Cừu Ái Phong Vân
|
|
Chương 31
Nghe lão quản gia nói một hồi, Liễu Ức Vân gần như đã ngốc lăng tại chỗ. Hắn không cách nào khống chế bước chân của chính mình, chậm rãi đi tới hoa viên trước kia chỉ thuộc về hắn. Ánh vào tầm mắt là biển hoa cùng mùi hương thơm ngát làm nội tâm Liễu Ức Vân không ngừng cuộn sóng. Thế nào như vậy? Này cùng hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống a. Y không phải hy vọng chính mình chết sao? Không phải y gọi người cường bạo hắn sao, lại đẩy hắn xuống sườn núi sao? Này rốt cuộc là thế nào? Là giống như quản gia nói như vậy nhớ chính mình sao? Hắn không thể tin được, cũng không nguyện tin tưởng. Hắn tưởng y đã thành thân, đã có đứa nhỏ của chính mình, cuộc sống trôi qua hạnh phúc, nhưng sự thật sao lại như thế! Nhưng là lúc đầu nhìn thấy y thì, ánh mắt ưu thương trên khuôn mặt u buồn không hợp với tuổi tác là vì cái gì. . . . “Có phải hay không cảm thấy thực mê hoặc?” Một giọng nữ đột nhiên xuất hiện phía sau hắn. “Ai?” Liễu Ức Vân kinh ngạc xoay người, rõ ràng phát hiện một thanh trường kiếm chỉ trước ngực hắn, mà người cầm kiếm cư nhiên là Đoan vương phi! Đoan vương phi lúc này chính là một khuôn mặt phẫn hận nhìn hắn, “Cảm thấy thực kinh ngạc đi, ta cũng vậy? Ta thực không nghĩ đến từ trên vách núi ngã xuống mà ngươi cư nhiên còn sống, Liễu Ức Vân!” “Ngươi, ngươi thế nào biết?” Thân phận chính mình bị vạch trần, làm hắn giật mình. “Hừ! Nếu không phải ngươi chạy tới gặp cái tiện nhân, ta cũng không biết.” “Ngươi theo dõi ta?” Không nghĩ đến chính mình đi nhìn trộm mẫu thân, cư nhiên bại lộ thân phận. “Ngươi thực sự làm kẻ khác phát ghét a! Cư nhiên lần lượt phá hoại chuyện của ta. Trước kia là bởi vì ngươi, làm Lạc Phong không thể tàn nhẫn giúp ta diệt trừ cái tiện nhân. Này một lần, ngươi rõ ràng đã chết, lại vì cái gì mà chạy về phá hoại chuyện của ta!” Không trả lời Liễu Ức Vân hỏi, Đoan vương phi oán giận nói, trường kiếm trong tay tiến một chút về phía ngực Liễu Ức Vân. “Phá. . . . Ngươi sao? Không lẽ nào. . . . . Không lẽ nào nói. . . . . Là ngươi?” Bỗng nhiên trong đầu hiện ra lời suy đoán làm Liễu Ức Vân không dám tin nhìn về phía Đoan vương phi. “Đúng vậy, là ta hạ độc. Ta thật vất vả tìm được độc dược không nghĩ đến cư nhiên vẫn bị ngươi giải được!” “Vì cái gì? Ngươi. . . . Ngươi không phải thực yêu phụ thân sao?” Hắn khó hiểu. “Chính là bởi vì ta yêu hắn!” Nàng đột nhiên không khống chế được mà hô to, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng cừu hận, “Ta yêu hắn hơn hết thảy, thậm chí là hy sinh mạng sống của ta. Nhưng hắn thì sao? Bất luận ta đối với hắn tốt thế nào, trong mắt hắn vĩnh viễn đều không có ta tồn tại, vĩnh viễn đều chỉ có nương điên khùng đáng chết của ngươi! Cho dù nàng từng sát hại tỷ tỷ, làm ta cùng Lạc Phong bị thương, hắn vẫn yêu nàng, cho dù nàng sinh ra ngươi tiện nhân câu dẫn đệ đệ mình, hắn vẫn để ý nàng. Cho nên ta hận hắn! Ta không cần hắn qua ta nhìn thấy bóng dáng tiện nhân kia, ta không cần hắn vẫn muốn nàng. Nếu không chiếm được hắn, ta thà… hủy hắn cũng không muốn hắn nhớ thương tiện nhân kia!” “Cho nên ngươi phải giết hắn?!” “Đúng, ta làm cho hắn thay đổi, chỉ cần hắn không nghĩ về tiện nhân kia, ta sẽ cho hắn giải dược. Chính là nhiều năm như thế, hắn không có một khắc quên được nàng, ta cuối cùng đối với hắn chết tâm. Nhưng là ngươi, ngươi xuất hiện làm hết thảy đều thay đổi. Ta hận ngươi! Nếu giết hắn không được, hiện giờ ta giết ngươi coi như có điểm an ủi!” Nói xong, nàng bỗng nhiên dùng sức đẩy trường kiếm trong tay về phía ngực Liễu Ức Vân. Mắt thấy mũi kiếm đâm vào ngực mình, Liễu Ức Vân tự biết bất luận thế nào cũng không trốn được, đơn giản nhắm lại hai mắt chờ đợi đau đớn xuất hiện. Kỳ quái là hắn cư nhiên tuyệt không sợ tử vong sắp tới, chính là đáy lòng có chút tiếc nuối. Tiếc nuối cái gì chứ? Cư nhiên là trước khi chết không thể gặp lại Trầm Lạc Phong một lần. Không có hận, không có oán giận, phảng phất mọi thứ đã qua hết thảy cũng không trọng yếu. Không nghĩ đến khi đối mặt với tử vong thì hắn mới phát hiện tiếng lòng của mình, nguyên lai hắn vẫn yêu y, chính là thừa nhận có chút muộn đi. Ngay lúc mũi kiếm lóe hàn quang sắp đâm vào trong ngực Liễu Ức Vân, bỗng nhiên chưởng phong ập lại, mũi kiếm sắc bén chỉ mới vạch được quần áo trước ngực hắn đã bị cứng rắn bẻ gẫy, Đoan vương phi cũng bị cường khí của chưởng phong dao động làm bay ra xa, lập tức Liễu Ức Vân bị chặt chẽ ôm vào ***g ngực rộng lớn. “Này. . . .” Liễu Ức Vân kinh ngạc nhìn người ôm mình. Thế nào là y? Là y cứu mình. Trầm Lạc Phong không nói chuyện, y chính là chặt chẽ ôm chặt Liễu Ức Vân, phảng phất sợ giống như một khi lỏng ra hắn liền biến mất. Không biết là khẩn trương hay kích động, Trầm Lạc Phong thân mình không ngừng run rẩy, thậm chí cả hô hấp cũng trở nên dồn dâp. “Tiểu. . . Tiểu vương gia. . . . Ngươi, ngươi có thể thả ra. . . . . Ta không?” Cái ôm quá chặt làm Liễu Ức Vân có chút khó thở, mà thân mật tiếp xúc như thế làm hắn có chút vô thố. “Vân nhi, ta cuối cùng lại được thấy ngươi.” Thanh âm khàn khàn run rẩy từ đỉnh đầu Liễu Ức Vân truyền tới, giống như một tia sét nháy mắt đánh trúng hắn. “Ngươi. . . . . Ngươi nói cái gì. . . . . Ta nghe không hiểu. . . . .” Hắn giãy dụa muốn rời khỏi cái ôm của y, “Thỉnh ngươi thả ta ra!” “Không, không thể, Vân nhi, ta chết cũng không thả ngươi!” Trầm Lạc Phong kích động nói. “Ta không biết ngươi nói cái gì, ta. . . . . Ta