Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
|
|
79: Bánh crepe dâu tây
Thời điểm hai người đến H thị vừa lúc là buổi trưa, tự nhiên liền được mẹ Thẩm nhiệt liệt hoan nghênh, bằng một bàn tràn đầy thức ăn ngon.
Lâm Thục Ý làm phật nhảy tường khiến Thẩm lão gia tử thèm nhưng không được ăn, bất quá món chính vẫn là lưu lại đêm cuối năm thì hơn, vì vậy liền đặt ở trong tủ lạnh, chờ ngày thứ hai là có thể làm nóng lại đem lên bàn, món ăn hầm đem đi hâm lại cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến mùi vị của nó, trái lại còn có thể dung nhập mùi vị cùng nhau.
Về phần mẹ Thẩm chuẩn bị bữa tiệc lớn chính là một bàn mỹ vị kiểu tây.
Trứng cá muối salad, súp kem gà nấm, cá hồi sốt cam, thịt xông khói cuốn măng tây, gan ngỗng và rượu đỏ.
Đương nhiên cũng không thể thiếu, điểm tâm ngọt Lâm Thục Ý thích nhất, bánh việt quất, bánh crepe dâu tây, và bánh quế táo.
Bởi vì người nhà họ Thẩm tựa hồ cũng không thích đồ ăn ngọt cho lắm ăn, cho nên mẹ Thẩm làm điểm tâm ngọt phần lớn là vị ngọt nhạt, bất quá hảo ngọt như Lâm Thục Ý, ngược lại cảm thấy điểm tâm trái lại không cần ngọt quá, như vậy mới ăn ngon hơn, tỷ như bánh crepe dâu tây, vỏ bánh mỏng mềm, hương vị sữa bò nhưng lại không quá ngọt, ở giữa là quả dâu tây chua ngọt, tươi mới.
Mùi vị ngọt ngào hỗn hợp lại cùng nhau, biến thành mỹ vị độc nhất vô nhị.
Thấy Lâm Thục Ý yêu thích như thế, mẹ Thẩm quả thực là đắc ý vô cùng.
Sở trường của cô là làm món ăn kiểu Tây, giỏi nhất chính là làm điểm tâm ngọt, cố tình người nhà họ Thẩm phần lớn đều không thích ăn ngọt, hại cô một thân bản lĩnh lại không hề có đất dụng võ, hiện tại lại có Lâm Thục Ý yêu thích đồ ăn ngọt, sau này cô có thể yên tâm
Con dâu vừa đến đã bị vợ mình lơ là ba Thẩm một bộ mặt mẹ kế.
Cơm nước xong người một nhà ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu, Lâm Thục Ý nói tới sự tình của Lão Dương Đầu, Thẩm lão gia tử cũng bất ngờ không thôi, bất quá cuối cùng vẫn là mừng thay cho ông ấy, cao hứng như vậy nhưng lại nghĩ mình đơn độc trong lòng có chút chua xót.
Mọi người đều già đầu như vậy, làm sao người ta còn có thể nghênh đón mùa xuân thứ hai, ông thì phải ở chỗ này bồi bọn nhãi con phá phách kia, Thẩm lão gia tử cảm thấy lòng không khỏi chua xót, bất quá tự cho là trên mặt vẫn không có biểu hiện ra.
Nhưng mà Thẩm ca ca từ lâu đã xem thấu tất cả, quay mặt đi hỏi mẹ Thẩm.
“Có phu nhân nào tuổi tác xấp xỉ với ông nội không ạ?”
Thẩm mụ không rõ vì sao,
"A?!!"
A cái gì a, mùa xuân sắp đến rồi, nên yêu thôi.
Buổi tối Lâm Thục Ý theo thường lệ đi ngủ ở phòng của Thẩm Phục, bất quá nhìn thấy Thẩm Phục tự giác hướng phòng khách đi, mẹ Thẩm lại tiến lên đem hắn kéo lại.
Thẩm Phục.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ Thẩm cảm thấy có chút ngượng ngùng, những câu nói này từ miệng cô nói ra, sẽ có hay không có chút già mà không đứng đắn? Nhưng thật ra mẹ Thẩm thoạt nhìn không có chút nào già, vẫn kiều diễm giống như một đóa hoa.
"Nhà mình còn gò bó cái gì, chúng ta cũng không phải không biết."
Thẩm Phục:??
"Cũng không phải là lần đầu tiên, con còn bắt bí cái gì vậy?"
Xem Thẩm Phục không hiểu, mẹ Thẩm liền thử thăm dò nói một chút.
Thẩm Phục:??
Nghe mẹ Thẩm nói vậy, Thẩm Phục vẫn là một mặt mê man, mẹ Thẩm cắn răng một cái.
"Hai đứa cũng không phải là lần đầu tiên, tại nhà Tiểu Ý hai đứa không phải ở cùng một chỗ hay sao? Làm sao về nhà mình còn muốn chia phòng ngủ, yên tâm, mẹ không phải người cứng nhắc, hai đứa yên tâm lớn mật ngủ chung đi, chúng ta cũng sẽ không nói gì đâu."
Thẩm Phục
“….”
Nhìn mẹ Thẩm ánh mắt bát quái mong đợi, Thẩm Phục sao nói được, trước kia là lừa gạt ông nội, hắn và Lâm Thục Ý căn bản còn chưa kịp phát sinh cái gì.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, mẹ Thẩm không nhịn được.
"Nhanh đi thôi, mẹ nói con còn bắt bí là thế nào?"
Nói liền lôi Thẩm Phục đi gõ cửa phòng Lâm Thục Ý.
"Mời vào."
Lâm Thục Ý đã đổi lại áo tắm, chuẩn bị đi tắm ngủ, thấy người gõ cửa chính là mẹ Thẩm, hơi nghi hoặc một chút tưởng có chuyện nói với cậu kết quả mẹ Thẩm chỉ là lộ cái đầu, liền hướng Lâm Thục Ý nở nụ cười, sau đó đem Thẩm Phục đẩy vào.
Thẩm Phục
“….”
Lâm Thục Ý
“….”
Lần này đổi lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Thục Ý cũng không nghe thấy hai mẹ con kia đối thoại, bất quá cậu ngược lại đại khái hiểu ý tứ của mẹ Thẩm, lần này dù cậu cố gắng bình tĩnh cũng không nhịn được đỏ mặt.
Thẩm Phục nguyên bản vẫn không có ý tứ phương diện kia, mãi đến tận khi nhìn thấy Lâm Thục Ý mặt đỏ, Thẩm Phục mới phát giác được, quả nhiên là mẹ ruột, cơ hội tốt như vậy không nắm bắt, làm sao xứng với mẹ cho được.
Vì vậy Thẩm Phục trở tay đem cửa "Cùm cụp" một tiếng khóa lại rồi, câu lên khóe miệng từng bước từng bước đi tới trước mặt Lâm Thục Ý.
"Xem ra chỉ có thể cùng nhau ngủ."
Thẩm Phục cao hơn Lâm Thục Ý một cái đầu, lúc thường chưa từng có sợ qua Thẩm Phục, Lâm Thục Ý không rõ bắt đầu cảm thấy được chiều cao của Thẩm Phục làm cho cậu có áp lực.
Cố tình Thẩm Phục còn ách ách âm thanh, dường như ve vãn, đưa tay đem áo lông cởi ra, sau đó ngay trước mặt Lâm Thục Ý cởi một nút rồi lại một nút áo sơ mi, một bên cởi, một bên nhìn Lâm Thục Ý, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nhìn Lâm Thục Ý cả người cũng bắt đầu cứng ngắc Thẩm Phục cảm thấy hắn thật là dùng rất lớn khí lực mới có thể bảo đảm chính mình không vồ tới, bất quá, lần thứ nhất vẫn là từ từ mới tốt.
Đem nút áo sơ mi cuối cùng nút mở ra, Thẩm Phục cầm quần áo từ trên người ném đi, sau đó lộ ra vóc người tiêu chuẩn hình tam giác ngược, cùng đường cơ bụng rắn chắc, Lâm Thục Ý giống như là bị định thân, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, bên tai đỏ chót.
Cậu cũng không phải chưa từng xem Thẩm Phục lõa thể, cũng không có cái nào như lần này, làm cho cậu cảm thấy tình dục cùng khô nóng như thế.
Đại khái cũng coi như là biết đến tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy không có khẩn trương như vậy, mà tâm lý lại thở ra một hơi, bất quá vừa nghĩ tới lúc trước cậu trên mạng thấy những thứ đó, Lâm Thục Ý bỗng sinh ra một loại dục vọng muốn chạy mất dép.
Bất quá hiển nhiên, đã hoàn toàn không còn kịp, bởi vì Thẩm Phục tay đã đáp ở quần cậu, quay đầu nhìn về phía Lâm Thục Ý, khóe miệng ý cười rõ ràng, trong mắt dục vọng thì càng muốn thoát ra ngoài.
"Anh muốn đi tắm, cùng nhau tắm được không?"
Lâm Thục Ý xoay người,
"Không muốn."
Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng, nếu như Lâm Thục Ý thật sự đồng ý cùng hắn tắm, hắn mới tương đối kinh ngạc.
Kỳ thực mãi cho đến khi Lâm Thục Ý đi tắm trước, Thẩm Phục đều nghĩ đến rốt cuộc muốn hay không muốn quý trọng cơ hội lần này, hành động này mỗi ngày hắn đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, ác ma Thẩm Phục tự nhiên là chống đỡ cứ như vậy đem người này ăn no căng bụng đi, nhưng thiên sứ Thẩm Phục lại cảm thấy được lần đầu tiên ít nhất không nên bắt đầu bất ngờ như thế.
Bất quá đợi đến khi Lâm Thục Ý tắm xong cả người ướt nhẹp từ buồng tắm đi ra, Thẩm Phục đầu đang nghĩ bậy nghĩ bạ, trong nháy mắt liền biến thành một câu nói: Thượng cậu ấy thượng cậu ấy thượng cậu ấy.
Hai má trắng nõn bởi vì hơi nước trở nên hơi hồng, đôi mắt ướt nhẹp, sống mũi thẳng, đôi môi có chút sốt sắng nhếch lên, áo tắm chỉ buộc lại dây lưng ở giữa cho nên lộ ra xương quai xanh tinh xảo cìn dính giọt nước.
