Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
|
|
☆, Chương 15: Đến
Ngày mười một tháng mười là quốc khánh của đế quốc Oss. Vào ngày này, trên đường cực kỳ náo nhiệt, trên quảng trường từ sớm đã tụ tập rất nhiều người, mỗi người trong tay đều cầm một lá cờ, quốc ca du dương vang lên, mọi người bắt đầu phất cờ, hoan hô lên.
Ngày này, cũng là ngày tướng quân đế quốc Corrine đến trấn Johan.
Có lẽ là vì tiếng huyên náo bên ngoài, Iven tỉnh dậy rất sớm, lại thấy không thể ngủ được nữa. Trong lòng Ryan đang ngủ say, hai tay nhỏ bé nắm áo ngủ của Iven thật chặt. Iven cẩn thận lấy tay của Ryan ra, từ trong chăn bò ra. Iven mặc áo ngủ rộng, mở cửa ban công, đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Y chống hai tay trên lan can, nhìn ra ngoài. Trời bên ngoài vẫn đen, thế nhưng trên đường đã có rất nhiều người, vì là ngày quốc khánh, toàn bộ trấn Johan thức tỉnh rất sớm. Sáng sớm có chút lạnh, Iven khép chặt áo ngủ, liền đứng như vậy, hít thở không khí sáng sớm, chờ trời từng chút từng chút sáng lên.
Buổi sáng tám giờ, ăn sáng xong, Mary liền dẫn James và Ryan đến trung tâm quảng trường rộng lớn trong trấn giúp vui, Iven một thân một mình ở nhà.
Tám giờ rưỡi, tiếng chuông cửa vang lên, Iven đi tới trước bệ cửa sổ, đã nhìn thấy Elise đối diện y vẫy tay. Iven ra dấu, cầm đồ liền đi xuống lầu dưới.
Giáo viên đại diện được đại học Wriston chọn chính là Iven và Elise, Elise học thuật nghiêm cẩn, đồng thời vóc người đẹp, các nam nhân đều muốn bỏ phiếu cho Elise, Iven tính cách ôn hòa, xử sự nghiêm túc, các nữ sĩ lại bỏ phiếu cho Iven. Elise hầu như vui vẻ đến điên rồi, nhất là ngày hôm nay, chỉ cần nghĩ đến muốn cùng tướng quân Corrine tiếp xúc thân mật, càng thêm kích động khó có thể tự kiềm chế.
Trường học đặt biệt phái một chiếc ô tô sức từ sa hoa, dùng để đưa đón Corrine, mà Elise và Iven đều dính quang này. Iven nhìn Elise trong xe, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Bởi vì Elise ăn mặc quá hấp dẫn, tóc màu vàng rủ bên vai, vai bán lộ, áo váy bó sát bày ra đường cong trên cơ thể, trên mặt trang điểm hơi đậm, trên chân mang một đôi giày cao gót mười phân, cả người nhìn qua tựa như nữ lang khiêu gợi trong quán bar.
Hoàn toàn tương phản với trang phục của Elise, Iven mặc trên người một bộ tây trang xám tro, bộ tây trang là bộ tốt nhất trong tất cả đồ của y, tuy rằng đồ hạ giá, thế nhưng được là phẳng cực kỳ chỉnh tề, một thân cũng không phải hàng hiệu, thế nhưng rất sạch sẽ. So với Elise, lại có chút quá mộc mạc.
“Elise, cậu là muốn đi bar sao?” Iven nhìn Elise lộ rõ cả chân, không khỏi nói.
Bây giờ là cuối mùa thu, Elise thậm chí ngay cả tất cũng không mang, Iven triệt để sợ ngây người, phong độ của thân sĩ khiến y cởi áo khoác, đưa cho Elise.
Elise ghét bỏ nhìn áo của Iven: “Iven thân ái, chỉ cần nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy tướng quân Corrine anh tuấn, toàn thân tớ đều nổi lên một ngọn lửa!”
Iven lặng lẽ đem áo khoác mặc lại trên người, sau đó nói: “Ngọn lửa này cũng không thể ngăn cản cậu bị cảm mạo.”
Elise trừng Iven: “Thân ái, ánh mắt của cậu sao? Y phục trên người tớ giống với phu nhân Carine, mười năm trước, tướng quân Corrine đã từng tại quốc yến khen cách ăn mặc của phu nhân Carine!”
Elise nói gợi lên hồi ức của Iven, Carine đúng là một mỹ nữ gợi cảm. Nếu như không phải bởi vì gen đặc thù, Carine sớm đã là vợ của Corrine. Thế nhưng trên thế giới này không có nhiều quả như vậy, Corrine đã định trước không thể hưởng thử diễm phúc kia.
“Iven, Corrine là nhân vật anh hùng của đế quốc, cậu nhìn thấy hắn sẽ không vui sao?” Elise tò mò hỏi.
Vui vẻ? Iven chống cằm nghiêm túc suy tư, quan hệ giữa y và Corrine, lần thứ hai gặp mặt, cũng không phải là gặp lại niềm vui, mà là một loại xấu hổ, thì có cái gì vui vẻ chứ? Hơn nữa Iven rất lo lắng, nếu như y nhịn không được đi tới đánh tướng quân đế quốc một trận sẽ như thế nào?
Bởi vì chuyện của Ryan, Iven có oán hận, thế nhưng loại oán hận sâu đậm này, chính hắn cũng không biết.
Không có chờ mong, thế nhưng Iven vẫn còn có chút khẩn trương. Loại khẩn trương này chẳng biết từ đâu nổi lên, từ sáng sớm, Iven liền bắt đầu tâm thần bất định. Iven hít sâu một hơi, sau đó dựa lưng vào ghế. Xe bình ổn lái đi, thậm chí khiến người không thể cảm giác được là đang chuyển động.
“Tướng quân Corrine là tình nhân trong mộng của nữ nhân, cho nên đối với nam nhân đế quốc mà nói, hắn không chỉ có là thần tượng, mà còn là tình địch.” Iven nhắm mắt lại, thanh âm bình ổn nói, “Tiểu thư Elise thân ái, cậu sẽ mong chờ gặp mặt tình địch sao?”
“Iven, lẽ nào cậu thích người thầm mến tướng quân Corrine?” Nhiều chuyện là thiên tính của nữ nhân, Elise đương nhiên cũng không ngoại lệ. Iven hiện tại một mình nuôi con, cô cơ hồ có thể tự não bổ mẹ của đứa bé vì Corrine mà vứt bỏ chồng…
“Thân ái, đến sân bay rồi.” Iven nói.
Lực chú ý của Elise trong nháy mắt bị dời đi, cô hầu như không thể chờ đợi liền xuống xe, hướng phòng chờ khách mà chạy đi. Iven ở sau lưng nàng, cước bộ bình ổn. Trấn Johan gần như một nửa số người đều tập trung ở quảng trường trung tâm, vì thế sân bay cũng có chút vắng vẻ. Iven nhìn đồng hồ một chút, chín giờ mười phút, mà máy bay của Corrine đến lúc chín giờ rưỡi.
Từ thành này đến thành khác, phương tiện chủ yếu có hai loại: máy bay và phi hành khí, máy bay dân dụng giá rẻ, thích hợp cho người dân bình thường, mà phi hành khí lại là lựa chọn của quý tộc. Corrine vì đi công tác, ngồi chính là phi hành khí do quân đội cung cấp. Pháp luật đế quốc quy định, để duy trì sinh hoạt bình thường, phi hành khí và máy bay đều phải đáp xuống sân bay.
Chín giờ rưỡi, một phi hành khí quân dụng đúng giờ đáp xuống sân bay, mười lăm phút trước Elise vẫn là người điên đột nhiên an tĩnh lại, biến thành mỹ nữ lãnh diễm, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, ngồi ở phòng chờ khách, an tĩnh đợi. Iven hầu như không nhịn được nghĩ sẽ tiến đến khích lệ cô một phen.
