Dã Miêu Bất Tòng
|
|
40
Màn hình điện thoại di động tự động tối sầm.
Trong bóng tối, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người rất gần, nhất thời có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Tiểu Dân…” Thương Viễn chạm tay tìm kiếm trên mặt anh, nhưng không đụng vào vết thương trên mặt.
“Tiểu Dân, anh biết rồi.” Trong giọng nói của Thương Viễn hiếm thấy sự nghẹn ngào, lỗ tai Vu Dân giật giật.
“Anh biết anh làm không tốt chỗ nào, anh quá tệ…” Thương Viễn phát hiện chính mình còn cơ hội để nói rõ ràng những lời này với Vu Dân, trong lòng cảm thấy dâng trào rất nhiều thứ muốn nói ra hết.
Vu Dân đặc biệt im lặng, im lặng đến mức nghe được rõ ràng mỗi lần hít thở.
Đã lâu rồi anh không bình tĩnh ôn hòa lắng nghe Thương Viễn nói chuyện như thế, mỗi một lần hô hấp đều thở thật nhẹ, Thương Viễn tựa hồ như ổn định lại cảm xúc của bản thân. Đôi mắt Vu Dân nhìn chằm chằm một bụi cây không rõ hình dáng ở dưới chân mình.
Thương Viễn nói ra một chuỗi dài, mà một chuỗi kia, hình như hàm hồ cố ý để cho Vu Dân nghe không rõ ràng, anh miễn cưỡng chỉ nghe rõ được vài câu.
Hắn nói.
“Anh tệ như thế…”
“Anh tệ như thế, em như thế nào vẫn ở cạnh anh…”
Thương Viễn lại kéo Vu Dân vào trong lồng ngực của hắn, Thương Viễn không dám đụng vào eo của Vu Dân, chỉ có thể nắm lấy bờ vai ôm anh vào lòng.
Vu Dân cúi đầu, bụi cây kia bị gió thổi nghiêng ngả, một chiếc lá rớt xuống mặt đất, cong cong đến buồn cười.
“Bài hát em viết kia, anh đã nghe được.”
“Anh thật sự không tìm được em, chỉ nhìn thấy em trong điện thoại hát với anh.”
“Thật may, thật may, thật may em vẫn còn đây… Anh vẫn muốn được nghe em hát.”
Lời nói của Thương Viễn rất ấm áp, ấm đến mức chóp mũi lạnh lẽo của Vu Dân trở nên ửng hồng, đọng trên đó một hạt nước. Vu Dân không lên tiếng, chỉ đem đầu đặt trên vai của Thương Viễn.
Thương Viễn vừa nói, trong ngữ điệu bình tĩnh còn mang theo hương vị nuông chiều. Lồng ngực Thương Viễn phập phồng kịch liệt, hắn kề lên trán Vu Dân: “Nếu em không hát, thì để anh hát cho em.”
Tiếng gió hò hét, Thương Viễn mở miệng, giọng hát của hắn cũng không dễ nghe, trước đây thường bị Vu Dân cười cho. Nhưng cũng đã rất lâu không bị anh cười.
Lời thổ lộ ngày đó
Rất nhiều điều nghẹn ngào trong lòng
Tưởng rằng sau này còn rất nhiều thời gian
Tưởng rằng em có thể chậm rãi nói với anh
Nếu như ngày đó
Em có thể biết rõ
Thời gian sau này còn lại thật ít
Không còn ai
Chậm rãi nghe em bày tỏ
Những lời nghẹn ngào trong lòng
Từ trước đến giờ, Thương Viễn ca hát thường không đúng lời, hắn rất muốn thể hiện bài hát mà mình từng nghe, ca từ lại cứ chạy trốn băng băng. Thế nhưng hắn vẫn không dừng lại, ca khúc kia, những ca từ đó, chỉ được nghe một lần, nhưng gai nhọn trong lòng đâm sâu đến đau nhức, khiến hắn khắc ghi sâu sắc trong đầu.
Ngày kết hôn ấy, lời thề anh trao em
Ốm đau giàu nghèo nguyện không rời xa
Tuyết rơi ngoài buồng điện thoại
Đầu ngón tay anh ôm lấy đầu ngón tay em
Âm thanh Thương Viễn không nhỏ, nương theo cơn gió bay đi thật xa. Trong núi rất lạnh, lạnh như buổi tối hỏng bét kia.
Cái buổi tối hỏng bét kia trong lòng Vu Dân, chính là buổi tối hôm đó, Vu Dân cùng Thương Viễn quấn lấy nhau cả một đời.
Bọn họ đứng trong giáo đường trao nhau lời thề, nhẫn cưới và chiếc hôn.
Âu phục cùng âu phục quấn quýt nhau một đường trở về nhà trọ.
