Yêu Vũ Dạ Mị
|
|
CHƯƠNG 41
“Chết tiệt! Đã hai ngày , Mị Nhi rốt cuộc ở nơi nào… . . .”
“Thực xin lỗi… Đều là lỗi của ta! Ngày đó biết rõ Tử đi tiên dược, ta hẳn là lưu lại bồi Mị Nhi, nhưng ta thế nhưng có công sự mà bỏ lại Mị Nhi… Bằng không Mị Nhi cũng sẽ không bị người bắt đi!” Nguyệt một tay đánh về lên tường phát ra tiếng vang thật lớn, biểu hiện hắn tự trách cùng với lo lắng tâm tình.
“Nguyệt, đừng tự trách nữa! Chúng ta nên nhanh chóng tìm được Mị Nhi, Mị Nhi hiện tại mang thai, sẽ rất nguy hiểm!” Thân là thầy thuốc Tử sao lại không biết, với việc người mang thai luôn suy yếu, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không chỉ người mẹ… mà còn là đứa nhỏ trong bụng cũng gặp nguy hiểm đến tánh mạng!
“Dạ. . . Những chỗ trong cung điều tra hết chưa? Tẩm cung phi tần có điều không?”
“Sao hỏi như vậy? Chẳng lẽ… Ngươi muốn nói là các nàng gây nên?”
“Các ngươi ngẫm lại… Chỉ có người trong cung mới có cơ hội đối Mị bất lợi, nhưng với tính cách của Mị, chỉ khiến người yêu thích, lại như thế nào đắc tội người khác? Ta nghĩ duy nhất có thể gây tổn thương hại Mị, chỉ có nữ nhân đố kỵ thôi… . . . Hậu cung không phải còn có phi tần sao?”
“Hàn nói đúng. . . Mị Nhi bị các nàng bắt tới khả năng rất lớn, hơn nữa quả thật chỉ tẩm cung phi tần là chưa có điều tra, thật sự làm cho người ta hoài nghi.”
“Như vậy chúng ta lập tức dẫn người điều tra tẩm cung các nàng!”
“Không. . . Điệp Quân ngươi đối với chuyện Mị Nhi rất xúc động , trước tỉnh táo lại suy nghĩ một chút.”
“Bình tĩnh! ? Từ khi Mị Nhi mất tích, ta đã bình tĩnh không được!”
“Điệp Quân! Hãy nghe ta nói. . . Nếu chúng ta như vậy, chỉ đả thảo kinh xà, làm cho Mị Nhi tình cảnh càng nguy hiểm…”
“… Kia làm sao bây giờ?”
“Hậu cung phi tần tuy nhiều, nhưng ta sủng hạnh chỉ có hai, ba người, nếu ta không có đoán sai, muốn thương tổn Mị Nhi hẳn là chỉ có nàng…”
“Hoàng huynh, ngươi nói… Lệ phi?”
“Ân, chỉ có nàng xuống tay cơ hội lớn nhất.”
“Lệ phi? Nàng là ai?”
“Lệ phi là nữ nhân của đương kim Tể tướng, trước khi Mị Nhi tiến cung có một thời gian ngắn được hoàng huynh sủng ái, nhưng Mị Nhi sau khi vào cung, nàng đã bị hoàng huynh vắng vẻ . Tuy rằng nàng lớn lên thiên hương quốc sắc, ở mặt ngoài xem ra vô cùng dịu dàng thiện lương, nhưng kỳ thật tính cách của nàng rất ngoan độc, tâm đố kỵ cũng rất nặng, bởi vì nàng từng nhiều lần dùng thuốc độc giết các phi tần được hoàng huynh sủng hạnh, đương nhiên những người khác đều không biết là nàng xuống tay, cũng không nghĩ tới hung thủ chính là nàng, ngay cả chúng ta lén điều tra mới biết được. Hoàng huynh nhiều lần muốn phế nàng, nhưng không chứng cứ chính xác, hơn nữa phụ thân của nàng là đương kim đích Tể tướng, không muốn làm cho hắn nan kham, vì thế từ đó, hoàng huynh liền không sủng hạnh phi tần khác.Bất quá nói thật, nếu hoàng huynh không đề cập tới nàng, ta cũng quên sự tồn tại của nàng.”
“Tức là nói, là nữ nhân này đối Mị Nhi xuống tay?” Điệp Quân đối nữ nhân không có cảm tình gì, trừ bỏ Ngọc Lưu Ly.
“Ta xem thật sự có liên quan đến nàng… Cho nên, lần này cần tỉ mỉ một chút mới được mới được.” Nếu thật là nàng bắt giữ Mị Nhi, ai biết nữ nhân này mà kích động lên sẽ đối Mị Nhi làm gì?
“Như vậy… … . . .”
“Hoàng Thượng giá lâm!”
“A. . . ! ? Nô tì tham kiến Hoàng Thượng!”
“Lệ phi miễn lễ, hãy bình thân.”
“Hoàng Thượng. . . Sao đột nhiên đến chỗ nô tì?”
“Ai. . . Hoàng hậu đột nhiên mất tích, làm cho trẫm gần đây thực phiền não… . . . Nhớ tới tiếng đàn Lệ phi luôn có thể làm trẫm thả lỏng tâm tình, cho nên đến chỗ Lệ phi.” Nhíu mày biểu tình, ánh mắt ôn nhu cùng ngữ khí chân thật làm cho Lệ phi không thể không tin tưởng Dạ là vì nghe Tiếng đàn của mình mà đến.