Mặt Elise đột nhiên đỏ, Iven như có cảm giác quay đầu lại, xuyên qua cửa kính phòng chờ nhìn ra ngoài, cửa phi hành khí mở ra, Corrine từ phía trên đi xuống. Corrine mặc một thân quân trang xanh đậm, bên hông thắt lưng màu trắng, eo thon dài cứng cỏi, trên tay mang bao tay da màu đen, cả người đều mang vẻ oai hùng, lại thêm khuôn mặt anh tuấn, đủ để khiến người điên cuồng.
Xa cách năm năm, vốn có có thể vĩnh viễn không gặp lại, hai người lần thứ hai gặp mặt. Ở một khắc kia, trong lòng Iven cực kỳ vi diệu. Người kia, hầu như chiếm cứ toàn bộ thời niên thiếu của Iven. Sau đó y toàn tâm toàn ý yêu năm năm, lại tốn năm năm, không phải quên, mà là chôn cất, chôn cất mối tình đơn phương tuyệt vọng này.
Chôn cất là một quá trình thống khổ, Iven mất ngủ qua, uất ức qua, thế nhưng y cuối cùng tới đỉnh điểm. Tâm tư dần dần phai nhạt, quan trọng nhất là, y có Ryan.
Tình yêu phai đi, chỉ còn cảm giác hận.
Người đợi ở đại sảnh đã thấy người bên ngoài, thế nhưng ánh mắt của Corrine vẫn chưa rơi trên người bọn họ. Corrine cởi bỏ bao tay, bắt đầu hướng phòng chờ khách đi tới.
Elise lập tức đứng dậy, đi về phía trước.
Ngay ở một khắc đó, di động của Iven đột nhiên vang lên, tiếng chuông đột ngột khiến Iven có cảm giác cực kỳ sợ hãi. Lòng bàn tay Iven đổ chút mồ hôi, nhận điện thoại.
“Iven, mau tới y viện Scott, Ryan ngất xỉu!” Thanh âm lo lắng của Mary vang lên.
Ở trong nháy mắt đó, trong đầu Iven nháy mắt trống rỗng, cả người cũng bắt đầu không thể khống chế run rẩy! Trong chốc lắt, Iven liền ra bên ngoài!
Elise vẫn chưa chú ý tới Iven rời đi, mà là đến bên Corrine, gần như ưu nhã nói: “Tướng quân Corrine, xin chào, tôi là giáo viên số học của đại học Wriston, Elise Dander, ngài có thể gọi Elise, vị này chính là đồng nghiệp của ta, Iven…”
Elise nhìn lại bên người, bên cạnh mình lại là trống không! Iven người này thế nào không thấy!
Lúc nghe hai chữ ‘Iven’ kia, Corrine anh tuấn đột nhiên nhíu mày. Ở trong nháy mắt đó, trong lòng của hắn hiện lên một tia tâm tình khác thường. Iven, trong đầu của hắn hầu như có thể tưởng tượng ra bộ dạng của người kia…
“Tướng quân Corrine?”
Corrine hoàn hồn, lộ ra một nụ cười mê người nói: “Nữ sĩ thân ái, những ngày kế tiếp làm phiền cô.”
Mặt Elise trong nháy mắt đỏ lên.
Iven bị Elise nguyền rủa vô số lần lúc này đang tùy tiện ngăn một chiếc xe chạy đến y viện Scott. Sắc mặt của Iven rất khó coi, cả người trở nên luống cuống, Iven lần đầu tiên hận lái xe quá chậm, trên xe mỗi một phút đồng hồ đều thập phần gian nan, Iven nhìn nhà cao tầng ngoài xe thoáng qua, dùng sức nắm tóc mình.
Xe dừng ở cửa y viện Scott, sau vài phút, Iven liền chạy ra, chạy vào trong y viện.
Mary đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Iven đầu đầy mồ hôi, lập tức đứng lên.
“Ryan đâu?”
“Ryan còn ở bên trong, đã vào một giờ.” Mary nói, trên mặt có chút hổ thẹn, “Iven, xin lỗi, là ta không có chiếu cố tốt Ryan.”
Iven hít sâu một hơi, ngồi xuống bên người Mary, ánh mắt thẳng tắp trừng cửa phòng cấp cứu.
“Thân ái, cái này cũng không trách bác.” Iven thấp giọng nói.
Iven không nói gì thêm, y đột nhiên rất muốn hút thuốc. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một phút đều là một loại dày vò. Chuyện như vậy, Iven cũng không phải là lần đầu tiên, thế nhưng mỗi một lần cũng khiến y cảm giác ở sát biên giới cảu cái chết.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở, Iven đứng mạnh dậy.
“Bác sĩ, con tôi thế nào?” Iven khẩn trương hỏi.
Bác sĩ mặc áo khoác trắng diện vô biểu tình nhìn Iven: “Bệnh nhân vốn chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, vì hưng phấn mà khiến cho tim tạm thời cung cấp máu không đủ, sau đó dẫn đến hôn mê, hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Lòng của Iven vẫn treo cao rốt cục để xuống, ở trong nháy mắt đó, cả người đều sống lại.
Ryan được chuyển đến phòng săn sóc đặc biệt. Iven cẩn thận đi vào, Ryan nằm ở trên giường bệnh, nhắm chặc hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào, môi xanh tím, đứa bé nho nhỏ, vô cùng yếu đuối.
Iven đột nhiên rất muốn khóc.
Thế nhưng Iven không khóc, mà là trợn to hai mắt, không nháy mắt nhìn chằm chằm Ryan. Y không thể mất đi Ryan, y cũng sẽ không mất đi Ryan, thế nhưng trước lúc này, y phải kiên cường, kiên cường đợi ngày nào đó Ryan khá hơn
|
☆, Chương 16: Khôi phục
Chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, ở thời đại y học kỹ thuật cực kỳ phát triển, loại bệnh này cũng không phải là bệnh nan y. Chỉ cần tiến hành ghép tim, thì có thể hoàn toàn bình phục. Thế nhưng tạng nguyên là lấy từ tế bào của, tế bào từ phân chia, phân hoá, sau đó hình thành một trái tim hoàn chỉnh, tổng cộng cần năm năm.
Trái tim thích hợp với Ryan bốn năm trước ngay tại y viện quận của Klims bắt đầu gây trồng, mỗi một ngày đều cần một khoản phí lớn để duy trì, mà sau cùng phí phẫu thuật, đế quốc chỉ chịu một nửa, phân nửa còn lại cũng rất lớn. Vì thế Iven không ngừng kiếm tiền, mới miễn cưỡng có thể duy trì đến nay
Iven tâm hoài hy vọng, vì thế chưa từng có tuyệt vọng qua, niềm tin trong lòng y rất vững chắc, một ngày nào đó, bảo bối của y sẽ như những đứa trẻ khác, khỏe mạnh lớn lên.
Sáng sớm, khi tia dương quang đầu tiên chiếu vào phòng bệnh, chiếu vào khiến mắt của Iven có chút đau nhức. Iven một đêm cũng không ngủ, tay hắn vẫn khoát lên cánh tay nhỏ của Ryan, chỉ có cảm giác mạch đập bình ổn, Iven mới có thể an tâm lại. Iven vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu Ryan. Ryan còn chưa tỉnh, thế nhưng sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, đứa nhỏ kia ngủ rất an ổn.
Iven nhìn Ryan ngẩn người thật lâu, thẳng đến khi bụng quá đói, Iven mới đứng dậy. Có lẽ là vì tuột huyết áp, có lẽ là vì một đêm không ngủ, Iven đứng lên liền cảm thấy một trận choáng váng, dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững. Iven cũng không thích mùi của y viện, mùi nước khử trùng trộn lẫn, hầu như khiến người khó có thể hô hấp. Iven ghét loại cảm giác này, y viện khiến y cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Iven đơn giản rửa mặt, vừa muốn ra ngoài, đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Iven mở cửa, đã nhìn thấy Daniel đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm bữa sáng.
