Tẩm Thất Mỹ Lang
|
|
Chương 24
“Viễn Phi…… Ta không muốn ở phòng đó…… Ta muốn chuyển ra……”
Lời nói tựa như còn dừng lại ở bên tai, Lưu Viễn Phi ngẩng đầu, hai mắt trợn ngược, vừa mừng vừa sợ nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở bên cạnh.
Cái gì? Hắn không có nghe lầm đi? Mẫn Lăng nói muốn từ cái phòng chết tiệt kia chuyển ra?!
“Mẫn Lăng ngươi…… Ngươi vừa rồi nói…… Nói……” Không xác định cẩn thận hỏi lại một lần, Lưu Viễn Phi gần như khâu cả miệng, thanh âm càng ngày càng thấp.
“Ta nói…… Ta muốn chuyển ra.” Hoắc Mẫn Lăng giống như một đứa nhỏ nha nha học chữ, gằn từng tiếng, dùng một loại ngữ điệu chậm rãi lập lại lời nói mới vừa rồi của mình.
“A! Thật sự!?” Cuối cùng cũng bộc phát ra tiếng kêu vô cùng vui sướng, Lưu Viễn Phi lăn lông lốc nhảy dựng lên, hai tay nắm lấy vai Hoắc Mẫn Lăng, không thể tin được hỏi tiếp.
“Ân.” Gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng đối với việc Lưu Viễn Phi cao hứng quá mức khoa trương lẫn nhiệt tình mà cảm thấy thoáng không thoải mái, luôn cảm thấy dường như trong phản ứng này đang ẩn tàng một loại ám chỉ khác làm cho hắn khó chịu……
“Ha ha ha ha…… Thật tốt quá thật tốt quá! Ngươi sớm nên từ cái phòng chết tiệt kia dọn ra !” Bởi vì rất hưng phấn nên Lưu Viễn Phi đã không tự giác đem suy nghĩ trong lòng nói ra sạch sẽ, đột nhiên phát giác dường như mình dùng từ không tốt lắm, nhưng vẫn khụ khụ hai tiếng, nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng không có để ý, lại giơ lên một cái tươi cười.
“Hừ, cùng ta ở chung a…… Nhất định sẽ đem ngươi dưỡng thành mập mạp .” Dựng thẳng ngón tay cái hướng trước ngực mình giơ giơ lên, Lưu Viễn Phi đối với chuyện mình có thể dưỡng béo Hoắc Mẫn Lăng là tràn ngập tin tưởng.
Hoắc Mẫn Lăng khóe miệng khẽ kéo, đối với lời ưng thuận của bạn tốt cảm thấy hơi hơi ấm áp.
“Ai kêu bộ dáng con mọt sách ngươi gầy như thế…… Nhất định là đọc sách quá nhiều, dinh dưỡng bổ sung không đủ, xem, nơi này nhỏ như vậy……” Lại đặt mông ngồi xuống, một bên quở trách một bên nhân cơ hội sờ lên cái eo của Hoắc Mẫn Lăng, nhéo nhéo cốt cách (bộ xương) cứng rắn bên dưới lớp áo đồng phục, phát ra tiếng cảm khái.
Hoắc Mẫn Lăng quay đầu, nhìn Lưu Viễn Phi chỉ chỉ nơi gầy yếu của mình, khóe miệng giương lên một cái tươi cười nho nhỏ mang ý vị thâm tường.
Như là sờ đến sinh nghiện, Lưu Viễn Phi một bên lén nhìn phản ứng của Hoắc Mẫn Lăng, một bên lại ở trên tấm lưng kia giở trò, ngẫu nhiên còn hướng trên tấm lưng tinh tế vỗ lên hai tiếng.
Hoắc Mẫn Lăng cũng mặc y sờ, dù sao…… Lưu Viễn Phi cũng sẽ không đối với hắn làm ra chuyện gì đi?
“Mẫn Lăng……”
“Ân?”
“Ngươi sau này có dự tính gì?”
“…………”
“Ta là nói…… tốt nghiệp đại học sau này……”
“Ân…… Công tác.”
“Rồi thì sao?”
“Kết hôn.”
“Kết hôn?…… Ách…… Vậy… Ngươi chuẩn bị cùng ai kết hôn a?”
“??”
“Ta là nói…… Ngươi hiện tại…… Có thích ai hay không?”
“…………”
“Mẫn Lăng?”
“…………”
“…………”
“Không có.”
“Không…… Có……?” Kéo dài âm điệu, động tác trên tay rõ ràng đã ngừng lại, trong mắt Lưu Viễn Phi có vui sướng, cũng có thất vọng. Vui sướng là mình còn có cơ hội, thất vọng là Hoắc Mẫn Lăng cũng không có thích hắn.
Lười nói chuyện, Hoắc Mẫn Lăng lúc này chỉ là gật gật đầu.
“Vậy……vậy không có người mình thích, ngươi cùng ai kết hôn a?”
“Nghe theo gia gia .” Thản nhiên nói, Hoắc Mẫn Lăng đối với thê tử tương lai của mình là ai, tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú gì.
“Cứ như vậy sao? Nhưng là…… Kết hôn hẳn là phải là mình thích nha……” Lưu Viễn Phi trở nên có chút lo lắng vội vàng phát biểu ý kiến, nói rõ người cả đời cùng một chỗ phải là người mình thích mới được, nếu không…… Hoắc Mẫn Lăng thật sự sẽ cùng cô gái không thích nào đó kết hôn ……= =|| này cũng không phải là chuyện đem ra hù người ……
Hơn nữa, hắn còn có một vấn đề……
“Vậy…… Mẫn Lăng a…… Nếu có đồng tính thích ngươi?”
“Ngô?” Đối với vấn đề Lưu Viễn Phi thình lình đề ra này cũng phải bất động hai giây, Hoắc Mẫn Lăng có chút chuyển hóa nghiêng đầu.
“Ách…… Nếu là có nam sinh thích ngươi thì sao?” Trên mặt bỗng có điểm ửng hồng, Lưu Viễn Phi cúi thấp đầu, chột dạ hỏi.
“A?” Quay đầu, đại thấu kính chực chỉ nhìn Lưu Viễn Phi, mày nhíu lại, trên mặt tràn ngập bất khả tư nghị (khó hiểu).
“Ân? Như thế nào?” Bị hành động xoay đầu đột ngột của Hoắc Mẫn Lăng làm cho hoảng sợ, ánh mắt Lưu Viễn Phi chốc chốc lóe ra, cố lấy dũng khí tiếp tục truy vấn đáp án từ Hoắc Mẫn Lăng.
Bầu không khí trở nên lặng yên, Hoắc Mẫn Lăng có chút đăm chiêu nhìn Lưu Viễn Phi, vẫn không nói gì.
Tuy rằng biết hắn bất quá là đang suy nghĩ vấn đề của mình, nhưng Lưu Viễn Phi vẫn là khẩn trương muốn chết, tim đập trong ngực cũng sắp nhảy ra ngoài.
Đừng khẩn trương đừng khẩn trương…… Bình tĩnh bình tĩnh……
Không ngừng làm vững vàng nỗi lòng của chính mình, Lưu Viễn Phi thật sự chịu không nổi sự chờ đợi tra tấn dày vò thân xác này, chỉ phải đành đem ánh mắt tiếp tục chuyển qua dáng người gầy yếu giấu dưới lớp đồng phục trước mắt, đầu ngón tay ở trên xương sống dùng sức sờ sờ nắn nắn, khiến Hoắc Mẫn Lăng chỉ cho rằng mình là đang giúp hắn mát xa, mà không phải là đang nhân cơ hội ăn đậu hủ.
Đường cong thật tốt…… Tự đáy lòng thầm khen ngợi đường cong xinh đẹp mềm mại, Lưu Viễn Phi nhớ tới một năm trước đồng tẩm (ở chung) trong lúc vô ý đã nhìn thấy cảnh xuân, hô hấp bất chợt nhanh hơn, bàn tay không tự giác dựa theo suy tưởng trong đầu mơn trớn tấm lưng của Hoắc Mẫn Lăng, rồi lại từ phía trên trượt dần xuống, một chút một chút, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, chậm rãi hướng từ cổ hạ thấp……
“Nếu ta cũng thích hắn, vậy không thành vấn đề.” Lúc sau, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên trả lời đánh gãy mơ màng của Lưu Viễn Phi, lập tức hoảng sợ, đột nhiên từ trong mộng xuân cảnh phục hồi tinh thần lại, Lưu Viễn Phi xấu hổ phát hiện tiểu tử của mình đã hơi hơi cong lên.
Này……= =|| không xong …… Sao lại như vậy…… Vội vàng đem thân mình rụt lui ra sau vườn hoa, cái khó ló cái khôn, đem hộp cơm đã dùng xong phóng tới trên đùi, che khuất bộ vị đã nổi lên phản ứng kia, Hoắc Mẫn Lăng còn cho rằng sau khi mát xa xong, hộp cơm không có chỗ vứt bỏ cho nên mới thuận tay đặt ở nơi đó.