“Hoàng Thượng đừng lo lắng, hoàng hậu nhiều phúc nhiều thọ, nhất định sẽ không có việc gì… Không bằng nô tì hiện tại liền vì Hoàng Thượng khảy một bản.”
“Hảo… . . .” Nàng nói chuyện là thật hay giả?
Cho dù tiếng đàn có bao nhiêu tuyệt đẹp, nhưng Dạ một chút cũng nghe không vào, bất quá mặt ngoài vẫn là làm bộ như say mê. Bởi vì… Tuyệt đối không thể làm cho nàng hoài nghi mình là có khác mục!
“Lệ phi. . . Trẫm tối nay liền ở tại chỗ này.”
“Dạ. . . Tạ ơn Hoàng Thượng!” Nếu Lệ phi trước mắt xấu hổ mềm mạ không có ác độc tâm địa, ngươi nói có bao nhiêu hảo?
“Lệ phi, trẫm lúc trước vắng vẻ ngươi, là lỗi của trẫm… . . .”
“Không! Hoàng Thượng đừng nói như vậy, có thể trở thành phi tử của hoàng thượng, đã là phúc khí của nô tì.”
“Lệ phi, ngày mai bồi trẫm ra cung một ngày, được không? Nếu ở ngoài cung cũng tìm không thấy hoàng hậu, trẫm liền quyết định buông tha…” Chỉ có đem Lệ phi mang ra cung, Nguyệt bọn họ mới có thể thuận lợi điều tra tẩm cung của nàng.
“Hoàng Thượng… Nô tì đương nhiên sẽ cùng Hoàng Thượng, nếu thật sự tìm không thấy hoàng hậu, thỉnh Hoàng Thượng không nên thương tâm, bảo trọng thân thể là tối trọng yếu.”
“Lệ phi, có ngươi thật tốt… . . .”
“Hoàng Thượng tiều tụy như vậy, nên sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Lệ phi cũng cùng trẫm nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai còn xuất cung.”
“Hoàng Thượng. . . Nô tì đã biết.” Lúc này Lệ phi, đã muốn trăm phần trăm tín nhiệm Dạ, một chút hoài nghi cũng không có.
Tới ngày hôm sau, Dạ sáng sớm liền dẫn theo Lệ phi ra cung, Nguyệt bọn họ đương nhiên điều tra tẩm cung Lệ phi, chính là… Lại không phát hiện có gì khả nghi. May mắn Điệp Quân đề nghị tìm tòi bốn phía vách tường và mặt đất, mới phát hiện trong đó một bên tường là một cánh cửa bí ẩn, nơi đó có một thông thông đạo.
“Mị Nhi. . . Hẳn là bị giam ở bên trong… . . .”
“Đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng đi xem!”
|
CHƯƠNG 42
“Ô. . . Ô ô… . . . thả ta ra ngoài. . . thả ta ra ngoài…”
Dạ bọn họ sao còn chưa tới… ? Có phải. . . Bọn họ tìm không thấy chỗ này?
Ta… Có phải sẽ chết ở chỗ này… … ?
Tại sao. . . Tại sao đối với ta như vậy… Tại sao… …
“Mị Nhi! Mị Nhi! Mị Nhi có phải ở bên trong không?” Âm thanh gõ thình lình vang lên cùng tiếng kêu của Nguyệt bọn họ, làm cho ta sắp tuyệt vọng dẫn đến một tia hy vọng.
“Ta… Ta ở trong này… … . . .”
“Mị Nhi? Mị Nhi ngươi làm sao vậy! ?”
“Đau. . . Bảo bối… . . .” Đau đớn không ngừng truyền đến, hiện tại ta không thể động đậy, khí lực nói cũng không nỗi.
“Mị Nhi! Nhẫn nại nữa một hồi, chúng ta hiện tại liền tới cứu ngươi.” Nghe thanh âm, bọn họ hẳn phải là đang tìm tìm chìa khóa.
Nhẫn nại! Ta nhất định phải nhẫn nại! Bởi vì. . . Bọn họ rốt cục tìm được ta … Ta rất nhanh sẽ nhìn đến thấy bọn họ, nếu ta hiện tại gục ngã, ta sợ hãi, nhắm mắt sẽ không tỉnh lại, sẽ không được nhìn thât bọn họ nữa… . . .
“Mị Nhi!” ‘ ca tra ’ một tiếng, cửa mở ra , vì lâu dài trong bóng đêm, ta thậm chí thích ứng không được ánh sáng mỏng manh,chỉ có thể mị hai mắt, mơ hồ nhìn Tử dịu dàng ôm lấy ta.
“Tử… . . .”
“Mị Nhi… Đã không có việc gì … …” Tử hôn nhẹ mắt của ta, như là đang trấn an ta.
“… Cứu cứu bảo bối… … . . .” Ta cầm lấy vạt áo Tử, chịu đựng đau đớn dùng khí lực duy nhất khẩn cầu .
“Không có việc gì, Mị Nhi, không có việc gì… Chúng ta hiện tại trở về, bảo bối nhất định sẽ không có việc gì, Mị Nhi cũng sẽ không có việc gì… . . .”
Nghe được Tử nói chuyện, cũng đã làm cho ta thực an tâm, bởi vì ta tin tưởng, Tử nhất định sẽ làm được… Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên buông lỏng, đồng thời cũng mất đi ý thức.
“Mị Nhi! Mị Nhi!” Tử vỗ nhẹ mặt Mị, chính là mị lại một chút phản ứng cũng không có, Tử vội vàng thay mị bắt mạch.
“Tử, Mị Nhi ra sao! ?”
“Không tốt! Chúng ta nhanh quay về tẩm cung, Mị Nhi có thể sinh non! Nguyệt, mau sai người chuẩn bị.”
