Bắc Kinh Cố Sự
|
|
28
Trong phòng nhỏ của Lam Vũ, tôi nằm trong lòng em, em ôm lấy tôi, thỉnh thoảng lại hôn môi tôi: “Anh lần này thay đổi nhiều không?”
Tôi nói đến dáng vẻ mình sau khi ra tù. “Không nhiều, chỉ gầy.”
“Anh còn tưởng em sớm đã quên anh rồi chứ!”
Tôi nói. “Em sợ anh nghĩ quẩn. Nhớ lúc nhận được bản fax, lãnh đạo trong công ty tìm em nói chuyện, bảo vệ bắt em làm tài liệu, còn muốn viết chi tiết… Thật không yên tâm về anh được.”
Em không giỏi biểu đạt, nhưng tôi hiểu! Tôi xoay người đứng lên, kéo lấy em, cẩn thận tỉ mỉ quan sát. Em thực sự rất khác so với khi chúng tôi mới quen, đã chín chắn thêm rất nhiều. Ánh mắt trước đây nhìn tôi đầy bất an, hoài nghi giờ đã thật tự tin, bình thản. Em so với khi chúng tôi gặp lại hơi gầy hơn một chút, vì sao? Lẽ nào ở cạnh tôi khiến em đau khổ sao? Tôi cúi đầu, dùng đôi môi ướt át dán lên hàng mi, đôi mắt, lên mũi em. Sau đó, từ từ trượt tới môi em, tôi cẩn thận liếm lên, em cũng vươn đầu lưỡi đáp lại. Tôi cúi sâu hơn, chúng tôi động tình hôn môi… Tôi ngẩng đầu nhìn em, tay luồn vào tóc em nhẹ nhàng âu yếm: “Nói cho anh, vì sao trên tờ giấy gửi anh chỉ viết một chữ “Vũ”
?”
Tôi hỏi. Em cười không đáp. “Em muốn anh trả nợ lại cho em, em nói trả thế nào đây?”
“Anh tự đi mà lo liệu!”
Em cười nói. Tôi nhìn em, tại sao em không nói yêu tôi, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác để nhận ra. Nhưng như vậy là đủ rồi, em so với ngàn lời ngon tiếng ngọt còn khiến tôi kích động hơn. “Anh muốn em! Trừ khi anh chết đi, chúng ta vẫn cứ như vậy, được không?”
Tôi chăm chú nhìn vào mắt em hỏi. Em vẫn cười ung dung: “Đến khi chúng ta già đi thì sao?”
Em hỏi. “Trừ khi em chê anh già!”
Tôi nói. Em vẫn cười. Tôi bị nụ cười của em khiến cho không biết làm sao, có chút thất vọng. Em nhất định đã nhìn thấy biểu tình uể oải của tôi, tiến lại hôn tôi, lần thứ hai cùng tôi hôn môi: “Anh là chất độc, rõ ràng biết không thể đụng vào, có thể phá hủy cả đời nhưng em lại vẫn đụng.”
Em cười nói. Trời! Chúng tôi vậy nhưng không hẹn mà cùng coi đối phương như chất độc. Tôi không nói gì. “Vậy nhưng em đã nhiễm độc nghiện rồi, làm sao bây giờ?”
Tôi cũng giả vờ thoải mái hỏi em. “Đợi lần sau sẽ phòng độc!”
Em nói, tôi không hiểu rõ. “Em định chừng nào thì phòng độc đây?”
Tôi đoán em ám chỉ tôi cuối cùng muốn chia tay. “Đợi tới lúc anh tái hôn hoặc tìm người khác.”
Em vẫn cười như trước, dễ dàng, vô tình mà nói! Tôi nhìn em cười, nghe em nói, cảm giác này thực khó nói nên lời. Em hoàn toàn không tín nhiệm tôi, nhưng vẫn vì nghĩa mà ở bên tôi… “Năm nay em còn có thể xuất ngoại không?”
Tôi muốn dời trọng tâm câu chuyện, hỏi em chuyện xuất ngoại. “Sớm đã không chơi nữa rồi!”
“Cậu ta đi?”
Tôi hỏi. “Ừm.”
“Vậy hai người chia tay sao?”
“…”
Em không trả lời. “Cậu ta nhất định biết không ít chuyện của chúng ta đi?”