Lần đầu tiên thấy Daniel, Iven cũng không thích hắn. Daniel vẫn luôn mặt không đổi, hơn nữa hành vi cùng lời nói đều thập phần quái dị, hoàn toàn cách xa nhận thức của Iven đối với người bình thường. Nhưng mà ở chung một thời gian dài, Iven phát hiện, kỳ thực Daniel là một người thập phần tỉ mỉ. Bác sĩ trẻ tuổi Daniel vẫn mang gương mặt như vậy, là bởi vì mặt hắn bị tê liệt, mà hắn ăn nói quái dị, còn lại là đang biểu đạt một loại quan tâm.
Những thứ này cũng không phải là Iven tận lực lý giải, mà là Daniel bình thường tìm y nói chuyện phiếm, vì thế dần dần, Iven càng ngày càng hiểu rõ Daniel.
Bởi vì quá nhiều người quen Daniel đều dừng lại ở giai đoạn thứ nhất, vì thế ở trong mắt rất nhiều người, Daniel cao ngạo lạnh nhạt, kiêu ngạo như một con công, đối với người khác sẽ xa cách, sẽ lãnh trào nhiệt hống. Bởi vậy Daniel có nhân duyên cũng không tốt. Không tốt khiến người có chút đồng tình.
Lúc này Daniel mặc một thân tây trang màu đen, thắt cà vạt màu nhạt, tóc được chải chỉnh tề, đứng ở ngoài cửa, trong tay mang theo bữa sáng thập phần không ăn nhập.
Iven nhường ra một vị trí, Daniel nhỏ giọng đi vào, đem bữa sáng đặt lên bàn, vẻ mặt lo âu nhìn Ryan trên giường. Bởi vì tối hôm qua gọi cho Iven, Iven cũng không nhận, Daniel từ James mới biết chuyện của Ryan, vì thế sáng sớm thì xin nghỉ rồi qua đây. Đứa nhỏ kia toàn thân đều nghiêm nghiêm thật thật, miệng nhỏ nhắn hơi giương, hô hấp nhẹ nhàng, lông mi thật dài như cây quạt, thỉnh thoảng sẽ động một cái, thập phần khả ái. Mặt của nó có chút trắng, bộ dáng vừa manh vừa yếu ớt, nhìn vật khiến lòng Daniel thắt chặt lại. Daniel cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi phát hiện đứa nhỏ kia đã không có vấn đề gì, mơi thở dài một hơi.
Bởi vì trong bệnh viện có hệ thống sưởi hơi, vì thế Iven chỉ mặc một sơmi trắng, tóc đen có chút lộn xộn tán loạn trên đầu, áo sơmi cũng có nếp nhăn, hai nút trên cùng cởi ra, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi và làn da trắng nõn. Iven dựa tùy ý đứng vào tường, cả người có một loại mê hoặc vô hình, Daniel thấy có chút sững sờ.
Iven đột nhiên đứng thẳng người, nhắc tới bữa sáng liền đi sát vách phòng nghỉ, Daniel sau đó đi theo.
“Cảm ơn!” Iven hạ thấp thanh âm nói
Daniel nỗ lực kéo kéo khóe miệng, trên mặt vẫn là một bộ mặt không đổi: “Bữa sáng đối với cơ thể là rất quan trọng, không những cung cấp dinh dưỡng, hơn nữa có thể đẩy mạnh tuần hoàn máu trong thân thể, nếu như không ăn sáng thời gian dài, có thể ngã bệnh.”
Nhìn Daniel, Iven đột nhiên rất muốn cười.
Bữa sáng rất phong phú, hơn nữa đủ dinh dưỡng, Iven rất thích ăn. Mùi vị ban đầu của thức ăn, không chỉ ngon mà còn khiến người hưởng thụ. Bánh mì, bánh kem, còn có sữa đậu nành và bánh quẩy, Daniel thậm chí cẩn thận tỉ mỉ mà chuẩn bị một phần cho Ryan.
Mấy năm qua, Mary và James đối với y và Ryan đều tốt, Daniel là người thứ ba, quan tâm đến từ những người khác, rất dễ khiến người cảm động.
“Daniel, cám ơn cậu.” Iven nghiêm túc nói.
Daniel vẫn là mặt không thay đổi, thế nhưng trái tim nhỏ cũng đã reo hò.
“Iven, xác suất ghép tim thành công là 95%, vì thế không cần lo lắng, Ryan rất nhanh sẽ khá hơn.” Daniel nói.
Xác xuất phẫu thuật thành công rất cao, nhưng mà khiến Iven sợ, là quá trình chờ đợi. Quá trình này, y phải cẩn thận bảo vệ Ryan, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn… Chính như chuyện hôm qua. Bốn năm qua, đứa nhỏ của y vẫn sống sát bên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Thời gian phẫu thuật càng gần, Iven lo lắng đến hầu như có chút thần kinh.
“Iven, sắc mặt anh rất khó nhìn, trước ngủ ở chỗ này một giấc, ta ở bên ngoài.”
Iven không có cự tuyệt ý tốt của Daniel, y quả thực mệt chết đi. Iven đang nằm trên giường trong phòng nghỉ, liền ngủ. Iven ngủ được cũng không tốt, y vẫn đang nằm mơ, tình cảnh trong mơ rất rối loạn, rất nhiều người xuất hiện. Lần thứ hai lúc tỉnh lại, đã là buổi chiều. Iven từ trên giường bò dậy, đi tới trước phòng bệnh, mới phát hiện Ryan đã tỉnh lại, lúc này đang ngồi ở trong lòng Daniel, Daniel cầm chén cháo trong tay, vụng về mà cẩn thận đút Ryan ăn.
Đứa nhỏ kia ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Iven, đầu nhỏ từ trong lòng Daniel chui ra: “Ba ba!”
Iven đi tới, nhóc con từ trong lòng Daniel bò ra, bò đến bên cạnh Iven, khuôn mặt tròn vo đột nhiên nhăn thành một đoàn: “Ba ba, hôi hôi!”
Iven lúc này mới nhớ tới, y một đêm cũng không có tắm, trước quá mức mệt mỏi, mà lúc này, Iven thích sạch sẽ cả người đều không thoải mái.
Iven bị Ryan thúc đi tắm.
Sau khi Iven rời đi, nhóc kia biểu tình đột nhiên xụ xuống. Daniel đặt chén trên bàn, sau đó ôm Ryan vào trong ngực, hỏi: “Ryan, làm sao vậy?”
“Ba ba là bởi vì cục cưng mới hôi sao?” Nhóc con ủ rũ cúi đầu nói.
“Ryan, con cái đều là tiểu thiên sứ của cha mẹ, nhóc là tiểu thiên sứ của ba ba nhóc, vì thế chỉ cần nhóc thật vui vẻ, ba ba mới có thể vui vẻ.” Daniel mặt không chút thay đổi nói.
Nhóc con ngẩng đầu, con ngươi chuyển vòng, hai mắt xanh thẳm lóe sáng: “Chú Daniel, chú thật tốt, cục cưng phải bồi chú đi xem lang cục cưng và hùng mụ mụ.”
Daniel: “…”
Tắm rửa xong Iven toàn thân khô mát hơn rất nhiều, Ryan cũng ăn xong, lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh, cầm trong tay sách nhỏ nghiêm túc xem. Daniel thì ngồi ở một bên, đang cầm di động xem tin tức.
Iven đi tới bên người Ryan ngồi xuống, nhóc con không có ngẩng đầu, cái mông lại lén lút dịch dịch, dời đến bên người Iven, sau đó tựa trên người Iven.
Khi thấy trong sách chiến sĩ cơ giáp và địch nhân chiến đấu, nhóc con sẽ gặp phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình biến hóa đa dạng. Iven ở một bên lẳng lặng nhìn nó, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.
Thân thể của Ryan đã không còn vấn đề gì lớn, vì thế chỉ ở y viện ở một ngày, ngày thứ hai liền ra viện.
