Dã Miêu Bất Tòng
|
|
45
Cửa phòng nghỉ bị đóng sầm lại, vào trong phòng, hai người càng giống như hai con thú điên cuồng, mỗi một động tác cũng giống như dã thú đi săn khi đói bụng đến cực điểm.
Vu Dân mãnh liệt cắn đôi môi Thương Viễn, môi đụng môi lập tức nổi lên một mảnh lửa nóng.
Thương Viễn đặt anh ở trên ván cửa, cả người phủ lên Vu Dân, thân thể cùng khoang miệng dán vào nhau không kẽ hở, gió thổi không lọt.
“Anh như thế nào… Váy đen của anh đâu?” Vu Dân bất mãn nhìn Thương Viễn đã đổi đồ.
“Muốn anh mặc váy làm em?” Thương Viễn xốc vạt áo sườn xám màu đen lên, bàn tay từ chỗ xẻ tà vuốt ve lên trên, Vu Dân đã sớm cứng rắn, hắn sờ một cái như thế, Vu Dân liền ừm một tiếng, đôi môi cũng mềm nhũn.
“Anh làm sao đều…” Vu Dân vù vù thở gấp truy đuổi môi Thương Viễn, Thương Viễn biết cách để làm cho anh thoải mái, khiêu khích trên tay đặc biệt đúng chỗ, dây dưa không lâu, Vu Dân càng lúc càng cứng lên, trên người cũng tỏa ra từng trận nhiệt.
Thương Viễn dùng ống tay áo của mình lau đi son môi của Vu Dân, đôi mắt Vu Dân nheo lại như cười, chân dài vươn ra, không còn y phục che đậy, trên đùi trần trụi một mảnh. Anh dùng chân kéo Thương Viễn đến càng gần mình hơn, cằm cũng khẽ nâng lên: “Lau sạch sẽ cho em.”
Son môi được chùi gần sạch, hai người đã hôn nhau đến trên giường phòng nghỉ.
Vạt áo sườn xám trên người Vu Dân đã bị vén qua một bên, dưới hạ thân được Thương Viễn vuốt ve trong tay, môi lưỡi câu lên cuốn lấy tất cả nước bọt, chỉ nghe được âm thanh hôn môi dính nị cùng tiếng thở dốc của hai người trong cả căn phòng.
Hôn ra một mảnh khí tức nôn nóng, lửa tình bốc lên cả người, ánh mắt Vu Dân man mác, đôi tay ôm lấy cổ Thương Viễn dùng sức thêm mấy phần: “Ưm…a…”
Vu Dân bắn ra trong tay hắn, năm ngón tay của Thương Viễn từ dưới sườn xám rút ra, dính trên đó dịch thể của anh. Hắn nhìn chăm chú một lát, vươn lưỡi liếm đi.
“Anh làm gì!” Vu Dân duỗi chân, hất tay Thương Viễn ra, sức lực có hơi mạnh, cánh tay Thương Viễn bị hất qua một bên, trái lại nắm lấy chân Vu Dân.
Trên chân còn vết đỏ do đi giày cao gót, Thương Viễn nhẹ tay vuốt ve, dùng đầu lưỡi liếm lên ngón chân của anh.
Đầu lưỡi ướt át nhưng ấm áp, Vu Dân sợ đến rụt chân, thế nhưng co lại không được, cổ chân bị Thương Viễn nắm chắc bất động trong tay hắn, từ đầu ngón chân đến kẽ chân, mỗi một tấc liếm qua, mỗi một tấc hôn lên.
Trên chân Vu Dân bị hôn đến ngứa ngáy, ngón chân không ngừng run rẩy cong lên, loại cảm giác khó có thể dùng lời để diễn tả này khiến cho toàn bộ trái tim Vu Dân bị thiêu cháy.
Thương Viễn hôn lên lòng bàn chân, mu bàn chân, liếm thẳng một đường đến cổ chân, ở nơi nhô ra một khối xương, hắn sắc tình mút liếm nó vài lần. Từ chỗ cổ chân ấy, một dòng điện nhỏ bé không ngừng bò khắp thân thể, tay Vu Dân trở nên yếu mềm, nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng rắn: “Như thế thì lát nữa đừng hôn miệng em.”
Đôi mắt đỏ lên của Vu Dân trừng hắn, nói thêm một câu: “Bẩn chết.”
