Nho Nhỏ Miêu Lang Quân
|
|
40
Sau một trận mưa hôn nóng bỏng đến trời đất quay cuồng, thở hỗn hễn, bốn cánh môi mới lưu luyến không rời mà tách nhau ra. ( bên dưới có “thuốc nổ” đó thỉnh mong TX cẩn thân khi đọc tiếp nha ==|||)
” Ngọc Đường…. Ngươi…” Triển Chiêu từ một người chưa từng được chứng kiến màn dụ hoặc nhiệt tình đến thế nhất thời bị bất ngờ, chấn động đến đầu óc choáng váng, nhìn chòng chọc vào đôi môi gợi cảm đang mấp máy trước mặt, rất khoa trương nuốt xuống một một ngụm nước bọt mà mờ hồ không biết là của mình hay là của chủ nhân cặp môi kia. Cuối cùng khi trở về chỗ cũ còn liếm liếm môi trên, tựa hồ vẫn còn cảm thấy khoang miệng còn tràn đầy một loại mật dịch quỳnh hương ngọt ngào vô cùng. ( Mặc dù Ngũ gia trước kia cũng thường xuyên hôn con mèo nhỏ này nhưng chưa bao giờ hôn qua cái miệng nhỏ nhắn của nó a … mũi nở to …)
Bạch Ngọc Đường hài lòng nhìn thấy con mèo trước mặt vì kỹ thuật hôn cao siêu của mình mà bày ra vẻ mặt ngu ngơ, xấu xa dùng ngón tay trỏ lướt nhẹ qua khóe môi, trêu đùa nói:” Ha ha, Miêu nhi miệng ngươi thật mềm a, vị cũng không tệ lắm!”
Miêu đại nhân đỏ mặt lên, ngượng ngừng cúi đầu, nói khe khẽ:” Cái kia… Ngọc Đường kỹ thuật hôn của ngươi cũng rất tốt …”
Nhìn bộ dạng ngây ngô của Miêu đại nhân cực kỳ mê người, Bạch Ngũ gia lại càng đắc ý vênh váo, không chút khiêm nhường mà tự biên tự diễn: ” Đúng thế, Ngũ gia ở phương diện này so sánh với con mèo đần nhà ngươi tất nhiên phải mạnh hơn rồi! Còn có rất nhiều cái vượt qua ngươi a! Miêu nhi, ngươi có muốn hay không … thử nhìn một chút a?! Nói xong còn bày ra một bộ TX không hề hiền lành lương thiện chút nào ( chính là lưu manh a =)))! Một mắt nheo lại, một tay nâng cằm nhọn của Miêu đại nhân lên, tay kia ôm lấy vòng eo so với mình hiện tại nhỏ nhắn hơn nhiều, kéo hắn lại gần, cách mình trong gang tấc.
Lại thấy Miêu đại nhân ban đầu ngượng ngùng mà cúi đầu thật thấp đột nhiên ngẩng cao đầu, trong mắt toát ra quang mang vô cùng hưng phấn cùng mong đợi nhìn về phía y:” Thật có thể sao? Nhưng là … bụng của ngươi …?” Ngoài miệng tuy có chút ít do dự nhưng thật ra trong lòng vẫn rất là mong đợi. Nếu như là Ngọc Đường đã chủ động yêu cầu mình như vậy, nghĩ đến y không phài là người không có chừng mực, nên hay không làm tiếp! Nhưng tất nhiên hai người hoàn toàn hiểu lầm ý nhau. == ||||
Quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường tràn đầy tự tin vỗ vỗ bụng mình nói:” Không có quan hệ, nhi tử của ta lớn lên chắc chắn khỏe mạnh! Ngũ gia ta cả ngày mang theo hắn bay nhảy … Ách, ngươi đàng hoàng chút chớ có lộn xộn là được.!” Lời còn chưa dứt liền không chịu được bắt đầu xé y phục trên người Triển Chiêu. Đồng thời một cái tay khác cùng miệng không quên hầu hạ phần nửa người trên đã xích lõa lồ lộ của Triển Chiêu.
Này phía sau con mèo dù sao cũng là lần đầu tiên Ngũ gia nhất định sẽ ôn nhu chăm sóc từng chút từng chút một, tránh cho hắn có ấn tượng không tốt, sau này lại không cho lão gia ta ăn hắn nữa O (∩∩)O ( Ngũ Gia, lần này ngươi cũng ăn không được ORZ...)
Bệnh của TẤT CẢ tiểu thụ =))))))))))))))
Mặc dù được Bạch Ngọc Đường nhiệt tình hầu hạ như thế khiến cả người nóng ran, dục vọng ngẩng cao đầu, nhưng Triển Chiêu vẫn còn nghĩ đến một chút thân phận quan viên triều đình của hai người mà dè dặt, thế là ( giả vờ) tỏ ra kháng cự một chút:” Ngọc, Ngọc Đường?! Ngươi phải ở chỗ này …?! Không tốt lắm đâu?!”
Bạch Ngọc Đường làm đến khi Miêu đại nhân cảm thấy ngượng ngùng, không trực tiếp từ chối cùng chống cự nữa, tiếp tục nằm ở trước ngực hắn, cố gắng ngậm lấy hai quả dâu tây. Bởi vì miệng đang bị chiếm lấy, nên chỉ có thể phun ra một chút từ ngữ hàm hồ:” Miêu nhi, ngươi xấu hổ sao? Vì sao không thuận theo ham muốn của mình đi ( Miêu nhi, ngươi xấu hổ cái gì? Cũng không phải còn là xử nam a =)))))”. Này đần Miêu, Cũng đến nước này rồi sao còn có thể dừng là dừng được?! Lại nói Ngũ gia cũng vì thối Miêu ngươi mà cấm dục mấy tháng nay rồi, lại cũng vì ngươi mà lo lắng nhiều như thế, ngươi thiếu gia ta rất nhiều đó! Hôm nay ta nhất định sẽ hướng ngươi đòi cả vốn lẫn lời!
Miiêu đại nhân được LP nhà mình cho phép cuối cùng cũng không còn nhăn nhó nữa, chuyển mình một cái đổi khách làm chủ, đem Bạch Ngọc Đường đặt dưới thân, tiếp tục làm chuyện y chưa hoàn thành:” Ách… Nếu Ngọc Đường chủ động như thế, Triển mỗ cũng không khách khí nữa ….”
” Ngô, Tử Miêu! Ý của gia không phải là cái này a a a a a a ──!!!!” ( Ngũ gia ngươi có kêu phá cổ cũng sẽ không có người tới cứu đâu, ai kêu võ công của ngươi cũng không bằng Miêu đại nhân ….)
