Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
|
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [51]
*****
“Anh, anh làm sao vậy?” Hà Tử Tường thấy Cố Hướng Bồi cả buổi cũng không chịu rời khỏi phòng bếp, tò mò tiến vào thì thấy anh tựa vào tường quay lưng về phía mình, thân thể có chút phát run, dường như đang cố chịu đựng gì đó.
Cố Hướng Bồi run run nửa ngày, không quay đầu lại, chỉ khàn khàn đáp: “Không có việc gì.”
Hà Tử Tường nhíu mày, vừa nhìn liền biết Cố Hướng Bồi không thích hợp, lại thêm âm thanh khàn khàn bất thường, rõ ràng là có việc, vì thế Hà Tử Tường nhấc chân muốn qua xem thử.
“Đứng lại!” Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Hướng Bồi khàn giọng ngăn cản: “Đừng lại đây, anh không sao.”
“Anh, anh lừa ai chứ.” Hà Tử Tường không nghe lời, ba bước chỉ cần hai bước bước tới bên cạnh, tay vừa chạm vào thân thể Cố Hướng Bồi thì lập tức cả kinh, làn da dưới lòng bàn tay nóng kinh người, lập tức xoay người anh lại: “Anh, anh phát sốt à?”
Lúc nhìn thấy biểu tình của Cố Hướng Bồi thì Hà Tử Tường một lần nữa sửng sốt, trán đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, hai mắt hơi đỏ lên, hừng hực ánh lửa, nóng tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng, còn ánh mắt…
Hà Tử Tường cúi đầu liếc nhìn xuống bụng dưới Cố Hướng Bồi, nơi đó sớm đã đỉnh lên thành một túp lều nho nhỏ.
Hà Tử Tường cảm thấy phẫn nộ, không biết vì cái gì một luồng lửa giận phừng lên không thể khống chế. Cậu đương nhiên biết vì sao Cố Hướng Bồi bị như vậy, nhất định là vì ghé qua buổi tiệc kia của Lý Duệ.
Lý Duệ, cậu ta sao có thể cho anh họ uống mấy thứ này.
Cố Hướng Bồi hoàn toàn không ngờ dược tính lại mạnh đến vậy, chỉ mới vài phút đã như củi lửa bùng phát, à không, không phải củi, mà là củi có thêm dầu, ‘xèo xèo’ phừng lên tận trời, hừng hực mãnh liệt, hoàn toàn không thể khống chế.
Anh không biết, Lý Duệ chính là muốn hiệu quả như vậy, nếu quá nhẹ hoặc mềm nhũn không có sức thì không phải dễ dàng bị Cố Hướng Bồi áp chế à. Như vậy thì sao thành công, còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Tuy Lý Duệ không quá thân với Cố Hướng Bồi, nhưng từ tình huống yêu thầm suốt mười mấy năm mà không để Hà Tử Tường hay biết gì thì đủ biết ý chí cùng tự chủ cao cỡ nào, cho nên dược tính phải đủ mạnh, thời gian phác tán phải ngắn thì mới đủ lực.
“Tử Tường, anh không sao, em không cần để tâm.” Cố Hướng Bồi dùng chút lý trí cuối cùng miễn cưỡng nói, tiếp đó nhấc chân, lảo đảo muốn rời khỏi phòng bếp.
Hà Tử Tường không hiểu được loại thống khổ này, bất quá nhìn Cố Hướng Bồi nhẫn nhịn vất vả như vậy cũng hiểu nó rất khó chịu, cậu đi qua đỡ anh: “Anh, để em đỡ anh đi.”
Cố Hướng Bồi không có cách nào trả lời, toàn bộ tự chủ đều dùng hết vào việc khống chế bản thân, không cần bổ nhào về phía Hà Tử Tường, anh sớm đã không còn chút tinh lực nào cố kỵ chút việc nhỏ thế này.
… …
Hà Tử Tường ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, chờ đợi Cố Hướng Bồi.
Đã hơn nửa tiếng, tiếng nước ‘rào rào’ chưa từng ngừng lại, vẫn không tốt hơn sao?
Kim giây ‘tích tắc’ từng chút từng chút, lại thêm nửa tiếng, Cố Hướng Bồi vẫn không xuất hiện.
Hà Tử Tường có chút lo lắng, suy nghĩ xem có nên mở cửa hay không, hơn mười phút trước cậu đã gọi một lần, bất quá Cố Hướng Bồi không hề trả lời.
Lại đi tới trước cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: “Anh?”
Vẫn không có tiếng đáp lại, bên trong vĩnh viễn truyền ra tiếng nước rào rào.
Hà Tử Tường nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cũng không chịu được, mở cửa xông vào.
Hết thảy ở bên trong lại làm Hà Tử Tường ngây ngẩn.
Vòi nước trên bồn rửa tay mở, tiếng nước chính là phát ra từ nó chứ không phải Cố Hướng Bồi xối nước lạnh hay đang tắm rửa như Hà Tử Tường nghĩ.
Anh đang ngồi trên nắp bồn cầu, lưng tựa vào tường, hai mắt đỏ bừng, hơi thở hỗn độn, khóe mắt có chút ần ật nước, mà tay thì vẫn đang nắm lấy nơi đó lỗ động, trong phòng không hề có hương vị đặc thù, trên người cũng không có chất lỏng màu trắng đục, Cố Hướng Bồi thế nhưng chưa tiết được lần nào…
Cố Hướng Bồi nghe thấy âm thanh mở cửa thì quay đầu qua, nhìn thấy Hà Tử Tường thì động tác trên tay dừng lại, có chút ủy khuất mở miệng: “Tử Tường, nó bắn không được.”
Nghĩ một chút Hà Tử Tường liền hiểu được, xuất hiện tình huống như vậy đại khái có liên quan tới thuốc, trong lòng không khỏi càng phẫn nộ hơn, ngày mai nhất định phải tìm Lý Duệ hảo hảo tính sổ một phen.
Chưa bao giờ nhìn thấy Cố Hướng Bồi yếu ớt đến vậy, Hà Tử Tường thoáng chốc mềm lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng, ngồi xổm xuống, nhìn khe ngón cái cùnglòng bàn tay đã đỏ bừng, đủ biết một tiếng này anh rất cố gắng chỉ là không phát tiết được, mà vật nhỏ kia cũng đỏ hồng, gân xanh nổi lên, hung hăng trướng to, kêu gào nóng rực để chứng minh nó khó chịu cỡ nào, khao khát phóng xuất cỡ nào.
Thần trí Cố Hướng Bồi đã có chút không rõ, nhưng biết người trước mặt là Hà Tử Tường thì thực yên tâm, thực vui vẻ, cũng thực ủy khuất, vì cái gì nó mãi vẫn không bắn được, vì thế anh mơ mơ màng màng kể khổ: “Tử Tường, tay anh đau quá, nó cũng đau, chính là không ra được, thực khó chịu, trướng thực khó chịu.”
Hà Tử Tường đứng dậy, muốn ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Lý Duệ, hỏi xem phải làm thế nào mới giải được thuốc.
Nào biết vừa mới xoay người, cổ tay đã bị kéo lại, Cố Hướng Bồi thực đáng thương dùng vẻ mặt ‘đừng vứt bỏ anh’ nhìn Hà Tử Tường: “Tử Tường, giúp anh đi.”
Giúp, giúp thế nào?
Thấy Hà Tử Tường không có phản ứng, Cố Hướng Bồi liền kéo cổ tay làm cậu ngồi chồm hổm xuống, sau đó kéo tay cậu đặt lên anh bạn nhỏ nào đó vẫn thực hưng phấn của mình.
Hà Tử Tường: “…”
Bàn tay lạnh lẽo của Hà Tử Tường kì diệu giảm đi cảm giác trướng đau, Cố Hướng Bồi thoải mái rên rỉ một tiếng, kéo tay cậu tiếp tục lỗ động.
Hà Tử Tường không biết nên hình dung cảm giác của mình lúc này thế nào, cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì, chuyện này nếu anh họ đã không làm được thì cậu làm cũng không có tác dụng gì đi, hơn nữa còn cầm lấy nơi đó… Hình dung thế nào nhỉ, quái dị, có một chút, ghê tởm, không có, còn lại chỉ có chút mờ mịt khó nói rõ.
Ngay lúc Hà Tử Tường đang rối rắm, Cố Hướng Bồi đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, sau đó, cậu cảm thấy trên tay có chút ấm nóng dinh dính.
‘ o(╯□╰)o!’ Này chính là biểu tình của Hà Tử Tường hiện tại, Cố Hướng Bồi loay hoay cả tiếng không được, cậu chỉ mới giúp đỡ vài phút đã bắn rồi.
Được rồi, Hà Tử Tường tạm thời không có thời gian rảnh để suy nghĩ vấn đề cao siêu này, nâng mắt nhìn lên thì phát hiện Cố Hướng Bồi hơi nhắm mắt lại, có vẻ rất mệt mỏi, mà vật nhỏ vẫn hừng hực ban này cũng đã mềm xuống.
“Phù…” Hà Tử Tường thở phào một hơi, dược tính giải được là tốt rồi.
Hà Tử Tường đứng dậy, đi qua bồn rửa tay rửa sạch bạch trọc, tiếp đó cầm một chiếc khăn quay lại thì phát hiện Cố Hướng Bồi đã chìm vào giấc mộng, hô hấp trầm ổn. Ngồi xuống giúp anh lau người rồi dìu về phòng, cởi giày cởi vớ, kéo chăn, sau đó mới quay về phòng mình.
… …
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh lý làm Cố Hướng Bồi đúng giờ thức dậy, có chút mê mang trợn tròn mắt, cảm giác vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cảm giác đêm qua ngủ thực thỏa mãn, thực thoải mái.
