Phiên Ngoại 4
Tất cả các trường đại học phía Đông liên kết tổ chức một buổi lễ long trọng, mặc dù không gọi là lớn lắm, nhưng quả thực hấp dẫn vô số ánh mắt người xem. Còn giữa sinh viên các trường tham dự không biết bắt đầu từ lúc nào, đột nhiên lưu truyền một lời đồn như thế này: Trong lễ khai mạc buổi lễ lần này sẽ có thiếu niên xinh đẹp trong truyền thuyết tới biểu diễn đơn ca.
Thiếu niên xinh đẹp? Lại còn trong truyền thuyết?
Buồn cười quá!
Dany nghe được tin này thì có phản ứng đầu tiên. Sau đó đột nhiên cậu ta cười khổ, vừa không nhịn được lắc đầu, gương mặt thờ ơ, đồng thời đối với buổi lễ lần này có phần mất hứng thú, thế mà dám làm ra mánh khóe này, hơn phân nửa là rất nhàm chán.
Xem ra ở trong mắt cậu, trên thế giới này có thể xứng gọi thiếu niên xinh đẹp có lẽ chỉ có người kia…
Người con trai đó cho dù chỉ mặc quần áo bình thường nhất, nhưng đơn giản đứng chỗ nào, cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt người nhìn.
Nghĩ tới đây trong lòng cậu ta không tránh khỏi chút phiền muộn, cậu ta rất thích rất thích người đó, chỉ là từ lúc vừa mới bắt đầu người đó đã không thuộc về mình.
Hiện giờ cậu ta đã thi đậu một trường đại học rất nổi tiếng, mỗi ngày đều cố gắng học tập, hoàn toàn cùng với người ham mê chơi bời trước kia như hai người khác nhau. Duy nhất không thay đổi có lẽ chính là mỗi tháng đều tới cửa hàng thu âm và ghi hình xem có đĩa nhạc nào mới ra hay không, mấy năm này hàng năm An đều phát hành một đến hai đĩa nhạc, một CD cậu ta cũng không bỏ qua.
Vậy mà cho dù đĩa nhạc bán hot cỡ nào, người kia cũng không xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù là tấm hình hay áp phích, không có gì cả. Cậu ấy giống như từ một nhân vật của công chúng thoáng cái trở thành một ca sĩ thần bí, ca sĩ thần bí chỉ núp sau sân khấu.
Không ai biết rõ tình hình cuộc sống hiện giờ của cậu ấy, cũng không ai biết rốt cuộc cậu ấy đi chỗ nào?
Thậm chí có những fan ca nhạc mới ngoại trừ tiếng hát của cậu thì cái gì cũng không biết, không biết rốt cuộc cậu là ai, không biết lai lịch của cậu, không biết hình dạng cậu thế nào.
Mặc dù fan ca nhạc lúc trước có lưu giữ một số hình ảnh tư liệu của cậu, nhưng đó cũng chỉ là dáng vẻ của chàng trai mười ba mười bốn tuổi. Khi đó vốn chính là thời kỳ dậy thì của con trai, còn bây giờ đã mười năm, ai có thể đảm bảo người kia không thay đổi một chút xíu nào?
Cho nên theo thời gian trôi qua, nhưng lại không một ai có thể nói ra chàng trai hát ca khúc có thể so sánh với âm thanh thiên nhiên đến tột cùng là dáng vẻ như thế nào.
Thật ra thì như vậy cũng tốt.
Có lúc Dany nhớ về thiếu niên giữa cơn phong ba, rõ ràng cố gắng kiên trì như vậy, nhưng bị người ta liên tiếp hãm hại, không nhịn được đã nghĩ như thế.
Thật ra thì cậu ta không muốn nhìn thấy người kia một lần nữa đứng trước mặt công chúng, không ngừng bị một số kẻ ngu ngốc phán xét bàn luận.
“Dany, nhanh lên một chút! Đến lễ khai mạc rồi….”
“Thôi, mình…”
“Xin cậu đấy, tất cả mọi người đều đi xem, hơn nữa trường học của chúng ta cũng có tiết mục đấy!”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay trong hội trường có rất nhiều cô gái xinh đẹp!”
Đám bạn bè ồn ào nhao nhao dùng các lý do khuyên. Cậu ta ngẩng đầu cười khổ, nhìn đám bạn bè từng người một hăng hái lôi kéo cậu chạy vào hội trường cười cười, không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo.
Sau đó lúc cậu ta nhớ lại cảnh này, không nhịn được cảm thấy may mắn, vì chỉ kém một chút nữa thôi là cậu ta đã bỏ lỡ.
