Đường Phong Chi Thừa Kiền
|
|
Chương 5: Tuổi đều tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây Thái Tông đăng cơ, mở quốc yến, cùng quần thần ăn mừng .
Trưởng Tôn trước khi quốc yến bắt đầu đã vội vàng bố trí, an bài chỗ ngồi , loại chuyện này là trách nhiệm nàng không thể chối từ, tuy nói có cung nữ thái giám, nhưng Trưởng Tôn vẫn không thể yên tâm, nhất định phải quan tâm mọi chuyện , bất luận việc lớn việc nhỏ đều phải hỏi qua một phen mới bằng lòng yên tâm.
Thừa Kiền biết tính tình của Trưởng Tôn , lo lắng Trưởng Tôn sẽ quá mệt nhọc, khi Trưởng Nhạc cùng Dự Chương tới Khởi Huy Điện liền cẩn thận dặn dò một phen, dặn cho hai người cần phải đi theo bên người Trưởng Tôn bưng trà rót nước, làm gì cũng được ,coi Trưởng Tôn , đừng làm cho Trưởng Tôn quá mệt nhọc.
Tuy rằng Trưởng Nhạc cùng Dự Chương chỉ mới năm tuổi , nhưng sinh ở hoàng gia, không phải tiểu cô nương đơn thuần cái gì cũng không biết.
Thừa Kiền đề cập qua một lần , hôm nay hai người đều theo sát bên người Trưởng Tôn , giúp đỡ Trưởng Tôn làm việc, Trường Nhạc có trí nhớ rất tốt, Thừa Kiền đã dạy nàng làm thế nào để giúp Trưởng Tôn , vì thế, cả ngày cầm giấy bút, đem mỗi một sự kiện do Trưởng Tôn phân phó đều nhớ kỹ, cung nữ thái giám hồi bẩm qua cái gì lại nhất nhất viết lại. Dự Chương tính tình thận trọng, dựa theo Thừa Kiền phân phó, yên lặng châm trà cho Trưởng Tôn đồng thời cũng cẩn thận suy ngẫm, mình phát hiện địa phương kỳ quái liền tỉ mỉ nói cho Trưởng Tôn nghe.
Vì thế, Trưởng Tôn ngạc nhiên phát hiện, hai hài tử này hôm nay sao lại lợi hại như vậy?
Ở trước quốc yến bắt đầu, Trưởng Tôn rốt cục có thể rảnh một hơi, trở lại ngồi trên chủ vị, nhìn hài tử bên người còn đang bận rộn sửa sang, vui mừng cười, ôn nhu kêu “Trường Nhạc, Dự Chương, đến, lại đây với mẫu hậu đi.”
Trường Nhạc , Dự Chương liền đi qua, một tả một hữu dựa sát vào nhau .
“Hôm nay, Trưởng Nhạc và Dự Chương đều thực ngoan, giúp mẫu hậu đỡ nhiều bận bịu !” Trưởng Tôn vuốt ve đầu hai hài tử, đau lòng nói.“Có mệt hay không?”
Trưởng Nhạc Dự Chương nhu thuận lắc đầu “Nhi thần không phiền lụy. Mẫu hậu vất vả…” Hôm nay nhìn Trưởng Tôn xử lý sự tình, mới biết được, nguyên lai mẫu hậu phải xử lý nhiều chuyện như vậy, còn phải chiếu cố bọn họ, hơn nữa mẫu hậu thật là lợi hại! Xử lý sự tình lưu loát rõ ràng như vậy, những người đang nhàn hạ , mẫu hậu đều có thể trảo đi .
Trưởng Tôn trong lòng ấm áp, ôn nhu nói “Về sau, các ngươi trưởng thành cũng sẽ giống như mẫu hậu vậy, hiện tại nên nhìn kĩ, có cái gì không hiểu liền hỏi mẫu hậu, biết không?”
Trưởng Nhạc cùng Dự Chương đều ngoan ngoãn gật đầu.
Trưởng Tôn lại sờ sờ đầu hai hài tử, ánh mắt Trưởng Tôn nhìn đến trang giấy trong tay, liền cười hỏi “Này là do Thừa Kiền ca ca dạy các ngươi?”
Trưởng Nhạc , Dự Chương đều nhãn tình sáng lên, nói tới Thừa Kiền, các nàng trong lòng đều kính phục “Mẫu hậu, ca ca thật là lợi hại, hắn biết thiệt nhiều nga.” Trường Nhạc ánh mắt lượng lượng nói.
Dự Chương xưa nay e lệ, lúc này cũng khó dấu ánh mắt hưng phấn long lanh nhìn Trưởng Tôn , nhẹ giọng mở miệng “Ca ca, dạy ta giúp mẫu hậu như thế nào, mẫu hậu, ca ca thật sự thật là lợi hại.”
Nói xong, hai người đều thất chủy bát thiệt ( Chủy = miệng , thiệt bằng lưỡi , có nghĩa là bảy mồm tám lưỡi , giống câu mồm năm miệng mười của mình đó ) nói về việc Thừa Kiền đối bọn họ dặn dò cùng dạy phương pháp cho các nàng.Trưởng Tôn nghe xong, trong lòng càng kinh hãi, trí tuệ Thừa Kiền thật cao siêu như thế sao ?
Trưởng Tôn cúi đầu, nhu uyển cười, đối hai tiểu cô nương thấp giọng dặn dò “Trường Nhạc, Dự Chương, ca ca dạy các ngươi điều gì , không thể quên, nhưng cũng không được đối bất luận kẻ nào nhắc tới, biết không?”
Trưởng Nhạc , Dự Chương liếc nhau, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn là nhu thuận gật đầu.
Trưởng Tôn nhìn hai người, trên mặt ôn nhu cười, trong lòng cũng là lo lắng, tuệ cực tất thương (người thông minh quá thường dễ tổn thương chính mình ) .
Lân Đức điện , quốc yến một mảnh tưng bừng.
Tham dự quốc yến bao gồm đại thần trong triều, tỷ như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Cao Sĩ Liêm, Lý Tĩnh, Trình Tri Tiết và vân vân . Mà tham gia quốc yến còn có hậu cung phi tử hoàng tử công chúa, trừ bỏ Trưởng Tôn hoàng hậu, cũng chỉ có Dương phi, Âm phi, Vi phi, mà các hoàng tử , trừ bỏ giờ phút này ngoài Thừa Kiền đang ở Khởi Huy Điện tiêu khiển kì tự, còn có Lí Kính, Lí Thái, Lí Hữu , các công chúa, còn có Trường Nhạc, Dự Chương.
Thái Tông đế vung tay lên, ra hiệu quốc yến bắt đầu, vì thế, một đám nữ tử khuôn mặt diễm lệ liền đi lên khởi vũ ( múa ) , Thái Tông đế tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử này, nhưng lại cùng Trưởng Tôn nói nhỏ “Kiền Nhi đâu?”
“Kiền Nhi thân mình không khoẻ, ta liền để cho nó nghỉ tạm. Bởi vì sự tình có chút vội nên không thể bẩm báo Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Trưởng Tôn vẻ mặt tự trách sợ hãi nói.
Thái Tông đế khẽ lắc đầu, vỗ vỗ tay Trưởng Tôn, hòa hoãn nói “Trẫm biết Quan Âm Tì cũng nhiều việc, không cần tự trách, Kiền Nhi thân mình không khoẻ, để cho hắn nghỉ ngơi đi.” Nghĩ nghĩ, lại nói nhỏ “Đợi quốc yến chấm dứt, trẫm liền đi xem hắn.”
Trưởng Tôn khẽ gật đầu, thư uyển cười, liền quay đầu nhìn Trưởng Nhạc cùng Dự Chương. Trong lòng lại đắn đo, Kiền Nhi mấy ngày nay đều không có đề cập đến phụ hoàng, giống như xa lánh, chính mình cũng muốn tìm thời gian hỏi một chút, nếu Hoàng Thượng lúc này đột nhiên tiến đến, không biết Kiền Nhi sẽ như thế nào?
Trưởng Tôn bỗng nhiên lo lắng.
Nhóm quần thần tốp năm tốp ba thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, đối với các cung nữ ca múa chỉ trỏ, cười đùa không ngừng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn thấy Trưởng Tôn hoàng hậu ngồi ở ghế trên, trong lòng lo lắng vì Trung Sơn vương Thừa Kiền không có tham dự quốc yến.
“Trưởng Tôn huynh, xem ra Trung Sơn vương điện hạ thân thể còn không có hồi phục nha.” Phòng Huyền Linh kề sát vào nói nhỏ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhàng thở dài.
Hoàng Thượng cũng không có cố ý giấu diếm, chuyện tình Trung Sơn vương bị thương đoạn cốt, bọn họ đều hoặc nhiều hoặc ít có nghe thấy.
Đối đứa cháu Thừa Kiền này, hắn cho tới nay đều có chút thích, thông minh nhu thuận.
“Kỳ thật, cái này cũng là một loại phúc khí.” Đỗ Như Hối nhìn chằm chằm nhóm hoàng tử đang cười ha ha cùng Thái Tông đế , nói lời có chút ý vị thâm trường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ theo tầm mắt Đỗ Như Hối nhìn lại, im lặng gật đầu, trong lòng đảo quanh, có lẽ, về sau lúc ở cùng Thừa Kiền có thể càng tự nhiên hơn .
Thừa Kiền ngồi ở cạnh cửa sổ ngoại điện , trong tay cầm lấy một quyển sách vẽ dạy cách đánh cờ , đặt một quân cờ xuống , ở Khởi Huy Điện yên tĩnh, thanh âm quân cờ đánh lên nghe hết sức thanh thúy.
Thanh âm ở Lân Đức điện loáng thoáng truyền đến, tựa như huyền nhạc trong không trung, có điểm mờ ảo như sương mù, nhưng hết thảy, Thừa Kiền cảm thấy cùng mình không quan hệ.
Châu nhi đốt nến, Bích nhi nhẹ nhàng đem trà lên thay.
Thừa Kiền hết sức chuyên chú đánh cờ , thường thường, cầm lấy một bên bút lông vẽ phác bước cờ .
Ngay tại lúc im lặng như vậy, không khí an hòa. Thừa Kiền lấy lại tinh thần, bưng lên nước trà ấm áp, chậm rãi uống một ngụm.
Cái này đại khái có thể gọi là Nhàn xao kì tử lạc hoa đăng đi?
Thừa Kiền nghĩ vậy, gợi lên tươi cười, nhớ tới nhiều năm trước, hắn cũng đã quên là lúc nào. Hắn phiêu a phiêu, bay tới một gian chùa miếu, nghe được một hòa thượng đánh cờ, rung đùi đắc ý nói “Hữu ước bất lơi hoa dạ bán – Nhàn xao kì tử lạc hoa đăng .” ( Nửa đêm cái hẹn sai rồi , Con cờ gõ nhảm cho rơi hoa đèn ) Khi đó, hắn liền nhớ kỹ hai câu này.
Lấy lại tinh thần, lại hạ xuống một viên cờ.
Cờ còn chưa hạ xong , nhưng Thừa Kiền đã có chút buồn ngủ. Liền tùy ý buông trang giấy trong tay, chỉa chỉa bàn cờ đối Bích nhi nói “Bích nhi tỷ tỷ, bàn cờ này không cần dọn dẹp, cứ để đó , ta dậy sẽ làm tiếp .”
