Đừng Nói Yêu Tôi
|
|
CHƯƠNG 50
Bạch Hy kiên nhẫn duy trì việc đeo bám đến tận mấy ngày trước giao thừa, Diệp Ý Tiêu rốt cục bạo phát. Chủ trì tiệc rượu cuối năm của công ty, trên người khó tránh khỏi việc nặng mùi son phấn, vừa về tới nhà, Bạch Hy đã không chút khách khí chặn phía trước, đi vòng quanh Diệp Ý Tiêu hai vòng, sau đó nhíu mày: “Ý Tiêu, làm sao ngươi lại cả người toàn mùi phấn son?”
“Xã giao.” Diệp Ý Tiêu không muốn giải thích, cởi áo khoác treo lên giá, sau đó mệt mỏi ngồi xuống. Bạch Hy rót cho y một chén nước, siết chặt nắm tay: “Ý Tiêu, ngươi có phải chưa thỏa mãn dục vọng, lại ra bên ngoài tìm mấy người… không đứng đắn a?”
Lại nữa rồi, Diệp Ý Tiêu đau đầu vuốt vuốt mi tâm, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Bạch Hy: “Tiểu Hy, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Như thế nào giống như biến thành một người hoàn toàn khác? Ta quản cả một công ty lớn như vậy, hiện tại đã cuối năm, yến hội, tiệc rượu cái gì cũng sẽ nhiều hơn. Ngươi lại suy nghĩ lung tung những thứ gì?”
Bạch Hy nghe xong, bất mãn bĩu môi: “Người ta chỉ là lo lắng ngươi hoa tâm, dù sao cũng có tiền án nha.”
“Tiểu Hy, ngươi lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ linh tinh khiến ta cảm thấy mệt chết đi! Trước kia ngươi chưa bao giờ như vậy, rốt cuộc là cái gì làm ngươi thay đổi?” Diệp Ý Tiêu duỗi hai tay, đem Bạch Hy ôm đến trên đùi, nhíu mày hỏi.
“Ta không có, ta chỉ là có chút không tin.” Bạch Hy ôm cổ Diệp Ý Tiêu, trong mắt hàm chứa ủy khuất: “Ngươi đã cùng Nghiêm Huyễn Hi giải trừ hôn ước, cái kia, về sau sẽ theo ta kết hôn sao? Khi nào thì đem tài sản ngân hàng chuyển sang tên ta? Chỉ cần ngươi đưa ra những cái này, ta liền có cảm giác an toàn .”
Sắc mặt Diệp Ý Tiêu nháy mắt liền trở nên tái nhợt: “Không có chuyện đó.”
“Ngươi có ý gì?” Bạch Hy nhướng mắt nhìn nam nhân trước mặt, nhẹ nhàng hỏi. Chính là, thân thể lại ức chế không nổi run rẩy. Giờ khắc này rốt cục đã đến. Từ khi cố ý làm ra những hành vi khiến người ta chán ghét, hắn vô cùng mong chờ thời khắc này.
“Ngươi run cái gì?” Diệp Ý Tiêu rất nhanh đã phát hiện Bạch Hy khác thường, một tay bắt được bờ vai của hắn.
“Ngươi không thương ta.” Bạch Hy rũ mi mắt, không nhìn Diệp Ý Tiêu nữa. Kỳ thật, hành động của hắn có rất nhiều sơ hở, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị vạch trần. Thừa dịp Diệp Ý Tiêu còn chưa nhìn ra manh mối, phải lập tức chấm dứt.
Diệp Ý Tiêu lại trầm mặc, một tay chống cằm tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đôi con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy, thẳng tắp nhìn vào Bạch Hy.
Đột nhiên trầm mặc làm Bạch Hy hơi mất kiên nhẫn, mà đôi mắt lợi hại kia cũng làm đáy lòng hắn có chút lạnh. Vội vàng từ trên người Diệp Ý Tiêu đứng lên, đi vào trong phòng ngủ lấy ra chứng nhận bất động sản của Hy Uyển, Ba một tiếng ném tới trên bàn trà: “Ngươi đã chán ghét ta. Tốt lắm, Bạch Hy ta cũng không phải loại không biết nhìn sắc mặt người khác. Cái này trả lại cho ngươi!” Nói xong, cũng không nhìn xem người kia có phản ứng gì, một lần nữa nhanh chân vào phòng ngủ, cầm túi hành lý đã sớm chuẩn bị tốt, đi thẳng ra cửa chính.
Mới chạm vào tay nắm cửa, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gió, cánh tay chợt đau xót, quay đầu liền thấy khuôn mặt đen như mực của Diệp Ý Tiêu gần ngay sát, Bạch Hy kinh hãi, vội vàng giãy dụa: “Thả ta ra!”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Diệp Ý Tiêu sẽ không nói gì nghe nấy, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn vào Bạch Hy: “Đi? Không dễ dàng như vậy! Chớ ở trước mặt ta giở mánh khóe.”
“Ta không có! Rõ ràng ngươi nói yêu ta, nhưng cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng ***, làm loạn một trận! Cái gì mà tiệc rượu xã giao công ty, tất cả đều là lấy cớ mà thôi! Ngươi chính là không thể một lòng một dạ với người khác, chỉ thích chơi trò giả tình nhân!” Bạch Hy ẩn ẩn phát giác Diệp Ý Tiêu đã biết được gì đó, liền tranh thủ thời gian “Ác nhân cáo trạng trước”.
“Ngươi nói loạn cái gì.” Diệp Ý Tiêu một đường đoạt lấy hành lý trong tay Bạch Hy, sau đó đem người kéo về phòng khách ném tới trên ghế sofa, bản thân thì ngồi vào một bên, ánh mắt lợi hại như điện vẫn khóa chặt trên người Bạch Hy
Không xong, tựa hồ bị nhìn thấu. Bạch Hy có chút không yên liếc nhìn gương mặt trầm tĩnh của Diệp Ý Tiêu, trong lòng mềm nhũn. Nhưng chỉ nháy mắt, khuôn mặt Tô Vân Khởi lại hiện lên trong tâm trí. Bạch Hy xốc lại tâm tình cứng rắn, lạnh lùng nói: “Diệp Ý Tiêu, ta chính là người như vậy, ngươi hẳn là đã sớm hiểu rõ.”
“Ngươi rốt là có chủ ý gì?” Diệp Ý Tiêu hai tay chống xuống thành ghế Bạch hy đang ngồi, từ trên cao nhìn xuống: “Ta biết rõ. Bạch Hy ngươi tuyệt đối không phải loại người cả ngày nghi thần nghi quỷ.”
“Tóm lại, nếu như ngươi thật sự yêu ta, sẽ đem tất cả mọi thứ cho ta, hơn nữa, không bao giờ mang trên người hương vị của kẻ khác! Tan tầm ít đi xã giao, sớm một chút về nhà, đi tham gia các loại tụ hội cũng phải báo trước…” Bạch Hy cố gắng bày ra bộ dạng tiểu bá vương không nói lý lẽ, trong lòng lại vô cùng lo lắng. Diệp Ý Tiêu từng tiếp xúc vô số người, không biết có thể hay không nhìn thấu ý đồ trong đáy lòng hắn.
Diệp Ý Tiêu nhíu mày nhìn Bạch Hy nửa ngày, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn: “Nếu như ta nói không?”
“Ta đây cứ tiếp tục quấy rầy ngươi! Mỗi ngày đều điện thoại tra hỏi, có thời gian liền tới công ty ngươi.” Bạch Hy nói rất nghiêm túc.
