Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?
|
|
CHƯƠNG 24: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Cái trận quyết chiến đãm máu này rất nhanh mà truyền khắp nơi, khiến cho mọi người thấy được chỗ sắc bén của Tiểu Phiến Đào, cho nên giờ có rất ít người dám đàm luận việc của Tiểu Phiến Đào.
Cái đám người chơi ồn ào lúc trước, giờ có chút sợ hãi bị Tiểu Phiến Đào trả thù.
Mà ngay cả cái người thích nhảy nhót như Phượng Hoàng 1998 im thanh biệt tích, không dám đi ra giành náo nhiệt.
Cơ mà tuy ít nghị luận công khái, nhưng lại có nhiều nghị luận bí mật.
Đặc biệt là đám người bên trong Ngự Kiếm Giang Hồ và Vấn Đỉnh sơn trang.
【 Bang Hội 】 A Phi: Mẹ nó, về sau khi thấy người của Vấn Đỉnh sơn trang, thì thấy một tên giết một tên!
A Phi giết đỏ mắt cả đêm, hôm nay ngủ một giấc dài. Sau khi tỉnh giận vẫn còn rất tức giận, thế nên lên game rồi vào bang than vãn mắng mỏ vài câu.
【 Bang Hội 】 Vô Sắc Vô Vị: A Phi, trước khi offline Bang chủ đã ra lệnh, chờ cậu ta lên mới bàn lại chuyện giết người.
【 Bang Hội 】 A Phi: Còn bàn cái rắm á, người ta còn không thèm để ý chúng ta, chúng ta lo cái gì hả?
【 Bang Hội 】 Ma Pháp Sư Cao Cấp: Bang chủ sợ chúng ta bị đánh hội đồng á, cho nên mới nói chúng ta đừng tùy tiện mà làm. Cơ mà tui thấy, có hay không cũng đâu khác gì.
【 Bang Hội 】 A Phi: Đúng rồi, theo như tui á, nhân dịp trời sớm, nhanh đi ra ngoài giết mấy người của Vấn Đỉnh sơn trang để hạ giận đi.
【 Bang Hội 】 Ma Pháp Sư Cao Cấp: Tui cũng đang tức anh ách đây, đi, tui đi với cậu!
Trong bang Vấn Đỉnh sơn trang.
【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Các bạn mới lên mạng chú ý, tối qua bang ta có quyết đấu với Ngự Kiếm Giang Hồ, đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy, cho nên, các bạn làm nhiệm hôm nay phải để ý, tốt nhất là đừng rời thành, để tránh người của Ngự Kiếm Giang Hồ chặn giết.
【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Đã nghe nói rồi, mẹ nó, ngày hôm qua tui bận không chơi game, thật sự là đáng tiếc, nếu không thì cũng đi giết vài đứa rồi, he he.
【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Bọn họ sẽ không tồi đến mức đó ha, giờ tui đang ngoài thành nè.
【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Vậy cô về thành nhanh đi, bọn kia không có nhân tính đâu.
Chưa nói hết, Lưu Ly Only đã nhìn thấy mấy kẻ game thủ nam tới gần mình.
Cô đã nhận ra tình hình không thích hợp nên vội vã chạy đi.
【 Gần Đó 】 A Phi: Em gái, chạy đâu vậy?
A Phi tiến lên, lao lên chặn đường Lưu Ly Only, dùng tổng cộng ba đã giết chết Lưu Ly Only.
【 Gần Đó 】 A Phi: Ma Pháp Sư, hồi sinh nhỏ nhanh lên, tui còn muốn giết thêm mấy lần, trả thù cho Bang chủ phu nhân của chúng ta!
【 Gần Đó 】 Ma Pháp Sư Cao Cấp: Em gái, em cũng đừng trách tụi này ác độc, là do trước đó mấy người cũng giúp Tiểu Phiến Đào giết Bang chủ phu nhân tụi này thế thôi.
Ma Pháp Sư Cao Cấp hồi sinh Lưu Ly Only, khiến A Phi lại giết Lưu Ly Only.
【 Gần Đó 】 Lưu Ly Only: Oan có đầu nợ có chủ, nếu muốn thì mấy người đi giết nhỏ đi, giết một đứa con gái như tui thì còn đàn ông đàn em gì chứ?
Vô cớ bị ngược sát, trong bụng Lưu Ly Only tràn đầy tức giận.
Nghĩ đến đầu sỏ mọi chuyện là đối thủ một mất một còn với mình là Tiểu Phiến Đào, tâm tình của cô càng xuống dốc .
Từ khi Nếu Trời Có Chút Tình bị ly hôn, hầu như Lưu Ly Only không xuất hiện trong kênh của bang, cô rất oán hận Tiểu Phiến Đào.
【 Gần Đó 】 A Phi: Ha hả, nếu giết nhỏ được, thì tụi này cần gì phải giết em gái để hết giận hả? Muốn trách thì trách em là người của Vấn Đỉnh sơn trang, vậy mà còn là Hỗ Trợ nữa chứ, ha ha ha, ngoan ngoãn chịu đựng đi.
Chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ, A Phi đã giết Lưu Ly Only gần cả chục lần.
【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Bọn biến thái Ngự Kiếm Giang Hồ đang giết tui ở ngoài thành, có ai tới giúp tui đánh hai tên trứng thối này đi!
【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Em gái, không phải tại tui không giúp em, nhưng giờ tuo phải thoát game, hai tiếng wnax phải đi làm rồi!
Trong bang giờ có rất ít người lên mạng, những người có sức mạnh cao đều đang ngủ hết. Trừ bỏ Gấu Trúc cũng chỉ có Ngũ A Ca là có thể ra tay thôi, sức mạnh của anh coi như cũng tạm ổn.
Cơ mà Ngũ A Ca và Lưu Ly Only có ân oán lâu rồi, đương nhiên anh không rảnh mà chạy tới giúp.
【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Chị Tình! Chị ở đâu vậy? Mau tới cứu cứu em đi! @Nếu Trời Có Chút Tình.
Không biết Nếu Trời Có Chút Tình có đang online không, nhưng mà từ đầu đến cuối cô ta cũng không ra mặt.
Lưu Ly Only chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo mà bị giết cả một buổi chiều, càng giết thì tiền trong túi càng mất, mà suýt chút nữa cũng đã tụt cấp rồi.
【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Rõ ràng là họa của nhỏ gây ra, vậy tại sao người gánh vác lại là cả bang? Tui bị hồi sinh rồi giết, mấy người có thấy không?
【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Mấy phút trước người ta có nhắc nhá, đã nói là đừng ra thành, tại cô không tin tui, giờ bị giết thì giận ai?
【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Dù sao tui cũng thấy không công bằng! Tui không có giết người, vậy sao cũng bị giết? Những người giúp cô ta địch lại Ngự Kiếm Giang Hồ có hỏi qua ý kiến của cả bang không? Cô ta dựa vào cái gì hả?
Bị giết đến muốn bùng nổ, Lưu Ly Only có chút mất bình tĩnh, cô bất chấp mọi chuyện mà la hét một phen.
Thật ra trong bang vẫn còn vài người đang chơi, nhưng bọn họ đều là những kẻ không muốn tham chiến.
Cũng có người đồng ý lời nói của Lưu Ly Only, quả thật, bọn họ cũng không phải quen thân gì với Tiểu Phiến Đào, vậy thì sao lại vig Tiểu Phiến Đào mà trả giá mọi chuyện chứ?
【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Nói ở đây thì có lợi gì, muốn biết dựa vào cái gì thì đi hỏi Bang chủ đi, cậu ta sẽ nói cho cô biết.
【 Bang Hội 】 Lưu Ly Only: Tui biết, cô ta quan trọng nhất trong đám mấy người, ha hả, vậy mấy thành viên trong bang như tui đây là gì hả?
Cô nói một hồi, Ngũ A Ca liền cũng lười trả lời với cô. Tắt máy đi làm như lúc thường, chờ khi tan làm rồi lại lên chơi tiếp.
Bây giờ Đào Diệp đnag ngủ bù ở nhà, nằm một chốc thẳng đến chiều, tỉnh một chút thì lại uống thuốc rồi ngủ tiếp.
Tỉnh lại cũng đã gần bốn giờ chiều, bụng đói đến mức kêu réo rắt. Cuối cùng cậu cũng rời rửa, vệ sinh sạch sẽ rồi nấu cơm ăn.
Thuận tiện lên game xem, để coi thử diễn biến trong game đến mức đầu rơi máu chày nào rồi.
Sau lên nhìn thấy nhiều thành viên trong bang oán giận, rằng mình vô cớ bị người của Ngự Kiếm Giang Hồ giết chết.
Nhiều người không chú ý đến lời đồn trên game, cho nên cũng không biết trong game đang dienx ra cái gì.
Bọn họ chỉ hỏi ý kiến trong bang hội, rằng tại sao mình bị người khác đuổi giết? Hơn nữa còn là kiều giết xong rồi hồi lại để giết lần nữa.
Mọi người bị giết ít nhất là sau năm sáu phút mới xong, đối với những game thủ không thích hoạt động nhiều, thì đây đúng là tai nạn trời giáng.
【 Bang Hội 】 Khinh Nhạc: Tiểu Phiến Đào là ai vậy, tại sao lại trêu chọc Ngự Kiếm Giang Hồ, đó là đệ nhất bang đó, không có gì thì đừng chọc tụi đó, được không?
【 Bang Hội 】 Loli Tóc Bạch Kim V5: Cậu rời game bao lâu rồi? Ngay cả đồ đệ của Bang chủ và Phó bang đồ đệ cũng không biết hả? @Khinh Nhạc
【 Bang Hội 】 Khinh Nhạc: Đồ đệ của Bang chủ cùng Phó bang? Tui thiệt không biết á.
Giờ có người nói cho anh biết, sau anh cũng không nói gì nữa. Dù sao vẫn nên chừa chút mặt mũi cho Bang chủ và Phó Bang chủ.
Những người bị giết không phải chỉ mình Khinh Nhạc, có nhiều người biết Tiểu Phiến Đào là đồ đệ của Bang chủ và Phó Bang chủ nhưng cũng nhịn không được mà oán giận.
Trêu chọc Ngự Kiếm Giang Hồ, đưỡng nhiên sau này không thể yên bình mà chơi game.
【 Bang Hội 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Người không thích thì rời bang đi, sẽ không ai giữ các bạn lại đâu.
Đột nhiên, bóng dáng của Nếu Trời Có Chút Tình xuất hiện trên kênh của bang.
Từ khi ly hôn với Bang chủ, người ta rất ít khi thấy cô. Thật không nghĩ tới sao hôm nay cô lại lên nói giúp Tiểu Phiến Đào... Cơ mà, đây là nói giúp hả?
【 Bang Hội 】 Mây Trên Đỉnh Núi: Tham gia quyết chiến chính là mối họa của mấy người chơi chúng tôi, trước đây gia nhập Vấn Đỉnh sơn trang là vì không thích đánh nhau, nếu nói vậy thì tui rời.
Trong nháy mắt Mây Trên Đỉnh Núi đã rời bang, sau đó lại có rời nữa.
Những người này lúc thường cũng không mấy tham gia hoạt động của bang, nghiêm túc mà nói, có bọn họ trong bang hay không cũng không quan trọng.
【 Bang Hội 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Xem ra có rất nhiều người ngây thơ, cho rằng mình rất quan trọng.