Lâm Thục Ý vóc dáng vẫn không tính là quá cao, nhưng vai rộng mông nhỏ thoạt nhìn không có chút nào thanh tú, sợi tóc ngắn, đôi mắt hẹp dài, trái lại có một chút cảm giác mỹ thiếu niên đẹp như hoa, Thẩm Phục cảm thấy không cần hắn phân tâm suy nghĩ nữa, đây rõ ràng chính là đang cố ý quyến rũ hắn, không nhào tới hắn tuyệt đối là liệt dương!
Lâm Thục Ý bị Thẩm Phục đôi mắt đem kịt toả sáng làm cho sợ hết hồn, đặc biệt là Thẩm Phục đã nằm ở trên giường, áo tắm mở ra ném qua một bên, chăn chỉ miễn cưỡng đắp đếm trên eo, ở trần hướng cậu vẫy vẫy tay.
"Lại đây."
Lâm Thục Ý lần thứ nhất cảm thấy Thẩm Phục cười rộ lên lại mê hoặc đến đáng sợ.
Mặc dù cậu đã ở trong phòng tắm làm thời gian thật dài chuẩn bị tâm ly, trước khi “chịu chết” lại cảm thấy muốn không phải là qua mấy ngày nói sau đi, giờ cậu lại cảm thấy cậu chuẩn bị tâm lý chẳng có tác dụng gì cả.
Có thể trong lòng nghĩ như vậy, thân thể lại không tự chủ được đi tới "Chịu chết".
Đặc biệt là trong đầu còn không ngừng bị cưỡng ép truyền vào các loại thông tin tư thế, Lâm Thục Ý cảm thấy cả người cũng bắt đầu khô nóng đi lên.
Còn không đợi Lâm Thục Ý chính mình đi tới bên giường, Thẩm Phục liền đột nhiên đứng dậy đem Lâm Thục Ý tha lên giường, sau đó vươn mình áp ở trên người cậu
"Chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Phục âm thanh đã khàn khàn không ra bộ dạng, nếu như không phải vẫn còn một tia lý trí cuối cùng, hắn liền không nhịn được đem người ăn luôn.
Bị Thẩm Phục đặt ở dưới thân Lâm Thục Ý chỉ là hơi hơi giật giật cũng cảm giác được bộ vị cứng rắn cực nóng của Thẩm Phục đỉnh vào đùi cậu vì vậy cả người liền cứng ngắt bất động, tâm ý chuẩn bị lúc trước sụp đổ sạch sành sanh.
Cảm thấy Lâm Thục Ý căng thẳng, Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng tại trên môi Lâm Thục Ý in một cái hôn.
"Anh sẽ rất ôn nhu."
Máu lập tức từ cổ vọt tới trên mặt, Lâm Thục Ý nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Phục như là bị dụ dỗ giống nhau quỷ thần xui khiến gật đầu một cái, mặc dù cậu biết rõ, tiếp đó sẽ phát sinh cái gì.
Bất quá còn tiếp tục như vậy, Thẩm Phục sẽ không chịu được đại khái sẽ không dừng lại, bởi vì cậu tuy rằng cả người đều căng thẳng cứng ngắc muốn chết, nhưng trong cơ thể nhiệt độ không ngừng lên cao, cảm giác khô nóng đều đang nhắc nhở cậu không chỉ là Thẩm Phục muốn cậu, cậu cũng rất muốn Thẩm Phục.
Lâm Thục Ý cũng không phải người lạnh nhạt, cho nên cứ việc khẩn trương muốn chết, cậu vẫn là bị con mắt Thẩm Phục đầu độc, chậm rãi gật đầu.
Thẩm Phục đồng tử đột nhiên co rụt lại, sau đó nụ hôn ùn ùn rơi xuống, từ cái trán đến đôi mắt, từ sống mũi đến môi, cuối cùng đến cổ, sau đó từ cổ thuận một đường hướng phía dưới.
Ôn nhu hôn từng chút, từng chút hóa giải căng thẳng của Lâm Thục Ý, từ tiếng thứ nhất rên rỉ từ trong miệng tràn ra, sau đó trong căn phòng này tiếng than nhẹ thở dốc liền không ngừng lại.
Rốt cục từ trước tới nay lần đầu tiên, Thẩm Phục so với Lâm Thục Ý tỉnh dậy sớm hơn.
Thẩm Phục đứng dậy đem rèm cửa sổ mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào, Lâm Thục Ý cũng chỉ là nhíu nhíu mày, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại
Trong phòng khắp nơi bừa bộn, trong không khí còn có mùi vị tanh mặn nhàn nhạt, chưa kịp tiêu tán, Thẩm Phục lại câu lên khóe môi nở nụ cười, cuối cùng là đem tâm tâm niệm niệm ăn người vào trong miệng cảm giác quả thực không phải quá tốt, nếu không phải nhớ nếu Lâm Thục Ý là lần đầu tiên, nín lâu như vậy hắn đại khái sẽ càng muốn nhiều hơn.
Nhanh chóng vào phòng tắm một chút, Thẩm Phục thay xong quần áo đi ra Lâm Thục Ý mới rốt cục mở mắt.
Đầu tiên là mông lung nhìn Thẩm Phục hai phút, sau đó lại thấy Thẩm Phục cười híp mắt biểu tình phút chốc liền đỏ mặt.
Thẩm Phục đi lên phía trước tại môi cậu hôn nhẹ lên.
"Không thoải mái liền không cần đứng lên, anh xuống đem đồ ăn sáng bưng lên cho em.”
Lâm Thục Ý đột nhiên liền muốn ngồi lên, động tác ảnh hưởng tới mặt sau khóe miệng giật một cái, cũng không phải đau nhiều, dù sao Thẩm Phục đêm qua khắc chế cẩn thận, suýt chút nữa hỏng mất, mà là có chút chua xót sưng phồng khó chịu, bất quá tuy rằng không phải đặc biệt lợi hại, mà là bởi vì bộ vị kia khó có thể mở miệng, cho nên khiến người ta càng không nghĩ lưu ý lại càng không thể không lưu ý, vì vậy liền lộ vẻ khó chịu.
Bất quá khó chịu thì khó chịu, nếu cậu không đi xuống ăn cơm, mà là để Thẩm Phục mang lên phòng, mọi người sẽ nghĩ thế nào?
"Quần áo."
Lâm Thục Ý nói một câu
nguyên lai rõ ràng, không phải mặt sau, mà là giọng của cậu đã khàn khàn không nghe ra tiếng.
Thẩm Phục xì xì một chút nở nụ cười, hắn đương nhiên biết đến Lâm Thục Ý để ý cái gì,
"Mẹ đều biết, em cho rằng mẹ biết thì người khác còn có thể không biết sao?"
Lâm Thục Ý liếc hắn một cái, cuối cùng lòng như tro nguội đem chính mình vùi vào trong chăn, trầm tiếng nói rằng,
"Vậy anh sớm bưng đồ ăn sáng lên cho em đi.”
Nếu mọi người đều biết, như vậy không đi xuống mới là biện pháp sáng suốt nhất.
Tối hôm qua cuối cùng làm cho tới khi nào xong, Lâm Thục Ý đã mệt đến không để ý tới chất dính trên người, vẫn là Thẩm Phục ôn nhu giúp cậu thanh lý lau chùi sạch sẽ sau mới ôm cậu đi ngủ, cho nên bây giờ bên trong cũng không có chất dính gì khả nghi, khô mát thoải mái khiến Lâm Thục Ý nhếch miệng.
Tự mình trải qua, so với hủ nữ tưởng tượng, quả nhiên khá xa, xem ra có thể là do não của hủ nữ quá lớn.
Bất quá nếu Lâm Thục Ý biết Thẩm Phục bởi vì lo lắng là cậu lần đầu tiên, so với cường độ thật sự hắn mong muốn chỉ bằng một phần mười, trên mặt sẽ là cái biểu tình gì.
Sảng khoái khóc lóc sao? Khóc thì đâu còn là đàn ông.
Trò gian vẫn không có luân phiên làm, nếu như vậy coi thường năng lực của Thẩm Phục tuyệt đối là không được.
Hết chương 79.
|
80: Mâm đựng hoa quả thập cẩm
Nằm thẳng đến giữa trưa.
Lâm Thục Ý vẫn còn muốn đem chính mình đang ngượng ngùng chôn xuống năm ngày dương lịch cuối cùng, lẽ nào phải nằm ở trên giường qua ngày, Lâm Thục Ý có chút ân hận.
Kỳ thực nếu cậu biết đến, trong lòng của Thẩm lão gia đã nghĩ đây là sự tình bọn họ đã làm qua rồi, đại khái sẽ không ngượng ngùng như vậy.
Đến buổi trưa, mẹ Thẩm rốt cục không nhịn được đi lên gõ cửa.
Cô nghĩ nói cho Lâm Thục Ý, bọn họ đều là gia trưởng cởi mở những chuyện này không cần thẹn thùng, huống chi một tay thúc đẩy chuyện này mẹ Thẩm tuyệt đối sẽ không nói cô còn len lén nghe góc tường, bất đắc dĩ vách tường cách âm hiệu quả thật sự là quá tốt, cuối cùng bị ba Thẩm tức đến nổ phổi kéo trở về phòng.
Cộc cộc!
“Tiểu Ý con dậy chưa?"
Âm thanh mẹ Thẩm đột nhiên truyền vào trong phòng, trên giường hai bóng dáng đang chồng lên nhau đột nhiên tách ra, Lâm Thục Ý đỏ cả mặt, đem Thẩm Phục đẩy xuống, hốt hoảng đem quần áo bị Thẩm Phục kéo loạn, thu thập chỉnh tề, dùng ánh mắt ác liệt ngầm ngạo kiều ra hiệu Thẩm Phục đi mở cửa.
Thẩm Phục xoa xoa cái mông đau đớn, nhe răng trợn mắt đi mở cửa.
Mẹ ruột của hắn, lúc nào không đến, lại chọn ngay lúc này đến.
Hắn muốn ăn đậu hũ một chút, cũng không được, thậm chí cái mông suýt chút nữa bị suất thành tám cánh hoa!
Thẩm mụ đứng ở ngoài cửa,
"Tại sao lâu như thế mới mở cửa."
Thẩm Phục
“….”
Tình huống hết sức khẩn cấp, đi ra mở cửa cho mẹ là tốt lắm rồi được không?
Sau đó mẹ Thẩm cười híp mắt chuyển hướng đến Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý đã vén chăn lên đứng lên, ngoại trừ trên mặt có một chút hồng, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào không đúng.