……….
Lúc mới bắt đầu, ánh đèn mờ tối, tiếng nhạc trong trẻo dễ nghe từ phía sau sân khấu truyền tới, tựa như có người đang ngâm nga theo giai điệu, giọng trong trẻo, trong tiếng hát dường như có mùi thơm bát ngát hơi thở của cỏ cây.
Đây là một bài hát đã cũ, tên là <Danny boy>,là một ca khúc dân ca của Ireland, bài hát này có rất nhiều phiên bản, giai điệu cũng không phải là quá vui tươi.
Nhưng không biết tại sao lúc này nghe, tất cả mọi người có thể nghe ra tâm trạng người đang hát rất tốt, lúc giai điệu vang vọng dâng cao, cũng có cảm giác “Giống như nốt nhạc mọc thêm đôi cánh tự do tự tại bay lượn trên bầu trời.”
Dany kinh ngạc nhìn sân khấu, hô hấp gần như ngừng lại, cậu ta mơ hồ ý thức được điều gì đó, nhưng lại không thể tin được.
Giọng người kia đã không còn non nớt như hồi còn thiếu niên, ngược lại có thêm sự uể oải, nhưng vẫn ấm áp không mất đi sự trong trẻo vui tươi vốn có.
Ban nhạc của trường cũng không phải là ban nhạc chuyên nghiệp, nhưng đàn organ phối nhạc vẫn du dương như cũ, còn cậu ấy khẽ ngâm nga bản nhạc, chầm chậm như vậy gần như khiến thời gian cũng ngừng trôi, mỗi một nốt nhạc kéo dài thì kéo theo lòng người, khiến lòng người rung động sâu sắc….
Phảng phất như rong chơi trên vùng quê rộng lớn bao la, kèn tây réo rắt, sau đó có thể khiến người ta không tự chủ nhớ lại hồi ức tốt đẹp nhất, quý báu nhất với người thân mà mình từng có.
Cậu ấy không thay đổi!
Khuôn mặt vẫn xinh đẹp tinh xảo như trước, tiếng hát cũng ấm áp không thay đổi.
Cậu từng là một giấc mộng đẹp nhất trong lòng cậu ta.
Chỉ là giấc mộng này vẫn chưa có kết quả, cho nên trong lòng vẫn chưa buông bỏ được.
Khoảnh khắc này,
Dany biết, cậu ta có thể buông xuống.
Bởi vì cậu ta đã thấy được kết quả giấc là tốt đẹp mà hạnh phúc.
Cậu ta chuyên chú dừng tầm mắt nhìn chàng trai trên sân khấu, lặng lẽ rơi nước mắt.
……
Thời gian ảo diệu thay đổi một vòng, lại một lần nữa quay về điểm ban đầu.
Trong đôi mắt màu lam nhạt của Edward là ấm ấp vui vẻ, dịu dàng chăm chú nhìn người yêu đang hát trên sân khấu.
Ca khúc đã từng hát trong ngày kỷ niệm thành lập trường lần đó lại một lần nữa được hát lên, vẫn mang theo sức hấp dẫn khiến lòng người dao động ấm áp, nhưng so với sự chần chừ và bất an thầm mến từng có, giờ phút này lưỡng tình tương duyệt vui vẻ, khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Niệm Ân vui vẻ hát ca, nhìn thẳng vào anh, làm như vô số người dưới sân khấu không tồn tại, cả thế giới này chỉ có anh và cậu, còn cậu cũng chỉ làm người đang hát, rõ ràng ca khúc này nên oán thán thì kỳ lạ là lại được hát vô cùng ngọt ngào.
Cứ như vậy đi!
Cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau chia sẻ niềm vui.
…..
Cách ngày kỷ niệm thành lập trường đã qua một tuần, nhưng fan ca nhạc cuồng nhiệt tất nhiên không giảm sức nóng nhanh như vậy.
Hình ảnh tài liệu hoàng tử nhỏ ngày xưa, ca sĩ thần bí hôm nay đột nhiên xuất hiện, trước tiên chưa đề cập tới tiến hát giống như âm thanh thiên nhiên đó, đơn giản chỉ nói tới khuôn mặt xinh đẹp kia cũng đủ khiến các nam thanh nữ tú điên cuồng. Hơn nữa, đối với cậu thì những fan ca nhạc trước kia sau khi trải qua những sóng gió thăng trầm, đối với cậu có thể nói là cố chấp tin tưởng và ngưỡng mộ, kiên định mười phần đủ cả mười.
