Niên Thiếu Vô Tình
|
|
Niên thiếu vô tình “Thuyết Anh Hùng Thuỳ Thị Anh Hùng” đồng nhân
Phương Ứng Khán x Vô Tình
Tác giả: Diễm Ảnh Khuynh Thành (焰影倾城)
Dịch: QuickTranslator
Biên tập bản dịch: Triêu Nhan
Thể loại: đam mỹ, đồng nhân, cổ phong nhã vận, cung đình hầu tước, giang hồ ân oán, thanh mai trúc mã, nhất thụ nhất công, cường cường, phúc hắc công x lạnh lùng thụ, HE
* Đây là đồng nhân đam mỹ của tiểu thuyết Thuyết Anh Hùng, không phải nguyên tác “Thiếu niên Vô Tình” của Ôn Thuỵ An, mong rằng các fan của Ôn lão không nhầm lẫn.
Giới thiệu:
Bộ này khá khó hiểu vì nó dựa quá nhiều vào nguyên tác Ôn Thuỵ An. Điều này gây trở ngại rất lớn cho những bạn nào lần đầu biết đến Ôn Thuỵ An hoặc những bạn chỉ thích đọc đồng nhân Phương Vô mà không quan tâm đến nguyên tác, vì căn bản là các bạn sẽ không nắm được hệ thống nhân vật và những sự kiện được đề cập trong này. Tuy nhiên, với fan Ôn Thuỵ An thì đọc bộ này quả thật giống như làm một bài kiểm tra trí nhớ, Diễm Ảnh Khuynh Thành đã tận dụng những kẽ hở trong nguyên tác để kết nối các nhân vật lại với nhau. Mình thật sự rất khâm phục Khuynh Thành ở khoản đọc rất kỹ nguyên tác và yy một cách rất thuyết phục, kiểu như vụ án của Phương phu nhân có liên quan với Đường Liệt Hương, hay lí do Khiếu Thiên vương truy sát Tôn Thanh Hà chẳng hạn =)))
Ờ, và thú thật là mình cũng không biết nhiều về nguyên tác đâu, vì số lượng tác phẩm của Ôn lão quá mức đồ sộ mà không phải truyện nào mình cũng thích, cho nên có nhiều chi tiết mình cũng không biết, ví dụ như chuyện về nữ thần bộ Long Thiệt Lan = . =. Thế nên… nếu có sai sót thì hãy thông cảm cho mình, biết đâu ngày này năm sau mình lại… lôi bản edit này ra sửa lại *che mặt*
Lời editor:
Làm bộ này quả thật vật vã. Không thể không thừa nhận là mình vẫn còn yếu kém lắm, nên chỉ có thể cố gắng đến mức này. Nhiều lúc chỉ muốn che mặt bỏ trốn vì văn người ta hay thế qua tay mình lại chẳng ra làm sao cả =..=. Nhưng mà ngẫm lại, vì sự nghiệp tuyên truyền Phương Vô, mình không thể không post lên. Còn về phần những bạn không thích cách hành văn của bộ này thì mình cũng… đành chịu. Chắc là chỉ có thể đổ cho rau xanh cải củ mỗi người mỗi sở thích vậy, hoặc có lẽ là khả năng cảm nhận văn chương của mình quá khác thường(?). Nói không chừng vài năm sau đọc lại mình sẽ nghĩ khác, nhưng mà hiện tại, mình tin rằng mình đang cố gắng truyền tải lại đúng những gì mình hiểu và cảm nhận về “Niên thiếu vô tình” và về giọng văn của Diễm Ảnh Khuynh Thành. Hy vọng sau truyện này sẽ có thêm nhiều bạn thích Phương Vô hơn ^^
Cảm ơn rất nhiều bạn đã bấn bộ này cùng mình. Quãng thời gian edit Niên thiếu vô tình đã mang lại cho mình rất nhiều niềm vui. Yêu Phương Vô đảng lắm =)))
|
Bộ 1: Niên thiếu cớ gì chẳng phong lưu
Mở đầu
Đêm trăng,
Thành Biện Lương,
Bọn họ đang trải qua một trận đại chiến xưa nay chưa từng có.
Kiếm khách phong lưu, thẳng thắn phóng túng lại cuồng ngạo bất kỵ.
Phong Vũ lâu chủ tuấn mỹ vô trù lại thê lương cụt tay.
“Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện.
Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt.
Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ.
Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung.
Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ.
Ánh chớp vì sao lại biến đỏ?
Bởi vì ánh kiếm.
Bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng.
Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp.
Chớp trắng xoá.
Kiếm đỏ thẫm.
Một kiếm kia.
Ánh đỏ thiên địa.
Cũng ánh đỏ.
Mắt hắn.
1. Thiên cơ biến.
Bắc Tống năm Nguyên Phù, Triết Tông bệnh tật triền miên, ngoại có địch quốc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nội lại có tà nịnh rục rịch ngóc dậy.
Lúc này Biện Kinh đã vào cuối mùa thu, thế nhưng trong thành mây đen dày đặc, dường như dông tố sắp buông xuống.
Thân vương phủ.
Trong phủ vương phi mang thai đã mười tháng, sáng sớm liền đau bụng, đã đến lúc lâm bồn, nội viện nơi này tuy là cấm địa của vương phủ, nhưng lúc này lại có cả đoàn nha hoàn đợi sẵn. Duy chỉ có Thân vương Triệu Tất, một mình đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, vì quốc sự mà sầu phiền, lại thêm lo lắng an nguy của vợ con, nhất thời chạm đến tâm sự trong lòng, đôi mày kia không khỏi nhíu lại.
Chợt nghe phía sau một người bình thản nói: “Mây đen dường như muốn áp sụp thành.”
Triệu Tất xoay người lại, chỉ thấy một người áo trắng gấm hoa, đứng thẳng phía sau, lập tức cười nói: “Nghe nói tháng trước Phương huynh sinh được quý tử, tiểu đệ còn chưa kịp đăng môn chúc mừng, ngược lại làm phiền huynh phải từ xa tới thăm.”
Người tới họ Phương danh Tịch, nhiều đời cư ngụ ở Giang Nam, là danh môn vọng tộc nơi đó, thuở nhỏ đã theo danh sư tập võ, chỉ mới hai mươi đã nổi danh thiên hạ.
Mà Thân vương cũng không giống với những hoàng thân quý tộc khác, thuở nhỏ cốt cách thanh kỳ, thân dân ái vật, niên thiếu đã từng du lịch qua các nơi ở vùng Trung Nguyên. Một ngày đi tới Giang Nam, trên đường đi gặp phải cường đạo, nguy hiểm bất trắc, may mắn được Phương Tịch cứu sống, về sau lấy lễ huynh đệ đối đãi, thăm viếng không dứt, thân mật vô cùng.
Triệu Tất thấy Phương Tịch tới chơi, tâm trạng rất vui vẻ, sai người phụng trà, hàn huyên một lúc, không khỏi dần dần bàn đến quốc sự.