Tôi hỏi. “Anh ấy chẳng biết gì cả. Em chưa từng nói gì với anh ấy.”
Tôi rất ngạc nhiên, không lý giải nổi. “Em không nói cho bất cứ ai chuyện của chúng ta.”
Em lại nói. “Vì sao?”
“Em không muốn chia sẻ với người khác.”
… Tôi chỉ ngồi ngẩn ra ở đó nhìn em, trầm mặc. Chúng tôi quen biết đã hơn bảy năm, tôi biết em rất trọng tình cảm, nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ tới em lại si tình như vậy! Tối hôm đó, chúng tôi mặc sức làm tình, Lam Vũ vô cùng hưng phấn, em điên cuồng hưởng thụ khoái cảm tình ái. Tôi cũng hưng phấn, nhưng làm thật cẩn trọng, rất sợ em sẽ tan chảy trong lòng tôi. Sau đó tôi gần như thức trắng đêm, em vẫn nằm trên cánh tôi ngủ rất sâu. Tôi nghĩ tới cuộc đời, sự nghiệp, mẹ, nghĩ tới những ngày ở phòng giam. Tôi thề với chính mình, trừ khi Lam Vũ chán ngán loại sinh hoạt này, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em. Sáng sớm, khi mặt trời từ phía đông dần lên, chúng tôi lại bắt đầu bận rộn với công việc riêng của mình, tôi đưa Lam Vũ đến cơ quan, sau đó quay về công ty xử lý mớ bòng bong kia. Dường như tôi lại nhớ tới giai đoạn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tuy rằng gian khổ nhưng rất khí thế. Từ lâu tôi rút căn phòng thuê dài hạn ở khách sạn, cũng bán đi căn phòng ở “Lâm Thì thôn”
và “Vận Động thôn”
, bởi vì tôi cần tiền để quay vòng. Ngoại trừ thỉnh thoảng tới nhà mẹ, tôi hầu như ngày nào cũng ở phòng nhỏ của Lam Vũ ở “Khánh Hạ”
. Tôi nói đùa mình là dân tị nạn tới chỗ em chạy nạn. Công việc của em bề bộn, ông chủ Nhật Bản kia vô cùng hà khắc, em luôn nói với tôi những ông chủ nước ngoài này đều rất đen tối, em phải kiềm nén rất nhiều mong muốn giết chết toàn bộ nước Nhật nhỏ bé kia. Tôi bảo em là đồ dân tộc chủ nghĩa cực đoan. Em nói, không sai. Nhưng em làm việc rất tốt. Hôm đó, em vui vẻ báo cho tôi ông chủ đã tăng lương cho em, thế là chúng tôi đi nhà hàng, tôi hung hăng làm thịt em một trận. Lam Vũ không nói chuyện quá khứ, lại càng không nói tới tương lai, em không tin vào tương lai. Chúng tôi hiện tại rất hạnh phúc. Hôm đó, tôi đậu xe ở xa xa cổng công ty chờ em. Một cô gái xinh đẹp đi cùng với em tới, bọn họ vừa nói chuyện vừa cười. Khi Lam Vũ vào xe, tôi cười đùa em. “Em được đấy! Câu được một cô xinh như thế!”
“Là cô ấy cứ quấn lấy em mãi.”
Em rất đắc ý. Tôi có thể tưởng tượng được. “Em còn không biết thời biết thế mà ra tay?”
Em nghi hoặc nhìn tôi, sau đó liếc mắt khinh miệt qua bên tôi: “Vậy không phải là hại người ta sao!”
Tôi ý thức được mình lỡ lời: “Chỉ đùa chút thôi! Anh còn tưởng em thích cô ấy cơ!”
Tôi phải tự tìm lối thoát cho mình. “Em sẽ không! Đời này em sẽ không kết hôn! Em không thể hiểu tại sao chúng ta phần lớn đều chọn kết hôn, vậy thật vô nghĩa, vô đạo đức.”
Em nói. “Hừm hừm!”
Tôi cười khan.
|
29
Tôi ở chỗ Lam Vũ, trừ việc ăn uống bên ngoài, phần lớn chi phí là do em chịu. Chúng tôi đều kị nói chuyện tiền nong, đó là nút thắt trong lòng Lam Vũ, cũng là trong lòng tôi. Tôi thường nghĩ, nếu chúng tôi gặp nhau không phải theo cách kì lạ như vậy, chúng tôi nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn.