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo vào vòng xoáy dục vọng, chỉ có thể dùng dư quang để nhìn đến vị đại ca may mắn đang nằm kia chứng kiến hiện trường cảnh H của Miêu Thử ( =))))))))))). Nhưng không đợi đến khi tthấy y bày ra bộ mặt chán ghét, Miêu đại nhân đã dùng kỹ thuật của mình khiến y không còn tâm tư đặt ở đâu ngoài chuyện quan trọng trước mắt.
Miêu đại nhân cũng là bị nhiệt tình của tiểu Thử nhà mình quyến rũ sớm đem lý trí tỉnh táo quẳng lên chín tầng mây, chỉ là trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ quỷ dị: Không phải là mình đã quên mật chuyện gì rồi chứ? Bất quá hắn cũng rất mau trở lại trạng thái bình thường. Nếu như đã không nhớ hẳn đó không phải là chuyện gì quan trọng lắm. ( Miêu đại nhân, tờ rờ trym ( đại bổng) của ngươi thật quá mạnh mẽ a … ORZ …. so với việc ăn con Chuột kia thì chuyện đó quả thật là không trọng yếu bằng…) Sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc bản chức của mình.
( dạ vâng hai cụ đang làm việc trong cái ổ toàn xác chết và kẻ thù đến bất kứ lúc nào =)) không hề quan trọng a =)))))))))))))))))
Bên kia, chánh đường Tương Dương Vương phủ.
Hai nhân vật chính nhận được tin tốt là đồng lưới trận đã bị người mở ra, mà lại còn có thương tổn nhân mạng, lúc này đang cùng bầy thủ hạ mở tiệc tùng náo nhiệt, vui vẻ ca hát, cười nói ăn mừng trận đầu thắng lợi. Bất quá vì để tránh cho vì thấy thi thể mà mất ngon, nghĩ rằng người kia dù sao khi vào đồng lưới rồi cũng không thể sống sót mà chạy đến đây được, thế nên người đã chết thì không thể chạy trốn được. Thế là sau khi được thể thiếp cùng thuộc hạ lôi kéo Triệu Vương gia quyết định để cho mọi người ăn uống no say rồi sẽ cùng nhau đi thăm dò chiến lợi phẩm. ( Vương gia quyết định như vậy thật là anh minh …. Người quả là có cống hiến vĩ đại đối với sự nghiệp H của Miêu Thử, QM nhất định sẽ để ngươi chết được toàn thi =w=)
|
41
” A a a a a a──!!! Ngọc, Ngọc, Ngọc, Ngọc,…” Trong lầu một lần nữa truyền đến âm thét chói tai của Miêu đại nhân! ( Lại nói, lầu này hiệu quả cách âm rất tốt. Hai con người kêu kịch liệt như thế phía bên ngoài cách mấy mét mà cũng không có người nào nghe thấy được … nhìn trời…)
Con chuột mới vừa trải qua một phen mây mưa, lúc này mệt mỏi đến ngay cả mí mắt cũng lười động đậy, đang gục trên người của Miêu đại nhân nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đợi Đông Sơn tái khởi ( đợi thời cơ vùng dậy, thua keo này ta bày keo khác), thừa dịp Miêu đại nhân chưa chuẩn bị tốt tinh thần sẽ phản công ( Kia có thể sao == |||)lại bị tiếng thét này quấy rầy thanh tịnh, thế là không nhịn được, phẫn nộ quát lên:” Tử Miêu, ngươi gặp quỷ sao?! Gọi cái gì…!” Nhưng còn chưa nói xong, liền bị thanh âm trong miệng mình phát ra làm cho sợ hết hồn ──
Thanh âm này.. Mình làm sao có thể thốt ra thanh âm ấu răng như thế nào?! ( thanh âm của trẻ con)
Bạch Ngọc Đường bị biến cố bất thình linh ngay trước mặt làm cho kinh sợ một phen khiến không kịp phản ứng. Mặc dù trước tiên trong đầu y nhanh chóng nói với mình là phải biết giữ hình tượng, còn không kịp đem tứ chi của bản thân đem tỉ mỉ so với con mèo kia, sau thời gian 1 nén hương cuối cùng mới phân tích rõ ràng được một chuyện, đó chính là ──
Mình biến thành đứa trẻ rồi!!! Quả nhiên người đang mang thai so với não của người bình thường thì chậm phát triển hơn – – |||
Một bên Triển Chiêu tận mắt nhìn thấy một thoáng này người trong lòng xưa nay so với hắn tốt hơn rất nhiều giờ phút này lại bị biến thành bộ dạng như vậy, hắn chỉ biết há to miệng ” Ngọc ” hồi lâu nhưng cũng không thể nói nốt vế sau rút cục là ” Ngọc ” gì = = |||, nhớ ngày đó mình bị thương, lại trúng độc mà nhỏ người đi, thế nhưng Ngọc Đường cũng không có trúng độc. Vậy rút cục y là trúng cái loại độc gì đây? Hơn nữa lấy tình trạng thân thể hiện tại của y cũng không biết liệu độc tố có ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng hay không?!
Điểm chết người bây giờ chính là, thoạt nhìn giờ phút này Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh chỉ là một đứa nhỏ khoảng bốn, năm tuổi, trên người không có một mảnh vải che thân, hạ thể vẫn đang còn dính cái gì đó không biết có phải của chính y hay lại là của Miêu đại nhân… Ách… Chất lỏng màu trắng sữa. Điều này làm cho trong lòng Triển Chiêu nổi lên một mặc cảm tội ác vô cùng sâu sắc, tựa như mình là một đại thúc vô sỉ, biến thái đang khi dễ một đứa trẻ. ( Miêu đại nhân bây giờ dù có muốn những thứ này cũng vô ích ORZ ….)!
Triển Chiêu giờ phút này sâu sắc lĩnh hội được thể này là cưỡi hổ khó xuống, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống không thể phát tiết hoàn toàn dục hỏa trong người, vội vàng cầm quần áo mặc xong xuôi, sau lại cuống cuồng tay chân tiện cầm lấy một bộ y phục giúp Bạch Ngọc Đường gói kỹ lại thân thể nho nhỏ, tròn vo, chuẩn bị trước tiên phải đem Bạch Ngọc Đường về tìm đại tẩu để tìm biện pháp.