Vì vậy Edward không thể không đồng ý đề nghị Niệm Ân tạm thời không tới tường học.
Còn trên thực tế, vốn thái độ của Niệm Ân đối với chuyện đi học chính là ba bữa đực một bữa cái, nếu như không phải là do Edward kiên quyết bắt cậu phải trải qua cuộc sống của một học sinh bình thường, có lẽ cậu vốn sẽ không đi học, đúng lúc này vừa lúc tìm lấy cớ, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Hôm chủ nhật hai người rảnh rỗi không có chuyện gì nên hẹn cùng đi vườn thú xem khỉ con.
Lúc Elisa đi qua góc đường, Edward đang cúi đầu trước máy bán hàng tự động chọn nước trái cây cho Niệm Ân.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên gò má anh, cảm giác sáng rực rỡ, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng nhẹ giọng nói chuyện, đây là một người đàn ông tỉ mỉ dịu dàng.
Cô ta biết chàng trai bên cạnh anh chính là hoàng tử mà gần đây các bạn học đang điên cuồng, nhưng cô ta không cho rằng một người đàn ông xinh đẹp hơn cả con gái có thể khiến mình si mê, ngược lại, cô ta thưởng thức Edward thành thục nội liễm và anh tuấn hơn.
Bản chất Elisa vốn là một cô gái rất dũng cảm, cho nên cô ta bước nhanh đi lên trước, gọi: “Edward tiên sinh.”
Edward quay đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Em là… Elisa?”
Elisa rất vui vẻ, ngạc nhiên mừng rõ hỏi: “Anh còn nhớ rõ em?” Cô ta cười cười, phóng khoáng mở miệng hỏi: “Có thể chiếm chút thời gian của anh được không?”
Edward ngẩn ra, liếc mắt nhìn Niệm Ân một cái, thấy cậu không có ý phản đối liền khách khí nói, “Tất nhiên, tôi qua bên kia ngồi một lát, hai người nói xong gọi tôi.”
“Không, em là nói, em có việc muốn nói với anh…” Giọng Elisa dần dần nhỏ lại, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
“Tôi?” Edward càng kinh ngạc hơn.
“Em qua bên kia.” Niệm Ân nói xong xoay người đi vào cửa hàng bán đồ thể thao. Trước quầy tính tiền có mấy chàng trai đang chơi đùa, ánh mắt của cậu khẽ lướt qua bọn họ, đi vào trong phòng, tùy tiện quan sát những đồ dùng thể thao trên giá đỡ, ánh mắt lại không nhịn được nhìn ra phía bên ngoài.
Cô gái đỏ ửng đôi má, Edward có chút khó xử, vẻ mặt lúng túng.
Niệm Ân không vui xoay người lại, nhưng lại đụng vào người phía đằng sau.
“Xin lỗi.” Cậu vội vàng xin lỗi.
Người kia trong tay ôm một quả bóng rổ, bất ngờ không phòng bị nên bị va chạm nghiêng người sang một bên, quả bóng rổ rơi trên mặt đất phát ra mấy tiếng “Bang bang.”
-Bạn không sao chứ?
Niệm Ân vừa cúi người xuống nhặt quả bóng vừa áy náy nói.
Người kia không phản ứng.
Niệm Ân ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
-A Kiệt, cậu xong chưa?
Chàng trai đứng bên kia quầy lớn tiếng gọi.
-À… À, còn chưa, các cậu chờ thêm một lát đi!
Trên mặt người kia có vẻ như vừa tỉnh mộng, cũng không quay đầu lại thuận miệng đáp trả, ánh mắt vẫn dừng trên người Niệm Ân như cũ.
-Cậu….!
Hắn ta dừng lại một lát, vẻ mặt có chút mờ mịt, bộ dạng tựa như không biết phải nói gì.
Niệm Ân nhíu mày xoay người muốn rời khỏi đó, nhưng bị nắm chặt cánh tay áo, cậu ngầng đầu lên, trong đôi mắt có sự nghi ngờ.
-Chúng ta có biết nhau không?
Hắn ta hỏi như vậy, trong mắt có vui mừng có thấp thỏm, còn có sự đau thương không biết tên.
Niệm Ân im lặng nhìn hắn, hồi lâu sau cậu bật cười, lắc đầu.
-Không, chúng ta không quen nhau.
-Vậy tôi có thể theo đuổi em hay không?
Niệm Ân kinh ngạc nhìn hắn, phát hiện trên khuôn mặt hắn là sự mờ mịt luống cuống, nhưng tựa như không tự chủ nói ra câu đó.