Một hôm, Lam Vũ bảo, chủ nhà năm sau không muốn cho em thuê phòng này nữa.
“Có phải hắn muốn tăng giá không?” Tôi hỏi.
“Em hỏi rồi, anh ta nói bởi vì sang năm có thể chủ phòng sẽ về.”
“Vậy thuê chỗ khác.” Tôi nói.
“Khó thuê lắm!”
Tôi suy nghĩ một chút, cẩn thận thử thăm dò hỏi: “Nếu không mình về “Bắc Âu” ở?”
Em không nói gì, nhận lấy cơm rang trứng của mình.
Tôi đưa diêm cho em, chú ý quan sát vẻ mặt em, em chắc chắn là mất hứng rồi.
“Quên đi, nhà kia nếu em thực sự không thích, anh sẽ bán đi, vừa lúc anh đang rất cần tiền.”
Em vẫn không nói.
“Em có đồng ý hay không nha?” Tôi hỏi.
Em tắt bếp, cười nhìn tôi:
“Em bán rồi!” Em thoải mái nói.
Tôi kinh ngạc không nói nên lời.
“Không phải anh nói cho em sao? Lại đổi ý rồi?” Em như định đùa tôi.
“Em bán cho ai rồi? Bán thế nào? Bao nhiêu tiền?”
“Một người Thâm Quyến làm ở phòng bất động sản, ba trăm tám mươi ngàn đô Mỹ.” Em nhìn tôi nói.
“…”
“Không phải anh đã bảo em rồi sao, không thích thì bán đi, em nghe theo anh đấy.” Em cười tự nhiên.
Tôi cũng cứng ngắc nở nụ cười: “Em yêu anh đến thế?”
“Không sai!” Em cười, đồng thời một bàn tay luồn vào áo tôi, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tôi không hỏi em tiền đó xử lý như thế nào, an bài ra sao.
…
Với tin bất ngờ này, tôi không biết là vui vẻ hay lo lắng. Tiền! Tĩnh Bình từng nói, tôi quá coi trọng tiền. Chính xác, từ khi biết Lam Vũ đã tiếp nhận khoản tiền kia, tôi nghĩ giữa chúng tôi đã bình đẳng, tôi không cần quá cẩn thận khi ở bên em như trước kia, cũng không còn cảm thấy áy náy nữa.
Sáng Chủ nhật, còn đang say ngủ, tôi cảm thấy có người đang không ngừng sờ soạng trên người, nhất là trên dương cụ tôi lặp đi lặp lại xoa nắn. “Thối Lam Vũ này, đáng ghét!” Trong lòng tôi cười mắng, nhưng ra vẻ ngủ say, xem em làm sao giờ. Em xốc chăn của tôi lên, liếm lên người tôi, sau đó như đang tỉ mỉ nghiên cứu cơ thể tôi, thậm chí nhìn kĩ hạ thân tôi. Tôi thực sự không nhịn được cảm giác muốn cười, hô to:
“Làm gì đấy?” Em lại càng hoảng, sau đó bổ nhào vào trong lòng tôi.
“Em cho tới giờ còn chưa có nghiên cứu kĩ anh đâu!” Em cười nói.
“Em cho anh là bản vẽ hay sao! Còn phải nghiên cứu như vậy nữa?” Tôi cũng cười.
“Ha ha! Em đang nghĩ vì sao bình thường chúng ta không khác nhau là mấy, nhưng sao đến lúc đó anh lại lớn hơn em một chút vậy.” Em càng cười to, ngồi lên người tôi.
“Bình thường anh đã lớn hơn rồi!”
“Không phải!”
“Không tin em lấy thước mà đo!” Tôi nói.
Em quả nhiên đi tìm thước đo, khi thấy “thằng nhỏ” của tôi, nói:
“Anh nha thế này không tính, thế này căn bản là không bình thường!” Em cười. Tôi nhìn em, đứng phắt dậy ôm lấy em: “Để anh đo đo cho em!” Tôi nói.
“Dùng cái gì đo?” Em hỏi.
“Dùng miệng đo!” Tôi nói. Em cười, như vậy ngọt ngào, như vậy khiến tôi yêu say đắm.
