Kiếm Tại Thiên Hạ
|
|
Chương 25 Đỗ Kiến Vũ lại giới thiệu hai người với nam tử mắt hổ kia, thì ra là cư sĩ ở Thiên Sơn môn hạ đại đệ tử của Mặc Hán Vũ, A Liệt Cổ, bởi vì vốn là nhân sĩ của Tây Vực, màu đôi mắt cũng khác với người khác. Tiếng Hán của A Liệt Cổ cực kỳ không chuẩn, nói được vài câu liền không hiểu đang nói cái gì. Nhưng có Đỗ Kiến Vũ giải thích: “Vị huynh đài A Liệt Cổ này cũng vì chuyện mật thư mà đến.”
Nhiếp Cảnh đang muốn hỏi về chuyện này, lập tức nói: “Nói đến việc này, không biết Đỗ khanh chặn được bức thư này từ đâu?” Trong bụng nghĩ: “Chẳng lẽ Đỗ gia gã có bố trí ám trang* ở kinh thành, luôn quan sát kĩ càng chiều hướng trong triều? Nếu như vậy, Đỗ Kiến Vũ này… dã tâm không nhỏ.”
(*Ám trang (暗桩): căn cứ bí mật mật chuyên theo dõi và cài gián điệp bên đối phương)
Đỗ Kiến Vũ nhìn ra nghi ngờ của y, ra hiệu tất cả mọi người lui ra, ngay cả Liễu Tiêu và A Liệt Cổ cũng được mời ra ngoài hết. Bây giờ gã mới chậm rãi nói: “Bệ hạ chớ nghi ngờ. Đỗ gia ta nhà đông người nhiều việc, không dễ duy trì, hiển nhiên phải buôn bán sinh lời chút đỉnh. Trong đó những lần làm ăn, thăm dò đổi chác được đủ các loại văn kiện mật, bán cho những người có nhu cầu.”
Nhiếp Cảnh cũng không thấy gì, Nhiếp Hi nghe được chấn động: “Chẳng lẽ Thanh Phong Vọng Nguyệt trai là do Đỗ trang chủ mở?”
—— Thanh Phong Vọng Nguyệt trai là một chỗ cực kì thần bí trên giang hồ, nghe nói từ chuyện lớn như mật tấu trong triều đình, đến nhỏ như phu phụ trèo tường, chỉ cần chuyện có thể đổi được tiền, bọn họ đều có thể thăm dò được. Trước kia Nhiếp Cảnh xuất quân đánh Bắc Nhung, được Nhiếp Hi đề nghị, cũng từng bỏ số tiền lớn nhờ Thanh Phong Vọng Nguyệt trai dò la về con đường bí mật ở núi Thiết Sơn, sau này vào ban đêm tuyết rơi nhiều đội kỵ binh xông ra, đánh một trận đại thắng trong vòng bảy trăm năm, đó cũng có công tình báo của Thanh Phong Vọng Nguyệt trai.
Đỗ Kiến Vũ gật đầu: “Thứ kĩ năng mạt hạng trong cửu lưu*, bất đắc dĩ mà thôi, vốn không muốn nhắc đến. Nếu bệ hạ thấy nghi ngờ, dĩ nhiên phải nói ra sự thật. Thảo dân chặn được mật thư của Chu thái phó, thật ra do Chu thái phó uỷ thác dò la chuyện khác. Nhưng bởi vậy ta mới sinh lòng ngờ vực, âm thầm kiểm tra hành vi của Chu thái phó…” Gã nhìn hai người một chút, cười cười.
(*Cửu lưu (九流): Học thuật xưa chia ra 9 dòng: (1) nhà Nho, (2) nhà Đạo, (3) nhà Âm Dương, (4) nhà học về pháp, (5) nhà học về danh, (6) nhà Mặc, (7) nhà tung hoành, (8) nhà tạp học, (9) nhà nông.)
Vốn Chu thái nhờ vã dò la chuyện khác?
Nhiếp Cảnh bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này hết sức mờ ám, hình như Đỗ Kiến Vũ đã sớm biết rõ khúc mắc từ trước đến nay của huynh đệ Nhiếp gia. Trên mặt y kích động cay cay một hồi đến nóng lên, sát khi âm thầm nổi dậy. Nhưng chuyện quốc gia là việc hệ trọng, dù khó chịu cũng phải cố gắng nhịn.
Nhiếp Hi thản nhiên nói: “Có phải Chu thái phó nhờ Đỗ tiên sinh thăm dò xem hoàng đế đi về hướng nào không?”
Đỗ Kiến Vũ ngẩn ra, ánh mắt sắc bén thoáng hiện lên một tia khâm phục, gật gật đầu: “Ngô vương quả nhiên nhạy bén. Liễu Tiêu khéo tay, giỏi về nguỵ tạo ấn tín, sau khi thảo dân nhận được văn kiện mật của Chu thái phó vốn muốn nhờ hắn nhanh chóng xử trí, nhưng không ngờ biết được chí muốn đoạt quốc của Chu thái phó. Ta không dám chậm trễ, trong đêm phát thiệp mời các anh hùng hảo hán triệu tập, tính liên minh ở Ngọc Môn quan, tổ chức dân binh, đề phòng đại quân của Hải Thất Lan xâm chiếm. Nhưng mà, nếu bệ hạ và Ngô vương đã ở đây, ta làm thế nào cũng phải đến yết kiến một lần, sau đó sẽ dẫn người đi Ngọc Môn quan.”
Đỗ Kiến Vũ thật sự biết rõ mọi thứ, thảo nào ánh mắt nhìn hai người lại quái lạ như vậy… Kỳ thật, cho dù không có lần kiểm tra này, gã làm sư huynh của Lâm Nguyên, làm sao lại không biết gì hết chứ? Nhưng đại địch trước mắt, những chuyện này chỉ có thể giả vờ hồ đồ che đậy cho qua.
Nhiếp Cảnh khẽ cắn môi, giả vờ nghe không hiểu, gật đầu hớn hở nói: “Thì ra là thế, lòng vì quốc gia của Đỗ khanh, hết lòng hết sức thật là tấm gương soi, trẫm vô cùng khuây khoả. Không biết A Liệt Cổ kia vì sao lại đến?”
Đỗ Kiến Vũ nói: “Gã là vương tử của bộ tộc Thiết Lặc ở Thiên Sơn, kế nghiệp Mặc Hán Vũ Mặc đại hiệp. Lần này ta gởi thư tín trong đêm, chính là nghĩ thông suốt rồi mới bàn với Mặc đại hiệp điều động bộ lạc Thiết Lặc xuất binh, tốt nhất có thể để cho A Liệt Cổ liên lạc với các bộ tộc nhỏ bản xứ, tổ chức liên quân, cùng nhau chống lại Hải Thất Lan.”
Nhiếp Cảnh suy nghĩ một hồi, thầm kinh ngạc. Một chiêu này của Đỗ Kiến Vũ thật sự hết sức khôn ngoan. Hải Thất Lan xuất chinh về phía đông, các bộ lạc Thiên Sơn đứng mũi chịu sào, nếu mình không nhanh chóng nắm lấy sử dụng, ắt sẽ trở thành mục tiêu ra roi của Hải Thất Lan, thậm chí trở thành quân tiên phòng đánh sâu vào vùng đất Trung Nguyên. Đỗ Kiến Vũ giành quan hệ với Mặc Hán Vũ trước thuyết phục được A Liệt Cổ, không chỉ có thể ổn định thế cục ở Thiên Sơn, còn có thể mượn sức của các bộ tộc của A Liệt Cổ, giảm bớt khổ sở và vất vả của triều đình khi hành quân xa. Như vậy, cho dù Chu thái phó nội ứng ngoại hợp, tác chiến ở hai chiến tuyến, binh lực ở triều đình cũng sẽ không phải lấy trứng chọi đá.”
Y gật đầu tán thưởng nói: “Trù tính của Đỗ khanh quá mực hợp ý trẫm. Nhưng mà A Liệt Cổ kia chưa chắc dễ đồng ý như vậy chứ?”
Đỗ Kiến Vũ nói: “Gã đáp ứng rất sảng khoái, sau khi nhận thư lập tức tự mình nhập quan gặp ta, cùng nhau thương nghị chuyện này. Thảo dân cho rằng, người Thiết Lặc từ trước đến nay giảo hoạt, người này ít nhiều gì cũng gió chiều nào theo chiều nấy, ý đồ lợi dụng thời cuộc. Hơn nữa đây cũng chính là thời gian bộ lạc Thiết Lặc của gã treo giá. Bệ hạ ban ân huệ cùng uy quyền, có thể lôi kéo được lòng của bộ lạc Thiết Lặc.”
