Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
|
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhất Sinh [46]
*****
Hà Tử Tường mới tắm rửa xong bước ra liền nhìn thấy bà Hà vẫy vẫy tay ngoắc mình: “Tử Tường, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con.”
Hà Tử Tường vừa lau tóc vừa đi qua ngồi xuống cạnh bà Hà: “Sao vậy mẹ?”
“Mới nãy dì con gọi điện qua, nói một đề nghị.” Bà Hà kì thực cảm thấy chủ ý này của chị gái không tồi, chỉ là sợ con trai không đáp ứng.
“Dạ, đề nghị gì thế mẹ?” Hà Tử Tường thuận miệng đáp lời, tiếp tục lau khô tóc.
“Dì con vừa gọi qua nói muốn giúp chúng ta chăm sóc Húc Húc.”
“Giúp chăm sóc?” Động tác của Hà Tử Tường khựng lại, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Mỗi ngày chạy qua chạy lại như vậy quá phiền cũng quá vất vả.”
“Ừ, vừa nãy mẹ cũng nói thế.” Bà Hà nói tiếp: “Cho nên dì con mới nói, không bằng mẹ cùng Húc Húc dọn qua bên đó, kia dì có thể giúp đỡ chăm Húc Húc mà không cần chạy đi chạy lại hai đầu. Về phần con, Hướng Bồi không phải thuê nhà ở gần công ty à, con có thể dọn qua đó ở cùng nó, sau đó cuối tuần thì hai đứa cùng chạy về nhà.”
Hà Tử Tường dừng lau tóc, có chút ngây ngốc nhìn bà Hà: “Đều dọn qua?”
“Đúng vậy.” Bà Hà gật gật đầu, cho câu trả lời thuyết phục: “Kỳ thực mẹ cảm thấy đề nghị này không tồi, trước kia chúng ta cũng thường xuyên tới nhà dì con, hoặc bọn họ qua đây, chẳng qua hai năm nay con lấy vợ mới không còn như vậy nữa. Giờ Húc Húc còn nhỏ, một mình mẹ chăm sóc cũng có chút luống cuống tay chân, vừa vặn dì con ở nhà cũng không có chuyện gì làm, hai chị em ở chung cũng vui vẻ hơn.”
“Dượng con phải đi làm, Hướng Bồi cũng đi làm, lại còn thuê phòng ở bên ngoài, ban ngày chỉ có mình dì con ở nhà…”
Hà Tử Tường cầm khăn, tùy ý lau đầu hai ba cái, sau đó để vào thùng đồ đặt ở cửa phòng tắm rồi mới đáp lại: “Dạ, con cũng thấy đề nghị này không tệ, mẹ, mẹ thương lượng với dì đi, khi nào mẹ với Húc Húc dọn qua, con sẽ xin nghỉ để giúp một tay.”
“Tốt.” Bà Hà thật cao hứng, không những được ở cùng một chỗ, còn có thể giúp chị gái không còn buồn chán.
Nhìn mẹ mình vui vẻ tươi cười, kỳ thực với cậu, ở đâu cũng không sao, huống chi ở bên chỗ Cố Hướng Bồi tốt lắm, vì thế vừa nghe mẹ nói ra cậu liền đồng ý, vốn một mình mẹ chăm sóc đứa nhỏ có chút vất vả, có dì chia sẻ thì đương nhiên tốt quá rồi.
Về phần ở nhà không có việc gì, đây là vấn đề mà đại đa số các cụ đều gặp phải, ban ngày chồng hoặc con cái đều đi làm, không thể bầu bạn.
Hiện giờ có Húc Húc, có thể làm mẹ cùng dì có chung chuyện để làm, Hà Tử Tường thực sự cảm thấy tốt lắm.
Bên này Hà Tử Tường vừa đáp ứng bà Hà, bên kia Cố Hướng Bồi cũng vừa nhận được tin tức, một tia vui sướng chợt lóe lên trong đáy mắt bất quá lại cố bình tĩnh giấu diếm, tiếp tục dụ dỗ: “Mẹ à, mai vừa vặn là cuối tuần, bằng không ngày mai liền dọn đi.”
Việc này, đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Bà Cố lại gọi điện qua bàn với bà Hà, cứ vậy thương lượng một phen, rốt cuộc cũng quyết định chiều mai sẽ chuyển nhà.
Vừa vặn, hôm sau Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi cũng không cần đi làm, vì thế hai người xắn tay áo, bắt đầu đảm đương nhiệm vụ khiêng vác chuyển nhà.
Bởi vì quyết định khá gấp gáp, bà Hà cùng Hà Tử Tường không kịp chuẩn bị cùng thu thập, lúc vận chuyển không khỏi có chút mất trật tự, hỗn loạn thành một đoàn.
Vì thế trước tiên bọn họ mang Húc Húc qua trước để bà Cố chăm sóc, buổi chiều mới bắt đầu vận chuyển đồ đạc.
Buổi chiều, Hà Tử Tường ngồi xổm trước tủ chỉnh lí quần áo, số không cần thì vứt bỏ, không thường mặc thì không cần mang theo, trong quá trình nếu nhìn thấy những món thuộc về Giang Lâm Nhi thì quăng luôn vào số cần bỏ.
Cố Hướng Bồi cũng giúp một tay, hai người cùng ngồi trong phòng, chẳng qua một chọn lựa quần áo, một thu dọn các món khác: “Tử Tường, cái này… em muốn mang theo không?” Cố Hướng Bồi nhìn cái túi nhỏ trong tay, giọng điệu không khoái trá lắm.
Hà Tử Tường nghe vậy thì quay đầu lại, nhất thời trên trán xuất hiện vài đường hắc tuyến, vẻ mặt cũng xấu hổ không thôi, thứ trong tay Cố Hướng Bồi là túi đựng bao cao su, bên trên dính một tầng tro bụi, nếu không phải hình dạng của mấy thứ bên trong khá điển hình, Hà Tử Tường căn bản không nhìn ra bộ mặt vốn có của nó.
“Không cần.” Hà Tử Tường quay đầu đi, rầu rĩ nói, hiện giờ cậu toàn tự túc, cần nó làm gì.
“Nga.” Nghe Hà Tử Tường trả lời, Cố Hướng Bồi dùng ngón trỏ cùng ngón giữa móc cái bịch ném một phát, chuẩn xác quăng vào sọt rác, tiếp đó còn không quên vỗ vỗ tay, nhớ kĩ sau này nhất định không mua nhãn hiệu này.
Tới chiều tối, chuyển nhà rốt cục cũng hoàn tất, bà Cố cùng bà Hà hợp lực chuẩn bị một bữa tiệc lớn, khao hai vị cu li là Cố Hướng Bồi với Hà Tử Tường, cũng thuận tiện chúc mừng bà Hà cùng Húc Húc chuyển qua nhà mới.
Dùng xong cơm tối, Cố Hướng Bồi, bà Cố, bà Hà ngồi chơi một lát, chờ Hà Tử Tường tạm biệt với Húc Húc.
Hơn tám giờ tối, Hà Tử Tường dỗ Húc Húc ngủ xong thì tạm biệt bà Hà bà Cố, xách túi hành lý, cùng Cố Hướng Bồi rời đi, bắt đầu cuộc sống chung của hai người.
… …
“Tử Tường, em tắm trước đi?” Không biết có phải vì nguyên nhân tâm lý hay không, Cố Hướng Bồi cứ cảm thấy có chút khẩn trương, giống như không biết phải nói thế nào, tay chân không biết đặt đâu, mắt cũng cứ đảo loạn xạ.
“Tốt.” Hà Tử Tường vừa mới sắp xếp đồ đạc hành lý xong, vừa ra thì Cố Hướng Bồi đã bảo cậu đi tắm, vì thế Hà Tử Tường chỉ đành quay vào phòng lấy quần áo.
Nhìn cửa phòng khách một lần nữa đóng lại, Cố Hướng Bồi không khỏi đấm mạnh một quyền vào không khí, ngu ngốc! Rõ ràng không phải muốn nói những lời này, rõ ràng muốn bảo Tử Tường ngồi xuống trò chuyện một chút, rõ ràng…
Nhưng nghĩ tới hiện giờ Hà Tử Tường đang ở trong phòng thì suy nghĩ một lần nữa hỗn loạn… Cố Hướng Bồi bật dậy, không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không cơ thể sẽ phản ứng mất. Có phản ứng cũng không có gì, chính là hiện giờ không được, tình huống không đúng. Tử Tường chỉ mới dọn tới anh đã phản ứng, liệu em ấy nghĩ anh là một kẻ không tự chủ thì sao.
Nói đùa, nếu anh không tự chủ thì trên đời này không còn ai tự chủ được nữa! Trời mới biết mười mấy năm nay anh trải qua thế nào, Cố Hướng Bồi buồn bực nghĩ, rõ ràng đã bảo bản thân đừng nghĩ nữa, nhưng cố tình những hình ảnh vừa quen thuộc lại xa lạ cứ không ngừng xuất hiện, căn bản không thể ngăn cản.
