Nha! Có Bầu Rồi
|
|
CHƯƠNG 5 – TÔI CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ NUÔI KHÔNG NỔI
“A?” Nhân viên phục vụ càng sửng sốt, ông chủ của bọn họ còn trẻ như vậy?
Cố Dương thấy nhân viên phục vụ giật mình như thế, quay đầu liếc mắt Lâm Mục một cái: “Cậu đã lâu cũng chưa từng tới bên này đúng không?” Lâm Mục ừ một tiếng, gần đây cậu đều bận rộn lựa chọn địa điểm, nào còn thời gian tới bên này? Hơn nữa Giang Diêu quản lý cửa tiệm rất tốt, cậu cũng liền mặc kệ không quản, thông thường lúc không có chuyện gì cũng sẽ không tới bên này, xem như là nhân cơ hội này giảm chút áp lực cho mình đi. “Trách không được…” Cố Dương không nói thêm gì nữa, gặp nhân viên phục vụ kia bắt đầu nhìn chằm chằm vào bụng của hắn, vội vàng hít một hơi, ưỡn ngực hóp bụng, không biết hiệu quả có lớn hay không, nhưng tốt xấu trong lòng có chút thoải mái. “Đi thôi, lại phòng .” Lâm Mục đại khái cũng thấy đường nhìn của nhân viên phục vụ vẫn lưu luyến ở trên bụng Cố Dương, đi trước, hướng bàn đặc biệt giữ cho hắn đi đến. Bên kia đã có người hướng bọn họ đi đến, chính là người quản lý phụ trách hiện tại của tiệm, Giang Diêu. Cố Dương vội vàng đuổi theo, đi được mấy bước mới quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ kia, thấy lực chú ý của cô không còn tập trung trên người mình nữa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mùa đông mau tới đi… Mặc nhiều quần áo liền không cảm thấy cái gì. “Anh Giang, tôi cùng bạn tới dùng cơm.” Giang Diêu so với Lâm Mục còn lớn hơn hai tuổi, cho nên giống Lâm Mục cũng gọi hắn là anh Giang. “Đi theo tôi.” Giang Diêu dẫn bọn hắn lên lầu hai, đi thẳng tới phòng nhỏ ngay góc tối, sau đó mở cửa để cho bọn họ đi vào. Lúc thấy Cố Dương đến, Giang Diêu cũng không nhịn được liếc mắt nhìn bụng Cố Dương. Bất quá anh ta không có lỗ mãng như nhân viên phục vụ, chỉ là vừa liếc mắt một cái liền bình tĩnh thu hồi ánh mắt, không phải chỉ là bụng bia thôi sao, cùng tổng thể vóc người của người này có chút không ăn khớp, bất quá cũng không có gì kinh ngạc là được. Giang Diêu không có ở lại lâu, kêu một nhân viên phục vụ chu đáo đến phục vụ bọn Lâm Mục, chính mình xoay người liền xuống lầu. Gần đây sinh ý trong tiệm rất bận, anh phải đi nhìn một chút. Kỳ thực trong tiệm này vẫn luôn rất bận. Rất nhanh sẽ đến lễ Trung thu, lễ Trung thu năm nay cùng ngày 1 tháng 10 (quốc khánh Trung quốc) lần lượt cũng vẫn là rất gần nhau, tụ họp không ít người, cho nên mới cảm giác trong tiệm so với ngày xưa càng bận rộn. Cố Dương một chút cũng không khách khí, xe nhẹ chạy đường quen (aka ý là rất là quen thuộc, làm rất dễ dàng)cầm menu gọi thật nhiều, thịt dê, thịt bò, thịt cá, đậu hủ cá, càng cua, tôm, bánh chẻo, nấm kim châm, nấm hương, cải cúc, cây ngải, rau xà lách… dù sao gọi hết một lần như vậy, nhanh vượt qua khẩu phần bốn người ăn. “Hắc, cậu ngược lại một chút cũng không khách khí!” Lâm Mục chờ nhân viên phục vụ đi chuẩn bị, mới hướng Cố Dương nhếch miệng cười một chút. “Khách khí với cậu cái lông!” Cố Dương không ngẩng đầu, cúi đầu duỗi tay cởi nút buộc phía dưới quần áo ra, thuận tiện lại đem dây lưng nới lỏng một chút. Không có biện pháp, lúc nới lỏng mới cảm giác thư thái được một chút. Lâm Mục nhíu nhíu mày: “Cậu vẫn siết sao? Không thấy khó chịu a?” “Nói vô nghĩa, đương nhiên khó chịu, đây không phải là không có biện pháp sao?” Cố Dương sau khi sửa sang lại quần áo xong, mới cầm khăn tay trên bàn lau tay, không định ra ngoài rửa tay thêm lần nữa. “Cậu từ chức nhanh lên đi!” Lâm Mục liền nói một câu như vậy. Cố Dương liền cúi đầu nhìn bụng của mình một chút, thấp giọng hỏi Lâm Mục: ” Có phải hay không đặc biệt rõ ràng a? Hôm nay vẫn có người nhìn tôi.” Lâm Mục vừa nghe liền cười: “Còn tưởng rằng cậu không sợ đi, bị người khác nhìn chằm chằm không thoải mái đi?” “Cũng không a, dù sao cũng không ai biết ai.” Cố Dương dừng một chút, tiếp tục hỏi, “Cậu thấy rõ ràng lắm sao?” “Tạm được đi, lúc này còn chưa có rõ ràng như vậy đâu.” Lâm Mục rót