Tôi bắt đầu khẩu giao cho em, tôi say, tôi là si mê em như vậy, không cách nào tự kiềm chế. Tôi dừng lại, vươn tay nắm mạnh cằm em:
“Yêu anh hay không?” Mặt xụ xuống, tôi hỏi em.
Em chắc chắn bị tôi nắm đến khó chịu, nhăn mặt lại, nhìn tôi, chậm rãi nhìn tôi thật kĩ, em cũng trở nên kích động, gắng sức gật đầu.
“Nói ra!! Để anh nghe thấy!” Tôi buông tay, lại bắt lấy tay em, lớn tiếng yêu cầu.
“…” Em nhìn tôi nhưng không nói một tiếng.
“Anh yêu em! Anh thực sự yêu em!!” Lần thứ hai gắng sức nắm lấy cằm em, nói ra những lời từ sâu trong tim.
Em giãy khỏi tay tôi, cười.
Con mẹ nó! Tôi hận nụ cười của em. Từ khi chúng tôi gặp lại, tôi không thể rõ cảm tình em dành cho tôi sâu đến bao nhiêu. Em luôn như vậy, không thể nói là sẽ cười… Tôi cúi đầu, mạnh mẽ dùng miệng chặn lấy miệng em, tôi làm sao cứ buộc em phải nói chứ? Em lại không thích nói dối. Chúng tôi hôn môi, lăn lộn trên giường cuồng hôn…
Hôn xong tôi lại lần thứ hai khẩu giao cho em… Khi bắn tinh, em gọi tên tôi, nhưng tôi vẫn tham lam mà khẩu dâm cho em… Em đã cao trào, tôi cảm giác một cỗ dịch thể nóng bỏng phun thẳng vào cổ họng, tôi vội vã rời ra…
Lam Vũ kinh ngạc nhìn tôi: “Sao anh lại ăn vào?”
“Có gì đâu? Nhiều dinh dưỡng, em cũng nếm thử đi.” Tôi nói rồi quệt chút dịch thể còn lại trên người em, nhét thẳng vào miệng em.
Em cười muốn tránh ra, nhưng không kịp, bị tôi quét hết lên miệng, em cau mày, đánh giá: “Giống như bánh kem… Thêm cả canh cá?” Em nói.
Chúng tôi đầu tiên nhìn nhau cười, sau đó nhảy xuống giường, sau nữa ra sức tranh nhau chạy vào WC…
|
30
Đó là một cuối tuần ấm áp, Lam Vũ đề nghị muốn ra ngoài chơi, tôi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cùng em đi. Em lái xe, chúng tôi muốn tìm một chỗ không có ai.
“Tinh thần lên chút nào!” Em nhìn tôi liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nói.
“Em không biết anh đã già rồi sao? Hát một bài để anh nâng cao tinh thần cái nào!”
“Hát gì cơ?” Em nghĩ…
“Đội chúng ta hướng phía mặt trời, chân đạp khắp mặt đất Tổ quốc…” Em bắt đầu vui vẻ hát.
“Lưng mang hi vọng dân tộc, đội chúng ta hướng phía mặt trời, hướng về cách mạng thắng lợi, hướng tới toàn quốc giải phóng!!” Chúng tôi lớn giọng, vui vẻ, không kiêng nể gì mà hát… sau đó ha ha cười.
Chúng tôi tới một ngọn núi phía tây Bắc Kinh, ở đây rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy.
Lam Vũ nằm gối đầu lên đùi tôi, ngửa mặt nhìn trời:
“Hình như trời Bắc Kinh xanh hơn ở chỗ em.” Em nói.
“Trời bên Mĩ còn xanh hơn thế này.” Tôi nói.
“Trăng bên Mĩ cũng tròn hơn bên này, đúng không?” Em chê cười tôi.
“Đều không phải là em kêu khóc muốn đi nước ngoài sao?” Tôi cũng cười em.
“Ai kêu khóc nha? Em đó là không tự kiềm chế được thôi.” Em cười nói.
“Em không định đi?” Tôi hỏi.
“Trừ khi anh cùng em đi. Chúng ta cùng nhau đi, được không?” Em chăm chú nhìn tôi.
“Nếu anh không đi thì sao?”
