Nha! Có Bầu Rồi
|
|
Tác giả: Thần Điện Tế Ti
Thể loại: Đam mỹ, sinh tử văn, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào, 1x1, HE.
editor: holymimcuoi - Tửu Nguyệt lâu
Giới thiệu:
Sau một đêm phong lưu, trong bụng liền xuất hiện đứa nhỏ.
Đối với việc có thể mang thai như vậy, Cố Dương không có giãy dụa lắm liền tiếp nhận, dù sao việc cậu thích đàn ông cũng không sai, không kết hôn được vậy thì mình liền tự sinh một đứa con thì có vấn đề gì?
Cái gì, mọi người hỏi cha đứa bé là ai a, cho dù biết cậu cũng không muốn phát sinh thêm phiền phức.
Bất quá a…
Muốn đem con làm của riêng? Cái người nào đó cấp một nửa gen, một nửa huyết thống đặc biệt không vui.
|
Chương 1: Tông vào đuôi xe
Trời còn chưa sáng, đại khái chắc là 4h, Cố Dương trở mình, có chút bất đắc dĩ từ trên giường đứng lên, lê dép đi phòng vệ sinh.
Hạ mắt, liền ó thể nhìn thấy cái bụng tròn vo, hầu như chặn mất chỗ ấy đang xả nước của cậu. Đứa nhỏ trong bụng đã hơn năm tháng, ba tháng đầu không có thay đổi gì, thế nhưng sau ba tháng bụng cậu giống như quả khí cầu, càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng.
Cố Dương cũng không suy nghĩ nhiều, đứa nhỏ này không có lăn qua lăn lại cậu lắm, nôn nghén hắn cũng không có, trái lại ăn ngon miệng hơn, đầu dính gối liền ngủ. Hơn nữa cậu cũng không sợ người ngoài nhìn thấy, dù sao hiện tại cũng còn chưa có ai nhận ra, đàn ông mà, không ai sẽ suy nghĩ nhiều. Mọi người nhìn thấy bụng người đàn ông tròn ra nhiều nhất sẽ cảm thấy người này có bụng bia, về phần nói đến đàn ông mang thai, đó không phải lời nói vo căn cứ sao!
Diều duy nhất khiến cho cậu cảm thấy phiền toái đó chính là mỗi buổi tối hàng ngày phải đi tiểu, bụng càng lớn, số lần đi toilet liền từ từ tăng lên, cậu lại không thể giảm bớt lượng nước uống, hơn nữa gần đây phả xã giao tương đối nhiều, cậu phải uống lượng nước với sữa tươi rồi cả canh giải rượu, đối với cơ thể - hay nói đúng hơn là đứa nhỏ trong bụng sẽ bị tổn thương.
Bất quá cũng may hết thảy đề sẽ nhanh chóng kết thúc, đợi ký xong cái hợp đồng hôm nay nữa thôi, nhận được tiền thưởng, cậu liền có thể từ chức, chuyên tâm ở nhà chờ sinh rồi.
Đến lúc đó đứa nhỏ hơn 6 tháng, cậu lại dưỡng tốt hơn ba tháng, cũng không thành vấn đề. Hơn nữa đứa nhỏ ra đời nhanh nhất cũng là cuối tháng 12, ngay lúc trời đong giá rét. Cho nên 3 tháng sau khi từ chức cho dù cậu đi siêu thị dạo một vòng cũng không cần lo lắng bị người vây xem bụng to, mùa đông mà, ai mặc đồ cũng muốn dày hơn, không phải sao?
Kế hoạch đã dự tính trước không tự chủ lại xuất hiện trong đầu lần nữa, Cố Dương đi tiểu xong, kéo chiếc quần rộng thùng thùng thình thình lên ổn thỏa, theo bản năng đưa tay đỡ bụng, xoay người đi ra.
Ngay lúc hắn xoay người, vật nhỏ trong bụng đột nhiên chuyển động, thân thể Cố Dương cứng lại giống như bị sét đánh trúng. Ôi chao tiểu tổ tông ơi, nhiều ngày như vậy, ngươi rốt cuộc cũng cho ông già ngươi chút phản ánh rồi! Từ khi mới mang thai đến giờ cậu không có bất kỳ phản ứng nào mà phụ nữ có thai nên có, cũng không dám đi bệnh viện kiểm tra qua. Dù sao cái việc đàn ông mang thai vẫn là chuyện hiếm, cực hiếm, Cố Dương cảm thấy đứa bé thực ngoan thực nghe lời, cậu dưỡng thật tốt là được, hà tất gì phải đi bệnh viện phải tự chui đầu vào phiền toái a? Phong cách vô tư như vậy chắc chỉ có cậu mới có đi?
Nếu không phải bụng càng ngày càng trở nên lớn, Cố Dương còn tưởng rằng vật nhỏ trong bụng khi cậu uống rượu xã giao đã chết non rồi di, may mắn, là cậu suy nghĩ nhiều, ngày hôm nay nhãi con này rất nể tình, lại chuyển động một chút, Cố Dương mới lạ một chút rồi cũng thành thói quen, ngáp trở lại phòng ngủ rồi nằm trên giường chuẩn bị ngủ giấc nữa.
Lúc cậu tỉnh lại đã tám giờ đúng, thời điểm đồng hồ báo thức cậu không nghe thấy được, nhưng bình thường nó đều cứ cách 10 phút lại vang lên một lần. Vì vậy tiếng chuông lần thứ ba vang lên, Cố Dương mới giật mình tỉnh dậy, lần mò di động nhìn thoáng qua thời gian liền nhất thời ngồi dậy.