Bạch Ngọc Đường đang cố gắng suy nghĩ nguyên nhân vì sao mà mình lại bị biến thành nhỏ như thế này, vốn đang chưa kịp phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác để cho Triển Chiêu giúp mình mặc xong quần áo, sau khi thấy quần áo trên người mình, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện ── y phát hiện quần áo trên người mình cơ hồ rất quen mắt, giống như là … y phục của Triển Tiểu Hùng?! Hơn nữa bởi vì bụng y căn bản cũng nhô lên chút xíu thế nên y phục này cũng coi như là vừa người mặc dù vẫn có chút dài.
( Miêu đại nhân là một kẻ tự gây nghiệt đáng chém a y phục này mà cũng dám cho Ngũ gia mặc sao?!
Miêu đại nhân: lau mồ hôi cái kia … thuận tay thôi vứt đi cũng rất đáng tiếc vốn định giữ lại cho nhi tử mặc a)
…
” Ngọc Đường, ngươi không cần phải đợi thêm nữa đâu. Người nọ vẫn một mực ở bên cạnh ngươi a! “
” Hắn đang ở trước mặt ngươi a! Ta chính là Triển Chiêu!”
” Ngọc Đường, ta không có lừa ngươi a! Ta thật sự là Triển Chiêu a! Ngươi tại sao lại không tin ta chứ?”
….
” Tử Miêu! Thì ra thực sự là ngươi a a a a a ──!” Cuối cùng sau khi suy nghĩ cẩn thận chân tướng sự việc con chuột mới tức giận gầm thét!
Dưới cơn thịnh nố Bạch Ngọc Đường vung lên quả đấm thịt đô đô, một quyền hướng mặt của Triển Chiêu đánh tới. Vốn là với khí lực hiện tại của y, lực đạo một quyền kia cũng không tính là nặng đi, chỉ bất quá lỗ mũi của Triển đại nhân bởi vì giờ phút này vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng nên vẫn trong tình trạng hưng phấn cực độ, bởi vậy chỉ cần một chút lực đạo cũng rất dễ dàng lièn khiến cho chất lỏng màu đỏ ấy trong trong lúc kích tình sôi trào mà như suối chảy trào ra, thế là…
” Ta, ta cái gì…?! Ngọc Đường, ngươii lại tức giận sao? Ai, Ngọc Đương, ngươi ngàn lần, vạn lần cũng đứng có kích động nha!”
” Ngươi, ngươi đừng có tới đây a a a a a ──!!!!”
” Hảo, hảo.! Ta không bước qua. Ngươi cũng đừng có nóng giận nha! Ai nha! Ngọc Đường, sao trên người ngươi có nhiều máu như vậy?! Ngươi bị thương!?”
” Ngươi. Bạch gia gia mới không có bị thương! Nàyyyyyyyyyyyy, người đừng có tới gần ta!!!”
” Ngọc Đường, cẩn thận một chút kẻo động thai khí TAT…”
” Tử Miêu! Không cho khóc! Cút ngay!!!!”
” Ngọc Đường …”
...
Bên kia, Tương Dương Vương Triệu Giác cũng nhân mã cuối cùng cũng ăn uống no say, chuẩn bị bắt đầu thực hiện chính sự, Đoàn người đang cuồn cuộn hướng đến Trùng Tiêu lâu xuất phát. Khi đi tới cửa lại đột nhiên nghe thấy trong lâu giờ phút này lẽ ra phải là một mảng tịch mịch lại truyền đến thanh âm ồn áo của hài đồng, mọi người lúc này mới phát giác ra có chuyện gì đó bất thường, một đám người lập tức vây lấy Tương Dương Vương hộ vệ, một nhóm còn lại nhanh chóng triển khai tư thế hộ giá, đi tới tòa nhà trong lâu bao vây lại ….
|
42
Trong Trùng Tiêu lâu,
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang liếc mắt đưa tình khí thế ngất trời ( = = ||| thật sự là đang liếc mắt đưa tình?!) hoàn toàn không có chú ý tới nguy hiểm đang đến gần ( Ách… Nhị vị các ngài thực sự cũng quá chậm chạp rồi..) Đợi đến khi hai người cuối cùng cũng nhận ra nhân mã của Tương Dương Vương đến đã không còn kịp đào tẩu OO”...
Thế là liền nghe thấy trong Trùng Tiêu lâu lần thứ hai truyền ra tiếng thét cao vút với tiêu chuẩn thanh âm cá heo:” A a a a a ──!!!!! Quỷ nha ──!!!!!” Chỉ bất quá lần này không phải là tiếng hét phát ra từ hai người Miêu Thử mà là binh lính A của đội tiền trạm của Tương Dương Vương.
” Ầm ĩ cái gì?! ” Không phải là người chết sao? Nhìn xem các ngươi bị dọa thành bộ dạng gì rồi này?! Thật đúng là đồ vô dụng! ” Tương Dương Vương vĩ đại của chúng ta không hổ là đồng nghiệp nam vô cùng BT ( phi thường nga) của cặp đôi Miêu Thử mặc dù vẫn là không được hai nhân vật chính của chúng ta để ý tới = =bbb, lại bày ra điệu bộ của một đại nhân vật vốn phải có, trong hoàn cảnh như thế mà vẫn có thể giũ vững tuyệt đối lâm nguy không loạn, chỉ thấy hắn một thân y phục lộng lẫy bình tĩnh, tự nhiên bước theo hình bát tự tách đám người phía trước ra ( HLL lên rồi, mọi người vỗ tay, tung hoa …), thuận đường còn đè cặp mông đầy đặn của binh sĩ A còn đang bị dọa cho sợ đến nỗi tè ra quần đạp một cước.
Đáng tiếc, Tương Dương Vương dù sao cũng là tuổi già sức yếu tất sẽ có bệnh tim, cao huyết áp … của những người già thường hay bị. Mọi ngày hắn đã làm không ít việc xấu, trái lương tâm, vì vậy sau khi nhìn đến bộ dạng Miêu Thử hai người lúc này liền ….
...
” Vương gia! Vương gia ngài xảy ra chuyện gì?!”
” Không được rồi! Vương gia ngất rồi!”
” Người đâu mau tới, mau đi gọi đại phu a!”
Tình huống trong Trùng Tiêu lâu nháy mắt trở nên hỗn loạn. Vốn là nghe thấy tiếng vương gia gầm lên trấn an, bọn thủ hạ ở bên cạnh mới cố tự trấn định. Nhưng bởi vì hiện tại mất đi người chủ định liền lập tức biến thành năm bè bảy mảng, (chim bay tán loạn) còn lại một số ít những kẻ trung thành thì vội vàng ba chân bốn cẳng mang chủ tử đi, thuận tiện thoát khỏi chỗ thị phi này. Vì vậy sau đó không lâu, trong lâu rất nhanh đã thanh tĩnh lại...