Gã chậm rãi đáp, nói xong Nhiếp Cảnh khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy kiến thức của người này cao minh, khí thế hùng hậu, quả nhiên là tài giỏi nổi bật. Hèn gì gã có thể dạy ra được một sư đệ Lâm Nguyên văn võ song toàn như thế. Nhưng mà Lâm Nguyên tiêu sái tuỳ cơ ứng biến có thừa, lại không có khí thế hùng hậu của Đỗ Kiến Vũ, bằng không cũng không đến mức sa vào bước đường cùng ở chốn tình trường, thiếu niên anh tài mất sớm. Đối với tên tình địch này, mặc dù Nhiếp Cảnh cực kì chán ghét, nhưng cũng mơ hồ có chút bội phục tâm tư và sự bén nhạy của gã.
Nhưng mà, thân là hoàng đế, đối với bất kỳ sự lấy lòng nào cũng đều phải cân nhắc ba lần, Đỗ Kiến Vũ này vồn vã lập kế hoạch như vậy, rốt cuộc có tâm tư khác ở bên trong hay không? Nghe Nhiếp Hi kể rằng, thế lực của Thanh Phong Vọng Nguyệt trai vô cùng hùng hậu, thiên hạ ngày nay đã loạn lạc đến mức này, lẽ nào Đỗ Kiến Vũ không nhân cơ hội này, có lòng tranh giành Trung Nguyên sao?
Nguy cớ tứ phía, bên cạnh lại không có một người nào có thể tin tưởng, không có một người có thể uỷ thác chuyện này, ngay cả đệ đệ của mình cũng… Nhiếp Cảnh hút một ngụm khí dài, trong lòng đắng chát lạnh lẽo một trận, ý chí chiến đấu lập tức dâng lên mãnh liệt.
Đỗ Kiến Vũ nhìn sắc mặt và lời nói mà thăm dò ý tứ, thấy y hình như có vẻ cảm động, thừa cơ chắp tay nói: “Chuyện này quan hệ trọng đại, nếu bệ hạ không chê bỏ, thảo dân nguyện thay mặt thúc roi ngựa, tập kết võ lâm hào kiệt ở Ngọc Môn quan, tiếp tục hợp nhất trú quân ở địa phương, liên hợp các bộ tộc ở Thiên Sơn, cùng chống lại Hải Thất Lan. Mọi người đồng tâm hiệp lực, cho dù Hải Thất Lan lợi hại hơn nữa, chúng ta dù đánh đến người cuối cùng, cũng không để gã phóng ngựa ở Trung Nguyên!”
Lời nói này hết sức hùng hồn khích lệ, có ý khiêu chiến rất mạnh. Thần sắc Nhiếp Hi vẫn luôn lãnh đạm, lúc này cũng không nhịn được mà nhìn Đỗ Kiến Vũ một hồi, hiển nhiên có hơi kích động.
Theo ý của Nhiếp Cảnh, cho phép thứ dân tự mình tổ chức cường hào, tụ tập với quân đội, chắc chắn sẽ là một uy hiếp rất lớn đối với triều đình, huống gì Đỗ Kiến Vũ rõ ràng là người ôm hoài bão, đến lúc đó chỉ sợ đánh đuổi xong Hải Thất Lan, nhưng lưu lại một đội quân của Đỗ gia khó giải quyết.
Y vốn định úp úp mở mở từ chối cho qua, nhưng nghĩ lại lần nữa, trong triều có Chu thái phó làm loạn, đến lúc này mình rất khó đối phó với hai đợt chiến sự, muốn tập trung tinh lực ổn định kinh sư, chỉ sợ khó mà xuất binh Tây Cương. Nếu buông tay để Đỗ Kiến Vũ thi triển, kết quả xấu nhất là quân của Đỗ gia chiếm giữ một phương. Dù sao Đỗ Kiến Vũ cũng là con dân Trung Hoa, coi như Đỗ gia lớn mạnh, cũng tốt hơn vó sắt của Hải Thất Lan san bằng Ngọc Môn quan.
Nhiếp Cảnh nghĩ tới đây, đã có chủ định. Bèn mỉm cười nói: “Lời này thật hay. Nếu Đỗ khanh và Ngô vương đều nhất trí khiêu chiến, chi bằng phái cả hai vị cùng đi. Ngô vương làm Chinh Tây đại nguyên soái, Đỗ khanh làm Bình Lỗ tướng quân, có quyền tập hợp nhân mã ở địa phương, chỉ huy quân đội.” Nghĩ thầm: Dù sao hai người đều có dã tâm, cho dù liên thủ tạm thời, ngày sau ắt sẽ tách ra, hạn chế lẫn nhau, còn tốt hơn một người lớn mạnh.
Nói xong lời này, Nhiếp Cảnh không khỏi có chút ưu thương, biết lần này Nhiếp Hi xuất quan, hoặc là chết trận, hoặc là chiếm cứ một phương, chỉ sợ từ nay về sau huynh đệ như người dưng nước lã. Thứ cướp đoạt từ trên tay Nhiếp Hồi ngày trước… có lẽ… cứ như vậy mà trả lại cho hắn.
Chỉ có phần tình cảm này, Nhiếp Cảnh đã tích trữ quá sâu cũng quá nhiều… Không cách nào trả lại được.
Nhiếp Hi nghe vậy, nhướng mày, nhìn Nhiếp Cảnh thật sâu sắc, ánh mắt luôn luôn mang theo một lớp sương mù, cũng mơ hồ gợn sóng. Nhưng Nhiếp Cảnh chỉ đáp lại một nụ cười điềm tĩnh thản nhiên.
Nhiếp Hi nhìn nụ cười của y, thoáng cái giống như bị kim đâm, không chút do dự ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Trong lòng Nhiếp Cạnh đau đớn một trận, nhưng vẫn mỉm cười bình tĩnh.
Đỗ Kiến Vũ nghe được cũng ngẩn ra, dường như không ngờ Nhiếp Cảnh lại thả Nhiếp Hi uy hiếp lớn nhất đối với y ra quan ngoại, lờ mờ quét mắt nhìn Nhiếp Hi, ánh mắt của hai người giao nhau, dường như vang lên tiếng kim loại bén nhọn của kiếm va chạm nhau. Đỗ Kiến Vũ lập tực chậm rãi dời mắt đi chỗ khác, chắp tay tạ ơn.
Một phen thương nghị xong xuôi, đã đến buổi trưa. Đỗ gia được thiên tử giá lâm, đã sớm chuẩn bị đồ ăn thật hoành tráng, vô cùng tỉ mỉ chu đáo. Nhiếp Cảnh có ý muốn thân thiết, muốn cùng ăn cơm với mọi người, vì vậy đám người Nhiếp Hi, Đỗ Kiến Vũ, A Liệt Cổ, Liễu Tiêu đều hậu hạ ở một bên.
Trong bữa tiệc Đỗ Kiến Vũ hết sức ân cần, phong thái của gã trời sinh cương ngạnh lãnh khốc, nói cười êm đềm dịu dàng như vậy, trái lại có vẻ hơi mất tự nhiên. Nhiếp Cảnh nhìn thấy, liền cảm giác lòng cầu quyền thế của người này rất nặng. Hôm nay muốn cầu cạnh mình, mới miễn cưỡng làm bộ. Nếu một khi đã toại nguyện, không biết ai chết vào tay ai với Nhiếp Hi.
Y nghĩ tới đây, thầm than một tiếng.
Thật sự không muốn để Nhiếp Hi rời đi, nhưng thời cuộc như vậy, hai huynh đệ ở cùng một chỗ chỉ sợ khó có thể bảo toàn, mỗi người ứng phó một phương, có lẽ là biện pháp tốt nhất để khống chế đại cục. Bất kể Nhiếp Cảnh hay Nhiếp Hi làm chủ nhân của thiên hạ này, giang sơn này nhất định không thể bị cướp đoạt. Vô luận từ nay về sau thế nào, tư tình thế nào… Làm chủ của một quốc gia, hiển nhiên phải đặt quốc gia đại sự lên trên hết.
Đạo lý là như vậy? Nhưng vì sao vẫn cảm thấy trái tim bị đục khoét đến đau đớn như vậy.
Người kia, theo non sông ba nghìn dặm, hai mươi năm bên nhau, về sau chỉ sợ… không bao giờ có thể nữa. Có lẽ, giữa hai huynh đệ luôn có một người, phải trầm luân trong thế cục loạn lạc của mưa máu và khói lửa. Y chỉ sợ sẽ không thể quên được Nhiếp Hi, nhưng trong lòng Nhiếp Hi, Nhiếp Cảnh có thể nào đoán được gì chứ…
Sự tồn tại xa vời giống như bụi bặm, ngoại trừ chán ghét và nhạt nhoà, còn có cái gì khác sao?