Lại nghe Phương Tịch nói: “Thân vương điện hạ là rường cột nước nhà, lúc này cũng không chìm đắm trong nữ nhân tình trường. Lại nghe hoàng thượng hiện nay bệnh tình nghiêm trọng, gần đây thật là luôn hướng về điện hạ, nghĩ đến nếu bệ hạ cưỡi hạc về Tây, cũng là ngày Vương gia thân đăng đại bảo…”
Triệu Tất cắt lời: “Bệnh tình đương kim thánh thượng hiện đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, mà nay quốc sự nguy nan, Phương huynh không nên ngay lúc này nhắc đến những lời ấy.”
Phương Tịch cười, không nói thêm lời nào.
Một tia chớp xé tan tầng mây, lập tức tiếng sấm ầm ầm, át mất tiếng khóc trẻ con vừa vang lên.
Liền có gia nhân tới báo: “Khởi bẩm điện hạ, vương phi sinh hạ Thế tử, mẫu tử bình an.”
Đứa trẻ bọc trong tã tuy rằng mới sinh, nhưng mà mặt mày đẹp như tranh vẽ, trắng nõn bụ bẫm, quả thật là rất đáng yêu. Triệu Tất ôm ái tử vào lòng, vô cùng yêu thích.
Phương Tịch thấy tình cảm phụ tử Triệu Tất, nhớ tới ấu tử nhà mình, rốt cuộc khẽ mỉm cười.
Triệu Tất nhìn thấy trong mắt, nói: “Phương huynh đang nhớ lệnh lang?”
Phương Tịch cười nói: “Phương mỗ đã qua ba mươi, đến giờ cũng chỉ có một con trai, khiến Vương gia chê cười rồi.”
Hai người tâm ý tương thông, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Phương Tịch nấn ná ở Vương phủ mấy ngày, sau quay về Giang Nam.
***
Ban đêm, bốn bề vắng lặng, một người xách một giỏ tre vuông đi ra khỏi Thân Vương phủ.
Trong giỏ tre, đứa trẻ hãy còn ngủ ngon, một mảnh tơ lụa trắng đặt dưới tã bọc.
Kính gửi Thành Đình Điền đại nhân.
Triệu Tất uổng sinh vào nhà đế vương, trên không có công lao gì với xã tắc, dưới nợ ân tình của bá tánh. Nay gặp sài lang giữa đường, hãm thân tù ngục, mệnh treo sớm tối, càng không trông mong may mắn. Duy có con ta vừa mới sinh, chỉ mong đại nhân thương tình, bảo tồn cốt nhục của ta, kiếp này hổ thẹn không thể báo đáp, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành, báo đáp đại đức của ngài.
Triệu Tất rơi lệ khấu đầu.
Nét chữ thanh tú lại mang theo chút hoản loạn, hiển nhiên là viết vội vàng.
Mấy ngày sau, trên phố đồn rằng, Thế tử của Thân vương vừa sinh hạ được một tháng đã chết non, vương phi vì đau lòng ái tử mà chết, mà Thân vương cũng nhiễm bệnh hiểm nghèo chết bất đắc kỳ tử.
Nguyên Phù năm thứ ba (năm 1100 sau Công nguyên), Đoan vương Triệu Cát lên ngôi hoàng đế, sử xưng là Tống Huy Tông.
|
2. Oán trùng thiên
Có người từng thắc mắc cách xưng hô của Tứ Đại Danh Bộ đối với Gia Cát tiên sinh.
Danh nghĩa là thầy trò, rõ ràng thật là thầy trò, vì sao không xưng sư phụ mà xưng thế thúc?
Thật ra, trước Tứ Đại Danh Bộ, Gia Cát tiên sinh đã từng thu một đệ tử, một đệ tử thực sự gọi lão là sư phụ.
Đứa trẻ kia lúc được Gia Cát tiên sinh mang về Tam Điểm đường bất quá chỉ mới ba tháng tuổi, dường như còn chưa có tên.
Cho nên, thân là sư phụ, Gia Cát tiên sinh đặt tên cho hắn là Địch Thiên Trùng.
Địch Thiên Trùng là một đứa trẻ rất tuấn tú.
Loại tuấn tú này, khiến cho trong mắt người đời, hắn trở nên giống như một đoá kỳ hoa thế ngoại.
Mà quan trọng hơn là, Địch Thiên Trùng hiếu học.
Hắn chăm chỉ.
Hơn nữa hắn vốn là một đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh, cho nên dưới sự dẫn dắt của Gia Cát tiên sinh tiến bộ rất nhanh, sáu tuổi đã nổi tiếng khắp kinh thành, được tôn là thần đồng, mọi người gọi hắn là “Tiểu Gia Cát”.
Nói chung, lúc nhỏ Địch Thiên Trùng đã là một ngôi sao rực rỡ, hễ người nào từng gặp qua hắn, đều nói hắn là một thiên tài bẩm sinh.
Hắn dường như chiếm được vô số chúc phúc của thần ma, như tên của hắn, vừa ra đời liền ‘nhất phi trùng thiên’ (bay thẳng trời cao).
Thậm chí ngay cả Phương Cự Hiệp vang danh thiên hạ đối với đứa trẻ này cũng nhìn bằng con mắt khác, tự đáy lòng tán thưởng.
Phương Cự Hiệp cũng có một con trai, nghĩa tử, Phương Ứng Khán.
Đối với Phương Ứng Khán, hắn cũng hết sức kỳ vọng.
Thế nhưng hắn đã từng nói với Gia Cát tiên sinh rằng: “Tương lai nhất định phải đem Ứng Khán vào kinh, để nó học tập Thiên Trùng.”
Nhưng mà sự thế gian, khó lưỡng toàn.
Một Địch Thiên Trùng như vậy, thân thế của hắn, dĩ nhiên là một điều bí ẩn.
Cổ ngữ có câu: cây cao hơn rừng, tất phải chịu gió to, người tài hơn thiên hạ, tất phải chịu người đời gièm pha.
Địch Thiên Trùng vang danh khắp kinh sư, nhưng đồng thời, lời đồn cũng nổi lên bốn phía thành Biện Lương.
Thậm chí có người còn vì tướng mạo Địch Thiên Trùng tương tự với Thân vương trước kia mà nghi ngờ Thế tử của Thân vương vẫn còn sống trên đời.
Đối với việc này, Gia Cát tiên sinh giữ kín như bưng.
Đương nhiên, cũng có thể Địch Thiên Trùng chỉ là một cô nhi.
Thế gian vốn có nhiều sự việc chúng ta không rõ ràng lắm, cũng không tất phải làm cho rõ ràng.
Nhưng mà.
Có một ngày.
Địch Thiên Trùng bỗng nhiên rời khỏi Tam Điểm đường.
Lúc hắn được tám tuổi.
Rời khỏi Gia Cát tiên sinh.
Mất tích.
Không thấy nữa.
Phảng phất giống như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất.
Thế cho nên, những người từng gặp qua hắn, đều hoài nghi.
Một Địch Thiên Trùng kinh tài tuyệt diễm.
Một Địch Thiên Trùng hoàn mỹ vô khuyết.
Phải chăng, chỉ xuất hiện trong mộng của mình mà thôi?
Thế cho nên, từ đó về sau đệ tử mà Gia Cát tiên sinh thu nhận đều xưng hô lão là thế thúc, mà không phải sư phụ.