” Ngọc Đường, nơi này … thật sự có quỷ sao? Bất quá, ngươi không cần sợ, có ta bảo vệ ngươi! Nếu hắn muốn ăn thì cũng là ăn ta trước!” Triển Chiêu sờ sờ gương mặt ướt nhẹp của mình, lại nhìn nhìn dấu máu dính trên người Bạch Ngọc Đường, cuối cùng cũng hiểu ra máu trên người y thì ra là của mình.. Phụt máu = = ||| Thế là vừa dùng tay áo chùi mặt, vừa cẩn thận đem Tiểu Thử tiến vào trong ngực mình, rồi cũng là ướn ngực nói.
Bất quá Bạch Ngọc Đường của chúng ta người nhỏ nhưng chí không nhỏ, căn bản là sẽ không vì *** uy của yêu ma quỷ quái mà thay đổi, khinh bỉ nhìn Triển Chiêu một cái, hừ lạnh:” Ngũ gia ta lại không có làm việc gì trái với lương tâm! Ta mới không sợ quỷ đâu! Ta xem có khi là con mèo yếu đuối như ngươi mới sợ đi! Ách... bất quá để tránh cho những người đó chút nữa lại quay trở về đây, chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi thôi. ” Lời tuy nói thế những Ngũ gia thân đường đường là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu có thể vì dân vì nước cúc cung tận tụy mà chết ít ra còn có thể được lưu danh thiên cổ thế nhưng nếu là bị một tiểu quỷ không minh bạch ăn hết lại không thể nói được lời nào OO”...
Vèo vèo vèo ──
...
Ba ngày sau, thành Tương Dương truyền ra tin dữ, thân thúc thúc của đương kim hoàng thượng Tương Dương Vương Triệu Giác bởi vì ngày đêm vất vả chăm lo chuyện chính sự, lâu ngày thành bệnh, ban đêm ngày hôm trước bất hạnh qua đời, hưởng thọ 67 tuổi.
Lại cũng có một tin nho nhỏ được truyền ra, Vương gia là bởi vì ngày thường làm nhiều điều ác, không chỉ hay ức hiếp dân lành mà lại còn có ý đồ tạo phản, vì vậy bị Thiên khiển ( trời phạt), tại trong Trùng Tiêu lâu thấy được cảnh tượng quỷ hồn của Triển Chiêu Triển đại nhân của phủ Khai Phong toàn thân đầy máu đang há to miệng như chậu máu, chuẩn bị nuốt sống một nam hài đang sống sờ sờ, nên bị dọa sợ chết ⊙﹏⊙b...
Tóm lại bất luận là lời đồn đãi như thế nào, kết luận cũng chỉ có một, quát tra phong vân một đời phản vương, Tương Dương Vương Triệu Giác liền ở trong lâu nhưng không được hai nhân vật chính nhìn thấy, bước vào sau khi thấy cảnh tượng nào đó chưa đầy một giây … liền HLL thăng (= = đáng thương Vương gia, xin mọi người mặc niệm...)
|
43
Suy đi tính lại, Triển Chiêu đã là ” người đã chết “, mà Bạch Ngọc Đường sau khi bị biến nhỏ đi thì lại càng thấy rõ bụng to, vì vậy hai người Miêu Thử sau khi ra khỏi Tương Dương Vương phủ, để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết, hai người cũng không có trở về quán của khâm sai đại nhân, sau khi để chim bồ câu liên lạc với Mẫn Tú Tú báo hành tung của mình, liền trực tiếp thừa dịp đang loạn âm thầm trốn khỏi thành.
Vì vậy, lúc đó ở trong thành Tương Dương, cùng với tin Tương Dương Vương qua đời còn có một tin tức làm người ta đau lòng không thôi ── tứ phẩm đái đao hộ về Bạch Ngọc Đường Bạch đại nhân đi cùng khân sai đại nhân đến đây khi ở trong Trùng Tiêu lâu tiến hành điều tra, vô tình xông vào đồng lưới trận, cuối cùng mất mạng trong đó, vì quốc gia cùng nhân dân dâng lên sinh mạng ở tuổi 23 trẻ trung … ( mặc niệm 10 giây.... ....)
Ngoại ô Tương Dương thành, trong một khách ***:” Đại tẩu, nhờ cậy ngài thêm lần nữa, cũng chế cho Ngọc Đường một viên giải dược đi! TAT!!”
” Chế được dược kia cần đến một loại thuốc gọi là ” liên tâm thảo “. Một loại thảo dược đặc biệt ( nha thực sự giờ phút này cũng là lười nghĩ đến cái tên a. thôi thì phiên phiến một chút nha = = |||) loại thuốc này hết sức hiếm hoi. Ta đến nay cũng mới tìm được một ít gốc cây thôi, đã chế cho ngươi dùng hết rồi.”
” Kia Ngọc Đường phải làm sao bây giờ??
44
”
Chiêu ca ca... huynh đã trở về rồi!!!”
Miêu Thử hai người vừa bước vào của Khai Phong phủ, một bóng dáng nhỏ bé màu xanh biếc cùng với tiếng kêu đặt biệt ngọt ngào ( Buồn nôn:-<) khiến người khác nguyện chết không từ nan ( để không phải nghe thêm lần nữa:-<) hướng đến bên Bạch Ngọc Đường. Cũng may Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ, che lấy bụng tròn vo của Bạch Ngọc Đường, xoay người một cái liền đem y giấu ở phía sau người:”
Ngọc Đường, cẩn thận!”
Vật nhỏ màu xanh biếc kia nghe được thanh âm của hắn thì sửng sốt:”
Cái gì? Ngọc Đường?... Bạch thang viên?! Sao lại là ngươi?!!!”