Lúc Iven đi làm lại, đối mặt là Colin hổn hển.
“Iven, việc tiếp đón tướng quân Corrine rất quan trọng, cậu rốt cuộc đi nơi nào! Trường học chọn cậu, không phải là vì cho cậu lười biếng!”
“Iven, trách nhiệm của cậu đâu? Bỏ công việc đột nhiên biến mất, nếu như chọc giận tướng quân Corrine, bị tổn hại là cả Wriston!”
“Iven, cậu tiếp tục như vậy nữa, Wriston sợ là không lưu được cậu!”
Bộ dạng Colin tức giận tựa như một con lợn rừng đang tức giận, thịt mỡ trên người càng không ngừng lay động, vừa mắng, vừa kịch liệt thở hổn hển.
Trước kia Iven trên mặt vẫn là mang theo nụ cười khéo léo, thế nhưng bây giờ Iven trên mặt cười có chút sâu: “Đây đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ đi xin lỗi tướng quân Corrine, bởi vì con tôi sinh bệnh nằm viện mà không thể đi đón hắn, đây là nguyên nhân của riêng tôi, mong hắn không trách tội Wriston chậm trễ. Hơn nữa trường học xử phạt tôi, tôi sẽ rời khỏi Wriston.”
Iven nói xong liền vòng qua Colin đi ra ngoài.
Sự tình xa xa không có quan trọng như Colin nói , gã bất quá muốn mượn cơ hội này hung hăng làm khó dễ Iven một phen. Khiến Iven hiện tại ly khai, cũng không phải là quyết định của trường, trên thực tế, Iven vắng mặt, vẫn chưa mang đến vấn đề gì. Elise là một người tiếp đón xuất sắc.
Thế nhưng nếu như Iven hiện tại đi tìm Corrine, như vậy toàn bộ trường học đều sẽ biết chuyện này. Colin liền luống cuống, chạy đến kéo Iven, hung ác nói: “Corrine chiếu tướng đang sân chiến đấu! Iven, cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu như lần này năm nhất không có ai được chọn, lập tức rời khỏi Wriston!”
Colin nói xong, liền thở phì phò rời đi.
Elise vội vã bu lại, lo âu nhìn Iven: “Kỳ thực cũng không có vấn đề gì, tướng quân Corrine cũng không biết có hai người tiếp đón, hắn chỉ hỏi một ít chuyện của trường học, dọc theo đường đi cũng không có gì không vui.”
Iven lộ ra một cười, trừng mắt nói: “Nếu quả thật có chuyện, tới tìm tôi nói chuyện là hiệu trưởng. Thân ái, tôi chỉ là muốn dọa gã thôi.”
Elise yên lòng, hừ một tiếng: “Bất quá cũng quá đáng tiếc, tướng quân Corrine so với ti vi nhìn đẹp trai hơn nhiều, quả thực đẹp trai đến ngây người.”
Elise tự đáy lòng nói, nhưng không có quá kích động.
“Thân ái, đây không phải là lưu cho người đơn thân các cậu có cơ hội tiếp xúc sao?” Iven trêu ghẹo nói.
Kỳ thực y đã thấy Corrine, người kia so với năm năm trước, cũng không có thay đổi gì quá lớn. Trước mặt người ngoài vĩnh viễn là phong độ thân sĩ, chỉ có y biết, tâm người kia, có bao nhiêu ngoan độc. Iven hít một hơi thật sâu, nhu nhu trán mình.
“Iven, tướng quân Corrine có chút lạnh lùng a!” Elise ngồi ở trên ghế của Iven, có chút thất lạc nói.
Iven có chút kinh ngạc nhìn Elise. Corrine thích thứ xinh đẹp, Elise ngày thường thập phần đẹp, sao lại lạnh lùng chứ?
|
☆, Chương 17: Tuyển chọn
Corrine lại mơ. Cảnh trong mơ chính là mấy năm trước, khi đó Iven chưa rời đi. Trong mơ tất cả đều rất mơ hồ, ánh mặt trời soi sáng khiến mọi thứ đều tựa hồ biến thành màu xám trắng, hoa tử la lan bên cửa sổ đã nở rộ, trong phòng tựa hồ đầy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát. Corrine không nhìn thấy Iven, thế nhưng hắn biết y vẫn ở đây. Trong nhà được dọn dẹp ngăn nắp, trong tủ treo tây trang và quân trang được treo cách xa nhau theo màu, máy pha cà phê vẫn đang chạy. Corrine ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt nhàn tản, nhưng mà dần dần, Corrine bắt đầu phiền muộn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mi tâm của Corrine dần dần nhíu lại. Trong phòng tắm tựa hồ có tiếng nước vang lên, Corrine đứng dậy, đi đến.
—— mở cánh cửa kia.
Trong lòng có một thanh âm vang lên. Phía sau cánh cửa kia tựa hồ cất giấu thứ gì rất quan trọng, rất thần bí. Trong lòng Corrine trống vắng, chỉ cần đẩy ra cánh cửa kia, liền có thể tìm được thứ hắn muốn. Thế nhưng, Corrine trong lòng lại nổi lên một trận kinh hoàng, nếu như đẩy ra, sẽ không có gì cả sao? Lúc đẩy cửa ra dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, Corrine rốt cục vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia…
Lúc mở mắt ra, ánh dương quang đã rất mãnh liệt. Từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, Cảm giác trống vắng trong lòng Corrine càng thêm rõ ràng, lông mi anh tuấn vo thành một nắm. Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng âm u, khiến người không khỏi sợ hãi.
“Tướng quân Corrine, tuyển chọn buổi chiều nửa giờ sau sẽ bắt đầu.” Quan tùy hành thận trọng nói. Mặc dù chỉ là nghỉ trưa, trời biết Corrine lúc rời giường dễ bực cỡ nào, nếu vận khí không tốt, có thể bị Corrine đập đầu. Quan tùy hành che đầu, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Corrine chậm rãi ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn quan tùy hành. Quan tùy hành bị hắn nhìn phát run lên. Tâm tình của Corrine tuy thập phần ác liệt, nhưng lại không nổi giận. Đầu của hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đại học Wriston thành Klims được chọn làm nơi tuyển chọn, trường đại học này nằm ở trấn Johan, từ quy mô đến lịch sử, cũng là trường đại học đứng đầu trong các trường ở Klims. Corrine không nghĩ qua ở trong trường này sẽ có thu hoạch, biểu hiện của các học sinh lúc sáng khắc sâu vào quan điểm của Corrine, những học sinh này, tư chất bình thường, trình độ không không đủ để tiến vào trung tâm chỉ huy quân hàng đầu đế quốc.
Nửa canh giờ sau, Corrine mặc quân trang màu xanh biếc, trên đầu mang mũ giáp, đứng trong phòng điều khiển, cả người đều toát ra khí chất lạnh thấu xương. Phương thức tuyển chọn lần này chính là chiến đấu, đối thủ là cơ giáp ảo, mạnh yếu thế nào là do Corrine đặt ra. Đầu tiên Corrine tiến vào sân ảo, Herlise toàn thân đều là xám bạc, mang vẻ lãnh cảm mà tràn ngập sức mạnh.
Corrine điều khiển Herlise tiến đến chỗ cao nhất trong sân ảo, chỗ này vốn là một góc chết trong sân ảo, không có cơ giáp nào có thể lên đây. Thế nhưng Corrine và Herlise dựa vào kỹ xảo và phối hợp để lên, tầm nhìn chỗ này cực kỳ tốt, toàn bộ sân ảo đều có thể thấy rõ.
Người khiêu chiến lục tục tiến vào sân, cơ giáp ảo đợi thời cơ tốt nhất để bắt đầu công kích. Đối với cơ giáp ảo, một số quan tuyển chọn sẽ cố ý đặt số liệu ở mức thấp nhất, sau một hồi lâu quan sát khả năng phản ứng và cường độ sức mạnh của học sinh. Corrine lựa chọn phương thức này có vẻ có chút hơi thô bạo, hắn đặt số liệu mức cực hạn, thắng thì đi qua, thua thì loại. Thắng bại là biểu hiện trực quan nhất của năng lực.