không phải cái gì Vân nhi, ta gọi là Hải Sinh!” “Không cần tiếp tục phủ nhận, Vân nhi, vừa rồi các ngươi nói gì ta đều nghe thấy.” Nhớ tới một màn vừa rồi Trầm Lạc Phong vẫn còn kinh sợ. Vài ngày này y cuối cùng tra được người hạ độc dĩ nhiên là dì, không biết giải quyết thế nào y hồi phủ mà tâm phiền ý loạn, vốn định đến hoa viên y thường đi để bình tĩnh một chút tâm tình, này là sau khi Vân nhi đi y dưỡng thành thói quen. Nhưng làm y không nghĩ đến chính là y cư nhiên nghe được bọn hắn nói chuyện. Không nghĩ đến Vân nhi của y còn sống, hơn nữa cư nhiên ở ngay trước mắt y, y cao hứng muốn nhảy lên. Đang lúc y mừng như điên thì sau đó, y rõ ràng phát hiện Đoan vương phi đột nhiên đâm về phía Liễu Ức Vân, mà càng làm y tim y muốn ngừng đập là Liễu Ức Vân cư nhiên không tránh, nếu không phải y lập tức phát chưởng bẻ gãy trường kiếm, hiện tại y không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì. Nghĩ đến đây, Trầm Lạc Phong không khỏi càng thêm ôm chặt người đang không ngừng vùng vẫy. “Không, ta. . . . . Ta không phải, ta là Hải Sinh, ngươi nghe nhầm.” Liễu Ức Vân không ngừng phủ nhận. “Vân nhi!” Trầm Lạc Phong lật người hắn lên, “Này là cái gì, ngươi nếu không phải Liễu Ức Vân, mang cái này làm gì?” Y chỉ ngọc bội của Liễu Ức Vân trên ngực, bởi vì quần áo bị cắt mà nửa khối ngọc bội lộ ra bên ngoài hỏi. “Này. . . .” Cúi đầu xem ngọc bội trước ngực, Liễu Ức Vân biết chính mình không cách nào tiếp tục phủ nhận. “Vân nhi, ta cuối cùng lại thấy được ngươi!” Nhìn hắn không phủ nhận, Trầm Lạc Phong mừng như điên ôm lấy hắn. “Không cần, không cần lại đây!” Liễu Ức Vân lúc này tâm lí loạn thành một đoàn, chính là trực giác không muốn lại tiếp cận y, hắn cự tuyệt rõ ràng. “Vân nhi?!” Liễu Ức Vân cự tuyệt quá rõ làm Trầm lạc Phong có chút thương tâm, “Ngươi là không chịu tha thứ cho ta sao?” Y tràn đầy áy náy nói. “. . . . .” Liễu Ức Vân không trả lời, kỳ thật là không biết nên trả lời thế nào. Oán y sao? Là có chút ít. Chín là đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu. “Vân nhi, ta có thể sửa. Ta có thể dùng cả đời để yêu thương bồi thường cho ngươi, cầu ngươi tha thứ cho ta được không?” Y khẩn cầu nhìn Liễu Ức Vân. “Ta. . . . . .” Nhìn Trầm Lạc Phong thành khẩn cùng ánh mắt khát vọng, Liễu Ức Vân gần như yếu ớt gật đầu. “Hừ, cho dù là như vậy, ngươi thật sự có thể cùng Lạc Phong tiếp tục cùng một chỗ sao? Khụ khụ. . . .” Lúc này Đoan vương phi bị hai người xem nhẹ, từ từ ở dưới mặt đất đứng lên, “Dùng thân thể dơ bẩn bị mười mấy người luân phiên cưỡng bức?” “Không cần nói!” “Ngươi nói cái gì?” Hai thanh âm đồng thời phát ra. “Người nói cái gì? Ngươi. . . . Ngươi nói lại một lần nữa!” Trầm Lạc Phong hỏi. “Khụ khụ, nghe không rõ sao? Bảo bối của ngươi, kỳ thật là bị vô số nam nhân thượng nát rồi!” Đoan vương phi chanh chua nói, ngữ khí tràn đầy khinh miệt. “Vân nhi!” Trầm Lạc Phong cúi đầu nhìn Liễu Ức Vân không ngừng phát run, trong lòng nổi lên đau đớn như bị dao đâm. Vân nhi của y đến tột cùng chịu bao nhiêu đau khổ a, y đau đớn hôn lên tóc hắn, “Xin thứ lỗi, làm ngươi chịu khổ!” “Ngươi!” Không nghĩ đến Trầm Lạc Phong có phản ứng như vậy, Đoan vương phi phẫn hận chỉ y nói, “Lạc Phong, ngươi làm gì, ngươi có biết hay không hắn có bao nhiêu dơ bẩn?” “Vân nhi trong lòng ta vĩnh viễn là thuần khiết nhất!” Y kiên định trả lời, rồi mới chuyển qua Đoan vương phi, trong mắt ánh ra tinh quang, “Nhưng thật ra ngươi, làm thế nào biết được vệc này!” “Chuyện tới hiện giờ ta cũng không giấu ngươi, hắn bị cường bạo chính là ta cùng Tiêu Mộng Liên làm!” “Cái gì?!” Trầm Lạc Phong tức muốn bùng nổ, y tức giận trừng Đoan vương phi. “Vì cái gì? Vì cái gì ngươi như vậy đối với ta? Cho dù ngươi hận nương ta, giết ta thì tốt rồi, nhưng vì cái gì phải tra tấn ta như vậy?” Vẫn chưa lên tiếng Liễu Ức Vân bỗng nhiên thì thào hỏi. “Bởi vì ta cũng hận ngươi! Ta đem Lạc Phong trở thành đứa nhỏ của chính mình, ta hy vọng y tương lai có thể cưới vợ hạnh phúc mà sống, hiếu thuận với ta. Chính là ngươi làm y trở nên như vậy, làm y trở nên không bình thường, là ngươi làm y vì ngươi cư nhiên xung đột với ta! Cho nên ta hận ngươi!” Đoan vương phi giận dữ trừng hắn. “Im đi! Hạnh phúc của ta tự ta chọn lựa! Mẫu phi, này là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy. Nguyên bản lúc ta biết nguyên nhân ngươi hạ độc hại phụ vương thì đối với người còn chút thương xót, nhưng ngươi cư nhiên hãm hại Vân nhi, lần này ta bất luận thế nào cũng không tha thứ cho ngươi!” Trầm Lạc Phong phẫn hận nói, trong mắt chứa đầy sát khí. “Ha ha. . . . . . Không nghĩ đến ta tân tân khổ khổ nhiều năm như thế, cư nhiên đổi lại là đối đãi như thế của phụ tử các người! Tỷ tỷ, lúc này ta thật ra có điểm hâm mộ ngươi có thể đi sớm như vậy, ha ha. . . . .” Phát ra tiếng cười to điên cuồng, nàng đột nhiên nhìn về phía Trầm Lạc Phong, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng, “Không cần ngươi giết ta, ta sớm có chuẩn bị. . . . .” Đang nói một tia máu tươi từ khóe miệng nàng chảy xuống, “Ta hận tất cả các ngươi. . . . .” Giọng nói nhỏ dần, Đoan vương phi thân hình từ từ ngã xuống trên cỏ. Chính là lạnh lùng nhìn thoáng qua Đoan vương phi, Trầm Lạc Phong xoay người ôm lấy Liễu Ức Vân còn đang lạnh run rời khỏi hoa viên. Ôm chặt Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong hướng gian phòng phía tây chạy như điên, không đoái hoài đến người không ngừng vùng vẫy trong ngực.
