Cừu Ái Phong Vân
|
|
Chương 6
“Suy nghĩ cái gì?” Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy Liễu Ức Vân. “Ngươi!” Liễu Ức Vân thành trực trả lời. “Thật sự?” Vui vẻ quay Liễu Ức Vân lại phía mình, “Thực khó được người luôn rất sợ xấu hổ như ngươi cũng nói như vậy, ta đây cũng phải có chút thái độ mới đúng đi” làm như chuẩn bị hôn lên môi hắn. “Không, không cần!” Liễu Ức Vân dùng sức đẩy y ra. Tuyệt đối không thể, hiện tại là ban ngày, hơn nữa ở đây tùy tiễn đều có thể có người tới, ví dụ như Tiểu Từ. “Vì cái gì? Không phải ngươi nói rất muốn ta sao?” Cường điệu nhắc lại “Nghĩ muốn”, y cười gian. “Ta không phải ý tứ đó!’ Hắn phản bác! “Là sao. . . . .” dừng lại một chút, “Bất quá không có gì, ta hiện tại suy nghĩ muốn ngươi!” Kéo tay Liễu Ức Vân đặt lên nơi sớm đã đứng thẳng của mình. “A, ngươi. . . . . .” Xúc cảm cứng rắn làm Liễu Ức Vân vội vàng rút tay về, tiểu tử này. . . . “Đều tại ngươi mới rồi làm ta hảo hưng phấn a, ngươi phải phụ trách giải quyết!” Trầm Lạc Phong vô lại nói. “Thế nhưng, lỡ như. . . . . .” “Không được nhưng là!” Trầm Lạc Phong không để hắn cự tuyệt, nhanh chóng đè hắn lên bàn, không nói nhiều bắt đầu xé rách quần áo hai người. “Không cần, Lạc Phong, lỡ bị người nhìn đến”. Hắn không muốn bị người biết chuyện giữa bọn hắn, cho dù hắn không làm sao, nhưng hắn không muốn Lạc Phong bị người chỉ trích thóa mạ! “Yên tâm, Tiểu Từ ta đã sai đi rồi nhất thời sẽ không quay về, cửa phòng đã bị ta khóa, sẽ không có người đột nhiên tới”. “Nguyên lai ngươi đã sớm dự mưu tốt lắm?!” Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm thấy Trầm Lạc Phong cười giống như hồ ly trộm được gà. “Ai bảo ngươi như thế ăn ngon!” Trầm Lạc Phong ngay thẳng nói, tay cũng không đình chỉ, nhanh chóng lột sạch Liễu Ức Vân cùng y. “A, không cần, không cần ở đây, tiến vào bên trong”. Biết là không cách nào ngăn lại y, Liễu Ức Vân lên tiếng yêu cầu y tiến đến gian phòng nghỉ ngơi của hắn, ở đây cách hành lang bên ngoài chỉ có một bức tường, cho dù nhìn không thấy, cũng sẽ bị nghe thấy âm thanh, hắn không thể mạo hiểm. “Ngươi thực phiền, bất quá cầu người là phải có thù lao!” Trầm Lạc Phong thô bạo ôm lấy hắn nhanh chóng đi tới nơi nghỉ ngơi. Cách giường một đoạn ngắn hắn liền bị ném lên giường, sau đó bị Trầm Lạc Phong đè lên, “A. . . . . .” Lúc hắn còn không có kịp phản ứng thì Trầm Lạc Phong liền dùng sức một phát đỉnh vào trong thân thể hắn, lập tức ở trong thân thể hắn mãnh liệt luật động. Sau giờ ngọ ngày mùa hè, không có một ngọn gió, nóng bức trong không khí khiến vạn vật đều trở nên buồn ngủ, chỉ có ve sầu thỉnh thoảng lười biếng phát ra một tiếng oán giận, hết thảy đều lộ ra sự yên tĩnh, mà biệt viện phía tây vương phủ trong phòng ngủ không được bình tĩnh như vậy. “A. . . . . . Ân a. . . . . Ân, ân. . . . . .” Mồ hôi không ngừng tích lạc trên giường, dưới thân không ngừng bị xỏ xuyên, Liễu Ức Vân quỳ sấp trên giường, tiếp nhận phía sau Trầm Lạc Phong không ngừng đâm chọc, đôi môi sưng đỏ không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ. “Ân. . . . . Nhẹ ân, điểm nhẹ. . . . . Ngô. . . . . . Oa a. . . . . .” “Cáp. . . A. . . . Cáp. . . . .” Hiện tại Liễu Ức Vân đã hoàn toàn thích ứng cùng Trầm Lạc Phong mập hợp, Trầm Lạc Phong mỗi lần đâm vào đều có thể cho hắn khoái cảm thật lớn như thủy triều. “A, không, không cần, đừng có ngừng!” Trầm Lạc Phong đột nhiên rời khỏi hậu huyệt hắn, phảng phất hư không thật lớn làm hắn như từ thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục, Liễu Ức Vân liều lĩnh kêu to. “Muốn sao, ân?” Phân thân Trầm Lạc Phong ở trước tiểu huyệt hắn vẽ vòng tròn, cảm nhận được tiểu huyệt run rẩy mở ra khép lại, nhưng mỗi lần sắp đụng tới hoa tâm liền lập tức rời khỏi, ngón tay dò xét trước người Liễu Ức Vân cũng không làm hắn thỏa mãn, mà ngón tay cố định ở phần gốc cũng không chịu để hắn đạt tới cao trào. Trước sau đồng thời bị dục vọng tra tấn, Liễu Ức Vân trước giờ cảm thấy thẹn, đành liều mình gật đầu. “Cầu ta!” Tàn khốc yêu cầu Cái gì?! Liễu Ức Vân giật mình quay lại…, nhìn đến khuôn mặt Trầm Lạc Phong kiên định. Thế nào có thể? Hắn, nói không được, “Ngô. . . . .” Hắn chần chờ lại bị Trầm Lạc Phong dục vọng căng trướng dùng sức đỉnh một cái, nhiệt độ trong cơ thể nháy mắt bùng lên, lời từ chối liền bị cứng rắn đè ép xuống, “Ô. . . . . .” Thống khổ khi không thể bắn tinh cùng hậu huyệt khó chịu cuối cùng làm hắn khóc lên. “Không cần làm nũng! Hôm này ta sẽ không tiếp tục mềm lòng!” Vẫn như cũ thực kiên quyết. “Ô. . . . .” “Ngoan, cầu ta, cầu ta liền nhanh chóng giúp ngươi”. Cúi đầu nói nhẹ nhàng bên tai Liễu Ức Vân, nhiệt khí phun lên cổ hắn, làm hắn một trận run nhẹ, y dỗ dành hắn. “Ô. . . . . .” “Cầu . . . . Cầu ngươi. . . . . .” Gian nan phun ra thỉnh cầu, hắn sắp duy trì không được. “Hảo ngoan, nói ngươi phải cái gì?” Trầm Lạc Phong hỏi lại. “Ô. . . . . Cầu ngươi. . . . . Ô . . . . .”Liễu Ức Vân bị dục vọng bức tới không cách nào tự hỏi. “Cầu ta làm ngươi, cầu ta hung hăng thao ngươi, tiến nhập ngươi! Nói, nói thì ngươi có thể nhanh chóng có được”. Trầm Lạc Phong phân thân để trước tiểu huyệt của Liễu Ức Vân. “Cầu. . . . Cầu ngươi muốn ta, muốn ta. . . Tiến nhập ta. . . . . Thao. . . Thao. . . . Ân a! A. . . . .” Ý nghĩ trống rỗng Liễu Ức Vân nhắc lại lời Trầm Lạc Phong. Cuối cùng vào lúc Trầm Lạc Phong một lần nữa tiến nhập thì phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Trong không khí khí tức *** mỹ tăng lên, y phục lung tung rơi xuống dưới giường, trên giường hai người mồ hôi ẩm ướt giao triền cùng một chỗ. Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy Liễu Ức Vân, nhẹ cắn vành tai làm nũng nói “Nột, đừng giận được không, là ta sai, ta không dám… nữa, không cần tiếp tục giận được không?” “. . . . . . .” Liễu Ức Vân không nói gì, hắn cũng không muốn tức giận, nhưng tưởng tượng đến Lạc Phong bắt hắn nói những lời này, hắn liền cảm thấy không cách nào dễ dàng tha thứ cho y. “Nột, ta phát thệ cũng không dám … nữa, ngươi tha thứ ta được không, không cần không để ý tới ta!” Trầm Lạc Phong dùng má nhẹ nhàng cọ sau lưng Liễu Ức Vân, lời xin lỗi kèm theo thanh âm khóc nức nở. “Ai. . . . .” Thở dài, Liễu Ức Vân không đành lòng quay lại nhìn Trầm Lạc Phong “Sau này không cần lại như vậy!” Mặc dù rất muốn làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt ôn nhu tiết lộ sự sủng nịch của hắn đối với y. “Ta phát thệ!” Trầm Lạc Phong vui vẻ ôm Liễu Ức Vân. Ghé vào trước ngực Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân im lặng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của y, khóe mắt bỗng nhiên nhìn đến trước ngực Trầm Lạc Phong có một đạo vết thương rất sâu. Nhớ kỹ mình từng hỏi qua y, y chỉ nói là cùng người luận bàn võ công không cẩn thận bị thương, nhìn đến y giống như không muốn nói nhiều nên hắn cũng không hỏi thêm. Xem vết thương đã biến thành vệt màu trắng, chắc là đã trôi qua rất nhiều năm, vết thương khắc sâu nơi vị trí yếu hại, thật không biết y lúc nhỏ là thế nào bị như vậy, nhất định là bị rất nhiều đau khổ đi. Liễu Ức Vân tưởng tượng Trầm Lạc Phong thân hình nhỏ bé cả người đẫm máu, bỗng nhiên cảm thấy tâm như bị đao cắt, không khỏi lạnh cả người. “Lạnh sao?” Cảm giác được cánh tay hắn run rẩy, làm hắn càng tới sát chính mình. “Ở đây. . . . .” Liễu Ức Vân sờ nhẹ lên vết thương trước ngực Trầm Lạc Phong, “Còn đau không?” Trầm Lạc Phong ánh mắt phức tạp nhìn một khuôn mặt đau lòng của Liễu Ức Vân, sau một hồi mới lên tiếng “Đau, bất quá sau này không còn đau nữa” y kéo đầu Liễu Ức Vân hướng vào trong ngực mình, “Bởi vì ngươi!”
|
Chương 7
Một vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, bầu trời ban đêm sáng sủa không một gợn mây, khiến cho ánh trăng lộ ra phá lệ sáng ngời, nhưng ban đêm chiếu rọi sáng rõ như ban ngày ánh trăng đành chịu thua kém vì đăng hỏa sáng rỡ bên trong Đoan vương phủ. Đêm nay Đoan vương phủ treo đèn thành dải, náo nhiệt phi phàm, bởi vì hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của tiểu vương gia, Đoan vương gia tổ chức yến hội lớn mời tân khách, trong triều đại thần thậm chí là phú thương nổi danh xa gần, danh nhân cư sĩ đều mang theo hạ lễ chúc mừng. Rất nhiều người càng thừa dịp này mang theo nữ nhi ăn mặc tỉ mỉ ngày thường ít lộ mặt, hy vọng nữ nhi của mình có thể bắt được tâm của Trầm Lạc Phong. Trong lúc nhất thời vương phủ nhiệt náo phi phàm, chỉ sợ đến cả yến hội của hoàng đế cũng không được như thế. Không khí náo nhiệt hoàn toàn không hấp dẫn Liễu Ức Vân, ngồi bên cạnh Trầm Lạc Phong hắn chỉ cảm thấy chính mình như ngồi trên kim châm, không nói từ ngày ấy cùng Lạc Phong tranh cãi lúc sau thỉnh thoảng sẽ thấy Đoan vương phi nhìn về phía hắn với ánh mắt oán hận, làm hắn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả thiên kim tiểu thư bọn họ cũng bốn phương tám hướng đều nhìn hắn với ánh mắt ghen tị ai oán làm hắn thở không nổi. Mà người khởi xướng là Trầm Lạc Phong cư nhiên hoàn toàn không hề tự giác không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, cùng hắn nói cười, đối người khác gần như không chút nào để ý tới. Lúc này nghe hắn nói muốn ra ngoài hứng gió tỉnh rượu, y cư nhiên muốn bồi hắn, hoàn toàn không nghĩ y vắng mặt làm mọi người có bao nhiêu ngượng ngùng. Trời ạ, mấy tiểu thư này đã nghĩ muốn giết người! Cuối cùng vẫn là hắn giả vờ tức giận, y mới không tình nguyện ngồi trở lại. Cuối cùng trốn thoát một mình Liễu Ức Vân đi tới hoa viên, hô hấp tràn ngập mùi hoa thoảng trong không khí. A, hoa đều nở, nhìn thấy vậy tay hắn tới gần loài hoa hiện giờ đang tỏa hương thơm mĩ lệ, Liễu Ức Vân thỏa mãn nở nụ cười. Thân phận đặc thù của hắn làm hắn từ nhỏ rất bị bài xích, không có một bằng hữu để giao lưu hắn chỉ có thể cùng hoa cỏ nói chuyện, dần dần hắn cũng vui vẻ trồng hoa, vừa lúc trong phủ có một khối đất trống, bởi vì tương đối