Càng muốn ngừng thì lại càng xuất hiện, Cố Hướng Bồi dục hỏa bốc cao nhìn về phía phòng tắm, vừa vặn Hà Tử Tường lúc này vừa bước ra, nhìn lại: “…”
“…” Trên đầu Hà Tử Tường quấn khăn, phần tóc mái sũng nướt dính bếch vào trán, giọt nước tí tách chảy dọc theo gò má, theo cằm nhễu xuống, vài giọt lướt theo cần cổ chảy xuống xương quai xanh, chậm rãi tiến vào trong vạt áo rồi biến mất.
Cố Hướng Bồi dường như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, thân thể tức khắc thành thực nổi lên phản ứng, anh không khỏi thầm kêu một tiếng ‘không xong’, lập tức bước nhanh hai bước, vòng qua Hà Tử Tường, không đầu không đuôi nói: “Anh phải đi WC gấp.”
Hà Tử Tường nhún nhún vai, tối nay cứ cảm thấy anh họ có chút bất thường, bất quá cậu cũng không nghĩ nhiều, đại khái là không quen trong nhà tự nhiên nhiều thêm một người đi.
… …
Trong phòng tắm, Cố Hướng Bồi tựa lưng vào tường, có chút thở phì phò, vừa nãy anh cơ hồ phải dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm chế được mà không xông lên. Quá nguy hiểm, tình huống như vậy quá nguy hiểm, Cố Hướng Bồi thật không ngờ tính tự chủ mà bản thân vẫn luôn tự hào lại kém tới vậy, không khỏi cười khổ, đối mặt với Tử Tường, tự chủ của anh thật sự quá kém.
Nửa ngày, bình phục hô hấp, Cố Hướng Bồi cúi đầu nhìn bé Hướng Bồi đã hoàn toàn hưng phấn đỉnh thành một cái lều nhỏ, chậm rãi vươn tay, kéo xóa quần, lôi bé ra: “Hôm nay mày có vẻ đặc biệt hưng phấn nhỉ, thế nào, mày cũng biết em ấy tới à?” Cố Hướng Bồi lầm bầm lầu bầu nói chuyện với bé Hướng Bồi.
Bé Hướng Bồi đáp lại chính là sừng sững như cũ, cảm giác có vẻ lại càng gắng gượng hơn, không lúc nào không biểu thị trạng thái cực kỳ hưng phấn của mình.
Cố Hướng Bồi nhắm mắt, bàn tay vòng tay bé Hướng Bồi, phối hợp với hình ảnh trong đầu, từ trên xuống dưới bắt đầu chuyển động, tốc độ tự chậm tới nhanh, càng lúc càng nhanh, có lẽ thật sự quá hưng phấn, có lẽ vì phòng tắm vẫn còn mùi của Hà Tử Tường, vài phút sau, một dòng bạch trọc bắn ra, theo vách tường phòng tắm chậm rãi chảy xuống.
Cố Hướng Bồi nhắm mắt lại, động tác vuốt ve vẫn không ngừng lại, kéo dài khoái cảm cùng cực vừa đạt được.
Nửa ngày, Cố Hướng Bồi mở to mắt, nhìn dấu vết trên tường cùng một ít trên quần, còn có vị xạ hương thuộc về tình dục, đột nhiên có chút bối rối, từ hôm nay trở đi Tử Tường sẽ ở cùng một chỗ với anh, còn sài chung một phòng tắm.
Cố Hướng Bồi luống cuống cởi quần áo, mở vòi nước, dùng sửa tắm tẩy đi hương vị trên người mình cùng trong phòng.
Tắt vòi nước, cẩn thận ngửi ngửi, xác nhận không còn mùi gì lạ mới an tâm, bất quá, rất nhanh sau đó, anh phát hiện một chuyện quan trọng.
Anh đã quên mang theo đồ.
…
Hoàn Chương 46.
Tiểu kịch trường đời trước (6)
Theo tư liệu điều tra được, Giang Lâm Nhi cùng người đàn ông Lâm Tuấn kia từ một năm trước đã bắt đầu tiếp xúc, nửa năm nay thì lui tới chặt chẽ, cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt, hơn nữa thời gian đều vượt quá một giờ.
Cố Hướng Bồi không nghĩ Giang Lâm Nhi cùng người đàn ông này có chuyện gì quan trọng tới mức mỗi ngày đều phải gặp nhau, hơn nữa còn cần thương lượng lâu như vậy!
Giang Lâm Nhi có chút kinh hãi nhìn người đàn ông cả người lạnh lẽo trước mắt, này là anh họ của người chồng đã qua đời, bất quá vài năm trước, lúc cô cùng Hà Tử Tường vừa kết hôn không lâu đã xuất ngoại, đoạn thời gian trước vì nghe tin Hà Tử Tường qua đời mới gấp gáp trở về.
Giang Lâm Nhi không quen cũng không hiểu gì về người anh họ này, trước kia Hà Tử Tường rất hiếm khi kể về người này, nếu không phải trong lễ tang có mẹ chồng nhận ra cùng giới thiệu, cô cũng sớm quên có người họ hàng này.
Chính là, hiện giờ người này có ý gì, tới nhà không nói tiếng nào, mẹ chồng đã dẫn theo con trai ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn lại một mình cô. Không biết vì cái gì, bị Cố Hướng Bồi nhìn như vậy, Giang Lâm Nhi có cảm giác bị nhìn thấu, tất cả những chuyện mình đã làm đều rành mạch bày ra, không khỏi chột dạ hỏi: “Anh họ, cái kia, anh có chuyện gì không?”
“Cô có biết Lâm Tuấn không?” Cố Hướng Bồi rốt cục cũng mở kim khẩu.
“Biết.” Nghe thấy cái tên Lâm Tuấn, trái tim Giang Lâm Nhi lập thức thít chặt, lo lắng ngày càng nhiều, bất quá không có cách nào, sự tồn tại của Lâm Tuấn không phải không có cách tra ra. Nhìn bộ dáng của Cố Hướng Bồi, Giang Lâm Nhi không có dũng khí phủ nhận, chỉ đành cố chống đỡ thừa nhận.
“Thế, chuyện này cô cũng biết đi?” Cố Hướng Bồi quăng một tập văn kiện thật dày tới trước mặt Giang Lâm Nhi.
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [47]
****
Hà Tử Tường ngồi trên sô pha, vừa sấy tóc vừa xem TV, đột nhiên nghe thấy tiếng Cố Hướng Bồi trong nhà tắm vọng ra, nghi hoặc đứng dậy, đi tới cửa: “Anh, sao vậy?”
“Tử Tường, anh… quên… mang…” Cố Hướng Bồi nó có chút vội vàng, âm thanh cũng không lớn, hơn nữa lại cách cánh cửa cộng thêm âm thanh từ TV, Hà Tử Tường nghe không rõ lắm, chỉ được vài từ hàm hồ, liền hỏi lại: “Anh, em nghe không rõ lắm, anh lặp lại lần nữa.”
Cố Hướng Bồi thầm phỉ nhổ bản thân sơ ý, tuy tình huống này khá xấu hổ nhưng không mở miệng thì không được, vì thế chỉ đành nói lại: “Tử Tường, anh quên mang đồ rồi.”
“Cái gì? Anh, em vẫn không nghe được.” TV không biết đang phát tiết mục gì, cứ vang lên tiếng ‘ken két’ làm Hà Tử Tường không thể nghe được.
“Anh nói, anh quên mang đồ rồi, tầng dưới tủ quần áo là quần lót đã giặt sạch, tầng trên là áo ngủ, em lấy hộ anh một bộ đi!” Nói vài lần Hà Tử Tường vẫn không nghe rõ, Cố Hướng Bồi dứt khoát rống to một tiếng. Lúc này, vừa vặn âm thanh ầm ỹ trong TV không còn nữa, mấy tiếng ‘quên mang đồ ngủ cùng quần lót’ thực rành mạch vang vọng trong phòng khách.
“…” Cố Hướng Bồi đại khái cũng cảm thấy âm thanh mình quá lớn, giờ phút này không biết nên nói gì cho phải.
“À, để em lấy.” Vẫn là Hà Tử Tường phản ứng nhanh, vài giây sau, âm thanh bình tĩnh của cậu vang lên.
Cố Hướng Bồi quả thực xấu hổ muốn chết, biểu hiện của anh hôm nay cũng quá ‘xuất sắc’ đi, quả thực là xuất sắc tới khó coi.
Hà Tử Tường lấy một cái quần lót trong tủ, kế đó lấy một bộ đồ ngủ ở tầng trên, sau đó tới gõ cửa phòng tắm: “Anh, quần áo có rồi nè, mở cửa.”
Cố Hướng Bồi mở cửa nhận lấy, mặc đồ vào đi ra, Hà Tử Tường đang ngồi trên sô pha xem TV.