Thỏa mãn! ? Trong đầu Cố Hướng Bồi hiện lên gì đó, đột nhiên bật dậy, chờ đã, anh nhớ ra, nhớ ra chuyện đêm qua.
Tối qua, không biết vì cái gì anh tự thân vận động mãi mà không bắn được, sau đó Tử Tường lo lắng xông vào xem thử, anh… anh thế nhưng lôi kéo không cho đi, còn.. còn bảo Tử Tường giúp mình.
Trong mắt Cố Hướng Bồi lóe lên chút quang mang, trầm mặc ngồi trên giường một chút, sau đó thu thập lại tình tự bản thân rồi xuống giường, giống như bình thường ra phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nửa tiếng sau, Hà Tử Tường mở to mắt, rời giường rửa mặt, lúc ra khỏi phòng liền nghe thấy mùi cháo thơm ngon.
“Anh, sớm.” Hà Tử Tường đứng ở cửa phòng bếp, cười nói với Cố Hướng Bồi đang chiên trứng.
Cố Hướng Bồi quay người, cũng mỉm cười: “Sớm.”
Suốt bữa sáng, hai người không hề nhắc tới chuyện đêm qua, cứ như nó chỉ là một chuyện cỏn con không đáng nói tới, cứ vậy trôi qua.
Cơm tối, Hà Tử tường gọi điện cho Cố Hướng Bồi nói mình ra ngoài ăn cơm với bạn, sẽ không về nhà ăn. Cố Hướng Bồi gật gật đầu, nói mình đã biết, còn căn dặn Hà Tử Tường đừng uống nhiều, về sớm một chút. Hà Tử Tường nhu thuận đáp ứng.
Sáng hôm sau đi làm, nhân viên tập đoàn Chấn Hưng, từ tiếp tân đại sảnh tới thư kí tổng giám đốc trên tầng cao nhất đều thảo luận một đề tài, bọn họ nhìn thấy Lý thiếu đeo kính râm đi làm, hơn nữa, bên khóe miệng còn lộ rõ vết bằm xanh xanh tím tím.
Chuyện Lý Duệ là Gay ở công ty không còn là bí mật, đối với tình huống này, mọi người đều suy đoán, chắc đêm qua Lý thiếu muốn cưỡng ép mỹ nam nào đó, kết quả bị người ta đập một trận đi? Khóe miệng bằm xanh, chắc dưới kính râm cũng là đôi mắt gấu mèo a.
Chỉ có một chuyện bọn họ không biết, cả ngày nay Lý thiếu đều than thở: “Hảo tâm không hảo báo, mình cũng chỉ vì Cố Hướng Bồi mới giúp một chút thôi, Hà Tử Tường chết tiệt, con rùa đen Cố Hướng Bồi khốn khiếp, hảo tâm không hảo báo mà.”
Mà qua ngày thứ ba, nhân viên tập đoàn Chân Hưng phát hiện, Lý thiếu hôm qua mặt mày xanh tím đi làm, hôm nay thế nhưng lại xin nghỉ. Hôm qua còn cố đến công ty, hôm nay lại nghỉ, chẳng lẽ tình thế lại chuyển biến xấu hơn, mỹ nam kia không cam lòng, lại tìm người tới đập thêm một trận, trực tiếp làm Lý thiếu không leo xuống giường nổi? ?
Bọn họ quả thực đã đoán đúng, Lý thiếu của bọn họ quả thực không xuống giường được, bất quá không phải bị đánh, mà là bị đè. Nguyên nhân thực đơn giản, Cố Hướng Bồi gọi điện cho Chu Vũ, còn gửi qua một kiện hàng.
Tối hôm đó, Lý Duệ bị Chu Vũ lăn qua lộn lại, ăn đến sạch sẽ, hôm sau liền dậy không nổi. Bất quá, vẫn không thể ngăn cản Lý Duệ than thở, mà lời kịch thì vẫn như cũ: “Hảo tâm không hảo báo a….”
…
Hoàn Chương 51.
Tiểu kịch trường đời trước (9)
Giang Lâm Nhi bị bà Hà khởi tố tội danh cố ý giết người.
Nguyên nhân, một, che dấu căn bệnh ung thư suốt nửa năm, đẩy lùi thời gian trị liệu làm Hà Tử Tường tử vong. (Cố Hướng Bồi dùng thủ đoạn cùng sự trợ giúp của bên cảnh sát, tìm ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hà Tử Tường nửa năm trước, theo báo cáo thì khi đó đã phát hiện dạ dày có u ác tính, nhưng bởi vì suốt nửa năm không hề trị liệu nên khối u chuyển biến xấu)
Hai, lúc Hà Tử Tường rốt cuộc không chống đỡ nổi ngã xuống, phải nhập viện chữa trị, Giang Lâm Nhi không chỉ không thực hiện nghĩa vụ chăm lo cho chồng, ngược lại cấu kết với tình nhân, vì mưu tính tài sản của chồng mà cố ý không trị liệu, cuối cùng làm Hà Tử Tường chết vì trị liệu đứt đoạn.
Trên tòa án, bà Hà khó nén bi thương, hai mắt đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống như vẫn cố gắng kiềm chế tình tự, nghẹn ngào chất vấn: “Giang Lâm Nhi, tôi với Tử Tường chưa từng làm gì có lỗi với cô, vì cái gì cô có thể nhẫn tâm như vậy, có thể ích kỷ đến vậy, trơ mắt nhìn Tử Tường bị căn bệnh tra tấn, nhìn nó thân mang bệnh mà không hề hay biết… Lúc nhập viện còn không chịu trị liệu, chỉ toàn tâm toàn ý cầu mong nó sớm chết đi! ! !”
Đến cuối cùng, bà Hà vẫn không kiềm được: “Giang Lâm Nhi, kẻ ngoan độc như cô sẽ không chết tử tế được đâu, tâm địa ác độc sẽ bị quả báo.” Bà Hà vốn làm công việc văn nhã, chưa từng chanh chua mắng người, chỉ là Giang Lâm Nhi làm bà phá lệ, cảm xúc hoàn toàn không thể khống chế, chỉ hung hăng trừng mắt, rủa xả đủ lời cay độc, cuối cùng không thể chống đỡ mà ngã xuống.
Thẩm phán định gõ búa nhắc nhở bên nguyên khống chế tình tự, bất quá còn chưa kịp gõ thì đối phương đã té xỉu. Cũng may Cố Hướng Bồi lo lắng chu toàn, bác sĩ đã chờ sẵn bên ngoài, lập tức tiến vào đưa bà Hà tới bệnh viện cứu trị, bên này vẫn còn Cố Hướng Bồi cùng luật sư phụ trách.
Ông bà Giang tới tận lúc tòa án gửi thư thông tri về nhà mới biết con gái mình gây ra sự tình này. Hai ông bà trợn mắt há hốc, nghe kể lại mọi chuyện, ông Giang quá tức giận, không chịu nổi cú sock mà ngất đi.
Bà Giang thì thực thương tâm, không ngờ con gái mình lại làm ra chuyện như thế, nhưng lại không nỡ nhìn nó suốt nửa đời sau phải chịu khổ trong ngục tù.
Bà Giang tìm tới cửa, muốn cầu xin bà Hà nể tình đứa cháu mà rút đơn kiện, dù sao ba nó cũng đã qua đời, chỉ còn lại mình mẹ, nếu mẹ cũng vào tử, nó phải làm sao đây.
Nhưng thật không ngờ bà thông gia trước nay luôn hiền hòa, lần này lại thực kiên quyết, nói thế nào cũng không chịu nhả, lần thứ hai tới nhà thì trực tiếp đóng cửa không gặp.
Bà Giang không có cách nào, định mời luật sư giỏi cho con gái thì bị ông Giang cản lại, ông nằm trên giường bệnh, mỗi khi nghĩ tới đứa con rể ngoan hiền giỏi giang thế nhưng lại bị con mình hại chết, đau lòng cùng áy áy liền tràn ngập trong lòng, làm ông tối ngủ không con ngày ăn không vô.
Ông Giang nghẹn một cỗ khí, lần đầu tiên dùng thái độ cường ngạnh nói với người bạn già đã chung sống với mình nửa đời người: “Không được đi! Nó đã làm ra chuyện như vậy thì phải tự gánh lấy hậu quả.”
Cho nên trong phiên tòa hôm nay, luật sư biện hộ cho Giang Lâm Nhi là người do tòa án phái tới.
… …
Sau khi có kết quả phán xét, bà Hà sớm đã khóc không thành tiếng, những người kia bị phạt thì sao chứ, con trai bà rốt cuộc cũng không thể quay về, không thể… quay về nữa rồi.
Trước lúc bị cảnh sát giải đi, Giang Lâm Nhi ngẩng đầu, nhìn bà Hà im lặng rơi lệ được Cố Hướng Bồi đỡ, môi hơi mấp máy, dùng khẩu hình nói: “Mẹ, thực xin lỗi. Ba mẹ, con gái xin lỗi. Tử Tường, thực xin lỗi. Con trai, mẹ xin lỗi con…”
Bởi vì Lâm Tuấn phạm pháp bị bắt, tất cả tài sản tạm thời bị niêm phong, kể cả hai căn hộ Giang Lâm Nhi vừa sang tên mới đó không lâu.
Bà Hà cùng Hà Thần chỉ có thể thu dọn hành lý, dọn đến nhà họ Cố.
Hà Thần không hiểu vì sao ba không thấy, mẹ cũng không ở, mới đầu cứ khóc nháo đòi ba đòi mẹ, mỗi lần bé khóc, bà Hà cũng khóc theo, hai bà cháu ôm nhau khóc thành một đoàn.