hẻo lánh ít ai lui tới, cho nên để quên thời gian hắn liền bắt đầu ở đây trồng đủ các chủng loại hoa, từ lúc ban đầu chỉ có vài gốc cây, đến hiện giờ đã tràn đầy. Khi đó hắn mỗi ngày thức dậy đều đến đây ngây ngốc một trận, hưởng thụ sự yên tĩnh ở đây. Gần đây bởi vì Lạc Phong quấn thật chặt, giống như đã lâu không ghé thăm, không nghĩ đến hoa đều nở. “Bông hoa mĩ lệ chỉ có người thân phận cao quí mới có thể thưởng thức, kẻ thấp hèn không xứng đáng”. Thanh âm nữ nhân chanh chua vang lên phía sau Liễu Ức Vân. Hắn theo âm thanh quay đầu, thấy một cô gái y trứ hoa lệ đứng ở không xa nói. Nàng làn da bóng mượt, mi mục như họa, một đôi mắt hạnh tràn đầy khinh thường, cái mũi khéo léo cùng đôi môi anh hồng mọng nước, trang sức leng keng tôn lên dáng người làm khuôn mặt nổi bật của nàng trở nên hoàn mỹ vô khuyết. Thật đúng là giống tiên nhân nếu lúc nãy không phun ra ngữ khí cay nghiệt. “Xin hỏi có phải tiểu thư lạc đường sao?” Xem nhẹ thái độ không tốt, mỉm cười mở đầu câu chuyện, Liễu Ức Vân cảm thấy chính mình một đại nam nhân không cần phải…. Cùng một nữ tử so đo. “Ít giả ngốc! Liễu Ức Vân, ta Tiêu Mộng Liên sẽ không thèm để ý đến ngươi”. Nguyên lai nàng chính là “Kinh thành đệ nhất mỹ nữ” Tiêu Mộng Liên, con gái của kinh thành phú thương Tiêu Ân Hoa. “Ngưỡng mộ đã lâu!” Làm một chút lễ tiết cần có rồi Liễu Ức Vân đứng dậy rời đi, xem dáng vẻ của nàng là người không tốt, hắn không nghĩ cùng nàng có cái gì quan hệ vẫn mau chóng rời khỏi là tốt nhất. “Ngươi đứng lại!” Tiêu Mộng Vân mắt hạnh trợn lên, chưa từng bị xem nhẹ như vậy, hôm nay Trầm Lạc Phong cùng Liễu Ức Vân lại lặp đi lặp lại ngoại lệ! Vốn tính khí kém cỏi nàng không khỏi lửa giận bốc lên, “Ngươi này dã chủng, cùng mẫu thân ngươi hạ tiện giống nhau, ngươi tưởng ngươi quấn lấy Lạc Phong thì có thể ở lại vương phủ cả đời sao? Ngươi nằm mơ!” Việc Trầm Lạc Phong lạnh nhạt cũng quy tội lên người Liễu Ức Vân, nàng không để ý hình tượng lớn tiếng mắng chửi! “Thỉnh không cần vũ nhục mẫu thân của ta!” Liễu Ức Vân cũng có chút tức giận. “Ta chính là muốn nói nàng tiện, nàng sinh hạ ngươi cũng đồng dạng tiện, ngươi thân phận thấp hèn sao xứng bên cạnh Lạc Phong, làm sao xứng được Lạc Phong quan tâm! Được hết thảy những điều này phải là ta!” Nàng hô to! “Ngươi!” Không cách nào nhẫn nhịn được nữa để nàng nhục nhã, chính là hắn nhận được giáo dưỡng tốt đẹp nên không cách nào cùng một nữ nhân tranh chấp, Liễu Ức Vân phẫn nộ xoay người nhanh chóng li khai, lưu lại Tiêu Mộng Liên vẫn như cũ lớn tiếng vũ nhục hắn.
|
Chương 8
Nằm trên giường, Liễu Ức Vân hồi tưởng lại một màn vừa rồi, từ hoa viên rời khỏi hắn không có quay về tiền thính, mà là về phòng mình. Vừa mới bị Tiêu Mộng Liên sắc mặt ghen tị vặn vẹo làm hắn thật lâu không cách nào bình tĩnh, nghĩ nếu tương lai có một ngày Lạc Phong không cần chính mình hắn có thể hay không cũng biến thành như vậy? Hay là hào phóng rời khỏi rồi mới chúc phúc y sao? Không biết, nếu là trước đây, hắn có thể không chút nào do dự chọn người sinh con nối dõi, nhưng hắn hiểu được ở cùng một chỗ với Lạc Phong mới là hạnh phúc, hắn không biết hắn có thừa nhận được sự thống khổ khi mất đi. Nhưng mà Lạc Phong sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sống chết muốn cưới vợ, hắn biết bọn hắn không có khả năng như vậy cả đời, hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi này đó đến chậm một chút, cảm giác vô lực làm hắn thực khổ sở. “A. . . . . Ta loạn nghĩ muốn cái gì?” Vỗ vỗ má, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống hệt nữ nhân, ít nhất hiện tại Lạc Phong muốn hắn, ít nhất hắn có thể nắm chắc mỗi một khắc ở hiện tại. Nghĩ đến Lạc Phong, Liễu Ức Vân cả tâm đều tràn đầy ngọt ngào, hôm nay là sinh nhật Lạc Phong, hắn từng hỏi qua Lạc Phong muốn lễ vật gì, mà Lạc Phong cười nói lúc đó liền cho hắn biết, đến bây giờ y cũng không cho chính mình biết, còn may hắn đã chuẩn bị một lễ vật khác, chính là không biết y có hài lòng không. “Ta đã trở về, nhanh bị bọn họ phiền chết!” Trầm Lạc Phong từ cửa tiến vào. “Lạc Phong, khách nhân đều đi rồi?” Đứng dậy đưa một ly trà cho y. “Ân, hảo phiền!” Một ngụm uống xong, Trầm Lạc Phong đầu lông mày căng chặt nhăn nhó oán giận, y thực kinh tởm đám người phế vật đáng chết kia luôn nghĩ muốn nịnh bợ y, sớm muộn gì cũng làm bọn họ đẹp mặt. “Lạc Phong. . . . . Cái. . . . Sinh, sinh nhật. . . . . Khoái hoạt. . . . . .” Liễu Ức Vân nghĩ muốn nói gì đó nhiều một chút, nhưng ngôn từ không tốt làm hắn cái gì cũng nói không ra, suy nghĩ nửa ngày mới có thể lắp bắp bày tỏ được câu này. “Ha hả, vậy lễ vật đâu?” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng gạt khói trên chén trà. “A, có!” Xoay người muốn đi lấy. “Từ từ!” Trầm Lạc Phong ngăn hắn, “Ngươi có biết ta muốn cái gì sao?” “Không, không biết.” Hắn thành thật nói. “Kỳ thật ta thích thực đơn giản,” y cố ý nói một nửa, “Liền xem ngươi có chịu cho hay không thôi!” “Thế nào lại không chịu?” Hắn mặc dù không được như người khác! Đệ tử có rất nhiều tiền, bất quá hắn vẫn có chút ít dành dụm được, chỉ cần Lạc Phong không đòi hi thế trân bảo hắn chắc chắn mua được. “Ngươi nói đó! Không thể đổi ý, nam tử hán nói chuyện phải chịu trách nhiệm! Ta tối không thích người chỉ biết nói suông” y cười thực gian trá, đáng tiếc Liễu Ức Vân trung thực nhìn không ra. “Không đổi ý!” Hắn kiên định bảo chứng! “Hảo, ta phải. . . . . .” Y tới gần bên tai Liễu Ức Vân nhẹ giọng bày tỏ yêu cầu. “Cái gì?!” Liễu Ức Vân hai mắt nhất thời mở to, hắn phải ở trước mặt y tự an ủi sau đó phải chủ động hấp dẫn y! này thế nào có thể? Cái việc đó hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, càng đừng nói tới làm! “Ngươi đã đáp ứng! Nam nhân nói chuyện phải chịu trách nhiệm nga.” Trầm Lạc Phong hướng phía giường đi tới, thân tựa vào đầu giường bán nằm xuống, một vẻ chờ đợi xem chuyện vui. “Chính là. . . . .” Chính là hắn không nghĩ đến y muốn hắn làm việc này a. “Ngươi nghĩ muốn đổi ý?” “. . . . . .” Nghĩ muốn! Nhưng hắn không dám nói, Lạc Phong nói y tối không thích người như vậy, hắn không nghĩ bị y ghét. “Ta không nghĩ bắt ép ngươi, nếu không muốn liền nói thẳng!” Y ngữ khí có chút không vui. “. . . . . .” Hảo mâu thuẫn! “Quên đi, ta cũng mệt mỏi, đi ngủ đi” Y xoay người đưa lưng về phía Liễu Ức Vân, nằm xuống. “Lạc Phong?” Hắn nhẹ kêu, nhưng không thấy Lạc Phong có phản ứng gì. Hơn nữa ngày mới truyền đến thanh âm buồn bực của Lạc Phong, “Đây vẫn là lần đầu tiên ta lên tiếng muốn lễ vật của một người, vốn là tràn đầy mong chờ đâu”. Một câu nói đầy ngữ khí mất mác hoàn toàn đánh nát rụt rè của Liễu Ức Vân, thế nào có thể làm Lạc Phong thương tâm đâu? Đã từng làm nhiều chuyện khó xử hơn thế, thêm một lần này cũng không sai! “Ta, ta làm!” “Quên đi, ta không nghĩ bức ép ngươi”. Y vẫn quay lưng về phía hắn. “Không, không có, là ta chính mình nguyện ý.” Hắn hai má cũng bắt đầu nóng lên. “Thật sự?” Y cuối cùng ngồi dậy đối mặt với hắn, “Kia cởi sạch quần áo, ngồi vào ghế bên kia.” Liễu Ức Vân theo lời làm việc, cởi sạch chính mình rồi trần truồng ngồi vào chiếc ghế dựa rộng rãi, dựa vào ghế hắn vừa lúc đối mặt với Trầm Lạc Phong ngồi trên giường. “Nằm xuống hai chân khoát lên trên hai bên tay vịn!” “A?” “Như vậy mới nhìn rõ ràng a, mau lên!” Không nhịn được thúc giục. Từ từ mở ra hai đùi, phân biệt đặt lên hai bên tay vịn, lúc này hạ thân hắn liền xem như bị nhìn sạch, đến cả tiểu huyệt phía sau cũng bại lộ trong không khí. Liễu Ức Vân xấu hổ đến cả cổ đều hồng, hắn chỉ có thể nhắm chặt hai mắt chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Trầm Lạc Phong. “Phía dưới làm thế nào ngươi phải biết chứ, ta mỗi ngày đều làm thay ngươi a” Trầm Lạc Phong tâm tình không tệ nói. Một tay run rẩy cầm phân thân màu phấn hồng, nghĩ muốn động tay, Trầm Lạc Phong lại bỏ thêm điều kiện, “Còn có. . . . Nhìn ta làm!” Tay run càng lợi hại, hơn nửa ngày mới mở ra ánh mắt, nhìn đến Trầm Lạc Phong cả khuôn mặt đều là ý cười, hắn hận không thể tìm một cái động chui vào, nhưng tay không dám đình chỉ. “Ngô. . . . Ân, ân. . . . .” “Ân. . . . A. . . . Hô. . . . .” Liễu Ức Vân hô hấp dần dồn dập, ánh mắt bắt đầu trở nên mê li, làn da mật ong nhiễm một tầng phấn hồng. Dục hỏa không ngừng dâng trào làm hắn không nhịn được đong đưa thắt lưng, trên tay động cũng càng lúc cành nhanh, “A. . . . . Cáp. . . . Cáp. . . . Cáp. . . . . ” Một cỗ dịch thể bạch trọc phun ra, Liễu Ức vân cả người vô lực ngã về phía sau. Trầm Lạc Phong đi tới ôm hắn về trên giường, hôn hôn hai má hắn, “Không tệ nga, bất quá mới kết thúc một nửa a” Đợi hắn hơi khôi phục, Trầm Lạc Phong đưa cho hắn một bình sứ nhỏ màu trắng, “Chính mình dùng hắn bôi, phải trong ngoài đều quét qua a, nếu không khổ sở chính là ngươi!” “Này phải. . . . .” “Bôi trơn chỗ đó của ngươi dùng”. “Cái gì?” Phải tự hắn bôi lên này nọ của chính mình! “Phân thân của ta rất to đi, thứ này có thể bảo chứng ngươi không bị thương nga!” Trầm Lạc Phong nhân tiện ngoan ngoãn giải thích. “. . . . . .” Nhận mệnh nằm sấp xuống, ngón tay dính chút nhũ cao trong bình sứ màu trắng tiến về tiểu huyệt phía sau đi vào, “Ngô. . . . .” Cảm giác lạnh lạnh làm hắn thoải mái rên rỉ ra âm thanh, hắn vội vàng cắn môi, không để chính mình phát ra thanh âm *** đãng. Hắn chậm rãi trừu động ngón tay, làm dũng đạo bốn phía đều dính nhũ cao. Lúc này một tia xạ hương đặc biệt nam tính tiến vào mũi hắn, hắn tò mò mở hai mắt, kinh ngạc phát hiện hắn lúc này nằm úp sấp quỳ gối giữa hai chân Trầm Lạc Phong, đối diện mặt hắn là khố hạ, mà nguyên bản quần áo trên người Trầm Lạc Phong đã sớm không thấy dấu vết, phân thân của y kiêu ngạo đứng thẳng trước mặt hắn, gần đến mức hắn có thể thấy rõ mạch máu nảy lên. “Ngoan, mở lớn miệng, ngậm nó vào.” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng đẩy đầu Liễu Ức Vân hướng về dục vọng bộc phát của chính mình. Hoàn toàn ngốc điệu Liễu Ức Vân ngoan ngoãn mở lớn miệng, ngậm phân thân Trầm Lạc Phong vào trong miệng, mùi xạ hương tanh nồng cuối cùng làm Liễu Ức Vân bắt đầu vùng vẫy, nhưng đầu hắn gắt gao bị Trầm Lạc Phong cố định. “A. . . . . . Hảo lớn!” Liễu Ức Vân khoang miệng nóng ẩm làm Trầm Lạc Phong phát ra thanh âm thoải mái. “Ngô. . . . .” Phân thân của Trầm Lạc Phong tràn đầy khoang miệng, Liễu Ức Vân cảm thấy cằm mình đều nhanh muốn sái, hơn nữa bị bắt hàm trứ dục vọng to lớn của nam nhân, cho dù đó là của người hắn yêu nhất, cũng làm hắn trong nhất thời không cách nào chấp nhận được, thế là hắn dùng đầu lưỡi cố gắng đẩy dục vọng to lớn của Trầm Lạc Phong, nghĩ muốn làm nó đi ra khỏi miệng của mình. “Ân. . . . . Ngô. . . . Đúng, chính là như vậy, dùng đầu lưỡi. . . . A. . . . Hảo, ngươi chính là thiên tài!” Liễu Ức Vân cử động lưỡi càng làm dục vọng của Trầm Lạc Phong thêm trầm trọng, y bắt đầu nhẹ nhàng trong khoang miệng hắn trừu tặng. “Ngô. . . . . Ngô. . . . . . .” “Ân, ân ngô. . . . . .” “Ngô, ân. . . . A. . . . . Cáp. . . . .” Ngay khi Liễu Ức Vân tưởng chính mình sắp hít thở không thồng, phân thân y lại từ miệng hắn rút ra. “Mặc dù ta rất muốn bắn trong miệng ngươi, bất quá hôm nay còn có việc trọng yếu hơn phải làm”, y nằm xuống, “Chính mình ngồi lên!” Y mệnh lệnh. Liễu Ức Vân cảm thấy chính mình sẽ rách mất, nhưng đối mặt với ánh mắt uy hiếp của Trầm Lạc Phong hắn không thể không nghe theo. Khóa ngồi trên thắt lưng Trầm Lạc Phong, hậu huyệt nhắm chuẩn phân thân y, Liễu Ức Vân từ từ hạ người xuống, nhưng mỗi khi huyệt khẩu sắp đụng vào phân thân nóng bỏng lại cứng rắn kia thì hắn lại mất dũng khí mà trốn. Phản kháng vài lần, Trầm Lạc Phong cuối cùng bị hắn biến thành không nhịn được, ôm lấy thắt lưng hắn kéo xuống, đồng thời thắt lưng mình hướng về phía trước đỉnh lên, một phát liền tiến vào thân thể hắn. “A a a a a a. . . . . . !” Tư thế đặc thù làm Trầm Lạc Phong dục vọng xâm nhập tới chiều sâu chưa từng có, Liễu Ức Vân cảm thấy chỉnh mình sẽ bị y chọc thủng. “Đến, chính mình động.” Trầm Lạc Phong không buông tha hắn. “Không. . . . Ân. . . . . . .” Bản năng nghĩ muốn cự tuyệt. “Ta đây liền để như vậy.” Hắn uy hiếp. “Không. . . . . . .”Dục vọng nóng cứng to lớn đi vào cơ thể hắn, nhưng một chút cũng không nhúc nhích, cảm giác kia thật sự không tốt, nhìn Trầm Lạc Phong thực sự không chịu cử động, Liễu Ức Vân một lần nữa đầu hàng. Hắn bắt đầu từ từ đong đưa thắt lưng, Tiểu phúc cao thấp phun ra nuốt vào dục vọng của Trầm Lạc Phong. Nhưng như vậy thế nào có thể thỏa mãn Trầm Lạc Phong, ngược lại càng thêm nhóm lên dục vọng của y, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy này căn bản là tra tấn chính mình. “Ngươi thật sự là yêu tinh!” Cuối cùng, y gầm nhẹ một tiếng, giữ nguyên tư thế hai người mập hợp, một cái xoay người áp Liễu Ức Vân dưới thân một lần nữa lấy lại quyền chủ động, đồng thời cúi đầu nuốt toàn bộ thanh âm của Liễu Ức Vân vào miệng.
|
Chương 9
Hoàng hôn buông xuống không trung nhìn không đến tịch dương mĩ lệ ngày xưa, những vần mây xám trắng trôi nổi đầy trong không trung, mây màu thấp phảng phất chạm tay có thể với tới. Ngày mùa hè trong không khí nắng nóng bởi vì không có một chút gió mà làm cho mọi người cảm thấy phiền muộn. Liễu Ức Vân ngồi ở thư phòng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng phía cửa nhìn xung quanh. “Kỳ quái, như thế nào muộn như thế Lạc Phong vẫn chưa trở về?” Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, bình thường Lạc Phong tiến cung bồi thái tử đọc sách buổi trưa liền trở về. Bỗng nhiên, Trầm Lạc Phong vội vàng bước đến xuất hiện trước mắt Liễu Ức Vân, “Lạc Phong!” Liễu Ức Vân vội vàng ngênh đón y. “Hôm nay thế nào quay về. . . . . Lạc Phong?” Không nghĩ đến Trầm Lạc Phong trực tiếp xông lại đây liền ôm hắn chặt chẽ, hắn cảm thấy kì lạ hỏi. “. . . . . . .” Không có trả lời, Trầm Lạc Phong chính là chặt chẽ ôm hắn, y hô hấp thực dồn dập, thân thể cũng phát run. “Thế nào? Lạc Phong, ngươi sao lại phát run, xảy ra chuyện gì?” Lạc Phong thất thường làm hắn cảm thấy hoảng hốt, việc gì có thể khiến người luôn tỉnh táo như y trở nên bối rối như thế. “Để ta ôm một chút.” Cuối cùng Lạc Phong lên tiếng, thanh âm cũng có chút không ổn. “Rốt cuộc thế nào, Lạc Phong, ngươi không cần dọa nạt ta”. Hơn nửa ngày, Trầm Lạc Phong mới thả hắn ra, ánh mắt lưu luyến nhìn hắn, phảng phất bọn hắn từ này trở đi sẽ thiên nhai lưỡng cách, “Ngươi sẽ quên ta sao?” Y thì thào nói. Có ý tứ gì?! Liễu Ức Vân cảm thấy trái tim giống bị đụng thật mạnh một chút, “Ngươi, ngươi thế nào đột nhiên nói thế. . . . . .” Liễu Ức Vân bỗng nhiên dự cảm không hề tốt. “Không có gì”, y mỉm cười, nhưng tươi cười lộ ra vô lực, “Chính là rất muốn biết nếu ta mất, ngươi có thể hay không lãng quên ta” y kéo tay Liễu Ức vân đặt ở bên miệng, hạ xuống một nụ hôn nhẹ, “Mặc dù rất không tình nguyện. . . . . Nhưng vẫn hy vọng ngươi