Cố Hướng Bồi lau tóc đi tới ngồi bên cạnh, cùng xem, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, vì thế chỉ đành hỏi: “Vừa nãy đồ dễ tìm không?” Vừa dứt lời, Cố Hướng Bồi thực muốn tự tát mình một cái, sao tự dưng lại khơi lại đề tài này a.
“A?” Hà Tử Tường quay qua: “Nga, anh đã nói quần lót ở dưới đồ ngủ ở trên mà, vừa mở tủ ra liền thấy, dễ tìm lắm.” Hà Tử Tường không nghĩ nhiều như Cố Hướng Bồi, cũng không xấu hổ, trong nhận thức của cậu, quên đồ nhờ lấy giùm là chuyện thực bình thường.
“Ha hả, phải không.” Cố Hướng Bồi khô khan nói, tự nhủ không cần ngo ngoe tới đề tài này nữa, mau đổi qua chuyện khác: “Cái kia, Tử Tường, sáng mai em muốn ăn gì?”
“Bữa sáng à?” Tuy chủ đề xoay chuyển khá đột ngột nhưng Hà Tử Tường cũng thực phối hợp: “Anh, anh muốn ăn gì?”
“Anh ăn gì cũng được.” Cố Hướng Bồi cũng không kén ăn, bữa sáng tới siêu thị mua sandwich hay tùy ý ghé tiệm nào đó ăn là được, dù sao cũng ở một mình, bất quá bắt đầu từ ngày mai, anh tính toán tự làm ở nhà: “Em muốn ăn món gì không?”
“Ừm, thế em muốn sữa đậu nành với bánh quẩy.” Hà Tử Tường không đoán được ý đồ của Cố Hướng Bồi khi hỏi chủ đề này, chỉ tùy ý chọn hai món dễ dàng mua được.
“Tốt, vậy anh đi ngâm đậu nành.” Nói xong, Cố Hướng Bồi đứng dậy.
“Chờ đã, anh, ngâm đậu?” Hà Tử Tường sửng sốt, nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, không phải sáng mai em muốn uống sữa đậu nành à? Đậu phải ngâm trước mới tốt.” Vẻ mặt Cố Hướng Bồi thực đương nhiên.
“Anh, ngày mai chúng ta ra tiệm ăn là được rồi.” Nhìn biểu tình Cố Hướng Bồi, trong lòng Hà Tử Tường thực ấm áp, đã lâu, thực lâu rồi không được cẩn thận chăm sóc như vậy.
“Không nên, sữa đầu nành bên ngoài bị cho thêm rất nhiều nước, đậu chỉ có chút xíu, hoàn toàn không ra vị sữa đậu nành.” Cố Hướng Bồi lắc đầu, nếu không phải không biết nhồi bột, ngay cả bánh quẩy anh cũng muốn tự làm: “Vẫn là mình tự làm uống tốt hơn, có dinh dưỡng.”
… …
Sáng hôm sau, lúc Hà Tử Tường thức dậy đi ra, phòng khách đã phiêu đãng một mùi thơm nồng đậm, ngọt ngào thơm ngát.
Cố Hướng Bồi bưng một dĩa bánh quẩy từ phòng bếp bước ra, thấy Hà Tử Tường liền cười nói: “Dậy rồi à, anh đang định vào gọi em.”
“Anh, giờ em biết tự dậy rồi.” Hiện giờ sao còn cần người khác gọi nữa a.
Cố Hướng Bồi đặt bánh quẩy lên bàn, từ máy rót ra một ly sữa đậu nành, đưa cho Hà Tử Tường: “Chính là anh vẫn nhớ bộ dáng ngủ nướng của em trước kia a.”
“Anh.” Hà Tử Tường bất mãn hô một tiếng, nhận ly sữa hớp một ngụm: “Ưm, ngon quá.”
“Sao? Nhà mình làm ngon hơn đồ bán bên ngoài đúng không.” Nghe Hà Tử Tường khen ngợi, Cố Hướng Bồi thực cao hứng, cười tủm tỉm nói tiếp chủ đề vừa nãy: “Nói ra thì trước kia em làm sao tìm ra đủ cách để ngủ nướng thế?”
“Em thông minh mà.” Nhắc tới những trận chiến khi trước, Hà Tử Tường đắc ý không thôi, bộ dáng thực kiêu ngạo. Bộ dạng tiểu nhân đắc ý kia làm Cố Hướng Bồi nhịn không được muốn thưởng cho cậu một cái xoa đầu, bất quá vừa vươn tay tới liền khựng lại.
Đã bao lâu rồi, bọn họ không nhàn nhã mà thoải mái như vậy, hình như từ khi Hà Tử Tường quen biết Giang Lâm Nhi thì không còn nữa.
Hà Tử Tường cũng nhìn thấy hành động của Cố Hướng Bồi, phản ứng đầu tiên là lập tức phát hiện anh muốn xoa đầu mình, vội vàng né tránh, trốn được một nửa thì phát hiện Cố Hướng Bồi không làm thêm động tác nào nữa, liền hiểu ra, mình đã trưởng thành rồi, đã thật lâu Cố Hướng Bồi không còn xoa đầu mình.
“Mau ăn đi, bằng không sẽ muộn giờ làm.” Cố Hướng Bồi thu tay lại, hối thúc Hà Tử Tường ăn sáng.
… …
Cố Hướng Bồi lái xe xuyên qua dòng xe cộ, lỗ tai dựng đứng chú ý lắng nghe Hà Tử Tường gọi điện cho bà Hà hỏi tình huống Hà Thần, nghe Hà Tử Tường hỏi đủ vấn đề, tâm tình Cố Hướng Bồi tốt lắm, anh không thích Giang Lâm Nhi nhưng lại rất thích đứa bé Húc Húc này.
Huống chi, trong lòng anh cũng có chút tính toán, nếu anh có thể cùng Tử Tường ở cùng một chỗ, như vậy về sau hai bọn họ sẽ không thể có đời sau, Húc Húc chính là đứa con của bọn họ, cho nên, anh đương nhiên thích Húc Húc rồi.
Hà Tử Tường vừa cúp điện thoại, Cố Hướng Bồi đã hỏi: “Húc Húc dậy rồi à?”
“Ừm, lúc em gọi qua thì nó mới uống sữa xong.” Nhắc tới con trai, vẻ mặt Hà Tử Tường tràn đầy ý cười: “Mẹ nói sáng nay Húc Húc uống hết cả bình sữa, hình như cũng nặng hơn một chút.”
“Làm gì có chuyện khoa trương như vậy.” Cố Hướng Bồi buồn cười nói: “Hôm qua em ôm nó cả đêm, không phải không có biến hóa nào à.”
“Mới không phải, con nít chính là lớn lên từng ngày mà.” Hà Tử Tưởng bày ra bộ dáng ’em rất có kinh nghiệm, em nói thì chắc chắn là đúng’, căn bản không để Cố Hướng Bồi phản bác.
Hà Tử Tường nhớ rõ như vậy bởi vì đời trước quá bận rộn, lúc sáng thức dậy thì con trai vẫn chưa tỉnh, tới tối trở về thì đã ngủ, cả ngày cũng không thấy mặt mũi con trai, vài ngày sau ôm một chút thì phát hiện con trai lớn hẳn một vòng, ôm cũng nặng hẳn. Từ đó, cậu mới tin tưởng câu nói ‘con nít mỗi ngày một dạng’.
“Rồi rồi, em nói gì cũng đúng hết.” Có đôi khi Cố Hướng Bồi cảm thấy thực thần kỳ, Hà Tử Tường trong lòng anh vẫn chỉ là một đứa bé cần anh chăm sóc yêu thương, cư nhiên hiện giờ đã làm cha, lại còn biết cách chăm sóc trẻ con như vậy.
“Tử Tường, sao em biết nhiều vậy? Anh thấy em còn biết nhiều hơn mẹ anh với dì Vân.” Cố Hướng Bồi cười ha hả trêu ghẹo.
Hà Tử Tường lại ngây ra một lúc, sau đó mới cười pha trò: “Trước đó em xem rất nhiều sách, hiểu biết không ít a.” Kỳ thực, nếu có tâm chú ý có thể thấy động tác ôm con, đút sữa hay uy tã đều rất thuận thục, căn bản không phải có được từ mớ tri thức sách vở, tuyệt đối đã từng làm qua.”
Bất quá, không nói tới khoảng thời gian này lực chú ý của mọi người đều tập trung vào chuyện ly hôn, đây vốn chỉ là việc nhỏ, sẽ không có ai chú ý.
Giữa trưa tan tầm, Hà Tử Tường dọn dẹp văn kiện, định cùng đồng nghiệp xuống căn tin ăn cơm, nào ngờ cửa mở cửa thì phát hiện Cố Hướng Bồi đang chờ ở bên ngoài: “Anh.”
Cố Hướng Bồi lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Đi, về nhà ăn cơm.”
“Về nhà?” Hà Tử Tường giật mình, tuy nghỉ trưa tới hai giờ, nhưng phải lái xe về, nấu nướng dọn dẹp sau đó lại gấp gáp quay lại công ty cũng quá vất vả đi: “Hay là thôi đi, chúng ta ra ngoài ăn là được rồi.”