Lại thấy trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh phút chốc biến thành ánh nhìn như gặp phải cừu nhân. Tốc độ thay đổi khuôn mặt có thể nói thật sự là nhất tuyệt. Đáng ghét, sao nhỏ đi lại có thể là y chứ? Hơn nữa lại còn mặc một thân áo lam nữa chứ? ( =.=bbb, Ngũ gia sao còn mặc bộ y phục cũ của Tiểu Miêu đại nhân, là không nỡ cởi ra đúng không orz…) hại ta kích động mà nhận nhầm y là Chiêu ca ca chứ! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!!! Bởi vì cái gọi là tình địch nhìn tình địch, không chết cũng tàn tật ( = = ||| ai nói thế???), Bạch Ngọc Đường như thế nào không thể nhận ra khắc tinh ngay từ nhỏ đã cùng mình tranh đấu. Mình vốn là út trong nhà, là người nhỏ tuổi nhất, vón nên được mọi người hàng vạn hàng nghìn lần sủng ái, là bảo bối được mọi người ủng trong lòng bàn tay mà yêu thương cực kỳ. Thế nhưng kể từ khi Đinh lão phu nhân mang theo ba người huynh đệ bọn họ đến Mạt Hoa thôn thành hàng xóm của mình thì mọi ánh mắt yêu thương của mọi người đề toàn bộ chuyển dời đến trên người Đinh Nguyệt Hoa. Thật ra thì nàng cũng chỉ hơn y có chưa đến nửa tuổi nhưung bởi vì nàng là con gái cho nên mọi người tự nhiên sẽ chú ý nàng hơn một chút. Những thứ trước kia vốn là nên lưu lại cho mình ăn. Thế nhưng thật khéo đùa, mọi người lại dành tất cả cho Đinh Nguyệt Hoa. Hơn nữa mỗi khi nàng cùng mình tranh nhau đồ vật gì đó, ca ca, chị dâu còn muốn trở thành chỗ dựa để giúp nàng, nói cái gì mà phải kính già yêu trẻ, muốn đem cho tiểu muội muội. Kết quả là để cho Xú nha đầu kia đoạt của mình không ít bảo bối. Không nghĩ tới hiện tại con Mèo này mà nàng cũng muốn cùng mình đoạt. Lần này, vô luận là như thế nào cũng sẽ không để nàng được như ý! ( thời thơ ấu của Ngũ gia... đau khổ – ing... lau lau lệ ngấn dâng trào...) Thế là Ngũ gia một tay chống nạnh ( Ngũ gia ngài còn thắt lưng sao... Nhìn trời...) chỉ thẳng vào lỗ mũi của Đinh Nguyệt Hoa không cam lòng yếu thế mà quát ngược lại:”
Xú nha đầu, ta còn chưa có hỏi ngươi, ngươi đến đây làm cái gì?! “ ”
Hừ, ta đến đây làm cái gì? Ta là vị hôn thê của Chiêu ca ca, ta sao không thể tới a?!”
Xú thang viên( cái bánh trôi ý) dám đối bổn tiểu thư dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện sao, nhìn thấy ta không tức chết ngươi sao! Đinh Nguyệt Hoa cùng Bạch Ngọc Đường cũng có thể nói là không đội trời chung. Nhớ năm đó mình theo phụ thân cùng các ca ca ở tại biên cương, mình là tiểu công chúa xinh đẹp khả ái nhất, người gặp người thích, thế nhưng kể từ khi gặp Bạch Ngọc Đường, không còn có người nói mình xinh đẹp nhất bởi vì Bạch Ngọc Đường khi còn bé trắng trắng, nộn nộn, mà mình bởi vì từ nhỏ đã lớn lên ở biên cương, lại bị phụ thân coi như bé trai mà nuôi dạy, suốt ngày dạy võ, da dẻ giống như màu mật ong, mà mình dù có ăn như thế nào cũng không thể mập mập lên được. Mặc dù sau này lớn lên vóc người thon thả lại là chuyện tốt thế nhưng tiểu hài tử phải mập mập, nộn nộn một chút mới khả ái. Vì thế mỗi khi mọi người nhắc đến hai người bọn họ, luôn khen Bạch Ngọc Đường lớn lên rất xinh đẹp, da so với các bé gái còn trắng hơn, nhưng lại nói mình gầy teo nhất định là do không nghe lời mà ăn cơm thật ngon. Đáng giận hơn đó là khi còn bé, khi chơi trò vợ chồng, những bé trai khác thế nhưng lại luôn muốn Bạch Ngọc Đường đóng vai cô dâu, lại không phải là muốn mình. Đáng giận nhất nhất là hôm nay ngay cả vị hôn phu của mình y cũng muốn đoạt đi. Quả thực là nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!!!!! ( = = bbb hai vị là bởi vì nguyên nhân như thế mà trở thành đại cừu nhân thâm thù sao ORZ...) Bất quá, Bạch Ngọc Đường nghe thấy lời nàng khiêu khích cũng không tức giận mà ngược lại còn cười rất vui sướng, nhìn có chút hả hê:”
”
Vị hôn thê?! ha ha ha... Cười chết người rồi! Chỉ bằng bộ dạng của ngươi bây giờ, còn không biết xấu hổ mà tự nhận là vị hôn thê của con mèo kia sao? Con mèo kia sẽ thích một con nhóc ba tuổi hay sao? ha ha ha... “ Đinh Nguyệt Hoa bị nói cho cứng họng, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức lại hùng hồn phản biện nói:”
Ngươi ──! ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Ngươi không phải so với ta còn không có tốt hơn chỗ nào sao! Mình không phải là bộ dạng của một tiểu hài tử xấu xa sao! “ Lần này đến phiên Bạch Ngọc Đường bị ngăn đế không thể thốt nên lời nào, ngoài miệng thế nhưng vẫn là không thể chịu yếu thế:”
Thối Đinh tử, ngươi dám nói lại lần nữa xem?!”
Đinh Nguyệt Hoa tiếp túc cố ý khiêu khích nói:”
Ta nói thì thế nào?! Hiện tại tất cả mọi người đều biết ngươi là một tiểu hài tử, Chiêu ca ca thế nhưng là một nam nhân bình thường, nếu hắn không thích ta dĩ nhiên là sẽ càng không thích ngươi hơn!”
Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn bị tức giận, liền tại trước mặt mọi người, bất chấp mặt mũi của mình trước con mèo kia, xông lên túm lấy Đinh Nguyệt Hoa đại rống:”
Con mèo kia đã nói là hắn yêu ta! Không tin ngươi cứ hỏi hắn đi! Thối Miêu, lại đây!”
Triển Chiêu nghe thấy LP đại nhân nhà mình gọi, tất nhiên là liền lập tức tiến lên chờ đợi phân phó, lại bị Đinh Nguyệt Hoa trước một bước kéo lại, ngọt ngọt ngào ngào hỏi hắn:”
Chiêu ca ca, ngươi thích người ta gọi ngươi là ”
Chiêu ca ca ”
giống như vậy hay là thích người ta gọi ngươi là ”
Tử Miêu, Lạn Miêu, thối Miêu, miêu ba chân ”
a?”
”
Cái này... Triển mỗ tất nhiên thích Chiêu... Ách, theo Triển mỗ, gọi tên là được rồi TAT... ”
Ngọc Đường, nếu như ngươi chịu gọi ta một tiếng ”
Chiêu ca ca”
, Triển Chiêu dù chết cũng nguyện ý a bộ dạng oán phụ cắn móng ta... Thế là kế tiếp Triển Chiêu liền không ngoài ý muốn một chút nào nghe được sư tử rống của con Chuột nhà mình:”
Tử Miêu! Ý của ngươi là ngươi bất mãn đối với cách gọi của ta!”
