Giáo Viên Thực Tập
|
|
Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về
Tên gốc: Nữ Vương Trở Về Mạt Thế Trùng Sinh
Tác Giả: Lưu Cẩn Du
Convert: gachuaonl
Edit: KalraVu(Ka) (*Mình thích mạt thế trùng sinh nữ cường mà thấy trên diễn đàn ít thể loại này quá. Do sở thích và sự thèm thuồng nên được người xui khiến làm liều đi edit 1 cuốn :-" :-" m.n đừng ném đá e nha)
Lịch post: Tùy hứng (No drop :blahblah: )
Giới Thiệu:
Long Tiêm trùng sinh rồi, trùng sinh ở mạt thế;
Vân Khởi là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vân thị, nhưng mà bị chính cha ruột Thẩm Hoa Vinh lừa gạt lấy tất cả tài sản trên danh nghĩa của cô;
Sau mạt thế, chẳng những bị chị gái cùng cha khác mẹ là Thẩm Duyệt cướp mất bạn trai, lại bị cha ruột đưa tới phụ trách căn cứ cho đàn ông làm nhục, cuối cùng bị Thẩm Duyệt đẩy vào tang thi đoàn mà chết, Ông trời đã cho Long Tiêm một lần nữa sống lại, sống lại vào thời điểm mạt thế còn chưa sảy ra; làm cho Vân Khởi từ một người có tính cách nhát gan nhu nhược trở thành phúc hắc, tàn nhẫn, cơ trí, biến mọi thứ hết thảy đều không giống với kiếp trước;
Ka: Theo nguyên tác thì giới thiệu dài lắm. Nhưng mà, Ka ko thích :leuleu: dài dòng mà đọc cảm thấy nvc tự kiêu quá, cứ từ từ tốt nhất :leuleu:
|
Chương 1: Trùng sinh
Trong đêm, Long Tiêm đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt chính là màn gấm màu hồng phấn được thêu hoa tinh xảo.
Long Tiêm cau mi lại, nghĩ tới mình không phải là đã chết rồi sao?
Vốn là muốn nhờ Côn Lôn kính xuyên thời không, lại không nghĩ cuối cùng ra ngoài ý muốn, vì bảo vệ em trai nhỏ, Long Tiêm đem em ấy đẩy vào cửa thời không, thật không ngờ chính mình lại rơi vào hố đen.
Long Tiêm vẫn còn nhớ rõ, cái thời điểm ấy, nàng đau đớn tới tâm tê liệt phế, cảm giác đường từng miếng thịt từ trong cơ thể mình vỡ ra, đau đớn tới cực hạn.
Nhưng mà nơi đây là ở đâu?
Long Tiêm mặt không biến sắc quan sát bốn phía xung quanh, cô khẳng định đây là một gian phòng của tiểu thư khuê nữ, trong phòng ga giường, vỏ chăn, bàn ghế. . . Tất cả đều là màu hồng phấn , hơn nữa nhìn không cũng biết giá trị rất xa xỉ!
Đột nhiên một trận đau nhói truyền vào trong đầu, đau đớn làm cho cô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thiếu chút nữa ngất ngất lịm đi.
Một lát sau, Long Tiêm mới từ từ mở mắt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, thật là quá tốt, cô không có chết, mà là lấy một loại phương thức khác để sống lại rồi.
Long Tiêm nhắm mắt lại, muốn xem xem nguyên khí của bản thân cô có còn hay không?
"Aizzzz!" cô thở dài một hơi, xem như cô tu luyện uổng phí rồi, nguyên khí trong cơ thể đã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn có tinh thần lực dị thường khổng lồ.
Nhưng mà cô muốn bắt đầu theo ký ức trong đầu của nguyên thể này, Long Tiêm cô cũng không dám xem thường, nhìn quyển lịch trên bàn, hiển thị rõ ràng: ngày 12 tháng 6 năm 2014 .
Nếu như ký ức của nguyên thể không có sai, như vậy ngày tận thế ngay tại thời điểm nửa năm sau, tức ngày 12 tháng 12.
Chủ nhân cỗ thân thể này tên là Vân Khởi, là đại tiểu thư tập đoàn Vân thị, cũng là người thừa kế tương lại của tập đoàn Vân thị.
Mẹ Vân Khởi là môt nữ doanh nhân tài giỏi, toàn tập đoàn bộ Vân thị ở thời điểm mẹ Vân Khởi quản lý đều phát triển không ngừng. Cha của Vân Khởi là Thẩm Hoa Vinh bất quá là một người bình thường được cái lớn lên tuấn tú , bởi vì cưới mẹ Vân Khởi làm mà giá trị con người tăng gấp bội.
Bất quá Mẹ Vân ở thời điểm Vân Khởi năm tuổi đã qua đời. Nhưng vị trí người thừa kế tập đoàn Vân Thị mẹ Vân liền viết di chúc truyền lại cho Vân Khởi. Cha của Vân Khởi, Thẩm Hoa Vinh lớn lên tuấn mỹ dị thường, nhưng năng lực bình thường, Mẹ Vân Khởi là một nữ cường, đã sớm làm cho Thẩm Hoa Vinh sinh phiền chán, chờ mẹ Vân chết chưa tới nửa năm, Thẩm Hoa Vinh liền cưới Dương Mai.
Dương Mai vốn dĩ là tiểu tình nhân bí mật của Thẩm Hoa Vinh, hai người sớm đã có một cô con gái là Thẩm Duyệt lớn hơn Vân Khởi một tuổi.
Bởi vì Vân Khởi họ Vân, Thẩm Hoa Vinh thời gian qua liền không có coi Vân Khởi là con gái ruột thịt của mình, chỉ là một mặt cưng chiều Thẩm Duyệt. Nếu không phải là trong tay Vân Khởi có cổ phần tập đoàn Vân thị, Thẩm Hoa Vinh đã sớm đem đứa con gái làm cho hắn không thoải mái đuổi ra khỏi nhà rồi.
Vân Khởi tính cách nhu nhược, sau khi lớn lên, liền liên tục ở lại trong kí túc xá, rất ít khi trở về nhà, mặc dù cùng với Thẩm Duyệt ở chung một trường học, nhưng trong trường học, học sinh cũng chỉ có biết Thẩm Duyệt là đại tiểu thư tập đoàn Vân thị, lại không biết Vân Khởi mới đích thị là người thừa kế tập đoàn Vân thị. Chờ tới khi Vân Khởi 16 tuổi, có thể thừa kế tập đoàn Vân thị rồi, Thẩm Hoa Vinh liền liền khôn khéo dụ dỗ Vân Khởi đem cổ phần tập đoàn Vân thị trong tay lừa gạt đến tay hắn.
Hôm nay Vân Khởi sở dĩ ở nhà, cũng chính là do Thẩm Hoa Vinh cố ý an bài, vì số cổ phần tập đoàn Vân thị Vân Khởi có trong tay.
Nghĩ tới nguyên thể này đã chấp nhận ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, Long Tiêm nhịn không được cười lạnh, hừ, nghĩ người mẹ xinh đẹp thế giới kia của cô là người giàu có nhất ở thế giới kia, Long Tiêm ở đâu còn có thể thiếu tiền. Ngay cả tập đoàn Vân thị ở trong mắt Thẩm Hoa Vinh này, ở trong mắt cô cũng chỉ thường thôi.
Nhưng dù cho nguyên thể có chuyển nhượng cổ phần cho Thẩm Hoa Vinh để đổi lấy tình thương của hắn, chẳng những không được gì mà còn làm mọi chuyện trầm trọng hơn.