|
Chương 32
“Thả ta xuống, Lạc Phong! Thả ta xuống!” Không ngó ngàng tới Liễu Ức Vân kháng nghị, Trầm Lạc Phong một đường đi thẳng tới phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, đúng lúc Liễu Ức Vân thả lỏng, Trầm Lạc Phong cao lớn cả người sáp lại, chặt chẽ cố định hắn dưới thân. “Cảm tạ ông trời, đem ngươi trả lại cho ta! Vân nhi, ngươi không chết, ngươi lại trở lại bên người ta!” Trầm Lạc Phong đầu chôn ở cổ Liễu Ức Vân tham lam ngửi khí tức đặc thù của hắn. Liễu Ức Vân không có trả lời, chính là ngơ ngác nhìn đỉnh đầu quen thuộc. Lại trở về, nằm trên cái giường yêu thích, ở trong vòng tay lưu luyến ôm chặt của y, chính là hắn không có cách nào cao hứng được. Hắn không biết có nên cao hứng hay không? Chuyện năm ấy phát sinh ở vách núi không phải do Lạc Phong làm, hơn nữa nhiều năm như thế Lạc Phong biểu hiện làm hắn khẳng định y cũng yêu mình. Chính mình vừa mới sắp chết cũng xác định mình yêu y. Nhưng là tâm ý xác định hai người liền có thể trở lại như quá khứ, sống cuộc sống hạnh phúc sao? Không được, cho dù hết thảy đều giữ lại hình dạng như năm đó, nhưng là người đã thay đổi a. Trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của Đoan vương phi trước khi chết. Đúng vậy, hiện giờ Lạc Phong đã là người đức cao vọng trọng, thân phận vương gia cao quý, lại là trọng thần của triều đình. Y cần chính là một thê tử hiền lương thục đức, một người có thể vì y nối tiếp hậu đại, một người gia cảnh tốt đẹp. Mà không phải chính mình, không thể làm y gánh vác tội danh loạn luân cùng đồng tính, hủy đi cả đời của y! Càng huống gì hiện giờ hắn. . . . . Liễu Ức Vân nâng tay sờ mặt nạ trên khuôn mặt, hiện giờ hắn chỉ còn là nam nhân có khuôn mặt xấu xí không ai dám nhìn cùng thân thể dơ bẩn suy nhược, hắn có thể lấy thân mình như vậy đi yêu Lạc Phong sao? Hắn không thể! “Tiểu vương gia, thỉnh ngươi thả tại hạ!” Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Ức Vân lạnh lẽo nói. “Vân nhi?!” Trầm Lạc Phong bị thanh âm lạnh như băng của hắn làm tâm đau đớn, y nâng thân thể áy náy nhìn hai mắt lạnh lùng của Liễu Ức Vân. “Vân nhi, ngươi. . . . . Vẫn hận ta đi.” Y không cách nào nói, là hỏi lại như khẳng định. Không trả lời y, Liễu Ức Vân lạnh lùng đẩy y ra, đứng dậy rời khỏi. “Đừng đi! Đừng đi Vân nhi, cầu ngươi!” Trầm lạc Phong vội vàng giữ chặt tay hắn, ngăn cản hắn rời khỏi chính mình. “Lại tính nhốt ta sao?” Không quay đầu, Liễu Ức Vân trào phúng hỏi. “Không, không phải. Vân nhi, ta thật sự yêu ngươi. Ta biết trước kia là ta rất quá phận, ta bị cừu hận che mắt. Tám năm nay ta không ngừng hối hận, không có ngươi mỗi ngày đối với ta đều là dày vò. Ta từng nghĩ muốn đi theo ngươi, sau vài lần bị cứu ta ý thức được đây là ông trời đối với ta trừng phạt, làm ta mất đi ngươi vĩnh viễn thống khổ mà sống. Nhưng hôm nay ông trời rủ lòng thương, ngươi lại về bên cạnh ta. Ta không dám xa vời cầu ngươi lại yêu ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, cho ta được bồi thường ngươi. Ta đối với ông trời phát thệ ta nhất định dùng sinh mệnh này hảo hảo yêu ngươi quý trọng ngươi!” Trầm Lạc Phong chân thành thổ lộ. Lúc này Liễu Ức Vân đứng quay lưng lại với Trầm Lạc Phong, bên dưới mặt nạ là khuôn mặt tràn đầy lệ. Đi, cứ như vậy đi, cho dù hắn vĩnh viễn rời khỏi, lời này cũng có thể giúp hắn chống đỡ cả đời. “Vân nhi, cầu ngươi tin tưởng ta, cho ta một cơ hội!” Y tiếp tục khẩn cầu. “Không có khả năng, người tổn thương ta là vĩnh viễn cũng không thể chữa lại được! Ta đối với ngươi chỉ còn hận vĩnh viễn không thay đổi!” “Vân. . . . .” “Không cần nói nữa! Cho ngươi một cơ hội, vậy lúc đó ngươi có từng cho ta cơ hội? Khi ngươi cướp đi tôn nghiêm của ta, làm ta bị thương tổn như thế, ngươi còn không có việc gì nói yêu ta? Thu hồi lời nói của ngươi làm ta