May mà bụng còn không quá lớn, nếu không cậu cũng không thể thoáng cái ngồi dậy nổi, dĩ nhiên, mặc dù cậu ngồi dậy, động tác vẫn có chút chậm chạp nặng nề. Tỉnh hẳn, cậu liền xuống giường đến toilet vệ sinh cá nhân thay quần áo, cậu hướng về gương thu thu cái bụng, kéo kéo góc áo, cảm giác đã chỉnh sửa xong mình như đàn ông bụng bia chứ không phải mang thai, mới cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi cửa nhà.
Cố Dương có xe, không tính là hàng hiệu nhưng cũng không quá tầm thường, là loại xe SUV đại chúng, Tiguan (thực ra tớ chưa có nghe qua về cái tên này, cũng tò mò nên lên mạng tra. Hí hí).
Một năm trước cậu vay tiền mua, tổng cộng 38 vạn, đặt cọc chừng mười vạn, sau đó mỗi tháng lại trả 2 nhìn liền ok.
Đàn ông mà, không ai là không thích xe, Cố Dương nghĩ tiền tích góp được cũng chỉ là tích góp, cậu lại không định tìm vợ xây dựng gia đình vân vân, mua nhà ở thành phố A lại quá không thực tế, không bằng mua chiếc xe thay cho đi bộ, là phương tiện thực dụng. Quả nhiên, mấy ngày nay cậu càng thêm nghĩ lúc trước mua chiếc xe này là chính xác. Đi làm tự mình lái xe là được, không cần chen lấn cũng người trong tàu điện ngầm hay xe bus, thân thể cậu bây giờ không như lúc trước, vạn nhất có va đập đụng chạm gì đó lại càng phiền toái, cho nên có xe vẫn tốt hơn.
Ngô… nếu như là có thêm tài xế thì càng tốt a.
Cố Dương ngẫm lại, tiền mời tài xế còn không bằng tiết kiệm sau này mua sữa bột cho đứa nhỏ đi. Dù sao kiên trì thêm 1 tháng nữa mình liền từ chức, cũng không cần vất vả ưỡn bụng bầu lái xe, tuy nói có xe thuận tiện nhưng để cho một dựng phụ, còn bụng đã lớn thế này lái xe, vẫn là có phần nguy hiểm nha. Cậu rất luyến tiếc sinh mệnh, cho nên lái xe rất ổn rất chậm.
May là như vậy, ngay khi cậu đang nghĩ mình thật tốt thì bị chiếc xe đằng sau tông trúng đuôi xe. Cố Dương bị va chạm bất ngờ trở nên sợ hãi, may mà chiếc xe đằng sau rất nhanh liền dừng lại, cậu cũng vội vàng đạp thắng lại. Chính là còn đang do dự có muốn xuống xe hay không xuống xem tình hình, cửa xe tài xế phía sau đã có người bước xuống hướng xe của cậu đi tới, dừng lại cúi xuống kiểm tra xem chỗ đụng phải, Cố Dương cũng tò mò muốn nhìn một chút, vì vậy cởi dây an toàn, hơi khó khăn bước ra khỏi xe xem xét.
“Tiên sinh, ngượng ngùng rồi, vừa nãy tôi vì tránh đứa nhỏ bên kia đuổi theo quả bóng, không cẩn thận đụng phải xe ngài, cũng chỉ bị rập một chút. Ngài xem xem, giải quyết riêng được không? Tôi bồi thường ngài năm trăm đồng, ngài vất vả đi sửa xe một chút. Xe này cả ngài hẳn là có bảo hiểm đi?”
Thái độ đối phương ngược lại không tệ, Cố Dương cũng không phải người tính toán chi li, huống chi va chạm không ảnh hưởng nhiều, tranh thủ liếc xe đối phương một cái, đúng là xe đắt tiền, chỗ va chạm chỉ quẹt rơi một lớp sơn xuống đất, quả là chất lượng không sai.
Trong lòng thầm tính toán, có phải đối phương thấy cậu nhìn thấy xe xịn sợ lừa tiền, cho nên mới chủ động bày ra thái độ xin lỗi bồi thường tiền trước hay không? “A, không có việc gì, anh cũng nói rồi, là tránh bạn nhỏ kia mới không cẩn thận đụng phải, giải quyết riêng đi.” Cố Dương cũng không có thời gian, phía sau có mấy chiếc xe bị chặn, phỏng chừng đang sốt ruột, vì vậy đồng ý giải quyết riêng. Đối phương nghe vậy rút ví đưa cậu tiền bồi thường rồi nói câu cảm ơn, Cố Dương cầm tiền trên tay cảm nhận có người nhìn mình liền theo bản năng nhìn sang đường nhìn như có như không kia, quả nhiên là người ngồi trong xe, người nọ ngồi ở ghế sau.
Góc nhìn bị cản trở không thấy rõ khuôn mặt của y, bất quá có thể cảm giác được tầm mắt đối phương có chút sắc bén. Có lẽ là ông chủ lớn nào đó? Đại thiếu gia chăng? Cố Dương chợt nghĩ đến người xuống thương lượng cùng mình là tài xế.
Cầm tiền, Cố Dương liền chuẩn bị trở về lái xe đi, bởi vì cậu có cảm giác y đang nhìn chằm chằm chính mình, nếu không có đoán sai, hẳn là nhìn bụng mình đi? Tuy rằng cậu đối với việc mang thai tương đối thản nhiên, nhưng chung quy bị nhìn chằm chằm vào bụng như vậy lại là một chuyện khác a.
Cố Dương đi vài bước tới bên cửa xe, cài chắc dây an toàn, cậu mới nổ máy cho xe chạy đi.