Nửa năm sau, thời điểm mặt trời biến mất, mạt thế tiến đến. Cái gọi là gia tài bạc triệu bất quá biến thành từng đống giấy vụn. Mạt thế tiến đến, thức ăn khan hiếm, tang thi hoành hành, vì sự sống, Thẩm Hoa Vinh lợi dụng các loại quan hệ, thật vất vả mới tới căn cứ thủ đô để sinh sống.
Nhưng căn cứ không chứa chấp những người rảnh rỗi, muốn được thức ăn, chỉ có thể không ngừng đi tiếp nhiệm vụ, giết tang thi.
Thẩm Hoa Vinh là một nam nhân người nhát gan, nào dám đi ra ngoài?
Vì để đạt được thức ăn, ở căn cứ sinh sống tốt hơn, hắn lại đem Vân Khởi đưa cho con trai người phụ trách căn cứ làm nhục.
Long Tiêm nhìn tới những thủ đoàn nam nhân kia sử dụng trên nguyên thể mà thêm ớn lạnh, bị vũ nhục cùng hành hạ, trong mắt cô liền hiện lên từng tia sáng lạnh. Vân Khởi nản lòng thoái chí muốn tự sát, nhưng không ngờ lại có thể thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Phát hiện này làm cho Thẩm Hoa Vinh mừng rỡ như điên, không đợi Vân Khởi dưỡng thương tốt, liền đem Vân Khởi vứt ra ngoài căn cứ, bảo Vân Khởi đi giết tang thi, đổi lấy thức ăn. Mà chị gái cùng cha khác mẹ Thẩm Duyệt là dị năng giả hệ hỏa, thức tỉnh dị năng so sánh sớm hơn cô nàng, cộng thêm vóc dáng cùng tướng mạo xinh đẹp, người theo đuổi vô số. Thẩm Duyệt chủ động nói với Vân Khởi cùng nàng đi tiếp nhiệm vụ, hai người cùng một chỗ có thể chiếu cố tốt lẫn nhau, Vân Khởi tự nhiên là vô cùng cảm kích, thậm chí đã quên chính mình đã bị Thẩm Duyệt cướp đi bạn trai Quách Lâm.
Cũng không ngờ ở một thời điểm nguy cấp bị tang thi đoàn vây công, Thẩm Duyệt vì tranh thủ chạy trốn, lại hung hăng đẩy Vân Khởi hướng tang thi đoàn.
Bộ dáng ác độc kia, làm cho Long Tiêm nhịn không được nhíu mày.Mà Vân Khởi sau khi chết, thế nhưng có cơ hội một lần sống lại, nhưng lỗi ở tính cách nàng nhu nhược, lại một lòng muốn chết, căn bản không nghĩ tới muốn trùng sinh, lại tiện nghi Long Tiêm.
Nếu đã thay thế Vân Khởi trùng sinh, như vậy Long Tiêm cô đây liền vì nguyên thể báo thù đi!
Long Tiêm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhắm mắt lại, thân hình chợt lóe biến mất, không thấy đâu nữa.
Lần nữa mở mắt ra, Long Tiêm đã đi tới một địa phương hoàn toàn khác biệt.
Nhìn thấy không gian vẫn còn, Long Tiêm rốt cục xem như thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có lá bài tẩy này ở đây, nàng tin tưởng ngay cả là ở mạt thế nàng cũng nhất định có thể sinh hoạt rất tốt!
Cái không gian này là cha của cô vì cô mà tự mình luyện thành không gian linh bảo, linh bảo này cùng với linh hồn của cô dung hợp một thể. Linh bảo trước mắt chỉ có trăm dặm thảo nguyên, bên trong có một cái hồ lớn nhân tạo, còn có một con suối, không ngừng chảy ra nước suối trong lành tinh khiết. Chung quanh là đất đai phì nhiêu, xa xa là từng ngọn núi cao, trên núi đủ các loại cây ăn quả.
Bên hồ có một tòa nhà hoa lệ, tòa nhà này là do người mẹ xinh đẹp của cô vì cô bố trí, nghĩ đến người thân, trong ánh mắt Long Tiêm có chút ảm đạm, cũng không biết bọn họ có khỏe không? Có thuận lợi vượt qua cửa không gian hay không?
Nghĩ đến nửa năm sau mạt thế xuất hiện, Long Tiêm thấy chuyện quan trọng nhất trước mắt là tụ luyện nâng cao thực lực. Nghĩ là làm, cô ngồi xuống thảm xếp bằng hai chân bắt đầu tu luyện.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Long Tiêm liền từ không gian ra, trong phòng rửa mặt, liền nắm lấy túi sách ra khỏi phòng.
Vân Khởi còn là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu chính là học tập, ngày hôm qua sở dĩ bị Thẩm Hoa Vinh đón về nhà vẫn là vì để lừa gạt cô lấy cổ phần tập đoàn Vân thị.
Hiện tại cổ phần tới tay, Thẩm Hoa Vinh cùng đám người kia khuôn mặt thực liền sẽ từ từ bại lộ ra.
Bất quá, tiền? Ở mạt thế ngay cả giấy vụn đều so ra kém.
Vân Khởi mở cửa phòng, vừa hay nhìn thấy ba người ngồi ở trong nội đường vừa nói vừa cười ăn cơm. Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy Vân Khởi khó có được không có vẻ mặt cứng rắn, mà là cười nói:
"Vân Khởi mau tới dùng cơm!"
"Vâng" Vân Khởi gật đầu, sau đó ngồi ở bên cạnh Thẩm Duyệt. Thẩm Duyệt khuôn mặt mặt tròn trứng ngỗng, một đôi mắt hạnh tràn đầy nhu hòa, làm cho người ta thấy nhịn không được dâng lên hảo cảm, nhưng nào ai có thể nghĩ đến, cô gái này lòng dại lại ác độc vô tình như vậy?
Nhìn thấy Vân Khởi, Thẩm Duyệt nhanh chóng lấy ra khuân mặt ôn nhu đối với người giúp việc là chị Lý ở bên cạnh nói:
"Chị Lý còn đứng đó làm gì, còn không mau cầm bát đũa đến cho Tiểu Khởi?"
Trong giọng nói tràn đầy khó chịu, dường như Vân Khởi chỉ là một người khách bình thường mà thôi. Chỉ là bọn họ tựa hồ đã quên toàn bộ gia nghiệp này rõ ràng tất cả đều là của Vân Khởi.
Chị Lý kia gấp rút đối với Thẩm Duyệt lộ ra một thái độ nịnh nọt, gật đầu liên tục cáo lỗi, sau đó xoay người đi lấy bát đũa cho Vân Khởi.
Mà Dương Mai ở bên cạnh nhếc miệng liếc xéo Vân Khởi một cái, trong mắt tràn đầy chán ghét. Trước kia nàng là tiểu tam, nhưng là từ hôm nay trở đi Dương Mai nàng chính là phu nhân chân chính của tập đoàn Vân thị.
Thẩm Hoa Vinh không thích ăn cơm Tây, cho nên trên mặt bàn chủ yếu là đồ ăn trong nước, có tôm chiên, trứng cuốn, các loại điểm tâm, còn có vài nồi cháo dinh dưỡng.
"Tiểu Khởi, trong chốc lát cùng với chị cùng đi học đi?" Trong giọng nói mặc dù là ôn nhu hỏi tới, nhưng Vân Khởi vẫn là nghe đến ý vị không tình nguyện.
