Tam Nhật Triền Miên
|
|
Chương 85 Liễu Dịch Trần nhắm mắt, thính giác càng trở nên linh mẫn, tiếng thân thể trần trụi của Lâm Thiên Long ma sát vào chăn, tiếng thuốc mơ dính dớp trong tay hắn, tiếng khụt khịt mũi trầm thẫm, và giờ khắc này — là tiếng sựt sựt *** mỹ. Rốt cuộc, y lại không kìm được mà len lén mở mắt, sau đó thì mở trừng trừng, bần thần ngắm nhìn mĩ cảnh trước mặt. Lâm Thiên Long sau khi xác nhận Liễu Dịch Trần đã nhắm mắt liền thử tự khuếch trương cho mình, nhưng đổi mấy tư thế rồi vẫn không cách nào thành công thuận lợi, cuối cùng chỉ đành quỳ dưới đất, nâng mông cao lên, tay phải chống cơ thể, tay trái run rẩy sờ vào huyệt khẩu kép chặt. Cúc huyệt chặt chẽ không hề có y mở ra, tuy trong đầu không ngừng nhắc bản thân phải thả lỏng, nhưng cơ thể lại tựa như mất khống chế, một chút phối hợp cũng không có. Lâm Thiên Long thầm mắng trong lòng, sao ngón tay của Liễu Dịch Trần không chỉ có thể dễ dàng tiến vào, mà còn có thể ra vào tùy thích, nhưng đến phiên mình thì chẳng nể mặt chút nào. Quyết tâm dồn sức vào tay, ngón tay dính đầy thuốc mỡ nhét vào được một đốt ngón tay, nhưng lại lập tức bị đóa cúc căng thẳng kia ngậm chặt, không thể động đậy. Lại thầm mắng thêm vô số lần nữa, cứ trong tình trạng thế này thì thực sự rất mất mặt, hắn cũng không có mặt mũi nào mà đi xin Liễu Dịch Trần cứu trợ, mới rồi nói năng hùng hồn như thế, mà chớp mắt cái đã lâm vào thế bí, hắn làm không nổi mấy chuyện này. Nỗ lực ám thị bản thân, để cơ thể thả lỏng, thậm chí tưởng tượng đó là ngón tay của Liễu Dịch Trần. Cơ thể cứng còng dần dần thả lỏng, cúc huyệt chặt chẽ cũng bắt đầu mấp máy hết mở lại khép. Chớp lấy thời cơ, Lâm Thiên Long rốt cuộc cũng nhét được hết ngón tay vào, lúc này mới nhẹ thở phào. Giống như *** thú đói khát bị đánh thức, nội bích mẫn cảm cảm nhận được sự xâm nhập của dị vật, lập tức trở nên tham lam, tràng đạo non mềm hơi run rẩy, tiết ra một lượng lớn chất lỏng trong suốt, hút chặt lấy ngón tay của Lâm Thiên Long. “Ư…” Lâm Thiên Long cắn chặt môi dưới, lại kìm không được tiếng rên rỉ, hậu huyệt lại dâng lên cảm giác ngứa ngáy quen thuộc, ngón tay như hoàn toàn thoát li khỏi sự điều khiển của trí óc, bắt đầu tự động cắm rút, truy tìm khoái cảm của cơ thể. Sừn sựt, sừn sựt. Lượng lớn chất lỏng dính dớp bị ngón tay đưa ra đưa vào, tạo ra tiếng nước ma sát nhèm nhẹp, âm thanh *** đang như vậy không hiểu sao lại khiến Lâm Thiên Long càng thêm hưng phấn. Đợi đến khi mật huyệt có thể nhét vừa ba ngón tay, Lâm Thiên Long mới rút tay mình ra, quay người lại, vừa hay đụng chúng đôi mắt tròn xoe của Liễu Dịch Trần, bên khóe miệng há hốc còn có một đường chỉ bạc đáng ngờ. “Ngươi…” Lâm Thiên Long chỉ cảm thấy ầm một tiếng, máu toàn thân đều dồn lên mặt, trò hề ban nãy đã bị Liễu Dịch Trần trông thấy hết rồi. “Thiên Long, ta chịu không nổi rồi, thực sự chịu không nổi rồi.” Liễu Dịch Trần nuốt nước miếng, côn thịt dưới thân thẳng tắp run rẩy, như muốn bổ nhào tới. “Đợi một chút. Ngươi đừng động đậy.” Lâm Thiên Long giận dữ quát, cặp đùi khóa lấy hông y, đè chặt nửa thân dưới của Liễu Dịch Trần. Liễu Dịch Trần đầy vẻ thống khổ. “Thiên Long, ngươi quá biết câu dẫn người ta rồi, ngươi còn không để ta làm ngươi, ta sẽ nổ tung đấy.” Lâm Thiên Long ngồi khóa trên mình y đương nhiên biết rõ thứ đang chọc vào mông mình là gì, đỏ bừng mặt, nâng eo lên, từ tốn nuốt lấy côn thịt to dài bằng cái miệng nhỏ không ngừng mấp máy. “Ư…” “Ư…” Hai nười đều thỏa mãn rên rỉ, nọi bích cực nóng gắt gao vây lấy côn thịt nóng bỏng, độc dược tam nhật triền miên trong cơ thể hai người đương nhiên cũng phát tác, khơi dậy khoái cảm mãnh liệt của đôi bên. “Thiên Long, mau động đi, mau, a.. ta sắp chết rồi.” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần như chịu khổ hình, nỗ lực đong đưa phần eo, nhưng lại bị cặp đùi cường tráng của Lâm Thiên Long kẹp chặt, không thể động đậy. Hai tay chống lấy vòm ngực trắng nõn mà gày yếu của Liễu Dịch Trần, chậm rãi nhấc eo, lại ngồi xuống. Côn thịt thô to bị miệng nhỏ tham lam không ngừng nuốt vào, nhả ra, dính đầy chất lỏng dính dớp. Dần dần nắm bắt được tần suất lên xuống, động tác của Lâm Thiên Long ngày một nhanh, lại nắm thế chủ động, dễ dàng điều khiển côn thịt của Liễu Dịch Trần đâm vào điểm khoái lạc nhất trong cơ thể. “A ưm…” Nhắm mắt lại đong đưa cơ thể, Lâm Thiên Long bởi vận động kịch liệt mà đổ mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi trong suốt men