Diệp Ý Tiêu nổi giận: “Bạch Hy, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Ta chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, như thế nào? Đã yêu ta, chẳng lẽ hy sinh một chút cũng không được sao?” Bạch Hy không ngừng cố gắng.
“Nếu như ngươi không thay đổi, như vậy chúng ta –”
“Hảo, ta đi.” Không đợi Diệp Ý Tiêu nói cho hết lời, Bạch Hy đã cắt ngang. Hơn nữa còn cầm lấy chứng nhận bất động sản trên bàn trà, dùng sức xé thành hai mảnh!
“Diệp Ý Tiêu! Là ngươi nói lời chia tay trước. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ liên quan gì!” Bạch Hy đem giấy tờ đã xé ném trên mặt đất, xách hành lý vội vội vàng vàng tông cửa xông ra!
Diệp Ý Tiêu nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, con ngươi đen thẫm ẩn ẩn mang theo quang mang quỷ dị.
Chia tay? Diệp Ý Tiêu y rõ ràng cái gì cũng chưa nói gì a? Dù cho bị Bạch Hy hâm hâm dở dở làm ra hành vi giống như khủng bố tinh thần, khiến cho có chút phiền chán. Chính là, y hoàn toàn không có nghĩ tới hai từ này.
Đợi thanh âm đóng cửa vang lên, Diệp Ý Tiêu lấy ra di động gọi một cú điện thoại: “Cung Huyền Nguyệt, ta cần ngươi hỗ trợ. Đừng dài dòng, thành công liền cho ngươi một căn biệt thự trong Thế Ngoại Đào Viên.”
Bạch Nhiên đến kỳ nghỉ đông, bị ca ca nhà mình đem tới phòng ở khá tiện nghi trong một cư xá gần trường. Mà vị ca phu cậu tự mình nhận thức lại không thấy đâu. Bạch Nhiên cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Ca, ca phu đâu?”
“Chúng ta chia tay .” Bạch Hy một bên chuẩn bị món ăn một bên trả lời, sắc mặt bình tĩnh.
Bạch Nhiên đang cắn một khối bánh bích quy, nghe được lời hắn nói liền mắc nghẹn, vội vàng chạy đến máy đun nước, rót nước uống. Thật vất vả mới thấy thoải mái, liền trở lại phòng bếp truy hỏi: “Chuyện khi nào? Tại sao phải chia tay?”
“Mấy ngày trước đã chia tay. Nguyên nhân là chúng ta không thích hợp.” Bạch Hy bật bếp ga, đợi chảo nóng mới rót vào dầu đậu phộng, sau đó nói: “Tránh xa một chút a, coi chừng bị dầu văng nổi mụn nước.”
Bạch Nhiên nghe lời, dịch qua chỗ khác, nhìn ca ca nhà mình thuần thục xào món ăn, bĩu môi nói thêm: “Ta nói ca, kỳ thật Ý Tiêu ca rất được. Ngươi một câu không thích hợp đã cùng hắn chia tay, cái này không tốt nha.”
“Không có gì là tốt hay không tốt. Ta cùng hắn đều đã dây dưa 45 năm, từ sớm đã nên kết thúc. Huống chi, người ta chính là vạn người mê, vạn người yêu, ta trèo cao không nổi.” Bạch Hy nhìn món ăn trong chảo không sai biệt lắm, liền bỏ thêm chút nước, sau đó đậy nắp.
Trên thực tế, từ sau khi rời khỏi căn hộ kia, Diệp Ý Tiêu cũng chưa từng liên lạc lại với hắn, chắc là đã chấp nhận chia tay. Trong lòng không phải không có mất mát, bất quá, là do bản thân trăm phương ngàn kế muốn Diệp Ý Tiêu nói ra lời chia tay, như vậy thì có tư cách gì để hối hận?
Bạch Nhiên vẻ mặt không đồng ý. Bất quá, lại không nói gì. Vừa đúng lúc điện thoại di động của cậu đổ chuông, vì vậy liền bỏ chạy ra ngoài nghe máy.
Vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Bạch Nhiên nở nụ cười, cầm điện thoại chạy tới bancon: “Ca phu, làm sao ngươi cam lòng cho để cho ca ca ta chạy mất a?”
“Các ngươi hiện tại ở chỗ nào?” Đầu bên kia điện thoại, Diệp Ý Tiêu cũng không trả lời ngay, ngược lại còn hỏi Bạch Nhiên.
“A, là ở một cư xá gần trường học của ta. Xem ra, phòng ở lắp đặt thiết bị còn rất mới. Ca phu, ngươi thật sự cùng ca ca chia tay rồi?” Bạch Nhiên vụng trộm nhìn vào trong phòng, thấy Bạch Hy cũng không chú ý đến mình.
“Làm sao có thể? Ca của ngươi buồn bực, trăm phương ngàn kế muốn ta nói chia tay trước. Nào ngờ, ta cái gì cũng không nói. Hắn liền không đợi nổi, tự mình nói ra. Ta đang điều tra xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hai ngày này ngươi giúp ta giám sát hắn thật chặt, đừng để hắn bị người khác túm mất, sau này sẽ có phần thưởng thật lớn.” Diệp Ý Tiêu hiểu được, phải thu mua nhân tâm trước.
“Hảo, ca phu ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ giám sát ca ca thật chặt! Có thể hay không tiết lộ trước, phần thưởng là cái gì a?” Bạch Nhiên cười đến rất vui vẻ.
“Ngươi nghĩ muốn cái gì cũng có thể.” Diệp Ý Tiêu nói, còn dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.
Mà lúc này, Bạch Hy lại không hề hay biết, đệ đệ bảo bối trong nháy mắt đã đảo ngũ, trở thành gián điệp nằm vùng cho quân địch.
|
CHƯƠNG 51
Công ty Bạch Hy chuẩn bị nghỉ tết, Vương Duy Duệ liền mở tiệc liên hoan tại khách sạn. Bởi vì cả công ty cũng chỉ có 1718 người, cộng thêm cuối năm liên hoan chỉ là nội bộ nhân viên, chuẩn bị phòng lớn, gọi 3 bàn là tốt rồi.
Sau bữa cơm, mọi người đều say khướt, nhất là lão bản Vương Duy Duệ bị nhân viên chuốc không ít rượu, càng say đến lợi hại, lại một lần nữa gân cổ rống tình ca. May mắn, Bạch Hy còn tỉnh táo, móc ra di động gọi điện nói Cung Huyền Nguyệt tới đón người.
Thời điểm hai người đứng trước phòng đợi Cung Huyền Nguyệt, Bạch Hy nhìn thấy Tô Vân Khởi cùng một đám nam nhân mang giầy tây từ ghế lô đi ra, chắc là tiếp khách hàng. Ấn Vương Duy Duệ ngồi xuống sofa, quay đầu sang chỗ khác, hắn cũng không muốn cùng người kia đối mặt.
Đáng tiếc, Tô Vân Khởi lại nhìn thấy Bạch Hy. Sau khi đưa tiễn khách nhân liền thong thả quay lại, mang trên mặt mang theo tươi cười đắc ý: “Ô, đây không phải Bạch tiên sinh sao?”
“Xin chào.” Bạch Hy nhíu mày, cùng hắn chào hỏi. Đôi mắt toát ra một tầng chán ghét.
“Nghe nói Bạch tiên sinh cùng Diệp tổng cảm tình xảy ra vấn đề, là vì quan hệ của ta sao? Thật xin lỗi a, ta cũng không nghĩ sẽ phá rối các ngươi. Cái này chỉ có thể trách Diệp tổng sức quyến rũ quá lớn, làm cho ta kìm lòng không được.” Tô Vân Khởi giọng điệu rất chân thành, chính là, trên mặt lại mang theo thần sắc trào phúng.
