Tẩm Thất Mỹ Lang
|
|
Chương 29
“Cái gì ──── hả?!! Lam Lưu và Lâm Dương cũng là chủ lực trong đội !?” Hàn Kì ngồi ở trên sô pha, uống đến một nửa bia lại dừng ngay trong cổ họng.
“Úc, ngươi quả nhiên là không nhớ……” Phương Vu Hi nhìn bộ dáng Hàn Kì kinh ngạc như vậy, bỗng nhiên đối với tính cách lấy mình làm trung tâm này cảm thấy quả thật bất đắc dĩ, ngay cả đồng đội suốt ba năm đều không nhớ được……= =| thật không biết trong não hắn còn có thể nhớ cái gì……
“Không biết a, lúc chơi bóng ở quốc trung ta chỉ nhớ rõ bộ dáng chơi bóng của mình, đồng đội bên cạnh ta đều không có xem qua nha……” Hàn Kì gãi gãi cằm, mày kiếm nhíu chặt, dường như đang đau khổ nhớ lại tình hình khi còn học quốc trung.
“Nếu thực theo như lời ngươi, xem ra ngươi có cố cũng không thể nhớ ra cái gì nổi……” Phương Vu Hi thản nhiên nói, hảo tâm khuyên Hàn Kì đừng có hành động vọng tưởng muốn nhớ tới gì đó.
“Ân, nói đúng, vẫn là không nghĩ , không nghĩ ! Nghĩ đến là đau đầu muốn chết!” Hàn Kì gật gật đầu, lời của Phương Vu Hi thật là hợp ý hắn.
Bất quá…… Nếu Phương Vu Hi nói là thật như vậy [- – quả nhiên một chút ấn tượng cũng không có ]…… Như vậy kĩ thuật của Lam Lưu cùng Lâm Dương cũng không thể coi khinh? Ta cùng họ Phương địch với bọn họ, vậy còn tứ mắt tử thì ở đâu? Có nhìn sao cũng cảm thấy ông già lắc lư gầy yếu so với tứ mắt tử ở trước mắt còn lợi hại hơn nhiều! Chẳng lẽ nói một người động núi ngay cả bóng rổ cũng không biết là cái gì so với một người bình thường thì đánh bóng rổ càng hay sao? Không, đương nhiên không! Có nghĩ sao cũng đều cảm thấy không có khả năng! Vậy làm sao đây? Vậy không phải đã định trước là thua rồi sao?
Gì?! Thua?! Hừ! Không! Không được! Trong tự điển của Hàn Kì hắn hoàn toàn không có từ này, hiện tại không có! Sau này cũng không có!
Long nhãn quét qua bóng dáng đang co chân ngồi ở trên ghế phía sau, Hàn Kì buông lon bia xuống đứng lên, một bên tự hỏi gì đó một bên ở bên cạnh Hoắc Mẫn Lăng ngồi xuống.
“Ai……”
“Xoát ──”
Hắn vừa mới ói ra một từ, nguyên bản Hoắc Mẫn Lăng còn đang chuyên tâm đọc sách lập tức hồi hồn về, hơn nữa còn đem bảo bối thư thư hôm nay đã bị đoạt tới n lần nhét vào trong lòng, giống như bảo hộ gà con cảnh giác trừng Hàn Kì.
= =|| Uy……Xú tiểu tử này đây là biểu tình gì a…… Nhìn thấy phản ứng bài xích lẫn kịch liệt của Hoắc Mẫn Lăng đối với mình, Hàn Kì tâm lý cực không tốt, khó chịu rút tay đang hướng về cuốn sách tham khảo,[- -+ ngươi quả nhiên là muốn giựt sách tham khảo đi?], vỗ vỗ, tỏ vẻ chính mình khinh thường chạm vào cái thứ thấp kém kia.
“Tốt lắm! Tiểu Tứ mắt, bản đại thiếu gia tới tìm ngươi không phải cùng với ngươi đấu võ mồm …… Ai, ta hỏi ngươi…… Ngươi thật sự không biết bóng rổ là cái gì sao?” Hàn Kì chuyên chú nhìn mặt Hoắc Mẫn Lăng, lại không tin hỏi.
Hoắc Mẫn Lăng ánh mắt hạ thấp, cân nhắc chốc lát liền nói:
“Nghe qua, chưa thấy qua.”
“Úc…… Này cũng còn không quá tệ……” Hoàn hảo , tối thiểu là có nghe nói qua, nếu ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, này cũng tính là kỳ tích thế giới đi…… Hàn Kì thoáng cái thở hắt ra.= =+ kỳ thật hắn không biết, hai chữ ‘Bóng rổ’ này là Hoắc Mẫn Lăng vừa mới từ trên quyển sách ôm trong lòng kia nhìn thấy ……
“Kỳ thật a, diện mạo của trái bóng rổ bất quá cùng dưa hấu……” Nói đến đây, Hàn Kì bỗng nhiên ngừng lại, dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng,
“Ngươi…… Biết dưa hấu đi?”[= =|| vấn đề này cũng……]
“Biết.” Hoắc Mẫn Lăng gật gật đầu.
“Nga, hoàn hảo……” Thở một hơi.
“Kia kỳ thật bóng rổ a, tựa như dưa hấu…… Tròn tròn , mặt trên còn có hoa văn màu đen…… Hiểu chưa? Chính là cùng dưa hấu không khác biệt lắm ……”
“Nga……” Nhẹ nhàng gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng dường như là một bộ dáng hiểu biết, Hàn Kì nhìn thấy hắn gật đầu, trong lòng không khỏi có cảm giác tạo dựng được thành tựu…… Ha ha, quả nhiên, xem ra năng lực giảng giải của bổn thiếu gia vẫn là thực không tồi .
Ai biết, lặng yên vài giây sau, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên chen vô thêm:
“Nói như thế, bóng rổ cũng có thể ăn……”
─_─|||…… Yên tĩnh……
“Phốc ──” thanh âm Hàn Kì hộc máu……
“Này! Buông! Phương Vu Hi! Không cần trói ta! Ta muốn giết tên tứ mắt tử này!! Đáng giận! Cố ý muốn tức chết ta a!!!” Bị trói ở trên băng ghế, Hàn Kì hổn hển hướng về phía lưng của Phương Vu Hi rống to.
“Cứ trói hắn như vậy đi…… Ân, ta còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nhớ không cần tháo ra dây thừng……” Hướng Hoắc Mẫn Lăng mỉm cười, công đạo xong, Phương Vu Hi không thèm nhìn người bị trói đang mắng to bên cạnh, nhàn nhã đi ra phòng ngủ.
Hoắc Mẫn Lăng liếc mắt nhìn Hàn Kì một cái, mày nhíu lên, xoay người xuất ra một quyển sách tham khảo khác……
Một giờ sau ──
Hừ! Đáng giận! Đừng tưởng rằng kỹ xảo đào thoát của bổn thiếu gia là lừa gạt! Bỏ ra dây thừng trên tay, Hàn Kì nhìn cửa làm cái mặt quỷ.
Bất quá qua một giờ tức giận của hắn cũng tiêu không ít, nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở bên kia, hắn chỉ phải giật nhẹ khóe miệng, nhàm chán ngồi xuống, đánh giá bốn phía.
Đánh giá đến đánh giá đi…… Ánh mắt bỗng nhiên lại dừng ở trên người Hoắc Mẫn Lăng……
Từ trên lưng, thẳng chuyển qua cái eo nhỏ……
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh hôm nay khi ở trong tiểu trúc lâm, Phương Vu Hi ôm cái eo nhỏ này……
Sách, thật sự là nhìn không vừa mắt…… Có cái gì hảo ôm , dáng vẻ gầy không thon, bộ dạng lại không có tư sắc gì, nhìn bộ dáng hôm nay của tên họ Phương kia dường như thực thích, hừ…… Thật sự là không thể hiểu……
Trong lòng mặc dù đối với hình ảnh Phương Vu Hi ôm Hoắc Mẫn Lăng cực kỳ phản cảm, nhưng đôi mắt này lại vẫn không có từ bên hông Hoắc Mẫn Lăng rời đi.
Bất quá…… Thật sự thực thích sao? Muốn hay không thử xem ôm…… Một chút……?