theo góc mặt hắn không ngừng trượt xuống, nhỏ giọt thành một mảng trên bụng. “A, tuyệt quá…” Liễu Dịch Trần tuy bị Lâm Thiên Long áp chế không thể cử động, nhưng lại mang đến cho y khoái cảm kì lạ, một kẻ luôn chiếm thế chủ động giờ ở thế hạ phong, cảm giác bị cưỡng chế tiếp nhận lại khiến y càng thêm hưng phấn. “Ư… lớn quá… a… thật dễ chịu…” Đôi mắt nhắm nghiền của Lâm Thiên Long hơi mở ra, đối diện với vẻ mặt mê man của Liễu Dịch Trần. Trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác tự hào. Mỹ nam tử trước mặt thuộc về hắn, từ đầu đến chân, từ cơ thể cho đến linh hồn, tất thảy đều thuộc về hắn, tuy đối với nhiều người, hắn chẳng qua chỉ là một sơn tặc thô lỗ, nhưng trong mắt Liễu Dịch Trần, hắn chỉ nhìn thấy duy nhất tình yêu sâu đậm và sự si mê vô hạn. Khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, cơ thể tự như cũng cảm nhận được suy nghĩ của hắn mà càng trở nên mẫn cảm, từng đợt từng đợt khoái cảm mãnh liệt không ngừng công kích tới cực hạn cao trào, tự như có thể phun trào bất cứ lúc nào. “Ư… Thiên Long… A… sao… đột nhiên lại dễ chịu như vậy… A… Sướng quá đi.” Liễu Dịch Trần chỉ cảm thấy dũng đạo đang ôm chặt lấy phân thân của mình nháy mắt trở nên nóng bỏng, nội bích mềm như nhung tự như có sự sống, hấp vào, nhả ra từng đợt từng đợt, mang đến cho y khoái cảm khôn cùng. Mà Lâm Thiên Long cũng cảm nhận được côn thịt kia như lớn thêm vài phân, đầu đỉnh cực đại mỗi lần chạm vào điểm mẫn cảm đều ma sát mạnh một chốc khiến hắn run rẩy. “A a… lại… lại dồn sức làm ta đi… a” Lâm Thiên Long không kìm được mà gầm nhẹ, sau đó liền cảm nhận được một bàn tay mang theo hơi lạnh cầm lấy phân thân thẳng đứng của mình. “Chúng ta… cùng nhau.” Khó nhọc nói hết một câu, Liễu Dịch Trần bắt đầu ra sức vuốt ve côn thịt trong tay. Côn thịt phấn nộn đã bị khoái cảm của hậu huyệt kích thích chảy “nước mắt”, cả cây côn thịt phủ một tầng chất lỏng trong suốt, trở nên vô cùng trơn trượt. “A a… a a a…” Lâm Thiên Long nhấc người lên, cứng đờ trong đợt công kích mãnh liệt, phân thân phía trước dưới sự phục vụ tận tình, tiết ra thật nhiều chất lỏng trắng đục.
|
Chương 86 Nằm trên người Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long thấy cơn mệt mỏi dâng lên tựa thủy triều, mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi. Trong cơn mê chỉ cảm giác được có ai đó dùng khăn ấm lau người cho mình, còn làm sạch hậu huyệt nữa. Sau đó, một cơ thể ấm áp nằm xuống bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn vào lòng, nhẹ đặt lên trán một nụ hôn. Giọng nói khẽ thì thầm bên tai: “Thiên Long, ta yêu ngươi.” Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt vẫn tràn ngập thâm tình, Lâm Thiên Long bất giác đáp lại: “Ta cũng yêu ngươi.” Rồi khi nhìn thấy biểu cảm vui mừng khôn xiết của đối phương thì thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ. “Tiểu Trần, hôm nay đệ làm sao vậy?” Trương Mộc Phương khó hiểu nhìn vẻ mặt vui vẻ vô cùng của Liễu Dịch Trần. Trong ấn tượng của hắn, Liễu Dịch Trần luôn là một người ôn văn hữu lễ, không bao giờ để lộ cảm xúc của mình, ấy thế mà hôm nay lại trưng ra cái điệu cười nhăn nhở từ sáng sớm tới tận bây giờ. “A? Không có gì.” Liễu Dịch Trần xoa xoa gương mặt cười đến cứng ngắt của mình, nhưng sắc mặt vẫn rất vui vẻ. Trương Mộc Phương nhún vai miễn bình luận. “Phải rồi, ta còn chưa hỏi, sao đệ lại muốn tìm các chủ Thủy Nguyệt các vậy.” “Ha ha, để tìm tiểu sư đệ đó.” Liễu Dịch Trần cười tủm tỉm. “Hả?” Trương Mộc Phương ngây ra một lúc, tìm các chủ và tìm tiểu sư đệ, bộ có liên can gì sao. “Được rồi, đại sư huynh, huynh cứ đưa đệ đi là được.” “Ừm.” Trương Mộc Phương rầu rĩ một tiếng, bỏ đi, dẫu sao trong đám sư huynh đệ, hắn là người kém thông minh nhất, nếu Tiểu Trần đã nói vậy, hắn chỉ cần làm theo y là được rồi. Có Trương Mộc Phương dẫn đường, hai người đến thẳng chủ viện của Thủy Nguyệt Các mà không gặp trở ngại gì, sau khi vệ sĩ gác cổng thông báo, thì tức thì có một nữ nhân trung niên giàu kinh nghiệm mời họ vào. “Ha ha, Trương lão đệ. Tìm ta có chuyện gì sao?” Thủy Nguyệt các các chủ tuy đã trạc tuổi tứ tuần, nhưng chẳng biết bà chăm sóc nhan sắc ra làm sao mà trông vẫn rất hào hoa phong nhã, nếu đứng cùng với cô con gái tuổi hai mươi của mình thì thật chẳng giống mẹ con, nói chính ra thì như một cặp tỉ muội vậy. Lúc này bà đang ngồi trong tiểu viện phẩm trà, đứng bên là một nữ tử vô cùng duyên dáng, ấy chính là con gái bà, Thủy Liên