-Không thể.
Giọng điệu cậu kiên định trả lời.
-Please, có thể cho tôi một cơ hội được không?
Đoạn đối thoại có vẻ như đã đi vào tình cảnh quỷ dị, Niệm Ân kinh ngạc chăm chú nhìn đối phương, người này có khuôn mặt y chang người yêu kiếp trước, thậm chí tên cũng giống y vậy, dường như đang xảy ra chuyện gì kỳ quái khiến cậu cảm thấy không biết nên làm thế nào, nhưng lại không cảm thấy phiền phức, trong lòng cậu thậm chí không tự chủ có chút buồn cười.
-Chúng ta không quen biết, tôi cũng sẽ không đồng ý cậu theo đuổi, cơ hội cũng sẽ không cho, bởi vì….
Niệm Ân trả lời hắn rõ ràng, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối không hề dừng trên khuôn mặt đối phương, mà là đuổi theo bóng dáng vừa mới đi vào trong cửa hàng.
Edward đi vào trong cửa hàng, tìm kiếm Niệm Ân.
Niệm Ân đón nhận ánh mắt Edward, cho anh một nụ cười sáng lạn.
-Bởi vì tôi đã có người yêu làm bạn cả đời.
Cậu không hề chú ý người kia nữa, bước nhanh về phía Edward, nhưng không nhìn thấy sau khi cậu xoay người, chàng trai kia vẫn vẻ mặt mờ mịt như vậy, đồng thời sau khi cậu nói câu nói kia, lặng lẽ chảy nước mắt.
…..
-Edward, cô gái kia tìm anh làm gì?
-Không có… Không có gì.
Edward dở khóc dở cười đáp lại, vẻ mặt có chút quẫn bách, cây ngay không sợ chết đứng nói ra lời mà cô gái nói “Em thích anh, nhưng mà yên tâm, em sẽ không bắt ép anh và em lui tới”, thật sự mạnh mẽ khiến anh lâm vào thế im lặng.
-Á ~ bất kể cô ta yêu cầu cái gì, anh cũng không được đồng ý.
-… Được.
Niệm Ân nghiêng đầu vui sướng nở nụ cười, vừa đúng lúc đối diện tầm mắt Edward, hai người bèn nhìn nhau cười.
Cậu đưa tay tới…
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm nhau, nhiệt độ trong lòng bàn tay vừa phải, sau đó quyện chặt vào nhau.
|
Phiên Ngoại 5
Rất nhiều năm sau, khi Shere đã trở thành ảnh đế nổi tiếng thế giới, khi Jenny và Louis đã sinh ba đứa bé,
Niệm Ân vẫn ở cùng Edward.
Tình cảm bọn họ tựa hồ chưa bao giờ giảm bớt vì thời gian, ngược lại theo ngày đêm chung sống trở nên bình thản mà đầy ý nghĩa.
Bọn họ ở chung một chỗ, như thể không điều gì có thể khiến bọn họ tách ra.
Cho đến khi chết đi.
Shere lần nữa nhìn thấy Edward là trong một bệnh viện, người đàn ông khỏe mạnh trước kia đã có một mái đầu tóc bạc trắng.
Thân thể dần dần suy yếu, nhưng trên khuôn mặt già nua vẫn mang theo sự bình tĩnh, phảng phất như cái chết sắp tới cũng không để vào trong mắt.
“Tôi biết cậu vẫn còn độc thân.” Edward khẽ nói, “Tôi biết cả đời này cậu chỉ thích An,
Cho nên, không thể không phó thác cho cậu… Sau khi tôi rời đi….” Shere im lặng đứng bên cạnh giường bệnh, không nói lời nào.
Trong ánh mắt màu lam giống bầu trời của Edward dường như trong suốt trống rỗng, mang theo yêu cầu chân thành khẩn thiết, “Shere, nhờ cậu, chăm sóc em ấy, tôi giao em ấy cho cậu…”
Shere nhìn anh, muốn rơi nước mắt nhưng lại nhịn được, những năm gần đây hắn không chỉ duy trì quan hệ với một mình Niệm Ân.
Giữa hắn và người đàn ông này có một sự ăn ý tri kỷ chi giao, cho nên khoảnh khắc này hắn cảm thấy đau thương.
“Được, tự anh có thể chăm sóc cậu ấy mà.” Shere khó khăn đáp trả Edward.
Edward cười thản nhiên, “An là đứa trẻ rất sợ cô đơn, bất kể em ấy lớn cỡ nào rồi. Tôi biết cơ thể mình, có thể theo bên cạnh em ấy tôi sẽ không buông bỏ, nhưng chuyện luôn có ngộ nhỡ.”