Cố tình mẹ Thẩm cười híp mắt nhìn cậu một hồi, rồi nói một câu,
"Con đã khá hơn chưa?”
Lâm Thục Ý
“….”
Cậu thực sự ý nghĩ muốn nằm dài trên giường.
Thẩm Phục thấy mẹ ruột chính mình đang mải gây phiền, liền nói.
"Tiểu Ý không có chuyện gì, em ấy chỉ là có chút choáng váng đầu thôi ạ, giờ không sao rồi đang chuẩn bị rời giường xuống dưới nhà"
Cứ việc người trong nhà đều ngầm hiểu ý, tuy là rõ ràng nhưng vẫn cho Lâm Thục Ý một bậc thang đi xuống, trọng điểm là mẹ Thẩm nói chuyện quá thẳng, Thẩm Phục sợ Lâm Thục Ý bị chọt trúng, sau đó khổ sở chính là hắn.
Mẹ Thẩm lập tức một mặt biểu tình hiểu rõ, gật đầu nói,
"Được rồi, vậy mẹ liền đi xuống trước."
Lâm Thục Ý liếc nhìn hướng mẹ Thẩm cười một cái, mẹ Thẩm lúc này mới yên tâm đi xuống.
Đợi đến khi ra ngoài phòng chuẩn bị xuống cầu thang, mẹ Thẩm mới đem lời chính mình muốn nói ra cho Thẩm Phục nghe.
"Cái kia, túng dục hại thân, Tiểu Ý còn nhỏ, vẫn là nên tiết chế một chút!”
Thẩm Phục mất thăng bằng, suýt chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống dưới.
Hắn biết mẹ hắn là người văn minh, thế nhưng hắn thật là không có nghĩ đến, mẹ hắn đã vậy còn quá văn minh.
Thế nhưng vấn đề túng dục hắn không thể nói trước được, phải biết hắn cũng lần đầu tiên khai trai, có thể nhịn được chỉ làm hai lần, hắn đã muốn sống dở chết dở rồi.
Nhìn mẹ Thẩm xuống lầu, Thẩm Phục mới quay người về phòng, Lâm Thục Ý cũng đã đi ra.
Thay đổi áo cổ sơ mi dựng ngược, phối với quần màu xanh đậm, nhìn toàn bộ non đến mức có thể bấm ra nước giống như cọng hành nhỏ.
Nghĩ bộ dạng của cọng hành nhỏ, đêm qua ở dưới thân hắn, Thẩm Phục liền không nhịn được hô hấp đều nặng mấy phần, hai tay đút túi đi lên phía trước, đưa tay khêu một cái che ở trên trán của Lâm Thục Ý trên trán, nát tan đặt câu hỏi,
"Em tốt hơn chưa?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Phục, con ngươi đen như mực bên trong còn có chút ngượng ngùng.
"Quần áo có thể che khuất cái này không?"
Thẩm Phục:?
Hai phút sau Thẩm Phục mới phản ứng được, Lâm Thục Ý nói là dấu hôn trên cổ này đó. kỳ thực Thẩm Phục cảm thấy chính mình đã rất khắc chế, dù sao cũng là ở nhà, không nói bị Thẩm lão gia tử thấy được hay không, đầu tiên Lâm Thục Ý khẳng định sẽ ngượng ngùng, bất quá đại khái là bởi vì liên quan đến da dẻ của Lâm Thục Ý quá trắng, rõ ràng khắc chế cũng không có dùng nhiều lực, bất quá ở chỗ ngực vẫn là nhiều nhất xanh xanh tím tím vết tích, nhìn bộ dạng giống như vừa trải qua kịch liệt.
Lâm Thục Ý không nói hắn còn không nghĩ tới, lúc này nhìn Lâm Thục Ý dựng thẳng cổ áo sơ mi, hiển nhiên là sớm có tính toán, vừa vặn đem vết tích này đó che sạch sành sanh, Thẩm Phục ôm lấy khóe miệng, ác liệt cười nói.
"Em cúi đầu anh xem một chút.
Kỳ thực chiều cao hai người bây giờ cũng không chênh lệch là bao, Lâm Thục Ý hoàn toàn không cần cúi đầu, Thẩm Phục cũng có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, cố tình Lâm Thục Ý hiện tại "che đậy" sốt ruột, không ý thức được Thẩm Phục là đang đùa cậu, quả thực cúi thấp đầu xuống một chút, hỏi.
"Thế nào? Có thể nhìn thấy không?"
Thẩm Phục đưa tay mở ra cổ áo của Lâm Thục Ý.
"Chuyển một chút, anh xem mặt bên này có thể nhìn thấy hay không.”
Lâm Thục Ý nghe lời liền xoay chuyển một cái, bởi vì cúi đầu, một mảnh gáy trắng như tuyết dửng dưng rơi vào trong tầm mắt Thẩm Phục
Thẩm Phục lại bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.
Ngón tay lại đi trước thăm dò một chút, vuốt ve sờ lên xương quai xanh đẹp đẽ của Lâm Thục Ý.
Đầu ngón tay Thẩm Phục có chút nguội lạnh, Lâm Thục Ý một chút không nhịn được rụt cái cổ, cảm thấy không đúng rồi, xem thì xem làm sao phải di chuyển lên?
Thấy Lâm Thục Ý ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Phục lúc này mới ho nhẹ một chút, đưa tay rút trở về, nghiêm trang nói,
“Được rồi anh đã xem qua, tất cả góc độ đều không nhìn thấy, yên tâm đi!"
Lâm Thục Ý hồ nghi liếc mắt nhìn hắn, đi xuống lầu.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa liền nhịn không được.
Mới từ thư phòng mở cửa liền xem được toàn bộ quá trình, Thẩm ca ca mặt không thay đổi từ bên người Thẩm Phục đi qua, trào phúng nói.
"Nhìn em xem không có một chút tiền đồ."
Thẩm Phục
“…”
Mẹ Thẩm đang ở phía dưới làm mâm đựng hoa quả.
Vì chuẩn bị cho đêm bữa cơm đoàn viên năm cũ, mẹ Thẩm dậy rất sớm, liền thu xếp dì phục vụ mua các loại thịt cùng món ăn, còn tự mình đi mua không ít hoa quả tươi mới, chính là chuẩn bị đem ra làm mâm đựng thập cẩm hoa quả.
Thấy Lâm Thục Ý xuống lầu đi tới, mẹ Thẩm vội vã vẫy tay,
"Đến đến đến, ăn hoa quả."
Mẹ Thẩm gọi một tiếng này, Thẩm lão gia tử đang uống trà, cùng ba Thẩm đang xem báo tài chính kinh tế, đều xoay đầu lại xem Lâm Thục Ý, sau đó cũng ngầm hiểu ý không nói gì, Thẩm lão gia tử ngược lại nói.
"Nhanh xuống dưới nếm thử, hiện giờ hoa quả không phân bốn mùa nữa, mặc dù không có đúng mùa bất quá cũng coi như là thỏa mãn người ăn uống."
Về điểm này, Lâm Thục Ý quả thực cùng Thẩm lão gia tử có cái nhìn hoàn toàn giống nhau.
Tại Đại Yến, cũng không phải là không có nhà ấm lớn, chỉ là khi đó phòng ấm lớn cũng không gọi phòng ấm lớn, mà gọi là nhà kính, cũng không có như bây giờ có công nghệ cao lợi hại duy trì nhiệt độ chính là từ sớm đến tối đều dùng lửa đốt từ bếp, bởi vì chi phí đắt giá, ngoại trừ hoàng cung có nhà kính ngự dụng đừng nói gia đình bình thường, ngay cả quan to quý nhân cũng không có mấy cái, mà trong hoàng cung nhà kính từ trước tới nay cũng không phải dùng để trồng cây ăn quả, mà là các loại hoa cỏ mùi thơm nức mũi cung cấp cho hậu cung.
Đại Yến hoàng thượng hoang dâm ngu ngốc vô độ, nếu không phải như thế, cậu như thế nào trời đất xui khiến đi tới thế giới này, mặc dù cậu không biết đồ vật còn có rất nhiều, nhưng hiện tại thế giới này đối với Lâm Thục Ý mà nói, giống như thế ngoại đào nguyên, không có âm mưu quỷ kế không có minh tranh ám đấu, còn có nhiều người yêu thương cậu, rất lâu chưa có trở về kí ức tại Đại Yến, Lâm Thục Ý cảm thấy lúc đó chết thống khổ như vậy bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy đáng giá.
Bất quá không quản nghĩ lại bao nhiêu lần, Lâm Thục Ý đều trước sau có một loại cảm giác giống như trong mơ, khó mà tin nổi, cậu dĩ nhiên thật sự từ một thế giới xuyên qua đến một thế giới khác hoàn toàn bất đồng.
Không đợi Lâm Thục Ý cảm khái xong, Thẩm Phục cùng Thẩm Nham liền đồng thời xuống.
Lâm Thục Ý cảm giác tầm mắt Thẩm Nham tựa hồ lướt qua cổ cậu một chút, nhưng mà không đợi Lâm Thục Ý nhìn kỹ, Thẩm Nham cũng đã nghiêng đầu đi ngồi vào trên ghế sô pha.
Lâm Thục Ý quay đầu xem Thẩm Phục, thật sự không rõ ràng sao? Thật sự không nhìn thấy sao?
Mẹ Thẩm đã cắt gọt mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn.
"Ba, ăn hoa quả, Tiểu Ý, con còn sững sờ làm gì?"
Lâm Thục Ý không dấu vết đem cổ áo kéo lại, lúc này mới đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Phục bộ dạng quy quy củ củ.
Lâm Thục Ý không biết anh trai Thẩm tại sao nhìn hắn, Thẩm Phục lại biết đến, lúc này buồn cười, âm thầm cào tay cào Lâm Thục Ý nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói rằng.
"Thật sự cái gì đều không nhìn thấy, không cần sốt sắng như vậy."
Lâm Thục Ý hoài nghi liếc hắn một cái, cũng không bao giờ tin tưởng hắn nói.
Thẩm Phục:...
Mẹ Thẩm không hổ là bếp trưởng cơm tây, một mâm đựng trái cây đơn giản, từ trong tay cô đi ra, cũng có thể bày ra ý tưởng, Lâm Thục Ý nghiên cứu nửa ngày mới nhìn ra, quả cam đã được tỉa khéo léo thành hình hoa, cuối cùng cảm thấy quả nhiên vẫn là coi trọng khẩu vị làm cơm Trung Quốc thích hợp với cậu hơm.