Tinh. Thủy Liên Tinh đeo một tấm lụa đen che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt. Tấm lụa đen mỏng phát sáng lấp lánh như ngọc trai, chiếc cổ trắng nõn nà để lộ dưới lớp khăn che mặt, tỏa ra khí chất mê hoặc lòng người, quả là một nữ tử khiến người ta mơ mộng. “À… là thế này, tại hạ có việc cần nhờ.” Trương Mộc Phương chắp tay nói. “Hửm?” Thủy Nguyệt các các chủ nhoẻn cười, Trương Mộc Phương muốn nhờ bà giúp? Đúng là chuyện khó thấy. Chuyển tầm nhìn sang nam tử trẻ tuổi đứng cạnh hắn, đôi mắt không khỏi sáng lên, chàng trai trẻ mới tuấn tú làm sao. Bạch y bay bay, phong tư thanh nhã, khi nhìn ngắm thì sóng mắt lưu chuyển, hơn nữa, kẻ có thể đứng cạnh Trương Mộc Phương, thì chắc chắn là kẻ tuổi trẻ tài cao, vô cùng xứng với nhi nữ của mình. Nghĩ đến đây, tâm khẽ động, lẽ nào Trương Mộc Phương muốn cầu thân? Ánh mắt quét qua nhi nữ nhà mình, quả nhiên thấy Thủy Liên Tinh đang nhìn Liễu Dịch Trần đầy vẻ thích thú. Thủy Liên thầm thở dài một hơi, vốn dĩ, bà nhắm trúng Trương Mộc Phương làm con rể của mình, tuy tuổi tác hắn hơi lớn, nhưng dù luận võ công, hay danh tiếng trên giang hồ đều có thể bù vào khuyết điểm ấy, tiếc rằng, nữ nhi lại bị mình dạy hư, không ưng vết sẹo trên mặt hắn, bà nói tái nói hồi vẫn quyết không đồng ý, cuối cùng chỉ đành bất lực bỏ cuộc, thế nhưng, coi tình hình hôm nay, tuy còn chưa biết thanh niên kia có quan hệ gì với Trương Mộc Phương, nhưng cũng có thể nhìn ra giao tình sâu sắc giữa hai người. Hơn nữa, nữ nhi nhà mình cũng có hứng thú với y, như vậy nói không chừng có thể thành chuyện tốt. “Chẳng hay vị này là…” Thủy Liên nhoẻn cười ưu nhã, chuyển chủ đề sang Liễu Dịch Trần. “À…” Trương Mộc Phương nghẹn lời một lát, lời dặn dò của sư phụ hắn vẫn luôn ghi nhớ, mà hắn lại không giỏi nói chuyện, nhất thời, không biết phải tìm thân phận nào cho Liễu Dịch Trần. “Tại hạ Liễu Dịch Trần, chỉ là một bộ khoái cỏn con ở huyện Quan Hà. Phu nhân đa lễ rồi.” Liễu Dịch Trần vội hành lễ, mỉm cười nhìn Thủy Liên. Trước nụ cười của Liễu Dịch Trần, hào cảm của Thủy Liên với y lại tăng thêm một bậc, bắt đầu dùng ánh mắt của nhạc mậu để đánh giá con rể tương lai. “Chẳng hay Liễu công tử có quan hệ gì với Trương đại hiệp?” Thủy Liên do dự một hồi, vẫn mở lời hỏi, dẫu sao cũng liên quan đến tương lai của nữ nhi nhà mình, cẩn thận chút vẫn hơn. “Bèo nước gặp nhau, chỉ là cùng chung sở thích mà thôi.” Liễu Dịch Trần vội giải thích. Thủy Liên có chút nuối tiếc, hóa ra quan hệ của thanh niên này với Trương Mộc Phương cũng không phải thân thiết gì. Thế nhưng nghĩ lại, chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng chung sở thích sao lại có thể khiến Trương Mộc Phương ra tay giúp đỡ, xem chừng, quan hệ giữa bọn họ không khăng khít hơn những gì mình nghĩ. Thế nhưng, bà cũng không có ý định thám thính quan hệ cụ thể giữa hai người họ, bởi trên đời này, biết càng nhiều bí mật thì càng sớm lìa đời, là các chủ của Thủy Nguyệt các chuyên buôn bán tin tình báo, bà hiểu điều này hơn bất kì ai. “Liên Tinh, còn không đến chào Trương đại hiệp và Liễu công tử.” Thủy Liên vẫy tay với Thủy Liên Tinh. Thủy Liên Tinh nâng váy dài lả lướt bước tới, nhẹ vén áo hành lễ, ánh mắt không chút che giấu dán chặt vào Liễu Dịch Trần. Nhìn tới mức khiến y rùng cả mình. “Vậy Trương lão đệ rốt cuộc muốn nhờ ta việc gì?” Thủy Liên lại nhìn sang phía Trương Mộc Phương. “Là thế này, tại hạ muốn tìm hành tung của một người.” Liễu Dịch Trần lên tiếng trước. “Hử? Là người nào?” “Là một nữ nhân tên Như Nguyệt.” Liễu Dịch Trần ngưng một lát, lại tiếp tục nói: “Thế nhưng, Như Nguyệt cũng có thể là tên giả.” Trương Mộc Phương ngẩn người một lát, hắn vốn tưởng Liễu Dịch Trần tìm Thủy Liên để tìm tiểu sư đệ, giờ lại nhảy đâu ra một nữ nhân? Nữ nhân này là ai vậy trời? Vẻ mặt của Thủy Liên khi nghe Liễu Dịch Trần nói muốn tìm một nữ nhân trở nên thật vi diệu. “Chẳng hay, nữ nhân tên Như Nguyệt kia có quan hệ gì với công tử…” Thủy Liên nhẹ nhàng hỏi. “Ha ha, là kẻ thù.” Liễu Dịch Trần không hề giấu diếm mà đáp lại, chuyện này không việc gì phải che đậy. Thủy Liên thầm thở phào, khó lắm mới gặp được một kẻ vừa mắt, mà nữ nhi nhà mình cũng có ý với người ta, nếu y đã có người trong lòng thì hỏng bét. Tuy trong số những người đến lần này cũng không thiếu nhân tài, thế nhưng, có thể có giao tình với Trương Mộc Phương thì chỉ có một. “Vậy lần cuối cùng ả xuất hiện là ở đâu?” “Sơn Tây, núi Khốn Long, một tháng trước.”