Thương Viễn chậm rãi bật cười, ngoài miệng vẫn liên tục hôn liếm như trước, đôi môi đi đến cẳng chân, làn da tinh tế trên đùi đều bị liếm lộng qua mọi chỗ, lòng bàn tay cũng không ngừng vuốt ve ở đó, rồi tiếp tục vuốt lên bắp đùi, cái hôn trên môi cũng di chuyển theo.
Da dẻ nơi đấy càng mịn màng, đầu lưỡi thô ráp của Thương Viễn chỉ đụng một cái, lập tức phát hiện hạ thân của Vu Dân lại cứng rắn lên rồi.
Bị liếm đến phát cứng nên Vu Dân có chút mất mặt, anh lầm bầm kháng nghị: “Không có dầu bôi trơn thì đừng hòng làm em…”
Tay trái Thương Viễn chạm vào eo anh, bàn tay lưu luyến trêu đùa không ngừng, lấy ra một mảnh khô nóng, Vu Dân bị chạm vào một chút trở nên mềm nhũn, dứt khoát ngậm miệng.
Thương Viễn nhẹ nhàng xoa nắn vật đó của anh, lưỡi vẫn còn liếm tới liếm lui trên bắp đùi.
Đầu lưỡi ấm áp vẽ ra một giọt nước man mát, đụng vào khe mông vài lần, muốn liếm vào bên trong.
“Này…” Vu Dân nhấc eo lên, né tránh đầu lưỡi của Thương Viễn, “Anh ăn phải xuân dược rồi!”
|
46
Vu Dân muốn tránh né tư thế cúi thấp như vậy của Thương Viễn, nhưng lại không chống cự được sự thoải mái cực kỳ, phải mở to đôi mắt vốn đang nhắm lại kia. Xoa vuốt an ủi không dừng trên bắp đùi Vu Dân, Thương Viễn nhẹ nhàng bóp một cái, hiện ra một mảnh tê dại.
Thương Viễn một bên hoạt động, một bên không rời mắt khỏi khuôn mặt của Vu Dân, bộ dáng tràn ngập ôn nhu.
Dưới hạ thân được hầu hạ càng lúc càng thoải mái, được âu yếm trong tay Thương Viễn thật sự tuyệt vời hơn rất nhiều so với khi anh tự mình an ủi. Vu Dân ngẩng đầu, mạnh mẽ thở gấp mấy cái, anh sớm muộn gì cũng chết đuối trong sự ôn nhu của hắn! Vu Dân xùy chính mình một tiếng, thất bại cúi xuống hôn lên ánh mắt của Thương Viễn.
Thương Viễn bị hôn run lên hàng mi, Vu Dân phun ra hơi thở nóng bỏng tại đôi mắt của hắn, hôn đến bên miệng của Thương Viễn.
Hôn một chút rồi buông ra, Vu Dân bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ.
Hôn rồi lại hôn, càng ngày càng kịch liệt, không thể rời bỏ cái hôn ôn nhu, cũng không thể rời khỏi con người ôn nhu này.
Đôi môi bị hôn bỗng hơi quay sang bên cạnh, Thương Viễn đang cười, hai người lại quấn môi vào nhau một chút, hắn cúi đầu, tiếp tục liếm khe mông của Vu Dân.
Lúc này, bàn tay Vu Dân nắm chặt thành quyền, cái cổ hồng thành một mảnh, để mặc hắn làm việc.
Đầu lưỡi mềm dính liếm láp mà thử thăm dò ở bên ngoài mấy lần, rồi tiến vào bên trong, ngón chân Vu Dân mạnh mẽ xiết chặt drap giường.
Đầu lưỡi đi vào không sâu, nhưng khi nhìn thấy đầu Thương Viễn ở dưới thân mình, cùng với thành ruột bên trong không ngừng bị đầu lưỡi đụng vào, bị liếm đến mức eo Vu Dân càng lúc càng nhũn ra.
“Anh, gần được… Được rồi…” Thương Viễn hoàn toàn không có ý định dừng lại, đôi mắt Vu Dân đỏ hết cả lên.
Cảm giác đầu lưỡi chạm vào nơi chưa bao giờ bị liếm mút đó khiến cho Vu Dân cảm thấy hốt hoảng từng cơn.
Thương Viễn tiếp theo dùng tay, lúc này tốt hơn nhiều, Vu Dân ngồi dậy, cùng Thương Viễn ôm nhau, tay của Thương Viễn từng chút thâm nhập vào trong cơ thể anh, Vu Dân cau mày, nằm bên tai Thương Viễn mà trầm thấp rên rỉ.