Khoé miệng Nhiếp Cảnh khẽ động, muốn cười một cái, nhưng không cười nổi. Vì vậy yên lặng lại uống một ly, ngón tay nhịn không được mà run, rượu trong ly mới vào một nửa khổ tâm của nửa đời đã đổ xuống.
Y đột nhiên cảm giác được đầu có chút choáng váng, đang muốn rời chỗ đi nghỉ, không ngờ lại mềm nhũn không đứng nổi, nhất thời cả kinh.
Nhiếp Hi bỗng vứt ly xuống, trầm giọng nói: “Trong rượu có độc.” Bàn tay vung lên, một cột gió như thanh long đột ngột cuốn về phía Đỗ Kiến Vũ!
|
Chương 26 Đỗ Kiến Vũ cười ha ha một tiếng: “Có độc thì như thế nào?” Cư nhiên không tránh không né.
Cột gió kia chưa đến mặt gã, bỗng nhiên suy yếu xuống, rồi từ từ tan biến. Nhiếp Hi lung lay lắc lư yếu ớt ở trên ghế, cắn răng nói: “Hoá Công Tán?”
A Liệt Cổ và Liễu Tiêu kinh hãi, song song đứng lên, không ngờ đứng dậy một nửa cũng mềm nhũn xuống, cư nhiên đều trúng chiêu! Ngay sau đó tiếng bịch bịch không ngừng, người phục vụ tiệc ngã đầy đất.
Nhiếp Cảnh ngồi không ổn định, gắng gượng lấy cánh tay chống lên mặt bàn, thế này mới không xiêu vẹo ngã xuống đất, chậm rãi nói: “Đỗ trang chủ không bằng lòng làm Bình Lỗ tướng quân sao?”
Đỗ Kiến Vũ cười một tiếng: “Ta và ngươi vờn đuổi cả buổi, không ngờ ngươi vẫn không chịu yên lòng, phái Ngô vương cùng đi Ngọc Môn quan với ta. Bệ hạ quả thật huynh đệ tình thâm, non sông quý báu, thà cho Ngô vương phản bội ngươi, quyết không dâng tặng người ngoài hả.”
Gã nói đến đây, giọng mỉa mai nhìn Nhiếp Cảnh: “Chỉ là, Ngô vương hận ngươi thấu xương, ngươi làm như vậy, hắn nhất định sẽ không cảm kích. Một phen si tình này của bệ hạ, chỉ có thể uỷ thác vào cát bụi thôi. Hận này kéo dài làm sao có thể giải, không bằng thảo dân thay mặt tiếp nhận, cũng xem như công bằng.”
Đầu Nhiếp Cảnh choáng váng đến hoa mắt, nghe lời nói nhục nhã như vậy, hơi nóng dâng trào một trận, suýt nôn ra máu tại chỗ, liền muốn lập tức giết Đỗ Kiến Vũ, tay khẽ động, lập tức lảo đảo rơi xuống. Y gắng gượng ngồi thẳng, định thần lại, mỉm cười nói: “Đỗ trang chủ nói lời như bọn đạo chích, cợt nhã nực cười, đâu phải là hành vi của người anh hùng. Xem ra ngươi cũng không phải có khí chất giống kẻ làm nên đại sự, không cần phí công mưu tính, nếu ngươi dẫn binh đến Ngọc Môn, không phải là chết dưới loan đao (1) của Hạ Thất Lan, cũng sẽ bị dân chúng giết chết.”
Sắc mặt Đỗ Kiến Vũ hơi biến đổi, lập tức lạnh lùng nói: “Chết như thế nào là chuyện của ta. Bệ hạ còn không mau hạ chỉ, để ta làm Chinh Tây đại nguyên soái, bây giờ có thể chết ngay.”
Nhiếp Hi bỗng nhiên thản nhiên chen lời nói: “Đỗ tiên sinh, hoàng đế không hạ chỉ, ngươi khi nào cũng phải ép bức y, ngược lại y cũng không chết được. Nếu bây giờ cho ngươi đạt được mục đích, ngươi nhất định sợ sau này y sẽ trả thù. Thế thì nhất định muốn y chết ngay bây giờ. Dù sao ngươi đã cầm lấy ý chỉ lập tức đem binh đi Ngọc Môn quan, sông núi xa xôi, chuyện thiên tử băng hà thế nào phải qua một thời gian mới truyền ra, ngươi được dịp tung hoành thi triển. Chờ có một số lượng lớn binh mã ở trong tay, cho dù sự tình bại lộ, ai có thể làm gì được ngươi? Cho nên… ngươi nói xem… hoàng đế bệ hạ vô cùng thông minh, y có bị mắc lừa không?”
Nhiếp Hi vẫn luôn trầm mặc, lúc này đột nhiên mở miệng nhắc nhở, ngay cả Nhiếp Cảnh cũng bất ngờ một hồi, không nhịn được mà thấp giọng gọi “Nhị đệ?” Nhưng Nhiếp Hi vẫn không chịu nhìn y, vẻ mặt thật là đạm bạc.
Đỗ Kiến Vũ không nói lời nào, sát khí trên mặt vừa qua, thâm trầm nói: “Hay cho một Ngô vương không phân biệt được ân oán! Ta nể mặt mũi của Lâm Nguyên, vốn không muốn làm khó dễ ngươi… Không ngờ ngươi bị hoàng huynh ngươi làm hại đến võ công hoàn toàn biến mất, hai mắt bị mù, còn mang theo cái chết của tiên hoàng và Lâm Nguyên… Ngươi vẫn suy tính vì y. Nhiếp Hi, Nhiếp Hi, ngươi làm như thế, có tính là một nam nhi chính trực hay không?”
Khoé miếng Nhiếp Hi khẽ co giật một chút, tạo nên một đường vòng cung nghiêm nghị, lập tức mỉm cười nói: “Đỗ trang chủ nói lời gây xích mích, càng tỏ ra là đồ hỏng, càng tỏ ra không phải là anh hùng. Ngươi muốn hoàng huynh ta đồng ý gật đầu thế nào đây?”
Máu tanh trong mắt Đỗ Kiến Vũ dâng trào lên, nhẫn nhịn xuống, cười nói với Nhiếp Cảnh: “Bệ hạ, đệ đệ này của ngươi vẫn luôn oán hận ngươi, nếu ngươi tin hắn, chỉ sợ chết cũng không minh bạch.”
Nhiếp Cảnh lạnh nhạt nói: “Bất kể có ân oán gì, Ngô vương là thân đệ của ta, ta không tin hắn… Thiên hạ này còn ai có thể tin.” Lúc này y biết đã đến thời điểm sinh tử, trái lại bình tĩnh ôn hoà, lúc bình thường dẫu có chết cũng không chịu nói, cũng nhàn nhạt thản nhiên nói ra.
Con ngươi của Đỗ Kiên Vũ co lại, sát khí trong mắt nặng hơn, chậm rãi nói: “Ngươi quả thật rất si tình với Ngô vương… đáng tiếc hắn vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi tự mình đa tình, bất quá chỉ là trò cười cho thiên hạ.”
Chân mày của Nhiếp Hi nhíu lại, sát khí hiện lên, cuối cùng nhịn xuống, cũng không nói gì.
Lời này đánh trúng tâm sự, khuôn mặt như ngọc của Nhiếp Cảnh thoáng đỏ bừng lên, lập tức lại trở nên trắng bệch, gượng cười lạnh lùng một tiếng: “Thì ra Đỗ tiên sinh không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy mấy chuyện vụn vặt riêng tư nói xằng bậy. Quả nhiên là hèn hạ, còn vô tri hơn so với kẻ quê mùa.”
Đỗ Kiến Vũ bị nghẹn họng đến tức giận, đứng lên: “Xem ra nói gì cũng đều là lời vô dụng, hoàng đế… ngươi đã không chịu hạ chỉ, ta chỉ có thể sử dụng phe cánh của ngươi thật tốt.”
Gã cười to như sấm dậy một trận, bỗng nhiên ngửa mặt nhìn trời: “Lâm sư đệ, nếu ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhìn xem vi huynh vì ngươi xử lý kẻ thay lòng đổi dạ ra sao! Y giày vò ngươi thế nào, ta sẽ trả thù lại cho ngươi thế nấy!”
Tâm trạng Nhiếp Cảnh chấn động: Đỗ Kiến Vũ này quả nhiên vẫn luôn ghi nhớ mối thù của Lâm Nguyên! Trả thù… Gã rốt cuộc muốn làm gì? Trong giây lát, Nhiếp Cảnh nghĩ tới điều gì đó, có dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.