Thẩm Hoa Vinh nghe được lời nói Thẩm Duyệt, ngược lại tán thưởng nhìn xem con gái cả của hắn Thẩm Duyệt thật là hiểu chuyện, không giống con gái út cái gì cũng không hiểu, làm cho người ta nhìn liền phiền chán.
"Không cần a" Vân Khởi nhàn nhạt cự tuyệt.
Trước kia Vân Khởi cũng cùng Thẩm Duyệt cùng nhau ngồi xe đi trường học, nhưng là không lâu sau trong trường học liền truyền ra tin đồn, Vân Khởi mặt dày mày dạn bám vào Thẩm Duyệt, không biết xấu hổ cầu xin làm Thẩm Duyệt cho đi nhờ xe.
Vân Khởi làm người an phận, mà Thẩm Hoa Vinh cũng là vì tốt hơn để cho cô rèn luyện, không muốn cho cô ở trong trường học bại lộ thân phận của mình, cho nên trong trường học học sinh chỉ biết tới Thẩm Duyệt là đại tiểu thư tập đoàn Vân thị, lại không biết Vân Khởi mới là đại tiểu thư chân chính của tập đoàn Vân thị.
Nghe được Vân Khởi cự tuyệt, Thẩm Duyệt mắt lộ ra một bộ hiểu rõ, cũng không nói thêm gì.
Cơm nước xong, Thẩm Duyệt ngồi xe sang trọng đến trường học, mà Vân Khởi lại rời khỏi nhà đi bộ đi đến một trạm xe buýt cách nhà không xa, ngồi trên giao thông công cộng đi trường học.
Vân Khởi cùng Thẩm Duyệt đều đi học ở trường học ngoại ngữ Trung Sơn Thị, trường học là một trường học quý tộc, bên trong học sinh không phú thì quý, người cũng so với với người bằng thế lực, bạn học qua lại với nhau đầu tiên phải xem xét bối cảnh.
Trong trường học, học sinh đi học phần lớn đều là ngồi xe riêng, Thẩm Duyệt là đại tiểu thư tập đoàn Vân thị, trường học không ai không biết không người nào không hiểu, bạn bè bên cạnh Thẩm Duyệt trong nhà cũng nhiều là có bối cảnh .
Vân Khởi đi tới trường học, đi vào lớp học, cao ban mười ba.
Trong trường học học sinh ở lớp học đều là dựa theo thành tích học tập mà sắp xếp, thành tích học sinh tốt nhất tự nhiên đều ở lớp một, mà học tập kém nhất học sinh ngay tại ban mười ba. Vân Khởi sơ trung lúc thành tích cũng không tệ lắm, chỉ là không biết vì cái gì, trường học lại đem cô phân đến ban mười ba?
Lớp học này học sinh phần lớn không yêu thích học tập, tính cách phản nghịch, không khí học tập thật không tốt, cao trung là thời kỳ học tập quan trọng áp lực rất lớn, Vân Khởi lại tính cách hướng nội, vì vậy vướng vào đề bài khó cũng không dám hỏi lão sư cùng bạn học, không giống Thẩm Duyệt, Thẩm Hoa Vinh chuyên môn thỉnh giáo sư dạy kèm cho cô ta. Thẩm Duyệt thành tích vẫn luôn là ở trong tốp mười trường, đây cũng là điều Thẩm Hoa Vinh liên tục kiêu ngạo!
Vừa đi vào cửa, liền có một người cao lớn mập mạp chắn trước mặt Vân Khởi, cười tươi nhìn xem Vân Khởi, cười trêu nói:
"Tiểu Khởi, đến đây, hôm nay cũng nên đáp ứng với ta, chúng ta cùng đi chơi đi chứ?" Mập mạp này tên là Lý Đào, trong nhà rất có tiền, Lý gia cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất là hắn, tự nhiên sẽ dưỡng ra hắn tính tình coi trời bằng vung, Vân Khởi mặc dù tính tình mềm yếu, nhưng ngũ quan xinh xắn, trắng nõn như ngọc da thịt, mắt phượng quyến rũ, là trong trường học nổi danh tiểu mỹ nhân!
Lý Đào này ỷ vào trong nhà có tiền có thế, thường xuyên bắt nạt Vân Khởi, thường xuyên đối Vân Khởi động thủ động cước, Vân Khởi mặc dù sợ hãi cũng không dám nói với Thẩm Vinh Hoa, gần nhất Lý Đào thường muốn đem Vân Khởi hẹn đi ra ngoài, nói là đi cái gì quán ăn đêm. Vân Khởi mặc dù không biết quán ăn đêm là địa phương nào, nhưng trực giác nói cho nàng biết kia cũng không phải là cái gì địa phương tốt, tự nhiên cự tuyệt, chỉ là Lý Đào này lại là một tên vô lại, thường xuyên dây dưa với nàng, làm cho Vân Khởi mỗi lần tới trường học đều tim gan run sợ, sợ gặp được Lý Đào.
Nhưng mà nên đến thì sẽ đến a !
Xung quanh các bạn học vốn đang vui đùa thấy như vậy một màn rối rít lộ làm ra một bộ hiểu rõ vẻ mặt xem kịch vui vẻ , lại không có người nào tiến lên ngăn cản.
Lý Đào không thấy vẻ mặt nhát gan ở trên mặt Vân Khởi mà chỉ thấy ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, điều này làm cho Lý Đào trong lòng có chút không vui, đưa tay liền muốn vuốt ve mặt Vân Khởi.
"Bốp!"
"Aaaaaaaaa!"
Chỉ thấy Vân Khởi hung hăng đập mạnh vào tay mập của Lý Đào đang duỗi ra vuốt ve, khí lực kia lớn làm cho Lý Đào tay nhanh chóng sưng phồng lên, vốn là tay đã mập mạp, thoạt nhìn tựa như là bột bánh bao đang lên men.
"A, a, a ngươi, ngươi cái tiểu tiện nhân này , xem lão tử. . ." Lý Đào ôm lấy cánh tay bị thương của mình, phẫn hận mắng chửi, đưa tay còn muốn đánh Vân Khởi, còn không đợi bàn tay hắn đến trước mắt, Vân Khởi liền một cước đem Lý Đào đá bay.
"A a a a a a !"
Lý Đào thân thể bay xa ba bốn mét trên mặt đất, đụng ngã vài ba chiếc bàn lớn cùng ghế dựa mới dừng lại, lúc này Lý Đào đã sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ hoảng sợ nhìn xem Vân Khởi, giống như là muốn bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi .
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Lý Đào duỗi ra ngón tay, chỉ tới Vân Khởi, muốn nói điều gì đó. Lại bởi vì Vân Khởi ánh mắt lạnh như băng dọa sợ, đem lời nói cần nói ra miệng, cũng bị nghẹn ở trong họng.
Vân Khởi lạnh lùng quét mắt phòng học một vòng, nhìn xem bạn học mới vừa rồi ánh mắt còn chế giễu, lúc này đều có chút mất tự nhiên hoặc là kinh ngạc nhìn cô, Vân Khởi lạnh lùng gằn từng chữ:
"Chớ chọc đến ta!"
|
Chương 2: Đáng đời ngươi bị đánh!
Long Tiêm nguyên khí tu luyện mặc dù biến mất không còn nữa, nhưng cô cũng không phải là người nào cũng có thể khiêu khích a!