”
Ngọc, Ngọc Đường, ta không có a TAT!”
”
Thối Miêu, ngươi đi chết đi ──!!!”
[(]└┘ [)]# nói xong liền hướng Miêu đại nhân tung ra một quyền, sau đó xoay người nghênh ngang đi thẳng. Chỉ để lại Miêu đại nhân tiếp tục ở lại trong sân ôm lấy con mắt trái thâm đen, ai oán kêu:”
Ngọc Đường... QTZ ”
không nên đi a... Đinh Nguyệt Hoa thấy tình thế đối với mình có lợi, liền tiến thêm một bước, rèn sắt khi còn nóng, đi lên nói:”
Chiêu ca ca, ngươi đừng quản y cái khỉ gió gì nữa, y hiên tại tức giận, ngươi đi tìm ngược lại sẽ càng khiến y sinh khí. “ Triển Chiêu chỉ đành phải vừa than thở, vừa hướng Đinh Nguyệt Hoa sự kiện mới rồi:”
Cũng đúng, để cho y yên tĩnh một chút cũng tốt, tránh cho y nhìn thấy ta lại... Ai, đúng rồi, ngươi thật sự là Đinh tam tiểu thư? Sao lại cũng biến thành như vậy?!”
Chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa làm như đang nhớ lại chuyện gì đó thương tâm, than thở khóc lóc nói nói:”
Chiêu ca ca, ngươi không biết. Hôm đó, khi ngươi rơi xuống sơn nhai, thật ra thì ta cũng vậy, trúng cùng loại độc với ngươi. Chẳng qua là thương tích trên người không có nặng. Sau khi về đến nhà độc mới phát tác, sau ta nghĩ đến ngươi đã chết, thương tâm muốn chết. Cả ngày một người trốn trong phòng khóc, không cùng ai nói chuyện, cũng không cho người khác vào phòng của ta. Ngay cả nha hoàn của ta Tiểu Thúy Thúy cũng chỉ có thể mỗi ngày đưa cơm đến cửa khuê phòng, cho nên chuyện của ta mới không ai có thể biết được.”
Biết ta bởi vì hắn mà trúng độc, Chiêu ca ca nhất định sẽ rất đau lòng đi. Triển Chiêu quả nhiên thấy nàng khóc đến đáng thương, thực sự tin lời của nàng, khuôn mặt đau lòng cùng tự trách thở dài nói:”
Nga, thì ra là như vậy. Kia Triển mỗ rất xin lỗi, làm phiền Đinh cô nương lo lắng cho ta.”
“Chiêu ca ca, ngươi cũng đừng nói như thế. Đây đều là do Nguyệt Hoa cam tâm tình nguyện.”
Hừ, nhìn như vậy, ngươi còn không có cảm động? Tên ngu ngốc bánh trôi nước đối với ngươi hung dữ như vậy, ai tốt ai xấu hiện tại không phải ngươi cũng đã thực rõ ràng hay sao?”
( Đinh đại tiểu thư ngươi sai lầm rồi, Miêu đại nhân hắn a là thích bị con chuột nhà hắn tàn bạo như thế a...) Không ngờ Triển Chiêu thế nhưng lại hướng nàng làm động tác vái thật sâu, nói:”
Đinh cô nương còn đừng vì tại hạ mà phí tâm, Triển mỗ đã sớm nói rõ ràng, mình đã có người trong lòng, hai bên lại lưỡng tình tương duyệt, không dám chậm trễ tuổi thanh xuân của tiểu thư.”
”
Người kia... là Bạch Ngọc Đường sao?... Ta hiểu được. Chiêu ca ca, chúng ta kiếp này mặc dù vô duyên trở thành phu thê nhưng ít nhất làm huynh muội thì vẫn có thể a?”
Hôm nay giả huynh muội, rất có thể ngày sau đích thực là phu thê. Chỉ cần ta còn có thể ở bên cạnh ngươi, bổn cô nương liền còn có cơ hội! ( Ngươi sẽ là không bao giờ có đâu, người ta hai người cũng đã sớm gạp nấu thành cơm chín rồi = = ||||) ”
Cái này tự nhiên a. Sau này muội muội nếu có gì cần giúp đỡ, vi huynh nhất định toàn lực tương trợ!”
Ngọc Đường, ta chỉ là tùy tiện ứng phó với nàng thôi, ngươi thế nhưng ngàn vạn lần không thể để ý nha... ──────────────────────── đến đây cuối cùng Đinh tam hài tử hoa lệ bước ra, mối quan hệ tình tay ba chính thức bắt đầu...
|
45
Tử Miêu! Ngươi còn tới tìm ta làm cái gì?! Cút ngay đi!!! “ Bạch Ngọc Đường bên ngoài nằm nghiêng hờn dỗi, chợt nghe thấy tiếng cánh cửa mở, còn tưởng là Triển Chiêu tới tìm mình chịu nhận lỗi, cũng không thèm quay đầu lại, nắm lên cái gối ném qua. Người vừa tới nhanh chóng lắc mình một cái tránh được phi đạn gối của Bạch Ngọc Đường, tiếp theo một bước chạy lên phía trước, không chút khách khí nhéo lấy đầu của của tiểu thử, mắng:”
Ngươi, tên chết tiệt! Ngươi vẫn là không chịu nhìn đúng người mà tiếp tục vứt nữa a, ngay cả đại tẩu của mình mà ngươi còn dám ném! Chán sống có phải không?!!!!”
Bạch Ngọc Đường thấy mình ném sai người còn làm cho đại tẩu mình yêu thương nhất ”
kinh sợ “, lúc này không khỏi có chút chột dạ, ngượng ngùng cười nói:”
Đại, đại tẩu?! Nguyên lai ngươi nha... ”
Khóe miệng cũng đang trong lúc lơ đễnh mà thoáng lộ chút thất vọng... Cũng may đại tẩu tựa hồ bận tâm thân thể của y hiện tại, cũng không làm khó y, chẳng qua là nhìn sang cái bụng tròn vo của Bạch Ngọc Đường, tự tiếu phi tiếu nhìn y nói:”
Sao vậy? Không phải là con mèo kia làm cho ngươi thất vọng rồi?”
Bạch Ngọc Đường bị một câu nói này đụng trúng tâm sự, quả nhiên thẹn quá thành giận, vội vàng kêu to giải thích:”
Người nào, người nào thất vọng? Người Ngũ gia không muốn nhìn thấy nhất lúc này chính là hắn. Tốt nhất hắn đừng có đến. Nếu không hắn tới một lần, Bạch gia gia đánh hắn một lần!”