Đỗ Kiến Vũ bước từng bước tiến tới, nhìn Nhiếp Cảnh, trong mắt chợt mang theo một màu đen tối lạnh như băng, ôn nhu cười nói: “Sư đệ kia của ta rất si tình. Nghe nói, có lần uống rượu say, thừa dịp lúc ngươi ngủ, dùng thuốc nước viết một chữ ‘lâm’ nho nhỏ ở trên ngực ngươi, trên ngực mình lại viết một chữ ‘cảnh’, sau đó bị ngươi phạt đánh một trăm đại bản, suýt nữa mất mạng. Nhưng ngươi vẫn cứ phạt gã đến thư phòng hầu hạ, không thể nghỉ ngơi… Nhiếp Cảnh à Nhiếp Cảnh, tấm lòng của Lâm Nguyên, cực kì chân thành cực kì yêu thương, kim thạch cũng không có thể sánh bằng, vì sao ngươi cô phụ như thế?”
Gã luôn cường ngạnh, nhưng lời nói này mơ hồ mang theo nỗi bi thương. Dù là người ngu xuẩn cũng có thể nghe ra, nỗi lòng của Đỗ Kiến Vũ đối với Lâm Nguyên tuyệt đối không cạn.
Nhiếp Cảnh nghĩ tới Lâm Nguyên đã chết, trong lòng mơ màng một trận, ngay sau đó nhàn nhạt nói: “Đó là chuyện của ta và gã. Không nhọc các hạ lắm lời.”
Đỗ Kiến Vũ cười lạnh nói: “Ta há chỉ nhiều lời.” Bỗng nhiên bước một bước dài về phía trước, nắm lấy Nhiếp Cảnh, dùng sức xé ra, tức khắc xé rách áo y, lộ ra một mảng lớn nơi lồng ngực, màu da bóng loáng tựa như ánh trăng, nhìn qua thật là thu hút người khác.
Nhiếp Cảnh giận dữ, quát lên: “Lớn mật!” Nhưng tay chân đều mềm nhũn vô lực, uy quyền của thiên tử, cũng khó mà thi triển. Nhiếp Hi thấy vậy, giận dữ quát lên một tiếng, thân thể giãy giụa, vốn định xuất thủ, nhưng lại lung lay lắc lư ngã xuống.
Đỗ Kiến Vũ không thèm để ý tới, thản nhiên nói: “Thuốc nước kia chắc chắn rửa không sạch, haha, ta ngược lại muốn nhìn xem chữ ‘lâm’ kia còn ở đó hay không. Nhiếp Cảnh, ngươi không thích sư đệ của ta, chẳng lẽ sẽ khoét một miếng thịt ở tim xuống hay sao? Quả nhiên, Lâm Nguyên chịu một trăm đại bản kia cũng xem như không phải oan uổng!”
Gã thấy Nhiếp Cảnh tức giận đến mặt trắng bệch, lại cười khẩy một chút: “Lại vạt áo hương hoa mai, quả nhiên là phong cốt hoa mai, tiêu hồn đoạt phách, thảo nào sư đệ ái mộ. Không ngờ hoàng đế bệ hạ trái lại là một vưu vật trời sinh!” Miệng nói, bàn tay khẽ động, y phục trên người Nhiếp Cảnh tung ra như bướm bay đầy trời, hiện ra thân thể trần truồng tái nhợt.
Đỗ Kiến Vũ chăm chú nhìn ngực y, cơ mặt co giật, chợt cười như điên.
“Hahaha, hay cho một kẻ đa tình. Nhiếp Cảnh à Nhiếp Cảnh, ngươi muốn ta cười đến chết…”
Nhiếp Cảnh cắn răng nói: “Đỗ Kiến Vũ, trẫm sẽ ban cho ngươi qua hình*, bằng không uổng là thiên tử!” Mặc dù khẩu khí nghiêm nghị lẫm liệt, nhưng tay run rẩy tiết lộ sóng dậy trong lòng, chỉ có thể dựa vào một cổ ngạo khí để liều mạng duy trì tôn nghiêm của thiên tử.
(*Qua hình (剐刑): hình phạt dùng dao róc từng miếng thịt xuống)
Trong tiếng cười ngông cuồng, Nhiếp Hi cũng thấy được rõ ràng, trong ngực của Nhiếp Cảnh thật sự có chữ viết.
Không phải là ‘lâm’, là dùng dao khắc một chữ ‘hi’. Chữ tiểu triện* màu son nổi bật trên làn da trắng như tuyết, không giống một vết thương, lại giống một lời tuyên thệ ái tình mạnh mẽ.
(*Chữ tiểu triện (小篆): tìm hiểu tại đây)
Lâm Nguyên nghĩ thế nào đây? Gã thà mang theo một chữ ‘cảnh’ ở ngực tiến vào mộ phần. Nhưng trên ngực Nhiếp Cảnh, lại chỉ chịu lưu lại vết tích của một người khác.
Vết dao chồng chất, vô cùng xiêu vẹo, rõ ràng là khắc cực kì khó khăn. Nhiều năm tháng đã trôi đi, vẫn hằn ở trên ngực chấn động lòng người như thế. Có lẽ, đó là Nhiếp Cảnh tự tay làm. Y dùng tên của Nhiếp Hi xoá bỏ đi ký hiệu rửa không sạch kia của Lâm Nguyên.
Bởi vì cực kì say mê, nên không ngại lưu lại một vết sẹo.
Có lẽ, lúc nhớ tới cái tên đó, ngay cả thống khổ cũng biến thành hạnh phúc. Dù sao cũng là một mối liên hệ sát da sát thịt, cho đến lúc chết, cũng sẽ tồn tại.
Trán Nhiếp Hi vang lên tiếng ầm ầm, cảm thấy máu toàn thân đều bùng cháy phần phật. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không thể nhìn huynh trưởng lâm vào sự nhục nhã cực độ nữa.
Làm sao chịu nổi… làm sao chịu nổi!
Đỗ Kiến Vũ cười lạnh nói: “Mới như vậy ngươi đã không chịu nổi? Nhục nhã ngươi ban trên người Lâm sư đệ của ta lúc trước, chính là gấp mười lần, gấp trăm lần hơn thế. Ngươi chẳng lẽ đều đã quên?”
Nhiếp Cảnh thấy sự tình đã khó có thể vãn hồi, ngược lại cũng không nóng nảy, cười nhạt: “Đúng vậy, nhục nhã ta cho gã gấp mười lần, gấp trăm lần hơn thế, thì đã sao. Dù đau khổ nhiều hơn nữa, đó cũng là cam tâm tình nguyện, đó chính là không còn cách nào nữa! Ngươi dù sốt ruột bất bình, vậy cũng vô dụng.”
Cam tâm tình nguyện… chính bản thân y, chẳng phải cũng từng trải qua nỗi giày vò cả nghìn vạn lần, chỉ vì cái gọi là cam tâm tình nguyện này sao.
Lâm Nguyên đánh cuộc y cuối cùng sẽ hồi tâm chuyển ý, vẫn luôn chờ đợi vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng y đánh cuộc Nhiếp Hi cuối cùng sẽ hiểu tâm ý của y, vẫn luôn chờ đợi vẫn luôn nhẫn nhịn… Kỳ thật có gì khác biệt chứ.
Cứ lạnh lùng cười nhạo sự si cuồng của Lâm Nguyên như thế, Nhiếp Cảnh lại có loại cảm giác thống khoái khi mũi dao đâm vào da thịt… Có gì khác biệt chứ? Chỉ bất quá Lâm Nguyên đã được giải thoát, y vẫn còn phải tiếp tục giãy giụa đau khổ ở trong chốn hồng trần cuồn cuộn.
Như vậy mà thôi.
Đỗ Kiến Vũ bị y làm tức giận đến phát run, cắn răng nói: “Nói rất hay. Ta ngược lại muốn nhìn xem cơ thể bệ hạ có tốt như tài ăn nói hay không.” Tầm mắt từ từ mang theo một vẻ vô cùng mờ ám, tỉ mỉ đánh giá thân thể trần truồng của Nhiếp Cảnh, bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi đưa tay ra, cố ý sờ lên lồng ngực y.
Nhiếp Cảnh cắn chặt răng, nhịn xuống cảm giác hoảng sợ mà co giật đến buồn nôn, ánh mắt lạnh lẽo bình tình nhìn gã.
Đỗ Kiến Vũ thấy y không có chút phản ứng nào, hết sức không hài lòng, cười nói: “Hoàng đế bình tĩnh như không thế, chẳng lẽ đã có thói quen này từ lâu?” Kéo thân thể y qua, liền định cởi quần y.
Toàn thân Nhiếp Cảnh không có sức lực, không thể giãy giụa, nhất thời trán rung động mãnh liệt, khí huyết dâng trào, chỉ hận không thể động thủ giết Đỗ Kiến Vũ. Bị bàn tay cứng rắn của gã liên tiếp sờ qua, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói, suýt nữa thì mửa ra.