Không biết là muốn quá nhiều hay là như thế nào, trong đầu Hàn Kì bỗng nhiên toát ra ý tưởng này, sau một lúc lặng yên, do dự, lưỡng nan….. Đại khái là chỉ muốn chiến thắng kiêu ngạo, Hàn Kì đứng lên, nhẹ nâng bước chân, đi đến phía sau Hoắc Mẫn Lăng.
Bàn tay to lén đi xuống, nắm chặt đường cong bị bao vây dưới bộ đồng phục..
Thật sự rất nhỏ nga…… Cứ như vậy mà luồn tiếp xuống dưới…… Sờ lên còn có cảm giác lành lạnh, ẩm ẩm a?
Hạ thấp thắt lưng, tùy tay kéo cái ghế dựa ngồi ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì càng bạo gan tiến thêm một bước, đem cả thân mình dán về phía trước, hai khuỷu tay chặt chẽ ôm lấy thân hình không gầy không mập kia.
Oa…… Cư nhiên vừa vặn thích hợp nga…… Nhìn thân thể trong lòng, hai tay bỏ qua cho cái ngực kia, vừa mới hoàn toàn ôm trọn một vòng không muốn buông nhanh , xúc cảm gầy gầy vừa vặn, còn có mùi khô thoáng dịu dịu từ trên đồng phục truyền đến, sạch sẽ làm cho người ta thần thanh khí sảng…… Phi thường phi thường thoải mái……
Tựa đầu lên cần cổ của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì thích muốn chết, tay hết ôm lại ôm ôm, đem toàn bộ thân thể hướng trước ngực mình oa tới, cọ cọ cằm lên tấm lưng, khóe miệng Hàn Kì bỗng nhiên kéo ra một cái tươi cười, nhắm mắt lại, hảo hảo dựa vào ở mặt trên, hưởng thụ cảm giác thoải mái kỳ diệu này……
Thật lâu thật lâu trôi qua…… Hoắc Mẫn Lăng nhìn lên đồng hồ trên bàn, bất tri bất giác đã sắp đến chín giờ……
Khép lại sách vở, nhu nhu hai mắt có chút phát đau, Hoắc Mẫn Lăng như thường lệ muốn đứng lên……
Nhưng là……
“Ách? Ngươi đang làm cái gì?!” Đột nhiên phát giác mình đứng lên khó khăn, Hoắc Mẫn Lăng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hàn đại thiếu gia như bạch tuộc tám chân bám trên người mình.
Từ trong lúc ngủ mơ ngọt ngào bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng kinh ngạc trương miệng nhìn mình, trong lúc nhất thời bỗng nhiên nhớ tới mình vừa mới làm chuyện gì, đối mặt với chất vấn này không khỏi ngốc sững sờ……
= =|| xong rồi…… Cư nhiên bị đương sự bắt được …… Bối rối loạn nhìn chung quanh, Hàn Kì lắp bắp nói:“Ách…… Ta, cái kia ta…… Ta…… Ta đang giúp ngươi bắt sâu……”
“Bắt sâu?” Nhíu nhíu mày, Hoắc Mẫn Lăng thế nhưng không có thần sắc tỏ vẻ hoài nghi.
“Ân, a, đúng vậy, bắt sâu, ta vừa rồi nhìn thấy trước ngực ngươi có một con sâu, cho nên liền……” vế sau không tiếp tục nói nữa, Hàn Kì cũng biết, Hoắc Mẫn Lăng sẽ minh bạch những lời hắn sắp sửa nói là cái gì.
Không có chút hoài nghi, đối với lời giải thích của Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng không có suy tưởng nhiều lắm, sau khi biết liền ‘Nga’ một tiếng, còn gật gật đầu nói ‘Cám ơn’, rồi mới cúi đầu cầm lấy áo ngủ, hướng phòng tắm vội vàng đi đến……
─ ─|| hô…… Hù chết hắn …… Thấy Hoắc Mẫn Lăng không có hoài nghi, Hàn Kì nhìn theo hắn tiến vào phòng tắm, kinh hồn táng đảm nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự là…… Chính mình cư nhiên lại làm loại sự tình này……
Bất khả tư nghị gãi gãi đầu, cởi bỏ quần áo, ngay cả tắm cũng không có tâm tình, Hàn Kì xoay người liền chui vào trong chăn………
Đêm ── yên tĩnh……
Nhìn người bên cạnh đang lẳng lặng ngủ, Phương Vu Hi chống đầu, trên mặt là vẻ trầm tĩnh túc mục (nghiêm túc, chuyên chú).
Khi hắn xong chuyện thuận tiện đi thăm dò tư liệu của cái tên Lưu Viễn Phi kia, không nghĩ tới, cậu ta ở trường học cũ cũng là chủ lực của đội, nói như thế…… Xem ra phần thắng của bọn họ càng trở nên nhỏ bé……
Nhưng là……
Ta sẽ không để bọn họ mang ngươi đi ……
Đầu ngón tay mơn trớn hai má Hoắc Mẫn Lăng, vẻ mặt Phương Vu Hi bỗng nhiên trở nên ôn nhu, hắn cũng không biết, chính mình vì cái gì không muốn để con mọt sách này rời đi như thế……
Ngủ còn mang kính mắt a…..
Nhìn thói quen kỳ quái của Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi cúi đầu, phượng nhãn nheo lại, khẽ cười.
Thật đáng yêu……
Một lần vẽ ra bộ dáng gương mặt nho nhỏ kia, chăm chú nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của nam nhân dưới ánh trăng, ma xui quỷ khiến, cúi người xuống……
Đôi môi đỏ mọng từng chút hạ thấp xuống, nửa đường bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo, chỉ ở trên má của Hoắc Mẫn Lăng ấn xuống cái hôn nhẹ nhàng.
Xúc cảm mềm mại, làm cho hắn dừng lại không chịu rời đi.
…………
Sẽ không cho ngươi đi ……
Ta sẽ không cho phép……
Giơ lên một cái tươi cười, hàng lông mi thật dài hợp lại cùng nhau, đôi phượng nhãn dưới ánh trăng chiếu rọi nhẹ nhàng mà nhắm lại, cả người nằm xuống……
|
Chương 30
Trên sân thể dục rộng lớn, Hoắc Mẫn Lăng gắt gao ôm lấy sách tham khảo của mình, mặc cho Hàn Kì tha hắn hướng đến sân bóng rổ.
“Xú tiểu tử! Ngươi muốn cho bổn thiếu gia đem ngươi kéo dài tới sân bóng rổ a?!” Phủ một thân đồng phục thể thao rộng thùng thình, Hàn Kì nhìn thân hình đang ngồi xổm cuộn mình thành một đoàn kia, căm tức mắng.
“Ta không đi……” Ngẩng đầu, Hoắc Mẫn Lăng cực không tình nguyện nói,“Ta không đánh cái gì bóng rổ, ta còn muốn đọc sách……”
“Cái gì không đánh?! Hừ! Tiểu tử! Ta nói cho ngươi biết! Không phải do ngươi quyết định!” Khó thở muốn chết, Hàn Kì tức giận lại thu áo sau cổ của Hoắc Mẫn Lăng, dùng sức hướng đến sân bóng rổ tha đi.
“Mẫn Lăng, đây là cái gì?” Phương Vu Hi nhìn hai người đang nhiệt tình giằng co, chỉ mỉm cười, rồi mới từ phía sau xuất ra một quyển sách tham khảo thật dày.
“Xoát ──” trên đại thấu kính lập tức sáng ngời,“Sách tham khảo!!”
Phương Vu Hi tươi cười càng lúc càng sâu……
“Đúng vậy đúng vậy, lại đây lại đây……” Một bên đi phía trước chạy chậm, Phương Vu Hi một bên lắc lắc sách tham khảo, dụ hoặc hướng sân bóng rổ chạy tới.
Nằm trong dự kiến, Hoắc Mẫn Lăng tựa như chó săn chỉ biết nhìn thấy con mồi [- -+ hình ảnh đáng yêu ……hình ảnh đáng yêu ……], trong đầu trở nên trống rỗng, chăm chăm vào quyển sách tham khảo đang diêu (lay) đến diêu đi ở trước mắt, thân hình nguyên bản còn ngồi đó lập tức đứng lên, lắc lắc cái đuôi [- -?], hào hứng mà đuổi theo.
─ ─|||…… Uy…… Đây là đang mở hội quốc tế vui đùa sao?