Bích nhi gật đầu cung kính xác nhận, Châu nhi tiến đến xe lăn, muốn nâng lên, nhưng Thừa Kiền xua tay
Trước lấy tay đè lại đệm xe lăn , sau đó, chậm rãi dùng sức, cố hết sức đi lên. Quá trình này có chút lâu, Bích nhi cùng Châu nhi đều lo lắng nắm lấy tay áo , nhưng Thừa Kiền cố chấp không chịu làm cho các nàng giúp .
Rốt cục ngồi trên xe lăn, Thừa Kiền ngửa đầu cười, trấn an , đối Châu nhi cùng Bích nhi nói “Hôm nay so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều. Từ từ sẽ quen thôi, các ngươi đừng lo lắng, nếu không được, ta sẽ kêu .”
Đôi mắt Châu nhi hơi hồng hồng “Điện hạ, ngài luôn nói như vậy…”
Mỗi lần , đều nói như vậy với các nàng.
Thừa Kiền sờ sờ cái mũi, có chút ngại ngùng cười.
Nằm trên giường, không bao lâu, Thừa Kiền liền vù vù đi vào giấc ngủ.
Cho nên, Thừa Kiền không biết, có người sau khi hắn ngủ, im lặng đi đến bên người hắn, đứng lặng một lúc lâu, mới im lặng xoay người.
Đi đến ngoại điện, nhóm Bích nhi , Châu nhi ,Tiểu Kim và Tiểu Ngân đều quỳ gối ở ngoại điện .
Mà hắn chỉ phất tay ý bảo đứng dậy, bước đến bên cạnh bàn cờ, dừng ở bàn cờ một lúc lâu, khóe miệng gợi lên tươi cười hứng thú, ngồi vào bàn , bắt đầu, một tay chấp kì, một tay cầm giấy bút, đối với sách Thừa Kiền vẽ dạy đánh cờ , cũng vẽ lên .
Thái giám lớn tuổi bỗng nhiên từ ngoài điện tiến vào, một đường bước đi nhanh, quỳ rạp trên đất “Hoàng Thượng, nguyên lai ngài ở đây nha, làm cho nô tài hảo tìm a. Mọi người ở Lân Đức điện đều sốt ruột, hoàng hậu nương nương phân phó nô tài đem Hoàng Thượng tìm về…”
Ánh mắt Thái Tông đế vẫn là nhìn chằm chằm bàn cờ, không chút để ý mở miệng nói “Ngươi cùng hoàng hậu nói, trẫm uống rượu, ở Cam Lộ điện ngủ rồi .”
Thái giám vẻ mặt khổ qua , nhưng vẫn cung kính hành lễ, vội vàng lui ra, Thái Tông đế lại bỗng nhiên quay đầu dặn dò “Không cùng bất luận kẻ nào đề cập tới trẫm ở Khởi Huy điện, bao gồm cả hoàng hậu!”
Thái giám nghi hoặc, nhưng trên mặt không dám hiển lộ gì. Vội vàng hành lễ, liền chạy tới Lân Đức Điện.
Thái Tông đế lại quay đầu, nhìn chằm chằm bàn cờ, chậm rãi mở miệng “Các ngươi đều lui ra đi.”
Châu nhi cùng Bích nhi , Tiểu Kim , Tiểu Ngân cung kính đứng thẳng, đều có chút nghi hoặc, bất quá, vẫn lên tiếng trả lời rồi lui ra.
Mà Thái Tông đế đối với bàn cờ, cầm lấy bản phổ vẽ phác thảo đánh cờ, hết sức chuyên chú ngồi một buổi tối, cho đến khi chân trời có tia sáng , hạ xuống một viên cờ cuối cùng mới vừa lòng đứng dậy, duỗi người, chần chờ một hồi, mới xoay người đi vào nội điện, trên giường , Thừa Kiền ngủ rất ngọt ngào, bên miệng còn lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt thỏa mãn.
Thái Tông đế dừng một chút, không khỏi gợi lên tươi cười. Đứng một lúc lâu, mới xoay người rời khỏi nội điện.
Sau khi Thừa Kiền tỉnh lại, giống như trước, bản thân cố phấn đấu mặc quần áo, sau đó gọi Châu nhi cùng Bích nhi tiến vào, lại ngoài ý muốn phát hiện hai người bọn họ vẻ mặt tiều tụy mỏi mệt.
“Làm sao vậy? Hai vị tỷ tỷ? Là tối hôm qua khó ngủ sao ?” Thừa Kiền trêu ghẹo nói.
Châu nhi lắc đầu, khinh bước lên tiền, nói nhỏ nói “Tối hôm qua hoàng thượng tới…”
Thừa Kiền vừa nghe, liền giật mình.
Ngồi ở xe lăn, đi vào ngoại điện, nhìn chằm chằm bàn cờ kia đã hoàn thành, cùng với quyển sách trên bàn cờ mà hắn dùng phi thường quen thuộc .
Thừa Kiền trong lòng ngũ vị tạp trần .
|
Chương 6: Gặp lại Khi Trưởng Tôn từ Lập Chính điện đi ra chỉ thấy Thái Tông đế cũng từ Khởi Huy điện đi ra, trong lòng không khỏi giật mình, tối hôm qua khi quốc yến sắp sửa chấm dứt là lúc Hoàng Thượng đứng dậy đi ra ngoài rồi lại không về, đại thái giám đi theo Hoàng Thượng sau lại bẩm báo nói Hoàng Thượng say rượu đã ở Cam Lộ điện ngủ rồi .
Lúc ấy Trưởng Tôn trong lòng còn có chút nghi hoặc, Hoàng Thượng ngày thường tửu lượng rất tốt, hôm nay sao dễ dàng say như vậy? Nhưng Trưởng Tôn cũng không nghĩ nhiều , lúc sắc trời vừa sáng , Hoàng Thượng còn mặc quốc yến bào phục hôm qua , lại từ Khởi Huy điện đi ra nữa ?
Trưởng Tôn trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa phần , dịu dàng cười, tiến lên nói “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Thái Tông đế thấy Trưởng Tôn, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nét cười thản nhiên “Quan Âm Tì nha, hôm qua đã vất vả như thế sao không ngủ thêm chút nữa ?”
Trưởng Tôn dịu dàng cười “Hôm qua quốc yến còn có chút việc chưa xử lý tốt , trong lòng bất an, liền đi xem . Hoàng Thượng muốn vào triều sao ?”
Thái Tông đế mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn nói “Quan Âm Tì , ngươi cũng đã mệt muốn chết rồi , có một số việc cứ kẻ dưới đi làm đi. Trẫm lúc này phải vào triều , không nói nhiều lời với ngươi được a .”
Dứt lời, liền xoay người vội vàng rời đi.
Trưởng Tôn nhìn thân ảnh Thái Tông đế, trong lòng nghi hoặc, Hoàng Thượng tối hôm qua rốt cuộc đi nơi nào?
Phong Hiệp nhẹ bước tiến lên , thấp giọng nói “Nương nương, có lẽ hôm qua Hoàng Thượng nhìn trúng vị quý nhân nào ? Sủng hạnh nhưng chưa nói?”
Trưởng Tôn nhíu mày lắc đầu “Phong hiệp, ngươi không hiểu Hoàng Thượng, đây không phải tính tình của người . Hoàng Thượng nếu nhìn trúng ai, tuyệt không dấu đầu lòi đuôi như thế .” Lại nhẹ nhàng thở dài “Quên đi, chúng ta đi xem Kiền Nhi đi.”
Lúc này Thừa Kiền nhìn chằm chằm bàn cờ đến ngẩn người.
Trong đầu xoay quanh cuộc đời kiếp trước khi hắn chưa tiến vào Đông cung , hắn cùng phụ hoàng chỉ đánh cờ một lần duy nhất .
Khi đó, phụ hoàng thực không khách khí đem quân cờ của hắn giết đến phiến giáp bất lưu ( giáp cũng không lưu lại đc = thua tơi tả ) , giết hết quân cờ của hắn lại nhíu mày nói hắn đánh cờ thực dở. Lần đó hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, sau đó tìm một kì thủ có tiếng dạy hắn đánh cờ , chính là sau này phụ hoàng cũng không cùng hắn chơi thêm ván nào nữa . Nhưng sau lần đó, hắn lại thích chơi cờ. Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, mỗi khi nhìn thấy có người đánh cờ, luôn dừng bước lại , quan sát đến phấn khích , cũng sẽ không tự chủ được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Càng nhìn , hắn càng hiểu được, mình năm đó đánh cờ rốt cuộc có bao nhiêu tệ hại .
Tối hôm qua sách dạy đánh cờ là do khi hắn khi phiêu đãng nhân gian thấythấy hai lão giả đánh cờ , nhịn không được ghi lại .
Chỉ là ấn tượng của mình mơ hồ, nhớ không được đầy đủ, cũng không nghĩ đến, phụ hoàng có thể tự mình bày ra toàn bộ bàn cờ giống như vậy nhờ sách của mình ?!
Thật là phụ hoàng sao ?
Thừa Kiền chậm rãi nhắm mắt lại, để đầu hơi dịu đi một ít , cầm lấy sách dạy đánh cờ trên bàn , đưa cho Châu nhi “Châu nhi tỷ tỷ, đem sách này để lên mặt tủ cho ta đi .”
Châu nhi không yên, tiếp nhận rồi do dự một hồi, mới nhẹ giọng hỏi “Điện hạ, đây là Hoàng Thượng ngự bút, để nơi đó không thích hợp ?”
Thừa Kiền mỉm cười “Châu nhi tỷ tỷ yên tâm, phụ hoàng tối hôm qua căn bản là chưa tới Khởi Huy điện, cho nên cái này không phải ngự bút.”
Châu nhi cùng Bích nhi đồng loạt sửng sốt, thoáng suy nghĩ một chút, có điều hiểu ra mới tiến lên nói “Điện hạ nói phải , Châu nhi, còn không nhanh làm theo những gì điện hạ nói .”
Châu nhi nghe xong, cũng tựa hồ hiểu được , liền vội vàng hành lễ, xoay người đi vào nội điện.
Thừa Kiền tán dương gật đầu. Quay đầu nhìn bàn cờ , liếc mắt một cái, tay đảo qua , quân cờ rơi xuống đất .
Bích nhi cùng Tiểu Kim giật nảy mình.
Tiểu Ngân vội vàng tiến lên, quỳ rạp trên đất, nhặt quân cờ lên, nói “Đều là lỗi của nô tài , hôm qua không coi cẩn thận , làm cho mèo hoang chạy vào hủy đi bàn cờ của điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Thừa Kiền gợi lên khóe miệng, Tiểu Ngân này thật đúng là không chọn sai, thật thông minh.“Thôi, về sau chú ý là được .”
Bích nhi ngẩn ngơ một hồi, mới vội vàng quỳ xuống, giúp đỡ Tiểu Ngân nhặt quân cờ rơi trên mặt đất
Trưởng Tôn đi vào chỉ thấy Thừa Kiền ngồi ở bàn cờ tự đánh cờ giải sầu . Tiểu Kim một bên châm trà .