“Không được.” Cố Hướng Bồi hoàn mỹ thuyết minh mình cam tâm tình nguyện trở thành bảo mẫu toàn năng của Hà Tử Tưởng: “Mấy cái tiệm ăn bên ngoài, em không xem TV à, toàn là dầu bẩn nguyên liệu bẩn, làm sao tốt được? Buổi sáng anh đã chuẩn bị nguyên liệu sẵn rồi, cơm cũng nấu sẵn, giờ trở về nấu thức ăn là xong.”
Nghe thấy những lời tràn đầy quan tâm của anh, Hà Tử Tường mỉm cười, bước nhanh hai bước đi ở phía trước, còn không quên thúc giục: “Anh, mau lên, em đói lắm rồi.”
Cố Hướng Bồi bật cười, cũng bước nhanh hơn đuổi theo.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi hai bóng người đã đi xa kéo thành hai chiếc bóng thật dài, lúc thì cùng một chỗ, lúc hơi tách ra, bất quá cước bộ vĩnh viễn đồng nhất.
…
Hoàn Chương 47.
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [48]
*****
Thứ sáu, sau khi tan tầm, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi trực tiếp trở về nhà.
Nỗi nhớ nhà giống như bùng phát, từ khi Hà Thần chào đời, đây là lần đầu tiên xa con lâu như vậy, Hà Tử Tường thực sự rất nhớ.
Hà Tử Tường gấp rút, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tình tự Cố Hướng Bồi, trong lòng có chút chua chua, đại khái vì mấy ngày nay quá tốt đẹp, tốt đến mức làm anh ngày càng tham lam hơn.
Mỗi buổi sáng, Cố Hướng Bồi mở to mắt, nghĩ tới Hà Tử Tường đang ngủ ngay cách vách thì không khỏi cong môi mỉm cười, sau khi rời giường rửa mặt thì tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, nghĩ tới chốc nữa Tử Tường sẽ ăn những món ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị thì thực thỏa mãn, tâm tình đặc biệt tốt đẹp, động tác lại càng lưu loát hơn.
Hà Tử Tường hiện giờ giờ giấc thức dậy cơ hồ cố định, Cố Hướng Bồi tính toán tốt lắm, lúc anh chiên chín cái trứng thứ hai dọn ra bàn thì Hà Tử Tường vừa vặn rửa mặt xong bước ra, lúc này sẽ thấy Hà Tử Tường mỉm cười nói: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành. Có thể ăn sáng rồi.” Sau đó bọn họ có thể cùng nhau dùng bữa sáng ấm áp ngon lành.
Giữa trưa, Tử Tường sẽ lên văn phòng tìm anh, hai người cùng tan tầm, cùng xuống lầu, sau đó cùng về nhà, cùng ăn cơm trưa.
Buổi tối, cũng chính là khoảnh khắc Cố Hướng Bồi mong chờ nhất.
Sau khi tan tầm, bọn họ sẽ cùng đi siêu thị, thảo luận xem tối nay ăn gì, mua gì, hoặc nên làm thế nào.
Lúc làm bếp, Hà Tử Tường vốn cũng chạy vào giúp một tay, bất quá cắt khoai tây thì cắt thành sợi, bảo cắt thịt thành lát mỏng thì cắt khối to đùng, cuối cùng nhờ chặt xương, xương thì đúng là xương, nhưng lại là xương trong ngón tay mình.
Từ đó về sau, Cố Hướng Bồi không bao giờ đồng ý để Hà Tử Tường đụng tới dao kéo nữa, lặt rau rửa rau thì ok, còn động dao thì tự anh làm.
Hà Tử Tường cũng không có biện pháp, rõ ràng cậu nhắm vào khúc xương, nhưng chắc tại tay để hơi gần nên mới bị chặt cho một phát, rách da xịt máu, làm suốt vài ngày không được phép để ngón tay đụng nước.
Cứ vậy, Hà Tử Tường tiếp tục sắm vai cậu ấm ngồi mát ăn bát vàng.
… …
Vừa mới tới cửa, Hà Tử Tường đã gấp gáp bảo Cố Hướng Bồi mở cửa xe, cậu xuống trước, để Cố Hướng Bồi một mình lái xe tới bãi đậu.
Nhìn bóng dáng Hà Tử Tường bước nhanh vào thang máy, Cố Hướng Bồi hơi bĩu môi, lầm bầm lầu bầu than thở ‘sớm biết sẽ vậy mà, mấy hôm trước còn cùng mình đi tìm chỗ đậu xe, giờ vứt qua một bên, có con thì không thèm anh nữa mà’.
Cố Hướng Bồi trong lòng ê ẩm, những cảm xúc này trước kia cứ bị đè nén giấu diếm, không thể phát tiết cũng không có lập trường, chính là hiện giờ, không phải đã có, chỉ là ít nhất người chiếm lập trường đã đi rồi, vị trí kia, đang nằm đó chờ anh.
Mặc kệ thế nào, những thống khổ không cách nào bày tỏ hiện giờ đã có thể nói ra, cũng có thể biểu lộ, tuy chỉ có thể nói với chính mình nhưng dù sao cũng tiến bộ hơn, hơn nữa, một ngày nào đó, anh sẽ quang minh chính đại nói với Tử Tường.
Dùng xong cơm tối, Hà Tử Tường vào phòng tấm xả nước ấm, chuẩn bị tắm rửa cho Húc Húc, Cố Hướng Bồi lập tức xung phong phụ giúp.
Tối nay, bắt đầu từ khi vào nhà, tầm mắt Hà Tử Tường chưa từng rời khỏi Hà Thần một giây nào, điều này làm Cố Hướng Bồi đã quen với thế giới hai người cực kỳ không thích ứng, vì thế, anh quyết định chủ động một chút thì mới cơm no áo ấm.
Trước tiên, Hà Tử Tường nói trình tự tắm rửa cùng những điều cần chú ý, sau đó hai người phối hợp, Hà Tử Tường vào phòng ôm Húc Húc qua, để Cố Hướng Bồi ôm giúp, mình thì bắt đầu cỡi quần áo của bé.
Húc Húc thực ngoan, cho dù đổi người ôm cũng không khóc không nháo, cởi đồ cũng không để ý, thẳng tới khi Hà Tử Tường ôm nách bé đặt vào trong nước thì đột nhiên ‘Oa’ một tiếng gào khóc, dọa Cố Hướng Bồi đứng bên cạnh sợ tới nhảy dựng, cũng dọa hai người bà ở ngoài phòng khách.
“Tử Tường, Húc Húc làm sao vậy con?” Bà Hà sốt ruột hỏi.
“Tử Tường, hay cứ để bọn dì tắm cho Húc Húc.” Húc Húc còn nhỏ vậy đã giao cho hai người đàn ông vụng tay vụng chân chăm sóc, bà Cố cứ cảm thấy lo lắng, bằng không, cứ để chị em bà làm.
Húc Húc ‘oa oa’ khóc lớn, tay chân quẫy đạp trong nước không chịu tắm, làm Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi dính đầy bọt nước, Hà Tử Tường ôm đứa nhỏ, vừa chú ý không để bé uống nước, vừa phối hợp với Cố Hướng Bồi kì cọ bé, lúc bận rộn còn phải cố gắng dành chút thời gian nói vọng ra bên ngoài: “Mẹ, Húc Húc không sao, nó sợ nước nên không chịu tắm thôi.”
Bà Hà cùng bà Cố cũng biết Húc Húc không thích tắm, hôm trước hai bà tắm cho bé cũng thế, giãy dụa lợi hại, khóc cũng lợi hại, sau đó hai bà thương quá, chỉ dám lau người, không còn tắm cho bé nữa, hôm nay Hà Tử Tường trở về, nghe vậy thì kiên quyết phải tắm cho bé.
Hai bà thực lo lắng, Hà Tử Tường là đàn ông con trai sao biết cách tắm rửa cho đứa nhỏ, cho dù biết đổi tã uy sữa cũng không nhất định có thể xử lý được động tác yêu cầu cao độ thế này, nghe thấy tiếng khóc của cháu trai, trái tim hai bà đều mềm nhũn, căn bản không nỡ, dù sao hiện giờ thời tiết cũng không nóng, lau người cũng không sao.
“Tử Tường, hay là thôi đi con, qua vài ngày nữa tắm cũng được.” Thực sự không nỡ để cháu trai bé bỏng khóc, hai bà liền đứng ngoài cửa thương lượng.
Hà Tử Tường nhớ tới đời trước, Hà Thần lúc lớn rồi vẫn còn sợ nước, không chịu tắm, mới đầu cậu cùng Giang Lâm Nhi căn bản không biết nên làm sao, cứ luống cuống tay chân, sau khi hỏi vài cụ bà mới tìm ra biện pháp giải quyết: “Mẹ, dì, không có gì đâu, cứ giao cho con là được rồi.”