ly rước nóng đẩy qua cho hắn, vừa muốn nói, nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu đi vào, không thể làm gì khác hơn là dừng lại câu chuyện, chờ sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi đây, cậu mới thấp giọng hỏi Cố Dương: “Ai, ta nói, cậu thật không định tìm cha của đứa nhỏ sao?” “…” Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó trả lời, “Tôi chính là cha đứa nhỏ a!” Lâm Mục vừa nghe chỉ biết người này là thật không định tìm một vị khác, việc này tuy rằng có chút mơ hồ, bất quá ngẫm lại cũng đúng, đứa nhỏ này tới đột nhiên, lúc Cố Dương biết đến đứa nhỏ này cũng đã ba tháng, ngay từ đầu là không tin, sau lại kiểm tra nhiều lần kết quả đều như vậy, hơn nữa bụng càng lúc càng lớn, mới tiếp nhận sự thật này. Trải qua thời gian dài như vậy, phỏng chừng tìm người cũng không tiện, huống chi còn là tình huống như vậy… Cho dù là tìm được người rồi, chỉ sợ cũng không giải quyết được gì. “Đêm hôm đó đều uống say, ngươi tình ta nguyện coi như là phóng túng, ai cũng không muốn sẽ tìm ai. Hơn nữa, người ta khẳng định cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, tôi lại không phải phụ nữ, tìm người phụ trách vân vân tôi không có khả năng làm được, huống chi, tôi cũng không phải nuôi không nổi.” Cố Dương bĩu môi, giả vờ thoải mái nói: “Hơn nữa, đây không phải là còn có cha nuôi của nó sao?” Lâm Mục cười cười: “Thực sự là xui xẻo tám đời mới gặp được cậu…” “Không, cậu là thắp nhang tám đời mới gặp được tôi là bạn thân.” Cố Dương sửa đúng. Hai người nói châm chọc cười một hồi, cũng liền không lại quay quanh đề tài đứa nhỏ, trời nam biển bắc, trò chuyện cũng rất hào hứng, món ăn với thịt a cũng lục tục được nhân viên phục vụ bưng đến rồi, đặt ở trên bàn thật chỉnh tề. bày biện không đủ, lại dùng xe đẩy thức ăn hai tầng để đặt. Cố Dương xé mở túi tương đổ vào trong bát, bỏ thêm rau thơm, bởi vì không thích ăn hành, cho nên không có bỏ thêm, sau đó lại cho thêm chút dấm. Lâm Mục thấy không ngừng nhíu mày: “Cậu chỉ thêm một chút đồ như vậy? Thật không biết ăn! Rõ ràng tôi đây cho thật nhiều nguyên liệu.” Cậu vừa nói vừa thêm cho mình chút thứ, nào là ít mè muối a tiêu a hành gừng tỏi hải sản tương nước chao mỗi thứ đều bỏ thêm một chút, Cố Dương nhìn thấy liền quáng mắt, căn bản không thấy rõ cậu rốt cục cho thêm cái gì, đã nhìn thấy mười ngón tay thon dài lay động ở trước mắt, đừng nói, còn rất nhanh nhẹn. “Thêm nhiều đồ gia vị như vậy, đến cuối cùng vị gì đều ăn không được, còn sợ chưa đủ vất vả à!” Cố Dương sửng sốt nửa ngày, mới nói ra một câu như vậy. Nghiêng đầu thấy nước trong nồi lẩu đã nóng, liền bưng đĩa thịt bò cho vào nồi. Lâm Mục trộn xong nguyên liệu tương đem chiếc đũa đưa lên miệng liếm liếm, hưởng thụ mà than thở: ” Chính là cái mùi vị này a!” Cảm thán xong, gặp Cố Dương không có một chút hâm mộ cậu, trái lại nhanh chóng vớt một đũa thịt mười phần đơn giản ở trong chén hắn nhúng chấm trực tiếp vào trong tương mè liền nhét vào trong miệng mình, điệu bộ ăn ngấu nghiến, căn bản cũng không biết mỹ vị là gì. Thực sự là phí của trời a Lâm Mục cũng vớt một đũa thịt nhúng chấm tương của chính mình ăn, nói hàm hồ không rõ: “Cậu thật ra cũng không ăn được cái gì, nhiều đồ ngon đến trong miệng cậu khẳng định đều không có hương vị gì!” Cố Dương tiếp tục vớt thịt, thuận tiện hướng Lâm Mục nhe răng một cái ” Tôi cam tâm tình nguyện!” Ăn no là được rồi, cần gì nhiều chuyện như vậy! Thực sự là ăn cũng ngăn không nổi miệng! Trong lòng hắn oán thầm một tiếng, không dám lại cùng Lâm Mục nói chuyện, tiểu tử này lời nói ác độc nổi dậy mười người như hắn đều không phải là đối thủ, vẫn là ngoan ngoãn ăn cơm đi, trời đất bao la, cho vật nhỏ trong bụng ăn no mới là lớn nhất!
|
CHƯƠNG 6 – VÌ CON CÁI CŨNG PHẢI CÓ NHIỀU DỰ ĐỊNH
“Chuyện chi nhánh chuẩn bị như thế nào rồi?” Cố Dương một bên nhét hết thứ này đến thứ nọ vào miệng ăn một bên hỏi, dù như thế nào đây cũng là bạn bè của hắn, dù sao cũng phải chủ động để ý quan tâm một chút.