【 Bang Hội 】 Chán Ghét Phù Hoa: Nói vậy có hơi quá đáng đó? Chẳng lẽ bị giết vô cớ cũng không thể than vãn chút hả?
【 Bang Hội 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Có bị giết thì mới là game, nếu không thích ứng được thì rời sớm đi.
【 Bang Hội 】 Chán Ghét Phù Hoa: Tui không rời là vì tui còn chút tình cảm với bang, đồng thời cũng không muốn làm rùa đen rút đầu, nhưng mà tui hy vọng Bang chủ và Phó bang sẽ xử lý chuyện này, giết tới giết lui, thì cái game này còn lại gì đây? Chỉ là giết chóc sao?"
Đào Diệp lên game, những lời này đạp ngay vào mắt cậu, khiến cho trong lòng cậu khó chịu vô cùng.
Sau đó lật lên lịch sử trò chuyện của bang, mới biết có rất nhiều người rời bang.
Đám người của Ngự Kiếm Giang Hồ kia, nhìn thấy thành viên của Vấn Đỉnh sơn trang thì giết ngay, ngay cả các nữ game thủ đơn lẻ cũng không tha.
Tuy rằng không có hảo cảm nào đối với Lưu Ly Only, nhưng nho cũng vị mình mà bị ngược sát, nên trong lòng Đào Diệp cũng có chút áy náy.
【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Chuyện này là lỗi của tôi, đầu tiền tôi xin gửi lời xin lỗi đến mọi người. Đồng thời mong mọi người chịu đựng một chút, tôi sẽ nhanh xử lý chuyện này.
【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Tiểu Phiến đừng để ý, game mà thôi, tối qua anh giết mấy thằng kia cũng rất đã mà.
【 Bang Hội 】 Loli Tóc Bạch Kim V5: Đúng, là game nên có thù oán, mấy người bình bình đạm thì nên về nhỏ trồng hoa nuôi thú đi, không thích hợp để chơi game đâu.
【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Cám ơn mọi người, nhưng những người bị giết vẫn là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ đi tìm phương pháp để giải quyết.
Cho tới giờ, Đào Diệp chỉ có thể nghĩ đến một phương pháp giải quyết duy nhất, là rời khỏi Vấn Đỉnh sơn trang.
"Sư phụ, có rất nhiều thành viên trong bang bị giết, em không muốn nhìn họ vì em mà chết, em muốn rời bang."
Không nghĩ tới rằng Cẩn Y Dạ Hành sẽ tra lời nhanh vậy: "Ý nghĩ của em rất ngốc, giờ coi như em rời đi, cũng không thể giải quyết gì, họ vẫn sẽ giết người trong bang này thôi."
Này thì đúng nên Đào Diệp không biết phải nói cái gì nữa.
"Sư phụ, vậy anh nói giờ làm gì bây giờ?"
"Giao cho tôi thì tốt rồi."
Quay người lại, Đào Diệp đã thấy được bóng dáng của Bạch Kì Mã và người nam nhân ngồi trên lưng nó hiện ra trước mắt.
Share Juvia Evans Re: [Đam mỹ - Hiện đại] Ông xã trong game đòi gặp mặt, làm sao đây? - Mạc Như Quy 20.06.2017, 15:29 CHƯƠNG 25: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Lực lượng của mỗi người là có hạn, đương nhiên việc làm được cũng có hạn.
Đào Diệp ngồi trên Thiên Mã mà Đại Vĩ Ba Lang đưa, nhìn người đột nhiên tới gần mình, anh thoạt nhìn rất thoải mái tiêu sái, hệt như không sợ điều gì cả khi sống trên đời này.
Đột nhiên Đào Diệp cảm thấy rất chán ghét.
Không ngừng trả thù, giống như một tuần hoàn chết chóc.
Cảm giác khi báo thù xong thì như thế nào?
Giờ cậu chỉ cảm thấy mình không cần báo thù nữa.
Người khiến mình bị ám ảnh không phải là Liễu Thanh Thanh, mà là là do tâm mình không mạnh mẽ, nên không định rõ đường đi cho bản thân.
Là một miếng gỗ nhẹ, nằm trên mặt biển, chờ một ngày bị sóng biển ập xuống.
Nhưng 21 tuổi chỉ là số tuổi bắt đầu vào đời thôi, bây giờ quyết định cũng không muộn.
"Sư phụ, em kiếm Kiếm Phá Trời Cao nói chuyện." Đào Diệp nói xong, không đến bên cạnh Cẩn Y Dạ Hành mà nhảy xuống đất chạy đi, rời khỏi tầm mắt của Cẩn Y Dạ Hành.
"Nói như thế nào?" Cẩn Y Dạ Hành hỏi.
"Nói về chuyện của hai bang phái, em đi nha."
Đào Diệp tìm thấy nick của Kiếm Phá Trời Cao, gửi lời kết bạn cho anh ta , Kiếm Phá Trời Cao cũng đồng ý rất nhanh.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao nói với bạn: Cô muốn cầu hòa sao?
Tối qua là tài không bằng người, nên bị hai thầy trò này giết tận mấy lần, Kiếm Phá Trời Cao cũng tức giận đầy mình, anh thế sớm muộn gì cũng đi giết lại Tiểu Phiến Đào.
【 Nói Riêng 】 Tiểu Phiến Đào: Trần Hạo Phong, là tôi, Đào Diệp.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao: Là cậu? Đây là nick phụ của cậu hả?
【 Nói Riêng 】 Tiểu Phiến Đào: Đúng, mở nick này là vì trả thù Liễu Thanh Thanh, chắc hẳn cậu biết cô ta đối xử tôi thế nào hả?
Lúc trước Liễu Thanh Thanh xuất tiền mời khi đi giết Đào Diệp, Kiếm Phá Trời Cao sao không biết cơ chứ, anh biết rõ, thậm chí cái số tiền mà Liễu Thanh Thanh lấy đi thưởng người ở lần cuối kia, cũng là từ trong tay anh mà ra.
Giờ Đào Diệp trở về trả thù Liễu Thanh Thanh, là việc đã đoán trước, nhưng mà Trần Hạo Phong không nghĩ tới, Đào Diệp sẽ dùng phương thức này.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao: Vậy giờ cậu muốn thế nào?
【 Nói Riêng 】 Tiểu Phiến Đào: Muốn dừng đánh, tôi rời game, mọi người lại trở về thời bình yên.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao: Đào Diệp, xin lỗi cậu mấy chuyện lúc trước.
Liễu Thanh Thanh đối xử với Đào Diệp như thế nào, Trần Hạo Phong rất rõ ràng, không nói là trong game hay hiện thực, thì cũng là không đúng.
Khi đó Đào Diệp mới hơn mười tuổi, sau Liễu Thanh Thanh tung tin đồn, thì không có ai chịu chơi với Đào Diệp, thậm chí ngay cả thầy cô giáo cũng lầm rầm sau lưng, tìm phụ huynh của Đào Diệp đến trường nói chuyện.
Nhưng khi đó cha của Đào Diệp bị vây trong thời khó khăn, nên cũng không quan tâm con trai, và đương nhiên cũng không vào trường làm gì.
Ngay cả khi được con gọi cũng không kiên nhẫn ngồi nghe, dưới tình huống như thế, Đào Diệp đành vô tư vô tâm mà tốt nghiệp phổ thông.
Nhưng cho dù con người có lạnh nhạt tới đâu, cũng sẽ không vô tư vô tâm quá mức.
Có lẽ một số người rộng rãi ở bên ngoài chỉ vì muốn che dấu một nội tâm khác biệt thôi.
【 Nói Riêng 】 Tiểu Phiến Đào: Tôi cũng không truy cứu nữa, thanh toán xong.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao: Hiện tại cậu có tốt không?
【 Nói Riêng 】 Tiểu Phiến Đào: Chắc cũng.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao: Ai chịu trách nhiệm về khoản phí sinh hoạt của cậu? Tôi không có ý gì đâu, cỉ là nhge cậu nói, ba cậu thất nghiệp.
【 Nói Riêng 】 Tiểu Phiến Đào: Đó là chuyện lúc trước, giờ rất tốt.
Không muốn nói nhiều chuyện riêng của mình với anh ta, Đào Diệp nói tạm biệt.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao: Không cần rời game đâu, về sau sống vui vẻ là được rồi.
Đào Diệp không trả lời, dù cho không rời game, thì sau này cũng không có nhiều thời gian rảnh mà lên chơi.
"Nói sao rồi?" Hình như Cẩn Y Dạ Hành đang chờ tin.
Đối với vị sư phụ này, Đào Diệp có rất nhiều tâm trạng phức tạp, nhất thời cũng không biết mở miệng nói gì với anh.
"Sư phụ, giải quyết xong."
"Ừ? Giải quyết như thế nào?"
"Có thể không nói được không?"
"..."
Đó là bí mật của cậu, bản thân cậu lại không thích nói dối, nên đành nói trực tiếp như vậy.
Trước đây vì sao lại sẵn sàng mang đồ đệ này đi chơi, giờ Cẩn Y Dạ Hành cũng biết nhiều ít rồi, anh coi trong Tiểu Phiến Đào ở chỗ ngây thơ vô hại, hệt như một chú rùa mai lớn, lúc nào cũng chậm rãi tung tăng trước mặt mình.
Nếu như bạn đá một đá, thì cậu cũng chị rụt đầu vào mai, từ từ mà chờ đợi, cũng không vươn đầu ra cắn ai cả.
Đây là Đào Diệp.
Không còn nhát gan cũng không còn yếu đuối, đó là bộ mặt thật của cậu.
Kiếm Phá Trời Cao tuyên bố trong bang hội, sẽ giải trừ quan hệ tử địch với Vấn Đỉnh sơn trang. Nếu có người còn chặn giết các thành viên của bang kia, sẽ trục xuất khỏi bang.
Đối với thành viên của bang Ngự Kiếm Giang Hồ mà nói, thì đây là quyết định rất bất ngờ, nên bọn họ không thể tiếp thu ngay được.
【 Bang Hội 】 Vô Sắc Vô Vị: Tại sao vậy Bang chủ?
【 Bang Hội 】 A Phi: Giải trừ quan hệ thù địch hả? Đờ mờ, sao có thể? Đối phương cầu hòa hả?
【 Bang Hội 】 Ma Pháp Sư Cao Cấp: Cầu hòa cũng cần điều kiện, Bang chủ, cậu đừng đồng ý nhẹ nhàng vậy chứ!
【 Bang Hội 】 Dao Dao: Chị Thanh Thanh thật thê thảm á, dù sao cũng phải giết lại Tiểu Phiến Đào chứ? Tại sao lại làm như thế hả?
【 Bang Hội 】 Ngư Nhi: Không thế làm thế, giờ chị Thanh Thanh còn đang đau lòng mà offline kìa, nếu chị nhìn thấy tình cảnh này thì sao...
【 Bang Hội 】 Kiếm Phá Trời Cao: Đây là quyết định của tôi, tôi hy vọng mọi người nghe tôi, nếu không thì cũng tốt, chỉ là phiền mọi người rời đi Ngự Kiếm Giang Hồ.
【 Bang Hội 】 A Phi: Ít nhất cũng cho tụi này biết lý do đi? Đừng vô cớ để bọn họ tiện nghi chứ.
【 Bang Hội 】 Ma Pháp Sư Cao Cấp: Không sai, nói lý do cho tụi tui đi, có thể không?