Thế cho nên, năm ấy Thành Nhai Dư bảy tuổi trở thành Vô Tình.
Thế cho nên, khi Phương Ứng Khán vào kinh cũng không gặp được thần đồng mà nghĩa phụ đã từng ở trước mặt mình nhắc đến vô số lần.
Thế cho nên, Lôi Tổn vì để kỷ niệm nhân duyên với Tiểu Gia Cát, đã sửa tên đứa trẻ mà mình thu dưỡng thành Địch Phi Kinh.
Thế cho nên, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết cũng chưa từng gặp qua người vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của thế thúc và đại sư huynh, Địch Thiên Trùng.
3. Mộng vỡ nát
Hắn nhớ mang máng, lần đầu tiên phụ thân mang hắn đi xa nhà, là đến thăm một cố nhân.
Nhà người đó dường như ở ngoại ô kinh thành.
Ở nơi đó, hắn gặp được một đứa trẻ hầu như cùng tuổi với mình.
Hắn khi đó, còn chưa biết hẳn là nên dùng loại từ ngữ gì để hình dung đối phương.
Mỹ lệ? Khả ái? Hoạt bát? Hay là…
Hắn chỉ cảm thấy dường như đã từng ở nơi nào gặp qua, nhưng mà nhất thời lại nhớ không ra, vô ý thức nắm chặt vạt áo của phụ thân, cho đến khi phụ thân đem tay hắn gỡ ra.
Mà đứa trẻ kia đứng ở trong đình viện nhà mình, dùng một đôi mắt trong suốt không gì sánh được nhìn hắn, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn vài đoá hoa sen đang nở trong ao.
Ngây thơ rực rỡ.
Năm đó hắn chính là… Bốn tuổi? Hay năm tuổi?
***
Một đêm kia, mẫu thân bởi vì chuẩn bị sinh nhật cho y mà may một bộ áo mới.
Tơ lụa mềm mại trơn mượt, sáng bóng dưới ánh trăng, giống như mộng cảnh mê người, khiến cho một khi đã rơi vào liền không muốn thoát ra.
Y ngủ trong lòng nhũ mẫu, đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Nhưng mà giấc mơ đột nhiên bị cắt đứt, bỗng chốc trở thành địa ngục kinh khủng.
Giết chóc cùng biển lửa, nuốt chửng toàn bộ những gì y có, bao gồm phụ thân của y, mẫu thân, cùng với bộ xiêm y vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành…
Chỉ trong nháy mắt, máu tanh nhuộm đỏ toàn bộ thế giới.
***
Vô Tình thích thổi tiêu, đồng thời gọi tiêu của mình là “Tiểu Vẫn”.
Bởi vì thổi tiêu, y kết bạn với một nữ tử, Đường Liệt Hương.
Y rất thích nàng, đồng thời cũng thích ăn món mề gà mà nàng nướng.
Đối với Vô Tình, Đường Liệt Hương giống như một tiểu thư tỷ tỷ.
Thiết Thủ từng vì việc này trêu chọc y, kết quả bị Vô Tình trừng mắt.
Có lẽ bởi vì còn nhỏ đã không còn chỗ dựa, y dường như đặc biệt có duyên với những nữ tử lớn tuổi hơn mình.
Vô Tình tự giễu mà nghĩ như vậy.
Mặc dù đã có sự quan tâm ấm áp của thế thúc và các sư đệ, nhưng y vẫn vĩnh viễn không thể dễ dàng tìm được hạnh phúc như người bình thường.
Chí ít, so với đứa trẻ bên người Phương Cự Hiệp năm đó, hạnh phúc hơn chính mình nhiều lắm.
Vô Tình không phải là một người thích hồi ức, bởi vì hồi ức của y luôn luôn là ác mộng kéo dài, dây dưa không dứt, khiến y không muốn, cũng không dám, nghĩ tới hồi ức.
Đứa trẻ năm xưa chăm chú túm lấy vạt áo của phụ thân, hôm nay đã trở thành phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây.
Mà y, lại bị buộc phải mặc vào một kiện áo khoác ‘vô tình’, trong tiếng trầm trồ của người đời, trong tiếng tán thưởng của quần hùng, trong tiếng nghiến răng của gian nịnh, từng bước từng bước tiến vào trong bóng tối băng lãnh vô biên.
Trong bóng đêm vô cùng vô tận, trong lạnh lẽo vô bờ vô bến, y, chống lại số phận.
Y không thể, không được phép, quay đầu lại.
Bởi vì, y vốn đã không có đường lui.
Một con chim nhỏ không chân, phải chăng chỉ có thể, vĩnh viễn, không ngừng, bay tới?
|
4. Bóng trích tiên
Không ai sinh ra đã là anh hùng hoặc kiêu hùng.
Khi còn bé, Phương Ứng Khán tâm cao khí ngạo.
Hắn tư chất thông minh, ngộ tính cực cao, vợ chồng Phương Cự hiệp vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên, hắn luôn luôn được nuông chiều từ bé, có thể nói là nhận được nghìn sủng vạn ái vào một thân.
Bởi vì hắn tuấn mỹ và kiêu ngạo, khiến cho không ít nữ tử cùng trang lứa đều sinh lòng ngưỡng mộ.
Mà tài hoa và khí chất của hắn, lại càng khiến cho không ít hiệp nữ trên giang hồ vì vậy mà khuynh tâm.
Hắn khi đó mặc dù chỉ là một thiếu niên ngây ngô, nhưng cũng không hề động dung vì những nữ tử như vậy.
Cho đến có một lần, Phương Cự Hiệp đi kinh thành, Phương phu nhân bởi vì luôn luôn dung túng cưng chiều hắn, nên đã để hắn ra ngoài du ngoạn.
Khi đó…
Hắn gặp một nữ tử.
Chính xác mà nói, là một nữ hài.
Đôi mắt của nữ hài, rất trong suốt, phảng phất như hắn từng nhìn thấy trong mơ, rất quen thuộc…
Lập tức cảm giác tiếp theo của hắn chính là: nàng và nghĩa mẫu giống nhau!
Mặc dù nàng khi đó chỉ là một tiểu cô nương, nhưng loại khí chất so với sương còn đẹp, so với tuyết còn trong, như hương mai lẫn trong sương, phong lưu thắng tuyết, hầu như khiến Phương Ứng Khán khuynh đảo.
Đáng tiếc, lần đầu tiên luyến ái của hắn, không có thành công.
Nữ hài kia dường như chuyện gì cũng nghe theo hắn, thế nhưng bỗng nhiên uyển chuyển cự tuyệt hắn.
Cự tuyệt hắn rất nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm tổn thương hắn.
Lý do là, nàng đã sớm có hôn ước.
Phương Ứng Khán có vẻ như hoàn toàn không bị tổn thương.
Nhưng sự thật là thương tâm và thất bại khiến hắn đã từng một lần nghĩ đến cái chết.
Bởi vì hắn thấy tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đều đã bị chà đạp.
Người như hắn cho tới bây giờ hễ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại có thể bị người cự tuyệt?
Nhưng mà hắn lúc này còn chưa biết nguyên nhân thật sự khiến mình bị cự tuyệt.