sẽ quên ta, như vậy ngươi sẽ không thương tâm. . . . . .” Y thì thào tự nói. “Lạc Phong?! Rốt cuộc thế nào, ngươi như vậy làm ta rất sợ hãi”. “Không việc gì” Y thả tay Liễu Ức Vân, mỉm cười nhìn hắn “Chính là gần nhất phải đi ra ngoài, có thể một thời gian dài nhìn không thấy ngươi. . . . .” “Ngươi nói dối! Cho ta biết phát sinh chuyện gì!” Liễu Ức Vân vội vàng đánh y, Lạc Phong nói dối, nhất định là có chuyện! “Không có. . . . . .” Liễu Ức Vân lo lắng vẻ mặt kiên định làm Trầm Lạc Phong không cách nào tiếp tục lừa gạt hắn, y cúi thấp đầu. “Cho ta biết, nếu ngươi thật sự. . . Thật sự yêu ta, liền cho ta biết!” Liễu Ức Vân bắt lấy hai vai Trầm Lạc Phong hô to. “Ta. . . . . .” Y do dự, “Ngươi. . . . . Không cần hỏi”. “Vì cái gì, vì cái gì?!” Hắn sắp nổi điên, vì cái gì không thể cho hắn biết! “Bởi vì. . . . .” Y nhẹ nhàng vỗ má hắn, “Bởi vì ta không muốn ngươi cũng lâm vào nguy hiểm”. “Nguy hiểm?!” Liễu Ức Vân tức giận lay hai tay y, “Ngươi xem ta thành cái gì? Nữ nhân của ngươi? Ngươi muốn gánh gió gánh mưa, ngươi kim ốc tàng kiều? Ta cũng là nam nhân! Hơn nữa là ca ca của ngươi! Có cái gì nguy hiểm là muốn ngươi vì bảo hộ ta mà tự mình đối mặt, mà ta chỉ có thể ở một bên mở mắt nhìn! Ngươi nói a!” Hắn kích động hô to, ngực bởi vì tức tối mà kịch liệt phập phồng. Liễu Ức Vân lần đầu tiên tức giận như thế, cũng là lần đầu tiên hắn đối với Trầm Lạc Phong tức giận, Trầm Lạc Phong bị sự tức giận của hắn làm chấn kinh không nói nên lời. Quá hảo một trận, y cuối cùng hiểu ý hướng Liễu Ức Vân cười “Được rồi, sự kiện này quan hệ trọng đại chúng ta trước vào bên trong nói lại.” Y bảo Liễu Ức Vân theo y vào. Đi vào trong phòng nghỉ, Trầm Lạc Phong đóng kỹ cửa mới đi tới trước mặt Liễu Ức Vân. “Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi phải nghe kỹ”, y hít sâu rồi bắt đầu tự thuật “Ta vừa mới nhận được ý chỉ của thái hậu, nói vì thuận tiện để ta bàn luận võ nghệ cùng làm bạn, thái tử phong ta làm thiếp thân thị vệ, tức khắc nhập cung. Thái tử kì thật muốn giam lỏng ta, để tương lai lấy ta làm con tin!” “Con tin?” Liễu Ức Vân có điểm không tin vào lỗ tai mình, thái tử không phải cùng Lạc Phong quan hệ tốt lắm sao? Huống hồ, lấy Lạc Phong làm con tin thái tử muốn uy hiếp cái gì? “Đúng, con tin. Chuyện này phải trở về ba tháng trước bắt đầu. Ba tháng trước, thánh thượng bệnh tình đột nhiên nặng lên, cả người lâm vào mê man, triều chính đặt lên người thái tử cùng vài vị trọng thần trong triều, bởi vì trữ quân chưởng quản triều chính vốn không thể dị nghị, nếu không phải thái giám tổng quản Lưu Bình bị giết hại, chỉ sợ ta cũng nghĩ như thế”. Liễu Ức Vân nghe đến hồ đồ, ba tháng trước trong cung bắt đầu là thái giám tổng quản ám sát thái tử mà bị giết tại chỗ, việc này cùng Lạc Phong có quan hệ gì? Đầy đầu đều là nghi vấn, nhưng hắn chỉ có thể nghe tiếp. “Ngày đó ta vốn định tìm thái tử luận võ, đi tới Liệt Diễm cung ta chính là kỳ quái vì cái gì một tên thị vệ cũng không có, bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng kêu thảm của Lưu Bình từ trong phòng truyền ra, ta nghĩ cũng không nghĩ muốn vội vã ẩn náu, nhìn thái tử đi ra khỏi phòng như là đi tìm thị vệ, ta mới trộm tiến vào căn phòng, nhìn tới Lưu Bình toàn thân đầy máu. Hắn chỉ kịp đối ta nói “Cẩn thận thái tử, đi tìm. . . . Bảo hộ Vương Hỉ cùng Dương. . . . ” hơn nữa cấp ta một khối đồng bài liền đoạn khí. Ta khi ấy thực sợ hãi, vội vã chạy đi ra ngoài, thẳng đến về tới nhà mới tử tế suy nghĩ lời nói của Lưu Bình. Hắn nói bảo Vương Hỉ còn nói thêm muốn tìm người nào đó, là muốn người nọ bảo hộ Vương Hỉ sao? Vương Hỉ trong cung là thống lĩnh thái giám, hắn thì có cái gì nguy hiểm, còn có cái Dương lại là ai? Quá nhiều vấn đề làm ta không thể lí giải, nhưng ta cảm thấy tìm được Vương Hỉ là có thể hiểu được. Theo sau đó, ta mỗi lần tiến cung đều tìm biện pháp tiếp cận Vương Hỉ, nhưng ta rõ ràng nhớ kỹ Lưu Bình trước khi chết bảo ta cẩn thận thái tử, cho nên ta cũng lưu ý nhất cử nhất động của thái tử. Ta phát hiện có vài mật thám hướng hắn báo cái gì, hơn nữa hắn đối với cảnh giác của ta cũng trở nên thực nghiêm, ta gần như không thể rời khỏi mắt hắn, cho dù tiến ra cung cũng có thị vệ ở một bên, cho nên ta vẫn chỉ có thể nhìn đến Vương Hỉ. Ta khi ấy cũng không nghĩ nhiều, huống hồ chính là đã chết một thái giám, mặc dù ta có giỏi hơn nữa, nhưng thường vấp phải trắc trở làm ta muốn bỏ cuộc. Thẳng đến hôm nay, thái tử lại mời ta nhập cung, trên đường tiến cung ta vô tình gặp Vương Hỉ ra cung làm việc, ta đem chuyện ngày đó nói cho hắn, rồi xuất ra khối đồng bài. Nhìn đến khối đồng bài kia hắn đột nhiên khóc rống, rồi mới cho ta biết một bí mật kinh thiên. Nguyên lai Lưu Bình không có ám sát thái tử, thái tử nghe nói Hoàng Thượng bệnh tình nặng thêm ngày đó viết xuống di chiếu, bởi vì đã hơn một năm gần đây thánh thượng sinh bệnh đại hoàng tử đối thánh thượng chiếu cố cẩn thận, thánh