Ăn xong hoa quả, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục chuẩn bị đi ra cửa đi dạo, mục đích kỳ thực cũng không có, bất quá biệt thự Thẩm gia bên cạnh có một cái hồ nhân tạo lớn, cảnh sắc coi như không tệ, thêm vào ngày hôm nay ánh sáng cũng đặc biệt ra sức, ấm áp chiếu lên trên người không chút nào cảm thấy lạnh, vì vậy hai người liền chuẩn bị đi vào trong đó đi dạo, cảm thấy được bọn nhỏ cũng phải có không gian riêng, ba Thẩm, mẹ Thẩm sảng khoái phất tay cùng hai người tạm biệt, vì vậy hai người liền đổi giày chuẩn bị ra cửa.
Vào lúc này Thẩm Nham một mặt bình tĩnh đứng lên.
"Anh vừa vặn cũng không có chuyện gì, cùng đi đi"
Thấy Thẩm Nham cư nhiên tự động đi đảm nhiệm kỳ đà cản mũi, mẹ Thẩm bất mãn, nhưng mà mẹ Thẩm còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Thục Ý gật gật đầu đồng ý.
"Được ạ"
Thẩm ca ca khẽ cười Thẩm Phục liền cứng đơ.
Vì vậy nhóm hai người, liền biến thành nhóm ba người quỷ dị.
Thẩm Nham cùng Lâm Thục Ý hai người đi ở phía trước Thẩm ca ca luôn luôn bình tĩnh mặt than, ngược lại là lời nói cũng bắt đầu tăng lên, nói với Lâm Thục Ý cái này, cái kia hoàn toàn chỉ có hai người nói, trọng điểm nhất chính là, Thẩm ca ca không chút lưu tình nói đều là sự kiện tuổi thơ của Thẩm Phục, cũng không hề để ý tới Thẩm Phục đi ở phía sau, còn thỉnh thoảng đùa Lâm Thục Ý cười to.
Hơn nữa hai người vừa đi vừa nói, bộ dạng một chút cũng không có muốn cho Thẩm Phục xen mồm vào.
Cứ việc nhìn Lâm Thục Ý cười rất vui vẻ, nhưng mà người khiến cậu vui vẻ không phải là hắn, Thẩm Phục lại cảm thấy không một chút nào buồn cười, cũng căn bản là không cười nổi!
Thẩm ca ca một bên nói còn một bên tranh thủ dùng đôi mắt liếc về phía sau một cái, xem Thẩm Phục bộ dạng mây đen giăng kín, tâm lý không khỏi có một trận mừng thầm, anh nhất định phải dùng hành động để Thẩm Phục biết, mỗi ngày ở trước mặt anh ân ân ái ái, là phải trả giá thật lớn thế nào.
Trong không khí tràn đầy đều là mùi chua thối luyến ái hại anh suýt chút nữa cũng muốn yêu!!
Hết chương 80.
|
81: Bánh rán khoai môn tẩm vừng
Ở Thiên triều, bất kể là là tết dương lịch, hay tết âm lịch cũng được, vào ngày cuối năm bữa cơm đoàn viên đã là truyền thống, người một nhà ngồi cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phim, xem chương trình lễ hội, cũng coi như là một hoạt động giải trí.
Mà Thẩm lão gia tử ở phương diện này cũng đặc biệt chú trọng, ông cũng không thích đi du lịch gì đó, ngày lễ tốt đẹp Trung Quốc, mọi người đều dồn dập đi ra nước ngoài, xem như cũng không ra sao cả, so ra ông thích vào ngày lễ tết, mọi người cùng nhau ăn cơm, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, vẫn tốt hơn nhiều.
Thẩm gia kỳ thực chẳng hề có nhân số thịnh vượng, Thẩm lão gia tử là con độc nhất, cũng không có anh chị em gì, đến thời ba Thẩm ngược lại còn có một đứa em gái, chỉ là em gái phải gả đi nước ngoài, ngoại trừ ngày lễ tết vẫn rất ít khi trở về, vì thế lão gia tử nóng lòng học sử dụng máy vi tính, chính là cùng con gái ở xa, trò chuyện video.
Cho nên Thẩm lão gia tử trong lòng kỳ thực đặc biệt thích náo nhiệt, đừng nói ngày lễ ngày tết, chính là lúc thường ông đều hi vọng nhà đông người, cái này cũng rõ ràng tại sao Thẩm Nham cùng Thẩm Phục đều ở bên ngoài có nhà ở, nhưng vẫn ở Thẩm gia.
Mà ngày cuối năm, mọi người cũng coi là chuyện đương nhiên vâng theo nguyện vọng của Thẩm lão gia tử, người một nhà đoàn tụ ăn một bữa cơm.
Mẹ Thẩm cùng Lâm Thục Ý đều xuống bếp, hai người từng người làm món chính sở trường của mình, còn có mấy món ăn kèm theo, hương vị tính xảo đặc biệt hấp dẫn,
đồ ăn tràn đầy xếp trên bàn, có thể nói là Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, rán nướng chưng luộc xào hầm đều có, bốn người còn lại ngụm nước chảy ròng ròng.
Thẩm lão gia tử cảm thấy được ông làm trưởng bối, đối với món ăn lại chảy nước miếng thật sự là quá khó nhìn, liền giả bộ đoan trang đứng lên, nói là đi gọi điện cho con gái, ba Thẩm cũng thẳng thắn cũng đứng lên, nói là đã lâu không thấy em gái, cùng lão gia tử cùng đi nhìn một chút.
Còn lại Thẩm Nham cùng Thẩm Phục hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Nhà của hai đứa thế nào rồi?”
Lần trước thời điểm Thẩm ca ca đến, nhà ở vẫn chưa làm triệt để, chỉ có cái xác bên ngoài, bên trong đồ vật trang trí vẫn chưa có.
Thẩm Phục lấy điện thoại di động ra, nhấn vào mục album, bức ảnh chụp liền hiện ra, một tấm lại một tấm đưa cho Thẩm Nham xem.
"Trang trí đã xong rồi, chờ hết mùi sơn, đồ nội thất mang vào là có thể vào ở.”
Thẩm ca ca híp mắt, lướt xem bức ảnh trong máy điện thoại Thẩm Phục đưa, đột nhiên liền sinh ra chút ước ao.
"Tốt vô cùng, kỳ thực hai đứa ở rất thích hợp."
Lâm Thục Ý hướng tới yên ổn, Thẩm Phục cũng cho cậu điều này.
Đối với Thẩm ca ca trong miệng khó có được lời hay, Thẩm Phục có chút khiếp sợ, lúc này choàng vai Thẩm Nham, nói.
“Anh, có phải hôm nay anh bị kích thích gì không? Không xem hai đứa bọn em mỗi ngày ân ái, nên muốn tìm người yêu chứ?”
Thẩm Nham không ngoài ý muốn đen mặt, cảm thấy được đứa em trai này muốn ăn đòn, anh muốn nhẫn cũng không nhịn được.
"Anh, anh cũng lớn rồi, mau chóng tìm chị dâu cho em đi.”
Thẩm Nham quay người liền muốn đi, Thẩm Phục nhếch miệng nói một câu,
"Em vẫn cảm thấy anh như bây giờ là tốt nhất.”
Đi về phía trước bóng dáng sửng sốt một chút, Thẩm Nham không quay đầu lại, khóe miệng lại câu lên một chút.
"Nhưng là, anh chọn tới chọn lui lại không tìm được thì làm sao bây giờ?"
Thấy Thẩm ca ca bị lời của mình đánh động, Thẩm Phục ngoắc ngoắc khóe miệng, mỉm cười chém thêm một dao.
Thẩm Nham.
“…..”
Hai anh em bọn họ tựa hồ rất lâu chưa cùng nhau tập luyện thì phải.
Đợi đến khi mẹ Thẩm cùng Lâm Thục Ý ở trong phòng bếp, bầu không khí hòa hài đem tất cả mọi thứ làm tốt, đi ra vừa nhìn, người đều không thấy, ồ, không phải là vừa mới vây quanh nơi này, chảy nước miếng ròng ròng sao?!
Lâm Thục Ý ngẩng đầu nhìn thư phòng của Thẩm lão gia tử, cửa mở ra, liền nói với mẹ Thẩm.
"Hẳn là ở trên lầu, con đi xem xem."
Lâm Thục Ý đi lên gõ cửa, trong cửa vừa vặn truyền đến tiếng cười thẳng thắn, nghe thấy tiếng gõ cửa nói rằng,
"Vào đi."
Lâm Thục Ý đi vào, ba Thẩm cùng Thẩm lão gia tử ngồi đối diện cậu, đang xem màn hình máy vi tính, nhìn thấy cậu tiến vào Thẩm lão gia tử cười nói,
"Tiểu Ý à, là gọi chúng ta ăn cơm sao?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu, trong máy vi tính đột nhiên truyền tới một thanh âm giọng nữ thanh thúy.
"Tiểu Ý? Là bạn trai của Tiểu Phục đúng không? Nhanh kêu đến để con xem một chút."
Thẩm lão gia tử nói rằng.
"Đúng rồi, con tư tưởng ngược lại rất thoáng, lúc trước nghe đến tin tức này cũng không có chút nào kinh ngạc."
Đầu kia liền cười rộ lên,
"Tư tưởng của ba cứng nhắc như vậy hiện tại mới đồng ý cho hai đứa nó, mau kéo cậu ấy qua để con xem thế nào.”
Nói cũng đúng, Thẩm lão gia tử cười hướng Lâm Thục Ý vẫy vẫy tay.
"Tiểu Ý tới xem một chút, đây là cô của Tiểu Phục."