ghê tởm đi, cho ngươi biết, ta, không, tin!” Liễu Ức Vân lạnh lùng nói. Ngữ khí tàn khốc gần như làm Trầm Lạc Phong không nói được câu nào, y thống khổ nhìn bóng dáng Liễu Ức Vân, “Ngươi thật sự. . . . Như thế. . . . Hận ta?” “Ngươi nói sao? Hừ, hơn nữa… ở lại bên cạnh ngươi, Trầm Lạc Phong, ta thà… chết lần nữa!” Liễu Ức Vân thái độ lãnh khốc kiên quyết làm Trầm Lạc Phong cảm thấy choáng váng, y vội vàng chống lấy cạnh giường để chống đỡ thân mình. Y biết Vân nhi nhất định không chịu tha thứ cho chính mình, chỉ là y không nghĩ đến hắn cư nhiên hận chính mình như thế. Trái tim đau đớn, phảng phất giống như bị lăng trì mà chảy máu trong đau đớn, y nâng tay giữ ngực, nói vậy năm ấy y phụ lòng hắn thì hắn cũng đau như vậy đi, hiện giờ y cũng được nếm thử rồi đi! Nhưng y có năng lực trách ai đâu? Tất cả đều là một tay y tạo thành, là chính tay y phá hủy đi hạnh phúc của mình. “Nếu. . . . . Hận như vậy, vậy. . . . Giết. . . . . . ta đi. . . . .” Y cười khổ nói, ngữ khí tràn đầy thống khổ. “Ngươi. . . . . .” Tưởng là thủ đoạn y uy hiếp mình, Liễu Ức Vân tức giận xoay người, nhưng cảnh tượng trước mặt làm hắn kinh sợ đến mức không cách nào phát ra âm thanh. Giọt nước mắt trong suốt rơi trên khuôn mặt anh tuấn, đột ngột như vậy, làm tâm Liễu Ức Vân đau đớn. Lạc Phong. . . . Cư nhiên. . . . Khóc?! Đây là lần đầu tiên Liễu Ức Vân nhìn thấy Lạc Phong khóc, y kiên cường như thế, nếu không phải thống khổ đến cực điểm sao có thể dễ dàng chảy xuống giọt nước mắt mà y tối khinh thường? Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống mặt đất, cũng thật mạnh đập vào tâm khảm Liễu Ức Vân. Trong nháy mắt hắn gần như muốn bỏ hết thảy mà tới ôm lấy y, lau nước mắt nóng hổi của y, cho y biết, hắn là đang nói dối, hắn yêu y, vĩnh viễn cũng không rời khỏi y! Chính là lí trí ngăn chặn hắn không thể làm như vậy, cho dù lòng đang chảy máu, hắn cũng không thể vì nhất thời đau lòng mà hủy đi tương lai của Lạc Phong. “Giết ta. . . . . Kết thúc của ngươi. . . . Hận cùng của ta đau!” Trầm Lạc Phong nghẹn ngào nói, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. “Ít nằm mơ!” Liễu Ức Vân xoay người không nhìn y, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, cho dù móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt chảy ra tơ máu, hắn phảng phất đều không cảm thấy đau, “Ngươi không phải nói không có ta ngươi sống không bằng chết sao? Ta đây sẽ cho ngươi sống, thống khổ mà sống. Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám dễ dàng kết thúc sinh mệnh, cho dù ngươi biến thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nếu như vậy, ta cũng sẽ lập tức biến thành quỷ đi xuống tìm ngươi. “Như vậy a. . . . .” “Cho nên ngươi phải sống!” “. . . . .Nếu là trừng phạt như vậy. . . . Ta nhận. . . . . .” Chính là xử phạt như vậy thật sự so với tử vong còn tàn khốc hơn a, Vân nhi. . . . . Nghe được lời khẳng định, Liễu Ức Vân lập tức hướng phía cửa đi tới, lúc sắp bước ra khỏi cửa thì hắn dừng lại, “Ngươi phải cưới vợ. . . . Đoan vương phủ. . . . . Cần phải có người kế thừa. . . . .” Hắn thì thào nói. “Nếu là yêu cầu của ngươi, vậy ta sẽ làm.” Trầm Lạc Phong thống khổ trả lời, hảo ngoan độc, thật sự có thể trừng phạt y đến như vậy sao? Từ từ quay đầu Liễu Ức Vân nhìn chằm chằm Trầm Lạc Phong, phảng phất muốn đem y khắc vào đầu, khắc vào tâm. Lạc Phong đang cười, thê lương như vậy, đau đớn như vậy. Liễu Ức Vân nhanh chóng xoay người chạy đi, rốt cuộc nhịn không được nước mắt mãnh liệt tuôn ra, tay kịch liệt run rẩy che miệng, sợ hãi âm thanh của chính mình bị y nghe được. Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, Lạc Phong, thỉnh tha thứ cho hắn vô tình, nếu hắn có thể cũng không muốn như vậy. Quên hắn đi, quên người vốn không nên tồn tại là hắn. . . . .