Cô thường xuyên cùng em trai và cha mẹ luận bàn, công lực mặc dù không thấy, nhưng một tay công phu vẫn còn đây, đối phó một học sinh trung học vậy là đủ rồi.
Bọn học sinh đều bị khí thế của Vân Khởi dọa sợ, trong phòng học nhất thời yên tĩnh dường như tiến vào một không gian tĩnh lặng.
Một lát sau, bên trong phòng học mới khôi phục náo nhiệt, Lý Đào đã được bạn học nhanh trí đưa đến phòng y tế, mặc dù không dám lại nói ra lời nói hung ác gì, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra lãnh ý, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua đâu a.
Ngồi cùng bàn với Vân Khởi là mội nữ sinh có bộ dáng hết sức khả ái tên là Vương Manh, cũng với Vân Khởi không có nhiều bạn bè,thành ra là người bạn duy nhất, lúc này lại cúi thấp đầu, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Vân khởi cũng không có, hoặc là, cô nàng càng sợ chính là đắc tội với Lý Đào. Vương gia cảnh mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng lại không cách nào để so sánh với Lý gia.
Vân Khởi tự nhiên cũng không thèm để ý đến, chỉ là ngồi ở chỗ ngồi của mình, cúi đầu, xem sách giáo khoa, nhìn xem những kiến thức đã quen thuộc trong tiềm thức. Long Tiêm đời trước thời điểm năm tuổi, các giáo sư đại học cũng đã không cách nào dạy được cô, về sau cô liền đi theo bên người cậu út học tập.
Ở thời điểm cậu út của cô mười sáu tuổi cũng đã đạt được bằng tiến sĩ, cô đi theo cậu học tập ba năm, hiện tại đừng nói cao trung, coi như là muốn thi đại học cô kiến thức ở mức tiến sĩ, cô cũng có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Chỉ chốc lát sau, chuông vào học liền vang lên, lớp đầu tiên là môn toán, thầy giáo dạy toán là một nam nhân trung niên có chút béo, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp của Vân Khởi.
Trước kia Vân Khởi so khoa tự nhiên, cô khoa văn rất khá, nhưng mà môn toán lý hóa cũng rất kém, cho nên thời gian qua không thích học lớp số học.
Nhìn trên bục giảng chủ nhiệm lớp nói nước bọt bay tứ tung, Vân Khởi có chút nhàm chán gối lên cánh tay, buồn ngủ. Đột nhiên, nghe thấy một tiếng nam nhân trầm thấp cao tiếng vang lên
"Vân Khởi, đứng lên!"
Vân Khởi vội vàng đứng lên, liền nhìn đến chủ nhiệm lớp trên bục giảng vẻ mặt tức giận nhìn cô chằm chằm.
Vân Khởi cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh không nói gì.
Chủ nhiệm lớp chứng kiến Vân Khởi cái dạng này, cơn giận bốc lên, hắn ghét nhất đúng là học sinh đi học không lắng nghe.
"Vân Khởi ngươi đi lên giải đề này đi" chủ nhiệm lớp chỉ trên bảng đen nói.
Vân Khởi nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết, bắt đầu viết, ưu loát mau chóng phảng phất nói trước đọc thuộc lòng qua đáp án này rồi. Ý nghĩ nhanh chóng giải đề dường như đã tính toán theo công thức qua trăm ngàn lần, trực tiếp viết ra đáp án.
Chủ nhiệm lớp ánh mắt dần dần chuyển từ phẫn nộ sang thành kinh ngạc, lại chuyển thành hài lòng, hắn thích thành tích học sinh tốt. Phía dưới học sinh còn lại vẻ mặt hết sức ngạc nhiên nhìn xem Vân Khởi, bọn họ cảm giác, cảm thấy hôm nay Vân Khởi cùng trước kia có chút không giống. Vân Khởi viết xong, đem phấn viết để ở trên giảng đài, nhìn chủ nhiệm lớp một cái, chủ nhiệm lớp hài lòng gật đầu, ý bảo Vân Khởi có thể đi rồi.
Mặc dù đối với Vân Khởi làm đề rất hài lòng, nhưng vẫn là nhịn không được dặn dò:
"Chú ý nghe giảng!"
"Vâng" Vân Khởi nhu thuận gật đầu, chủ nhiệm lớp càng thêm hài lòng, lập tức bắt đầu cấp học sinh ở dưới giảng giải đề.
Buổi trưa, sau khi tan học, Vân Khởi theo đại đa số học sinh đi vào căn tin ăn trưa. Căn tin lầu một thức ăn so với bên ngoài, giá cả cũng so ra tiện nghi, chỉ là hương vị có chút bình thường.
Lầu hai thức ăn liền tương đối cao hơn một chút, dù sao trong trường học đại đa số học sinh trong nhà đều là có điều kiện.
Trước kia Vân Khởi đều ở lầu một ăn cơm, Vân Khởi mặc dù là thiên kim tập đoàn Vân Thị, nhưng là mỗi tháng sinh hoạt phí lại rất ít, Thẩm Hoa Vinh mặc kệ những thứ này, Dương Mai lại hận không thể để cho Vân Khởi có thể chết đói ở bên ngoài, tự nhiên sẽ không cấp Vân Khởi nhiều tiền.
Trước kia Vân Khởi cũng không biết tranh thủ, chỉ biết là nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. . .
Long Tiêm cảm thấy Thẩm Hoa Vinh, Dương Mai, Thẩm Duyệt đám người mặc dù đáng giận, nhưng nguyên nhân tất cả bị kịch mà cuối cùng Vân Khởi bị gánh chịu là chính Vân Khởi, bởi vì cô không biết đi tranh thủ quyền lợi của mình a!
Aiiii kỳ thật bất hạnh hận không thể tranh đoạt được!
Hiện tại đổi thành Long Tiêm, Long Tiêm tự nhiên sẽ không ủy khuất chính mình, thẳng lên lầu hai.
Ở cái thế giới này Long Tiêm mặc dù không có một phân tiền, nhưng trong không gian của cô bên trong có không ít đồ trang sức a, mỗi một kiện đem ra ngoài đều là vô giá, Vân Khởi quyết định buổi chiều sau khi tan học, phải đi phòng đấu giá bán đi một chút mới được a. Sau đó ở bên ngoài thuê một căn phòng, nếu không phải là ở ký túc xá cùng bạn học cùng nhau ngủ, tu luyện quá bất tiện. Mà mạt thế sắp tới, Vân Khởi muốn nhanh chóng tăng cao thực lực của chính mình, như vậy mới có thể ở mạt thế sinh tồn thật tốt được. Hơn nữa mạt thế tài nguyên thiếu thốn, Vân Khởi cần lượng lớn vật tư, những thứ này đều cần tiền.
Lên lầu, trên lầu học sinh so sánh ít hơn đi một ít, Vân Khởi không đếm xỉa đến những học sinh kia ánh mắt khác thường, trực tiếp đi đến cửa sổ, điểm mấy thứ món ăn, tổng cộng là hơn ba trăm tệ, quả nhiên đắt thái quá.
Bưng món ăn, tới phụ cận tìm được một cái chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, liền nghe được có người kêu tên của mình, Vân Khởi bực mình ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Thẩm Duyệt kia trương cười ôn hòa mặt.
"Tiểu Khởi, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được ngươi a" Thẩm Duyệt khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, phảng phất Vân Khởi có thể ở chỗ này ăn cơm, là cỡ nào sự kiện lớn a.
"Ừ." Vân Khởi nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Duyệt, tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm.