“Quên đi! Bắc Kinh cũng rất tốt!” Em nói như chẳng có gì.
Tôi mơ hồ nghe được âm thanh gì đó:
“Hình như có người tới, mau đứng lên.” Tôi nói, sốt ruột vội kéo em đứng lên.
Thế nhưng em vẫn nằm trong lòng tôi: “Nhìn anh kìa! Thế thì sao? Đến đây đi! Hắn khẳng định không đánh lại em!” Em cuồng ngạo mỉm cười.
“Nếu như là hai người thì sao?” Tôi hỏi.
“Không phải còn có anh sao?”
“Nếu như ba người?” Tôi lại hỏi.
“Thế cũng chưa chắc đã là đối thủ của hai chúng ta!”
“Nếu như có rất nhiều người?” Tôi lại hỏi.
“Hừ! Cùng lắm thì liều mạng đầu rơi máu chảy một lần, cá chết lưới rách!”
“Được! Không hổ là sinh viên “Hoa đại”, đủ điên cuồng!” Tôi cúi đầu nhìn em, em cũng cười.
Tôi thật tán thưởng em, em có loại dũng khí tôi vĩnh viễn cũng không thể có được. Từ khuôn mặt em, tôi thấy được không chỉ một cậu trai trẻ khôi ngô, còn có một loại sức mạnh thanh xuân đoạt hồn người.
Tôi chăm chú nhìn em. Em ngồi dậy, cũng chăm chú nhìn tôi. Tôi lại lần nữa ôm mạnh em vào lòng, chúng tôi ôm nhau thật chặt… Tôi nhắm mắt lại hôn em, đôi môi ướt át của em dán lên mặt tôi. Chúng tôi hôn nhau, cứ như hai người mới yêu còn đang cuồng nhiệt… Đó là lần thứ hai chúng tôi ôm hôn ở bên ngoài, theo cùng chúng tôi là ánh nắng tươi đẹp cùng núi rừng vắng vẻ.
…
Thu vàng Bắc Kinh tiết trời mát mẻ, khô ráo, bầu trời càng xanh ngắt đến vô cùng. Lá cây đã sớm rụng lả tả vương trên mặt đất, phủ kín mặt đường nhẵn nhụi.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng nhỏ của chúng tôi, bù lại cảm giác lạnh lẽo do hệ thống sưởi hơi không đủ mang lại. Tôi và Lam Vũ đều dậy muộn, tôi có một cuộc hẹn quan trọng, rất sợ bị muộn, Lam Vũ lại càng không thích bị muộn. Chúng tôi vội vội vàng vàng rời giường, rửa mặt, sau đó đều tự gấp rút lên đường. Lúc ra khỏi cửa, Lam Vũ cười bảo tôi hôn em, tôi hôn em qua loa cho xong. Tôi hỏi em có muốn tôi đưa đi không, em nói bắt xe đi cũng được, chúng tôi hẹn nhau buổi tối tôi sẽ tới đón em.
Tôi đến kịp buổi đàm phán kia, hơn nữa kết quả rất tốt, tôi kiếm được một món hời lớn. Tôi, Trần Hãn Đông xoay chuyển hoàn toàn, đó là chuyện sắp tới rồi.
Buổi trưa, tôi vui vẻ từ toà nhà “Đại Hạ” quay về, vừa vào đến cửa đã bị Lưu Chinh kéo vào văn phòng, nét mặt anh căng thẳng, tập trung:
“Cậu ngồi xuống trước đi!” Anh nói rồi kéo tôi tới sô pha.
“Làm gì thế?” Tôi nghĩ anh thật kì lạ.
“Hãn Đông… Cậu phải chuẩn bị tư tưởng…” Anh nói một cách khó khăn.
“Làm sao vậy?” Tôi lớn tiếng, khẩn trương hỏi, có phải mẹ tôi…
“… Lam Vũ bị tai nạn!”
“…” Tôi mở miệng, không rõ anh nói cái gì.
“Chiếc taxi cậu ấy ngồi bị xe tải đụng… Ngay tại chỗ… Đội cảnh sát giao thông vừa gọi đến đây…”
“…” Mặt tôi đã giàn dụa nước mắt, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
“Hãn Đông! Không sao chứ?!” Tôi mơ hồ nghe tiếng Lưu Chinh ở nơi xa xôi nào.