Thấy Thừa Kiền vẻ mặt chuyên chú, ngũ quan thanh tú thản nhiên , dương quang giống như vẽ loạn một tầng kim phấn tự nhiên , Phong Hiệp nhịn không được thấp giọng tán thưởng “Điện hạ thật sự là càng lớn càng tuấn tú . Giống như tiểu kim đồng a .” Trưởng Tôn nghe xong không khỏi ôn nhu cười.
“Kiền Nhi.” Trưởng Tôn nhẹ giọng kêu.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, thấy Trưởng Tôn, lộ ra nụ cười ấm áp “ Mẫu hậu, sao sớm như vậy đã tới ?” Nhớ tới quốc yến , Thừa Kiền không khỏi nhíu mày “Mẫu hậu sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa đi ?”
Trưởng Tôn có chút buồn cười, hài tử này cả ngày luôn lo lắng nàng mệt nhọc, liền yêu thương sờ sờ đầu Thừa Kiền “Ngươi nha, đừng cả ngày cứ như lão nhân, mẫu hậu đều có kế hoạch.” Lại ngồi ở nhuyễn ***, mắt nhìn bàn cờ, trong lòng kinh ngạc, kì lực Kiền Nhi đã cao đến thế sao ?
Thừa Kiền thấy Trưởng Tôn kinh ngạc , tầm mắt rơi xuống bàn cờ , trong lòng hơi lo , liền vội việc ngẩng đầu cười cười giải thích “Mẫu hậu, Kiền Nhi hôm qua thấy được một quyển sách phổ kì trên bàn , có chút thú vị. Mẫu hậu, ngài nhìn một lần đi .”
Trưởng Tôn ngẩng đầu nhìn Thừa Kiền, trong lòng nghĩ, hôm qua tựa hồ Kiền Nhi có một quyển như vậy , nghĩ đến hài tử này thông minh cũng tốt , kì lực cũng không phải dựa vào trí tuệ mới có thể cao tay , liền nhu uyển cười “ Xác thực thú vị, Kiền Nhi thích chơi cờ?”
Thừa Kiền bướng bỉnh cười “Con thích một chút thôi a .”
Trưởng Tôn cười, oán trách nói “Ngươi a , hài tử này, thích thì nói thích , nhưng cái gì cũng không dễ dàng học được nga .”
Thừa Kiền buông một viên cơ trắng , cười tủm tỉm nói “Kiền Nhi chính là muốn học rất nhiều điều , mẫu hậu, Kiền Nhi bây giờ còn muốn học đánh đàn.”
Trưởng Tôn nghĩ cũng tốt, Kiền Nhi hiện tại học thêm chuyện gì cũng là tốt cả , liền không nói tiếp , nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác .
Nói một hồi, Trưởng Tôn liền rời đi Khởi Huy điện.
Lúc rời đi , Tiểu Ngân cùng Châu nhi tiễn Trưởng Tôn đi , Trưởng Tôn làm bộ như không chút để ý hỏi “ Tiểu Ngân , hôm qua điện hạ mấy giờ đi ngủ?”
Châu nhi cung kính chỉ lễ trả lời “Hồi nương nương , điện hạ giờ Tuất đi ngủ.”
Trưởng Tôn trong lòng tính nhẩm, Kiền Nhi giờ Tuất đi ngủ, mà Hoàng Thượng giờ Tuất rời đi, hẳn là không có gặp nhau mới phải . Lại cân nhắc một hồi, nghĩ tới hiện tại Kiền Nhi cơ hồ cũng không đề ý đến Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng tuy rằng nói muốn thăm Kiền Nhi, nhưng đến bây giờ cũng chưa gặp Kiền Nhi, chỉ sợ Hoàng Thượng là không thích Kiền Nhi đi.
Trưởng Tôn trong lòng than nhẹ, thôi, Kiền Nhi hiện tại cũng không sao , chính mình cũng không muốn để Kiền Nhi khổ sở.
Thái Tông đế ngồi ngay ngắn trong triều, nghe người phía dưới tấu, khuôn mặt bình tĩnh, trong triều quan lại đang tranh luận Đột Quyết đang ở Tịnh Châu rối loạn
Sau khi nghe xong , Thái Tông đế bỗng nhiên đứng dậy, đi xuống long ỷ, chắp hai tay sau lưng, giương mắt nhìn quét khiến quần thần đã an tĩnh lại, thản nhiên nói “Như vậy, chư ý tứ vị là, không cần đánh ?”
Đỗ Như Hối nhìn sắc mặt Thái Tông đế, liền biết điều tiến lên chắp tay chỉ lễ, mở miệng nói “Hoàng Thượng, lúc này dụng binh, thời cơ không đúng!”
Trình Tri Tiết trừng mắt, hét lên “Hoàng Thượng, Đột Quyết kia là cẩu tạp chủng , có gì đáng sợ! Cứ cho ta mang binh, giết hết bọn hắn đến cái rắm cái tiểu cũng không chừa lại !”
Phòng Huyền Linh lúc này cũng đứng dậy “Hoàng Thượng, thần cũng cho rằng lúc này thời cơ dụng binh không tốt .”
Lý Tĩnh cũng có chút đăm chiêu.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đăm chiêu , bảo trì trầm mặc.
Thái Tông đế thoáng trầm tư một chút, phất tay , xoay người bước đi ngồi lại long ỷ, vừa đi vừa nói “Truyền ý chỉ trẫm, mệnh thủ vệ tướng sĩ trong kinh đi Vị Thủy trước! Trẫm muốn cùng với Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn nói chuyện!” Đi đến cạnh long ỷ, bỗng nhiên đại chưởng mạnh mẽ vỗ tay vịn long ỷ, trầm giọng nói “Một ngày nào đó, trẫm nhất định khiến Đột Quyết hoàn lại xương máu dân chúng Đại Dường ta , làm nô lệ của đại Đường ! Xưng trẫm vi chủ !”
Ban đêm, Thừa Kiền muốn ngắm trăng , liền kêu Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân phụ giúp mình đi vào hậu điện , ngửa đầu thưởng thức ánh trăng.
Lúc này, Châu nhi đang cầm một cái bàn nhỏ đến , cười nhàn nhạt “Điện hạ, người xem –”
Thừa Kiền quay đầu, vừa thấy bàn nhỏ, nhãn tình không khỏi sáng lên “ Ngọc tiêu này là?”
“Là Trưởng Tôn đại nhân đưa cho điện hạ. Vừa rồi Phong Hiệp tỷ tỷ bên người hoàng hậu nương nương đưa tới.”
Thừa Kiền vừa nghe, giật mình, cữu cữu ư ? Kiếp trước chưa bao giờ đưa cho ta đồ vật gì . Nghiêng đầu nghĩ lại , lại bật cười, mình cũng không là thái tử, còn có cái gì không có khả năng? Liền tiếp nhận, vuốt nhè nhẹ một cái, trong lòng tán thưởng, thật sự là hảo ngọc tiêu, liền thổi thử.
Thừa Kiền thổi một khúc nhạc mà kiếp trước khi phiêu đãng nhân gian nghe được , gọi là [ túy mộng tiên lâm ] ?
Bởi vì khúc kia âm luật rất hay , từ cũng hảo, Thừa Kiền ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Kỳ thật còn có vài thủ khúc, Thừa Kiền đều nhớ kỹ. Chính là, giờ phút này, Thừa Kiền nhìn ánh trăng, liền nhớ tới thủ khúc này .
Thừa Kiền thổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này, gió đêm thổi qua , một mảnh yên tĩnh an bình, chỉ có tiếng tiêu uyển chuyển phiêu lưu.
Thái Tông đế đi đến , thấy hài tử ngồi trên xe lăn đang thổi tiêu lại từ từ nhắm hai mắt, trong khoảnh khắc, hắn nghĩ mình thấy tiên đồng nơi thiên thượng.
Thái Tông đế dừng lại cước bộ tinh tế lắng nghe, nghe nghe, liền có chút mê mẩn, tiếng tiêu kia làn điệu uyển chuyển , hàm xúc êm tai, trào dâng điểm bi thương.
Vì thế, một người ở bình đài thổi tiêu, một người đứng ở sau cửa im lặng nghe .
Ánh trăng lưu chuyển, ánh sáng màu bạc thản nhiên tràn ra.
Khi Thừa Kiền thổi tiêu xong , lấy lại tinh thần liền nghe thấy Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân , Châu nhi đều quỳ xuống, sợ hãi hô “Nô tỳ kiến quá Hoàng Thượng.”
Thừa Kiền sửng sốt, theo bản năng quay đầu, liền thấy phụ hoàng đang chắp hai tay sau lưng đứng ở trước cửa , thản nhiên nhìn mình.
Thừa Kiền ngốc lăng một hồi , lấy lại tinh thần, cuối cùng, mới nho nhỏ thanh, hô câu “Phụ hoàng…”
Thái Tông đế hơi hơi nhướng mày, hài tử này giống như không thích gặp mình? Nghĩ lại, cũng phải , từ khi nó sinh ra, mình Nam chinh bắc chiến, cùng hài tử này không ở chung quá nhiều , chính là trong ấn tượng, hài tử này không phải luôn thích gặp mình sao ?
Suy nghĩ đều là điện quang hỏa thạch, Thái Tông đế trên mặt nhẹ nhàng cười, tiến lên vài bước, sờ sờ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói “Khúc nhạc Kiền Nhi vừa thổi thật hay .”
Kiền Nhi? Thừa Kiền hơi hơi nắm chặt tay vịn xe lăn, một câu Kiền Nhi này, vô luận kiếp trước hay là kiếp này , hắn đều là lần đầu tiên nghe được. Nguyên lai, phụ hoàng cũng sẽ gọi hắn là Kiền Nhi, hắn nghĩ rằng trong thiên hạ, gọi hắn Kiền Nhi, chỉ có mẫu hậu.
“Tạ phụ hoàng tán thưởng.” Thừa Kiền cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ đáp lại .
Thái Tông đế sửng sốt, vuốt ve tay Thừa Kiền, hài tử này như không phải thực vui vẻ?
Thoáng nhíu mày, Thái Tông đế thu hồi bàn tay , cân nhắc một hồi, vòng vo đề tài, ngữ khí vẫn thực nhu hòa “Kiền Nhi vừa mới thổi bài gì ?”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức hồi đáp “Là nhi thần theo sách mà thổi , thổi lung tung thôi .” Hoàn hảo, trong đám sách của hắn cũng có một quyển âm luật .
Ở trước mặt mẫu hậu, Thừa Kiền thích tự xưng con, nhưng ở trước mặt phụ hoàng , hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể là nhi thần.
Thái Tông đế gật gật đầu, nhìn Thừa Kiền vẫn cúi đầu, nghĩ tối hôm qua đứa bé này mộng đẹp liền lộ ra cụ cười điềm đạm thỏa mãn , còn có vừa mới đối nguyệt thổi tiêu, khuôn mặt yên tĩnh an tường, Thái Tông đế có chút mất mát. Nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa điểm, chính là không còn chuyện để nói , theo bản năng đành nói “Trẫm sẽ đi Vị Thủy nghênh chiến.”
Vị Thủy ?! Thừa Kiền theo bản năng ngẩng đầu, có chút khiếp sợ , có chút lo lắng, Vị Thủy ?! Đúng rồi! Đột Quyết chính là khi phụ hoàng đăng cơ không lâu liền tập kích! Chỉ là, thời gian đã thay đổi rất nhiều, Thừa Kiền cũng không xác định lần này có giống kiếp trước không ? Phụ hoàng dùng kế nghi binh, cùng Đột Quyết định ra liên minh ?
