75: Ngoại truyện (2) – (end)
Hạ
Phong Tranh được làm chủ dịch của một bộ kịch, cùng Loạn Thế Lưu Tinh hợp tác. Khi ấy Loạn Thế Lưu Tinh là hồng phấn, hắn thành danh cùng CP với Hiên Phi, Tinh Phi CP xứng đôi.
Phong Tranh cường thế sáp nhập phá vỡ CP, Tinh Phong đảng một đêm quật khởi, Phong Tranh một pháo mà hồng, thanh âm độc nhất của hắn làm cho thính giả lưu lại ấn tượng sâu sắc, diễn kỹ hắn còn non nớt cũng nhận được bình luận tốt của mọi người.
Phong Tranh khi đó quen biết Loạn Thế Lưu Tinh, mới vào võng phối cái gì cũng mới mẻ, làm gì cũng thành khẩn. Hắn thành khẩn thỉnh giáo Loạn Thế Lưu Tinh về kịch, thỉnh giáo về diễn kỹ nhân vật tâm đắc nhất, thân làm tiền bối Loạn Thế Lưu Tinh rất không phụ trách nhiệm, có thời gian rãnh liền cùng hắn nói chuyện phiếm, không có thời gian cùng hắn thiết tha diễn kỹ.
Phong Tranh tự mình tìm kiếm, kịch sau khi ra người nghe đều khen hắn rất xứng với Loạn Thế Lưu Tinh.
Loạn Thế Lưu Tinh là người dễ chịu vui tính, Phong Tranh thích cùng y chơi đùa, thích nghe y ca hát. Quan hệ hai người dần dần thân thiết hơn, trước hay sau bộ kịch đều cùng nhau đương đầu. Tinh Phong đảng thuận theo nhân khí Phong Tranh tăng lên mà không ngừng phát triển, cuối cùng áp đảo Tinh Phi đảng.
Bất quá một năm, Phong Tranh mở một chương trình FT " Nắm bắt thanh âm ", để càng nhiều người nhận ra hắn quen thuộc hắn, người đi đường biến phấn, phấn biến tử trung.
Năm thứ ba, hắn liền bước vào thời kỳ tím hồng, mà Loạn Thế Lưu Tinh cũng từ hồng phấn đến đại hồng, ngọn lửa này cũng rất nhiệt tình. Nhưng nắm lửa này có chỗ đốt không lên, Loạn Thế Lưu Tinh thiếu hụt diễn kỹ thiếu hụt tác phẩm tiêu biểu, y cũng “Không làm việc đàng hoàng”, rõ ràng là CV lại thích ca hát hơn, hơn nữa đại đa số người hâm mộ là giọng hát của y.
Sau đó, CP Phong Tranh phát triển rất nhiều, nhưng Tinh Phong vẫn trụ vững mạnh mẽ. Giao tình của Phong Tranh cùng Loạn Thế Lưu Tinh mọi người đều biết, làm người ta rất thích thú.
Tinh Phong đảng bàn bạc gian tình hai người, như đếm gia bảo.
Sinh nhật Phong Tranh, Lưu Tinh gọi điện thoại hát tặng một đêm.
Sinh nhật Lưu Tinh, Phong Tranh điên cuồng một tuần để ra kịp kịch.
Phong Tranh thích khi dễ Lưu Tinh, gọi y ngu ngốc đứa ngốc, đầy kiêu ngạo sủng nịch.
Lưu Tinh nói về Phong Tranh, ba câu thì hai câu không rời Phong Tranh là người tốt, người tốt.
Phong Tranh lên YY gọi Lưu Tinh, tùy truyền tùy đến.
Lưu Tinh hát muộn, Phong Tranh sẽ ôn nhu nhắc nhở y uống nhiều nước, ăn sáng nghỉ ngơi.
Phong Tranh muốn chơi trò chơi, Lưu Tinh đem hắn kéo vào trò chơi.
…
Tinh Phong Tinh Phong, trời sanh một đôi.
CP phấn reo hò, hữu tình của bọn họ trong mắt một một số người xem ra, gần như ái tình.
Hữu tình đã ngoài ái tình chưa đầy, chính là bọn họ.
