, y lần đầu tiên cảm tạ thần linh, đã để cho y gặp được Hứa Tịch.
Lúc này, thái dương vẫn luôn bị đám mây che khuất lộ ra khuôn mặt tươi cười, chứng kiến hai trái tim kết hợp, dùng ánh nắng ấm áp của mình để chúc phúc cho bọn họ…
### ### ###
Từ khi rời khỏi trại an dưỡng, Đoạn Ngân Táp hoàn toàn mở nội tâm tiếp nhận Hứa Tịch, tình cảm hai người đột nhiên tăng mạnh, càng ngày càng tăng, hoàn toàn lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.
Hôm nay vừa mới sáng, Hứa Tịch liền kéo Đoạn Ngân Táp từ trong ổ chăn ra, thần bí hề hề dẫn y tới vùng ngoại thành, sau khi xuống xe Hứa Tịch bịt mắt y, cười dặn dò: “Bảo bối, sắp đến rồi, không được em cho phép, tuyệt đối không được mở mắt!”
“Em rốt cuộc muốn đưa anh đi xem cái gì vậy, làm gì thần bí thế?” Đoạn Ngân Táp tò mò hỏi.
“Bí mật! Đến nơi anh sẽ biết!” Hứa Tịch cười nói, dẫn Đoạn Ngân Táp đi một lúc, cuối cùng cũng tới nơi.”Bảo bối, đến rồi,anh có thể mở mắt!”
Hứa Tịch buông tay ra, Đoạn Ngân Táp mở mắt nhìn, trước mặt xuất hiện một biệt thự màu trắng xinh đẹp, xung quanh cực kỳ thanh tĩnh, đối diện chính là biển rộng xanh lam. Giờ phút này, thái dương vừa mới lấp ló, mấy cánh hải âu trắng bay chao đảo trên mặt biển vui vẻ xướng khúc thần ca, hết thảy đều vô cùng đẹp.
“Đây là?” Đoạn Ngân Táp kinh ngạc nhìn Hứa Tịch, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
“Tặng lễ vật cho anh và mẹ! Thích không?” Hứa Tịch cười ngọt ngào, hiện tại hắn rất muốn trực tiếp đổi giọng gọi mẫu thân Đoạn Ngân Táp là mẹ.
“Có ý gì?” Đoạn Ngân Táp biểu tình càng mê man.
“Em nghĩ nên để mẹ xuất viện, ở chung với chúng ta !” Hứa Tịch kéo Đoạn Ngân Táp đi vào biệt thự, bên trong bố trí xa hoa lại không mất cao nhã, thật sự lộng lẫy.
“Cái gì? Chẳng lẽ em không biết mẹ tinh thần không ổn định, chỉ cần thấy em sẽ tưởng là cha anh và biểu tỷ, điên cuồng tấn công sao?” Đoạn Ngân Táp giật mình kêu to, y lúc trước cũng bởi vì như vậy, thực không có biện pháp mới đưa mẹ vào trại an dưỡng.
“Em biết, em đã nghe bác sĩ Dương nói, nhưng em cảm thấy mẹ cần nhất chính là tình yêu, chỉ cần chúng ta toàn tâm toàn ý chăm sóc bà, nhất định một ngày nào đó bà sẽ khôi phục bình thường.” Hứa Tịch cười nói, hắn tin tưởng chỉ cần chân thành tình cảm sẽ tới trái tim.
Đoạn Ngân Táp cảm động cực kỳ, nhưng y không quên chuyện lần trước mẹ thiếu chút nữa bóp chết Hứa Tịch, y lắc đầu cười khổ: “Em có phần tâm này là đủ rồi, mẹ anh…”
“Em tin rằng có thể chăm sóc mẹ tốt, trong khoảng thời gian này em đã xem rất nhiều sách về bệnh này, hơn nữa em còn đặc biệt tìm hiểu bệnh tình của mẹ, anh cứ yên tâm đi!” Hứa Tịch ngắt lời cự tuyệt của y, vỗ ngực cam đoan.