…
Tôi tựa như rơi vào giữa sương mù, cả người nhẹ như bay, không có cảm giác gì nữa. Tôi hốt hoảng theo Lưu Chinh tới một y viện nào đó, lại vội vã cùng Lưu Chinh và một người mặc áo dài trắng tới một căn phòng đặt toàn là giường, bên trên đều trải ra màu trắng… Bọn họ dừng lại trước một chiếc giường, mở ra tấm phủ trắng…
Tôi thấy được, đó là một khuôn mặt người, bên trên toàn là máu đen, tôi nở nụ cười!! Tôi biết đó là Lam Vũ, em không phải đã ở đây rồi sao! Tôi cúi người, ôm chặt lấy vai em, bờ vai tôi đã quá quen thuộc, đó là cánh tay em, chỉ là hôm nay lại cứng ngắc, lạnh lẽo khác thường… Tôi dùng ánh mắt em quen thuộc nhất nhìn em, tôi không thấy đôi mắt sáng ngời của em, cái mũi thật thẳng, đôi môi mê người, trên khuôn mặt kia chỉ có một mảng máu đen mơ hồ… Có gì đâu chứ? Tôi biết là em, tôi không cần nhìn cũng biết đó là em… Tôi dùng hết sức lực nắm chặt lấy em!!
“A! A!…” Âm thanh theo cổ họng phát ra, tôi tựa như một người bị bóp chết đang giãy dụa. Tôi cảm giác có người đang cố sức kéo mình, nói: “Hãn Đông, cậu bình tĩnh một chút.”
Cút!! Các người những người còn sống hay đã chết này, hãy cứ chờ xem!! Tôi không bao giờ che đậy, giấu diếm gì nữa, tôi muốn canh giữ bên người em!!! Các người có thể ở trước mặt mọi người hát vang tình yêu của các người, ôm hôn người yêu của các người, lẽ nào tôi ngay cả thương tiếc cho người yêu đã chết của mình cũng không được hay sao?!! Tôi nhìn khuôn ngực em, khuôn ngực dày rộng này, tôi từng vô số lần vuốt ve, hôn lên…
Hình như lại có người càng gắng sức kéo tôi, cút!! Các người muốn cười tôi sao? Cười đi!! Tôi không thể cứ như thế rời khỏi người yêu của tôi, tôi muốn ôm em, em nhất định cần đến tôi! Tôi muốn dốc sức nắm chặt lấy em, muốn khiến em tan chảy trong tay mình… Em không chết! Em có thể sẽ tỉnh lại ngay thôi, em đã bảo tôi tối nay tới đón mà!!! Đúng rồi! Sáng nay em bảo tôi hôn em, em rất ít khi như vậy, nhất định em đã muốn ám chỉ điều gì… Nhưng tôi lại không hiểu… Sao tôi có thể ngu xuẩn đến vậy chứ!! Tôi lao tới bên mặt em, tôi muốn hôn lên nơi máu thịt lẫn lộn kia…
Cuối cùng, tôi cũng bị mạnh mẽ kéo đi, cách em ngày càng xa… Tôi không cam lòng!! Nhưng không có cách nào, bất lực…
|
31
Mùa thu Bắc Kinh không còn là mùa tôi yêu thích nữa, trong trẻo là vậy nhưng thật lạnh lùng, hiu quạnh, gió thu kia lạnh lẽo thổi bay tất cả không để sót lại gì.