Thật cẩn thận ôm Mị rời đi địa lao hắc ám, dưới ánh sáng, mới phát hiện Mị sắc mặt trắng như tờ giấy, trên mặt còn còn vết cào, thân thể lạnh như băng như tuyết, nếu cẩn thận xem xét, còn có thể nhìn đến Mị mảnh khảnh hai tay *** mịn đầy vết cắn của nhện.
Tử ôm Mị bước nhanh chạy về tẩm cung, để lại Di nhi cùng với ba, bốn cung nữ thái giám ở bên, những người còn lại không cho vào, Nguyệt ba người đành phải ở bên ngoài tẩm cung lẳng lặng chờ đợi.
“Chết tiệt! Ta tuyệt không dễ dàng buông tha nữ tiện nhân kia!” Đúng là mỹ nhân lòng dạ như rắn rết… Độc nhất phụ nhân tâm!
“Bình tĩnh. . . Hiện tại tối trọng yếu là mẫu tử Mị bình an, đúng rồi, phái người thông tri Dạ hồi cung chưa?”
“Hoàng huynh chính gấp trở về, Lệ phi… đã bị hoàng huynh giam giữ.”
“Ân… . . .”
Không khí lại yên lặng, ba người đồng thời khẩn cầu Mị cùng bảo bối hai người đều có thể bình an. Đối bọn họ mà nói, nếu mất đi Mị, bọn họ sẽ sống không nổi, bởi vì so với chất càng khó chịu.
“Ô a! A. . . A nha… …”
“Không. . . Không cần… Ngô a ────!”
Im lặng tẩm cung đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của Mị , xem ra, bảo bối thật sự muốn sinh ra trước thời gian.
Đồng thời, Dạ cũng chạy về trong cung, nhưng chưa tới tẩm cung, cũng xa xa nghe được tiếng Mị kêu to.
“Mị Nhi. . . Mị Nhi, chuyện gì xảy ra! ?”
“Tử nói Mị Nhi hẳn phải là sinh non… . . .”
“Mị Nhi… …”
Không biết qua bao nhiêu thời gian, cho đến tiếng gào khóc chấm dứt, là một tiếng khóc trẻ con. Chỉ chốc lát, Di nhi liền vội vàng đẩy ra đại môn tẩm cung, cao hứng đích tuyên bố “Chúc mừng Hoàng Thượng, các vị công tử! Mị nương nương bình an sinh tiểu vương tử!” .
Bốn người sau khi nghe được, thầm an tâm, thần tình vui sướng chạy vào tẩm cung. Chỉ thấy Tử ôm bảo bối ào ào khóc lớn ngồi ở bên giường, Mị lấy tay dịu dàng vỗ về hai má bảo bối, hình ảnh ấm áp động lòng người.
“Mị Nhi, vất vả .” Dạ cúi đầu hôn nhẹ Mị.
Mị không nói gì, chỉ là giương lên nụ cười hạnh phúc, sau đó liền lâm vào giất ngủ.
“Tử. . . Mị Nhi hắn… . . .”
“Yên tâm, Mị Nhi chỉ là quá mệt mỏi mới ngủ .” Tử đem bảo bối giao cho Di nhi đưa vú nuôi, sau đó lại thay Mị rửa sạch miệng vết thương.
“Mị Nhi thân thể như thế nào?”
“Ba ngày không ăn cơm, hơn nữa sinh non ảnh hưởng, Mị Nhi thân thể vô cùng suy yếu, cần thời gian dài tĩnh dưỡng… . . . Mà trên mặt bị thương cùng hai tay bị cắn, may mắn không nghiêm trọng lắm, quá một thời gian ngắn liền hảo, cũng sẽ không lưu lại vết sẹo, chỉ là…”
“Bị nhốt với hơn mười con nhện trong phòng tối ba ngày, chỉ sợ ảnh hướng đến tấm lý Mị Nhi… . . .”
“Không phải chỉ sợ… . . . Là nhất định.” Hàn khẳng định nói.
“Hàn… ?”
“Mị hắn từ nhỏ liền đã vô cùng sợ nhện… . . . Mỗi lần nhìn thấy nhện luôn khóc, khóc đến mệt mỏi, rồi mới ngủ.” Là ca ca từ nhỏ lớn lên cùng Mị, Hàn đương nhiên hiểu Mị hết thảy.
“Những thứ này là nhân tố tâm lý, chữa bằng dược không được, chúng ta chỉ có thể tận lực tránh thôi.”
“Chúng ta vẫn là đợi Mị Nhi tỉnh lại mới quyết định… Hiện tại chỉ cần Mị Nhi không có việc gì là tốt rồi.”
“Ân… . . . Như vậy bảo bối thì sao?” Mị thiên tân vạn khổ sinh ra tiểu sinh mệnh, là cốt nhục của bọn họ.
“Bởi vì sinh non, bảo bối thân thể có vẻ khá suy yếu, cho nên phải dốc lòng chăm sóc, sẽ không lưu lại di chứng gì.”
“Vậy là tốt rồi… . . .” Nghe được lời nói của Tử, bốn người nhất thời yên tâm.
“Lại nói tiếp… Dạ, ngươi tính toán như thế nào xử trí Lệ phi?” Tuy rằng biết Mị bọn họ mẫu tử bình an, nhưng vẫn là không yên lòng, cho nên trong lúc Mị điều dưỡng, hẳn là mau chóng hảo hảo xử lý chuyện này, cùng với trừng phạt kẻ đầu sỏ gây nên!
