Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
|
|
Chương 25
Lâm Duẫn Nhiên nhận được tin nhắn “Xin lỗi” không đầu không đuôi của Nhậm Tiểu Thiên cũng không lập tức nhắn lại. Khi ấy Tô Duy nói cho thích Đại Hoàng, anh chìm trong tâm trạng thất tình đau khổ, về đến nhà liền ngồi trước gương uống rượu, nhìn cái gương lặng lẽ rơi lệ, nhớ lại hai năm qua mình mù quáng yêu, mù quáng theo đuổi Tô Duy thế nào. Uống rượu xong anh lại ngủ li bì, khi tỉnh lại tâm tình cũng đã khá hơn.
Qua hai ba ngày, Lâm Duẫn Nhiên xoay xoay điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ tới tin nhắn ‘xin lỗi’ hôm rồi.
Lâm thiếu gia nhìn chằm chằm dòng chữ ‘xin lỗi’ trên màn hình, anh cười hì hì hai tiếng, cảm thấy hài lòng mới nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại.
Nhậm Tiểu Thiên nghe máy rất nhanh, có chút không xác định mà hỏi thăm: “Thầy Lâm ?”
Lâm Duẫn Nhiên kiêu ngạo hỏi: “Cuối cùng cũng nhớ phải xin lỗi tôi sao ?”
“Xin lỗi ?” Nhậm Tiểu Thiên ngơ người lập lại một lần nữa.
Lâm Duẫn Nhiên nghe ra cậu hơi chần chừ, tâm tình vui vẻ bỗng bị rút sạch. Anh u ám hỏi: “Lẽ nào tin nhắn kia không phải cậu gửi sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên hỏi lại: “Hở ? Cái tin nhắn hai ngày trước á ?”
“Đúng vậy !” Giọng Lâm Duẫn Nhiên trầm xuống, trong lòng buồn bực: Mới có hai ngày mà cậu đã trở mặt không chịu thừa nhận sao ?
“À….” Nhậm Tiểu Thiên bừng tỉnh mà nói : “Hai ngày trước em gái em mượn điện thoại, gửi một loạt tin nhắn..”
Lâm Duẫn Nhiên cầm điện thoại trầm mặc hồi lâu, sau đó gầm đến long trời lở đất: “Nhậm Tiểu Thiên ! Cậu, đi, chết, đi !!”
Nhậm Tiểu Thiên cau mày đưa điện thoại ra xa một chút, sau đó đưa trở về, lúc này Lâm Duẫn Nhiên đã cúp điện thoại. Cậu nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi kết thúc một hồi, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ngày hôm sau, Lâm Duẫn Nhiên dạy xong đi ra, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên ở đằng sau, không xa không gần đi theo anh. Lâm Duẫn Nhiên tiến một bước, cậu cũng tiến một bước. Lâm Duẫn Nhiên dừng lại, cậu cũng dừng lại.
Lâm Duẫn Nhiên nén giận, cố ý không quay đầu lại, đi vòng quanh khắp trường, lúc nhanh lúc chậm. Nhậm Tiểu Thiên đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay đút trong túi, giống như một đặc vụ bám theo anh —— thực ra trong lòng cậu có chút áy náy, cậu biết lần trước mình nói vậy đã làm tổn thương anh, thế nên Lâm Duẫn Nhiên mới năm lần bảy lượt muốn cậu nói xin lỗi. Đáng tiếc ở phương diện này cậu có chút trì độn, không biến nói xin lỗi như nào mới phải, thế nên mới lưỡng lự tiến lên.
Lâm Duẫn Nhiên đi đường mòn trong rừng mười mấy phút, Nhậm Tiểu Thiên vẫn chậm rãi bước ở phía sau khiến anh giận muốn thổ huyết. Anh chợt lách người vào góc chết, quyết định chờ Nhậm Tiểu Thiên tiến đến rồi nhảy ra ngăn cậu lại, sau đó giáo huấn một trận.
Nhậm Tiểu Thiên nhìn bóng lưng Lâm Duẫn Nhiên chợt biến mất, đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó vừa thở dài vừa lắc đầu, cuối cùng nhún vai xoay người đi.
Lâm Duẫn Nhiên đứng dưới bóng cây đợi mười mấy phút đồng, muỗi không ngừng tấn công, thế nhưng thủy chung không thấy Nhậm Tiểu Thiên xuất hiện, không khỏi buồn bực đi ra ngoài. Con đường mòn trống trải, đâu còn bóng dáng Nhậm Tiểu Thiên ?
—— ở một góc sâu trong vườn trường, một chuỗi thanh âm tuyệt vọng phá tan không khí tĩnh lặng buổi trưa.
Một giờ chiều, Đại Hoàng một mình ăn xong bữa trưa mở cửa phòng, phát hiện Tô Duy hẵng còn đang ngủ. Sắc mặt anh tái nhợt, không có một chút huyết sắc, lông mi run nhè nhẹ, lông mày nhíu thật chặt, hiển nhiên không ngủ ngon giấc.
Nhưng tới gần sáng nay Tô Duy mới chợp mắt ngủ được, lúc này Đại Hoàng cũng không nỡ đánh thức, chỉ lặng lẽ ngồi ở đầu giường nhìn anh.
Áng chừng nửa giờ sau, mắt Tô Duy khẽ động —— có lẽ anh đang nằm mơ.
Đại Hoàng đưa tay lên trán anh, đáy lòng chợt chua xót: “Bác sĩ anh mơ gì mà mệt nhọc vậy ? Mau tỉnh dậy đi..”
Có lẽ tiếng cậu nỉ non có tác dụng, Tô Duy cũng dần bình tĩnh trở lại.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Đại Hoàng đột nhiên run người —— mỗi lần nghe tiếng chuông cửa cậu đều có cảm giác như có ai cầm cây búa không mạnh không nhẹ gõ vào ngực mình, khiến cậu hít thở không thông.
Sợ đánh thức Tô Duy, Đại Hoàng rất nhanh đi ra ngoài mở cửa, phát hiện người đứng ngoài kia là Dương Thiếu Quân.
Cậu đưa tay lên ra dấu ‘suỵt’, nhỏ giọng nói : “Anh ấy đang ngủ.”
Dương Thiếu Quân vô tình hỏi : “Ngủ trưa sao ?”
Biểu tình Đại Hoàng có chút xấu hổ, thế nhưng Dương Thiếu Quân cũng không để ý tới.
Dương Thiếu Quân nói: “Lần trước Tô Duy nhờ tôi đi tìm căn hộ đối diện là của ai, tôi điều tra được rồi.”
Đại Hoàng khẩn trương hỏi : “Ai vậy ?”
“Là ai vậy ?” Tô Duy mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra.
Dương Thiếu Quân ngẩng đầu nhìn Tô Duy một cái, giật mình kinh hãi: “Sắc mặt em sao lại khó coi như vậy ?”
Từ lúc ảo ảnh Cao Cẩm xuất hiện tới nay, Tô Duy không ngừng bị dày vò, áo ngủ rộng lộ ra cổ tay mảnh khảnh như cành liễu trong gió. Vả lại tinh thần anh cũng sa sút, thần sắc tiều tụy, cả người như tờ giấy mỏng.
Dương Thiếu Quân cảm thấy đáy ngực mình nhói đau —— mấy ngày trước thấy Tô Duy cũng hơi tiều tụy, nhưng vẫn có chút sức sống, nhưng hôm nay thì… rốt cuộc là cái gì khiến cậu ấy thành dạng này.
Tô Duy thấy anh chăm chú nhìn mình, có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Là ai vậy ?”
Dương Thiếu Quân lấy lại tinh thần nói : “Là —— anh trai em.”
Đại Hoàng và Tô Duy ngẩn người.
Tuy rằng chưa có ai nói với Dương Thiếu Quân bệnh tình của Tô Duy, nhưng bởi vì chuyện của Cao Cẩm, anh cũng ít nhiều đoán ra một chút, hơn nữa nhìn tinh thần cùng với vẻ mặt mờ mịt của Tô Duy, Dương Thiếu Quân nhịn không được nhắc nhở: “Em ngẫm lại xem, anh ấy từng nói với em chưa ?”
Tô Duy nhíu mày một cái, vẫn là vẻ mặt mơ màng.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho Tô Kiềm.
“Anh, căn hộ đối diện nhà em là của anh ?”
Thanh âm Tô Kiềm pha lẫn kinh ngạc: “Đúng vậy, sao em biết ?”
Chuyện là lúc trở lại Thượng Hải, Tô Duy kiên trì đòi chuyển ra ngoài, Tô Kiềm giúp em trai mình mua nhà ở. Bởi vì lo lắng nên anh liền mua căn hộ đối diện nhà Tô Duy, cũng tiện quan sát em trai mình một chút.
Tô Duy không xác định hỏi thăm: “Anh từng nói với em chưa ?”