Bạch Hy cảm thấy rất chán ghét. Bất quá ở nơi đông người, hắn cũng không tiện làm chuyện quá phận, đành phải lạnh lùng nói: “Tô tiên sinh quá đề cao bản thân rồi. Tự tin quá mức chính là tự phụ, coi chừng cuộc sống sau này.”
“Bạch tiên sinh, tuổi cũng nhiều rồi, môi đỏ răng trắng thế kia mà lại nói lời trù úm người khác gặp chuyện sao? Làm người phải có chút lương tâm, qua sông đoạn cầu, loại hành vi này là đáng bị thiên lôi đánh xuống.” Tô Vân Khởi nói xong, lưu lại cho Bạch Hy một nụ cười thiếu đánh, xoay người bỏ đi
Bạch Hy chỉ có thể đối với bóng lưng tên kia nổi lên bực bội. Người này thật sự ăn nói bừa bãi, cái gì gọi là qua sông đoạn cầu? Bạch Hy hắn chưa bao giờ làm loại chuyện thiếu đạo đức này!
Lúc Cung Huyền Nguyệt lái xe đến khách sạn, Vương Duy Duệ vừa vặn hát đến bài < Người Yêu Anh Và Người Anh Yêu của Du Hồng Minh>: “Trông chờ mãi người mình yêu, ta biết rõ là bản thân tình nguyện mãi chờ đợi. Chẳng thể cảm nhận tình yêu chân thành người dành cho ta. Ta không phải kẻ vô tình, lại làm tổn thương trái tim người sâu nhất. Ta không đành lòng, ta không thể. Xin người, hãy thôi yêu ta, hãy lãng quên ta…”
Một ca khúc thâm tình như vậy lại bị Vương Duy Duệ hát thành vô cùng kinh dị, quả thực là khiến người rơi lệ. Sau khi nhìn thấy Cung Huyền Nguyệt, Vương lão bản cũng chỉ cười ngây ngô. Cung Huyền Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ đem người nhét vào trong xe, nhân cơ hội hôn lên môi ái nhân, mới khiến cho hắn thôi hát vang.
Bạch Hy thấy xấu hổ, vội vàng xoay người rời đi. Mới đi vài bước, chợt nghe thấy Cung Huyền Nguyệt ở phía sau nói: “Biểu tẩu, ngươi cũng uống không ít rượu, ta đưa ngươi về.”
“Không cần, ta có thể tự bắt xe.” Nói đùa gì vậy, hắn cũng không muốn làm bóng đèn giữa hai người. Bạch Hy một bên khoát tay một bên tiếp tục đi tới cạnh một chiếc taxi đậu bên đường.
“Bạch Hy, ngươi phải tin tưởng biểu ca ta! Hắn là vô tội !” Thời điểm đóng cửa xe, thanh âm Cung Huyền Nguyệt lại mơ hồ vọng tới.
Bạch Hy cũng không mấy để tâm, nói cho lái xe biết địa chỉ liền ngồi phịch vào băng ghế phía sau nghỉ tạm. Cái gì mà vô tội với ít tội, rõ ràng chứng cớ đã vô cùng xác thực. Thật buồn bực! Chính là, tên hỗn đản Tô Vân Khởi kia còn đến trước mặt hắn thị uy, thật sự tức chết hắn!
Trở lại phòng ở mới, Bạch Nhiên còn đang vọc game trên máy vi tính, nghe được tiếng mở cửa liền ném con chuột chạy đến: “Ca, lão sư trên trường ta vừa mới điện thoại tới. Nói nghỉ đông lần này ta được phép tham gia lớp nâng cao Anh ngữ tại Canada, ngày kia phải xuất phát.”
“Ta như thế nào không có nghe ngươi đề cập qua việc này?” Bạch Hy một bên đổi giày một bên hỏi.
“Bởi vì lúc đó còn chưa chắc chắn a, Hiện tại đã chính thức xác định, cho nên mới nói cho ngươi biết.” Bạch Nhiên cười cười giải thích.
“Ngươi đã làm visa rồi?” Bạch Hy cảm thấy rất kỳ quái. Mặc dù Bạch Nhiên rất sớm đã có hộ chiếu, nhưng là, bây giờ muốn làm visa vẫn có chút phiền toái. Coi như trường học dùng danh nghĩa trao đổi học sinh, cũng phải mất thời gian một hai tháng.
Bạch Nhiên gật đầu: “Kế hoạch này trường học đã sớm chuẩn bị, cho nên việc xin visa không cần lo lắng.”
“Tốt lắm.” Bạch Hy nghĩ nghĩ, rút từ trong ví ra một chiếc thẻ: “Bên trong có ít tiền, ngươi xuất ngoại dùng tiết kiệm một chút. Còn có, ở nơi đất khách xa lạ, nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân. Đúng rồi, ngươi đại khái khi nào thì trở về?”
“Không biết, chắc là sau tết nguyên tiêu.” Bạch Nhiên tiếp nhận thẻ tín dụng, khoái khoái lạc lạc đi thu thập đồ đạc .
Tuy đã sát kỳ nghỉ lễ, nhưng trong công ty còn có rất nhiều công tác phải xử lý. Cho nên, ngày hôm Bạch Hy sau vẫn đi làm như bình thường.
Lúc tới công ty, Vương Duy Duệ đã ở đó. Bất quá, mới làm được 23 tiếng, Cung Huyền Nguyệt đã đuổi tới bắt người, còn cười tủm tỉm nói: “Duệ Duệ a, chúng ta đêm nay phải ngồi chuyến bay lúc 7:00 đến Toronto, ngươi mau trở về thu thập a, sắp muộn không còn kịp rồi.”
“Các ngươi cũng đi Canada?” Bạch Hy nhất thời ngây ngẩn cả người, Bạch Nhiên đi Canada là vì học tập trao đổi, như vậy hai người này đi Canada lại là vì cái gì?
“Đúng vậy a, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.” Cung Huyền Nguyệt ném lại câu giải thích, liền tha lôi Vương Duy Duệ chạy ra ngoài. Vương Duy Duệ giãy dụa, Cung Huyền Nguyệt ghé vào tai nói gì đó, hắn liền an tĩnh, trước khi đi còn vụng trộm địa liếc liếc Bạch Hy.
“Vậy các ngươi đi chơi vui vẻ, chuyện của công ty không cần phải lo lắng.” Bạch Hy cho rằng ánh mắt long lanh của Vương lão bản chính là dặn dò hắn đem chuyện trong công ty xử lý cho thỏa đáng, vội vàng mở miệng cam đoan.
28 tết, trong tiểu khu rõ ràng đã vắng người hơn nhiều. Đại đa số mọi người đều trở về quê đón năm mới, Bạch Hy ở trong tiểu khu vắng vẻ yên tĩnh, cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy chạy đến siêu thị bên ngoài mua hàng tết.
Siêu thị đang tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, hạng nhất chính là vé du lịch tới Vân Nam vào ngày 30 tết. Bạch Hy lúc tính tiền liền nghĩ, dù sao một thân một mình đón năm mới, nếu như có thể rút trúng giải nhất sau đó đi Vân Nam du lịch, ngược lại cũng không tệ.
Vì vậy hắn cầm hóa đơn tới chỗ rút thăm. Không nghĩ tới, thực sự bị hắn rút trúng giải nhất! Vận khí không tệ ah! Bạch Hy lập tức cao hứng, cô đơn mất mát vừa rồi đều bị quét sạch sẽ, cầm vé máy bay vui tươi hớn hở trở về thu thập hành lý .