thượng thập phần cảm động, thậm chí đã viết trước di chiếu, nhưng lại sửa lại lập đại hoàng tử, hắn cũng tới kịp bóp méo. Nhưng hắn không biết di chiếu đặt ở đâu, hắn duy nhất có thể khẳng định đó là người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh thánh thượng, thái giám tổng quản Lưu Bình. Thế là ngày đó hắn vẫy lui thị vệ bức cung hỏi Lưu Bình, Lưu Bình liều chết không nói, cuối cùng bị thái tử thẹn quá hóa giận giết chết. Lưu Bình chống cự làm hắn gần như khẳng định, trên chiếu thư là tên đại hoàng tử, thế là hắn bắt đầu điên cuồng tìm di chiếu, đồng thời chặt chẽ giám thị đại hoàng tử, ta nghĩ đây chính là nguyên nhân ta thấy nhiều mật thám như vậy. Nhưng hắn không nghĩ đến, kỳ thật căn bản là không có di chiếu!” “Cái gì? Không có!” “Đúng, không có, hoặc là nói đúng hơn khi viết xuống chiếu thư, thánh thượng lại đột nhiên nhớ về quá khứ, nhưng mà Hoàng Thượng đích xác là nói phải để ngôi vị truyền cho đại hoàng tử. Lúc này khi ấy có Lưu Bình, Vương Hỉ cùng Binh Bộ Thị Lang Dương Hồng Quang đều có thể chứng minh, chính là thái tử cũng không biết Vương Hỉ cùng Dương Hồng Quang cũng ở đó. Hắn vẫn muốn tìm gặp dịp nói sự thật cho đại hoàng tử biết, một là để hắn đề phòng thái tử, hai là hy vọng hắn có thể nghĩ biện pháp quay về đoạt ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà thái tử ở chỗ đại hoàng tử gia tăng rất nhiều mật thám, hắn căn bản tìm không thấy dịp gặp. Hắn nói thêm muốn ta cũng đề phòng thái tử, Hoàng Thượng thân thể mỗi ngày càng yếu, giá hạc quy tây cũng ngay sát gần mấy ngày, một khi Hoàng Thượng có cái gì bất hạnh, cho dù Dương thị lang cùng hắn công bố chân tướng ra ngoài, nhưng bởi vì không có di chiếu, thái tử nhất định cùng đại hoàng tử và chúng đại thần nảy lên xung đột. Khi đó cậu của đại hoàng tử, ngự lâm quân thống lĩnh Vương Văn Xương liền nhất định dẫn binh phản đối hắn, điều này sẽ là uy hiếp lớn nhất của hắn. Mà trước mắt thái tử lấy quyền lợi nắm bắt Vương Văn Xương không được, cho nên đến khi đó viện binh chính là tấm chắn tốt nhất của thái tử. Kinh thành nội ngoại duy nhất có thể đối kháng ngự lâm quân chính là cấm vệ quân của phụ vương, nhưng phụ vương vẫn bảo trì trung lập, điều này lại thực đau đầu, cho nên Vương Hỉ đoán hắn rất có thể lấy ta làm con tin để phụ vương phải thỏa hiệp” Lúc này Liễu Ức Vân mới hiểu được toàn bộ sự kiện, mặc dù hắn không muốn tin tưởng thái tử ngày thường luôn yêu thích vui đùa hắn lại làm ra sự việc này, bất quá đối mặt với vô hạn quyền thế cùng tài phú thì ai có năng lực bảo chứng tâm không động đâu? Chính là ngôi vị hoàng đế tranh đấu nhưng lại làm Lạc Phong dính líu vào, làm Liễu Ức Vân không cách nào chấp nhận. “Biết sự tình nghiêm trọng ta tính toán hôm nay tiến cung xong liền tạm thời rời khỏi kinh thành tránh né một trận, đợi cục diện ổn định mới trở về, như vậy ít nhất sẽ không cấp phụ vương phiền muộn. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay vừa mới, thái tử không biết làm thế nào thuyết phục được thái hậu viết xuống ý chỉ, ta nói dối là có chút sự muốn an bài người nhà, mới được cho phép trở về một chuyến”. “Vậy hiện giờ làm sao bây giờ, ngươi sẽ bị hắn giam lỏng sao? Không, ta không cần!” Không thể để Lạc Phong đi làm con tin! “Ca, ngươi trước tỉnh táo”. Y an ủi hắn. “Tỉnh táo, ngươi muốn ta thế nào tỉnh táo. Không được, Lạc Phong ngươi vẫn thừa dịp hiện giờ trốn đi đi. Hoặc là ta làm người thay thế, ta cũng là nhi tử của phụ vương a, tóm lại ngươi không cần đi!” “Thế nào có thể, nếu như vậy chính là kháng chỉ, không chỉ chúng ta sẽ chết, còn liên lụy đến vương phủ cùng những người khác”. “Vậy làm sao bây giờ. . . . . Đúng. . . . , chúng ta đi cầu phụ vương, chỉ cần hắn đáp ứng giúp đỡ thái tử, ngươi sẽ không có việc”. Hắn lúc này đã hoảng đến mức không biết làm sao, chỉ cần có thể cứu Lạc Phong biện pháp gì hắn cũng nguyện ý thử. “Không được!” Trầm Lạc Phong nghiêm lệ cự tuyệt, “Phụ vương đã sớm đối ta nói qua, hắn sở dĩ vẫn bảo trì trung lập, chính là bởi vì hắn đã sớm thấy rõ thái tử con người hiểm ác không cùng đường đi với hắn, mà đại hoàng tử lại trời sanh tính đạm bạc vô tình với ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn mới không có động thái gì, thầm nghĩ lúc đại hoàng tử nguy nan trợ giúp một tay. Phụ vương cả đời đối triều đình trung thành và tận tâm, nếu hắn biết thái tử muốn soán vị, cho dù lấy ta làm uy hiếp hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Càng huống gì, ta cũng không hy vọng phụ vương bởi vì chuyện của ta làm ra việc có lỗi với Hoàng Thượng cùng triều đình, cả đời mang trên lưng tiếng xấu, như vậy cho dù phụ vương thỏa hiệp, ta cũng sẽ lập tức lấy cái chết tạ tội. Cho nên nói bước cờ này của thái tử tuyệt đối sẽ không thực hiện được”. Y giọng nói kiên định, ánh mắt quyết tuyệt. “Này là muốn nói ngươi đi chắc chắn sẽ không sống trở về. . . . .” Liễu Ức Vân đột nhiên cảm thấy phảng phất trời như