|
Chương 87 “Dung mạo ả ta ra làm sao?” Thủy Liên trầm ngâm một lát, tiếp tục hỏi. Liễu Dịch Trần lập tức rút một bức họa từ trong ngực ra, đưa cho Thủy Liên. Nhìn là biết đã chuẩn bị từ trước, Trương Mộc Phương thấy bực bội vô cùng, cái thằng nhóc này, cũng không nói trước cho hắn một tiếng. Thủy Liên mở ra xem, tuy không tỏ vẻ ra ngoài, nhưng lòng đã hoàn toàn yên tâm, nữ nhân được vẽ trong bức họa tuy thanh tú hoặc nhân, nhưng so với mỹ mạo của nữ nhi nhà mình thì vẫn còn kém xa. “Được rồi, cuộc mua bán này, ta nhận.” Thủy Liên mỉm cười, đưa bức tranh cho người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, bà ta nhận tranh liền lập tức lui xuống. “Phu nhân, không biết giá cả ra làm sao?” Liễu Dịch Trần thấy Thủy Liên đã nhận lời ủy thác liền tự động bàn chuyện giá cả. “Ha ha, là bằng hữu của Trương lão đệ, còn nói tiền bạc làm gì.” Thủy Liên che miệng cười. “Không được, mua bán là mua bán, tình nghĩa là tình nghĩa, không thể lẫn lộn được.” Liễu Dịch Trần híp mắt, Thủy Liên là một nữ nhân khôn khéo, y không thể để đại sư huynh vì chuyện của mình mà nợ người ta một phần tình, phải biết rằng, nợ tình luôn rất khó trả. “Trương lão đệ, vị tiểu huynh đệ này của ngươi thật thú vị.” Mắt Thủy Liên sáng lên, lại càng cảm thấy quan hệ của thiếu niên này với Trương Mộc Phương không hề tầm thường. “Ha ha…” Trương Mộc Phương chỉ cười, không nói nhiều lời. “Nếu đã vậy.” Thủy Liên suy nghĩ một lát. “Võ công của Như Nguyệt này ra làm sao?” “Rất tầm thường, thế nhưng, ả ta giỏi dụng độc. Hơn nữa, còn dẫn theo một đệ đệ bị cụt một tay.” Liễu Dịch Trần nói tỉ mỉ. “Dẫn theo đệ đệ bị cụt tay, vậy tìm người cũng đơn giản thôi.” Thủy Liên nhẹ cười một tiếng. “Tình hình như vậy, tin rằng chỉ cần Liễu công tử điều một vài bộ khoái cũng có thể tìm được. Thế nhưng, Liễu công tử đã trọng dụng Thủy Nguyệt các của ta, vậy giá tiền… một lượng thôi là được, hai tỉ đệ này chỉ đáng giá một lượng mà thôi.” Liễu Dịch Trần nghe xong thì ngẩn người, sau đó liền cười cười, vị Thủy Liên phu nhân này đúng là người làm ăn trót lọt, phần tình này không nợ không được rồi. “Đã như vậy, thì nhọc công phu nhân rồi.” “Ha ha, Liễu công tử cứ đùa.” Thủy Liên mỉm cười. “Phu nhân, mới rồi Trương đại hiệp hình như còn có chút chuyện muốn thương lượng với phu nhân, tại hạ không làm phiền nữa.” Liễu Dịch Trần chắp tay cao từ tính bỏ đi. Trương Mộc Phương không khỏi giật giật khóe mắt, tiểu tử thối đáng chết này, mình nói muốn thương lượng với Thủy Liên khi nào, khốn kiếp! Giờ còn muốn mình kiếm cớ. Nhất thời, hắn không nghĩ ra cái gì để lấp liếm. “Đã như vậy, đây là lần đầu Liễu công tử đến Thủy Nguyệt các của ta, chẳng bằng để nữ nhi dẫn công tử đi tham quan một vòng, thế nào?” Thủy Liên mở cờ trong bụng, đây là cơ hội tốt để hai đứa ở riêng với nhau, xem chừng hôm nay cũng không phí công rồi. “Chuyện này…” Liễu Dịch Trần do dự một lát, vẫn là nhận lời. Không phải y không nhìn ra ý tứ của Thủy Liên, chỉ là lúc này từ chối, thực không dễ giải thích. Vậy là, trong phòng chỉ còn Thủy Liên và Trương Mộc Phương, Trương Mộc Phương vò đầu bứt óc nghĩ xem rốt cuộc nên “thương lượng” với Thủy Liên chuyện gì, mà Thủy Liên thì lén nháy mắt với nữ nhi nhà mình một cái, ý bảo nàng phải nắm lấy cơ hội, để lại ấn tượng tốt với Liễu Dịch Trần. Hai người đi cùng nhau, phía sau nhà chính của Thủy Nguyệt các là một hoa viên cực lớn. Trong hoa viên nào là đình đài lầu các, nào là giả sơn lưu thủy, bất cứ thứ nào cũng đều vô cùng tinh mĩ. Thủy Liên Tinh không chỉ có dung mạo xinh đẹp bất phàm, mà kiến thức về y dược, thiên văn địa lý cũng vô cùng phong phú. Hai người nói chuyện rất ôn hòa, sau khi dạo một vòng quanh hoa viên,tính thời gian thì tiểu sư đệ hẳn cũng gấp lắm rồi, Liễu Dịch Trần quyết định tìm một nơi an tĩnh, đợi tiểu sư đệ xuất hiện. Hai người chậm bước đến hành lang nơi Liễu Dịch trần ở, trong sân, một thân ảnh cao lớn đang luyện đao pháp vô cùng uy mãnh. “Phía trước, là nơi tại hạ đang tạm trú, xin tiểu thư dừng bước.” Liễu Dịch Trần mỉm cười hòa nhã, vô cùng hữu lễ chắp tay với Thủy Liên Tinh. Ánh mắt lại không thể không chế mà nhìn về thân ảnh cao lớn trong sân. “Liễu công tử.” Thủy Liên Tinh nhìn Liễu Dịch Trần có chút thẹn thùng, thầm cắn môi, vì sao chàng không nhìn ta chứ? “Lâm Thiên Long sáng sớm tỉnh dậy đã không thấy Liễu Dịch trần, thế nhưng y vẫn rất chu đáo, mua sẵn sữa đậu và bánh quẩy để trên bàn, còn lưu lại một tờ giấy: ‘Thiên Long yêu dấu: Vi thê có việc đi tìm đại sư huynh, ngươi ngủ dậy thì ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, ta sẽ về nhà sớm thôi. — Yêu ngươi – Liễu Dịch Trần.’ “Cái tên ngốc này.” Nhìn tờ giấy, Lâm Thiên Long không khỏi bưng kín mặt, giữa các kẽ tay để lộ ra sắc đỏ mơ hồ. Ăn xong “bữa sáng của hiền thê”, Lâm Thiên Long ngồi trong nhà một lát, cảm thấy không có việc gì làm, dẫu hắn biết chữ, nhưng đọc sách không phải sở thích của hắn, Liễu Dịch Trần đã kêu hắn đợi y về, xem ra là có việc cần giải quyết, hắn đương nhiên không thể ra ngoài, chán trường một lát, liền cở bỏ ngoại bào, cởi trần đứng trong sân luyện bộ đao pháp Liễu Dịch Trần đã chỉ dạy. Mồ hôi ướt đẫm lưng, nhọc công luyện bộ đao pháp chưa có dịp luyện tập cẩn thẩn ba lần, hắn để ý thấy trước cổng có hai người, thu lại đao thế, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Liễu Dịch Trần đang đứng cùng một thiếu nữ dùng lụa đen che mặt. Dung mạo của thiếu nữ tuy bị che giấu, nhưng nhìn vào đôi mắt kia có thể đoán chắc rằng dưới lớp lụa đen là một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Lâm Thiên Long không ngốc, thấy thiếu nữ nhìn Liễu Dịch Trần đầy vẻ ái mộ, lòng chợt nhói đau, hai người trước mặt quả thực là trời sinh một đôi, nam thanh nữ tú, hòa hợp không gì sánh bằng. Chính vào lúc này, thiếu nữ kia cất một tiếng “Liễu công tử” thật dịu dàng. Thế nhưng, Liễu Dịch Trần tựa như không nghê thấy, phi thân một cái nhảy tới cạnh Lâm Thiên Long, mỉm cười rút ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên chán đối phương. Lâm Thiên Long đỏ bừng mặt, chua xót trong lòng bỗng trở nên ngọt ngào, ngượng ngùng đoạt lấy khăn trong tay Liễu Dịch Trần, hùng hổ nói: “Ta tự làm.” Liễu Dịch Trần cười híp mắt nhìn Lâm Thiên Long, sắc bén nhận ra, một giọt mồ hôi đã thoát khỏi sự vây quét của chiếc khăn mà men theo cổ chảy xuống khuôn ngực ngăm đen, treo lơ lửng ở đầu nhũ tiêm. Ánh mắt trầm xuống, Liễu Dịch Trần dùng thân mình chắn giữa Lâm Thiên Long và Thủy Liên Tinh, do vậy, Thủy Liên Tinh không thấy được Liễu Dịch Trần dùng tay làm gì, sau đó, vị đại hán mặt mày thô lỗ kia tựa như thỏ bị dọa sợ mà lùi về sau mấy bước, rồi… gương mặt ngăm đen đột nhiên đỏ lên trông thấy???
|
Chương 88 Lâm Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Liễu Dich Trần cười tủm tỉm trước mặt, cái tên mặt trơ trán bóng này, lại dám — đùa cợt như thế trước mặt người lạ. Mới nãy đang lúc hắn lau mồ hôi, Liễu Dịch Trần đột nhiên giơ tay, lau giọt mồ hôi đọng trên đầu ngực hắn, sau đó lại còn… ngậm ngón tay, liếm láp một cách đen tối. Làm như thứ y đang nhấm nháp không phải ngón tay mà là đầu nhũ của hắn vậy. “Liễu công tử, chẳng hay vị này là?” Thủy Liên Tinh không cam chịu bị gạt sang một bên, thướt tha bước tới, nhún chân hành lễ. “Đây là Lâm Thiên Long, hắn là…” Liễu Dịch Trần hơi nhíu mày, tuy y không ngại công khai quan hệ của hai người, nhưng y cũng không muốn để Lâm Thiên Long chịu thiệt thòi gì. “Ta là trượng phu của y.” Lâm Thiên Long nhìn Thủy Liên Tinh, nói có điểm khiêu khích. Tuy cô nương này rất xinh đẹp, nhưng Liễu Dịch Trần là phu nhân của hắn, có kẻ nhòm ngó nương tử nhà mình, mình đương nhiên phải lên tiếng xác minh thân phận, bảo vệ quyền lợi của bản thân rồi. “Gì… Gì cơ?” Thủy Liên Tinh đáng thương lập tức lắp ba lắp bắp, khả năng tuôn lời vàng ngọc uyển chuyển như nước chảy mới rồi dường như bị quên sạch bách, chỉ có thể nhìn chằm chặp Liễu Dịch Trần bằng ánh mắt không thể tin nổi, hi vọng rằng y có thể nói đây chỉ là trò đùa thôi. Ánh mắt Liễu Dịch Trần lại nồng đượm tiếu ý, nhìn Lâm Thiên Long mắt đã đỏ ngầu, Thiên Long của hắn, ghen rồi đây. Có phần áy náy nhìn Thủy Liên Tinh, Liễu Dịch Trần gật đầu: “Cô nương không nghe lầm đâu, ta là thê tử của hắn.” “Huynh… huynh là nữ nhân?” Thủy Liên Tinh không dám tín, tuy Liễu Dịch Trần tướng mạo xuất chúng, thế