Sau khi ngồi máy bay Côn Minh, Bạch Hy trước du lãm Tây Sơn cùng Điền Trì, đến tối, thời điểm tìm chỗ nghỉ lại phát hiện bản thân thất sách nghiêm trọng! Bởi vì này lần rút thưởng chỉ là vé máy bay, cũng không có hỗ trợ khách sạn. Cho nên, khi Bạch Hy tìm 67 khách sạn đều bị báo hết phòng, không khỏi vì chỗ ở đêm nay mà phát sầu. Cũng không thể trên đường ngủ bậy một đêm a? Bây giờ là mùa đông, rất lạnh nha.
Đến 10:00 đêm, Bạch Hy kéo lê thân thể tràn đầy mệt mỏi tiến vào một khách sạn 4 sao. Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh tiếc nuối nói cho hắn biết, phòng tiêu chuẩn, phòng đơn, phòng hai người, ba người đều đầy khách. Bất quá, vẫn còn lại một gian phòng trăng mật, còn nói là một đôi vợ chồng có chút chuyện, tạm thời trả phòng mới dư ra.
Bạch Hy vừa nghe có phòng, lập tức nói muốn, quản nó là tuần trăng mật hay trăng đường mới lạ. Hiện tại, hắn chỉ mơ có một nơi thư giãn tắm rửa, sau đó lăn ra ngủ!
Lễ tân rất nhanh đã mở phòng cho hắn, chính là, tại thời điểm cầm thẻ phòng cũng chỉ có một cái.
“Bởi vì là phòng trăng mật, cho nên khách sạn chúng ta chỉ đưa khách nhân một thẻ khóa phòng.” Tiểu thư lễ tân kia giải thích như vậy. Được rồi, quản gì hai hay một, có chỗ đặt chân là tốt rồi. Bạch Hy cầm thẻ phòng lên lầu.
|
CHƯƠNG 52
Lang thang suốt cả ngày, có nước ấm rửa trôi một thân mệt mỏi, đó là bao nhiêu hưởng thụ ah! Bạch Hy lau khô bọt nước trên người, sau đó đối với hình ảnh của mình trong gương cười cười.
Mà ngay cả chính Bạch Hy, cũng có thể phát hiện trong đôi mắt sâu như biển kia có bao nhiêu cô đơn cùng tịch mịch. Đêm nay chính là giao thừa, lại chỉ có một mình lẻ loi trải qua. Từ ngày cùng Diệp Ý Tiêu nói chia tay, y cũng từng xuất hiện qua. Quả nhiên là chán ghét thất vọng rồi a, cái gì yêu hay không yêu, đều là biểu hiện giả dối mà thôi.
Bản thân, hẳn là càng phải kiên cường.
Bạch Hy bỏ khăn tắm xuống, mặc vào đồ ngủ, lại một lần nữa hướng người trong gương cười cười rồi mới ra khỏi phòng tắm. Trong phòng có hệ thống sưởi hơi, không lo lắng sẽ bị lạnh.
Vừa rồi, vội vào tắm rửa, cũng không có cẩn thận nhìn kỹ căn phòng này. Hiện tại xem ra, cái này quả là không hổ danh “Phòng trăng mật ”. Trong phòng bày đầy hoa hồng đỏ tươi, tại đầu giường vị trí còn có hai bó Bách Hợp mới nở mở thập phần rực rỡ, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt .
Chăn trên giường, gối đầu đều là một màu hỷ đỏ thẫm, trên mặt còn hết sức truyền thống, thêu hình uyên ương nghịch nước. Bạch Hy chần chờ một hồi lâu mới nằm vật xuống giường, nghĩ thầm mình sẽ phải ngủ qua một đêm giữa hương hoa nồng đậm này a?
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là gọi điện thoại đến đại sảnh, muốn gọi phục vụ phòng đem hoa chuyển đi.
“Thật xin lỗi, tiên sinh, ngài ở chính là phòng trăng mật, những cái kia là khách sạn chúng ta tặng nhân dịp giao thừa, không thể chuyển đi.” Lễ tân tiểu thư rất ôn nhu cự tuyệt yêu cầu của Bạch Hy.
Bạch Hy cúp điện thoại, sau đó đem chính mình nhét vào mềm mại ổ chăn, được rồi, bỏ đi a, dù sao… mấy thứ hoa lá này cũng không ảnh hưởng gì.
Dính chút ít không khí vui mừng năm mới cũng tốt, hi vọng năm sau mình không cần cô đơn như vậy a. Mang theo hi vọng nho nhỏ, đèn cũng không tắt Bạch Hy chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Bạch Hy cảm thấy có người chui vào trong chăn, hơn nữa lại còn trắng trợn cởi đồ ngủ của hắn, nụ hôn ướt sũng rất nhanh đã in xuống.
“Ân –” Bạch Hy càng hoảng sợ, mở mắt ra liền thấy được khuôn mặt vô cùng quen thuộc, kinh ngạc đến nói năng lộn xộn: “Diệp… Diệp…. Ý Tiêu, làm sao ngươi…… Đến đây? Không đúng! Ngươi…… Ngươi…… Là ngươi vào bằng cách nào!”
“Ta là dùng chân đi tới , bảo bối.” Diệp Ý Tiêu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Hy, mang theo ôn nhu vui vẻ trả lời.
“Ta là hỏi, làm sao ngươi có thể vào phòng!” Nơi này chính là tầng hai mươi mấy, trèo cửa sổ là không thể nào! Chẳng lẽ —
“Ta có thẻ phòng a, đây là phòng trăng mật, không có lão công, lão bà sẽ rất cô đơn nha. Cho nên, ta liền đến cùng ngươi.” Diệp Ý Tiêu ôm lấy người dưới thân, đầu đặt tại hõm cổ Bạch Hy, còn dùng cái mũi cọ xát lỗ tai hắn, thoả mãn hít vào hương vị đặc biệt chỉ có ở ái nhân.
Bạch Hy bị hành động mờ ám của Diệp Ý Tiêu làm cho nhột nhạt. Có thể nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia khiến hắn cảm thấy rất an tâm, nhiều ngày chia lìa làm cho hắn đối với người này càng thêm nhớ nhung sâu đậm. Hắn yêu người này, yêu đến không cách nào tự kềm chế bản thân. Nhưng là, hắn lại theo đuổi loại tình yêu chân thành, một lòng một dạ tha thiết, cho nên Diệp Ý Tiêu nhất định không phải là người có thể bầu bạn suốt kiếp với hắn.
“Diệp Ý Tiêu, ngươi cút ra ngoài cho ta, chúng ta đã chia tay !” Bạch Hy lấy tay đẩy người phía trên, phần eo cũng dùng sức nâng lên. Nhưng vừa động đậy, lại đụng phải đại gia hỏa đã bừng bừng phấn chấn của ai đó, gò má không khỏi nóng lên. Bởi vì, động tác kia của mình, cùng chủ động đón ý nói hùa theo đối phương không khác nhau là mấy.
Diệp Ý Tiêu cúi đầu hôn lên môi của hắn, triền miên thật lâu mới buông ra, sau đó nhìn chằm chằm vào hai cánh hoa đỏ thẫm kia nói: “Ta chưa từng đề cập đến việc chia tay, là ngươi ở đó tự biên tự diễn.”
“Ngươi rõ ràng đã phiền chán ta!” Bạch Hy đương nhiên biết rõ y không có đề cập qua. Chính là, vào lúc đó, từ sâu trong tiềm thức hắn đã không muốn nghe Diệp Ý Tiêu nói chia tay, cho nên mới cố ý cắt đứt lời nói của y, chạy trối chết.