Bởi vì ngay cả nữ hài tử kia cũng không biết.
Vì sao lại cự tuyệt một người như hắn?
Hay là bởi vì nàng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như là đang xuyên qua nàng nhìn một người khác?
Người này, có phải như lời hắn nói, rất giống nghĩa mẫu Hạ Vãn Y của hắn?
Hay là…
…….
Đã trải qua một lần bị ái tình đả kích, Phương Ứng Khán vào kinh, dưới sự giúp đỡ của nghĩa mẫu, chủ quản Thần Thông Hầu phủ.
Dụng ý của Phương phu nhân đơn giản chỉ là mong muốn hắn đem tâm trí chuyên chú vào sự nghiệp, mà quên đi tình sầu ái toả.
Đương nhiên, nếu như huệ chất lan tâm như Hạ Vãn Y có thể biết được ái tử của mình vài năm sau này, sẽ mang đến cho kinh sư, cho võ lâm, cho thiên hạ tai hoạ gì, chắc hẳn, vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để Phương Ứng Khán vào kinh.
Sau khi vào kinh.
Hắn gặp được y tại Tam Điểm đường, có lúc cũng theo Gia Cát tiên sinh ra vào vườn thượng uyển hoàng cung.
Khi đó, Phương Ứng Khán bởi vì võ công trác tuyệt mà cùng với thiếu niên Thiết Thủ song song trở thành nhân tài cao thủ mới của cung đình: “Ban Thiết Thủ, Đoạn Huyết Hà”…
Mà khi đó, Thành Nhai Dư đã mất đi khả năng đứng thẳng, đã trải qua nhiều chuyện mà lẽ ra tuổi của y không nên trải qua, thậm chí đã nhìn thấu thế gian tang thương. Đã vô tình.
Thành Nhai Dư vô tình.
Vô Tình vô tình.
Bọn họ gặp nhau trong cung lần đầu tiên.
Y dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn một cái.
Ánh mắt vẫn trong suốt như trước, chỉ là ngây thơ rực rỡ của năm đó, đã không còn sót lại chút gì.
Hắn từng lặng lẽ lẻn vào Tam Điểm đường.
Mục đích, chỉ là muốn cùng y, đơn độc gặp một lần, chỉ là muốn nghe y nói mấy câu.
Kết quả, hắn nhìn thấy, chính là nàng đưa cho y củ sen và quả long đảm, hắn nghe được, chính là tiếng tiêu của y hoà cùng nàng…
Từ đó, Phương Ứng Khán quả nhiên dốc toàn tâm toàn lực gây dựng sự nghiệp, không hề do dự, cuối cùng trở thành “Phiên thủ vi vân phúc thủ vũ, đàm tiếu tụ thủ kiếm tiếu huyết” Thần Thông hầu.
Hắn nghĩ tâm của mình đã trống rỗng hơn phân nửa, lại bị một ít xa lạ gì đó len vào.
Mười ba tuổi năm ấy, hắn mất đi rất nhiều, nhưng cũng chiếm được rất nhiều.
5. Vô Địch mất.
Vô Tình biết Hình bộ đã phái Truy Mệnh đi bắt Vô Địch công tử.
Vô Tình thậm chí biết kẻ đứng sau màn thao túng Hình bộ chính là Sái Kinh.
Y rất muốn báo cho Truy Mệnh, không thể đi.
Chí ít cho đến khi thế thúc trở về.
Đáng tiếc, mọi việc đã muộn.
Truy Mệnh đã đến Đoạn Hồn cốc.
Vô Tình lực bất tòng tâm…
Lúc Truy Mệnh trở về, cả người đều sa sút chán nản.
Hắn không thể quên dưới ánh trăng, thiếu niên áo trắng nọ cầm trong tay ngọc tiêu, vẻ mặt cô đơn, thổi một khúc “Phá trận tử” tiêu điều.
Không chỉ bởi vì Vô Địch công tử là người đầu tiên từ hơn mười năm nay lấy hai tay nhanh hơn hai chân.
Mà còn bởi vì thái độ của hắn thấy chiêu sát chiêu, gặp nguy không loạn, vĩnh viễn trầm tĩnh ứng biến.
Nhất là.
Thiếu niên kia dường như có một loại khí chất thanh linh, căn bản không thuộc về những kẻ tục tằng nơi trần thế.
Nếu như… Không phải là phần thân dưới của hắn bất ổn, người phải chết hẳn là mình.
Thế nhưng… hắn thực sự đã… đã chết sao?
***
Trước khi Thành gia xảy ra thảm kịch, vợ chồng Thành Đình Điền đã từng tới Tam Điểm đường, đồng thời cũng đã gặp được Địch Thiên Trùng.
Bọn họ đối với hắn rất là thân thiết hiền lành.
Phàm là bất cứ ai, đã từng gặp qua hắn, hầu như đều rất có thiện cảm.
Đối với việc này, Gia Cát tiên sinh cũng rất vui mừng.
Nhưng Địch Thiên Trùng chưa đến Thành gia, cũng chưa từng thấy qua con trai độc nhất của Thành gia.
…
Ít lâu sau, Gia Cát tiên sinh mang về một đứa trẻ.
Tuổi của đứa trẻ này không chênh lệch lắm so với hắn.
Nhưng hai chân đứa trẻ đã tàn phế.
Địch Thiên Trùng lúc này mới biết, Thành gia gặp thảm hoạ diệt môn, người duy nhất còn sống sót chính là ái tử của vợ chồng Thành Đình Điền: Thành Nhai Dư.
Bởi vì hắn rất thích Thành thúc thúc và Thành thẩm thẩm.
Nên đối với cái chết của bọn họ hắn cảm thấy rất thương tâm, rất đau khổ.
Nhưng mà, ngay từ đầu Địch Thiên Trùng đã không thích Thành Nhai Dư.
Không biết là bởi vì khi nhìn thấy Thành Nhai Dư thì nó đã tàn phế.
Hay là bởi vì Gia Cát tiên sinh đặc biệt quan tâm đứa trẻ này.
Mà cũng có thể là không vì nguyên nhân nào cả.
Dù sao thì không thích cũng là không thích.
Có đôi khi, Địch Thiên Trùng lại dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Thành Nhai Dư.
Ánh mắt kia, còn mang theo vẻ coi thường.
Hắn lúc đó, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sau đó, lại xảy ra một việc ngoài dự đoán của mọi người.
Một ngày nọ.
Địch Thiên Trùng biết Gia Cát Chính Ngã có ý thu nhận Nhai Dư làm đồ đệ.
Vừa nghĩ đến việc phải trở thành sư huynh đệ với một kẻ tàn phế, Địch Thiên Trùng liền buồn bực không hiểu nổi.
Nghĩ đến Thành Nhai Dư sau này sẽ dính lấy sư phụ, Địch Thiên Trùng lại phiền muộn không gì sánh được.
Vậy thật không xong.
Hắn muốn nói rõ với sư phụ, hắn không muốn đứa trẻ tàn phế này làm sư đệ của mình.
Nói đi liền đi.
Lúc đi ngang qua hoa viên, hắn lại nghe được Đại Thạch Công và Ca Thư Lại Tàn bàn luận.