nhưng… y… sao y có thể là nữ nhân cho được? Liễu Dịch Trần có phần nghẹn lời, “Ta là nam nhân.” “Vậy các người…” Mắt Thủy Liên Tinh Tinh mở trừng trừng: “Các người là Long Dương chi phích sao?” Sau đó, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lạ lùng, ánh mắt nhìn Liễu Dịch Trần cũng trở nên phức tạp. “Nếu đã như vậy, Liên Tinh xin cáo từ trước.” Thủy Liên Tinh bình tĩnh lại, vẻ mặt mang theo vài phần chán ghét nhìn hai người họ rồi bỏ đi. Liễu Dịch Trần quay lại có chút bất lực nhìn Lâm Thiên Long, coi đi, đây là hậu quả của việc ăn nói thật thà đấy. Lông mày Lâm Thiên Long dựng lên: “Sao? Phá hủy hình tượng của ngươi trong lòng người hâm mộ hở?” Liễu Dịch Trần đảo trắng mắt: “Ta là sợ ngươi bị người ta kì thị.” “Hầy, bộ lão tử sợ bọn chúng sao? Nói đi nói lại, lão tử cũng chẳng mất sợi lông nào. Thế nhưng, Liễu Dịch Trần, nói cho ngươi hay, ngươi mà dám ở ngoài hái hoa bắt bướm, ta khẳng định sẽ thiến ngươi đấy, lão tử nói được làm được.” Lâm Thiên Long túm cổ áo Liễu Dịch Trần mắng mỏ. Sau đó lại giống như bị bỏng, vội buông tay ra, khoảng cách gần kề cũng bị phá vỡ, Lâm Thiên Long nhìn Liễu Dịch Trần bằng ánh mắt không biết nói gì hơn, miệng rủa thầm: “Mẹ nó… ngươi…” Liễu Dịch Trần ngơ ngác gãi mũi, có cái gì đó đang nhô lên đầy khả nghi dưới tà trường sam, ban nãy Lâm Thiên Long bị thứ này đụng vào đùi, nên mới vội đẩy y ra. Thứ không khí quỷ dị mà ngọt ngào cuốn lấy hai người, không biết vì lẽ gì, Lâm Thiên Long thấy Liễu Dịch Trần lúc này, như đang dùng ánh mắt để lột trần hắn vậy… Cơ thể hai người lại dần dần kề sát vào nhau, đôi mắt Liễu Dịch Trần như có ma lực, khiến Lâm Thiên Long sa vào đó từ lúc nào không biết. “Yo… tình nồng ý đượm thật đó nhỉ.” Giọng nói mang đầy vẻ ghen tị vang lên từ trên mái hiên, phá vớ làn sóng tình chuẩn bị bùng phát giữa hai người. Liễu Dịch Trần hít sâu một hơi, đè dục vọng chuẩn bị đổ ập lên người Lâm Thiên Long của mình xuống. Vô cùng cáu kính nhìn người vừa đến. Đứng trên mái hiên là một thiếu niên thanh tú, dù rằng cái vẻ ganh ghét lộ rõ ra mặt có hơi phá hủy hai tiếng “thanh tú” này. “Là ngươi…” Lâm Thiên Long nhận ra, người đến chính là thiếu niên bọn họ gặp ở quán hoành thành tại huyện Bình An. Thiên niên cắt môi, tức tối nhìn Liễu Dịch trần trừng trừng, Liễu Dịch Trần thì ra vẻ ung dung tự đắc, dính chặt lấy Lâm Thiên Long, lại còn trắng trợn ôm eo hắn nữa chứ. Lâm Thiên Long không hiểu Liễu Dịch Trần cố ý ra vẻ ân ái trước mặt thiếu niên kia làm gì, nhưng Liễu Dịch Trần mới rồi đã nháy mắt kêu hắn phối hợp, hắn cũng biết việc rồi. Dẫu sao Liễu Dịch Trần hành sự luôn có cái lý của nó, hắn không việc gì phải kháng cự lại. Chỉ là… gân xanh bên trán Lâm Thiên Long có hơi gồ lên, cánh tay đang ôm eo hắn, trước sự quan sát của thiếu niên nọ, lại dám trượt xuống mông, sờ tới sờ lui. Tức tối lườm Liễu Dịch Trần một cái: Tên khốn này, đừng có quá đà. Liễu Dịch Trần liếc mắt nhìn hắn: Không vậy sao khiêu khích được tiểu sư đệ. Lâm Thiên Long: … Lam Linh sắp ức đến hộc máu, ở vị trí của y, không nhìn thấy cái trán nổi đầy gân xanh của Lâm Thiên Long, chỉ nhìn thấy một đôi “gian phu *** phu” đang ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào. Nghĩ đến hai người đó chẳng qua mới chỉ bên nhau có nửa năm, ấy thế mà đã khăng khít đến như vậy, nhìn lại bản thân, theo đuổi đại sư huynh biết bao nhiêu năm, dường như tất cả sư huynh đệ, ngay cả sư phụ cũng biết tỏng luôn rồi, ấy thế mà đại sư huynh vẫn cứ trì độn không nhận ra! Mấy bữa trước không dễ gì mới nắm được cơ hội, cho đại sư huynh biết rõ “hứng thú” của mình với huynh ấy không phải là thứ tình huynh đệ chó má gì cho cam, ấy thế mà rốt cuộc lại ăn nguyên cái bạt tai… “Thế nào? Ganh tị lắm hả?” Liễu Dịch Trần trước khi Lâm Thiên Long phát hỏa, cuối cùng cũng chịu thu hồi bàn tay xấu xa, chậm rãi nhìn Lam Linh. Lam Linh cắn chặt môi, trông bộ dạng có vẻ như đang hận không thể cạp Liễu Dịch Trần mấy phát. “Giờ đại sư huynh đang trò chuyện với Thủy Liên phu nhân, cũng phải nói, Thủy Liên phu nhân quả là phong vận do tồn, nhìn không ra đã có cô con gái đến tuổi lấy chồng.” Liễu Dịch Trần thỏa mãn nhìn sắc mặt