Thẩm Duyệt nhìn thấy Vân Khởi đối đãi chính mình vẻ mặt lạnh nhạt, sắc mặt có chút không nhịn được, trong mắt thật nhanh lóe qua một tia phẫn nộ.
"Có chuyện gì?" nữ sinh ở bên cạnh Thẩm Duyệt nhìn thấy Vân Khởi vẻ mặt lạnh nhạt, lại thấy Thẩm Duyệt bộ dáng bị tổn thương, gấp rút ra mà bất bình.
"Sương Sương, đừng nói nữa, là ta không tốt, quấy rầy Tiểu Khởi dùng bữa, chúng ta đi thôi!" Thẩm Duyệt gấp rút một tay giữ chặt Ngô Sương, bất đắc dĩ nói.
"Hừ" Thẩm Duyệt khuyên giải chẳng những không có làm cho Ngô Sương vì đó bỏ qua,ngược lại một phen gạt tay Thẩm Duyệt ra, chỉ vào mặt Vân Khởi mắng:
"Bất quá là một đứa nghèo kiết xác giả bộ thanh cao, Tiểu Duyệt có thể cùng ngươi nói chuyện là vinh hạnh của ngươi, ngươi cho là mình là ai a?"
"Đúng vậy, cũng không nhìn một chút chính mình cái gì đức hạnh!"
"Đúng vậy, đây là địa phương ngươi nên tới sao? Biết rõ nơi này ăn cơm nhiêu tiền sao? Ngươi ăn nổi sao?"
"Tự cho là mình gia cảnh phú quý lắm sao!"
Nữ sinh bên cạnh Thẩm Duyệt, ngươi một lời ta một tiếng, hận không thể đem Vân Khởi chê cái gì cũng sai. Thẩm Duyệt thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, đối Vân Khởi trên mặt thế nhưng lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ.
"Rầm!" Vân Khởi nhíu mày, vỗ lên bàn một cái, cái bàn không chịu nổi lực mà Vân Khởi đánh tới, mà bị vỡ thành nhiều mảnh vụn.
Nhìn học sinh ở xung quanh nhìn Vân Khởi ánh mắt sợ hãi, Vân Khởi nhanh chóng đi tới trước mặt mấy nữ sinh, chỉ thấy một trận gió qua, phần đông người vây xem chỉ nghe thấy một trận
"Chát! Chát! Chát!. . ." vang lên, sau đó chỉ thấy mới vừa rồi mấy nữ sinh vênh váo tự đắc giờ trên mặt in năm đấu tay trên mặt. Dấu tay rõ ràng, hồng tím bầm, làm cho rất nhiều người cũng không có kịp phản ứng.
Một lát sau, mấy nữ sinh kia phản ứng kịp, lập tức tức giận muốn rống to xông lên trước gây sự với Vân Khởi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo như băng của Vân Khởi, chân của các cô như bị đính trên mặt đất, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tiểu Khởi? Ngươi?" Thẩm Duyệt khiếp sợ nhìn Vân Khởi, trước mắt nữ sinh có ánh mắt lãnh khốc này, là người mà cô biết Vân Khởi nhu nhược kia sao? là người cô bắt nạt như thế nào cũng sẽ không phản kháng Vân Khởi sao? Ai có thể nói cho cô biết đây là chuyện gì xảy ra không?
Thẩm Duyệt qua một đoạn thời gian mới phản ứng tới, trên mặt lập tức lộ ra khiển trách
"Tiểu Khởi ngươi tại sao có thể đánh người chứ? Các cô đều là có ý tốt, các cô chỉ là. . ."Thẩm Duyệt đang định nói tiếp thì bắt gặp ánh mắt Vân Khởi trào phúng lạnh như băng trừng lại cũng không nói ra được lời nào.
"Ngươi?" Vân Khởi chỉ Thẩm Duyệt
"Còn dám chọc ta, cẩn thận ta đánh ngươi!"
Bây giờ Vân Khởi nghĩ muốn đối phó Thẩm Duyệt tựa như là đơn giản như bóp chết một con kiến vậy, nhưng mà cô không nghĩ lúc này liền đối phó với cô, bởi vì cái này liền lợi cho cô quá, chờ xem, Thẩm Duyệt, đợi đến mạt thế, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới thật sự là địa ngục a!
|
Chương 3: bán đấu giá
Buổi trưa dùng bữa xong, Vân Khởi liền trở về ký túc xá. Trường học ký túc xá rất tốt, bốn người một gian, mỗi người một cái tủ treo quần áo, một cái bàn học tập, buồng vệ sinh rất lớn, có nước nóng để tắm rửa, rất tiện lợi, cũng rất sạch sẽ. Ký túc xá sắp xếp học sinh đều là ngẫu nhiên, không nhất định là cùng một ban.
Mở cửa phòng ký túc xá, Vân Khởi đi vào, bên trong truyền đến cười nói ba người nhìn thấy Vân Khởi đi tới, liền làm giống như là không thấy, không có một người nào hướng Vân Khởi chào hỏi. Vân Khởi cũng không thèm để ý, nhưng khi nhìn đến trên giường của mình, để đầy thứ không biết là quần áo bẩn của ai, tất thối, trên bàn viết cô, còn để không ít đồ ăn thừa cơm thừa, Vân Khởi không bình tĩnh nổi.
"Đem trên giường cùng trên mặt bàn những thứ không thuộc về ta, hết thảy đều lấy đi cho ta, thu thập sạch sẽ " Vân Khởi thanh âm nhàn nhạt vang lên, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng mà rõ ràng truyền vào đến trong tai mỗi người.
Ba người ngạc nhiên nhìn Vân Khởi một cái, sau đó bĩu môi khinh thường, đồng thời quay đầu đi, cười nói tiếp, không chút nào đem lời nói Vân Khởi để ở trong lòng.
Vân Khởi nhìn ba người không để ý tới mình, cười lạnh một tiếng, sau đó khom lưng, đem tất cả những thứ không phải là của cô ở trên giường đi, y phục, một mạch đem toàn bộ dẹp hết, ôm đi ra khỏi phòng kí túc xá.
Trong phòng ba người nhìn thấy Vân Khởi đem y phục của các cô ôm đi, rốt cục không hề không để ý rồi, vội vàng đứng dậy, kêu lên:
"Vân Khởi, ngươi đứng lại đó cho ta!"
"Vân Khởi, ngươi đem y phục để xuống cho ta!"
"Vân Khởi, ngươi muốn chết a?"
Vân Khởi bình tĩnh đi đến thùng rác, sau đó một mạch đem toàn bộ ném vào.
Đằng sau ba nữ sinh nhìn thấy Vân Khởi lại đem y phục của các cô tất cả đều ném vào thùng rác, lập tức la hoảng lên
"A, là váy dài mới ta mới vừa mua a, đây chính ta cầu xin mẹ ta một tuần lễ, mẹ ta mới mua cho ta."
"A, váy ngắn ta thích nhất a!"
"A, ta nhịn ăn mới vừa mua được đồ thể thao kia a!"
Ba nữ nhân một trận hô to gọi nhỏ, như kiểu là mẹ ruột chết vậy.
Nhìn về phía Vân Khởi ánh mắt giống như là bao hàm sát khí, Vân Khởi trào phúng nhìn về phía ba người.
Một trong ba nữ nhân kia tên gọi là Cao Lâm Lâm, là người lớn lên vừa cao vừa lớn hơn người, khuôn mặt mụn, môi dày như hai miếng lạp xưởng, mở lớn, miệng to giống như chậu máu đối Vân Khởi phun nước miếng, đầu ngón tay đều nhanh muốn chỉ đến trên mặt Vân Khởi.