Đoạn Ngân Táp do dự mãi cuối cùng mới gật đầu, kỳ thật y cũng rất muốn ở cùng mẫu thân, đã hơn một năm để bà ở trại an dưỡng, mỗi ngày phải uống đủ các loại thuốc, tim y đau như đao cắt, rất sợ người khác khi dễ bà.
“Em dẫn anh đi xem phòng mẹ!” Thấy Đoạn Ngân Táp gật đầu, Hứa Tịch cao hứng cười , kéo Đoạn Ngân Táp lên lầu hai.
Phòng Đoạn mẫu bố trí vô cùng đẹp, mỗi một đồ vật đều là do Hứa Tịch tỉ mỉ thiết kế bố trí, có thể thấy hắn nhất định đã tốn không ít tâm tư.
“Bảo bối, hài lòng không?” Hứa Tịch đi lên ban công, quay đầu mỉm cười, dưới ánh mặt trời chiếu rọi hắn tựa như một thiên sứ xinh đẹp.
“Em mất bao nhiêu tiền để mua biệt thự này?” Đoạn Ngân Táp vô cùng vừa lòng với căn phòng, nhưng y quan tâm đến giá tiền biệt thự hơn, biệt thự này vừa thấy đã biết là xa xỉ.
“Không nhiều, chỉ hơn sáu trăm vạn!” Hứa Tịch không hề gì nhún nhún vai. Nguyên nhân hắn chọn nơi này, chủ yếu là nơi này cảnh quan tốt, thích hợp cho Đoạn mẫu dưỡng bệnh, nếu không hắn thích biệt thự ở Cảnh Phong Viên hơn, nơi đó tuy rằng đắt hơn nơi này, nhưng thiết kế lại hợp khẩu vị của hắn.
“Hơn sáu trăm vạn?” Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa té xỉu, “Em làm sao có nhiều tiền như thế?”
“Đương nhiên là em kiếm!”
“Em tưởng anh ngốc a! Lão sư làm sao có khả năng kiếm nhiều tiền như thế, cho dù là làm cả đời cũng không thể!” Đoạn Ngân Táp cười lạnh, giận dữ hét.
“Em vì theo đuổi anh, mới đi làm lão sư, trước kia em là tổng giám đốc công ty quảng cáo, công việc kia kiếm được rất nhiều tiền!” Hứa Tịch không nói cho y biết, hắn có một bối cảnh doạ người, hắn cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu tiền.
“Tiền mua biệt thự bây giờ anh thiếu em,nhưng anh sẽ trả lại em!” Đoạn Ngân Táp không nghĩ tới Hứa Tịch sẽ vì mình mà buông tha cho một công việc tốt như thế, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng y là đàn ông tuyệt đối không thể dùng tiền Hứa Tịch.
Hứa Tịch biết đàn ông coi trọng nhất là mặt mũi, cho rằng hoa bạn lữ tiền(dùng tiền của người khác) là loại sỉ nhục, cho nên hắn không cự tuyệt, tà cười: “Được! Em đã vì anh mà đặc biệt chuẩn bị một khoản kế hoạch, hôn môi em một lần ba trăm, vuốt ve một lần năm trăm, làm tình một lần một ngàn! Anh chỉ cần lao động một chút, rất nhanh là có thể trả hết nợ tiền mua biệt thự!”
Nghe xong, Đoạn Ngân Táp không còn gì để chống đỡ, yêu nghiệt này chắc muốn mình ngày nào đó tinh tẫn nhân vong, chết trên người hắn, hắn mới cao hứng!
“Bảo bối, hiện tại bắt đầu trả nợ đi!” Hứa Tịch phong tình vạn chủng tặng cho Đoạn Ngân Táp một cái mị nhãn, cởi sạch quần áo lộ ra thân thể mê người trắng như ngọc, ghé vào trên ban công chủ động mở cặp mông đầy đặn mượt mà, lộ ra cúc huyệt hồng diễm kiều mỵ.