Sườn xám trên người đã sớm xốc xếch lộn xộn từ lâu, trước ngực bị nhăn nhúm không ra hình thù, cổ áo bị bung mở không còn hình dáng, tà áo bị vén lên rất cao, lộ ra dấu vết bị người chà đạp. Dưới thân Vu Dân còn ngẩng cao đầu, khi Thương Viễn mở rộng cho anh, Vu Dân đỡ lấy của mình cọ vào dưới bụng Thương Viễn.
Nơi kia của Thương Viễn còn chưa có phát tiết, căng phồng cứng ngắc hơn so với anh.
Toàn bộ tóc của Vu Dân chôn vào bên trong hõm vai của Thương Viễn, đâm vào trong lòng hắn đến ngứa.
Hắn đỡ mông Vu Dân, nhấc lên một chút.
“Anh vào đây.”
Âm thanh khàn khàn.
Vu Dân cắn lỗ tai hắn, cắn cổ hắn, cắn hầu kết hắn, âm thanh nhẹ bâng như muốn phát ra lời rên rĩ: “Muốn vào thì vào, làm bao nhiêu lần đều…A…”
Thân thể Vu Dân lập tức căng ra, đôi tay siết vai Thương Viễn càng chặt.
“Đệt mẹ anh…” Vu Dân mắng một câu, chữ cuối cùng thoáng run lên.
Mồ hôi Thương Viễn toát ra: “Không có dầu bôi trơn, nhất định có hơi đau, anh sẽ chậm một chút…”
“Dám chậm thì đi chết ngay cho em!” Vu Dân mềm nhũn trên vai Thương Viễn, móng tay cào lưng hắn, buồn bực cho hắn một đấm: “Nhanh một chút!”
Thương Viễn cúi xuống hôn tóc anh, Vu Dân rũ đầu không muốn ngẩng lên, tùy ý để hắn hôn.
Thương Viễn hôn một lần, anh cắn bả vai hắn một cái.
Thương Viễn bắt đầu động, tư thế này đi vào rất sâu, Thương Viễn chậm rãi động mấy lần cho hậu huyệt bớt chặt, rồi mới dùng sức thúc vào.
Vu Dân cũng không tiếp tục cắn vai Thương Viễn, đi cắn cằm của hắm, xong rồi cắn mũi, rồi lại cắn lỗ tai, anh ôm Thương Viễn thật chặt.
Thân thể hai người đã quen thuộc vô số lần, thế nhưng lần này lại kịch liệt lửa nóng giống như lần đầu tiên.
Răng Vu Dân thật sự suýt chút nữa cắn bị thương lỗ tai Thương Viễn, Thương Viễn đối với cơ thể anh rõ ràng như lòng tay, hắn siết chặt eo của Vu Dân, khí lực trên tay không khỏi tăng thêm.
“Con mẹ nó, anh…” Nơi kết hợp giữa hai người ngày càng nóng rực, không ngừng ma sát ra ái tình liệt hỏa, Vu Dân đột nhiên lại lên tiếng, động tác của Thương Viễn không dừng lại, phân tâm đi nghe Vu Dân nói cái gì.
“Con mẹ nó, anh giỏi quá!” Trong lời nói của Vu Dân mang theo ý cười dụ hoặc.
Vật trong cơ thể đột nhiên căng cứng thêm mấy phần, Vu Dân không tự chủ được liền ngẩng đầu, mông động theo tiết tấu của Thương Viễn
|
47
Hình ảnh bên trong phòng *** mỹ nhưng lại có cảm giác tốt đẹp, sườn xám màu đen đã sớm không che đậy được thân thể, chân Vu Dân chậm rãi cà nhẹ bên thắt lưng Thương Viễn, cả người bị làm đến nỗi sảng khoái không chịu nổi.
Ngực của Vu Dân cùng Thương Viễn dính chặt vào nhau, tim đập kịch liệt, đôi mắt Vu Dân lười mở ra, đầu nhũ của bản thân đằng sau lớp vải sườn xám khẽ cọ lên người hắn.
Rung động ba ba dưới mông hơi ngừng lại, Vu Dân như thế khiến cho Thương Viễn thở gấp một tiếng, đôi tay đỡ Vu Dân, thả anh nằm ngã trên giường.
Chân Vu Dân bị nâng lên, sườn xám màu đen dính không ít chất lỏng khó phân biệt được.