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng từ bài xích hiện tại lại chuyển tới tích cực như thế, trên mặt Hàn Kì vừa kéo, nổi lên từng tia hắc tuyến……
“Ai! Nghe đây! Phải đem cái thứ tròn tròn tên là ‘Bóng rổ’ này bỏ vào mặt trên cái lưới đó! Biết không?!……= =! Uy! Có nghe ta nói không a! Không được nhìn cái quyển sách chết tiệt kia!!” Hàn Kì giương cổ chưa từng giống hiện tại tức giận đến muốn chết như vậy, một tay ninh hai má của Hoắc Mẫn Lăng đem khuôn mặt kia quay lại đây, giương mắt trừng quyển sách trên tay hắn, giống như có cừu hận bất cộng đái thiên (không đội trời chung).
Nhưng Hoắc Mẫn Lăng làm sao còn tâm tư mắng hắn, đại thấu kính chỉ là nhẹ nhàng nhấc, rồi mới dùng sức đem mặt mình từ trong tay Hàn Kì rút ra, nhẫn nhịn đau đớn, lại xoay người, thỏa mãn thưởng thức quyển sách mới vừa mới tới tay.
= =! Tức── chết ── hắn ── !
Hắn ở trong này nói một giờ, tứ mắt tử này lại không có nghe vào một chữ!
Cơ hồ muốn đem răng nanh của hắn cắn nát, Hàn Kì nhìn biểu tình bình thản hoàn toàn không nhìn hắn, hoàn toàn lơ đi hắn, dường như là muốn chọc hắn tức giận công tâm.
Xoay chuyển ánh mắt, lại bỗng nhiên phát hiện Phương đại thiếu gia siêu nhàn nhã ngồi ở một bên.
Giận!
“Này!! Họ Phương !! Ta ở trong này tân tân khổ khổ ! Mà ngươi lại còn thực nhàn nhã a!!!” Hét lớn một tiếng, Hàn Kì đem trái bóng trên tay hướng về phía Phương Vu Hi bay thẳng qua.
“Ba!” Thoải mái mà tiếp được vật công kích bay tới, Phương Vu Hi xoay trái bóng vài cái, mới cười hướng Hàn Kì.
Đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, tao nhã đi qua.
“Này cũng không có gì, bất quá chỉ là phương pháp của ngươi không đúng mà thôi……” Thản nhiên cười, lời nói của Phương Vu Hi làm cho Hàn Kì nhướng mày.
“Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi có phương pháp rất tốt?”
“Này…… Thử xem chẳng phải sẽ biết ……”
“Ân?”
………………
“= =| uy uy uy…… Ngươi xác định này thật sự hữu hiệu sao?” Lăm lăm nhìn lên vành bóng rổ đang treo một quyển sách tham khảo, Hàn Kì nghi ngờ.
“Nga, thử xem xem nha.” Cười cười, Phương Vu Hi xoay người, nhìn người đang mang vẻ mặt bất mãn phía sau kia.
Tay vung lên, đưa trái bóng cầm trong tay ném qua, nhìn thấy hắn tiếp được mới lên tiếng nói:
“Mẫn Lăng, cho ngươi thứ này nga, nhìn thấy sách ở trên không? Ngươi phải đem trái bóng này nhập vào cái lưới kia mới có thể đem sách về nga. Nếu không ném đến, hôm nay ngươi sẽ không có sách đọc……” Giả dối cười, Phương Vu Hi nhìn Hoắc Mẫn Lăng, ngón tay thon dài chỉ hướng về phía cái rổ bóng cao cao tại thượng.
Tàn ── ác ──
Nhìn trái bóng trên tay nửa ngày, Hoắc Mẫn Lăng do dự do dự, cuối cùng dưới biểu tình rớt cằm trợn mắt há hốc mồm của Hàn Kì
Tung lên, nhẹ nhàng hướng lên rổ bay đi……
…………
…………
“Rầm rầm……” Cứ như bị một hệ thống thoát nước ào lên trên gương mặt đỏ bừng, Hoắc Mẫn Lăng hỗn thân đầy mồ hôi.
Từ lúc hắn ném bóng muốn làm rơi sách của mình, đảo mắt cũng đã là một buổi sáng .
Thật sự là hai cái gia khỏa đáng ghét!
Rất giảo hoạt !
Lại lấy sách tham khảo của hắn uy hiếp hắn!
Bực mình nhớ lại, Hoắc Mẫn Lăng lại xoa xoa mồ hôi đang chảy trên mặt.
Đúng lúc này, một đôi tay hữu lực đùa dai từ phía sau lấy đi kính mắt của hắn.
“Đoán xem ta là ai……” thanh âm hàm chứa ý cười, Hoắc Mẫn Lăng cũng không xa lạ, là hảo bằng hữu của hắn……
“Viễn Phi……”
Nghe được hắn trả lời, hai tay lập tức buông ra, rồi mới đặt tại trên cổ lõa lồ kia.
“Ha ha, trả lời , có thưởng nga……”
Lưu Viễn Phi tựa vào người Hoắc Mẫn Lăng, nhìn khuôn mặt nộn nộn thấu phấn hồng, ý cười trong suốt.
Đầu ngón tay sủng nịch xát xát lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lưu Viễn Phi đi lên dán cả thân lên người phía trước, làm cho trước ngực mình để ở sau lưng Hoắc Mẫn Lăng.
“Ngươi…… ở đây luyện bóng?” Hơi hơi quay đầu, Hoắc Mẫn Lăng nhìn thấy đồng phục thể thao trên người Lưu Viễn Phi, thắc mắc hỏi.
“Ân, phải nha, chuyện này rất là trọng yếu a……” Đầu ngón tay vén mái tóc đen trên trán Hoắc Mẫn Lăng, Lưu Viễn Phi nhìn người trước mắt làm hắn ngày đêm mong nhớ, biểu tình trên mặt bỗng trở nên thâm thúy.
Không được tự nhiên hướng về phía trước cong cong người, Hoắc Mẫn Lăng đối với thân thể nóng hổi phía sau gắt gao dán lên mình cảm thấy rất là không thoải mái.
“Mẫn Lăng a…… Mẫn lăng…… Yên tâm, ta nhất định hội đem ngươi từ nơi đó cứu ra ……” Lầm bầm lầu bầu cúi đầu nỉ non, trên mặt trắng nõn bởi vì vận động mà tản ra ửng đỏ tựa như một quả đào, trên ngực bị nước dính lên mà thấm ướt trong suốt, đường cong xinh đẹp như ẩn như hiện, hai hạt hồng anh phấn nộn giấu ở dưới đồng phục thấu suốt, làm cho Lưu Viễn Phi run lên, cổ họng dâng lên một chút khô nóng……
Hai tay đang ôm bỗng nhiên nới lỏng rồi rời ra, Lưu Viễn Phi chuyển qua phía trước, đem khuôn mặt nhỏ nhắn mang thấu kính kia khóa lại trong lòng bàn tay, hơi hơi nâng lên, làm cho hai người mặt đối mặt.
Ánh mắt bỗng nhiên thâm trầm lên, ngăn cách quá dài làm cho hắn tưởng niệm càng sâu, mỗi đêm đều phải tới khuya mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, nhớ khuôn mặt này, nhớ người này……
Hảo nhớ hảo nhớ……
Hảo muốn hắn…… Hảo muốn chỉ có mình có được hắn……
Kìm lòng không đậu, mắt to chợt tắt, trong mắt bỗng nhiên nổi lên một chút ôn nhu thâm tình, nhìn cánh môi phấn hồng khéo léo dưới mũi, Lưu Viễn Phi chầm chậm cúi đầu, mê tình hướng tới một chỗ mềm mại kia dán xuống……
…………
|
Chương 31
Chất nhầy của mồ hôi khiến cả người không được tự nhiên, Hàn Kì lau đi bọt nước tích dưới cằm, hận không thể lập tức tìm nơi nào có nước mà hảo hảo cọ rửa một chút, mà đối với Phương Vu Hi thoáng có điểm khiết phích (bệnh sạch sẽ) mà nói, mồ hôi đầy người như vậy lại làm cho hắn khó có thể chịu được.
Hai người một trước một sau đi không có mục đích , dù sao chỉ cần là nhìn thấy nơi có vòi nước thì bọn họ sẽ nhào tới ngay.