Tô Kiềm trầm mặc một hồi, có chút chột dạ đáp: “Không, anh nghĩ nói ra em lại không vui, cũng không nói cho em biết.”
Tô Duy hỏi: “Chìa khóa anh đặt dưới tấm thảm sao ?”
Tô Kiềm đáp: “Đúng vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, ba người đều rơi vào trầm tư.
Trong nhận thức của Tô Duy, ban đầu là Cao Cẩm từ dưới thảm lấy ra chìa khóa đưa cho anh, vậy nên anh mới biết chỗ cất chìa khóa —— nhưng nếu Cao Cẩm không tồn tại, có nghĩa là anh tự mình tìm ra chìa khóa.
Tô Duy ngồi bên ghế sô pha, thần tình mệt mỏi đỡ cái trán: “Anh trai tôi đúng là có thói quen giấu chìa khóa dưới thảm.”
Dương Thiếu Quân ngồi xổm xuống trước mặt Tô Duy, biểu tình nghiêm túc: “Tô Duy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ? Tại sao em nhờ anh điều tra căn hộ đối diện kia ?”
Tô Duy trầm mặc một lúc, một lát sau đáp: “Tôi nghĩ rằng ở đối diện có người nhìn mình. Thời gian đó tôi xuất hiện ảo giác, .. cho rằng đó là Cao Cẩm.” Nói đến hai chữ này, người anh khẽ run một cái, qua thật lâu khó khăn nói tiếp: “Cậu ấy đưa tôi đến nhà mình… ở đó có một chiếc kính viễn vọng, tôi từ nơi đó nhìn thấy nhà tôi.. Tôi nhìn thấy Đại Hoàng..” Anh lại ngừng, tay liên tục run.
Đại Hoàng nhìn thấy được, chạy đến giữ tay Tô Duy.
Dương Thiếu Quân nghe chính miệng Tô Duy nói ra cảm thấy chấn động. Anh cẩn thận hỏi: “Tô Duy, ảo giác của em.. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì…. nói cặn kẽ cho anh nghe được không ?”
Tô Duy hít sâu một hơi, run giọng nói: “Hôm nay tôi rất mệt mỏi,.. anh có thể đi được chưa ?”
Dương Thiếu Quân không khỏi ngẩn người.
Tô Duy lại nói: “Đại Hoàng, em tiễn anh ấy về đi.”
Đại Hoàng ở thật gần anh, có thể cảm nhận được tâm tình anh đang bị dồn đến cực hạn. Cậu thuận theo đứng dậy bảo Dương Thiếu Quân ly khai, Dương Thiếu Quân không cam lòng nói: “Tô Duy, anh muốn giúp em.”
Tô Duy lại không cảm kích chút nào, khẽ gằn từng chữ : “Đi đi.”
Đại Hoàng vất vả kéo Dương Thiếu Quân ra khỏi cửa, quay về phòng khách, nhìn thấy Tô Duy thống khổ co người lại.
Cậu vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, anh làm sao vậy ?”
Tô Duy khó khăn nói: “Ảo giác.. rất nghiêm trọng..”
Đại Hoàng nhìn anh thần sắc đau khổ, không khỏi hoảng loạn: “Tại sao ? Anh rõ ràng.. rõ ràng đã tốt lên rồi…”
Tô Duy cười khổ: “Là lỗi của tôi…”
Cậu cho Tô Duy uống thuốc, đỡ anh nằm xuống giường, hỏi: “Cao Cẩm, anh ấy… lại rõ ràng sao ?”
Hô hấp của Tô Duy rất gấp : “Chưa từng rõ ràng như vậy.. Cậu ấy ôm tôi, dính vào trên người tôi..”
Đại chợt thấy lạnh người : “Sao lại như vậy ?”
Cậu cho rằng mê cung cuối cùng cũng tìm được đường ra ròi, phía trước rõ ràng là cánh cửa hi vọng. Nào ngờ ra tới mê cung, lại lâm vào mảnh sương mù dày đặc nơi rừng rậm.
Tô Duy như tuyệt vọng, hướng vòng tay về phía cậu: “Ôm tôi.. Giúp tôi đuổi cậu ấy đi..”
Đại Hoàng nhào vào lồng ngực anh, òa khóc nói: “Bác sĩ, Tô Duy, anh không làm gì sai mà, tại sao cứ phải bức bản thân đến vậy…”
Tô Duy run rẩy đưa tay ôm chặt thắt lưng cậu, yếu đuối hỏi thăm: “Em sẽ rời khỏi tôi sao ?”
Đại Hoàng lắc đầu liên tục: “Em chỉ thích mỗi bác sĩ thôi, chỉ cần anh không đuổi em, em vĩnh viễn dựa vào anh.”
Qua một lúc, dưới tác dụng của thuốc Tô Duy nặng nề đi vào giấc ngủ.
Không rõ là mấy giờ sau, anh tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối.
Đại Hoàng ở trong ngực anh mơ màng ngủ, anh vừa động liền tỉnh lại. Cậu đưa tay anh áp lên mặt mình, nỗ lực dùng ôn độ của mình ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của anh.
Cậu nói: “Bác sĩ, em đã biết. Nếu ảo giác của anh là thấy Cao Cẩm, em nghĩ hay là từ anh ta tìm ra mấu chốt vấn đề ?”
|
Chương 26
Nếu như muốn hỏi Lâm Duẫn Nhiên, người anh hận nhất là ai, chẳng cần một giây do dự, anh ta nhất định sẽ đáp: “Nhậm Tiểu Thiên !” Hơn nữa khi nói ra cái tên này, anh cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Lâm thiếu gia vốn không phải người biết khoan dung, lại bị Nhậm Tiểu Thiên làm nghẹn họng không ít lần, sợ rằng mười mấy năm qua cộng lại cũng chưa có ai khiến anh tức giận đến vậy.
Cho nên khi hội học sinh khoa kỹ thuật cho người đến tìm anh, nhờ anh trong lễ tốt nghiệp biểu diễn một chút, nghe qua ba chữ ‘khoa kỹ thuật’ anh cũng không vội cự tuyệt.
Anh hỏi: “Vì sao tìm tôi ?”
Em gái tổ văn nghệ thẳng thắn trả lời: “Bởi vì thầy Lâm được nhiều nữ sinh thích nhất !”
Lâm Duẫn Nhiên khẽ nhíu mày: “Chỉ có nữ sinh ?”
Em gái rất biết nghe lời lập tức sửa: “Còn có nam sinh ~”
Lời khen này Lâm Duẫn Nhiên rất thích nghe. Anh cười ôn nhu: “Khoa kỹ thuật hử ? Tìm tôi làm gì ?”
Em gái nói: “Thầy Lâm có thể hát cho chúng em nghe một bài, không thì diễn kịch cũng được, nếu có thể nhảy một bài cũng rất hay… “
“Diễn kịch ?” Lâm Duẫn nhiên khẽ nhíu mày. Một lát sau anh hỏi: “Trò là sinh viên năm tư, có biết Nhậm Tiểu Thiên không ?”
Em gái trả lời: “Có biết a, cậu ấy với em học chung một lớp ~~”
Lâm Duẫn Nhiên cười nhạt mấy tiếng: “Được. Tôi sẽ tham dự một tiết mục, cụ thể cái gì thì đến khi ấy sẽ rõ. Nếu mấy đứa thiếu kinh phí, tôi có thể tài trợ. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, kịch của mấy đứa để cho Nhậm Tiểu Thiên biểu diễn !”
Em gái nghe xong khó khăn cất lời : “Ơ.. Nhưng mấy ngày nữa là diễn rồi, diễn viên sớm đã được định.”
Lâm Duẫn Nhiên lạnh lùng nhìn cô bé.
Cuối cùng em gái nhỏ đành thuận theo: “Được rồi.. Thầy Lâm có yêu cầu thế nào ? Để Nhậm Tiểu Thiên diễn vai gì ? Nam chính hay là nam phụ ? Hay để nhân vật phản diện chăng ?”
Lâm Duẫn Nhiên tùy ý khoát tay: “Đại khái cứ cho cậu ta một vai quan trọng, từ đầu đến cuối đều có cảnh, tốt nhất là cùng người khác diễn xuất…”
Em gái gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề ! Thầy Lâm cứ chờ xem ~~”
Chờ em gái tổ văn nghệ đi rồi, Lâm Duẫn Nhiên đưa bút cười nhạt : Nhậm Tiểu Thiên không phải mặt không cảm xúc sao ? Không phải cậu ta thiếu dây thần kinh nào đó sao ? Hay là cậu ta giả bộ như vậy ? Lão tử muốn nhìn cho kĩ, lúc cậu diễn kịch thì cái bản mặt ngàn năm tê liệt kia trông như thế nào !!
Qua mấy tuần, lễ tốt nghiệp diễn ra.
Lâm Duẫn Nhiên cố ý chọn hàng ghế đầu tiên, cố gắng xem mấy tiết mục chán chết, đến khi nghe dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo là vở kịch “Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn”, anh lập tức hớn hở.