Tôi lại về phòng nhỏ ở “Khánh Hạ”, căn phòng vẫn thân quen là vậy nhưng tôi lại cảm thấy rợn người. Trên bàn vẫn còn chén nước em uống sáng hôm ấy, bên trong vẫn còn nước chưa uống hết. Tôi không dám đụng vào cái chén đó… Tôi đi vào phòng, trong phòng đều là đồ của em, không thiếu một thứ gì, thế nhưng vì sao chủ nhân của chúng không trở lại nữa? Chăn trên giường đã gấp, lúc đó tôi bảo em đừng gấp, không còn thời gian nữa đâu, em nói em không chịu nổi thói lôi thôi của tôi… Tôi thuận tay cầm lên quần áo em thay trên giường, không còn nhiệt độ cơ thể em, nhưng vẫn còn mùi của em. Tôi ngã ngồi trên giường, vùi đầu vào quần áo kia, tôi khóc, cuối cùng cũng thật sự khóc lên… Trong phòng quanh quẩn tiếng khóc xé lòng của một người đàn ông…
Tôi không cách nào ở lại “Khánh Hạ”, lại càng không nghĩ đến về nhà mẹ, thế nên cứ ở lại văn phòng. Một tuần sau, tinh thần tôi hoảng loạn, sụt cân rất nhiều, lại hay nghe thấy huyễn thanh, luôn cảm thấy Lam Vũ đang gọi mình. Từng giờ từng phút đều cảm thấy Lam Vũ ở ngay trước mặt, tôi thường đột nhiên quay đầu lại nhìn xem liệu có kì tích xuất hiện hay không. Tinh thần tôi mau chóng tới sát bờ vực tan vỡ.
Hôm đó, tôi bị mẹ ép gọi về nhà, vào tới cửa, tôi thăm hỏi bà mấy câu rồi vội vã về phòng mình, tôi không muốn bà thấy dáng vẻ mất hồn của mình. Nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, qua không lâu, tôi nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, mẹ tiến đến, ngồi xuống bên giường. Tôi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Tôi cảm thấy tay mẹ đặt lên cánh tay mình, vuốt ve lên xuống tựa như khi tôi còn bé:
“Tiểu Đông! Mẹ biết trong lòng con rất khổ sở, nhưng người đã chết không cách nào sống lại.” Tôi nghe mẹ vừa khóc vừa nói, nước mắt lại tuôn trào, nhưng tôi vẫn im lặng.
“Mẹ biết chuyện của các con, Lưu Chinh đều đã nói cho mẹ rồi, nếu như cậu bé kia không chết, mẹ cũng chẳng phản đối các con ở bên nhau đâu.” Mẹ nói tiếp.
Nước mắt càng rơi: “Mẹ nói cũng đã quá muộn rồi.” Tôi thầm nhủ…
Hai tuần sau, Lưu Chinh gợi ý, tôi gọi điện cho ba Lam Vũ, khi báo cho ông tin dữ này, tôi nghe được một tiếng khóc rống đầu dây bên kia…
Vài ngày sau, ba Lam Vũ gọi đến:
…
“Nó không lưu lại cái gì sao?” Âm thanh già nua kia hỏi.
“Không có, bởi là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, quá đột ngột nên không có di ngôn.”
“A… Không có di vật sao?” Ông hỏi.
“Có một ít quần áo, sách, bác muốn cái gì, để cháu gửi qua cho.” Tôi nghĩ ông muốn lấy di vật của Lam Vũ làm kỉ niệm.
“Ờ…” Hình như ông có gì muốn nói.
Tôi chợt hiểu ra, có thể ông muốn đòi tiền. Tôi nghĩ tới Lam Vũ hẳn là có một khoản, ba trăm tám mươi ngàn đo, nhưng tôi không thấy giấy tờ gì trong di vật của em, ngoại trừ mấy nghìn đồng tiền tiết kiệm không kì hạn.
Trong lúc vô ý, tôi hỏi Lưu Chinh: “Anh biết căn nhà “Bắc Âu” của Lam Vũ đã bán rồi chứ?” Tôi hỏi.
“Biết…” Giọng anh nghe rất nặng nề.
“Người cha thiếu đạo đức kia đến giờ vẫn còn muốn tiền cậu ấy để lại đấy! Tôi cũng không biết cậu ấy để chỗ nào rổi.”
Lưu Chinh kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu ấy không nói với cậu sao?”
“Nói cái gì?”
“Lúc cậu ở trong tù, tiền đó đã mang ra dùng rồi!” Lưu Chinh nói.
“Sao anh không nói tôi biết?!” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Lam Vũ không cho tôi nói, bảo để tự cậu ấy nói cho cậu, để cậu bất ngờ.”
“…”
“Cậu vừa mới đi, chúng tôi đều đã cuống cả lên, Lam Vũ mỗi ngày đều hỏi tôi có tin tức của cậu hay không, chúng tôi đều nghĩ cậu đã gục rồi, sau đó mẹ mình cuối cùng cũng tìm đến “Lý”, nhưng hắn ra giá đến một ngàn vạn!” Lưu Chinh nói tiếp.
