Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?
|
|
CHƯƠNG 40: BẠN GIƯỜNG
EDIT: EN
Đào Diệp dùng hai tay chống xuống, nâng đỡ thân thể của mình, cậu muốn tách ra một xíu với khuôn mặt của Thạch Cẩn Hành, mà trên thực tế cũng đã làm vậy.
"Nói cho cùng, anh chỉ muốn tìm một người bạn giường..." Lúc chán thì hẹn hò với cậu, cũng cậu giết thời gian.
Hệt như trong game, đối phương cũng đã nói qua với mình, thu đồ đệ chỉ vì chơi vui thôi.
Người như bọn họ căn bản không thật lòng, cũng không biết thật lòng là cái gì.
Cứ việc tức giận và bất công, nhưng trong hiện thực Đào Diệp cũng biết rõ , công bằng đôi khi chỉ là một trò đùa thôi.
Thạch Cẩn Hành không giải thích, Đào Diệp xem như anh đồng ý, cắn khóe miệng do dự một chút, nói với anh: "Em đi tắm."
Nhìn cậu đứng lên từ giường, Thạch Cẩn Hành cảm thấy mình ahwnr là vui vẻ, nhưng cũng không có vậy.
"Nếu em bất mãn gì thì có thể nói thẳng ra?" Mà không phải không nói gì hết, chỉ biết nói không bằng lòng.
"Toàn thân trên dưới của anh đều khiến tôi bất mãn." Đào Diệp nói xong chữ cuối thì kéo cửa phòng tắm lại.
"..." Thạch Cẩn Hành bị nghẹn đến đau gan, dùng tay xoa xoa ngực.
Kỳ thật nói xong Đào Diệp đã hối hận, cậu không nắm rõ tính tình của Thạch Cẩn Hành, không chừng người kai bị mihf chọc giận, phát điên lên thì xong đời.
"Vừa rồi ngại ngùng."
Tắm rửa xong, cậu khoác một cái khăn tắm lớn, không tình nguyện mà bước ra giải thích.
Thân thể trẻ trung man theo hơi nước, lúc cậu đi tới, tàm mắt của Thạch Cẩn Hành đã dán lên người cậu, nói đúng hơn là trên hai đùi cậu.
Hai chân của Đào Diệp dài và thẳng, không tinh tế giống con gái, cũng không thô lớn như con trai, đó là một loại xinh đẹp rất thuần túy.
"Không sao." Nể mắt hai chân của cậu, Thạch Cẩn Hành không thèm để ý mà nói, kỳ thật trong lòng vẫn còn chút tức giận.
Gia thế của Thạch gia tốt, Thạch Cẩn Hành xuất thân ở Thạch gia, vừa ra đời là đã thành thiên chi kiêu tử. Người thân rất thương yêu anh, người bên cạnh đều nâng anh lên, ngay cả người ngoài cũng nịnh bợ lấy lòng anh.
So sánh với xuất thân bình thường của Đào Diệp, Thạch Cẩn Hành là sống ở trên mấy, anh chưa từng gặp qua việc gì khó khăn, cũng không hiểu sự thỏa hiệp có nghĩa là gì.
Nhưng Đào Diệp lại không sống tự tại được như vậy, cậu hiểu rất rõ thỏa hiệp là gì.
Mình giải thích với Thạch Cẩn Hành, đó chính là một loại thỏa hiệp.
"Vậy anh đi tắm đi." Cậu nhìn thanh niên bên giường, gương mặt và dáng người xuất sắc, lăn giường với anh cũng không thiệt thòi.
"Không vội, em lại đây." Thạch Cẩn Hành nói với cậu, biểu tình trên mặt khó dò ra là vui hay buồn, thật khiến người khác sợ hãi.
Đào Diệp thoáng bất an mà đi về phía anh, khi dừng trước mặt một khoảng cách vừa thì bị người kia kéo tay... Lúc cậu biết ý định của Thạch Cẩn Hành thì chỉ còn ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.
Tiểu yêu tinh dính người... Tiểu yêu tinh dính người... Trong đầu chỉ lwjp lại vài chữ này khiến cả người Đào Diệp tản ra khí tức quật cường ‘thần thiếp làm không được’.
"Em thật nặng." Trong lượng trên đùi cũng hơn trăm cân*, trực tiếp ngồi xuống khiến Thạch Cẩn Hành nhíu hết cả mày.
( 1 cân = 0.5 kg, 100 cân = 50 kg)
"..." Đầu tiên Đào Diệp rất xấu hổ, nhưng sau đó xấu xa mà thầm vui vẻ, hệt như loại vui vẻ khi mèo trộm duỗi móng vuốt ra vậy.
Cơ mà người kia lại phản ứng quá lớn, cộm người, cậu bất an mà ngọ nguậy mông.
Thạch Cẩn Hành ném cậu xuống giường ngay lập tức, sau đó đứng lên nói: "Tôi đi tắm, em chờ một chút." Sau đó anh bước vào toilet.
Đào Diệp nằm xuống với đôi mắt trống rỗng, sau ngồi dậy nhanh, thấy tất cả đồ của Thạch Cẩn Hành đều đặt ở đầu giường.
Một chiếc di động, một bộ chìa khóa, một chiếc bóp tiền và một cái đồng hồ.
"Thật phoáng khoáng..." Nếu như mình lấy hết mấy thứ này, thì cũng sẽ khiến anh gặp chút khó khăn ha.
Bất quá Đào Diệp sẽ không làm như vậy, bởi vì cậu sẽ mất nhiều hơn có, đến lúc đó khi bị Thạch Cẩn Hành tìm được, thì mình sẽ chết rất thảm.
Đợi khoảng mười lăm phút, Thạch Cẩn Hành bước ra từ phòng tắm, phía dưới quấn một chiếc khăn, tóc còn có chút ướt.
"Bảy giờ, sắp đến giờ làm rồi." Đào Diệp nhìn đồng hồ, hối thúc, lo lắng sẽ lỡ thời gian cả mình.
Trong nháy mắt Thạch Cẩn Hành bị định trụ bởi những lời này, sau đó đen mặt nhìn người trên giường.
Thời điểm đối mặt với Đào Diệp, anh cảm thấy như mình thật rẻ rúng, không sai, chính là rẻ rúng.
Quả thật chỉ có mình là bên chủ động, tuy có rất nhiều người muốn leo lên giường anh, nhưng không phải ai cũng có tư cách này.
"..." Phát hiện mình nói sai, Đào Diệp hận không thể cắn đầu lưỡi mình một cái, cậu đã nghĩ rõ, cứ dựa theo đề nghị của Trần Duy Vũ, bày ra dáng vè mà người ta ghét nhất.
Dựa theo tính cách cậu ấm của Thạch Cẩn Hành, thì cmr giác mới mẻ của anh đối với bạn giường thì không vượt qua ba tháng.
"Đào Diệp, em cảm thấy em rất tốt đẹp đúng không? Em cho rằng tôi không thể không có em hả?" Thạch Cẩn Hành cười lạnh, nuốt không được cơn giận này, giờ trong đàu anh chỉ toàn muốn phát tiết cơn giận ra thôi.
Thậm chí anh còn nghĩ tối nay chơi đối phương một hồi, sau đó kêu cậu cút đi, cút xa được nhiêu thì cút.
Dù sao trong nháy mắt trong đầu cũng lần lượt nghĩ ra mấy suy nghĩ đáng sợ.
"Không phải, chỉ là tôi có chút khẩn trương..." Nếu không nói vận khí của Đào Diệp tốt đến mức nào, cậu vừa hiểu rõ, sau đó bày ra bộ dáng ngại ngùng.
Ngón tay năm lấy góc chân, thay đổi tư thế ngồi, che khuất cặp đùi lộ ra khỏi chăn của mình lại.
Thạch Cẩn Hành không phân biệt được thật hay giả, cơ mà cơn tức mới bùng phát cũng đã lặn xuống.
Tuy mặt vẫn lạnh và đen, nhưng lại còn có thể duy trì bình tĩnh để nói chuyện với cậu: "Xốc chăn lên."
Căn bản cũng không cần chăn, chốc sau cũng ném xuống giường thôi.