Sau khi cậu đi, người đàn ông ngồi trong xe mới thu hồi đường nhìn. Vừa rồi hắn đích xác là đang nhìn Cố Dương, bởi vì hắn cảm thấy sườn mặt của cậu ta rất quen thuộc, chỉ là nghĩ đã gặp ở đâu liền không thể nhớ nổi, hơn nữa vóc dáng của cậu ta cũng làm y rất lưu ý.
Một người đàn ông thân hình cao lớn thon dài, chân dài đẹp mắt, chỉ là bụng gồ lên một chút, nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp mắt. Không thể rèn luyện nhiều một chút, đem vóc người luyện càng thêm khỏe đẹp sao?
Làm một người đàn ông theo chủ nghĩa hoàn mỹ cũng chính là Lôi Nghị, y đối với việc mình nhìn thấy hôm nay thập phần không giải thích được, cộng thêm oán giận. Cho nên y mới nhìn chằm chằm vào bụng cậu trai kia mà xoắn xuýt nửa ngày.
Nếu như chiếu theo tiêu chuẩn của y chọn tình nhân mà nói, nhất định tuyển chọn người bên cạnh có thân hình tỷ lệ mười phần đẹp đẽ hoàn mỹ đi, bằng không, hắn tình nguyện cấm dục (nghe qua mà…).
Trong đầu không tự chủ nhớ đến khoảng nửa năm trước có một hồi ngoài ý muốn lần diễm ngộ kia, vóc người người kia có tỷ lệ hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu của y, chỉ tiếc, lúc đó hai người đều uống rượu say, y không nhớ rõ mặt mũi người kia, cũng không biết tên, chỉ nhớ dư vị vô hạn của người kia. Vô luận là xúc cảm hay độ mềm dẻo, đều hoàn mỹ không sứt mẻ.
Say rượu mất lý trí là ngoài ý muốn, người nọ lại tỉnh trước y, không nói lời nào liền rời đi, cái gì cũng đều không để lại, nếu như trên giường còn loang lổ vết tích phóng túng tối hôm trước, Lôi Nghị vẫn cho là mình nằm mộng đẹp đi.
...
Lôi Nghị thu hồi mạch suy nghĩ, phân phó tài xế lái xe, hơi rũ mắt xuống, trong mắt lại mang theo một tia tiếc hận không dễ phát giác.
|
Chương 2: Nhà vệ sinh, bãi đậu xe.
Cố Dương cũng không có lái xe đến công ty, mà là trực tiếp lái xe đến nhà hàng đã hẹn cùng khách hàng. Bởi vì gần đây xã giao khá nhiều, cho nên Cố Dương phải chuẩn bị không ít sữa tươi mang theo mọi thời điểm, trước khi xuống xe liền uống hai bình nhỏ, liền gặm gặm hai ổ bánh mỳ tươi.
Bụng rỗng uống rượu đối với thân thể không tốt, huống chi hiện tại trong bụng cậu còn có đứa bé, cho nên không thể thực sự bởi vì tính tình chính mình tiêu sai mà tùy tiện, có thể làm tốt biện pháp bảo vệ vẫn là cật lực làm cho tốt.
Trước khi Cố Dương xuống xe đột nhiên nhớ lúc va chạm xe trên đường bị người kỳ lạ nhìn chằm chằm vào bụng, tay mở cửa xe không khỏi ngừng lại.
Cậu cúi đầu nhìn bụng mình, lầm bầm trong miệng: “Thực sự rõ vậy sao?”
Cũng có thể là do tác động tâm lý, Cố Dương nghĩ bụng của mình quả thật không nhỏ, lập tức cũng nhanh sáu tháng, có thể không thấy được sao? Cũng chỉ có cậu tính tình tiêu sái vô tư không câu nệ mới phát giác được, cho dù cậu để người ta thấy cũng không có việc gì, cho nên luôn luôn tùy tùy tiện mặc cho bụng càng ngày càng lớn mà không làm biện pháp gì. (Cạn lời với anh lu==ôn :D2 :D2 :D2 )
Ngày hôm nay phải gặp phải khách hàng tương đối quan trọng, Cố Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn là vén áo lên, đem quần kéo lên một chút, thắt chặt dây lưng một chút. Bụng bị siết thật khó chịu, bất quá cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, lại nghĩ mấy ngày sau chắc phải chuẩn bị đai vải bó bụng mới được, vạn nhất ngày nào đó cần, dùng vải bó bụng sẽ tốt hơn là thắt chặt dây lưng quần.
Cố Dương xuống xe, đem quần áo chỉnh sửa lại lần nữa, che khuất bụng kỹ hơn nữa, lúc này ới cất bước hướng cửa nhà hàng mà đến. Bất quá cũng chừng mười phút, khách hàng liền đến, lần này ngoài Lương Tinh cùng cậu đến bàn bạc thương lượng còn có mấy người đàn ông thân phận có lẽ cao hơn cậu ta cùng đi.
Đàn ông mà, trên bàn rượu nói chuyện làm ăn nhất định không thể thiếu rượu, cũng may tửu lượng của mình không quá kém, trước đó lại uống chút lót dạ dày, cậu cũng biết ăn nói, tận lực để cho mình không uống rượu, mặc dù uống cũng là uống ít nhất trên bàn rượu.
Trong lúc đó, Cố Dương nhiều lần chạy vào WC, từ nãy đã là 3 lần rồi, mỗi một lần đi cậu liền nới lỏng dây lưng một chút, uống một lần sữa tươi, thuận tiện móc cổ họng ói ra ít rượu vừa uống vào, như vậy đối với dạ dày tổn thương lớn một chút, dễ hình thành bệnh kén ăn nhưng đối với thai nhi lại là tổn hại thấp nhất.