Bởi vì Hà Thần khóc quá lợi hại, Hà Tử Tường chỉ đành ôm bé ra khỏi bồn, ôm vào lòng dỗ dành. Vừa nãy Hà Thần ở trong bồn tắm ầm ĩ làm nước bắn lên đầy người, cảm giác dinh dính thực không thoải mái, nhưng Hà Tử Tường căn bản không còn tay để lau, cậu không khỏi nhíu mày, cảm thấy mặt ngứa ngứa, khó chịu.
Đột nhiên, một cái khăn mặt mềm mại nhẹ nhàng áp lên mặt, động tác nhẹ nhàng chầm chầm lau đi hết bọt nước.
Lúc khăn rời đi, bộ dáng chật vật của Cố Hướng Bồi đập vào mi mắt làm Hà Tử Tường không khỏi phì cười. Hà Tử Tường phát hiện, tình huống của Cố Hướng Bồi còn tệ hơn mình, kiểu tóc hoàn mỹ ngày thường đã ướt sũng lộn xộn, chỉa bên này chỉa bên kia, mặt thì đầy bọt nước, mày hơi nhíu lại, hiển nhiên không quen nghe con nít khóc; mới hai phút trước còn là giám đốc tài chính tây trang giày da sáng lán, hiện giờ, tay áo sơ mi bị xắn lên, cúc áo không biết từ khi nào đã cởi bỏ hai cái, áo sơ mi trắng thẳng thướm chỗ ướt chỗ không, nhăn nhăn nhúm nhúm, sớm đã không còn bộ dáng tinh anh.
Hiếm mới có khi thấy bộ dáng Cố Hướng Bồi buồn cười như vậy, quả thực chọc Hà Tử Tường buồn cười không thôi, Hà Thần bị ôm trong lòng cũng bị ba ba chú ý, không còn khóc nửa, chỉ mở to đôi mắt tro tròn ươn ướt nhìn Hà Tử Tường, cứ như đang hỏi: ‘Kỳ quái, ba ba cười gì vậy, giống như thực vui vẻ nha’.
Hà Tử Tường chật vật vì Hà Thần không chịu phối hợp, mà Cố Hướng Bồi thì vì nghiệp vụ không thuần thục mà thành.
Thấy Hà Tử Tường cười, Cố Hướng Bồi mới phát hiện bản thân lúc này chật vật thế nào, bất đắc dĩ nhướng mi, lau đi bọt nước trên mặt, còn quần áo với tóc, dù sao chốc nữa cũng tắm, không quản.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của con trai, Hà Tử Tường yêu thích không thôi, cúi đầu hôn một cái thật kêu trên trán bé, bất quá không hề chú ý, lúc mình hôn Hà Thần, ánh mắt Cố Hướng Bồi có chút u ám, tựa hồ đang liều mạng nhẫn nại.
Nhân lúc Hà Thần không còn khóc nữa, hai người liền phối hợp tắm cho bé.
Lần này Hà Tử Tường không trực tiếp đặt bé vào nước mà dùng tay nhẹ nhàng vốc nước, chờ Hà Thần chậm rãi thích ứng mới đặt vào bồn, cuối cùng, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Bà Hà cùng bà Cố vẫn đứng chờ bên ngoài, tuy không nghe thấy tiếng khóc của Húc Húc nhưng vẫn lo lắng, thẳng tới khi thấy Hà Tử Tường ôm Húc Húc đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, hai người mới an tâm.
…
Hoàn Chương 48.
Tiểu kịch trường đời trước (7)
Giang Lâm Nhi sắc mặt trắng bệch nhìn số tư liệu cùng ảnh chụp trong túi, có vài bức chụp hình cô cùng Lâm Tuấn tới cục quản lý bất động sản sang tên căn hộ của Hà Tử Tường vào hai hôm trước, còn có rất nhiều tấm chụp bọn họ hẹn hò, có cả cảnh hôn môi.
Thân thể Giang Lâm Nhi run khe khẽ, không biết là sợ hay tức giận: “Đây là cái gì? Anh có ý gì!”
Cố Hướng Bồi từ túi văn kiện rút ra một tờ giấy, chỉ dòng chữ bên trên, từng chữ từng chữ trầm ổn nói: “Theo điều tra, cô cùng người đàn ông tên Lâm Tuấn này từ một năm trước bắt đầu quen biết, sau nửa năm thì có quan hệ thể xác, cũng duy trì tới tận bây giờ. Cô, thế nhưng lén ngoại tình sau lưng Tử Tường, hiện giờ còn sang tên căn hộ của Tử Tường qua danh nghĩa người đàn ông kia.”
“Anh… anh ngậm máu phun người!” Giang Lâm Nhi không biết nên nói gì, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận, nhất định phải phủ nhận.
“Hừ!” Cố Hướng Bồi hừ lạnh, căn bản không bị thái độ Giang Lâm Nhi ảnh hưởng, chỉ ảnh chụp hỏi: “Người này không phải cô à? Người đàn ông này cô cũng không quen biết? Cô không thừa nhận cũng không sao, chúng ta cứ gặp mặt ở tòa án là được.”
“Tôi… tôi…” Giang Lâm Nhi hoàn toàn luống cuống, căn bản không ngờ chuyện của mình cùng Lâm Tuấn bị đưa ra ngoài ánh sáng, vốn nghĩ Hà Tử Tường chết rồi, tài sản tự nhiên thuộc về mình, Hà Thần còn bé, cái gì cũng không hiểu, mẹ chồng thì vì con trai qua đời mà thương tâm, gần nhất tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, căn bản không hề hay biết cũng không bao giờ nghĩ tới khả năng này, muốn lừa cho qua chuyện cũng dễ, nào ngờ, nửa đường lại lòi ra Trình Giảo Kim Cố Hướng Bồi này!
“Giang Lâm Nhi, tôi thật sự không ngờ cô là loại người tâm địa rắn rết như vậy.” Cố Hướng Bồi dường như phẫn nộ cùng cực, bàn tay đặt trên túi văn kiện siết chặt, từng chữ từng chữ phun ra: “Cô cố ý giấu diếm bệnh tình của Tử Tường đúng không? Cô cố ý không để Tử Tường trị liệu đúng không? Cô còn vội vàng làm lễ tang của em ấy đúng không?”
“Anh…” Giang Lâm Nhi khiếp sợ, không ngờ Cố Hướng Bồi lại biết hết tất cả, thoáng chốc liền sửng sốt không biết nên nói gì: “Tôi…”
Vẻ mặt phẫn nộ, nắm tay siết chặt như đang kiềm chế lửa giận nháy mắt biến mất, Cố Hướng Bồi trở lại bộ dáng lạnh băng không có chút nhân khí.
Lạnh lùng đứng lên, không có chút tình cảm nào nhìn Giang Lâm Nhi đang lạnh run, cứ như đang nhìn một xác chết, anh không rõ Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn rốt cuộc đã làm những gì, chỉ là trong quá trình điều tra anh phát hiện không tìm thấy phần kiểm tra sức khỏe nửa năm trước, một khả năng đột nhiên lóe lên trong đầu, anh chỉ thử một chút thôi, không ngờ…
“Cô cùng gã tình nhân của cô phải trả giá cho tội lỗi của mình.” Giang Lâm Nhi khủng hoảng nhìn Cố Hướng Bồi đi xa, câu nói kia cứ như khắc vào trong đầu, không thể nào tiêu tan.
Cô thực lo lắng, bối rối tìm di động, muốn gọi cho Lâm Tuấn, nói chuyện của bọn họ đã bị phát hiện.
….
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [49]
*****
Không biết Lý Duệ từ đâu nghe được tin Hà Tử Tường ly hôn với Giang Lâm Nhi, cư nhiên cao hứng gọi điện qua, ồn ào đòi vì cậu tổ chức một bữa tiệc, chúc mừng cậu trở về thế giới độc thân.
Nghe giọng điệu hưng phấn của Lý Duệ, da đầu Hà Tử Tường run lên, với tính cách cùng lối suy nghĩ kì quái của Lý Duệ chắc chắn sẽ không làm chuyện bình thường, tuy có ý muốn từ chối nhưng Lý Duệ lại thực nhiệt tình, hành động cũng lưu loát nhanh gọn, hai ba câu nói ra địa điểm cùng thời gian liền trực tiếp cúp máy, làm Hà Tử Tường căn bản không có cơ hội từ chối.
Được rồi, cất di động, chỉ có thể qua đó xem thử.
Trước lúc tan tầm, Hà Tử Tường nghĩ ngợi xem có nên bảo Cố Hướng Bồi đi cùng hay không, kỳ thực cậu cảm thấy chuyện này cũng không có gì đáng chúc mừng, ly hôn cũng không phải chuyện gì đáng tuyên dương hay khoe khoang, chỉ là không ngờ Cố Hướng Bồi lại gọi qua, nói buổi tối có việc, bảo cậu về nhà trước.
Hà Tử Tường cũng nói mình cũng có việc, có thể sẽ về muộn một chút.