“Chuyện này lý Tể tướng đã biết được, hắn nói muốn từ quan tạ tội, nhưng ta cho rằng việc này cũng không phải lỗi Tể tướng, ta đương nhiên cự tuyệt, cuối cùng lý Tể tướng hy vọng chúng ta công khai xử phạt Lệ phi, vì không cho Lý Tể tướng nan kham, chúng ta vẫn là lén xử trí Lệ phi.”
“Hoàng huynh nói đúng, Lý Tể tướng thái độ làm người hòa ái dễ gần, hơn nữa trung tâm yêu nước, chỉ là hắn thật bất hạnh có loại nữ nhân này.”
“Một khi đã như vậy… Đem nàng giao cho ta xử trí! Ta nhất định làm cho nàng ‘ trọn đời khó quên ’!”
“Điệp Quân… Ta có thể giao cho ngươi xử trí, nhưng. . . Vì Mị Nhi cùng bảo bối, không cần quá độc ác.” Không ai quên, Điệp Quân xử trí địch nhân, thủ pháp là thực độc ác.
“Yên tâm, ta biết như làm thế nào.”
“Như vậy. . . Truyền lệnh đi xuống, trước đem Lệ phi tiến đến lãnh cung! Sau đó tái giao cho Điệp Quân xử trí.”
|
CHƯƠNG 43
“Mị… . . .” Sự yên lặng cùng nóng bức bao trùm tẩm cung, bổng nhiên vang lên giọng nữ quen thuộc.
“Ngọc Lưu Ly… Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Mị ngốc, ta đương nhiên là tới thăm ngươi, may mắn. . . Ngươi cùng bảo bối đều bình an vô sự… . . .” Ngọc Lưu Ly mỉm cười nhìn ta cùng bảo bối trong lòng ngực đang an tĩnh ngủ.
“Ngọc Lưu Ly, cám ơn ngươi.”
“Ta đã sớm xem Mị như đệ đệ ruột mà đối đãi, ta và ngươi không cần nói cảm ơn, trừ phi Mị không thừa nhận ta đây là tỷ tỷ.”
“Sao được! Ta từ lâu cũng đã xem Ngọc Lưu Ly như thân tỷ tỷ rồi.”
“Hi! Vậy là tốt rồi… Đúng rồi, bảo bối tên là gì?”
“Nguyệt vân, Vân nhi.” Tên là do sáu người chúng ta cùng nhau chọn.
“Vân nhi thật sự thực đáng yêu… . . .” Ngọc Lưu Ly ngón tay nhịn không được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhi mà vuốt ve.
“Ân! bảo bối của Ngọc Lưu Ly cũng nhất định đáng yêu giống Vân nhi.” Nhìn bụng to của Ngọc Lưu Ly, ta thực chờ bảo bối của Ngọc Lưu Ly sinh ra.
“Khi đó, ta nhất định sẽ mang bảo bối đến cùng Vân nhi chơi đùa!”
“Ta nghĩ Vân nhi cũng rất vui vẻ có bảo bối của Ngọc Lưu Ly làm bạn.” Cao hứng vì đứa nhỏ sau này sẽ có bạn, nhưng chúng ta không thể tưởng được vương tử Hoàn quốc lại cùng Vân nhi thời điểm lần đầu gặp mặt, hai người đã sớm được nối dây tơ hồng.
Ta cùng Ngọc Lưu Ly cứ như vậy vẫn tâm sự về thai nhi và chuyện bảo bối, nếu không phải Vân nhi khóc lên, chúng ta có thể nói đến chiều cũng không biết.
“Vân nhi đói bụng rồi.” Trong mấy ngày chiếu cố Vân nhi, ta đã phân biệt được từng tiếng khóc khác biệt của Vân nhi đại biểu cho điều gì rồi.
“Ngọc Lưu Ly, ta muốn mang Vân nhi đến chổ bà vú, ta bảo Di nhi đưa ngươi về, được không?”
“Không cần, ta muốn đi cùng ngươi, hiện tại mỗi ngày không phải ngồi chính là ngủ, không giống như lúc trước khi mang thai muốn đi đâu cũng được, thực không quen.”
“Hì hì, Ngọc Lưu Ly là nữ sinh một hoạt bát hiếu động.”
Ta ôm Vân nhi, Di nhi giúp đỡ Ngọc Lưu Ly, hướng về tẩm cung bên trái không xa đi đến. Gõ cánh cửa, bà vú rất nhanh liền ra mở cửa.
“Tham kiến Mị nương nương!”
“Quế di, đã nói không cần đa lễ, mau đứng lên đi!”
“Tạ nương nương, Mị nương nương mời vào.”
“Quế di, Vân nhi đói bụng.” Không quên Vân nhi còn đang khóc, ta đem Vân nhi giao cho Quế di, ôn nhu nói.
“Mị nương nương xin đợi Quế di một chút.” Quế di ôm Vân nhi đi đến sau bình phong, chỉ chốc lát, tiếng khóc Vân nhi liền chấm dứt.
“Quế di, làm phiền , đến, ngồi xuống đi.” Theo Quế di trong tay ôm trở về Vân nhi, ta cảm tạ nói.
“Đây là bổn phận của Quế di, Mị nương nương không cần cùng nói lời cảm tạ với Quê di. Bất quá thứ cho Quế di nhiều lời, vị tiểu thư này có phải.. ?”
“Quế di, nàng là Ngọc Lưu Ly, hoàng hậu hoàn quốc.”