Nhưng y là hoàng đế, cho dù lúc chật vật khuất nhục, quyết không thể mất đi khí thế của thiên tử…
Cứ cắn chặt răng nhẫn nhịn đến chết như vậy, bỗng nhiên hạ thân mát lạnh, là Đỗ Kiến Vũ đùa bỡn đủ rồi, cuối cùng xé phắt quần y, Nhiếp Cảnh chỉ cảm thấy bên tai vù vù một tiếng, khí quyết quay cuồng, toàn thần như rơi vào dung nham sôi trào, nhục nhã phẫn hận, không thể nói ra là dạng gì.
Xưa nay đây là lần đầu tiên, y hận không thể chết ngay lập tức.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm lãnh đạm trấn định của Nhiếp Hi: “Đỗ tiên sinh chơi đùa y cũng vô dụng, ta hiểu rõ tính tình của hoàng đế nhất. Người này kiên cường, cho dù xấu hổ phải tự tử, cũng sẽ không cúi đầu.”
Đỗ Kiến Vũ hình như đã sớm đoán được Nhiếp Hi sẽ ra mặt nói chuyện, cư nhiên nghe tiếng liền ngừng lại, khẽ mỉm cười: “Ngô vương có ý gì?”
Nhiếp Hi nhàn nhạt nói: “Ngươi biết rõ ép buộc y cũng vô dụng, vốn là làm cho ta xem, sao bây giờ lại hồ đồ thế? Nhiếp Hi ta chỉ qua lại với người thông minh, nếu ngươi không hiểu ý của ta, đừng ngại tiếp tục nháo loạn phóng đãng với hoàng đế.”
Đỗ Kiến Vũ hừ một tiếng: “Cho dù ta phải dùng đến ngươi… Nhiếp Hi, tình cảnh bây giờ của ngươi, còn dám nói chuyện như thế với ta?”
Dáng vẻ Nhiếp Hi vẫn bình thản khoan thai như vậy: “Tình cảnh của ta dù như thế nào đi nữa, vẫn là một khẩu khí nói chuyện này, chỉ vì ngươi muốn cầu cạnh ta.”
Đỗ Kiến Vũ không tức giận ngược lại cười: “Thật không?”
“Ngươi không có cách nào khiến hoàng đế khuất phục, nếu như hoàng đế đã chết, ngươi không tìm ta còn có thể tìm ai? Mặc dù ngươi chẳng phải là trung thần ngoan ngoan nghe lời gì, tốt xấu gì cũng có vài tài năng, ngược lại ta cũng có thể dùng… Ngươi làm đại thần còn ta làm hoàng đế bù nhìn, phải xem bản lĩnh của mỗi người. Ngươi muốn phân đất phong hầu, cũng chưa chắc không thể, nhưng muốn ngươi đưa ra một vật mà ta muốn… Không bằng ta và ngươi nhường nhau một chút, đừng quanh co.”
Nhiếp Cảnh âm thầm hút một ngụm khí lạnh, lẳng lặng nhìn Nhiếp Hi, đột nhiên cảm giác được, chưa bao giờ thấy rõ đệ đệ của mình.
Đỗ Kiến Vũ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nói: “Nhiếp Hi, ngươi có phần quá tự tin vào chút tiền vốn nhỏ nhoi của ngươi.”
Nhiếp Hi khẽ mỉm cười, trong mắt mang theo sương mù chợt lộ ra sự sắc bén lãnh khốc: “Nếu các hạ không động tâm, hà tất vờn đuổi với ta cả buổi.”
Đỗ Kiến Vũ nói: “Vậy phải xem cái giá ngươi đề xuất là gì đã.”
Nhiếp Hi gật gật đầu: “Cái đó thì dễ, ta…” Hắn bỗng nhiên co giật kịch liệt một chút, đột ngột nôn ra một ngụm máu đen, khó khăn lắm mới nắm được bàn để không ngã, cố hết sức nói: “Độc này… không xong rồi…”
|
Chương 27 Lời còn chưa dứt, hắn không nhịn được mà run rẩy một trận, lung lay lắc lư co lại thành một đoàn.
Đỗ Kiến Vũ cả kinh, thầm nghĩ: Hoá Công Tán này tuy rằng lợi hại, đáng ra sẽ không có thể chết người, lẽ nào hắn trúng độc mấy lần, độc tố trong cơ thể lẫn lộn quá nhiều…
Mắt thấy Nhiếp Hi lại phun ra một ngụm máu đen, toàn thân run rẩy kịch liệt, rõ ràng là tính mạng đang nguy kịch, gã vì kinh hãi không suy nghĩ nhiều, đi vài bước tới, quát lên: “Ta tới nhìn một chút.” Chìa tay ra bắt mạch Nhiếp Hi.
Đột nhiên thấy hoa mắt, trong lòng biết không ổn, đang muốn thoát ra lùi lại gấp, một bàn tay lạnh băng ẩm ướt đầy mồ hôi đã hung hăng bóp yết hầu của gã.
Khoá cổ họng bẻ gãy, một cú mạnh mẽ, gần như thần thông giống ma quỷ.
Một tiếng răng rắc, dường như là tiếng vỡ vụn của đốt xương nào đó vang lên, hoặc như là sông băng rạn nứt, âm thanh cuộn trào của dòng nước xiết… Đây là âm thanh mà Đỗ Kiến Vũ nghe được sau cùng. Đầu gã lập tức mềm nhũn rũ xuống.
Hạ nhân Đỗ gia kêu lên một tiếng, suýt nữa lập tức xông tới! Nhiếp Hi thở hổn hển, thân hình khẽ động, cánh tay hung bạo vươn ra, đột nhiên bắt lại một người, một tiếng răng rắc, lại thêm một người gãy cổ. Tay của Nhiếp Hi thuận thế vung lên, thi thể của người nọ ứng tiếng theo, ngã bịch xuống, lập tức lại đánh hai người khác, đều là gân cốt gãy vụn mà chết!
Mọi người thất kinh, nhớ tới đủ loại truyền thuyết đáng sợ về Nhiếp Hi, nhất thời không dám đến gần, chỉ vững vàng vây quanh.
Thân thể Nhiếp Hi thoáng lắc lư một cái, lập tức đứng vững lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn mọi người chung quanh: “Cái này là chiêu bẻ gãy cổ, ai còn muốn lên thử một chút không.” Miệng nói, chậm rãi tiến lên một bước.
Mọi người trong Đỗ phủ bị khí thế của một chiêu giết chết trang chủ doạ sợ đến hồn bay phách lạc, không dám tới gần, không nhịn được lùi một bước.
Mặt Nhiếp Hi không chút thay đổi, quay về phía Nhiếp Cảnh chậm rãi nói: “Không sao rồi. Hoàng đế. Nào, ta tới dìu ngươi.” Hắn cứ từng bước từng bước như vậy tiến gần, mọi người kinh hồn bạt vía, nhưng lại không thể từ bỏ, đành phải thối lui từng bước một.
Cuối cùng Nhiếp Hi đến bên cạnh Nhiếp Cảnh, cởi trường bào xuống khoác lên trên mình Nhiếp Cảnh, chậm rãi đưa tay ra: “Hoàng đế, nào, chậm một chút, đứng lên.”
Nhiếp Cảnh chăm chú nhìn hắn, ánh sáng rực rỡ trong mắt ngời lên, khẽ nói: “Nhị đệ…”
“Gọi ta là Ngô vương.” Tay Nhiếp Hi vẫn đưa thẳng ra như vậy, lãnh đạm đến gần như cứng đờ giải thích: “Ngươi là hoàng đế, vì thế ta mới cứu ngươi.”
Nhiếp Cảnh khẽ run lên, nhìn hắn một hồi, khoé miệng cười như không cười: “Thì ra là thế.” Hắn nhắm mắt lại, cầm lấy bàn tay đang chìa ra của Nhiếp Hi, trong lòng chợt chua xót nhục nhã, phẫn hận khôn cùng, dường như thống khổ đến không muốn sống nữa.
“Được rồi, vậy ngươi giết hết tất cả mọi người ở chỗ này cho ta!” Nhiếp Cảnh cắn răng một cái, chậm rãi hạ lệnh.
Mọi người vừa nghe thấy liền kinh hãi, theo bản năng nắm chặt lấy binh khí. Liễu Tiêu và A Liệt Cổ yếu ớt không thể nhúc nhích cũng hiện ra vẻ kinh hãi!
Nhiếp Hi lạnh lùng nhìn Nhiếp Cảnh, cười cười: “Không, tuy ngươi là hoàng đế, nhưng muốn ta đại khai sát giới, cũng không được. Chuyện ngày hôm nay… coi như là báo ứng của ngươi đi.”
Thân thể Nhiếp Cảnh run rẩy một trận, đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Hôm đó ở trong cung, mình cũng từng đối xử như vậy với Nhiếp Hi, cho nên hắn vẫn luôn đợi đến sau khi Đỗ Kiến Vũ hung hăng làm nhục mình, mới ra tay cứu giúp.