Tuy rằng khoảng cách khá xa.
Tuy rằng chỉ nghe được vài câu.
Tuy rằng bọn họ phát hiện được hắn lập tức chuyển sang nói chuyện phiếm pha trà.
Nhưng mà mấy câu đối với Địch Thiên Trùng mà nói, không nghi ngờ lại là sét đánh giữa trời quang.
Khiến cho trong lòng hắn, vốn chỉ không thích Thành Nhai Dư, thoáng cái liền trở thành oán hận.
Hắn không có đi tìm Gia Cát tiên sinh.
Mà là trực tiếp đi gặp Thành Nhai Dư.
Lúc Gia Cát tiên sinh chạy tới, chân của Địch Thiên Trùng đã bị thương.
Chính hắn tự thương mình.
Sử dụng kiếm.
May mà Gia Cát tiên sinh chữa trị đúng lúc, cho nên vẫn có thể đi lại.
Thế nhưng, sau này cũng không thể tu luyện công phu phần thân dưới được nữa.
Một tháng sau, Địch Thiên Trùng lặng lẽ rời khỏi Tam Điểm đường.
Từ nay về sau, thành Biện Lương không còn tung tích của hắn.
Không ai biết rốt cuộc hai đứa trẻ đó đã nói với nhau những gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có người hỏi Thành Nhai Dư chuyện ngày hôm đó, hỏi Địch Thiên Trùng vì sao lại tự làm hại mình, y chỉ lắc đầu, cũng không trả lời.
Ngay cả Gia Cát tiên sinh tự mình hỏi y, y cũng chỉ im lặng.
Vì vậy,
Gia Cát tiên sinh nói với y: “Ngươi hài tử này, thật quá vô tình.”
Ngay cả thế thúc cũng nói như vậy, như vậy… Hay là mình thực sự vô tình?
Y đã nghĩ như vậy.
6. Tuyệt Diệt vương
Mùa đông năm Tuyên Hoà thứ nhất.
“Tuyệt Diệt vương” Sở Tương Ngọc trốn khỏi “Thiết Huyết đại lao” ở Thương Châu.
Tiên đế Triết Tông khi băng hà mới gần hai mươi lăm tuổi, mà lại không có con nối dõi, không thể làm gì khác hơn là chọn một người thừa kế đại vị trong số các huynh đệ của mình.
Lúc bấy giờ trong số các con trai của Tống Thần Tông, người có thể kế thừa ngôi vua có năm vị: Thân vương Triệu Tất, Đoan vương Triệu Cát, Sân vương Triệu Hu, Giản vương Triệu Tự, Mục vương Triệu Ti. Hướng thái hậu công bố di mệnh của Triết Tông, lập Đoan vương Triệu Cát làm Thái tử.
Lúc đó, rất nhiều đại thần trong triều đều cho rằng “Đoan Vương ngả ngớn”, không thích hợp trị vì thiên hạ.
Trong đó.
Thê Lương vương Trưởng Tôn Phi Hồng và Thân vương gặp lần đầu đã thân quen, đối với Triệu Tất có tình nghĩa “đồng sinh cộng tử”. Cho rằng Thân vương rất có chí lớn, kinh luân đầy bụng, có thể chống giặc ngoại xâm, chỉnh đốn dân sinh.
Vốn là lớn nhỏ có trật tự, đại thần Chương Đôn cũng cho rằng lập quân chủ nên lập Thân vương.
Nhưng mà mặt khác.
Đám người Hàn Trung Ngạn, Sở Tương Ngọc lại âm thầm ủng hộ Giản vương.
Giản vương Triệu Tự mặt mũi tuấn tú, tướng mạo oai phong, lại thêm trời sinh tính tình mềm mỏng, thái độ làm người thông minh, biết thời thế dễ khống chế.
Đáng tiếc, bất luận là Thân vương hay Giản vương, cũng không thể lấy lòng Hướng thái hậu, cuối cùng Đoan vương Triệu Cát ung dung lên ngôi.
Thân Vương bỏ mạng, Giản Vương bỏ trốn.
***
Đại Quan năm thứ nhất.
Sái Kinh trở thành tể tướng, được hoàng đế sủng ái, lập ra “Đảng Nhân Bi”.
Lúc này giáo chủ Ma Ni giáo Phương Tịch khởi binh ở Mục Châu, thông đồng với Sở Tương Ngọc, phái ra ba sát thủ hành động độc lập, mưu sát Huy Tông, nhưng thất bại vì Phương Cự Hiệp và Gia Cát tiên sinh cản trở.
Lúc đó.
Gia Cát tiên sinh đã dẹp yên đồng bọn của Sở Tương Ngọc ở kinh sư, hợp lực bắt sát thủ Tiêu Kiếm Tăng.
Phương Cự Hiệp cho rằng giết hoàng đế cũng không đủ để xoay chuyển thời cuộc, ngược lại còn làm tăng thêm khủng hoảng, nên quyết không đồng ý người trong võ lâm nhúng tay vào triều chính, tại lúc chỉ mành treo chuông, chặn giết “Thiên Đạo Vô Thân” Cừu Khôi Khôi, cứu một mạng của Huy Tông.
Huy Tông cảm động và khắc ghi ơn cứu mạng, nên sắc phong Phương Cự Hiệp làm Thần Thông hầu, tuy nhiên họ Phương không màng quyền danh, nhất mực từ chối, khiến cho hầu phủ ban thưởng không người ở, nhà cửa lạnh lẽo.
Cho đến khi Phương Ứng Khán vào kinh.
Sái Kinh có ý định chiêu nạp, tiến cử với Huy Tông, đem tất cả phong thưởng ban cho Phương Cự hiệp chuyển sang Phương Ứng Khán.
Mà Huy Tông cũng có ý mượn sức của Phương Ứng Khán, bảo vệ kinh đô và vùng lân cận, nhất là đối phó với một gã sát thủ còn lại kia.
Tên sát thủ này vẫn ẩn núp trong bóng tối, không giết được Huy Tông thì không cam tâm.
***
Sở Tương Ngọc trốn đi, đã uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng đế Triệu Cát.
Hắn phái Thiết Thủ của Tứ Đại Danh Bộ truy tìm.
Trước đến Thương châu.
Tróc nã Sở Tương Ngọc.
Thiết Thủ vừa đến Thương châu, liều gặp lão trại chủ của “Nam trại” là Ngũ Cương Trung, thiếu thành chủ của “Bắc thành” là Chu Bạch Vũ, “Tiên Tử Nữ Hiệp” Bạch Hân Như, bèn xuất phát cùng đám người này, qua Hổ Vĩ khê, đi đến “Liên Vân trại” ở Xích Luyện phong đuổi bắt Sở Tương Ngọc.
Đương nhiên.
Bọn họ gặp phải trại chủ của Liên Vân trại, tức “Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương cản đường.
Quan hệ của Thích Thiếu Thương và Sở Tương Ngọc không đơn giản.
Lúc Sở Tương Ngọc khởi nghĩa, Thích Thiếu Thương từng kính phụng tôn là chủ công.
Lúc này.