【 Bang Hội 】 Kiếm Phá Trời Cao: Không có lý do gì hết, đây là kết quả cuối cùng mà tôi, Bang chủ và Phó Bang chủ bên kia thương lượng được.
Sau khi nói xong, Kiếm Phá Trời Cao lại đi tìm Đào Diệp.
【 Nói Riêng 】 Kiếm Phá Trời Cao nói với bạn: Cậu có thể liên hệ với Bang chủ và Phó Bang chủ giúp tôi được không, đêm nay mở một hội nghị trên YY, tôi nghĩ cậu cũng không muốn để Thanh Thanh biết cái nick phụ này của cậu.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Kiếm Phá Trời Cao: Có thể, tôi đi liên hệ.
Đồng ý với Kiếm Phá Trời Cao nên Đào Diệp vội vã tìm kiếm Cẩn Y Dạ Hành: "Sư phụ, bên Ngự Kiếm Giang Hồ kia đồng ý dừng chiến, Bang chủ họ đề nghị tối nay hội nghị trên YY, anh thấy sao?"
Cẩn Y Dạ Hành trả lời: "Có thể."
Thời gian từng chút trôi qua, những game thủ ngủ bù lục tục lên mạng. Nhưng khi họ vừa đăng nhập đã nhận được thông báo, không thể hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ hai bên đang hòa đàm.
"Cái gì? Ngự Kiếm Giang Hồ hòa đàm với Vấn Đỉnh sơn trang hả? Đệt, tại sao lại như vậy? Không phải họ nên trở thành thành đối thủ một mất một còn sao?"
"Lực lượng của hai phe ngang nhau, đánh hoài cũng không là biện pháp tốt, hòa bình thì có gì sai? Chơi game cũng không cần liều mạng thế."
"Không phải, tui chỉ muốn biết, cuối cùng là ai đề xuất đình chiến trước?"
"Chắc không phải Vấn Đỉnh sơn trang đâu, tuy hai vị đại thần không nổi cho mấy, nhưng họ đều là kẻ rất mạnh đấy."
"Ngược lại Kiếm Phá Trời Cao rất biết cách làm người hasao có thể nuốt xuống cơn tức này được chứ? Vợ của cậu ta bị giết rất nhiều lần mà."
"Không phải nói chứ Tiểu Phiến Đào thiệt lợi hại á, mấy người nhìn đi, ngay cả việc này cũng có thể hòa bình, chậc chậc."
Nhận được tin tức hòa đàm của Vấn Đỉnh sơn trang và Ngự Kiếm Giang Hồ, mọi người nháo nhào nghị luận liên tục. Những game thủ chuẩn bị lên mạng tìm giết đối phương cũng ngơ ngác, không phải nói tỉnh ngủ đánh tiếp hả? Tại sao mới tỉnh cái là hòa đàm hả?
【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Lần thứ hai tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người, nãy tôi đã liên hệ với Bang chủ Ngự Kiếm Giang Hồ, anh ta đã đồng ý ngừng chiến với chúng ta, sẽ không để người có họ giết người của chúng ta một cách tùy tiện. Những bạn đã từng bị giết, hy vọng các bạn nhắn tin với tôi, tôi sẽ đền bù tổn thất cho mọi người.
【 Bang Hội 】 Ngũ A Ca: Ngừng đánh thì tốt, cơ mà tui cũng không muốn dừng ngay, tụi này đâu sợ phiền phức.
【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Ừ ừ, đây còn muốn đợi làm về xong giết thêm vài đứa nữa, cơ mà dừng đánh cũng tốt, tối qua giết cũng đã tay rồi.
【 Bang Hội 】 Tiểu Phiến Đào: Tối nay cả hai bang sẽ cử hành hội nghị trên YY, hy vọng mọi người cũng tới nghe một chút.
【 Bang Hội 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Tiểu Phiến, điều kiện để ngừng chiến là gì?
Nhìn đến tin tức này, ánh mắt Đào Diệp hơi khép xuống. Cậu không phải là người có trí nhớ kém, vẫn còn nhớ rõ chuyện mình chụp cuộc trò chuyện của mình và Nếu Trời Có Chút Tình bị lộ truyền ra ngoài.
Cậu nói riêng với Nếu Trời Có Chút Tình.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Cô không có gì để giải thích với tôi sao?
【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Giải thích cái gì?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Tại sao hình ảnh cuộc đối thoại giữa tôi với cô bị truyền ra ngoài? Đừng nói là có người hack nick cônhằm bôi đen tôi ha.
【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Đúng là tôi có gưi cho bạn thân, chỉ là muốn để bọn họ thấy suy nghĩ của cô, chẳng qua là do bạn đó hiểu lầm ý tôi mà thôi.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Đúng rồi, người có thể chứng minh tôi trong sạch chỉ có thể là cô, nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không nói ra. Tôi vốn không muốn để ý, nhưng mà cô lại liên lụy rất nhiều người.
【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Cô thật mắc cười, tôi có nghĩa vụ gì mà phải giúp cô?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Cũng đúng, vậy tôi đây cũng không cần bận tâm mặt mũi cô ha.
【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Cô muốn làm gì?
Cô không nhận được câu trả lời của Đào Diệp là vì Đào Diệp đang viết topic.
Trước đây không có chụp lại hình cuộc trò chuyện kia, nên chỉ có thể tìm mấy người tham gia Phó bản lúc trước, gọi bọn họ ra làm chứng.
Chuyện này Cẩn Y Dạ Hành cũng biết.
"Ừ, tôi nghĩ rằng em không thèm để ý."
"Cô ra rất khinh người, những thành viên rơi bang kia trước đây có một chút quan hệ với cổ." Đào Diệp tuy không tham gia nói những vẫn nhìn chằm chằm cuộc đối thoại đó, nhìn sơ qua giống như Nếu Trời Có Chút Tình nói chuyện hiusp mình nhưng thực ra là bôi đen một cách kỹ xảo hơn. "Em giận?" Cẩn Y Dạ Hành có chút khó hiểu, anh cứ nghĩ theo như tính cách của Đào Diệp thì sẽ không dễ tức giận. "Không có, thật ra em cũng không muốn quan tâm, tìm chứng cớ rất phiền." Đào Diệp nói. Cẩn Y Dạ Hành dừng một chút, nói: "Không phiền, tôi chính là chứng cớ." Khoảng một thời gian sau, Đại Vĩ Ba Lang cũng lên mạng, nghe hai bên bang nói, anh có hơi thất vọng chút, cơ mà khi Đào Diệp có muốn oán giận Nếu Trời Có Chút Tình thì anh lại vui vẻ lên. "Đồ đệ, cuối cùng em cũng muốn cán người hả?" "..." Nói gì vậy chứ! "Ha ha ha ha ha, sư phụ cổ vũ em lật đổ cái cô giả dối kia." Đại Vĩ Ba Lang đúng là không có khẩu đức, ngay cả Cẩn Y Dạ Hành cũng dám giận: "Đều do A Hành, trước không có chuyện gì thì đi trêu chọc cô ta, giờ để thanh danh của đồ đệ bị chà đạp vầy nè." "Ừ." Người bị mắng người không cãi lại. "Cũng không phải do nhị sư phụ sai, về tình về lý thì cũng nên giúp." Đào Diệp cảm thấy, nhìn sơ qua Cẩn Y Dạ cũng không lạnh lùng như vậy, cũng có thể là không lạnh lùng chút xíu nào. Chẳng qua có chút nội liễm, không thích biểu hiện, cho nên mới không đáng yêu như vậy. Hệt như tính cách của mình, thật đúng là có chút xíu cảm giác thân thiết. "Topic viết xong chưa ?" "Đang viết..." Tăng thêm chứng cớ thu thập, vì tăng thêm hiệu quả, Đào Diệp mời họ ghi âm lại, nói hết tất cả, rồi chỉnh sửa thật cẩn thận. Cẩn Y Dạ Hành và Đại Vĩ Ba Lang cũng lên tiếng, tăng thêm tính xác thực cho topic. Sau khi phát xong topic, có nhiều người cho rằng đây là tẩy trắng, không phải thì sao lúc trước khi bị hiểu lầm cũng không nói ra? Cẩn Y Dạ Hành dùng ID của mình lên nói: "Người yêu của tôi là giả hay thật, mấy người biết rõ hơn tôi sao? Đồ đệ của tôi là đồ đệ ngoan hay đồ đệ hư, mấy người biết rõ hơn tôi sao? Bạn bè của tôi là bạn bè tốt hay bạn bè xấu, cần phải nhờ mọi người phán xét à?" Lần nói này vô cùng hiệu quả, một ít người hiểu chuyện, cảm thấy không còn mặt mũi nào để nói tiếp. Bọn họ có nói nhiều hơn nữa, thì cũng là xen vào việc của người khác. Đại Vĩ Ba Lang: "Đồ đệ của không muốn lật mặt con nhỏ kia, nhưng tui lại muốn nha. Đầu tiên là cô ta thích A Hành, mắc chứng bệnh vì yêu sinh tật. Cô gái kia, nếu cảm thấy mình bị oan uổng, thì mời ra đây nói rõ cái chuyện về mấy tấm hình bôi đen đồ đệ của tui kia, tại sao đây là một cuộc trò chuyện riêng lại có thể bị truyền ra ngoài?" Nếu Trời Có Chút Tình hồi âm lại: "Anh hoài nghi bài topic đó à? Gần đây tôi cũng ít lên mạng, hôm nay tôi mới lại lên chơi mới nhìn thấy một chút ít sự tình, nên không chú ý qua mấy topic bôi đen Tiểu Phiến. Cái chuyện hình ảnh bị truyền ra tôi cũng có giải thích với Tiểu Phiến rồi, không phải cố ý tiết lộ. Về phần chuyện tôi thích Bang chủ, tôi cũng không phủ nhận, đó cũng là lý do tôi không ra nói chuyện, tình yêu rất ích kỷ. Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, nhưng lại không thừa nhận tôi bôi đen Tiểu Phiến." Đại Vĩ Ba Lang: "Nói thiệt dễ nghe á, tui cho cô một tràng pháo tay. Vậy có có biết hay không rằng tui tra được IP của cô? Không ngờ lại phát hiện một ít chuyện thú vị, có cần tui gửi đến không?" Sau khi bài này được gửi ra, cũng không thấy Nếu Trời Có Chút Tình hồi âm trở lại, phái dưới có nhiều người bình luận, họ rất tò mò là cuối cùng Đại Vĩ Ba Lang tra ra cái gì? Lúc Nếu Trời Có Chút Tình không trả lời là lúc cô gửi lời mời kết bạn với Đại Vĩ Ba Lang. 【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Anh tra ra cái gì? 【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Tra ra trường học của bạn, còn giới tính của bạn nữa á. Ừ? Nam ? Bạn cũng đủ vui ha? Em trai. 【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Anh có biết làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác không? 【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Cậu cũng còn quyền riêng tư hả? Ha hả, biến thái không phải do cậu sai, nhưng khi dễ đồ đệ của tui là do cậu không đúng. Giương mắt nhìn bản điều tra của mình, Nếu Trời Có Chút Tình yên lặng thật lâu, xem ra là có chút sợ hãi. 【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Được, tôi chơi không lại anh, anh cứ nói thẳng ra đi. 【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Không nhiều lời nữa, lên viết topicgiải thích chuyện của đồ đệ tui. 【 Nói Riêng 】 Nếu Trời Có Chút Tình nói với bạn: Có thể hỏi anh một vấn đề không, các anh có thật lòng với Tiểu Phiến Đào không ? Cuối cùng thì thích cô ta ở chỗ nào? 【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Nếu Trời Có Chút Tình: Liên quan rắm gì đến cậu? Đại Vĩ Ba Lang cũng không nghĩ qua có phải thật lòng với Tiểu Phiến Đào hay không, anh là kẻ tùy tâm mà làm, muốn làm gì thì làm cái đó. Cơ mà cũng không muốn hẹn người gặp ngoài đời thật. Chơi game muốn chơi như thế nào thì chơi, anh muốn thu đồ đệ thì thu đồ đệ, muốn cho đồ đệ tiền thì cho đồ đệ tiền, chỉ đơn giản vậy thôi. Nói câu khó nghe, lấy cái thân phận và địa vị của bọn họ, thì có cái duyên phận chó má gì, chơi game ra chơi game, không liên quan gì đến cuộc sống thực cả.+ Cái đề tài thật lòng hay không thật lòng này, anh cũng không muốn nghĩ tới, nên người khác càng không có tư cách nghĩ tới.
|
CHƯƠNG 26: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Vì Đại Vĩ Ba Lang mắng Nếu Trời Có Chút Tình một trận, còn nắm giữ nhược điểm của Nếu Trời Có Chút Tình, nên Nếu Trời Có Chút Tình rất nhanh mà viết một topic lên diễn đàn game.