Vu Dân chậm rãi huýt sáo một tiếng, nở nụ cười với Thương Viễn đang cúi đầu nhìn anh, trên khuôn mặt viết lên mấy chữ: “Đến chà đạp em đi.”
Thương Viễn thúc vào lần thứ hai, dùng miệng che đi đôi môi Vu Dân, không cho anh lộ ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào.
Thân thể lại thêm một lần kết hợp chặt chẽ không kẽ hở, bắp đùi cùng mông va chạm vào nhau khiến cho bên trong cái hôn không thể dừng lại của hai người mang theo tiếng thở hổn hển.
“Tiểu Dân.”
“Ừm.”
“Tiểu Dân.”
Vu Dân chạm tay lên mặt Thương Viễn, đáp lại hắn, sau mỗi tiếng ừm lại biến điệu.
“Ừmm…”
Thương Viễn đi vào càng sâu, đẩy cả người Vu Dân sắp đến đầu giường.
Tay hắn giúp Vu Dân vuốt ve, chỗ đó của Vu Dân nóng đến đỏ, lòng bàn tay không ngừng ma sát của Thương Viễn cũng cực kỳ nóng, bắp đùi va chạm càng dùng thêm sức, Vu Dân như sắp đến đỉnh, điểm nhạy cảm trong cơ thể không ngừng bị đánh vào, khoái cảm kịch liệt giội lên tâm trí anh.
“Lão lưu manh…” Vu Dân duỗi một tay cùng Thương Viễn đan xen mười ngón tay, giọng nói khàn khàn rên rỉ, rồi cứ như vậy mà bắn ra.
Thương Viễn cũng bắn ra.
Bắn vào tận cùng bên trong Vu Dân.
Hai người mồ hôi tràn trề, Thương Viễn lấy giấy lau sạch cho Vu Dân.
“Về nhà tắm?”
Vu Dân không trả lời, ở trên giường lười biếng gọi hắn: “Lão lưu manh…” Vu Dân trở mình, nằm nghiêng nhìn hắn, phía dưới sườn xám lộ ra cặp mông cùng đôi chân trần không có gì che đậy.
Bàn tay đang lau chùi của Thương Viễn ngừng lại, chuyên tâm nghe Vu Dân gọi hắn.
Vu Dân gọi hắn lão lưu manh, lão lưu manh… Thương Viễn nghe thấy, cảm giác lỗ tai mình tỏa nhiệt.
Thương Viễn nắm một tay của anh lên, đan vào tay mình, giống như thời điểm mới vừa đạt cao trào, tay kia cầm lấy tay còn lại của anh, đưa đến bên môi hôn.
Vào lúc dừng lại này, hai người mới nghe thấy trên tủ đầu giường, điện thoại di động đáng thương không người để ý tới vang lên.
“Điện thoại di động…” Vu Dân đột nhiên muốn nhận điện thoại gọi đến, không biết đã vang lên bao lâu.
Đôi môi Thương Viễn còn đang mổ trên mu bàn tay Vu Dân: “Không muốn nhận…”
Vu Dân giãy tay, muốn đi lấy điện thoại, nhưng Thương Viễn đã bắt lấy eo anh, ôm người trở về, lập tức tiến vào địa phương mới vừa ướt át kia.
Phốc một tiếng, toàn bộ chôn đến chỗ sâu nhất bên trong.
“Ừm…” Điện thoại di động Vu Dân vừa cầm trên tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất.
Tiếng chuông cũng ngừng lại.
“Nhỡ là đạo diễn…” Vu Dân sờ lên nơi kết hợp của hai người, tìm được bụi lông đen dưới hạ thân của Thương Viễn mà túm lấy, động tác đâm rút của hắn lúc này mới chậm lại.
Thương Viễn kéo cái tay đang làm chuyện xấu của Vu Dân treo lên vai mình, thúc vào càng nhanh hơn so với khi nãy: “Quản ông ta đi tìm chết.”
Vu Dân cau mày đối với động tác giống như phát tình của Thương Viễn.
“Anh nhận đi, không sao, anh nghe điện thoại, đến lượt em làm anh là được.”
“Tiểu Dân, đừng đùa, anh…” Hạ thân Thương Viễn còn đang chôn bên trong Vu Dân, đột nhiên bất động. Không nói nên lời, có chút luống cuống mà dừng lại.
Vu Dân ôm lấy đầu Thương Viễn: “Em nhớ anh nói anh có lỗi với em?”
Tư thế nói chuyện này của hai người rất quái dị, dưới thân còn đang ám muội kết hợp với nhau, trong miệng lại bình tĩnh như vậy.