Người khiêu chiến thứ nhất tiến vào sân ảo, điều khiển cơ giáp nhảy, đánh, tránh khỏi công kích của cơ giáp ảo vòng thứ nhất, kế tiếp, người khiêu chiến bắt đầu tiến công, đạn sáng rơi trên cơ giáp cứng rắn, mảnh kim loại bay đầy trời, động tác của người khiêu chiến cũng không linh mẫn, cơ hồ bị cơ giáp ảo đánh mạnh, ném ra ngoài chiến trường.
Người khiêu chiến thứ nhất thất bại, kế tiếp là người thứ hai, biểu hiện như người trước, không hề kiên trì đến mười phút, liền bị cơ giáp ảo đánh bại. Người thứ ba… Người thứ tư…
Cứ như trải qua, mắt Corrine hơi nheo lại, hắn thậm chí quên mất người trước mặt là người thứ mấy. Corrine ngáp một cái, hắn nghĩ có thể ở trong phòng điều khiển quan sát vẫn dễ chịu hơn một chút.
Nhìn cơ giáp ảo đem người không biết thứ mấy ném ra khỏi chiến trường, Corrine đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vì người khiêu chiến đột nhiên tránh khỏi sự kìm hãm của cơ giáp ảo, nhảy tới phía sau cơ giáp ảo. Cú nhảy có chút bất ngờ, thế nhưng động tác cũng không tính là khó, khiến Corrine kinh ngạc chính là, vị trí người khiêu chiến rơi xuống vừa đúng là góc chết của cơ giáp ảo.
Corrine nhất thời lên tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào người khiêu chiến, không bỏ qua bất cứ động tác nào của người khiêu chiến. Người khiêu chiến vẫn không nhúc nhích đứng ở đó chỗ, như tượng đá. Lúc cơ giáp ảo xoay người, người khiêu chiến đột nhiên bắt đầu tiến công, sức mạnh của người khiêu chiến cực kỳ cường đại, trực tiếp nâng một chân của cơ giáp ảo lên, lật ngược nó!
Cơ giáp ảo rơi ra bên ngoài sân, người khiêu chiến cư nhiên thắng lợi!
Trong phòng điều khiển cũng điên rồi, một nhân viên công tác ở một bên xem cuộc chiến nhất thời hoan hô lên! Hôm nay là ngày cuối cùng, học sinh có hy vọng nhất của nhà trường hôm qua đã bị loại, bọn họ vốn đã từ bỏ, không nghĩ tới bây giờ lại có người đánh bại cơ giáp ảo!
“Eric, là người khiêu chiến số bao nhiêu, mau nhìn xem!”
“Là số 48, người khiêu chiến số 48!”
“Ác, để cho ta tới nhìn, đây tột cùng là người dũng cảm nào!”
“Trời ạ, chính là học sinh năm nhất, Roy · Klien! Đây không phải là cái tên cuồng phá đồ sao? !”
Trong phòng điều khiển, liên tiếp phát ra tiếng kinh hô cảm thán.
Roy là người khiêu chiến cuối cùng, có thể tham gia khiêu chiến đều là học sinh xuất sắc khoa cơ giáp của Wriston, mà Roy, là do nhà trường muốn để cho Roy tự thôi học, mà đưa cậu an bài vào. Ai cũng không nghĩ tới đối Roy không thể điều khiển cơ giáp chỉ có sức mạnh lại có thể được chọn.
Corrine rời khỏi sân ảo, ánh mắt liền ở trong phòng điều khiển tìm tòi: “Người khiêu chiến vừa rồi đâu?”
Một thiếu niên bị đẩy tới trước mặt Corrine, trên mặt thiếu niên có vẻ kích động không kiềm chế được, trong đôi mắt đen lóe sáng lên, nhìn thấy Corrine hầu như không kiềm nén được muốn thét chói tai.
“Chúc mừng cậu được trung tâm chỉ huy quân sự hàng đầu đế quốc lựa chọn.” Corrine tháo bao tay xuống, hướng phía Roy đưa tay phải ra.
“Tướng quân Corrine!”
Roy chưa từng vui vẻ như vậy, cậu cư nhiên thực sự làm được rồi! Cậu đánh bại đối thủ, được trung tâm chỉ huy quân sư hàng đầu đế quốc chọn! Hơn nữa hiện tại thần tượng của cậu còn đứng ở trước mặt nói chuyện với cậu! Cậu gần như vui vẻ muốn nhảy lên! Roy không cùng Corrine bắt tay, mà là trực tiếp cho Corrine một cái ôm thật to.
Bị thiếu niên so với chính mình thấp hơn chút ôm, trên khuôn mặt anh tuấn của Corrine lộ ra một nụ cười, thân sĩ ôm ngược thiếu niên.
Tiếp đó, tướng quân Corrine và người chiến thắng dũng cảm của đại học Wriston nói chuyện riêng.
Ở trước mặt thần tượng, Roy có vẻ hết sức kích động, hưng phấn mà nói rất nhiều chuyện. Gia đình của cậu, ước mơ của cậu, còn có người thầy mang đến hy vọng trong lúc cậu rơi vào tuyệt cảnh.
Trên mặt của Corrine vẫn mang vẻ thân sĩ lễ phép cười, nghe thiếu niên lải nhải không ngừng.
“Góc độ cậu chọn vừa nãy rất tinh chuẩn.” Corrine khích lệ nói.
“Đó là đương nhiên, mỗi cơ giáp đều sẽ có một điểm mù, trong video của thầy có giải thích kỹ điểm này.” Roy đắc ý nói, “Tướng quân Corrine, tôi là Roy Klien, học sinh năm nhất đại học Wriston, ngài là thần tượng của ta!”
“Xin chào, Roy, thầy của cậu là Collin sao?” Hai ngày trước, Corrine gặp toàn bộ giáo viên dạy chiến đấu cơ giáp các năm của đại học Wriston, hắn nhớ rõ phụ trách năm nhất gọi là Collin, là một người trung niên có chút tròn trịa.
“Gã sẽ không dạy tôi!” Roy hừ một tiếng, “Thầy của tôi rất lợi hại !”
Thiếu niên nói là ‘của tôi’, tự như vị thầy giáo kia chỉ thuộc về một mình cậu, đồng thời trên mặt mang vẻ đắc ý và kiêu ngạo, trong miệng cậu người thầy kia cũng không phải là giáo viên chuyên nghiệp của khoa cơ giáp, bởi vậy mà có vẻ thần bí hơn. Corrine đột nhiên có chút ngạc nhiên.
“Điểm mù của cơ giáp, tất cả mọi người biết, thế nhưng muốn tìm được cũng rất khó. Nhìn ra được, vị thầy giáo kia của cậu quả thực rất lợi hại.”
Nghe xong lời của Corrine, Roy nghĩ so với khích lệ mình thì hài lòng hơn.
“Thầy Iven chính là tốt nghiệp Cyperlise, so với cái lão già Colline kia lợi hại hơn.” Roy nói.
“Iven?” Ngày đó lúc ở sân bay, Corrine cũng nghe được cái tên này. Toàn bộ đế quốc gọi là Iven có vô số người, người mà hắn biết sau khi biến mất năm năm trước, liền thực sự hoàn toàn không có tin tức. Iven, Cyperlise… Corrine đột nhiên cảm thấy một luồng khí nghẹn ở ngực, cả người đều trở nên có chút phiền muộn.
Corrine hít sâu một hơi, đem phiền muộn này đè xuống, thế nhưng sắc mặt lại không thế nào dễ nhìn.
“Thầy của cậu… Y tên đầy đủ tên gì?” Corrine hỏi, tay phải theo bản năng nắm thành quyền.
“Thầy gọi là Iven · Winston, tướng quân Corrine, ngài muốn gặp y một lần sao?” Roy hỏi.