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền vẻ mặt lo lắng cùng khiếp sợ, trong lòng có chút sung sướng, hài tử này thật hiếu thuận.
“Phụ hoàng.” Thừa Kiền ngửa đầu dừng ở nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn tú trước mắt, phụ hoàng hắn, nhẹ giọng nói “Phụ hoàng thỉnh trăm ngàn cẩn thận.”
Thái Tông đế tùy ý tiêu sái mỉm cười, sờ sờ đầu Thừa Kiền “ Phụ hoàng ngươi rất lợi hại, Kiền Nhi đừng lo lắng.”
Thừa Kiền cười có chút không tự nhiên.
Hắn cũng tin tưởng phụ hoàng rất lợi hại, kiếp trước phụ hoàng lưu cho người đời sau danh tiếng về một vị vua trong truyền thuyết . Chính là, trong lòng vẫn lo lắng, bởi vì, đó là phụ hoàng hắn a.
Hắn không thể đối mặt, nhưng lại mềm lòng trước phụ hoàng.
Phụ lục tư liệu — năm 626 sau công nguyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang, Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh thẳng đến cầu Vị Thủy phía bắc thành, cách Trường An 40 lý, kinh sư chấn động. Đường Thái Tông dùng kế nghi binh, tự mình dẫn tướng sĩ đến Vị Thủy cùng Hiệt Lợi đối đầu. Hiệt Lợi gặp Đường quân uy nghiêm, lại thấy Thái Tông hứa lấy kim bạch tài vật kết làm đồng minh liền dẫn quân trở về .
———————-
|
Chương 7: Ván cờ vị thủy Công nguyên năm 621 , Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang là lúc Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh vây đánh ngoài thành phía bắc cầu Vị Thủy , cách Trường An thành 40 dặm , kinh sư chấn động.
Thái Tông đế quyết định đích thân dẫn quân tới Vị Thủy , Lý Tĩnh, Trình Tri Tiết , Trưởng Tôn Vô Kỵ đi theo, Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối lưu thủ.
Thái Tông đế ở Cam Lộ điện mặc giáp mang trụ, Trưởng Tôn chậm rãi đi vào.
“Hoàng Thượng.” Trưởng Tôn nhẹ nhàng mở miệng. Gương mắt dịu dàng, không có nửa điểm khẩn trương lo lắng.
Thái Tông đế quay đầu, hơi hơi nhướng mày, tươi cười lạnh nhạt “Quan Âm Tì , trẫm đi Vị Thủy , chuyện tình trong cung ngươi giúp ta nhiều hơn một chút a.”
Trưởng Tôn yên lặng gật đầu.
Thái Tông đế dứt lời, liền cùng Trưởng Tôn gật đầu, bước ra.
Trưởng Tôn chậm rãi xoay người, nhìn Thái Tông đế đi ra khỏi Cam Lộ điện, bóng dáng nam nhân kia vĩnh viễn mạnh mẽ dũng cảm, dáng người tiêu sái phóng khoáng , ở trong mắt rất nhiều nữ nhân hắn là một anh hùng, ở trong mắt Trưởng Tôn, hắn cũng là một anh hùng, cho nên, Trưởng Tôn tin tưởng, nam nhân lần này đi Vị Thủy , nhất định có thể đánh bại địch nhân trở về, không chỉ mình nàng tin tưởng, ở trong cung, nữ nhân của hắn đều tin tưởng như vậy .
Thái Tông đế bước ra khỏi Cam Lộ điện, đi đến trước cửa cung, tiếp nhận dây cương, đang muốn lên ngựa, lại thoáng nhìn dưới đại thụ cách đó không xa có một chiếc xe lăn .
Trên xe lăn , hài đồng lẳng lặng nhìn mình. Hắn nhớ tới ván cờ tối hôm qua, hơi hơi xả ra khóe miệng cười, cười tự tin đường hoàng.
Lập tức, xoay người lên ngựa, hắn phi nhanh mà đi, lưu cho hài đồng trên xe lăn một bóng dáng thực đường hoàng
Nhìn theo tấm lưng kia đi xa, Thừa Kiền lặng im một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở dài “Châu nhi tỷ tỷ, chúng ta trở về đi.”
“Điện hạ, không phải chúng ta muốn đi Lập Lập Chính điện sao?”
“Mẫu hậu hiện tại đại khái ở Cam Lộ điện rồi . Thôi, ta hành động không tiện, vẫn đừng cho mẫu hậu thêm phiền toái, chúng ta trở về đi.”
Vị Thủy , Thái Tông đế đứng ở trên đài cao, chậm rãi tuần tra quân đội trước sau chỉnh tề uy nghiêm, còn nồng đậm chiến ý !
Ở Khởi Huy điện, Thừa Kiền nhìn ván cờ tối hôm qua đã hạ hơn phân nửa.
Vị Thủy , Thái Tông đế vung tay lên, trầm giọng mở miệng “Trẫm biết, chư vị có tâm muốn quyết chiến, trẫm cũng biết, chư vị đều là nam nhi tâm huyết, nhìn cẩu Đột Quyết giết chết huynh đệ ta, đoạt thê cướp nhi , hủy ruộng tốt của ta, tổn hại uy danh Đại Đường ta, đều hận không thể tróc da uống máu ! Trẫm cũng như thế!”
“Cũng như thế! Bệ hạ! Thỉnh chuẩn chúng thần được đánh một trận!!” Trình Tri Tiết bước ra, cao giọng ồn ào, một bên vung lên , trừng mắt to, giận dữ hét “Để cho Trình gia gia đem đàn con hoang này giết hết !”
Trình Tri Tiết vừa dứt lời, vô số bạo thanh vang lên “Chiến! Chiến! Chiến!”
Khởi Huy điện, Thừa Kiền vươn tay, chậm rãi sửa sang lại quân cờ
Thái Tông đế tiến lên từng bước, mạnh mẽ bắn một phát cung , xẹt qua không khí, một tên xuyên thủng cửa đại doanh! Nhất thời, toàn trường nghiêm nghị lặng im, Thái Tông đế chậm rãi hạ tay xuống, đôi mắt thâm thúy băng lãnh từ từ nhìn quét qua mọi người, thanh âm trầm thấp vọng trên không của đại doanh “Hôm qua, có người cho trẫm biết , chính trực tuy là hảo nam nhi, ẩn nhẫn cũng là đại trượng phu!… Thỉnh chư vị kiên nhẫn! Trẫm ở đây cấp chư vị một câu, ba năm, chỉ cần ba năm! Trẫm sẽ làm cẩu Đột Quyết kia tử , nợ máu trả bằng máu!”
Ở Vị Thủy , Lý Tĩnh nhìn Thái Tông đế cùng Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn cách đó không xa cười ha ha, cầm tay uống rượu, sau lưng nhẹ nhàng thở ra.
Trưởng Tôn Vô Kỵ xem thấy mắt Lý Tĩnh thả lỏng, nói nhỏ “Lí tướng quân cũng thực lo lắng?”
Lý Tĩnh nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ “Trưởng Tôn đại nhân sẽ không lo lắng?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi gật đầu “Ngay từ đầu thực lo lắng, nhưng khi chỉnh quân nghe bệ hạ nói vậy, không còn lo lắng.”
Lý Tĩnh nhìn Thái Tông đế xa xa, trầm giọng nói “Bệ hạ hôm qua tâm tình phập phồng quá nhiều, nghĩ đến cùng cẩu Đột Quyết kia ký minh ước chó má này, trong lòng thật cũng là bất khoái , lão tử trong lòng cùng Trình Tri Tiết kia giống nhau , hận không thể thống thống khoái khoái đánh một hồi! Bất quá, hiện tại, thực không phải thời điểm!”
Quân mã điều động chưa đến đông đủ, đám ở Trường An thành lại hiểu đánh đấm là cái rắm gì ! Lý Tĩnh liếc mắt nhìn Trình Tri Tiết một bên hò hét , tên này thật hỗn trướng ! Bệ hạ mới đăng cơ , hắn liền đắc ý vênh váo rồi ? Đương nhiên, bằng bọn họ Nam chinh bắc chiến nhiều năm, có lẽ cũng có thể thử một lần! Chính là, rất mạo hiểm!
“Chính trực tuy là hảo nam nhi…” Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nhẹ giọng nói.
“Ẩn nhẫn cũng là đại trượng phu!” Lý Tĩnh trầm giọng nói tiếp, nắm chặt thương trong tay .
Hai người đứng đối diện sau một lúc lâu, bỗng nhiên lại cười ha hả, trong lòng đều rất chờ mong ba năm kia!
Liên minh xong , Thái Tông đế quay lại, tươi cười vừa mới sang sảng lập tức âm trầm xuống .
Cưỡi ngựa trầm mặc đi ở phía trước, các đại thần liên can phía sau cũng đều trầm mặc không nói.
Đi tới một nửa, Lý Tĩnh bỗng nhiên tiến gần lên mấy bước , cách sau Thái Tông đế vài bước, thấp giọng hỏi “Bệ hạ, vi thần cả gan xin hỏi, câu nói kia là người phương nào đối bệ hạ nói ?” Lấy hiểu biết của hắn về bệ hạ, bệ hạ cơ trí cố nhiên khôn khéo, nhưng không phải người chịu ẩn nhẫn tránh lui , Trước khi đến đây , Lý Tĩnh liền tính toán trong lòng phải khuyên can bệ hạ như thế nào để tạm thời thoái nhượng, cũng không nghĩ đến bệ hạ lại nói ra những lời như vậy … Nói được những lời như vậy, hẳn là có người đối bệ hạ khuyên can ?
Thái Tông đế lấy lại tinh thần, nhìn Lý Tĩnh, nhớ tới ván cờ tối hôm qua, bên miệng không khỏi gợi lên tươi cười, xóa đi âm trầm trên mặt.
Nhớ tới tối hôm qua, hắn nhìn Thừa Kiền ngồi ở xe lăn, dưới ánh trăng, ngũ quan thanh tú, hài đồng thanh tú kiền tịnh , con hắn a , trong lòng lại mềm mại.
Lại nghĩ tới quốc yến đêm đó, hắn đứng dậy đi vệ sinh lại bỗng nhiên nhìn thấy Khởi Huy điện đèn đuốc sáng trưng liền nhớ tới hài tử này, hắn chậm rãi đi tới lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hài tử kia một mình im lặng đánh cờ, ở thời điểm toàn bộ cung đình đều hoan hô náo nhiệt, hài tử này, lại một mình im lặng đánh cờ .
Mà bóng dáng kia vốn suy nhược cô đơn, lại không biết vì sao, không có nửa điểm thương cảm cô độc, ngược lại, tản ra nhàn nhạt an hòa khoan thai.
Hắn đứng ở chỗ tối cạnh cửa đại điện Khởi Huy điện , lẳng lặng nhìn, nhưng rồi lại thất thần, đợi hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy hài tử kia thanh đạm cười yếu ớt, tươi cười bình thản, sau đó, hài tử cự tuyệt cung nữ thái giám nâng lên , kéo hai chân tàn phế gian nan trèo lên ghế, tâm hắn liền tê rần, hai tay không khỏi nắm chặt, nghe nói Thừa Kiền không thể đi lại được , hắn kỳ thật tiếc nuối một hồi liền không có cảm giác gì, thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy, nguyên lai không thể đi được là như thế sao ?!