“Mẹ nó, anh có lỗi với em, nhưng em không có lỗi với anh sao?” Vu Dân kề tai hắn thì thầm, giọng nói ve vãn nhưng lại tựa như ném dao.
“Kỹ xảo yêu đương của hai chúng ta thật sự hỏng bét.”
“Anh ngốc, em không phải ngày đầu tiên biết.”
“Anh yêu em, em cũng không phải ngày đầu tiên biết.”
“Con mẹ nó nếu như hiện tại anh không làm em, em lập tức đi tìm người khác! Đến lúc đó cho anh không còn chỗ để hối hận… A! Mẹ nó, anh nhanh lên một chút!
Dưới thân kịch liệt chuyển động, Vu Dân ngậm miệng, an tâm hưởng thụ.
“Tiểu Dân…” Thương Viễn dường như nhớ lại một số chuyện lúc trước, ánh mắt nhìn Vu Dân càng thêm không rời, hắn cố gắng cẩn thận tìm từ: “Em không thiếu người yêu em.”
Vu Dân cười rộ lên, trong miệng rốt cuộc cũng phun ra một câu tiếng người: “Em biết, không phải có anh sao?”
Editor lảm nhảm: Hai chương cuối hẹn mọi người ngày mai nha. QwQ
|
48
Hai người bọn họ hoang đường trãi qua một buổi tối hương diễm. Tiết mục ngày hôm đó, hậu quả đương nhiên là phải một mình quay bù.
Sau khi chương trình thu hình xong, hành trình của Vu Dân ngày càng bận rộn đến mức quay vòng, Thương Viễn ngược lại mỗi ngày đều về nhà nghỉ ngơi rất sớm.
Một hôm, Vu Dân mệt mỏi đi ra khỏi phòng thu âm, trời đã rất khuya, khi đó là một giờ sáng, nhiều nhân viên công tác đều tìm phòng nghỉ ngơi ngủ tạm, dự định tiếp tục công việc vào sáng hôm sau. Vu Dân xoa đôi mắt hơi đau, đi đến bãi đậu xe lấy xe.
Một đường bước lên cầu thang trong nhà, Vu Dân ngáp thật to.
Thương Viễn phỏng chừng ngủ rất sâu, tiếng mở cửa đều không nghe thấy.
Vừa mới ngồi trên xe máy xuyên gió chạy qua rất nhiều con phố, hiện tại vào phòng, Vu Dân mới cảm thấy thân thể cóng đến cứng ngắc như được sống lại.
Trong phòng không bật đèn, nhưng rất ấm áp, Thương Viễn đang ngủ, anh có thể cảm giác được hô hấp vững vàng của hắn, khiến người khác đặc biệt an tâm vào ban đêm.
Vu Dân rón rén cởi quần áo, cả người dính khí lạnh chui vào bên trong chăn. Vu Dân xoa tay, do dự một chút nhưng vẫn không ôm lấy người kia, thân thể cũng cố ý cách hắn rất xa. Anh đem chân cuộn tròn lên, ủ cho tay chân ấm hẳn, rồi mới duỗi cánh tay đem toàn bộ chính mình quấn đến trên người Thương Viễn.
Anh mới vừa quấn lấy hắn, tay Thương Viễn lập tức cử động, bàn tay trong chăn tìm kiếm ôm lên eo Vu Dân, ánh mắt hắn cũng không mở, động tác này giống như phản xạ có điều kiện.
Vu Dân không mặc quần áo, tay Thương Viễn đặt trên thắt lưng anh vỗ nhẹ hai cái, vuốt ve da thịt trần trụi của anh.
Đầu Vu Dân cọ vào đầu Thương Viễn một chút, có Thương Viễn ở trong chăn thì ấm áp hơn nhiều so với khi chỉ có một mình anh, rất thoải mái.
Vu Dân nhắm mắt lại cười, nhưng chưa cười xong thì lại ngáp dài một cái, nước mắt đều bị đẩy ra khóe mắt.
“Em đã về?” Đầu giường yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng nói chuyện, bên trong câu hỏi của Thương Viễn nồng đậm cơn buồn ngủ uể oải, còn vô thức mang theo giọng mũi.
Vu Dân ôm thân thể Thương Viễn, đôi mắt đóng chặt, mí mắt trầm trọng rủ xuống, trên tay ôm Thương Viễn càng chặt hơn nữa như đáp lại. Thật lâu sau, anh lên tiếng trả lời, thế nhưng chữ ừm kia có được phát ra tiếng hay không, chính anh cũng không rõ ràng lắm.