Đối với người cô này, Lâm Thục Ý đã nghe Thẩm Phục nói qua, nói là ở nước ngoài rất ít khi nhìn thấy, bất quá bởi vì Thẩm Thi Mạn, cùng ba Thẩm niên kỷ cách biệt khá lớn, cho nên so với anh trai, ngược lại là cùng này hai đứa cháu nhỏ tương đối thân cận
tuy rằng quanh năm ở nước ngoài, nhưng cùng với hai anh em Thẩm gia tình cảm đều vẫn tương đối tốt, Thẩm Phục là người đồng tính luyến sự tình, cũng là Thẩm cô cô biết trước, Thẩm cô cô tính cách rộng rãi, thụ giáo cũng đều là kiến thức phương tây, cho nên đối với chuyện này cũng không có cỡ nào kinh ngạc, còn cổ vũ Thẩm Phục, không muốn bởi vì phương diện này có ý kiến gì, kỳ thực Thẩm Phục khi đó cũng không cần người khác có ý kiến gì, tuy rằng biết mình là người đồng tính, cũng bởi vì đối với phụ nữ không làm sao có hứng thú nổi, càng sẽ không quan tâm người khác nói thế nào.
Lâm Thục Ý đáp một tiếng, liền hướng bên người Thẩm lão gia tử đi đến.
Thẩm cô cô hình tượng hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của Lâm Thục Ý, tóc ngắn xinh đẹp, bị ánh sáng phơi nắng thành màu da vàng, mặt mày cùng Thẩm lão gia tử giống nhau mười phần, có sức quyến rũ thành thục của phụ nữ lại dung hợp chút thiếu nữ đẹp đẽ, một chút cũng không giống như là người đã hơn ba mươi tuổi, cười rộ lên cũng làm người ta có một loại cảm giác được tắm rửa dưới ánh nắng mặt trời.
Vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý, Thẩm cô cô, đôi mắt liền lập tức trợn tròn lên, há hốc mồm lầm bầm một câu Lâm Thục Ý nghe không hiểu, bị ba Thẩm nghe được không còn gì để nói, Thẩm lão gia tử cũng thẳng trừng mắt, làm cho cô đối với tiểu bối nên khéo léo chút.
Lâm Thục Ý không hiểu rõ.
Thẩm cô cô nhìn Lâm Thục Ý biểu tình có chút ngốc manh ở bên kia cười nghiêng ngả.
"Là đang khen con đó, anh chàng đẹp trai, toàn bộ bộ dạng chưa có thành thục, giống như cọng hành nhỏ vậy, bị Thẩm Phục, thằng nhóc kia hái được, ánh mắt ngược lại không tệ, chính là không biết hai đứa phát triển đến bước nào rồi?"
Thẩm lão gia tử lại thẳng trừng mắt.
Lúc trước Lâm Thục Ý cảm thấy được mức độ cởi mở ở Thiên triều đã rất làm cho hắn cậu kinh ngạc rồi, xưa nay chưa có tiếp xúc qua văn hóa ngoại quốc, Lâm Thục Ý không biết nguyên lai nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cậu quả thực không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ có thể ngốc lăng lăng hỏi thăm một chút
"Thẩm cô cô!"
Thẩm cô cô thổi phù một tiếng cười càng vui sướng hơn.
Cũng may ba Thẩm lập tức liền ho nhẹ một tiếng giải vây,
"Cái kia chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm, có lời gì lần sau nói sau đi."
Nói xong cũng chuẩn bị định tắt màn hình máy vị tính,đem em gái lời nói kinh người này tiễn đi.
Thẩm cô cô vội vã ngăn lại, biểu thị cô còn có chính sự muốn nói,
"Năm nay con sẽ trở về sớm.”
Thẩm lão gia tử lúc này mới nhìn thẳng vào màn hình.
"Không phải trước đây đều là tết âm lịch mới trở về sao? Trở về sớm là có ý gì?"
Thẩm cô lật qua lật lại lịch để trên bàn máy vi tính, nói rằng.
"Đại khái chính là tháng sau đi, con và Alan cùng về, cụ thể thì đợi về rồi sẽ nói cho ba, ngược lại chuyện công việc việc riêng, đều có một chút."
Nghe đến con gái muốn trở về sớm, Thẩm lão gia tử rốt cuộc cũng cao hứng.
"Trở về bao lâu?"
"Lần này có thể sẽ đợi tương đối lâu, có tin tức tốt, đợi trở lại sẽ nói cho ba biết."
Cứ việc Thẩm cô cô ở nước ngoài xa xôi, bất quá cô có thể sớm trở về mọi người cũng rất cao hứng, dặn dò lúc nào Thẩm cô cô trở về thì gọi điện cho bọn họ, bọn họ bảo Thẩm Nham đi đón, Thẩm cô cô cười híp mắt đáp lại, trước khi tắt video còn không quên trêu chọc Lâm Thục Ý một chút.
"Chờ cô trở lại, đem chuyện của hai đứa nói chi tiết cho cô một chút.”
Lâm Thục Ý cả người đều cứng đờ, cố tình Thẩm cô còn cười một mặt không có ý tốt.
Ba Thẩm một chút liền đem video tắt đi, bắt chuyện Lâm Thục Ý,
"Đừng để ý tới cô ấy, đi ăn xuống cơm, lớn rồi mà không ra dáng trưởng bối.”
Thẩm Phục vừa vặn đẩy cửa tiến vào, vừa đi vừa dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu.
"Ai? Cô con ạ?"
Ba Thẩm gật gật đầu, Thẩm Phục vừa nhìn Lâm Thục Ý bộ dạng cứng ngắc, nghĩ lại phong cách nói chuyện của cô với mình, nghĩ cũng biết cô nói với Lâm Thục Ý cái gì, cười tiến lên ôm vai Lâm Thục Ý.
"Cô ấy vẫn luôn là như vậy, thói quen thôi.”
Kỳ thực Lâm Thục Ý ngược lại một chút cũng không cảm thấy Thẩm cô nói chuyện như vậy khiến cậu thấy chán ghét, trái lại cô khiến người ta sinh ra một loại cảm giác thân thiết, chính là những lời nói kia, khiến Lâm Thục Ý mặt có chút đỏ.
"Anh vừa làm gì vậy?"
Thẩm Phục nghe vậy cứng đờ,
"Không có gì, cùng anh trai luyện một chút."
Thoạt nhìn Thẩm Nham tựa hồ rất chăm rèn luyện cơ thể, không có chút nào ngồi không, cùng Trần Phóng quả thực khác xa, hai người chỉ luyện một hồi, Thẩm Phục liền cảm thấy toàn thân cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Vậy thì nhanh đi tắm rửa đi, một thân đầy mùi mồ hôi."
Thẩm lão gia tử trừng hai mắt nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, Thẩm Phục cười híp mắt đưa tay từ trên người Lâm Thục Ý buông xuống.
"Đây không phải cháu muốn nhìn cô sao?”
"Tháng sau nó sẽ trở về, thời điểm đó từ từ xem."
Thẩm Phục đột nhiên trợn mắt lên,
"Thật sự ạ? Năm nay sao lại sớm như vậy?"
"Nói có chuyện tính nói cho chúng ta."
Thẩm Phục dùng khăn mặt lau trán đầy mồ hôi chảy ra, khóe miệng câu lên nói rằng.
"Tin tốt ạ? Sẽ không phải là mang thai chứ?"
Thẩm cô cô, năm nay đã ba mươi mấy, nhưng vẫn chưa muốn có con, đây cũng coi như là tâm bệnh của Thẩm lão gia tử, cố tình hai vợ chồng Thẩm cô cô đều không có muốn có con sớm, cũng căn bản không đem chuyện này coi là chuyện to tát, Thẩm cô cô còn tự xem mình không hề giống người đã ba mươi tuổi, điểm này liền qua loa lấy lệ đối phó với Thẩm lão gia tử, nhưng thực chất lại không giống, thân thể của Thẩm cô cô dần dần cũng già đi, nếu như mang thai sẽ không tốt cho cả mẹ và con.
Huống chi mắt thấy Thẩm Nham cũng sắp phải phải kết hôn sinh con, nếu không phải Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý là sự tình như thế, nói không chắc thời điểm con của hai đứa cháu ra đời, cô cô vẫn chưa có con, chuyện này làm sao được?
Nghe Thẩm Phục vừa nói như thế, Thẩm lão gia tử cả người đều tinh thần, càng nghĩ càng cảm thấy chính là có chuyện như vậy, hận không thể lập tức gọi điện thoại lại cho Thẩm cô cô.
Ba Thẩm vẫn là tương đối lý trí.
"Vẫn là đừng hỏi, đợi tiểu Mạn trở về sẽ nói, cũng không biết có phải sự thật không, ba hỏi thế nào được?
Thẩm lão gia tử lúc này mới bình tĩnh lại, chờ Thẩm cô cô trở về công bố cái tin tức tốt rốt cuộc có phải giống như bọn họ nghĩ tới hay không.
Vì vậy giao thừa dương lịch năm nay, lại có một tin tức tốt Thẩm cô cô sẽ trở về sớm.
Người một nhà vui mừng ngồi cùng một chỗ, thảo luận nếu như con của Thẩm cô cô ra đời, thời điểm đó phải làm gì?
Nói một hồi, mẹ Thẩm đột nhiên nhìn Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, hỏi.
"Vậy hai đứa thì sao?”
Thẩm Phục.
"Hả?"
"Hai đứa không chuẩn bị muốn có con sao?"
Lâm Thục Ý bị mẹ Thẩm đột nhiên này hỏi câu này có chút mộng mị, bọn họ đã nghĩ tới vấn đề này, bất quá cũng không có tra cứu, hiện tại mẹ Thẩm đột nhiên hỏi, bọn họ tựa hồ cũng không thể không trả lời chắc chắn.
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, cười nói.
"Muốn, đương nhiên muốn, Tiểu Ý rất yêu thích trẻ con, bất quá tạm thời vẫn không có nghĩ kỹ."
Thẩm lão gia tử cũng lên tiếng,
"Hai đứa tuy nói còn nhỏ, bất quá chuyện như vậy cũng nên suy tính, nếu như muốn liền sớm chuẩn bị sẵn sàng, rốt cuộc là nhận nuôi hay là nhờ mang thai hộ, chung quy phải sớm chuẩn bị sẵn sàng mới tốt."
Lâm Thục Ý nghi ngờ nghiêng đầu,
"Mang thai hộ?" Nhận nuôi thì cháu biết, mang thai hộ là cái gì?
Tất cả mọi người không nghĩ tới Lâm Thục Ý không biết cái này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cuối cùng vẫn là anh trai Thẩm, mặt không thay đổi giải thích.
"Chính là em và Thẩm Phục tinh trùng kết hợp trứng của phụ nữ khác, bồi dưỡng ra đứa con.”