Mẫn Tú Tú cố nín cười toan tính, cố ý nói với giọng điệu to giả bộ không giải thích được hỏi:”
Ơ, Thì ra ngươi không thích gặp nhất là Triên Chiêu nha? Ta còn tưởng rằng... Ngươi không phải là muốn kéo hắn đến đây để hảo hảo dạy dỗ một trận sao, để cho hấn không còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt đây?”
Này tiểu gia khỏa, từ nhỏ tính tình xấu nhất chính là con vịt chết mạnh miệng, nhiều năm như thế còn không có tiến bộ gì, thật là quá.. thật là quá đáng yêu o (≥ω≤)o ”
Ta không phải ý tứ kia! Ý của ta là... ”
Bạch Ngọc Đường còn muốn cãi tiếp, lại đột nhiên ý thức đươc bị đại tẩu nhà mình đùa bỡn, không khỏi vừa tức vừa giận. Đang muốn nghĩ cách nào phản bác, rồi lại bị Mẫn Tú Tú hạ một câu hoàn toàn á khẩu không thể trả lời được:”
Ngươi nhìn một cái, ngươi nhìn một cái, ngươi bây giờ nôn nóng cái gì? Rất giống như bị người nó trúng tâm sự mà thẹn quá hóa giận, dường như...”
”
Đại tẩu o (>﹏<)o──!”
Bạch Ngọc Đường hoàn toàn bị chọc giận, hét lên một tiếng kháng nghị. Mẫn Tú Tú nhưng lại đối với sự tức giận của Bạch Ngọc Đường làm như không thấy, ngược lại còn giả bộ bày ra bộ dạng gia trưởng, nói lời thấm thía:”
Ta nói Tiểu Ngũ a, đại tẩu này cũng nên nói với ngươi đôi điều, ngươi như vậy cũng có thể là ngươi không đúng.”
Bạch Ngọc Đường khí tức còn chưa có thuận, lại nghe đại tẩu nhà mình quở trách, trong lòng không khỏi không cam lòng:”
Ta làm cái gì mà không đúng?!”
Chẳng lẽ Ngũ gia ta cố tình gây sự sao, oan uổng con mèo kia có phải hay không?! (Ngũ gia ngươi chính là ==|||||) Lại thấy Mẫn Tú Tú tiếp tục vỗ lấy bả vai của y, nhẹ nhàng nói:”
Nam nhân này a, ngươi phải dùng cách dụ dỗ cũng không thể đánh mắng, chính ngươi cũng là nam.. Ách, nam nhân ( nam hài hiển nhiên là không được coi là nam nhân rồi nhưng nếu là ngươi thì chỉ có thể miễn cưỡng coi là nam nhân thôi ==||), mới có thể hiểu được? Này nam nhân nào là không thích thể thiếp của mình ôn nhu, vui vẻ, lương thiện? Ngươi đối với hắn như thế khác nào chắp tay dâng hắn tặng cho nữ nhân khác chứ?”
Tiểu Thử không nghĩ tới đại tẩu thế nhưng lại không giúp huynh đệ nhà mình, ngược lại còn quở trách mình, nhất thời trong lòng ủy khuất cùng bất bình như thủy triều toàn bộ bùng phát ra ngoài, khó chịu liếc đầu quay qua hướng khác, tức giận nói:”
Hừ! Hắn yêu ai thì hắn cứ yêu đi! Ngũ gia còn không lạ gì lạn Miêu kia! Ai! Đại tẩu ngươi vì sao lại hướng ngoại nhân nói giúp chứ!? Ngươi rốt cục là đại tẩu của ai chứ?!”
Thối Miêu kia đã làm chuyện sai lầm, lại còn muốn Ngũ gia phải hảo ngôn hảo ngũ cùng với bày ra khuôn mặt tươi cười mà đi dụ dỗ hắn sao. Gia ta cũng không phải đời trước thiếu hắn. Mẫn Tú Tú thấy lời khuyên không có hiệu quả, không khỏi lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ lên ót y một cái, trách mắng:”
Ngươi tiểu tử ngốc! Đại tẩu nói như thế này là muốn tốt cho ngươi! ”
Tiếp theo lại chỉ chỉ bụng của y, nói:”
Ngươi không biết, thời điểm như thế này, nam nhân … thế nhưng là dễ dàng ở bên ngoài.... Năm đó, đại ca ngươi thiếu chút nữa thừa dịp ta đang hoài thai Trân nhi thì … 55555555... ”
Nói đến đây lại nhớ lại chuyện thương tâm cũ, cánh tay lôi ra khăn lụa chấm chấm nước mắt. Bạch Ngọc Đường vốn đang nghẹn khí giận, nhưng khi nhìn thấy đại tẩu y thường ngày luôn luôn hung dữ thế nhưng giờ phút này thương tâm muốn chết mà rơi lệ, nhất thời cũng quên là mình đang sinh khí, ngược lại còn giúp nàng lau đi nước mắt, khuyên lơn:”
Ai, đại, đại tẩu, ngươi khóc cái gì nha? Có gì hảo hảo nói sau... “ Mẫn Tú Tú vừa thấy có hi vọng, liền lập tức làm ra điệu bộ cố nén bi thương, tiếp tục nói:”
Tiểu Ngũ a, đại tẩu là người từng trải, ngươi nghe đại tẩu một câu khuyên đúng sai đi ”
Bạch Ngọc Đường ngày thường là chưa từng thấy nữ nhân khóc, vì vậy lúc này không dám ngỗ nghịch với đại tẩu của mình, chỉ đành biết điều một chút, rửa tai lắng nghe.:”
Ân, tẩu nói phải.”
Tiếp theo liền thấy Mẫn Tú Tú bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ghé vào vành tai bắt đầu nói điều thấm thía, truyền đạt kinh nghiệm, tuyên bố:”
Tình cảm này a, không chỉ cần có kích tình, càng cần phải dùng cái tâm của người kinh doanh, bản thân ngươi nếu là không hảo hảo quý trọng, tương lai cũng đừng trách người khác đoạt người trong tay. Ngươi nhìn đại ca ngươi bây giờ đối với ta, nói gì nghe đấy, kia cũng bởi vì hắn đã từng phạm sai lầm, mà thiếu ta một cái ân tình. Đó không phải là năm đó, đại tẩu ngươi là đối với hắn ôn nhu thể thiếp, khoan hồng độ lượng, không chừng cái nhà này đã sớm tan nát, Trân nhi hiện tại cũng sợ là sẽ trở thành một tiểu khả liên nhi ( một bé nhóc đáng thương) thiếu cha thiếu mẹ...555555555555″ Vừa nói lại còn vừa dùng khăn lụa lau hai cái trên đôi mắt đỏ au, nước mắt kia nhất thời lại như hai hàng nước lũ một lần nữa chảy như mưa ( đại tẩu, người cũng thật sự là biết diễn a... =v=). ”
Đại tẩu, sao người lại khóc nữa rồi? Xin đừng thương tâm...”