Thương Viễn không nói nữa, dịch chuyển tới chút, khoảng cách cùng Vu Dân càng gần hơn, lồng ngực dựa vào nhau, hai cơ thể không tiếng động kề sát nhau trong chăn.
Lúc hai người ôm nhau ngủ, Vu Dân có thói quen nằm xích xuống dưới một chút, bởi vì anh rất thích nhích người lên trên trong khi ngủ, nửa đêm thường hay bị va vào đầu giường, mũi của anh dán vào hầu kết của Thương Viễn, vù vù ngủ say.
Bảy năm thật giống như một giấc mơ dài, lúc thức dậy, Thương Viễn vẫn giống như cái thuở yêu đương cuồng nhiệt, mỗi đêm bọn họ đều ôm nhau ngủ, cùng nhau đếm tiếng hít thở của đối phương.
Sáng sớm, Vu Dân bị mùi hương từ nhà bếp đánh thức, anh vất vả xốc mí mắt lên, mơ màng lấy điện thoại di động xem thời gian.
Năm giờ rưỡi, vẫn còn kịp bắt đầu công việc.
Vu Dân tròng quần vào, hương vị trong phòng bếp nhẹ nhàng lan tỏa khắp nhà, Vu Dân nhăn mũi ngửi, liếm liếm khóe miệng, cảm thấy đó là trứng chiên cùng cháo nấu gạo trắng, thật là thơm.
Nửa bên giường trống không, anh không rời giường, Thương Viễn cũng không gấp chăn, trên giường vẫn còn vết ngủ nằm đè trên nệm, Vu Dân nhìn chăm chú drap giường vài giây, lập tức giật mình. Anh vội vàng mang dép chạy đến nhà bếp, dép lê mang ngược cũng không để ý.
Quả thực nhìn thấy Thương Viễn đang đứng trước bếp gas bận rộn, lời nói của Vu Dân bỗng dưng trở nên lắp bắp.
“Đệt! Lão lưu manh anh, anh đang làm gì thế?”
Thương Viễn vặn công tắc giảm nhỏ lửa, chậm rãi trả lời: “Làm cơm.”
“Làm cơm?” Vu Dân ngạc nhiên đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, cằm rơi đến độ có thể nghe thấy âm thanh của khớp xương hàm, “Anh, đệt… Sẽ không độc chết người đi? Anh, anh đừng!”
Vu Dân chưa mặc quần xong, sợ đến mức quần cũng muốn bị tụt xuống, trừ măng xào ra, anh chưa từng thấy cũng chưa từng ăn những thứ khác do Thương Viễn làm. Huống chi phòng bếp trong nhà từ xưa đến nay đều là một nơi hoang phế, anh bước tới trước bếp gas mà đánh giá cái nồi kia: “Cái nồi này bao lâu nay không xài, bụi đó, anh rửa sạch rồi?” Vu Dân giống như đang tìm lời để che giấu sự kinh ngạc của mình, thế nhưng lời nói năng lộn xộn đã đem toàn bộ cảm xúc bị hù sợ lộ ra sành sạch. Anh vẫn không nhịn được hỏi lại một câu: “Đệt, em đệt… Anh làm cơm…”
Đầu lưỡi Vu Dân quắn lại đến nỗi nói năng không đầu không đuôi.
|
49
Thương Viễn tắt bếp gas và máy hút khói, rửa tay kỹ càng, đi tới hôn lên trán Vu Dân một cái, nắm tay kéo người đến phòng rửa mặt.
Vu Dân còn ngửi thấy mùi của nhà bếp, khi cầm trên tay bàn chải đánh răng mà Thương Viễn vừa mới trét kem xong, bụng của anh ục ục reo lên.
Vu Dân vùi đầu đánh răng, xoát xoát, động tác chậm lại, nhìn thẳng vào Thương Viễn ở trong gương. Chú ý tới hành động của Vu Dân, bàn tay Thương Viễn đang chải tóc cho anh cũng dừng lại, cầm lược trên tay hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Trong miệng Vu Dân đều là bọt trắng, nhìn trong gương như vậy có chút buồn cười, trên người Vu Dân không mặc áo, Thương Viễn cúi đầu, lấy môi chạm vào cái cổ lộ ra của anh, tựa như dỗ dành, sau đó tiếp tục chải đầu cho Vu Dân.