Chẳng lẽ, đây là sự trả thù của Nhiếp Hi?
Báo ứng, hay cho một quả báo ứng mà!
Trong lòng Nhiếp Cảnh khẽ động, đột nhiên cảm giác được cổ họng có một vị ngọt của máu dâng trào, không nhịn được mà lay động.
Cho tới bây giờ, rốt cuộc đã hiểu được lòng như đao cắt là có tư vị gì.
Y từ từ đứng vững lại, ngón tay run rẩy từ từ buông Nhiếp Hi ra, nói: “Thôi được.” Cứ lảo đảo lắc lư như vậy đi theo bên cạnh Nhiếp Hi, hai người từng bước từng bước đi tới cổng của trang viện, lấy một con ngựa, Nhiếp Hi liền ôm Nhiếp Cảnh ngồi lên
Nhiếp Cảnh mờ mịt nhìn thẳng phía trước, mặc cho hắn xử trí, không có chút phản ứng nào.
Có một đệ tử Đỗ gia không nhịn được mà ra tay ngăn cản, mới bước được nửa bước, cánh tay của Nhiếp Hi đã nhanh chóng duỗi tới, chợt nghe một tiếng giòn tan vang lên, cổ người nọ mềm nhũn xuống, thân thể ngửa ra một hồi, ngã ùm xuống.
Nhiếp Hi chậm rãi nói: “Ta không muốn giết người, nhưng tốt nhất là các ngươi thông minh một chút.”
Mọi người rùng mình, lặng lẽ không nói gì ngây người tại chỗ.
Nhiếp Hi quất ngựa, hai người một ngựa như mũi tên nhọn rời dây cung xông ra ngoài, chỉ chốc lát đã biến mất giữa đám mây khói cuồn cuộn trong núi.
…
Bay như tên bắn một hồi, đã là lúc trăng lên cao, con đường tối mờ, Nhiếp Hi thả chậm vó ngựa, từ từ nói: “Trước tiên ở đây đã. Ngươi nghỉ ngơi một hồi, chờ khi dược lực đã hết, chúng ta sẽ mỗi người một đường.” Hắn tung người xuống ngựa, sau đó ôm Nhiếp Cảnh xuống.
Gió núi quật mạnh, Nhiếp Cảnh lạnh đến run run một chút. Tuy là cố hết sức vận khí, dược lực của Hoá Công Tán vẫn chưa biến mất, y chỉ có thể lảo đảo lắc lư đứng thẳng, tận lực rời khỏi sự bảo vệ của Nhiếp Hi.
Không biết có phải vì trái tim đã nguội lạnh hay không, Nhiếp Cảnh cảm thấy tay Nhiếp Hi lạnh và cường ngạnh như băng, mang theo ám chỉ rằng đang rất miễn cường và kiềm chế, làm y tuyệt vọng và nhục nhã đến gần như nghẹt thở.
Nhiếp Hi cư nhiên cũng không đỡ y, chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn huynh trưởng, mặt không chút biểu tình. Hai huynh đệ đều trầm mặc, trong một lát không lời chống đỡ.
Gió lướt qua, cuốn loạn trường bào đang phủ trên người Nhiếp Cảnh, hiện ra một phần bả vai và cẳng chân, trắng như tuyết đến chói mắt, mang theo cảm giác tình sắc cùng thê lương đến dị thường. Hương bạch mai phiêu tán như có như không, giống mùi của sự tuyệt vọng.
Nhiếp Cảnh suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Mãi đến sau cùng ngươi mới ra tay, là để trả thù những chuyện ta làm với ngươi hôm đó phải không?” Biết rõ đáp án, vốn không nên hỏi, nhưng không nhịn được mà hỏi.
Nhiếp Hi lẳng lặng nói: “Thế nào?” Hắn ho nhẹ một cái, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thế, khiến Nhiếp Cảnh nhìn được cảm thấy muốn phát điên.
Y run rẩy một chút, nhịn xuống cảm giác vỡ vụn trong lòng, từ từ nói tiếp: “Thì ra ngươi hận ta như vậy… Ta chỉ là không hiểu… Ngươi đã sớm biết ta là Cận Như Thiết, vì sao không vạch trần?”
Nhiếp Hi hơi không nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng: “Hỏi chuyện này để làm gì?”
Giọng Nhiếp Cảnh run run nói: “Ta chỉ muốn biết… ngươi… rốt cuộc nghĩ thế nào… Nhị đệ.” Y gắng gượng đè nén cảm giác khuất nhục, giống như lời tâm tình nói đứt quãng, trong lòng vô cùng chán ghét bản thân.
Tự rước lấy nhục, biết rõ hắn sẽ trả lời thế nào, vì sao còn muốn hỏi, vì sao vẫn không chết tâm.
Thật đáng xấu hổ.
Nhưng tuyệt vọng như thế vẫn có mong chờ, chỉ một câu nói có thể tái sinh quay về từ cõi chết, chỉ chờ một câu nói.
Nhiếp Hi nghiêng mặt, hai mắt hơi nhắm lại, không lên tiếng hồi lâu. Trong nháy mắt, Nhiếp Cảnh thậm chí còn hoài nghi hắn không giống một người sống, mà là một tượng đá không có sinh lực.
Nhiếp Cảnh liền tiếp tục nói: “Nhị đệ!”
Cuối cùng, Nhiếp Hi chậm rãi quay đầu, mắt đối mắt nhìn chằm chằm với huynh trưởng.
Ánh trăng như sa lụa, Nhiếp Cảnh thấy rõ ánh mắt của hắn, trong lòng run lên. Đó là một đôi mắt như băng thạch vậy.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói gì? Ca ca. Không là gì cả. Ngươi giết phụ thân, giết Lâm Nguyên… ca ca… ngươi trông đợi cái gì.” Cuối cùng Nhiếp Hi mở miệng, từng câu, như mũi đao đâm vào trong lòng Nhiếp Cảnh.
“Nếu ta mềm lòng đối với ngươi, đó là ta điên rồi… Ngươi chờ ta điên… Không, ca ca, ngươi không nên giả thương tâm như vậy. Ta quyết không mềm lòng ——” Hắn nói từng chữ, nhưng mà âm thanh càng ngày càng run rẩy dữ dội hơn, liền có vẻ khàn cả giọng.
Trong lòng Nhiếp Cảnh lộp bộp một tiếng, cảm thấy có loại cảm giác tê dại từ đỉnh đầu chậm rãi lan khắp toàn thân, thế giới trong chớp mắt đó giống như là hoàn toàn chết lặng, linh hồn nhất thời phiêu đãng trôi nổi, thật lâu mới hiểu rõ hiện tại đang làm gì.
Sắc mặt y trắng bệch, bình tĩnh nhìn Nhiếp Hi một hồi, miễn cưỡng cười cười: “Tất nhiên… ngươi không cần điên… Trước giờ chỉ là ta điên… ngươi luôn luôn rất thuần khiết vô tội, đều là ta suy nghĩ vớ vẩn, si tâm vọng tưởng… Ngươi yên tâm ta sẽ rời khỏi ngươi thật xa, ngươi tuyệt đối không cần điên —— ”
Y lảo đảo lắc lư lùi lại mấy bước, sau khi cơ thể trúng độc không có sức lực, vấp phải cỏ khô ngã xuống, đùi đập vào một khối đá lớn, nhất thời rách da chảy máu. Tay Nhiếp Hi khẽ động, nhẫn nhịn không tới đỡ y, Nhiếp Cảnh cũng không nhìn đệ đệ, buồn bực không lên tiếng bò dậy.
Gió núi càng thổi điên cuồng hơn, trường bào trên người Nhiếp Cảnh bỗng nhiên hất tung lên, hầu như không che giấu được thân thể trần truồng, lập tức bại lộ dưới ánh trăng mênh mông, trong bóng đêm hiện lên sáng bóng như ngọc khí. Nhiếp Hi như tránh rắn rết, vội vã xoay đầu lại.
Nhiếp Cảnh thấy được, trong lòng đau đớn một trận. Có lẽ Nhiếp Hi cho rằng y cố tình câu dẫn hắn đi… Đường đường là hoàng đế, vậy mà chật vật đến mức này…
Tay y run rẩy qua quýt che kín lại trường bào, đụng phải bắp đùi, cảm thấy đau nhói một trận, cúi đầu xuống nhìn, trên đùi rõ ràng có vết bầm. Nhiếp Cảnh chợt nhớ tới, đây là kết quả mà Đỗ Kiến Vũ lấy tay dùng sức chà đạp. Nhiếp Cảnh buồn nôn một trận, suýt nữa thì ói ra.