“Ta không có.” Diệp Ý Tiêu dù bận vẫn ung dung ngẩng lên đầu nhìn người dưới thân, lại tiếp tục nói: “Nguyên nhân ngươi có thái độ bất thường ta đã điều tra được. Tô Vân Khởi, cái thứ tai họa kia ta cũng đã chỉnh lý xong.”
Sau khi biết được lý do Bạch Hy hành động kỳ lạ, Diệp Ý Tiêu liền đem đầu sỏ Tô Vân Khởi gọi vào văn phòng, hung hăng giáo huấn một hồi, còn trừ hết tiền thưởng của hắn, đuổi khỏi tổng công ty. Sau đó mới bắt đầu cẩn thận tính toán, thề đem người yêu kéo trở về.
“Hừ! Giấu đầu hở đuôi, ngươi cùng Tô Vân Khởi những chuyện kia ta cũng đã biết rõ, ngươi có chỉnh lý hắn thế nào cũng vô pháp xóa đi!” Nhắc tới cái này Bạch Hy liền sinh khí, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới Diệp Ý Tiêu.
Diệp Ý Tiêu tốt tính ngoài dự liệu, nắm cái cằm Bạch Hy, buộc hắn nhìn mình: “Bảo bối, ngươi cũng không hỏi rõ ràng liền vội vàng kết luận, phán ta tử hình rồi? Đối với ta như vậy thật sự rất không công bằng! Đêm đó ta cùng Tô Vân Khởi cái gì cũng không có làm, nhiều lắm cũng là tùy ý hàn huyên vài câu mà thôi.”
“Vậy dấu hôn trên người ngươi –” Bạch Hy vẫn không quên trước ngực tên kia đầy dẫy ấn ký đặc trưng.
“Bảo bối, đó là ngươi lưu lại được không?” Diệp Ý Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, mấy cái dấu hôn trước ngực kia rõ ràng lúc ở bãi đá ngầm, Bạch Hy nhất thời hưng phấn làm ra. Nguyên lai, “nhà sản xuất” cư nhiên lại quên sạch sẽ .
Bạch Hy ngây người, hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình ở trên người Diệp Ý Tiêu làm ra mấy thứ này .“Cái kia, trên người Tô Vân Khởi cũng có một ít –”
“Ta làm sao biết hắn từ chỗ nào lấy được? Buổi tối hôm đó ta rời phòng, mới vừa đi tới đại sảnh liền gặp họ Tô kia, hắn nói là vài vị phó tổng trong công ty ở đàng kia chờ, khuyên ta đến quán bar. Cuối cùng ta thoái thác, muốn ra bãi biển hóng gió, lúc trở về lại gặp Tô Vân Khởi tại đại sảnh khách sạn cùng một người nam nhân dây dưa. Ta không muốn xen vào việc của người khác liền vào thang máy, không nghĩ tới hắn lại đi theo. Chúng ta tùy tiện hàn huyên vài câu. Lúc về phòng, ta nhận được điện thoại trong nhà gọi tới, sợ đánh thức ngươi nên đành ra bên ngoài nói chuyện. Bởi vì sự tình trong nhà rất căng thẳng, ta phải gọi vài cuộc điện thoại xử lý những việc kia. Mọi việc xong xuôi thì trời đã sáng, bảo bối ngươi liền không chịu hiểu cho ta. Bình giấm chua thật quá lớn đi!” Diệp Ý Tiêu một bên giải thích một bên nhéo nhéo mũi Bạch Hy: “Tô Vân Khởi quả thực là có nói muốn cùng ta lên giường. Bất quá, hắn sao có thể so với ngươi? Ở trên bờ biển đáp ứng, bất quá chỉ là muốn trêu chọc hắn thôi.”
Hiểu lầm? Kế hoạch mình mấy ngày qua tỉ mỉ bày ra lại là dư thừa ! Bạch Hy lúc này chính là dở khóc dở cười, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến, nguyên lai hết thảy đều đơn giản là hiểu lầm!
“Bảo bối, ngươi tin tưởng ta a, ta thật sự là không có làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngươi. Ba năm sống như hòa thượng ta đều đã trải qua, như thế nào lại nhịn không nổi chút hấp dẫn kia a?” Bàn tay Diệp Ý Tiêu lướt xuống phía dưới, dừng lại trên tiểu đậu đỏ trước ngực Bạch Hy, nhẹ nhàng mà vuốt ve xoa nắn.
“Ngươi…… Ngươi……” thân thể không khống chế được mà run rẩy, khoái cảm mãnh liệt trước ngực làm hô hấp của Bạch Hy có chút bất ổn.
“Bảo bối ngoan, kiên quyết theo ta náo loạn suốt một tuần, còn bỏ rơi ta nha.” Diệp Ý Tiêu cười đến mê hoặc lòng người, ở bên tai Bạch Hy đầu độc .
“Cái kia, trúng thưởng gì đó đều là ngươi sắp xếp?” Bạch Hy thở hổn hển, đẩy đẩy người bên trên.
“Đúng, phòng trăng mật này chính là ta cố ý gọi người bố trí, bảo bối thích không?” Diệp Ý Tiêu rất hài lòng giở trò, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai ái nhân, tay cũng đã chụp lên hạ thân yếu ớt của hắn.
Bạch Hy khó nhịn giãy dụa thân thể, hai mắt mơ màng: “Ngươi đã sớm…… Ân, đã sớm chuẩn bị tốt…… Để cho ta…… Để cho ta mắc lừa…”
“Ai kêu ngươi trăm phương ngàn kế muốn làm ta tức giận? Cư nhiên lại dám can đảm dùng đủ loại thủ đoạn để cho ta nói chia tay trước, bảo bối ngươi rất có tiến bộ nha. Bất quá, đạo hạnh không đủ, không nghĩ qua ta rất nhanh đã phát hiện sơ hở.” Diệp Ý Tiêu hơi nâng lên khỏi người Bạch Hy, nhướng mày: “Đã như vậy, có phải là nên có chút trừng phạt, làm cho ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau không dám có loại ý niệm này trong đầu.”
Bạch Hy tự biết mình đuối lý, đành phải gật đầu. Trong lại tin tưởng vững chắc, Diệp Ý Tiêu sẽ không thật sự muốn trừng phạt mình.
Chứng kiến Bạch Hy ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Ý Tiêu rất vui vẻ, lột quần áo trên người, nằm xuống cạnh Bạch Hy, đôi mắt mang theo tươi cười nói: “Đêm nay ngươi phải ở phía trên, hiện tại liền liếm nó.”
|
CHƯƠNG 53
Chơi trò cưỡi ngựa? Bạch Hy ngây người cả nửa ngày, sau đó đỏ mặt bò dậy, quỳ gối bên người Diệp Ý Tiêu, há mồm ngậm lấy cái kia đã sớm tiến vào trạng thái bừng bừng phấn chấn.
Bạch Hy rất ít làm việc này. Bởi vì trước kia Diệp Ý Tiêu sẽ không để cho hắn vất vả. Nhưng là, đêm nay đã muốn trừng phạt, đương nhiên phải làm chút việc khiến hai người đều thoải mái.
Bất quá, rất nhanh Diệp Ý Tiêu liền phát hiện, để cho Bạch Hi liếm láp phun ra nuốt vào nam căn của mình là hoàn toàn thất sách. Bạch Hy động tác vụng về chậm chạp khiến y da đầu đều ngứa ngáy. Khoang miệng ướt sũng mà ấm áp tạo ra một loại hưởng thụ không cách nào nói rõ thành lời, đầu lưỡi hồng hồng mềm mại càng trêu chọc y đến phát điên.