“Cũng chưa có gì nhiều, muốn mở một cái ở trung tâm thành phố kia , địa chỉ cụ thể thì còn chưa có quyết định, bất quá việc này cũng không gấp gáp, để xem kỹ hơn đã.” Lâm Mục đã từng mở một chi nhánh rồi, cho nên loại việc này coi như là quen việc dễ làm, cũng không lo lắng nhiều. “Cậu nói tôi đầu tư cho cậu, làm nửa ông chủ thế nào?” Cố Dương cười giỡn nói. Lâm Mục có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái: “Lần trước tôi kêu cậu theo tôi cùng làm cậu không phải nói không có hứng thú sao? Lần này như thế nào lại đổi tính rồi ?” “Tôi đây không phải là sắp phải từ chức sao? Sau khi từ chức tối thiểu nửa năm đến một năm không có biện pháp đi làm, không có nguồn thu nhập cậu kêu tôi ăn không khí a?” Lý do của Cố Dương ngược lại rất chu đáo. Tuy rằng hắn là nghĩ sau khi sinh vật nhỏ này một tháng liền tiếp tục đi làm, mấu chốt là vật nhỏ này không có ai trông giữ, hắn cũng không có cách nào đi làm a, cũng không thể ôm một đứa nhỏ còn bú sữa đi làm đi? Tối thiểu cũng phải chờ vật nhỏ lớn một chút có thể yên tâm giao cho người khác trông hộ thì mới có thể đi làm. Lâm Mục nghe xong lý do của hắn nhịn không được liếc mắt: “Mới nãy không phải hùng hồn nói tôi đây cũng không phải nuôi không nổi đó sao? Vừa nãy bản lĩnh lắm mà giờ liền đem chính mình phơi bày.” “Ông đây muốn mua sữa bột nhập khẩu cho con trai của mình không được a?” Cố Dương vẫn là một chút cũng không khách khí, “Cậu nói coi có được hay không ?” “Được, cầu còn không được, đại gia!” Lâm Mục sảng khoái nói, sau đó hỏi tiếp, “Ngươi có thể cầm được bao nhiêu?” “Chừng mười vạn đi, tôi còn phải chừa chút tiền tiêu vặt, trước sẽ từ chức, còn phải đi bệnh viện, tiền thuốc men vân vân cũng phải chừa lại.” Cố Dương đắn đo một hồi, mở miệng tiết lộ vốn liếng của mình. Lâm Mục lại cười cười, một bộ dáng vẻ mười phần bội phục : “Được a nhóc con, tôi còn tưởng rằng cậu mua xe không có tích góp. Không nghĩ tới vẫn còn có thể kiếm thêm.” “Lời vô ích, này cũng là ông đây ở trên bàn rượu liều mạng gom được, còn từng muốn dành dụm mấy năm tìm một thành phố nhỏ mua căn hộ để định cư. Bất quá tình huống như hiện nay…” Cố Dương cúi đầu xem xét cái bụng ăn đến tròn vo của mình, thở dài, “Tôi phải thay vật nhỏ này tính toán nhiều thứ, cha của nó không thành phú nhị đại (aka cậu ấm cô chiêu có bố mẹ gia đình giàu có từ lúc lọt lòng)được, dù thế nào cũng phải để cho nó hưởng thụ một chút.” Vẫn là phải tiếp tục liều mạng a! “Được rồi, thịt muỗi cũng là thịt, cậu liền đưa mười vạn đi, còn dư lại chính cậu giữ lại xài, đỡ phải ngày nào đó thiếu tiền còn tới tìm tôi đòi.” Lâm Mục đánh nhịp nói, nhìn bàn ăn không còn lại được bao nhiêu, nghĩ có chút buốt răng, “Cậu thật là có sức ăn.” Phần ăn bốn người, hắn nhiều lắm cũng bất quá ăn một nữa phần ăn, còn dư lại tất cả đều bị Cố Dương ăn. “Đi thôi, đưa cậu về nhà.” Lâm Mục cầm chìa khóa xe lên, dẫn đầu đứng dậy. Cố Dương không nhúc nhích, ngửa ra sau tựa trên lưng ghế sô pha, tay ôm bụng rầm rì nói “Trước chờ tôi chậm một chút.” “Ngài đây là ăn đến căng bụng còn muốn thế nào a?” “Ăn nhiều, đau dạ dày.” Cố Dương dựa vào sô pha lại chậm chạp một hồi, lúc này mới một lần nữa cột chắc dây lưng, sửa sang xong áo sơ mi, cầm áo khoác vắt lên trên cánh tay để buông ở trước ngực, vừa vặn che lại cái bụng sau khi ăn xong lại to một vòng, “Đi thôi.” Lâm Mục bất đắc dĩ thở dài cũng không nói gì, mang người rời khỏi tiệm lẩu. Lúc xuống lầu Cố Dương một tay vịn lan can mới dám xuống, không có biện pháp, tình huống đặc thù, cẩn thận là hơn. Đến bên ngoài rồi, một trận gió thu kéo tới, thật đúng là mang theo một luồng khí lạnh lẻo, Cố Dương cầm áo khoác phủ thêm. Lâm Mục đi lấy xe sau đó mới tới cửa đón hắn. Trên đường trở về Lâm Mục liền nhịn không được cằn nhằn hắn: “Có thể nhanh từ chức một chút liền từ chức đi, coi cậu ba bữa cơm bất định, rượu chè ăn uống quá độ, còn cả cái bộ dáng say rượu, cậu không có việc gì, vật nhỏ trong bụng cũng bị ngươi lăn qua lăn lại gặp chuyện không may.” “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, bác gái Lâm, tôi sau khi cầm tiền thưởng tháng này liền từ chức, ngược lại ở nhà làm ổ, cũng không đi đâu cả, được chưa?” Cố Dương rất biết nghe lời mà đáp. Lâm Mục bị lời của hắn chận lại không thể phát tác ra được tính tình nóng nảy, không thể làm gì khác hơn là dịu giọng nói: “Hai ngày nữa cậu tự hẹn trước với bệnh viện, hẹn xong liền gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra.” “Ừ, tôi về đến nhà liền gọi điện hẹn.” Cố Dương rất nghe lời gật đầu. Lâm Mục nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Dương, liền cũng không thèm nói lại nữa, dọc theo đường đi đều trầm mặc lái xe. Cố Dương cũng không có nói chuyện, trên thực tế, Lâm Mục nếu là thật nổi giận hắn vẫn rất sợ. Nói cho cùng là chính mình không tốt, không bỏ được đứa nhỏ này cũng không bỏ được công việc, đến bây giờ cũng vẫn không có đi bệnh viện khám, thảo nào Lâm Mục lại tức giận, phỏng chừng suốt một ngày hôm nay đều ở đây nhẫn nại. Hắn vẫn là đừng có gì xui xẻo. Lâm Mục cũng không có đưa Cố Dương lên lầu, dừng xe ở dưới lầu, liền chuẩn bị đi, bất quá trước khi đi còn lưu lại một câu: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.” “Ừ.” Cố Dương tiếp nhận chìa khóa Lâm Mục ném cho hắn, đưa mắt nhìn theo Lâm Mục ở ven đường gọi xe rời đi, mới xoay người vào hành lang. Lúc về đến phòng, Cố Dương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lúc hắn khóa kỹ cửa phòng liền không kịp chờ đợi đem quần áo trên người mình đều cởi ra, thay bộ áo ngủ thùng thình có in hình, sau đó ngã xuống giường, vỗ về bụng nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ có chút nhiều hơn. Ngày hôm nay có rất nhiều chuyện phát sinh, tốt xấu ngổn ngang dây dưa cùng một chỗ, khiến cho trong đầu hắn cũng lộn xộn rối bời. Ngày hôm nay tình cờ gặp lại người kia… không thể nghi ngờ chính là người cùng hắn lăn giường nửa năm trước. Kỳ thực ngày đó nếu hắn không tỉnh lại trước tiên, phỏng chừng cũng sẽ không biết người cùng hắn buổi tối hôm đó là ai. Ít nhất, với chuyện tỉnh lại chậm một chút mà nói, đối phương nhất định sẽ rời đi, chỉ để lại đống hỗn độn đầy giường, ai sẽ biết ai là ai a, dù sao cũng là vì thoải mái. Không dây dưa không truy cứu mới là định luật của giới này. Bọn họ đều say đến rối *** rối mù, tất cả toàn là bản năng của nam nhân, sở dĩ hắn bị áp là bởi vì thể lực đối phương so với hắn còn tốt hơn một chút, mặc dù là khí lực lúc say rượu cũng lớn muốn chết, hắn nghĩ dù sao cũng là giải quyết cho nhau thôi, bị đè thì bị đè đi. Kết quả không ngờ được, cứ như vậy một lần, để lại cho hắn một phiền phức không lớn cũng không nhỏ. Ngày hôm nay xem cử chỉ ăn nói của người kia, hẳn cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, trực tiếp cùng y nói ‘Uy, anh là cha của con tôi’, đó không phải muốn ăn đòn sao. Hơn nữa nhìn người đó một bộ dạng ‘mặt người dạ thú’, phỏng chừng cũng không phải người sẽ phụ trách, hắn vẫn là thành thành thật thật chính mình nuôi con đi. Cái vị vừa gặp mặt kia, một đêm kia là đủ rồi. Bất quá, có đôi khi, số mệnh chính là như vậy, ngươi nghĩ tránh người thế nào cũng tránh không xong, hoặc là nói, có đôi khi việc duyên phận này, thật đúng là khiến người ta suy nghĩ không ra.