“Tham. . . Tham kiến hoàng hậu nương nương! Quế di không biết hoàng hậu nương nương đến phóng, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội!” Quế di vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Quế di xin đứng lên, nếu Quế di ngay từ đầu không biết ta là ai, như vậy có tội gì?”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
“Kỳ thật ta chỉ là muốn đi chung quanh một chút, cho nên mới cùng Mị tới nơi này, dọa Quế di ngươi, thật sự là ngượng ngùng.”
“Không. . . Quế di có thể nhìn thấy hoàng hậu nương nương, là Quế di phúc phận.” Quế di cười nói.
“Quế di thật sự là nói đùa… Bất quá nếu Vân nhi đã no , hẳn là đến phiên chúng ta ăn!” Xem ra Ngọc Lưu Ly đã đói bụng!
“Ân, thời gian cũng không còn sớm, Quế di, chúng ta đi trước.”
“Mị nương nương, nếu có chuyện gì liền gọi Quế di.”
“Tốt, Quế di cũng sớm một chút dùng bữa.”
Cùng Ngọc Lưu Ly trở lại tẩm cung, nhìn đến tẩm cung lý đốt ngọn đèn dầu, liền biết Dạ bọn họ đã đến đây, bất giác hiểu ý cười.
“Mị Nhi, mệt mỏi không?” Tử đi tới thay ta ôm Vân nhi, dẫn ta đến chỗ ngồi, mà Ngọc Lưu Ly cũng bị Hoàn đế thật cẩn thận dìu.
“Không, chiếu cố Vân nhi tuyệt không mệt.” Ta lắc đầu nói.
“Được rồi, ta thấy Mị Nhi cùng Ngọc Lưu Ly cũng đói bụng, trước dùng bữa đi!”
Vốn đích ta ăn không nhiều, trừ bỏ món điểm tâm ngọt… Chính là từ khi xảy ra sự kiện kia, sau khi sinh Vân nhi, không biết là do suy yếu hay nguyên nhân muốn hấp thu nhiều dinh dưỡng, sức ăn liên tăng lên, mỗi một lần đều ăn rất nhiều. Tử biết thì thật cao hứng, nói đây là chuyện tốt, bởi vì hắn sợ ta so với trước kia ăn được càng ít hơn.
“Mị Nhi, no chưa?”
“Ân, đã ăn không vô nữa.”
“Mị… Ngươi ăn so với trước kia còn muốn nhiều hơn! Thật tốt quá!” Ngọc Lưu Ly vui mừng nói.
“Đúng… Chúng ta trước kia còn lo Mị Nhi ăn càng ít hơn, không có dinh dưỡng, hiện tại Mị Nhi ăn được nhiều, chúng ta an tâm.”
Như là hồi lâu không nhìn thấy lão bằng hữu, chúng ta cùng nhau nói chuyện, tẩm cung không ngừng phát ra tiếng cười, tiếng mắng, thẳng đến Hoàn đế nói ‘ Ngọc Lưu Ly cần nghỉ ngơi ’, chúng ta mới dừng lại.
“Mị, ta ngày mai tới tìm ngươi.” Nhìn bóng dáng hai người dắt tay rời đi, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc chính là đơn giản như thế, ta cùng Ngọc Lưu Ly đều đã nắm bắt được hạnh phúc.
“Mị Nhi, muốn ngủ chưa?” Dạ thay ta cởi áo khoác, dịu dàng ôm ta đến trên giường.
“Ân… . . .”
“Vậy ngủ đi… . . .” Trên môi truyền đến năm lần cảm giác ấm áp.
“Ân… …”
Từ sau khi hoàng hậu mất tích trở về về… …
Hoàng hậu sợ hãi bóng tối, hoàng hậu sợ mình mình trong đêm đen.
Cho nên… …
Trong tẩm cung hoàng hậu, ngọn đèn dầu trong đêm đen vĩnh viễn chiếu sáng bốn phía, Hoàng Thượng cùng tứ vị công tử trong đêm đen vĩnh viễn làm bạn cùng hoàng hậu.
|
CHƯƠNG 45 (H)
“Mị Nhi, sao ôm Vân nhi ngẩn người vậy?”
“Dạ, ngươi sẽ không để cho Vân nhi mặc nữ trang đúng không?” Sau khi Ngọc Lưu Ly đi, ta luôn luôn nghĩ biện pháp có thể cho Vân nhi trốn ma trảo của Ngọc Lưu Ly, chính là muốn như vậy nhưng không ra biện pháp gì, Ngọc Lưu Ly chuyện cần làm, có ai ngăn cản được? Ta nghĩ cho dù Hoàn đế biết, đều sẽ theo ý của Ngọc Lưu Ly, mà Dạ bọn họ… Ta biết bọn họ nhất định không đáp ứng, nhưng nếu Ngọc Lưu Ly đối bọn họ đe dọa hoặc uy hiếp gì đó, tình huống sẽ khó khăn hơn.
“Tại sao Vân nhi phải mặc nữ trang?”
“Ngọc Lưu Ly. . . Ngọc Lưu Ly nàng thay Vân nhi may một ít nữ trang, nói tặng cho Vân nhi sau khi lớn lên mặc… . . .” Ta mếu máo nói.
“Mị Nhi yên tâm, ta sẽ không để cho Vân nhi mặc nữ trang đâu.” Dạ xoa nhẹ đầu ta.
“Thật vậy chăng? Chính là Ngọc Lưu Ly nàng… . . .”
“Không cần sợ, khi đó bảo bối của Ngọc Lưu Ly cũng sinh ra , nàng có thể sẽ đem mục tiêu chuyển dời đến bảo bối chính mình.”