Trên đó thừa nhận mình cố ý bôi đen Tiểu Phiến Đào, cũng thừa nhận mình là người tung ra tin đồn kẻ thứ ba.
Dú sao sau khi thừa nhận xong, cái nick Nếu Trời Có Chút Tình này coi như cũng bị xóa bỏ.
【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Chị Tình, người viết topic kia là chỉ hả? Tại sao chị lại có thể làm chuyện này được?
【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Chị Tình? Nhìn thấy tin nhắn thì hồi âm cho em! Có phải chị bị hại không? Chị nói ra có gì thì chúng ta cùng suy nghĩ, đừng buông tha vậy chứ!
【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Là Tiểu Phiến Đào đúng không? Cô ta vì muốn tẩy trắng nên bắt chị phải tự bôi đen, tại sao cô ta lại có thể như vậy chứ?
Đáng tiếc Nếu Trời Có Chút Tình cũng không nhìn thấy mấy tin nhắn này, sau khi cậu viết topic xong thì bỏ chơi nick này.
Gỉa vờ làm thuần khiết là một loại kỹ xảo, nhưng đôi khi cũng không thể giả vờ mãi được, hệt như lúc này vậy.
【 Nói Riêng 】 Lưu Ly Only: Em không quan tâm, Chị Tình, em sẽ chờ chị về T_T
Nhưng trước khi Nếu Trời Có Chút Tình rời đi, cậu đã làm một chuyện cuối cùng khi chơi nick này, đó là rời bang Vấn Đỉnh sơn trang.
So với việc sẽ bị Đại Vĩ Ba Lang đá ra khỏi, thì mình cứ chủ động rời đi, như vậy còn có thể bảo lưu một chút thể diện cho mình.
"Ha ha ha ha, A Hành, nói cho cậu biết một chuyện rất thú vị." Nhìn thấy topic mà Nếu Trời Có Chút Tình mới viết ra và thông báo rời bang, tâm trạng của Đại Vĩ Ba Lang đang rất tốt, thanh âm đắc chí vô cùng, anh nói trên YY: "Tui tra một chuyện của Nếu Trời Có Chút Tình, cậu có đoán ra là chuyện gì không?"
Qua một hồi lâu, Cẩn Y Dạ Hành mới hứng thú mà khều khều anh: "Cái gì?"
Ghét bỏ thái độ không tốt của anh, Đại Vĩ Ba Lang bĩu môi không nói, sau đó đi tìm tiếp một người nghe đủ tư cách: "Đồ đệ, em đang làm gì đó? Mau ra đây, sư phụ có chuyện muốn nói cho em biết."
Lúc này có rất nhiều người đến xem topic, Đào Diệp cũng giống như những người đó đến nhìn một chút, giờ cậu đang rất nghi hoặc .
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?" Cậu cũng muốn biết, Đại Vĩ Ba Lang tra ra cái gì mà có thế khiến Nếu Trời Có Chút Tình sợ hãi như vậy?
"Vô tình anh tìm ra Weibo của nhỏ kia, trên đó có ảnh chụp trường học nữa, thì ra nhỏ đó là một thằng con trai." Đại Vĩ Ba Lang sờ sờ cằm, nói: "Mặc dù là là con trai nhưng lớn lên nhìn cũng khá lắm, xinh đẹp hơn một số cô gái nhiều, chậc chậc."
"Vâng, như vậy..." Đào Diệp ko bình tĩnh như bề ngoài, lu bu từ đó giờ, thì ra Nếu Trời Có Chút Tình là một người con trai?
Đệt.
Từ từ, cậu ta thích Cẩn Y Dạ Hành hả? Tình yêu nam nam sao ( gay )?
"Khụ khụ khụ..."
"Ai, đồ đệ, em sao vậy?" Đại Vĩ Ba Lang quan tâm hỏi.
"Sặc nước?" Cẩn Y Dạ Hành cũng quan tâm một câu.
"Không phải, cổ họng có chút ngứa." Đào Diệp che miệng, ho sặc sụa.
"Thân thể của em còn chưa tốt, đi nghỉ ngơi đi." Nhớ tới Đào Diệp đã bệnh còn thức suốt đêm qua, Cẩn Y Dạ Hành cau mày, nói.
"Vâng, vậy em thoát đây." Đào Diệp lâm vào trạng thái lơ mơ, cũng không nhiều lời mà nói tạm biệt với các sư phụ.
Hơn nữa hôm nay lại nghĩ thông suốt, nên tự nhiên khi chơi game cũng nhạt yêu thích đi, cuộc sống không chỉ có game mà thôi.
"Sư phụ, mấy ngay nay em muốn bồi dưỡng thân thể, nên sẽ không lên chơi game thường." Đối tượng nhắn tin trên vi tính là Cẩn Y Dạ Hành, bởi vì cho đến nay cũng không có nick trên vi tính của Đại Vĩ Ba Lang.
Lúc không có Đại Vĩ Ba Lang ở đây thì cậu luôn gọi anh là sư phụ.
Lúc hai vị sư phụ đều lên online, thì sẽ gọi Cẩn Y Dạ Hành là nhị sư phụ để phân biệt.
"Ừ, đang rảnh nên luyện giúp em."
"Cám ơn sư phụ."
Cái nick kia, kỳ thật cũng không cần, tuy nhiên khi nghĩ đến tâm huyết của Cẩn Y Dạ Hành đều đổ vào đó, Đào Diệp chỉ biết nín. Cậu nghĩ, mình sẽ không bao giờ nói ra việc nick này chỉ dùng để báo thù.
Cũng không thể nói mình không còn nhiệt tình với game, tiếp tục chơi chỉ vì hai người đó thôi.
Đây sự khác biệt giữa tính cách mỗi người.
Người như Cẩn Y Dạ Hành và Đại Vĩ Ba Lang, vĩnh viễn khác biệt với người như Đào Diệp, luôn nghĩ mấy cái huyện linh tinh ở trong lòng.
Ngày hôm sau Đào Diệp không chơi game, người chơi nick của cậu là Cẩn Y Dạ Hành.
Đại Vĩ Ba Lang nhìn thấy anh đang lên mạng, nhưng lại không tìm thấy nick trên YY.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Tiểu Phiến Đào: Đồ đệ? Không phải em nói không lên mạng hả?
Cẩn Y Dạ Hành thấy tin nhắn riêng, cũng lười trả lời, trực tiếp dùng giọng nói chuyện.
"Là tôi."
Nhưng mà Đại Vĩ Ba Lang lại không kịp phản ứng: "Ừ, A Hành, tại sao lại là cậu chứ?"
"Tôi nói, tôi chơi hai nick cùng lúc."
Lần này Đại Vĩ Ba Lang cuối cùng cũng phản ứng, thì ra đồ đệ của mình không có online, người đang chơi là Thạch Cẩn Hành.
"Đờ mờ, A Hành, cậu chơi nick đồ đệ tui hồi nào vậy?" Quan hệ hai người này tại sao lại tốt đến vậy, anh thiệt là không biết gì hết á?
"Có từ sớm rồi."
"Tại sao tui lại không biết?"
"Cậu không phải kẻ mà chuyện gì cũng biết."
"Chòi má."
Dù sao thì đồ đệ thân mật của mình lại đem nick cho nhị sư mà không phải cho mình,t rong lòng Đại Vĩ Ba Lang cũng hơi buồn.
Người đầu tiên thu nhỏ làm đồ đệ là anh chứ không phải Thạch Cẩn Hành nha.
"Tôi Rèn Luyện giúp đồ đệ."
Nhớ tới khi Rèn Luyện thì phiền biết bao nhiêu, Đại Vĩ Ba Lang lập tức cam bái hạ phong, cỗ bực tức cũng tiêu tán.
Vị này sư phụ đúng không chê chỗ nào được, anh phục rồi!
Bởi vì Đại Vĩ Ba Lang là một người không mấy kiên nhẫn, tuy nhìn ôn hòa thân thiết, nhưng trong thực tế thì lại thiếu kiên nhẫn hơn abnj thân của mình.
"Vậy cậu cứ từ từ mà luyện, ta đi dạo đây, cố lên."
"..."
Ngày thứ ba và ngày thứ tư, Đào Diệp cũng không lên chơituy vậy lại lên mạng nói chuyện với hai vị sư phụ.
Cảm giác rất là tốt, dù cho không bị game ràng buộc, thì họ vẫn còn có thể liên hệ với nhau.
Loại cảm giác an toàn lạ kỳ này, khiến Đào Diệp cảm thấy rất thoải mái, tâm tình cũng sáng sủa hơn.
"Hết cảm chưa?"
"Qua hai ngày nữa là hết hẳn rồi."
"Hửm? Thanh âm tốt lên nhiều phải không?"
"Vâng."
Hôm nay đã khôi phục bình thường, ngày nghỉ trên Club cũng đã hết.
Đào Diệp vẫn luôn do dự, rằng có nên lên hát hay không, cậu không biết Đại Vĩ Ba Lang có còn đang cắm cọc Quốc Sắc Thiên Hương hay không nữa.
"Sư phụ, anh có còn lên YY nghe hát nữa không?"
"Hử? Em không nhắc anh cũng quên, anh đi liền đây."
"Ế..."
Vì thế, Đào Diệp vội vã nhắn tin với đội trưởng: "Đội trưởng thân mến, vì một số nguyên nhân đặc biệt, nên em yêu cầu kéo dài kỳ nghỉ."
"Nguyên nhân đặc biệt gì, trong bao lâu?"
"Một tuần..."
"Cuỗi cùng em sinh con hay đến tháng vậy hả? Một tuần rồi mà còn đòi một tuần nữa!"
"Một tuần cuỗi, thiệt đó."
"Club có rất nhiều người mới, em đừng có buông thả như vậy, nếu không ra mặt nữa, thì fan của em sẽ chạy hết." Đội trưởng tốt bụng nhắc nhở, tuy rằng tàn khốc, nhưng vẫn là sự thật.
Giờ có rất nhiều người đi hát, ngay cả ngôi sao cũng có thể mất fan chứ nói chi mấy người ca hát nhỏ lẻ như cậu.
"Vâng, em biết, cám ơn Đội trưởng. Có cơ hội đi Thượng Hải sẽ mời anh ăn cơm."