"Được..." Đào Diệp rất phối hợp mà nghe lời, biểu tình là ngại ngùng thật chứ không phải giả vờ.
Hôm nay cậu không uống rượu, không thể bình tĩnh như trước được.
"Còn đau không?" Thạch Cẩn Hành thấy cậu thuận theo, tâm tình tốt hơn hẳn, anh cảm thấy Đào Diệp như vậy cũng không tính là miễn cưỡng, dù sao lên gường thì hai bên cũng đều hưởng thụ thôi.
"Có một chút." Đào Diệp biết hắn hỏi han mông của mình, trên mặt nóng đến sắp chảy máu.
"Vậy tôi chỉ làm một lần." Thạch Cẩn Hành dùng bộ BCS và KY* mà khách sạn chuẩn bị, chỉ có một cái.
(*Bôi trơn)
Tối nay Đào Diệp rất phối hợp, hệt như lúc uống rượu hôm qua, chủ động ôm lấy eo của Thạch Cẩn Hành... Cũng là bởi vì như vậy, tối hôm qua mới tận hứng, mới có thể khiến Thạch Cẩn Hành nhớ mãi không quên.
Đều là những người trẻ mới nếm được tình dục, nên rất dễ nghiện thân thể nhau.
Cho dù có chút mâu thuẫn về chuyện bạn giường, nhưng Đào Diệp cũng thừa nhận... dáng người của Thạch Cẩn Hành rất tốt, mặt cũng tốt, gia thế lại càng tốt. Thứ không tốt là tính cách của anh, thật khiến người ta đau tim mà.
Cách internet thì thật dịu dàng, nhưng tính cách thật lại chẳng mấy chú ý.
Sau đó mới cảm thấy, người này đúng là sói đói, chẳng mấy chốc mà đem thắt lưng của người ta vặn đến thật đau.
"Thạch Cẩn Hành..."
Thạch Cẩn Hành hôn Đào Diệp, càn quét bừa bãi trong miệng của Đào Diệp. Tựa như không có hồi cuối, anh muốn hôn bao lâu thì hôn bấy lâu, hoàn toàn không kìm chế, cực đoan hệt như tính cách của anh vậy.
"Thoải mái không?" Lỗ tai bị cắn.
"Vâng..." Đào Diệp nói với giọng mũi, âm hơi rung... thật ra cậu muốn nói rất khó chịu... và khó nhịn...
Sau khi mây mưa, đã là bảy giờ bốn mươi lăm phút.
"Tôi muốn đứng lên." Đào Diệp lấy hai cánh tay đang choàng mình ra, chống đỡ chiếc eo đang tê rần.
Thạch Cẩn Hành ở phía sau cậu, nửa híp nửa mở mà lười biếng vô hại, nghe thấy thế cúng không ngăn cản Đào Diệp: "Đi thôi, chừng nào thì về nhà."
"Chín giờ rưỡi."
"Ừ."
Xuống giường mặc quần áo xong, Đào Diệp cũng không kịp tắm rửa, cậu mang theo một thân đầy dấu vết ái muội đi chợ.
"Người em nói chính là người kia hả?" Trần Duy Vũ quan sát biểu tình của người tới, co rút khóe miệng nói: "Đi khách sạn hả?"
Anh thấy một đôi môi đỏ rực, dấu hôn bị che dấu, những dấu đó cứ như bị người khác dùng sức cắn lên.
"Anh ta đặc biệt tìm em để làm bạn giường." Mặt Đào Diệp không đổi sắc nói, sau đó đi qua phòng tập luyện lấy ghi-ta chuẩn bị lên sân khấu.
"Đệt..." Trần Duy Vũ thật không nghĩ tới, chuyện đó sẽ xảy ra trên cái người hay ngại ngùn như Đào Diệp.
Anh đi theo vào hỏi Đào Diệp: "Em có nghe theo đề nghị của anh không?"
"Tạm thời còn chưa dùng..." Đào Diệp ôm đàn ghi-ta đi ra, âm giọng lười biếng, thật không bết cứ thế mà lên đài được không.
"Tuy rằng anh chưa nói chuyện với cậu ta, nhưng anh rất giỏi xem người." Trần Duy Vũ nói bla bla: "Thoạt nhìn cậu ta rất cấm dục, kỳ thật là một người muộn tao, đương nhiên rất thích loại xinh đẹp và thanh thuần như em đây, nếu em biến thành loại yêu diễm ngu ngốc, cậu ta sẽ lui khỏi em."
"Thật hay giả?" Đào Diệp liếc mắt nhìn anh, nhân thiết lại thay đổi, từ tiểu yêu tinh dính người sang yêu diễm ngu ngốc?
"Thật."
Đào Diệp ngẫm nghĩ một chút, nửa tin nửa ngờ mà gật đầu: "Hát xong rồi tính tiếp."
Tuy rằng chín giờ rưỡi tan tầm, nhưng những ca sĩ trong quán thay phiên hát, từ sáng tới tối Đào Diệp cũng chỉ hát hai ba bài.
Nếu được khách hàng yêu cầu, thì hát thêm một bài.
Lúc Đào Diệp ca hát, ngẫu nhiên Trần Duy Vũ nhìn quanh quẩn, đột nhiên nhìn thấy một thanh niên đi tới, chính là người đi chúng với Đào Diệp khi nãy.
Anh cảm thấy rất thú vị nên qua đó tiếp đón một chút.
"Chào, xin hỏi đến uống hay tìm người?"
Tự nhiên có người xuất hiện trước mặt mình, Thạch Cẩn Hành cũng không quan tâm gì nhiều, anh đi thẳng đến một chỗ bàn có vị trí tốt, mắt luôn dán lên người đang hát trên sân khấu.
Trần Duy Vũ bị bơ, chọn một bình rượu trên quầy rồi đi tới.
"Ông chủ, bộ quen biết với em trai đang hát kia sao?" Biết rõ anh quen, Trần Duy Vũ mới hỏi như vậy .
Lúc này Thạch Cẩn Hành mới nhìn thẳng mặt Trần Duy Vũ.
"Tôi là ông chủ, cũng là thầy dạy ghi-ta của cậu ấy."
Thạch Cẩn Hành có nhớ Đào Diệp nói qua, mình tới bar có học ghi-ta, cho nên nhìn Trần Duy Vũ thêm vài lần.
"Tôi tên Trần Duy Vũ, quý danh của ông chủ là?"
"Thạch Cẩn Hành." Vươn tay băt lấy tay của Trần Duy Vũ, Thạch Cẩn Hành vẫn đưa mắt nhìn lên đài.
"..." Cả người Trần Duy Vũ cứng ngắc tại chỗ, đơn giản là bị ba chữ Thạch Cẩn Hành dọa .
Anh là người làm ăn ở đây mấy năm rồi, nên cũng sớm nghe qua tên của Thạch Cẩn Hành. Nhưng thân phận như Thạch Cẩn Hành, chưa bao giờ xuất hiện tại đây.
Anh nghĩ mình đã nghe nhầm.
"Là Thạch Cẩn Hành của Thạch gia?" Trần Duy Vũ lớn gan hỏi.
"Ừ." Thạch Cẩn Hành liếc Trần Duy Vũ một cái, phản ứng đầu tiên là, đến lúc nhất định Trần Duy Vũ sẽ nói với Đào Diệp.
Đào Diệp này chỉ biết nặng nhẹ.
|
Thiet la muon dap gay chan cai ten Thach Can Hanh nay ghe. Tiep di ban...
|
CHƯƠNG 41: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Nội thất trong quán bar trang hoàng theo hướng lãng mạn, đôi chỗ lại mang theo vẻ thần bí cổ kính, đây cúng chính là phong cách trang trí mà Đào Diệp. Lần đầu tiên khi cậu đến đây để xin việc đã thích cái không khí này của quán bar.
Nếu lúc ấy ông chủ không nhận cậu vào làm, thì cậu sẽ rất tiếc nuối.
Bây giờ Đào Diệp cảm thấy có chút may mắn rằng gương mặt của cậu rất phù hợp với mỹ cảm của ông chủ...