“Vậy…… Mẫn…… Mẫn Lăng…… Ngươi sẽ thích đồng tính sao?” Vấn đề này mới là tối mấu chốt, tim của Lưu Viễn Phi cũng sắp nhảy đến cổ họng , hắn cũng không biết nếu Hoắc Mẫn Lăng trả lời là ‘Sẽ không’,‘No’,‘Không thích’…… Hắn nên làm sao đây……
Sẽ bị thương tâm sao? Nhất định là vậy ……
Không chỉ sẽ thực thương tâm thực thương tâm…… Còn có thể thực đau lòng thực đau lòng……
“Ta đã nói rồi, chỉ cần thích, sẽ không có vấn đề.” Hoắc Mẫn Lăng trả lời rất kiên quyết, bất quá xem ra, thái độ rõ ràng không sao cả như vậy cũng biểu lộ hắn đối với người yêu sau này của mình rốt cuộc là nam hay là nữ căn bản là không chút nào quan tâm……
Bất quá, ít nhất một câu này đã làm cho Lưu Viễn Phi thật cao hứng, Mẫn Lăng không bài xích cùng nam sinh ở một chỗ, nói như vậy hắn vẫn là có cơ hội ? Ha ha! Thật tốt quá!
Lộ ra tươi cười nhảy nhót, Lưu Viễn Phi càng ra sức thi triển chiêu thức của bản thân, đem toàn thân Hoắc Mẫn Lăng nắn đến thư thư phục phục (thoải mái, dễ chịu).
Mà Hoắc Mẫn Lăng như là nghĩ tới cái gì, đại thấu kính hướng lên trời, lâm vào trầm tư.
Vài giây sau……
“…… Viễn Phi …. Có thể cùng sách tham khảo kết hôn sao?”
“= =! Ắc?!”
Bàn tay ở trên lưng Hoắc Mẫn Lăng đình chỉ hoạt động, Lưu Viễn Phi hoảng sợ quên nhớ tới còn có chuyện này!
Xong ────── != =|| lấy tính tình của Mẫn Lăng hắn thật sự có khả năng sẽ cùng sách tham khảo kết hôn !
Nha!…… Làm sao đây? Làm sao đây?
Lo lắng không biết làm sao, càng căng thẳng lại càng không nghĩ ra cái gì để trả lời lại Hoắc Mẫn Lăng, Lưu Viễn Phi ngồi ở tại chỗ gấp đến độ xoay quanh, hai mắt không có tiêu cự nơi nơi loạn phiêu (nhìn), nhìn xem có thể hay không thấy được cái gì, dường như có linh cảm sẽ có thứ gì đó đến ngăn chặn ý tưởng của Hoắc Mẫn Lăng.= =||| hắn cũng không muốn Hoắc Mẫn Lăng đi cùng cái đám sách tham khảo chết tiệt gì kia kết hôn!
“Nga…… Dường như bị mò thực thích a…………” Lời nói nam sinh bình thản mà mang từ tính trầm trầm vang lên, cái loại thanh âm dễ nghe này nếu bình thường nhất định sẽ làm rất nhiều người mê mẩn…… Nhưng hiện tại lại mang một loại ngữ điệu trào phúng cùng ác ý, lời nói phun ra làm cho người ta khó thở. Cứ như vậy, không khỏi làm cho chủ nhân của tiếng nói gây thêm phần ấn tượng, nhưng ở trong lòng Lưu Viễn Phi lại giảm bớt đi một phần.
Ngẩng đầu đã bị một đôi mắt dài xinh đẹp thâm thúy quét qua, con ngươi đen nhánh, dưới ánh nắng chiều chiếu xuống lóe lên sắc vàng óng ánh quỷ dị, trên người lại khoác đồng phục màu đen, áo trong màu trắng hỗn độn nút cài nút không, vạt áo nguyên bản nên nhét vào trong cũng bị kéo đi ra, dây lưng cũng chưa thắt lại, cổ da thịt màu đồng từ xương quai xanh vẫn kéo dài đến rốn mắt, kiên cố mà không có sẹo lồi, gắt gao bao lấy khung xương hoàn mỹ, thịt không nhiều không ít, mặt ngoài biểu hiện lên dáng người ngạo nhân của hắn.
Trên gương mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, mái tóc màu vàng có chút hỗn độn rơi trên trán, đặc biệt là đôi con ngươi kia từ trên cao nhìn xuống, nam nhân này toàn thân đều tràn ngập cuồng dã cùng gợi cảm mê hoặc người.
Bất quá không biết vì cái gì, Lưu Viễn Phi chỉ cảm thấy ánh mắt đang nhìn mình mang một cỗ hận ý như có như không, đặc biệt là bàn tay khoát lên trên lưng Hoắc Mẫn Lăng lại tựa bị thiên đao vạn quả……
“Phải không? Tiểu Tứ mắt……” Nam nhân đem ánh mắt thu hồi đến trên người Hoắc Mẫn Lăng, cánh môi mỏng manh khẽ kéo, một cước không khách khí chống lên bên cạnh Hoắc Mẫn Lăng, cúi người xuống, khuỷu tay khoác lên trên đầu gối,vẻ tươi cười trên mặt cực kỳ quái dị, dường như có miệt trào (khinh miệt+trào phúng), cũng có phẫn hận……
|
Chương 25
Hàn Kì sắc mặt thối đến ngay cả chính mình đều không có phát giác.
Tứ mắt tử đáng giận này!
Uổng cho hắn còn vì an toàn của y mà dẫn Lam Lưu rời đi, vì kéo dài thời gian thậm chí còn không tiếc dùng thân thể để sắc dụ Lam Lưu! Làm hại hạ thân của hắn không ngừng không ngừng bị người chà đạp![- -+ uy uy uy… Chuyện này là thật sao… Ngươi hẳn là thực thích mới đúng đi……]
Vội vàng mệt nhọc chạy đến, muốn nhìn xem tứ mắt tử này đã chết chưa…… Hắn vẫn là một bên mặc quần áo một bên chạy tới, người biết thì còn hiểu được hắn là đã làm xong chuyện, kẻ không biết còn tưởng rằng hắn trần truồng a![- – ta nghĩ đại bộ phận đều là cho rằng ngươi trần truồng……]
Nhưng là thật không nghĩ tới…… Chờ hắn tới nơi, tiểu tứ mắt này cư nhiên ở trong này cùng tình nhân khoái hoạt!?
Nhìn xem…… tay của tên gia khỏa kia…… ở trên người tứ mắt tử sờ tới sờ lui……
Rất không an phận a……
Ngươi xem, sau cổ…… bả vai…… sau lưng…… còn đi xuống…… đi xuống……
= =! Chờ một chút! Đủ! Hắn vừa rồi đã nhìn thấy quá nhiều !
Trương nhãn khẽ liếc, đem ánh mắt quay lại trên người Hoắc Mẫn Lăng, bộ dáng phó đại thấu kính dưới thân kia lại dường như không có việc gì , ánh mắt phía trước thản nhiên lướt qua đường cong khêu gợi của mình [- – Mặc:……], biểu tình hờ hững, tám phần là đã xem hắn không tồn tại.
Trên mặt vừa kéo……
“Xú tiểu tử! Ngươi có nghe được ta nói chuyện hay không a?” Hàn Kì thừa nhận tính tình của mình là thực hỏa bạo, nhưng bình thường ít nhiều cũng là có thể điều khiển tự động, nhưng là không biết vì cái gì, mỗi một lần gia khỏa mang kính mắt này không nhìn hắn như vậy lại khiến cho hắn cảm thấy khó có thể chịu được!
Lại túm lấy áo Hoắc Mẫn Lăng xách lên, Hàn Kì căm tức rống.
“Vì cái gì không trả lời ta?! Nói cho ngươi biết! Tên gia khỏa ngươi không cần tiếp tục chọc ta sinh khí! Đừng tưởng rằng có họ Phương làm chỗ dựa, ta liền không dám đánh ngươi!” Bàn tay gắt gao nắm thành quyền, Hàn Kì nheo mắt, trong miệng bởi vì cực độ phẫn nộ mà hơi run run, nhìn Hoắc Mẫn Lăng trong tay không có năng lực phản kháng, thật sự là không nỡ đánh!
Nhưng……
“Buông hắn ra!” Lưu Viễn Phi đứng lên, bắt lấy cổ tay Hàn Kì, vẻ mặt tức giận.
“Làm gì?! Muốn cứu tiểu tình nhân của ngươi?” Hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Viễn Phi, trên khuôn mặt tuấn tú lôi ra một cái cười lạnh.
“Ngươi nói cái gì?!” Đối với giễu cợt của Hàn Kì như vậy cảm thấy thật nhục nhã lẫn phẫn nộ, Lưu Viễn Phi tuy rằng đối diện ánh mắt sắc bén đáng sợ kia cảm thấy một tia sợ hãi, nhưng vẫn là nâng lên mắt,nhè nhẹ run, chống lại đôi mâu quang phẫn nộ đáng sợ kia.