|
Chương 33
Gió biển lạnh như băng cùng từng lớp sóng biển đánh vào đá ngầm, văng lên làm ẩm ướt y phục của một người thân ảnh tuyết trắng. Gió biển lạnh lẽo thổi xuyên qua y phục ẩm ướt càng trở nên lạnh hơn, làm đầu ngón tay người nọ bị đông lạnh tới có chút xanh tím. Nhưng Liễu Ức Vân dường như không hề biết, vẫn như một pho tượng điêu khắc ngồi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn về đại dương sâu thẳm. Nếu không phải ngón tay của hắn vẫn thường nhẹ nhàng vuốt nửa khối ngọc bội trước ngực, người ta mới có cảm giác hắn vẫn còn sống. “Hải Sinh, Hải Sinh. . . . . .” “A Bảo?! Ngươi trở về khi nào? Ngươi không phải ở nhà Xích Tuyết làm khách sao?” Một tiếng hô hoán như tiếng sấm, thật vất vả mới đem được người xuất thần gọi trở về. Nhìn thấy người, Liễu Ức Vân kinh ngạc. Trở về đã hơn một tháng, lúc đó A Bảo không biết vì sao được Xích Tuyết mời lưu lại làm khách, mặc dù A Bảo khi ấy thoạt nhìn rất không tình nguyện, nhưng dù sao cũng không có phản đối, thế là hắn một mình trở về. Nguyên bản Xích Tuyết nói ít nhất phải một năm, sao đột nhiên trở về. “Vừa mới trở về.” Không biết vì sao, A Bảo trên khuôn mặt ngăm đen nổi lên một mạt ửng đỏ, “Nhưng thật ra ngươi, Hải Sinh, ngươi lại ngồi ở đây đón gió. Trời đã lạnh, ngươi như vậy sẽ sinh bệnh, nhìn xem quần áo đều ướt !” A Bảo oán giận nói. “A, không việc gì. Chúng ta trở về đi.” Chuyển chủ đề, hắn không nghĩ để cho người biết hắn dùng phương thức tra tấn thân thể này để làm giảm đau đớn thống khổ trong nội tâm. “Đại gia!” Một thanh âm trong sáng từ bên cạnh truyền tới, Liễu Ức Vân mới phát hiện không xa một người thanh niên dung mạo tuấn lãng tà mị đang đứng. “Xích Tuyết?!” “Đại gia, ta lần này là có việc muốn nhờ.” Xích Tuyết vừa đi tới trước vừa không dấu vết kéo tay A Bảo đang nằm trong tay Liễu Ức Vân ra. “Cứ nói.” Kỳ quái khi Xích Tuyết cư nhiên có việc cầu mình, trong ấn tượng ảnh vệ bọn hắn cùng Lạc Phong không gì không làm được a, càng huống gì bọn hắn hiện tại thân đều trong quan triều, chức cao quyền trọng, có cái gì có thể yêu cầu mình a? “Thỉnh ngươi cứu tiểu vương gia!” Xích Tuyết nói lời khiến người kinh ngạc. “Cái gì?” Liễu Ức Vân lập tức trở nên khẩn trương, Lạc Phong thế nào? Y xảy ra chuyện gì? “Kể từ khi ngươi đi, gia tựa như người mất hồn, mỗi ngày chỉ ngồi một chỗ, thậm chí vài ngày không ăn không uống không ngủ, ai khuyên cũng không hữu dụng. Nửa tháng trước, Bắc Hàn quốc lại xâm phạm, y lại đột nhiên yêu cầu mang binh đi nghênh chiến, tất cả mọi người đoán được y căn bản là muốn đi chịu chết, nhưng là y dứt khoát nhất quyết đi, cho dù hoàng thượng cũng không ngăn được y. Quả nhiên, mặc dù có tin báo về thắng lợi, nhưng gia. . . . . Lại bị thương rất nặng. Mặc dù y lập tức bị đuổi về kinh thành trị liệu, nhưng thế nào cũng không thấy chuyển biến tốt, mặc dù đã dùng hết biện pháp, nhưng gia mỗi ngày đều hộc máu không ngừng, dược gì cũng vô dụng. Bạch Vụ nói gia bị chính là tâm bệnh, không dược nào cứu được. . . . Hiện giờ gia đã lâm vào hôn mê, dược nào uy cũng không vào, trong miệng luôn gọi tên ngươi. Đại gia. . . . . Ta biết gia từng thực có lỗi với ngài, nhưng vẫn mong ngài nể tình tình cảm huynh đệ và lão vương gia. . . . . Cứu y. . . . . Nếu không gia thật sự liền. . . . .” Xích Tuyết nghẹn ngào nói, khuôn mặt ngày thường vui cười lúc này cũng tràn đầy nghiêm túc cùng thành khẩn. “Thế nào như vậy. . . . . .” Liễu Ức Vân lúc này đã nói không được, nước mắt trong nháy mắt chảy xuôi. “Hải Sinh, ngươi liền đi cứu y đi, dáng vẻ y. . . . . Thật sự rất thảm. . . . .” A Bảo cũng khuyên bảo. “Mau! Mau mang ta trở về!” Hắn nhanh chóng kéo cánh tay Xích Tuyết, khóc nói. “Đa ta, Xích Tuyết cả đời sẽ không quên ân tình này của ngài!”
|
Chương 34
Ba ngày sau, đoàn người gần như không ngừng nghỉ về tới kinh thành, một đường đi thằng đến Đoan vương phủ. Vọt tới trước giường Trầm Lạc Phong, người trên giường khuôn mặt tái nhợt hai mắt nhắm lại làm Liễu Ức vân gần như không thể tin được hai mắt mình.Tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người nọ, trái tim đau đớn làm nước mắt trong nháy mắt chảy xuống. Cái người không ai bì nổi, cường thế như vậy, tự mãn như vậy, kiêu ngạo kiệt xuất như vậy, cái người kiểu cách lạnh như băng, cái người đối với hắn là cao không thể trèo tới, người cực độ yêu hắn cũng là người hắn cực độ yêu, hiện giờ hai mắt nhắm chặt im lặng nằm trên cái giường đã trải qua vô số lúc tình cảm tốt đẹp, dung nhan tiều tụy vẫn như cũ đẹp như tiên, nhưng lại không có thần thái phi dương thật sâu hấp dẫn hắn. “Phong. . . . ta trở về. . . . . Trở lại bên cạnh ngươi. . . . . Van cầu người mở hai mắt nhìn ta! Xin lỗi, ta lừa ngươi, ta chưa từng hận ngươi. . . . Ta vẫn yêu ngươi. . . . . Ta yêu ngươi a!” Liễu Ức Vân khóc nằm úp sấp ngã vào trên người Trầm Lạc Phong, “Tha thứ cho ta, ta sẽ không lại rời khỏi ngươi. . . . . Tỉnh lại. . . . Chúng ta lại tiếp tục cuộc sống hạnh phúc cùng nhau a. . . . .” Thật lâu sau, Liễu Ức Vân lấy bát dược bên cạnh, uống một ngụm, cúi thân xuống nhẹ nhàng in lên đôi môi Trầm Lạc Phong, từ từ đẩy nước thuốc vào miệng y. Nhưng là dược lập tức theo khóe miệng Trầm Lạc Phong chảy xuống, không có chút nào chảy vào miệng y. “Phong. . . . Ngươi. . . . Ô. . . . Ngươi phải uống dược a. . . . . Ngươi phải sống a. . . . . .” Hắn kiến nhẫn đút lại đút, chính là chén dược đã thấy đáy, nhưng không thấy y uống vào được tý nào. “Phong. . . . . Ngươi thật sự. . . . Muốn bỏ cuộc sao? Bỏ lại ta. . . . Không muốn ta nữa. . . . ?” Liễu Ức Vân thống khổ hỏi, nước mắt nóng hổi mạnh mẽ tràn xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt lạnh băng của Trầm Lạc Phong. “Ha hả. . . . . Là ta triệt để. . . . Tổn thương ngươi sao. . . . Phong không còn muốn ta. . . . Ha hả. . . . . Phải khiến ta mất hẳn sao. . . .” Mặt nạ che dấu vẻ mặt hắn, nhưng là làm người cảm thấy hắn đang cười, cười đến thê mĩ, cười đến tuyệt vọng. Tay lấy đoản kiếm ở đầu giường, trong miệng còn không ngừng nhắc lại câu nói cuối cùng kia, đoản kiếm trong tay cũng không tự giác hướng về phía ngực từ từ đâm tới. “Không. . . . Phải. . . .” Một thanh âm khàn khàn đột nhiên đả đoạn động tác của Liễu Ức Vân, một bàn tay lạnh như băng run rẩy cũng lập tức chộp lấy kiếm trên tay hắn, mặc dù có chút vô lực, nhưng thực kiên định ngăn hắn tự tàn. “Phong. . . .” Liễu Ức Vân kinh ngạc nhìn người đang ngăn cản mình, lúc này y chính là suy yếu mở mắt thâm tình nhìn hắn. “Không cần. . . . .” “Phong!” Vứt bỏ đoản kiếm trong tay, Liễu Ức Vân trong nháy mắt sà xuống người Trầm Lạc Phong, chặt chẽ ôm lấy y, nước mắt vui mừng làm mơ hồ ánh mắt, “Ngươi cuối cùng tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh!” “Vân nhi. . . . . Ta là nằm mơ sao?” Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào hỏi. “Không có, thực xin lỗi, xin lỗi, Phong, ta trở về, không bao giờ… nữa rời khỏi ngươi, ta yêu ngươi!” Khóc hô lên ý niệm dưới đáy lòng, Liễu Ức Vân thực hối hận chính mình do dự, tưởng hắn rời khỏi Lạc Phong liền hạnh phúc, không nghĩ đến làm hại Lạc Phong suýt chút mất mạng. “Vân nhi. . . . Không cần lại rời khỏi ta. . . . ” Trầm lạc Phong cũng dùng sức ôm hắn, vĩnh viễn cũng không nghĩ muốn buông ra.