Nói đến lý do mà Đào Diệp nói mình rất bình thường thì có thể lên quan đến việc lúc bé của cậu, cậu là một người thiếu thốn sự quan tâm và động viên, luôn luôn thiếu thốn.
Không có ai đến cổ vũ hay động viên cậu, dần dà khiến Đào Diệp sinh ra loại tâm lý mình là một kẻ chẳng ra làm sao cả.
Loại nhận thức đã bén sâu vào gốc rễ nên khó mà loại bỏ được, kể cả khi sau này lớn lên, khi mà lúc cảm thấy mình không tệ lắm cũng vậy...
Nhưng cậu vẫn không lo âu gì, cũng không muốn khẳng định điều gì. Sống ở trong căn phòng nhỏ của mình, dù cho biết tương lai sau này mù mịt vẫn thế, đây chính là lối sống bây giờ của Đào Diệp.
Cơ mà trong mắt của người khác, thì đây chính là một loại sinh hoạt khác.
Hướng nội sẽ hiểu thành thần bí, kiệm lời sẽ trở thành nội hàm, biết ca hát nên có thêm nhiều kỹ năng... Mặt đẹp eo nhỏ chân dài, chỗ nào cũng tốt cả.
Đây là sự hiểu lầm đẹp đẽ của người ngoài khi đánh giá cậu.
Có mấy người quen biết mới biết rõ, cơ bản là cậu không tốt đẹp như tưởng tượng vậy, cậu là một người bình thường, rất bình thường, có rất nhiều khuyết điểm, đôi lúc cũng chọc người ta buồn phiền.
Điểm này cũng không khác mấy Thạch Cẩn Hành, cứ việc nhìn sơ qua trông anh rất trâu bò nhưng... khi tiếp xúc mới biết, cũng chỉ vậy thôi.
Cơ mà trên thế giới có mấy người mà mỗi khi có cơ hội sẽ đi tìm hiểu thật sâu về ai đó đâu?
Thật ra nếu nghĩ lại, đối phương cho bạn cơ hội, cho bạn nhìn thấy sự thật, nhìn bộ dạng trong suốt hai mươi bốn giờ của người đó, đó là quyền lợi không thể bỏ qua nhất.
Nhưng có nhiều người lại chọn bỏ qua nó, số người đó bao gòm cả Đào Diệp.
Chẳng qua là do cậu muốn đi theo cảm giác của mình, thường ngày cũng không sử dụng loại kỹ năng sống gì, hoặc là, cậu không muốn sử dụng loại kỹ năng sống nào hết.
"Vậy anh... thích cậu bé đang biểu diễn trên đài hả?"
Bọn họ đến với nhau như thế nào vậy, bây giờ đầu óc của Trần Duy Vũ rất loạn, anh cảm thấy thật sự bội phục Đào Diệp, làm sao có thể chỉ chơi game thôi mà cũng giao lưu được với người này chứ.
"Có liên quan đến anh sao?" Thạch Cẩn Hành không thích câu hỏi của Trần Duy Vũ, anh thấy không cần thiết phải trả lời.
"Không, chỉ là tôi hỏi chơi thôi." Trần Duy Vũ nói nhanh, đồng thời cũng xác định được thái đội của Thạch Cẩn Hành đối với Đào Diệp, cho dù là nghiêm túc cũng sẽ có mức độ thôi.
Anh bắt đầu đồng tình với Đào Diệp, trách không được Đào Diệp tăm phường nghìn kế muốn thoát khỏi cậu ta.
Cái loại người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp này, khi cùng chỗ với dân đen như họ thật đúng là rất áp bách.
Sau khi biết được thân phận của Thạch Cẩn Hành, Trần Duy Vũ cũng không mở chi rượu mà mình mang đến nữa, bởi vì loại rượu này không chừng còn kém giá trị hơn thứ nước lọc mà đối phương uống hằng ngày.
Anh yên lặng lùi lại, để cho Thạch Cẩn Hành tự mình ngồi xem .
Lúc hát thì Đào Diệp rất tập trung, thế nên cũng không chú ý khách dưới đài là ai. Loại hát này khác hẳn lúc hát trên internet, cậu không muốn tương tác xíu nào với những người này.
Năng lực xã giao kẽm cỏi là miếng nhãn dán luôn dính chặt trên người cậu.
"Cậu đẹp trai, hát thêm bài nữa đi! Hát thêm một bái nữa đi mà!" Có người hò hét dưới đài.
Đào Diệp vừa thấy đó là một cô gái, nhất thời mặt đỏ rần, miệng ghé sát vào micro nói: "Chỉ một bài thôi, hát xong sẽ không hát nữa."
Cố gái kích động hét lên: "Có thể được chọn bài không? Có thể để tôi chọn bài không?"
Theo quy định là không thể, Đào Diệp đã chuẩn bị sẵn bài hát trước, cũng thông báo với DJ rồi. Nhưng đối phương lại nhiệt tình vậy, từ chối thì không tốt cho lắm: "Cô muốn nghe bài gì?"
"Tình Yêu Đơn Giản!" Cô gái kích động đến mức thiếu chút nữa đứng phắt dậy, thân thể cô trông nóng bỏng.
Đào Diệp nhìn thoáng qua cũng không nhìn nữa, gật đầu nói: "Vâng, có thể." Cậu gật đầu một cái với DJ để anh đổi nhạc.
Cậu biết hát bài này, và còn hát rất lưu loát.
Nhóm cô gái phía dưới đài, nghe xong thì tâm tình nóng bỏng, họ thật muốn nói những lời yêu thương trực tiếp ở đây luôn. Hoặc là nói thẳng, thật muốn nói yêu thương với cậu đẹp trai trên đài kia.
"Cám ơn, mong mọi người chơi vui vẻ, tối mai gặp lại." Mỗi lần hát xong, cậu đều nói tạm biệt.
Ánh đèn nhạn nhạt chiếu lên gương mặt của cậu trai trên đài, nụ cười xinh đẹp tràn đầy môi, thật khiến cho người ta cảm thấy nếu được làm bạn với cậu thì đó quả đúng là một điều tuyệt vời.
Nhưng cũng không có khả năng nàycơ hội xông lên làm quen rất xa vời, rất có teher cậu sẽ cho rằng họ là người bệnh tâm thần cũng không chừng.
"Hát xong ?" Trần Duy Vũ xuất hiện, ngước ngước về hướng Thạch Cẩn Hành đang ngồi: "Liếc mắt qua bên kia cái đi, sau đó nghe anh nói mấy câu."
"Vâng." Đào Diệp nghe lời mà liếc qua bên kia một cái, nhất thời như bị giật điện mà thu hồi ánh nhìn, trời ạ.
Giọng điệu của Trần Duy Vũ chuyển snag nghiêm túc: "Tôi cho em ba cảnh báo, thứ nhất, cậu ta đúng là người có gia thế, hơn xa cái tưởng tượng của em đó, thứ hai, giờ cậu ta đang đạp hư thanh xuân của em, nếu em không muốn để bị đạp hư thì phải suy nghĩ thật kĩ càng, thứ ba, không cần bu về phía cậu ta, nếu không thì không ai giúp được em hết."
Nhịp thở của Đào Diệp hơi dừng chút, sau mấy giây mới tiếp tục: "Em biết, anh Vũ."
"Nhưng trước khi cậu ta buông tha em, em vẫn có thể tranh lấy ích lợi của bản thân mình, đừng sợ cậu ta không có tiền." Trần Duy Vũ bĩu môi nói: "Một cậu trai trong sạch thế này, thì cũng không thể để người ta cứ thế mà đạp hư chứ nhỉ?"
Đào Diệp mân miệng, bây giờ nào có tâm trạng đi xem xét mấy thứ đó.
"Đề nghị anh cho em hôm trước còn dùng được không?" Cậu cẩn thận hỏi lại.
"Chắc là có thể... Nhưng tốt nhất đừng đệ cậu ta nhận ra em đang giả vờ." Sau khi biết thân phận của Thạch Cẩn Hành, Trần Duy Vũ nói chuyện cũng thận trọng hơn, không dám đưa ra chỉ dẫn bậy bạ nữa.
"Đi." Đào Diệp chuẩn bị đi qua, bất chợt lại lui về hai bước: "Anh Vũ, cuối cùng thì anh ta có thân phận gì vậy?"