"Ừ, xem anh có thể chờ đến bữa cơm của em hay không." Đội trưởng vẫn còn đang giận.
"Ha ha ha, nhất định là có mà." Đào Diệp nhướng mày, nhưng cả một ý cười cũng không có, cậu đang bực mình đây nè.
"Đồ đệ, em đi đâu vậy, nhanh lại đây đi nghe với nhạc với anh." Đại Vĩ Ba Lang gọi tới gọi lui, hệt như một con khổng tước kêu liên tục, rất vui vẻ.
Đào Diệp theo anh vào phòng, tuy vậy lại không có tâm tình nghe hát.
Cậu mở một nick phụ khác, lặng lẽ đi tìm Cẩn Y Dạ Hành.
"Sư phụ ơi sư phụ, đây là nick phụ của em, nick chính bị sư phụ Đại Vĩ Ba Lang hủy rồi [ khóc ][ khóc ][ khóc ] "
Cẩn Y Dạ Hành kết bạn với cậu, rồi kéo cậu vào phòng, sau đó mở phòng nhỏ, phòng riêng của hai người.
"Sư phụ đang làm gì đó?"
"Chơi nick của em."
Đào Diệp rất kinh ngạc: "Còn đang luyện sao?"
"Ừ, còn chút nữa thôi."
"Sư phụ, anh thật nghiêm túc." Tự nhiên Đào Diệp cảm thấy mình chắc không phải loại người kia, loại người chơi game một cách thật tâm.
Có ai biết hết con người Cẩn Y Dạ Hành không?
Trong lòng Đào Diệp xuất hiện lại cái vấn đề cuối cùng anh ta là người như thế nào.
"Nghiêm túc sao?" Hình như Cẩn Y Dạ Hành đang cười, thanh âm lạnh lùng lúc trước không biết vì sao hôm nay lại rất dịu dàng.
"Vâng, em cảm thấy anh rất nghiêm túc... nhưng nếu nghĩ kĩ thì cũng không phải, lúc trước anh cũng từng qua loa kết hôn mà." Tuy rằng Đào Diệp cảm thấy việc Cẩn Y Dạ Hành tùy tay giúp đỡ người thì không sao cả, nhưng cậu vẫn thấy rằng nó rất qua loa.
Thân là đại thần, kỳ thật điều anh ta hiểu biết nhất không phải là từ chối sao?
"Em nói đúng, rất qua loa." Cẩn Y Dạ Hành vô ý nói: "Nếu như không có em, nhất định tôi sẽ không đồng ý."
"A? Tại sao lại liên quan tới em?" Đào Diệp ngơ ngác.
"Ừ, có thể là do cô đơn." Anh nói đến thật nhẹ nhàng: "Em còn nhớ việc lúc trước không?"
Khi đó, tự nhiên Đại Vĩ Ba Lang lại nhận một đồ đệ, còn rất để tâm nữa chứ.
Hồi đó, đồ đệ nhỏ luôn lên mạng đòi tìm sư phụ, giống như một đứa con nít đòi ăn.
Kiếp sống chơi game của cả hai đột nhiên có thêm một người thứ ba gia nhập vào, vấn đề là người thứ ba chỉ quen biết có một người trong số hai người họ, hành động vậy của người thứ ba thật khiến người khác khó chịu.
"Nhớ rõ, cũng không lâu lắm mà..." Đào Diệp sửng sốt một chút, nói: "Vậy mà em cứ nghĩ quen sư phụ lâu rồi ấy."
Quay đầu lần nữa, thì mới biết đó là việc không lâu, ấy vậy mà lại phảng phất hương vị như qua cả một thế hệ.
"Em rất hợp ý với cậu ta." Cẩn Y Dạ Hành chậm rãi nói: "Thằng nhóc kia là cái người rất thiếu kiên nhẫn, rất ít khi chăm sóc một người mà chăm lâu đến vậy." Cho nên khi Đào Diệp vừa muốn thân thiết với Đại Vĩ Ba Lang, thì Cẩn Y Dạ Hành mới ra tiếng nhắc nhở Đào Diệp, rằng đừng để rơi vào sâu quá.
"Sư phụ Đại Vĩ Ba Lang đối xử với em rất tốt, nhưng người em muốn nói là anh, tuy em bái anh muộn hơn... nhưng mỗi ngày anh đều chi tiền cho em, em cũng không dám đi tính tổng cộng là chi bao nhiêu nữa." Đào Diệp co rút khóe miệng, nếu nghiêm túc tính thì có bán cậu đi cũng không đủ trả nợ.
"Một chút tiền mà thôi, có tính thì cũng không cần gấp." Cẩn Y Dạ Hành tuy nói chuyện với Đào Diệp, nhưng mắt lại chăm chú trên màn hình, cứ hai ba phút lại tiêu thêm ba đến năm trăm đồng*, dù vậy ngay cả mày anh cũng không nhăn lại, cứ tiếp tục bình tĩnh àm tiêu tiếp.
(Gần 134.000 VNĐ)
"Em rất áy náy khi dùng tiền người khác." Đào Diệp thầm tính nhẩm, ra con số thật dọa người, ít nhất cũng gần hai ba vạn RMB*.
(Gần 8.400.000 VNĐ)
"Vậy em đừng xem tôi là người ngoài." Cẩn Y Dạ Hành nói.
"Tại sao lại không xem là người ngoài, vậy làm em trai anh hả?"
"Làm em gái."
"Ha ha ha ha, vậy em không làm được đâu." Đào Diệp nói: "Không bằng em hát cho anh nghe ha, mỗi ngày hát một bài, hát đến khi anh hài lòng mới thôi?" Nếu việc trả tiền sẽ tổn hại tới tình cảm, thì chi bằng ca hát cho anh nghe, vừa giải trí vừa xúc tiến cảm tình.
Cẩn Y Dạ Hành nói: "Chờ dùng hết viên ngọc kia, em hẵng hát."
Đào Diệp không thể hiểu rõ yêu cầu của anh: "Vâng, nhưng mà vì cái gì?"
"Có thể tập trung nghe em hát."
|
CHƯƠNG 27: GẶP GỠ THOÁNG QUA
EDIT: EN
Hai cái nick, một cái bị sư phụ Đại Vĩ Ba Lang cường thế mà đem đi nghe hát, một cái ngồi hát cho nhị sư phụ nghe ở phòng nhỏ.
Cẩn Y Dạ Hành tạm dừng game, nhắm mắt tựa vào ghế, trong căn phòng trống trải của anh bây giờ tràn ngập loại âm thanh độc đáo vô cùng.
Nguyên lai Tiểu Phiến Đào hát hay như vậy.
"Sư phụ nghe được không?"
Đào Diệp hỏi, bởi vì là buổi tối, đêm khuya nên cậu chọn những ài hát mềm nhẹ dễ ngủ, nó cũng rất thích hợp với chất giọng của cậu.
Cẩn Y Dạ Hành kéo khóe miệng nói: "Thư thả tinh thần."
Chắc là không tệ lắm... Lúc mới vào hát, khi Đào Diệp đến Club để kiểm tra, cũng hơi khẩn trương.
Cậu lúc ấy chỉ muốn tìm một công việc mà cậu có thể làm, hát cũng không phải sở thích gì của cậu cả.
Giờ hát cũng quen rồi, hết như không khí ngày đêm đều có.
Tối hôm nay, hệt như một đóa hoa mới nở, cậu có thể tìm một phưng hướng cho mình rồi.
"Đêm khuya rồi, sư phụ đi ngủ đi, em cũng off đây." Đào Diệp nói thật nhẹ nhàng, giống như ảo giác rằng bay bổng giữa không trung rồi đan xen vào những mảnh lông vũ, thật khuấy động tâm hồn lúc đêm khuya thế này.
"Ngủ ngon."
Mùa hè trong thành hố này hệt như lò lửa vậy.
Đặc biệt là cái quán bar nổi nhất phố kia, nó là nơi tụ tập của đủ loại người, nếu ở trong đây một hồi, sẽ thấy được.
"Em có học chơi nhạc cụ nào không?"
Đào Diệp đứng trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi, lắc lắc đầu: "Chỉ học sơ đàn qua đàn ghi ta, không thuần thục cho lắm."
Quán bar là quán tốt nhất của phố, việc làm ăn luôn luôn tấp nập.
Thông báo tuyển ca sĩ cũng họ rất nghiêm khắc, vừa muốn trẻ đẹp, vừa muốn có kinh nghiệm và khí chất.
Người phụ trách âm nhạc cũng chính là Trần Duy Vũ - người từng xuất thân từ hát dân ca, tay lướt trên dây đàn thật lưu loát, lâu lâu cũng vỗ chút thùng đàn, nhìn vậy chứ anh mới hai mươi sáu tuổi thôi.
Anh là người chuyên phụ trách âm trong quán ba, đồng thời cũng bên đối tác duy nhất của quán.
Anh rất thích hợp với nhãn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng nếu được chọn lựa, anh càng thích dùng cụm từ thanh niên có mộng tưởng để miêu tả chính mình.
"Bản lĩnh của em chỉ có thế thôi, tuy vậy thanh âm của em lại rất tốt." Trần Duy Vũ giương mắt nhìn Đào Diệp, liếc một cá từ đầu đến chân: "Cộng thêm một điểm ngoại hình, huấn luyện thêm vài bữa nữa là tốt, mỗi chiều cứ lại đây học tập."
"Vâng, giám đốc Trần."
"Gọi anh Vũ đi chứ đừng gọi tục khí như vậy."
Đào Diệp nhếch miệng cười, đôi má thoáng qua lúm đồng tiền, những cung nhanh biến mất: "Anh Vũ." Cậu gọi đầy thân thiết.
"Ngày mai em lại đây, tôi dạy em, phải biết kiên nhẫn nha? Tôi cũng không hy vọng làm áo cưới cho ai cả."
"Em biết."
Đi ra trước cửa quán đã mười hai giờ trưa, mặt trời còn đang chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Đào Diệp mặc áo thun ngắn tay va quần bòmang đôi giày không cũ không mới, đi tới phố ăn vặt bên cạnh tìm đồ ăn.
Trên đường thoáng đầy mùi chao và dầu ăn, thỉnh thoảng có vài du khách đeo ba lô chen qua rồi gật đầu khẽ với Đào Diệp.
Đây là cuộc gặp gỡ không đáng nói gì.
Vừa tốt đẹp lại quá bình thường, nên không lúc nào là không có.
Có đôi khi Đào Diệp cảm thấy, mình nên làm một người thi sĩ, nhưng cậu lại không có dũng khí, đừng nói là miệng hay đầu óc đều ngốc như nhau, nhìn cũng biết không có cảm giác của một thi nhân.
Cậu chỉ là một thanh niên bình thường trong xã hội thôi, trước mặt cứ như có một bức rào chắn vô hình, cứ cách trở tầm mắt cậu.
"Sư phụ, em đang ăn chao [ cười mắt ][ cười mắt ][ cười mắt ][ cười mắt ] "
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, anh có ăn chưa?"
"..." Thạch Cẩn Hành không biết, cái món thối như vậy thì ngon chỗ nào chứ.
"Em hết cảm rồi, hôm nay lại quán bar kiếm việc, người ta nói em thiếu kinh nghiệm [ không vuig ][ không vui ]"
"Sau đó?" Thạch Cẩn Hành chuẩn bị an ủi cậu, rằng cậu ca hát rất êm tai .