Quan Âm Tì đau lòng hối hận, hắn rốt cục hiểu được.
Sau đó , nhìn hài tử kia được cung nữ dẫn vào nội điện, hắn mới chậm rãi đi vào, không biết vì sao, khi đó hắn cũng không muốn cùng hài tử này gặp mặt, đứng ở bên giường, dừng lại ngắm khuôn mặt hài tử khi ngủ, lại là tươi cười điềm đạm thỏa mãn? Nhớ tới mới vừa rồi cũng thế, hài tử kia tựa hồ không có vì chân mình không thể đi lại mà khổ sở, thật sự là… hài tử… đặc biệt
Khi rời đi, liếc mắt thấy bàn cờ, nhãn tình không khỏi sáng ngời, là một thế cờ không sai lệch , xem bên cạnh đặt một quyển sách dạy đánh cờ , tựa hồ còn chưa hoàn thành, càng xem càng hứng thú dạt dào, vì thế, ngồi xuống, từng bước một hoàn thành .
Lần này, dù cả đêm cũng không sao .
Mà hắn không biết vì sao không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết mình đến Khởi Huy điện. Thậm chí ngay cả mẫu thân hài tử, chiến hữu mình tối ăn ý — Quan Âm Tì , hắn cũng không nghĩ sẽ báo cho biết.
Tối hôm qua, hắn nghĩ đến việc của Đột Quyết, trong lòng căm tức, tuy biết Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối nói đúng, lúc này không nên nghênh chiến, , nghĩ đến quốc thổ Đại Đường lại bị cẩu Đột Quyết kia dẫm lên , hắn liền hận không thể đem đám cẩu Đột Quyết giết chết! Đi tới, đi tới, hắn bất tri bất giác đi đến Khởi Huy điện.
Nhìn dưới ánh trăng, hài tử kia thổi tiêu nghe thật uyển chuyển hàm xúc lại êm tai, tiếng tiêu lại ẩn chứa trào dâng, lòng hắn đang đầy ngập lửa giận lại chậm rãi tiêu tan .
Cũng không biết vì sao, cùng hài tử kia nhắc tới việc mình muốn tới Vị Thủy , hài tử kia vẻ mặt lo lắng nói “Thỉnh phụ hoàng trăm ngàn phải cẩn thận.”
Trong lòng vui sướng , vì thế, nhớ tới ván cờ, hứng thú chơi cờ chợt đến, liền cùng Thừa Kiền đánh một ván .
Khi chơi cờ, không muốn lại nhìn thấy hài tử kia hoạt động , vì thế, hắn ôm lấy hài tử, ngồi xuống , lại phát hiện vẻ mặt bé xấu hổ, trong lòng có chút ngoài ý muốn, những hài tử khác đều hưng phấn khi mình ôm , nhưng hài tử này lại là một bộ không muốn
Khi chơi cờ , hắn phát hiện hài tử này kì lực thực hảo , với tầm tuổi của bé , kì lực như thế này thật phi thường
Khi chơi được một nửa , hài tử bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi. Lại buông một viên cờ đen , hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống của cờ trắng. Hắn chơi cờ luôn mặc kệ đối phương là ai cũng không nhường nhịn . Cho dù là con mình cũng như vậy .
Mà nhi tử của hắn, Thừa Kiền lại nhìn đường sống của cờ trắng bị chặn , vẻ mặt trầm tĩnh, không có gì ngoài ý muốn cùng khẩn trương bối rối không cam lòng, cái này lại ngoài ý muốn của hắn .
Sau đó, hài tử kia mang theo thanh âm hài đồng non nớt nhẹ nhàng mở miệng “Phụ hoàng, ngày hôm trước nhi thần đọc sách, thấy Hàn Tín chịu nhục, nhi thần hiểu ra một điều .”
“Nga?” Hắn không chút để ý đáp lời, trong lòng cũng rất hưng trí, hài tử này sẽ cho hắn cái gì ngoài ý muốn nữa a ?
“Nhi thần cảm thấy, chính trực tuy là hảo nam nhi, ẩn nhẫn cũng là đại trượng phu.”
…
“Bệ hạ?” Lý Tĩnh chần chờ, nhìn Thái Tông đế bên miệng mang theo ý cười , trong lòng nghi hoặc, người nọ là ai? Có thể làm cho bệ hạ mỉm cười như vậy ?
Thái Tông đế lấy lại tinh thần, nhìn Lý Tĩnh, thoáng chần chờ, thản nhiên nói “Đó là Trung Sơn Vương nói.”
Lý Tĩnh sửng sốt, Trung Sơn Vương Thừa Kiền điện hạ?
“Lí ái khanh, việc này, trẫm không muốn nhiều người biết .” Thái Tông đế nhìn đã sắp tới cửa thành , thấp giọng nói
Lý Tĩnh chắp tay nghiêm nghị nói “Thần tuân chỉ.”
Thái Tông đế khẽ gật đầu, tiếp tục đi.
Vừa mới nãy , hắn có điểm không nguyện ý nói ra tên Thừa Kiền, hài tử kia tuy rằng hành động không tiện, nhưng thân phận trưởng tử sợ có chút phiền phức, vẫn là giấu đi mới tốt , nhưng khi Lý Tĩnh hỏi, vẫn nhịn không được nói ra , trong lòng đối hài tử trí tuệ hơn người thì kiêu ngạo, làm cho hắn hận không thể để tất cả mọi người đều biết .
Ở Khởi Huy điện, Thừa Kiền ngồi trên bàn cờ , chuyên chú đánh cờ phổ.
Tối hôm qua, mỗi một bước cờ phụ hoàng hạ , đều mang theo nồng hậu sát ý, nhất thời xúc động, sợ phụ hoàng giận dữ, cùng cẩu Đột Quyết khai chiến, trước đó hắn tỉnh tỉnh mê mê, đối trận Vị Thủy này , liên minh cũng không rõ ràng, nhưng kết quả vẫn biết, Vị Thủy kết minh, ba năm sau, phụ hoàng đánh hạ Đông Đột Quyết, vô luận như thế nào, quân mã chưa đến Trường An thành, tạm thời ẩn nhẫn mới là thượng sách.
Nhìn đến phụ hoàng đằng đằng sát khí giết bạch kì, hắn nhịn không được mở miệng.
Nay nghĩ đến, hắn vẫn là… Xúc động…
Có Trưởng Tôn cữu cữu (Trưởng Tôn Vô Kị ) , có Lý Tĩnh tướng quân, bọn họ sẽ không để cho phụ hoàng bị tức giận đến loạn ý đâu?
Buông quân cờ trong tay, nhịn không được thờ dài , phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, sao sẽ không có trí tuệ siêu việt ? Nhớ tới phụ hoàng khi nghe mình nói câu kia không khỏi khiếp sợ , nhớ tới ánh mắt phụ hoàng lúc gần đi ý vị thâm trường, Thừa Kiền trong lòng than nhẹ, phụ hoàng sẽ không đem hắn trở thành quái vật chứa ?
Trí tuệ của hài đồng tám tuổi cũng không thể từ ván cờ mà nhìn thấu tâm tư kẻ khác ?
Uể oải, Thừa Kiền nhịn không được ghé vào bàn cờ .
|
Chương 8: Giải đáp khúc mắc [1] Thái Tông đế hồi triều , triệu tập quần thần cùng tướng lĩnh, hạ lệnh cho tướng lãnh cùng cấm quân binh sĩ mỗi ngày đến Hiển Đức điện luyện tập vũ kỹ .
Đồng thời, Thái Tông đế hạ chiếu, huỷ bỏ chức vụ các quan trấn thủ, ngăn lại hành vi nhận hối lộ . Đồng thời ban chiếu phóng thích ba ngàn cung nữ
Chiếu lệnh hạ xuống , Thừa Kiền ở sau đại thụ đọc sách .
Bích nhi hầu hạ một bên , Tiểu Kim cung kính dâng trà lên Thừa Kiền .
Châu nhi vẻ mặt không che dấu được hưng phấn, vội vàng đến, sau khi hành lễ , tiến lên nói “Điện hạ, chiếu bệ hạ vừa ban , nói phóng thích cung nữ xuất cung, hoàng hậu nương nương liền kiểm kê các cung nữ, nương nương vừa mới phái Phong Hiệp cô cô tiến đến truyền lệnh, thỉnh điện hạ sau giờ ngọ ngày mai đưa tới danh sách cung nữ được xuất cung của Khởi Huy Điện .”
Ở một bên , Bích nhi nghe được mắt sáng lên .
Thừa Kiền sửng sốt, lúc này cũng giống như lần trước, Thừa Kiền nhớ rõ kiếp trước, phụ hoàng trực tiếp hạ lệnh phóng thích cung nữ Dịch Đình xuất cung, hơn nữa không cho mẫu hậu kiểm kê các cung nữ, lúc ấy xuất cung chỉ có các cung nữ ở Dịch Đình .
Thoáng suy nghĩ một chút, trong lòng rất nghi hoặc, có lẽ vì mình đã cải biến, cho nên, có một số việc cũng cải biến sao?
“Điện hạ?” Châu nhi chần chờ tiến lên, điện hạ suy nghĩ cái gì?
Nhờ có Châu nhi khẽ gọi mà Thừa Kiền mới lấy lại thần trí , ngẩng đầu, cười cười “Châu nhi tỷ tỷ, ngươi triệu tập các cung nữ đến Khởi Huy Điện”
Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đi đến cửa Khởi Huy điện, tiểu thái giám vừa thay phiên công việc ở Khởi Huy điện vừa thấy, mắt sáng lên, vội vàng lại hành lễ “Nô tài khấu kiến bệ hạ. Kiến quá Trưởng Tôn đại nhân.”
Thái Tông đế phất tay, ý bảo đứng dậy, thản nhiên hỏi “Điện hạ đâu?”
Tiểu thái giám cung kính hồi đáp “Hồi Hoàng Thượng , điện hạ đang ở tiền điện giáo huấn .”
Giáo huấn ? Thái Tông đế nhướng mày, có hứng thú, hài tử rất thanh nhã ôn nhuận kia nói gì nhỉ , liệu có thú vị hay không ?
Vì thế, Thái Tông đế nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ phía sau , mỉm cười “Vô Kỵ, đi, chúng ta nhìn xemTrung Sơn Vương điện hạ giáo huấn như thế nào .”
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, cung kính nói “Ân. Vi thần cũng rất ngạc nhiên. Điện hạ thông minh nhu thuận, thần cũng thật sự không thể tưởng tượng bộ dáng của điện hạ khi giáo huấn . Vừa lúc được chứng kiến .”
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy rằng nói như vậy, đầu đã có chút bồn chồn, dù sao Trung Sơn Vương điện hạ mới tám tuổi, 1 tiểu tử mới tám tuổi nếu nói sai cái gì, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội chứ .
Hồi kinh không lâu, Hoàng Thượng liền hạ ngay ba cái chiếu lệnh, lại lưu lại hắn cùng đám người Ẩn Sĩ Liêm , Phòng Huyền Linh , thương nghị một ít quốc sự, thương nghị xong, đang muốn rời cung, Hoàng Thượng lại đột ngột lưu hắn lại, nói cùng đi thămTrung Sơn Vương điện hạ.