|
Chương 35
“Lạc Phong. . . . Không cần. . . . Vết thương của ngươi sẽ không tốt!” Trên giường lúc này Liễu Ức Vân đang trốn tránh cái hôn của Lạc Phong sáp tới. “Vết thương đã sớm tốt lắm! Vân nhi, người ta đã nhiều năm như thế chưa được chạm vào ngươi, người ta nhịn không được thôi!” Trầm Lạc Phong chặt chẽ cầm cố cánh tay của người dưới thân, làm nũng nói. “Nhưng là. . . . . Nhưng là. . . . Ta. . . . .” “Vân nhi, cho ta đi, ngươi xem nó đều đã biến thành dáng vẻ thế này.” Y lấy tay Liễu Ức Vân áp lên nơi bùng phát dục vọng của mình, cười nói. “A. . . . . Ngươi. . . . . ” Xúc cảm nóng rực của thứ cứng rắn trong tay làm Liễu Ức Vân thẹn thùng mà kinh sợ kêu. “A. . . . . Không cần. . . . .” Lúc Liễu Ức Vân còn chưa kịp chuẩn bị, bàn tay to lớn củaTrầm Lạc Phong bỗng nhiên cách lớp quần áo cầm lấy phân thân yếu ớt, không ngừng vuốt ve lên xuống, phân thân đã lâu không trải qua chuyện đó chậm rãi đứng thẳng lên. “Ngươi cũng rất muốn mà, Vân nhi của ta!” Trầm Lạc Phong cười nói, nhiệt khí theo tiếng nói thấp trầm phun ở bên tai Liễu Ức Vân, dẫn tới hắn một trận run nhẹ. “Vẫn nhạy cảm như vậy nha, ha hả. . . . .” Nhẹ nhàng cười cắn vành tai Liễu ức Vân, không ngừng liếm lộng. “Ân a. . . . . Không. . . . Ân. . . . ” Liễu Ức Vân cự tuyệt, khoái cảm làm hắn cảm thấy vô lực. Môi dần dần đi tới bên môi Liễu Ức Vân, đầu tiên là ở bên ngoài không ngừng liếm lộng cắn nhẹ đôi môi Liễu Ức Vân. Ngay lúc hắn lên tiếng muốn cự tuyệt, lưỡi Trầm lạc Phong lập tức tiến vào bên trong khoang miệng hắn. Quấn lấy lưỡi hắn, không ngừng quấy rối, đói khát tham lam hút lấy mật nước trong miệng hắn. Kịch liệt mà sâu sắc làm Liễu ức Vân ngạt thở, nhưng đồng thời hạnh phúc dưới đáy lòng cũng làm hắn quên mất vùng vẫy, cánh tay bất tri bất giác mà gác lên cổ Trầm Lạc Phong, thâm tình e thẹn đáp lại y. Chiếm được sự đáp trả của Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong mừng rỡ như điên, y càng thêm dùng lực mà hôn người trong lòng, phảng phất muốn đem hắn nhập vào thân thể. Vừa hôn xong, hai người đều thở hổn hển, một đạo chỉ bạc từ miệng hai người kéo dài. “Cho ta, Vân nhi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi. . . . .” Y kích động xé rách quần áo Liễu Ức Vân. Đã vô lực trả lời Liễu Ức Vân chỉ có thể tùy ý Trầm Lạc Phong lột sạch mình. Nhìn Liễu ức Vân dưới thân ánh mắt mê man hơi thở gấp gáp, mái tóc màu bạc hỗn loạn trên giường, làn da bởi vì dùng dược lâu dài mà trở nên trắng như tuyết cũng bởi vì cái hôn nóng bỏng mà bao phủ một tầng phấn hồng dụ nhân, Trầm Lạc Phong gần như không khống chế được dục vọng của chính mình. “Đẹp quá, Vân nhi của ta, thực sự đẹp. . . . .” Trầm Lạc Phong thở dài tán thán, vuốt ve cơ thể nguyên bản cường tráng giờ trở nên gầy trơ xương của người yêu, “Ngươi gầy thiệt nhiều. . . . .” Y đau lòng nói. “Ân. . . . .” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng vỗ về cũng không cắt đứt được dục hỏa của Liễu Ức Vân, hắn khó khăn rên rỉ ra tiếng. “Đáng chết! Vân nhi, ngươi là yêu tinh!” Một tiếng rên rỉ vui sướng mang theo e lệ của Liễu Ức Vân, triệt để đánh vỡ nhẫn nại đã tới cực hạn của Trầm Lạc Phong. Y mạnh mẽ tách ra hai đùi Liễu Ức Vân tới cực hạn, làm hạ thân của hắn ở trước mặt y bị bại lộ không nghi ngờ. Nhìn tiểu huyệt phấn hồng trước mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của y, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy cổ họng chợt khô nóng. Y nhẹ nhàng vươn tay tiến vào tiểu huyệt nóng ẩm, thử làm nó vì mình mà mở ra. Ngay lúc ngón tay y vừa tiếp xúc với hậu huyệt của Liễu Ức Vân, hắn đột nhiên điên cuồng trán né cái ôm. “Không, không cần! Ta không cần! Không nên đụng ta, không cần!” Hắn cố gắng khép lại hai đùi, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. “Vân nhi, Vân nhi! Ngươi thế nào, Vân nhi!” Phát hiện Liễu Ức Vân dị thường, Trầm Lạc Phong vội vàng ôm lấy hắn, lo lắng dò hỏi. “Không cần, không cần. . . . .” “Vân nhi, nhìn ta, nhìn ta, Vân nhi! Ngươi sao vậy?” Trầm Lạc Phong giữ lấy khuôn mặt Liễu Ức Vân, làm hắn có thể nhìn vào hai mắt mình. “Ta. . . . .” Liễu Ức Vân cuối cùng có chút khôi phục, nhìn khuôn mặt lo lắng của Trầm Lạc Phong, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống. “Vân nhi, là ta không đúng, ta không nên gấp gáp như thế, không nên ép buộc ngươi. Yên tâm, sẽ không tiếp tục nữa.” Y mang theo xin lỗi nói. “Không. . . . Không phải ngươi. . . . .” Liễu Ức Vân không ngừng nghẹn ngào, thân không ngừng run rẩy, “Là ta, ta không được. . . .” “Vân nhi?” Y khó hiểu. “Ta. . . . Thực dơ bẩn. . . . Ta từng bị. . . . Ta thực dơ bẩn. . . . . Lạc Phong. . . . . Thân thể ta đã. . . . . Dơ bẩn. . . . .