Tóc Vu Dân rất mềm mại, dài đến vai, Thương Viễn đem lược cắm vào trên mái tóc anh, chải một đường nhẹ nhàng xuống dưới, khi đến đuôi tóc thì sẽ nghịch ngợm cuốn nó lên, răng lược từ bên trong nhô ra.
Sự kinh ngạc khi nhìn thấy Thương Viễn trong nhà bếp lúc nãy trôi qua, Vu Dân sực nhớ tới chuyện công ty do A Lâm nói cho anh nghe tối hôm qua.
Một tuần này, Thương Viễn phủi tay hơn nửa nghiệp vụ công ty, nâng đỡ trợ thủ của mình, vẫn nắm cổ phần trong tay, văn phòng hoàn toàn dời trống, sau đó đi theo phong cách từ nay chỉ muốn làm người giàu có nhàn rỗi kiếm chút tiền.
Thương Viễn có lẽ đoán được chính anh sẽ nghi ngờ chuyện như vậy, nên hắn mới nhờ A Lâm nói cho anh nghe.
Vu Dân không nói gì, nhét bàn chải vào trong miệng, lông bàn chải phân cao thấp cùng hàm răng.
Tóc chải suông mượt, Thương Viễn buông lược ra, ôm eo Vu Dân từ đằng sau.
“Em muốn nói gì?”
Vu Dân lắc đầu, Thương Viễn ngậm một ngụm nước ấm từ trong ly súc miệng, nắm lấy cằm Vu Dân truyền vào trong miệng anh, bọt trắng bên mép Vu Dân dính lên môi hắn, Thương Viễn cũng không thèm để ý, gọi Vu Dân: “Súc miệng.”
Thương Viễn tự súc miệng, quai hàm Vu Dân ngậm nước phồng lên, anh bất động nhìn hắn.
Thương Viễn dìu đầu anh đến gần bồn rửa mặt, bóp quai hàm anh một chút, Vu Dân lúc này mới nhổ nước súc miệng ra.
Thương Viễn cột tóc cho Vu Dân.
Khi Vu Dân đang miên man suy nghĩ linh tinh, Thương Viễn đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Dân, anh làm chuyện hỏng bét, nên anh phải nghĩ biện pháp để sau này không còn làm ra bất cứ chuyện hỏng bét nào.”
“Trước kia là anh không hiểu, hiện tại đã biết rõ, anh phải tranh thủ cho mình thật nhiều thời gian, dùng nó để suy nghĩ, anh đến cùng nên làm như thế nào. Coi như là nghỉ ngơi dài hạn đi, anh cũng muốn để cho bản thân nghỉ đủ, nhiều năm qua như vậy, anh cũng tích lũy được kha khá ngày nghỉ có lương.”
Lúc trước, Vu Dân xác thực cần một thân cây, thế nên hắn cần thiết phải trở thành thân cây kia, nhưng Vu Dân từ trước đến giờ chưa từng nói với hắn rằng anh cần.
Anh chỉ nói, lão lưu manh anh thật tốt.
Anh cũng không chỉ một lần nói, anh xem, em có thể tự mình làm được.
Vu Dân lại ngậm chút nước, chậm rãi súc miệng rồi nhổ ra, đôi mắt nhìn Thương Viễn, khóe mắt có chút đỏ lên.
Thương Viễn nở nụ cười: “Em nói anh ngốc, đúng là vậy, đối với ánh mắt vô cùng rõ ràng của em, anh tại sao lại tốn nhiều thời gian như thế mới hiểu được, điều em muốn rốt cuộc là gì.” Ngón tay hắn chạm vào cằm Vu Dân, thân mật vuốt ve.
“Là anh.” Giọng nói của Vu Dân có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy Thương Viễn như vậy, anh nhất định muốn nói ra khỏi ra miệng.
“Đúng vậy, là anh.” Thương Viễn cầm khăn lau mặt cho Vu Dân, “Anh rất vinh hạnh.”
Động tác lau mặt vẫn là cường độ quen thuộc, thời điểm lau qua viền mắt, Vu Dân đột nhiên nắm lấy tay Thương Viễn không cho hắn cử động, khăn lông màu trắng đắp trên mắt một lúc lâu, lượng nước ấm áp trong khăn nhẹ nhàng ấn lên đôi mắt đang sưng kia.
Rất lâu, anh mới đem bàn tay đang giữ lấy Thương Viễn thả ra, Thương Viễn cũng không trêu anh, tiếp tục lau mặt cho Vu Dân, anh nhắm mắt lại, trên tay siết chặt góc áo của Thương Viễn.