Từ lúc Trung Sơn Vương điện hạ bị thương tới nay, hắn cũng từng muốn thăm qua , lại bị hoàng hậu cự tuyệt nói Trung Sơn Vương điện hạ cần tĩnh dưỡng không nên quấy rầy .
Dù bị cự tuyệt, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng cũng hiểu rõ, thân là trưởng tử của Hoàng Thượng lại không đi lại được , đối Hoàng Thượng, đối hoàng thất mà nói, đều là sự tình không dễ nghe, ngay cả yến quốc ăn mừng Hoàng Thượng đăng cơ đều không có tham dự, có thể thấy được trong lòng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu kỳ thật đã coi Trung Sơn Vương điện hạ như vô hình .
Nhưng, như vậy, theo như Đỗ Như Hối nói , cũng là một loại phúc khí.
Chính là, nghe hoàng hậu nói, Hoàng Thượng từ sau khiTrung Sơn Vương điện hạ bị thương liền chưa từng đi thăm hỏi qua , nhưng hôm nay như thế nào đột nhiên nghĩ tới ? Còn mang theo cả mình?
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng bồn chồn, trên mặt vẫn thản nhiên cười, đi theo phía sau Thái Tông đế, lặng lẽ đi vào Khởi Huy điện.
Ở tiền điện , Thừa Kiền ngồi trên xe lăn , hai tay thanh thản đặt ở trên tay vịn, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn hơn hai mươi cung nữ quỳ trước mặt hắn . Châu nhi cùng Bích nhi đều quỳ ở hàng đầu tiên . Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân đều đứng ở phía sau Thừa Kiền .
Lúc này cũng đều cúi đầu, cung kính lắng nghe Thừa Kiền giáo huấn.
Thừa Kiền điềm tĩnh cười, mở miệng, thanh âm nhu nhu, mang theo non nớt hài đồng, ngữ tốc không vội không hoãn, vẻ mặt có chút ngại ngùng
“Phụ hoàng ân chỉ, chiếu lệnh ba ngàn cung nữ ra cung, ta biết, chư vị tỷ tỷ đều ở lại trong cung nhiều năm, hiện tại khẳng định đều muốn về nhà, nhưng phụ hoàng ân chỉ cho có ba ngàn, mẫu hậu cấp danh sách cung nữ Khởi Huy Điện rời cung cũng chỉ có mười người , nhưng ở Khởi Huy Điện lại có hai mươi lăm người , Châu nhi tỷ tỷ vừa mới bẩm báo , có mười lăm vị tỷ tỷ muốn về nhà. Ta nghĩ, để cho mười lăm vị tỷ tỷ đều cùng nhau về nhà khẳng định không được, mẫu hậu sẽ không đáp ứng, cho dù mẫu hậu sủng ái ta, ban thưởng Khởi Huy Điện này ta đặc quyền, ta cũng không thể làm thế , bởi vì việc này đối cung nữ ở cung khác không công bằng, chư vị tỷ tỷ ngẫm lại như thế có phải hay không ?”
Dừng một chút, Thừa Kiền lại chậm rãi mở miệng nói “ Ta tự tuyển mười vị tỷ tỷ xuất cung cũng không công bình, ta cũng không biết vì sao các vị tỷ tỷ cần xuất cung , cho nên, như vậy đi, thỉnh các vị tỷ tỷ đề cử nhau một chút ? Chư vị tỷ tỷ ngày thường cùng nhau sống, khẳng định rất hiểu nhau , ai tối cần, ai không cần, hoặc là, có tỷ tỷ không muốn xuất cung, cũng nhất định phải viết ra , được không?”
Dứt lời, Thừa Kiền liền cười nhạt nhẽo, phất tay ý bảo Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân ở phía sau đem trang giấy xuống phân phát .
Nghĩ nghĩ, Thừa Kiền lại nhẹ nhàng nói “Nếu có vị tỷ tỷ không biết viết, có thể nhờ Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân .”
Một hồi phân phát trang giấy có chút ầm ỹ, Thừa Kiền liền im lặng hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, nhìn các cung nữ nằm úp nằm sấp mà viết.
Có vài cung nữ vẻ mặt thực do dự, có vài cung nữ trầm mặc viết, có vài cung nữ không biết viết đã nói khẽ với Tiểu Kim hoặc Tiểu Ngân cái gì đó , Châu nhi trầm tư một hồi liền huy bút mà viết, mà Bích nhi cũng rất do dự viết ra.
Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở cửa hông của tiền điện , Thái Tông đế trầm ngâm một lát, lập tức mặt lộ tiếu ý, tươi cười tựa hồ có chút kiêu ngạo. Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút đăm chiêu.
Nửa nén hương qua đi, Thừa Kiền mở miệng “Chư vị tỷ tỷ đều viết xong rồi chứ ? Tiểu Kim , Tiểu Ngân, thu lên đây đi.”
Lấy đám giấy Tiểu Kim cùng Tiểu Ngân dâng lên , Thừa Kiền hé ra nhìn, xem qua, một phần để trên tay Tiểu Kim , một phần để trên tay Tiểu Ngân , còn một ít, Thừa Kiền tự mình giữ lại.
Chỉ chốc lát đã xem xong, Thừa Kiền ngẩng đầu, cười khẽ “Tốt lắm, mười vị tỷ tỷ tối cần xuất cung đã có .” Quay đầu, đối Tiểu Ngân nói “ Tiểu Ngân, ngươi tuyên bố đi.”
Tiểu Ngân vì thế cầm lấy trang giấy Thừa Kiền đưa, đọc rõ các tên
Đọc đến một cái tên , Tiểu Ngân có một hồi ngây người “Bích nhi?”
Châu nhi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Bích nhi, đã thấy Bích nhi vẻ mặt giật mình cùng khó thể tin.
Các cung nữ khác được nghe tên , có ngạc nhiên có vui sướng , có tựa hồ không cam lòng. Nhưng cuối cùng, đều quỳ rạp trên đất, khấu tạ ân điển.
Thừa Kiền chờ Tiểu Ngân đọc tên xong, cười yếu ớt nói “Tốt lắm, các tỷ tỷ được ra cung hảo hảo thu dọn đi , các tỷ tỷ đều lui xuống.”
Dứt lời, lại đối Tiểu Kim nói “Hồi hậu điện đi.”
Tiểu Kim phụ giúp lăn xe, bỗng nhiên phía sau có một cung nữ quỳ xuống “Điện hạ! Nô tỳ không phục!”
Thái Tông đế ở cạnh cửa không vui nhíu mày, giương mắt lạnh lùng nhìn cung nữ , sau đó, lại giương mắt nhìn hướng Thừa Kiền. Trong lòng có loại chờ mong, không biết hài tử này xử lý như thế nào?
Thừa Kiền ý bảo Tiểu Kim đem xe lăn vòng lại, nhìn về phía cung nữ quỳ xuống , đúng là Bích nhi.
Khuôn mặt Thừa Kiền vẫn điềm tĩnh như cũ, nhẹ nhàng cười, thanh âm nhu nhu, rất bình tĩnh nói ra “Bích nhi tỷ tỷ, tuy rằng các tỷ tỷ không có đề cử ngươi, nhưng ta biết, ngươi kỳ thật thực cần xuất cung, trước kia , Phong Hiệp cô cô bên người mẫu hậu mang ngươi tới, từng đề cập qua, nhà ngươi lão phụ tuổi già, ngươi còn có một đệ đệ, mẫu thân lại mất sớm, phụ hoàng mẫu hậu thường nói, hiếu thuận cha mẹ là bổn phận của con cháu , cho nên, ta chấp thuận ngươi xuất cung hầu hạ lão phụ, chiếu cố ấu đệ.”
Bích nhi một bên quỳ xuống, một bên rơi lệ “Điện hạ, nhưng mà Bích nhi muốn ở bên hầu hạ điện hạ, đi theo điện hạ, cầu điện hạ không đuổi Bích nhi đi.”
Thừa Kiền nhẹ nhàng thở dài, khẽ nhíu mày, tựa hồ rất tiếc nuối “Bích nhi tỷ tỷ, có một câu thế này , cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không ở ( muốn hiếu thuận mà người không còn ) , hơn nữa sau này muốn hiếu thảo cũng khó thành, Bích nhi tỷ tỷ muốn chờ lão phụ đã qua đời mới đi hiếu thuận sao? Bích nhi tỷ tỷ, ta có chư vị tỷ tỷ hầu hạ, ngươi có thể yên tâm.” Dứt lời, Thừa Kiền ngại ngùng cười, quay đầu, không hề nhìn Bích nhi “Hồi hậu điện.”
Phía sau, Bích nhi quỳ rạp trên đất, khóc lớn .
Châu nhi lăng lăng nhìn Bích nhi, nghĩ tiến lên, lại yên lặng dừng lại, xoay người, bước nhanh đi hướng hậu điện.
“Điện hạ! Điện hạ!” Châu nhi vội vàng tiến lên, trước hậu điện đuổi kịp Thừa Kiền, đến gần Thừa Kiền, quỳ xuống, dập đầu “Điện hạ vì sao phải đuổi Bích nhi đi?”
Thừa Kiền vẻ mặt bình tĩnh, nhìn vẻ mặt chấp nhất của Châu nhi một hồi, mới nhẹ giọng mở miệng “Châu nhi tỷ tỷ, ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?”
Miệng gọi điện hạ, lại chất vấn điện hạ?!
Châu nhi sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, điện hạ là chủ, nàng là phó nha! Có chút xấu hổ dập đầu nói “Là Châu nhi vô lễ. Châu nhi không nên nói chuyện như vậy đối điện hạ.”
Thừa Kiền cười, tươi cười bình thản “Châu nhi tỷ tỷ, vì Thừa Kiền bị thương, Châu nhi tỷ tỷ chịu mẫu hậu nhờ vả vẫn chiếu cố Thừa Kiền, trên danh nghĩa, ta là chủ, ngươi là phó, nhưng Thừa Kiền biết, Châu nhi tỷ tỷ kỳ thật vẫn xem Thừa Kiền là đệ đệ mà chiếu cố. Phân tình nghĩa này, Thừa Kiền hiểu được.”
Châu nhi trong lòng run lên, có chút nghẹn ngào ngẩng đầu, đã thấy Thừa Kiền cười yếu ớt , vẻ mặt an bình, trong lòng kích động, nàng nghĩ rằng điện hạ còn là hài đồng, sẽ không biết, từ lần đó điện hạ vì nàng cầu tình , nàng liền đem điện hạ trở thành đệ đệ tám tuổi của mình mà chiếu cố .
“Nhưng mà Châu nhi tỷ tỷ, đây là trong cung. Lễ không thể phế, ta là con của mẫu hậu , rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn ta, nay ta lại thành bộ dạng này , ta càng thêm không thể làm cho mẫu hậu quan tâm ta . Châu nhi tỷ tỷ, ngươi là cung nữ tùy thị bên ta , cho nên, Châu nhi tỷ tỷ, về sau thỉnh thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Thừa Kiền ôn nhu nói. Nhìn Châu nhi vẻ mặt run rẩy, nàng dập đầu , sau đó hắn mới nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lại chậm rãi giải thích “Về phần Bích nhi, Châu nhi tỷ tỷ, ngươi có biết người nàng đề cử là ai không ?”