Ánh mắt màu lam nhạt của anh cố chấp nhìn chăm chú vào Shere, “Đồng ý với tôi.”
Hồi lâu sau, Shere mới gật đầu một cái, hắn khẽ nói, “Anh yên tâm, tôi thề…” Hắn nhìn Edward, cuối cùng không nói tiếp được nữa, xoay người rời khỏi phòng. Truyện của Lê^Quys^Đôn
Hắn kinh ngạc thấy Niệm Ân đang đứng bên cửa trong hành lang, thấy hắn ra ngoài dùng ngón trỏ đặt lên môi ý bảo hắn đừng phát ra tiếng ồn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Shere mờ mịt nhìn cậu.
Niệm Ân đi tới gõ cửa, khoảnh khắc hai người thoáng qua nhau, nói rõ ràng rành mạch, “Shere, anh vẫn là người bạn tốt nhất của chúng tôi.”
Shere kinh ngạc nhìn cậu đẩy cửa đi vào ngồi ở mép giường, cười nói chuyện với Edward, hai người tự tạo thành một thế giới ấm áp.
Cảnh tượng này, hạnh phúc ngọt ngào khiến người ta cảm thấy đó chính là vĩnh hằng.
Phảng phất như có ý nếu cố gắng phá hư cũng sẽ biến thành tội ác.
Vì vậy hắn vội vội vàng vàng xoay người vô lực dựa vào vách tường, rất lâu vẫn không nhúc nhích.
Vậy mà, mặc dù hạnh phúc như thế, thời gian cũng sẽ không vì thế mà dừng lại.
Trước kia bao giờ cũng là Edward chăm sóc Niệm Ân, giúp cậu lau khô tóc sau khi tắm, giúp cậu chuẩn bị thức ăn ngon miệng, giúp cậu chọn lựa quần áo yêu thích.
Nhưng bây giờ vừa khéo ngược lại, Niệm Ân chủ động thay quần áo cho Edward, chải tóc, cậu không biết làm cơm nên tìm thức ăn ngon dễ tiêu hóa khắp nơi đưa về hâm nóng lại bưng cho Edward. Thời gian còn lại cậu ngồi cả ngày trong phòng bệnh, cười nói chuyện phiếm cùng Edward, có lúc không nói gì, nhưng hai người không hề thấy tẻ nhạt.
Tựa như chỉ một ánh mắt giao nhau, cũng khiến bọn họ cảm thấy hạnh phúc.
Edward ngày càng suy yếu.
Trong lòng Shere và vợ chồng Jenny cũng mơ hồ cảm thấy có điều chẳng lành.
Lần đó, Shere quay xong một bộ phim, diễn vai sống cuộc sống của người khác đột nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi, đêm khuya lái xe tới bệnh viện, trong hành lang có ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn thấy cái người lúc nào cũng cười trước mặt Edward im lặng đứng ở cửa, giống như tượng đá, không nhúc nhích.
Shere cảm thấy không khí cũng ngưng tụ lại, có sự nặng trĩu đè lên trái tim.
Có lẽ Edward rời đi khi đang ngủ, đó là sau giữa trưa của ngày chủ nhật, nhưng không ai phát hiện, ngoại trừ Niệm Ân.
Cũng không biết lúc ấy Niệm Ân nghĩ như thế nào, cậu chỉ bình tĩnh giúp người yêu sửa sang lại quần áo, sau đó mình cũng bò lên giường nằm bên cạnh anh.
Lúc sáng sớm, y tá sợ hãi gọi mọi người tới.
Shere ngơ ngác nhìn giường bệnh, đập vào mắt là hai tay quấn chặt lấy nhau.
Hai người sóng vai nằm trên giường bệnh, khuôn mặt bình thản như đang ngủ say.
Đây là hai người trải qua mưa gió bão bùng, nhưng chưa từng chia lìa.
Nếu như nói chết chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới, như vậy bọn họ chính là thế; tay cầm tay bước vào một hành trình mới chưa biết tên.
Shere che mặt quỳ xuống trước giường, hắn không cách nào kiềm chế được nữa mà khóc to thành tiếng.
Lúc mười ba tuổi, tôi yêu một người đàn ông, anh ấy rất dịu dàng, tên của anh ấy là Edward.
Á- Edwrad, anh ở đâu?
Anh ở đây!
Anh sẽ luôn ở đây sao?
Anh sẽ luôn ở đây!
Hoàn
|