Đoạn Ngân Táp nhìn thấy miệng khô lưỡi khô, quên mắng Hứa Tịch không biết xấu hổ, vội vàng xao động cởi sạch quần áo nhào lên, động thắt lưng vọt vào cúc huyệt tiêu hồn.
“A ──” Hứa Tịch phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều, hai tay nắm lấy lan can khắc hoa trên ban công, thừa nhận Đoạn Ngân Táp mưa rền gió dữ kịch liệt tấn công, “Hảo bảo bối, chính là như vậy… A… Dùng sức sáp tiểu huyệt của em… A a… Hảo lớn, tâm can… Ân… Thích chết em… A…”
Tiếng kêu dâm đãng, khiến Đoạn Ngân Táp giống như dĩ vãng hưng phấn vô cùng, dùng chiêu thức cửu thiển một thâm, sáp làm tao huyệt tràn đầy dâm thủy. Đột nhiên, từ xa một người đàn ông anh tuấn chạy tới, hình như đang tập chạy,y nhìn thấy hai người đang điên cuồng hoan ái đã muốn hóa dâm thú. Hứa Tịch cũng nhìn thấy y, nhưng hắn không có chút nào kinh hoảng hay mất thể diện, ngược lại còn cười với y, tặng y một nụ hôn gió.
Đoạn Ngân Táp lập tức phát hiện Hứa Tịch đang hấp dẫn đàn ông khác, tức giận mặt xanh mét, hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông kia, ôm Hứa Tịch vào trong nhà, người đàn ông kia rất nhanh nghe thấy tiếng kêu khóc yêu mị mê người của Hứa Tịch.
“A ân… Lão công, em không dám… A, đừng cắm thuốc vào, không… Không cần… A a. . . Đau quá. . . Anh đừng cắm thuốc vào, đau chết mất… A a a… Cứu mạng a… Ừ… Em là tao hàng… Em là… Là kỹ nữ, em thích nhất là lão công thao em, em muốn bị anh đùa chết…”
Người đàn ông kia nghe được phun máu mũi, không dám đứng yên, chật vật chạy trối chết…
Vậy là hoàn bộ 1 rồi*tung hoa*
|
Sắc Dụ Vương Đạo Bộ 2 Chương 1(1)
Chương 1(1)
Mười hai giờ khuya, trên đường người đi lác đác không có mấy, trong ngõ tối mờ mờ vắng vẻ một thân ảnh mảnh khảnh đang vội vàng chạy. Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất vang dội giữa màn đêm yên tĩnh, làm lòng người kinh động.
Một cô gái bộ dạng thanh tú xinh đẹp, mang cặp kính mắt viền bạc nhã nhặn, mặc bộ đồ công chức màu trắng, tuổi còn trẻ. Từ bài thi cô kẹp dưới tay có thể thấy, cô là giáo sư, từ trường phê chữa xong bài tập mới về nhà.
Trên khuôn mặt thanh tú của cô gái hiển hiện rõ nỗi kinh hoảng và sợ hãi, không ngừng nhìn quanh bốn phía, có thể là cũng biết gần đây kề bên vùng này không yên ổn. Từ tháng trước bắt đầu, nơi này ban đêm thường lui tới rất nhiều tên cướp bóc, y chuyên tìm các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp để xuống tay,vừa giựt tiền vừa cướp sắc, cực kỳ hung bạo tàn nhẫn, đã có vài cô gái đáng thương bị hại. Tuy rằng cảnh sát đã toàn lực điều tra vụ án này, nhưng một chút manh mối cũng không có, đến nay vẫn chưa thể bắt được tên tội phạm kia.
Bởi vì sự kiện này, các cô gái buổi tối cũng không dám ra khỏi nhà, đêm nay là bởi vì sau khi tan tầm về nhà mới phát hiện bài thi các học sinh hôm nay đưa quên không mang về nhà. Bài thi còn có một nửa chưa sửa, sáng mai phải trả cho học sinh, nên cô đành phải bất đắc dĩ quay lại trường để lấy.
Thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cô gặp tên cướp bóc biến thái trong truyền thuyết, nghe nói y siêu biến thái, mấy cô gái đã từng bị y tấn công, tất cả bị y chơi đến không điên thì cũng chết, thật sự đáng sợ. Cô gái trong lòng khẩn cầu thần linh khắp nơi phù hộ cô có thể bình an vô sự mà an toàn về đến nhà.
Đi qua ngõ nhỏ này chính là nhà trọ cô gái ở, cô tăng tốc cước bộ bước đi, nhìn thấy ngọn đèn đường sáng ngời ấm áp trước mắt, trên mặt cô gái hiện lên một tia kinh hỉ, cuối cùng có thể thả lỏng tâm tình.
Trong lúc vô ý nhìn lại mặt đất, lại chợt phát hiện trên mặt đất có hai cái bóng, cô gái hoảng sợ quay đầu, phía sau không biết khi nào lại có bóng người một cao lớn. Nam nhân đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt có một vết đao thật dài, chia mặt y thành hai nửa, khiến y thoạt nhìn hung ác vô cùng.
Cô gái sợ tới mức hét ầm lên, nhưng mới hé miệng, nam nhân phía sau đã đoạt trước một bước che miệng cô, tha cô trở về trong ngõ hẻm hắc ám.
“Ngô… Ngô ngô…” Cô gái liều mạng giãy dụa, dùng toàn bộ khí lực để phản kháng.
“Không được kêu, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi giết cô.” Nam nhân căm tức lấy ra một con dao nhỏ sáng quắc sắc bén đặt trên bụng cô gái, hung ác uy hiếp.
Nhìn thấy con dao, cô gái cực kỳ sợ hãi, lập tức ngừng phản kháng. Y vừa lòng buông tay ra khỏi miệng cô, kêu lên: “Cô em, trên người có những đồ vật đáng giá nào giao hết ra đây!”
Cô gái nhanh chóng giao hết tiền mặt trên người và cả di động cho, cầu xin: “Đại ca, van cầu anh đừng thương tổn tôi, tất cả tiền tôi cả đều đã đưa hết cho anh, nếu không đủ tôi có thể đưa anh đến nhà tôi lấy!”
“Mẹ nó, sao ít vậy?” Nam nhân nhìn hơn ba trăm tệ và một cái di động ba sao trong tay, bất mãn mắng.”Chờ chút nữa đến nhà cô lấy hai vạn, nếu không lão tử khắc nát mặt cô.”
“Được!” Cô gái vội vàng gật đầu, chỉ cần y không thương tổn cô, bao nhiêu tiền cô cũng đều nguyện ý đưa y. Tuy rằng cô chỉ là một giáo sư nghèo, nhưng chút tiền ấy cô cũng có.”Đại ca, anh có thể để tôi về sao?” Cô gái thật cẩn thận hỏi.
“Về?” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên châm chọc, đáng khinh mà nhìn chăm chú bộ ngực đầy đặn của cô.”Tiểu mỹ nhân, em đã khiến lão tử thích như vậy, sao có thể về chứ?”
“Đại ca, van cầu anh buông tha tôi đi! Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!” Cô gái sắp bị dọa khóc, kéo tay y đáng thương hề hề đau khổ cầu xin.
“Tiền anh đương nhiên muốn, nhưng người anh cũng muốn! Em bộ dạng tuyệt như thế, lão tử không vui đùa với em một chút, thì chính là ngu ngốc!” Nam nhân cười dâm đãng, thô bạo áp cô gái trên tường, hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng của cô, dã man xé mở y phục cô, lộ ra nội y ren màu trắng. Cô gái tuy rằng bộ dạng tinh tế, đã có một đôi cự nhũ đầy đặn mê người.
“Không nghĩ tới hóa ra là bò sữa! Tiểu tiện nhân, vú cô có phải là giả hay không?” Y kinh hỉ bắt lấy cặp vú, cách nội y bắt đầu xoa nắn.
“Đừng! Van cầu anh đừng như vậy, tôi có bạn trai rồi! Anh tha cho tôi đi!” Cô gái liều mạng giãy dụa, đôi mắt xinh đẹp giàn giụa nước mắt.