Khi lần thứ tư đi, Cố Dương cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, bất quá vẫn là móc cổ họng đem rượu phun ra ngoài, đang phun buồng toilet bên cạnh mở ra, Cố Dương vốn muốn vốc nước súc miệng rửa mặt, ngẩng đầu một cái nhìn thoáng qua, xuyên qua gương thấy người đàn ông hướng bồn rửa tay đi đến không khỏi sửng sốt. Sau đó theo bản năng ép bụng lại nhanh chóng cúi đầu, vốc một ít nước rửa mặt.
Lôi Nghị hôm nay cũng có xã giao, hắn không thích ở trên bàn rượu bị người mời mọc đủ loại này nọ, cho nên lựa chọn tốt nhất là chọn trốn trong toilet, hơn nữa làm bộ như chính mình bị tiêu chảy, cho nên y cứ ngồi trong này đã lâu. Trong lúc đó hắn nghe được người này cứ cách một chút lại vào WC, một hồi rửa tay, một hồi lại ọe ọe nôn nôn, đương nhiên Lôi Nghị không có thính lực tốt đến mức như vậy, y là nhìn thấy giày đối phương, nhiều lần. Cố Dương lại lăn qua lăn lại động tĩnh quá lớn, cho nên mới hấp dẫn sự chú ý của Lôi Nghị.
Lôi Nghị đi tới bồn kế bên rửa tay, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bụng dưới gồ nhẹ của Cố Dương, y nhớ lại sự kiện tông xe lúc sáng, vì vậy chần chờ mở miệng: “Là cậu?”
Thân thể Cố Dương nhịn không được cứng đờ.
Nguy rồi, chẳng lẽ bị nhận ra a?
“Sáng sớm tài xế của tôi không cẩn thận đụng xe cậu, lúc đó tôi ở trong xe.” Lôi Nghị mở miệng lần nữa, vì phát hiện đối phương không biết mình, những lời này làm cho Cố Dương đang buộc chặt thả lỏng từ từ trầm tĩnh lại.
Cậu sang sảng cười, nói: “Thì ra là anh a, thật trùng hợp.”
“Không chịu nổi độ rượu?”
“Có chút.” Cố Dương có chút ngượng ngùng mở vòi nước rửa sạch ô uế còn sót lại trong bồn rửa tay.
“Bụng của cậu…” Tầm nhìn của Lôi Nghị liền dừng lại ở bụng của cậu, ba chữ này lại làm cho thần kinh Cố Dương buộc chặt lần nữa, bất quá đầu óc hắn xoay chuyển thật nhanh, vỗ nhẹ bụng, cậu cười cười, “Không có biện pháp, xã giao quá nhiều, bụng liền càng lúc càng lớn a, ha...ha...”
“Đi phòng tập thể thao nhiều lần, cũng sẽ tốt hơn.” Lôi Nghị rửa tay xong, lôi khăn giấy chà chà lau hai tay sạch sẽ.
Cố Dương đương nhiên biết làm thế nào để bảo trì vóc người kiện mỹ, trước khi mang thai, cậu vẫn rất tự luyến bản thân a, cho rằng vóc dáng người bình thường so với mình kém xa. Chỉ là tình trạng hiện tại cũng không phải vấn đề hắn không tập luyện, bất quá không cần cùng đối phương giải thích làm gì. Cậu cười cho có lệ: “Nói cũng phải, tôi cũng chỉ lười thôi.” Nói xong cậu lôi khăn giấy ra lau tay, vứt vào thùng rác, nói: “Tôi đi trước.”
Lôi Nghị khẽ vuốt cằm, chậm rãi theo phía sau Cố Dương rời khỏi toilet. Ấy thế mà thật còn trùng hợp hơn, bàn hai người cư nhiên lại ngồi sát cạnh nhau, Cố Dương trước khi ngồi vào chỗ của mình còn cười với y một cái mới vào cửa.
Ngày hôm nay thương lượng khá thuận lợi, ký xong hợp đồng, Cố Dương liền tiễn mấy vị khách ra cửa. Khi tính tiền lại đúng lúc đụng phải y, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là lại cùng hắn chào hỏi. Khi ra đến bãi đỗ xe, Cố Dương nhịn không được đưa tay đỡ trán, bên cạnh của cậu lại là xe của người kia, hai người bọn họ thật là… haizzz có duyên!
Cố Dương không muốn lại cùng y có nhiều tiếp xúc, cho nên rất nhanh mở cửa lên xe, còn chưa có đóng liền nghe thấy y hỏi cậu: “Cậu lái xe khi có rượu trong người sao?”
Cậu chỉ miễn cưỡng cười: “Tôi chỉ nằm trong này một lát, dạ dày có chút khó chịu.”
“Um, Cái phương pháp vừa uống vừa ói của cậu mà dạ dày không khó chịu mới là lạ.” Lôi Nghị lời lẽ sắc bén vạch trần.
Cậu lười phản bác, liền đóng cửa xe lại, Lôi Nghị đưa tay ngăn cản, thấp giọng nói: “Hay tôi tiễn cậu?”
Cố Dương trợn to mắt, nhìn y một cái, sau lắc đầu như trống tỏi, “Không, không cần, tôi gọi bạn tôi tới đón… Cảm ơn…”
Lôi Nghị bình tĩnh nhìn cậu một lát, cũng k lo lắng Cố Dương bị nhìn chằm chằm đến sợ hãi: “Cậu sợ tôi?”