|
CHƯƠNG 7 – LƯỚT QUA NHAU
Cố Dương suy nghĩ lung tung một trận, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Việc cấp bách chính là đem hai chuyện ‘đi bệnh viện’ và ‘ từ chức’ đề xuất lên, những thứ khác, toàn bộ tính sau! Bụng còn có chút khó chịu, đại khái ngày hôm nay vừa uống vừa ói giống như lời Lâm Mục nói ăn uống rượu chè quá độ, khiến cho hắn bị bệnh đau bao tử. Đương nhiên, cũng có thể là, …đứa nhỏ này… bị cái gì ảnh hưởng đi? Nằm trên giường nghỉ một hồi, Cố Dương nghĩ có chút khá hơn, mới liền chống khuỷu tay ngồi dậy, đi tới bên bàn đọc sách mở máy tính, trong lúc chờ đợi khởi động máy hắn đi bộ đến phòng khách, tìm một lọ sữa chua từ trong tủ lạnh lấy ra, chuẩn bị dùng khuẩn axiclactic tiêu cơm một chút. Sau đó nhìn tủ lạnh rỗng tếch, Cố Dương liền thở dài, đem cửa tủ lạnh đóng sầm. Sớm biết như thế trước hết không lên lầu, như thế này còn phải xuống lầu một chuyến, đi siêu thị mua chút đồ ăn sữa bò các loại trái cây này nọ, cũng phải mua một chút đồ ăn vặt rau dưa thịt và vân vân, chú ý thân thể, nói chính xác là chú ý an thai, liền bây giờ đi mua hết đi. Cố Dương một bên uống sữa chua một bên về đến phòng, máy vi tính đã mở, hắn kéo ra cái ghế ngồi xong, cầm sữa chua trên tay, mình thì bắt đầu mở web tìm tòi tin tức bệnh viện sơ qua. Cách nhà gần, uy tín một chút, còn có… phụ khoa hoặc sinh mổ tương đối tốt … những chuyện này đều phải lo lắng đến mới được. thành phố D xem như là một thành phố lớn, bệnh viện cũng không ít, bệnh viện lớn cũng rất nhiều, Cố Dương tìm kiếm nữa ngày đều nhanh hoa mắt cũng không xác định được mình nên đi đâu, cuối cùng hắn vẫn là liệt ra mấy cái phù hợp yêu cầu, rồi mới khoanh tròn bệnh viện Khang Bình. Bệnh viện này cũng không tính là bệnh viện lớn nhất thành phố D, lượng người đến sẽ tương đối hơi ít, hơn nữa cách nhà không xa, danh tiếng cũng không tệ lắm. Hẹn trước buổi chiều thứ bảy đến kiểm tra, trong lòng Cố Dương có chút bồn chồn, không biết xuất hiện như thế trước mắt bác sĩ và y tá có thể có vấn đề gì không… Kỳ thực để hắn đăng ký cũng đã rất bất ngờ rồi, lúc đầu còn định ghi tên khác, rồi chọn giới tính nữ, tiếc là hẹn trước phải có thẻ căn cước của bản thân (aka cmnd á mà), không làm giả được. Hắn cũng chỉ có thể cắn răng đăng ký, dù sao cũng đã như vậy rồi, bên bệnh viện kia thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi! Cùng lắm thì không đi, đã nói là giúp vợ hẹn trước, không hiểu cách hẹn trước,…. Suy nghĩ một lát rồi tắt hệ thống hẹn trước của bệnh viện đi, Cố Dương lại tìm hiểu ảnh hưởng của việc uống rượu với thai nhi, có một đống kết quả thảo luận hiện ra, hắn sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người – dị dạng? Thực sự nghiêm trọng như vậy? Cố Dương tắt trang web, trong lòng có chút hốt hoảng, sở dĩ mạo hiểm uống rượu như vậy là bởi vì đứa nhỏ này chưa từng có lăn qua lăn lại hắn, hắn cũng không cảm thấy đau bụng, hơn nữa mỗi lần trước khi uống rượu hắn đều làm tốt các biện pháp bảo vệ, cho nên ngoại trừ dạ dày thỉnh thoảng khó chịu, những thứ khác thật ra không có cảm thấy khó chịu. Kết quả hiện tại lên mạng xem lại kinh nghiệm của người đi trước, vậy mà thật nghiêm trọng?! Xem ra quả thực phải đem chuyện từ chức này nói trước. Cố Dương ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ một lúc lâu, mới quyết định, trước khi từ chức, hắn trước tiên xin nghỉ bệnh, lý do viêm dạ dày, dù sao nghề nghiệp của hắn cũng ảnh hưởng dạ dày, trước kia cũng thật sự đã dùng cái lý do giả này vài lần, sau đó đợi nhận được tiền lương cùng tiền thưởng liền từ chức. Bất quá ngày mai còn phải đến công ty một chuyến, phải báo cáo một chút hợp đồng