Buổi tối, tinh thần bà Hà không tốt lắm, ăn cơm xong phải uống thuốc rồi đi ngủ trước.
Cố Hướng Bồi ôm Hà Thần, nói chuyện với bé: “Húc Húc, con biết vì sao ba mẹ lại không ở cạnh con không?”
“Vì sao?” Hà Thần ngẩng đầu, ánh mắt ầng ật nước nhìn chú, vì sao, rõ ràng trước đó ba còn cười nói muốn dẫn bé đi sở thú, nhưng chỉ thoáng cái ba liền nằm ở cái nơi chích đau đau kia, mẹ cũng không chịu dẫn bé đi gặp ba, sau đó, sau đó thì không còn thấy ba nữa, bé thấy bà nội vừa khóc vừa gọi tên ba, cũng không biết là vì sao bọn họ lại nói ba đã chết. ‘Chết’ có nghĩa là gì, vì sao bé không được gặp ba nữa, chỉ được xem ảnh chụp.
Còn có, mấy hôm trước mẹ còn giúp bé mặc quần áo, còn đáp ứng sẽ dẫn bé đi ăn KFC, chính là, hôm đó chú họ dẫn theo hai chú nữa, tới dẫn mẹ đi, từ đó bé không còn thấy mẹ nữa, vì sao a!
“Húc Húc không được gặp ba, bởi vì ba đã đi tới một nơi, nó gọi là thiên đường.” Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, trái tim Cố Hướng Bồi lại co rút đau đớn không thôi, nhìn Hà Thần vẫn còn nhỏ xíu, khẽ nhắm mắt lại, Húc Húc, chú thực xin lỗi con: “Còn không được gặp mẹ là bởi vì cô ta đã làm ra chuyện thực có lỗi với con, với bà nội, với cả ba con nữa, vì thế cô ta phải trả cái giá rất lớn.”
“Húc Húc, ba con không mất đi, ba con chỉ đi tới một nơi khác, hiện giờ đang ở đó chờ chúng ta, sau này, khi con trưởng thành, chờ chú già đi, chúng ta có thể tới đó tìm ba con.”
“Thật ạ, chờ con lớn rồi thì có thể đi tìm ba?” Hà Thần nửa hiểu nửa không những lời Cố Hướng Bồi nói, chỉ có mấy chữ đi tìm ba là hiểu rõ nhất.
“Ừ, sau này chúng ta có thể đi tìm ba.” Cố Hướng Bồi nói tiếp: “Về phần mẹ, vì cô ta gây ra lỗi nên đang chịu phạt, về sau con đừng nhắc tới mẹ trước mặt bà nội, nếu nhớ mẹ thì nói với thú, chú sẽ dẫn con đi gặp mẹ, được không?”
“Thật ạ!” Hà Thần rốt cuộc lộ ra nụ cười, bé cao hứng ngồi thẳng dậy, cam đoan với Cố Hướng Bồi: “Ưm, con không bao giờ…. Nhắc tới mẹ trước mặt bà nội nữa, chú, chú nhất định phải dẫn con đi gặp mẹ nga.”
“Đương nhiên.” Tuy Giang Lâm Nhi có chịu tội thế nào cũng không thể tiêu trừ oán giận trong lòng Cố Hướng Bồi, nhưng đứa nhỏ là vô tội, chỉ cần không ảnh hưởng tới bé, anh không ngại để Hà Thần gặp cô ta.
Nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của Hà Thần, nhìn những bức hình của Tử Tường ngoài phòng khách: Tử Tường, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc dì và Húc Húc thật tốt.
Một tháng sau, Hà Thần, bà Hà cùng Cố Hướng Bồi lên máy bay bay sang nước ngoài.
… …
Mười tám năm sau, Cố Hướng Bồi, ông bà Cố, Hà Thần cùng bà Hà cũng nhau trở về Trung Quốc.
Một buổi sáng bốn năm sau, Cố Hướng Bồi lái xe tới nghĩa trang, giống như mỗi lần tới đây, mang theo hai món ăn Hà Tử Tường thích nhất, đi tới trước mộ cậu.
Cố Hướng Bồi rút khăn tay, tỉ mỉ lau khô bức hình trên bia mộ, bày thức ăn, sau đó ngồi xuống, bắt đầu kể những chuyện thường ngày của mình: “Tử Tường, em biết không, vợ của Húc Húc sinh con rồi, mới sinh đêm qua, là một nhóc béo nặng ba ký rưỡi, rất đáng yêu. Dì thực cao hứng, ba mẹ cũng vui vẻ.”
“Em biết không, hai mươi mấy năm qua, dì đã thoát ra khỏi bóng ma cái chết của em, Húc Húc cũng trưởng thành cưới vợ sinh con, sức khỏe ba mẹ cũng không sai, mỗi ngày thực vui vẻ, chuyện bất mãn duy nhất là tới tận bây giờ anh vẫn chưa cưới vợ.”
“A… cưới vợ, anh sao có thể cưới vợ…”
“Bọn họ đều tốt lắm, đều thực khỏe mạnh, tất cả đều thoát khỏi mùa đông u ám kia, chỉ có anh, chỉ có anh là không…”
… …
Hôm sau, báo chí cùng đăng tin về một vụ tự sát ở nghĩa trang, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi vì dùng thuốc ngủ quá liều mà tử vong, ở bên cạnh tìm được một chiếc di động, trong đó có một câu: ‘Tử Tường, anh tới tìm em, em phải chờ anh.’
Cũng sáng hôm đó, bà Cố tới phòng gọi con trai xuống ăn sáng thì lại phát hiện một tấm chi phiếu cùng một bức di thư…
…
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [52]
*****
Buổi tối, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi lôi ra một tá bia, ngồi ở sô pha ngoài phòng khách nhậu một bữa, có đậu phộng, khô mực khô bò cùng vài món ăn vặt, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
Mới đầu, Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi nói chuyện công việc, hai người chia sẻ những chuyện thú vị cùng khó khăn mà mình gặp phải, chuyện vui thì cùng cười ha hả, chuyện bực bội thì kiên nhẫn lắng nghe…
Câu có câu không, tự nhiên khó tránh sẽ nhắc tới vấn đề tình cảm, Cố Hướng Bồi hỏi trước: “Tử Tường, Húc Húc còn nhỏ như vậy, em định bao giờ tìm mẹ mới cho nó a?” Giọng điệu khá lơ đãng, giống như chỉ thuận miệng hỏi chứ không hề để tâm tới đáp án.
Nhưng ai biết được, anh khẩn trương đến độ sắp niết vỡ chai bia trong tay.
“Tìm mẹ mới cho Húc Húc?” Hà Tử Tường lặp lại, lắc đầu: “Em không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nghĩ tới chuyện này.”
Độ này Hà Tử Tường căn bản không nghĩ tới chuyện lấy vợ, cuộc hôn nhân thất bại với Giang Lâm Nhi tuy không làm cậu sinh ra chứng sợ hãi hôn nhân, nhưng ít nhiều cũng có chút nguội lạnh.
Vốn, mẹ kế là một nhân tố có khả năng làm xáo trộn tình cảm gia đình rất cao, hơn nữa, hiện giờ căn bản không có nhân tuyển nên Hà Tử Tường tạm thời không nghĩ tới.
“Kia về sau thì sao?” Cố Hướng Bồi tiếp tục hỏi, bình tĩnh như đang hỏi ‘tối nay đồ ăn ăn ngon không’ vậy, thái độ thực tự nhiên, thực bình thường.
“Về sau?” Hà Tử Tường lại phủ quyết: “Tạm thời không có, hơn nữa…” Cậu ngừng một chút, hớp ngụm bia rồi nói: “Hiện giờ em chưa gặp được đối tượng thích hợp, giờ nói mấy chuyện này có hơi sớm đi.”
Đối với những chuyện căn bản không thể định trước này, Hà Tử Tường không thể đoán được mình sẽ làm thế nào, dù sao cũng phải gặp gỡ mới biết. Có một câu có thể giải thích đại khái: lúc tình yêu muốn tới, bạn có muốn ngăn cản cũng không được, còn nếu chưa tới, bạn có cưỡng cầu cũng vô ích.
“Đừng nói tới em nữa, anh thì sao?” Hà Tử Tường vừa chuyển, chủ đề liển đẩy lên người Cố Hướng Bồi: “Anh, dì dượng sốt ruột về chuyện chung thân đại sự của anh lắm đó, anh rốt cuộc nghĩ sao, sao tới giờ cũng chưa tìm được người nào mang về?”
Lúc mới sống lại, Hà Tử Tường cứ nghĩ Cố Hướng Bồi vì người yêu mới từ chức xuất ngoại, thế nhưng cả năm nay, cậu chưa từng nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện một người khác giới nào (ngoại trừ mẹ mình cùng dì Cố), cũng không nghe Cố Hướng Bồi nói về người phụ nữ nào, cũng không tìm ra chút dấu vết, dần dần, Hà Tử Tường liền loại bỏ khả năng này.
Tuy không biết đời trước vì sao anh lại xuất ngoại, bất quá không sao cả. Cậu muốn biết nguyên do chỉ để ngăn cản Cố Hướng Bồi rời đi mà thôi, hiện giờ anh không hề có ý đó, mặc kệ là nguyên do gì đều không sao.
“Anh!” Cố Hướng Bồi cầm một miếng khô mực bỏ vào miệng, vừa nhấm nuốt vừa nhắm mắt lại, giống như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày sau mới đáp: “Bởi vì anh có người mình thích.”
“Cái gì!” Hà Tử Tường giật mình quay qua, trợn to mắt nhìn Cố Hướng Bồi, cả buổi mới tìm lại được âm thanh của mình: “Anh, có người thích?”