Cố Dương lảng tránh cười ha hả nói: “Làm sao có thể, tôi sao phải sợ anh… ha ha..”
“…” Lôi Nghị không kiên trì nữa, rút lại tay đang chặn cửa xe, lui ra phía sau một hai bước, “Tùy cậu vậy, đừng lái xe là được, tôi đi trước.”
“Được, hẹn (không) gặp lại.” Cố Dương nở nụ cười tiễn khách, cũng thật nhanh đóng cửa xe lại.
Lôi Nghị nghe thấy được tiếng đóng cửa xe, bước chân hơi dừng lại một chút, trên đầu thêm mấy vạch hắc tuyến – cái này biểu thị y là bị ghét bỏ rồi sao…
Hiếm khi phóng khoáng một lần muốn làm người tốt, kết quả thì sao, đụng một mũi toàn bụi với bụi. Mà thôi, phải giữ hình tượng cao lãnh.
Yê yê yê :beer: :beer: :beer: :beer:
|
C3 – ÔNG ĐÂY LÀ ĐÀN ÔNG THUẦN KHIẾT!
Đợi sau khi Lôi Nghị rời khỏi đường nhìn, Cố Dương mới thở phào nhẹ nhõm, vội vả đem dây lưng buông lỏng một chút, làm cho bụng bị siết đã lâu được “giảm hình phạt”.
Bất kể như thế nào, hôm nay đem hợp đồng ký thành công, Cố Dương vẫn là thật vui vẻ. Hắn đem ghế dựa hạ nằm ngang một chút, ngửa ra sau để nằm, một bên khẽ xoa thắt lưng dưới, một bên gọi điện thoại cho Lâm Mục.Lâm Mục là bạn học thời đại học của hắn, sau khi tốt nghiệp cũng thay đổi việc làm mấy lần. Chỉ có điều tính tình cậu ta nóng vội, lại thẳng thắn, còn nói lời ác độc, chức vụ đã định trước không được lâu dài được. Về sau dứt khoát cũng không làm việc cho người ta, đi vay mượn chút tiền mở một tiệm lẩu nhỏ, mấy năm qua, buôn bán cũng không tệ lắm, so ra tuy rằng kém những công ty xí nghiệp lớn, nhưng chỉ cần kinh doanh ngành ăn uống, thông thường là ổn định không lỗ, hơn nữa Lâm Mục thường thường sẽ nghĩ ra chút trò vui gì mới mẻ, cho nên tiệm nhỏ càng ngày càng náo nhiệt, sắp tới cậu ta đang chuẩn bị khai trương chi nhánh thứ ba ni.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Dương, Lâm Mục đang ở phụ cận trung tâm thành phố CBD lựa chọn mặt bằng khai trương chi nhánh thứ ba, nơi này nhiều văn phòng, nhiều thành phần tri thức cao cấp, tiệm lẩu nhỏ của cậu có một đặc điểm chính là bất kể nhiều người liên hoan hay là một thân một mình đến, đều có một hương vị khác nhau, hơn nữa cậu lại điều chế được vài loại canh bồi dưỡng, rất được khen ngợi, cho nên tiệm thứ ba, cậu liền chuẩn bị thu nạp nhân dân tệ của thành phần tri thức cao cấp.
“Có chuyện gì?” Lâm Mục nhận điện thoại trực tiếp hỏi.
“Tới đón tôi a! Tôi uống rượu, không thể lái xe.” Cố Dương lời ít mà ý nhiều trả lời.
“…”Lâm Mục im lặng một giây đồng hồ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng, “Tôi chém! Cậu đã đặc biệt như vậy sao còn dám uống rượu?! Vật nhỏ bị sẩy thì sao?”
“Xin lỗi để cậu thất vọng rồi, vật nhỏ này còn đang trong bụng tôi, nếu không phải tôi có chuyện còn tìm cậu tới đón tôi làm gì, tùy tiện tìm một đồng nghiệp là có thể đem tôi đưa trở về rồi, đây không phải là sợ bị người khác thấy tôi dáng vẻ quái dị sao!” Cố Dương nói còn rất hùng hồn, “Nhanh lên một chút tới đón tôi, tôi ở đường An Bình, bãi đỗ xe nhà hàng Đỉnh Phong.”
Lâm Mục hít sâu một hơi, rất muốn vứt một câu “Ông đây lười quản cậu” cho Cố Dương, nhưng cuối cùng cậu vẫn thỏa hiệp: “Buổi tối mời ông đây ăn!”
“Không thành vấn đề!” Cố Dương đáp ứng rất là sảng khoái, bất quá hắn trong lòng lại tính toán, nếu không buổi tối đi ăn lẩu đi?
Đường An Bình cách trung tâm thành phố không tính là xa, hai mươi phút lái xe mà thôi, nghiêm chỉnh mà nói, đường An Bình cũng ở trung tâm thành phố. Lâm Mục cũng là lái xe tới, bất quá khi tiễn Cố Dương về nhà cậu cũng không tính lái xe của mình, dù sao tình trạng Cố Dương hiện tại tốt nhất là bớt gặp nhiều người, mình thì không sao, đưa Cố Dương về nhà xong, hôm nào tự mình gọi xe đến đây lấy xe là được. (thấy khúc này hơi rối nên giải thích một xíu, ý là h Lâm Mục đi xe đến rồi để xe lại, chở Cố Dương về bằng xe của Cố Dương, chứ nếu về bằng xe Lâm Mục thì Cố Dương lại phải lặn lội đến đây lấy xe)
Cố Dương hơi mệt, hơn nữa bị hơi cồn quấy phá, cho nên đang lúc chờ Lâm Mục đón hắn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lâm Mục cũng không khách khí, sau khi tìm được xe Cố Dương, vừa nhìn thấy hắn đang ngủ, không khỏi loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng đập cửa kính xe, một chút phong độ cũng không có.