Không nghĩ tới một chiêu này lại có thể thực hiện thuận lợi như vậy trên người Bạch Ngọc Đường. Chỉ thấy y vừa tiểu tâm dực dực mang tay áo giúp đại tẩu lâu đi nước mắt, vừa cúi đầu suy nghĩ: xem ra đại tẩu thật tâm vì chuyện của bọn ta mà lo lắng… thật ra thì … đại tẩu nói … cũng có chút đạo lý... Mình thật ra cũng bởi vì chuyện Triển Chiêu lừa dối mình lúc trước mà chưa nguôi cơn giận, cùng hắn đi tới đây rồi, hơn nữa sau khi mình nhỏ đi, Triển Chiêu vẫn là đối với mình như thể thiếp, bao dung, tin tưởng hắn sẽ không có dễ dàng thay lòng đổi dạ. mình ít nhất hẳn là nên cho hắn cơ hội giải thích... Mắt Mẫn Tú Tú dù chưa có liếc qua nhìn y, nhưng dư quang đã sớm đem mọi biến hóa dù nhỏ nhât trên khuôn mặt của Ngọc Đường thu vào mắt, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói:”
Ngươi cũng không muốn hài tử trong bụng vừa mới ra đời lại thành... có phụ thân, không được phụ thân yêu thương chứ?! Thật là một tiểu oa nhi đáng thương?”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu sờ sờ bụng của mình, đôi chân mày nhăn lại, nói:”
Ngũ gia ngay cả nhi tử cũng nguyện sinh cho hắn! Cái này còn chưa tính là đối tốt với hắn hay sao? Hắn còn muốn Ngũ gia làm như thế nào nữa!?”
Nhưng là lúc này đã không còn khí diễm như vừa rồi nữa, giọng nói cũng có chút lo lắng, bất an. Mẫn Tú Tú thấy được chuyển biến tốt, không có tiếp tục dạy dỗ y nữa, mà là sờ sờ xoa xoa cái đầu nhỏ của y, trấn an, nói:”
Đại tẩu biết Tiểu Ngũ hoài thai thực sự là không dễ dàng. Nhưng là con mèo kia cũng không có biết nha! Hơn nữa, ta xem nếu như Đinh Tam nha đầu kia có cơ hội, nàng ước gì cũng có thể sinh cho Triển Chiêu mười tám hài tử đấy!”
Bạch Ngọc Đường cắn cắn môi dưới, yên lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lúng ta lúng túng nói:”
… Bọn họ muốn sinh liền để bọn họ sinh đi. Nhi tử của ta có ta là phụ thân là được rồi. Kia thối Miêu nếu là không muốn thì coi như xong.. ”
Thanh âm kia thế nhưng lại giống như lẩm bẩm, thanh âm cùng tiếng vo ve của muỗi không sai biệt lắm. Thật ra thì Bạch Ngọc Đường cũng biết, lấy nhân phẩm cùng tính tình của Triển Chiêu, mặc dù hắn đối với mình nếu đã không còn yêu thương, cũng không thể có khả năng buông mình cùng hài tử. Huống chi hắn còn không có đối với mình vong tình! Nghĩ đến chuyện hoài thai đối với một nam tử là một chuyện khó có thể tiếp nhận, cần rất nhiều dũng khí cùng quyết tâm để thừa nhận nhiều loại áp lực cực lớn này, có đúng hay không nếu đây là một nữ nhân thì chuyện này cũng là chuyện dễ chấp nhận hơn. Mặc dù trên nhục thể muốn thừa nhận loại thống khổ kinh khủng như thế này, thế nhưng đây cũng là thiên chức của các nàng, các nàng sẽ không coi đây là một nỗi nhục mà còn là một loại vinh quang thần thánh. Nếu bởi vì như vậy mà đạt được tình yêu đã chờ đợi từ lâu, dĩ nhiên là cầu còn không được nữa là, nơi nào còn tâm trí cảm thấy cực khổ nữa chứ? Huống chi mình mặc dù không phải xuất phát đã muốn mang thai đứa trẻ này, sau lại vì lưu luyến mà giữ nó lại, hoàn toàn là do bản thân cam tâm tình nguyện, mình có cái gì ủy khuất ở đây chứ...... Thật ra thì Triển Chiêu cho tới nay đều là đối với mình có thừa ôn nhu, mình thật giống như... hẳn là nên đối với hắn ôn nhu hơn một chút mới gọi là công bằng... Lại thấy mẫn Tú Tú thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:”
Ai, ngươi tiểu tử này sao lại luôn cố chấp như vậy chứ, xem ra là đại tẩu khuyên cũng không thể lay chuyển được rồi. Một mình ngươi chờ tỉnh táo lại, suy xét thật kỹ đi nha. Ta cũng sẽ không ở lại nơi này làm phiền ngươi nữa.”
Trong lòng cũng đang cười thầm, xem ra diệu kế của ta cũng có hiệu quả... Ngươi này con chuột này, vĩnh viễn không thể thoát khỏi ngũ chỉ sơn của đại tẩu xinh đẹp, thông tuệ này... Nga... ha hả… hả ha... Nói xong đứng dậy bước đi nhẹ nhàng, xoay người khép lại cánh cửa của căn phòng hảo hạn... Bên trong phòng, chỉ còn lại một con chuột đang một người một mình ngồi nhìn giường chiếu cùng gối đệm giường màu trắng cùng trải qua với Triển Chiêu, ngơ ngác, xuất thần:”
Thối Miêu...”
─────────── ngươi thấy không, đây không phải là ngăn cách tuyến mà là lấp kín tường ─────────── Ngoài phòng, tại một góc tối Hai bóng đen đang bàn luận xôn xao: ”
Đại tẩu, sao rồi?”
”
Ngươi yên tâm, đại tẩu đã ra tay, nơi nào không thể làm nên chuyện chứ ( đại tẩu đã ra tay là gạo xay ra cám =))) Bất quá ngươi chút nữa hãy đi vào, tránh cho Tiểu Ngũ nghi ngờ.”
”
Biết rồi. Đa tạ đại tẩu đã hỗ trợ.”
|