"Vân Khởi ngươi, ngươi này người đàn bà không biết xấu hổ, ngươi dám ném y phục của ta đi" Cao Lâm Lâm nói liền duỗi ra bàn tay, hướng tới Vân Khởi đánh đến. Hai người còn lại là vẻ mặt giận dữ trừng mắt Vân Khởi, nhìn thấy Cao Lâm Lâm giương cao tay, trong mắt lại là không chút nào che dấu lộ ra vẻ mặt có chút hả hê nhìn.
Vân Khởi dễ dàng liền bắt lấy cổ tay Cao Lâm Lâm, thủ hạ dùng sức, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, ngay lập tức chính là tiếng thét của Cao Lâm Lâm một loại giết heo a!
"A. . . A. . ."
"Buông tay, buông tay, đau chết mất, Vân Khởi ngươi buông tay ra cho ta " Cao Lâm Lâm cao tiếng hét thảm , giọng nói có chút nức nở nghẹn ngào, liều mạng giãy giụa.
"Vân Khởi, ngươi buông tay cho ta"
"Buông ra" Triệu Nhạn cùng Lưu Lệ hai người cùng phòng thấy thế cũng cùng lúc xông lên, muốn đẩy tay Vân Khởi ra.
Vân Khởi cười lạnh một tiếng, một cước, đem hai nữ sinh đạp đến, bình thản nhìn ba người
"Về sau, xem còn dám chọc đến ta!"
Nói xong lại là "Răng rắc" một tiếng Cao Lâm Lâm lại một trận kêu thảm thiết, đau, mồ hôi lạnh chảy ròng, bị bẻ gãy cổ tay, lại bị Vân Khởi bẻ thêm lần nữa, tay khác che lại tay bị thương.
Ba người miệng mở rộng, sững sờ nhìn Vân Khởi, trước mắt nữ sinh này, là người bọn họ biết bất kể bắt nạt thế nào đều không lên tiếng Vân Khởi sao?
Ba người trong mắt có chút sợ hãi, trống ngực đập thình thình, nhìn xem Vân Khởi xoay người đi xa, ba người lúc này mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy vừa rồi Vân Khởi thật đáng sợ!
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đầu vội vàng cúi ngầm, trong mắt tràn đầy khó xử.
Vân Khởi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không đầy một lát, Cao Lâm Lâm ba người kia đã trở lại rồi, chứng kiến Vân Khởi nằm ở trên giường, ba người ánh mắt phức tạp.
Đặc biệt là Triệu Nhạn, Triệu gia là ở nông thôn , bởi vì học giỏi mới được trường học đặc biệt tuyển vào, nhưng mà sau khi đi tới trường học, chứng kiến bạn bè quần áo diễm lệ, bạn học ra tay tiêu pha xa xỉ, trong lòng tự ti làm cho cô nhịn không được đem ngột ngạt đến khi dễ trên người Vân Khởi. Chỉ có thời điểm khi dễ Vân Khởi, cô mới có thể tìm được một loại hưng phấn, cảm giác nhưng mà bây giờ có vẻ Vân Khởi chợt bắt đầu phản kháng? Cô trong nội tâm phẫn hận: Tại sao phải phản kháng đây? Liên tục bị cô bắt nạt, cũng không phải khá lắm sao? (wtf? suy nghĩ gì v?)
Lưu Lệ gia đình điều kiện rất tốt, nhà cũng là bên kinh doanh, chỉ là cha mẹ từ nhỏ ly dị, không có ai quản, thường cùng những tên côn đồ xã hội cùng nhau chơi đùa, là trường học nổi danh tiểu thái muội.
Triệu Nhạn miệng ngọt, đem Lưu Lệ dụ dỗ cao hứng, Lưu Lệ cũng sẽ không đi gây sự với Triệu Nhạn, chỉ còn có Vân Khởi là người có tính tình nhút nhát, lớn lên lại đẹp như vậy, lại không nói chuyện, trong nhà cũng không có bối cảnh, Lưu Lệ lại lấy bắt nạt Vân Khởi làm thú vui.
Hiện tại nhìn thấy Vân Khởi thay đổi, Lưu Lệ trong nội tâm bắt đầu bất an, mắt lộ ra âm ngoan. Bình thường phòng ngủ náo nhiệt thế, hôm nay khó có được yên tĩnh. Đợi đến một giờ rưỡi, Vân Khởi liền mở mắt ra, rời giường, sau đó cầm lấy sách vở, đi vào phòng học.
Buổi chiều, sau hai giờ đi học, buổi chiều khóa học lúc trước Vân Khởi so ra am hiểu nhất, ngoại ngữ, ngoại ngữ lão sư cũng ưa Vân Khởi, Vân Khởi khóa buổi chiều, không có chuyện gì xảy ra.
Bốn giờ rưỡi chiều, trường học tan học, Vân Khởi ra khỏi trường học, đi tới công ty bán đấu giá lớn nhất thành phố, phòng đấu giá Bảo Lệ.
Phòng đấu giá Bảo Lệ bên trong chuyên gia nổi tiếng lão làng trong nghành kim khí của nước Z, mời mọc khách tất cả cũng đều là đại tài khí chủ, bán đấu giá giá cả ở trong ngành cũng tương đối cao, chỉ là muốn rút mười phần trăm lợi nhuận.
Nếu muốn mang thứ đó bán đấu giá, chỉ có thể đi phòng đấu giá, nếu không tìm đến một vài tiệm đồ cổ,chỉ là không phải là bị ép giá thì chính là không phân biệt tốt xấu.
Vân Khởi cầm lấy điện thoại di động, liếc nhìn tư liệu phòng đấu giá Bảo Lệ, ngồi trên xe taxi, không đến nửa giờ, sẽ đến đại sảnh phòng đấu giá Bảo Lệ.
Nhìn tầng lầu cao vút trong mây, trang sức xa hoa ở đại sảnh, Vân Khởi biết rõ phòng đấu giá Bảo Lệ này thực lực không tầm thường. Cô tiếp tân, nhìn về phía cô bất quá chỉ là một nữ sinh nhỏ tuổi, trên mặt gấp rút treo thượng sáng lạn tươi cười
"Ngài khỏe! Xin hỏi có thể vì ngài phục vụ gì a?"
Vân Khởi nhàn nhạt gật đầu
"Ta muốn gặp quản lý công ty của các cô, ta muốn bán đấu giá một ít đồ vật."
Cô tiếp tân, nghe được lời nói Vân Khởi, trong mắt hiện lên kinh ngạc, bọn họ nơi này mỗi ngày đều muốn tiếp đãi một số khách hàng tới bán đồ, nhưng phần lớn đều là lớn tuổi, một nữ sinh nhỏ tuổi như vậy, cũng không phải nhiều.
Nhưng, cô tiếp tân, nhanh chóng khách khí gật đầu đáp ứng được, sau đó liền gọi điện thoại cho quản lý. Quản lý nghe được có khách muốn bán đấu giá, gấp rút xuống lầu, đi đến đại sảnh.
Quản lý là một nam tử trung niên có chút hơi mập, họ Vương. Vương quản lý ở thời điểm nhìn thấy Vân Khởi, trong mắt cũng không nhịn được có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng nhiệt tình đem Vân Khởi đón đến phòng làm việc của hắn.