Lúc diễn viên lên sân khấu, anh không ngừng suy đoán : Nhậm Tiểu Thiên sẽ diễn cái gì ? Chú lùn ? E rằng không hợp ? Hoàng tử ? Có vẻ không tệ. Có khi nào nhận vai công chúa Bạch Tuyết không đây ?
Rất nhanh anh có được đáp án.
Mắt Lâm Duẫn Nhiên giật giật liên tục, thiếu chút ngữa thì ngất ra đấy, bởi vì anh thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng một góc sân khấu. Cậu mặc trang phục diễn màu nâu, đỉnh đầu xanh biếc, diễn một gốc —— cây !
Thẳng đến khi vở kịch kết thúc, bất luận khung cảnh thay đổi thế nào, Nhậm Tiểu Thiên thủy chung chuyên nghiệp đứng một chỗ, từ đầu đến cuối buổi. Đồng thời để đạt yêu cầu của Lâm Duẫn Nhiên, đạo diễn có ý an bài chú lùn, công chúa Bạch Tuyết, hoàng tử ở bên gốc cây bộc bạch tình cảm của mình, chọc cho khán giả phía dưới liên tiếp cười.
Lâm Duẫn Nhiên mang tâm tình phức tạp xem hết vở kịch, chờ đến tiết mục của mình lên sân khấu hát cho xong một bài rồi vội vã bỏ đi.
Anh đi chưa được bao xa, Nhậm Tiểu Thiên thay quần áo chạy theo: “Thầy Lâm !”
Lâm Duẫn Nhiên hít một hơi thật sâu, xoay người, mỉm cười: “Có việc gì sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên nháy mắt, nghiêm trang nói: “Thầy để em diễn kịch, em diễn…”
Lâm Duẫn Nhiên tiếp tục mỉm cười: “Cậu diễn rất tốt, biểu hiện —— vô, cùng, ổn, định !”
Nhậm Tiểu Thiên cúi đầu: “Ách.. Thầy Lâm, em muốn xin lỗi thầy !”
Nụ cười của Lâm Duẫn Nhiên trở nên cứng đờ.
Anh đưa hai tay lên ôm ngực, khẽ hừ một tiếng, cố ý giả ngu hỏi: “Xin lỗi ? Nói cái gì vậy ? Tôi không biết cậu làm sai cái gì a ?”
Nhậm Tiểu Thiên mờ mịt nhìn: “A ? Không phải thầy muốn em nói xin lỗi sao ?”
Lâm Duẫn Nhiên như bị giáng một gậy vào đầu, mắt nổ đom đóm, không khỏi đỡ huyệt thái dương xoa xoa. Anh chỉ vào Nhậm Tiểu Thiên mắng “Cậu” nửa ngày, cuối cùng uất hận thu tay về, quay người bước đi.
Nhậm Tiểu Thiên vội vã chạy lên ngăn anh lại: “Thầy…”
Lâm Duẫn Nhiên lạnh lùng nói: “Tránh ra, tôi không quen cậu.”
Nhậm Tiểu Thiên khổ sở gãi tóc: “Thầy Lâm…”
Lâm Duẫn Nhiên mở mắt trừng lớn: “Chưa nghe ‘chó ngoan thì không cản đường’ hay sao ? Cậu chặn tôi làm gì, còn không phải muốn tránh nghi ngờ sao ? Tôi không nợ nần gì với cậu cả ! Mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Dứt lời anh bước qua Nhậm Tiểu Thiên tiếp tục bước.
Nhậm Tiểu Thiên bị quát một tràng, cuối cùng nghĩ đại một lý do, lần thứ hai chạy lên ngáng đường Lâm Duẫn Nhiên: “Thầy Lâm, thầy đáp ứng cho em dấu thực tập của công ty Z, nhưng chưa có…..”
Lâm Duẫn Nhiên “…………………….”
Lúc này đây, Lâm đại thiếu gia cũng không có giận dữ. Anh lùi người về phía sau, dùng một loạt ánh mắt kì quái nhìn Nhậm Tiểu Thiên. Cuối cùng gằn từng chữ nói: “Nhậm Tiểu Thiên, tôi thực sự hoài nghi, cậu tốn công đùa giỡn diễn mấy trò nhàm chán này rốt cuộc có mục đích gì ? Đừng nói là cậu —— thích tôi đấy chứ ? Bốn chữ cuối cùng Lâm Duẫn Nhiên không nói ra.
Nhậm Tiểu Thiên có chút mất tự nhiên nói: “Em muốn nói xin lỗi với thầy…”
Lâm Duẫn Nhiên dùng ánh mắt thâm trầm, ý bảo cậu nói tiếp.
Kỳ thực lần trước bị Lâm Duẫn Nhiên đuổi ra khỏi nhà, trong lòng Nhậm Tiểu Thiên cảm thấy là lạ, rõ ràng không có khóa kinh tế, lại cố ý qua khoa khác xem thời khóa biểu của Lâm Duẫn Nhiên. Chính cậu trước giờ luôn trốn học môn tự chọn này, nhưng ở học kỳ cuối năm thứ tư, cậu cầm thời khóa biểu đứng ngồi không yên trong phòng, hình như trong lúc bất chợt sinh ra hứng thú với Kinh tế học. Dù sao cũng đã hai mươi tuổi đầu, với tâm tình của mình không phải cậu không biết lý giải, chỉ là không dám nghĩ đến mà thôi.
Cậu cúi đầu: “Cũng không có…Em chỉ là.. muốn nói xin lỗi..”
Lâm Duẫn Nhiên hiếm khi thấy bộ dạng vâng lời của người này, lửa giận trong lòng đột nhiên biến tan. Anh hỏi : “Xin lỗi như thế ?”
Nhậm Tiểu Thiên có chút mờ mịt : “………..?”
Lâm Duẫn Nhiên tức giận mắng: “Đi, mời tôi đi ăn lẩu !”
Anh chọn một hàng lẩu giá rẻ, ngồi bên bàn chờ món ăn, Nhậm Tiểu Thiên vẫn luôn trầm mặc, Lâm Duẫn Nhiên lại không chịu nổi bầu không khí này, chủ động mở miệng trước : “Tìm được việc chưa ?”
Nhậm Tiểu Thiên gật đầu : “Công ty thực tập A”
Lâm Duẫn Nhiên thở dài: “Cậu thực sự không muốn tới công ty Z làm việc?”
Nhậm Tiểu Thiên im lặng nửa ngày, cuối cùng khe khẽ lắc đầu : “Cái này, không ổn lắm..”
Lâm Duẫn Nhiên hiểu lầm ý nói của cậu, cho rằng cậu coi thường tính hướng của anh, vẻ mặt trầm xuống, đưa mắt châm chọc nói : “Cậu không tin tôi tìm việc tốt cho cậu làm sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên kinh ngạc lắc đầu: “Không phải vậy, thầy đừng hiểu nhầm, em không phải… em chỉ là…” Cậu dừng một hồi lâu, cuối cùng nói một tiếp: “Chúng ta cũng không phải thân thiết, thầy giúp em như vậy, em cảm thấy.. không tốt lắm..”
Lâm Duẫn Nhiên bật cười: “Cậu thật ngu ngốc.. Chúng ta không thân thiết, nhưng không phải cậu mặt dày bám theo tôi đòi sửa điểm đó sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên gãi tóc: “Không giống nhau…”
Trong mắt cậu, Lâm Duẫn Nhiên là thầy giáo. Tuy rằng cái gọi là ‘tôn sư trọng đạo’ bị cậu ném sau đầu từ tám trăm năm trước, thế nhưng hai chữ ‘thầy giáo’ này thủy chung biểu thị cho khoảng cách, điều này khiến cậu và Lâm Duẫn Nhiên rất khó trở thành bạn bè. Về phần quan hệ kia.. cũng không phải cậu không nghĩ tới, chỉ là không dám suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Duẫn Nhiên tốt bụng muốn giúp cậu, điều này khiến cậu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đồng thời trong lòng còn cảm thấy rất hổ thẹn, bời vì cậu cũng chưa từng giúp Lâm Duẫn Nhiên làm cái gì, lại không chịu nổi ân huệ lớn như vậy, nên không khỏi bất an.
Lâm Duẫn Nhiên lắc đầu cười : “Thật là một kẻ ngu ngốc.”
Anh cũng không nói lại việc muốn giúp Nhậm Tiểu Thiên nữa.
Ăn xong nồi lẩu, hai người mỗi người một ngả. Lâm Duẫn Nhiên không lái xe, chậm rãi bước về nhà. Dây giày bị tuột, lúc cúi đầu buộc dây, anh thoáng nhìn thấy Nhậm Tiểu Thiên ở phía sau đang đi theo mình.