Giọng điệu Hà Tử Tường có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng vì Cố Hướng Bồi, tuy mình vừa trải qua một đoạn hôn nhân thất bại nhưng vẫn hi vọng bạn bè người thân có thể hạnh phúc.
Còn chút mất mác khi nghe Cố Hướng Bồi có người thích, Hà Tử Tường có chút châm chọc giật giật khóe miệng, anh họ không có khả năng dành cả đời để chăm sóc mình, đúng là hi vọng xa vời mà, anh ôn nhu như vậy, chính là mẫu người được nữ giới hoan nghênh nhất.
“Ừ, anh thích người đó lâu lắm rồi.” Đây là lần đầu tiên Cố Hướng Bồi nói về đề tài này, cũng là lần đầu tiên thừa nhận mình có người thương: “Nhưng mà, người đó không có tình cảm như vậy với anh.”
“Vì cái gì?” Hà Tử Tường dựng thẳng lỗ tai, muốn biết người này là ai, là cô gái nào. Lúc nghe tới người kia cư nhiên không thích Cố Hướng Bồi thì ngọn lửa tức giận đột nhiên lủi lên, một người đàn ông tốt như vậy, cô gái nào không biết quý trọng anh thì đúng là sai lầm lớn nhất.
“A…” Cố Hướng Bồi cúi đầu, mỉm cười có chút cô đơn: “Em ấy căn bản không biết tới tình cảm của anh, suốt nhiều năm qua, anh vẫn luôn lặng lẽ ngắm nhìn người ta.”
Hà Tử Tường cau mày nhích qua bên phải, lúc sau lại nhích qua bên trái, cứ loay hoay mãi không chịu ngồi yên, cứ cảm thấy ngồi thế nào cũng không thích hợp, không thoải mái. Bởi vì, trong lòng cứ hừng hực một cơn giận, không biết vì sao lại thực tức tối rầu rĩ, làm thế nào cũng không dập tắt được.
“Vì sao không nói cho cô ấy biết?” Giọng điệu Hà Tử Tường có chút tức tối, Cố Hướng Bồi mà cậu biết không phải người do dự, dậm chân tại chỗ như vậy, rốt cuộc là cô gái nào có thể làm anh thận trọng, e dè như thế.
Cố Hướng Bồi lắc đầu, không trả lời vấn đề của Hà Tử Tường, chỉ không ngừng từng ngụm từng ngụm uống bia.
Hà Tử Tường khó chịu nhìn thái độ lảng tráng của Cố Hướng Bồi, cơn giận trong lòng lại càng lợi hại hơn, quả thực làm cậu buồn bực tới cực điểm: “Anh, người anh thích rốt cuộc là ai a?”
“Anh không dám nói, sợ nói ra rồi thì tình cảm vốn có giữa hai người cũng biến mất.” Cố Hướng Bồi mở miệng trả lời vấn đề trước đó, né đi vấn đề Hà Tử Tường vừa hỏi.
Thế nhưng Hà Tử Tường vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi lần nữa: “Anh, người anh thích là ai? Em quen không?”
Cố Hướng Bồi quay qua nhìn vào mắt Hà Tử Tường, thực chuyên chú, cảm giác như muốn nhìn thấu tâm hồn cậu, nửa ngày sau mới lắc đầu, không đáp.
Không biết vì cái gì, nháy mắt đối diện với Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường đột nhiên chột dạ, cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy trong lòng mình có một bí mật không muốn bị phát hiện. Vì thế cậu liều mạng tỏ ra tự nhiên đối diện với Cố Hướng Bồi, lúc nhìn thấy anh lắc đầu, dây thần kinh đang buộc chặt khắp toàn thân rốt cuộc hơi thả lỏng, có cảm giác buồn cười ‘mình nghĩ quá nhiều rồi, sao có thể a’, bất quá cũng có một tia mất mác.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì thì Hà Tử Tường không miệt mài theo đuổi.
“Thôi, không nói đề tài này nữa.” Cố Hướng Bồi chuyển chủ đề, nói về chuyện của mình: “Hôm nay lúc đi trên đường anh nhìn thấy…”
… …
Hôm sau đi làm, Hà Tử Tường xử lý văn kiện, gõ bàn phím lạch cạch nửa ngày thì dừng lại, nhìn văn bản so với ban đầu lại càng lộn xộn hơn, Hà Tử Tường có chút buồn bực xóa bỏ toàn bộ, một lần nữa gõ lại.
Nửa tiếng sau, Hà Tử Tường phẫn nộ đập bàn phím, tâm tư của cậu căn bản không đặt ở công việc, trong đầu không ngừng xoay chuyển ánh mắt cùng câu nói của Cố Hướng Bồi, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh, cũng không thể quên đi.
Chống khuỷu tay lên bàn làm việc, đỡ trán, trạng thái của Hà Tử Tường cực kỳ không xong, cả ngày cứ không yên lòng, căn bản không có cách nào tập trung.
Ngồi một chốc, Hà Tử Tường đứng lên, đi qua gian trà nước rót một tách trà xanh, đi qua đi lại, uống trà cho tỉnh táo, cảm xúc cũng bình ổn lại.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, Hà Tử Tường liền thuận thế lách mình vào gian phòng nhỏ phía sau, hiện giờ cậu cần một không gian độc lập yên tĩnh, không muốn gặp gỡ nhóm đồng nghiệp cấp dưới.
Hai người vừa vào không chút hay biết trưởng phòng của mình đang ở ngay bên cạnh, tự tại tám chuyện, bọn họ cũng không phải nói xấu sau lưng người ta, chỉ tám chút chuyện phiếm, nội dung là những chuyện nóng sốt dạo gần đây mà thôi.
Trong đó không thể không nói tới một chuyện hot nhất, cũng chính khu biệt thự ven biển đang khởi công của ông trùm bất động sản Hồng Dật xảy ra chuyện.
Sự tình là thế này, khoảng thời gian trước Hồng Đạt đang thi công biệt thự thì đột nhiên phát sinh sụp đổ. Một tòa biệt thự ba tầng đang tiến hành trang hoàng thì đột nhiên một khối bê tông lớn ở nóc tầng ba rớt xuống, đè chết một người làm bị thương ba người.
Chuyện này ngay hôm sau liền tràn ngập mặt báo, tập đoàn Hồng Đạt cũng mở họp báo, nói đã báo cảnh sát, cũng đã lập tổ điều tra, nhất định phải điều tra kĩ lưỡng việc này, nhanh chóng cấp công đạo cho mọi người.
Kỳ thực đứng ở lập trường Hồng Đạt, bọn họ phản ứng nhanh như vậy là đương nhiên, khu biệt thự ven biển này là hạng mục lớn của bọn họ trong hai năm tới, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, hiện giờ, cư nhiên lại bị tung tin gièm pha, lại còn làm nhân viên thi công tử vong, bọn họ không thể không nhanh chóng điều tra.
“Nghe nói, kết quả đã tra ra được, vừa công bố với bên truyền thông.” Cấp dưới A nói ra tin tức mình vừa xem trên điện thoại: “Nói nguyên nhân gây ra bi kịch này là sắt thép cùng cát đất của bên cung cấp vật liệu có vấn đề, không phải do bên thi công cẩu thả hay chắt bóp vật liệu này nọ.”
“Cái gì? Là vật liệu có vấn đề, đúng là nói năng bậy bạ!” Cấp dưới B rõ ràng không tin, giọng điệu có chút châm chọc: “Đều là bên Hồng Đạt gây sức ép, lúc có lợi thì ôm hết vào mình, hễ xảy ra chuyện thì tìm người chết thay. Tôi ghét nhất là đám gian thương này, đám bất động sản liên hợp nâng giá nhà cửa lên cao chót vót, làm đám người thường chúng ta không mua nổi, chỉ bán cho đám có tiền, kiếm vàng đầy chậu còn không thỏa mãn, còn làm ra đủ chuyện trái lương tâm. Giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện, mưu mô mờ ám bị lộ, xứng đáng!”
Cấp dưới A không đồng ý với suy nghĩ của cấp dưới B: “Không phải, theo tin tức thì có chứng cớ hẳn hoi, hình như là thật đó.”
“Không có khả năng.” Cấp dưới B kiên trì: “Đám thương nhân kia làm gì có chuyện ngay cả bên kia đưa vật liệu gì cũng không biết, không kiểm tra chứ, tập đoàn lớn như thế mà dám tùy tiện tìm nhà cung ứng à, chắc chắn là đối tác nhiều năm rồi, có mờ ám gì cũng chỉ bọn họ biết, nhất định là lỗi cắt xén nguyên vật liệu.”
“…” Cấp dưới A nói gì, cấp dưới B phản bác ra sao, Hà Tử Tường không chú ý lắm, bất quá đột nhiên nghĩ tới đời trước, hình như cũng là khu biệt thự ven biển này của Hồng Đạt xảy ra chuyện, bất quá, sự tình không lớn đến vậy.
Đời trước sau khi xây dựng, bởi vì kết quả kiểm nghiệm không hợp cách mà ra chuyện, còn đời này là vì gây ra tai nạn lấy mạng người, liên tưởng tới những lời Lâm Tuấn nói trong tiệc đầy tháng lần đó, chẳng lẽ, đời này gã ta đã động tay động chân vào đó! ?
…
Hoàn Chương 52.
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [53]
*****
Đời này Lâm Tuấn rốt cuộc đã làm gì, Hà Tử Tường không biết, nhưng bản thân có thể làm gì thì cậu biết.
Đợi cấp dưới A cùng cấp dưới B rời khỏi gian trà nước, Hà Tử Tường mới bước ra quay lại phòng làm việc.