Nghĩ tới Nhiếp Hi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn dáng vẻ vô cùng khuất nhục của mình như vậy, Nhiếp Cảnh không nhịn được mà run rẩy bần bật một hồi, quát to một tiếng, bỗng nhiên nắm tảng đá lên, dốc sức đánh trên người mình…
Muộn cạo bỏ tất cả những dấu tích mà Đỗ Kiến Vũ lưu lại, những vết bầm đáng xấu hổ, một quân chủ mà có thể trải qua sự nhục nhã như thế sao.
Nhiếp Hi thấy y tự làm mình bị thương đến da thịt chảy máu, cả kinh quát lên: “Làm gì vậy?” Đột nhiên xông lên cướp lấy hòn đá đầy máu trong tay Nhiếp Cảnh. Sau khi Nhiếp Cảnh trúng độc khí lực không đủ, bị hai tay lạnh lẽo ướt mồ hôi của hắn vững vàng kẹp lại, trong lúc nhất thời không thể động đậy, nghiêm nghị nói: “Buông tay!”
Nhiếp Hi sửng sốt, lạnh lùng nói: “Không thả.”
Nhiếp Cảnh hận đến nổi điên, lạc giọng nói: “Trước kia là ta si tâm vọng tưởng, ta đã không còn vọng tưởng nữa, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi làm nhục ta chưa đủ sao? Buông tay!”
|
Chương 28 Nhiếp Hi không trả lời, vững vàng giữ lấy y. Máu trên tay Nhiếp Cảnh nhỏ xuống từng giọt, Nhiếp Hi nhìn thấy, con ngươi hơi co rút lại, hồi lâu mới nói: “Tự tổn hại thế này… Ngươi điên rồi?”
Không biết là vì dược lực của Hoá Công Tán vẫn còn hay nguyên nhân khác, đầu Nhiếp Cảnh có chút choáng váng, nhìn ra ngoài thế giới thấy tất cả đều mơ hồ bồng bềnh, chỉ còn ngọn lửa nóng rực của địa ngục đang thiêu đốt trái tim y.
“Ta điên rồi sao?” Y không nhịn được mà thì thào tự hỏi một tiếng, chợt cười to lên: “Đúng vậy, đã sớm điên rồi! Nhiếp Hi, mười năm trước, lúc ngươi nói hoa mai không bằng Nhiếp đại lang, ta liền điên rồi!”
Nhiếp Hi không nhịn được run run một chút, lẩm bẩm nói: “Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang… Ngươi vẫn còn nhớ…” Sương mù dày đặc trong mắt hắn xẹt qua một tia hoảng hốt, sau đó bị hung hăng đè xuống. Thân thể hắn hơi lung lay, hai tay lạnh như băng càng chảy nhiều mồ hôi hơn, giống như một đôi kềm sắt không có sức sống, hung hăng giữ lấy Nhiếp Cảnh.
Nhiếp Cảnh cực hận ánh mắt mờ mịt bạc tình của hắn, cảm thấy máu trong ***g ngực đều trở nên thê lương điên cuồng, cái gì là nhẫn nại kiềm chế, đạo làm đế vương, đều quẳng lên chín tầng mây hết, cắn răng nghiến lợi nói: “Thật buồn cười phải không? Nhiều năm như vậy… ta… vẫn luôn điên đấy… Cười đi! Cười đi! Ta —— ta ——“
Trước mắt tối sầm lại, miệng y bỗng nhiên bị đôi môi lạnh lẽo run rẩy của Nhiếp Hi hung hăng chặn lại.
Lỗ tai Nhiếp Cảnh rung động vù vù, trong phút chốc choáng váng một hồi, cảm thấy cả người đều hít thở không thông, lung lay lắc lư suýt ngã xuống, y lập tức thanh tỉnh lại một chút, liền ra sức giãy giụa.
“Buông tay! Ngươi muốn làm gì?”
“Không thả.” Nhiếp Hi vẫn vững vàng nắm lấy y, hai người dán thật chặt, Nhiếp Cảnh thậm chí cảm thấy được thân thể lạnh cóng như băng đến run rẩy của hắn.
“Làm nhục ta… Chơi rất vui sao?” Lời nói cuồng nộ của Nhiếp Cảnh bỗng nhiên bị Nhiếp Hi dùng miệng nuốt xuống, chỉ có thể phát ra vài tiếng thở dốc vỡ vụn.
Hai tay như kềm sắt vẫn vững vàng giữ lấy thân thể y, Nhiếp Hi dùng miệng cắn mở trường bào của y ra, gần như thô bạo hôn mỗi một phân mỗi một tấc trên người y. Mỗi một dấu tích do Đỗ Kiến Vũ lưu lại, đều bị Nhiếp Hi bá đạo cố chấp dùng môi phủ lên hết.
Nhiếp Cảnh hốt hoảng, dường như tiến vào một ngọn núi lửa, lại cảm thấy toàn thân như ở giữa sông băng, y không biết cuồng phong của vận mệnh sẽ mang tới cái gì, đồng thời thổi đi cái gì. Một thân đều là ngọn lửa, một thân đều là dòng nước xiết…
Rất căm ghét loại tình cảnh này, nhưng người này là Nhiếp Hi… người này là khác biệt…
Mỗi một chỗ trên người bị Nhiếp Hi cắn qua đều thấy đau nhức tê dại, dường như rất thống khổ, nhưng lại mơ hồ có một loại sảng khoái, tâm tình nào đó đã đè nén nhiều năm, giống như lửa từ lòng đất đốt cháy vậy.
Nhiếp Cảnh đột nhiên cảm giác trước ngực ngứa ngáy tê dại, thì ra Nhiếp Hi dùng răng nhẹ nhàng gặm một bên núm vú của y, lại dùng môi lưỡi liên tục trêu ghẹo. Y nhịn không được mà run run một chút, ngay cả hai chân cũng hơi cong lại.
Thì ra mùi vị của sự phiền lòng là như thế… Đây quả nhiên là Nhiếp Hi muốn trả thù đến cùng…
Nhiếp Cảnh liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ, toàn thân càng run rẩy kịch liệt, chỉ chốc lát đã ra một tầng mồ hôi mỏng. Y căm hận phản ứng không kiềm chế được của bản thân, cắn chặt răng không nói một lời. Nhiếp Hi cảm giác được y đang run rẩy, khẽ ngẩng đầu lên, vậy mà trong mắt cũng có chút tức giận và bối rối.
Trong lòng Nhiếp Cảnh khẽ động, trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ, Nhiếp Hi vì sao dường như đang phẫn hận cái gì đó…
Trong hỗn loạn, không biết từ lúc nào, hai người đã cùng nhau té trên mặt đất, sương sớm lạnh như băng làm ướt tóc cùng thân thể của Nhiếp Cảnh, bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên, mùi của cỏ tươi hoà trộn với mùi bạch mai, lẫn lộn ở trong bóng đêm đến mị hoặc.
Thân thể Nhiếp Hi hung hăng đè trên người Nhiếp Cảnh, trên mặt mang theo một vẻ gần giống như tức giận, buồn bực không nói gì chỉ hôn xuống, vuốt ve vẻ mặt hỗn loạn của nam tử trên mặt đất. Trong mắt hắn nhuộm một màu đen kịt, tựa hồ rất tức giận, nhưng không cưỡng được trầm mê.
Nhiếp Cảnh chỉ cảm thấy thân thể hắn lạnh như khối băng, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, đến mức khiêu khích một chuỗi các ngọn lửa bùng lên, vừa lạnh vừa nóng làm y không chịu nổi, run rẩy cầm cập. Trong lòng có một âm thanh liều mạng nói ‘không thể’, nhưng rốt cuộc y vẫn không cự tuyệt.
Tuy rằng chật vật không thể tả… Nhưng người trước mặt là Nhiếp Hi mà… Còn có gì tốt hơn chứ.
Mà thôi, mà thôi…
“Hi…” Đầu choáng váng kinh khủng, Nhiếp Cảnh không nhịn được nghẹn ngào phát ra một tiếng rên rỉ vỡ vụn. Kỳ thật vẫn luôn muốn gọi hắn như vậy, nhưng mà đích thật không tiện, chỉ có thể nghĩ tới vô số lần ở trong tim trong mộng.
Cơ bắp của Nhiếp Hi bỗng nhiên căng thẳng một chút, khoang ngực dường như vang lên một thanh âm bể vụn. Hắn nhìn Nhiếp Cảnh thật kĩ, đột nhiên cúi người xuống, dường như tức giận đẩy hai chân Nhiếp Cảnh ra.
“Ngươi ——” Nhiếp Cảnh biết ý của hắn, không nhịn được muốn giãy ra.
“Không muốn sao?” Nhiếp Hi cắn răng nghiến lợi thấp giọng hỏi, khí tức lạnh như băng vừa vặn lướt nhẹ bên tai Nhiếp Cảnh, thổi tóc mai của y bay lất phất, khiến trong lòng y cũng cực kỳ hỗn loạn giống như sợi tóc này vậy.