Anh mượn cớ nói chuyện với bảo vệ, thực tế nghiêng người tìm hình bóng của Nhậm Tiểu Thiên, nhận ra cậu vẫn đang theo anh.
Lâm Duẫn Nhiên nghĩ thầm: Chẳng lẽ cậu ta thầm mến mình ? Nếu như cậu ấy theo mình vào nhà, mình sẽ ngăn lại hỏi một chút.
Đến khi anh đi vào khu nhà, một ý nghĩ khác nảy lên. Anh nghĩ thầm, mình theo đuổi Tô Duy hơn hai năm, bây giờ Tô Duy thích người khác.. Nếu như… Cũng có thể thử xem ?
Nhậm Tiểu Thiên theo anh vào bên ngoài khu, yên lặng nhìn bóng dáng Lâm Duẫn Nhiên càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc bước vào theo.
Mấy phút sau, cậu có chút mất mát, lại mờ mịt cúi đầu đi.
Nửa giờ sau, Lâm Duẫn Nhiên ngây ngốc đứng dưới lầu, lặng lẽ lên tầng.
Đại Hoàng quyết định từ Cao Cẩm tìm ra mấu chốt trên người Tô Duy, nhưng so với đám người Lâm Duẫn Nhiên, Dương Thiếu Quân, mọi việc xem ra khó khăn hơn rất nhiều. Thứ nhất, Cao Cẩm đã mất từ mười năm trước, không thể tìm đến; thứ hai, Tô Duy cùng người nhà Cao Cẩm đoạn tuyệt quan hệ từ mười năm trước, muốn tìm họ cũng rất khó khăn.
Đại Hoàng hỏi Tô Duy rất nhiều chuyện quá khứ, thật kỳ lạ, điều này ít nhiều giúp được cho bệnh của Tô Duy, để anh đem mấy chuyện xưa trong lòng nói hết ra, tâm lý anh cũng được thả lỏng không ít. Nhưng điều này lại khiến Đại Hoàng khổ não, dù sao Tô Duy cũng là người cậu thích, nghe anh nói về mối tình đầu của mình, ngực không khỏi đau nhói.
Cuối cùng, Đại Hoàng hỏi : “Bác sĩ, anh vào Cao Cẩm có đi qua nơi nào ý nghĩa không ?”
Tô Duy nheo mắt suy nghĩ một hồi: “Có ý nghĩa ? Sân thượng.. Khu vui chơi ?”
“Khu vui chơi ?” Đại Hoàng hỏi lại: “Khu vui chơi nào ?”
Tô Duy nói : “Công viên J”
“Hai người đã làm gì ở đó ?”
Tô Duy im lặng không trả lời.
Đại Hoàng suy nghĩ một chút : “Được rồi, chúng ta sẽ đi đến đó một lần.” —— Cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng chốn cũ có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Tô Duy.
Ảo giác khiến anh dằn vặt, suy nhược đến nhường này. Anh thậm chí không thể ở một mình lâu, bởi vì Cao Cẩm sẽ đập tan ý chí của anh, ép anh đến phát điên. Thân thể anh cũng trở nên yếu đuối, đến khu vui chơi đông người cũng có chút khó khăn.
Đại Hoàng chọn một ngày tinh thần của Tô Duy không quá tệ, sáng sớm chuẩn bị điểm tâm, giúp anh đeo kính râm, quàng khăn, ăn mặc như một ngôi sao đi ra ngoài. Để phòng chuyện không hay, Đại Hoàng thậm chí còn chuẩn bị thuốc an thần nhét vào túi, lúc này mới đưa Tô Duy ra cửa.
Vào khu vui chơi, Đạ Hoàng yêu cầu Tô Duy đưa cậu đi theo trình tự khi đi cùng Cao Cẩm, nỗ lực tái diễn tình cảnh năm đó.
Đến vòng xoay ngựa gỗ, Đại Hoàng nhịn không được cười nói: “Anh trai, em cũng không ngờ anh thích cái này.”
Tô Duy yên lặng nhìn vòng xoay ngựa gỗ. Qua kính râm, mọi vật trở nên u ám. Bất chợt mọi người xung quanh như biến mất, chỉ lưu lại bóng hình Cao Cẩm, gương mặt trắng nõn bị gió thổi đến phớt hồng.
—— Đại Hoàng nói không sai, anh không thích vòng xoay ngựa gỗ.
Ngày ấy Dương Thiếu Quân trở nên quyết liệt với Tô Duy khiến anh buồn bã một thời gian dài. Để giúp anh thả lòng, Cao Cẩm đưa anh tới nơi này.
“Tô Duy, cũng đã tới rồi, coi như là chiều mình, chơi một lần đi !”
“Tô Duy…”
“Bác sĩ ?” Thanh âm lo lắng của Đại Hoàng kéo anh về thực tế.
Tô Duy mím môi, cười nhàn nhạt : “Tôi vẫn ổn.”
Bởi vì lo lắng thể trạng của Tô Duy, Đại Hoàng cũng không dám rủ anh chơi mấy trò chơi mạo hiểm. Vòng quanh khu vui chơi một hồi, cũng không thu hoạch được cái gì, cậu lại lâm vào khổ sở.
“Bác sĩ, anh khát không ?” Cậu hỏi.
Tô Duy yên lặng chăm chú nhìn phía bên phải, cho dù Đại Hoàng gọi anh cũng không thu đường nhìn, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Đại Hoàng nhìn theo tầm mắt anh, là chiếc đu quay khổng lồ. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ khẽ dặn dò : “Bác sĩ, anh ở nơi này chờ em, đừng chạy loạn, em sẽ trở lại nhanh thôi.”
Tô Duy gật đầu : “Được.”
Nhưng mà, đến khi Đại Hoàng mua nước khoáng trở về, lại không thấy bóng dáng Tô Duy đâu.
|
Chương 27
Đại Hoàng hoang mang lo sợ lớn tiếng gọi : “Tô Duy! Tô Duy anh đang ở đâu ?”
Không có ai trả lời.
Cậu luống cuống tay chân, kéo dài cổ nhìn xung quanh, hận mình không có mắt kép ngàn thấu kính như loài ruồi, công viên rộng như vậy, cậu sao có thể tìm thấy Tô Duy đây.
Mấy phút sau, Đại Hoàng lo lắng khóc òa, trong lúc trào nước mắt, có bàn tay vỗ nhẹ bên vai cậu, thanh âm Tô Duy từ phía sau truyền đến: “Lộ Tiêu.”
Đại Hoàng nhanh chóng lau nước mắt nước mũi, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tô Duy. Cậu òa vào lòng anh, không chút hình tượng khóc rống lên.
Mọi người xung quanh đều nhìn qua đây, Tô Duy có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói : “Xin lỗi, tôi đi mua vé đu quay khổng lồ.”
Đại Hoàng khóc được một lúc, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nâng lên khuôn mặt tươi cười, giọng nói mang theo âm mũi: “Vậy chúng ta đi đu quay khổng lồ đi.”
Đu quay chậm rãi rời khỏi mặt đất, Đại Hoàng giang rộng vòng tay, cố gắng sưởi ấm thân thể Tô Duy. Cậu tì cằm lên trán anh, ôn nhu nói: “Bác sĩ, nói cho em biết anh với Cao Cẩm làm gì ở đu quay này ?”
Tô Duy không tự chủ đưa ngón tay chạm lên môi mình: “Em từng nói, khi đu quay lên đến nơi cao nhất hôn được người mình yêu sẽ nhận được lời chúc phúc… Đấy là lần đầu tiên tôi và cậu ấy hôn môi.”
Đáy ngực Đại Hoàng đau ê ẩm, một trận ghen tuông nổi lên không ngừng khuấy đảo trong lòng, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng cười nói: “Anh nghĩ cái gì thì cứ nói hết ra, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Ký ức Tô Duy như được mở cửa, những hình ảnh vốn được chôn sâu nay đua nhau ùa về, rõ ràng như mới ngày hôm qua.
“Bọn tôi cũng không có ước định gì, lúc đến nơi cao nhất, cậu ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ấy.. Cứ như vậy.. thuận theo tự nhiên..”
Trong lòng Đại Hoàng giống như một căn bếp, dầu, muối, đường, tương lăn lộn cùng một chỗ, không rõ tư vị gì, nói không nên lời. Cậu yêu Tô Duy, vất vả theo đuổi anh, vậy mà mười năm trước anh cùng người kia thiên thời địa lợi nhân hòa, đến với nhau đơn giản như ăn một bữa cơm uống một cốc nước. Cũng rõ là chuyện đã qua cả rồi, nhưng khó tránh khỏi tâm trạng bi ai. Cậu không tự chủ được mà nghĩ: “Nếu như mình sinh ra sớm hơn mười năm, gặp được bác sĩ, thật tốt biết bao ?” Đáng tiếc trên đời không tồn tại cái gọi là nếu như, số mệnh đều đã được định trước cả rồi.