“Thật là…… Tứ mắt tử này chạy trốn thật là mau a……” Hàn Kì nhìn xung quanh, không có nhìn thấy bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng, không khỏi kỳ quái than thở,“thoắt cái đã không thấy bóng dáng ……”
Nghe Hàn Kì ở phía sau lầm bầm lầu bầu, Phương Vu Hi mở ra đôi mắt buồn ngủ, nhẹ nhàng đảo qua trước sau, trên sân thể dục lớn quả thật không thấy được bóng dáng ngơ ngác là lạ kia.
Cước bộ dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước .
Cách đó không xa, một khu vực đầy vòi nước đặt song song chuyên môn vì các học sinh mà thiết kế hiện ra đầy hứa hẹn, nhị thiếu lập tức tinh thần tỉnh táo, phẩy phẩy tà áo đầy người nhiệt khí hướng chỗ kia đi đến.
“Viễn Phi……”
Phương Vu Hi đi ở đằng trước bỗng nhiên bước chân dừng lại, đứng ở bên góc tường, dưới đôi viền vàng kính mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Này, ngươi……” Suýt nữa đi lên liền đụng phải, Hàn Kì sợ tới mức vội vàng lui lại mấy bước, nhìn bóng dáng bỗng nhiên đứng lặng kia, bất mãn muốn tiến lên chất vấn.
“Hư…………” đầu ngón tay thon dài dừng lại ở giữa đôi môi đỏ mọng, Phương Vu Hi hướng Hàn Kì làm động tác cấm thanh, dường như ở bên tai chuyên chú lắng nghe cái gì.
Hàn Kì kỳ quái cau mặt, cước bộ tăng nhanh một bước, liền dẫn đầu lộ ra ngoài hơn phân nửa thân mình, giương mắt tò mò nhìn nhìn phía trước, không nhìn thì hoàn hảo, vừa nhìn, hình ảnh trước mắt lại làm cho hắn cả kinh nói không ra lời.
Tứ mắt tử mà hắn vẫn niệm trong miệng lẫn trong lòng kia đang ở ngay phía trước!?
Càng…… Càng bất khả tư nghị là……
Phía sau hắn còn đứng một người, mà người kia còn làm động tác tối hôm qua hắn đã làm!!?
Từ phía sau tựa vào tấm lưng gấy yếu, cái đầu lớn muốn chết kia tựa ở trên vai tứ mắt tử vô cùng thân thiết ……
Nhìn hai người trước mắt tư thế cùng hành động ái muội , trong não Hàn Kì lập tức có loại cảm giác nổ mạnh như bị sét đánh, trên khuôn mặt tuấn tú là một mảnh tái nhợt, răng nanh không tự giác cắn môi dưới, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lóe, một cỗ ngọn lửa càng không ngừng bùng cháy……
“Ba……” Đúng lúc này, trên khuỷu tay bỗng nhiên nặng nề, trước mắt lay lay, Hàn Kì đã bị Phương Vu Hi lăn lông lốc kéo lại vách tường.
“Trước nhìn.” Thanh âm thản nhiên, Phương Vu Hi nhìn lướt qua Hàn Kì biểu tình trầm tịch (trầm lặng) , lực đạo trên tay tăng thêm một chút, như là ám chỉ cái gì.
“Nhìn bộ dáng ngươi dường như muốn đánh người ……” Môi đỏ mọng phun ra một câu, Phương Vu Hi cũng không quay đầu lại lại vòng trở về.
Trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Phương Vu Hi, Hàn Kì lại cúi đầu, nhìn trong lòng bàn tay tràn đầy dấu móng tay, trong mắt cũng xẹt qua một chút mê man……
Đúng vậy, hắn sao lại có loại xúc động muốn đánh người a?
Lẳng lặng nhìn trong lòng bàn tay, Hàn Kì im lặng……
Hai người cứ như vậy trốn ở góc tường, giám thị nhất cử nhất động của hai người trước thủy tào (đồ đựng nước uống- trường hợp này là dãy bồn có gắn vòi nước).
Nhìn Lưu Viễn Phi cùng Hoắc Mẫn Lăng chuyện trò vui vẻ, nhìn Lưu Viễn Phi nhẹ chạm lên mặt Hoắc Mẫn Lăng, nhìn Lưu Viễn Phi vén tóc của Hoắc Mẫn Lăng, nhìn Lưu Viễn Phi xoay đầu Hoắc Mẫn Lăng, nhìn hai người bọn họ mặt đối mặt……
= =!
Hai người làm như cao thủ tình trường trà trộn vào tổ chức a,b,c nhiều năm đều thành mức ngựa quen đường cũ , đối với tình cảnh giữa hai người yêu nhau đã tới trình độ quá quen thuộc , đương nhiên không phải người bình thường có khả năng địch nổi.
Cho nên, khi hai người nhìn thấy hành động hai gương mặt đối diện, mắt sắc thoáng chốc nhìn ra được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì……
“Này uy uy, chờ một chút, bọn họ là muốn……” Hàn Kì đứng lên, chỉ vào hai người đang đứng trước thủy tào, lập tức muốn lao ra.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hơi kinh hãi, vội vàng kéo lại Hàn Kì đang muốn đi ra ngoài, Phương Vu Hi lạnh lùng nói,“Ngươi cảm thấy quấy rầy hảo sự của người ta như vậy tốt lắm sao?”
Thanh âm lạnh nhạt mà âm trầm làm cho Hàn Kì sửng sốt, tiết khí lập tức gục đầu xuống, lại lui trở về.
Không phải cái gì hảo! Chỉ là cảm thấy…… Nhìn đến cái tên tứ mắt tử cùng với tên gia khỏa kia kiss cũng rất khó chịu! Chỉ muốn hung hăng tặng cho tên gia khỏa kia một cái trọng quyền!!
Nhìn thấy Hàn Kì lui trở về dựa vào tường, tay nắm thành quyền nện thẳng lên mặt vách tường, Phương Vu Hi quay đầu, trên mặt bỗng nhiên nở ra một cái tươi cười quỷ dị: “Ta biết ngươi thực khó chịu, ta cũng giống như ngươi ……”
“Ân?” Nghe thấy lời của Phương Vu Hi, Hàn Kỳ ít nhiều có điểm kinh ngạc.
Có ý gì?
“Lại đây.” Hướng Hàn Kì ngoắc ngoắc tay, Phương Vu Hi bỗng nhiên vứt cho hắn một viên đá lớn bằng hột ô mai.
“Làm gì ?” Hàn Kì không rõ nga.
“Ném qua, đánh vào sau gáy.” Phương Vu Hi cười cười, thuận theo đầu ngón tay thon dài trắng nõn , Hàn Kì nhìn thấy cũng là sau gáy của Hoắc Mẫn Lăng đang ngơ ngác kia.
“= =|| uy…… Ngươi không chỉ sai đi? Cái kia là tứ mắt tử ……”
“Không có sai a.” Phương Vu Hi vẫn như trước cười cười,“Hắn ……”
“Ai?! Làm gì phải đánh hắn nha?” trên mặt Hàn Kì hiếm thấy vẻ không muốn, đối với mệnh lệnh của Phương Vu Hi cảm thấy khó có thể tin.
“Ta bảo ngươi đánh ngươi liền đánh đi, lập tức sẽ hôn xuống đó a!” Trên mặt có chút không kiên nhẫn, Phương Vu Hi xoa xoa thắt lưng, mày nhíu lên.
“Vậy vì cái gì là ta?!” Hàn Kì nghi ngờ nhìn về phía Phương Vu Hi, tên gia khỏa này thật sự rất âm hiểm ……
“Nga, bởi vì ngươi là xạ thủ giỏi nhất cả nước nha……” Hợp thời thêm một kích, Phương Vu Hi lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy được Hàn Kì tỏa sáng.
“Đúng nga! Ta là xạ thủ giỏi nhất cả nước nga! Loại tiểu tử này ta đến làm đương nhiên là không thành vấn đề !” Cười tủm tỉm gật đầu, Hàn Kì đối với điểm khích lệ từ Phương Vu Hi toàn bộ đều thu xuống dưới, tiêu sái lắc lắc viên đá, làm động tác khởi động một cách soái khí, một vật công kích màu đen liền thẳng tắp hướng tới đầu Hoắc Mẫn Lăng bay đi……
“Ba!” Trúng mục tiêu.