Lick mở web, tra những tin tức mới nhất về Hồng Đạt, quả nhiên giống như A nói, vài phút trước Hồng Đạt vừa gọi phóng viên tới tổ chức họp báo, thuyết minh sự kiện sụp lở lần này do sắt thép cùng đất đá có vấn đề.
Cũng có thể giống như B nói, Hồng Đạt chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm, làm công tu cung ứng vật liệu cho một tập đoàn lớn thì nhất định phải được kiểm duyệt chất lượng sản phẩm, mấy cứ lung tung hỗn tạp nào có thể chen chân.
Dù sao trong chuyện này nhất định có chút mờ ám, nguyên nhân là Lâm Tuấn đang liều mạng muốn lấy lòng Lý Duệ.
Hà Tử Tường tin tưởng những gì Hồng Đạt nói, lần này bọn họ thật sự bị hãm hại.
Cầm lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Mục, Nhiếp Mục có thân thích làm bên cục cảnh sát, muốn nhờ cậu ta hỏi thăm xem bên đó rốt cuộc nắm được bằng chứng gì, sự tình phát triển ra sao.
Nhiếp Mục đang dẫn đoàn bên Hawaii, nhận được điện thoại của Hà Tử Tường thì giật nảy, bởi vì đó giờ Hà Tử Tường chưa từng gọi điện trong giờ làm việc, dù sao, Hà Tử Tường chính là một kẻ cuồng công tác.
Nghe thấy yêu cầu của Hà Tử Tường, Nhiếp Mục hơi sửng sốt, bất quá không hề hỏi nguyên nhân, lập tức đáp ứng: “Ừ ừ, tốt.”
Hà Tử Tường cúp máy, thu thập lại những suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu chuyên tâm làm việc đồng thời chờ tin tức từ Nhiếp Mục.
Không bao lâu sau, Nhiếp Mục gọi trở lại: “Tử Tường, tôi mới gọi hỏi anh họ, ảnh nói mấy hôm trước cảnh sát có mời các nhà cung ứng vật liệu cho Hồng Đạt tới phối hợp điều tra, theo kết quả kiểm tra sản phẩm cùng thủ tục. Cuối cùng tra ra hai nhà cung ứng có chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Hà Tử Tường hỏi.
“Một bên là giấy tờ có vấn đề, giấy kiểm tra chất lượng vật liệu là giả, còn bên kia thì trong kho hàng tìm được một số thép thứ phẩm, hơn nữa, căn cứ theo số vật liệu còn thừa lại bên Hồng Đạt thì vật liệu của một trong hai công ty này có độ tương đồng rất lớn.” Nhiếp Mục chuyển đạt lại những lời anh họ vừa nói.
“Tên hai công ty đó là gì?” Hà Tử Tường biết bên phạm lỗi giấy tờ đại khái là xui xẻo mà thôi, còn bên dùng thép thứ phẩm đại khái là công ty mà Lâm Tuấn đã hợp tác.
Hà Tử Tường ghi lại tên hai công ty nọ, sau đó bảo thám tử tư điều tra tình hình xuất nhập hàng của công ty có liên kết với Lâm Tuấn.
Hôm sau Nhiếp Mục lại gọi điện qua: “Tử Tường, bên anh họ tôi lại có tin mới.”
“Tin gì?”
“Hôm qua không phải đã nói có hai công ty cung ứng có vấn đề à, sản phẩm của công ty dùng giấy tờ giả không đồng nhất với số vật liệu có vấn đề lần này, mà là công ty có số hàng tồn kho kia.
“À.” Hà Tử Tường không ngờ cảnh sát làm việc nhanh chóng tới vậy, mới đó đã xác nhận đối tượng tình nghi: “Nói thế nào?”
“Người đại diện pháp lý khai báo, mấy tháng trước anh ta hợp tác với một người, đối phương sẽ cung cấp vật liệu thép giá rẻ để hợp tác với Hồng Đạt.”
“Cảnh sát đã tìm ra người đối tác kia chưa?” Hà Tử Tường không biết đời trước Lâm Tuấn có tham gia cung ứng vật liệu cho Hồng Đạt hay không, nếu có, gã ta đã dùng biện pháp gì để trốn tránh không bị pháp luật trừng phạt! ?
“Không tìm được.” Nói tới chuyện này, giọng điệu Nhiếp Mục có chút kinh ngạc: “Tử Tường, cậu có đoán được vì sao không thể điều tra ra người này không?” Nhiếp Mục cố ý lấp lửng.
“Chẳng lẽ?” Hà Tử Tường nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ ngay cả thân phận cũng là giả?”
“Chính xác.” Nhiếp Mục có chút không thể tin nói: “Là chứng minh giả, người đại diện pháp lý kia căn bản không đăng ký công ty gì cả, bởi vì, người nọ là nông dân, lớn lên ở dưới vùng quê, cả đời chưa từng rời khỏi đó. Lúc biết tên mình bị lấy đi đăng ký này nọ thì kinh ngạc không thôi, ngay cả công ty là gì, gã ta còn không biết.”
Đại khái là nói liên tục một tràng, Nhiếp Mục ngừng lại lấy hơi mới nói tiếp: “Nhóm anh họ tới địa chỉ đăng ký công ty thì phát hiện nó đã đóng cửa, mấy người bảo vệ thì căn bản không biết phát sinh chuyện gì, chỉ đi làm như bình thường, hỏi thì bọn họ nói ông chủ chưa bao giờ xuất hiện, cũng không rõ có bộ dáng gì, chỉ có một quản lí, mà mấy hôm trước quản lí cũng đi đâu không rõ, gọi điện không được.”
Hà Tử Tường nghe vậy thì đại khái đoán ra thủ đoạn của Lâm Tuấn, đơn giản chính là sử dụng chứng minh giả để đăng ký công ty, thấy lần này gặp chuyện thì lập tức trốn tránh trách nhiệm, về phần quản lý kia, cũng không biết có phải là Lâm Tuấn hay không, vốn cũng không tiếp xúc nhiều.
… …
Ba ngày sau, thám tử tư gửi tin tới, Hà Tử Tường mở mail xem tư liệu.
Thám tử tư gửi bản ghi chép tiêu thụ nửa năm nay của công ty cung ứng cùng công ty của Lâm Tuấn, cũng chính là một ít nguồn hàng, thông qua so sánh thì Hà Tử Tường phát hiện, vào tháng hai công ty Lâm Tuấn bán ra một số vật liệu thép trị giá tám vạn NDT, theo sổ sách thì hai ngày sau, bên cung ứng nhận được số lượng tương tự, tháng ba, Lâm Tuấn lại tiếp tục bán tiếp một đợt, trị giá mười tám vạn, mà sổ sách bên cung ứng cũng có số lượng nhập hàng tương tự.
Tháng trước, cũng là tháng tư, bên Lâm Tuấn sản xuất một lô hàng trị giá hơn tám mươi vạn, bao gồm sắt thép, cát, đá, tiếp đó chia ra thành số nhỏ cung cấp cho bên cung ứng.
Theo phần điều tra này, Lâm Tuấn cung cấp vật liệu cho bên cung cấp là sự thực, chỉ là, chỉ trong vòng một tháng, gã ta làm sao kiếm ra mấy chục vạn để xoay nguồn hàng! ?
Kết quả mấy ngày sau, thám tử tư truyền tới một tin làm Hà Tử Tường trào phúng nhếch môi cười mỉa, Giang Lâm Nhi.
Hiện tại, không cần suy đoán gì nhiều nữa, đơn giản là Giang Lâm Nhi cầm số tiền sáu mươi vạn sau khi ly hôn tìm tới Lâm Tuấn. Giang Lâm Nhi nói gì cậu không biết, bất quá đại khái là muốn giúp đỡ, cũng hi vọng nhờ cơ hội này mà một bước lên mây thu hoạch được tình yêu lãng mạn mỹ hảo. Lâm Tuấn đại khái cũng thuận thế, cầm lấy sáu mươi vạn kia nhập hàng, cũng tiêu thụ gần hết, kiếm được một khoảng không nhỏ, chỉ là nào ngờ lại xảy ra tai nạn xui rủi này.
Hà Tử Tưởng chỉnh lí lại phần tài liệu cảnh sát gửi qua, nặc danh gửi cho cảnh sát, để những kẻ gây nguy hại xã hội như Lâm Tuấn phải đền tội.
Ai biết, Hà Tử Tường còn chưa kịp gởi thì Nhiếp Mục lại gọi tới, vừa nghe máy, âm thanh hưng phấn của Nhiếp Mục không ngừng vang lên: “Tử Tường, tin tốt, tin tốt a ~~~”
“Tin tốt gì?” Hà Tử Tường nghĩ: “Chẳng lẽ là vụ Hồng Đạt…”
“Ha ha, chúc mừng, cậu đoán đúng rồi!” Tình tự của Nhiếp Mục khá phấn khởi, theo âm thanh có thể tưởng tượng cậu ta nhất định đang cười toe toét: “Vụ án đó có tiến triển mới.”
Từ mấy hôm trước Hà Tử Tường bảo Nhiếp Mục thăm dò vụ này, Nhiếp Mục liền hỏi vì sao Hà Tử Tường tự nhiên lại quan tâm tới chuyện này. Sau khi biết có liên quan tới gã tình nhân dan díu với vợ Hà Tử Tường, Nhiếp Mục lập tức kích động như vừa uống máu gà, chú ý cao độ tới vụ án này. Mỗi ngày ba lần như ăn cơm, gọi điện cho anh họ hỏi han tiến triển, sau đó lại gọi cho Hà Tử Tưởng báo cáo.
Vừa nãy, như thường lệ gọi qua thì ngoài ý muốn từ miệng anh họ biết được một tin tốt, Nhiếp Mục lập tức hưng phấn gọi cho Hà Tử Tường báo tin vui.