Vu Dân chưa bao giờ cảm thấy muốn từng phút từng giây hôn đôi môi Thương Viễn đến như vậy, hai người ở trên giường triền miên đến khi không kịp thở, thì cửa phòng bật ra.
Thương Viễn nhanh chóng che kín thân thể của hai người.
Buổi tối đó thật sự hỏng bét, một lúc sau khi động phòng, bọn họ bị ông chủ nhà trọ đuổi ra ngoài.
Năm ấy, Hà Lan hiếm khi thấy lại có tuyết rơi, ông chủ tốt xấu cũng để cho bọn họ mặc quần áo rồi mới đi ra, tuyết trời giữa đêm tối Hà Lan rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh.
Trên người không có tiền, bọn họ cuối cùng đành nghỉ ngơi trong một buồng điện thoại.
Buồng điện thoại có đèn ấm chiếu sáng ngày đêm, có thể đóng cửa lại.
Ngày ấy, vô số bông tuyết li ti dễ tan rơi xuống trên lông mi hai người, cả hai dựa vào nhau, cứ như vậy trãi qua một đêm.
Sau đó, Vu Dân vì quay MV (music video) nên trở lại Hà Lan, bên ngoài nhà trọ nọ có dán thêm một tờ thông báo: Không hoan nghênh đồng tính luyến ái vào trọ. Vu Dân không biết tiếng Hà Lan, nhưng lại hiểu, bởi vì trên đó dùng rất nhiều loại ngôn ngữ nhấn mạnh nhiều lần, trong đó có cả tiếng Trung.
Lần trở lại khi ấy, Hà Lan không có tuyết rơi.
Trong buồng điện thoại ngày đó, rõ ràng rất lạnh, chỉ có hai cái áo khoác và cánh cửa chặn gió, dựa vào nhau mà vượt qua một ngày tuyết rơi.
Tiếng hát giữa trời đêm trong núi rừng vang lên cao ngất, Thương Viễn hát đến cổ họng khô khốc, đột nhiên xuất hiện một tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ bên tai, hát chung với hắn.
Thanh âm kia rất quen thuộc với Thương Viễn, mỗi khi viết nhạc, Vu Dân rất thích ngâm nga như thế.
Âm thanh khe khẽ như vuốt mèo cào trong tâm, thế nhưng mỗi tiếng lại rất êm tai.
Thương Viễn chạm đến đầu ngón tay Vu Dân, tay nắm chặt tay, tiếng hát trong miệng trở nên lệch lạc, gần như đọc ra ca từ, thế nhưng từng từ vẫn được nghiêm túc đọc ra.
Từng chữ từng câu. Một lời bên nhau.
Ngày kết hôn ấy, lời thề anh trao em
Ốm đau giàu nghèo nguyện không rời xa
Tuyết rơi ngoài buồng điện thoại
Đầu ngón tay anh ôm lấy đầu ngón tay em.
|
41
Tiếng hát của hai người được gió thổi đi rất xa, truyền đến bên tai vô số cỏ cây không ngủ.
Hát xong, hai người im lặng thật lâu.
Vu Dân mở miệng trước.
Anh cười một tiếng, rồi nói: “Anh rất tệ sao? Em còn tưởng rằng em mới là người tồi hơn kìa.”
Ngữ khí của anh như đang đùa giỡn, thế nhưng câu chuyện cười này cũng không làm bầu không khí khá hơn chút nào, Vu Dân không nói tiếp, Thương Viễn cũng không đáp lại lời của anh. Một câu nói lay động trong gió, biến mất không thấy hình dạng trong thoáng chốc, Thương Viễn cầm tay anh càng chặt.
Vu Dân nhìn bụi cây nghiêng ngã kia, dựa vào núi đá sau lưng ngồi xuống, dựng một chân lên. Thương Viễn cũng cúi người, ngồi xuống bên cạnh, Vu Dân thở ra một hơi: “Anh cho rằng em không nghĩ tới chuyện ly hôn với anh?”
Vu Dân xoay chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn kia xoay qua xoay lại quanh ngón áp út, mỗi lời anh nói giống như một tiếng thở dài: “Nhưng không có anh, một mình em làm sao tiếp tục được…”
“Đã quen có anh ở bên cạnh.”
“Thói quen thật lâu như vậy, không tài nào rời khỏi anh được.”
“Hơn nữa, cũng đã quen bị anh bỏ lại rồi.” Vu Dân vừa nói vừa tự giễu như đang cười, Thương Viễn bị nghẹn đến nỗi không nói ra lời, trầm mặc cúi đầu, cầm tay Vu Dân đặt đến bên môi mình.