“Nằm mơ! Đã rơi vào trong tay lão tử, thì chính là người của lão tử !Em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, lão tử sẽ hảo hảo thương em, nếu không lão tử sẽ làm như với những cô gái trước kia , chơi phế em!” Nam nhân kéo nội y cô xuống, một cặp cự nhũ trắng nõn lập tức bật ra, khiến y phải nuốt nước miếng. Y cúi đầu ngậm anh đào tiên diễm ướt át, dùng sức hút, hai tay kéo váy cô xuống, vói vào trong quần lót .
“Hỗn đản, không được đụng vào tôi, mau buông ra! Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Cô gái sợ hãi khóc kêu , cô không muốn tên đàn ông nào bên ngoài động vào mình. Cô thừa dịp nam nhân chưa chuẩn bị, dùng sức đá hạ thể y, nam nhân lập tức kêu thảm thiết, nhân cơ hội cô đẩy y ra chạy trốn.
“Đồ đê tiện! Đứng lại cho lão tử!” Nam nhân tức đến khó thở mà đuổi theo.
Cô gái liều mạng chạy, nhưng cô thân thể gầy yếu, rất nhanh đã bị y đuổi tới.
“Thối kỹ nữ, dám đá lão tử!” Nam nhân kéo mái tóc đen nhánh của cô, lửa giận ngút trời hung hăng cho cô một bạt tai, đánh đến khi cô nổ đom đóm mắt.”Vốn là lão tử muốn ôn nhu với em, thế nhưng em rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão tử hôm nay liền chơi nát em.”
Nam nhân đẩy cô ngã trên mặt đất, nhấc váy lên cởi quần lót . Cô liều chết phản kháng, vừa đánh vừa đá y, lớn tiếng khóc kêu cứu: “Cứu mạng a! Ai tới cứu tôi, nơi này có kẻ cưỡng gian! Đừng đụng vào tôi… Ô… Bại hoại… Tránh ra …”
Nam nhân tức giận lại cho cô mấy bạt tai, nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, phản kháng càng thêm lợi hại, cào loạn trên mặt nam nhân, móng tay cô rất dài, để lại trên khuôn mặt vốn xấu xí của nam nhân nhiều vết máu.
Nam nhân vì ngăn cản cô phản kháng, dùng thân đè cô xuống, làm cho cô không thể cào y.”Tiện nhân, hôm nay lão tử không thao chết em, lão tử không là đàn ông.” Nam nhân xé nát nội y của cô, từ đằng sau mãnh liệt đâm vào.
“A ──” Cô gái phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đến nỗi mặt trắng bệch.
“Mẹ nó, lão tử còn tưởng rằng thế nào!Ai ngờ sớm đã bị người chơi nát, thao!” Nam nhân phát hiện hoa huyệt cô gái tuy rằng vô cùng chặt, vô cùng thoải mái, nhưng lại không gặp được tấm màng mỏng trong tưởng tượng kia, căm tức kéo đầu xoay lại cho cô một bạt tai.
“Ô… Đi ra ngoài… Ô ô… Bại hoại, chỉ có bạn trai tôi mới được chạm vào tôi… Cứu mạng a… Ô ô…” Cô gái thương tâm gào khóc, cô thực xin lỗi hắn, cô đã bị đàn ông bên ngoài chiếm hữu, cô bị làm bẩn.
|
Chương 1(2)
“Đồ đê tiện, em yên tâm, lão tử rất nhanh sẽ cho em dục tiên dục tử, quên đi người đàn ông của em.” Nam nhân nhe răng cười, hung ác trừu sáp, phân thân thô to nóng bỏng tựa như cây gậy lửa lớn sắp làm hoa huyệt nứt vỡ, khiến cô gái đau đến sắp chết.
“Ô ô… Đau quá, mau ra ngoài… A… Ai tới cứu tôi với… Ô a… A a…”
Nghe thấy tiếng gào bi thương thống khổ của cô gái, nam nhân càng hưng phấn, động tác càng cuồng bạo hơn, phân thân y thô to hơn nam nhân khác rất nhiều, mỗi lần đâm vào hoa huyệt, đều chen vào cửa tử cung mẫn cảm. Cái loại cảm giác khủng bố này, làm cô muốn điên rồi.