“Hừ! Không có cửa đâu!” Lạnh lùng hừ một tiếng, Hàn Kì cười cười, một phen đẩy ra Lưu Viễn Phi, đem Hoắc Mẫn Lăng áp sát hướng vào trong lòng mình, khuỷu tay gắt gao chế trụ cái cổ gầy yếu kia, hướng lên không trung tiêu sái giơ ngón giữa, túm Hoắc Mẫn Lăng nghênh ngang mà đi.
“Này! Ngươi……” Bởi vì theo quán tính nên buộc lòng phải lui lại về sau mấy bước, nhìn Hàn Kì mang Hoắc Mẫn Lăng đi, trong lòng quýnh lên, Lưu Viễn Phi đang muốn tiến lên đuổi theo, trước mắt lại đột nhiên chớp động liền thấy mấy bóng người cao lớn ngăn ở trước mặt hắn.
“Chúng ta là vì ‘Tính’ phúc của thiếu gia mà sinh!”
“Chúng ta là thuộc hạ tận trung nhất!”
“Chúng ta là gia phó ưu tú nhất !”
“Chúng ta là những nam nhân giỏi chịu đựng giẫm đạp nhất!”
─_─||…… Yên lặng……
“Nói ngu gì vậy a? Lão Tứ! Sao có thể dùng từ này hình dung như vậy?!”
“Cho dù sự thật là như thế này…… Kính nhờ ngươi cũng không nên ở trước mặt người bên ngoài nói như vậy chứ!”
“Thật sự là đần độn a nga.”
Chỉ thấy ba nam nhân hùng tráng mỗi người thay nhau đạp tên nam nhân bên cạnh kia một cước.
Lưu Viễn Phi đứng ở tại chỗ, hoảng sợ nhìn bốn nam nhân đang nổi lên nội chiến không biết là từ chỗ nào đi ra.
“A, thật có lỗi , suýt chút quên tiểu đệ bên này, chúng ta đến tự giới thiệu một chút đi……” Nam nhân ở giữa thoạt nhìn già nhất thấy Lưu Viễn Phi ngốc lăng một bên, vội vàng quay đầu đi tới cười nói,“bốn chúng ta là gia phó soái khí nhất anh tuấn nhất của Hàn Kì thiếu gia …… Cho nên…… Thực có lỗi, tiểu lão đệ, ngươi không thể từ nơi này đi qua……”
…………………..
“A,được rồi, ta sẽ không cùng ngươi so đo chuyện hôm nay , tiểu tứ mắt, chỉ cần ngươi nói một tiếng ‘Thực xin lỗi’, ta sẽ để ngươi đi.” Hàn Kì mau giận cũng mau tiêu tan, hiện tại trên mặt làm sao còn tìm được nửa phần giận dữ, vẻ mặt siêu kiêu ngạo tươi cười, tựa ở trên tường, giống như xem kịch vui khiêu khích nhìn Hoắc Mẫn Lăng.
Nói câu thực xin lỗi cũng sẽ không vứt bỏ một quyển sách tham khảo……
Hoắc Mẫn Lăng ngẫm lại, chỉ cần không chọc tới vị thiếu gia này, vậy, cũng thực giá trị.
“Thực xin lỗi.”
Ngữ điệu thản nhiên, Hoắc Mẫn Lăng không do dự lên tiếng.
= =! Ách?
Không nghĩ tới Hoắc Mẫn Lăng nói được rõ ràng như vậy, còn tưởng rằng lòng sẽ đầy căm phẫn, chết sống không muốn, thấy chết không sờn, thà chết chứ không chịu khuất phục [- – ngươi cho là đang diễn kịch sao?]…… Lần này, Hàn Kì thực đã bị làm cho sửng sốt trừng lớn.
Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng xoay người tránh ra, lại á khẩu không trả lời được.
A…… A…… Này…… Gia khỏa này…… Lại còn nói rõ ràng như vậy ……
Vậy…… lời kịch mà hắn đã soạn kĩ một chút cũng đều không có dùng được!= =||
“Ai! Đứng lại!”
“= =! Ta bảo ngươi đứng lại!”
“Chớ đi!”
“Tứ mắt tử thối!”
“Ai……”
…………
……
“Đi mau như vậy làm gì? Đi chậm một chút sẽ chết người sao?” Hàn Kì nhanh hơn tốc độ, đuổi kịp bóng người đang đi nhanh phía trước .
“Ngươi có thể đi chậm a.” Hoắc Mẫn Lăng tự cố tự đi, thoáng rớt ra khoảng cách giữa hai người.
“Ai kêu ngươi đi ở phía trước ta?” Không có lý cũng có thể lôi ra nói, Hàn Kì bĩu môi, cậy mạnh đổ trách nhiệm lên trên người Hoắc Mẫn Lăng .
“Liên quan gì ta?” Hoắc Mẫn Lăng dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Kì so với hắn còn rớt lại một khoảng cách.
“Ai, đương nhiên, ngươi đi ở phía trước ảnh hưởng ta nga, ngươi đi nhanh ta đương nhiên không tự giác cùng ngươi đi nhanh ……” Ngưỡng đầu, Hàn Kì nói ra từng chữ không chút rung chuyển, trên mặt tuấn mỹ có một loại thần sắc đắc ý khi tiểu oa nhi cướp được bảo vật, nhìn qua, trên gương mặt thành thục lại mang theo chút vẻ non nớt,
Dỡ xuống kiêu ngạo của một thiếu gia .
“Vậy ngươi đi lên mặt đi.” Hào phóng nhường lại vị trí của bản thân, Hoắc Mẫn Lăng ngoan ngoãn thối lui đến phía sau Hàn Kì .
“Không được……” Vừa dứt lời liền bị Hàn Kì cự tuyệt, Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vị thiếu gia bốc đồng này.
“Ngươi đi phía sau ta sẽ cảm giác rất khó chịu, cảm giác khó chịu thì tự nhiên ngay cả đường cũng đi không tốt ……” Hàn Kì xấu xa cười.
Vậy ngươi muốn như thế nào?
Không tiếng động nhìn Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng nghi hoặc.
“Cho nên…… Sóng vai đi là được rồi……” Nghiền ngẫm cười, bàn tay bỏ trong túi liền rút ra, năm ngón tay trắng nõn thon dài giơ nhanh nắm lấy bàn tay đang buông lỏng của Hoắc Mẫn Lăng.
Không để ý tới sự kinh dị của đầu đối diện truyền đến, cảm thấy lòng bàn tay đang nằm ở trong tay mình đang co rụt lại như là muốn rút về, Hàn Kì siết mạnh vội vàng nắm chặt ở trong tay, không cho cái tay kia trở lại bên cạnh chủ nhân .
Cúi đầu, bắt đầu đánh giá con mồi trong tay.
Làn da trên mu bàn tay phiếm lên sắc thái xanh trắng thản nhiên, nhìn qua đủ biết là kết quả dinh dưỡng không đầy đủ, năm ngón tay thon dài ngoan ngoãn cuộn mình ở trong lòng bàn tay mình, móng tay cắt thật sự ngắn, nhìn qua phi thường chỉnh tề……
Ngón cái nhẹ nhàng chà xát làn da trên bàn tay kia, thô thô, thực thiếu tinh tế, thậm chí ở trên lòng bàn tay còn có một vài vết chai.
Không có mềm mịn như phần đông tình nhân của mình, sờ lên sẽ cảm thấy mặt ngoài xương xương, nhưng hắn cũng không chán ghét loại xúc cảm này……
Phong phú như vậy ….. Còn có chút ấm áp……
Thật là thoải mái……
Khóe miệng giơ lên một cái tươi cười nho nhỏ, Hàn Kì có vẻ thực vui vẻ, ánh mắt không chuyển tình nhìn tới cái tay kia, thậm chí quên luôn chuyện hiện tại bọn họ đang đứng ở trên hành lang công cộng.
Sưu ── lại một đạo ánh mắt tràn ngập hận ý cùng ác ý bay tới, Hoắc Mẫn Lăng không biết mình đã bị tới lần thứ mấy, nếu ánh mắt có thể đốt sách thì không biết sách tham khảo đã bị đốt bao nhiêu bản ……
Càng ngày càng nhiều ánh mắt tụ tập lại đây, Hoắc Mẫn Lăng không thích bị trở thành tiêu điểm, càng chán ghét loại cảm giác bị mọi người nhìn chăm chú này, nhìn Hàn Kì dường như còn không có ý buông tay, đôi mi thanh tú khẽ nhíu dùng sức rụt tay lại.
Kéo a kéo, nhưng không có thành công.
Hàn Kì nắm thật sự chặt, có lôi kéo thế nào cũng không lôi ra, ngược lại còn làm cho Hàn Kì quay đầu qua.
“Nga…… Thiếu chút nữa đã quên, ta thấy tiểu tứ mắt…… Chúng ta cứ nắm tay như vậy trở về cũng không tệ a……” Khóe miệng gợi lên một cái tươi cười ác liệt, Hàn Kì nói chuyện cứ như không liên quan tới mình, thấy tiểu tử ở trước mắt này đang ngốc lăng, nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn, trong lòng cũng trở nên thực thỏa mãn.