“Tính cách em đây đều bị anh nuông chiều thành như vậy, còn ai chịu nổi?” Vu Dân dựng chân còn lại lên, đặt cằm trên đầu gối, “Đệt, nói ra rồi còn có chút muốn khóc…”
Vu Dân hít mũi, duỗi chân ra, hỏi Thương Viễn: “Anh có thuốc lá không?” Thương Viễn lấy ra một gói thuốc lá, Vu Dân ngậm một điếu trong miệng, ra hiệu cho Thương Viễn châm lửa, Thương Viễn lấy tay chắn gió, ấn bật lửa một cái.
Trong bóng tối hiện lên ánh lửa ấm áp, Vu Dân nghiêng đầu, đưa điếu thuốc đến gần.
Anh hút hai ngụm, kẹp điếu thuốc đưa tới khóe miệng Thương Viễn, Thương Viễn nhìn điếu thuốc toát ra khói trắng mỏng manh, không nhận lấy, chỉ chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay Vu Dân.
Vu Dân nhếch miệng, đưa tay kẹp điếu thuốc còn đang bị Thương Viễn nắm lấy lên miệng, rít thêm một hơi thuốc.
Đầu thuốc sáng lên ánh lửa nhấp nháy, Vu Dân thả lỏng hai ngón tay, thuốc lá từ kẽ tay rơi xuống, nằm trên đất.
Vu Dân thò chân dập tắt tàn thuốc. Làn khói còn dư lại trong miệng bị Vu Dân chậm rãi nhả ra, anh lúc này mới giương mắt nhìn Thương Viễn và nói: “Hôn em một chút.”
Động tác trên môi hai người mãnh liệt như khát nước, đôi mắt Thương Viễn căng ra đến phát đau, hắn chụp lấy tay Vu Dân, mười ngón tay đan xen nhau, liều mạng dùng tất cả ôn nhu của mình đặt vào trong nụ hôn này.
Vu Dân mở đôi môi, tùy ý để Thương Viễn hôn anh, ánh mắt anh chăm chú nhìn Thương Viễn, nước bọt nơi khóe miệng chảy dọc xuống hầu kết, Vu Dân nhắm mắt lại, để đôi môi của hai người liên kết càng thêm chặt chẽ.
Trên sân khấu, tiếng nhạc ngừng lại, chỉ còn duy nhất một ánh đèn dần dần tắt, vở kịch một vai chỉ có một người độc diễn thật lâu, thế nhưng nếu có người nguyện ý hát hai câu cùng anh, anh lập tức sẽ rất vui vẻ.
Thương Viễn một bên hôn anh, một bên rất ngây thơ mà rơi nước mắt. Vu Dân không cười hắn, cho dù anh cảm giác được có chút nước mắt dính trên mặt mình.
Mỗi lần anh thổ lộ với Thương Viễn, kết quả làm sao cũng đều giống nhau đến vậy. Mười năm trước, anh nói thích hắn, tên nhóc kia cũng khóc, mười năm sau, anh viết ca khúc cho hắn, lão già đầu này cũng khóc. Khóc khóc khóc!
Vu Dân cuốn đầu lưỡi, lôi kéo hắn, thịt lưỡi mềm mại dây dưa kịch liệt, khiến cho cái hôn này càng thêm ngứa ngáy.
Thời gian trôi qua quá nhanh, anh từng cho rằng chính mình còn rất nhiều thời gian để phung phí, anh từng cho là người như anh sẽ mãi mãi như thế không già, thế nhưng rất nhanh, mười năm liền đi qua.
Mười năm yêu nhau, vừa nồng đậm yêu thương vừa đau đớn, từng ngày trong mười năm thật dài của cả hai, giống như một mũi kim tỉ mỉ dệt nên một tấm lưới tình yêu vững chắc, trừ anh cùng Thương Viễn, không có bất kỳ người nào có quyền xen vào tình cảm của bọn họ.
Mũi kim xỏ qua một đường, rõ ràng là anh tình em nguyện. Đan móc thành từng vòng, là yêu anh và xin mời yêu em.*
Cảm giác thích một người, có được người ấy cả đời là có thể cam tâm chịu đựng.
Vu Dân như một cây khô già mục nát, chỉ cần được tưới một chút nước mắt của Thương Viễn, anh lập tức không có tiền đồ.
Vu Dân mỉm cười, liếm đi vệt nước mắt chảy xuống trên mặt Thương Viễn, đem nước mắt đắng chát đút vào trong miệng hắn.
Gió đêm trong khe núi thổi đến đâu, nơi đấy trở nên lạnh lẽo, thế nhưng hai người lại hôn nhau không biết mệt mỏi để mà bọc lấy lửa nóng khó dập tắt trong người.
Vu Dân nâng mặt Thương Viễn, lồng ngực phập phồng lên xuống.
“Lão lưu manh…” Ba chữ thốt ra mang theo chút hổn hểnh, Vu Dân dùng răng mài râu lởm chởm trên cằm Thương Viễn, “Em muốn ăn anh.”