“Đừng… A a… Ân ngô… Hảo sâu, đừng đụng vào nơi đó… Điểm nhẹ… A a… A a a…” Tiếng rên rỉ thống khổ từ từ thay đổi ,hỗn loạn khác thường. Cô gái cũng không phải thiếu nữ ngây ngô, thân thể sớm đã bị bạn trai dạy dỗ trở nên dị thường mẫn cảm, dưới va chạm thô bạo của nam nhân từ từ có khoái cảm.
“Tao hàng, cái miệng nhỏ của em hảo tao, mới vậy đã bị lão tử làm chảy nước, có phải bị lão tử làm cho thực thích không?” Phát hiện vách tường bao vây mình bắt đầu chảy ra yêu dịch, nam nhân cười dâm đãng, càng dùng sức thao, trong không trung vang lên tiếng nước “Vèo, vèo” nho nhỏ, dâm ô vô cùng.
“A a… Không có, đồ bại hoại đừng đụng vào tôi… A ha ha… Ngô a… Đừng làm sâu như thế, tôi sẽ chết… A ngô… Ân a…” Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một tầng tình dục đỏ bừng, tuy rằng ngoài miệng cực lực phủ nhận, nhưng thân thể cô quả thật có khoái cảm, cảm giác đau nhức mang lại khoái cảm kịch liệt, làm cô nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có. Nghĩ đến mình bị một tên đàn ông khác ngoài bạn trai cường bạo, cô thẹn muốn chui xuống đất, lần thứ hai kịch liệt giãy dụa.”Ô. . Mau cút ra đi,nếu không tôi sẽ cắn lưỡi tự sát… A… Ân a…”
Thanh âm yếu ớt mê người thật sự không có lực đe dọa, nam nhân khinh thường cười lạnh: “Rõ ràng là dâm phụ còn giả vờ trinh tiết, lão tử nghĩ bạn trai em nhất định là đồ nhuyễn chân tôm, bình thường uy em không no, mới làm em vừa thấy côn thịt đàn ông liền tao thành như vậy.” Hung khí lửa nóng cố ý đâm chọc cửa tử cung, dùng sức chuyển động, tựa như khoan dò đào động vậy.
“A a a ── không được rồi, đừng chơi như thế… A a… Thật đáng sợ… Ân a… A a…” Tử cung sắp bị làm rách tạo ra khoái cảm khủng bố, khiến cô thét lên liên tục, hạ thể co chặt lại, sắp kẹp đứt nam nhân .
“Thả lỏng! Thối kỹ nữ, em muốn lão tử đoạn tử tuyệt tôn a! Chưa từng gặp qua ai tao lãng khát khao như em, so với chó mẹ động dục còn lãng hơn, bị đàn ông trên đường cường bạo cũng có thể thích thành như vậy!” Nam nhân đánh cặp mông đầy đặn của cô vài cái làm cô thả lỏng, nâng mông bắt cô nằm úp sấp quỳ gối trên mặt đất dơ bẩn, giống đối đãi với chó mẹ thấp hèn tàn nhẫn vô tình điên cuồng thao làm. Cô gái vừa đau vừa thích, dưới kỹ xảo làm tình cao siêu của nam nhân, cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, quên mất mình đang bị cường bạo, mặc nam nhân đáng khinh đùa bỡn.
“A a… Tôi muốn bị anh làm chết, điểm nhẹ… Aha ha… Hảo thích… Hảo lớn … Hảo thô… Sâu hơn, dùng sức làm chết tôi… Aha ha… Úc úc… A a…” Cặp cự nhũ kiêu ngạo trước ngực theo động tác kịch liệt của nam nhân mà lay động, đôi mắt đẹp bao hàm nước mắt vui thích, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch dâm loạn lãng kêu, so với diễn viên AV ưu tú còn mê người gấp vạn lần.