Tốt, xú tiểu tử, cuối cùng cũng gặp hạn a? Hừ hừ hừ, sớm đã nói qua với ngươi bản đại thiếu gia không phải dễ chọc ……
Tay kéo tay đi, còn không chỉnh chết ngươi……
Đầu ngón tay ở trên mu bàn tay Hoắc Mẫn Lăng sờ tới sờ lui, tham luyến cảm giác như vậy, thật cẩn thận dùng tay mình hoàn toàn bao lấy một tay kia, nhìn nó an phận oa ở trong lòng bàn tay mình, không lớn không nhỏ, một tia ấm áp mà Hàn Kì chưa từng có dần len lỏi.
Nguyên lai là muốn trả thù……
Nhìn Hàn Kì ác ý tươi cười, dưới đáy lòng Hoắc Mẫn Lăng bất đắc dĩ thở dài, gặp phải bọn họ, thật sự là tạo nghiệt tám đời …… Có phải hay không kiếp trước hắn thiếu bọn họ cái gì a?
“Hắc hắc, đi thôi……” Dùng sức lôi kéo, thuận tiện gọi hồn Tiểu Tứ mắt này về, Hàn đại thiếu gia cùng đồng học nắm tay thân ái, một bên thổi sáo một bên làm động tác ‘Tay trong tay, bạn tốt’, ở các góc sáng sủa trong trường học đi tới đi lui không biết mệt ……
Nếu có thần, hãy mau cứu cứu ta đi……
Nhìn ngoài cửa sổ, Hoắc Mẫn Lăng âm thầm cầu nguyện……
|
Chương 26
“Buông.” Đứng cách phòng ngủ còn không xa, Hoắc Mẫn Lăng nhìn bàn tay còn đang nắm lấy tay mình, thản nhiên nói.
Hiện tại chung quanh không có người nên hắn mới dám nói những lời này, vừa rồi dọc theo đường đi có rất nhiều người, hắn nếu thực nói như vừa rồi, không biết còn có thể gặp phải phiền toái gì……
“Ân?” Hàn Kì đi ở phía trước sửng sốt, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn người nói chuyện ở phía sau .
“Vì cái gì phải buông?” Nhíu mày, Hàn Kì hoàn toàn xoay người đối mặt với Hoắc Mẫn Lăng, tư thế thay đổi nhưng không có ý muốn buông tay.
“Vì cái gì muốn nắm?” Hoắc Mẫn Lăng liếc mắt về phía đồng hồ trên cổ tay Hàn Kì, nhìn cây kim trên mặt đồng hồ, bỗng nhiên nhớ tới thời gian mình phải đọc sách. Không đúng, thời gian của hắn vẫn đều dùng để đọc sách, hôm nay cùng thiếu gia này ở đây lâu như vậy, lãng phí quá nhiều thời gian của hắn!
Vừa nghĩ như vậy, Hoắc Mẫn Lăng vội vàng muốn rút ta mình về, nhưng mà Hàn Kì đã sớm có chuẩn bị, gia tăng lực đạo của nắm tay, gắt gao giữ chặt.
“Buông tay!” Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, muốn về phòng ngủ đọc sách, Hoắc Mẫn Lăng cũng sử dụng hết sức, một bàn tay khác cũng hiệp lực bắt lấy cổ tay đang bị nắm nhằm rút tay mình quay trở về.
“Không có cửa đâu!” Khẽ cắn môi, nhìn tay dần dần bị Hoắc Mẫn Lăng kéo hướng qua bên kia, Hàn Kì cũng không cam lòng yếu thế, dùng tới một bàn tay khác gắt gao bảo vệ cho ưu thế của mình.
“Mau buông!” lắc mạnh tay, Hoắc Mẫn Lăng nhìn ma trảo (móng vuốt =]]]) hấp lực rất mạnh còn đang dính vào trên cổ tay mình, trong lòng thầm tưởng niệm bảo bối thư thư , càng lúc càng lo lắng.
“Tốt nhất nên nghĩ đến ngươi đi!” Búng bàn tay trợ thủ của Hoắc Mẫn Lăng ra, Hàn Kì không ngừng gắng sức kéo Hoắc Mẫn Lăng đi.
Gia khỏa này……
Trên cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, trên da thịt trắng nõn đã ửng lên vết sưng đỏ, Hoắc Mẫn Lăng lo lắng cào cấu mặt trên năm ngón tay, cho dù có cắt ngắn qua nhưng đầu ngón tay ít nhiều vẫn còn lưu lại móng tay, vừa cào vừa đấm, ở trên da thịt không cẩn thận vẽ xuống nhiều điểm hồng ngân.
Bất quá, hắn lại không có tâm tư để ý tới chuyện này, trong lòng chỉ tưởng niệm sách tham khảo hồi lâu đã không có nhìn thấy, Hoắc Mẫn Lăng gấp đến độ thẳng dậm chân.
“Hừ, ta xem ngươi làm sao thoát được!” Hàn Kì cố hết sức giơ lên một cái cười xấu xa…… Mệt chết hắn, tứ mắt tử này ngày thường thoạt nhìn gầy teo nhược nhược, không nghĩ tới khí lực cư nhiên cũng không nhỏ a!
Bởi vì quá mức dùng sức, nên trên sàn hành lang không biết từ lúc nào đã có thêm vài vệt nước bẩn, Hoắc Mẫn Lăng không cẩn thận đạp trúng một vũng nước nhỏ, dưới chân vừa trợt liền hướng trước cái ngực rắn chắc của Hàn Kì xông tới……
“Ba.” Ngực vang một tiếng cộng hưởng, va chạm của Hoắc Mẫn Lăng cũng làm cho cước bộ của Hàn Kì nhất loạn, thụt lui vài bước, cuối cùng vẫn là khống chế không được từ trước ngã về sau……
“Bính!” Thanh âm trọng vật va chạm, Hàn Kì chỉ cảm thấy phía sau tê rần, tiếp theo lại là thả rơi tự do, không quá lâu liền ‘Bàng’ một tiếng lớn, Hàn Kì hét thảm một tiếng, ngã ở trên sàn.
Thân mình Hoắc Mẫn Lăng rơi xuống theo, ngay trong vài giây va chạm, trước ngực Hàn Kì được giáng cho một cái áp bách thật mạnh, thế là sau vài giây tiếp theo, một đạo tiếng la giết heo vang vọng toàn bộ tòa lầu.
Hai người đang ở bên trong phòng ngủ bất thình lình bị xâm nhập cũng bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Hàn Kì té trên mặt đất nên không có nhìn thấy, nhưng Hoắc Mẫn Lăng thì lại thấy được.
Lớp quần áo màu trắng lệch ngang đầu vai, da thịt tuyết trắng mà rắn chắc, dáng người cao to gầy gầy, quần áo toàn thân đều hỗn độn nửa hở trên người, dưới đôi kính mắt viền vàng xinh đẹp là một đôi phượng nhãn trừng hai người đang quỳ rạp trên mặt đất, trên gương mặt xinh đẹp trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
Nam tử nằm ở phía dưới hơi hơi ngẩng đầu, gương mặt soái khí không hề có vẻ ôn hòa tươi cười ngày xưa, mà là phát ra sắc thái phi hồng dâm mị, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng đứt quãng từ trong cái miệng nhỏ hồng phát ra, y phục bên dưới lộn xộn, chỗ hai nam nhân ái ân còn đang chậm rãi mấp máy……
Đây là……
Vốn đang chết khiếp muốn chửi ầm lên Hoắc Mẫn Lăng đang thư thư phục phục tựa vào trên người hắn, nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng có chút ngốc lăng nhìn phía trước, liền nghi hoặc quay đầu qua, vừa lúc thấy này một bộ hình ảnh xuân sắc sinh động……
“Nga……”
Ba ánh mắt đối diện nhau, không khí nhất thời giằng co……
Tắm rửa xong, Phương Vu Hi đi ra phòng tắm, tùy tiện ngồi xuống, phượng nhãn nhìn Hàn Kì ở đối diện.
“A, thực thật có lỗi, không nghĩ qua là nhìn đến các ngươi đang làm việc ……” Hàn Kì mỉm cười, trên mặt biểu tình có điểm vui sướng khi người gặp họa.
Đối với lời giải thích của Hàn Kì chỉ đổi lại sự lặng yên, Phương Vu Hi đem tầm mắt chuyển tới Hoắc Mẫn Lăng đang ở một bên cúi đầu đọc sách, biểu tình trên mặt có nhiều điểm âm trầm.
Sau đó lại đem ánh mắt về tới trên người Hàn Kì.
“Thật không nghĩ tới lưng của Hàn đại thiếu gia rắn chắc như vậy, ngay cả cửa cũng có thể đánh vỡ……” ngữ điệu thản nhiên, nhưng vẫn là có chút oán khí bao lấy Phương Vu Hi.
“Ai, Phương Vu Hi, lời này của ngươi là ý gì?” Nghe ra châm chọc bên trong, Hàn Kì nhướng mi, nhớ tới lần té ngã đó, không đề cập tới thì hoàn hảo, nhắc tới là hắn lại tức giận!