“Sẽ sao… ? Hy vọng là vậy đi…” Nếu như là thật sự như vậy thì tốt nhất bất quá, tuy rằng bảo bối của Ngọc Lưu Ly sẽ thực đáng thương, chính là… Lưu Ly thật sự sẽ dời đi mục tiêu sao? Ta sợ nàng sẽ đem con của chúng ta đều cùng nhau mặc nữ trang!
“Ô ào ào… Ô ào ào… . . .”
“Dạ, Vân nhi đói bụng, ta mang Vân nhi đến chỗ bà vú.” Nhìn Vân nhi trong lòng ngực ào ào khóc lớn, ta đối Dạ nói.
“Để Di nhi mang đi đi, ta rất khó có thời gian bồi Mị Nhi như vậy…”
“Ân… Được rồi! Di nhi, thay ta mang Vân nhi đi, để cho Quế di chiếu cố Vân nhi một thời gian ngắn.” Đem Vân nhi giao cho Di nhi, ta phân phó.
“Còn có, ngươi có thể nghỉ ngơi trước một chút, có chuyện gì ta phái người gọi ngươi.” Nói tiếp không phải ta mà là Dạ.
“Tạ ơn Hoàng Thượng, như vậy Di nhi cáo lui trước!” Di nhi ly khai, tẩm cung chỉ có ta cùng Dạ hai người ngồi ở bên giường.
“Mị Nhi… . . .” Dạ đem ta ôm ngồi trên đùi, lưng quay về phía hắn, song tay vẫn ở phần eo của ta, cũng dúi đầu vào cảnh oa của ta.
“Dạ, mệt mỏi không?”
“Không. . . Chỉ là đói bụng… …”
“Đói bụng? Ta làm chút điểm tâm cho ngươi ăn được không?” Chẳng lẽ Dạ vừa rồi không dùng cơm trưa?
“Hảo…” Đêm đột nhiên khẳng cắn cái gáy của ta.
“A! Dạ. . . Đừng cắn ta, ta cũng không phải là đồ ăn…”
“Mị Nhi là món điểm tâm ngọt ta yêu nhất. . . món điểm tâm ngọt đã lâu chưa ăn… …”
“A… Dạ… Đừng. . . Đừng như vậy… Ân a ───” Mị vẫn đang ngồi ở trên đùi Dạ, chính là trên thân chỉ còn lại một kiện áo khoác đơn bạc trên cánh tay, quần áo trên dưới cũng bị cởi, tương phản, quần áo Dạ đầy đủ không sứt mẻ.
“Mị Nhi…” Dạ một tay nắm lấy vòng eo nhỏ của Mị, một tay vỗ về chơi đùa anh hồng trước ngực Mị, cúi đầu hôn lên lưng tuyết trắng của Mị.
“Ân a… Ô… …”
Dạ nhẹ nhàng nâng hai chân trắng nõn, nắm lấy eo của Mị, khiêu khích dục vọng ẩn dưới y phục của Mị, liên tục di động, tê dại cảm giác nhất thời nảy lên trong lòng, khiến Mị phát ra từng trận rên rỉ mê người.
“A a… Ha… Ân a. . .”
Tay Dạ càng di động gia tốc, khoái cảm thình lình xuất hiện, làm cho Mị trong nháy mắt phun ra ra chất lỏng trọc bạch. Dạ đem Mị xoay người, để Mị khóa ngồi ở trên đùi quay mặt về phía Dạ, cũng hôn lên đôi môi Mị, lưỡi cùng lưỡi hai người chơi trò rượt bắt.
“Hô. . . Ha… . . .” Dạ buông đôi môi Mị ra, Mị run rẩy thân thể, đầu vô lực tựa lên vai Dạ.
Dạ kéo tay phải Mị, đem ngón tay Mị hàm nhập miệng, nhấm nháp và liếm khe hỡ hai ngón tay, đầu lưỡi dời đến lòng bàn tay. Mị phản xạ tính dùng tay trái nhẹ nhàng đem Dạ đẩy ra, khiến hai người song song ngã xuống giường, đổi thành Mị khóa ngồi trên bụng Dạ. Dạ kéo thân người Mị xuống, lại cùng Mị hôn môi, thẳng đến Mị sắp hô hấp không được, mới buông ra.
Mị nửa người trên đè nặng Dạ, phía dưới nhất mông, tư thế cùng thần thái như vậy làm cho Dạ sắp điên cuồng không thôi.
“A!” Dạ liếm liếm đôi môi, hai tay vẫn nắm phần eo của Mị, ở trên giường quay cuồng một vòng, lại đổi tư thế, đem Mị áp ở trên giường. Dạ đem y phục trên người cởi sạch, trên giường che kín vô số quần áo, Dạ mở hai chân Mị hướng về chính mình, sau đó đưa ngón tay chậm rãi sáp nhập tiểu huyệt Mị, trong tiểu huyệt chuyển động , Mị cầm lấy sàng đan nắm thật chặt.
“Mị Nhi, ngoan… Thả lỏng một chút.”
“Ngô…” Ngón tay Dạ không ngừng ra vào tiểu huyệt, khơi mào cổ nhiệt khí trong cơ thể Mị.
“Thân thể Mị Nhi thực mẫn cảm…”
“Ta muốn đi vào…” Dạ hai tay nâng mông Mị, đem dục vọng đứng thẳng đã lâu đưa vào trong cơ thể Mị.