“Chó mẹ, thích thịt heo lớn của lão tử không?” Một tay nam nhân kéo mái tóc dài của cô, một tay xoa nắn cặp tuyết nhũ, giống kỵ mã, từ đằng sau va chạm cuồng loạn. Thao hoa huyệt mềm mại mẫn cảm muốn sưng, dâm thủy chảy ròng, làm bộ lông ẩm ướt dính lại với nhau.
“A a… Thích… Ân a… Rất thích thịt heo lớn của anh, mau dùng thịt heo lớn sáp tôi… A a… Thích chết tôi… Ân a… Ngô ân… A a a a…” Cô gái sớm đã thần trí không rõ, gật đầu nói ra tiếng lòng chân thật nhất của mình, còn chủ động lay động cái mông nuốt đại bổng của nam nhân, thật sự cực kỳ giống chó mẹ đang động dục.
“Là côn thịt của lão tử lớn, hay côn thịt bạn trai em lớn?” Nam nhân tà ác hỏi , còn dùng sức hơn hồi nãy nữa, vách tường hoa huyệt bị y thao sắp nóng cháy. Y chưa từng thích đến như thế, tiểu huyệt nhỏ hơn nữ nhân gấp đôi, chặt hơn xử nữ ba phần, vừa ẩm vừa nóng, khiến người tiêu hồn thực cốt, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, y nhặt được bảo bối rồi.
“Ân ha… Anh lớn,anh lớn nhất… Aha a ── thịt heo lớn ca ca mau thao tôi, thịt heo bổng thao nát tôi… A a… Dùng sức làm… Tôi không muốn sống… A a… Ân a… Ngô ân…” Cô gái dâm loạn khóc kêu lên, thanh thép nóng rực của nam nhân sắp thao chết cô rồi, ngón chân thích đến cong gập lại. Thật đáng sợ a! Tại sao trên đời lại có chuyện khoái hoạt như thế, so với lên thiên đường còn thích hơn!
“Chậc chậc! Thật là một yêu tinh! Thật sự rất tao! Lão tử sắp bị em hút chết! Nhìn dáng vẻ của em, hình như là lão sư, vậy mà còn tao hơn cả kỹ nữ! Lại kêu lớn lên cho lão tử, kêu tao vào!” Nhìn bộ dáng dâm đãng điên cuồng của người dưới thân, nam nhân cũng vô cùng hứng thú, cố ý dừng lại, tà ác ra lệnh .
“Aha… Tôi là chó mẹ dâm tiện hạ lưu, tiểu tao huyệt của tôi ngứa chết… Đại ca, anh mau dùng thịt heo lớn giáo huấn tôi cái đồ chó mẹ không biết xấu hổ này…. A a a… Đại ca, anh mau động, mau thao chết chó mẹ… A… Tao huyệt chó mẹ thật đói, hảo ngứa a… Ơ ơ…” Nam nhân đột nhiên bất động, cô làm sao chịu được, thịt huyệt bó chặt lấy y hư không đến muốn điên rồi, cô xoay cặp mông, quay đầu đáng thương cầu xin.
Nam nhân vừa lòng giương khóe môi, nhưng không như cô mong muốn, vẫn bất động, tiếp tục tà ác hỏi: “Tiện chó mẹ, là lão tử làm tốt? Hay bạn trai em làm tốt? Thích lão tử làm, hay thích bạn trai em làm?” Nam nhân mỗi lần hỏi, đều cố ý ở trong âm đạo lửa nóng mẫn cảm động một chút.
|
Chương 1(3)
Cô gái đã muốn hóa thành dục thú sao có thể chịu được y gây sức ép như thế, cô rốt cuộc chịu không nổi ──
“Mẹ nó, anh làm tốt, em thích anh làm! Anh hôm nay thật đáng ghét, lại tra tấn ngươi ta như thế, đi mẹ anh!” Cô gái bỗng nhiên xoay người, cưỡi trên thân nam nhân, tức giận mắng. Mặt hung hãn, vẻ đáng thương sợ hãi lúc trước không còn sót lại chút gì.