Phong Tranh ở võng phối năm thứ năm, Loạn Thế Lưu Tinh cũng rất ít phối âm, y chăm chú sự nghiệp ca hát, phương diện phối âm chỉ có thân hữu mời y, tỷ như Phong Tranh thỉnh thoảng kéo y phối một vài nhân vật, y thích tới cực.
Lúc đó ở Phong Tranh cường thế thúc âm Loạn Thế Lưu Tinh mới sinh buồn chán thần ẩn, Phong Tranh không xin lỗi, chuyện này ảnh hưởng đến đời thật của hai người. Trước kia hàng năm đều sẽ hẹn nhau đi chơi, một năm kia Phong Tranh không muốn thấy y.
“Phong Tranh, đừng giận anh nữa.”
“Là anh giận trước mới đúng.”
“Anh không tức giận, anh không phối âm cùng em không quan hệ, thật, ca cũng không phải là không lường trước việc nghỉ.”
“Em biết, anh là ngu ngốc.”
“Hảo, anh là ngu ngốc.”
Thế là, bọn họ hòa hảo rồi, vui vẻ hạnh phúc đi.
Thành thị hai người gần nhau, ngồi xe chỉ cần hai giờ, trước khi làm việc cuối tuần Phong Tranh đều đến nhà Lưu Tinh chơi. Phong Tranh là người sợ tịch mịch, mà Lưu Tinh lại vui vẻ náo nhiệt.
“Phong Tranh, công việc bận rộn lắm sao? Ca thật lâu không thấy em.”
“Sắp xong, cuối tuần này có rãnh, nhưng em muốn đi gặp Thiểm Thiểm, cuối tuần lại đi gặp anh?”
“Tùy tiện đi. Tiểu Phong Tranh, cho em biết một sự kiện, ca lại bị vứt bỏ!!!!”
“Kháo, cùng lắm thì đắm chìm chơi di động!”
“Anh kháo, lưng hùm vai gấu anh hoành tráng thế này chẳng lẽ giả chết?”
“Ha ha, lưng hùm vai gấu? Khoa trương vừa thôi.”
“Thực sự. Cuối tuần ca đi tìm em, ca đi đế đô chơi.”
“Được.”
Hai người hơn nửa năm không gặp, hết sức nhớ. Loạn Thế Lưu Tinh cho Phong Tranh một cái ôm thật mạnh mẽ, Phong Tranh dùng đầu cọ lấy thịt ***g ngực Loạn Thế Lưu Tinh: “Này, anh hình như mập ra.”
“Di, đó là cơ ngực ca.”
“Hmm? Anh luyện ra cơ ngực? Cho anh xem xem. ” Tay Phong Tranh luồng vào trong áo Loạn Thế Lưu Tinh, chọc chọc mấy khối cơ của y. Năm ngoái hắn phun tào Loạn Thế Lưu Tinh, Loạn Thế Lưu Tinh bị kích thích đi phòng tập thể thao đủ năm thẻ, bây giờ này chính là một năm thành quả của y.
“Kháo, sờ thì sờ, đừng niết!”
“Niết một chút cũng không có thai.”
“Sẽ cứng sẽ cứng!”
“Nha, thật nha!”
…
Người đi đường liền khiêu mi —— Hai gay, hai suất ca gay.
Phong Tranh dựa vào ***g ngực rộng rãi của Loạn Thế Lưu Tinh, nhìn lên bầu trời xanh bao la, ngẩn người. Loạn Thế Lưu Tinh gối đầu một tay, một tay nhàm chán loạn xoa nắn Phong Tranh.
Phong Tranh rất thích Loạn Thế Lưu Tinh, nhưng không hơn, không có ***, lại vượt qua bằng hữu bình thường. Có Kim Thiểm Thiểm phía trước, hắn xác định đây cũng không phải là tình yêu, chẳng qua là rất thích rất thích, rất thích cùng y chơi đùa, là bằng hữu quan trọng nhất của hắn —— còn Thiểm Thiểm là người yêu.
“Lưu Tinh, anh vì sao già rồi mà không có bạn gái, sẽ không cong đi.”
“Đừng nguyền rủa ca.”
“Suốt ngày theo em hỗn giang hồ, cong cũng không có gì lạ. Này gọi cái gì, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”
“Chẳng qua là chưa gặp được cô gái mình thích.”
“Thế còn nam nhân?”
“Em đề cử?”
“Tối nay cùng ca đi Internet cafe lấy kiến thức một chút?”