Tuy rằng không thèm để ý, nhưng vẫn có chút tò mò.
"Đưa lỗ tai lại đây." Trần Duy Vũ vẫy tay, hai người chum đầu lại cùng một chỗ để anh nói nhỏ vào tai Đào Diệp.
"..." Vừa mới nghe xong, Đào Diệp đã ấp úng nói: "Đổng Thiếu Khinh cũng là sư phụ của em..."
"Đệt." Trần Duy Vũ bị dọa đến mức nhảy dựng.
Đào Diệp cũng giật mình, sờ sờ lỗ tai rồi nói: "Em biết rồi, em đi nhé."
Lúc đi mới cảm nhận được bước chân của cậu loạng choạng, cách Thạch Cẩn Hành càng gần chân lại càng mềm hơn. Không phải vì quá sợ hãi, mà chỉ là phản ứng của cơ thể, ngay cả Đào Diệp cũng không biết thân thể mình bị gì nữa.
Thân là một dân đen chính hiệu, trời sinh sẽ bị sợ hãi khi đối diện với những người quyền quý, chính cái loại sợ hãi này đã ảnh hưởng đến cậu.
"Tôi mới nhìn thấy anh thôi." Càng chạy càng gần, Đào Diệp đi tới bên người Thạch Cẩn Hành. Trên mặt cậu cũng xem như bình tĩnh, miệng miễn cưỡng cũng tỏa ra được một nụ cười.
"Ừ, ngồi đi." Thạch Cẩn Hành nhìn thấy cậu không buông đàn ghi-ta xuống, cũng tin tưởng lí do cua cậu, gật gật đầu gọi cậu ngồi xuống.
Đào Diệp ngồi xuống ở bên cạnh, cách khoảng một cánh tay, nghĩ nghĩ một hồi lại nhích mông, xích gần đối phương một chút, đến khi đùi dán đùi mới dừng lại.
Tâm Thạch Cẩn Hành nóng lên mãnh liệt, nhưng cũng lạnh đến mãnh liệt, chính là cái cảm xúc lúc nóng lúc lạnh trong truyền thuyết, cảm giác như đối phương đã nghe được gì từ Trần Duy Vũ.
"Anh ta nói gì với em à?" Anh hỏi trực tiếp.
"Không có." Đào Diệp nói: "Chỉ nói một chút."
"Cho nên?" Chỉ nói một chút đã nhanh chóng chạy đến dán đùi mình rồi sao? Thạch Cẩn Hành biểu tình rất thản nhiên, nhưng tâm đã lạnh xuống, cũng không vì đối phương chuyển biến thái độ mà vui vẻ.
"Cho nên cái gì?" Đào Diệp liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấy bộ dáng không vui lòng của anh, cảm thấy rấtc nghi hoặc: "Vậy anh muốn tôi thế nào?" Buông chiếc đàn ghi-ta trên tay xuống, cậu nhích lại vào ngực của Thạch Cẩn Hành.
Muốn em yêu thương nhung nhớ, Thạch Cẩn Hành hơi hạ mắt xuống, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của người thanh niên trước mặt.
Đào Diệp tựa vào trên bả vai anh, nhân lúc anh không nhìn thấy thì căn răng mạnh, động viên chính mình, thả lỏng một chút, thả lỏng một chút thì tốt rồi.
"Thạch Cẩn Hành..." Cậu cảm thấy tim mình đập như trống bổi.
"Hả?" Ôm cậu, Thạch Cẩn Hành cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
"Không có gì, chừng nào thì anh trở về?" Đào Diệp nghĩ đến mười giờ rưỡi mình còn phải làm thêm, nhất thời buông tha suy nghĩ yêu thương nhiệt tình với người ta, đứng thẳng rồi cách xa một khoảng: "Mười giờ rưỡi tôi còn phải hát nữa."
Sức nặng trước ngực chợt rời đi, Thạch Cẩn Hành không cam lòng mà ôm đối phương ngược về, hô hấp dồn dập mà trực tiếp cắn lên cổ cậu.
"A..."
Nghe thấy Đào Diệp kêu rên, Thạch Cẩn Hành đưa môi chuyển sang môi Đào Diệp, hôn thật sâu vào.
Không bao lâu, Đào Diệp đã bị anh đẩy dựa trên ghế sô pha...
"Anh quá đáng..." Đào Diệp đẩy mạnh anh ra, nhưng vẫn bị hôn đến mấy phút sau, hôn đến khi hơi thở cậu rối loạn, mặt đỏ tim đập nhanh mới thôi.
"Tôi đưa em về." Sau khi hôn xong, Thạch Cẩn Hành buông ra thanh niên bị mình bắt nạt, đứng lên khỏi sô pha, vươn tay nâng người thanh niên đang ngã trên ghế dậy.
Đào Diệp trừng cái tay kia, cứ việc trong lòng muốn chém phăng nó, nhưng vẫn phải vươn tay nắm chặt.
Tựa hồ vì ghê tởm đối phương còn cố ý dùng cách xiết thật chặt năm ngón tay kia.
"..." Thạch Cẩn Hành hơi bất ngờ một tẹo, tên nhóc này chuyển biến hơi nhanh ha, thật khiến người ta không vui mà.
Nhưng nếu kêu anh buông tay Đào Diệp ra, thì đó là không thể nào, anh không có cái suy nghĩ này.
Cứ như vậy mà tha đối phương rời khỏi quán bar, Thạch Cẩn Hành dẫn cậu đến trước xe mình, để cậu đứng kế bên.
"Nhà em ở tại đâu?"
"Tiểu khu XX của phố XX."
"Cách đây không xa." Thạch Cẩn Hành cúi đầu nhìn giờ, trong lòng hiểu rõ, sau đó đem Đào Diệp nhét vào phía sau.
"Nè... Làm gì vậy?" Đào Diệp đối với việc ngồi sau cũng không để ý, nhưng chỉ sợ đối phương cũng vào theo.
"Không phải em sợ bị người ta nhìn thấy sao?" Thạch Cẩn nói việc lúc nãy ở quán bar.
Đào Diệp muốn khóc cũng không không được, không phải cậu sợ bị người ta nhìn thấy, mà là không muốn bị Thạch Cẩn Hành hôn đến thở không nổi.
Hơn nữa bảy giờ hôm nay mới làm xong, bây giờ thân tâm cậu đều no, không muốn lại nữa...
"Anh vậy tôi sẽ chịu không nổi." Đào Diệp bày ra biểu tình muốn khóc, nằm ở ghế sau mà cố gắng bảo vệ chiếc quần của mình.
Hôm nay nếu chơi với Thạch Cẩn Hành một lần nữa, cậu sẽ không thể bước được một bước nào đâu.
|
CHƯƠNG 42: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Nói thật Thạch Cẩn Hành cũng không phải một người muốn làm mọi lúc mọi nơi, nếu không hai mốt năm trước đã duyệt người vô số rồi. Trên thực tế trước khi lăn giường với Đào Diệp, anh cũng chưa từng chạm qua người nào.
Một là chướng mắt những chàng trai cô gái làm nghề đó, thứ hai anh cơ bản cũng không muốn lăn giường với ai.
Lăn giường với Đào Diệp cũng chỉ trước kia từng tiếp xúc, nên có tình cảm.
Sau khi anh bước vào, đóng cửa xe lại, ngồi ở vị trí bên cạnh, đưa mắt liếc thanh niên kia: "Đứng lên đi, không chạm em đâu."
Đào Diệp nghe xong cứ như được giải phóng, tâm hơi sợ hãi mà đứng lên, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Nhưng cũng vì không biết nói gì, mà cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Thạch Cẩn Hành.
"Vậy anh muốn nói chuyện gì?" Trời sinh nên cảm xúc cậu tương đối mẫn cảm, Đào Diệp rất giỏi phát hiện cảm xúc của người khác, cậu cảm thấy bây giờ Thạch Cẩn Hành cũng không tức giận hay khó chịu gì, chỉ cần nhìn tư thế ngồi thoải mái của anh là biết.
"Nhà thật của em ở đầu?" Người đàn ông này hỏi.