Lúc đi ra ăn sáng, Vu Dân rất vội vàng, rửa mặt tốn thật nhiều thời gian, chỉ lo không kịp giờ bắt đầu công việc, anh vừa ăn như hùm như sói, vừa thán phục lão lưu manh kỳ thực làm cơm rất ngon.
Chí ít bánh trứng gà nướng thật sự rất thơm.
*bánh trứng gà
bsygtobxhac1t1gy3xkp4uqse6jqd6cla1onesf39ekw1471798260434
Thương Viễn múc cháo gạo trắng ra, lấy một cái muỗng sứ trắng mò một khối chao bỏ vào đĩa, đưa tới trước mặt anh.
“Ăn chậm một chút, hôm nay anh cho nhóm phụ trách album của em nghỉ rồi.”
Vu Dân suýt chút nữa mắc nghẹn bánh trứng gà.
“Thật sự?” Bộ dạng nhìn ngốc hề hề.
“Không nói sớm.” Vu Dân liếc hắn một cái, rốt cục chậm rãi giảm tốc độ nhai đồ ăn trong miệng.
Anh và Thương Viễn đem lung tung mọi thứ ăn xong, đây là lần thứ nhất bọn họ khai hỏa phòng bếp ở trong nhà, Vu Dân ăn no đến mức trong dạ dày cảm thấy hoàn toàn ấm áp.
Một buổi sáng sớm, Thương Viễn hai người ngồi ngốc một khối trong nhà, cũng thật là chuyện hiếm có, Vu Dân ngồi trong lồng ngực Thương Viễn, Thương Viễn ngồi trên ghế sa lông. Vu Dân xem tạp chí, còn Thương Viễn nhìn anh.
Cửa số sát đất phòng khách mở rộng, mặt trời ấm áp cuối mùa thu chiếu sáng mọi thứ trong phòng.
Vốn là một cảnh tượng tốt đẹp, bỗng nhiên lại vang lên một thứ âm thanh sát phong cảnh.
Vu Dân cầm tạp chí giơ giơ, đập vào trên vai người đằng sau, khiển trách hắn: “Anh đánh rắm.”
Thương Viễn cười ấn bụng anh: “Là anh hay là em?”
“Là anh.” Vưà dứt lời, vẻ mặt khó khăn lắm mới kiềm nén được của Vu Dân biến mất tiêu, tiếng cười kéo dài một lúc lâu, khóe miệng anh cười đến nỗi có chút mỏi.
Cười xong mới lấy tóc cọ hõm vai hắn: “Là em…”
Tay Thương Viễn ấn bụng anh còn xoa xoa thêm mấy lần, Vu Dân cũng sờ tay lên: “Còn không phải là do ăn nhiều đồ ăn sáng.”
Vu Dân sờ một chút, rồi gọi hắn: “Lão lưu manh…”
Thương Viễn đột nhiên cảm thấy trên tay có chút ngứa, phát hiện ra tay trái đang đè xuống ghế sa lông của mình đã bị Vu Dân lặng lẽ chạm vào. Ngón tay đeo nhẫn của Vu Dân câu lấy ngón tay đeo nhẫn của hắn, lòng bàn tay anh dán vào mu bàn tay hắn, Vu Dân đem năm ngón tay luồn vào kẽ tay, chặt chẽ đan cài với bàn tay của Thương Viễn.
Vu Dân cũng không quay đầu lại, trên tay nắm lại càng chặt.
Bên trong những ngón tay đan cài, ngón tay đeo nhẫn kề cận trông thật triền miên.
Vu Dân từ trước đến giờ không nói với Thương Viễn, em yêu anh.
Cũng không cần.
Hai chiếc nhẫn sáng ngời trên ngón tay vô danh của hai người thân mật ôm ấp, sử dụng thân thể lạnh lẽo của chính mình trao đổi một cái hôn thắm thiết cùng với một chiếc nhẫn khác.
Thương Viễn nghĩ, hắn nguyện ý, nguyện ý dùng ba chữ thổ lộ hư vô không quan trọng kia, đổi lấy mỗi ngày, mỗi đêm, từng phút, từng giây giống như vậy, chỉ để mười ngón tay liên kết sâu sắc với nhau.
Nắm lấy bàn tay Vu Dân, hoặc là, Vu Dân nắm lấy bàn tay hắn.
Hoàn.
|