Hắn bị tiền hậu giáp công nha! Ngã đau chết được…… Ngực cũng là……
Sờ sờ lên tấm ngực còn ẩn ẩn phát đau, Hàn Kì không khỏi nhớ tới tình cảnh khi Hoắc Mẫn Lăng ngã ở trên ngực hắn.
Tứ mắt tử này…… Nhất định là quan báo tư thù……
Hắn còn tưởng rằng cái mạng nhỏ của mình thiếu chút nữa đã không còn…… Xương cốt có thể hay không bị nát vụn a? Nếu không ngày mai đi làm cái kiểm tra x-quang?
Nhìn Hàn Kì sờ lên ngực còn bản thân thì đã thả trôi phương nào, Phương Vu Hi cũng không nói gì nữa, tiếp tục đứng lên, lại đi đến phòng tắm sửa sang cái gì đó.
Đúng rồi……
Nhìn đến một nửa sách thì Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ ngây người ngẩn ngơ.
Viễn Phi nói muốn đi tới chỗ giáo vụ nói chuyện đổi phòng, không biết thế nào rồi?
Hắn cũng không muốn tiếp tục ở phòng này, tuyệt không thể sống yên ổn.
Trên cổ tay truyền đến một tia đau nhói, xoay xoay động động, nhìn một vòng ứ ngân sưng đỏ, còn có dấu tay linh tinh phân bố khắp trên cánh tay, ửng lên nhiều vết trầy đỏ hồng…… Hoắc Mẫn Lăng cẩn thận nâng lên lại buông xuống, đau nhức lan ra từ da thịt làm cho tay phải của hắn tạm thời còn không thể động.
Lật đến trang sách cuối cùng liền cúi đầu, Hoắc Mẫn Lăng tâm phiền ý loạn luôn luôn nghĩ tới chuyện đổi phòng, kỳ thật từ lúc vừa rồi tiến vào đến bây giờ, cho dù có sách đặt trước mặt, hắn cũng vẫn không chuyên tâm được.
Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả sách đều xem không được, hắn còn làm sao sống sót nha?!
Không được, hy vọng Viễn Phi…… Có thể thuận lợi làm tốt……
Thất thần cúi đầu dưới đáy lòng than ngắn than dài, theo thói quen tính nâng lên tay phải lật sách thì một cỗ đau đớn vô lực lập tức rơi vào trên vai, mày nhíu nhíu, Hoắc Mẫn Lăng chỉ có thể sửa lại dùng tay trái.
Đêm, lại thêm thâm sâu ,8:50, Hoắc Mẫn Lăng vác cái đầu vừa gội còn chôm bôm, ôm đồng phục, trên tay còn mang vết thương chưa kịp chăm sóc tốt, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa mở cửa, chỉ thấy Phương Vu Hi quấn một cái khăn tắm ngồi ở trên giường hắn, mà Hàn Kì thì tựa hồ đã nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Dừng một chút, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là nâng cước bộ từng bước một đi đến trước giường mình, buông xuống quần áo, chậm rãi đi tới trên giường mình.
Phương Vu Hi chỉ là nhìn hắn, không nói gì.
Thân thủ đem cánh tay ẩn vết thương vừa thấy kia kéo lại đây, ứ ngân sưng đỏ đã muốn chuyển sang xanh tím, gần phía mạch máu còn lưu lại một chút đỏ tươi bị nứt ra.
Tay kia thì chuyển đến chỗ nách của Hoắc Mẫn Lăng, cầm lên cánh tay gầy yếu, nhẹ nhàng mà di động, đem toàn bộ tay phải đặt ở trên đầu gối mình.
Mở ra hòm thuốc sớm đã đặt ở bên cạnh, Phương Vu Hi thuần thục xuất ra mấy bình rượu thuốc, dùng bông y tế dính dính, nhẹ nhàng mà ở trên miệng vết thương điểm điểm, phượng nhãn thoáng nhìn Hoắc Mẫn Lăng một chút, nhìn thấy hắn dường như không cảm thấy đau mới bắt đầu vẽ loạn lên.
Xử lý xong miệng vết thương vừa đúng lúc đến chín giờ, Phương Vu Hi đem dược vật thả lại hòm thuốc, cẩn thận theo trình tự nguyên lai mà sửa sang lại.
“Cám ơn.” thanh âm nhu nhẹ từ bên tai truyền đến, lặng yên giữa hai người mới coi như bị đánh vỡ, thoáng ngừng lại, Phương Vu Hi quay đầu, phượng nhãn sắc bén nhìn con mọt sách ngồi ở trên giường nhìn miệng vết thương của chính mình.
Khóe miệng kéo ra một chút tươi cười, Phương Vu Hi không có đáp lời, xoay người từ bên giường Hoắc Mẫn Lăng định chuyển hướng qua trước giường mình. Xem ra, tựa hồ cũng không tính tiếp tục cùng Hoắc Mẫn Lăng ngủ.
Mặc cho thân mình khêu gợi kia từ trên người mình bay qua, Hoắc Mẫn Lăng kéo qua đệm chăn, chậm rãi hướng lên trên người mình đắp kĩ.
Ngay khi hắn yên ổn nằm trong chăn, Phương Vu Hi bỗng nhiên ngừng lại, hai tay ở hai bên gối, thân hình cao gầy che chắn ở mặt trên, khuôn mặt gần ngay trước mắt hắn.
Ý vị thâm tường nhìn chăm chú, Phương Vu Hi nhìn đại khái hai phút sau mới bỗng nhiên tiến đến bên tai Hoắc Mẫn Lăng, đôi môi đỏ mọng nhẹ chạm tới vành tai khéo léo, ái muội ma xát, nhiệt khí vững vàng ở bên lỗ tai bồi hồi, một đạo thanh âm thấp trầm mà bá đạo chậm rãi vang lên :“Ngươi trốn không thoát đâu……” Bên miệng, tựa hồ còn mang theo ý cười.
Năm chữ, có rất nhiều ám chỉ……
Hoắc Mẫn Lăng nhìn bóng dáng tự tin tao nhã kia đi trở về giường mình, trong nháy mắt hắn bỗng nhiên rõ ràng……
Bản thân mình muốn từ phòng này chuyển ra ngoài……
Đã là không có khả năng ……
Xem ra thế giới này căn bản không có thần……
Hoắc Mẫn Lăng nhanh kéo chăn lên, nhắm mắt lại, buồn bực nghĩ……
|
Chương 27
“Học kì mới đã bắt đầu, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên lúc này đây phòng ngủ phân phối có bộ phận chia làm ba người, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên trường học bố trí ba người hợp tẩm như vậy, tất nhiên sẽ không thích ứng được, cho nên trường học đã thương lượng qua cùng hội học sinh của các ngươi…… Giữa những phòng này nên làm một hoạt động gì đó, dùng để làm biến mất cảm xúc tiêu cực do phân chia chỗ ở lần này, bình ổn học sinh một chút……” Ngồi ở đối diện, bên cạnh là giáo vụ chủ nhiệm, phó hiệu trưởng nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì, công đạo đưa ra nhiệm vụ lúc này.
“Như vậy…… Còn có vấn đề gì không?”
“Không có.”
“Không có.”
“Nếu như vậy, liền tan họp đi.” Khép lại bút, phó giáo hướng mọi người gật đầu, tiếp theo đứng lên, dẫn đầu đi ra phòng họp.
Phương Vu Hi, Hàn Kì còn có giáo vụ chủ nhiệm theo sau mà đi.
Đi ra cửa phòng họp, giáo vụ chủ nhiệm liền kéo lại Phương Vu Hi.
“Đi, đi tâm sự vài câu đi.”
Phương Vu Hi quay đầu, cười nhẹ, phượng nhãn hướng về phía Hàn Kì.
“Úc, các ngươi tán gẫu đi, ta đi trước.” Nhận thấy ánh mắt kia bắn qua, Hàn Kì không sao cả khoát tay, thức thời xoay người rời đi.
Nhìn Hàn Kì đi xa, giáo vụ chủ nhiệm hé ra gương mặt mập mạp, cùng Phương Vu Hi quay người lại, bước chậm ở trên hành lang.
“Thế nào? Chuyện ngày hôm qua tiến hành ra sao?”
Mở miệng lại không phải là lời ân cần thăm hỏi bình thường, mà là nói thẳng vào chủ đề.
Phương Vu Hi vừa nghe, trên mặt lập tức nổi lên một cái tươi cười vừa lòng.
“Cám ơn thầy đã thông tri……”
“Ha ha, ngày hôm qua học sinh kia bỗng nhiên đến tìm ta đưa ra thỉnh cầu đổi phòng, ta vừa thấy cái tên của người đổi thì hình như là phòng của các ngươi, cho nên vốn không có đáp ứng……” Giáo vụ chủ nhiệm gãi gãi hai má, nói lên chuyện ngày hôm qua bỗng nhiên đến thăm.
“Ân, sau này nếu còn có chuyện như vậy, thỉnh kiên quyết không đáp ứng.” Phương Vu Hi kéo kéo cổ áo, thoáng giơ lên tươi cười.