Mặc dù Thích Thiếu Thương biết Sở Tương Ngọc dã tâm bừng bừng, mưu đồ quyền thế, nhưng vẫn giúp gã chạy trốn,
Chặn đánh Thiết Thủ và đám người truy kích Sở Tương Ngọc.
Trận chiến này.
Thiết Thủ dùng mưu trong mười chiêu đánh thắng Thích Thiếu Thương, bức mọi người của “Liên Vân trại” rời đi.
Cuối cùng Sở Tương Ngọc bị mọi người vây công mà chết.
Thiết Thủ và Thích Thiếu Thương trải qua trận chiến này, ngưỡng mộ tài năng, khâm phục lẫn nhau, trở thành tri kỷ.
Bởi vì “Tuyệt Diệt vương” đã chết, bí mật của gã cũng không thể tìm về.
Vợ chồng Thân vương chết bất đắc kỳ tử….
Giản vương Triệu Tự lưu vong….
Hướng thái hậu lâm triều nửa năm thì bệnh chết một cách kỳ lạ…
Đương kim thiên tử tuyệt đối không muốn bí mật này phơi bày trước thiên hạ.
Ai có được bằng chứng, nhất định có thể đoạt ngôi thiên tử khống chế chư hầu!
Sở Tương Ngọc mặc dù đã chết, nhưng vẫn còn Thích Thiếu Thương!
Vì vậy.
Quyền tướng Phó Tông Thư đặc biệt sai nghĩa tử Cố Tích Triều tiếp cận “Liên Vân trại”.
Hy vọng có thể biết được bí mật còn sót lại của cuộc chính biến cung đình năm đó….
|
7. Bất Thắng Hàn
Giữa năm Tuyên Hoà thứ ba.
Vùng Trung Nguyên xảy ra một biến cố chấn động cả nước.
Biến cố này phát sinh rồi kết thúc, đã thay đổi rất lớn đến sự phân bố của các thế lực giang hồ, võ lâm, thậm chí là triều đình.
Phạm vi ảnh hưởng to lớn, liên luỵ đến rất nhiều nhân vật, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Trong sự biến này, quần hùng một đường ngược dòng đón gió thấu hàn mà lên, trải qua vô số biến cố và kiếp số mới rửa sạch trầm oan.
Cuối cùng, chấm dứt bên bờ sông Dịch Thuỷ giá lạnh.
Vì vậy, người đời gọi sự kiện này là “Nghịch thuỷ hàn”.
Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều, Thiết Thủ, Hoàng Kim Lân, Đường Khẳng, Lôi Quyển, Trầm Biên Nhi, Tức Hồng Lệ, Đường Vãn Từ, Phó Vãn Tình, Hách Liên Xuân Thuỷ, Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Lưu Độc Phong, Vô Tình, Cửu U Thần Quân, Ân Thừa Phong, Văn Trương…
Trong số bọn họ, có người vì vậy mà bị thương, có người vì vậy mà thương tâm, cũng có người vì vậy mà chết…
Phảng phất, trong u ám như có một đôi tay vô hình, đem vận mệnh của những người suốt đời không có mảy may liên quan cột chặt vào với nhau.
Nước sông cuồn cuộn.
Gió sông lạnh lẽo.
***
Mấy ngày trước.
Theo như thuộc hạ hồi báo.
Liên Vân trại xảy ra nội chiến.
“Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương cụt tay bỏ trốn.
Nghe được tin tức này.
Phương tiểu hầu gia nở nụ cười.
Phó Tông Thư giăng lưới một năm, cũng đã đến lúc thu hoạch.
Cái gì mà Liên Vân trại, Huỷ Nặc thành.
Hắn quan tâm.
Chỉ là địa vị của “Hữu Kiều tập đoàn”ở kinh thành, trong chốn võ lâm.
Nói cho cùng.
Cố Tích Triều mưu hại Thích Thiếu Thương là vì công danh phú quý.
Phó Tông Thư phái Cố Tích Triều đi là vì nịnh bợ Sái Kinh.
Sái Kinh muốn tìm lại chứng cứ kia là vì muốn uy hiếp thiên tử thao túng chư hầu.
Nghĩ tới đây.
Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Sái Kinh?
Lão thất phu đó.
Tính toán cũng giỏi lắm.
Thế nhưng ván cờ chỉ vừa mới bắt đầu.
Hươu chết về tay ai, còn chưa biết được.
Khi đó.
Hắn đang đứng trên toà lầu cao nhất của Thần Thông Hầu phủ.
Chỗ cao không khỏi rét lạnh.
Tên toà lầu, gọi là “Bất Thắng Hàn”.
Phương Ứng Khán lúc này, đã sớm có được sự giúp đỡ của Mễ công công trong cung đình, thành lập “Hữu Kiều tập đoàn”.
Xa xa.
Xanh, đỏ, vàng, trắng, bốn lầu một tháp đứng sừng sững dưới ánh trời chiều.
Mấy ngày trước, hắn vừa gặp qua chủ nhân của lầu tháp kia, Tô Mộng Chẩm.
Thế lực của “Hữu Kiều tập đoàn” mặc dù trải rộng khắp kinh thành, nhưng còn chưa đến lúc trở mặt với những thế lực võ lâm như Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phần Bán đường.
Ít nhất.
Hiện tại không được.
Mấy năm qua khổ tâm gầy dựng.
Chu toàn với hoàng thân quý tộc và quyền thần vương công.
Hắn, đã không còn là thiếu niên ngây thơ của ngày xưa.
Ví dụ như sự việc lần này.
Bên ngoài có mật thám của “Hữu Kiều tập đoàn” phân bố khắp nơi.
Trong có Mễ Thương Khung ở trong cung lo liệu mọi thứ.
Cho dù là gió thổi cỏ lay.
Cũng đều đúng lúc biết được.
Cho nên.
Lúc đám người Vô Tình đang trên đường quay về, Phương Ứng Khán đã biết Lưu Độc Phong chết, Vô Tình trọng thương.
Cho nên.
Hắn đã thấy Văn Trương dùng Kiếm Đồng uy hiếp Vô Tình.
Đồng thời hắn cũng nhìn ra, những chiếc ống trong tay Văn Trương chính là vũ khí cực kỳ lợi hại: “Sát thủ giản”.
Vô Tình không thể phóng ám khí.
Trong nháy mắt.
Phương Ứng Khán đã định ra tay.
Giết Văn Trương.
Thế nhưng.
Cuối cùng hắn không làm vậy.
Hắn là Phương Ứng Khán.
Thần Thông hầu.
Phương Ứng Khán.
Tất cả những gì hắn làm.
Đều phải vì “Hữu Kiều tập đoàn” mà dự tính.
Vì Thần Thông Hầu phủ mà dự tính.
Vì chính mình mà dự tính.
Lúc này giết Văn Trương, không thể nghi ngờ sẽ phải kết thù kết oán với bè đảng Sái Kinh, Phó Tông Thư.
Cho dù có cẩn thận.
Cũng khó tránh khỏi sót lại chút manh mối.
Mình vẫn, ít nhất là ở bề ngoài, biểu hiện dựa vào Sái Kinh.
Nếu như.
Ở sau lưng lão trở mặt.
Mình liệu có thể, có chắc nắm được thế cục tương lai hay không?
…
Phương Ứng Khán đã không ra tay.