Châu nhi giật mình ngạc nhiên, dập đầu hỏi “Nô tỳ không biết, cầu điện hạ vì nô tỳ giải thích nghi hoặc.”
Thừa Kiền nhẹ giọng mở miệng “Là ngươi.”
Châu nhi chấn động.
Thừa Kiền chậm rãi nói “Châu nhi tỷ tỷ , chuyện gì cũng nhất định đều cùng Bích nhi nói đi.”
Xem Châu nhi đờ đẫn gật đầu. Thừa Kiền trong lòng thở dài. Biết rõ Châu nhi trong nhà sớm không người, còn đề cử Châu nhi rời cung? Bích nhi xem nhẹ Thừa Kiền hắn , cũng không tránh khỏi nghĩ đến quá mức đơn giản. Hoặc là, Bích nhi kỳ thật cũng chỉ là thử một lần, xem có thể hay không làm cho Châu nhi rời đi? Nếu chính mình vẫn là thái tử tám tuổi năm đó , có lẽ thực sẽ bị Bích nhi lừa gạt. Đáng tiếc không phải.
Chính là, không nghĩ tới, Bích nhi hiền dịu ngày thường lại có lúc tâm tư âm trầm ?
Nhìn Châu nhi vẻ mặt mất mát, Thừa Kiền mở miệng “Châu nhi tỷ tỷ, ngươi đến gặp mẫu hậu hồi bẩm tình hình cung nữ Khởi Huy Điện xuất cung đi .” Thừa Kiền nói xong, ý bảo Tiểu Kim phụ giúp chính mình hồi hậu điện.
Bầu trời của Đường sơ không nhất định phải sáng rõ , nhưng luôn luôn mù sương vô pháp phòng ngừa . Thừa Kiền nghĩ , bất quá, so với sau này càng thêm âm u hơn mà nói, phụ hoàng trị vì Đại Đường thật sự tốt hơn rất nhiều. Chuyện tình Bích nhi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn không chút để ý .
Khi hắn tiến vào hậu điện, nhìn hai người Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi đối diện ở phía nhuyễn *** hậu điện, thảnh thơi ẩm trà , thanh đạm không để ý , hắn nhất thời lại run như cầy sấy!
|
Chương 9: Giải khúc mắc [2]… Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền, trong chớp mắt Thừa Kiền thấy bọn họ liền không cử động , hơi hơi nheo mắt nhìn Thừa Kiền… Dường như không muốn thấy hắn sao?
Loại cảm giác này đã là lần thứ hai.
Nhưng trên mặt Thái Tông đế vẫn cười.
Thừa Kiền ngồi ở xe lăn, ngoan ngoãn khéo léo điềm đạm hành lễ “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến Trưởng Tôn đại nhân.”
Thái Tông đế đứng lên, cười ha hả nói “Tốt lắm! Đều là người trong nhà, Kiền Nhi đừng kêu cái gì Trưởng Tôn đại nhân, kêu cữu cữu đi.”
Thừa Kiền ngại ngùng cười, nhu thuận đáp lời, nhìn về phía sau Thái Tông đế , Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng lật đật đứng lên “Chất nhi kiến quá cậu.”
“Không dám, không dám, điện hạ đa lễ.” Trưởng Tôn Vô Kỵ sợ hãi đáp lễ.
Thừa Kiền trong lòng cười, cữu cữu vẫn như thế .
Thái Tông đế phất tay “Tốt lắm, Vô Kỵ, đừng làm mấy thứ hư lễ.” Lại xoay người nhìn về phía Thừa Kiền, trên mặt có ý cười đầy ý vị “Kiền Nhi, phụ hoàng rất ngạc nhiên, ngươi vừa mới làm những chuyện kia là có ý gì ?”
Thừa Kiền trong lòng thầm nói, quả nhiên! Phụ hoàng quả nhiên đều thấy!
Vì thế, Thừa Kiền ngại ngùng cười, giải thích “Kỳ thật, trước đó mẫu hậu có phái Phong Hiệp cô cô cho Kiền Nhi bảng danh sách thân thế gia phận của các cung nữ trong Khởi Huy điện , Kiền Nhi nghĩ rằng, ai không có thân nhân bên ngoài, các cung nữ bị lừa bán ở lại trong cung vẫn thỏa đáng , người khác, nếu là gia cảnh không sai, là bị tuyển tú vào cung , căn cứ ý nguyện của các cung nữ muốn ra cung, Châu nhi tỷ tỷ trước đó đã cấp tấu cho Kiền Nhi, cung nữ nào muốn ra cung, cung nữ nào không muôn ra cung, cho nên, Kiền Nhi để cho bọn họ tự đề cử, chính là muốn nhìn một chút, rốt cuộc tỷ tỷ nào là thật tâm hầu hạ Kiền Nhi, tỷ tỷ nào là có ý đồ khác …”
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng khiếp sợ nhìn chằm chằm Thừa Kiền, tâm tư điện hạ thế nào lại kín đáo, trí tuệ như thế?! Nhìn tới nhìn lui thấy Thái Tông đế tươi cười , trong lòng kêu rên, nhưng Thừa Kiền là điện hạ nha, mộc tú vu lâm phong tất tồi chi ( cây cao trong rừng sẽ là cây đón gió trước tiên. Ý chỉ người vượt trội, xuất chúng thường hay bị đố kỵ )
“Như vậy, Thừa Kiền nói cho phụ hoàng nghe, ngươi thấy ra sao?” khuôn mặt Thái Tông đế bình tĩnh nhìn chằm chằm Thừa Kiền. Trong lòng bốc lên tức giận, nguyên bản nghĩ rằng Thừa Kiền chắc không biết ai nên cho ra cung, cho nên để tự họ đề cử , vốn đang muốn khen ngợi hài tử này trí tuệ, cũng không nghĩ đến hài tử này đã sớm biết!! Lần đề cử này chỉ là muốn nhìn ai mang tâm khác thường!
Tiểu tử nho nhỏ thế nhưng tinh thông mưu kế! Nếu tương lai lớn hơn, chẳng phải sẽ càng thêm đáng sợ?!
Thừa Kiền tựa như không có phát hiện Thái Tông đế tức giận, vẫn như cũ ngại ngùng cười “Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần phát hiện tùy thị nhi thần Bích Nhi tỷ tỷ dường như có chút tâm tư không đúng. Nàng thế nhưng muốn chèn ép Châu nhi!” Nói xong lời cuối cùng, Thừa Kiền mặt nhăn mày nhíu, rất là sinh khí nói “Thật sự là rất đáng giận!”
Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền, đôi mắt lạnh như băng, chậm rãi cúi xuống nhìn hài tử, trong lòng dâng lên không chỉ có tức giận, còn có chút thất vọng nói không rõ, chậm rãi mở miệng, từng chữ từng chữ “Thừa Kiền, trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi ở trên xe lăn …”
Lời này vừa ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ biến sắc, vội vàng muốn tiến lên, Thái Tông đế lại đột nhiên gạt đổ bát trà trên bàn, nổi giận đùng đùng nói “Vô Kỵ, chúng ta đi!”
“Bệ hạ?!”
Thừa Kiền chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói “Cung tiễn phụ hoàng.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ mắt nhìn Thừa Kiền ngồi trên xe lăn , trong mắt hiện lên đau lòng, nhưng chung quy không có tiến lên, vội vàng đuổi kịp bước đi của Thái Tông đế.
Cho nên, Trưởng Tôn Vô Kỵ không có nhìn thấy, Thừa Kiền cúi đầu , khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười.
Châu nhi cúi đầu quỳ gối trước mặt Trưởng Tôn hoàng hậu , trầm mặc không nói.
Trưởng Tôn hoàng hậu xem xong danh sách trên tay lại vội vàng mở ra tin nhắn Thừa Kiền viết , trầm mặc một hồi, cầm trong tay lá thư đưa cho Phong Hiệp , ý bảo Phong Hiệp mở ra thì biết, nàng mới hòa ái nói “Tốt lắm, ngươi đứng lên đi. Phong Hiệp , ngươi mang Châu nhi đi xuống nghỉ ngơi.” Trong lòng than nhẹ, Bích Nhi sao? Thế nhưng có tâm tư như vậy nha, mình thật đúng là nhìn lầm người.
Phong Hiệp nhíu mày nhìn chằm chằm thư tín trên tay , nghe đến Trưởng Tôn hoàng hậu phân phó liền tiến lên, ra hiệu Châu nhi đi ra theo mình.
Nhìn Châu nhi có chút uể oải đi theo Phong Hiệp , Trưởng Tôn hoàng hậu nhớ tới phong thư ngắn gọn kia , trên thư là chữ của Thừa Kiền , tuy thực non nớt , nhưng từ đầu đến cuối còn hy vọng Phong Hiệp cô cô có thể để Châu nhi hiểu rõ chuyện .
Nguyên bản nghĩ Bích Nhi xuất thân dòng dõi thư hương, đọc qua sách , biết chữ mài mực , cũng biết chia sẻ để Kiền Nhi đỡ nhàm chán , dù sao Châu nhi xuất thân không tốt lắm, tương lai nếu được làm đại cung nữ ở Khởi Huy điện , cũng không đúng quy cách, cũng không nghĩ rằng Bích Nhi sinh ra tâm tư chèn ép Châu nhi , mà Châu nhi, cũng rất đơn thuần. Nhưng như vậy cũng tốt, đơn thuần như vậy , Kiền Nhi cũng dễ khống chế hơn nhiều.
Bất quá, tâm tư Bích Nhi rốt cuộc là vì cái gì lại như vậy ? Hay là vẫn đã có dã tâm từ trước ?
Nếu là dấu dã tâm trong lòng , vậy thật đúng phải xuất cung mới được.
Trưởng Tôn hoàng hậu đang muốn đứng dậy an bài công việc, chợt nghe cung nữ hồi bẩm, ngoài điện , Tiểu Ngân ở Khởi Huy điện cầu kiến.
Trưởng Tôn hoàng hậu hơi hơi nhăn mày, trong lòng có chút lo lắng, ngày thường sự tình nhiều lắm, một quốc gia chi mẫu cũng không thể tự mình chiếu cố chính con mình , mà Thừa Kiền là nhi tử của nàng, có lẽ là vì lần đại nạn này, so với trước kia càng nhu thuận, trí tuệ so với trước kia càng làm cho nàng kiêu ngạo trong lòng, cũng làm cho nàng đau lòng không thôi, cho nên, quyết định cho Thừa Kiền đến ở Khởi Huy điện , nàng cố ý chọn lựa Tiểu Kim , vốn tưởng, chỉ cho Tiểu Kim ở Khởi Huy điện làm tiểu thái giám, nàng chỉ cần biết Thừa Kiền hảo hay không, có chịu ủy khuất hay không, cũng không nghĩ rằng Thừa Kiền lại chọn trúng Tiểu Ngân làm thái giám bên người nó .
Thanh âm nhu uyển phân phó chuẩn gặp, trong lòng lại bất an, Thừa Kiền gặp chuyện gì sao ?
Tiểu Ngân vội vàng đi lên, quỳ lạy hành lễ , thấp giọng hồi bẩm “Bẩm hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng vừa mới đi vào Khởi Huy điện , không biết làm sao lại sinh khí , liền tức giận vội vàng rời khỏi .”