Muốn sao?
Nhưng là dáng vẻ chẳng thể tả nổi như thế này, giống như nô lệ không có chút lực phản kháng nào mà bị người khác đè ở dưới thân… tuyệt đối không phải là điều y muốn…
Không muốn sao?
Đây là Nhiếp Hi, Nhiếp Hi ở trong tim trong mộng y mười năm. Nếu như chỉ có như vậy Nhiếp Hi mới tiếp nhận y, nếu như đây là biện pháp duy nhất…
Nhiếp Cảnh rắn răng một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Có lẽ là vì đã quá khốn quẫn, thân thể y hơi co quắp lại, bởi vì thân thể bối rối và khẩn trương đến cực độ mà biến thành màu hồng.
Nhiếp Hi yên lặng không nói gì nâng hai chân y lên, thân thể càng dán chặt thân mật hơn, bỗng nhiên dùng một chút lực, khí cụ sắc như lưỡi dao hung hăng đâm vào!
Cả người Nhiếp Cảnh run rẩy kịch liệt giống như điện giật một chốc, một trận đau nhức cơ hồ triệt để xé rách y. Mồ hôi lạnh của y chảy ròng, lại không muốn lên tiếng, liền liều mạng cắn môi, chỉ chốc lát đã cắn rách miệng, máu nhỏ xuống từng giọt.
Mắt Nhiếp Hi khẽ híp một cái, bỗng nhiên cúi đầu xuống, hung hắng mút đi vết máu nơi khoé miệng của y. Trong chớp mắt đó, Nhiếp Cảnh thấy được ánh mắt hắn, lạnh giống như băng thạch, nhưng cũng mông lung giống như sương xuân, tựa cảnh tượng mơ mơ màng màng nào đó của người say rượu, có lẽ bi thương biến thành một tầng khỏi mỏng của lớp tro tàn.
Hết thảy đều bị cướp đoạt hoàn toàn, Nhiếp Cảnh đau đớn tới cực điểm, nhưng trong lòng có chút an ổn, đau đớn như vậy, cho nên nhất định không phải là mộng. Người bên cạnh này, thật sự là Nhiếp Hi…
Thanh âm thân thể ma sát càng ngày càng kịch liệt, một chút lại thêm một chút, nặng nề hữu lực va chạm, mỗi lần đều dằn vặt đến trí mạng. Nhiếp Cảnh hốt hoảng, trước mắt cũng không thấy rõ cái gì, ngay cả sinh tử cũng trở nên mơ hồ, chỉ có hô hấp lạnh như băng và khí cụ nóng rực của Nhiếp Hi, sắc bén cắt xuyên thân thể và linh hồn y.
Nhiếp Hi vẫn không nói gì, lại tựa hồ như phát hiện y không thích ứng được, động tác nhẹ nhàng lại một chút. Nhiếp Cảnh bình ổn hơi thở lại, bất ngờ nhìn hắn một cái, nhưng Nhiếp Hi trầm mặc né tránh ánh mắt y.
Nhiếp Cảnh cảm thấy phần phần dưới thân thể ướt đẫm, có lẽ chảy rất nhiều máu, nhờ tình huống này mà trái lại càng thuận lợi hơn một chút, không kéo ruột kéo phổi đau đến không chịu nổi như thế nữa. Chẳng biết lúc nào, khí cụ của Nhiếp Hi đụng đến một điểm nhỏ trong cơ thể y, làm y bỗng nhiên run lên giống như điện giật, thân thể co quắp, không nhịn được lại muốn giãy ra.
Nhiếp Hi dùng thân thể đầy mô hôi giữ lấy y, không cho y giãy giụa, một lần lại thêm một lần đánh thẳng vào điểm mẫn cảm mới vừa phát hiện kia. Nhiếp Cảnh không nhịn được nắm chặt bàn tay, liều mang nhịn xuống tiếng rên rỉ, trong đầu dường như có tiếng lốp bốp của tia lửa đang cháy, hoa mắt bồng bềnh, thân thể run rẩy từng trận, khiến phía dưới cũng co rút lại từng hồi.
Nhiếp Hi khẽ hừ một tiếng, rõ ràng cũng bị kẹp lại giày vò đến vô cùng khó chịu, càng bất chấp chạy nước rút. Thân thể hắn lạnh như băng, nhưng mồ hôi nóng hầm hập, dính lên toàn người Nhiếp Cảnh, thập phần khó chịu, nhưng có một vẻ tình sắc dị thường. Hai người hung hăng dây dưa đau khổ, giống như rơi vào biển rộng trôi nổi không ngừng, không người giải thoát.
Càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, trời đất hỗn độn quá độ, bất thình lình nổ tung. Sông núi vạn vật, ầm ầm rời xa.
“A ——” Nhiếp Cảnh cuối cùng không nhịn được phiền muộn rên một tiếng, co giật một trận kịch liệt, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Nhiếp Hi run lên, toàn thân càng chảy xuống nhiều mồ hôi lạnh hơn, tiếp theo cũng ngã trên người y.
|
Chương 29 Thật lâu sau, Nhiếp Cảnh từ từ tỉnh lại, mắt vừa hé mở, cảm nhận được gió thổi qua người lạnh buốt, nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp an bình. Một phen lăn qua lăn lại vừa nãy ra nhiều mồ hôi, dược lực của Hoá Công Tán hình như từ từ mất đi, tay chân hơi khôi phục lại được một chút sức lực.
Nhiếp Hi vẫn nặng nề đè như vậy ở trên người y, Nhiếp Cảnh không khỏi khẽ mỉm cười, thuận tay đẩy một cái, thân thể Nhiếp Hi ứng tiếng nghiêng qua một bên, nhưng không có bất kì phản ứng gì.
Nhiếp Cảnh thất kinh, trở mình ngồi dậy, đỡ hắn dậy, quát lên: “Nhị đệ? Ngươi?” Chỉ thấy chỗ tay đụng vào lạnh đến kinh người, đột nhiên cảm giác được có chút không ổn.
Dường như bắt đầu từ lúc giết người phá vòng vây ở Đỗ gia trang, thân thể Nhiếp Hi cứ lạnh buốt khác thường như vậy. Lúc đó hắn vì dụ Đỗ Kiến Vũ mắc lừa, phun ra rất nhiều máu đen, lẽ nào… kỳ thật không phải là giả vờ, lúc Nhiếp Hi cưỡng ép bức ra Hoá Công Tán, liền bị nội thương rất nặng?
Tay Nhiếp Cảnh không ngừng run rẩy, cơ hồ không thể vững vàng ôm được đệ đệ. Có lẽ bởi vì trước kia quá thống khổ, tâm sự của Nhiếp Hi giấu rất sâu, ngay cả huynh trưởng cũng khó mà đoán được gì. Nhiếp Cảnh vốn tưởng rằng, Nhiếp Hi hận y như thế, hết thảy đều là muốn đối đầu với y, hết thảy đều là trả thù…
Chẳng lẽ, khi giết chết Đỗ Kiến Vũ và mấy đệ tử ở Đỗ gia, đều đã đem hết toàn lực? Cho nên… sau đó Nhiếp Cảnh muốn giết hết người ở hiện trường, y thật sự vô phương đáp ứng, lại không thể tỏ ra yếu thế sẽ mang đến nguy hiểm lớn hơn cho hai người, liền thà khiến Nhiếp Cảnh tưởng rằng hắn cố tình để huynh trưởng chịu nhục.
Tính tình của Nhiếp Hi… vốn không chịu biện bạch bất cứ cái gì. Huống gì đối mặt là người khó đối mặt nhất trong cuộc đời của hắn… Không thể cho đi ái tình, không thể trốn tránh si tâm… Khi Nhiếp Cảnh đau khổ đến gần phát cuồng, thậm chí lúc đó không tiếc tự tổn hại bản thân, đối với Nhiếp Hi, chỉ sợ cũng là dằn vặt vô cùng khó chịu đi.
Nếu ta mềm lòng đối với ngươi, đó là ta điên rồi. Ngươi đã sớm mong ta phát điên.
Hôm nay, cuối cùng Nhiếp Hi cũng cùng y nổi điên, nhưng thống khổ như vậy…
Nhiếp Cảnh hôn trên bờ môi hắn một cái, run rẩy đặt tay trên lưng Nhiếp Hi, một dòng nội lực truyền vào trong cơ thể hắn.
Một hồi sau hai mắt Nhiếp Hi bỗng nhiên mở ra, nhìn Nhiếp Cảnh, ánh mắt như nước đá có một tia gợn sóng, không biến sắc đẩy y ra.
Tim Nhiếp Cảnh buốt lạnh một trận.
|