"Phía Nam." Đào Diệp do dự, nói ra địa chỉ của quê mình, đó là một thị trấn nhỏ không mấy nổi danh.
"Trong nhà còn có ai?"
"Cha mẹ, còn một cô em gái nữa." Cậu cũng cảm thấy không cần hải nói vợ của ba ba lúc này là mẹ kế của cậu.
Thạch Cẩn Hành gật gật đầu: "Lên đây học một mình, quen chưa?”. Bây giờ anh nói chuyện với Đào Diệp với khuôn mặt thoải mái, biểu tình bình tĩnh, có thêm vài phần thân thiết và tùy ý hệt như khi ở chung với Đổng Thiếu Khinh.
Chỉ là người thanh niên bên cạnh này có nhận ra phần tùy ý đó không thì cũng không biết.
"Cảm giác rất tốt, cũng quen rồi." Đào Diệp sờ không được nội dung nói chuyện của đối phương, chỉ là luôn nhìn đồng hồ, do dự thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Sắp đến giờ tôi hát rồi."
Thái độ vốn thoải mái của Thạch Cẩn nhanh đen xuống, đánh giá Đào Diệp mà nói: "Em thật khiến người ta không thích nổi."
Nếu không tính đến việc mình thích cậu ta, thì thật không cần đứng đây để chịu loại tình trạng này.
"A, trời sinh đã vậy, tôi đâu còn cách nào..." Đào Diệp mặt không đổi sắc mà nói thầm, nhưng nếu nói thật ra thì thật đúng là tìm chết, cậu không phải loại người mù quáng đòi chết, cho nên lời nó xuất ra là: "Vậy anh thích cái dạng gì?"
"Không nghĩ đến." Thạch Cẩn Hành đã tự hỏi vấn đề này qua một lần, nhưng cũng không nghĩ ra được cái gì hết.
Đào Diệp còn muốn hỏi vài câu, nhưng mà đối phương lại mở cửa xe, đi ra ngoài bước vào ghế lái trước.
Ngồi ở ghế sau một mình, Đào Diệp do dự, lần thứ hai nói địa chỉ phòng trọ của mình ra, rồi cảm ơn. Nhưng tâm trạng cũng không vì Thạch Cẩn Hành tạm thời buông tha mình mà vui vẻ, cậu vẫn cảm thấy lòng mình nặng trịch, tìm không được chút cân bằng nào.
Có thể là vì, sau khi nếm thử mấy lần, cậu vẫn không thể buông lỏng để tiếp thu tình trạng này.
Tính cách như thế khiến cậu muốn kéo dài, đi bước nào tính bước đó, chứ chưa bao giờ chủ động muốn thả ra.
"..." Phiền não tựa vào lưng ghế dựa, Đào Diệp hít sâu một hơi.
Cậu cảm thấy mình đã đến mức giới hạn rồi, chỉ cần vượt qua điểm nà thì đã thoát khỏi khốn cảnh...
Nhưng làm sao để thoát khỏi điểm này được lại khiến Đào Diệp rất áp lực.
Bất tri bất giác chiếc xe đen này đã chạy mười phút trên đường, rồi dừng trước tiểu khu mà Đào Diệp thuê trọ.
Đó là một tiểu khu cũng khá tốt, phương tiện đầy đủ dù giá tiện cũng không rẻ mấy. Đào Diệp ở nơi này một tháng cũng đã đưa không ít tiền điện nước rồi.
"Cám ơn anh đưa tôi về." Đào Diệp nói một tiếng trong xe, sau đó mở cửa xuống xe.
Quay đầu lại nhìn về phía cửa kính, người kia ngồi ở bên trong nhìn ra không chớp mắt, thật lâu mới nghiêng đầu liếc cậu một cái, biểu tình như muốn hỏi tại sao lại không đi?
Đào Diệp liền nhanh chóng rời đi, không chút dừng bước, bóng dáng biến nhanh vào màn đêm.
Xe Thạch Cẩn Hành dừng trước tiểu khu mấy phút rồi quay đầu rời đi.
Trở lại phòng rồi khóa trái cửa, Đào Diệp dựa vào tường mà ngẩn người, trong đầu suy nghĩ, cuối cùng làm thể nào mới trở thành tiểu yêu tinh dính người đây...
Cậu cảm thấy không thể giả nổi kiểu ngu ngốc yêu diễm, loại đó có độ khó rất cao.
Đội trưởng: "Cái gì? Em muốn nghỉ việc hả??"
Đào Chín: "Không phải nghỉ việc, chỉ là xin nghỉ ba tháng, có thể không?"
"Nhưng em có biết, ba tháng sau khi trở về, em sẽ không nổi nữa, bây giờ là thời điểm em nổi danh, là thời khắc em kiếm điểm đó!! Anh không đồng ý em lui bước đâu."
"Nhưng mà em có chuyện quan trọng phải làm."
Đội trưởng quả thực không thể hiểu nổi: "Chuyện gì mà quan trọng đến vậy! Có thể quan trọng hơn ba nghìn hậu cung của em sao?"
Đào Chín: "Rất quan trọng, nếu hoàn thành tốt em có thể thuận lợi về hát lại, nếu không thì xong luôn."
"Xong... cái gì?" Xem ra Đội trưởng đã bị dọa: "Nghiêm trọng như vậy sao, anh cứ nghĩ trạng thái em không tốt thôi chứ."
Vì sao lại muốn xin nghỉ, là vì nếu làm cả hai việc thì sẽ chiếm một khoảng thời gian và lúc tối, nhất là khoảng thời gian từ chín rưỡi đêm đến rạng sáng vậy, Đào Diệp không dám cam đoan mỗi ngày mình lúc nào cũng lên YY.
Dựa theo kế hoạch, khoảng thời gian này là dùng để dính người...
Nghĩ đến đây, Đào Diệp vội vàng tìm di động, nhắn một tin cho Thạch Cẩn Hành.
"Nhị sư phụ, anh đến nhà chưa?"
Sau khi gửi xong cậu mới kinh hoảng mà phát hiện, rằng mình theo thói quen mà gõ ra chữ nhị sư phụ kia, bây giờ có muốn thu hồi cũng không được nữa.
"Đến nhà."
Thạch Cẩn Hành gửi xong tin nhắn, gửi thêm một tin nữa: "Đêm nay không hát sao?"
Đương nhiên anh biết mười rưỡi mỗi ngày Đào Diệp cũng lên YY hát.
"Chốc nữa mới hát." Đào Diệp động động ngón tay, mở vi tính: "Em* xin nghỉ hát trên YY, ngày mai chỉ cần làm thêm ở quán bar thôi."
(*Vì quyết tâm muốn trở thánh tiểu yêu tinh dính người đên En đổi luôn xưng hô nhé)
Đối phương gửi lại một dòng ngắn: "Ừ."
"Anh đang làm gì vậy?"
"Nhìn di động."
"..." Đào Diệp sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, nhịn vô vàn xúc động mới quyết tâm gửi tin nhắn: "Ngày mai anh còn đến xem em không?"
Thạch Cẩn Hành vừa nhìn di động vừa ăn điểm tam khuya mà mẹ anh gửi đến, sau đó thiếu chút nữa mà để rơi di động vào chén canh.
"Làm sao vậy?" Mẹ anh - Chương Quân Huệ ở ngay bên cạnh, nên cũng thu hết hành động của Thạch Cẩn Hành vào mắt.
"Không có việc gì." Anh cất di động vào, tập trung ăn uống.
"Con còn ở căn phòng kia hả?" Chương Quân Huệ làm việc ở ngân hàng gần đó, cũng khá lâu rồi, tuổi mới đầu bốn mươi, tinh thân và gương mặt đều được bảo dưỡng rất tốt.
"Còn."
Trước kia Thạch Cẩn Hành bị mẹ gọi đến đây ở, nhưng anh cũng không đồng ý mà tự mình thuê một căn ở gần đó.
Anh cũng lớn vậy rồi, ở chung với cha mẹ cũng không tốt lắm, mà Chương Quân Huệ cũng không miễn cưỡng anh.
"Con ở một mình thế, vậy có đang quen bạn gái nào không?" Mặt Chương Quân Huệ đầy ý cười nói.