*一针一线, 一穿一引, 分明是你情我愿. 紮成的一圈圈边缘的线扣, 是爱你和请爱我. Cầu giúp đỡ T A T
|
42
Nói tới nói lui.
Nhưng rốt cuộc Vu Dân ngay cả thịt mặn cũng không ăn được.
Buổi tối rất lạnh, bị gió thổi vù vù thật lâu trong khe núi khiến Vu Dân cóng đến mức chảy nước mũi.
Thương Viễn nhìn thấy anh bị lạnh, mới phản ứng được phải liên lạc với tổ tiết mục và đội cứu hộ, hắn không chắc nếu bây giờ hai người quay ra, có thể tìm được đường về hay không. Thương Viễn ngồi dưới đất cùng Vu Dân, dựa vào nhau sửa ấm, bấm điện thoại trên tay gọi điện.
Liên lạc với đội cứu hộ xong, thuận tiện báo bình an cho đạo diễn, Thương Viễn bật định vị trên điện thoại. Đầu của hắn cùng đầu của Vu Dân chạm vào nhau, hắn chậm rãi cọ sát một chút, cọ đến mức làm cho Vu Dân đau sọ não, anh vung tay vỗ lên đùi hắn một cái.
Thương Viễn nắm lấy bàn tay anh, bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Vu Dân cũng không giãy giụa, an tâm thoải mái để cho hắn nắm, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm lại.
“Mệt à?”
Vu Dân gật đầu, ngáp một cái.
“Em ngủ một lát đi, người đến thì anh gọi.” Thương Viễn cởi áo khoác của mình ra, dựa sát vào Vu Dân hơn, thân thể hai người co lại thành một khối, dùng áo khoác quấn kín lấy nhau, âu phục không dầy nhưng tốt xấu gì cũng chắn được gió.
Bọn họ thật giống như trở về lúc đấy.
Ngày hôm đó lạnh hơn so với ngày hôm nay, chỉ có điều áo khoác ngày hôm đó được cái dầy hơn.
Trong buồng điện thoại ngày hôm đó cũng không có gió thổi vào, hai người đàn ông núp trong một nơi khoảng hai mét vuông, chân cũng không duỗi ra được.
Ngày hôm đó, Vu Dân tựa vào trong lòng hắn mà ngủ, ngày hôm nay cũng thế, Vu Dân chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, nếu mệt thì cứ mệt, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ.
Tay Thương Viễn kéo vai Vu Dân sát chặt vào hắn hơn.
Những vệt nước mắt trên mặt Thương Viễn còn chưa lau sạch sẽ, Vu Dân dường như đang ngủ, hô hấp đều đặn chậm rãi, Thương Viễn dùng môi mổ nhẹ một cái lên mái tóc anh.
Một bên hôn nhẹ một bên ngủ say, cơ thể Vu Dân có chút ấm áp trở lại, Thương Viễn liếc mắt nhìn giờ.
Đã sắp hai tiếng.
Hắn không phải lo chờ người đến đón bọn họ, chuyện hắn lo sợ nhất đã chấm dứt, chỉ cần hai người chung một chỗ, cái gì khác cũng không quan trọng.
Ở trong núi non trùng trùng điệp điệp, hai người biến thành một điểm nhỏ bé, ngày và đêm thay phiên, sáng sớm cùng chiều tối thay đổi, tất cả là chuyện của núi rừng.
Gió cũng thế, đường đi cũng vậy, bọn họ chẳng qua là hai người đi nhầm đường, có hỏng bét cũng là chuyện của bọn họ, có thành công cũng là chuyện của bọn họ.
Trên bầu trời truyền đến tiếng động thật to của máy bay trực thăng.
Bọn họ ở trên thang dây nhìn bao quát khe núi chạy dài, dùng ánh mắt chào tạm biệt với bóng tối hắc ám.
Khi trở lại, tổ tiết mục suýt chút nữa khóc thành một trận lụt, Minh Nguyệt ôm chặt lấy anh, nước mắt chảy dài, Vu Dân vỗ lưng cô an ủi: “Tôi đâu có chết đâu nào.”
Lúc khuya, Vu Dân phát sốt.
Anh ho đến mức sắp nứt cuống họng, con mắt đỏ ngầu, nhưng lại không chịu uống thuốc.
“Ngày mai sẽ khỏe, khục khục…” Vu Dân lắc đầu, xua tay.
Thương Viễn trầm mặt ngồi bên cạnh Vu Dân: “Phải uống.”
Vu Dân ừng ực uống nước, liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu từ chối lần thứ hai.
“Không uống thì anh sẽ đút em uống đấy.”
Vu Dân để ly xuống, khúc khích nở nụ cười: “Được, đút em đi.”