Kỳ thực Cao Cẩm vẫn là một vết sẹo trong trái tim Tô Duy, không phải vì anh ta tự sát khiến Tô Duy cảm thấy hổ thẹn, mà thực tế, anh ta còn là mối tình đầu của Tô Duy. Yêu sớm, đồng tính luyến ái, người đời khinh thường chế nhạo, đối phương buông bỏ nhân gian… Nếu Cao Cẩm còn sống, có thể trải qua những chuyện kia, Tô Duy sẽ mỉm cười khi nhớ lại chuyện cũ. Đáng tiếc Cao Cẩm đã chết, cái chết của anh lại khiến Tô Duy lâm vào khốn cảnh, không ai có thể kéo anh qua khỏi.
Trước giờ Tô Duy không kể cho ai nghe chuyện của anh và Cao Cẩm, thậm chí khi được cứu xong tỉnh lại, Tô Kiềm và Tô Di hỏi anh vì sao, anh cũng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói. Chuyện của anh và Cao Cẩm được lấp sâu trong quá khứ..
Tất cả mọi người đều mờ mịt, chuyện năm đó hai người thế nào không ai biết rõ cả. Chỉ đến khi Bách Bình Nam giúp anh trị trầm cảm mới biết đoạn bí mật này. Và hôm nay, để trị chứng hoang tưởng, anh một lần nữa kể cho Đại Hoàng.
Sau khi nói ra, trong lòng Tô Duy cũng được thả lỏng ít nhiều, Cao Cẩm cũng cách anh xa hơn một chút —— có lẽ anh ta cũng nhận ra chính mình là nguyên nhân của căn bệnh này.
Đu quay chậm rãi lên đến nơi cao nhất, Đại Hoàng giống như khẩn cầu nói: “Bác sĩ, có thể cho em hôn anh được không ?”
Lần đầu tiên hai người cùng nhau ngồi đu quay khổng lồ, Tô Duy cự tuyệt cậu. Lúc này đây, Tô Duy đưa bàn tay lạnh lẽo giữ gáy cậu, chủ động hôn lên.
Đại Hoàng bám vào lưng anh, rõ ràng nụ hôn rất nóng bỏng, nhưng cậu lại thực bình tĩnh, ở trong lòng lặng lẽ thở dài —— bác sĩ của cậu, thật rất gầy.
Nụ hôn kết thúc, Đại Hoàng ôm mặt Tô Duy, nhìn sâu vào mắt anh chậm rãi nói: “Ở nơi này anh có thể hôn môi cùng anh ấy, cũng có thể cùng hôn em, thậm chí bất cứ ai anh cũng có thể hôn được. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là một câu chuyện vui đùa, càng không phải một lời cam kết.”
Thanh âm của cậu rất có từ tính, giống như muốn thôi miên anh. Tô Duy rũ mắt xuống, tự lẩm bẩm : “Không có ý nghĩa gì cả..”
Ra khỏi khu vui chơi, bệnh tình Tô Duy cũng không rõ ràng chuyển biến tốt lên. Đại Hoàng biết không thể vội vã. Bệnh tâm lý rất khó điều trị tận gốc, bởi vì có nhiều nguyên nhân bị dồn nén tích tụ lại gây ảnh hưởng lên ý thức người bệnh, mà ý thức giống như một hồ nước, cho dù chỉ nhỏ một giọt nước bẩn xuống, cũng không dễ dàng tách giọt nước bẩn đó ra làm sạch hồ được.
Để giúp Tô Duy giải phóng áp lực nội tâm, mỗi ngày Đại Hoàng đều dành rất nhiều thời gian lắng nghe chuyện quá khứ của Tô Duy và Cao Cẩm. Tô Duy phong tỏa những ký ức, Đại Hoàng lại hướng dẫn anh nhớ ra từng chút xíu một. Có đôi khi tư tưởng Tô Duy phản kháng nghiêm trọng, lật qua lật lại cũng chỉ nói một ít chuyện tương tự nhau, Đại Hoàng đành chăm chú lắng nghe cả hai mươi lần, tìm xem những thay đổi nhỏ trong lời nói của Tô Duy để khám phá tiềm thức anh.
Ưu tiên hàng đầu của cậu, ngoài việc chữa trị tốt tâm lý của Tô Duy cậu còn muốn bồi bổ thân thể anh. Bệnh tình Tô Duy nghiêm trọng đến mức phải dựa vào thuốc mới có thể chống đỡ, mà thuốc hướng thần cực kỳ không tốt với cơ thể. Vì bác sĩ thân yêu, Đại Hoàng vô cùng lao lực, mỗi ngày tìm các loại thực phẩm tốt cho não bộ, cùng Tô Duy tập thể dục, còn vơ vét đủ loại chuyện cười lý thú giúp Tô Duy vui vẻ…
Trải qua hai tháng nỗ lực, bệnh tình Tô Duy cũng đỡ lên nhiều, Cao Cẩm cũng không còn quấy rầy anh nhiều nữa, Tô Duy cũng không bởi vì vậy mà suy sụp tâm lý.
Hôm nay, Đại Hoàng muốn tới nơi Tô Duy và Cao Cẩm nhảy lầu nhìn, vì vậy Tô Duy dẫn cậu tới một tiểu khu.
Đây là một khu chung cư khoảng mười tám tầng, mỗi tầng có bảy, tám hộ gia đình. Phòng ở đã cũ, khuôn viên không lớn, đường đi cũng không tiện, có lẽ là một chung cư bình dân.
Bởi vì chung cư khá cao, các hộ gia đình ở tầng trên chủ yếu đều dùng thang máy, thế nên thang bộ được tách riêng rất ít được sử dụng.
Hai người lên đến tầng cao nhất, phát hiện sân thượng bị song sắt phong tỏa, có lẽ mười năm trước Cao Cẩm tự sát ở đây nên nơi này được chú trọng. Đại Hoàng cầm song sắt rung rung, nghiên cứu các ổ khóa một hồi, xác định bọn họ không vào được sân thượng, đành phải bỏ qua.
Đại Hoàng hỏi : “Cao Cẩm từ trên sân thượng nhảy xuống ?”
Tô Duy gật đầu.
“Còn anh ?”
Tô Duy nói: “Tầng ba.”
Hai người lại đi xuống tầng ba, Đại Hoàng lúc này mới phát hiện cửa sổ ở đây bị chắn thêm hàng rào sắt, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cảm giác giống như bị giam ở trong ngục.
Đại Hoàng không hiểu hỏi: “Vì sao lại chọn khu này ?”
“Cao Cẩm ngày trước từng ở đây, cậu ấy ở ngay tòa nhà bên cạnh. Các tòa nhà khác đều bị khóa sân thượng, chỉ có khóa ở tòa nhà này thì bị phá, nên chúng tôi thường tới sân thượng tòa nhà này.”
Đại Hoàng gật đầu : “Vậy nên anh ấy cũng chọn nó làm nơi tự sát ?”
Nghe hai từ ‘tự sát’, môi Tô Duy run rẩy, nhưng cũng không lên tiếng.
Đại Hoàng tò mò nhìn ra hàng rào, tầm nhìn bị các dãy nhà khác ngăn trở, cũng không có gì đặc biệt cả, hỏi anh: “Tại sao anh ở đây nhảy xuống ? Tình cảnh khi ấy thế nào ?”
Tô Duy nheo mắt, mờ mịt nhớ lại: “Lúc ấy tôi lên cầu thang, đến đây thì dừng lại. Tôi đứng bên cửa sổ một hồi, Thiếu Quân đuổi theo, ở đó gọi tên tôi.” Anh chỉ ban công bên cạnh: “Sau đó tôi liền trèo lên bệ cửa sổ, nhảy xuống.”
Đại Hoàng hỏi tiếp: “Lúc ấy anh nghĩ gì ? Đến đây là để tự sát sao ?”
Tô Duy trầm tư một hồi, cười khổ nói: “Kỳ thực tôi cũng chưa nói với ai, tất cả mọi người đều cho rằng tôi tới đây để tự tử, nhưng tôi chỉ nhớ mang máng không phải vì nhảy lầu nên mới đến đây. Khi ấy tôi bị trầm cảm nghiêm trọng, kể từ khi biết tin Cao Cẩm đã chết, tôi vẫn luôn muốn tự sát, tôi còn nhớ anh trai từng quỳ xuống xin tôi hãy sống…” Nói đến đây anh đột nhiên nghẹn giọng : “Thực ra khi ấy bệnh của tôi cũng đã có chuyển biến, cho nên anh trai mới cho tôi ra ngoài. Anh chỉ cho tôi ở trong tiểu khu đi lại một chút, tôi lại lặng lẽ chạy tới đây, tới nơi này —— tôi cũng không rõ tại sao mình đến, nhưng khi ấy thực sự không muốn chết.”
Đại Hoàng cảm thấy nghi hoặc : “Vậy rốt cuộc là vì sao ?”