“Ha. . . Ngô a… …”
Trên giường, hai người trước sau lắc lư thân thể, Mị ôm lưng ướt đẫm của Dạ, hạ thể mãnh liệt đánh sâu vào cùng khoái cảm, làm cho hai tay Mị lưu lại trảo ngân đỏ thẩm trên lưng Dạ, trên mặt đỏ bừng mê người, đau đớn cùng khoái cảm lần lượt thay đổi nên chảy xuống nước mắt, thanh âm mất hồn câu nhân, làm Dạ càng hăng say tiết tấu nhanh hơn. Dạ hai tay cầm lấy phần eo Mị, cúi đầu hôn sâu lên môi đỏ mọng mê người.
“Ngô… !”
Dạ trong nháy mắt rất nhanh thâm nhập, nóng rực chất lỏng rót vào tiểu huyệt, Dạ buông đôi môi Mị, nhìn Mị suy yếu nằm trên giường, Dạ chậm rãi rút ra dục vọng. Khi Dạ dừng lại Mị đã thật mệt mỏi, chậm rãi rút ra dục vọng, chất lỏng từ nhỏ huyệt cũng theo đó mà chảy ra, hơn càng thêm *** mỹ, tư thế cùng biểu tình yêu Mị làm Dạ tiếp tục lâm vào điên cuồng.
“Ô a ───!” Dạ đem thân thể Mị trở mình chuyển qua, nâng mông Mị, làm cho dục vọng còn gắng gượng mãnh liệt đâm thẳng vào tiểu huyệt Mị, Mị cảm nhận khoái cảm bất ngờ mà kêu lên.
Toàn thân nằm úp sấp trên giường, phía sau cái mông trần trụi hoạt nộn bị Dạ ra vào liên tục lúc nông lúc sâu, chất lỏng nóng rực trong tiểu huyệt bởi bị trừu sáp mà từ đùi chảy xuống, Mị nhẹ nhàng thở hào hển, cảm giác dục vọng Dạ vô chừng mực lan tràn… . . .
Quên đi, dù sao… Dạ cũng cấm dục đã lâu, khiến cho hắn phóng túng một chút đi!
Mị nghĩ như thế.
|
CHƯƠNG 46
“Mị Nhi, thoải mái không?”
“Ân. . . Thoải mái…” Ngô ~ Dạ có thể đạt tiêu chuẩn mát xa sư chuyên nghiệp đấy, thật thoải mái!
Hắc hắc! Biết Dạ tại sao sẽ thay ta mát xa? Ta xem Dạ cấm dục đã lâu, luyến tiếc hắn khó chịu, cho nên làm cho hắn phóng túng một chút, Dạ làm từ giữa ngọ làm đến tối, lại từ buổi tối làm đến sáng nay mới nguyện ý dừng lại. Dạ đương nhiên là vô cùng cao hứng, hạnh phúc hiện lên nét mặt, thần thanh khí sảng đi lâm triệu, đáng thương ta toàn thân đau đến rơi lệ, động cũng không động được, sau khi Dạ lâm triều trở về nhìn ta vậy như vậy, vì thế liền nói muốn thay ta mát xa.
“Mị Nhi. . . Thực xin lỗi… . . .”
“Dạ, sao vậy? Ta không có chuyện gì, sao đột nhiên… . . .”
“Không. . . Ta là nói… lần kia… …”
“Đã là quá khứ. . . Ta không phải còn ở nơi này sao? Hơn nữa sự kiện kia Dạ cũng không muốn, Dạ cần gì phải trách tự trách mình?” Ta lấy tay vỗ về hai má Dạ, ôn nhu địa nói, không thể tưởng được Dạ còn để ý đến sự kiện kia.
“Nhưng… . . .”
“Nếu Dạ lại tự trách, ta sẽ đau lòng đấy… . . .” Ta cắt ngang lời nói của Dạ, bởi vì ta biết Dạ muốn nói gì.
“Mị Nhi… . . .”
“Nếu Dạ muốn bồi thường, liền bên ta nhiều hơn chút, được không?” Ta làm nũng nói.
“Mị Nhi, có ngươi thật tốt…” Cùng câu nói, một lần kia là hư tình giả ý, nhưng lúc này đây lại là thật tâm chân ý, bởi vì trước mắt chính là người mình thương yêu nhất.
Không lâu, ảnh vệ bên người Điệp Quân truyền đến tin tức, Lệ phi đã chết, rời đi hoàng cung đến ngày thứ tư. Nghe nói là ở trên sơn đạo bị sơn tắc cướp, người chăn ngựa chạy trối chết, bỏ lại xe ngựa mà chạy, còn lại Lệ phi, sơn tặc coi trọng Lệ phi mỹ mạo muốn cưỡng hiếp nàng, nhưng Lệ phi cự tuyệt chịu nhục, cuối cùng cắn lưỡi tự sát, thi thể bị vứt bỏ nơi hoang dã. Mà ta cũng biết , nguyên lai kẻ bắt giữ ta chính la nàng. Nàng đối ta làm chuyện như vậy, nói để ý ta hẳn là oán hận nàng, nhưng ta lại cảm thấy… Nàng thực đáng thương, một cái vì yêu mà điên cuồng, nhưng cuối cùng chỉ nhận kết cục bi thảm, thật là một nữ nhân đáng thương. Có lẽ. . . Đây là trời trừng phạt nàng, lại có lẽ. . . Đối với nàng mà nói, đây là một loại giải thoát.
“Điệp Quân… Có mai táng nàng không?” Ta biết Điệp Quân oán hận nàng, vô cùng vô cùng oán hận nàng, chính là, ta càng hy vọng… . . .
“Mị Nhi, tại sao?”
“Ta biết Điệp Quân oán hận nàng, nhưng so với oán hận, ta càng hy vọng Điệp Quân tha thứ nàng, bởi vì nàng chẳng qua là một nữ nhân đáng thương. . .