Đang mờ mịt nhìn Lưu Viễn Phi càng lúc càng tới gần khuôn mặt không biết làm gì , Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên cảm thấy sau ót mình một trận đau đớn, theo phản ứng xuất phát từ bản năng , khuôn mặt nhỏ nhắn mang kính mắt kỳ quái quay đầu lại.
Ngay trong nháy mắt, đôi môi Lưu Viễn Phi lệch khỏi gương mặt của Hoắc Mẫn Lăng.
Nhìn biến cố đột nhiên tới, Lưu Viễn Phi trừng mắt nhìn mục tiêu vốn nên là đôi môi hiện tại lại biến thành sau gáy, sau một lúc lâu mới hồi hồn lại.
Đột nhiên phát giác mình đang làm cái gì, Lưu Viễn Phi vì hành động lớn mật của mình mà kinh hách đến đập mạnh, lập tức buông ra Hoắc Mẫn Lăng, sắc mặt đỏ bừng lui lại mấy bước.
“Này…… Ta……” Không biết phải nói cái gì thì tốt, Lưu Viễn Phi đứng ở tại chỗ, khốn quẫn muốn chết. Trời ạ! Hắn làm cái gì?! Hắn cư nhiên đối với Mẫn Lăng…… Trời ạ trời ạ…… Sao lại như vậy?! Lưu Viễn Phi! Ngươi đáng chết! Đáng chết a!
“Viễn Phi……” Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, Lưu Viễn Phi sửng sốt, vừa lúc thuận tiện cho hắn rời đi, mang theo cái mặt nóng bừng, nói xong bốn chữ ‘Đi trước một bước’ liền vội vàng rời đi.
Nhìn bạn tốt mạc danh kỳ diệu (khó hiểu) rời đi, Hoắc Mẫn Lăng sờ sờ cái đầu phát đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, ánh mắt thoáng chốc dừng lại trước chỗ quẹo vào góc tường.
Bước chân vừa nhấc, chậm rãi đi qua……
Nhìn hai người còn đứng ở góc tường vẻ mặt hưng phấn, Hoắc Mẫn Lăng hơi hơi nhíu mày.
Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên xuất hiện, còn nhị thiếu vì kế hoạch của mình thành công mà sắc mặt cứng đờ, cười gượng.
Như là đã làm tốt chuẩn bị, thấy Hoắc Mẫn Lăng lăm lăm nhìn mình, Phương Vu Hi cong đầu lưỡi, ngón tay chỉ hướng Hàn Kì: “Là hắn ném.”
“= =!? Ân? Cái gì? Uy…… Phương Vu Hi……”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Cái gì…… Ta…… Cái kia……”
“Là ngươi ném a……”
“Phương Vu Hi!! Ngươi hãm hại ta!!! Ta giết ngươi ──────!!” Cuồng dã hét lên một tiếng, Hàn Kì đột nhiên phát giác ra mình đã bị lừa, hé ra khuôn mặt tuấn tú tức giận đến đỏ bừng, nổi giận đùng đùng truy đuổi hướng Phương Vu Hi.
“Đáng giận!! Có giỏi thì đừng đi!! Tức chết ta !!!”
“Tên họ Phương tiểu nhân đê tiện ngươi……”
Nho nhỏ bên cạnh cái ao, truyền khắp tiếng Hàn Kì rống giận, còn có Hoắc Mẫn Lăng vẻ mặt mờ mịt……
Bọn họ lại xảy ra chuyện gì?……
Thật sự là kỳ quái……
Ẩn nấp trong rừng cây, một bóng đen đứng thẳng nhìn ba người ở chung thật vui, bắn ra một đạo ánh mắt ghen ghét sâu kín……
Hoắc, Mẫn, Lăng……
|
Chương 32
Một tháng thời gian luôn trôi rất nhanh , ngày bắt đầu trận bóng rổ cũng đã từ từ tiếp cận.
LM học viện đối với trận bóng rổ lần này đều biểu hiện rất có hứng thú.
Bởi vì…… hai vị hội trưởng hội học sinh đều tham gia trận đấu này.
Phương Vu Hi, Hàn Kì…… Một người là quý công tử tao nhã điềm tĩnh, một người là đại thiếu gia phóng đãng không biết kềm chế.
Lúc bọn họ vừa vào học thì đã được mọi người khắp LM dõi theo.
Nhất cử nhất động ngày thường đều nhất ba nhất lãng (gây sóng to) tác động lên khắp LM học viện.
Huống chi lúc này đây, hai vị hội trưởng là tự mình lên sân khấu.
Thử tưởng tượng đến bộ dáng hai người đánh bóng rổ, thử nghĩ tới dáng người ngạo nhân kia phủ một thân đồng phục thể thao rộng thùng thình soái khí, kiện mỹ da thịt đều bại lộ ở trong tầm mắt, đây chính là hình ảnh làm cho người ta run sợ thế nào a!
Cho nên, tận dụng thời cơ, không thể không đến.
Ngu ngốc mới sẽ không muốn nhìn a!
Bất quá, thiên hạ to lớn, ngu ngốc luôn sẽ có ……
Hoắc Mẫn Lăng đồng học, đại khái cũng chính là một người ngu ngốc theo như lời phía trên đi……[- -+ Mẫn Lăng, tha thứ cho mụ mụ……]
“Ta ── không ── mặc.” Ngồi xổm góc tường, Hoắc Mẫn Lăng lại một lần nữa kiên quyết lắc lắc đầu.
“….. Hảo, xú tiểu tử, nói cho ngươi, ta đã muốn bị ngươi làm tức giận đến không còn sức đứng dậy …… Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi mặc hay không mặc?” Ngồi dưới đất, dựa vào tường, Hàn Kì giơ giơ lên đồng phục thể thao trên tay, hữu khí vô lực nhìn Hoắc Mẫn Lăng.
“Không.” Hoắc Mẫn Lăng cằm để ở trên đầu gối, vẫn như cũ kiên trì quyết định của chính mình.
Không cần, hắn mới không cần mặc loại quần áo này, lộ như vậy……
Tứ chi đều lạnh băng, tuyệt không tốt.
Đều không có thắt lưng đồng phục, nếu chạy chạy vài bước, quần liền rơi xuống thì sao?
Không cần…… Tuyệt đối không cần……
Hàn Kì bỗng nhiên cấm thanh, nhìn Hoắc Mẫn Lăng, lấy đồng phục lắc a lắc, tức cũng không được không tức cũng không được, thoạt nhìn hắn đã bị làm tức đến thật sự không có cách nào .
“Coi như xong, Mẫn Lăng không muốn mặc cũng đừng miễn cưỡng hắn.” Phương Vu Hi tắm xong đi ra, nhìn thấy hai người từ lúc hắn đi vào phòng tắm đến bây giờ còn đang giằng co, có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Hừ! Tuy rằng ta đối với lời của ngươi thực không tán thành, nhưng ta hiện tại thật sự là không có khí lực …… Xú tiểu tử! Tạm thời buông tha ngươi……” Nhìn Phương Vu Hi liếc mắt một cái, Hàn Kì khoát tay áo, cho thấy chính mình thật sự là chống đỡ không được, nói nói hai câu lại quay đầu hướng tới Hoắc Mẫn Lăng, thoáng nâng lên thanh âm cảnh cáo mới lấy ra y phục, lắc lắc lắc lắc nằm úp sấp lên giường mình.
“Tốt lắm, nghỉ ngơi nhiều một chút đi, buổi chiều có trận đấu .” Ngồi ở bàn tròn, cầm lấy điểm tâm sáng nhẹ nhàng ăn một ngụm, lại đem tờ báo sớm bên cạnh cầm lấy, nói là như thế, nhưng Phương Vu Hi cũng vẫn là bộ dáng thật sự nhàn nhã.
Nhìn thấy bộ dáng Phương Vu Hi không chút hoang mang như vậy, Hàn Kì nằm trên giường không khỏi đối với người nào đó sinh ra hoài nghi to lớn …..
“Này, Phương Vu Hi, ngươi sẽ không gạt ta đi?”
“Cái gì?”
“Chính là buổi chiều…… Chúng ta thật là sẽ đấu với bọn Lam Lưu?!” vén chăn lên, Hàn Kì bay người qua, khóe mắt trộm ngắm Hoắc Mẫn Lăng bên cạnh đang chậm rãi đi đến trên giường mình.
“Đúng vậy.”