“Ha ha…… Như vậy lúc này……”
Chậm rãi đi xa, thanh âm hai người đối thoại dần dần biến mất……
Vội vàng đi về hướng phòng ngủ, thời gian nghỉ trưa nơi nơi đều là những học sinh hâm mộ, nếu không có cảnh cáo trước đó thì trước cửa phòng ngủ nhất định chật ních một đoàn học sinh ái mộ.
Hàn Kì nhìn nhìn cánh cửa nhắm chặt kia, đứng ở phía trước, có chút do dự.
Nếu không ở đây? Không…… Hẳn là ở đây…… Đúng, hẳn là ở đây……
Nghĩ nghĩ, bàn tay cắm ở trong túi duỗi ra, đặt lên nắm tay xoay cửa.
Phòng ngủ trống rỗng một mảnh, trước bàn bên giường chỉ có một bóng dáng tĩnh lặng.
Trong lòng Hàn Kì có chút khẩn trương, lên giọng khụ khụ vài tiếng, giả bộ làm bộ dáng lơ đãng, chậm rãi đi từng bước tới bên cạnh bàn, ngồi ở trên giường.
Nhìn gương mặt nghiêng yên tĩnh trước mắt , Hàn Kì cổ họng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời vừa đến ngoài miệng lại không tiếng động nuốt trở vào, trên khuôn mặt tuấn tú lại bỗng nhiên nổi lên một chút ửng hồng như là thẹn thùng .[= =| thẹn thùng?]
Xoay đầu đi tự hỏi gì đó, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Hoắc Mẫn Lăng, hồi lâu sau, như là cuối cùng cũng làm ra một quyết định kiên quyết, Hàn Kì hít một hơi thật sâu, tay duỗi ra, đoạt lấy quyển sách trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.
“Làm gì a?” Phản ứng rất nhanh, sách còn chưa có hoàn toàn bị hút ra, Hoắc Mẫn Lăng đã kêu ra tiếng, bất quá vẫn là thoáng chậm vài giây, đầu ngón tay chỉ bắt được một góc bìa, sách tham khảo đã rơi vào trong tay Hàn Kì.
“Lại là ngươi? Lại muốn làm gì đây?” Phẫn nộ nhướng mày, Hoắc Mẫn Lăng nắm tay thành quyền nhỏ, có chút bất mãn.
Lại? Hàn Kì buồn bực thoáng ngừng lại, đối với từ này cảm thấy thập phần chói tai, nói cứ như mình thường xuyên tìm hắn gây phiền toái vậy……
[- -+ vốn là vậy……]
Bất quá, quên đi quên đi, hắn hôm nay đến không phải muốn tới cãi nhau , nhẫn…… Hắn nhẫn……
Không được tự nhiên bĩu môi, Hàn Kì trừng mắt nhìn Hoắc Mẫn Lăng, lấy tay hướng vào trong lòng sờ sờ, sờ một lúc liền lấy ra một cái vật nhỏ, ném xuống ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.
“Cầm dùng đi.” thanh âm mang theo tức giận .
Hoắc Mẫn Lăng nghi ngờ nhìn Hàn Kì liếc mắt một cái, rồi mới lại cúi đầu, phát hiện vật nhỏ kia dĩ nhiên là một miếng dán miệng vết thương.
“Cho ta làm cái gì?”
Nhưng lời nói phun ra lại làm cho Hàn Kì muốn hộc máu.
“Mẹ nó! Bổn thiếu gia khó có được hảo tâm thấy tay ngươi bị thương thành như vậy nên mới vội mua tới ngươi dùng nga! Ngươi còn hỏi cho ngươi làm cái gì?”‘
‘Ba’ vỗ một chưởng xuống cái bàn, lần đầu tiên hảo tâm như vậy, người ta lại không cảm kích, thật sự là tức chết hắn !!!
“Nga……” Bừng tỉnh đại ngộ phát ra một cái tiểu âm tiết thật dài, Hoắc Mẫn Lăng nhìn miếng dán nho nhỏ trước mắt , giơ tay cầm lên,“Cám ơn……”
Thản nhiên hai chữ, nhất thời làm cho nộ hoả của Hàn Kì bốc hơi, nguyên bản còn gân xanh gắn đầy mặt tức khắc sáng lạn tựa ánh mặt trời, nhìn Hoắc Mẫn Lăng lấy đi miếng cao dán của mình, nhất thời hưng phấn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý tưởng.
“Chờ một chút, chờ một chút……” Miếng cao dán trên tay lại bị lấy đi, Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn sinh vật giống đực kỳ quái âm tình bất định này.
“Nếu có thêm thứ gì đó…… sẽ hay hơn.” Lấy qua miếng cao dán đặt ở trên bàn, tùy tay tháo nắp bút, Hàn Kì soái khí ở trên mặt diện tích nho nhỏ ký lên đại danh của mình. Ân, chữ hắn viết thực khí thế!
Vui rạo rực viết xong, kéo lớp keo xuống hướng tới miệng vết thương của Hoắc Mẫn Lăng dán lên.
“Không cần!” Sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, Hoắc Mẫn Lăng không khỏi hướng về sau né tránh, không cần! Hắn mới không cần thứ này đâu! Nếu để người ta thấy hắn mang miếng cao dán có chữ kí tên gia khỏa này, vậy còn không bị phiền chết?!! Không cần! Không cần! Chết cũng không muốn!
“Cái gì ─hả?” khuôn mặt tươi cười sáng lạn bỗng chốc liền biến thành mây đen dày đặc, Hàn Kì nhìn Hoắc Mẫn Lăng đang né tránh, trong giọng nói lại rõ ràng dấy lên lửa giận.
“Ta không cần dán thứ này.” Hoắc Mẫn Lăng không sợ chết đem ý tưởng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, Hàn đại thiếu sắc mặt lại đột nhiên hàn gần trăm độ.
“Xú tiểu tử! Ngươi nói cái gì?! Nói cho ngươi biết! Không dán cũng phải dán!” Cơn tức nhất thời lủi lên mấy chục thước, Hàn Kì trừng mắt, tức giận lăm lăm nhìn Hoắc Mẫn Lăng.
“Ta mới không cần dán!” Hoắc Mẫn Lăng cũng ương ngạnh như nhau, nhìn người đang chậm rãi đi tới, từ phía trước rụt lui về, đem cánh tay bị thương của mình giấu về phía sau.
“Ngươi nhất định phải dán!” Quên đi, còn không bằng tự mình động thủ. Khẽ cắn môi, Hàn Kì cuồn cuộn nổi lên ống tay áo, rõ ràng là muốn tự mình ra trận, áp về phía Hoắc Mẫn Lăng, muốn đem tay hắn lôi ra.
“Không dán! Buông tay!”
“Ngươi đã định phải dán rồi!”
“Buông! Ta mới không cần dán!”
“Xú tiểu tử!……”
…………
“Chi nha ──” cửa bỗng nhiên bị mở ra, nhìn Hàn Kì đặt ở trên người Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi nhướng mày, thanh âm lạnh lùng vang lên ──
“Các ngươi đang làm cái gì?”
…………
……
“Nga, như vậy hoạt động lần này là muốn an bài một trận bóng rổ?” Hàn Kì ngồi ở trên giường nhìn Phương Vu Hi, tay khoát lên trên ghế hướng Hoắc Mẫn Lăng làm cái thủ thế cảnh cáo.
“Ân, ngươi cảm thấy như thế nào?” Phương Vu Hi gật gật đầu, dò hỏi.
“A, không vấn đề, kỹ thuật bóng rổ của bổn thiếu gia chính là đệ nhất a!” Tự tin cười cười, Hàn Kì làm cái thủ thế ‘ok’, hắn bắt đầu từ lúc học tiểu học đến tốt nghiệp quốc trung (=trung học) đều vẫn là chủ lực của đội bóng rổ nga, bất quá là sau khi lên trung học (=phổ thông) cũng rất ít chơi mà thôi, nhưng kỹ thuật cũng không có lui bước, hơn nữa……
“Đúng rồi, Phương Vu Hi, ta nhớ ngươi ở tiểu học cùng quốc trung cũng là chủ lực của đội bóng rổ ……?” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, Hàn Kì không quá xác định dò hỏi.
“Ngươi đã quên? Ta và ngươi là đồng đội……” Thản nhiên nói, xem ra tên gia khỏa này thực xem mình là trung tâm quá nặng…… Nhìn Hàn Kì, Phương Vu Hi nhẹ thở khẩu khí.
“Nga…… Đúng vậy…… Đúng rồi! Tên gia khỏa ngươi từ tiểu học đến quốc trung luôn luôn muốn tranh sự nổi bật hơn ta…… Ta nhớ ra rồi! Lúc năm nhất quốc trung nổ ra một trận bóng rổ …… Vốn muội muội kia là nhìn trúng ta, không nghĩ tới tiểu tử ngươi cư nhiên giành trước một bước…… Còn có lúc học năm hai trung học…..” Hàn Kì sửng sốt, cuối cùng cũng mãnh liệt nhớ tới những cuộc đấu tranh đáng kể từ trước đây giữa hai người, một màn tình cảnh rời rạc bay qua, làm cho hắn nhớ lại những chuyện cũ năm xưa không biết từ khi nào thì đã quên, lải nhải tính toán nợ cũ nợ mới cùng Phương Vu Hi, càng nhớ thì hắn càng căm tức……
─_─|| xem ra…… Tựa hồ không nói còn có vẻ tốt…… Phương Vu Hi đào đào lỗ tai, quay đầu, mặc kệ nam nhân keo kiệt này.