Chỉ cần là khách hàng, bọn họ chính là thượng đế!
Đi đến phòng làm việc Vương quản lý, Vương quản lý vội hỏi:
"Tiểu thư mời ngồi!"
Vân Khởi cũng không khách khí, đối Vương quản lý gật gật đầu, ngồi xuống.
Vương quản lý mặc dù chỉ là quản lý cái công ty, nhưng cũng là công ty lớn, công việc phong phú, lấy nhãn lực của hắn, trong nội tâm hiểu rõ, cô nữ sinh này mặc dù nhìn xem nhỏ, nhưng khí độ là phi phàm, không phải là cái đơn giản , giọng nói cũng càng thêm nhiệt tình.
"Không biết tiểu thư muốn bán đấu giá vật gì a?" Vương quản lý ngồi đối diện Vân Khởi cười hỏi.
Vân Khởi cầm lấy ba lô sau lưng, sau đó từ trong ba lô xuất ra một hộp trang sức làm từ gỗ tử đàn.
Gỗ tử đàn trên mặt điêu khắc hoa văn tinh xảo, đẹp đẽ quý giá dị thường, liền nhìn một cái hộp này đã làm cho Vương quản lý thận trọng đối đãi rồi.
Vương quản lý vẻ mặt thận trọng, dè dặt tiếp nhận hộp trang sức gỗ tử đàn, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, mở ra, một trận xanh mơn mởn ánh sáng, liền theo khe hở bắn đi ra, chiếu xạ ở trên mặt Vương quản lý, trên mặt Vương quản lý bịt kín một tầng nhu hòa ánh sáng.
"Đế vương lục!" Vương quản lý chứng kiến bộ đồ trang sức trong hộp, nhịn không được la hoảng lên, tay chân lanh lẹ đem cái hộp toàn bộ mở ra, liền nhìn đến trong hộp đang lẳng lặng nằm một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo. Cây trâm, vòng tai, dây chuyền, vòng tay, vòng tay, vòng tay. Một bộ này đồ trang sức đeo tay, dùng là đều là ngọc lục bảo cao cấp nhất, giá trị xa xỉ!
|
Chương 4: Muốn chuyển ra
Vương quản lý nhìn thoáng qua Vân Khởi, không nói gì thêm, chỉ là hỏi:
"Tiểu thư, thật sự nghĩ kỹ, muốn bán đấu giá sao?"
"Ân" Vân Khởi gật đầu
"Nếu như bán đấu giá giá cả có thể cho ta hài lòng, ta còn sẽ lại tới."
Còn có thể tới? Vương quản lý trong nội tâm sôi trào, mắt lộ ngạc nhiên mừng rỡ, nếu như tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này nói là sự thật, như vậy hắn chỉ muốn nắm thật chặt cái khách hàng lớn này, như vậy hắn trích phần trăm sẽ...
Vương quản lý có chút hưng phấn xoa xoa tay
"Không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?"
"Vân Khởi!"
"A" Vương quản lý nhìn Vân Khởi sắc mặt bình thản, ha ha nở nụ cười vài tiếng, sau đó nhất vỗ ngực
"Vân tiểu thư ngươi cứ yên tâm đi, ta lão Vương làm việc ngươi yên tâm."
"Ân" Vân Khởi nhìn Vương quản lý một cái, mới nói:
"Không cần bại lộ thân phận của ta."
"Vân tiểu thư xin yên tâm, công ty chúng ta có rõ ràng quy định, là tuyệt đối sẽ không tiết lộ tài liệu khách hàng " Vương quản lý nghiêm túc bảo đảm.
"Ân" Vân Khởi gật đầu, sau đó cấp Vương quản lý một cái người gửi tiết kiệm
"Bán đấu giá tiền, đều gửi đến cái người gửi tiết kiệm này."
"Tốt, tốt."
Vân Khởi mới mười sáu tuổi, còn chưa được cấp thẻ căn cước, tự nhiên không thể mở tài khoản, cái người gửi tiết kiệm này là Vân Khởi lợi dụng cữu cữu dạy cho cô kiến thức máy tính, trộm lấy người gửi tiết kiệm.
Vân Khởi cấp Vương quản lý điện thoại của mình, sau đó phải công ty nhà đất, hỏi thăm có hay không có cách trường học tương đối gần có phòng ở muốn cho thuê .
Trường học Vân Khởi ở toàn bộ Z tỉnh đều nổi danh, học sinh tới đây đi học ở ngoài không ít, những học sinh này trong nhà cũng không thiếu tiền, vì cấp hài tử nhà mình một sinh hoạt hoàn cảnh khá, rất nhiều gia đình đều nguyện ý ở trường học phụ cận thuê phòng, sau đó thuê một bảo mẫu, thật tốt chiếu cố hài tử của mình, làm cho hài tử có thể toàn tâm toàn ý học tập.
Trường học phụ cận phòng ở đều so với dễ bán, bất quá Vân Khởi vận khí cũng không phải tồi, phụ cận vừa vặn có một căn hai phòng một phòng khách một phòng ở muốn cho thuê, phòng ốc rộng khoảng bảy mươi mét vuông, Vân Khởi liền một người, ngược lại đủ rồi.
Phòng ở đều được trùng tu xong, tùy thời có thể vào ở, Vân Khởi đi theo nhân viên công ty nhà đất vào phòng xem, phòng ốc trùng tu rất tốt, rất sạch sẽ, bên trong phương tiện cũng so với đầy đủ hết.
Vân Khởi rất hài lòng, dù sao chỉ là một tạm chỗ ở mà thôi.
Tiền thuê phòng một tháng là ba nghìn tệ, Vân Khởi vì không muốn làm người khác chú ý, trực tiếp thuê một năm, Vân Khởi trong tay tiền không nhiều lắm, chỉ có thể trước giao tiền đặt cọc, chờ đem bộ trang sức kia bán sẽ đem số còn lại thanh toán trả hết.
Phòng ở thuê tốt lắm, Vân Khởi cũng không muốn ở ký túc xá ở nữa, trực tiếp trở về tới trường học, đẩy ra cửa ký túc xá, Cao Lâm Lâm ba người vừa vặn đều ở ký túc xá, nhìn thấy Vân Khởi trở lại, rối rít ngẩng đầu nhìn cô, chờ Vân Khởi quay đầu lại nhìn các cô, các cô lại nhịn không được cúi hạ đầu, dường như không dám cùng Vân Khởi đối mặt.
Vân Khởi cũng không để ý tới hội các cô, chỉ là đem đồ đạc của mình thu thập một tý, cái gì nệm, chăn mền, đệm giường chờ hết thảy không cần, chỉ đem sách vở cùng vài món quần áo nhìn thuận mắt bỏ vào trong balo, sau đó liền ra khỏi ký túc xá.
Vân Khởi đi tới phòng ngủ nhân viên quản lý, nếu đã không có ở ký túc xá ở rồi, vậy ít nhất cần phải cùng nhân viên quản lý nói một tiếng.
Vân Khởi hiện tại dù sao cũng là ở cao trung, không phải là đại học, ký túc xá quản lý vẫn tương đối nghiêm khắc, mỗi lúc trời tối trước khi ngủ đều muốn kiểm tra .
Vân Khởi đi vào ngoài cửa chỗ ở nhân viên quản lý ký túc xá, gõ cửa phòng, liền nghe đến bên trong truyền đến một tiếng bực mình xen lẫn mơ màng
"Ai a?"