“Nói thật, trước đây, tôi rất coi thường cậu ấy, nhưng qua chuyện này, tôi thực sự bội phục, coi cậu ấy như bạn bè, rất nghĩa khí! Với loại quan hệ thế này, như cậu ấy thì quả là quá tình nghĩa. Dù tôi gặp phải chuyện này, vợ tôi chưa chắc đã có thể sốt sắng, liều mạng như vậy.”
“Vậy sao cậu ấy phải gạt tôi?” Mắt tôi đã ngập nước, vẫn không giải thích nổi.
“Cậu ấy nói là muốn đùa cậu môt chút, tôi còn tưởng cậu ấy, không thì bà cụ đã sớm nói cho cậu rồi.”
“Mẹ tôi cũng biết?”
“Đương nhiên rồi! Hôm đó tới nhà cậu, Lam Vũ chờ bên ngoài,bà cụ còn cố ý đứng chỗ cửa sổ nhìn cậu ấy rất lâu.”
|
32: Kết thúc
Ba năm sau, tôi di cư đến Canada, mua một căn nhà ở “Tây Ôn”. Tôi kết hôn lần thứ hai, tôi không có dũng khí như Lam Vũ, đối mặt với thân phận đồng tính luyến ái của mình, huống hồ cánh cửa tình yêu của tôi từ lâu đã hoàn toàn khép lại. Đối với người vợ trẻ tuổi của mình, tôi không cách nào yêu cô, nhưng tôi dùng hết khả năng săn sóc, quan tâm cô.
Tôi bắt đầu theo đạo, là một tín đồ Cơ Đốc. Trong lễ rửa tội, tôi hoài nghi Thượng Đế liệu có thể tiếp nhận một người đồng tính luyến ái như mình làm con chiên của Người hay không.
Hiện giờ đã là con dân của Người, tôi thường cầu xin:
Lạy Chúa! Xin ngài hãy nghe lời thỉnh cầu của người tội nhân con đây, con từng yêu một người, từng mang đến vô số đau khổ cho người đó, nhưng người đó đã chết, con cũng không cách nào bù đắp lại được. Cầu xin Người, Chúa nhân từ, xin Người hãy tiếp nhận người đó vào Thiên Đường. Khi còn sống, người đó chưa từng thương tổn đến ai, thiện lương, chính trực như vậy. Người đó chỉ làm một việc duy nhât không nên làm: Người đó yêu một người không nên yêu, có một thời gian trong cuộc đời bị coi là xằng bậy, vô sỉ, sa đoạ trong tình cảm, nhưng tình cảm này là thuần khiết, là vô tội, là vĩnh hằng.
Thưa Cha đáng kính! Con còn có một thỉnh cầu, xin Người hãy đáp ứng. Dù Người đưa cậu bé kia đến đâu, khi con rời khỏi thế gian này, xin Người hãy để con và cậu ấy ở cùng một nơi. Nếu cậu ấy ở Thiên Đường, xin hãy để chúng con hạnh phúc ở nơi đó, tiếp nối tình yêu của chúng con ở nhân gian, cũng để con bù đắp lại những mất mát cho cậu ấy; Nếu cậu ấy ở địa ngục, xin hãy cho con cùng vào đó, để con đến gần cậu ấy, đứng phía sau cậu ấy, ôm chặt bờ vai cậu ấy, kề sát sau lưng cậu ấy, để chúng con cùng nhau tiếp nhận dày vò của cực hình cùng ngọn lửa địa ngục, con không oán không hận.
Nhân danh Chúa, Amen!
Tiết trời Vancouver thật tốt. Cũng là cuối thu nhưng không cảm giác thê lương của trời thu, lá cây phần lớn vẫn còn xanh, chỉ có vài chiếc lá vàng lả tả rơi rớt trên mặt cỏ. Tôi ngồi trong sân nhà, nghe tiếng cười của mẹ, vợ cùng con gái nhỏ. Giương mắt nhìn lên, một mảnh tà dương hiện lên cuối trời, giữa ánh nắng màu cúc, tôi mơ hồ thấy Lam Vũ chậm rãi tiến lại phía mình, em u buồn nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười vẫn tự nhiên, điềm tĩnh, xán làn đến là vậy…
HOÀN
|