Trưởng Tôn hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, lập tức lại khôi phục tự nhiên, bình tĩnh nói “Đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Tuy rằng trên mặt bình tĩnh tự nhiên, Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng lại là lo lắng, Hoàng Thượng vì sao đột nhiên đi tới Khởi Huy điện ? Lại vì sao đột nhiên tức giận? Thừa Kiền đâu? Thừa Kiền nhu thuận trí tuệ, sao lại chọc giận Hoàng Thượng?
Lúc này Thừa Kiền, một bên suy tư , một bên có chút trúc trắc không thuần thục phủ đạn trước đàn cổ.
Tiểu Kim quỳ gối một bên châm trà, đang đợi thời điểm nước sôi , vụng trộm giương mắt nhìn thoáng qua Thừa Kiền, thấy vẻ mặt Thừa Kiền điềm tĩnh, bên miệng còn có một tia cười yếu ớt như có như không. Trong lòng Tiểu Kim có chút tư vị nói không nên lời , nghĩ Hoàng Thượng lưu lại không lâu đã giận dữ mà đi , còn có lời nói tàn nhẫn “Thừa Kiền, trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi ở trên xe lăn …”
Hoàng Thượng! Điện hạ ngồi xe lăn, ngài thực may mắn?!
Đó, không phải con ngài sao?
Tiểu Kim không khỏi nắm chặt góc áo Thừa Kiền đang chăm chú nghịch đàn , trong lòng có chút mê hoặc, điện hạ bị Hoàng Thượng nói như vậy, bộ dáng tựa như một chút cũng không để ý … Nhưng như vậy cũng tốt, Tiểu Kim thích bộ dáng điện hạ cười rộ lên , giống dương quang sáng sớm , ấm áp lại xinh đẹp.
Tiểu Kim nghĩ hắn đời này cũng không thể quên ,hắn bị tổng quản thái giám phạt quỳ gối ở cửa cung , Vừa lúc điện hạ Thừa Kiền từ Khởi Huy điện đi ngang qua, thấy thế liền hướng hướng tổng quản thái giám cầu tình, còn đem hắn điều đến Khởi Huy điện , khi đó, điện hạ có một câu, có lẽ điện hạ chính mình đã quên, hắn lại vĩnh viễn nhớ rõ.
“Ngươi ở nơi này quỳ lâu như vậy, đầu gối nhất địnhđã sưng lên, đi xuống ngâm nước ấm đi.”
Vào cung năm năm, bị phạt quỳ thiệt nhiều lần , bởi vì hắn không như Tiểu Ngân, rất nhiều đại thái giám đều thích tiểu thái giám như Tiểu Ngân , cũng bởi vì hắn chuyện gì cũng làm không tốt, trong cung trừ Tiểu Ngân sau mỗi lần hắn bị phạt quỳ đều rịt thuốc cho hắn , cũng chỉ có điện hạ nói vậy.
Gia gia nói qua, nếu trong cung có người quan tâm đến ngươi, giúp đỡ ngươi, mặc kệ hắn là hảo tâm hay cố ý, ngươi đều phải cả đời nhớ rõ ân tình này . Làm người không thể quên ân phụ nghĩa.
Cho nên, Tiểu Kim hắn cả đời nguyện trung thành với Thừa Kiền điện hạ! Đi theo Thừa Kiền điện hạ! [ nắm tay ]
*************************
Châu nhi theo Phong Hiệp cúi đầu đi vào thiên điện yên lặng.
Phong Hiệp xoay người nhìn Châu nhi đang cúi đầu , vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí lạnh như băng “Châu nhi! Nương nương bảo ngươi đi theo ta là vì nương nương muốn hỏi ngươi một câu!”
Châu nhi sợ hãi ngẩng đầu. Trong mắt có chút sợ hãi, các cung nữ ngay từ đầu đều đã ở Dịch Đình cung huấn luyện lễ nghi trong cung , dạy quy củ trong cung , sau đó mới phân phối đến các cung điện.
Nàng bởi vì Thừa Kiền điện hạ ngay từ đầu yêu cầu, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ , trực tiếp nhảy vọt qua Dịch Đình tiến vào Khởi Huy điện , còn làm đại cung nữ Khởi Huy điện . Nhưng, nàng kỳ thật vẫn đều bị huấn luyện , người huấn luyện của nàng chính là Phong Hiệp cô cô trước mắt – Đại cung nữ Lập Chính điện.
Cho nên, Châu nhi sợ nhất chính là Phong Hiệp .
“Hoàng hậu nương nương muốn biết, ngươi còn muốn ở lại Khởi Huy điện hay không ?”
Châu nhi sắc mặt trắng nhợt, sợ hãi quỳ xuống “Phong Hiệp cô cô , Châu nhi đương nhiên muốn ở lại Khởi Huy điện .”
Sắc mặt Phong Hiệp hơi hoãn, nhưng lại nghiêm khắc nói “Ngươi đã muốn ở lại Khởi Huy điện , sao còn không chiếu cố tốt điện hạ?! Ta từng nói qua với ngươi, chiếu cố điện hạ, bảo hộ điện hạ, chính là trách nhiệm của cung nữ bên người điện hạ ! Mà vì sao có một Bích nhi như thế bên người điện hạ mà ngươi lại không phát hiện?! Nếu không phải điện hạ nhạy bén, kịp thời phát hiện, tương lai nói không chừng điện hạ sẽ bị hạ độc thủ!”
Châu nhi vẻ mặt nhất thời hoảng sợ, lúc này, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi mồ hôi lạnh ứa ra.
Trưởng Tôn vào lúc hoàng hôn bước vào Khởi Huy điện , chỉ dẫn theo Phong Hiệp , lẳng lặng tiêu sái bước vào, vẫy các người hầu ra ngoài chờ.
Đi vào hậu điện , chỉ thấy Thừa Kiền ngồi trước đàn cổ , im lặng nhìn đàn cổ, không biết suy nghĩ cái gì? Vì thế, Trưởng Tôn hoàng hậu ra hiệu cho Tiểu Kim , Tiểu Ngân cùng mình ngồi phía sau Thừa Kiền , Châu nhi, Phong Hiệp không cần ra tiếng.
Sau đó Trưởng Tôn hoàng hậu liền lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ, nhìn Thừa Kiền.
Hoàng hôn ráng màu thổi qua, gió nhẹ nhẹ phẩy, Thừa Kiền vẻ mặt yên tĩnh, hơi hơi gợi lên tươi cười, tươi cười điềm đạm không thôi, lập tức, hai tay nhẹ nhàng ấn trên huyền cầm , gẩy lên , nhất bát, nhất phủ, làn điệu xa xưa uyển chuyển liền theo hai tay Thừa Kiền mà ra.
Trưởng Tôn hoàng hậu kinh ngạc đứng ở tại chỗ, ngóng nhìn hài đồng đang đánh đàn giữa hoàng hôn , trong lòng từng trận đau lòng. Là [ ngư ca ].
“Duyến lục khỉ dĩ tả ngư tình, phủ tiêu đồng nhi thư nhã huống… . . .”
[ Nghĩa : Duyên Lục Hầu viết tình ca cho nhân ngư , mục đồng thổi tiêu mà thư nhã …]
Hựu hữu nhất thuyết, ngư ca xướng vãn, độc tọa hàn giang, tiếu khán đăng hỏa, tự đắc kỳ nhạc
Đây là tâm ý của Thừa Kiền sao? Trưởng Tôn chậm rãi đi lại , ngồi bên người Thừa Kiền , ôn nhu từ ái nhìn Thừa Kiền chuyên chú bát lộng huyền cầm , không khỏi mỉm cười, như vậy cũng tốt, chỉ cần Thừa Kiền mạnh khỏe, cái khác, cũng không trọng yếu…
*****************
Ban đêm,trên Cam Lộ điện , Thái Tông đế mặt âm trầm, không nói được một lời ngồi ở trên giường .
Trong đầu một hồi hiện lên Thừa Kiền dưới trăng thổi tiêu , một hồi hiện lên những lời hôm nay Thừa Kiền nói .
Không khỏi nhăn mặt nhăn mày, hắn không tin, hài tử có thể thổi ra khúc tiêu này , hài tử sẽ bụng dạ thâm trầm như vậy, một hài tử tám tuổi thế nhưng nghĩ ra phương pháp thử cung nữ như vậy , chuyện này thật sự không phải Thừa Kiền trong tưởng tượng của hắn , hài tử kia , hẳn là trí tuệ, cũng rất thuần khiết…
Chính là, hơi hơi nhắm mắt lại, nhớ tới lúc hoàng hôn , hắn tâm phiền ý loạn, nhưng lại đi đến Khởi Huy điện nghe được khúc nhạc đàn cổ tấu, tiếng đàn uyển chuyển xa xưa, nhất thời tò mò, nhớ tới là hậu điện đang đàn, sẽ là Thừa Kiền đang đạn tấu sao?
Sau đó, hắn theo cửa hông đi vào, kinh ngạc nhìn hậu điện thế nhưng không có cung nữ thái giám, bất giác chau mày, trong lòng hờn giận, cung nữ thái giám đều đi làm gì rồi ? Lại nghĩ tới buổi sáng, hắn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào Khởi Huy điện , cũng như thế, không có một ai…
Vì thế, trong lòng nghẹn lại , đối Thừa Kiền thử cung nữ tựa hồ có chút hiểu.
Sau đó, hắn thấy Thừa Kiền ngồi ở nhuyễn ***, hai tay đánh đàn, bên cạnh còn có Trưởng Tôn hoàng hậu.
Thủ khúc kia , là [ Ngư ca ]…
Thái Tông đế đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi đến bên cửa sổ , kinh ngạc nhìn bầu trời đêm một vầng thanh nguyệt cong cong . Trong đầu hiện lên đối thoại của Thừa Kiền cùng Trưởng Tôn:
“Kiền Nhi, phụ hoàng ngươi nói gì, ngươi không cần để ý, phụ hoàng ngươi chính là như vậy, giận dữ liền nói lung tung nói.”
“Không có việc gì, mẫu hậu, ngươi đừng lo lắng. Kiền Nhi không để ý.”
“Kiền Nhi, phụ hoàng ngươi hiện tại đối với ngươi thành kiến rất sâu, chỉ sợ về sau…”
“Không có việc gì, mẫu hậu, Kiền Nhi có mẫu hậu yêu thương là đủ rồi. Phụ hoàng ngài là vua của một nước, chuyện ngài phải làm rất nhiều, ngài cần sủng ái rất nhiều người , Kiền Nhi hiểu được… Về phần thành kiến gì gì, mẫu hậu, vì sao người đối Kiền Nhi không có thành kiến? Chuyện hôm nay Kiền nhi làm , mẫu hậu không thấy đáng sợ sao ?”
“Sao có thể chứ ? Kiền Nhi, chuyện tình hôm nay sẽ chỉ làm mẫu hậu an tâm, ngươi mới tám tuổi, hiện tại lại… Như vậy, Khởi Huy điện lớn như vậy, cung nữ nhiều như vậy, ngươi không nghĩ biện pháp để trị thì sao được? Xem đi , hôm nay phụ hoàng ngươi đến đây, nhưng lại không ai báo trước cho ngươi biết được, nếu ngày nào đó có thích khách thì làm sao bây giờ? Huống chi, Kiền Nhi, ở trong mắt mẫu hậu , mặc kệ ngươi làm cái gì, mẫu hậu đều tin tưởng ngươi.”
|