Lâm Thục Ý cả người đều kinh hãi, cậu vẫn là lần đầu tiên biết đến, đứa bé còn có thể sinh ra như vậy, không cần kết hợp lại có thể sinh con? Như vậy sinh ra đứa con có thể hay không sẽ giống như Thẩm Phục, nhưng cậu làm sao lại có chút khó có thể tiếp nhận? Cùng trứng của phụ nữ khác kết hợp lại sinh ra đứa con? Thời điểm đó giống như là đẩy Thẩm Phục cho người phụ nữ khác vậy? Lâm Thục Ý cảm thấy cậu có chút vô năng tiếp thu.
"Vẫn là nhận nuôi đi."
Thẩm Phục đột nhiên nói, kỳ thực không chỉ là Lâm Thục Ý không tiếp thy được, Thẩm Phục ngẫm lại cũng cảm thấy chính mình cũng như vậy.
"Vậy thì nhận nuôi đi, nhận nuôi hai đứa trẻ, cho bọn nó có anh có em, hai đứa cảm thấy thế nào?"
Chỉ cần có ý muốn, nhận nuôi mấy đứa cũng không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao lấy gia cảnh bọn họ, nhận nuôi mấy đứa trẻ cũng có thể làm cho bọn nó tiếp thu giáo dục tốt nhất.
"Vừa vặn, phù hợp với công tác của cô cô cháu, cũng có chút quan hệ, chờ nó trở lại, hai đứa hảo hảo thương lượng một chút.”
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau gật gật đầu, chuyện này liền quyết định như vậy, cuối cùng liền đợi Thẩm cô cô trở về rồi nói tiếp.
"Kia ăn cơm đi, Tiểu Ý làm bánh rán khoai môn tẩm vừng, nguội sẽ ăn không ngon đâu.”
Hết chương 81.
|
82: Sủi cảo nhân thịt lợn củ cải
Đêm năm cũ vừa qua, hai người liền nhanh chóng trở về S thị, bởi vì còn phải mở tiệm cơm, cho nên Thẩm lão gia tử cũng không giữ lại, chỉ là người đi rồi lại cảm thấy trong nhà có chút vắng vẻ, bất quá nhà bọn họ ở S thị cũng đã làm xong, thỉnh thoảng có thể về chơi, vừa nghĩ như thế Thẩm lão gia tử cũng không có cảm giác buồn nữa.
Lâm Thục Ý đóng cửa tiệm cơm nghỉ hai ngày, lúc trở về tất cả các nhân viên đã đến, đang ở trong quán quét tước vệ sinh, bên trong mới thuê thêm ba người, một người phụ nữ trung niên, phụ trách quét tước, còn lại hai cô gái tuổi cũng không lớn lắm, bất quá nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì tuổi đã hai mươi hai, hai mươi ba, so với Lâm Thục Ý lớn hơn.
Mới vừa lúc mới bắt đầu đều không tin tưởng Lâm Thục Ý là ông chủ của nơi này, lại cảm thấy giống với con trai ông chủ hơn.
Kết quả đến bây giờ, đều là Lâm Thục Ý nói cái gì là làm cái đó.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục mối quan hệ của bọn họ đại khái cũng biết một chút, ngoại trừ người phụ nữ trung niên giật minh, có chút khả năng khó tiếp thu, còn dư lại hai cô gái kia đều tiếp nhận thật mau. Dù sao tiền lương so với chỗ khác cao hơn không nói, lại còn gần nhà, công việc tốt như vậy đi chỗ nào tìm được đây, cho nên người phụ nữ trung niên kia vừa mới bắt đầu không tiếp nhận, nhưng cũng không nói gì thêm, từ từ xem hai người trước mặt bà cũng không có cái gì không đúng, cũng đem tất cả nghi hoặc đều loại trừ, an an tâm tâm, ở đây làm việc.
Lúc này nhìn thấy hai người trở về, tất cả mọi người thật cao hứng, nói là cũng đã dọn dẹp xong rồi, sẽ chờ Lâm Thục Ý trở về mở cửa đây.
Lâm Thục Ý lúc này mới xem như là chân chân thật thật cảm nhận được nhiều người có chỗ tốt, đưa đồ trong tay thả xuống hỏi.
"Đường Sảng đâu?"
"Ở phía sau kiểm kê món ăn ạ."
Lâm Thục Ý gật gật đầu, hướng phía sau đi đến.
Thẩm Phục từ cốp sau chật kín đồ vật, mang mấy hộp quà ra ngoài, cười híp mắt cùng mọi người tuyên bố,
"Những thứ này đều là đặc sản H thị, phát cho mọi người xem như là quà mừng năm mới.”
Ba người nhìn lẫn nhau, hai cô bé không nhịn được, không khỏi cao hứng.
"Cảm ơn anh Thẩm!"
Người phụ nữ trung niên cũng thật cao hứng, dù sao chung quanh đây địa phương không lớn, cũng không thấy có tiệm cơm phát phúc lợi mừng tết dương lịch cho mọi người.
Kỳ thực đối với Thẩm Phục, hai cô bé lúc đầu đều là có chút không dám tới gần, thời điểm không cười thoạt nhìn có loại quý khí lẫm liệt không thể xâm phạm, khiến hai cô đối với hắn có chút sợ sợ, bất quá sau một thời gian, mọi người liền phát hiện, bộ dạng của vị thiếu gia này, trên thực tế là rất thích cười, đặc biệt là trước mặt Lâm Thục Ý, cười đến ôn nhu hiền dịu, khiến hai cô bé có trái tim thiếu nữ đều sắp không nhịn được đập liên hồi.
Nhưng dù sao người ta cũng là hoa đã có chủ, cho nên hai cô bé vẫn rất tự giác không để cho chính mình sinh ra chút tâm tư không nên, có câu nói người khôn tự mình biết mình, anh chàng đẹp trai đẳng cấp cao như vậy, các cô tự giác không có tư cách chia sẻ, tỷ như Lâm Thục Ý ở trong lòng các cô chính là người duy nhất có thể phối hợp Thẩm Phục, muốn mặt có mặt, muốn tư thái có tư thái, một người kiên cường, suất khí, giống như tiểu bạch dương, lại còn có tay nghề nấu ặ tuyệt hảo, vì vậy trong lòng các cô, Lâm Thục Ý quá xứng đáng với Thẩm Phục.
Huống chi các cô tuy rằng không trải qua mấy lần luyến ái, bất quá xem ánh mắt Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý liền biết, coi như ngược lại có người muốn dính lấy, Thẩm Phục chắc chắn nhìn cũng không lọt “nhược thủy bà ngàn, ta chi thủ nhất biều” (trên đời này ngàn vạn người, anh chỉ yêu một mình em), vì vậy tâm tư thiếu nữ của các cô cũng liền thức tỉnh.
Thẩm Phục phát quà cho các cô, lập tức làm cho hắn ở các trong lòng các cô, độ hảo cảm liền tăng vèo vèo, lên không ít, có hai ông chủ tốt như vậy, đừng nói một năm, mười năm giấy bán thân, các cô cũng kí.
Vì vậy càng ra sức làm việc hơn.
Giúp Lâm Thục Ý phát quà cho nhân viên, Thẩm Phục mới hai tay đút túi nhàn nhã hướng phía sau đi, Lâm Thục Ý cùng Đường Sảng đang đem thực phẩm ma được phân loại, nên ướp lạnh thì ướp lạnh, nên để tủ lạnh liền để tủ lạnh, Thẩm Phục kéo kéo ống tay áo liền đi lên hỗ trợ.
Nửa ngày, Đường Sảng khóc không ra nước mắt đem cá và đậu phụ từ tủ lạnh đem đi ướp lạnh, sau đó một mặt sinh không thể luyến, nhìn Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý thật sự là không nhịn được cười đem Thẩm Phục kéo lại,
"Thôi, anh cũng đừng giúp nữa, càng giúp càng bận."
Cá, đậu phụ cùng đậu phụ đông lạnh đều không nhận rõ, làm sao mà hi vọng hắn giúp được.
Thẩm Phục trên mặt một chút cũng không có xấu hổ, vì không biết nhận dạng đồ ăn, ngược lại trở tay đem Lâm Thục Ý kéo đến trước mặt, ghé vào bên lỗ tai cậu nói
"Vậy nếu không anh đi luộc sủi cảo cho em, sáng sớm đến bây giờ còn chưa ăn cái gì đâu.”
Lâm Thục Ý nhìn một chút Đường Sảng, không có chú ý bọn họ bên này, mới nhỏ giọng nói rằng,
"Được, anh luộc nhiều một chút, bọn họ phải đến đây sớm, cũng chưa có ăn đâu.”
Nguyên bản Thẩm lão gia tử muốn lưu bọn họ ăn sáng xong mới đi, nhưng tiệm cơm buổi sáng liền muốn mở cửa, bọn họ muốn phải đi trước, nên chưa kịp ăn, chỉ uống hai chén sữa bò, miễn cưỡng xem như là lót bụng.
Thẩm Phục tuy rằng không phân biệt được đậu phụ cùng cá đông lạnh, luộc sủi cảo thái rau vẫn có thể làm được, nấu nước đem sủi cảo nấu xong, hắn còn, tự pha chút dầu ớt, dấm chua, nước, sau đó đem sủi cảo nhân củ cải thịt lợn, bọn họ đã gói trước cho vào nước luộc, vớt lên đặt trong cái mâm, ở giữa đặt bát nước chấm dấm chua, hào hứng bưng ra ngoài, tự có một loại cảm giác hài lòng chính mình nấu cơm.
Kỳ thực dầu ớt là Lâm Thục Ý sớm thả hương liệu, hạt vừng rang rồi, dấm chua là sẵn có, cho nên thật không biết cảm giác đắc ý của Thẩm Phục là từ đâu tới.
Chờ Thẩm Phục bên này luộc xong sủi cao, bên kia Đường Sảng Lâm Thục Ý bọn họ cũng làm xong không sai biệt lắm, mọi người cùng nhau rửa tay ăn sáng.
Cứ việc biết rõ, Thẩm Phục làm cho đều là có sẵn nhưng đối với vừa việc nhìn thấy mười ngón tay không dính nước của Thẩm thiếu gia, cư nhiên đi luộc sủi cảo cho bọn họ, mọi người đều không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Ăn xong sủi cảo cũng là hơn mười giờ, chuẩn bị một chút liền bắt đầu có khách tới.