“Bảo bối, ngậm thật tốt, mau một chút.” Bất tri bất giác, hô hấp của Diệp Ý Tiêu cũng trở nên rối loạn, chống nửa người dậy, nhìn Bạch Hy ra sức lấy lòng gia hỏa đã trướng đến phát đau kia, hơn nữa trên mặt còn hứng thú dạt dào, làm cho lí trí y càng nhanh tan rã.
Bạch Hy cố gắng mở miệng thật lớn, còn cẩn thận từng chút, không để cho răng nanh đụng trúng nam căn kia. Hết lần này tới lần khác, Diệp Ý Tiêu còn thấy chưa đủ, thỉnh thoảng hướng trong miệng hắn đẩy thêm vào, sâu tới tận yết hầu, làm hắn cơ hồ muốn phun ra. Bất quá, nhìn thấy vẻ thoải mái trên mặt người kia, hắn lại cảm thấy bản thân cũng có chút thành tựu.
“Bảo bối, xoay người lại.” Diệp Ý Tiêu một bên nhìn Bạch Hy chuyên tâm lấy lòng mình, một bên dụ dỗ. Y cũng nên vì tính phúc kế tiếp của mình mà chuẩn bị.
Bạch Hy tuy không biết Diệp Ý Tiêu muốn làm gì, vẫn là rất nghe lời xoay người, cái mông tuyết trắng vung cao thoáng cái đã đưa đến trước mặt kẻ đang có ý đồ xấu kia.
“Thực ngoan.” Diệp Ý Tiêu vui vẻ hôn lên bờ mông căng tròn, sau đó ngón tay liền theo khe hở trượt xuống.
“Ân!” xâm nhập bất ngờ làm cho toàn thân Bạch Hy run lên, trong miệng tăng thêm không ít lực mút, khiến Diệp Ý Tiêu cũng hít vào một ngụm lãnh khí: “Bảo bối, ngươi thật lợi hại!”
Bạch Hy vội vàng nhả gậy thịt kia ra, quay đầu kinh hô: “Ngươi… Ngươi đừng bất ngờ tập kích! Ân… A… Đừng.. Ta.. Ta sẽ… Không cẩn thận.. Không cẩn thận cắn trúng ngươi…… Ách!”
“Cắn trúng cũng không sao, dù sao đó cũng là cục cưng của ngươi nha.” Diệp Ý Tiêu một bên khuếch trương lỗ nhỏ, một bên cầm lấy túi da đáng yêu bên dưới, cười cười nói.
Bạch Hy mặt đỏ, còn chưa kịp nói gì, Diệp Ý Tiêu bảo: “Tốt lắm, bảo bối, tự mình ngồi xuống đi.”
Cũng đã đến mức này, lại già mồm cãi láo cũng là uổng phí. Bạch Hy mở ra hai chân ngồi xuống người Diệp Ý Tiêu, vịn lấy nam căn cực đại thô to, cứng như sắt kia chậm rãi kề sát vào cửa động, sau đó thoáng dùng sức.
Nhưng mà Diệp Ý Tiêu đã sớm đã đợi không nổi, phân thân vừa chạm tới động khẩu liền trực tiếp thẳng lưng đẩy tới. Bạch Hy bị xâm chiếm bất ngờ kia làm cho hét lên thành tiếng: “Ah….”, sau đó hai chân mềm nhũn, cả người cứ như vậy ngồi xuống. Đâm sâu ngoài ý liệu làm cho hai người đều lâm vào vực sâu dục vọng.
“Tiểu Hy, Tiểu Hy, bảo bối của ta, ta yêu ngươi, ta thật sự yêu ngươi.” Diệp Ý Tiêu một bên cử động, một bên hôn tay Bạch Hy, vong tình kêu.
Một cái lại một cái đâm sâu làm cho Bạch Hy thần chí cùng thân thể tựa hồ như chiếc lá nhỏ, lung lay theo cơn gió. Chính là, lời nói của Diệp Ý Tiêu lại xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp sương mù che phủ, xuyên thẳng vào tâm trí hắn, yêu a! Hắn có phải hay không đã thật sự có được?
Bạch Hy cúi người, khuôn mặt dán vào ***g ngực Diệp Ý Tiêu, lắng nghe tiếng trái tim đối phương đập loạn, sau đó nở nụ cười: “Ý Tiêu, ta cũng vậy, rất rất yêu ngươi.”
Kết quả, tân niên đếm ngược này, Bạch Hy là ở trong ***g ngực Diệp Ý tiêu mà trải qua. Mà bước sang năm mới, Diệp Ý Tiêu cũng không có buông tha hắn. Sau khi lật người ái nhân lại, tiếp tục đợt công kích thứ hai. Cuối cùng mệt mỏi mỏi đến mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay, Bạch Hy mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau chính là mùng 1 tết, Diệp Ý Tiêu sáng sớm đã đem Bạch Hy dựng dậy, sau khi mặc quần áo chỉnh tề liền tha lôi hắn ra cửa. Bạch Hy tựa ở trên người y buồn ngủ, thần chí còn chưa thanh tỉnh .
Đến khi hắn đột nhiên tỉnh táo, người đã ngồi trên máy bay.
Một gã tiếp viên hàng không thanh tú đưa café cho Diệp Ý Tiêu, nụ cười trên mặt ôn nhu đến làm cho người ta muốn rơi vào tay giặc. Bạch Hy nhíu mày, bất mãn xê dịch thân thể. Diệp Ý Tiêu lập tức phát hiện hắn có điểm khác thường, vội vàng quay đầu đè tay Bạch Hy lại, dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt vuốt mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Có thoải mái chút nào không?”
“Khá tốt.” Mới mở miệng nói chuyện, Bạch Hy bị thanh âm khàn khàn của chính mình dọa tới mức nhảy dựng, lập tức đỏ mặt. Đêm qua hắn kêu rên quá phóng đãng, cư nhiên đem cuống họng làm đến khan cả tiếng.
Diệp Ý Tiêu nhìn hắn một hồi lâu, mới ngẩng đầu đối tiếp viên hàng không đang ngây người bên cạnh,dặn dò: “Thỉnh cho ta một ly nước sôi.” Tiếp viên hàng không vội vàng đáp ứng, nói rõ:“Chờ một lát” Sau đó mới đỏ mặt quay đi.
Bạch Hy hừ một tiếng: “Diệp đại tổng giám đốc sức quyến rũ thật đúng là vô biên, đến trên máy bay còn phát ra hormone.”
“Đừng ăn mấy thứ… dấm chua nhàm chán này.” Diệp Ý Tiêu vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại của Bạch Hy, bên trong đáy mắt ánh lên sủng nịch nhàn nhạt. Không hiểu sao, lại khiến trái tim Bạch Hy bang bang đập dồn dập.
“Chúng ta là đi chỗ nào?” Bạch Hy vốn cho là lần này là bay tới Đại Lý. Chính là, ngẩng đầu nhìn đến lộ tuyến toàn là tiếng Anh, chợt phát hiện đây là chuyến bay quốc tế, không khỏi kinh ngạc .
Diệp Ý Tiêu cũng không trả lời, cười đến đặc biệt quỷ dị: “Ngươi đoán a.”
“Ta khi nào thì làm thị thực xuất ngoại?” Bạch Hy càng hồ đồ, theo lý thì hộ chiếu vẫn luôn là hắn tự bảo quản, Diệp Ý Tiêu không thể có được. Trừ phi y sớm đã có dự mưu!