Thương Viễn bỏ thuốc vào miệng, bóp nhẹ dưới cằm Vu Dân, muốn như thế đút thuốc vào trong miệng anh.
Lúc sắp đụng vào môi, Vu Dân đưa tay cản Thương Viễn lại, lấy viên thuốc kia vào tay mình.
“Như vậy sẽ bị lây bênh…” Vu Dân thì thầm, ném viên thuốc vào trong miệng, uống nước nuốt trôi.
Thương Viễn cuối cùng cũng yên tâm một chút, đi đổi nước và khăn mặt hạ nhiệt.
Kịch bản vẫn sửa lại, nhiệm vụ trong núi được giảm mạnh độ khó, Vu Dân bị Thương Viễn bắt uống thuốc mấy ngày. Lúc hắn lau người cho anh, Vu Dân cố ý hừ hừ hắn vài câu, nhiệt độ bàn tay Thương Viễn rất ấm, hắn vỗ mông anh như trừng phạt, Vu Dân một bên tiếp tục hừ hừ, một bên cười rất vui vẻ.
|
43
Vu Dân thật sự là người tuy sốt nhưng vẫn rất có tinh thần, đặc biệt là sau khi nói chuyện hòa hảo cùng Thương Viễn, anh cảm giác toàn thân rất hăng hái. Thương Viễn không cho anh ghi hình mà bắt anh nghỉ ngơi, Vu Dân không chịu nghe theo, la hét đòi hút thuốc, ho khan không khỏe thì hút thuốc cái gì, rốt cuộc bị Thương Viễn trừng mắt nhìn, Vu Dân bất mãn ngậm miệng. Cuối cùng, Thương Viễn nhìn thấy kịch bản đã sửa do đạo diễn đưa tới, hắn mới đồng ý, chỉ cần nhiệm vụ không nặng, có thể ghi hình một chút.
Vu Dân biết Thương Viễn đáp ứng, vô cùng hưng phấn hôn bẹp một cái trên mặt hắn, còn lấy lưỡi liếm qua liếm lại mấy lần, liếm xong lại đột nhiên chạy đi lấy khăn, lau mặt cho Thương Viễn.
“Đừng bị lây bệnh.” Vu Dân vội vã cuống cuồng lên.
Được lau mặt sạch sẽ, Thương Viễn cảm thấy rất tiếc nuối mà gãi gãi nửa bên mặt của mình cả buổi.
Trong núi có một trại ngựa, nhiệm vụ ngày hôm sau được ghi hình ở nơi đó.
Sáng sớm, nhiệt độ trên người Vu Dân giảm xuống một chút, Thương Viễn mặc dầy cho anh đến mấy lớp mới để anh ra ngoài.
Vu Dân để Thương Viễn mặc quần áo cho mình, không ngừng cọ cái trán của hắn.
Thương Viễn kéo dây kéo áo khoác của anh lên, anh cúi đầu mỉm cười với hắn.
Trại ngựa thật lớn, Vu Dân không có tìm hiểu kỹ về ngựa, nhưng bởi vì phải đóng một vài bộ phim nên anh cũng luyện cưỡi ngựa một ít. Ba cặp vợ chồng đi tìm người huấn luyện để nhận ngựa, người ta dắt cho Vu Dân một chú ngựa có lông bờm đỏ thẫm, nhìn rất nhanh nhẹn.
Vu Dân vỗ đầu ngựa, đuôi nó vung lên một chút, Vu Dân nhấc chân giẫm lên bàn đạp, xoay người một cách xinh đẹp mà ngồi lên lưng ngựa.
Tầm mắt Vu Dân nhìn Thương Viễn trở thành từ trên cao nhìn xuống.
Thương Viễn vừa mỉm cười vừa nhìn chăm chú động tác của Vu Dân. Kiến thức cưỡi ngựa của Vu Dân căn bản có đủ, anh điều khiển ngựa bước đi mấy thước. Rồi quay đầu lại, đi tới chỗ Thương Viễn.
Vu Dân cầm roi ngựa trong tay, lập tức ở trên ngựa hơi cúi người, đầu roi đặt dưới cằm Thương Viễn, trượt lên trượt xuống hầu kết của hắn, vẽ một vòng xung quanh đó, da thuộc thô ráp trêu đùa trên cổ rồi mới trở lại cằm. Đôi mắt Thương Viễn hơi nheo lại, ý cười càng sâu hơn.
Tay Vu Dân kéo dây cương, bắt đâu đi vòng quanh Thương Viễn, móng ngựa không nhanh không chậm bước thành một vòng tròn.
Vu Dân đổi tay cầm roi, trong lòng bàn tay biến ra một bông hoa, anh cong thắt lưng, đưa tay ra với Thương Viễn, trông giống như một quý ông phong lưu.