Cố Dương bị làm cho giật mình tỉnh giấc, vừa nhìn bên ngoài thấy Lâm Mục đã đến, đang xoa thắt lưng tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, vội vàng đưa tay mở cửa xe.
“Tới rồi, vất vả rồi! Buổi tối tôi tự mình xuống bếp, làm cho cậu một bữa ngon lành!” Cố Dương cười làm lành nói.
Chìa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười, Cố Dương đều nói như vậy, Lâm Mục cũng không thể lại nói gì khác, bất quá vẫn là không có khách khí chế nhạo nói: “Chỉ bằng tay nghề của cậu, còn không biết xấu hổ nói tự mình xuống bếp, ra vẻ mình là người tốt!” Cậu một bên vừa nói, một bên tránh ra mở cửa xe, để cho Cố Dương xuống xe, “Cậu xuống ghế phía sau ngồi đi!”
“Tuân mệnh!” Cố Dương đỡ thắt lưng xuống xe, cặp mắt hoa đào của Lâm Mục liền ở bụng Cố Dương lưu luyến một vòng, gần như không thể kiềm được thở dài, “Thực sự muốn đem vật nhỏ này sinh ra sao?”
“Nói lời vô ích, con tôi đều nhanh sáu tháng, đương nhiên phải sinh!” Cố Dương rất kiên quyết.
“Có đi bệnh viện kiểm tra không?” Lâm Mục giúp Cố Dương kéo ra cửa sau xe, cũng vươn một tay, phụ đỡ Cố Dương lúc lên xe.
Cậu là điển hình của người miệng chua ngoa tâm đậu hủ, trong mắt không có ý gì xấu, bằng không cũng không có khả năng cùng Cố Dương trở thành bạn tốt nhiều năm như vậy.
Cố Dương người này đừng xem tùy tiện vô tâm vô phế, với ai cũng có thể trò chuyện cùng nhau, nhưng trên thực tế khi hắn đang cùng người chung đụng cũng đã ở trong lòng chia ba bảy loại, nói chuyện như vậy chỉ là để xã giao, hắn chính là sẽ dựa trên một độ thân thiết đại khái để phân chia, Lâm Mục trong lòng hắn tuyệt đối là bạn bè chiếm vị trí cao nhất.
Sau khi tốt nghiệp mọi người ở ký túc xá chạy tứ phía, cũng chỉ còn có hai người bọn cậu là ở lại thành phố D, lúc ấy hai người vừa mới tốt nghiệp chen chúc một chỗ tầng hầm, ăn chung một tô mì ăn liền, quan hệ đã sớm xác định. Theo Cố Dương mà nói, hai người bọn họ chính là bạn bè cùng phát triển chung hoạn nạn.
Nói xa rồi.
Thấy Lâm Mục chìa tay, Cố Dương cũng không có khách khí, đỡ cánh tay cậu khom lưng lên xe. Cảm giác bụng bị áp bách làm cho hắn nghĩ mình thật sự cần phải suy tính một chút về vấn đề sớm từ chức nghỉ ngơi.
“Hỏi cậu sao không nói ni, cậu chẳng lẽ còn chưa có đi bệnh viện?” Lâm Mục nhíu mày.
“Tôi sợ bị trở thành chuột bạch nhỏ.” Cố Dương bỉu môi nói.
Dù sao tình huống này của hắn thế nào cũng coi như là kỳ tích khoa học đi? Vạn nhất bị trở thành chuột bạch nhỏ nghiên cứu thì làm sao?
“Thôi đi, nước ngoài sớm đã có nam có khả năng sinh con, không chắc chắn là ngươi thể chất đặc thù đi, tôi xem trên internet có thật nhiều trường hợp tương tự, cái gì thiếu niên Nhật Bản 16 tuổi mới phát hiện mình là song tính nhân (aka người có bộ phận sinh dục của cả nam và nữ), cái gì mỹ nữ giáo viên vậy mà có tiểu đinh đinh (aka JJ) dài… Không đúng, cậu là nữ đi!” Lâm Mục chậm rãi mà nói.
“Tới địa ngục đi, ông đây là đàn ông thuần khiết!” Cố Dương gầm nhẹ một tiếng, Lâm Mục nhún nhún vai, đóng sầm cửa sau xe, sau đó mở cửa xe trước ngồi vào chỗ lái xe.
Lâm Mục so với Cố Dương hơi lùn một chút, xe này lại không phải của cậu, cho nên sau khi lên xe liền điều chỉnh độ cao ghế ngồi, cảm giác cùng chiếc xe kia của mình không mấy khác biệt lắm mới nổ máy, rời đi bãi đỗ xe.
Trên đường Cố Dương buồn ngủ như cũ, không có biện pháp, đây không phải là chuyện một mình hắn có thể quyết định.
Thích ăn thích ngủ vân vân, chung quy so với ăn không vô ngủ không được vẫn tốt hơn, cho nên người nào đó cũng liền yên tâm thoải mái tiếp nhận rồi.