Iven · Winston.
Một khắc cái tên đó vang bên tai, Corrine đột nhiên cảm thấy có vật gì đó ở trong lòng rơi xuống, có vật gì đó đang từ dưới đất chui lên, trái tim đột nhiên đập kịch liệt.
Corrine đột nhiên nở nụ cười: “Được, sáng mai tôi vừa lúc rảnh rỗi.”
|
☆, Chương 18: Hạnh phúc
Wriston rốt cục không cần phải mang danh không có người được chọn nữa, vì tin tức tốt này, Iven sớm được nghỉ. Phu nhân Mary mang theo James đến Thành Klims thăm người thân, trong nhà chỉ còn lại Iven và Ryan.
Iven trước đến trường của Ryan. Trời đông giá rét, nhất là ven biển Klims, càng lạnh hơn vài lần. Lúc Iven đến, trường vẫn chưa tan học. Iven xuống xe, dựa vào trạm xe, hai bên đường đều là những gốc cây trụi lủi, sắc trời có chút âm u, trên đường rất ít người, thoạt nhìn có chút thê lương. Đợi khoảng chừng hơn mười phút, lục tục có người đi ra, Iven liếc mắt liền nhìn thấy Ryan trong đám người. Nhóc con mặc áo lông màu trắng, nhìn xa xa, đã nhìn thấy một cầu tuyết trắng. Cầu tuyết trắng đang lăn đến, bên người còn theo một cầu đen.
Iven nhớ kỹ đứa nhỏ đen đen tráng tráng gọi là Edda, Ryan thường xuyên nhắc tới nhóc, mỗi lần nhắc tới đều là bộ dạng cực kỳ ghét bỏ. Ryan trực tiếp nhào vào lòng Iven, Edda đứng ở một bên, ngước mặt nhìn Iven và Ryan.
“Ba ba, mẹ của Edda muốn tối nay tới đón hắn.” Ryan nói, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ lên.
Iven đem khăn quàng choàng quanh cổ Ryan chặt một chút, đến mức Ryan chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Iven cúi đầu nhìn nhóc kia, Edda đang dùng bộ mặt không thay đổi nhìn Iven. Iven chỉnh lại mũ cho Edda, Edda mặt đen đột nhiên có chút đỏ lên.
“Edda, đây là ba ba của tớ, cậu theo chúng tớ về nhà, rồi gọi mẹ cậu đến tới nhà của tớ đón cậu.” Ryan quay đầu, hướng Edda nói.
“Chú.” Nhóc đen kia kêu một tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ.
Iven ôn hòa lên tiếng trả lời. Y trước đem Ryan ôm vào trong xe, buộc dây an toàn cho nó xong, lại bế Edda vào. Hai nhóc con kia ngồi song song ở ghế sau, Ryan nhìn chằm chằm Iven, Edda thì lại nhìn chằm chằm Ryan.
Iven trước đưa hai nhóc đến siêu thị. Hai nhóc còn quá nhỏ, Iven trong tay ôm một, tay phải nắm một.
“Edda, cậu thích tôm nhất!” Ryan chỉ vào quầy đông lạnh nói.
Edda mặt không thay đổi nhìn tôm trước, sau đó lại nhìn Ryan, rồi từ từ gật đầu: “Là tớ thích ăn tôm.”
Iven: “…” Y nhớ kỹ Ryan thích ăn nhất chính là tôm tươi. Nhóc con kia tựa hồ là đang… Khi dễ Edda?
Nhìn Ryan vẻ mặt vô tội và Edda diện vô biểu tình lại hết sức phối hợp, Iven không nói gì.
Ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, rau dưa trở thành nguyên liệu cực kỳ hiếm, giá trị dinh dưỡng của nó còn cao hơn thuốc dinh dưỡng rất nhiều. Đi một vòng, Iven mua tôm tươi và một ít rau dưa. Mua xong, Iven đưa hai nhóc con về nhà.
Lúc Roy gọi tới, Iven đang mở cửa, trong tay cầm một túi rau dưa. Hai nhóc con tay trong tay theo phía sau Iven.
“Thầy, con được chọn rồi!” Thanh âm của thiếu niên trầm thấp nhưng khó giấu được sự hưng phấn.
Iven cười: “Roy, chúc mừng cậu.”
“Thầy, cảm ơn người!” Roy nói.
“Cậu là học trò của ta, dạy cậu một vài thứ vốn là việc nên làm.” Iven nói.
“Không, con có rất nhiều giáo viên, thế nhưng không có ai như người.” Roy nghiêm túc nói, “Thầy, sáng sớm ngày mai có rảnh không? Tướng quân Corrine muốn gặp người.”
Iven khẽ buông tay, túi trên tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, thức ăn bên trong rơi ra, rơi đầy đầy đất. Hai nhóc con kia liền vội vàng đem các thứ nhặt vào túi, mỗi người mang phân nửa, ngoan ngoãn đứng bên người Iven. Ryan ngước đầu nhìn Iven nghe điện thoại.
Iven sờ sờ đầu Ryan, nhóc kia hạ thấp đầu. Iven muốn cự tuyệt, giữa y và Corrine đã không còn bất cứ quan hệ gì, căn bản không cần phải gặp mặt.
“Tướng quân Corrine nói, ngày mai hắn ở quán cà phê Harise chờ người. Thời gian là chin giờ sáng mai, hắn đã thay người xin nghỉ với nhà trường. Hắn còn nói mong người sẽ đúng hẹn.”
Hành động của Corrine, theo hắn là một loại săn sóc, nhưng với Iven, lại là một loại uy hiếp. Corrine là khách quý của Wriston, nếu như lãnh đạo nhà trường biết Corrine muốn gặp riêng y, mà y không đi, không cần Colin châm ngòi thổi gió, nhà trường sẽ trực tiếp xa thải y.
Iven cúp máy, mở cửa, ôm hai nhóc đổi dép nhỏ, liền để cho bọn nó đi vào trước.
Một bữa tối ba người ăn, hai nhóc con cũng không nhàn rỗi, lúc Iven xào rau, hai nhóc con mặc tạp dề nhỏ in hình hoạt hình, ngồi xổm bên chậu nước, đang rửa rau.
Tài nấu nướng của Iven không thể dùng từ được để hình dung, mà là tốt. Từ một học viên tốt nghiệp Cyperlise đột nhiên trở thành một người vợ, Iven học nấu ăn, Iven làm cơm năm năm, tài nấu nướng sau năm năm có thể sánh ngang đầu bếp nhà hàng.
Hai nhóc con ăn rất vui vẻ, cuối cùng đều vuốt bụng nhỏ tròn vo bắt đầu thong thả đi quanh phòng tiêu thực. Sau khi ăn cơm tối xong, hai nhóc song song ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Iven thì làm việc ở thư phòng.
Lúc TV chiếu ra một hình ảnh, Edda đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nắm tay Ryan có chút chặt. Ryan nhìn Edda, lại nhìn TV một chút.
“Edda.” Ryan nghi hoặc.
“Bảo bảo, ba ba khi còn sống rất thích hắn.” Edda chỉ vào người trong TV nói.
Ryan nhìn người trong TV, người kia có mắt màu xanh nhạt giống nó, lớn lên rất đẹp.
“Bảo bảo, tớ nhớ ba ba.” Edda buồn bực nói.
Ryan vươn tay, khoát lên vai Edda, tựa như đang an ủi.
“Bảo bảo, tớ nghĩ muốn chữ kí của hắn đưa cho ba ba.”
“Tớ đây dẫn cậu đi.” Ryan đột nhiên ngồi ngay ngắn, biến thành bộ dáng tiểu đại nhân, nghiêm túc nói.