"Anh ta nói em lớn lên rất xinh đẹp, nên có thể thu nhận á [ cười mắt ][ cười mắt ] "
"A..."
Đào Diệp nghĩ vậy là xong rồi, mỗi lần chat với Cẩn Y Dạ Hành trên vi tính, thì đều chấm dứt đột ngột như vậy, và hình như chưa bao giờ nói lời tạm biệt cả.
Trong chốc lát, Cẩn Y Dạ gửi đến một tin nhắn khá dài: "Quán bar là một nơi rất loạn, em cẩn thận an toàn của bản thân. Nếu có chuyện gì, thì báo nguy ngay, dù sao cũng không được thỏa hiệp."
"Em biết, em sẽ để ý." Đào Diệp nghĩ rằng, chắc cái chuyện này sẽ không pát sinh đâu ha?
Chỗ này là thủ đô, nên trị an vẫn rất là tốt.
Cũng không dám cam đoan tính cách của mình, dù sao ở đó có rất nhiều người, thói quen lại không giống nhau, có tranh cãi là chuyện bình thường.
"Tại sao lại ra ngoài làm thêm?"
"Rèn luyện năng lực của bản thân."
Khi Đào Diệp nghĩ rằng sư phụ sẽ có hứng thú thảo luận chút việc sau này của cậu, thì đề tài lại im một hồi rồi ngừng...
Cậu nhếch miệng cười cười, thật sự rất vui vẻ, thật có cảm giác như được giải trí.
Sư phụ Đại Vĩ Ba Lang và sư phụ Bang chủ đều người rất thú vị.
"Sư phụ đang làm gì vậy?" Rời vi tính, cầm điện thoại lên, Đào Diệp lại đi hỏi Đại Vĩ Ba Lang.
"Aưn cơm với nhị sư phụ của em, Em ăn chưa? Ăn gì vậy?" Thật thần kỳ là Đại Vĩ Ba Lang lại online.
"A? Thì ra là ở chung với nhị sư phụ, em đang ăn chao, sư phụ ăn gì vậy?"
"Em đang ăn chao hả? Ha ha ha ha ha."
Dừng nói chuyện với Đào Diệp một lúc, Đại Vĩ Ba Lang bỏ điện thoại xuống.
Trong phòng ăn đầy tao nhã, Đổng Thiếu Khinh cười đến tóe nước mắt, nói với thanh niên có dáng ngồi đoan chính trước mặt: "A Hànhcậu đoán xem đồ đệ của tui đang ăn gì?"
Thanh niên phía đối diện anh mặc tây trang, toàn thân trên dưới đều sạch sẽ chỉnh tề, tóc tỉa cẩn thận tỉ mỉ, hết như người mới bước ra từ phòng họp cấp cao vậy.
Những hành động khi ăn cơm luôn ổn trọng lưu loát, không chút luống cuống nào.
Ăn cơm với Thạch Cẩn Hành là một loại thưởng thức thú vị, rất thoải mái, đáng tiếc Đổng Thiếu Khinh cũng chán ngấy rồi, luôn cam giác người kia không giống người, mà hệt như rối gỗ.
Giống như chỉ có hai loại tính tình, một loại là suy sụp, một loại là bình tĩnh.
Lúc suy sụp thì mặc tùy tiện, không ngồi gần ai, không quan tâm đến gì cả. Lúc bình tĩnh sẽ nhặt lại cái khí khái của quý công tử, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, hệt như một vị vương tử.
Đổng Thiếu Khinh ít khi nhìn thấy anh cười như vậy, ngay cả lúc bé cũng không có.
"Tôi biết, đang ăn chao." Thạch Cẩn Hành buông chén xuống, lấy khăn ăn lau khóe miệng mình.
Ánh mắt của anh đang cười.
"Ai? Sao cậu biết?" Đổng Thiếu Khinh vội vã nhìn di động, xác nhận lại là đồ đệ gửi tin nhắn cho mình, chứ không phải gửi cho Thạch Cẩn Hành.
"Chao ăn ngon không?"
"Vậy thì phải hỏi đồ đệ cậu."
Đổng Thiếu Khinh sờ sờ cằm: "Hôm nào chúng ta cũng đi thử đi."
Đào Diệp đi ra từ một tiệm ăn, còn mang theo không ít đồ trên tay.
Đoạn đường này đi mất khoảng hơn một phút, có nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng lại chưa biết được.
Cho nên mới nói sự sắp đặt của ông trời rất kỳ diệu, không thể sớm một phút, cũng không thể muộn một giây, nếu gặp nhau quá sớm hoặc quá muộn, sẽ bóp nát cái tương lai sau này.
Ca dao và dân ca không phải là lĩnh vực quen thuộc của Đào Diệp, hát không hay, và cũng thích gì của mấy bài dân ca.
Khi chọn bài hát cậu không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần bản thân thuộc được, hát ra không khó, thì sẽ thử hát một lần.
Bạn nam ca sĩ ở phóng kế bên có một cây ghi ta gỗ không dùng.
Đào Diệp hỏi mượn ghi-ta của anh, mang vào phòng chơi một trận, chơi đến khi ngón tay đỏ hết, đôi chỗ còn nổi lên bọng nước.
Cậu còn mang đàn ghi ta trả cho người bạn cùng thuê, cũng từng nghĩ sẽ mua một cây, nhưng cũng chưa quyết định.
Nếu về sau muốn học thì dùng ghi-ta ở quán bar, nếu mình mua, thì không muốn một cây đàn tồi, còn cây tốt quá thì không có tiền mua.
Cảm nhận cây đàn một chút, giá của nó chắc chắn trên mức W ha.
Lấy trình độ tiêu phí của Đào Diệp, chưa đến mức cầm tiền đi mua đàn đâu.
Trong túi đồ của game cùng có rất nhiều tiền.
Đó là phần tiền được trả giá bằng những lần bị giết, là một khoản tiền đầy rối rắm, nên Đào Diệp cũng không thích dùng nó để chi tiêu.
Thật ra cậu là một người có tinh thần rất trong sáng, khi chiếm lợi ích của người khác thì sẽ không thoải mái.
Ngược lại nếu cậu chịu tiêu tiền của ai, thì nghĩa là đã tiếp nhận, cho nên mới tiêu tiền của người kia.
"Không phải nói làm thêm sao, vậy sao lại lên thế."
Trên bờ cát trắng, Cẩn Y Dạ Hành lại lên nick của Tiểu Phiến Đào làm nhiệm vụ hằng ngày, đột nhiên tài khoản bị dừng lại, Đào Diệp đã lên chơi.
Lập đội lần nữa, rồi điều khiển cho nhân vật làm nhiệm vụ hằng ngày, sau đó Đào Diệp mới thanh thản xem xét, hhôm nay cô gái lại mặc một bộ mới, vẫn xinh đẹp vô cùng.
"Ngày mai mới đi làm."
"Hát buổi tối hả?"
"Em cũng không biết, sẽ cố gắng không đi quá khuya, để xem lúc đó thì..."
Nếu như là tám chín giờ, thì sẽ kết thúc công việc lúc mười giờ, có thể chấp nhận.
"Có nói rõ với người ta em là học sinh không."
"Có."
"Tôi không quá đồng ý để em hát ở bar."
Đào Diệp còn chưa kịp dặn anh đừng lo lắng, Cẩn Y Dạ Hành đã nói: "Tuy nhiên đó là sinh hoạt cua em, tôi không có lập trường để can thiệp."
"Cũng không phải, em biết anh đang quan tâm em."
"Vậy em còn suy nghĩ gì nữa chứ."
"À? Cái này... đồng ý rồi, không đi không được ." Đào Diệp khẩn trương, có chút hoảng.
Dừng một chút, Cẩn Y Dạ Hành mới nói: "Vậy thì tùy em."
"Ai? Sư phụ anh đi đâu vậy, còn nhiệm vụ chưa làm mà?" Đào Diệp thấy anh muốn đi.
"Không rảnh, em tự làm đi." Cẩn Y Dạ Hành cưỡi Bạch Kì Mã đi mất.
"Sư phụ của em đang giận hả..."
Không đáp lại, Đào Diệp mang theo tâm tình quái đản mà đi làm hết nhiệm vụ. Vì sao lại nó là tâm tình quái đản, là bởi vì cậu khiến Cẩn Y Dạ Hành không được tự nhiên, không phải cậu lo lắng gì, mà ngược lại còn có chút thú vị.
Lạ cái là, hôm nay không thấy thanh âm của sư phụ Đại Vĩ Ba Lang.
Anh có lên YY mặt trên treo, nhưng là không nói chuyện.
Sau đó ngay cả Cẩn Y Dạ Hành cũng biến mất, hệt như đã đi rồi.
Mãi đến khi Đào Diệp nhận được một tin nhắn thoại.
"Đồ đệ ơi đồ đệ, đi đi, đi ăn chao đi!" Cái âm thanh ầm ĩ kia, thật cừ nha, Đào Diệp như nghe được tiếng hét thất thanh của chủ bát chao, là một ông chú đáng thương.
"Hai người nói đi là đi hả [ cười khóc ][ cười khóc ][ cười khóc ][ cười khóc ]
Thật sự là dở khóc dở cười, thì ra không co chuyện gì cả, mà là cả hai đều đi ăn chao.
|
CHƯƠNG 28: KHÔNG TÊN
EDIT: EN
Chỉ trong chớp mắt, đã qua mấy ngày kể từ khi quyết chiến.
Sau khi đình chiến, vì Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn bị vũ nhục, nên trong lúc tức giận đã tạm hoãn chơi game. Mây ngày không lên mạng, cũng không muốn qua hỏi Kiếm Phá Trời Cao, ằng chuyện này cuối cùng ra sao rồi.
Chỉ biết là Vấn Đỉnh sơn trang lợi hại hơn tưởng tượng, đấu với đệ nhất bang như Ngự Kiếm Giang Hồ vậy mà lại không rơi vào thế yếu.
Trong game luôn tôn trọng kẻ mạnh, đánh không lại tức là đánh không lại, còn nói gì nữa chứ?
"Hạo Phong, mấy ngày nay em không lên game, tình hình chiến sự sao rồi anh?" Hôm nay Liễu Thanh Thanh cuối cùng cũng gọi điện thoại để hỏi Trần Hạo Phong.
"Thế nào là thế nào, không giải quyết gì được." Trần Hạo Phong lo lắng nói, tuy rằng đang gọi điện thoại với bạn gái, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh đang xem phim.
"Không giải quyết được gì? Anh có giết Tiểu Phiến Đào không?" Liễu Thanh Thanh lại hỏi.
"Không có, đừng hỏi nữa được không, dù sao em cũng có lên game đâu." Từ sau khi hòa đàm xong, Kiếm Phá Trời Cao vẫn là đệ nhất Bang chủ, vẫn oai hùng như cũ.
Đối phương là hai vị đại thần, nên cũng không ai nói anh rụt đầu, đây là trò chơi như vậy đấy.
Ngược lại là Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn,cô lại trở thành nhân vật bị thảm nằm cũng trúng đạn trong miệng mọi người.
Bởi vì cho tới bây giờ, vẫn không ai biết ân oán của Tiểu Phiến Đào và Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn là từ đâu mà có?
Không ít suy đoán khi Tiểu Phiến Đào còn là người mới, có khả năng bị Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn giết qua.
Bởi vì lúc ấy khi Tiểu Phiến Đào giết Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn đã nói qua một câu: Lúc cô giết người khác thì cũng nên nhớ rõ điều này.