Động tác trên tay kèm theo một câu tiếng anh trôi chảy: “This sweet gentleman, may I?” (Quý ngài đáng yêu này, cho phép tôi?)
Vu Dân ngồi trên lưng ngựa cao, tất cả cử động và ánh mắt đều lấp lánh ánh nắng, anh đang cười, không riêng gì miệng, đôi mắt lẫn động tác trên tay đều phảng phất nụ cười.
May I?
Vó ngựa đứng yên tại chỗ, gõ một cái lên đất.
Thương Viễn để tay lên, không đợi Vu Dân dùng sức, hắn chống lưng ngựa, mượn một chỗ còn trống trên bàn đạp, vững vàng ngồi xuống phía sau Vu Dân.
Gần như lên ngựa trong chớp mắt, Thương Viễn bắt lấy dây cương trên tay Vu Dân, kéo anh dựa vào trong lòng mình.
Vu Dân quay đầu lại, ôm lấy cằm Thương Viễn, hôn môi hắn.
Ngựa tốt như có linh tính, thông minh đứng tại chỗ ăn cỏ, đạp móng vài cái, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi.
“Này…Còn không cưỡi ngựa… A” Vu Dân vốn chỉ muốn hôn một chút rồi tách ra, nhưng Thương Viễn không muốn buông tha cho Vu Dân, ngậm lấy đầu lưỡi anh, không ngừng biến nó thành một nụ hôn sâu.
Vu Dân quất nhẹ một roi lên đùi hắn.
Thương Viễn bị đau nhếch miệng, chuyên tâm vòng tay qua eo Vu Dân.
Hai người ở trại ngựa chơi đùa cho tới trưa, buổi trưa quay về không ghi hình. Cậu quay phim đau lòng sờ lên ống kính máy quay, cảm giác nó và chính mình chắc chắn sắp bị mù hết hai con mắt.
Thời tiết thay đổi, buổi chiều bắt đầu trời mưa, tổ tiết mục tạm thời quyết định ngừng quay. Đây cũng không phải là một chương trình thử thách, nên không cần phải mạo hiểm phiêu lưu trong núi.
Vào xế chiều, cả tổ tiết mục rời khỏi núi non trùng điệp.
Vu Dân ở trên xe ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại mới biết kế tiếp còn phải ghi hình nhiệm vụ.
Chương trình trên núi không biết làm sao quay tiếp, nhưng tiếp theo sẽ phải ghi hình tại thành phố của bọn họ.
Vu Dân nằm trên người Thương Viễn đờ đẫn phun hồn*.
*5b7d1b89af77189224d0190900e1aecb
Anh ôm lấy cổ Thương Viễn, ngồi thẳng lên hỏi hắn: “Quay về thì anh có ghi hình tiếp không?”
“Đương nhiên ghi hình cùng em.”
“Không cần anh ở cùng.” Vu Dân nhăn mũi, tiếp tục nằm xuống phun hồn.
Giữa giờ ghi hình có mấy tiếng nghỉ ngơi, Vu Dân sẵn tiện về nhà lấy xe.
Chủ đề của chương trình lần này là trình diễn thời trang.
Tổ tiết mục trực tiếp đưa tất cả đến sân khấu, bọn họ cần dùng cả ngày trời để chuẩn bị, sau đó trình diễn trên sàn catwalk chữ T vào buổi tối.
Việc này cũng không có gì, nhưng khó ở chỗ bọn họ phải đổi vai.
Nam mặc đồ nữ, nữ mặc đồ nam, nguyên một ngày, ngoại trừ phải làm quen quần áo bọn họ sắp trình diễn và trang điểm, còn có chuyên gia thể hình đến dạy bọn họ dáng đi.
Thương Viễn bốc trúng chủ đề là Gothic, nét mặt của Ngô Khản và Lý Sách Văn nhìn rất phức tạp, có lẽ ngẫu nhiên bốc phải chủ đề rất thú vị.
“Đệt, sườn xám!” Vu Dân bóp cổ nhân viên công tác, tức giận kề vào tai người đó nói nhỏ, “Mới vừa rồi tôi nói cậu đem tờ giấy sườn xám quăng cho Ngô Khản đâu?”
“Anh ta không cầm tờ đó…” Vẻ mặt nhân viên công tác bị siết đến mức thảm thương.
|
44
Sau khi bốc rồi không có cách nào thay đổi, mọi người tách ra chuẩn bị và trang điểm.
Vu Dân tùy tiện tìm một cái sườn xám từ giá áo mặc thử, còn độn ngực thật cao. Anh ưỡn ngực đi ra khỏi phòng thử đồ, cơ thể anh cao, mặc sườn xám lộ càng lộ ra dáng người thon dài, sườn bên xẻ tà cao không giấu được đôi chân dài trắng bóng đong đưa qua lại, làm cho cậu quay phim cảm thấy đau cả mắt.