Ô. . . . .” Hắn khóc rống ra tiếng. “Vân nhi. . . . .” Trầm Lạc Phong đau lòng nhìn Liễu Ức Vân run rẩy khóc, trong lòng tràn ngập đau đớn cùng áy náy. Vươn tay nâng khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt, y cười ôn nhu, “Vân nhi không dơ bẩn, Vân nhi trong lòng ta vĩnh viễn là thuần khiết nhất.” “Chính là. . . . . Ngô!” Hắn chưa kịp nói xong, môi đã bị ôn nhu đoạt đi. Nụ hôn triền miên làm Liễu Ức Vân có chút choáng váng, đợi cho Trầm Lạc Phong thả hắn ra thì cũng chỉ có thể toàn thân mềm nhũn nằm một chỗ không ngừng thở dốc. “A! Lạc Phong, không. . . . Ân. . . . A. . . .” Trong sương mù Liễu Ức Vân đột nhiên kinh dị thét chói tai, hắn miễn cưỡng nâng nửa thân người trên kinh ngạc phát hiện, lúc này Trầm Lạc Phong nhưng lại vùi đầu giữa hai chân hắn không ngừng mút lấy phân thân hắn. “Không. . . . Ân. . . . Không cần. . . .” Lạc Phong sao có thể. . . . Hắn thẹn thùng chống đẩy, nhưng là từ trong khoang miệng của Trầm Lạc Phong kỳ diệu mang theo khoái cảm làm hắn không xuất ra được chút lực nào. “Vân nhi, thoải mái sao?” “A. . . . .Nha. . . . Ân. . . . . .” “Ân. . . . Cáp. . . . . Không. . . . Ân. . . . . A. . . . .” “Cáp a, thả. . . . . Mau thả. . . . . . Ta. . . . . Phải. . . . . A!” Khoái cảm nháy mắt kéo tới, tất cả sức nóng không ngừng hướng tới dưới thân mà tụ lại, Liễu Ức Vân ngay lúc sắp bắn ra, hắn thúc giục Trầm Lạc Phong thả hắn ra. “Không quan hệ, bắn ra đi, Vân nhi.” “A!!!” Sau khi Trầm Lạc Phong ra sức hấp, Liễu Ức Vân run rẩy ở trong miệng y bắn ra bạch trọc, mà Trầm Lạc Phong không chút nào do dự nuốt vào tất cả dịch thể của hắn. “Ngươi, ngươi thế nào. . . . .” Liễu Ức Vân kinh ngạc không nói nên lời, Lạc Phong thế nào có thể ăn của hắn. . . . . “Thực ngọt, thứ của Vân nhi, ha hả. . . . . . .” Trầm Lạc Phong cười tà nói, vừa nói vừa ngồi lại chỗ cũ chép miệng. Cử động của y, làm Liễu Ức Vân trong nháy mắt đỏ bừng muốn xuất huyết. Mặc dù chính mình trước kia cũng làm qua, nhưng là hắn không nghĩ đến, Lạc Phong lại làm như thế cho hắn. “A, ngươi lại. . . . . A. . . . . . Không cần!” Ngay lúc hắn ngẩn người, Trầm Lạc Phong đột nhiên tách hai chân hắn ra. So với vừa rồi càng làm hắn kinh ngạc hơn chính là, Lạc Phong đột nhiên liếm hắn. . . . . Chỗ đó! Này làm trái tim hắn kém chút nữa là nhảy ra. “Không. . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . . Chỗ đó. . . . .” “Lạc Phong. . . . Không. . . . . Chỗ đó. . . . . Thực. . . . .” “Vân nhi ở đây thực ngọt, không dơ bẩn!” Biết hắn muốn nói cái gì, Trầm Lạc Phong lên tiếng cắt lời hắn, “Vân nhi, yên tâm giao cho ta, hảo hảo cảm thụ ta.” “Ân. . . . . A. . . . .” Trầm Lạc Phong ngữ khí ôn nhu phảng phất thôi miên an ủi hắn, Liễu Ức Vân dần dần không còn vùng vẫy. “Ngô. . . . Ân. . . . . Cáp. . . . .” “Ân. . . . . A. . . . . . Phong. . . . Này . . . . Này. . . . Không cần tiếp tục. . . . Không cần tiếp tục làm. . . . .” Hậu huyệt tê dại ngứa ngáy làm Liễu Ức Vân không ngừng run rẩy, nguyên bản huyệt khẩu đóng lại, lúc này đã hơi hơi mở ra, như không muốn chịu thua, phân thân vừa mới phát tiết cũng lặng lẽ ngẩng đầu. Hắn chịu không nổi, hậu huyệt tê dại làm hắn đột nhiên hảo muốn. “Từ bỏ. . . . . . Ta. . . . . Ân. . . . . A. . . . . .” Hắn khát vọng nhìn Trầm Lạc Phong. Nhanh chóng đứng dậy, nhưng vẫn như cũ đợi hắn đồng ý, Liễu Ức Vân bỗng nhiên cảm động nở nụ cười. Hắn vươn cánh tay tuyết trắng kéo đầu Trầm Lạc Phong, chủ động đưa lên đôi môi hồng diễm, làm ra lời mời vô thanh. Được sự đồng ý Trầm Lạc Phong mừng rỡ như điên, y mạnh mẽ động thân, dục vọng bộc phát thật sâu tiến vào tiểu huyệt nóng ấm dụ nhân của Liễu Ức Vân. “A!!!” “A!!!” Đã lâu không cảm thụ làm hai ngươi đều kêu ra tiếng. Lập tức Trầm Lạc Phong liền bắt đầu khẩn cấp trong dũng đạo