“A a… Tiểu tâm can, nhanh lên thao em… Ngô a…. Giống vừa rồi dùng sức thao em, em rất thích như vậy…. A…” Không đợi nam nhân mở miệng, cô đã tự mình động, cuồng dã xoay thắt lưng, dùng hoa huyệt bộ lộng nam vật thật lớn.
Nam nhân khinh thường, y chỉ biết sự tình đã biến thành như vậy, thở dài, ôm lấy thắt lưng cô đỉnh về phía trước, cô gái lập tức phát ra tiếng lãng kêu thỏa mãn.”A a… Tiểu bảo bối, chính là như vậy, dùng sức đỉnh em, thao chết em…. Ngô a… Hảo thích, sâu hơn … Ân a… Anh thực ngoan… A a.. .”
Đây là chuyện gì vậy? Nam nhân không phải tên cướp sao? Sao lại giống như quen biết cô gái, mà cô gái tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, còn gọi y như vậy?
“Aha… Tiểu tâm can, anh hảo lớn! Em thích bị anh thao chết… A a… Ngô a… Ở bên ngoài làm cảm giác thực không giống, hảo kích thích… Ân. . . A a. . .” Dưới khoái hoạt cực đoan, trên mặt cô gái đột nhiên xuất hiện một đóa hoa hồng yêu mị, trong cổ cũng chậm rãi nở ra hoa hồng ( Giờ các nàng biết ai chưa?)
Cô kéo rách váy, lộ ra một thứ vốn nên xuất hiện thân thể đàn ông, cô thậm chí có nam căn chỉ đàn ông mới có?! Cô vươn tay nắm chặt phân thân bí trướng, cao thấp bộ lộng, tay kia thì đồng thời duỗi đến cúc huyệt phía sau sáp vào.
“A a a… Ngô a… Tiểu tâm can, em yêu chết thịt heo lớn của anh, để nó nhanh lên… Ân a… Dùng sức cắm vào trong tử cung đi… A a… Muốn điên rồi… Bảo bối, dùng sức…. Đúng, cứ như vậy….
A… Hảo hài tử…. A a… Ngô ân… Ừ…” Cô vừa chà xát phân thân, vừa dùng ngón tay sáp cúc huyệt, đồng thời còn ra lệnh cho kẻ dưới thân chơi mình như thế nào, bộ dáng kia thật sự là phóng đãng vô cùng.
Kỳ quái là nam nhân không hề hung tàn tà ác như trước, ngược lại ngoan ngoãn như một chú mèo, hoàn toàn nghe theo lời cô gái, tựa như nô tài trung thành nhất của cô. Y nắm chặt mông cô, dùng côn thịt thật lớn ra sức đâm sâu vào tận miệng tử cung, còn ở bên trong dùng sức chuyển động, khiến cô gái thích đến điên cuồng ngẩng đầu, cái gì dâm tiếng gầm ngữ, lời nói hạ lưu bất kham tất cả đều kêu lên.
“A a ── tâm can, anh rất mãnh, em yêu anh chết mất… A ngô…. Hảo sâu, thích a…. Em là chó mẹ của anh, tùy anh thao sao cũng được, anh dùng sức thao em…. A A…. Ừ… Mau thao em mạnh lên, để em sinh cho anh một đống nhóc con… A a a…. Úc úc…” Ba loại khoái cảm khiến cô rất nhanh liền đạt tới cao trào, thét lên tiếng , một lượng chất lỏng màu trắng từ phân thân phun ra, bắn trên mặt nam nhân.
Nam nhân sửng sốt một chút, vừa chuẩn bị mắng, cô gái lại nâng mặt y lên, vươn ra cái lưỡi đinh hương si mê liếm sạch bạch dịch trên mặt, mông lay động lợi hại hơn.”Ngô ân… Bảo bối, anh thật sự rất đáng yêu! Em yêu anh chết mất… A a… Mau bắn tất cả bảo bối của anh cho em… Ân ngô… Ngô ngô…”
|