Lâm Mục từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hắn, liền nhịn không được lặp lại lời ban nãy đã nói: “Ai, tôi nói Dương Tử, ngươi vẫn là phải tìm một bệnh viện mà khám đi, cùng lắm thì dùng nhiều tiền một chút để cho mấy bác sĩ kia câm miệng đừng khắp nơi nói lung tung là được.” (Dương Tử là kiểu gọi thân thiết cho mấy cậu con trai, nghĩa là thằng nhóc Dương a)
Cố Dương hơi hơi nhíu mày, vừa định dùng lại câu “Để sau đi” trước kia hay dùng qua loa tắc trách, Lâm Mục lại mở miệng trước hắn: “Bình thường thì không nói, có đi bệnh viện hay không đều tùy ngươi, thế nhưng cũng sắp đến thời gian sinh… Cậu cậu…Cậu không sợ a?”
|
CHƯƠNG 4 – DÙ SAO DA MẶT CŨNG DÀY
Sợ.
Làm sao có thể không sợ đây? Hắn cũng không phải trời sinh thần kinh thô, cũng chưa từng trải qua loại sự tình này, đương nhiên sẽ có chút lo lắng. Thế nhưng đi bệnh viện…Vẫn là có chút hoảng sợ, mặc dù sẽ không bị trở thành chuột bạch nhỏ nghiên cứu, nói không chừng cũng tránh không được ánh mắt khác thường của người khác. Bất quá chuyện này… Nếu đặt người khác vào ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc. “Được rồi, tôi suy nghĩ một chút, chờ khi tôi từ chức sẽ dành ra một chút thời gian để đi khám.” Cố Dương thỏa hiệp mầ trả lời một câu. Dù sao Lâm Mục cũng là lo lắng cho hắn. Hắn tuy rằng sợ xấu hổ, có thể chuyện này nếu không suy xét mặc kệ nó như vậy cũng rất phiền, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hắn lại không có kinh nghiệm cũng không có tiền lệ, thật sự là nguy hiểm a. Nghe được chính miệng Cố Dương nói, dự định đi bệnh viện, Lâm Mục cũng thở phào nhẹ nhõm, nói bổ sung tiếp: “Đến lúc đó tôi đi cùng cậu, đây còn có thể làm tài xế cho cậu.” Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó cười cười, biết Lâm Mục đây là sợ chính hắn vội vàng đi, còn phải ứng phó với ánh mắt khác thường của người khác, bất quá… “Ngươi đi để làm gì nha, không sợ người khác nhìn ngươi a?” Cố Dương thuận miệng hỏi. “Người khác muốn xem cũng là xem cậu a, tôi chỉ là làm nền.” Lâm Mục đáp nhanh chóng, sau đó liền tấm tắc hai tiếng, “Bất quá là, người khác nhìn cậu khẳng định càng muốn xem tôi, không phải sẽ cảm thấy là tôi làm ngươi như vậy đi , ha ha…” “Lượn, cậu đây là tự thiếp vàng lên mình hay là làm tổn thương tôi a? Chỉ bằng cái thân thể nhỏ bé này của cậu, vẫn là…khụ khụ …” Cố Dương dừng một chút, giả dối ho khan một tiếng, không nói hết lời, nhưng Lâm Mục đã hiểu ý tứ, thiếu chút nữa giận giơ chân, suy xét đến là đang lái xe đi, trên xe còn có ‘sinh vật quan trọng cần bảo hộ’, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn, hạ giọng mắng một câu : “Tính tình!” (aka “tánh kỳ” :v) Cố Dương hắc hắc vui vẻ một phen, sau đó cũng không nói gì nữa. Lúc chờ đèn đỏ, hắn liền nhịn không được nói một câu” Nếu không tôi vẫn là chính mình đi thôi, dù sao da mặt tôi cũng dày.” Lâm Mục cười một tiếng, chỉ trích nói: “Thì ra như vậy ý cậu là nói tôi da mặt mỏng đi!” Cố Dương sửa lại nói: “Tôi đây là khen cậu, cậu thế nào không cảm kích a, tôi còn hạ thấp giá trị bản thân thế.” Lâm Mục lười cùng hắn nói cái gì da mặt mỏng da mặt dày, kia là lời ca ngợi hay là nghĩa xấu, trực tiếp quyết định nói “Dù sao đến lúc đó tôi bồi cậu, không cần lo lắng. Hơn nữa cũng không ai biết chúng ta, cậu nếu như thật sự sợ bị người vây xem, liền mang khẩu trang, võ trang đầy đủ rồi lại đi, sau đó cầm tiền đánh hôn mê bác sĩ là được!” “Ngươi cho rằng ông đây nhiều tiền a, tôi còn phải giữ lại tiền mua sữa bột cho con tôi a!” Cố Dương hùng hồn mở miệng. Lâm Mục liếc hắn một cái, thỏa hiệp nói: “Tôi trả! Tôi trả còn không được sao? Ai kêu đây là con nuôi của tôi a!” “Vậy được. Cậu trả.” Cố Dương da mặt dày đáp lại, sau đó yên lặng thở dài, trong lòng thật ra thả lỏng rất nhiều. Đừng nhìn hắn đỉnh đạc, thật để một mình hắn đi, thật đúng là hoảng sợ, nhất định sẽ kéo dài lại kéo dài, thẳng đến khi không có cách nào khác kéo dài nữa mới có thể đi. “Cảm ơn a.” Cố Dương hướng Lâm Mục nhe răng. “Khỏi khách khí.” Lâm Mục cũng lộ ra một dáng tươi cười lại, thấy đèn xanh rồi, liền khởi động xe. Trải qua một hồi như thế, Cố Dương tỉnh rượu không ít, cũng