luật động. “Ân. . . . . . Cáp. . . . . . Cáp. . . . . . A. . . . .” “Ân. . . . . Hảo chặt. . . . . Vân nhi nhĩ hảo chặt. . . . . Vân nhi của ta. . . . .” Tần suất luật động nhanh dần, Trầm Lạc Phong vừa mạnh mẽ hôn môi Liễu Ức Vân vừa tán thán nói. “Ân. . . . . Oa. . . . . .” “A. . . . . Cáp a. . . . .”Tùy theo Trầm Lạc Phong luật động, Liễu Ức Vân cũng nhẹ nhàng lắc lư, phỗi hợp với hành động của y, trong miệng không ngừng bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào dụ nhân. Này càng thêm làm Trầm lạc Phong hưng phấn không thôi, y càng dùng lực đưa đẩy, mỗi một lần đều đi vào thật sâu mỗi một lần đều kích thích điểm mẫn cảm của hắn. “A. . . . . Rất. . . . . Quá nhanh. . . . . . Không. . . . . Ta. . . . . A. . . . .” “Không. . . . . Chậm. . . . Ta. . . . Ta không được. . . . . A” Khoái cảm cường liệt làm Liễu Ức Vân gần như nói không hoàn chỉnh, hắn điên cuồng vặn vẹo, mái tóc bạc không ngừng tán loạn bốn phía sau mỗi cái lay động uốn éo của hắn, làm lộ mặt nạ được họa càng thêm yêu mỵ. Nhẹ nhàng nhặt lên một lọn tóc bạc, Trầm Lạc Phong đưa nó lên miệng hôn. Trong đầu hiện lên lời A Bảo nói: “Hải Sinh tóc trắng là bởi vì, có một lần hắn thay dược không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt bị hủy dung của chính mình, sau một đêm đau buồn thành tóc bạc. Sau này hắn liền dùng mặt nạ, hơn nữa không bao giờ… soi gương nữa, cho dù lúc lau mặt cũng là nhắm lại hai mắt.” Trầm lạc Phong đau lòng cúi người hôn lên mặt nạ của Liễu Ức Vân, ôn nhu nói, “Đem mặt nạ bỏ ra được không? Ta muốn nhìn thấy ngươi!” “Không! Không cần!” Trầm mê trong khoái cảm Liễu Ức Vân cảm giác được Trầm Lạc Phong vén lên mặt nạ của mình, lập tức tỉnh dậy, hắn vùng vẫy che chặt khuôn mặt, phòng bị nhìn y. “Ngoan, ta không hy vọng ngươi mang theo nó, ta chỉ muốn nhìn khuôn mặt thật của ngươi, ta muốn nhìn thấy hỉ nộ ai nhạc (hân hoan, phẫn nộ, bi thương, vui thích) của ngươi, toàn bộ biểu tình của ngươi.” Y khẩn cầu nói. “Không, không cần!” Liễu Ức Vân cự tuyệt, hắn không thể để Lạc Phong nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của hắn! Hắn sẽ dọa đến y, hắn không muốn Lạc Phong sợ hãi hắn, không muốn y chán ghét hắn. “Vân nhi, ta không để ý ngươi biến thành dạng gì, dáng vẻ nào của ngươi ta cũng vui vẻ.” Từ từ khôi phục luật động, Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn. “Ân. . . . . Ân. . . . .” Khoái cảm làm Liễu Ức Vân dần dần có chút mê loạn. “Ta yêu chính là tâm của ngươi, cho nên tin tưởng ta, bất luận ngươi thành thế nào ta cũng vẫn yêu ngươi, vĩnh viễn. . . . . .” Vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi xuống mặt nạ của Liễu Ức Vân. Mà lúc này Liễu Ức Vân đang ở trong sự thôi miên an ủi cùng nhẹ nhàng trừu sáp của Trầm Lạc Phong đã sớm quên mất vùng vẫy. Nhìn mặt nạ rớt xuống lộ ra khuôn mặt thật, Trầm Lạc Phong sợ đến cả người ngây dại, thậm chí đến luật động dưới thân cũng quên mất, nhưng là ánh mắt cũng không chớp nhìn khuôn mặt của người dưới thân. Cảm giác được y dị thường, Liễu Ức Vân trong nháy mắt biết được, hắn thống khổ che mặt, nước mắt chảy xuống. Hắn dọa đến lạc Phong, Lạc Phong sẽ sợ hãi hắn sẽ ghét hắn. Thừa nhận như vậy làm tim hắn phảng phất muốn chảy máu, hắn tránh khỏi cái ôm đứng dậy hướng dưới giường chạy. Hắn muốn chạy trốn khỏi nơi này, hắn không thể nhìn biểu tình sợ hãi hay lạnh nhạt của Lạc Phong! Ngay lúc hắn vừa bước chân xuống mặt đất, thân thể đột nhiên bị ôm lấy, lập tức bị áp trở lại lên giường. “Không cần, không nên nhìn ta, không cần!” Liễu Ức Vân không kìm được mà kêu khóc, vừa vùng vẫy vừa lấy tay che lại khuôn mặt mình, hắn nhắm chặt hai mắt không dám nhìn biểu tình của Trầm Lạc Phong. Không đoái hoài đến hắn vùng vẫy, Trầm Lạc Phong một tay lấy tay hắn đang che mặt giữ trên đỉnh đầu, cúi đầu liền kịch liệt hôn hắn, nụ hôn cuồng nhiệt như mưa rơi trên khuôn mặt Liễu Ức Vân. Một tay khác kiên quyết tách hai đùi hắn ra, lập tức phân thân to lớn không chút nào do dự tiến vào hậu huyệt nóng ẩm. “A. . . . . Không cần. . . . . Ô. . . . . A. . . . . Ngô. . . . .” “Ngô. . . . . Ân. . . . . Ngô. . . . . Ô. . . . .” Không ngừng hạ xuống nụ hôn bá đạo, nuốt xuống tiếng khóc rên rỉ của Liễu Ức Vân.
|