ngày hôm nay ký được, không để bị hạ tiền hoa hồng được, làm không tốt còn phải làm thêm tới tháng sau để gom tiền. Cố Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã hơn bảy giờ tối, thì ra tìm bệnh viện không để ý lại tiêu tốn nhiều thời gian dài như vậy. Giờ này người trong siêu thị cũng không tính là đông lắm, Cố Dương chuẩn bị đi mua một vài thứ đem nhét đầy tủ lạnh, bằng không chờ nửa đêm hắn đói bụng lại không có gì ăn. Cúi đầu nhìn áo ngủ trên người một chút, Cố Dương đặc biệt không muốn thay quần áo, nhưng cứ ăn mặc áo ngủ như vậy mà ra cửa hắn cũng thực sự không chịu được, vì vậy đứng dậy đi tới tủ quần áo bên cạnh, mở tủ quần áo tìm tìm, lựa một bộ toàn thân quần áo rộng thùng thình màu xanh nhạt thoải mái thay, cầm ví tiền điện thoại di động cùng chìa khóa ra cửa. Từ lúc bụng lớn đến nay , Cố Dương liền đặc biệt thích ra ngoài vào buổi tối, buổi tối quang cảnh tối tăm, hơn nữa hắn không cần ăn mặc chính thức như ban ngày, cũng không cần siết bụng, cho nên coi như có ưỡn bụng , mặc quần áo rộng thùng thình cũng rất ít ai có thể chú ý đến hình thể hắn có chỗ quái dị. Đi siêu thị không cần lái xe, tiểu khu này là tiểu khu xa hoa, vừa ra tiểu khu phía đối diện có một siêu thị lớn, kinh doanh đến mười giờ tối, rất thuận tiện. Cố Dương ở chỗ này có ba năm rồi, hắn thuê căn hộ là một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, thiết bị lắp đặt và môi trường quanh đây cũng thuộc đẳng cấp cao, cho nên tiền thuê cũng đắt, nhưng hắn cảm giác mình cho dù tạm thời mua không nổi phòng, thuê liền thuê căn tốt chút, đỡ phải đi làm cực khổ, về nhà ở cũng khó chịu, như vậy kiếm tiền về làm gì a! Dù sao tiền cũng không phải tiết kiệm là có, mà là kiếm ra được, xài hết kiếm lại thôi! Chính là bởi vì có quan điểm sống như thế, Cố Dương có đôi khi cũng thật có thể liều mạng, tục ngữ nói mà, có thể kiếm là có thể xài, có thể xài cũng có thể kiếm. Tiểu khu này coi như là tiểu khu xa hoa, cách trung tâm thành phố không xa, công tác giao thông đều rất thuận lợi, cửa hàng tổng hợp lớn, siêu thị lớn cùng với các loại hạng mục tiêu khiển tập thể hình ăn uống chung quanh cũng rất nhiều, phồn hoa, chênh lệch cùng trung tâm thành phố không bao nhiêu, coi là trung tâm thành phố thứ hai đi. Chờ sau khi thành phố D mở rộng thêm ra phía ngoài, ở đây cũng liền quy hoạch thành phạm vi trung tâm thành phố. Ngoại trừ những người như Cố Dương thuê ở hộ gia đình, cũng có một số là định cư ở chỗ này, có thể ở chỗ này mua được phòng, trên cơ bản không chỉ là có vẻ ngoài, phải đặc biệt có tiền, hoặc là đặc biệt có quyền, hoặc là… liền vừa có tiền lại có quyền. Cố Dương có đôi khi nghĩ, chính mình vừa không có tiền lại không có quyền, cũng có thể giả bộ một chút ở tại chỗ này, không biết là đầu óc bị rút hay là… đầu óc bị rút… Bất quá sau lại cũng lười thay đổi, Lâm Mục không chỉ một lần nói hắn, nhưng hắn ở chỗ này đã thành thói quen, các phương diện đều rất thuận tiện, hơn nữa hắn thật vất vả ở chỗ này tạo ra cảm giác nhà, lại dọn nhà đổi phòng ở, cái loại cảm giác phiêu bạc này liền lại tới nữa rồi. Hắn không thích cái loại cảm giác phiêu bạc này, cho nên, cũng liền thuận theo tự nhiên, tiếp tục ở chỗ này. Thời điểm ra cửa tiểu khu, Cố Dương cùng một chiếc xe lướt qua nhau, đợi hắn đi tới đường cái đối diện, lúc gần tiến vào siêu thị mới phát giác được chiếc xe kia có điểm quen thuộc. Cố Dương bỗng dưng quay đầu lại, kết quả chính là bỏ lỡ, chiếc xe kia đã lái vào tiểu khu không nhìn thấy được nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn là nhịn không được lẩm bẩm một tiếng — ta kháo, không phải đâu?!
|
CHƯƠNG 8 – CÙNG Ở CHUNG MỘT KHU?!