Hắn đã không cần phải ra tay.
Bởi vì Văn Trương đã phóng ra ám khí.
“Cửu thiên thập địa, thập cửu thần châm”!
Nghe đồn rằng, đám châm này có uy lực “kinh thiên địa, khốc quỷ thần”.
Vậy Vô Tình?
Vô Tình đương nhiên không chết.
Bởi vì ám khí của Văn Trương đã bắn về hướng Lôi Quyển.
Lôi Quyển đột nhiên xuất hiện.
Trước mười sau chín, mười chín cây kim châm vô hình vô sắc gần như trong suốt, bắn vào mười chín tử huyệt của Lôi Quyển.
Châm phóng từ phía trước, nhưng có vài cây châm cũng đã không tiếng động đánh úp về phía sau Lôi Quyển.
Bỗng nhiên cả người Lôi Quyển đều lui vào trong áo lông cừu.
Mười chín cây châm, toàn bộ bắn vào áo lông.
Lôi Quyển từ trong áo lông lăn ra, một chỉ đánh vào giữa hậu tâm Văn Trương.
Cục diện đảo ngược.
Nguy cơ đã qua.
Phương Ứng Khán rời đi.
Hắn đã không cần phải nán lại chỗ này.
Trước khi đi.
Hắn nhìn về phía Lôi Quyển đang ôm Vô Tình trong lòng.
Nửa phần oán phẫn, nửa phần ghen tị.
Phương tiểu hầu gia lại không biết.
Ngay lúc hắn vừa xoay người rời đi.
Vô Tình đột nhiên liếc về hướng hắn đã ẩn thân.
Liếc mắt thật lâu.
***
Cố Tích Triều bắt đầu kế hoạch “Sát vô xá” không lâu sau, vẫn có một người bởi vì nghe tin Thích Thiếu Thương bị nạn mà chạy tới Liên Vân trại cứu viện.
Người nọ là người quen cũ của Thích Thiếu Thương.
Hắn là Vương Tiểu Thạch.
Nhưng không ngờ.
Hắn đã đến muộn.
Liên Vân trại đã cảnh còn người mất.
Thích Thiếu Thương bị thương bỏ trốn, hành tung bí ẩn, bày bố nghi trận, ám độ trần thương.
Vì vậy, Vương Tiểu Thạch không cách nào gặp được Thích Thiếu Thương, không thể đúng lúc vươn tay hỗ trợ.
Lúc đó gió thổi cỏ lay, phong thanh hạc lệ.
Quan binh bao vây đuổi bắt, truy sát đám người Thích Thiếu Thương.
Vương Tiểu Thạch đành phải tạm thời rời khỏi Liên Vân trại.
Nhưng hắn cũng không về nhà.
Hắn vốn là vì giúp đỡ bằng hữu mới rời nhà.
Hôm nay đã không giúp được.
Không bằng đã đến giang hồ liền xông vào một lần.
Chu du giang hồ.
Bốn biển là nhà.
Vì ngưỡng mộ danh Hoàng Hạc lâu mà hắn đến Hồ Bắc.
Ở đây.
Có thể nói là bước ngoặt suốt đời của hắn.
Hắn gặp Bạch Sầu Phi.
Cùng với Ôn Nhu, Lôi Thuần.
Bọn họ dong thuyền trên sông.
Thẳng hướng kinh thành.
8. Lá rơi biết thu
Gió vàng vi vút,
Lớp lớp ngô đồng trút,
Nhấp ly rượu cay đà lướt khướt,
Tựa gối cửa song ngủ suốt.
Tử vi dâm bụt hoa tàn,
Tà dương rọi chiếu lan can,
Vừa lúc én đôi về tổ,
Đêm qua màn bạc se hàn.(1)
Cuối mùa thu.
Tiểu lâu Thần Hầu phủ.
Cúc đưa hương, bách hoa tàn.
Thiết Thủ rời khỏi Thần Hầu phủ đã hơn hai tháng.
“Thần Long bộ đầu” Thích Thiếu Thương đã quen dần với cuộc sống sinh hoạt của một bộ khoái.
Nhưng mà.
Chủ nhân của Tiểu lâu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma cái chết của Kim Kiếm.
Y vốn là một người rất đa tình.
Dù rằng biệt hiệu của y là Vô Tình.
Ba Kiếm Đồng còn lại càng thương tâm, khổ sở.
Bọn họ và Kim Kiếm tình như ruột thịt.
Nhưng mà người chết đã chết.
Bọn họ càng lo lắng cho công tử.
Trận Nghịch Thuỷ Hàn, ngoại thương của công tử mặc dù nặng, nhưng nội thương lại càng nghiêm trọng hơn, bởi vì đau lòng cái chết của Lâm Yêu Đức, thân thể ngày càng sa sút.
Bọn họ thậm chí cũng nhìn ra ưu tư trong mắt Gia Cát Thần Hầu.
Lo lắng vô cùng.
Từ trên xuống dưới Thần Hầu phủ, mọi người đều vì Vô Tình mà ưu tâm không dứt.
Lúc này.
Lại có người đến cửa tặng lễ vật.
Là người nào?
Không phải ngày tết cũng không phải ngày lễ.
Lại ngay lúc này mà tặng lễ?
Tặng.
Lại là cái gì?
“Thật không biết chọn lúc.”
Hà Phạm vừa lầm bầm nhận lấy hộp gỗ từ tay người gác cổng, vừa lật trái lật phải nhìn thật tỉ mỉ.
“Người tới không nói gì sao?”
Vô Tình hỏi như vậy.
Hà Phạm gãi đầu, “Nghe người gác cổng nói, người nọ nói là cố nhân của công tử, cách biệt đã lâu, đặc biệt tặng lễ vật này, biểu đạt chút lòng thành, còn nói công tử nhìn thấy lễ vật sẽ biết.”
Vô Tình không hề hỏi người tặng lễ dáng vẻ như thế nào.
Dù sao cũng chỉ là chân chạy vặt thay người, hỏi vô ích.
Hộp được làm từ loại gỗ tử đàn thượng hạng, khắc trời khắc mây, điêu khắc vô cùng tinh xảo, chỉ cái hộp thôi, giá trị đã xa xỉ.
Quả nhiên là phong cách của hắn,
Vô Tình nghĩ.
Y đang muốn mở hộp gỗ.
Hà Phạm đứng một bên lại nói: “Công tử, liệu có cạm bẫy gì hay không?”
Vô Tình giương mắt.
Mắt của y rất đẹp.
Rất sáng.
Đen trắng phân minh.
Giống như ánh sao lộng lẫy.
Phảng phất mang theo ý cười.
Khiến cho cả người y thoạt nhìn chẳng phải lạnh, chẳng phải ngạo, cũng chẳng phải vô tình nữa.
Y cười nói với Hà Phạm.
“Không sao.”
Vì vậy.
Y mở hộp.
Trong hộp không có vật gì khác.
Chỉ có một hạt châu.
Đỏ thẫm như máu.
***
Nửa tháng trước.
Khởi nghĩa của Ma Ni giáo ở Giang Nam bị dập tắt.
Phương Tịch bại binh tự sát.