Lam Linh trở nên xanh mét. “Thế nhưng, xem chừng, Thủy Liên phu nhân hình như rất muốn gả nhi nữ cho đại sư huynh đó.” Liễu Dịch Trần vừa dứt lời, vẻ mặt xanh mét của Lam Linh liền đen như đít nồi. Lâm Thiên Long có phần không thể nhìn nổi nữa, đối phương xem chừng chỉ là một nhóc tì, lại còn là sư đệ của Liễu Dịch Trần, bắt nạt người ta như vậy, thật là không ra gì, lại nói, nhi nữ của Thủy các chủ, rõ ràng là nhắm trúng ngươi cơ mà, ngươi đừng có thản nhiên nói dóc như vậy nữa được không? Vẻ mặt Lam Linh từ phẫn nộ trở thành bi thương, cuối cùng dần trở thành tuyệt vọng. Từng giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống, tựa như cảm thấy dù mình có cố gắng thế nào, đại sư huynh cũng không thể thuộc về mình vậy. Trông tiểu sư đệ hai mắt đẫm lệ, khóc không ra tiếng, Liễu Dịch Trần có chút lúng túng, thường ngày bắt nạt vị tiểu sư đệ lợi hại này là một thú vui, nhưng làm cho tiểu sư đệ bật khóc thì hoàn toàn không phải ý niệm ban đầu của y. Lão xin chân thành gửi lời xin lỗi đến toàn thể reader gần xa, đầu làng cuối phố vì đã lặn hơi… bị lâu! Thực sự thì bận quá, về đến nhà là hết mở nổi mắt T^T Sau lại còn đang trong quá trình chỉnh nha vô cùng xì troét không lấy đâu ra cảm xúc với tâm trí mà dịch truyện. T^T Lần này quay lại, lão thề, lão hứa, lão đảm bảo sẽ không lặn mất tăm nữa T^T Chân thành cáo lỗi cả nhà T^T P/s: Có ai lộn bé Lam Linh này (lúc chưa đề cập đến tên bé) với bé Mạc Ly xuất hiện hồi chương 49 (thanh niên bắt cóc giai nhà lành aka Tân Tiêu Lộ ấy) không nữa… chứ mình là mình nhầm đó =))))
|
Chương 89 Y nào biết, Lam Linh đang vô cùng hối hận về hành vi bộp chộp của mình hai ngày trước, cái tát của đại sư huynh đã làm y vỡ mộng, trong ấn tượng của y, đại sư huynh luôn là một người hòa nhã dễ gần, dẫu thỉnh thoảng y có đôi chút quá đáng, nhưng đại sư huynh nào có nỡ xuống tay đâu, y luôn cho rằng, chỉ cần mình luôn bám lấy đại sư huynh không rời, không để nữ nhân nào khác lại gần huynh ấy, đại sư huynh sẽ chấp nhận tâm ý của y. Thế nhưng, cái tát kia đã khiến Lam Linh tỉnh táo nhận ra rằng, nếu như y hành động quá quắt, đại sư huynh cũng sẽ nổi giận, cũng sẽ cự tuyệt y thôi, điều này khiến Lam Linh không khỏi hoảng sợ, nếu đại sư huynh cũng chối từ sự theo đuổi mình thì phải làm sao? Nếu đại sư huynh dù thế nào cũng không chấp nhận mình thì phải làm sao? Nếu đại sư huynh yêu một nữ nhân khác thì phải làm sao? Suốt hai ngày nay, tất thảy những điều ấy khiến y hao tổn tinh thần, lo sợ đến không sao chịu nổi. Mà Liễu Dịch Trần để Trương Mộc Phương và Thủy Liên ở lại một mình với nhau khiến cơn khủng hoảng của y dâng lên đỉnh điểm, lại bị Liễu Dịch Trần khiêu khích, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời. Lâm Thiên Long im lặng nhìn Liễu Dịch Trần, ánh mắt đầy vẻ khinh khi: Coi, đùa quá chớn rồi đấy. Liễu Dịch Trần vô cùng cứng họng, y nào ngờ tiểu sư đệ ngày thường ngổ ngáo lại trở nên yếu đuối vậy đâu. “Hầy, được rồi được rồi, nhị sư huynh đùa với đệ thôi.” Liễu Dịch Trần cũng nhảy lên mái hiên, vỗ nhẹ lên vai Lam Linh. Từ trước tới giờ y chưa từng thấy cảnh vị tiểu sư đệ trời không sợ đất không sợ, được mệnh danh là “Độc thủ tu la” này khóc nhè. “Hức hức… đại sư huynh… đại sư huynh đánh đệ… huynh… huynh ấy không thương đệ.” Vừa thả lỏng, Lam Linh cũng chẳng màng mất mặt ra làm sao, ôm lấy Liễu Dịch Trần, càng khóc to hơn nữa. Tuy bình thường y thích đấu khẩu với mấy vị sư huynh, nhưng trong lòng y biết, các vị sư huynh là hậu phương vững chắc của mình, cho dù danh xưng trên giang hồ của y có khó nghe, lại khủng bố, các vị sư huynh cũng chưa từng tỏ vẻ kì thị, ngược lại còn cười đùa như thường. “Ấy… không đâu, không đâu, đại sư huynh rất thương đệ mà, chẳng qua chỉ là huynh ấy bị đệ dọa sợ thôi.” Liễu Dịch Trần luống cuống tay chân an ủi tiểu sư đệ, y nào có kinh nghiệm trong mặt này, người ngày thường chuyên đi an ủi người khác là đại sư huynh kia. “Thế nhưng… thế nhưng… đại sư huynh chưa bao giờ đánh đệ.” Nghe Liễu Dịch Trần nói vậy, Lam Linh cũng an tâm đôi chút, nhưng vẫn sụt sịt khóc lóc. Liễu Dịch Trần câm nín nhìn trời, bây đã làm này làm nọ với đại sư huynh rồi, huynh ấy