Về nhà tắm rửa, thay đổi quần áo, một thân quần bò màu xám với áo len trắng, bên ngoài khoác áo vest sọc ca rô, đơn giản mà thoải mái.
Cậu không biết Lý Duệ vì mình tổ chức cái gì, dù sao chỉ cần không phải tiệc hóa trang thì bộ quần áo này cơ bản có thể ứng phó.
Lý Duệ tổ chức ở một club tư nhân, Hà Tử Tường đón xe tới nơi, bảo vệ ngoài cửa thấy Hà Tử Tường tới lập tức nhiệt tình nghênh đón, tiếp đó có nhân viên phục vụ dẫn cậu vào thang máy, nói bữa tiệc tổ chức ở đại sảnh lầu tám.
Thang máy dừng lại ở lầu tám, cửa thang máy mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức oanh tạc màng nhĩ Hà Tử Tường.
Trong đại sảnh đã có khá nhiều người, phần lớn đều tập trung ở sàn nhảy, theo âm nhạc nhấp nhô mà đong đưa thân thể dưới ánh đèn mập mờ, Hà Tử Tường bước ra thang máy, nhíu mày nhìn hết thảy trước mắt, có chút không thích ứng với âm thanh cực đại ở đây, này căn bản không phải tiệc, là sàn nhảy mới đúng.
Hà Tử Tường bình thường không thích tới những nơi ầm ĩ như vậy, cậu không thích nhảy, không thích cuộc sống về đêm phong phú, đời trước là một kẻ cuồng công tác, tiền kiếm được còn chưa kịp hưởng thụ đã mắc bệnh nan y, đời này sống lại, lập tức cải biến hết thói xấu trước kia, uống rượu thức khuya bỏ hết, những nơi thế này lại càng không bước vào nửa bước, tính ra, cũng đã bốn năm năm không tới.
Hà Tử Tường nhíu mày tìm kiếm bóng dáng Lý Duệ, cậu không biết Lý Duệ nghĩ gì mà bảo cậu tới một nơi chướng khí mịt mù thế này, sớm nên biết không nên tin tưởng vào ý tưởng của Lý Duệ.
Lúc Hà Tử Tường đang tìm kiếm, một thiếu niên ăn mặt mát mẻ giống như vô ý đụng vào người Hà Tử Tường.
Hà Tử Tường theo phản xạ đỡ lấy, còn thuận miệng nhắc nhở: “Cẩn thận.” Vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của thiếu niên, giống như có trăm ngàn lời muốn nói, giống như muốn nói lại thôi, cũng giống như có chút ý tứ sâu xa không thể nói rõ.
Hà Tử Tường không phát hiện ý tứ gì cả, cậu chỉ cảm thấy, mình bị âm thanh ầm ĩ ở nơi này làm cho cái đầu vốn đã không ổn lại càng đau nhức dữ dội hơn. Nhìn quần áo mát mẻ quá mức của thiếu niên, cộng thêm nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng ánh mắt mông lung, trong lòng lập tức ‘lộp bộp’ một chút, một ít suy đoán hiện lên trong đầu, thiếu niên này hình như…
Không đợi Hà Tử Tường cân nhắc, thiếu niên đã từ cánh tay Hà Tử Tường quấn lên, ôm lấy cổ cậu, cơ hồ dán cả người mình lên, miệng còn không ngừng kêu rên: “Ưm ~~ ưm ~~~ nóng, nóng quá.”
Lúc này không cần Hà Tử Tường hoài nghi nữa, có thể khẳng định thiếu niên này bị bỏ thuốc hoặc uống nhầm thuốc kích thích gì đó, hiện giờ đang phát tác.
Hà Tử Tường không thể tưởng tượng thiếu niên này từ đâu dính phải thứ thuốc kia, nơi này không phải chỗ Lý Duệ tổ chức tiệc à, hơn nữa còn lấy danh nghĩa chúc mừng cậu khôi phục độc thân, sao lại có thể…
Kỳ thực, vừa bước vào đây Hà Tử Tường đã cảm thấy có chút không thích hợp, không nói tới những người hoàn toàn xa lạ bên kia, nơi này hoàn toàn không hề có người nữ nào, toàn bộ đều là nam cũng đủ kì lạ rồi, càng miễn bàn tới trạng thái khác thường của thiếu niên.
Đương nhiên, quan trọng hơn là Lý Duệ thân là chủ nhân lại không ở, cậu tìm một vòng nhưng không hề thấy bóng dáng.
Thiếu niên không biết Hà Tử Tường nghĩ ngợi cái gì, cũng không có tâm tư, cảm giác nóng rực trong cơ thể làm thiếu niên chỉ có thể hành động theo bản năng. Thiếu niên quấn lấy Hà Tử Tường, cảm giác bàn tay đang đỡ mình của Hà Tử Tường thực mát, liền lôi kéo tay cậu áp lên mặt, cọ cọ, thoải mái. Khô nóng làm thiếu niên thực khó chịu, bắt đầu vô thức ma xát cơ thể Hà Tử Tường, lập tức sau đó phát hiện hành động này có thể làm giảm bớt ngọn lửa hừng hực trong lòng, không khỏi lại càng nhiệt tình hăng hái hơn.
Thiếu niên cọ thực say sưa, hoàn toàn tiến vào trạng thái mơ màng, chỉ là sắc mặt Hà Tử Tường biến đen, cơ hồ đen như đáy nồi, không nói tới việc có một thiếu niên ù ù cạc cạc nhào tới cọ xát, làm ra đủ loại hành động khiêu khích, cậu là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh, bị thiếu niên dùng đủ kỹ xảo ma sát bộ phận kia, cậu có thể không nổi phản ứng sao?
Nếu không ngăn cản thiếu niên, Hà Tử Tường chắc hẳn sẽ cương ở đây mất.
Nếu mặt Hà Tử Tường là đen thì sắc mặt Cố Hướng Bồi trong phòng giám sát lúc này phải gọi là đen xì, hai mắt bốc hỏa trừng màn hình, thiếu niên kia quấn quít lấy Tử Tường, sau đó dính cả người vào, còn không ngừng ưỡn ẹo ma xát…
“Đây là thử mà cậu nói?” Cố Hướng Bồi cảm thấy một tiếng trước đầu mình bị rút gân rồi mới ngốc nghếch đáp ứng đề nghị của Lý Duệ, thử xem Hà Tử Tường có khuynh hướng đồng tính hay không.
Dựa theo cách nói của Lý Duệ, nếu Hà Tử Tường không đẩy ra một người đàn ông tự đưa tới cửa thì chứng minh cậu có thể bị bẻ cong, Cố Hướng Bồi có kế hoạch gì cũng có thể bắt đầu tiến hành; nếu phản ứng đầu tiên là đẩy ra, trên mặt còn lộ rõ biểu tình chán ghét thì đại biểu vô phương.
Cố Hướng Bồi nghĩ nghĩ, tuy trong lòng biết rõ Lý Duệ không thể dựa vào nhưng anh vẫn muốn biết đáp án, cho nên một phút thần trí không tỉnh táo đáp ứng, nếu anh biết Lý Duệ an bài thế này, anh nhất quyết không chịu. Anh căn bản không ngờ Lý Duệ lại an bài một thiếu niên có hình tượng không chút tương tự với mình, quan trọng hơn, cậu nhóc kia lại còn bị uy thuốc!
Đùa gì chứ, một người bình thường gặp phải tình huống này đều không thể trơ mắt nhìn thiếu niên rơi vào miệng cọp, mặc kệ là trai thẳng hay trai cong, cho dù thiếu niên là người trong giới mà Lý Duệ tìm tới, nhưng Tử Tường nào biết. Thử mà thế, cho dù là ai cũng sẽ đưa tay giúp đỡ.
“Đúng vậy.” Đại khái thần kinh Lý Duệ quá thô, hoàn toàn không phát giác sắc mặt Cố Hướng Bồi đã biến thành đen xì, chỉ thực hưng phấn nói: “Anh xem anh xem, Tử Tường đâu có đẩy ra, lại còn ôm nữa, tùy ý để đối phương bò lên người mình…”
Lý Duệ có chút tiếc nuối nghĩ, trước kia khi bò lên Hà Tử Tường, có phải vì mình quá rụt rè, không đủ nhiệt tình cùng chủ động không a, xem xem hiện giờ Hà Tử Tường đâu có đẩy thiếu niên ra, nếu khi trước mình cũng dũng cảm như vậy, có khi hiện giờ bọn họ đã…
Ai! Có chút tiếc nuối, nhìn Hà Tử Tường có chút vô thố với hành vi của thiếu niên trên màn hình, Lý Duệ nhớ tới kinh nghiệm lão luyện của Chu Vũ khi ở trên giường, lại nhìn Cố Hướng Bồi biểu tình âm trầm ở bên cạnh, lắc đầu: vẫn là quên đi, đứng núi này trông núi nọ là không tốt, hơn nữa Cố Hướng Bồi cũng đủ khổ sở, nên giúp đỡ anh ta một phen.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Lý Duệ cười cười nhướng mi, cầm lấy ly rượu trên bàn, vừa chậm rãi hớp một ngụm vừa hỏi: “Anh nói xem, kế tiếp Tử Tường sẽ làm thế nào?”