“= =||…… Nhưng là…… Ta, ta không nhìn lầm đi? Ngươi nhìn thế nào vẫn là bộ dáng thực nhàn nhã… Nga…” Trên mặt xẹt qua một đống lớn hắc tuyến, trầm hạ mặt, Hàn Kì chỉ chỉ lên điểm tâm sáng và báo sớm, nhíu mày.
“Có cái gì không đúng sao?” Nghe thấy Hàn Kì nói, Phương Vu Hi từ trong tờ báo ngẩng đầu, kỳ quái nhìn nhìn hai tay.
“= =! Ta là nói ngươi chẳng lẽ cũng không khẩn trương chút nào sao?!” Sắp từ trên giường nhảy dựng lên, Hàn Kì ôm ngực. Trời ạ…… Hắn sắp bị hai người kia làm tức giận đến xuất huyết công tâm !!!
“Khẩn trương?” Phương Vu Hi sửng sốt, còn nghiêm túc tự hỏi,“Kỳ quái, đúng vậy, ta sao một chút khẩn trương đều không có nổi a?……”
“………… Chẳng lẽ ngươi có đối sách ?”
“Đối sách?? Không…… Không có……” Phương Vu Hi mỉm cười, đáp thật sự là rõ ràng.
“Vậy ngươi làm chi còn nhàn nhã như vậy a?”
“A, dù sao nhàn nhã cũng là như vậy, khẩn trương cũng là như vậy, còn không bằng nhàn nhã đi…… Huống hồ…… Thắng thua…… Vẫn là không biết……” Ý vị thâm tường nói xong, Phương Vu Hi như gió nhẹ xẹt qua nhìn thoáng qua Hoắc Mẫn Lăng oa ở trên giường xong, mới đưa ánh mắt quay lại tờ báo sớm trong tay…..
Nghe Phương Vu Hi nói như vậy, Hàn Kì cũng hiểu được có vài phần đạo lý, lặng yên chăm chú nhìn một chỗ, lâm vào trong trầm tư ……
Buổi chiều hơi có điểm nóng, trời thực xanh, đóa đóa mây trắng mơ hồ, còn có từng trận gió nhẹ.
Trận đấu bóng rổ trong sân bóng rộng lớn của LM học viện sắp cử hành, lập tức, trên sân bóng rổ chật ních học sinh tiến đến theo dõi, suốt năm ngàn ghế đều không còn chỗ ngồi.
Tuy rằng chính là ba đối ba, thậm chí còn không được cho là trận đấu chính quy, nhưng bởi vì sức quyến rũ của hai người khiến cho trận bóng này trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mọi người, đều muốn diện kiến phong thái phong vân của hai vị hội trưởng.
Quàng cánh tay ngồi ở trên ghế dài trong phòng nghỉ, Phương Vu Hi ung dung ngắm nhìn Hoắc Mẫn Lăng ngồi ở đối diện.
Quần dài tay áo dài……
Tiểu gia khỏa này, thực chỉnh tề……
Đối với trang phục bảo thủ của Hoắc Mẫn Lăng mang theo sủng nịch cười, Phương Vu Hi thật muốn đi qua chụp vỗ lên cái đầu nhỏ đáng yêu kia.
“Ai nha…… Người thật nhiều a… Hắc hắc… Ai kêu bổn thiếu gia sức quyến rũ lớn như vậy nga……” Đứng ở cửa nhìn ra ngoài, Hàn Kì nhìn sân bóng dày đặc bóng người, trên mặt nổi lên quang mang hưng phấn cùng tự tin [tự kỉ?].
Ánh mắt rơi xuống nhìn đến địch nhân [- -+ trầm mặc……]…… Không đúng, là địch quân [= = tiếp tục trầm mặc……].
Trong đó, Lưu Viễn Phi làm cho hắn nhìn xem không vừa mắt nhất……
Mẹ nó! Tên gia khỏa này, điểm nhan sắc như thế này lên sân khấu cho hắn nhìn một cái…… Vừa nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày hôm qua, nghĩ đến tình cảnh Lưu Viễn Phi dán lên Hoắc Mẫn Lăng, trong lòng Hàn Kì không khỏi nổi lên một cỗ hỏa vô danh!
Trong mắt toát ra thần sắc đối địch, Hàn Kì tựa ở góc tường, sắc mặt biến thành màu đen, siêu khó chịu trừng bóng dáng Lưu Viễn Phi.
Ta trừng chết ngươi! Trừng chết ngươi! Trừng chết ngươi! Tên gia khỏa ngươi! Trừng chết ngươi! (Su: mua thuốc uống đi a)
“Tuýt ──────” Tiếng còi mở màn truyền khắp toàn bộ sân bóng rổ, sôi trào trong sân nhất thời tĩnh lặng, tất cả mọi người im lặng chờ đợi hai đội bóng siêu cấp của LM giao phong.
“Mở màn nha……” Nhìn ra phía cửa thì thào, Phương Vu Hi đứng lên, quay đầu hướng Hoắc Mẫn Lăng cười,
“Đi thôi.”
Nghe được tiếng kêu của Phương Vu Hi, Hoắc Mẫn Lăng mới từ trong sách tham khảo ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp mang ý cười kia, không tình nguyện chậm rãi đứng lên.
“Chờ một chút.” Nhìn nhìn gương mặt đi qua người mình, Phương Vu Hi bỗng nhiên nhớ lại cái gì, gọi lại Hoắc Mẫn Lăng đang đi tới trước cửa.
Ngón tay phóng tới bên môi giống như đúng lúc ho khan, trên mặt Phương Vu Hi lộ ra thần thái nắm bắt không được.
Hoắc Mẫn Lăng quay đầu lại nghi hoặc nhìn người đang bước tới bên mình, Phương Vu Hi quan sát má bên phải trong chốc lát, ngoài dự đoán bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nâng lên cái cằm khéo léo kéo đến trước mặt mình.
Một cái hôn, không hề báo động trước dừng ở trên má Hoắc Mẫn Lăng, da thịt mềm mại bị hai phiến môi kia nhẹ nhàng áp, vội vàng giống như chuồn chuồn lướt nước, lưu lại một mạt độ ấm thản nhiên.
“Tiêu độc một chút……” Phương Vu Hi rời môi hướng Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng cười, cũng rất vui vẻ, phượng nhãn cười đến mị lên, sung sướng tựa hồ giống như buôn lậu được rất nhiều tiện nghi.
Nói xong hết lời, Phương Vu Hi xoay người, ly khai phòng nghỉ.
Đứng ở tại chỗ, Hoắc Mẫn Lăng ngơ ngác nhìn cánh cửa nửa mở kia, giơ tay sờ sờ hai má bị hôn, vẻ mặt mờ mịt……
Bọn họ làm gì cứ đem miệng dán lên trên mặt của ta vậy a……?
Chẳng lẽ trên mặt của ta có cái gì sao?
Nghi hoặc lui lại mấy bước, đem hai má bị hôn hướng vào cái gương trong phòng nghỉ nhìn một lần lại một lần, thẳng đến khi phát giác thật sự không có cái gì quái dị, Hoắc Mẫn Lăng mới mang cái đầu đầy dấu chấm hỏi rời đi phòng nghỉ.
“Mẫn Lăng!!” Vừa ra sân chợt nghe có người kêu hắn, ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy Lưu Viễn Phi phất phất hai tay, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn hắn.
Gia khỏa này…………
Phương đại thiếu cùng Hàn đại thiếu đứng ở phía trước, tất cả đều khó chịu cho Lưu Viễn Phi một cái ánh mắt cảnh cáo.
Xem ra sau khi trận đấu chấm dứt còn phải giáo huấn một lần……
“Làm gì?” Nhìn thấy nhị thiếu phóng tới ánh mắt không tốt, Lưu Viễn Phi cũng không thân thiện hỏi lại.
“Chúng ta sẽ không thua …… Các ngươi cũng đừng hòng muốn thắng……” Thanh âm thản nhiên mang tươi cười tự tin, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì khí thế ngạo nghễ làm cho ba người đối diện không khỏi đề cao cảnh giác.
“Thú vị……” Lam Lưu mỉm cười, tham luyến nhìn thần sắc tự tin cái gì cũng không chịu thua của Hàn Kì.
“Ân.” Gật gật đầu, Lâm Dương ôn hòa cười cười, rất là đồng ý.
Nhìn thấy năm người tựa hồ đang đợi mình, sờ sờ đầu, Hoắc Mẫn Lăng chạy chậm đứng ở phía sau nhị thiếu.