đánh thôi là còn nhẹ đấy. Nhớ lúc đầu, y cường bạo Lâm Thiên Long, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị đánh cho nhừ tử rồi. Đương nhiên, chuyện y cường bạo với chuyện tiểu sư đệ phi lễ là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau. “Nhưng mà… nhưng mà…” Lam Linh lau nước mắt, thít tha thút thít thôi không khóc, nhưng trong lòng vẫn chưa yên. “Được rồi, đừng khóc nữa, nhìn khó coi vô cùng, đại sư huynh thực sự không cần đệ nữa, đệ cũng thấy đấy, Thủy tiểu thư xinh đẹp thế cơ mà. Đệ cam tâm để đại sư huynh bị nàng ta vùi hoa dập liễu hay sao?” Liễu Dịch Trần thấy y lau nước mắt lại bắt đầu trêu chọc. “Phì.” Lam Linh tuổi đời còn trẻ, bị Liễu Dịch Trần nói móc, liền nhớ lại ngày xưa chính miệng mình gọi Liễu Dịch Trần là phân trâu, thì không khỏi bật cười, lau nước mắt mắng mỏ: “Nhị sư huynh thối tha, Thủy tiểu thư kia rõ ràng phải lòng huynh.” “Khỏe re rồi ha? Nín rồi phải không?” Thấy Lam Linh lau nước mắt bình tĩnh trở lại, Liễu Dịch Trần cũng thầm thở phào một hơi, lần sau trêu đùa tiểu sư đệ phải chú ý chừng mực, làm người ta xù hết lông lên cũng chẳng vui vẻ gì. “Dạ.” Lam Linh ngại ngùng gật đầu, mặt hơi ửng hồng, bộ dạng mình ban nãy đúng là mất mặt quá đi mất. “Sư huynh thối tha, không được nói chuyện ban nãy cho người khác biết đấy.” Vừa phục hồi tinh thần, Lam Linh liền híp mắt uy hiếp Liễu Dịch Trần. “Nếu không…” Mắt liếc về phía Lâm Thiên Long. “Đệ hạ độc cho huynh nửa năm không lên nổi.” “…” Liễu Dịch Trần nghẹn họng, đệ tử của Khốn Long lão nhân, quả nhiên không dễ giao hảo, vừa mới phục hồi, đã bắt đầu uy hiếp mình rồi, nhưng mà… nói đi nói lại, kiểu uy hiếp của tiểu sư đệ cũng thật là khủng bố. Dựa vào công phu hạ độc xuất thần nhập hóa của y, nếu không cẩn thẩn thì đến mình cũng dính chiêu ấy chứ. “Vậy…” Giọng điệu biến chuyển, tiểu sư đệ lại ngượng nghịu vò vạt áo của mình mà hỏi: “Đại sư huynh… thật sự không trách đệ à?” “Trách đệ hay không ta không biết, chỉ là…” Liễu Dịch Trần cố ý ậm ờ, trông thấy Lam Linh mở to mắt tha thiết nhìn mình, mặt đầy vẻ mong ngóng thì mới nói tiếp: “Ít nhất ta thấy, đại sư huynh lo cho đệ hơn là giận.” Lam Linh cuối cùng cũng buông góc áo bị y vò đến nát bươm ra, vẻ mắt có mấy phần vui vẻ. “Đại sư huynh không giận mà đệ đã thỏa mãn rồi sao?” Liễu Dịch Trần liếc mắt một cái như đang cười nhạo y không có tiền đồ. Lam Linh lập tức bực mình, cúi đầu ủ rũ đứng một bên. Cũng phải, đại sư huynh không tức giận thì để làm gì, thứ y muốn là đại sư huynh thích mình cơ. Nếu chỉ đơn thuần là không tức giận, thì đại sư huynh ngày thường cũng vốn rất hòa nhã mà, đâu dễ gì khiến huynh ấy nổi cáu chứ, thế nhưng… thứ mình muốn là hoàn toàn, triệt để chiếm hữu được đại sư huynh cơ, chứ không chỉ là khiến huynh ấy nguôi giận. “Nhưng… có lẽ ta có cách giúp được đệ đấy.” Liễu Dịch Trần chậm rãi nói, mắt híp lại y chang hồ ly. Lam Linh mừng rỡ ngẩng đầu nhìn y, “Cách gì?” “Cách này ấy à… Có vài điểm đau đầu ta chưa nghĩ ra cách xử lý, nên tạm thời chưa nói ra được.” Liễu Dịch Trần nhún vãi, giọng điệu vô cùng vô lại. Lam Linh nhìn Liễu Dịch Trần đầy khinh bỉ, y cam chắc là nhị sư huynh lại đang thòm thèm mấy thứ độc dược hoặc thuốc bổ của mình đây mà, cho nên với ra vẻ như vậy. Bất mãn bĩu môi, biểu cảm của cậu thiếu niên lúc này vô cùng đáng yêu. “Được rồi, được rồi, nói đi, lại muốn đệ làm gì đây.” Liễu Dịch Trần cười nhẹ hai tiếng, thực ra, nếu y chỉ nói muốn tìm tiểu sư đệ giúp đỡ, Lam Linh cũng sẽ không chối từ, chẳng qua, lúc ấy Lam Linh chắc chắn sẽ nhân cơ hội báo thù bao nhiêu năm bị y trêu chọc, còn bây giờ, tiểu sư đệ vì đại sư huynh, chỉ có thể xum xoe nịnh bợ y thôi. “Chúng ta vào phòng rồi nói.” Theo lời Liễu Dịch Trần, ba người cùng đi vào phòng. Ngồi xuống quanh bàn, Liễu Dịch Trần rót trà, còn tiểu sư đệ thì bắt đầu đánh giá Lâm Thiên Long từ đầu đến chân, ánh mắt hiếu kì nóng bỏng ấy khiến Lâm Thiên Long thấy rất không tự nhiên. “Chậc chậc.” Cặp mắt hưng phấn của Lam Linh lướt qua cổ của Lâm Thiên,liền phát hiện dấu hôn tím thẫm. “Nhị sư huynh hạnh phúc thật đấy. Tối qua ăn no nê rồi ha.” Lão: Aiya, thời gian trôi đi đúng là như chó chạy ngoài đồng
|