“Đừng, nương thụ không hợp khẩu vị anh.”
Phong Tranh tránh né đầu: “Đừng xoa.” Hắn đứng dậy, híp mắt đánh giá Loạn Thế Lưu Tinh, “Ừm, suất ca, tiểu thụ nhất định thích.”
Hai gương mặt gần trong gang tấc, hô hấp lẫn nhau đan xen cùng một chỗ, Loạn Thế Lưu Tinh hít thở không thông. Y nhớ tới lần đầu tiên thấy Phong Tranh, liền có một cảm tưởng: Tiểu tử này thật xinh đẹp a, không hổ là cơ lão.
Y đến bây giờ còn nhớ kỹ một khắc rung động kia, rung động này mỗi lần y nhìn thẳng Phong Tranh đều quay lại nhắc nhở. Nhưng là Phong Tranh… thích Thiểm Thiểm.
Ừ, rất tốt, sẽ không biến cong.
Đây là tiếng lòng Loạn Thế Lưu Tinh. Y thất thần, hồn du thiên ngoại, Phong Tranh nhéo y một cái: “Hoàn hồn, nghĩ cái gì đó?”
“Phong Tranh, thắt lưng em thật nhỏ, ôm một cái?”
“Tùy tiện. ” Phong Tranh tùy tiện nằm xuống, tùy tiện Loạn Thế Lưu Tinh ôm hông của hắn, Phong Tranh tìm tư thế thoải mái, cười nói, “Dưới ban ngày ban mặt, công khai giảo cơ được không?”
“Tùy tiện” Phơi dưới ánh mặt trời ấm áp, cũng muốn đem y hòa tan, Loạn Thế Lưu Tinh thuận miệng nói, “Đối tượng là em, gay cũng có thể.”
Phong Tranh thản nhiên cười: “Chờ em không ai muốn sẽ tìm anh, nhưng nếu là anh không chán ghét em.”
“Lưu Tinh, tim anh đập nhanh thật, em còn nghe được tiếng đập thịch thịch.”
Loạn Thế Lưu Tinh đến chơi, Phong Tranh bình thường sẽ không đi gay bar. Nhưng tối nay hắn đánh vỡ tục lệ, thần xui quỷ khiến đưa Loạn Thế Lưu Tinh lấy kiến thức.
Cuối tuần quán bar rất đông, mỗi góc đều nhét đầy người. Hai người đến muộn không có chỗ ngồi liền cầm ly nước đến chỗ nào đó đứng, nhìn hình hình sắc sắc quán bar, những người ở góc tối thân mật Phong Tranh nhìn nhiều quen mắt, Loạn Thế Lưu Tinh thì không quen.
Y không quen đến nơi như vậy.
“Anh ta không đến a.”
Giờ này Nam Bác sớm đã đến, y không đến là bởi vì hắn không có ở đây cho nên đi sao?
“Ai không đến?”
“Một đại thúc. ” Nói xong, Phong Tranh liếc thấy một góc bàn trống, Nam Bác không biết sao lại ngồi đó hướng hắn mỉm cười, hắn cũng cười một cái, yêu nghiệt khiến tâm Loạn Thế Lưu Tinh hẫng đi một nhịp, “Đi, có chỗ.”
“Bằng hữu của em?”
“Lưu Tinh. Này cấp trên của em, Nam Bác.”
“Tên này nghe thấy quen tai. ” Loạn Thế Lưu Tinh nói, “Cấp trên trước kia của Thiểm Thiểm? Hàng xóm trước kia của Thiên Nguyên?”
“Ừ.”
“Bây giờ là lão nam nhân theo đuổi em?”
Phong Tranh quay đầu, hắn có nói như thế sao? Hắn niên kỷ bây giờ không coi là nhỏ, chẳng qua là nhìn thanh thông thủy nộn lừa người nói mình mười tám tuổi cũng không ai hoài nghi, so sánh thì, ba mươi lăm tuổi Nam Bác đúng là lão nam nhân.
“Tôi theo đuổi em ấy. ” Nam Bác nói trắng ra, “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Loạn Thế Lưu Tinh khó khăn từ chối: “Tôi không có kinh nghiệm gì.”
Nam Bác cười nói: “Cậu là thẳng hay là cong?”
Loạn Thế Lưu Tinh: “Giữa gay không phải nhìn là biết loại nào hay sao?”