Trọng tài đứng ở một bên, nhìn thấy người đã đến đông đủ liền đi qua, đứng ở giữa không khí sắp bị đóng băng của năm người.
“Sẵn sàng chưa?” Trọng tài quay đầu hỏi hai bên.
“Ân.” Phương Vu Hi nhìn về phía trước, gật gật đầu.
“Ân.” Lưu Viễn Phi hít sâu một hơi, nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng đứng ở cuối cùng, trong lòng không khỏi có điểm run.
Ông trời phù hộ ta……
“Tuýt ──────” Tiếng còi lại một lần nữa vang lên, nương theo trái bóng tung lên cao, dẫn đến yên tĩnh khắp toàn trường…………
…………
|
Chương 33
Mười phút trước, sân bóng rổ vẫn có tiếng người ồn ào; mười phút sau, biển người trong cái sân bóng rổ lớn, lại sớm rỗng tuếch.
Nguyên lai là trường học đến thúc giục học sinh đi học, nói cái gì không cần bởi vì một trận đấu bóng rổ mà chậm trễ việc học……
Tuy rằng mọi người không muốn rời đi, nhưng dù sao trường học vẫn là lão đại thôi, ngươi có thể không nghe?
Cho nên nha, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bất mãn là bất mãn, lại vẫn phải trở về đi học.
Thế là, toàn bộ sân bóng rổ chỉ còn lại có sáu người thi đấu, còn có hai trọng tài.
……
Mà khi mọi người đã rời đi, trận đấu tiến hành được hai mươi phút thì trọng tài bỗng nhiên tạm dừng.
Nguyên nhân là…… Phương Vu Hi bị thương……
Ngồi ở phòng nghỉ, Phương Vu Hi nhìn máu tươi nhỏ giọt trên cánh tay, xuất thần tự hỏi cái gì đó.
Vừa rồi thật sự là rất nguy hiểm ……
Đôi mi thanh tú vừa nhíu, nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở đối diện đang cẩn thận vì hắn băng bó, trong lòng Phương Vu Hi thật sâu thở dài.
Lúc trận đấu bắt đầu, bọn họ an bài để Hoắc Mẫn Lăng đi theo phía sau là được rồi, lấy thực lực của hai người bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng ngang ngửa với bọn Lam Lưu, may mắn là, Lưu Viễn Phi vừa vào sân thì hơn phân nửa lực chú ý đều tập trung trên người Hoắc Mẫn Lăng, nhìn bộ dáng thật cẩn thận bảo hộ Hoắc Mẫn Lăng của hắn, Phương Vu Hi không biết vì sao lại có một loại cảm giác bị người đoạt đi vị trí.
Cho nên…… Hắn vừa rồi cũng là không chuyên tâm a……
Hồi lại tầm mắt, tâm tình Phương Vu Hi lại trở nên lo lắng.
Ngẫm lại một màn hỗn loạn mới vừa rồi kia, bất an trong lòng càng ngày càng gia tăng.
Hoàn hảo, tiểu gia khỏa này còn không có chuyện gì……
Sờ sờ cái đầu đầu nhỏ nhắn, Phương Vu Hi thở dài.
Nếu vừa rồi hắn không chạy đi bảo vệ Hoắc Mẫn Lăng, thì có thể tiểu ngốc tử này đã sớm bị Lâm Dương ép tới tàn phế đi……
Lúc nãy tuy rằng là sự cố ngoài ý muốn, nghĩ tới sắc mặt của Lâm Dương bên kia cũng không biết làm sao, Phương Vu Hi cũng biết không thể trách hắn, dù sao trên sân bóng rổ, va chạm thương tổn như vậy vẫn thường xuyên phát sinh……
Nhưng là…… Vì cái gì luôn không hề có dự cảm tốt a?
Trong phượng nhãn là thật sâu lo lắng.
Trên cái rổ cao cao, khoảnh khắc rơi xuống, trong chớp mắt nhìn thấy thân mình của Lâm Dương sắp áp lên Hoắc Mẫn Lăng, trong lòng không biết từ đâu xuất hiện một cỗ khí lực, thúc đẩy hắn vọt đi qua đỡ cho Hoắc Mẫn Lăng, mà cánh tay của chính mình cũng không tránh khỏi bị sàn ván sướt cho một mảnh, nửa thân mình của Lâm Dương cũng nặng nề mà áp lên vai hắn……
“Đau không?” Thanh âm tinh tế đem hồn Phương Vu Hi quay về, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt thân thiết kia.
Y quan tâm hắn?
Phương Vu Hi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên rộng mở sáng hẳn lên.
Tiểu ngốc tử này lần thứ hai chủ động cùng hắn nói chuyện nga……
Lại còn hỏi hắn có đau hay không…… Chẳng lẽ lo lắng cho hắn sao? Thiệt hay giả?
Khóe miệng vì thu hoạch ngoài ý muốn mà hé ra một độ cong, Phương Vu Hi cười đến ngọt ngào, phượng nhãn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lăng lăng chờ đáp án của mình, ngoan ngoãn đáp:“Ân, có một chút.”
Như vậy nga……
Nghe được Phương Vu Hi trả lời, Hoắc Mẫn Lăng khẽ gật gật đầu, lại đem tầm mắt quay trở về bờ vai vừa rồi bị áp đến.
“Nơi này thì sao?” Ngón tay chỉ chỉ, rồi mới nhìn thấy Phương Vu Hi cắn môi dưới gật gật đầu.
“Vậy…… Ta có thể nhu nhu không?……” Tuy rằng hắn là một con mọt sách, tuy rằng hắn không muốn để ý tới chuyện gì bên ngoài, nhưng dù sao Phương Vu Hi vừa rồi đã cứu hắn, biết tri ân báo đáp, Hoắc Mẫn Lăng cảm thấy mình nên có trách nhiệm chiếu cố vị họ Phương đang bị thương này.
“Được.” Trên mặt Phương Vu Hi nhất thời tươi cười như hoa, điểm đầu tựa như gà con mổ thóc.
Căn bản là thật không ngờ chịu một lần thương tích cư nhiên có thể được hồi báo tốt như thế……
Như vậy chịu thêm vài lần cũng không tổn hại gì a……
Nhìn thấy Phương Vu Hi thống khoái đáp ứng, Hoắc Mẫn Lăng đứng lên, chậm rãi đi tới phía sau hắn.
Cảm thấy trên vai bị ấn một cái, xúc cảm thô ráp, độ ấm ấm áp trong lòng bàn tay làm cho Phương đại hội trưởng bỗng trở nên khẩn trương.
Cũng không phải chưa từng bị người sờ vuốt qua…… Sao lại khẩn trương như vậy……
Âm thầm đối với cảm giác ngây ngô của mình cảm thấy buồn cười, Phương Vu Hi cố gắng đem lực chú ý từ hai tay của Hoắc Mẫn Lăng đang đụng vào mình chuyển dời đến nơi khác.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên bờ vai lõa lồ mà rắn chắc, da thịt phủ một màu bóng loáng, lực đạo không lớn không nhỏ vừa thích hợp, xoa nắn trên lớp da cơ thể bị thương…… động tác Hoắc Mẫn Lăng nhìn qua rất là thuần thục, tựa hồ đối với việc trị liệu mát xa bởi chấn thương rất có kinh nghiệm.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ cấp phục vụ năm sao của Hoắc Mẫn Lăng, biểu tình của Phương Vu Hi nhìn qua thực sự là dáng vẻ hạnh phúc, khóe miệng nhịn không được tươi cười sung sướng, thập phần hưởng thụ……
Uy…… Uy…… Uy……
Hai người các ngươi cũng quá quá phận đi……
= =|| quả thực là không nhìn tới tồn tại của ta……
Hàn Kì ngồi ở đối diện nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người cứ như lão công đang hưởng thụ sự phục vụ của lão bà, trong lòng không tự giác nổi lên ghen tuông……
Mắt lại nửa hâm mộ nửa ghen tị nhìn hai tay duyên dáng của Hoắc Mẫn Lăng đang cần mẫn làm công tác……
Hắn cũng muốn được ấn……
Khẽ cắn môi, ánh mắt trông đợi lập tức làm cho hắn biến thành một tiểu oán phụ nơi khuê phòng……
Si ngốc tưởng tượng đến tình cảnh đôi tay kia ở trên lưng mình mát xa……
“Này ── họ Phương ──” Không tình nguyện hô lên, Hàn Kì căm giận nhìn Hoắc Mẫn Lăng, không ngừng cố nén cỗ xúc động muốn đi qua đem đôi tay kia phóng tới trên lưng mình……
Sao không có người nào đến áp lên ta a…… Đem ta áp thành tàn phế cũng được a……[- -+ tâm lý đã hoàn toàn không ổn định, xuất hiện hiện tượng tự mình hại mình…… Khụ……]
“Ân?” Trên mặt còn hàm chứa ý cười, Phương Vu Hi mỉm cười nhìn về phía Hàn Kì.