“Tiến triển gì?” Nghe giọng điệu Nhiếp Mục, đại khái là chuyện tốt đi, Hà Tử Tường nghĩ.
“Ha ha, Tử Tường, tôi biết gã tình nhân của Giang Lâm Nhi gọi là gì rồi?” Nhiếp Mục cười thực khoái chí.
“Cái gì! ?” Hà Tử Tường sửng sốt, cậu đương nhiên hiểu những lời của Nhiếp Mục có ý gì: “Ý cậu là, cảnh sát đã bắt giữ một người tên Lâm Tuấn?”
“Đúng vậy.” Nhiếp Mục phát hiện Hà Tử Tường có vẻ không bất ngờ lắm thì có chút nghi hoặc, bất quá cũng thu lại biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa, nghiêm chỉnh nói: “Mới vừa nãy anh họ nói bọn họ được quần chúng mật báo, nói cái người dùng chứng minh giả đăng ký công ty là Lâm Tuấn, cũng cung cấp địa chỉ cùng những công ty khác mà gã làm giả.”
“Nhóm anh họ lập tức hành động, quả nhiên ở trong phòng Lâm Tuấn lục soát được một số giấy phép kinh doanh, đều dùng thân phận giả đăng ký, hơn nữa cũng tra ra Lâm Tuấn chính là người cung cấp nguồn hàng kém chất lượng. Nhóm anh họ bắt được gã ngay tại nhà luôn, ảnh còn nói, khi đó ở trong phòng không phải chỉ có mình Lâm Tuấn, còn có bạn gái gã, tên là Giang Lâm Nhi.”
“Cho nên, tôi mới biết gã tình nhân… của Giang Lâm Nhi gọi là gì.” Nhiếp Mục thành thật nói hết toàn bộ, bất quá trọng giọng điệu vẫn có chút đắc ý, ác nhân thì phải gặp ác báo.
“Quần chúng mật báo?” Hà Tử Tường nghi hoặc, có người mật báo, Lâm Tuấn cẩn thận như vậy, ai lại biết rõ những chuyện gã ta làm, hơn nữa vì sao đời trước không có.
“Không biết, anh họ không tiết lộ.” Nhiếp Mục cũng hiếu kì hỏi qua, bất quá anh họ kín như bưng, làm thế nào cũng không chịu nói.
“Ừ, rồi rồi, tôi biết rồi. Nhiếp Mục, cám ơn cậu.” Hà Tử Tường chân thành cám ơn.
“Anh em cả, khách sáo vậy làm gì.” Nhiếp Mục xem thường thái độ trịnh trọng của Hà Tử Tường: “Chờ tôi về nước, mời ăn bữa cơm là được rồi.”
“Này tuyệt đối không thành vấn đề.” Hà Tử Tường cũng hiểu, với giao tình của hai bọn họ, nói mấy lời này quả thực quá khách sáo, nhưng câu cám ơn này không chỉ vì chuyện này. Đời trước lúc cậu mắc bệnh nan y, Nhiếp Mục đã tận tâm tận lực tìm kiếm bác sĩ điều trị, nếu không nhân cơ hội này nói lời cám ơn, cậu thực sự không biết phải chờ đến bao giờ.
Lại trò chuyện thêm một hồi, tới tận lúc Nhiếp Mục có chuyện thì Hà Tử Tường mới cúp máy.
Thật ra, đối với người mật báo kia, Hà Tử Tường vẫn khá hiếu kì, bất quá tình thế đã thế này, cảnh sát cũng có bằng chứng, cậu cũng không cần làm chuyện dư thừa, dứt khoát xóa bỏ tư liệu, hiện giờ chuyện có thể làm là ngồi chờ kết quả.
…
Hoàn Chương 53.
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [54]
*****
Buổi chiều tan tầm, Hà Tử Tường thu thập xong thì ra ghế ngồi chờ Cố Hướng Bồi.
Trước kia không ở cùng một chỗ, nếu có việc muốn tìm Cố Hướng Bồi, cậu luôn đi thẳng lên tầng trên tìm người, bất quá từ khi dọn về ở chung, Cố Hướng Bồi không cho cậu lên nữa, mỗi ngày anh đều tan tầm sớm vài phút, sau đó vào thang máy đi xuống, vừa vặn cùng Hà Tử Tường cũng vừa thu dọn này nọ xong trở về.
Trên xe, Cố Hướng Bồi vừa lái vừa hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Nói thật, khi còn ở một mình, ngẩu nhiên cũng phát sầu không biết buổi tối ăn gì, bất quá dù sao cũng ở một mình, tùy tiện ăn gì đó là xong, thế nhưng từ khi có Hà Tử Tường dọn tới, Cố Hướng Bồi rốt cuộc cảm nhận được thực đơn buổi tối đúng là một nan đề.
Không phải Hà Tử Tường kén ăn, ngược lại, hiện giờ cậu một chút cũng không kén. Nhưng cho dù là vậy, Cố Hướng Bồi vẫn chọn làm những món Hà Tử Tường thích, cứ vậy, một ngày ba bữa, món gì món gì trở thành nan đề.
Hà Tử Tường trước kia cũng không lo lắng vấn đề này, bởi vì đó giờ đều là mẹ nấu cơm, sau khi cưới vợ thì biến thành mẹ cùng Giang Lâm Nhi phụ trách, đối với vấn đề này, cậu chưa từng nghĩ tới. Hiện giờ Cố Hướng Bồi đột nhiên nhắc tới, Hà Tử Tường không khỏi nhíu mày, bởi vì, cậu cũng không biết.
“Ừm…” Trầm ngâm nửa ngày, nói thật, tuy cậu đã bỏ được tật xấu kén ăn nhưng mỗi khi bị hỏi tới sở thích thì vẫn theo phản ứng kể ra những món mình thích, tỷ như tôm, hải sản này nọ. Cậu nghĩ, cho dù ăn mấy món này suốt nửa tháng cũng không ngán, dù sao chỉ cần đổi cách nấu một chút thì ra món mới.
Hai người nhìn nhau nửa ngày cũng không có kết quả, chỉ đành lái xe tới chợ, xem xem có gì mua về làm cơm tối hay không.
Hà Tử Tường cùng Cố Hướng Bồi nói nói cười cười đi chợ, đồng thời nghĩ xem nên mua gì, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng hải sản, không có cách nào, nghĩ tới nghĩ lui Hà Tử Tường vẫn nghĩ tới món hải sản yêu thích.
Hai người đang đứng chọn hải sản thì đột nhiên từ phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc: “Ông chủ, cá trắm này có thể bớt chút không?”
Hà Tử Tường quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lãnh tỉnh quay đầu lại; Cố Hướng Bồi thì không bình tĩnh được như vậy, khó lắm Tử Tường mới ly hôn với cô ta, giờ chỉ mới có được vài ngày an ổn, thế nhưng lại xui xẻo đụng mặt ở đây.
Cố Hướng Bồi không khỏi nhíu mày, Hà Tử Tường thoạt nhìn không có gì bất thường, bất quá Cố Hướng Bồi biết, hiện giờ cậu không hề bình tĩnh chút nào, hiển nhiên bị người phụ nữ kia ảnh hưởng.
Hà Tử Tường quả thật bị ảnh hưởng, bất quá không giống Cố Hướng Bồi nghĩ, đối với Giang Lâm Nhi, nếu xét kĩ thì không phải không còn tình cảm, chẳng qua không phải hảo cảm mà là chán ghét, cậu một chút cũng không muốn gặp lại cô ta.
Nếu trước kia Hà Tử Tường còn có thể khống chế tình tự bản thân, không để hận thù ở đời trước lan sang đời này. Nhưng từ khi nhận được kết quả điều tra của thám tử tư, biết Giang Lâm Nhi ngay sau khi li hôn lập tức lao vào vòng tay Lâm Tuấn, chút nhân nhượng cuối cùng cũng đã tan biến.
Sau khi ly hôn, hai người đã không còn liên quan gì nhau, song phương ai cưới ai gả cũng không liên quan. Giang Lâm Nhi có thể ở cùng bất kì người nào, nhưng nếu là Lâm Tuấn thì nó sẽ khơi gợi những kí ức không tốt, điều này làm Hà Tử Tường vô cùng chán ghét, thực chán ghét bọn họ sáp lại với nhau.
Bất quá, Hà Tử Tường cũng nhìn ra được tình huống hiện giờ của Giang Lâm Nhi không tốt, kỳ thực, cậu có thể tưởng tượng được, Lâm Tuấn bị bắt, cho dù cô ta không hề bị dính líu tới trách nhiệm pháp lý nhưng tiền tài cùng tình yêu thì đã hoàn toàn tan vỡ. Giang Lâm Nhi khi trước cứ nghĩ Lâm Tuấn là một viên trân châu long đong, mà cô ta là người phát hiện, chỉ cần cho Lâm Tuấn cơ hội, gã ta sẽ thành công tỏa sáng.
Mà hiện tại, cô phát hiện Lâm Tuấn căn bản không phải trân châu hay ngọc quý gì cả, gã ta chỉ là một viên ngọc nhân tạo, cố tình viên ngọc này còn không biết lượng sức, vọng tưởng giá trị của bản thân nâng cao vạn lần, kỳ thực căn bản chả đáng một xu.
Mà Giang Lâm Nhi thế nhưng ngốc hồ hồ đặt hết gia tài của mình vào nó, hiện giờ xảy ra chuyện, tiền không có, người không có, Giang Lâm Nhi không tiều tụy không thất vọng là không có khả năng.
Bất quá mặc kệ Giang Lâm Nhi thất vọng hay hối hận, Hà Tử Tường đều không có hứng thú tìm hiểu.