Ám chỉ này là, rất có thể Tiểu Phiến Đào đã bị Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn giết qua.
"Anh đang chơi gì vậy? Đang trên game hả?" Liễu Thanh Thanh nghe thấy bạn trai mình không tập trung nói chuyện, trong lòng có chút khó chịu, cô quen với Trần Hạo Phong cũng lâu rồi, nhưng bây giờ đối phương lại không quan tâm mình như trước kia.
"Anh đang xem phim, em ăn cơm chưa? Chưa thì đi ăn đi, anh xem xong phải giúp trợ giảng chút việc." Trần Hạo Phong nói.
"Được rồi." Liễu Thanh Thanh không nói nữa mà cúp điện thoại.
Cô lên game xem một chút, đi xem xét chút động tĩnh trong game, kết quả là không còn ai đi chú ý đến chiến sự cả.
Sau đó đi xem Tiểu Phiến Đào, phát hiện gần đây đối phương cũng không chơi.
Quả thật, sau khi Đào Diệp làm thêm ở quán bar, thì mỗi chiều tan học đều đến điểm danh đúng giờ, luyện tập đến tận mười giờ mới trở về.
Thời hạn một tuần cũng nhanh qua, cậu trở lại Quốc Sắc Thiên Hương lần nữa, quyết định bộc lộ bí mật của mình cho sư phụ.
Cơ mà... lại không may là, mỗi lần ca hát Đại Vĩ Ba Lang cũng không lên.
Như vậy cũng tốt...
"Tại sao lại đổi thời gian hát đến tận mười một giờ?" Người chịu trách nhiệm an bài cho cậu là đội trưởng, nên đôi khi sẽ tìm cậu tám chuyện.
"Bởi vì mới tìm được một công việc thêm." Đào Diệp thành thật mà nói.
"Làm thêm? Mỗi ngày em làm đến hai việc, liều mạng vậy hả?" Đội trưởng rất kinh ngạc.
"Vâng, em muốn học thêm một chút kỹ năng âm nhạc, thêm mấy nhạc cụ nữa, giờ em đang học ghi-ta." Đào Diệp nói: "Đội trưởng, chờ em học xong, thì sau này có thể tự đàn tự hát."
"Ai? Cái này tốt nha!" Đội trưởng có chút hưng phấn, Club của bọn họ thiếu mấy người giỏi như thế á.
Rất nhiều ca sĩ đều là nghiệp dư, biết ca nhưng không biết chơi nhạc cụ.
Thậm chí những người đến đây làm thêm, khi ký hợp đồng thì cũng không ký lâu. Đào Diệp xem như là một ca sĩ lâu năm trong Quốc Sắc Thiên Hương, mấy tháng nữa là đúng hai năm rồi.
"Nếu năm mới em còn ở đó, em sẽ cho anh một bao lì xì bự bự ."
"Năm nay đâu?"
"Năm nay gửi rồi mà?"
"Cái bao 1 đồng mấy cũng tính hả ?"
"Cũng là lì xì mà, cơ mà anh yên tâm đi, sang năm chắc chắn sẽ nhiều hơn, ha ha ha."
Đào Diệp bất đắc dĩ mà cười cười.
Ở chung lâu cũng có tình cảm, cho nên mới liều mạng mà kiên trì thế, dù cho vất vả cũng không thể rời đi.
Ban ngày phải lên lớp, buổi chiều tan học xong phải làm thêm, tôi khuya còn phải lên YY hát.
Thời gian giải trí của Đào Diệp càng ngày càng ít, số lần lên chơi nick của Tiểu Phiến Đào cũng theo đó mà ít đi.
Gần đây đi chơi cũng vội vàng, nên lúc lên cũng không nhất thiết gặp được hai vị sư phụ.
Cơ mà mỗi lần lên chơi, thì trang phục của nhân vật lại khác nhau.
Giờ cảm thấy rất ấm lòng, cảm thấy nhị sự phụ thật biết cách chơi game, chiếu cố cô gái trong game đến thật xinh đẹp... Nhưng mà anh luôn dẫn theo cô gái kia hả?
Cho nên từ game mà bóc ra cách liên lạc.
Bình thường thì liên hệ với Đại Vĩ Ba Lang bằng điện thoại, liên hệ với Cẩn Y Dạ Hành bằng vi tính.
Cũng không biết vì sao như vậy, có chút việc là do ngẫu nhiên mà có, không có suy nghĩ gì nhiều.
"Hôm nay em lên hát đi."
Hôm nay vào quán bar, mới vừa cầm lđàn ghi-ta ngồi xuống luyện tập, thì giám đốc Trần Duy Vũ đã đi tới nói với Đào Diệp.
"A?" Thanh niên đang cầm ghi-ta dời mắt khỏi bản nhạc, đưa lên nhìn nh chàng mới Bang chủ vào: "Em hát được rồi hả?"
Từ khi được nhận đến nay, đã qua được nửa tháng kiên trì luyện tập.
"Có thể, đã sớm được rồi, là do anh muốn em làm quen chút hoàn cảnh thôi." Trần Duy Vũ nói tùy tiện, hệt như đang bàn một chuyện gì đó rất bình thường, nhưng lại khiến Đào Diệp trợn mắt hốc mồm.
Thì ra sớm có thể rồi, hại cậu cứ nghĩ mình rất ngốc hay gì ấy.
"Anh Vũ, không phải là anh không quen khích lệ người khác sao?"
"Ai nói, hôm em tới anh không phải từng khen em xinh đẹp hả?"
"Em nói là trên mặt âm nhạc."
"Thằng nhóc mẫn cảm, cũng đúng đấy."
Cái người đàn ông quen chụp cổ người kia, giờ mỉm cười lộ ra một hàng răng trắng.
Đào Diệp mỉm cười với anh, sau đó quay đầu lại đi, ôm đàn ghi-ta tiếp tục luyện tập.
Bên cạnh là một gian phòng nghỉ, để cho nhân viên trong quán ngủ nghỉ và dùng cơm. Lúc họ rảnh rỗi, sẽ đi qua đây nhìn một chút.
Gần đây có một cậu trai rất đẹp trai tới, giờ đang ôm ghi ta mà hát.
"Mấy người có thấy không, lông mi thật dài."
"Ừ ừ, thấy được, đẹp đến nao lòng."
"Mời ảnh xuống uống đi?"
"Chắc người ta có bạn gái rồi."
"Vậy hôm nào hỏi ảnh đi."
Ước chừng khoảng tám giờ, Trần Duy Vũ đi tới: "Đi thôi, anh mang em ra ngoài chuẩn bị."
"Vâng”.Chỉ có mình cậu là luyện tập sinh của quán bar, cậu đi rồi, trong gian phòng này cũng không còn ai.
Các ca sĩ và nhóm nhạc đã hát xong hết.
"Dùng chiếc ghi ta này hả?"
"Ừ, em dùng quen rồi."
Đào Diệp đi theo bóng dáng phía trước, trong tay Trần Duy Vũ còn mang theo thuốc lá, vừa đi vừa chào hỏi mọi người trên đường, giống như một con cá bơi trong biển vậy.
Không phải là lần đầu tiên đi vào biển người, trong nửa tháng đến đây, Đào Diệp đã sớm quen không khí củ quán bar.
"Bây giờ còn sớm, người cũng không có nhiều, chắc em sẽ không khẩn trương hen?" Người thanh niên hút thuốc kia, ngẫu nhiên quay đầu lại.
Đào Diệp nói với anh: "Sẽ không, em làm thêm trên YY hơn một năm rồi, cũng ca hát đấy."
Cho nên chuyện ca hát này đã thường như cơm bữa.
Ngay cả ngồi nói chuyện chung cũng được, chỉ cần không đùa giỡn quá trớn là được rồi.
"Ha ha, mai nhớ mặc đẹp chút, em như vậy là quá bảo thủ rồi." Trần Duy Vũ đưa cậu lên đài, nhìn bộ dạng ăn mặc của cậu, có chút ghét bỏ: "Có tiền hay không, nếu không thì anh chi em vay tiền lương trước."
Đào Diệp cảm thấy không cần mặc mấy bộ quá sức tưởng tượng như vậy, tuy nhiên lại không dám từ chối: "Vậy được rồi."
"Ừ." Trần Duy Vũ xoay người xuống rồi nói nói: "Hát cho tốt, anh sẽ xem chừng em."
Mang theo đàn ghi-ta, Đào Diệp đưa mắt nhìn khách hàng xung quanhtrên thực tế thì không có mấy ai đi chú ý cái sân khấu này.
Cậu hạ tầm mắt, bình tĩnh điều chỉnh ghế và micro, sau đó chỉnh đàn ghi-ta, chuẩn bị cho khúc nhạc dạo.
Thẳng đến khi đèn chiếu vào người, cậu thốt ra lời hát đầu tiên, thì trong quán cuối cùng cũng yên tĩnh lại, giống như những vị khách đó không hẹn mà cùng nhau im lặng, tập trung nghe hát.
"Anh xem, tôi nói cậu ta được mà." Người đàn ông cầm ly rượu dựa vào quầy bar, thấy động thái trong quán như thế, nhoẻn miệng cười .
Người nói tiếp là đối tác của anh: "Trách không được anh huấn luyện lâu như vậy, muốn nhận làm đệ tử thân truyền hả?"
"Tôi có muốn nhưng cậu ta cũng đâu muốn." Trần Duy Vũ cười nói.
"Vậy anh cạo râu đi, lộ cái bản mặt đẹp trai ra." Phía đối tác nói.
"Chòi má, lan quyên gì ở đây?"
"Đi rù quyến chớ gì, ha ha ha..."
Đêm nay hát bao nhiêu bài, Đào Diệp cũng không nhớ rõ, cậu chỉ nhớ sau khi hát xong, cổ họng khô khan, đùi cũng run lên.
Chắc vì ngồi lâu nên máu trong người không thông.
"Làm sao vậy?"
"Tê chân."
Trần Duy Vũ mau tay nhanh mắt lại đỡ cậu, thuận tiện túm luôn cây đàn ghi-ta: "Em cũng thiệt là, tại sao lại không động đạy gì hết vậy?"
"Anh Vũ, em hơi khẩn trương." Đào Diệp đấm đấm bắp đùi, nghiêm trang chững chạc mà nhìn Trần Duy Vũ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
"Ha ha ha, vừa rồi là ai nói mình sẽ không khẩn trương? Ha ha ha ha."
Là Đào Diệp nói, nhưng hát trên YY và hát trên sân khấu không gióng nhau.
"Đây là lần đầu em lên sân khấu." Âm thanh nhỏ lại.
"Có thể hiểu được." Trần Duy Vũ dừng cười, nắm nắm cánh tay cậu: "Tan việc, mang em đi uống bia."
"Cậu có muốn tham quan bar không."
"Không muốn, dù có nhìn nhiều thì em cũng không thể có cổ phần của công ty được."
Giờ trong lòng Đào Diệp chỉ nghĩ là, có tiền thì tùy hứng.
Không nghĩ được lý do để từ chối, cho nên tối hôm đó liền đi ăn khuya và uống bia.
Aưn thịt xiên nướng, uống bia lạnh, phố ăn náo nhiệt, xóa mọi muộn phiền trong đầu.
Nếu có người hỏi Đào Diệp, thời khắc mà cậu hưởng thụ nhất trong cuộc đời này là gì, cậu sẽ trả lời không chút do dự: Là cái ngày được ngủ sau khi làm hết công việc xong, là thời khác được nghỉ ngơi đấy.