. . . Điệp Quân có thể đáp ứng ta, tha thứ nàng được không?” Ta nắm hai tay Điệp Quân, mang chút khẩn cầu ngữ khí nói.
“Mị Nhi… Nếu đây là nguyện vọng của Mị Nhi, ta đáp ứng.”
“Điệp Quân, cám ơn ngươi.” Xoay mặt Điệp Quên lại, ở trên môi của hắn ấn một nụ hôn nhẹ.
Vài ngày sau, Lệ phi thi thể được đưa đến phủ Tể tướng hoả táng, phụ thân của nàng lý Tể tướng cũng không có oán hận ai, chỉ nói là đây là báo ứng của Lệ phi, hy vọng nàng sau này sẽ nhận được hạnh phúc.
Mà từ sau chuyện Lê phi, Dạ mệnh lệnh cho các phi tần trong cung được tự do.
Lại nói tiếp, trong cung lại có việc vui rồi! Di nhi tìm được hạnh phúc của chính mình, bất quá ngoài ý muốn, người nọ dĩ nhiên là Bài. Bài vẫn đối với Tử nhớ mãi không quên, thẳng đến khi Tử cùng Bài nói rõ ràng , Bài thương tâm trốn đi, mà Di nhi vừa vặn liền gặp gỡ Bài, vì thế liền trấn an hắn, khuyên hắn, không thể tưởng được Bài cứ như vậy bị sự dịu dàng thiện lương của Di nhi hấp dẫn, đem mục tiêu chuyển hướng Di nhi, nhiệt liệt theo đuổi nàng. Cuối cùng, bọn họ đương nhiên là hữu duyên mà thành thân thuộc, Dạ liền tứ hôn cho bọn họ, từ nay về sau, Bài liền ở trong cung. Ngươi nói, có phải hay không rất giống nội dung trong phim?
Khi ta có một lần tò mò hỏi Tử ‘ bài không phải thích nam tử sao? ’, mới từ trong miệng Tử biết Bài nguyên lai là nam nữ đều được, tức là theo như người hiện đại thì đó là song tính luyến.
Ha hả, trừ bỏ Bài cùng Di nhi, còn có tiểu Đông nhi đáng yêu cũng nhận được hạnh phúc! ái nhân của Tiểu Đông nhi chính là sư phụ của Tử, bọn họ đến thăm chúng ta vài ngày sau liền nhanh chóng rời đi, nguyên nhân là ái nhân của tiểu Đông nhi ghen, bởi vì tiểu Đông nhi mỗi ngày đều cùng ta một chỗ, làm cho hắn nhìn đến đỏ mắt. Ta nghĩ nếu ta không phải ái nhân của Tử, ta xem hắn sẽ đố kỵ đến muốn giết ta!
Hi ~ nhìn đến người bên cạnh cùng chính mình đều được hạnh phúc, ta thật sự rất vui vẻ.
Thời gian trong chớp mắt lại qua mấy tháng, Ngọc Lưu Ly quay về Hoàn quốc sau đó không lâu liền sinh hạ tiểu vương tử, Tịch Vũ. Ta biết liền tới thăm Ngọc Lưu Ly, bởi vì Dạ bọn họ bốn người đều công sự bận rộn, Tử thay ta chiếu cố Vân nhi, cho nên chỉ có một mình ta đi.
“Ngọc Lưu Ly, Vũ nhi thực đáng yêu!”
““Dạ! Ta nghĩ Vũ nhi sau khi lớn lên nhất định sẽ là nam tử phi thường tuấn mỹ, mà Vân nhi… Nhất định sẽ là mỹ nhân!”
“Ân…” A. . . Xem raNgọc Lưu Ly vẫn là đối Vân nhi nhà ta như hổ rình mồi… . . . Phải cẩn thận chút mới được!
“Mị… Ngươi nói Vũ nhi có thể cùng Vân nhi cùng một chỗ không?”
“A! ? Cái gì?” Ta. . . Ta có phải nghe được cái gì kinh thiên động không?
“Ta nghĩ Vân nhi cùng Vũ nhi nhất định thực xứng đôi, là trai tài gái sắc, nếu bọn họ sinh bảo bối, bảo bối nhất định sẽ thực đáng yêu…” Ngọc Lưu Ly lải nhải tiếp tục nói.
“Ngọc Lưu Ly. . . Ta không quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi, hơn nữa, ta muốn quay về Yên quốc , ta lần sau sẽ tới thăm ngươi.” Nhẹ nhàng nói một câu, liền tốc tốc ly khai, nếu tiếp tục nữa, ta sẽ lầm tưởng là mình đang cùng kẻ điên nói chuyện, hoàn hảo. . . Ngọc Lưu Ly khi đó chưa phát giác
Đến khi ta ly khai.
Xe ngựa rất nhanh liền chạy về hoàng cung, nhìn hoàng cung một mảnh xanh thẳm trời xanh, hồi tưởng lại những thăng trầm khi đến đến nơi này, nhận thức Dạ bọn họ, tìm về Hàn thất lạc, trở thành ái nhân bọn họ, thậm chí. . . Vì bọn họ sinh hạ Vân nhi, đủ loại đích hình ảnh tựa như đèn kéo quân không ngừng ở trong đầu ta quay về, có hỉ cũng có bi. Có thể tới đây, là của may mắn của ta, có thể gặp gỡ bọn họ, là phúc khí của ta. Mang theo hạnh phúc vui sướng tâm tình đi về phía trước, ta biết đình lý phía trước, bọn họ đang chờ ta.
“Mị Nhi, hoan nghênh trở về.”
—— hoàn ——
|