Cố Hướng Bồi không trả lời, ngẩng đầu nhìn màn hình, Hà Tử Tường đã đẩy thiếu niên ra, biểu tình có chút mất tự nhiên rút điện thoại, đại khái là muốn tìm Lý Duệ đi, bất quá thiếu niên lại nhân cơ hội này quấn tới, Hà Tử Tường nhất thời luống cuống tay chân, một tay cầm điện thoại một tay kéo thiếu niên ra khỏi người mình.
Không muốn tiếp tục nhìn những hình ảnh này nữa, Cố Hướng Bồi mím môi đứng dậy, hung hăng trừng Lý Duệ, sau đó rời khỏi phòng giám sát.
‘Đinh linh linh…’ Tiếng chuông di động vang lên, Lý Duệ cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, nhìn ba chữ ‘Hà Tử Tường’ trên màn hình, khẽ cong môi nhìn theo bóng dáng Cố Hướng Bồi: “Mình đúng là người tốt mà, làm chuyện tốt cũng không cầu hồi báo.”
…..
Hoàn Chương 49.
Tiểu kịch trường đời trước (8)
Hai tay Giang Lâm Ly hơi phát run, trái tim cũng run rẩy nảy lên, nghe âm thanh ‘tít tít’ trong điện thoại mà lo lắng không thôi, sao không nghe máy, sao lại không nghe máy chứ?
Điện thoại đổ chuông một hồi, cuối cùng chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lùng ‘số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin hãy gọi lại sau’.
Đột nhiên, trái tim Giang Lâm Nhi trầm xuống, không biết vì cái gì, cô cảm thấy dường như có chuyện không tốt đã xảy ra.
Giang Lâm Nhi hoang mang lo sợ không ngừng gọi cho Lâm Tuấn, thử năm sáu lần vẫn không có ai nghe máy.
Chờ không nổi nữa, Giang Lâm Nhi bật dậy, hoang mang cầm di động cùng chìa khóa đi ra cửa.
Buổi tối, hồn bay phách lạc quay về nhà, không để ý tới tiếng gọi vui sướng của con trai cùng những lời hỏi han ân cần của mẹ chồng, Giang Lâm Nhi tự nhốt mình trong phòng.
Sáng sớm ba ngày sau, Giang Lâm Nhi đang ăn bữa sáng, mẹ chồng cùng con trai đã ăn xong, hai bà cháu đang ngồi xem TV, đột nhiên, âm thanh non nớt của Hà Thần vang lên: “Mẹ mẹ, con thấy chú kìa, chú xuất hiện trên TV a.”
Lâm Tuấn từng lấy thân phận bạn học của Giang Lâm Nhi tới nhà, cũng giúp đỡ lo liệu lễ tang Hà Tử Tường, vì thế Hà Thần mới biết người chú này, bà Hà cũng nhận ra: “Lâm Nhi, bạn học của con xuất hiện trên TV kìa, hình như bị…”
Bà Hà còn chưa nói xong, Giang Lâm Nhi ‘lạch cạch’ để chén xuống, vọt qua, trừng mắt nhìn TV, dòng tiêu đề ‘được quần chúng cung cấp thông tin, hôm nay cảnh sát đã truy ra một công ty vật liệu xây dựng kém chất lượng’ phía dưới màn hình đập vào mắt Giang Lâm Nhi, làm hô hấp cô ta không khỏi dồn dập, người dẫn chương trình vẫn còn đang đọc tin, tóm tắt chính là, anh Lâm xx từ năm 20xx tới năm 20xx bắt đầu cung cấp vật liệu xây dựng cho công ty xx trong một dự án xây dự chung cư, nhưng bởi vì vật liệu kém chất lượng nên chỉ mới một hai năm trên tường đã bắt đầu có khe nứt, một số tầng lầu còn xuất hiện hiện tượng sụp lún…
Tới hôm nay được quần chúng báo tin mới biết anh Lâm xx vài năm nay đã nhiều lần sử dụng chứng minh giả để đăng ký công ty, sau đó ký hợp đồng với nhiều công ty bất động sản, lúc xảy ra chuyện phải truy cứu trách nhiệm, anh Lâm xx lại nói mình không phải người đại diện pháp lý của công ty để trốn trách nhiệm.
Chín giờ sáng hôm nay cảnh sát đã bắt được anh Lâm xx ở khu xx, sau khi lục soát tìm ra mười tám giấy chứng minh cùng giấy phép kinh doanh giả, trừ bỏ dùng chứng minh giả đăng ký công ty, Lâm xx còn dụ dỗ công nhân trở thành người đại diện pháp lý, gánh chịu hết tất cả trách nhiệm.
Giang Lâm Nhi vốn khẩn trương siết chặt chiếc đũa, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tuấn bị cảnh sát áp giải lên xe, chiếc đũa lạch cạch rớt xuống đất cô cũng không phát hiện, chỉ vô thức lẩm nhẩm: “Xong rồi, hết thảy xong hết rồi…”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Hà Thần nghi hoặc lại có chút sợ hãi nhìn Giang Lâm Nhi, biểu tình của mẹ thực khủng khiếp, Hà Thần lùi về sau hai bước, chui vào lòng bà.
Bà Hà cũng phát hiện biểu hiện dị thường của Giang Lâm Nhi, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Lâm Nhi, con làm sao vậy?”
“Xong rồi, hết thảy xong hết rồi!” Giang Lâm Nhi ánh mắt đỏ lên, lớn tiếng quát. Mấy hôm trước cô vừa chuyển hết tài sản của mình, cũng chính là hai căn hộ cho Lâm Tuấn, định cùng anh ta xây dựng một gia đình hạnh phúc, cho dù mẹ chồng có phản đối thì lợi ích cũng không bị ảnh hưởng, chính là không ngờ…
“Bà nội.” Hà Thần sợ hãi nhìn Giang Lâm Nhi đã phát điên, lại càng co rụt vào lòng bà.
Bà Hà ôm Hà Thần lùi về sau, trạng thái của Giang Lâm Nhi có chút không đúng, không biết sao tự nhiên lại phát điên, để bảo đảm an toàn cho cháu trai, bà Hà ôm cháu nhích dần ra sau, muốn gọi điện bảo đứa cháu họ qua.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên dọa hai bà cháu nhảy dựng, cũng kinh động Giang Lâm Nhi đang không ngừng lẩm bẩm, dường như nghĩ tới gì đó, hành động đi qua mở cửa đột nhiên khựng lại, thực sợ hãi nhìn cánh cửa đóng kín.
‘Lạch cạch’ một tiếng, cửa chính mở ra.
Bà Hà cùng Hà Thần mở to mắt, ai lại có chìa khóa nhà bọn họ! Giang Lâm Nhi cũng trợn to mắt, nhìn cánh cửa từng chút mở ra.
Cố Hướng Bồi dẫn đầu tiến vào, hai người trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát đi ở phía sau.
…
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [50]
*****
Lý Duệ không nghe máy, Hà Tử Tường không có cách nào, chỉ đành kéo thiếu niên vào một góc, thử hỏi xem địa chỉ thiếu niên ở đâu, có thể đưa về nhà hay không.
Nhưng đại khái thuốc đã phát tác, cả người thiếu niên cứ mơ mơ hồ hồ, mặc kệ Hà Tử Tường hỏi gì cũng cứ ‘ưm ưm a a’ như cũ rồi sống chết quấn tới.
“Tử Tường?” Một âm thanh quen thuộc vang lên, Hà Tử Tường nhất thời khựng lại, thiếu niên lập tức giống như bạch tuột tám chân cuốn lấy, miễn cưỡng quay đầu nhìn Cố Hướng Bồi, quả thực có xúc động muốn khóc, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen.
“Anh, giúp một chút.” Hà Tử Tường vội vàng gọi Cố Hướng Bồi: “Giúp em kéo cậu ta ra.”
Cố Hướng Bồi sắc mặt âm trầm, tiến tới kéo thiếu niên ra, còn không biết từ đâu lôi ra một sợi dây thừng, thuần thục trói hai tay thiếu niên ra sau lưng, tiếp đó lại lôi ra một miếng vải bố, nhét vào miệng thiếu niên, ngăn cản những tiếng rên rỉ vô thức phát ra.
Hà Tử Tường ngây ngốc nhìn Cố Hướng Bồi, động tác của anh thực lưu loát, cũng không biết từ đâu có dây thừng với vải bố. Nếu cậu cũng có hai món bảo bối này thì đâu cần khổ sở như vậy.
Bất quá: “Anh, hình như cậu nhóc uống phải thuốc kích thích. Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Hà Tử Tường chỉ thiếu niên vì bị nhét vải bố vào miệng mà không ngừng kêu ‘ô ô’ cùng vặn vẹo trên sô pha, không biết nên làm sao.