Năm nay con trai cũng hai mươi mốt rồi, nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn. Tạm thời không suy xét việc kết hôn, nhưng không thể không nói đến chuyện yêu đương.
"Không tính toán." Thạch Cẩn Hành muốn cầm điện thoại lại cố gặng đặt xuống, nếu bị mẹ anh nhìn thấy sẽ phát sinh rất nhiều việc phền phức, anh tình nguyện nhẫn nhịn cho qua: "Mẹ đi ngủ đi, con ăn xong sẽ đi."
Mai Chương Quân Huệ còn phải đi làm, nghe vậy thì nhìn đồng hồ, gật đầu nói: "Vậy con ăn xong nhớ mang chén đi rửa đấy."
"Vâng." Thạch Cẩn Hành nghiêm mặt, chờ mẹ anh vừa đi, liền lôi điện thoại ra gửi tin nhắn.
Cơ mà lúc này Đào Diệp đang hát, lúc nãy cậu không thấy Thạch Cẩn Hành hồi âm, nên đặt di động xuống àm tập trung hát.
"Trưa mai qua xem em."
Chờ cậu hát xong buổi diễn của mình, thì thấy có tin nhắn hồi âm, thơi gian gửi là ba mươi phút trước, cũng không phải quá lâu.
Cậu muốn tắm rửa xong mới lại tập trung nói chuyện phiếm với Thạch Cẩn Hành.
Kết quả vừa mới bước đi, điện thoại đặt ở đầu giường đã vang chuông.
Bước chân của Đào Diệp hơi dừng chú, đi ngược trở lại cầm di động lên, quả nhiên là cuộc gọi của Thạch Cẩn Hành, cậu nhận cuộc gọi rồi nói: "Vừa rồi đang hát, em đi tắm trước, lát nữa tìm anh."
Bên kia lên tiếng, rồi cúp máy.
Đi vào phòng tắm, bước chân Đào Diệp hơi hơi lơ mơ, cậu cảm thấy nếu so với kiểu dính người, thì mình hko thể so với Thạch Cẩn Hành được... Cái này có thể dùng tiếp kiểu nhiệt tình ư...
"..." Lúc Đào Diệp tắm rửa thì nhìn thấy dấu vết ái muội trên người mình, lúc này càng thêm phiền lòng.
Đào Diệp vẫn luôn có thói quen ngủ trần, nhưng bởi vì phòng tắm xài chung, nên khi ra cậu vẫn mặc áo ngủ, khi vào phòng mới cời hết.
Nguyên nhân cậu thích ngủ trần đơn giản vì buổi tối nếu không bởi cậu sẽ bị quần áo quấn chặt người nên không ngủ được, cậu cảm thấy quần lót bao rất chặt, cho nên tối nào cũng không mặc quần lót.
Trần truồng đi tới phòng mình, lau khô tóc, cứ vậy mà cầm di động gọi cho Thạch Cẩn Hành.
Gửi thư thoại: "Em tẵm xong rồi, anh ngủ chưa?"
Qua một hồi, Thạch Cẩn Hành cũng dùng thư thoại để hồi âm lại: "Chưa ngủ, mới về nhà."
"Không phải anh mới về nhà sao?" Đào Diệp rất nghi hoặc.
"Đó là nhà mẹ của anh, bây giờ là nhà của anh." Thạch Cẩn Hành gửi thư thoại lại giải thích
Đào Diệp cảm thấy không thể nào hiểu nổi, còn có thể như vậy sao... Người giàu đúng là sống hiện đại, cơ mà cậu cũng không có thời gian để đi tìm hiểu chuyện gia đình của Thạch Cẩn Hành để thỏa lòng hiếu kỳ: "Vậy anh trờ về nhà để tắm rửa và chuản bị ngủ hả?"
"Em hy vọng tôi đi sao?"
"Cái gì?"
"Em hy vọng tôi tắm rửa rồi ngủ, hay là ngồi nói chuyện phiếm với em."
Trong lòng Đào Diệp trả lời, đương nhiên là hy vọng nanh đi tắm rồi ngủ, cơ mà... miệng cậu lại nói: "Em hy vọng anh ngồi nói chuyện với em."
Nói xong câu đó, gương mặt nóng bỏng đỏ lừng, làn da toàn thân đều nóng lên, lòng bàn tay còn có dấu hiệu đổ mồ hôi.
"Lúc không gặp mặt nhau em rất thành thật." Phải một hồi sau mới nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của Thạch Cẩn Hành.
"Lúc không gặp mặt anh cũng rất dịu dàng." Đào Diệp âm thầm bĩu môi, nhân lúc trời đen người yên mà cố gắng quyến rũ người bên kia điện thoại: "Hôm nay anh thật khiến em ăn không tiêu."
Nói xong tự mình che miệng lại, có chút cảm xúc muốn nôn... Mà càng kỳ lạ là cũng có chút buồn cười.
"..." Thạch Cẩn Hành không biết nói gì, bây giờ anh thật không theo kịp tiết tấu của Đào Diệp, cho nên nói con người ở hiện thực và mạng xã hội sao lại khác biệt đến thế chứ.
Ngẫm lại cũng có chút tức giận, nói chuyện trên internet thì được, nhưng trong hiện thực cậu ấy có dám vậy không?
"Làm sao vậy, em đang khen anh mà... anh không thích được người ta khen sao?"
"Ai cũng thích."
Lặng im một chút, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, thong thả truyền từ điện thoại ra, nghe thật rõ ràng.
Hai người đều là kiểu thuộc tính tẻ nhạt, nên im lặng yên ắng vậy cũng nằm trong dự đoán ban đầu.
"Anh đang ngủ hả?" Đào Diệp nghĩ, nếu anh đi tắm thì rõ ràng sẽ tốt hơn, nói chuyện với người như thế chỉ càng khiến nhiều tế bào não chết hơn.
"Không có, đang nhìn thời khóa biểu của em." Bên kia hồi âm lại.
Đào Diệp nói: "Trưa nay anh có thể qua đây." Khi đó mọi người đều tan học, có thể cùng nhau ăn cơm. Hơn nữa ở chỗ đông người vậy, cũng không cần sợ mình se bị tha đi một cách bất ngờ.
"Em chờ là được, nhớ đợi tin nhắn của tôi."
Loại hơi thở Vương Bát từ trong ra ngoài kia, thật khiến Đào Diệp muốn đưa cho anh cái liếc mắt xem thường.
"Vâng... Ngủ ngon." Cho nên cậu rất ngay thẳng mà cúp điện thoại.
|
CHƯƠNG 43: SƠ KHUY
EDIT: EN
Tối hôm đó Đào Diệp ngủ cũng không ngon giấc, trong lòng luôn nghĩ một việc, thế nên trăn trở đến nửa đêm mà vẫn chưa ngủ.
Khi ngủ được thì lại rơi vào ác mộng lạc đến khu rừng nguyên thủy, mở màn giấc mơ chính là một con sói đói to thật to rượt theo mình. Sau khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, khi biết là mộng thì nằm xuống giường lại.
Xem ra là bị Thạch Cẩn Hành dọa, chuyện trải qua mấy ngày nay thật đúng là không tưởng tượng nổi.
Đào Diệp cau mày, lấy chiếc di động từ dưới gối ra xem, giờ là bảy giờ hai mươi phút sáng. Cậu nhấn vào tên của Thạch Cẩn Hành, gửi cho đối phương một tin nhắn ngắn.
"Chào buổi sáng, anh dậy chưa?"
"Tố qua gặp ác mộng, có chút đáng sợ."
Đặt điện thoại di động xuống, trái tim bị ảnh hưởng bởi ác mộng của Đào Diệp cũng bình ổn lại nhiều, cậu thật không biết rõ lắm, rằng tin nhắn lúc nãy gửi cho Thạch Cẩn Hành là thuận miệng hay là sự ỷ lại trong tiềm thức.
Con người thường làm mấy chuyện kỳ quái vậy đấy.
Cậu đứng lên rửa mặt sạch sẽ, mặc quần áo xong xuôi rồi kéo cửa màn ra một cái xoạch. Ánh nắng bên ngoài rất chói mắt, thật đúng là mùa hè mà.