“Tạm thời không nói cho ngươi. Bảo bối, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không? Lần này bay tới mười tiếng đồng hồ, nếu như mỏi mệt liền ngủ tiếp một giấc.” Diệp Ý Tiêu cũng không lập tức giải thích nghi hoặc cho Bạch Hy, ngược lại quan tâm thân thể hắn.
Bạch Hy biết rõ Diệp Ý Tiêu lúc này cũng không muốn mình biết rõ, vì vậy cũng không hỏi nữa. Dù sao, Diệp Ý Tiêu hạ quyết tâm không nói, thì có làm gì cũng không ra đáp án .
Trên máy bay, dịch vụ cung cấp đồ ăn dù sao cũng có hạn, Bạch Hy tùy ý ăn chút gì đó cho no bụng, lại tiếp tục lăn ra ngủ. Cho nên, Bạch Hy không nhìn thấy, Diệp Ý Tiêu lúc đắp chăn cho hắn, vẻ mặt lộ ra dịu dàng hiếm thấy.
Sau khi đến sân bay, Bạch Hy mới biết được mục đích của chuyến đi này — Canada Toronto. Tại sao lại là Canada? Bạch Nhiên nói muốn đi Canada tham gia huấn luyện Anh ngữ, Cung Huyền Nguyệt cùng Vương Duy Duệ nói muốn tới Canada hưởng tuần trăng mật…… Chẳng lẽ đây đều là trùng hợp?
Vừa ra khỏi cabin đã cảm giác hàn ý bức người, đưa mắt nhìn thấy khắp nơi đều là tuyết trắng. Toronto mùa đông đặc biệt rét lạnh, âm 34 độ là chuyện bình thường. Diệp Ý Tiêu đã sớm có chuẩn bị, lấy ra áo lông, khoác lên người Bạch Hy, sau đó dẫn hắn rời khỏi sân bay.
Bàn tay Bạch Hy bị Diệp Ý Tiêu sít sao nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp khiến hắn có thể chống đỡ được cái lạnh của Toronto. Tại một khắc Diệp Ý Tiêu nhìn không tới cái kia, Bạch Hy nở nụ cười, may là không từ bỏ —
Diệp Ý Tiêu mang theo Bạch Hy đến một chiếc xe tới đón. Trên ghế phụ lái là một người Canada trung niên, vừa thấy Diệp Ý Tiêu liền cung kính dùng Anh văn chào hỏi, sau đó lại oa a oa a nói một tràng. Bạch Hy hết sức mơ hồ, chính là nghe được vài từ đơn lẻ như “Hôn lễ”, “khách mời”.
Ai muốn kết hôn? Bạch Hy hỗn độn, một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, bất quá chênh lệch nhiệt độ cùng múi giờ, rất nhanh hắn đã tựa trên người Diệp Ý Tiêu mơ màng ngủ.
Đợi khi tỉnh lại, Bạch Hy phát hiện mình nằm trong một căn phòng rộng rãi mà ấm áp, che phủ trên người là chăn gối mềm mại thoải mái.
Đang nghĩ ngợi thẩn thơ, chợt nghe bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc: “Tỉnh? Nên đứng dậy ăn cơm tối.”
|
CHƯƠNG 54
Ra khỏi phòng Bạch Hy mới biết, hiện tại, hắn đang ở chính là tổ trạch Diệp gia tại Canada. Cho nên, thời điểm nhìn thấy cha mẹ Diệp Ý Tiêu, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, chỉ có thể cứng ngắc cười, hướng hai vị hai vị lão nhân gia chào hỏi. May mắn, hai vị lão nhân gia ngược lại tư tưởng được đả thông vô cùng tốt, đối với Bạch Hy hỏi han ân cần, không chút nào vì hắn là nam nhân mà khắp nơi khó xử.
Chính là, ánh mắt Diệp mẫu có điểm quỷ dị, làm Bạch Hy trong lòng có chút sợ hãi.
Ăn xong bữa cơm chiều, Diệp Ý Tiêu liền mang theo Bạch Hy trở về phòng nói là thử y phục. Bạch Hy thấy kỳ quái, bất quá cũng không có dị nghị. Chỉ là, sau khi nhìn thấy bộ lễ phục vô cùng xinh đẹp khó tưởng tượng kia liền ngây người, sững sờ hỏi Diệp Ý Tiêu: “Tại sao phải mặc loại quần áo này?”
“Bởi vì chúng ta phải kết hôn a.” Diệp Ý Tiêu trả lời cực kỳ thoải mái, nhưng lại rất lưu loát cởi quần áo trên người Bạch Hy.
Bạch Hy vẫn đứng im bất động, tùy ý Diệp Ý Tiêu cầm quần áo khoác lên người mình, đến tận khi thắt xong chiếc nơ xinh xắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại, quát to một tiếng: “Chờ một chút! Ngươi nói cái gì? Ai muốn kết hôn?”
“Chúng ta a, hôn lễ có chút gấp gáp, vốn là muốn đợi mùa thu sang năm mới cử hành. Bất quá, nhìn bộ dạng sốt ruột của ngươi, vẫn là tổ chức ngay là tốt nhất.” Diệp Ý Tiêu giúp Bạch Hy chỉnh nơ lại cho ngay ngắn, vô cùng thoả mãn gật đầu: “Không tệ, bảo bối của ta soái ngây người ah.”
“Ta khi nào thì sốt ruột — ai!” Không đúng! Bạch Hy từ từ nhớ lại. Trước đó vài ngày, hắn thật sự có thúc giục Diệp Ý Tiêu kết hôn… chính là… chính là, cái kia chỉ là muốn cho Diệp Ý Tiêu phiền chán mình a!
“Nhớ ra rồi? Ta coi đó là thật. Nhìn xem, bộ này lễ phục ngươi có hay không thích? Có chỗ nào không hài lòng thì nói, ta kêu người lập tức cầm đi sửa, hôn lễ là hai ngày sau cử hành.” Diệp Ý Tiêu giúp Bạch Hy đến trước gương.
Bạch Hy nhìn người trong gương, chỉ thấy trong gương là một nhân ảnh thon dài, phong độ tuấn nhã, xuân sắc trong đáy mắt không cách nào dấu được.
“Như thế nào? Hài lòng không?” Diệp Ý Tiêu duỗi tay, ôm lấy eo hắn, cái cằm gác trên vai Bạch Hy, nhìn người trong gương khen không dứt miệng: “Vẫn là bảo bối của ta nhìn đẹp nhất.”
“Cha mẹ ngươi không phản đối?” Bạch Hy nhích sát vào ngực Diệp Ý Tiêu, rất mãn nguyện hưởng thụ nhiệt độ cơ thể y. Nếu như có thể kết hôn — cái kia cũng không tệ lắm.
“Cha mẹ đã sớm biết rõ tính hướng của ta. Ba năm trước đã kêu ta đem ngươi về ở rể, tránh để ta ra ngoài quan hệ bừa bãi. Hiện tại chúng ta kết hôn, bọn họ vui mừng còn không hết, tuyệt đối sẽ không phản đối.” Diệp Ý Tiêu ôm chặt người trong ngực, khẽ mỉm cười giải thích: “Bọn họ rất thích ngươi, điểm này không cần lo lắng.”
Bạch Hy lấy tay khuỷu tay đỉnh đỉnh bụng Diệp Ý Tiêu, bất mãn kháng nghị: “Xem ta là nữ nhân a? Thật có lỗi, ta lại không thể cùng ngươi sanh con dưỡng cái! Còn có, trước ngươi không phải cùng Nghiêm Huyễn Hi cao giọng đính hôn sao? Cha mẹ ngươi lúc ấy cũng có tham dự nha !”