không mệt nhọc, chính là đói đến hoảng. Ban đầu vẫn là không có cảm thấy, sau lại như trăm móng vuốt cào vào lòng, càng lúc càng cảm thấy đói. Mặc dù là mới từ trong bữa tiệc ra, nhưng hắn uống một chút rồi ói ra, làm đi làm lại hơi bị nhiều, cơm nước chân chính không ăn bao nhiêu, ngoại trừ lót dạ chút bánh mì ban đầu, nói không chừng sớm ói không còn. Nghĩ tới đây, Cố Dương than một tiếng, tay che ở bụng, biểu tình phức tạp xoa a xoa bụng, đứa nhỏ này bị chính mình hành hạ như thế cũng không biết có thể hay không để lại khiếm khuyết gì, nếu như thật sự sinh ra một cái dị dạng còn không bằng sớm phá đi. Nếu không cuối tuần này liền rút ra chút thời gian đi một chuyến đến bệnh viện? Trước tiên kiểm tra một chút? “Cậu làm gì thế chứ, nhích tới nhích lui, giống như mông ngồi trên bàn châm.” Lâm Mục nói một câu ác độc. Cố Dương ngượng ngùng cười cười: “Dừng lại bên cạnh mua cho tôi chút gì ăn đi, tôi đói bụng.” Lâm Mục lườm hắn một cái, Cố Dương liền sửa lời nói: “Nga, kỳ thực cũng không phải tôi đói, là con nuôi cậu đói bụng.” Lâm Mục lầm bầm một câu thật phiền phức, nhưng vẫn là quẹo vào ngã tư đường phía trước, dừng ở ven đường, chính mình xuống phía dưới ở cửa hàng bánh bao bên kia mua một ***g bánh bao trở về ném cho Cố Dương. Cố Dương nhìn bên trong túi ni lon chừng mười cái banh bao nhỏ thì ngẩn người, một ngụm ăn hết trước tiên, mồm miệng không rõ còn không quên khinh bỉ Lâm Mục: “Có mấy cái vậy a? Cậu nha cũng quá keo kiệt đi?” Lâm Mục lên xe đóng cửa lại, chế nhạo nói: “Cũng không biết là ai nói dễ nghe đến vậy, cái gì để cho tôi tự mình xuống bếp nấu đồ ăn ngon… Đợi cậu nấu cơm cho tôi, tôi còn không chết đói cậu đã chết đói trước tiên.” Dừng một chút, hắn đem xe quẹo vào con đường phía nam kia, hơi có chút bất đắc dĩ nói, “Cậu trước tiên lót bụng đi, cũng khoan quay về nhà cậu, đến tiệm của tôi ăn lẩu đi.” Ánh mắt Cố Dương sáng ngời, cả khuôn mặt đều lộ ra bộ dáng tươi cười, thoạt nhìn thập phần thiếu đánh, hắn còn giả vờ nhăn nhó mở lời: “Vậy không tốt lắm a…” “Vậy cậu có ăn hay không? Không ăn tôi còn đỡ phí công, ở đằng trước còn có thể quẹo trở lại.” Lâm Mục làm bộ sẽ chuyển tới bên đó. Cố Dương vội nói: “Ăn! Ăn! Ăn! Đi thôi, đến tiệm của cậu, tôi mời khách.” “Cậu mời cái rắm a cậu mời!” Lâm Mục đương nhiên sẽ không để cho Cố Dương trả tiền, Cố Dương cũng chính là buột miệng nói một câu, hai người người nào cũng biết người nào nha, đều là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, điểm này ăn ý vẫn là phải có. “Tôi phải nếm thử cái lẩu canh gừng nấm cậu mới nghiên cứu.” Cố Dương thừa cơ nêu ra yêu cầu chính. “Đi, đều mời ngài, đại gia!” Lâm Mục cười mắng một câu, đem xe hơi tăng tốc. Lâm Mục đi tiệm này là chi nhánh lẩu đầu tiên cậu mở, đoạn đường cũng không sai, xung quanh đều là khu dân cư, có đôi khi một nhà già trẻ, hoặc là tan tầm về nhà sẽ đến điệm ăn lẩu. Dù sao cái này cũng không phiền phức, ngoại trừ chờ mua về nhà, ăn tại chỗ vẫn là thật vui. Lâm Mục tìm một bãi đỗ xe, suy nghĩ một chút, trước hết để cho Cố Dương xuống xe chờ ở cửa, cậu trực tiếp lái xe vào chỗ đỗ xe nội bộ dành riêng cho mình, mới lại cùng Cố Dương tập họp ở cửa. Vừa vào tiệm chính lầ một luồng nhiệt khí nồng đậm đập vào mặt, kèm theo còn có chút mùi vị lẩu nồng đậm. “Hoan nghênh đến chơi, hai người sao? Tiên sinh?” Nhân viên phục vụ rất là nhiệt tình mở miệng, trên tay thật nhanh ghi cái số hiệu xếp hàng, xé xuống đưa đến cho Cố Dương, “Ngài là số 28. Phía trước còn có năm người. Phiền ngài trước tiên qua bên kia ngồi đợi một chút.” Cố Dương có chút muốn cười, cùng ông chủ tiệm đến còn ngang bằng a? Đang suy nghĩ là nên nhận hay không nhận đây, Lâm Mục đi tới từ phía sau hắn, trực tiếp phân phó nói: “Để cho Giang Diêu chuẩn bị phòng nhỏ đang mở đi, chúng tôi đến chỗ đó ăn.” Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, Giang Diêu ở nơi này là quản lý của bọn họ, người này như thế nào thuận miệng là có thể kêu lên tên của Giang Diêu, xem ra là người quen của Giang quản lý a… Đang suy nghĩ, Cố Dương ở bên cạnh vui một chút: “Chưa thấy qua đi? Đây chính là ông chủ của các ngươi, tiệm này là do cậu ta mở.”
|