"Ác mộng gì?"
"Mơ thấy đại sư phụ muốn ăn em."
"..."
Đào Diệp đợi hai phút mà không có tin nhắn gì thêm, cậu biết không khí giữa bọn họ rất tẻ nhạt.
Vì thế đặt di động xuống, sắp xếp sách vở chuẩn bị lên lớp.
Sáng nay có một tiết kiến thức trụ cột, một tiết khái luận văn học, chúng làm cho người vốn uể oải sẵn như Đào Diệp mệt mỏi đến muốn ngủ.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bạn bè xung quanh, hình như ai cũng giống vậy.
Đều nói mùa xuân mới thức đêm, vậy sao cậu cảm thấy mùa nào người ta cũng thức đêm... Đặc biệt là thời điểm mà gảm tổ chức hoạt động.
Ngẫm lại thấy chơi game A cũng lâu rồi, nhưng trong lòng lại không có bất kỳ một cảm giác hoài niệm gì, Đào Diệp hơi chút kinh ngạc, mình bây giờ thật không giống trước kia.
Giờ nhớ lại sự chấp nhất về ID và các loại game của cậu cmar thấy có chút ấu trĩ ấu trĩ.
Thật nhiều việc nói buông là buông được ngay, ví dụ như việc làm thêm ca hát trên internet và nhóm fan cuồng nhiệt của cậu... Cho dù có dứt ra thì cũng không ảnh hưởng gì.
Làm cái này là do mình cần, chờ lúc không cần thì lại xoay người đi.
Không biết mọi người có vậy không, đặt cảm xúc của mình làm trung tâm, không có nghĩa vụ đi gánh chịu cảm xúc của người khác.
Đào Diệp ngồi, trong đầu như bị một đàn ngựa chạy qua, miên man suy nghĩ.
Từ lúc tham gia hôn lễ lúc trước, người thân thiết với cậu còn có Vương Tử Gia, cậu ta đi qua vỗ vỗ vai cậu: "Đào Diệp, tan học, có muốn cùng ăn cơm không?"
Đào Diệp rất muốn đồng ý, nhưng lại không thể.
"Cậu đi ăn trước đi, tôi phải chờ người." Cậu nói.
Vương Tử Gia lại không đi, nghi hoặc hỏi: Cậu chờ ai?"
"Cậu không biết đâu." Đào Diệp ngẩng đầu nhìn nhìn cậu ta, thuận tiện sửa soạn quần áo mình, đứng lên.
Vương Tử Gia đi cùng cậu ra ngoài, hai người thanh niên cao gây bá cùng nhau, rất khiến người chú ý.
"Rốt cuộc là ai thế? Cùng khoa với chúng ta không? Bạn gái cậu hả?"
"Làm sao có thể." Đào Diệp nhướn mắt, mình đã vậy thì sao còn quen bạn gái được. Cái gì cũng không có, tương lai lại mịt mờ, con gái mà đi theo cậu sẽ bị phá hủy cuộc đời mất.
"Vậy..."
Leng keng hai tiếng, di động cất trong túi áo báo có tin nhắn, Đào Diệp nhanh chóng tạm biệt với Vương Tử Gia, nhìn cậu ta nói: "Đi ăn cơm đi, tôi có việc phải đi rồi."
Bộ dáng gấp như vậy, Vương Tử Gia vẫn không tin tưởng người kia không phải người yêu đâu.
"Còn chưa tan học, chờ tôi một chút."
Đây là tin nhắn mà Thạch Cẩn Hành gửi tới, Đào Diệp nhìn xong thì mắt hơi khép, hồi âm lại: "Anh ở học ở dãy học nào, em đi qua tìm anh."
Thạch Cẩn Hành gửi lại một chuỗi địa chỉ, bên dưới còn thêm một ký hiệu cười, đây là lần đầu tiên mà Đào Diệp thấy anh nhắn icon.
Cũng thuận tay hồi âm lại một icon mỉm cười, Đào Diệp đi qua chỗ anh.
Từ từ chạm rãi, thưởng thức nơi học của đối phương, sau đó ngồi tại chỗ đã hẹn sẵn chờ đợi.
Thạch Cẩn Hành tan học xong thì đi ra, nhìn thấy bóng dáng cao gầy, lẳng yên lặng tựa vào cây cột trên hành lang, ánh amwts xa xăm về phía những tán cây bên ngoài.
"Đào Diệp." Anh gọi một tiếng.
Nghe thấy thanh âm, Đào Diệp quay đầu lại nhìn anh, mờ mịt đi lại rồi lộ ra một nụ cười: "Anh tan học rồi à?"
"..." Thạch Cẩn Hành hơi chút ngơ ngác, đặc biệt là khi đối phương nhào lại ôm mình.
"Sáng có nhớ em không?" Nhân lúc ôm chầm anh, Đào Diệp ghé vào lỗ tai mà hỏi thầm, thuận tiện xiết chặt eo một chút, sau đó buông ra.
Đó là một cái ôm rất đơn thuần, người khác nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi cái gì.
"Thạch Cẩn Hành..." Làm đến thế vậy mà đối phương cũng không phản ứng gì, Đào Diệp lại tiếp tục há miệng muốn nói cái gì ghê rợn hơn chút.
Thạch Cẩn Hành lại kéo cổ tay của cậu, đưa cậu rời khỏi chỗ này.
"Đi đâu vậy?" Đào Diệp hỏi.
"Toilet."
Dãy bên cạnh có một phòng triển lãm, ở đó có hai phòng toiloet ít khi được dùng, rất ít sinh viên qua lại chỗ này.
Đào Diệp cho rằng anh muốn đến toilet nên không phản kháng gì.
Hai người đi vào toilet, Thạch Cẩn Hành khóa trái cửa lại, Đào Diệp vừa thấy liền biết anh muốn làm gì, đầu gối ngay lập tức như nhũn xuống.
Thạch Cẩn Hành đi tới, đẩy thân thể Đào Diệp đến sát tường, sau đó nhấc vạt áo của cậu lên... đôi môi càng ngày càng gần mặt đối phương.
Đôi môi của đối phương đánh úp lại, Đào Diệp vươn tay ôm cổ anh, há miệng duỗi lưỡi, vô cùng phối hợp nụ hôn ướt át này.
"Ngô..."
Hai bên vô cùng nhiệt tình, khiến nụ hôn này nhuốm đầy tình dục, rất nhanh trong mắt Thạch Cẩn Hành đã lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Đào Diệp vừa sợ hãi vừa muốn quyến rũi anh, tiếp tục ôm cổ không bỏ, cứ như không muốn kết thúc nụ hôn này.
"..." Thạch Cẩn Hành hơi cắn đầu lưỡi ở sát miệng, dùng sức ôm chặt nửa người dưới của Đào Diệp, khiến cậu kề sát với mình.
Hai người đều mặc quần áo hè mỏng manhnếu chút biến đổi thì đều sẽ biết ngay, chứ nói chi kề sát như vậy, quả đúng thật alf trạng thái súng sắp cướp cò mà.
"Được rồi..." Cuối cùng cũng chịu không nổi, Đào Diệp thở dồn dập đẩy anh ra, vội vã kéo ra khoảng cách.
Thạch Cẩn Hành không chút miễn cưỡng, buông cậu ra rồi lùi về sau mấy bước.
Lúc đầu thì hô hấp tán loạn, tình huống phía dưới rất rõ ràng, cơ mà trong mấy phút đồng hồ sau liền khôi phục lại trạng thái như bình thường.
Ngược lại Đào Diệp lại không được như vậy, lúc đi ra cũng đã trễ rồi.
Cậu xoay người đi lại bồn rửa tay, mở nước lạnh rẳ mặt, lúc này mới cảm giác trên mặt mình không còn nóng nữa.
"Em dọn qua ở chung với anh được không?" Cậu cứ thế mà nói, tạ nơi mà Thạch Cẩn Hành không nhìn thấy, biểu tình vặn vẹo hệt như cái bánh bao.
Thạch Cẩn Hành mở to hai mắt ở phía sau cậu, bất quá đôi mắt anh vốn hẹp dài, cho dù hết cỡ cũng không đến mức trợn mắt.