Tàn đảng phân tán khắp nơi.
Đám người Đồng Quán tìm khắp Mục châu, Thanh khê, Vạn Niên trấn, Động Nguyên thôn, nhưng không có kết quả gì.
Vốn là.
Hoàng đế Huy Tông thích hoa thạch trúc.
Nên lập “Tô Hàng Ứng Phụng cục” ở GiangNam.
Phái người đến các nơi vùng đông nam, vơ vét cây hoa thạch trúc và kỳ trân dị bảo trong dân gian.
Lại sử dụng thuyền lớn vận chuyển về Biện kinh, cứ mười thuyền lập thành một đội, gọi là “Hoa thạch cương”.
Quân đội Phương Tịch tổng cộng đã chiếm sáu châu năm mươi hai thuyền, uy vọng chấn động nửa vùng đông nam.
Đương nhiên.
Năm mươi hai thuyền và sáu châu đó, cùng với Hoa thạch cương chưa kịp chở đi, đều rơi vào tay Phương Tịch.
Hơn nữa Ma Ni giáo đã trải qua nhiều thời kỳ, nghe đồn rằng có nhiều kỳ trân dị bảo.
Cho dù Đồng Quán của cải vô cùng, quyền thế ngập trời cũng không khỏi ghé mắt.
Cứ cho rằng lương thực đã bị ăn sạch trong chiến tranh, nhưng còn trân bảo đâu? Vàng bạc đâu?
Lẽ nào lại biến mất vào hư không sao?
Vốn luôn là một con cáo già, Xu Mật sử – đại tướng quân – Đồng Quán Đồng đại nhân, lúc này, kinh ngạc nhìn hang động rỗng tuếch.
Lá cây rơi xuống trên vai lão.
Thế nhưng lão vẫn không hề hay biết.
Lúc này.
Đã qua Trung thu.
Có người đoán rằng, kho báu này đã được dời đi trước khi Phương Tịch tự sát.
Nhưng dời đi đâu?
Là ai đã tiếp quản, hay nên nói là thu nhận?
Ngay cả điều quan trọng nhất là cuối cùng ai đã bán đứng Phương Tịch cũng không biết.
Không ai biết.
9. Long huyết châu
Gần nhất.
Trên giang hồ.
Vẫn lưu truyền một câu nói,
“Muốn giết Tô Mộng Chẩm, trước diệt Bạch Sầu Phi.”
Không ai biết.
Không.
Phải nói là rất ít người biết.
Người khởi xướng những lời này.
Thật ra là nàng.
Nghĩ đến đây, khoé môi nàng không khỏi gợi lên một nụ cười.
Khiến cho nàng càng nhìn càng đẹp hơn, càng tinh khiết hơn.
Nàng là Lôi Thuần.
Người ta khi đã trưởng thành.
Thường thường thích hồi tưởng một ít chuyện tình thời còn bé.
Nàng từ nhỏ đã có được thứ tốt nhất.
Y phục, đồ chơi, trang sức, châu báu…
Tất cả những thứ nàng sở hữu đều như thế…
Bao gồm cả… gã.
Khi đó cảm giác của nàng đối với gã là.
Gã thật rất giống một người.
Thế nhưng.
Nàng biết.
Trong mắt người nọ, trong ngực người nọ, căn bản không có mình tồn tại.
Có lẽ là bởi vì.
Từ trước khi gặp mình.
Đã có người chiếm trọn trái tim hắn.
Chỉ là.
Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết.
Khi đó mê luyến của hắn đối với mình.
Sợ rằng chỉ là, vẫn là, đang đi tìm cái bóng của người kia.
Cho nên nàng cự tuyệt hắn.
Bởi vì nàng biết.
Mặc dù ngực hắn không có nàng.
Thế nhưng.
Cự tuyệt của nàng.
Vẫn sẽ trở thành vết thương nặng nhất trong lòng hắn.
Kiêu ngạo như hắn.
Tự mãn như hắn.
Tất nhiên không thể chịu được cự tuyệt như vậy, tổn thương như vậy.
E rằng.
Sẽ không thể gượng dậy nổi.
Thế nhưng xem tình hình bây giờ.
Không phải như vậy.
Hắn không những không bị thất tình phá huỷ.
Trái lại còn rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Con người này.
Thật đúng là một nhân vật.
Nàng nghĩ như thế.
Nhưng đáng tiếc.
Hắn và nàng.
Cuộc đời này sẽ không có bất luận điểm nào chung.
Có lẽ nên nói.
Thật ra.
Hắn và nàng là cùng một loại người.
Nếu như không thể chiếm được thứ tốt nhất.
Thà rằng không cần.
Thà rằng huỷ diệt.
***
Tục truyền rằng.
Long huyết châu là bảo vật chí tôn của Ma Ni giáo.
Là một bảo vật độc nhất vô nhị có công hiệu đặc biệt đối với người luyện võ.
“Bác cổ chí” có viết: “Nếu đem châu này ngậm vào miệng, dung nạp hơi thở, dùng pháp thuật tu hành hỗ trợ, lập tức có thể nhìn thấy thiên đạo; nếu gặp máu, độc của nó lại có thể giết sạch ba đạo Thần Quỷ Tiên, có thể nói vạn năm khó cầu.”
Thế nhưng.
Vô Tình không thể tập võ.
Long huyết châu đối với y mà nói.
Lại có ích lợi gì?
Người tặng hạt châu này cho y.
Lại có mục đích gì?
…
Thần Hầu phủ.
Gia Cát Chính Ngã nhìn viên Long huyết châu trước mặt.
Nhíu mày.
Nhưng không nói gì.
Vô Tình ngồi đối diện với lão.
Một lát.
Gia Cát đặt câu hỏi:
“Là hắn?”
Vô Tình gật đầu:
“Là hắn.”
“Sao con biết chắc là hắn?”
“Bởi vì con rất hiểu hắn.”
“…Con vẫn không quên được chuyện năm xưa sao…”
“Nhai Dư… Không thể quên…”
Gia Cát thở dài.
“Năm xưa… Là ta trách lầm con… Cũng là… Nhìn lầm hắn…”
Vô Tình đột nhiên nói:
“Thế thúc đừng tự trách, sở dĩ Nhai Dư không thể quên, là bởi vì không dám quên.”
“Về phần Thiên Trùng…”
Vừa nghe đến tên này,
Sắc mặt Gia Cát buồn bã.
Vô Tình âm thầm thở dài.
Nhưng vẫn nói: “Nỗi khổ tâm của thế thúc đối với hắn, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ hiểu.”
Lúc y nói lời này.
Giọng nói nhẹ nhàng.
Ánh mắt trong suốt.
Rất nhẹ.
Nhẹ như lông vũ bay.
Rất trong.
Trong như u mộng.
Đêm thu.
Một già một trẻ.
Một đèn hai chung.
Ngồi yên đối diện.
Nghe ngoài cửa sổ gió lùa qua tán cây.
Cùng nghĩ đến một người.
=== ====== ======== (1) Đoạn thơ trên là bài “Thanh bình nhạc” của Án Thù. Bản dịch thơ sử dụng trong bài là của Phi Thiên huynh, cảm ơn huynh đã giúp đỡ :”>
|