Thỏa mãn và hài lòng, tâm như bị lấp đầy, không cần vì việc gì mà kích động.
"Con người em giống như con cừu ấy, thật chậm rãi." Trần Duy Vũ nốc một ngụm bia, ngồi trên ghế dùng món cốt lết nướng than chính tông Bắc Kinh, tướng ngồi kia giống như một vị đại gia vậy.
"Phải không?" Đào Diệp ngồi xuống một cách quy củ, trước mặt một đĩa cà nướng.
Đây là món ngon đặc biệt của chủ tiệm, nướng không giống như những chỗ khác, ăn ngon vô cùng.
"Ai, có người yêu không?"
"Người yêu?" Đào Diệp cầm đĩa tương tỏi mà chủ tiệm mới mang ra, phết lên cà nướng, cẩn thật bôi lên cho đều: "Không có người yêu, không gấp."
Mới hai mấy mà, gấp gì chứ.
Tuy người xưa thường nói an gia lập nghiệp, nhưng nếu là Đào Diệp, thì caaju lại nghĩ, phải là trình tự lập nghiệp thành gia mới chính xác.
Nếu như mình không có cách nào sống yên ổn, vậy thì sao có thể cho người yêu sống thoải mái được chứ?
Cho nên người yêu là một thứ rất xa xôi.
Hon nữa có một bí mật rất khó nói, chôn dấu nhiều năm trong lòng của Đào Diệp, đến nay cũng không biết chính xác đáp án là gì.
Đó là cậu còn không biết mình thích nam hay nữ nữa mà.
...
Hôm đó đi uống với Trần Duy Vũ nên về hơi trễ, khiến Đào Diệp say khướt, không thể về nhà nghỉ ngơi, nên cuối cùng lại bị Trần Duy Vũ lụm đem về nhà.
Ngủ trong phòng khách tong nhà Trần Duy Vũ đến tận sáng hôm sau, lúc cậu rời đi thì chủ nhà vẫn còn ngủ.
"Anh Vũ, em đi học." Để lại tin nhắn rồi phóng nhanh.
Cả ngày hôm nay Đào Diệp luôn lan man, có một loại cảm giác phiêu bồng... Chắc có thể là do say rượu, nên đầu quay mồng mồng.
Buổi chiều không có tiết nên về nhà, cũng không mở máy tính, mà trực tiếp ngã xuống giường đi ngủ.
Đến tận mười giờ tối mởi tỉnh dậy, sau khi hát xong lại ôm chăn ngủ tiếp.
"Em trai, có sao không?"
Tạm dừng một chút, Đào Diệp nói: "Em sẽ không đi ra ngoài uống với anh nữa."
"Ha ha ha ha ha..."
Tiếng ha ha quen thuộc, trong nháy mắt đã khiến Đào Diệp nghĩ tới vị sư phụ trong game, Đại Vĩ Ba Lang. Sau đó đột nhiên cậu cứng người lại, hình như là lâu lắm cũng chưa liên lạc rồi.
Thật ra, quan hệ trong game là thế đó.
Chỉ cần một người không chủ động, người kia lại chủ động nhiều, người đó sẽ mệt, cũng không muốn chủ động nữa, sau đó sẽ không còn gì nữa.
|
CHƯƠNG 29: NGƯỜI YÊU
EDIT: EN
Vừa mở điện thoại đã nhìn thấy, hình như avatar của sư phụ Đại Vĩ Ba Lang đã xám xịt rất nhiều ngày. Trạng thái mới nhất là vào nửa tháng trước, là lúc bọn họ hồi âm lại khi biết cậu ăn chao: ha ha ha ha ha, rất thối ...
"..." Đào Diệp cười lên một cách khó hiểu, không khỏi tưởng tượng bộ dáng cười to của Đại Vĩ Ba Lang.
Nhưng lại không thể nào tưởng tượng nổi, cuối cùng là đối phương có bộ dạng như thế nào.
Chỉ là gặp thoáng qua trên internet thôi, quan hệ mọi người cũng như dòng nước vậy, không cần tìm hiểu sâu xa.
Có thể mối quan hệ cũng rất xa, chỉ cần một bên không muốn liên hệ, thì cái mối liên hệ đó cũng như diều đứt dây.
Một cỗ thưởng cảm khó hiểu mà trồi lên, Đào Diệp đặt điện thoại xuống, lên vi tính tìm kiếm Cẩn Y Dạ Hành.
Cậu mới nhìn thấy người kia up trạng thái lúc hai phút trước.
Là một bức ảnh phong cảnh đơn giản, có bờ cát có ánh nắng.
Đào Diệp nhìn một lát, bỗng nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, sao lại cảm giác như... hơi giống trong game?
Không phải nói cảnh sắc quen thuộc, mà là cái loại cảm giác này rất quen thuộc.
Nhất thời khiến Đào Diệp bốc lên một loại thân thiết lạ thường, cậu không nghĩ lâu mà mở khung chat của Cẩn Y Dạ Hành lên, gửi quamootj icon nhe răng.
"Sư phụ."
Nhiều ngày không liên hệ vậy, cậu thực sự sợ đối phương không nhìn mình, hoặc quên mình là ai.
"Trễ thế này rồi em vẫn chưa ngủ à?"
Là tin nhắn của Cẩn Y Dạ Hành, trả lời rất nhanh, hoàn toàn không xuất hiện cái tinh huống mà Đào Diệp lo lắng.
"Vâng, mới đi làm thêm về, còn chưa ngủ. Sư phụ thì sao?"
"Hát trên bar đến tận mười một giờ?"
"Không phải, mười giờ là nghỉ rồi." Đào Diệp còn nhớ rõ, lúc trước Cẩn Y Dạ Hành đã từng nói qua, rằng không muốn mình tới đó làm thêm: "Sư phụ anh sao rồi? Gần đây đi nghỉ phép ạ?"
"Ừ, đi du lịch một chuyến."
"Đi có vui không?"
"Rất tốt."
"Gần đây em bận làm thêm, học đàn ghi-ta, nên cũng quên liên lạc với sư phụ." Đào Diệp cố lấy dũng khí, hỏi: "Dạo này chắc sư phụ cũng không rảnh chơi game ha? Em cũng chưa lên đó nữa."
"Ừ, vừa về." Thạch Cẩn Hành nhắn hai tin liên tiếp: "Đại sư ohuj của em cũng vậy."
"Thì ra là thế, hèn chi nhiều ngày lắm rồi không thấy anh ấy lên mạng"
Cẩn Y Dạ Hành: "Khuya rồi, em còn chưa muốn ngủ sao?"
Lời nói này là một loại ám chỉ, nghĩa là không muốn nói tiếp tiếp nữa.
"Sư phụ đang mệt sao? Vậy anh nghỉ sớm chút đi."
Đào Diệp chuẩn bị đặt ddienj thoại xuống, sắp xếp tình trạng rồi đi ngủ.
"Cũng chưa, không ngủ được." Đối phương nhắn lại một tin.
"Vâng? Sư phụ làm sao vậy?" Đào Diệp tập trung tinh thần.
"Ngược múi giờ." Thạch Cẩn Hành nói.
"Khụ khụ..." Đào Diệp cảm thấy có chút nội thương, cậu còn tưởng gì nghiêm trọng nên đang chuẩn bị đi an ủi sư phụ nè.
Còn nữa, cuối cùng đi đâu mà đến mức ngược múi giờ vậy?
"Đi làm nhiệm vụ sao?" Tin nhắn đột ngột gửi đến.
Đào Diệp quay đầu máy tính đã tắt, ma xui quỷ khiến sao cũng không trụ được cơ thể mà đi qua mở máy tính.
Ngồi trước máy tính một lần nữa, đăng nhập, vao tài khoản, khi nhìn thấy phong cảnh và tiếng nhạc quen thuộc của game, đột nhiên cậu thở ra một hơi dài, giống như một loại cảm giác kiên định.
"Sư phụ, đến thành Trường An hả?"
Vừa lên YY, cậu lại nghe thấy thanh âm của Cẩn Y Dạ Hành một lần nữa.
"Ừ, tôi đến tìm em."
Luôn nhìn thấy Cẩn Y Dạ Hành mặc chiến bào đen, nay đột nhiên lại thấy đối phương đổi bộ khác, là một bộ màu đỏ của lửa... Nghiệp Hỏa Hồng Liên, đề giá 888 RMB*, số lượng có hạn, bên trong bản đã treo giá đến 5000 đồng một bộ.
( = 88.8 NDT = 295.000 VNĐ)
Đào Diệp cứng lưỡi, không hổ là đại gia ha.
"Sư phụ, anh mặc cái này nhìn thiệt soái á."
Hơn nửa tháng mới nhìn thấy bóng dáng Cẩn Y Dạ Hành nên Đào Diệp rất vui mừng.
Cậu cưỡi Thiên Mã của cậu, chạy về phía đối phương.
"Mua cho em một bộ."
"Em cũng không cần."
Bộ quần áo đắt như vậy, đừng nói là trong game, ngay cả ở hiện thực cậu cũng chưa mặc đến.
"Trong túi của em còn nhiều lắm, không chỉ có bộ này thôi đâu." Cẩn Y Dạ Hành mua cho cậu nhiều lắm, tuy không quý bằng bộ này, những cũng không kém bao nhiêu.
"..." Đối với việc sư phụ mua đồ mặc cho nhân vật mình, Đào Diệp đã chết lặng.
"Muốn chạy theo hay là cưỡi chung."
Trong thành Trường An náo nhiệt, trên đường Tây Môn. Bọn họ đứng đối diện nhau, từng người cưỡi thú của mình mang tâm tình trăn trở khác nhau.
Có thể là không hiểu hết nhau, nhưng an ủi duy nhất là danh bạn bè thôi.
"Em cưỡi chung với anh đi." Đào Diệp do dự một chút mới nói.
Có thể nghe thấy tiếng gọi của đối phương, hoặc alf tiếng gọi của bản thân từ đáy lòng. Cậu thu thú cưỡi của mình về, bò lên Bạch Kì Mã của Cẩn Y Dạ.
Nhiệm vụ kế tiếp, kiếm trang phục.
Trên đường kiếm đồ, mặc vào trang phục mới, thuận tiện nói tên nhiệm vụ cho sư phụ.
Sao đó nhanh làm xong, ngay cả nhiệm vụ đáng ghét nhất là thu đồ vật, cũng thuận lợi hoàn thành trong đêm nay.
Đào Diệp cân nhắc trong lòng, tiếp tục chơi, hay offline.
"Chúng ta đi Nguyệt Lão trang đi."
"Làm chi?" Đề tài xoay chuyển có chút nhanh, Đào Diệp theo không kịp.
"Gần đến đêm Thất tịch, kiếm vài món trang sức cho em." Sư phụ cậu nói.
"Còn hơn một tháng lận, sư phụ." Đào Diệp có chút ngây dại, giờ mới đầu tháng sáu thôi.
Trầm mặt một hồi, sau đó lại quay người.
"Vậy có đi hay không?"
"Đi thì đi."
Lúc đi qua Nguyệt Lão trang, bọn họ không nói ai hết, cũng không chuẩn bị gì cả.
Vào đánh một Phó bản kết hôn, sau đó nghe Hệ Thống chiêu cáo thiên hạ, chúc mừng hiệp sĩ Cẩn Y Dạ Hành và hiệp nữ Tiểu Phiến Đào kết thành phu thê.
|