Tô Duy lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không nhớ tâm tình mình lúc ấy.. Lúc bị trầm cảm nghiêm trọng, thấy người liền muốn nhảy lầu. Có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Đại Hoàng hoang mang không giải thích được : Lẽ nào vẫn còn nguyên nhân trên người Dương Thiếu Quân ?
Dưới lầu truyền tới tiếng bước chân, Tô Duy lập tức cứng người. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở ban công bên cạnh, nhìn thấy Đại Hoàng và Tô Duy, nhíu mày hô lớn : “Các người là ai ?”
Tô Duy run bần bật, dùng sức siết chặt cánh tay Đại Hoàng, không dám quay đầu nhìn.
Thấy phản ứng của Tô Duy, Đại Hoàng không khỏi ngạc nhiên, bất động thanh sắc nắm lấy tay anh, nhìn người đàn ông cười nói: “Thúc thúc, chúng tôi đến thăm người thân.”
Người đàn ông trung niên dùng ánh nhìn kỳ quái đánh giá hai người.
Tô Duy thủy chung quay lưng về phía ông ta, lưng cứng ngắc, đầu hơi cúi. Chỉ có Đại Hoàng đứng bên cạnh mới nhìn thấy, lông mi anh run run.
Đại Hoàng cũng đánh giá lại người đàn ông kia, cho rằng ông ta có liên quan gì đấy đến Tô Duy, nhưng người đàn ông kia hiển nhiên không nhận ra bọn họ, kỳ quái nhìn mấy lần rồi bỏ đi.
Ông ta đi rồi, Đại Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai Tô Duy, ôn nhu nói: “Bác sĩ, không sao.”
Tô Duy quay sang, Đại Hoàng nhìn thấy anh lệ rơi đầy mặt. Một chuỗi nước mắt lăn xuống khuôn mặt gầy gò của anh, lông mi thật dài cũng thấm đẫm nước. Đại Hoàng chưa từng thấy Tô Duy khóc thương tâm như vậy.
Anh khổ sở lắc đầu, thế nào cũng không ngưng được nước mắt: “Tôi nhớ ra rồi.. tất cả tôi đều nhớ ra rồi..”
|
Chương 28
“Khi ấy trong lòng bọn tôi đều có áp lực rất lớn, hối hận sống trong thế giới riêng, cho rằng chỉ đối phương mới có thể an ủi mình, tôi và cậu ấy.. làm.” Tô Duy dựa lưng vào tường, chậm rãi trượt xuống, thẳng đến khi chạm đất “Cả hai đều là lần đầu tiên, làm rất nhiều lần mới thành công… Tôi rất hối hận, biết rõ như vậy là sai, nhưng căn bản không thể khống chế được, giống như nghiện… Đó không phải là do sinh lý, chủ yếu là trong lòng, làm những việc vi phạm luân thường đạo lý giống như hút thuốc phiện…”
Tim Đại Hoàng như bị siết chặt, hô hấp trở nên khó khăn: “Sau đó thì sao ? Hai người làm ở cầu thang sao ?”
Tô Duy chậm rãi gật đầu: “Khi đó cuối tuần chúng tôi thường làm.. không nhất định là phải đến bước cuối kia, nhưng lần nào người cũng nóng như lửa đốt. Lúc chất lỏng bắn ra khỏi cơ thể, mọi phiền não như được đi theo..” Anh cười tự giễu: “Buồn cười không ? Còn chưa thành niên, lại điên cuồng muốn chết.”
Từng câu từng từ anh nói ra giống như chiếc lược sắt, cào mạnh vào tim Đại Hoàng. Đố kị, thương tâm, đồng cảm.. Đủ dạng tình cảm mãnh liệt ập đến.
Cậu cúi người xuống, kéo đầu Tô Duy vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, bác sĩ. Anh từng du học ở Mĩ, quan điểm hẳn phải thoáng hơn mới đúng..”
Tô Duy ôm cậu khóc thất thanh.
Qua mấy phút, Tô Duy rốt cuộc bình tĩnh hơn.
“Ngày ấy chúng tôi ở cầu thang thân thiết, cửa đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên xông tới.. Hắn thấy được chúng tôi, hắn biết Cao Cẩm, uy hiếp muốn nói cho bố mẹ bọn tôi và thầy giáo. Tôi rất sợ, không biết mình nên làm gì, tôi cầu xin hắn, cho hắn tiền. Hắn biết tôi có tiền liền không ngừng vơ vét, muốn tôi mỗi tuần phải đưa mấy trăm tệ..” Tô gia tuy rằng rất có tiền, nhưng cha mẹ anh cũng không nuông chiều con cái, tiền tiêu vặt của Tô Duy cũng không hơn học sinh khác bao nhiêu.
“Tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi sợ hắn nói cho người khác biết, đành phải cho hắn tiền, tôi về nhà trộm tiền.. Bị anh trai phát hiện. Anh cho rằng tôi lấy tiền cho lũ bạn xấu, anh mắng tôi, nhưng tôi không thể giải thích..” Tô Duy khổ sở đưa tay đỡ trán: “Anh trai biết tôi có chuyện, bắt tôi nói, nhưng tôi sao dám nói cho anh biết ? Tôi và anh cãi nhau, trong lúc khổ sở chạy đến nơi này, muốn lên sân thượng một hồi, thế nhưng… Tôi .. lúc ở cầu thang..” Vai anh lại run, lần thứ hai chôn mặt vào đầu gối..
Đại Hoàng vỗ nhẹ lưng anh: “Đây không phải lỗi của anh..” Cậu không ngờ Tô Duy từng trải qua những chuyện như vậy. Ở trong mắt cậu, Tô Duy đẹp như một vị thần, chẳng ngờ thiên thần cũng từng trải qua những chuyện đau khổ đến vậy..
Tô Duy vò tóc, như một bệnh nhân lâm vào tuyệt vọng: “Tôi thấy Cao Cẩm với người kia đang …khẩu | giao”
Đại Hoàng toàn thân chấn động.
Tô Duy ôm chặt hông Đại Hoàng, không ngừng run: “Hắn ta cầm tiền của tôi, lại làm trò dơ bẩn này với Cao Cẩm, muốn cậu ấy giúp hắn làm loại chuyện bẩn thỉu này, không thì dọa nói cho gia đình và thầy giáo. Cao Cẩm rất sợ, cậu ấy liền làm… Ngày ấy tôi nhìn thấy bọn họ, nhưng họ cũng không thấy tôi… Tôi biết, tôi biết Cao Cẩm là bị ép buộc, tôi thấy cậu ấy khóc, nhưng tôi không dám bước ra, tôi sợ hắn bắt tôi làm loại chuyện giống vậy… Tôi trốn trong góc phòng, nghe hắn nói những lời hạ lưu, nghe tiếng khóc của Cao Cẩm.. vậy nhưng tôi vẫn không dám bước ra ngoài, tôi thật sự rất sợ.. Rõ ràng là vì chuyện của chúng tôi, tôi lại nhu nhược trốn đi, để cậu ấy một mình chịu đựng..” Nói đến đây, Tô Duy đột nhiên nôn ra.
Đại Hoàng khổ sở không biết nên làm gì bây giờ. Cậu cũng muốn nôn, nhưng nôn ra nhất định không phải nước chua mà là nước đắng. Cậu chỉ có thể không ngừng lặp lại “Đều không phải lỗi của anh..”
Cậu rốt cuộc đã rõ tại sao lúc ấy Tô Duy nhảy xuống, không phải trầm cảm, cũng không phải vì Dương Thiếu Quân, mà là “Lúc ở cầu thang..”, “Có người phát hiện.”, cảnh tượng như vậy kích thích anh, khiến anh nhớ lại những chuyện kinh khủng đã xảy ra, anh muốn trốn tránh, vậy nên mới chạy ra ban công nhảy xuống. Sau đó trong lòng liền phong ấn đoạn ký ức kinh khủng này, thẳng đến ban nãy, lại một lần nữa ở trong cầu thang bị khách không mời phát hiện, mới kích thích anh nghĩ tới.
Tô Duy lau sạch nước mắt trên mặt, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi không tốt như vậy, không đáng được cậu thích. Rõ ràng là chuyện của mình, tôi lại nhu nhược trốn đi nhìn cậu ấy chịu đựng.”
Đại Hoàng không dám tưởng tượng lúc đó Tô Duy trốn trong góc tối, nhìn người mình thích bị cưỡng bức làm loại chuyện dơ | bẩn cảm giác như thế nào, chắc sẽ phát điên mất. Cho dù cậu nghĩ Tô Duy đã từng có đoạn tình cảm khó quên với một người như vậy, thậm chí mười năm rồi vẫn bị dằn vặt đến phát bệnh, nhưng vẫn thật khó chịu, đố kị đến không thở được.
Cậu chỉ có thể ôm Tô Duy, không ngừng nói cho anh biết: Mọi chuyện đều đã qua, đều không phải lỗi của anh.