“Có, nhưng nhìn cậu không ra. ” Bất quá, câu mới vừa rồi đã bán tính hướng y, Nam Bác nhớ lại hai người lúc vừa rồi, ở quán bar rầm rì nói chuyện, hai người nói chuyện đến gần rất gần, thân mật không khoảng cách như tình nhân.
Chỉ mong là y đa tâm.
“Anh đưa em về nhà?”
Phong Tranh liền kéo lấy Loạn Thế Lưu Tinh đi. Hai người ngồi ở phía sau, Nam Bác ở phía trước lái xe, nhìn gương chiếu hậu, y thấy Phong Tranh đang sờ bụng Loạn Thế Lưu Tinh.
…
“Lúc trước bụng nhỏ, bây giờ đúng là sáu khối cơ bụng.”
“Đừng sờ nữa, kiện em quấy rối *** nha.”
“Sờ một chút cũng sẽ không có thai.”
“Kháo, lão tử sắp cứng! Buông tay!”
Phong Tranh bại hoại cười: “Anh nhẫn nhịn chút, ca sắp sờ xong.”
“…”
Nam Bác không đường chọn lựa nhìn về phía ngoài cửa sổ, cười khổ nói: “Phong Tranh, anh thích em.”
“Ừ, tôi biết.”
“Cùng anh kết giao đi, anh đã đợi không kịp. ” Sợ chậm liền mất đi cơ hội cạnh tranh.
“… ” Phong Tranh nhún vai, “Không cần, tôi lại không thích anh.”
Loạn Thế Lưu Tinh nhìn Nam Bác, lại nhìn Phong Tranh, muốn nói lại thôi.
Loạn Thế Lưu Tinh từ phòng tắm đi ra, hắn không mang theo đồ ngủ, trước kia đều là mặc của Phong Tranh, chiều cao hai người không sai biệt lắm, nhưng Phong Tranh hơi gầy, y thì cường tráng. Loạn Thế Lưu Tinh cả người trần truồng đi tới đi lui, Phong Tranh đào ra đồ ngủ ném cho y: “Đồ điên!”
“Ca hùng vĩ hơn em, ghen tỵ?”
“Được rồi, đem quần lót mặc vào, cái này em chưa mặc qua.”
“Này, Phong Tranh, người gọi Nam Bác theo đuổi em bao lâu?”
“Đã quên, khoảng hai năm đi?”
“Lâu như thế? Anh nói em, thừa dịp mình còn trẻ liền gả đi, miệng em độc như vậy, mỗi lần mở ra là tổn thương người như thế, có người muốn em phải quý trọng.”
“Anh đã quên ca tiêu chuẩn trạch? Y không hợp.”
“Phi, tình yêu nha, nhìn vừa mắt là được, chờ em gặp được tình yêu chân chính liền hiểu được điều kiện căn bản không phải là vấn đề.”
“Nói giống như anh rất am hiểu. Anh cũng chưa có người yêu đi?”
Loạn Thế Lưu Tinh ngồi xổm người xuống, Phong Tranh đang xếp hình, y nhìn hắn chơi: “Em còn đợi Thiểm Thiểm bao lâu?”
“Em đã sớm không còn đợi, chẳng qua là không gặp được đối tượng thích hợp.”
Loạn Thế Lưu Tinh nói: “Nếu như chúng ta tối nay có thể đem nó hợp lại, em hãy cùng anh thử một lần. Nếu như hợp lại không xong, em hãy cùng Nam Bác thử một lần.”
Phong Tranh giấu một mảnh ghép, khó hiểu nhìn y: “Logic ở đâu?”
Loạn Thế Lưu Tinh: “Anh nghĩ… anh thích em, muốn cùng em luyến ái … kia.”
“… ” Phong Tranh không đường chọn lựa thở dài: “Ca sức quyến rũ… Không còn biện pháp a!”
“…”
Trời sáng, hai người ánh mắt ngốc trệ nhìn ba mảnh còn lại trên mặt đất, Phong Tranh hỏi: “Cái này ở đâu?”
Loạn Thế Lưu Tinh lắc đầu: “Không biết.”
“… ” Phong Tranh xếp xong, duỗi eo, “Đủ rồi, đi ngủ đi.”
—— Toàn văn hoàn ——
|