Chuẩn bị tạo hình xong, Vu Dân ngẩn người với chuyên gia thể hình cho đến chiều.
Căn bản vũ đạo của Vu Dân rất tốt, đi đứng tạo dáng cũng không khó khăn, thích ứng với giày cao gót trên chân là lập tức có thể đi đứng tự nhiên. Cũng không biết Thương Viễn ở bên kia như thế nào, nói thật Vu Dân còn chưa thấy Thương Viễn ngoại trừ trang phục của hắn. Lúc nghỉ ngơi, Vu Dân vừa suy nghĩ vừa quay quay bộ tóc giả trên tay, nhân viên trang điểm nhìn thấy, thiếu chút nữa xông lên liều chết với anh.
Buổi tối, chương trình thời trang đúng giờ bắt đầu.
Khán giả nhiều vô cùng, Vu Dân nhìn thoáng qua khán đài, sợ đến le lưỡi một cái, rút đầu về. Quy tắc trò chơi là muốn khán giả không biết chuyện đổi vai, sau đó để bọn họ tiến hành bỏ phiếu, số phiếu của hai vợ chồng gộp lại càng nhiều càng tốt.
Cho nên nghiêm túc mà nói tuy đây chỉ là đi catwalk, nhưng thật ra cũng cần một hồi diễn xuất, chuyên gia trang điểm tu bổ lớp son trên môi anh thêm một chút, Vu Dân hơi hé hai môi trên dưới, đôi mắt không ngừng nhìn về phía hàng ghế khán giả, nhưng lại không nhìn thấy được Thương Viễn.
Anh rút thăm trúng số thứ tự đầu tiên, không đến phiên ngồi chờ bên cạnh sân khấu. Số thứ tự của Thương Viễn ở tuốt phía sau, nên hắn chỉ trang điểm rồi ngồi ở ghế khán giả, ngược lại, Ngô Khản thì trực tiếp mặc đồ lolita ngồi luôn ở đó, mấy người khác không biết ngồi chỗ nào.
Dàn nhạc cực lớn, từ trên sân khấu chữ T nhìn xuống dưới hoàn toàn đồ sộ, tiếng nhạc nổi lên, mọi người nín thở nhìn người mẫu xuất hiện trên sân khấu.
Tiếng giày cao gót vang lên, có một người bước ra, vén lên một mảng xẻ tà thật cao lộ ra làn da, chân còn lại đằng sau theo kịp đường may nhỏ hẹp dọc bên sườn xám, cuối cùng cái chân dài cũng được che giấu đi phân nửa, lúc này mọi người mới có thể dời mắt, nhìn thấy rõ bộ sườn xám màu trắng được cắt may khéo léo, dãy cúc cài áo màu đỏ uốn quanh, ven ống tay áo được thêu chỉ đỏ mảnh mai, ôm sát toàn thân cho đến cổ.
Mái tóc đen uốn quăn, hàng mi tinh tế như một bức họa than sắc, đôi môi hé mở. Động tác cùng hơi thở của Vu Dân đầy tao nhã, dáng đi của mỗi bước chân say mê người nhìn hòa cùng với chiếc sườn xám đỏ trắng, đôi môi đỏ mọng diễm sắc được tôn lên giữa tơ lụa trắng đỏ, như lửa nóng sống động.
Mỗi một bước chân của Vu Dân đều lộ ra một chút mu bàn chân hoặc mắt cá chân, gãi vào tâm khán giả.
Giày cao gót vang lên từng tiếng vững vàng, làm chủ toàn bộ sàn diễn.
Sườn xám bao lấy thân thể tuyệt mỹ bước đi trên sân khấu, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Ngô Khản tính cười cũng quên mất.
Mấy người mẫu nữ khác cũng bắt đầu đi ra, Vu Dân xuống sân khấu, liên tục trình diễn thêm năm bộ sườn xám, cuối cùng mặc một bộ sườn xám tơ tằm đen trắng ra chào cảm ơn.
Sau tiết mục, nhân viên công tác phỏng vấn Ngô Khản: “Anh thấy Vu Dân đi như thế nào?”
“Cực kỳ đẹp! Kinh diễm! Hoàn mỹ! Xấu hổ quá, tôi nói năng hơi lộn xộn, nhưng thật sự, kinh ngạc không nói ra lời, nếu tôi chưa kết hôn thì nhất định sẽ cưới “cổ” đấy! Nhưng mà tôi có vợ rồi, bà xã ơi anh yêu em!”
“Phản ứng của Thương tổng lúc đó ra sao?”
“Thương Viễn? Tôi không biết lúc, lúc tôi hồi thần thì chỗ bên cạnh không còn ai, không biết đi đâu rồi.”