Nhìn quần áo Hà Tử Tường vì màn hỗn loạn ban nãy mà có chút lộn xộn, vươn tay cẩn thận giúp cậu sửa sang lại rồi mới hồi đáp: “Chuyện Lý Duệ gây ra thì cứ để cậu ta giải quyết.”
“Lý Duệ?” Hà Tử Tường nhíu mày, nãy giờ cậu đã cảm thấy kì lạ, hơn nữa còn không thấy bóng dáng Lý Duệ đâu: “Là Lý Duệ cho thiếu niên kia dùng thuốc?”
“Ừm, thiếu niên này là MB.” Cố Hướng Bồi đáp.
“MB?” Hà Tử Tường có chút không theo kịp suy nghĩ, một giây sau mới bừng tỉnh, ‘à’ một tiếng rồi khựng lại nửa giây: “…vì cái gì?”
Vì cái gì Lý Duệ lại bỏ thuốc cho MB, vì cái gì lại mời cậu tham gia một buổi tiệc kì quái, vì cái gì muốn thiếu niên MB này quấn lấy cậu, vì cái gì? Lý Duệ vì sao lại làm vậy, có lợi gì chứ? !
Cố Hướng Bồi có chút bất đắc dĩ, anh thực sự không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ trực tiếp nói với Hà Tử Tường, bởi vì anh yêu thầm em thiệt nhiều năm, không khéo để Lý Duệ biết nên cậu ta liền đề nghị, vì nhất thời choáng váng nên anh đã đồng ý, mà nó cũng là nguyên nhân gây ra hết thảy những việc này! ! ? ?
Nhìn gương mặt vô ngữ của Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường nhớ tới lối suy nghĩ ngoài hành tinh của Lý Duệ, người bình thường như bọn họ căn bản không thể hiểu nổi, đại khái là đột nhiên nổi hứng đi. Chẳng qua, chờ đã: “Anh, sao anh biết thiếu niên này là MB, lại còn biết do Lý Duệ an bài?”
Lúc này Cố Hướng Bồi mới nhận ra chính mình dường như đã nói ra sự thật, trong lòng không khỏi có chút ảo não, sao vừa này bất tri bất giác lại nói ra a. Giờ thì hay rồi, vấn đề trước còn chưa kịp giải quyết đã nhảy ra thêm một cái, hơn nữa cái sau so với cái trước lại càng khó khăn hơn.
“Kỳ thực.” Nghĩ nghĩ, Cố Hướng Bồi chậm rãi mở miệng: “Buổi chiều Lý Duệ cũng gọi cho anh.”
“Ừm.” Hà Tử Tường gật gật đầu, ý bảo Cố Hướng Bồi nói tiếp.
“Cậu ta nói muốn tạo cho em một kinh hỉ, bảo anh hỗ trợ giấu diếm, anh đáp ứng, chỉ là không ngờ cậu ta lại an bài thế này.” Đối với việc đổ hết tội lỗi lên đầu Lý Duệ, Cố Hướng Bồi chẳng chút áy náy, bởi vì anh cũng không nói dối, anh căn bản không ngờ Lý Duệ lại làm như vậy.
Đùa gì chứ, nếu biết cậu ta tính toán thế này, làm gì có chuyện anh đồng ý, anh không cần một tên ẻo lả chạy tới thử phẩm hạnh, cũng không cần một thiếu niên bị bỏ thuốc chạy tới thử thách đạo đức, huống chi, cả hai điều này Hà Tử Tường không thể nghi ngờ là đều có.
Điều anh cần là một người đàn ông trưởng thành đầy nam tính thử tiếp xúc thân thể với Hà Tử Tường, để anh quyết định xem hiện giờ nên hành động thế nào, nào ngờ Lý Duệ lại làm hỏng bét.
Hà Tử Tường gật gật đầu, hiểu được, với suy nghĩ kì quái của Lý Duệ, căn bản không thể suy nghĩ theo lẽ thường. Với lại an bài một MB cũng không quá khó hiểu, bản thân Lý Duệ không phải là Gay sao, hơn nữa ban đầu hai bọn họ quen biết cũng vì Lý Duệ đặt chủ ý với cậu.
Tổng kết lại tất cả khả năng, miễn cưỡng có thể giải thích sự việc hôm nay.
Được rồi, sự tình đã rõ ràng, bất quá thiếu niên này vẫn cần xử lý a.
Cố Hướng Bồi rút di động ra, anh không gọi, vốn Lý Duệ vẫn chăm chú quan sát động tĩnh bên này, tự nhiên đã biết hết, vì thế anh chỉ gửi qua một tin nhắn, bảo Lý Duệ tự nghĩ biện pháp giải quyết thiếu niên này.
Sau đó, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi rồi khỏi club quay về nhà, buổi tiệc chúc mừng quỷ dị kia cũng không tham gia nữa.
Bởi vì vừa nãy đổ một thân mồ hôi, lúc về tới nhà Hà Tử Tường liền đi tắm trước, Cố Hướng Bồi cảm thấy có chút khát nước, liền vào phòng bếp rót một ly nước lạnh, ‘ừng ực’ uống cạn, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.
Lấy số quần áo đã phơi khô mang vào, bắt đầu gấp gọn, quần áo, đồ lót, của Tử Tường cùng của chính anh, từng cái từng cái ngăn nắp gọn gàng bỏ vào tủ.
Chẳng qua, Cố Hướng Bồi lại cảm thấy khát nước, ngẫm lại, hẳn là vì vừa nãy ở club đã uống hai hớp rượu. Cố Hướng Bồi lại vào bếp rót nước, lúc quay ra thì vừa vặn đụng phải Hà Tử Tường mới tắm xong.
Nhìn Hà Tử Tường mặc áo thun rộng cùng quần dài qua đầu gối, Cố Hướng Bồi nhất thời cảm thấy chính mình lại khát.
Hà Tử Tường thuộc dạng người không nhiều cũng không ít lông, trong mắt Cố Hướng Bồi chính là vừa vặn, hơn nữa da dẻ khá trắng, thoạt nhìn như trắng nõn, mặc kệ là cánh tay hay bắp chân đều không hề nhìn thấy lớp lông xù. Lông chân cũng không nhìu không ít, chiều dài vừa đủ, hơn nữa còn nhàn nhạt như màu da, từ xa nhìn lại cơ hồ không có cọng nào, chỉ có làn da bóng loáng.
Đúng vậy, không biết vì cái gì, Cố Hướng Bồi liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên phát hiện hóa ra làn da Hà Tử Tường bóng loáng, sáng bóng mà co dãn đến vậy, cứ như tầng bọt nước kia không phải nước mà là một tầng dầu bóng, dưới ánh đèn phản chiếu quả thực làm người ta mê loạn.
Giống như, vươn tay, vuốt ve, sẽ cảm giác được một mảnh non mềm.
Cố Hướng Bồi xoay người, đi ngược vào phòng bếp rót một ly nước đá uống cạn, bất quá trong đầu vẫn vô thức hiện lên bắp tay cùng bắp chân lộ ra của Hà Tử Tường, ‘ừng ực’, tiếp tục uống thêm hai ly mới tạm dập tắt ngọn lửa đang rục rịch trong lòng.
Cố Hướng Bồi cảm thấy ý niệm không nên có trong đầu đã bị mình hoàn toàn đè ép, lúc này mới an tâm xoay người rời khỏi phòng bếp, nào ngờ Hà Tử Tường từ phía sau đi tới, không chút phát giác hỏi: “Anh, trong tủ lạnh còn nước không?” Thời tiết đã bắt đầu nóng, Hà Tử Tường muốn uống một ly nước đá.
“Hết rồi.” Cả bình to đã bị anh uống hết, hơn nữa, Cố Hướng Bồi cảm thấy vẫn chưa đủ, bởi vì anh phát hiện miệng mình lại khô ran.
“Hết rồi?” Hà Tử Tường có chút thất vọng, chỉ đành rót nước ấm uống.
Cố Hướng Bồi thâm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Tử Tường, cổ khô nóng trong thân thể ngày càng dâng cao, làm anh kích động không thôi. Cố Hướng Bồi có chút buồn bực cào cào tóc, đến bây giờ mà anh vẫn không biết thân thể mình xảy ra chuyện gì thì đúng là quá trì độn cộng thêm không biết thường thức.
Chính là, anh không ngờ cái tên Lý Duệ chế tiệt kia dám bỏ thứ thuốc kia vào rượu của mình, cũng may mà chỉ có hai hớp, nếu uống cả ly thì chắc đã hóa thân thành cầm thú.
Siết chặt nắm tay, trong lòng thầm mắng Lý Duệ chỉ giỏi trở ngại chứ không giúp đỡ được tẹo nào kia, hiện giờ Cố Hướng Bồi chỉ có thể liều mạng áp chế hạ thân xúc động, tự chủ đã sắp vụn vỡ.
…
Hoàn Chương 50.
|