Đợi trong chốc lát, anh nói: "Nói sau đi."
Hình như không nhiệt tình mấy, thật làm người ta thấp thỏm.
"Vậy đi ăn cơm nha?" Đào Diệp không biết rõ anh, lúc này trừ bỏ cẩn thận ở chung thì không còn cách nào khác.
"Em muốn đi đau?" Thạch Cẩn Hành dò hỏi.
"Chỗ nào cũng được." Đào Diệp chống lại ánh mắt của anh, nội tâm lại dâng lên chút hoài nghi, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không rõ ràng thì sao có thể hoài nghi đối phương được.
"Buổi chiều có tiết không?" Thạch Cẩn Hành xác nhận với cậu.
"Không có." Lại liếc mắt nhìn người này, Đào Diệp rốt cục cũng biết lạ ở chỗ nào.
Ngày hôm qua khi gặp mặt với Thạch Cẩn Hành, trong mắt anh có lóe lên tia sáng, nhưng hôm nay lại không có, nay cả khi chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt cũng quá bình tĩnh... Lần đầu tiên ở chung với trạng thái như thế của Thạch Cẩn Hành, Đào Diệp cảm thấy rất quỷ dị.
"Vậy đi thôi." Thạch Cẩn Hành nhận được đáp án, rất tự nhiên dời bước chân ra bên ngoài.
Đào Diệp nhìn bóng lưng của anh, ngầm phủ định khả năng mà Thạch Cẩn Hành thích mình.
Mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, Đào Diệp đuổi kịp bước chân của Thạch Cẩn Hành, hai người một trước một sau đi khỏi vườn trường.
Địa điểm ăn trưa do Thạch Cẩn Hành quyết định, mà món ăn thì do Đào Diệp chọn... không khí và phục vụ rất thoải mái, bọn họ ở chung với nhau rất yên tĩnh từ đầu đến đuôi.
Ăn xong thức ăn, lúc đang uống nước, Đào Diệp rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi.
"Có phải anh muốn nói với em cái gì không?"
Thạch Cẩn Hành buông xuống đồ dùng ăn trong tay, trước lấy khăn lau thức ăn ngay khóe miệng, sau đó mới nhìn cậun: "Nói cái gì?"
"..." Chính là cái vụ hôm qua nhiệt tình như lửa, hôm nay ngay cả tình huống này cũng nhạt như nước, đây không phải là tiết tấu muốn chia tay sao? Đào Diệp ấp úng nhìn anh, ngại ngùng nói thẳng.
"Em có yêu cầu gì cũng có thể nói." Thạch Cẩn Hành chờ cậu mở miệng.
"Yêu cầu?" Đây là ý nói đến phí chia tay sao, Đào Diệp nghĩ thầm như vậy, nếu thế thì không cần, chỉ cần chia tay là tốt rồi: "Không cần, em không yêu cầu cái gì cả cái gì."
Nhìn thanh niên đối diện, lặng im một hồi, Thạch Cẩn Hành nói: "Nếu muốn ở cùng với tôi, vậy thì dọn lại đây đi."
Thì ra anh không phải nói chia tay.
Trong một phút mặt Đào Diệp tràn ra biểu tình phức tạp, như mình không thể hiểu nổi: "Tâm trạng hôm nay của anh không tốt hả?" Là khiến anh phản cảm hay gì đây?
"Không có, rất tốt." Thạch Cẩn Hành nhướng mi nhìn cậu, đại khái có chút không muốn giải thích.
Đào Diệp xác nhận một chút, tựa như coi xem anh có ghét mình hay không.
"Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi." Rũ ánh mắt xuống, cậu tiếp tục ăn thức ăn còn dư lại trong đĩa.
"Em có thứ gì muốn dọn đi không?" Thạch Cẩn Hành hỏi.
"Anh ở một mình hả? Trong nhà còn có người khác không?" Đào Diệp không có thói quen vừa ăn vừa nói nên lại ngừng lại.
"Không có."
"Vậy là tốt rồi." Đào Diệp gật gật đầu, nói ra yêu cầu của mình: "Em hy vọng, việc em ở cùng với anh càng ít người biết càng tốt."
Cậu cũng không biết người nhà của Thạch Cẩn Hành có thể chấp nhận việc Thạch Cẩn Hành sống cùng với một người đàn ông khác không, nếu có cái gọi là vạn nhất, thì mình chính là người bị gán là pháo hôi mất.
Đào Diệp không hy vọng mình bị giải quyết trong im lặng, sau đó vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
"Chuyện em đang tưởng tượng trong đầu sẽ không xảy ra." Thạch Cẩn Hành liếc liếc cậu, an ủi: "Chỉ có Thiếu Khinh biết."
Kỳ thật bị Đổng Thiếu Khinh biết, Đào Diệp cũng rất không được tự nhiên, xấu hổ.
"Chuyện này em đừng quan tâm." Thấy cậu xị mặt, Thạch Cẩn Hành bỏ lại một câu, sau đó liền tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Nếu Đổng Thiếu Khinh ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì Thạch Cẩn Hành chưa bao giờ ăn lại thức ăn đã bị bỏ dở.
Anh có một tật xấu, khi ăn thì ăn một lần xong hết, nếu không buông xuống sẽ không đụng tới nữa. Nói cho cùng giống hơi chút liên hệ đến sự kiêu ngạo của anh, chỉ là không chịu thỏa hiệp.
"A Hành, hai ngày nay cậu làm gì thế?" Nhắc Đổng Thiếu Khinh thì Đổng Thiếu Khinh liền gọi đến.
Nhìn người thanh niên đặt hành lý trong phòng, Thạch Cẩn Hành muốn đi vào lại không biết đi vào rồi làm gì tiếp nên nói: "Ở cùng với Đào Diệp."
"Oử cùng một chỗ làm chi?" Đổng Thiếu Khinh tò mò mà truy hỏi.
"Chuyển nhà."
Bên kia liền nổ tung: "Chuyển nhà?"
Khai trương chiếc xe hở mui mới mua, nháy mắt Đại Vĩ Ba Lang đã chạy đến chỗ nhà trọ của Thạch Cẩn Hành.
Vứt cái chìa khóa lên lầu, mở cửa, chỉ nhìn một mình Đào Diệp ở trong phòng khách.
"Oh." Anh lười biếng dựa vào cạnh cửa, huýt sáo một tiếng, sau đó nhìn chung quanh: "Người yêu em đâu?"
Hai chứ này khiến Đào Diệp cứng họng một hồi lâu, mãi một lúc sau mới nói: "Sư phụ Đại Vĩ Ba Lang." Hôm nay vẫn mặc theo phong cách thể thao, trông rất bảnh.
"Từ nay về sau sẽ ở đây hả?" Đổng Thiếu Khinh cười cười, nhìn chung vẫn bình thường, cơ mà ánh mắt lại thay đổi.
"Không dễ nói." Đào Diệp dùng trạng thái như cũ trả lời, khiến Đổng Thiếu Khinh bĩu môi.
Anh đóng cửa lại rồi bước lên nói: "Tôi có vài lời khuyến cho em, hy vọng em có thể đồng ý với tôi." Âm giọng còn rất nghiêm túc.
Đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy, Đào Diệp nhìn anh, sau đó gật đầu đáp ứng trước: "Lời khuyên gì?"
"Thứ nhất, cũng là thứ quan trọng nhất." Đổng Thiếu Khinh cách Đào Diệp không xa, dùng ngón tay chạm chạm vào ngực Đào Diệp: "Không nên thương tổn cậu ấy."
Đào Diệp giống như nghe được thứ khó nói gì đấybiểu tìn gì cũng có, chỉ là không xem nó là thật.
So năng lực thương tổn giữa cậu và Thạch Cẩn Hành ai cao hơn, chẳng lẽ không phải vừa xem liền biết à.
"Tôi biết bây giờ em vẫn chưa thích A Hành." Đổng Thiếu Khinh nói: "Nhưng nếu em không ngại hãy dành chút thời gian tìm hiểu cậu ấy, nói không chừng sẽ có suy nghĩ khác đấy."
|