Tám giờ, mẹ của Edda tới, đó là một nữ nhân hơi cao có chút gầy, sắc mặt bởi vì mệt mỏi cũng không dễ nhìn. Nữ nhân và Iven nói chuyện xong, liền đón Edda đi. Trong phòng chỉ còn lại Iven và Ryan. Hai người trước đi tắm, cùng thay áo ngủ. Ryan ngồi xếp bằng trên giường, giương khuôn mặt nhỏ nhắn, mi tâm nho nhỏ cũng nhíu lại
Iven nghĩ thập phần thú vị, vừa dọn dẹp vừa nói: “Ryan, con đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ba ba, người nói cục cưng sau này lớn lên làm chiến sĩ đánh đế quốc Cady, hay là tham gia viện khoa học đế quốc nghiên cứu lực hút giữa các vì sao?”
Vấn đề của Ryan khá hàm súc.
Iven sửng sốt một chút, nhìn một đoàn nho nhỏ trên giường, Iven nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Bảo bối thích gì hơn?” Iven hỏi.
“Cục cưng muốn trở thành chiến sĩ dũng cảm, thế nhưng giáo viên nói, lực hút giữa các vì sao rất mạnh, so với một nghìn chiến sĩ cơ giáp còn lợi hại hơn.”
“Bảo bối, nên làm thứ mình thích chứ không phải lợi hại.”
Ryan khoanh chân ngồi trên giường, thấy Iven lên giường, liền bò qua, ngồi trong lòng Iven, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Iven.
“Cục cưng đã biết, ba ba thích gì? Ước mơ của ba ba là làm giáo viên sao?”
Iven lắc đầu: “Không phải ước mơ của ai cũng có thể thực hiện.”
Lông mày của Ryan nhíu lại, cúi đầu, tay nhỏ nắm thành một đoàn: “Là vì cục cưng sao? Ba ba vui vẻ sao?”
Iven vuốt ve đầu Ryan, cưng chìu nói: “Ba ba rất vui vẻ, hiện tại ước mơ của ba ba chính là nuôi Ryan thành một tiểu mập mạp ”
Mắt của Ryan tối đi lại sáng lên, trong đôi mắt xanh lam tựa như hiện lên một tầng nước: “Cục cưng yêu nhất ba ba! Thế nhưng tiểu mập mạp… Sẽ béo như Edda sao?”
Nhìn gương mặt ngây thơ của Ryan, Iven đột nhiên nổi lên ý định trêu chọc, mặt lộ vẻ mất mát nói: “Lẽ nào bảo bối không vui sao?”
Tay nhỏ của Ryan đồng thời nắm lại, qua lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Cục cưng thích…”
Iven ôm Ryan vào ngực, nhóc con vẫn trầm tĩnh rầu rĩ phải trở nên mập mạp, có chút buồn bực cúi đầu.
Iven cảm giác trong lòng ấm áp, y có Ryan, liền có vật quý báu nhất trên thế giới này. Về phần những người khác, gặp hay không gặp, thì có quan hệ gì chứ?
|
☆, Chương 19: Gặp mặt
Quán cà phê Harise nằm ở trung tâm trấn Johan, phía trước là quảng trường rộng lớn với đài phun nước, xung quanh hoa lan tím nở đầy, quán cà phê ngập trong hương khá lãng mạn.
Iven đứng bên ngoài quán. Xuyên qua cửa kính tối màu, có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, Iven chỉnh lại cà vạt một chút, thẳng đến khi hình bóng trên kính là một thân quân áo chỉnh tề, mới đẩy cửa quán.
Corrine và Roy cùng ngồi ở một góc, trước mặt Corrine là một ly cà phê. Ly cà phê, Corrine chỉ uống một ngụm liền không uống nữa. Vị đạo quá đậm, Corrine thì thích vị nhạt mà thơm ngát, hắn đã thật lâu không uống cà phê hợp khẩu vị.
Lông mày của Corrine nhăn lại, hắn đang suy tư. Ở chung năm năm, tính cách của Iven rất tỉ mỉ nghiêm cẩn, thế nhưng cũng không có chỗ nào khiến hắn nhìn khác đi phần nào. Vì thế lúc biết kỹ xảo của Roy là do Iven dạy, Corrine là có chút kinh ngạc.
Lúc biết Iven của Wriston là Iven · Winston, Corrine đột nhiên muốn gặp Iven. Đó là một loại tình tự hoàn toàn xa lạ, đột nhiên từ dưới đất chui lên, tập kích cả người hắn. Một buổi tối, Corrine cũng không ngủ. Trong đầu của hắn hiện lên rất nhiều đoạn ngắn kỳ kỳ quái quái, rất nhiều người xuất hiện trong đoạn ngắn này, thế nhưng hắn không nghĩ tới cư nhiên sẽ có Iven, hơn nữa số lần Iven xuất hiện rất nhiều.
Corrine nghĩ, bản thân tựa hồ bị ma ám.
Lúc Iven tiến vào quán cà phê, Corrine liền thấy được y. Iven bộ dạng vẫn như năm năm trước không có gì thay đổi. Trong ý thức của Corrine, Iven vẫn thuộc về hắn, chỉ cần một động tác hay ánh mắt của hắn, Iven liền biết hắn muốn cái gì. Xa cách năm năm, lần thứ hai nhìn thấy Iven, trong lòng Corrine có một loại cảm giác như tâm tình kích động. Lúc ngồi bình ổn phải dựa vào nghị lực để duy trì, Corrine liền cảm giác có chút không ổn.
Ánh mắt của hắn vô tình quan sát người trước mắt, một thân tây trang, tóc như đã lâu không cắt, tuy rằng được xử lý tốt, nhưng có chút quá dài, vành mắt lúc này có hơi đen, là dấu hiệu của việc thiếu ngủ. Một hồi quan sát, Corrine đưa ra kết luận, Iven cũng không quá tốt.
Lúc Corrine quan sát Iven, Iven cũng đang quan sát Corrine. Nhân loại trải qua kế hoạch mấy triệu năm, theo việc cải tiến gen và trình độ trị liệu tăng cao, tuổi thọ bình quân cũng tăng đến hai trăm tuổi. Corrine bốn mươi tuổi, so với năm năm trước càng có sức quyến rũ hơn. Lần thứ hai gặp Corrine, Iven cho là mình sẽ hận hắn, cho là mình sẽ nhịn không được tới đánh hắn một trận. Thế nhưng trên thực tế, Iven rất bình tĩnh. Tất cả nỗi lòng kia hóa thành bình tĩnh, Iven nghĩ, mình thực sự từ trong tình yêu say đắm mà tuyệt vọng đi ra. Mà bảo bối của y, cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với người trước mắt.
Iven đi tới trước mặt Corrine, mỉm cười lễ phép, đưa tay phải về phía Corrine nói: “Tướng quân Corrine, xin chào.”
Corrine nhìn chằm chằm mặt Iven, thanh âm của Iven quá mức bình thản, hoàn toàn không có kinh hỉ và kích động, Corrine muốn từ trên mặt y tìm ra kẽ hở.
Sau đó hắn thất bại.
Corrine nhăn mày, nhưng vẫn đưa tay ra, cầm tay Iven, thân sĩ nói: “Iven, xin chào.”
“Nguyên lai các người quen nhau!” Roy kinh ngạc nói.
Một người là tướng quân đế quốc, một người là giáo viên của Wriston, không có chút liên hệ nào sao hai người có thể biết nhau? Hơn nữa vì sao thầy chưa từng nhắc đến?
Corrine ngồi trên ghế, tự tiếu phi tiếu nhìn Iven, tựa hồ muốn nghe giải thích của y. Đã từng là vợ chồng, sớm tối chung sống năm năm, vô luận điểm nào, Iven cũng không nên lạnh nhạt với hắn như vậy.
Nhưng mà, Iven trả lời: “Tướng quân Corrine, ngài cứ nói đi?”
Trong trí nhớ của Corrine, Iven là người nghiêm túc ôn nhu, mà lúc nhìn hắn, trong đôi mắt đen của Iven sẽ có một tia sáng. Mà bây giờ, tia sáng kia đã biến mất, nhiều hơn chính là lạnh nhạt và xa cách. Trong mắt Corrine lóe lên một tia lãnh quang, thanh âm cũng không dễ nghe: “Chúng ta vốn là bạn bè.”