Tô Duy không ngừng lắc đầu: “Tôi không xứng đáng.. Tôi nhu nhược, ích kỷ, xấu xa.. Cậu ấy tới tìm tôi, muốn tôi cùng cậu ấy trốn đi, tôi lại không dám.. Tôi lại tức giận, nghĩ tới việc cậu ấy đưa miệng khẩu | giao cho người kia, tôi thậm chí còn cảm thấy chán ghét cậu ấy.. Nhưng rõ ràng không phải lỗi của cậu ấy, là tại tôi nhu nhược…”
Đại Hoàng không an ủi Tô Duy nữa, bởi vì cậu biết nó vô dụng, Tô Duy đang không ngừng tố cáo bản thân —— đây là biểu hiện khi tâm lý phản kháng. Anh tự đặt mình vào hoàn cảnh nghẹt thở này, sẵn sàng vì nó mà dằn vặt bản thân.
Qua thật lâu, đến khi Tô Duy không còn tự trách nữa, Đại Hoàng đưa giấy ăn cho anh, trầm giọng nói: “Khóc đi, muốn khóc thế nào thì khóc thế ấy, khóc rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn..”
Thực tế Tô Duy đã khóc rất lâu. Nhưng nghe được câu này, nước mắt lại không ngừng trào xuống.
Đến khi hai mắt sưng lên như hai quả đào, Đại Hoàng nâng mặt anh lên, nhịn không được vừa khóc vừa cười rộ lên: “Bác sĩ, nhìn anh như này rất đáng yêu.”
Tô Duy hít mũi một cái, hệt như một đứa trẻ. Anh cắn môi, buông mắt không dám nhìn Đại Hoàng: “Lộ Tiêu, vì sao em thích tôi ?”
Đại Hoàng nhẹ nhàng hôn lên mắt anh: “Nhất kiến chung tình, rất khó giải thích.”
Tô Duy cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi không xứng để em thích..”
Đại Hoàng nói: “Thích anh hay không là chuyện của em, anh có nói em cũng không hết thích anh được.”
Tô Duy rũ mắt, qua thật lâu mới nói: “Em như vậy, tôi không tốt.. Tôi không đáng để em như vậy…”
Đại Hoàng trầm mặc một hồi, đột nhiên giơ tay lên, không mạnh không nhẹ tát Tô Duy một cái.
Tô Duy kinh ngạc giương mắt nhìn cậu, Đại Hoàng nói: “Cái tát này là vì anh có lỗi với tình cảm của em. Sau này anh còn nói không xứng với em, em sẽ đánh anh.”
—— Đôi khi quá nhiều khích lệ cũng trở thành nguyên nhân gây áp lực. Bởi vì điều này khiến con người sinh ra cảm giác mình không xứng đáng, có lỗi với những mong đợi của người khác. Vậy nên Đại Hoàng cho rằng Tô Duy cần bị mắng, để bù đắp cho những áy náy của anh.
Tô Duy nhẹ nhàng cầm tay cậu, qua thật lâu thấp giọng nói: “Cảm ơn em.. Lộ Tiêu.”
Ra khỏi khu nhà, gió bắt đầu thổi mạnh, gió thổi bay những đám mây nặng nề u ám. Ánh dương chậm rãi xuất hiện, chiếu sáng tất thảy.
Tô Duy đi được mấy bước, Cao Cẩm đột nhiên chạy đến trước mặt, ngăn anh lại.
Tô Duy có chút sợ hãi, lui về phía sau một bước: “Cậu…”
Đại Hoàng khẩn trương nhìn Tô Duy.
Bóng Cao Cẩm tan vào ánh mặt trời, dần dần trở nên trong suốt. Anh có chút mất mát cười cười, dáng cười vẫn ngây thơ, ngượng ngùng như mười năm trước. Anh nói: “Tô Duy, mình phải đi.. Kỳ thực mười năm trước mình cũng đã đi…”
Tô Duy cúi đầu không lên tiếng.
Cao Cẩm chậm rãi lui về phía sau, bóng anh càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng ánh mặt trời chiếu đến nụ cười thật tươi trên khuôn mặt —— cho dù mười năm trước, Cao Cẩm cũng chưa từng cười như vậy.
“Tô Duy, mình tha thứ cho cậu.” Đấy là câu nói cuối cùng của anh.
Tô Duy đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, một loại cảm giác chưa bao giờ có lấy đi toàn bộ khí lực khiến anh ngã xuống dưới đất.
Đại Hoàng khẩn trương đỡ anh dậy: “Bác sĩ, anh sao vậy ?”
Tô Duy khép mắt lại, qua thật lâu cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cậu ấy đi..”
Mười năm rằng buộc, cuối cùng, đều không còn lại cái gì.
Đại Hoàng biết, lần này nhất định thành công rồi. Áy náy trên người Tô Duy bắt đầu từ những khúc mắc tình cảm này, còn có một điểm quan trọng, là “tình dục.” Sigmund Freud cho rằng, ham muốn tình dục có quan hệ chặt chẽ với tâm lý, nếu như tâm lý không ổn định, loại ham muốn này sẽ bị đình trệ một thời gian, trở nên khó khăn, gây ra các loại rối loạn thần kinh, đây cũng là nguyên nhân gây ra bệnh tâm lý của anh. Tô Duy sớm đã nếm thử trái cấm, hơn nữa còn là tình yêu đồng giới đi ngược lại với xã hội; anh sớm thấy được mặt dơ bẩn của “tình dục”, bị kích động mãnh liệt. Loại nhân tố này khiến tâm lý anh xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Về đến nhà, Đại Hoàng dùng cả buổi chiều chuẩn bị một bàn ăn phong phú cho Tô Duy. Lúc ăn cơm, Tô Duy nhìn Đại Hoàng như muốn nói rồi lại thôi. Đại Hoàng khổ não dùng đũa chọc cơm trong bát, tội nghiệp nói: “Bác sĩ, anh muốn nói gì thì nói đi, anh như vậy, em cảm thấy khó chịu.”
Tô Duy cúi đầu hỏi thăm: “Em… Ghét anh sao ?”
Đại Hoàng thở dài: “Anh là mong muốn như vậy sao ?”
Tô Duy khẽ gật đầu, lại vội vàng lắc đầu: “Anh nghĩ anh không xứng, nhưng lại không muốn mất em.”
Đại Hoàng cả giận mắng: “Một cái tát còn chưa đủ sao ?”
Tô Duy buông mắt không nói.
Đại Hoàng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Duy, hai tay nâng mặt anh, bắt anh nhìn thẳng cậu: “Tô Duy, không nên nghĩ như vậy, anh ở trong lòng nghĩ như vậy sẽ thành ám thị. Sẽ không tốt chút nào, vất vả lắm Cao Cẩm mới đi được, em cũng không muốn anh lại rơi vào khốn cảnh nữa.”
Tô Duy gật đầu, nhẹ nhàng ôm cậu, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo một tia khẩn cầu hàm xúc: “Không được rời bỏ anh.. Lộ Tiêu.”
Đại Hoàng mềm lòng suýt chút nữa khóc òa. Cậu dùng lực ôm lấy Tô Duy, liều mạng gật đầu, cái cằm gầy một lần lại một lần dập xuống vai Tô Duy: “Sẽ không, Tô Duy, em yêu anh, tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh..”
Tô Duy khe khẽ thở dài, vùi mặt vào hốc vai cậu.
“Lộ Tiêu, em là chúa cứu thế của anh.”
|
Chương 29
Thân thể Tô Duy được Đại Hoàng bồi bổ cũng dần trở nên khá hơn, từ từ khôi phục được như trước.
Từ sau khi Cao Cẩm biến mất, Tô Duy và Cao Cẩm rốt cuộc chính thức trở thành người yêu, mỗi ngày cùng nhau ở một chỗ, ngọt ngọt ngào ngào, rất ấm áp. Nhưng có một điều luôn khiến Đại Hoàng khổ não —— cậu và bác sĩ vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Đại Hoàng lo lắng Tô Duy không thích, lại sợ anh cảm thấy không được tự nhiên, thế nên cậu tình nguyện chịu nằm dưới, thậm chí nhiều lần chủ động trêu chọc, chỉ là Tô Duy đều không mặn không nhạt ngăn cản.
Hôm nay Tô Duy đang định ra khỏi phòng vệ sinh, Đại Hoàng đột nhiên chạy vào, nhảy lên lưng anh, dùng sức cắn gáy anh một cái.
Tô Duy khẽ nhíu mày: “Em làm gì vậy ?”
Đại Hoàng giống như bạch tuộc bám chặt trên người anh, cả giận nói: “Em muốn cùng anh làm | tình, làm | tình !!”
Tô Duy có chút bất đắc dĩ: “Nếu em không nhịn được thì cứ nói, anh có thể giúp em giải quyết, chúng ta chưa thể làm đến bước cuối cùng.”