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Cố Dương đứng ở tại chỗ một lúc lâu, cảm thấy chân mỏi nhừ, lúc bụng cũng có chút trĩu xuống mới luống cuống hồi phục *** thần lại, xoay người cất bước tiếp tục hướng vào trong siêu thị đi. Chiếc xe vừa rồi kia ngày hôm nay hắn nhìn thấy hai lần, tuy nói trong tiểu khu này không thiếu ông chủ nhiều tiền và hộ gia đình, nhưng có thể có xe như vậy chỉ sợ cũng không có vài người, chẳng lẽ… thật là hắn? Hắn cũng ở tiểu khu này? Cố Dương vừa đẩy xe mua sắm vừa chọn mua hàng hóa còn vừa suy nghĩ, suy nghĩ càng về sau chính mình lại càng vui vẻ, tiểu khu này là tiểu khu xa hoa, người có tiền có quyền nhiều đi, khẳng định không chỉ người kia lái siêu xe. Đúng, không sai, chẳng lẽ người khác còn không được có chiếc xe như vậy a? Bãi đỗ dưới lầu nhà hắn đậu thật nhiều xe quý làm hắn đỏ mắt, mỗi lần thấy hắn đều thập phần tự ti. Theo lý thuyết hắn mua chiếc xe kia cũng tốn một khoản không ít lắm, thế nhưng cùng những chiếc xe xung quanh bên cạnh so sánh, liền so ra thấy kém cỏi, một chút cũng không có vượt trội. May mà cũng có một số người trình độ ngang cùng hắn thuê trọ ở đây, nếu không thể thường thường được gặp đồng loại “xe cùng loại”, Cố Dương thật đúng là chịu không nổi chung quanh tất cả đều là giàu có, hắn lại là một điểu ti (aka mấy anh thanh niên không giàu có không gia thế, địa vị a) trà trộn trong hoàn cảnh đó. Tác phong sống vô tư của Cố Dương rất nhanh thỉ đem chuyện này quăng ra sau đầu, vui sướng lựa chọn hàng hóa siêu thị. Siêu thị lớn này bình thường có hàng hóa khuyến mãi giảm giá, chất lượng đã tốt còn rẻ, cho nên hắn bất tri bất giác liền lựa tràn đầy một xe mua sắm, nếu không phải đi bộ quá mệt mỏi, hắn còn muốn đi dạo thêm một hồi. Cũng may siêu thị này cách nhà rất gần, thiếu cái gì hôm nào mua tiếp cũng giống vậy. Cố Dương đứng xếp hàng chờ tính tiền, người phía trước không nhiều lắm, chủ yếu là bởi vì siêu thị này khá lớn, quầy thu ngân tương đối nhiều, hơn nưa hắn vô tình đi dạo hơn một giờ, đều hơn chín giờ rưỡi, siêu thị lập tức sẽ đóng cửa. “Cố suất ca!” (anh Cố đẹp trai :v) Cố Dương thông thường đều ở quầy thu ngân bên trên đầu tính tiền, thường xuyên qua lại, cùng em gái ngốc nghếch quầy thu ngân này rất quen, tựa như có cái gì thay đổi giá hoặc là có hàng hóa khuyến mãi mới, em gái này đều sẽ rất nhiệt tình giới thiệu với hắn. “Hân mỹ nữ!” (em Hân đẹp gái :v) Cố Dương hướng nàng cười cười, đem chút đồ đạc trong xe mua sắm bày lên quầy, em gái gọi Mạnh Hân, nhanh tay, không bao lâu liền đem đồ thanh toán xong, giòn giả nói: “Tổng cộng ba trăm hai mươi sáu, hôm nay có hàng đổi giá, thêm mười đồng tiền có thể được một loại máy ép nước nhỏ, muốn không?” “Muốn chứ!” Cố Dương rất sảng khoái, “Chọn một cái tốt tốt cho anh a!” “Yên tâm, không thành vấn đề!” Mạnh Hân lựa một cái tương đối sạch sẻ một chút, màu xanh lá, rất tươi sáng. Những hàng hóa thay giá này giống nhau điều không phải mới ra hay là hàng trữ lâu trong kho, cái sau chiếm đa số, vấn đề chất lượng không lớn, chính là thoạt nhìn có chút bẩn. Không phải vậy cũng sẽ không có giá đổi thấp để thúc đẩy mua sắm. “Phát tướng a! Nên giảm cân! Cố suất ca!” Mạnh Hân cười trêu chọc, một bên thao tác cà thẻ cho hắn một bên quan sát Cố Dương, “Nếu không lần sau hai chữ “suất ca” này em đều không gọi ra miệng được.” Cố Dương cười cười không nói chuyện, muốn xách hai bao mua sắm lớn, nhập mật mã, cất xong card, đem đồ phân biệt thật tốt, một tay xách một túi ra siêu thị trở về nhà. Lần sau có muốn hay không đổi quầy tính tiền khác? Quá quen cũng không tiện a, lúc bản thân mình thay đổi người ta liếc mắt là có thể nhìn ra… càng miễn bàn hình thể sau đó còn phải thay đổi… Hai túi trên tay trọng lượng không nhẹ, đi một hồi Cố Dương đã cảm thấy siết tay, vốn định buông túi nghỉ ngơi một chút, bất quá nhìn cũng không còn bao xa, hắn vẫn là cắn răng kiên trì đi tới dưới lầu tòa nhà chỗ ở của mình, đi lên bậc thềm nhấn thang máy, lúc này mới đem túi trên tay ném tới một góc, một bên chờ thang máy một bên vung tay. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, hôm nào có muốn hay không tự mình chuẩn bị một chiếc xe mua sắm nhỏ? Cái loại xe có thể mang hai túi mua sắm… Sau đó đi siêu thị mua nhiều thứ cũng thuận tiện đem về nhà… Sau lại ngẫm lại một đại nam nhân kéo xe đẩy như vậy có hơi ngốc, Cố Dương liền bỏ qua cái ý nghĩ này. Quên đi, dù sao cũng không bao xa, siết tay thì siết tay đi, cùng lắm thì lần sau mang thêm cái bao tay là được rồi. Nhìn thang máy xuống đến tầng 2, Cố Dương cúi người đi xách hai túi đồ, bởi vì bụng to, động tác có chút hơi chậm một chút, không đợi hắn xốc lên tới, thang máy đinh một tiếng đã đến tầng 1, cửa thang máy mở ra, có người đi ra, lướt qua cái mông cong của Cố Dương đi tới. Cố Dương cau mày lại nhíu mày, lòng nói người này bước đi không nhìn đường a, không phải là hướng trên người hắn cọ cọ cái gì chứ! Nhưng hai tay hắn đều bận cầm đồ, sợ cửa thang máy đóng lại, cũng liền không có phát tác, mang theo đồ vật vào thang máy, lúc cửa thang máy khép lại, bên