Vân Khởi không nói gì, một lát sau, nghe đến bên trong một trận rối loạn, sau đó cửa được mở ra, đi ra một phụ nữ trung niên cao gầy , phụ nữ đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, con mắt giống như sắp sập tới nơi, nghĩ trước khi đến là ở lên giường ngủ rồi.
Cảm giác bị người khách quấy rầy không tốt , thái độ của nhân viên quản lý tự nhiên có chút không tốt, giọng nói khó chịu tới:
"Có chuyện gì?"
"Ta nghĩ muốn chuyển ra ngoài ký túc xá ở." Vân Khởi thản nhiên nói.
"Lấy ra" ký túc xá nhân viên quản lý hướng tới Vân Khởi vươn tay, trên mặt tràn đầy bực mình.
Vân Khởi nghi hoặc "Lấy cái gì?"
Nhìn thấy bộ dáng này của Vân Khởi ,nhân viên quản lý ký túc xá lại là hừ lạnh một tiếng
"Tới chỗ chủ nhiệm lớp của ngươi xin giấy phép a!"
Nguyên lai muốn chuyển ra ký túc xá học sinh cũng phải có chủ nhiệm lớp đồng ý qua, trường học giải thích là: Đây cũng là vì muốn an toàn của học sinh mà suy tính!
Vân Khởi nhíu mày, cô ngược lại đã quên chuyện này, bởi vì cô chưa từng có ở trường học ở qua.
Nhìn thấy bộ dáng của Vân Khởi ,nhân viên quản lý ký túc xá cũng biết Vân Khởi không có giấy phếp, cũng lười cùng Vân Khởi phí lời cái gì, nói thẳng:
"Đi chủ nhiệm lớp tụi bay xin, rồi tới tìm ta nữa!" Nói liền ra sức khép cửa phòng lại.
Vân Khởi trong nội tâm thở dài, lên lầu, hướng tới ký túc xá đi đến, xem đến cô còn muốn ở ký túc xá ở thêm mấy ngày. Muốn có được chủ nhiệm lớp đồng ý, nhất định phải đạt được Thẩm Hoa Vinh đồng ý, cùng đi tìm chủ nhiệm lớp, sau đó mới cấp giấy.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh cùng Dương Mai căn bản không có lần nào lắng nghe cô, hận không thể cùng cô tử ở bên ngoài, huống chi, Vân Khởi cũng không muốn làm cho hai người biết được tin tức chính mình muốn chuyển ra ngoài đi, nếu không, sẽ nghi ngờ tiền mướn phòng của cô là như thế nào mà tới?
Vân Khởi mới vừa đi tới cửa túc xá, liền nghe đến Cao Lâm Lâm lớn giọng
"Hừ, tiện nhân Vân Khởi kia dám đánh ta, ta nhất định phải làm cho cô ta nếm thử sự lợi hại của ta, ta đã dùng tiền tại bên ngoài trường học mướn vài người, Vân Khởi tốt nhất cả đời ngây ngốc ở trong trường học, nếu không . . . Hừ. . ."
Triệu Nhạn lại là nịnh nọt nói:
"Đúng vậy, Lâm Lâm, không thể tiện nghi cho cô ta, cũng không nhìn một chút chính mình cái đức hạnh gì, cũng dám đắc tội Lâm Lâm của chúng ta ."
"Ha ha. . ."
Cao Lâm Lâm bị Triệu Nhạn nói vậy, nghe thật cao hứng, phát ra tiếng cười chói tai.
"Hừ " Lưu Lệ lại là trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Ta đã cùng đã nói với anh nuôi ta tốt lắm, chỉ cần Vân Khởi kia dám ra khỏi cửa trường, anh nuôi ta liền tóm cổ cô ta bắt đầu đến, đến lúc đó. . . Hừ."
"Ai nha, lệ lệ ngươi cũng thật là lợi hại!" Triệu Nhạn hâm mộ nói: "Ngươi a có anh nuôi đối với ngươi tốt như vậy, thật là thích!"
"Đương nhiên " Lưu Lệ đắc ý "Anh nuôi ta, người quen biết khá nhiều . . ."
Này Lưu Lệ là cô tiểu thái muội, anh nuôi cô nói trắng ra là cũng chính là bên ngoài trên tên côn đồ xã hội, không có nghiêm chỉnh học hành, cả ngày chung chạ, Lưu Lệ từ khi biết cái này anh nuôi này, lại thường xuyên nửa đêm theo ký túc xá leo tường đi ra ngoài, buổi sáng lúc trở lại thường mùi rượu đầy người, cũng không biết đi đến nơi điên loạn mức nào a.
Vân Khởi cười lạnh một tiếng, đẩy cửa ra đi vào,ba người đang thời điểm nói chuyện hăng hái lại nhìn thấy Vân Khởi đột nhiên đẩy cửa ra đi vào, sắc mặt đều là biến đổi, trên mặt tức giận, nghĩ muốn phát tác, nhưng là chống lại cặp mắt trong trẻo cùng lạnh lùng đến cực điểm của Vân Khởi, cái gì đều nói không nên lời, chỉ có thể gắt gao cắn môi, chịu đựng khí cúi đầu xuống.
Vân Khởi nhìn quét ba người đang cúi đầu, không nhanh không chậm nói:
"Ngu xuẩn!"
Nghe được Vân Khởi cũng dám mắng các cô, tính tình Lưu Lệ nóng nảy nhịn không được, nhảy dựng lên, chỉ Vân Khởi mắng:
"Mẹ kiếp, tiểu tiện nhân kia, ngươi dám mắng ta, ngươi biết. . ."
Vân Khởi đột nhiên một tay bắt lấy ngón tay Lưu Lệ đang chỉ, sau đó một mạch bẻ, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, Lưu Lệ ngồi xuống, rốt cuộc nói không nên lời, kêu thảm, dùng tay còn lại che, sắc mặt trắng bệch.
Vốn cũng đang tức giận, Cao Lâm Lâm cùng Triệu Nhạn cùng muốn xông lên thấy vậy đều là biến sắc, thân thể đứng lên cũng không nhịn được ngồi trở về, không đếm xỉa Lưu Lệ đang kêu thảm thiết.
Lưu Lệ lần này cũng không có giống Cao Lâm Lâm lần trước may mắn như vậy, Vân Khởi chỉ bẻ gãy, còn hảo tâm bẻ trở lại.
Nhìn xem Lưu Lệ ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu thảm thiết, Vân Khởi không nhịn được nói:
"Câm miệng!"
Thanh âm lạnh như băng, thành công làm cho Lưu Lệ ngậm miệng lại, đôi môi gắt gao cắn, nhịn đau không dám lên tiếng.
"Các ngươi" Vân Khởi chỉ Cao Lâm Lâm cùng Triệu Nhạn
"Các ngươi đem cô ta cho ta ném đi, ầm ĩ chết ta rồi."
Cao Lâm Lâm cùng Triệu Nhạn nghe được, liền nhanh chóng đứng lên, không dám nói gì, nhấc Lưu Lệ lên liền ra khỏi ký túc xá, thế giới rốt cục an tĩnh lại.
Vân Khởi mới không sợ Lưu Lệ đi cáo trạng, Lưu Lệ vốn là ltrong mắt thầy giáo là học sinh xấu, hận không thể khiến cái này con sâu làm rầu nồi canh biến mất mới tốt, hơn nữa, coi như là các cô đi cáo trạng, Vân Khởi cùng lắm thì không đi học.
Mạt thế tiến đến, ở đâu còn có trường học?
|