Nói một giờ cuối cùng cũng đã nói xong, thở hồng hộc ngừng lại, uống một ngụm nước, Hàn Kì nghĩ nghĩ, nợ nần dường như đều đã muốn thanh toán xong …… Còn có quên cái gì không a?
Ánh mắt đảo qua, thấy được Hoắc Mẫn Lăng lại đang đọc sách bên người .
“Ai, tiểu tử này thì sao?” khẩu khí thương lượng hướng về phía Phương Vu Hi, Hàn Kì chăm chú nhìn Hoắc Mẫn Lăng, nghi hoặc.
Nâng lên mắt, Phương Vu Hi cũng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng.
“Ai! Tiểu tử! Ngươi có thể đánh bóng rổ hay không?” Lớn tiếng hỏi.
………… Lặng yên…… Không ai trả lời……
“Ai! Tiểu tử!”
………… Vẫn như cũ lặng yên……
Bất đắc dĩ đảo cái xem thường, Hàn Kì lại rút đi một quyển sách tham khảo như tính mạng ai kia.
“Làm gì a?!” Phẫn hận nhìn về phía Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng cố giương cái mặt ra vẻ khí thế, đối với hành vi lần thứ hai lấy đi sách của hắn tỏ vẻ bất mãn thật lớn.
Gia khỏa này lại làm như thế, hắn thật sự là sinh khí!
“Ta hỏi ngươi…… Ngươi có thể đánh bóng rổ hay không !” Hàn Kì đem sách ở trước mắt Hoắc Mẫn Lăng lắc lắc,
“Ân hừ, trả lời ta liền trả lại cho ngươi……”
“Bóng rổ?” Đôi mi thanh tú thoáng nhíu, Hoắc Mẫn Lăng đẩy đẩy kính mắt, nghi hoặc nói: “Đó là thứ gì?”
Lặng yên……─_─|||……
Đại hãn (hãn:mồ hôi =]]]])……
Vài giây sau……
“Tiểu tử này thật là người động núi!!!” Hàn Hì che mắt, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên vẻ âm trầm dọa người……
…………
|
Chương 28
“…… Này…… Ngay cả bóng rổ là thứ gì cũng không biết? Trời ạ, nghĩ đến chuyện này ta liền cảm thấy không thể tin…… Còn phải tham gia trận đấu bóng rổ nga!…… Sách… Không được… Có nghĩ thế nào cũng cảm thấy nên hảo hảo huấn luyện cái người động núi kia một chút mới được…… Nói cách khác…… trận đấu bóng rổ một tháng sau nên làm sao đây?!!” Kinh hãi đảm chiến suy tưởng, Hàn đại thiếu kêu lớn, đồng thời quay đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở phía sau.
“Ngươi thật sự quyết định muốn làm như thế?” Phương Vu Hi tựa ở trên tường cũng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, giọng điệu nghi ngờ.
“Bằng không thì thế nào?! Cho dù hai chúng ta…… Có thể mỗi người chắn một mặt…… Nhưng dù sao cũng là ba đối ba, bọn họ có ba người, ba người so với hai người có ưu thế một chút đi?” Hàn Kì đứng lên, vỗ vỗ nếp quần áo, căm giận nghĩ.
“Dù sao…… Cách trận đấu còn có một tháng…… Tối thiểu cũng phải dạy hắn cách chuyền banh……” Hàn Kì tính toán, nhìn bóng dáng oa ở bên giường thật chuyên chú đọc sách, lo âu nói.
“Ân.” Thoáng trầm tư, Phương Vu Hi đồng ý gật đầu.
“Hơn nữa…… Có huấn luyện viên giỏi nhất cả nước là bản đại thiếu gia ở đây…… Hừ…… chuyện nhỏ……” Trên mặt bỗng nhiên phóng ra tia sáng kỳ dị, Hàn Kì sờ sờ cằm, cười đến cực kỳ tự tin……
─ ─|| Kia cũng phải nhìn xem đối tượng là ai trước đi?……
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng giống như đang bảo hộ sách tham khảo của mình, Phương Vu Hi đối diện trước chí khí của Hàn Kì…… Hơn nữa còn có hai chữ ‘Hùng Tâm’ (hừng hực khí thế)……
“Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Uy! Sách của ta!” Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhị thiếu một tả một hữu tha mình đi ra ngoài, thân mình vừa đi vừa ngã về phía trước, lo lắng giơ tay muốn đoạt lại sách trên tay Phương Vu Hi.
Phương Vu Hi chợt lóe, buông bàn tay kiềm lấy tay Hoắc Mẫn Lăng ra, phượng nhãn khẽ nhấc, nhìn Hoắc Mẫn Lăng ngao ngao (oai oái) ở trước mặt muốn cướp lại sách, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bàn tay cầm lấy sách thu hồi, tay kia thì cởi bỏ vài cúc áo trên đồng phục, đem sách tham khảo nhét vào giữa khe hở, rồi mới cài nút lại.
“Tự mình lấy đi.” Cười nhẹ, Phương Vu Hi vỗ vỗ trước ngực đang chứa sách tham khảo, vẻ mặt lại thoáng nhiên khôi phục vẻ ác liệt.
Trừng to mắt, Hoắc Mẫn Lăng nhìn tấm ngực đang khép hở ra trước mắt, tay buông lỏng nắm chặt, hắn quả thật rất muốn xé mở cái kiện đồng phục chán ghét kia đem bảo bối thư thư của mình cứu trở về….. Nhưng là……
Chung quanh, chung quanh, thỉnh thoảng đi tới vài học sinh tụm thành nhóm, ánh mắt cũng bởi vì hai vị thiếu gia này mà liên tiếp bắn qua.
Hiện tại nếu hắn xông lên mở banh cái áo của Phương Vu Hi……
Nhất định sẽ bị đám người sùng bái Phương Vu Hi cho rằng hắn là đang phi lễ hay cường x Phương hội trưởng kính yêu vĩ đại của bọn họ……
Nói như vậy, phiền toái của hắn sao có khả năng giảm bớt!?
Thẳng tắp đứng ở trước mặt Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng mày nhướng đến nhướng đi, nỗi lòng lo lắng muốn chết.
Tức chết hắn ! Hai cái gia khỏa này luôn khi dễ hắn như vậy!
Nhìn bảo bối thư thư bị lấy đi, chính mình lại bất lực, Hoắc Mẫn Lăng thở khí gấp gáp, trong lồng ngực nho nhỏ bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống.
Hắn không rõ! Hắn có cái gì để bị khi dễ ?! Vì cái gì hai cái thiếu gia này luôn không buông tha hắn?!
“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn Hoắc Mẫn Lăng cắn môi dưới vẫn đứng không nhúc nhích, Phương Vu Hi tươi cười niềm nở cúi đầu, một bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay nhẹ nhàng chà xát lên da thịt trắng nõn, quan tâm dò hỏi.
“Hừ, Tiểu Tứ mắt, ai kêu ngươi vừa rồi luôn luôn xem sách không có nghe ta nói a?” Hàn Hì đứng ở phía sau khoanh tay trước ngực, cũng cúi đầu xuống vui sướng khi người gặp họa, ở bên tai Hoắc Mẫn Lăng cười xấu xa nói.
Hoắc Mẫn Lăng không nói lời nào mà chỉ đứng ở trung gian hai người, trừ bỏ mân mê miệng thì trên mặt không còn biểu tình gì.
“Mẫn Lăng!” Một đạo thanh âm kinh hỉ vang lên, ba người không hẹn mà cùng quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Viễn Phi đang đứng ở cách đó không xa kinh hỉ.
Ân? Lại là tiểu tử này?! Nhị thiếu đồng thời nhăn lại mi, trên mặt vốn là vẻ trêu tức lập tức biến thành phi thường không thích.
“Viễn Phi……” Nhìn thấy bạn tốt xuất hiện, Hoắc Mẫn Lăng giống như thấy được cứu tinh, cũng muốn hướng Lưu Viễn Phi chạy tới, bất quá đi chưa được mấy bước lại bị người kéo trở về.
Đem Hoắc Mẫn Lăng che chắn sau lưng, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì vẻ mặt đối địch nhìn Lưu Viễn Phi đang chạy tới, hai người lần đầu tiên có cảm giác cùng chung mối thù.
“Ngô……” Bản tính sẽ không thích nói chuyện, nhìn hai cái thân hình ngăn ở trước mặt mình, Hoắc Mẫn Lăng lách khỏi khe hở giữa hai người, kháng nghị phát ra một cái đan âm.
Không nghĩ tới ở trên đường trong tiểu trúc lâm đụng tới Hoắc Mẫn Lăng, Lưu Viễn Phi cao hứng vô cùng chạy tới, lại nhìn thấy nhị thiếu che ở phía trước, còn có lưỡng đạo ánh mắt không tốt.