Vu Dân mới vừa chào cảm ơn, vài người mẫu nữ khác còn chưa xuống sân khấu, Thương Viễn ngay lập tức vọt tới hậu trường. Nhưng không tìm được người, phòng trang điểm và phòng thay quần áo trống huơ trống hoắc, mãi cho tới khi hắn lên sàn, Thương Viễn vẫn còn bị gãi tâm cào phổi đến ngứa ngáy trong lòng.
Tất cả quần áo của Thương Viễn là màu đen, phong cách của Gothic vốn âm u, cộng thêm mới vừa rồi không tìm được Vu Dân, sắc mặt hắn càng âm trầm trong suốt phần catwalk của mình, vừa vặn nâng cao hiệu quả.
Mỗi một lần đổi đồ đều là một cây đen hắc ám, cuối cùng hắn mặc một bộ váy đen kèm theo một mái tóc đen dài suông thẳng.
Vu Dân ở dưới sân khấu, lấy di động ra chụp trộm.
Tách tách tách, thích thầm trong lòng.
Thương Viễn trình diễn xong đi tẩy trang, trước khi có kết quả bỏ phiếu thì vợ chồng không thể gặp nhau, Vu Dân cảm thấy chán chết bèn chạy ra ngoài hút thuốc lá.
Tòa nhà cao tầng này có thông đến một bãi đậu xe ở bên ngoài, chỉ dành riêng cho tổ tiết mục của bọn họ, Vu Dân đi tới chỗ đấy, cúi đầu châm lửa hút thuốc.
Thương Viễn hỏi nhân viên trang điểm mới đi ra bãi đậu xe tìm người.
Qủa nhiên nhìn thấy Vu Dân.
Vu Dân còn mặc bộ sườn xám đen mới vừa catwalk trên sân khấu, cổ áo bị mở ra vài cái cúc, lỏng lẻo phanh ra một mảng ngực. Tóc giả và độn ngực cũng đã được tháo ra, mái tóc thật hơi dài của Vu Dân buông xuống, đuôi tóc hơi cong lên, đôi môi đỏ tươi tao nhã đang ngậm một điếu thuốc lá. Anh ngồi trên chiếc mô tô đen, toàn bộ cơ thể dựa vào đầu xe, hai khủy tay chống ra sau, ngực căng ra một đường cong thật chặt. Sau khi xuống sân khấu, cách xa ống kính, Vu Dân hoàn toàn không có cái gọi là ý thức giữ hình tượng, một chân nhàn nhã đạp trên xe, gót giày cao gót đen trên chân còn lại giẫm lên bàn đạp, nút giữ chỗ xẻ tà của sườn xám bị bung ra, đôi chân dài dưới tà áo sườn xám thêu hoa lộ ra sành sạch, thẳng tắp và trắng nõn.
Lại trở về dáng vẻ mèo hoang lười biếng.
Vu Dân nghe thấy tiếng bước chân, ngậm thuốc lá xoay đầu lại thì nhìn thấy Thương Viễn, điếu thuốc suýt chút nữa rớt xuống: “Sao anh lại xuống đây, không có nhiệm vụ?”
“Không có.” Thương Viễn tới bên cạnh chiếc xe, tránh điếu thuốc, hôn môi Vu Dân, tay mò xuống chân anh. Vu Dân bị hắn sờ soạng run lên, trên đùi anh không thiếu lông chân, vừa nãy trên sân khấu là do mang vớ lụa che đi, bây giờ nhìn không được thuận mắt cho lắm.
Thương Viễn chậm rãi sờ từ bắp đùi lên trên, lông chân đâm vào lòng bàn tay nhột nhột, hắn xấu bụng nhổ mấy sợi. Vu Dân đá hắn một cái, nhưng bàn tay Thương Viễn không chịu dừng lại. Chân Vu Dân rắn chắc trơn tuột, anh bị sờ đến thoải mái mà hừ một tiếng, phun ra một vòng khói, kéo cổ áo, cau mày oán giận: “Bộ đồ này chặt quá.”
Thương Viễn đoạt thuốc lá của Vu Dân, chính mình hút một hơi, cắn điếu thuốc, sức lực sờ đùi Vu Dân mạnh hơn một chút: “Có chặt cũng không chặt bằng em.” (Chặt chỗ nào hả lão lưu manh kia ¬ ¬ )
Nghe thấy hắn bất thình lình nói một câu lưu manh như thế, Vu Dân sặc một cái, không tự chủ mà bật cười, cắn gốc râu ngắn ngủn trên cằm hắn. Anh rất thích cắn Thương Viễn như thế, đầu răng cà xát mấy lần, trong lúc cười đều mang theo một mùi vị quyến rũ: “Thế nào, muốn ăn em sao?”
|