= =||| ôi…… Họ Phương này … Biểu tình hưởng thụ như vậy a…… Tức chết hắn ……
“Ngươi rốt cuộc muốn làm sao đây? Hai người chúng ta thể lực có thể không hơn được bọn họ nha……” Hàn Kì gian nan đem tầm mắt từ trên người Hoắc Mẫn Lăng chuyển qua khuôn mặt tươi cười làm hắn siêu cấp chán ghét của Phương Vu Hi, tức giận hỏi.
“Này…… Chẳng lẽ phải dùng biện pháp kia?” Phương Vu Hi uống một ngụm nước khoáng, biểu tình trên mặt bỗng nhiên lại trở nên quỷ dị gian trá……
“Cái gì, cái gì?” theo phản xạ đề cao cảnh giác, Hàn Kì đối với sự ác liệt của Phương Vu Hi đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần .= =||……
“A…… Mẫn Lăng a…… Ta nói sai rồi…… Hẳn là bả vai bên này mới đúng……” Không có trả lời truy vấn của Hàn Kì, Phương Vu Hi bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt sáng lạn chỉ chỉ bả vai bên kia. Ai cần quản nó là bên nào đau a, dù sao hai bên bả vai đều được mát xa đến thư thư phục phục, thích chết được……[- -+ quả nhiên thực gian trá……]
Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt sửng sốt, nhìn Phương Vu Hi cười tủm tỉm, không có hoài nghi liền nghe lời chuyển dời đến bả vai bên kia.
─_─|| cái, tên, hồ, li, này…… Cố ý …… Nhất định là cố ý ……
Trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt Phương Vu Hi ác liệt mà giảo hoạt, Hàn Kì thật muốn hung hăng tát qua một cái…… Ba!= =! Ta hung hăng tát chết ngươi tên giảo hoạt hồ ly thối!
Thật quá đáng!!!! Hắn ngay cả một bên đều không có đụng tới một chút, họ Phương này cư nhiên liên tục hưởng thụ hai lần!!?
Nào có loại sự tình này!! Rất không có thiên lý !!!……
Miệng sắp phun ra hỏa, Hàn Kì cảnh cáo bản thân mình phải bình tĩnh phải bình tĩnh. Nhưng là……
“Ba……” Ngồi trên ghế dài trong phòng nghỉ, hai tay bởi vì quá dùng sức mà bóc lên cả tấm ván gỗ……[= =| đáng thương cái ghế dựa……]
…………
……
Thời gian nghỉ ngơi đảo mắt đã sắp chấm dứt, tâm của Hàn Kì lại vẫn không thể buông xuống, tuy rằng nói bộ dáng của họ Phương thật sự là có biện pháp gì đó, nhưng vừa rồi hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại, sau đó đều không có hành động gì nữa……
Rốt cuộc……
Thật sự là…… Đối với thắng lợi cảm thấy hơi hơi lo lắng, Hàn Kì đứng ở cửa phòng nghỉ, phiền muộn muốn chết.
Đi vệ sinh gì mà lâu như thế……
Giận chó đánh mèo liếc mắt nhìn cái wc, vì Phương Vu Hi rời đi quá lâu mà cảm thấy bất mãn.
Đúng lúc này, Hoắc Mẫn Lăng giống như một con thỏ nhỏ chạy đi ra,‘Ba ba ba ba’ thanh âm chạy bộ đem ánh mắt Hàn Kì chuyển hướng về phía trong phòng.
Tứ mắt tử này……
Nhìn Hoắc Mẫn Lăng chạy đến trước mặt mình, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hai tay hoàn trước ngực bỗng nhiên duỗi ra, kéo lại bóng dáng muốn chạy đi ra ngoài.
“??” Bị cỗ lực mạnh kéo trở về, Hoắc Mẫn Lăng đứng vững nghi hoặc nhìn Hàn đại thiếu gia đang đối mặt .
Chính bản thân Hàn Kì cũng hoảng sợ vì hành động của mình, hai tay thế nhưng không nghe sai bảo …… Không, cư nhiên giống như có ý thức kéo lại tứ mắt tử này…… Này…… Này rốt cuộc là sao vậy?
Dường như có ý trốn tránh xem nhẹ mệnh lệnh chợt lóe qua kia, Hàn Kì tâm hoảng ý loạn, kéo tay Hoắc Mẫn Lăng lăng lăng đứng ở cửa phòng nghỉ, nhưng cũng không có bước hành động tiếp theo.
Hoắc Mẫn Lăng nhìn giống đực sinh vật quái dị này, bộ dáng né tránh do do dự dự, làm cho hắn càng lúc càng nghi hoặc.
Vô tự sách tham khảo này kéo hắn muốn làm cái gì?
Giương mắt đảo qua hai má ửng đỏ có điểm phì nộn mềm mại như trẻ con của Hoắc Mẫn Lăng, ánh mắt Hàn Kì bỗng nhiên sáng ngời, hai tròng mắt thâm thúy điểm lên một chút hỏa diễm kỳ dị……
Lại là như vậy……
Mấy ngày nay Hoắc Mẫn Lăng vẫn luôn gặp qua động tác này ……
Nhìn kĩ hai phiến môi bạc mĩ, dần hạ thấp đầu, nhẹ nhàng mà đặt trên gương mặt phấn nộn kia, xúc cảm mềm mại làm cho Hàn Kì luôn luôn khủng hoảng thoáng chốc kinh dị, tay ấn vào sau gáy đem cái đầu nhỏ hướng lên miệng mình đè xuống, làm cho da thịt càng thêm dính chặt vào môi.
Đầu lưỡi thoáng chấn động, như là lơ đãng liếm qua cái má nhỏ mềm, xúc cảm làm sao cũng hôn không đủ khiến cho Hàn đại thiếu gia giật mình, quên hết tất thảy ngay trên bên má phấn nộn mềm mại mà cắn xuống một ngụm, sau đó mới lưu luyến mà rời đi……
Này, bản sách tham khảo này cư nhiên cắn người ──?!
Bị Hàn Kì chà đạp một phen, Hoắc Mẫn Lăng ngây ngốc đứng ở trước cửa nghỉ ngơi, nhìn Hàn đại thiếu gia giống như còn chưa có thỏa mãn, miệng trương thành chữ ‘0’, trợn mắt há hốc mồm……
Xoa ấn hai má dính phải dấu răng, Hoắc Mẫn Lăng kinh hách tránh khỏi cái ôm của Hàn đại thiếu gia, đẩy đôi mắt kính to giống như nai con bị chấn kinh chạy nhanh thoát khỏi qua phòng nghỉ bên cạnh……
Quái vật a! Cư nhiên cắn người! Thực đáng sợ! Đáng sợ!!
Nói có thói quen là thói quen ở trên mặt thường thường bị người hôn một chút, nhưng không nghĩ tới Hàn Kì cư nhiên còn có thể cắn hắn một ngụm, Hoắc Mẫn Lăng hoảng sợ luống cuống……
Trời ạ! Sách tham khảo sẽ cắn người! Trên thế giới lại có loại sách này nga?!
Giống đực sinh vật này nhất định là nội tiết mất cân đối quá nhiều……Cho nên làm cho hệ thần kinh bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa nhìn hắn không vừa mắt, cho nên mới muốn đem hắn ăn luôn đi?
Không được…… Cho dù là như vậy…… Cũng phải chờ hắn xem xong bản sách tham khảo kia mới được!
Nghĩ như vậy, Hoắc Mẫn Lăng nhanh hơn cước bộ hướng vào nơi đặt quyển sách tham khảo chạy đi, trước khi chết phải xem xong quyển sách này, như vậy hắn mới có thể mỉm cười nơi cửu tuyền, chết cũng không tiếc…………
…………
……
|