tai lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, sợ đến hắn trợn to hai mắt. “…Ừ, tôi về sau liền ở bên này, ngày hôm nay sang nhìn xem, mùi mới trùng tu cũng đã phai bớt không còn nhiều lắm…” Là hắn?! Cố Dương đối với giọng nói này rất mẫn cảm, hắn xác định chính mình nhớ không lầm, bất chấp túi siết chặt trên tay, hắn vội vàng nhấn chốt đóng thang máy nhanh hơn. “…Đêm nay ai mời khách? Lão tam? Tốt…” Thanh âm của người kia từ từ tiêu thất, bị triệt để ngăn lại ở ngoài thang máy, Cố Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi Nghị kiên quyết tới bên này là xem phòng ở của y, y đã nhiều năm không có ở qua, mấy tháng trước trang hoàng lại từ đầu một lần, xem thời gian không sai biệt lắm, ngày hôm nay nhân lúc rãnh rỗi liền tới xem một chút không khí bên trong sạch sẽ được thế nào. Đi ra ngoài trễ như thế là có bạn bè gọi y cùng tụ hội. Cho nên lúc Cố Dương khom lưng xách túi, Lôi Nghị vừa nghe điện thoại vừa cọ vào cái mông cản đường của Cố Dương đi ra ngoài. (đậu, lưu manh :))))))) ) Sau khi đi ra ngoài, Lôi Nghị nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, đúng là rất vểnh… Kỳ thực Lôi Nghị cũng không có chú ý người kia là ai, dù sao khi y ra cửa thang máy Cố Dương chính là cúi đầu xách túi, mà sự chú ý của y lại đang đặt trên cuộc trò chuyện điện thoại di động, muốn nói chính xác chú ý tới cái gì… đây là mới vừa rồi nhìn lướt qua “phong cảnh” bên dưới liền như tiến vào mắt của y. Cho nên hai người cứ như vậy lần thứ hai lướt qua nhau. Đương nhiên, cũng không thể nói lầ lần thứ hai, dù sao ban ngày Lôi Nghị đã gặp Cố Dương nhiều lần, chỉ là y cũng không biết Cố Dương là ai. Mà Cố Dương biết y là ai, nhưng vẫn áp dụng thái độ lảng tránh. Lôi Nghị ra hành lang nói chuyện điện thoại, Cố Dương lại ở trong thang máy thở ra một hơi thật dài, đợi nửa ngày thang máy cũng chưa tới tầng lầu chỗ mình ở, Cố Dương quay đầu nhìn một chút, mới phát hiện mình vừa rồi quá khẩn trương, căn bản còn chưa có nhấn số tầng. Vì vậy hắn nhấn nút tầng 16, đem túi trên tay trước tiên để xuống, đợi khi đến tầng 16 mới lại xách lên đi ra thang máy. Vừa đi, Cố Dương một bên nghĩ rằng, vậy mà lại thực sự trùng hợp như vậy, người nọ cũng ở nơi này? Nga, không đúng, là sắp vào ở tiểu khu này, còn cùng hắn ở chung một tòa nhà, hy vọng đừng cùng một tầng là tốt rồi, ban nãy khi hắn chờ thang máy quên xem thang máy là từ tầng mấy xuống. Một tầng bốn hộ gia đình, ngoại trừ Cố Dương thuê loại một phòng ngủ một phòng khách này, ba phòng còn lại đều khác a, có hai căn hai phòng ngủ một phòng khách và hai phòng làm việc, còn có một căn ba phòng hai phòng làm việc, bình thường mọi người đều là điệu bộ đóng chặt cửa lớn, Cố Dương ở bên ngoài quan sát nữa ngày cũng không tìm ra được nguyên nhân, đem mũi ngửi cũng ngửi không ra mùi gì là mới vừa trùng tu, trong lòng tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Hẳn là… không có đúng lúc như vậy đi?
|
CHƯƠNG 9 – CÁI GỌI LÀ BÁT QUÁI
Tháng Ba 19, 2016 Cố Dương mở cửa, đem đồ mua từ siêu thị về phân loại, loại cần ướp lạnh được bỏ vào trong tủ lạnh, không cần đặt trong tủ lạnh thì đặt ở phía dưới bàn trà. Vốn còn muốn đem máy ép nhỏ rửa sạch sẽ rồi thử xem hiệu quả của máy, bất quá nhìn thời gian không còn sớm nữa, hắn cũng có chút mệt mỏi, liền gác lại việc thử máy ép, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ. Trong lúc tắm, Cố Dương cúi đầu liếc nhìn cái bụng, suy nghĩ lại bay đến trên thân người đàn ông mà hắn gặp nhiều lần trong ngày hôm nay. Chuyện đêm hôm đó… Kỳ thực hắn cũng đã lâu không có nhớ tới. Hôm nay liên tiếp vài lần gặp phải người nọ, tâm tình đều bị ảnh hưởng. Kỳ thực có cái gì nha, y lại không biết người đêm hôm đó chính là mình, đừng nói ở cùng một cái tiểu khu một tòa nhà, cho dù y thực sự ở đối diện với chính mình, vậy cũng không có quan hệ a! Mình ở đây đã ba năm, còn không phải là cùng hàng xóm một chút cũng không quen thuộc? Xã hội này hiện tại là như vậy, giữa người và người lộ ra xa cách cùng lạnh lùng, không giống người ở nông thôn, hàng xóm láng giềng đều rất thân thiết, ngươi đưa ta một sọt hoa quả trong sân , ta biếu ngươi một rổ rau trồng ngoài ruộng… Trong thành thị này cơ bản không có như vậy, cô gái còn độc thân ở một mình còn phải đề phòng người ở bên ngoài gõ cửa là ai, thậm chí người đến ghi đồng hồ nước cũng hỏi thật nhanh, nếu trả lời không chính xác thì liền là thành phần giả mạo nguy hiểm . Dĩ nhiên, hắn không cần lo lắng về vấn đề an nguy ở tiểu khu này, nhưng hắn cũng không có tâm tình đi theo hàng xóm gắn kết quan hệ, cho nên…không quan tâm người kia có đúng hay không sống cùng một khu nhà với hắn, hắn điều không cần lo lắng. Bọn họ chính là hai đường thẳng song song mà thôi, đi như thế nào cũng không có điểm giao nhau. Hơn nữa hắn sẽ sớm từ chức, từ chức rồi ở nhà làm ổ một chỗ, quản cái gì hàng xóm ở bên cạnh hắn ni, hết thảy cùng hắn không quan hệ! Sau khi nghĩ thông suốt, Cố Dương không xoắn xuýt nữa, sung sướng tắm rửa, sau đó đánh răng rửa mặt một phen, trở lại phòng ngủ, một giấc đến hừng đông. Lần