Sáng sớm bọn họ trở lại lúc đó còn tương đối sớm, cũng không đến nhà Lão Dương Đầu được, liền trực tiếp đi tiệm cơm, đợi đến thời điểm mười một giờ, Lão Dương Đầu mang theo bà nội Tiểu Uyển đến.
Hai người chậm rãi đi tới, vừa nói vừa cười, nhìn thấy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục một khắc kia, bà nội Tiểu Uyển tính tình luôn luôn mạnh mẽ, mãnh liệt giờ lại có chút thẹn thùng, Lão Dương Đầu ngược lại thoải mái, không có chút nào nhăn nhó, Lâm Thục Ý tiến lên cười cùng hai người hỏi thăm.
Kỳ thực cậu cũng không nghĩ tới cuối cùng hai người kia lại ở chung với nhau, Lão Dương Đầu tính tình nội liễm trầm tĩnh không quen ngôn từ, bà nội Tiểu Uyển thì lại hoàn toàn ngược lại, tính tình sinh động nói nhiều, dễ nóng nảy, cùng thùng thuốc súng không khác là bao. so với Lão Dương Đầu nhỏ hơn mười tuổi, cho nên Lâm Thục Ý thật sự không nghĩ tới cuối cùng hai người họ lại cùng nhau, bất quá ngẫm lại tựa hồ cũng không phải là không hề có dấu hiệu, bà nội Tiểu Uyển vẫn đối với Lão Dương Đầu rất tốt, đặc biệt là từ lúc xảy ra sự kiện Dương Tiếu kia, sau đó bà nội Tiểu Uyển thường thường an ủi ông sợ trong lòng ông khó chịu, nghĩ không thông suốt. Cho nên bà nội Tiểu Uyển đã sớm đối với ông Dương có hảo cảm sao? Lâm Thục Ý cười nghĩ, quả nhiên giống như tính cách bà nội Tiểu Uyển.
Lão Dương Đầu đã sớm đem chuyện cùng hai người nói rõ, lúc này cũng không sợ hai người chê cười, ông đời này đã dự định sẽ cô độc đến cuối cuộc đời, không nghĩ tới còn có người nguyện ý cùng ông,đòng thời vượt qua thời gian sau cùng này.
"Ông Dương, hai người muốn ăn cơm sao?"
"Ăn rồi, hai đứa bận chuyện của hai đứa đi, chúng ta chỉ là ghé thăm cháu một chút.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, đột nhiên hỏi,
"Ông nội, hai người không dự định làm tiệc rượu vân vân sao ạ?"
Lâm Thục Ý hỏi như vậy, dù là Lão Dương Đầu trên mặt đều là trấn định, cũng không khỏi lộ ra một điểm ngượng ngùng, nhìn lại bà nội Tiểu Uyển đứng ở sau lưng Lão Dương Đầu, ngay cả mặt cũng không lộ ra rồi.
"Còn làm tiệc rượu làm gì, đều là lão già bảy mươi, tám mươi rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu, hai ngày nữa gọi lão Trần bọn họ cùng đi ăn một bữa cơm, đều già cả rồi, cũng không muốn để nhiều người biết.”
Thẩm Phục một tay đút túi một tay ôm vai Lâm Thục Ý cười híp mắt.
"Này có cái gì xấu hổ đâu ạ."
Hai người bọn họ tình huống như thế còn không là làm cho tất cả mọi người biết đến.
Lão Dương Đầu lắc đầu một cái,
"Già rồi, không có gì cần khoe khoang cả."
Vừa nói một bên nhìn lại bà nội Tiểu Uyển liếc mắt một cái,
"Có thể tìm tới người như vậy qua hết cả đời này, đã tốt lắm rồi, chính mình sống cuộc sống của mình, không cần quan tâm người khác nói thế nào.”
Khả năng tuổi không giấu nhau, suy nghĩ cũng khác xa nhau.
Thẩm Phục yêu thích Lâm Thục Ý, hận không thể để toàn thế giới đều biết hai người bọn họ cùng nhau, mà Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển, chỉ muốn sống cuộc sống bình thản qua ngày
không cần để ý người khác nói thế nào.
Bất quá Lão Dương Đầu quyết định chuyện này, không nói đến người khác, Lâm Thục Ý cuối cùng là yên tâm, trước đây cũng chỉ có Lão Dương Đầu một người, cậu chỉ lo một mình ông cảm thấy cô độc cô quạnh, coi như cậu có thể cùng ông trò chuyện, nhưng cũng có vấn đề lại không thể nói được cho cậu, hiện tại lại có bà nội Tiểu Uyển, sẽ không giống như vậy nữa, sau này hai người làm bạn đời, ai cũng sẽ không cảm thấy cô độc.
"Đúng rồi, ông hôm nay tới còn có một việc."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đứng thẳng người,
"Ông nói đi ạ."
"Chúng ta thương lượng một chút, cảm thấy được vẫn là ở cùng một chỗ với mọi người tương đối tốt, vốn là nói để bà nội Tiểu Uyển đến chỗ ông sống, nhưng Tiểu Uyển nói cô bé không nỡ xa bà nội, muốn ông đến nhà bọn họ, ông nghĩ cũng được, nên muốn nhờ hai đứa giúp ông khuân một ít đồ vật.”
Nguyên lai là như thế cũng chỉ là chuyện nhỏ, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đáp ứng ngay lập tức, nói không thành vấn đề.
Bất quá cả nhà bọn họ muốn ở cùng một chỗ? Như vậy càng tốt hơn, Tiểu Uyển tính tình tốt đẹp, ở bên cạnh họ, bọn họ sẽ càng cao hứng hơn,
Lão Dương Đầu cũng coi như là khổ nửa đời, may là sau này sẽ được hạnh phúc.
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển hai người tựa sát vào nhau đi xa, bóng lưng thoạt nhìn rất ấm áp, Thẩm Phục cùng nhau Lâm Thục Ý mỉm cười liếc mắt nhìn lẫn nhau, tựa hồ cũng từ trong mắt đối phương thấy được bộ dạng của bọn họ sau này, sau đó vừa nghiêng đầu nhìn thấy Đường Sảng ở phía sau lệ rơi đầy mặt.
Ngay cả lão đại gia cũng có người để ân ái, cẩu hội độc thân thật chết tiệt mà!!
Hết chương 82.
|
83: Canh xương sườn hầm rau củ
Không quá hai ngày, Lão Dương Đầu mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, thật đơn giản coi như là đem sự tình của ông cùng bà nội Tiểu Uyển thông báo, mọi người hơi giật mình, lại cảm thấy được, cũng không có gì cả, dù sao hai người lúc trẻ bạn già liền qua đời, tính tình tuy rằng tuyệt nhiên bất đồng, thời điểm ở chung với nhau, cũng rất ít có tranh chấp gì đó, bất kể là thật sự yêu thích, hay là cùng nhau qua hết đời này, mọi người đều vui mừng như mở cờ, bất quá từ thái độ của Lão Dương Đầu đối với bà nội Tiểu Uyển, khoảng chừng không chỉ đơn giản kết bạn sinh sống đơn giản như vậy.
Sau đó Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục lại giúp Lão Dương Đầu đem đồ vật thu thập chút, chuyển tới trong nhà Tiểu Uyển.
Đối với Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển chuyện này, kỳ thực ba mẹ Tiểu Uyển một chút ý kiến đều không có, bà nội Tiểu Uyển một người đem ba Tiểu Uyển nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, hai người đều ghi tạc trong lòng, hai người bọn họ cũng là ở bên ngoài vội vàng đi làm, Tiểu Uyển đi học, thời điểm đó trong nhà chỉ một mình, hiện tại có thêm một người chăm sóc bà, bọn họ cũng an tâm, huống chi người này cũng không phải người xa lạ, so với người không biết lai lịch, Lão Dương Đầu lại là hàng xóm nhiều năm như vậy, rõ ràng hợp tâm ý bọn họ.
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển sự tình vừa mới xác định, Tiểu Uyển liền đổi giọng tinh nghịch gọi ông nội, Lão Dương Đầu nghe mặt lộ vẻ vui mừng, ba mẹ Tiểu Uyển rốt cuộc là ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, không mở được cái miệng này, vẫn còn gọi ông là chú Dương, bất quá từ trước luôn đối với ông tôn kính, hiện tại càng là lại càng thân thiết hơn, những năm này Lão Dương Đầu tuy có con trai, cháu trai ruột nhưng lại không cảm nhận được hạnh phúc, giờ lại có Lâm Thục Ý, Tiểu Uyển, ba mẹ Tiểu Uyển, những người này từ từ bồi đắp trở lại.
Lúc buổi tối một nhà Tiểu Uyển bọn họ liền giữ hai người lại cùng nhau ăn một bữa cơm, làm chút rau xào, một nồi canh xươn sườn hầm thập cẩm rau củ, hâm một bình rượu, bốn người ngồi cùng một chỗ uống.
Rượu là bà nội Tiểu Uyển tự ngâm quả dương mai làm ra, độ rượu không cao, cho nên Lão Dương Đầu cũng không ngăn cản Lâm Thục Ý uống, Thẩm Phục cũng biết Lâm Thục Ý là người ngàn chén không say, mà Lâm Thục Ý đối với việc uống rượu này giống như uống nước trái cây, uống hết một cốc, lại rót một cốc nữa.
Tiểu Uyển vừa ăn, vừa nhìn Lâm Thục Ý.
"Anh Tiểu Ý uống ngon lắm sao?"
Rượu này tuy nói độ rượu không cao lắm, bất quá là đối với bọn họ thường thường uống rượu, còn như Tiểu Uyển xưa nay không uống qua, lại cảm thấy mùi vị đó ngọt ngào đến dụ người.
Lâm Thục Ý lung lay cốc một chút.
"Như nước trái cây."
Bà nội làm rượu dương mai nhiều năm như vậy, nhưng Tiểu Uyển chưa từng uống qua, từ trước không có ai uống, cô không nhớ ra được không tính, hiện tại rõ ràng Lâm Thục Ý so với cô lớn hơn không bao nhiêu, uống hết hớp này đến hớp khác, giống như uống nước trái cây, trong nháy mắt liền khiến Tiểu Uyển thèm, thừa dịp bà nội Tiểu Uyển không chú ý, liền rót cho mình một ly, rượu dương mai ấm ấm nóng nóng vào bụng mùi thơm quả khắp nơi, cũng không có nặng mùi rượu, cùng nước trái cây thật giống.