Chọn xong hải sản, bảo ông chủ làm sạch sẽ, trả tiền, sau đó xoay người cùng Cố Hướng Bồi rời đi, ở quầy hàng đối diện, Giang Lâm Nhi cũng vừa xoay người, ba người vừa vặn đối mặt.
Cố Hướng Bồi: “…”
Hà Tử Tường: “…”
Giang Lâm Nhi há miệng thở dốc, gọi khẽ một tiếng: “Tử Tường…” Bất quá Hà Tử Tường không để ý, trực tiếp kéo Cố Hướng Bồi rời đi, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm bố thí.
Giang Lâm Nhi thương tâm gục đầu xuống, cô thật không ngờ Hà Tử Tường lạnh lùng đến vậy, tựa hồ đã sớm quên đi phân tình nghĩa vợ chồng cùng đứa con mà cô vì anh sinh ra… Đúng, con, Giang Lâm Nhi nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu muốn tìm kiếm bóng dáng Hà Tử Tường, bất quá lại phát hiện hai người kia đã sớm không còn bóng dáng.
Giang Lâm Nhi có chút lo lắng, lập tức chạy về phía Hà Tử Tường rời đi ban này, ngay cả số cá đang làm cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm Hà Tử Tường.
Từ sau khi ly hôn, ba không muốn nhìn mặt, thậm chí không cho phép cô vào cửa, mới đầu Giang Lâm Nhi còn tưởng bởi vì mình không chịu thương lượng với ba mẹ, tự ý ly hôn Hà Tử Tường. Sau đó, mẹ mới nói, ba giận như vậy bởi vì cô vì một người như Lâm Tuấn mà bỏ Hà Tử Tường, lúc đó cô còn phẫn nộ quát to với mẹ, Lâm Tuấn thì sao, cái gì mà loại người như Lâm Tuấn, Lâm Tuấn tốt hơn Hà Tử Tường cả ngàn lần, vạn lần.
Khi đó bị câu nói kỳ thị của mẹ chọc giận, nhưng sau khi trải qua chuyện này, Giang Lâm Nhi mới hiểu được ý tứ của ba, hóa ra ba đã sớm nhìn ra Lâm Tuấn không đáng tin.
Nghĩ tới đây, Giang Lâm Nhi ủy khuất muốn bật khóc, không ai nói cho cô biết Lâm Tuấn không phải người tốt, cũng không an khuyên can. Nhưng Giang Lâm Nhi nào ngẫm lại, lúc trước là ai luôn bênh vực Lâm Tuấn chằm chằm, là ai luôn khư khư cố chấp, cho dù người khác khuyên can, cô nghe lọt tai à?
Vòng quanh khu chợ một vòng cũng không tìm được Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi chỉ đành thất vọng quay về căn phòng lạnh lẽo lại không có cảm giác an toàn kia.
…
Hoàn Chương 54.
|
Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [55]
*****
Một tháng sau, vụ án Hồng Đạt cuối cùng cũng có kết quả.
Một tháng này, không biết có phải có người cố ý tung tin hay không mà vụ án sụp đổ công trình đè chết công nhân này trở thành tin cực hot, từ đầu phố tới cuối ngõ, ai ai cũng biết, nhóm truyền thông cũng chú ý mỗi ngày, nói khoa trương một chút thì chính là toàn bộ mọi người đều chờ đợi phán quyết.
Trước ngày xét xử, Hà Tử Tường lên mạng xem tin tức, biết hôm sau là ngày xử vụ án Hồng Đạt, bất quá cậu không tính toán tới tòa án xem trực tiếp, cũng không để nó ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường.
Sáng hôm sau, Hà Tử Tường tới gian trà nước rót nước thì nhìn thấy tiêu đề ‘thủ phạm vụ bất động sản Hồng Đạt sụp lở bị tống giam’ to tổ chảng trên mặt báo thì hơi khựng lại, đi qua, cầm tờ báo lên.
Từng chữ từng chữ xem qua, bởi vì cảnh sát nắm giữ chứng cứ xác thực, hơn nữa Lâm Tuấn cũng nhận nội, chủ động thú nhận những chuyện mình đã làm, tích cực phối hợp với cảnh sát nên vụ án cũng không gặp phải trở ngại gì khó khăn.
Điểm khó khăn duy nhất là thẩm lý và phán xét, sau khi thẩm phán tuyên án, Lâm Tuấn không phục, đề nghị chống án, sau khi xét xử lần hai, bản án vẫn được giữ như cũ. Sau khi phiên tòa kết thúc, Lâm Tuấn nói với phóng viên mình sẽ tiếp tục chống án.
Hà Tử Tưởng xem xong, cũng quên việc muốn qua đây rót nước, trực tiếp cầm cái cốc rỗng quay về phòng làm việc, mở máy tính, tìm kiếm tin tức về phiên tòa hôm qua. Lâm Tuấn hồn bay phách lạc bị áp giải ra khỏi tòa án, so với một tháng trước, gã tiều tụy hơn rất nhiều, cũng gầy hẳn đi, trạng thái tinh thần không tốt lắm, lúc đối diện với máy quay, cũng chỉ máy móc trả lời vài câu rồi lên xe cảnh sát rời đi.
Hà Tử Tường còn nhìn thấy một người khá quen thuộc, Giang Lâm Nhi.
So với lần gặp gỡ ở chợ, không biết vì lo lắng cho Lâm Tuấn hay lo cho bản thân, sắc mặt vốn hồng hào giờ trở nên tái nhợt, gò má phúng phính lõm xuống, vành mắt thâm đen, hiển nhiên gần nhất ngủ không ngon.
Lúc này trên màn hình, Giang Lâm Nhi đứng phía sau Lâm Tuấn, hai mắt hơi đỏ lên, nhìn Lâm Tuấn bị cảnh sát áp giải, đột nhiên hét lớn: “Lâm Tuấn, mày là đồ lừa đảo!”
Một tiếng hét này hệt như sấm sét giữa trời quang, khoảng sân trống trải bên ngoài tòa án lập tức bùng nổ, nhóm phóng viên đồng loạt bu tới vây quanh Giang Lâm Nhi.
Giang Lâm Nhi giống như không hề nhìn thấy máy quay đang chỉa về phía mình, chỉ đắm chìm trong thế giới bản thân, nghĩ tới những hành vi lừa đảo của gã ta, ngọn lửa giận liền phừng lên hừng hực: “Lâm Tuấn, mày là đồ lừa đảo, mày…”
Giang Lâm Nhi chỉ tay, ngón tay run run vì tức giận: “Mày hại tao cửa nát nhà tan, còn lừa hết tiền của tao, mau trả tiền lại cho tao, trả nhà lại cho tao!”
Lúc này có phóng viên tiến tới, hỏi Giang Lâm Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Lâm Nhi cứ như không nghe thấy, bước tới trước mặt Lâm Tuấn, ánh mắt đỏ hồng trừng to: “Mày hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tao, mê hoặc tao, nói mình là ông chủ, rõ ràng chỉ là một nhà thầu xây dựng nhỏ xíu, còn dám nói yêu tao, rõ ràng chỉ vì tiền mà thôi. Mày tiếp cận tao cũng vì muốn Hà Tử Tường giúp mày nhờ vả Lý Duệ, chỉ có tao ngu si tin tưởng mày, còn giao ra hết tài sản, nào ngờ mày…”
Đối mặt với lên án của Giang Lâm Nhi, Lâm Tuấn ban đầu chỉ lạnh lùng không muốn trả lời, chẳng qua nghe tới khúc sau thì cười nhạo một tiếng: “Giang Lâm Nhi, cô có lầm không, tôi mê hoặc cô khi nào, tôi có bảo cô ly hôn à, tôi có bảo cô đưa tiền cho tôi à? Tôi chẳng nói gì cả, đều là cô cam tâm tình nguyện. Còn có, bản thân dâm đãng không biết xấu hổ leo lên giường của tôi, một con điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết, còn dám rống mỏ bảo tôi hại cô tan cửa nát nhà, nếu không phải trong lòng có tư tâm, cô làm sao dám vứt bỏ Hà Tử Tường, không danh không phận chạy theo tôi?”
“Giang Lâm Nhi, đừng có đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, trước tiên hãy tự nhìn lại bản thân mình đi. Tôi thực sự cảm thấy may mắn cho Hà Tử Tường, may mà ly hôn với cô…” Lâm Tuấn phun ra một tràng, hoàn toàn không bận tâm Giang Lâm Nhi có mất thể diện hay không.
Kỳ thực, Lâm Tuấn cũng bực bội không thôi, gã nào biết mọi chuyện sẽ phát triển tới nước này, bản thân sao lại trở thành tù tội cơ chứ! ?
Rõ ràng gã đã tính toán hết thảy, tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần trốn tránh một thời gian chờ chuyện này lắng xuống là xong. Nào ngờ ngày đó vừa mới ôn tồn với Giang Lâm Nhi một phen, đang định ra phòng khách hút thuốc thì đột nhiên có người tới gõ cửa, gã cũng không nghĩ nhiều, đi qua mở cửa…
Đoạn thời gian bị tạm giam, Lâm Tuấn cứ suy nghĩ rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu, rõ ràng trước kia chưa từng phát sinh tình huống này, đều có thể an toàn tránh đi, sao lần này lại hỏng bét hết cả?
Sau đó, gã nghe nói có người mật báo với cảnh sát, Lâm Tuấn nghĩ trái nghĩ phải cũng không rõ rốt cuộc là ai hiểu rõ tất cả những gì mình làm như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người phù hợp, chính là Giang Lâm Nhi.