này nửa đêm không có thức giấc, cho nên mới sáng sớm hắn đã bị nghẹn tỉnh, ngày hôm qua ngủ sớm cho nên ngày hôm nay tỉnh lại rất có *** thần, Cố Dương không tiếp tục nướng, rời giường đi buồng vệ sinh, giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó rửa mặt. Đều đã chỉnh đốn ổn thỏa lúc này nhìn thời gian mới bảy giờ rưỡi, sớm như vậy đến công ty cũng không có gì làm, Cố Dương liền nấu cháo đậu đỏ, chiên hai quả trứng gà làm bữa sáng. Tuy rằng tài nấu nướng của hắn không được tốt lắm, nhưng chính mình ăn khẳng định không kén chọn. Sau khi ăn xong bữa sáng cũng mới tám giờ rưỡi, hiện tại trên đường đều bị kẹt xe, cho nên Cố Dương chậm lại nửa giờ, chín giờ mới ra cửa đi làm. Lúc đến công ty đã chín giờ rưỡi. “Cố quản lý, sớm.” Trước quầy tiếp tân em gái trang điểm đậm, lông mi dài như cây quạt nhỏ phẩy phẩy, ngọt ngào hướng hắn chào hỏi. Cố Dương khoát khoát tay, trả lời lại một câu: “Sớm.” sau đó liền một đường đi thẳng về phòng làm việc của mình. Công ty Cố Dương là một công ty truyền thông rất lớn, hắn làm việc tại bộ phận quảng cáo tiêu thụ, lăn lộn hơn bốn năm, hiện tại đã là quản lý bộ phận quảng cáo tiêu thụ, đi lên nữa là tổng giám bộ phận quảng cáo tiêu thụ. Nhân viên của Cố Dương có năm sáu người, đều so với hắn nhỏ hơn hai ba tuổi, mạnh mẽ có chí tiến thủ, tựa như hoa hướng dương luôn tươi tốt hướng về phía mặt trời, bầu không khí làm việc thật ra cũng không tệ lắm. Bất quá hôm nay có hai người đã đến rồi, một người tên là Dương Văn Văn, một người tên là Trịnh Nhất Hàng, cả hai đều là đứa trẻ mới vừa tốt nghiệp, thấy hắn đến đều gọi “Anh Cố”, gọi rất thân thiết. “Hai người hôm nay không đi ra ngoài bàn bạc công việc?” Cố Dương thuận miệng hỏi. “Dạ, đang chuẩn bị ra ngoài ni, trước tiên tới công ty chỉnh sửa lại tài liệu.” “Ăn sáng chưa?” Cố Dương mở cửa ban công, đem hai bọc bánh bích quy trong ngăn kéo của mình đưa cho bọn họ, “Không cần trả lời, chắc chắn chưa ăn. Ráng lót dạ một chút đi.” Thanh niên bây giờ a, bữa sáng không ăn bữa tối không ăn, mỹ kỳ danh (aka gọi cho hay thực chất thì khác) gọi giảm béo, kỳ thực có khi là ngại phiền phức. Hai ngươi vui sướng nhận, Dương Văn Văn chọn loại ô mai nếm thử, vui sướng nói: “Cám ơn anh Cố!” Cô mở bao ra lấy một miếng bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói không rõ: “Anh Cố anh như thế nào nhiều đồ ăn vặt như vậy a? So với em còn trữ nhiều hơn!” “Có ăn cũng ngăn không nổi miệng của em!” Cố Dương không giải thích, kỳ thực hắn chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như vậy đương nhiên là để tiểu tổ tông trong bụng ăn. Dương Văn Văn cũng không có thật sự cần hắn giải thích, ăn bánh bích quy rồi uống nước xong cũng không nói nữa. Nàng cùng Trịnh Nhất Hàng là một tổ nhỏ, hai người bởi vì mới đến không bao lâu, cho nên hiện tại cũng chính là trước tiên thử tiếp xúc một chút. “Uống ít rượu một chút, có gì không hiểu hoặc vấn đề không giải quyết được liền gọi điện thoại cho anh, hoặc là hỏi Đường Phi.” Cố Dương nhắc nhở. Đường Phi là trợ thủ mà hắn tương đối xem trọng, hôm nay không có tới, chắc cũng là trực tiếp đi bàn bạc công việc. “Dạ, đã biết.” Hai người ăn xong bánh bích quy, chỉnh lý thỏa đáng sau đó đều tắt máy vi tính, đứng dậy chuẩn bị xuất phát. “Ai, anh Cố, nói anh nghe chuyện này” lúc Dương Văn Văn đi ngang qua phòng làm việc của Cố Dương thì thò đầu vào, thấp giọng rất thần bí hỏi. “Chuyện gì?” Cố Dương nhíu mày, nữ sinh luôn thích bát quái a. (aka mấy chuyện để nhiều chiện, bà 8 :v) “Em nghe nói công ty chúng ta hình như bị một tập đoàn lớn thu mua rồi, có phải thật vậy hay không a?” (cẩu huyết :v) “Thật không?” Cố Dương nở nụ cười: “Em từ đâu mà nghe được?” “Dù sao thật là nhiều người đều nói như vậy, cụ thể có phải thật vậy hay không, tụi em cũng không biết. Anh Cố anh có biết hay không a? Tiết lộ cho tụi em một ít tin đi!” Dương Văn Văn vừa nói đến bát quái liền hăng hái, mắt đều lộ ra hình trái tim,”Em còn nghe nói tổng tài của tập đoàn lớn vừa trẻ tuổi vừa khốc suất (aka cực đẹp trai), nghĩ tới liền mê.” “Anh có đẹp trai không?” Cố Dương trêu nói. “Ai nha anh Cố anh thực sự là…” Dương Văn Văn cũng vui vẻ, đi đến cửa ban công cười quan sát: “Trước đây thật đẹp trai, hiện tại thì, vóc người không đẹp trai nữa!” “Em tốt nhất cố gắng đi, tổng tài khốc suất vân vân, không phải là loại hình thiếu nữ các em đặc biệt thích nhất sao?” Cố Dương tiếp tục trêu ghẹo nàng. Dương Văn Văn cười đến có vài phần e thẹn, thình lình có người giội nước lạnh ở sau lưng. “Có khốc suất cũng không quan hệ tới cậu, có đi hay không a? Hẹn cùng khách hàng mười giờ rưỡi đó.” Trịnh Nhất Hàng bên cạnh kéo kéo tóc đuôi ngựa thắt bím từ phía sau lưng Dương Văn Văn, khẩu khí có chút khó chịu nói. “A nha, đi đi đi, cậu kéo cái gì mà kéo a!” Dương Văn Văn cứ như vậy bị Trịnh Nhất Hàng kéo đi ra. Cố Dương cười thu hồi ánh mắt, tổng tài khốc suất vân vân, cũng cùng chính mình không quan hệ. Đem hợp đồng bàn bạc tốt ngày hôm qua ghi chép lại, Cố Dương đóng lại văn bản, tiếp tục mở văn bản mới, bắt đầu gõ chữ, hắn viết đơn từ chức.
|