Roy nhìn Corrine một chút, lại nhìn Iven một chút, cậu vốn tôn kính Iven, nguyên lai Iven lại quen biết Corrine, Roy đối Iven sùng kính lại sâu thêm hai phần.
Corrine cúi đầu, bưng ly cà phê uống một ngụm. Iven không nói gì, Roy cũng thấy được cảm giác xấu hổ trong đó, không nói gì. Ba người liền lẳng lặng ngồi như vậy.
“Roy, cậu về trước đi.” Corrine đột nhiên nói.
“Được!” Roy liền vội vàng đứng dậy, hướng Corrine và Iven nói tạm biệt liền rời đi.
Trong quán cà phê, Corrine và Iven ngồi đối mặt nhau.
“Iven, mấy năm này, cậu có khỏe không?” Corrine mở miệng nói.
“Không có gì tốt, cũng không có gì không tốt.” Iven dựa vào ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thờ ơ nói.
“Iven, cậu không quá tốt. Mười triệu Oss tệ đã dùng hết rồi sao?” Corrine hỏi.
Iven quay đầu nhìn Corrine, không nói gì.
“Iven, nếu như có gì cần giúp, cứ việc nói cho tôi biết. Chính như lời năm năm trước, tôi mong cậu sống tốt.” Corrine nghiêm túc nói.
Iven đột nhiên cười. Iven cười rộ lên kỳ thực rất đẹp, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng thoạt nhìn có chút khả ái. Corrine không chớp mắt nhìn theo y. Iven cười, trong quá khứ có đôi lúc tận tâm, khiến Corrine cảm thấy phiền chán, thế nhưng hiện tại, hắn đột nhiên có chút hoài niệm nụ cười như vậy.
“Harry có khỏe không?” Iven chuyển đề tài.
Corrine nhíu mi, Iven ân cần thăm hỏi chẳng biết tại sao khiến hắn có chút không hài lòng.
“Cậu ấy đến Cyperlise, khoa cơ giáp chiến đấu.” Corrine nói.
“Khoa cơ giáp chiến đấu ở Cyperlise là tốt nhất toàn bộ đế quốc, sau khi tốt nghiệp khẳng định tiền đồ vô lượng.” Iven khách quan nói.
“Đúng vậy, cậu ấy thích.”
Nói đến chuyện này khiến Corrine có chút bực bội, Corrine trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc trở lại lần nữa đã qua mười phút.
“Iven, đi theo tôi.”Ngữ khí của Corrine khiến người không thể cự tuyệt.
Iven hơi có chút bất đắc dĩ đứng lên, đi theo sau Corrine, theo hắn đi vào bên trong quán cà phê. Corrine mang Iven trực tiếp đến trước máy pha cà phê.
“Iven, tôi muốn uống cà phê cậu pha.” Corrine nói thẳng, “Máy pha cà phê ở chỗ này.”
Iven đột nhiên mở to hai mắt nhìn, trên mặt biểu tình thập phần khó tin. Bọn họ lần thứ hai gặp mặt, Corrine lại muốn y pha cà phê, trong một quán cà phê? Lẽ nào Corrine dùng trăm phương nghìn kế muốn gặp y chính là vì muốn cà phê y pha?
Iven rất muốn quay đầu rời đi, thế nhưng y nhịn được.
Hơi nóng bên trong khiến Corrine có chút khó chịu, Corrine nói: “Tôi ở bên ngoài chờ cậu.” Nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại Iven và nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.
“Tiên sinh, vừa nãy vị tiên sinh kia đã mua máy pha cà phê này, ngài cần gì xin nói cho tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài.” Nhân viên công tác mở miệng nói trước.
Iven hít sâu một hơi, hướng nhân viên công tác nói: “Lấy cho tôi một ít hạt cà phê.”
Cà phê của Iven kỳ thực là bắt đầu từ hạt cà phê, từng chút từng chút xay thành bột, sau đó sẽ đặt vào máy pha cà phê. Mỗi một bước đều phải cẩn thận, bảo đảm hạt cà phê được xay mịn và thời gian, nhiệt độ khi nấu.
Một ly cà phê, Iven mất trònmột giờ. Iven nhìn cà phê đen trong ly bốc hơi nóng như lúc trước, đột nhiên nghĩ nếu như y trực tiếp đem ly cà phê này đổ xuống đầu Corrine thì thế nào nhỉ?
Iven hầu như có thể tưởng tượng, ngày mai lãnh đạo nhà trường sẽ luân phiên tìm y nói chuyện, sau khi phê bình y một phen liền sa thải hắn. Iven hít sâu một hơi, bưng ly cà phê ra ngoài.
Corrine mặc tây trang màu đen, tây trang buộc quanh đường cong cơ thể khiêu gợi, hắn dựa vào ghế, lộ ra vẻ lười biếng. Lúc Iven bưng ly cà phê đi ra, ánh mắt của Corrine liền tập trung trên người y.
Iven đặt ly cà phê xuống, sau đó khi ngồi xuống đối diện hắn.
Corrine gần như không chờ nổi bưng ly cà phê, uống một ngụm. Mùi vị xa cách năm năm, thập phần khiến người hoài niệm. Ở một khắc kia, buồn bực vẫn nghẹn trong lòng, cũng tựa hồ từ từ tản ra.
Tâm tình của Corrine không khỏi khá hơn, nhìn Iven ngồi đối diện, cũng cực kỳ thuận mắt.
“Đường bỏ nhiều hơn trước đây một chút, bất quá cũng không ảnh hưởng đến mùi vị.” Corrine bình luận.
Iven càng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, ý tứ muốn rời khỏi hàm xúc hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Corrine rơi trên tay của Iven, ngữ điệu cơ hồ khẳng định: “Cậu còn dùng cái đồng hồ kia.”
Cái đồng hồ đeo tay này tuy rằng không phải là Corrine tặng, thế nhưng dù sao cũng là thứ năm năm trước, ở trong mắt Corrine xem ra, đây cũng là biểu hiện Iven vẫn thích hắn. Có nhận thức này, khóe miệng Corrine hơi nhếch lên, đường cong gương mặt càng thâm thúy hơn.
Nhưng mà hắn không biết, đối với Iven mà nói, y chỉ là không đủ tinh lực và tiền tài để đổi một cái khác.
“Cậu vẫn luôn dạy ở Wriston? Ước mơ của cậu là trở thành một giáo viên?” Corrine tâm tình khoái trá, có tâm tư để nói chuyện phiếm.
Iven đột nhiên cảm thấy chút bực mình trong lòng, y thập phần không muốn trả lời vấn đề này.
“Cậu trước đây làm việc ở cục hành chính, loại công việc văn chức đó có phải rất buồn chán khôngn?” Corrine cho là mình đoán trúng, tiếp tục nói, “Giáo viên thì thú vị hơn nhiều đi? Ít nhất có học sinh khả ái. Roy là một học trò tốt, Iven, cậu dạy không tệ.”
Iven miễn cưỡng mỉm cười: “Tướng quân Corrine, kỳ thực ước mơ của tôi là trở thành một chỉ huy chiến đấu, tôi không thích loại công việc văn chức, cũng không thích giáo viên, thế nhưng nhân sinh sao có thể để mọi chuyện như ý? Ngượng ngùng, tôi có việc muốn đi trước, ly cà phê này từ từ dùng.”
Iven nói xong, liền đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Corrine, xoay người rời đi.
Corrine hoàn hồn, nhìn bóng lưng của Iven rời đi, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Iven tức giận, Iven trước kia, luôn ôn hòa lễ độ, nghiêm túc đến cứng nhắc. Iven sẽ tức giận, ngược lại khiến người nghĩ thật khả ái.
Ánh mắt u ám của Corrine vẫn đặt trên người Iven, thẳng đến khi bóng lưng y biến mất.
——— —————— —————————
|