“Này, các ngươi làm gì đứng chắn lên……” Thấy Hoắc Mẫn Lăng bị hai người giống như bảo hộ gà con giấu ở phía sau người, không cho hai người gặp mặt, Lưu Viễn Phi không khỏi phát ra bất mãn.
“Cái gì đứng chắn lên?” Giả ngu. Hàn Kì cùng Phương Vu Hi cố ý nhìn nhìn chung quanh, rồi mới quay đầu lại nhìn Lưu Viễn Phi, cười nói:“Chúng ta cản cái gì sao?”
Hai cái gia khỏa này! Lưu Viễn Phi tức đến không có chỗ tiết, đáng giận! Rõ ràng đem Mẫn Lăng ngăn lại, còn vờ cái gì vịt!!
Nhìn hai người trước mặt một bộ dáng không liên quan đến mình, còn trưng ra cái loại tươi cười vô tội, Lưu Viễn Phi càng nhìn càng tức.
Bất quá hắn biết, bằng chính thực lực của hắn, căn bản là đấu không lại hai đại nhân vật hô phong hoán vũ ở LM học viện này, không! Thậm chí ngay cả tư cách đều không có!
Nhưng là…… Nếu ngay cả người mình thích cũng không thể bảo hộ……
Ngươi còn nói cái gì thích?!
Nắm chặt quyền, Lưu Viễn Phi nhìn Hoắc Mẫn Lăng bị vây ở phía sau, trong mắt ‘Sưu’ một tiếng dấy lên hỏa khí.
Không được! Hắn tuyệt đối không thể đem Mẫn Lăng để tại cái hố lửa kia! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật không biết Mẫn Lăng còn có thể chịu thêm chuyện gì!
Trợn mắt chăm chú nhìn nhị thiếu một lúc lâu, Lưu Viễn Phi thật vất vả mới bình tĩnh lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái chủ ý, ngẩng đầu, nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì, ngón tay chỉ thẳng……
“Có dám đến đánh cuộc hay không?”
Nga? Đối với hành động hơi lắp bắp kinh hãi của nam sinh này, trong mắt Phương Vu Hi cùng Hàn Kì phân biệt hiện lên cảnh giác cùng thú vị.
“Cược cái gì?” Hàn Kì là người đầu tiên lên tiếng, hắn thích nhất đánh đố , bộ dáng thoạt nhìn tựa hồ còn rất kích thích……
“Đánh bóng rổ!” khi Lưu Viễn Phi thu hồi tay, kiên quyết nói, hai mắt nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng, rồi mới lại chậm rãi chống lại hai người.
“Nga? Cược bằng cái gì?” Hàn Kì giơ lên một cái tươi cười, hắn muốn nghe xem tiền đặt cược này là cái gì.
“Nếu ta thắng! Mẫn Lăng liền từ phòng kia chuyển đi ra!” Lưu Viễn Phi mở miệng lớn tiếng hộc ra tiền đặt cược của minh.
Trong nháy mắt, nhị thiếu đều mở to hai mắt, tựa hồ đối với món tiền đặt cược này cảm thấy xuất hồ ý liêu. (ngoài ý muốn)
Cảnh giác của Phương Vu Hi quả nhiên nổi lên tác dụng, khi Lưu Viễn Phi phun ra hai chữ ‘Mẫn Lăng’, hắn lập tức chuyển thân qua, chống ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, lấy tay bưng kín hai cái lỗ tai lẫn đại thấu kính.
Kết quả, Hoắc Mẫn Lăng vẫn cứ chết trân như vậy……một tiếng muỗi bay cũng không nghe thấy……
“Úc? Ngươi không phải là đang nói giỡn đi?” Hàn Kì nở nụ cười giễu cợt nhìn Lưu Viễn Phi, nhướng mi không tin tưởng hỏi lại.
“Ta không có nói giỡn! Đánh cuộc hay không?” Thẳng tắp trừng Hàn Kì, Lưu Viễn Phi trong mắt kiên quyết làm cho Hàn Kì dần dần nổi lên tươi cười.
“Như vậy ngươi muốn đánh đơn?” Hàn Kì nhìn Lưu Viễn Phi, lên tiếng hỏi.
‘Hảo’ lời còn chưa nói ra miệng, trên vai Lưu Viễn Phi bỗng nhiên bị người giữ chặt, không đợi hắn quay đầu lại nhìn xem là ai thì bên cạnh bỗng nhiên có thêm hai bóng người.
“Không cần , ta nghĩ vẫn là dựa theo ban đầu, ba đối ba đi…… Chúng ta cùng với hắn……” Tươi cười ngọt ngào, Lam Lưu đáp thay Lưu Viễn Phi, ý vị thâm tường nhìn người yêu đối diện.
“Lâm Dương?” Nhìn bên cạnh Lưu Viễn Phi có một bóng dáng khác, Phương Vu Hi đứng kế bên cũng sửng sốt. Nghe được tiếng hô của hắn, Lâm Dương dời tầm mắt đến, ôn hòa hướng hắn cười.
Lưu Viễn Phi đứng ở tại chỗ, đối với chuyện hai người kia bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời còn chưa phản ứng tới.
“Như thế nào?” Lam Lưu cười ngọt ngào, giống như làm nũng quyệt miệng, mắt to chớp chớp nhìn Hàn Kì.
Mẫn cảm nhận ra cái gì đó, Phương Vu Hi đẩy đẩy Hàn Kì.
“Ta mang Mẫn Lăng đi trước, nơi này ngươi tới ứng phó……” Đưa tới một cái ánh mắt, nhìn thấy Hàn Kì gật đầu hiểu ý, Phương Vu Hi nghi ngờ hướng Lâm Dương nhìn nhìn, tiếp đó xoay qua, từ trong lòng xuất ra quyển sách tham khảo dụ dỗ Hoắc Mẫn Lăng cùng hắn đi.
Nhìn Phương Vu Hi mang Hoắc Mẫn Lăng đi xa, Hàn Kỳ mới quay đầu lại nhìn ba người trước mắt.
“Kì, như thế nào? Ta rất muốn cùng ngươi đánh một trận a……” Lam Lưu nghiêng đầu, con ngươi đen mang một tia hoài niệm, cầu xin nhìn Hàn Kì.
“Phải không?” Hàn Kì giơ lên khóe miệng.
“Ngươi không dám đánh?” Lưu Viễn Phi xuất ra phép khích tướng, thường dùng nhất, và cũng hữu hiệu nhất.
Hàn Kì vừa nghe, mày kiếm dựng thẳng, trên mặt hiện ra vẻ mặt miệt thị, một cái cười lạnh từ trên mặt xẹt qua.
“Hừ, có cái gì không dám đánh…… Được, cứ như vậy đi.”
“Ha ha, Hàn hội trưởng, vậy liền định như thế, tháng sau gặp trên sân bóng đi……” Lâm Dương ôn hòa cười cười, hướng Hàn Kì gật gật đầu, rồi mới chuyển hướng hai người bên cạnh, ý bảo đã tới lúc ly khai.
“Tốt, không gặp không về.”
“Được, không gặp không về……”
…………
……
“Thế nào rồi ?” Nhìn thấy Hàn Kì xuất hiện, Phương Vu Hi lập tức hỏi tình huống.
Long nhãn vừa nhìn thấy Phương Vu Hi ôm cánh tay của Hoắc Mẫn Lăng, sắc mặt Hàn Kì trầm nhanh xuống, tức giận trả lời: “Rất tốt, đã giải quyết ……”
“Ngươi cự tuyệt ?” Trên mặt nhanh chóng dày trận trận băng lãnh, Phương Vu Hi ôm chặt một cánh tay Hoắc Mẫn Lăng ngồi phía trước.
“Không có a, ta đáp ứng rồi.” Hàn Kì đi qua nói.
Sau đó, hắn nhìn thấy Phương Vu Hi mặt phút chốc trầm hạ, rồi mới từ xanh biến qua đen……
“Xảy ra chuyện gì?= =|| ngươi không phải bảo ta đáp ứng sao?” Sờ sờ cái mũi, Hàn Kì nghi hoặc nói.
“Ta…… bảo ngươi…… Đáp ứng?”
“Ánh mắt vừa rồi kia không phải ý tứ này sao?”
Lặng yên……
Tiếp đó là một tiếng rống to ──
“Ánh mắt kia của ta là bảo ngươi cự tuyệt!!!!!!!!!!”
“= =! Ắc? Di? Cái gì?” Lúc này đổi lại là Hàn Kì ngây người.
“Ai nha, trời ạ, làm sao đây……” Ôm lấy đầu, Phương Vu Hi thở dài.
“Này, này có cái gì, cũng không phải nói chúng ta đánh không thắng bọn họ……”
“Ai…… Quên đi quên đi, không có biện pháp ……”
“Đến nỗi ……”
“Xem ra…… Chỉ có thể đưa ra bản huấn luyện ma quỷ……”
Hai người thuận theo tầm mắt, nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng đang ngồi ở bên vườn hoa……
|