Nói cái gì uống rượu sẽ say, quả nhiên là lừa cô, Tiểu Uyển nghĩ như vậy cùng Lâm Thục Ý hai người cười cười nói nói, liền đem một chén uống xong.
Đợi đến khi bà nội Tiểu Uyển xào xong món ăn mang lên bàn chuẩn bị ăn, liền phát hiện Tiểu Uyển trạng thái không đúng, mặt hồng hồng, nâng bát cười khúc khích, Lâm Thục Ý ngồi ở một bên nghĩ mãi mà không ra.
"Em ấy uống hai ly rượu trái cây.”
Thẩm Phục cũng không nhịn được đỡ trán, làm sao mà ai cũng ngàn chén không say như em được.
Cơm nước xong thời gian đã không còn sớm, hai người liền nhanh chóng trở về nhà, Lão Dương Đầu dời đi, Lâm Thục Ý bọn họ vẫn còn ở trong nhà Lão Dương Đầu, nhà của bọn họ đợi khi tán khí, phỏng chừng cũng nhanh là có thể dọn vào.
Lâm Thục Ý vừa vào nhà, liền trực tiếp đi buồng tắm, chuẩn bị tắm liền ngủ.
Đi vào lại phát hiện Thẩm Phục cũng đi theo vào, đưa tay để lên ngực Thẩm Phục ngăn lại, trừng hai mắt hỏi hắn,
"Anh vào để làm gì?"
"Cùng nhau tắm đi."
Thẩm Phục ôm lấy khóe miệng, đưa tay đem Lâm Thục Ý kéo vào trong lồng ngực, đôi môi thật mỏng ghé vào lỗ tai cậu, hơi thở rượu trái cây vị ngọt nồng nặc mùi có chút say lòng người.
Lâm Thục Ý lỗ tai có chút hồng, cậu biết Thẩm Phục muốn làm gì, bởi vì sau khi trở lại vẫn luôn sống ở nhà Lão Dương Đầu, lại ở sát vách phòng của ông, cho nên hai người mỗi người một phòng không có chút nào dám lỗ mãng, hiện tại Lão Dương Đầu chuyển đến nhà bà nội Tiểu Uyển, nơi này quả thực là thiên hạ của hai người bọn họ.
Thấy Lâm Thục Ý không tiếp tục nói nữa, Thẩm Phục ngón tay nóng như lửa, từng chút, từng chút đưa vào bên trong y phục của Lâm Thục, một bên tình sắc xoa xoa, một bên hôn lỗ tai ửng đỏ của cậu.
"Ngày mai còn phải mở cửa tiệm..."
Lý trí nói như thế, nhưng mà thân thể lại một chút cũng không có từ chối Thẩm Phục cầu hoan.
Thực tủy biết vị, thứ này đối với đàn ông tựa hồ trời sinh đã thấu hiểu, chỉ một lần cũng đủ để khiến Lâm Thục Ý cảm nhận được lạc thú trong đó.
"Vậy thì một lần là được."
Âm thanh ách ách ở bên tai cười nhẹ, sau đó đem Lâm Thục Ý cúi người đặt ở trong bồn tắm.
Ngày thứ hai Lâm Thục Ý hoa mắt váng đầu từ trên giường bò lên, mặt sau còn mơ hồ đau đớn, sưng lên, cảm thấy được Thẩm Phục người này dĩ nhiên còn có cái tật xấu nói chuyện không đáng tin, đồng thời cũng biết bên trong teiba những người kia nói là thật,
sảng khoái là thật, đau cũng là thật, tư thế phần nhiều là chân thực!
Lâm Thục Ý hơi động Thẩm Phục liền tỉnh rồi, đem người đã ngồi lên lôi trở lại, che chăn lên vượ mình ngăn chặn.
"Ngày hôm nay không mở cũng được."
Đến lúc này vừa eo bị tác động đau đớn mệt mỏi, Lâm Thục Ý mặt mày đều nhăn lên, Thẩm Phục vừa cười một bên xoa xoa eo cho cậu
"Như vậy rồi, làm sao mở cửa được?!"
Nếu như đôi mắt có thể bắn tiểu phi đao, Thẩm Phục sớm đã bị trần truồng dính lên trên tường, Lâm Thục Ý híp mắt lườm hắn.
"Trách ai?"
Thẩm Phục cười không cần mặt mũi.
"Trách anh trách anh, anh đi mua cho em đồ ăn sáng thuận tiện thông báo bọn họ ngày hôm nay không khai trương."
Lần này Lâm Thục Ý không có ngăn cản, bởi vì cậu thật sự eo mỏi tay đau, một chút khí lực cũng không có.
Chính mình làm ông chủ thoải mái nhất một điểm chính là tùy hứng! Đặc biệt là đụng với ông chủ như Thẩm Phục như vậy, càng là có tiền lại càng tùy hứng! Nhân viên cả đám người đều kinh ngạc không thôi, không có lý do được một ngày nghỉ ngơi, còn lương vẫn phát như bình thường hai cô bé chỉ muốn nhảy lên nói anh Thẩm vạn tuế.
Chỉ có Lâm Thục Ý ở trên giường khó chịu trở mình nghĩ, tiếp tục như vậy không được, xem ra phải thừa dịp sớm dậy Đường Sảng nhiều hơn, làm cho hắn sớm ngày xuất sư mới được.
Thẩm Phục đối ngoại mượn cớ là Lâm Thục Ý ngã bệnh không thoải mái, vì vậy mọi người dồn dập yêu cầu đến đây thăm hỏi, lại bị Thẩm Phục một câu từ chối, hai cô bé chớp mắt một cái, cũng có chút hèn mọn sáng tỏ nở nụ cười.
Đường Sảng không rõ ý tưởng đến gần,
"Hai cô cười cái gì vậy?"
Hai cô bé liếc mắt nhìn nhau, từ trên xuống dưới đem Đường Sảng quan sát một lần, cuối cùng nói với hắn,
"Xem anh còn là một đồng nam ngây thơ, tình huống như vậy khuyên anh cũng đừng hỏi, biết nhiều dễ loạn không tốt~”
Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu cười ha hả.
Đường Sảng không nghĩ rõ ràng cũng không được, mặt liền đỏ giống như tôm luộc, bị đùa giỡn oạch một chút chạy đi.
Chuyện này sau chừng mấy ngày, Đường Sảng đều có chút không thể nhìn thẳng vào Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, luôn cảm thấy nhìn nhiều liền giống như bị đau mắt hột, Lâm Thục Ý đành phải tạm thời trước tiên buông xuống đem cậu bồi dưỡng thành bếp trưởng dự định, do đó toàn diện cấm chỉ Thẩm Phục tới gần, ngủ đều phải khóa trái cửa.
Kỳ thực Thẩm Phục không biết chuyện này, ăn được một ít dù sao cũng hơn không ăn được, lần này tốt lập tức ăn được rồi, sau đó đều không có ăn.
Bởi vì nhất thời nhịn không được liền ăn nhiều vài miếng do đó dẫn đến một quãng thời gian rất dài không được ăn khiến Thẩm Phục lệ rơi đầy mặt.
Lại qua hơn nửa tháng, Thẩm Phục tìm công ty trang trí kiểm tra formaldehyd, tuy là dùng đều là vật liệu hoàn hảo quý nhất, thêm việc thông gió hơn một tháng, bên trong formaldehyd đã tản ra, có thể vào ở, nếu như có phụ nữ có thai sẽ kiến nghị thông gió hai tháng, dù sao đối với trẻ em và thai phụ này đo đều rất mẫn cảm, bất quá bọn họ đều là đàn ông, tức khắc có thể vào ở cũng không có vấn đề.
Thẩm Phục ngược lại cũng không có vội vã lập tức liền vào ơt, mà là đem đồ nội thất hai người đồng thời chọn, tiến vào trước, sau đó mỗi phòng đều lắp máy làm sạch không khí, đợi nửa tháng là có thể vào ở.
Đồ nội thất mang vào, cái nhà này liền lập tức có mùi vị gia đình ấm áp, Thẩm Phục bố trí tỉ mỉ nhưng vẫn không để Lâm Thục Ý nhìn lên tầng gác mái, đợi đến nhà có thể vào ở, hắn phải làm chuyện thứ nhất, chính là đem Lâm Thục Ý đặt ở cái giường trên gác mái này, hung hăng làm một lần, cửa sổ ở mái nhà phải mở ra, Lâm Thục Ý nhất định sẽ thẹn thùng kích thích nằm ở dưới thân hắn than nhẹ.
Ngẫm lại đều cứng rồi.
Bất quá, không đợi Thẩm Phục dời vào phòng mới đem Lâm Thục Ý đè lên như vậy như vậy, Thẩm cô cô ngoài dự định của mọi người đã trở lại.
Tại thời điểm hai giờ sáng, tất cả mọi người bình yên đi vào giấc mộng.
Bởi vì Thẩm cô cô trước liền nói, khoảng chừng một tháng sẽ trở về, cho nên tất cả mọi người ngóng trông ngóng trông chờ điện thoại của cô, kết quả lại sớm hơn, thời điểm mười ngày không sai biệt lắm, Thẩm cô cô giấu diếm được tất cả mọi người gọi điện thoại cho Thẩm Phục.
"Mau tới đón cô! Cô cháu đã đến sân bay H thị rồi!"
Thẩm Phục nguyên bản còn đang mơ mơ màng màng, nghe được câu này, cả người đều thanh tỉnh.
Phong cách làm việc này, đúng như cô ruột của hắn.
Thẩm Phục nghiến răng nghiến lợi từ trên giường bò xuống, một bên mắc quần áo một bên cấp Thẩm gia gọi điện thoại, hai giờ sáng đem Thẩm gia quấy rối cái binh hoang mã loạn, quả thật là cô ruột của hắn!!
Động tĩnh lớn như vậy, Lâm Thục Ý cũng bị đánh thức, vừa nghe nói là cô Thẩm Phục đã trở lại, lập tức liền muốn rời giường mặc quần áo, bị Thẩm Phục ngăn lại.
"Mặc kệ cô ấy, hiện tại cô đã đến sân bay H thị rồi, anh coi như là bay qua cũng không nhanh thế được, anh đã cùng ông nội nói rồi, bọn họ sẽ đi đón cô, ngủ đi, chờ trời đã sáng, chúng ta lại đi."
Lâm Thục Ý lúc này mới liền mơ mơ màng màng nằm xuống ngủ.
Hết chương 83.
|