sụp đổ, đè ép xuyên qua hơi thở của hắn. “Ta đây sống còn có ý nghĩa gì. . . . .” Hắn thống khổ nhắm mắt, lệ không ngừng chảy xuống. “Đừng khóc. . . . .” Y tiến lên ôm lấy Liễu Ức Vân, “Ta cũng không nói ta nhất định sẽ chết a”. “. . . . .” Liễu Ức Vân đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng chờ đợi câu sau. “Mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn có hy vọng, nhưng cần ngươi giúp”. Y cười an ủi hắn. “Bất luận là cái gì ta cũng làm!” Vì Lạc Phong cho dù xông pha khói lửa hắn cũng không ngại. “Ân”. Trầm Lạc Phong lấy ra một phong thơ, giao cho Liễu Ức Vân, “Người dùng thư của ta đưa đến doanh địa phía thành tây, tự mình giao cho phụ vương, làm hắn giả vờ nhận lời thái tử phái binh đóng quân xung quanh hoàng cung, mặt khác làm hắn dựa theo thư của ta làm việc. Nhớ kỹ trên đường đi phải biểu hiện thập phần bối rối, làm người của thái tử cho rằng ngươi hướng về phụ vương cầu cứu”. “Rồi ngươi bí mật tới phủ đại hoàng tử, nhất định phải cẩn thận, nhất thiết không thể để người của thái tử phát hiện, cho hắn biết tất cả chân tướng cùng việc hắn mới là người kế vị chân chính, thỉnh hắn cần phải bảo hộ Binh Bộ Thị Lang Dương đại nhân. Ta nghĩ đại hoàng tử cùng ngươi tương giao rất tốt hắn nhất định sẽ tin tưởng. Đồng thời ngươi nói chuyện chúng ta giả ý bang trợ thái tử cho hắn biết, hy vọng hắn thông tri cậu hắn liên lạc Vương công công, làm ngự lâm quân cùng cấm vệ quân của phụ vương trong ứng ngoại hợp, cũng phái người thừa dịp hỗn loạn cứu ta thoát li nguy hiểm, đến lúc đó chờ thái tử tin chắc mình có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Vương công công cùng Dương thị lang chứng tỏ, không sợ thái tử không nhượng vị. Cũng chỉ có như vậy, ta mới có một đường sống.” “Hảo, ta đi ngay!” Hắn xoay người muốn đi. “Từ từ,” Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy hắn, “Nhất định phải cẩn thận a!” “Đứa ngốc! Ngươi mới phải cẩn thận. . . . .” Thanh âm nghẹn ngào nói, nhanh chóng rời khỏi, hắn không quay đầu, sợ khuôn mặt đầy lệ bị Trầm Lạc Phong nhìn thấy.
|
Chương 10
Dựa theo lời nói của Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân đưa thư đến tay Đoan vương gia sau đó tới phủ đại hoàng tử. Quả nhiên nhìn thấy có nhiều người thần sắc quỷ dị quanh quẩn xung quanh. Hắn chỉnh trang phục chính mình trở thành nông dân đến giao thực vật trong phủ mới thuận lợi tiến nhập phủ đại hoàng tử, cũng tìm được Trầm Ngạn Huy kể hết sự tình cho hắn. “Chính là như vậy, thỉnh đại hoàng tử cứu xá đệ!” Hắn đối mặt với Trầm Ngạn Huy hai chân quỳ xuống, khẩn cầu nói. “Mau đứng lên!” Trầm Ngạn Huy vội vàng tiến lên nâng Liễu Ức Vân dậy, “Đoan vương gia cùng các ngươi trợ ta đoạt được ngôi vị hoàng đế, đại ân này ta không cách nào báp đáp, ta Trầm Ngạn Huy hai lần đối với trời phát thệ, cho dù dùng tất cả lực lượng cũng sẽ đem tiểu vương gia lông tóc vô thương cứu ra! Càng huống gì tiểu vương gia vì triều đình thà chết không khuất phục, ta cũng không thể mở mắt để mặc y chết!” “Đại hoàng tử. . . . . .” Liễu Ức Vân cảm động nhìn Trầm Ngạn Huy, “Vi thần tuy không có khả năng, nhưng chỉ cần ngài có việc gì dùng được, vi thần nhất định làm trâu làm ngựa thề sống chết nguyện trung thành ngài!” “Không cần nói như thế, chúng ta vĩnh viễn đều là bằng hữu!” Trầm Ngạn Huy ôn nhu nói. “Đại hoàng tử. . . . .” “Tốt lắm, nơi đây không nên ở lâu, miễn cho phức tạp, ta để quản gia tiễn ngươi đi cổng sau đi. Chuyện lệnh đệ ngươi yên tâm, ta sẽ lo liệu.” Trầm Ngạn Huy ý bảo quản gia tiễn Liễu Ức Vân ra ngoài. “Vi thần cáo từ.” Cúi người thi lễ, Liễu Ức Vân theo quản gia ly khai. “Ha hả, xem ra ngươi hoàn toàn thật sự không có lừa ta a, Dương đại nhân?” Nhìn bóng dáng Liễu Ức Vân ly khai, Trầm Ngạn Huy đắc ý cười nói. “Cho dù có gan trời vi thần cũng không dám lừa gạt vạn tuế gia tương lai a!” Trong góc hiện lên một bóng người, khúm núm với Trầm Ngạn Huy nói. “Ha hả, Trầm Ngạn Liệt thế nào cũng không nghĩ đến ta còn có ngươi vương bài này đi. Ha ha. . . . . Thật sự là được việc không mất chút công sức a, chính là không công hi sinh Lưu Bình, người kia nhất định là muốn giết thái tử rồi hướng ta tranh công đi, ha hả, mặc dù không có thành công, bất quá chờ tương lai ta kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng sẽ nhớ đến chút công lao của hắn.” Hắn đắc ý cười. “Đại hoàng tử thưởng phạt rõ ràng, tương lai nhất định là một vị thánh chủ lưu danh thiên cổ, còn ta là hướng về phía thiên long cũng được hưởng chút may mắn!” Dương thị lang vội vàng quỳ xuống thi lễ, trên khuôn mặt đầy vẻ nịnh hót, nguyên bản khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn bỗng nhiên trở nên có vẻ khác người. “Dương đại nhân quá tâng bốc, tương lai ta cũng nhất định sẽ không quên công lao của ngươi. Ha ha. . . . . .” Trầm Ngạn Huy cười to rời khỏi đại sảnh, lưu lại Dương thị lang vẫn nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất.
|