Mặt Đại Hoàng đỏ lên, xấu hổ dụi đầu vào người anh: “Vì sao không thể làm đến bước cuối cùng ? Bác sĩ, anh rõ ràng là đàn ông, đáng nhẽ ra phải như lang như hổ mới đúng !”
Tô Duy bị cậu nói thế hơi đỏ mặt, không khỏi cau mày: “Không làm đến bước cuối cùng cũng giống như vậy.”
Đại Hoàng bĩu môi: “Em mặc kệ, em sẽ làm!” Bởi vì Tô Duy có chút nguyên nhân đặc biệt, Đại Hoàng mới muốn cùng anh da thịt kết hợp. Tô Duy nhất quyết không chịu, cậu không khỏi lo lắng anh chưa vượt qua chuyện kia.
Tô Duy vỗ nhẹ cánh tay cậu: “Xuống trước đã.”
Đại Hoàng từ trên người Tô Duy trượt xuống, cậu nắm chặt vạt áo anh, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve sống lưng Tô Duy. Anh thở dài giữ tay Đại Hoàng lại, khẽ xoay người, ôn nhu hôn lên môi cậu. Đại Hoàng liền ôm cổ Tô Duy, thân thể hai người dính sát, hận không thể cùng một chỗ cả đời với anh.
Tô Duy kết thúc nụ hôn dài, khóe miệng cong lên —— so với trước đây anh cười nhiều hơn, tuy rằng anh vẫn không thích nói chuyện, nhưng cũng không lạnh lùng giống như trước.
Đại Hoàng háo sắc lại tiến tới hôn anh, nụ cười Tô Duy càng sâu, nhưng lại nghiêng người về phía sau, tránh đi nụ hôn của cậu.
“Được rồi, cùng anh đi mua thức ăn đi.”
Đại Hoàng nhăn mặt, chống nạnh cả giận nói: “Tô Duy ! Hôm nay anh còn không làm, em sẽ ăn anh !”
Tô Duy lắc đầu cười: “Đừng như vậy.”
Đại Hoàng nhìn gương mặt ôn hòa của anh, tự nhiên cảm thấy bất lực. Cậu vươn tay ôm mặt anh, nghiêm túc nói: “Bác sĩ, anh rõ ràng đang mâu thuẫn, tâm lý anh vẫn chưa ổn à. Đáng lẽ ra anh nên đối mặt, chứ không phải trốn tránh.”
Tô Duy thấy cậu vô cùng kiên trì, bất đắc dĩ nói: “Anh có lựa chọn gì ?”
Đại Hoàng giơ ngón tay lên: “Anh có hai lựa chọn. Một, bị em ăn! Hai, ăn em !”
Tô Duy hỏi: “Còn lựa chọn thứ ba không ?”
Đại Hoàng trực tiếp kéo anh về phòng ngủ: “Lựa chọn thứ ba của anh là, chúng ta mỗi người một lần tới !”
Tô Duy: “…….”
Trên giường, Tô Duy bị Đại Hoàng tinh lực dồi dào cởi áo trong nháy mắt. Đại Hoàng một tay giữ chặt anh, một tay vươn dài mở ngăn kéo, chỉ lo bác sĩ sẽ bỏ chạy.
Tô Duy giúp cậu mở ngăn kéo đầu giường ra, Đại Hoàng lấy ra áo mua và thuốc bôi trơn, nheo mắt đánh giá Tô Duy: “Chúng ta.. ai tới trước ?”
Tô Duy híp mắt một cái, đột nhiên xoay người, lúc Đại Hoàng định thần trở lại thì tư thế đã bị thay đổi, Tô Duy mạnh mẽ đặt cậu nằm dưới thân.
Tô Duy nhìn cậu thật lâu, đột nhiên cúi người, những nụ hôn liên tục rơi xuống.
Đại Hoàng chỉ cảm thấy không khí trong miệng đều bị cướp sạch, ngơ ngác nhìn cặp mi dài của Tô Duy, quên nhắm mắt cũng quên luôn cả hô hấp.
Không biết qua bao lâu, Tô Duy buông Đại Hoàng ra, sợi chỉ bạc kéo dài giữa hai người. Tô Duy lấy ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước trong suốt bên miệng cậu, hô hấp còn chưa bình ổn, trong mắt ánh lên vài tia uy hiếp.
Cuối cùng anh hỏi: “Em xác định ? Sẽ không hối hận ?”
Đại Hoàng một bên ra sức lắc đầu, một bên nhanh chóng cởi thắt lưng Tô Duy.
Tô Duy giữ tay cậu lại.
Thật lâu sau..
Đại Hoàng thần khí rời rạc, thở dốc hỏi: “Anh, đến lượt em chưa ?”
Tô Duy vươn tay, kéo Đại Hoàng mềm yếu vào trong ngực, bình tĩnh cười: “Vẫn chưa đủ ?
Đại Hoàng mờ mịt lẩm bẩm nói: “Chưa, đến em…”
“Được rồi.” Tô Duy dịu dàng hôn xuống, đến cổ khẽ cắn nhẹ: “—— vậy tiếp tục.”
Lại qua thật lâu,
Đại Hoàng vô lực nằm ỳ trên giường, che lưng hừ hừ hỏi thăm: “Đến… em ?”
Tô Duy không nói gì, ôn nhu đè lên.
Lại thật lâu, thật lâu sau, sắc trời lặng lẽ đen. Hai người trán kề trán, chân quấn chân, gắn bó một chỗ ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tô Duy làm điểm tâm bưng đến bên giường, Đại Hoàng ủy khuất lên án nói: “Bác sĩ, anh không giữ lời hứa !”
Tô Duy hờ hững múc một muỗng cháo đưa đến bên môi cậu: “Anh đáp ứng em cái gì ?”
Đại Hoàng bĩu môi, thực tế trong lòng vô cùng ngọt ngào, cậu giả bộ ủy khuất, nỗ lực đòi quyền lợi: “Tối hôm nay em muốn được đền bù !”
Tô Duy thở dài, giống như một chiếc lông vũ lướt qua gương mặt của Đại Hoàng, khiến ngực anh cảm thấy ngứa ngáy.
Anh tiến lại gần kề trán mình lên trán cậu, trầm giọng hỏi: “Lộ Tiêu… Em thực sự chưa biết anh là hạng người gì sao ?”
“Chết tiệt!” Đại Hoàng cả giận mắng: “Anh, tên hỗn đản này, thượng xong kéo quần lên liền muốn trở mặt sao ? Trên người anh có bao nhiêu nốt ruồi có cần em nói cho anh biết hay không ?”
Tô Duy nhìn cậu hệt như một con thú nhỏ đang tức giận, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, sau đó một lần nữa cầm thìa: “Mau ăn, lạnh bây giờ !”
Nhìn Đại Hoàng chăm chú ăn cháo, trong lòng Tô Duy như được trấn an, lại có chút bất an nghĩ. Kỳ thực ngày hôm qua anh đã hạ quyết tâm, mà không, có lẽ sớm hơn, từ lần đầu tiên hôn Đại Hoàng anh đã nhận mệnh nhảy vào vực sâu này. Nhưng anh vẫn cảm thấy bất an, loại bất an này cũng không phải là lo lắng tình cảm không kiên định, mà là mỗi ngày một nhiều hơn, Tô Duy một lần nữa dao động vì Đại Hoàng —— chỉ là anh vẫn nghĩ, mình như vậy không đáng được người khác yêu.
Cuối cùng, anh nhìn Đại Hoàng uống xong bát cháo, vuốt vuốt tóc cậu, một lần nữa hạ quyết tâm —— có gì mà không xứng đáng ! Nếu Lộ Tiêu cam tâm tình nguyện cứu vớt mình, mãnh liệt như vậy, hấp dẫn như vậy, liều lĩnh yêu một lần đi !
Tô Duy quét dọn phòng, vì Đại Hoàng mà chuẩn bị tốt bữa trưa, sau đó anh thay chiếc sơ mi trắng, chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Anh đi tới trường từ chức, còn qua chỗ anh trai. Chiều sẽ về ăn cơm.”
Đại Hoàng vẫn nằm trên giường, lười biếng giang cánh tay: “Thân ái, tặng em một goodbye kiss nào !”
Tô Duy lạnh lùng nói: “Anh chỉ đi mấy giờ, muốn tạm biệt cái gì ?” Tuy nói vậy nhưng anh vẫn lên phía trước hôn Đại Hoàng,
Đại Hoàng nhân cơ hội ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, em rất thích anh.”
Tô Duy đột nhiên buồn vô cớ. Anh đẩy Đại Hoàng ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó xoay người rời đi.
Đại Hoàng nhìn cánh cửa khép lại, một lần nữa nằm xuống, tham lam ngửi chiếc chăn, cái gối có mang hơi thở Tô Duy.
Tối đến, Tô Duy xong xuôi trở về nhà lại phát hiện, không- thấy- Đại- Hoàng.
|