Trước đó, Giang Lâm Nhi tìm tới, nói mình đã ly hôn với Hà Tử Tường. Lâm Tuấn quả thực hoảng sợ không thôi, gã nghĩ, con ngốc này cư nhiên buông tha một gia tình tốt đẹp, đồng thời lại nghĩ, bên Hà Tử Tường, bất đi chiếc thang Giang Lâm Nhi này, gã làm thế nào liên hệ với Hà Tử Tường cùng Lý Duệ.
Nghĩ tới đây, Lâm Tuấn không khỏi thầm mắng Giang Lâm Nhi ngu xuẩn, thành sự thì ít thất bại thì nhiều.
Nhưng lúc Giang Lâm Nhi nói thích gã, muốn kết giao với gã (lúc này Giang Lâm Nhi biết Lâm Tuấn đã chia tay với cô bạn gái cũ), suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Tuấn là Giang Lâm Nhi điên rồi, vứt bỏ một người đàn ông thành đạt như Hà Tử Tường để tới bên gã! ? Bất quá, lúc nghe nói sau khi ly hôn, Giang Lâm Nhi có được sáu mươi vạn tiền mặt thì đầu óc gã lập tức xoay chuyển.
Gã đang cố gắng tìm kiếm nhà đầu tư nhưng xoay mãi mà không có ai chịu bỏ ra số tiền lớn, tuy sáu mươi vạn không lớn nhưng ít ra cũng là tiền mặt, hơn nữa ít hay nhiều thì cũng là một miếng thịt, so với húp canh với xương vẫn tốt hơn.
Vì thế, Lâm Tuấn vốn không cao hứng lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, mỉm cười thực chân thành thực sáng lạn, thực chân thành nói lời yêu thương, dỗ dành Giang Lâm Nhi cam tâm tình nguyện giao sáu mươi vạn kia cho mình, lúc quay người, Lâm Tuấn lập tức chuyển tiền vào tài khoản của mình, cũng bắt đầu kinh doanh.
Ngay lúc Lâm Tuấn cảm thấy hết thảy đều thuận lời thì có chuyện xảy ra, công trường xảy ra chuyện, lại còn làm chết người.
Khoảnh khắc nhận được tin, Lâm Tuấn lập tức thu dọn hành lý bỏ trốn. Lâm Tuấn biết, mặc kệ chuyện lần này có liên quan tới số vật liệu của mình hay không, Hồng Đạt nhất định sẽ tra rõ, đến khi đó sẽ tra ra vật liệu có vấn đề, vì thế gã nhanh chóng chuồn trước.
Trốn ở trong nhà, thông qua TV cùng mạng internet xem xét tình thế, có không ít lần gã tức giận tới chửi má nó, thực không hiểu Hồng Đạt rốt cuộc nghĩ thế nào mà làm lớn chuyện, lại còn để người nhà của người bị nạn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Quăng chút tiền cho bọn chúng câm miệng, tiếp đó im lặng hòa giải với gã, những chuyện thế này không phải phải giấu diếm mới tốt à, sao càng nháo càng lớn như vậy.
Thế nhưng Hồng Đạt hoàn toàn không hành động như Lâm Tuấn suy đoán, bọn họ căn bản cứ để mặt tất cả, thấy chuyện nháo lớn cũng không can ngăn, hoàn toàn không có ý tưởng giải quyết riêng, ngược lại kiên quyết điều tra ra sự thật dưới sự chứng kiến của công chúng.
Gã không biết đã mắng đám quản lý cao cấp của Hồng Đạt biết bao nhiêu lần, thế nhưng gã cũng không ngờ, ngọn lửa này lại bén lên người mình.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy, người biết rõ chỗ ẩn thân cùng thân phận thực sự chỉ có mình Giang Lâm Nhi ở bên cạnh gã hơn tháng nay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Tuấn nhìn về phía Giang Lâm Nhi tăng thêm vài phần phẫn hận: “Giang Lâm Nhi, con khốn này, không ngờ mày cư nhiên lại bán đứng tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Nghe những lời ngoan độc của Lâm Tuấn, Giang Lâm Nhi tức giận tới phát run, những lời kia cứ như lột trần cô trước mặt công chúng, những việc riêng tư cùng những vết thương đau đớn từng chút từng chút lõa lồ, trắng trợn phơi bày ra, không chừa lại chút thể diện nào.
Quá ủy khuất cùng nhục nhã, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống, Giang Lâm Nhi không biết sau này mình phải làm thế nào, bị Lâm Tuấn bêu xấu trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy…
“Lâm Tuấn, mày sẽ chết không tử tế, làm chuyện xấu thì không có kết cục tốt đâu, mày nhất định phải chịu ác báo.” Giang Lâm Nhi hung hăng rống to, sau đó lau nước mắt bỏ đi.
Hà Tử Tường thờ ơ nhìn hết thảy, đối với kết cục này, mặc dù có chút đáng buồn nhưng lại không hề đáng thương, con đường này là Giang Lâm Nhi tự mình lựa chọn, có hậu quả như vậy, cô phải tự đối mặt. Giang Lâm Nhi nên trưởng thành.
Về phần Lâm Tuấn, khóe miệng Hà Tử Tường cong lên, nhìn Lâm Tuấn bị áp giải lên xe cảnh sát, nghĩ lại, có lẽ tối nay nên bảo anh khui chai rượu đỏ năm 82 ăn mừng đi.
Sau khi tan tầm, Hà Tử Tường ở phòng làm việc chờ Cố Hướng Bồi, nghĩ xem lát nữa nên mở miệng thế nào để anh khui chai rượu mang từ Pháp về kia. Dù sao, nó là một trong số rượu quý của anh, mà lý do thì khó nói, quả thực có chút khó khăn mà.
Hà Tử Tường ngồi trên xe, dùng dư quang khóe mắt liếc về phía Cố Hướng Bồi, phát hiện tâm tình đối phương có vẻ không tệ, khóe miệng luôn mang theo ý cười, vì thế quyết định nắm bắt thời cơ, mở miệng: “Anh, tối nay chúng ta uống chút rượu đi?”
“Tốt.” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
“Anh, em muốn uống chai 82 kia.” Hà Tử Tường nói ra mục đích cuối cùng.
“Tốt!” Cố Hướng Bồi gật gật đầu, lại không chút do dự đáp ứng.
Hà Tử Tường trừng to mắt, dễ dàng đáp ứng vậy a: “Anh, em nói chính là bình rượu năm 82 kia a.” Không xác định hỏi lại lần nữa.
“Ừ, anh biết.” Hà Tử Tường hỏi lại làm Cố Hướng Bồi không khỏi quay qua nhìn cậu một cái, nhìn thấy ánh mắt không dám tin của cậu thì mỉm cười: “Anh khi nào nói không cho em uống đâu?”
“Nhưng mà, anh rõ ràng rất thích chai rượu kia, em thường xuyên thấy anh chà lau nó…” Hà Tử Tường ngẫu nhiên nhìn thấy Cố Hướng Bồi ôn nhu ngồi lau chai rượu kia, không biết còn tưởng anh là một người si mê sưu tầm rượu.
Đứa ngốc, chai rượu kia vốn mua cho em. Cố Hướng Bồi không trả lời, chỉ quay qua nhìn cậu thật sâu, hai năm trước, có một lần hai người cùng uống rượu, uống uống một hồi thì Hà Tử Tường đột nhiên mở miệng: “Anh, anh nói xem loại rượu đỏ năm 82 có thực sự tốt như vậy không? Giá cao như vậy a?”
Khi đó Hà Tử Tường có chút say, lắc lư rượu đỏ trong chiếc cốc chân dài, say khướt hỏi.
“Muốn thử không?” Cố Hướng Bồi chỉ hơi say thôi, nghe thấy Hà Tử Tường hỏi thì cười cười hỏi lại.
“Ừm, có chút tò mò, muốn thử xem sao. Loại rượu đắt tiền như vậy rốt cuộc thế nào, có phải ngọt hơn loại rượu bình thường hay không.” Hà Tử Tường nói xong thì hớp cạn ly rượu, sau đó, ngã gục xuống.
Cố Hướng Bồi chỉ đành đứng dậy, ôm Hà Tử Tường về giường, cởi giày, lấy khăn tới lau mặt, sau đó ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu mà lẩm bẩm: “Em muốn thử thì chờ lần sau đi Pháp, anh mang một chai về cho em, được không?”
Đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Hà Tử Tường.
Sau đó, đợi đến khi Cố Hướng Bồi từ pháp mang về chai rượu đỏ 82 kia thì Hà Tử Tường vừa vặn đề nghị chuyện kết hôn với Giang Lâm Nhi, mà chai rượu này cũng không thể đưa đi.
… …
Cố Hướng Bồi ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, Hà Tử Tường thì ở phòng khách từ tủ rượu lôi ra chai rượu đỏ năm 82 kia, khui nắp, lấy hai chiếc ly chân dài, rót rượu.
Chỉ chốc lát sau, Cố Hướng Bồi đã làm xong, bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, Hà Tử Tường cũng chạy vào bếp bưng phụ, hai người phối hợp bày mâm dọn chén.
Tâm tình Hà Tử Tường hiển nhiên không tồi, còn chưa bắt đầu ăn cơm đã nâng ly rượu kính Cố Hướng Bồi: “Anh, em kính anh.”
Tâm tình Cố Hướng Bồi cũng không tệ, bưng ly rượu lên, cùng Hà Tử Tường chạm cốc rồi uống một ngụm, mà Hà Tử Tường thì trực tiếp uống một hơi cạn sạch, thực phóng khoáng.
Cố Hướng Bồi vốn muốn căn cản phương pháp uống rượu của Hà Tử Tường, bất quá nghĩ tới gì đó, liền mỉm cười bỏ qua, dù sao cũng hiếm có một lần thả ga như vậy, sau này không viện lý do này nữa là được.
…
Hoàn Chương 55.
|