“ thứ này ta chưa bao giờ trông cậy vào ngươi, nối dõi tông đường gì đó cũng không cần ta hao tâm tổn trí. Cho nên, ta chỉ cùng ngươi làm bạn cả đời là tốt rồi.” Diệp Ý Tiêu cầm tay Bạch Hy, cười nói: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [nắm tay người cho tới bạc đầu]. Bạch Hy, theo ta kết hôn, ta cho ngươi một tờ hôn thú, một nghi lễ long trọng, để bạn bè cùng người thân làm chứng cho lời thề của chúng ta, để cho tuế nguyệt chứng kiến hạnh phúc của chúng ta. Về phần ngươi hỏi việc Nghiêm Huyễn Hi kia, cha mẹ ta cũng biết đây là sách lược trong lúc cấp bách, tự nhiên sẽ phối hợp cùng ta. Bảo bối, trong ta, chỉ có một mình ngươi. Chỉ có ngươi, là Diệp Ý Tiêu ta nguyện bầu bạn cả đời.”
Cho nên mới nói, dỗ ngon dỗ ngọt có tác dụng phi thường lớn ah, Bạch Hy bị mấy câu đơn giản của Diệp Ý Tiêu làm cho đầu óc mê muội, lập tức gật đầu đáp ứng rồi.
Đến ngày cử hành hôn lễ, một đám thân hữu đã đến tập trung trên bãi cỏ rộng rãi, Bạch Hy gặp được Cung Huyền Nguyệt, Vương Duy Duệ còn có Bạch Nhiên, lập tức hiểu rõ, bọn họ đều là đáp ứng lời mời tới tham dự hôn lễ , không khỏi bội phục Diệp Ý Tiêu đã bỏ ra không ít dụng tâm vào hôn lễ này.
Diệp gia tại ngoại ô Toronto có một tòa nhà rất lớn, lần này cử hành hôn lễ càng mời nhiều bạn bè thân thích. Để cho tân khách có thể trải nghiệm đầy đủ mùa đông xinh đẹp của Toronto, Diệp Ý Tiêu còn cố ý mời người điêu khắc rất nhiều cột băng nghệ thuật dựng trong sân. Có đồng thoại chuyện xưa, có kiến trúc nghệ thuật hiện đại. Chỉ có điều, Bạch Tuyết công chúa biến thành tuyết trắng vương tử, cô bé lọ lem biến thành nam hài, nàng tiên cá biến thành nhân ngư vương tử.. mà thôi.
Hai vị chú rể đều rất đẹp mắt, theo chân bọn họ chụp ảnh chung có rất nhiều thân hữu. Âm nhạc lãng mạng, băng điêu lộng lẫy, thân hữu vui vẻ nói cười, tạo nên khung cảnh tiệc cưới vô cùng hạnh phúc.
Tại sân khấu nhỏ phía trước có một tháp chén dựng từ những chồng ly thủy tinh đế cao, còn có một chiếc bánh ngọt mười tầng tuyệt đẹp. Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy hai người dưới sự chứng kiến của toàn bộ thân hữu, hướng cái ly cao nhất rót xuống Champagne, sau đó lại cắt bánh ngọt, tiếp nhận chúc phúc của mọi người.
Hai giờ sau, Bạch Hy mệt mỏi đau lưng.
“Bảo bối, cố chịu đựng, chúng ta còn có một tiết mục đặc sắc khác.” Diệp Ý Tiêu kéo cánh tay Bạch Hy, mặt mỉm cười nói.
“Còn có?”
“Đúng.” Diệp Ý Tiêu lôi kéo Bạch Hy đến sân nhỏ phía sau, chỉ thấy một cái kinh khí cầu màu sắc rực rỡ, nằm trên tuyết trắng càng tăng thêm vẻ xuất chúng. Một đám thân hữu đã vây quanh bên cạnh khí cầu, nhìn thấy hai người tới đều vui vẻ cười.
Vương Duy Duệ là người đầu tiên chạy tới, có chút hâm mộ đối Bạch Hy nói: “Các ngươi trận này hôn lễ thật đúng là oanh oanh liệt liệt, kinh khí cầu cũng đem ra náo.”
Lời vừa nói xong, Cung Huyền Nguyệt đã ôm vai hắn, đôi môi ghé vào bên tai thổi khí: “Duệ Duệ cũng thích kinh khí cầu sao? Được rồi, đợi sau khi kết thúc hôn lễ của Ý Tiêu biểu ca, ta liền đem khí cầu kia đoạt lấy, đưa ngươi chơi. Yên tâm đi, Duệ Duệ, năm đó ta cùng biểu ca đã từng dùng kinh khí cầu đi một vòng quanh Australia, kỹ thuật của ta so với hắn cũng không kém.”
Vương Duy Duệ trừng mắt: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
“Thật sự a, không tin ngươi hỏi biểu ca!” Cung Huyền Nguyệt cái cằm hướng về Diệp Ý Tiêu giương lên.
Diệp Ý Tiêu cũng là hiếm khi phối hợp: “Nếu như Duệ Duệ nhà ngươi thật sự muốn ngồi khí cầu, chờ ta cùng Bạch Hy trở về, các ngươi mê bao lâu liền chơi bấy lâu.”
Gặp Diệp Ý Tiêu hào phóng như vậy, Vương Duy Duệ vô cùng xấu hổ, lôi kéo Cung Huyền Nguyệt đi đến một bên.
Kinh khí cầu chậm rãi bay lên giữa tiếng chúc phúc của mọi người, rất nhanh đã đến giữa không trung. Ánh nắng khó gặp vào ngày đông, chiếu lên hai người vô cùng ấm áp dễ chịu .
Bạch Hy nhìn quang cảnh trang viên bị tuyết trắng bao trùm ngày càng nhỏ phía dưới, không khỏi sợ hãi thán phục: “Đẹp quá.”
“Bảo bối, thích a?” Sau khi đem nhiên liệu thêm đủ, Diệp Ý Tiêu đi tới sau lưng Bạch Hy, hai tay dang ra ôm lấy hắn.
“Ân, ta rất thích.” Bạch Hy quay đầu lại, kiễng chân hôn lên môi Diệp Ý Tiêu: “Cám ơn ngươi.”
“Heo ngốc, nói cám ơn cái gì, hống ngươi vui vẻ chính là trách nhiệm của ta.” Diệp Ý Tiêu bây giờ nói lời thâm tình vô cùng thuận miệng.
“Ý Tiêu, chúng ta cứ như vậy, vĩnh viễn cùng một chỗ, được không? Trong tình yêu, chỉ có chúng ta.” Bạch Hy tại trong ngực Diệp Ý Tiêu xoay người lại, để cho hai người đứng mặt đối mặt.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.“Diệp Ý Tiêu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo tinh khiết như băng của Bạch Hy, nhẹ nhàng cười: “Honey , ngươi phải nhớ kỹ, ta yêu ngươi.”
“Ta biết rõ.” Bạch Hy dúi đầu vào ngực ái nhân: “Ta mãi mãi chỉ yêu ngươi.”
Hai người mười ngón tay quấn quýt đan xen, hai chiếc nhẫn cùng kiểu dáng phản chiếu ánh sáng mặt trời ấm áp, tỏa ra hào quang chói mắt.
Ngày đó, khinh khí cầu trở hạnh phúc cùng tình yêu bay một vòng quanh Toronto, rắc xuống tầng tầng lớp lớp yêu thương…
|